Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đại lão, anh bị mù sao?

Đại lão, anh bị mù sao?

Đại lão: đại nhân vật, nam thần, ý chỉ người có quyền lực, tài năng

Chương 1 Bị nam nhân thổ lộ

Gần đây, Kim Tại Trung rất buồn bực, chủ yếu là vì mỗi ngày đều có người đi theo cậu, tránh cũng không tránh được. Ban đầu cậu còn nghĩ cũng may cậu là nam nhân, không phải phụ nữ, chứ nếu là nữ chắc không dám bước ra khỏi cửa.

Cho nên trong lòng nghĩ ta là nam nhân, đòi tiền không có tiền, chẳng lẽ còn sợ cướp sắc không thành, Kim Tại Trung liền không để trong lòng, tiếp tục vì công việc đi sớm về trễ, mỗi ngày tăng ca đến mười một hai giờ là chuyện bình thường.

Nhưng gần đây công việc quá bận rộn, đã đã hai ba ngày phải tăng ca đến một hai giờ sáng, cậu cho rằng đã trễ như vậy chắc người kia sẽ không đi theo cậu nữa!

Nhưng ai biết, người ta chẳng những đi theo, hiện tại còn trắng trợn táo bạo bước lên lôi kéo cậu. Ngay khi tay bị chụp lấy, Kim Tại Trung vốn đang buồn ngủ lập tức bị doạ tỉnh, trừng mắt nhìn người đang túm lấy tay cậu.

Nguyên bản cho rằng cứ theo dõi người khác như vậy hẳn là một tên biến thái, lôi thôi lại xấu xí, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên, lại chỉ nhìn thấy một soái ca, hơn nữa lại soái đến mức nhân thần đều phẫn nộ.

"Tiên sinh, tiên sinh?" Kim Tại Trung ở trong lòng cảm khái một chút sao người đẹp trai như vậy lại đi làm một tên cuồng theo dõi, người kia vẫn nắm lấy tay cậu không bỏ, vì thế cậu không thể không lên tiếng: "Tiên sinh, anh có thể vui lòng buông tay ra không, tay tôi đau."

Kim Tại Trung vừa nói xong, nam nhân đẹp trai đang nắm tay cậu lập tức thả lỏng một chút, biểu tình trên mặt cũng mang theo ý xin lỗi.

Kim Tại Trung nhìn thấy, trong lòng liền vui vẻ, có thể nghe cậu nói, vậy chắc không phải là kẻ bắt cóc, vì thế trong lòng thư giãn một chút, lại nói: "Cái kia tiên sinh, tôi có thể mạo muội hỏi anh vì sao cứ đi theo tôi không?"

Kim Tại Trung hỏi xong, nam nhân kia liền đỏ mặt, tuy nói hiện tại đêm hôm khuya khoắt, đèn đường không quá sáng, nhưng Kim Tại Trung vẫn có thể nhìn thấy mặt người kia đã đỏ như tôm luộc.

"Cái kia, tôi thích em, em cùng tôi ở bên nhau đi! Tôi có thể nuôi em cả đời, để em không cần vất vả, mỗi ngày đều phải tăng ca như vậy." Người kia nhắm mắt lại, vẻ mặt ngây thơ, khiến Kim Tại Trung trợn mắt há hốc mồm.

"Tiên sinh, anh xác định anh không lầm giới tính? Tôi là nam." Kim Tại Trung bày ra vẻ mặt anh có mù không vậy hỏi lại.

Nam nhân kia gật gật đầu, nói: "Tôi biết rõ ràng tôi đang làm gì, còn có không cần kêu tôi là tiên sinh, tên tôi là Trịnh Duẫn Hạo, em có thể kêu tôi là Duẫn Hạo. Đương nhiên nếu em gọi tôi là tiên sinh tôi cũng không ngại." (Tiên sinh còn là cách gọi chồng, tỏ sự ngưỡng mộ)

Cậu đang bị đùa giỡn sao? Lúc nãy còn cảm thấy bộ dáng thơ ngây kia không thích hợp, mới chớp mắt một cái lại quay sang đùa giỡn cậu. Vì thế, Kim Tại Trung không thể không cảm thán, kỹ thuật diễn thật sự rất tốt nha!

"Trịnh Duẫn Hạo!" Kim Tại Trung lại càng giật mình hơn, sống ở thành phố này nhiều năm như vậy, có thể không biết thị trưởng là ai, có thể không biết tỉnh trưởng là ai, nhưng mẹ nó tuyệt đối phải biết Trịnh Duẫn Hạo là ai!

Chính là nhà giàu số một ở thành phố này! Tuổi còn trẻ đã ngồi trên gia tài chục tỷ! Thậm chí còn cầm cờ đi trước cả nước?

Một đại lão như vậy mà giờ lại đi theo cậu, còn nói thích cậu, muốn bao dưỡng cậu.

Suy nghĩ đầu tiên của Kim Tại Trung chính là, đại lão này bị mù rồi!

Nếu không sao lại nhìn trúng cậu.

"Cái kia anh bị mù sao!" Vẻ mặt Kim Tại Trung giống như gặp quỷ, giơ tay quơ quơ trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, thấy tròng mắt hắn chuyển động theo tay cậu, xác định người trước mặt không hề mù.

Nhưng cậu không rõ, người này không mù thì sao lại coi trọng cậu chứ!

"Cái kia anh bị bức hôn sao?" Kim Tại Trung lại hỏi.

Trịnh Duẫn Hạo lắc lắc đầu.

Không bị bức hôn sao lại muốn cậu, hay là hắn cần một người làm bình phong?

"Cái kia, có phải anh cần một người làm bình phong không? Là kết hôn giả đó?" Nói tới đây Kim Tại Trung lại sửng sốt, kết hôn giả chẳng phải cần tìm nữ sao? Tìm nam nhân như cậu làm gì, trong nước cũng không cho phép nam nam kết hôn.

Trịnh Duẫn Hạo thấy Kim Tại Trung vẫn là vẻ mặt không tin được, lại nói: "Tôi thật sự thích em, tôi sẽ đối xử tốt với em, cả đời nuôi em, đem những thứ tốt nhất cho em, chỉ cần em thích, bất luận cái gì đều có thể."

Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo lại thâm tình thổ lộ lần nữa, nói thật, nếu cậu là con gái, chắc hẳn rất cảm động, hận không thể lập tức gả cho hắn, nhưng vấn đề là cậu không phải con gái nha!

Cậu đường đường là một nam nhân, lại bị một nam thổ lộ, quá xấu hổ!

"Cái kia tôi cũng không quen biết anh, anh lại đột nhiên chạy tới trước mặt nói thích tôi, nói thật, có chút khiến người khác khó mà tin được. Giờ cũng không còn sớm, tôi phải về nhà, việc này chúng ta để sau rồi nói!" Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Kim Tại Trung lại nghĩ tôi muốn lập tức từ chức sau đó chạy lấy người.

Trịnh Duẫn Hạo thấy vẻ mặt mệt mỏi của Kim Tại Trung, cũng không đành lòng lại quấy rầy cậu, quay sang một bên vẫy vẫy tay. Sau đó một chiếc xe mà Kim Tại Trung không rõ là nhãn hiệu gì chạy tới, nhưng cậu cảm thấy chiếc xe này hẳn là rất đắt tiền.

Ngay khi còn còn đang cảm thán, Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên lôi kéo cậu lên xe, sau đó nói: "Đã khuya rồi, hiện tại cũng không dễ gọi taxi, để tôi đưa em về!"

Kim Tại Trung đưa mắt nhìn, xung quanh hình như ngoại trừ xe của Trịnh Duẫn Hạo đúng là không còn chiếc xe nào khác. Vì thế Kim Tại Trung vì để bản thân không cần ngủ ngoài đường, cuối cùng cũng khuất phục, bước lên xe Trịnh Duẫn Hạo. Đồng thời không ngừng tẩy não cho bản thân, chỉ là vì mình không có xe mà thôi.

Chỉ là vì mình không có xe.

Chỉ là vì mình không có xe.

Chỉ là vì mình không có xe.

Cứ mặc niệm như vậy mấy lần, Kim Tại Trung quả nhiên thoải mái hơn một chút, sau đó liền ngồi lên chiếc xe đắt tiền của Trịnh Duẫn Hạo trở về ổ chó của mình —— nga, không đúng, là nhà.

Lúc Kim Tại Trung xuống xe, Trịnh Duẫn Hạo cũng xuống theo, cứ đi theo đằng sau cậu. Kim Tại Trung đi, hắn cũng đi, Kim Tại Trung ngừng, hắn cũng ngừng.

"Cái kia tôi tới rồi, anh trở về đi!" Kim Tại Trung quay đầu nói với Trịnh Duẫn Hạo.

"Tôi hơi khát nước, muốn uống một ngụm." Trịnh Duẫn Hạo thấy Kim Tại Trung đuổi hắn đi, lập tức cái khó ló cái khôn suy nghĩ biện pháp.

Kim Tại Trung sao lại không biết hắn muốn đến nhà cậu, chứ ai lại rảnh rỗi cứ đi sau mông người khác! Cho nên vừa rồi đuổi hắn đi chính là uyển chuyển cự tuyệt, nhưng ai biết Trịnh Duẫn Hạo lại giả vờ không hiểu, còn muốn uống nước.

Kim Tại Trung trừng mắt liếc Trịnh Duẫn Hạo một cái, anh cho tôi là đồ ngốc à! Lấy cớ tệ như vậy tôi không hiểu sao?

"Tôi ban ngày phải đi làm, mỗi ngày đi sớm về trễ, trong nhà cũng không có nước, anh muốn uống thì tới cửa hàng tiện lợi 24h mà mua đi!" Kim Tại Trung lại lần nữa cự tuyệt.

Trịnh Duẫn Hạo nhìn nhìn Kim Tại Trung, thấy cậu không muốn, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, trên mặt mang theo chút ủy khuất, sau đó nói: "Vậy được rồi! Em mau đi lên ngủ sớm một chút đi! Tôi đi đây, ngày mai lại đến đón em."

Nói xong liền xoay người rời đi, chỉ là vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Kim Tại Trung, trong đôi mắt nhỏ chói lọi oán giận, sao em không giữ tôi lại một chút.

Kim Tại Trung không muốn nhìn thấy một đại nam nhân như Trịnh Duẫn Hạo lại lộ ra biểu tình ghê tởm như vậy, liền quay đầu, sau đó tính toán lên lầu nghỉ ngơi, những chuyện khác để ngày mai tỉnh dậy rồi nói sau!

Lên lầu, Kim Tại Trung mở cửa, thấy trong nhà lộn xộn, trong lòng một trận bất đắc dĩ, cũng may không để Trịnh Duẫn Hạo đi lên, bằng không sẽ dọa hắn chạy luôn.

Cậu rất bận rộn, mỗi ngày đi làm tăng ca mệt muốn chết, sau khi tan tầm chỉ muồn bò ra mà ngủ, trong nhà đã sớm thành ổ chó, đến cậu cũng thấy ghét bỏ, đừng nói loại con nhà giàu như Trịnh Duẫn Hạo.

Con nhà giàu?

Đột nhiên Kim Tại Trung nghĩ đến cái gì, nở nụ cười, xem ra ngày mai có thể thử một lần, nếu có thể dọa Trịnh Duẫn Hạo chạy mất vậy không còn gì có thể tốt hơn.

Chương 2 Tới tới tới, mời vào ngồi

Từ chức là quá không thực tế. Từ sau khi tốt nghiệp, Kim Tại Trung đã bắt đầu làm ở đây, hiện tại đã làm được nhiều năm, sớm có được vòng giao tế riêng. Nếu bây giờ tùy tiện từ chức, đến địa phương khác lại phải bắt đầu lại từ đầu. Nghĩ như vậy, Kim Tại Trung quyết đoán lắc đầu.

Cho nên ngày hôm sau lúc đi làm, Kim Tại Trung trừ bỏ bận rộn công tác, liền suy nghĩ phải làm thế nào để mời Trịnh Duẫn Hạo đến nhà mình, sau đó dọa hắn bỏ chạy.

Nghĩ như vậy, Kim Tại Trung liền cảm thấy rất thú vị, đến giờ tan tầm, tâm tình tăng ca cũng không có, dọn dẹp một chút tính toán về nhà đùa giỡn một phen.

Nhưng khi xuống lầu, Kim Tại Trung đột nhiên nhớ tới gần đây cậu luôn tăng ca, cũng không biết hôm nay về sớm như vậy Trịnh Duẫn Hạo có ở đây không, nếu không có vậy chẳng phải cậu cao hứng vô ích rồi sao?

Ra khỏi cửa lớn, Kim Tại Trung quả nhiên nhìn thấy chiếc xe lặng lẽ nhưng xa hoa của Trịnh Duẫn Hạo. Nhìn thấy cậu, hắn định mở cửa bước xuống xe.

Kim Tại Trung nhìn xung quanh, vừa vặn lúc này đồng nghiệp cũng tan tầm, nếu Trịnh Duẫn Hạo cứ như vậy tùy tiện bước tới, không khiến mọi người điên cuồng mới là lạ.

Vì thế Kim Tại Trung vội dùng khẩu hình nói, "Không được xuống."

Trịnh Duẫn Hạo lập tức liền hiểu ý Kim Tại Trung, thu lại ý định kéo người lên xe, "Theo sau đi!"

Theo phân phó của Trịnh Duẫn Hạo, tài xế vội lái xe đi theo, đến một khúc cua không có người, Trịnh Duẫn Hạo quyết đoán xuống xe, bước nhanh đuổi theo Kim Tại Trung.

"Về sau em hẳn là nên nghỉ ngơi nhiều hơn giống vậy, dù công việc không xong nhưng vẫn cần nghỉ ngơi." Trịnh Duẫn Hạo quan tâm nói. Gần đây hỏi thăm này nọ, Trịnh Duẫn Hạo cơ bản nắm được nhật trình của Kim Tại Trung, trừ bỏ đi làm hầu như chỉ ở nhà, ngay cả việc ra ngoài giao tiếp cũng không có thời gian.

"Cảm ơn lời cảnh báo của anh." Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo, thật sự không hiểu nổi, người nhân trung long phượng (người tài giỏi) như thế, sao lại cố tình đi theo cậu.

Hơn nữa Kim Tại Trung tự nhận bản thân lớn lên không được đẹp lắm. Trước kia, khi còn đi học, nhiều lắm cũng chỉ được tính là thanh tú, nhưng hiện tại sau khi đi làm, cả ngày vùi đầu trước máy tính, không có thời gian chăm sóc bản thân, đã sớm trở thành ông chú thô lỗ trong mắt đồng nghiệp.

Lúc mới nghe cách gọi này, Kim Tại Trung còn hơi khó chịu, buổi tối tan tầm về nhà soi gương một hồi, cảm giác bản thân nào có thô lỗ như vậy, rõ ràng vẫn rất đẹp trai.

Dần dà, Kim Tại Trung cũng tiếp nhận cách gọi này, cho nên hiện tại cậu càng không thể hiểu nổi tại sao Trịnh Duẫn Hạo nhìn trúng cậu.

Kim Tại Trung bị Trịnh Duẫn Hạo mời lên xe, vì tỏ vẻ bản thân không tình nguyện, Kim Tại Trung ban đầu không đáp ứng, cuối cùng dưới sự thuyết phục hơn nữa còn lôi kéo của Trịnh Duẫn Hạo, cậu ỡm ờ lên xe.

Trên đường, Trịnh Duẫn Hạo vì muốn đánh vỡ xấu hổ, cùng Kim Tại Trung trò chuyện một chút. Cậu cũng thuận miệng đáp lời. Đến tiểu khu nhà cậu, tài xế ngừng xe lại, Kim Tại Trung liền mở cửa xuống xe, mà Trịnh Duẫn Hạo cũng xuống theo.

"Lại khát nước?" Kim Tại Trung trêu ghẹo hỏi.

Trịnh Duẫn Hạo bị Kim Tại Trung hỏi như vậy, mặt lập tức đỏ lên. Bất quá tiếp nhận nhiều gia sản như vậy không thể nào không có chút thủ đoạn. Cho nên cho dù bị Kim Tại Trung trêu ghẹo đến mặt đỏ tim đập, nhưng Trịnh Duẫn Hạo vẫn mặt dày cười nói: "Ân, khát."

Kim Tại Trung tất nhiên muốn hắn đi lên, nhưng vẫn biết bản thân không nên biểu hiện quá rõ ràng. Nếu để hắn biết cậu chỉ vì muốn đuổi hắn đi, vậy sẽ không tốt.

Sau một phen thoái thác, Kim Tại Trung vẫn mang theo Trịnh Duẫn Hạo lên nhà, còn không quên nói: "Gần đây thường xuyên tăng ca, trong nhà chắc hơi lộn xộn, tới lúc đó anh đừng có ghét bỏ là tốt rồi."

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Kim Tại Trung chỉ ước gì Trịnh Duẫn Hạo ghét bỏ, sau đó không xuất hiện trước mặt cậu nữa.

Trịnh Duẫn Hạo không nói gì, vẫn luôn đi theo Kim Tại Trung, nhìn cậu mở cửa, sau đó cùng nhau vào nhà. Hắn từng tự tưởng tượng, cho rằng trong nhà sẽ loạn đến mức không thể loạn hơn, nơi nơi là hộp cơm hộp, quần áo, vớ, cùng những thứ linh tinh vứt khắp nơi.

Nhưng vừa thấy tình hình trong nhà, Trịnh Duẫn Hạo chỉ muốn nói, so với tưởng tượng của hắn còn khá hơn, tuy có chút loạn, nhưng không bẩn, hộp cơm hộp cũng không vứt lung tung hay bốc mùi.

"Anh ngồi một chút đi, tôi đi nấu chút nước." Kim Tại Trung tùy tay tiếp đón Trịnh Duẫn Hạo.

Dưới sự tiếp đón của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo tìm chỗ không bị ném quần áo trên sofa ngồi xuống, ngồi một hồi lâu, nhìn quần áo lộn xộn trước mắt, thật sự là nhìn không được.

Cuối cùng nhịn không được đành giúp Kim Tại Trung sửa sang lại.

Hắn vừa sửa sang lại vừa nói: "Quả nhiên giống hệt khi còn nhỏ, rõ ràng vừa giúp em ấy chỉnh chỉnh tề tề, chớp mắt một cái là làm loạn hết cả lên."

Bất quá điều duy nhất khiến Trịnh Duẫn Hạo khó chịu chính là, Kim Tại Trung không nhớ rõ hắn.

Kim Tại Trung đang ở phòng bếp nấu nước, nhưng cậu vẫn lắng nghe động tĩnh ngoài phòng khách! Cậu cứ cho rằng sẽ nghe được cái gì, nhưng toàn bộ phòng khách lại rất an tĩnh. Đừng nói đến tiếng oán giận, ngay cả tiếng thở dài cũng không có.

Điều này khiến Kim Tại Trung ở trong bếp càng thêm khó hiểu, sau đó nhịn không được chạy ra nhìn, hai mắt lập tức mở to.

Không phải cậu hoa mắt chứ! Không phải cậu xuất hiện ảo giác chứ!

Trịnh Duẫn Hạo, người sở hữu gia sản chục tỷ thậm chí còn nhiều hơn, đang giúp cậu dọn dẹp nhà cửa.

Kim Tại Trung có cảm giác như vỡ mộng, chẳng lẽ thế giới sắp tận thế?

Nếu không thì sao lại kỳ ảo như vậy!

"Ngài đặt xuống đi! Tôi chịu không nổi." Kim Tại Trung giật mình đến mức phun ra cả kính ngữ, có thể thấy bị dọa không ít.

"Không có việc gì, dù sao tôi ngồi cũng ngồi không." Trịnh Duẫn Hạo rất không để bụng trả lời.

Anh không có việc gì nhưng tôi có nha! Kim Tại Trung phun trào trong lòng.

Cậu hiện tại có chút hối hận vì đã thỉnh vị tôn đại Phật này về nhà, ban đầu còn muốn đem người dọa chạy, nhưng không nghĩ tới thiếu chút nữa đem chính mình dọa chạy.

"Anh ngồi, anh ngồi đi, anh là khách tôi mời đến, sao tôi có thể không biết xấu hổ để anh làm mấy việc này chứ!" Kim Tại Trung vẻ mặt tươi cười nói: "Nước sắp sôi rồi, anh muốn nước sôi để nguội hay thêm chút lá trà! Bất quá trà nhà tôi chắc chắn không thể so sánh với nhà anh rồi."

"Nước sôi để nguội là được rồi." Trịnh Duẫn Hạo nói.

"Vậy được rồi! Anh ngồi đi, tôi ra liền." Kim Tại Trung đi vào phòng bếp, còn không yên tâm quay đầu nhìn, thấy Trịnh Duẫn Hạo động một chút, cậu liền run lên, "Ngài làm ơn ngồi yên, nhà cửa tôi sẽ tự thu dọn."

Nói giỡn, nếu để Trịnh Duẫn Hạo dọn dẹp, cậu sẽ sợ đến mức nào. Bất quá điều này cũng nói cho Kim Tại Trung biết, phương pháp này không thể dọa Trịnh Duẫn Hạo bỏ chạy.

"Ai!" Kim Tại Trung vào phòng bếp không khỏi phát ra một tiếng thở dài, nói: "Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể từ chức sao?"

Kim Tại Trung rót hai ly nước, liền vội vàng chạy đến phòng khách, đặt một ly trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, trên tay cũng cầm một ly. Cậu không khát, nhưng nghĩ đến chuyện sắp nói, cậu hoảng hốt, nên chỉ có thể cầm gì đó trong tay để cảm thấy bình tĩnh hơn.

Kim Tại Trung ngồi xuống, nhìn Trịnh Duẫn Hạo ngồi đối diện. Nói thật Trịnh Duẫn Hạo cũng bị bộ dáng như thế của Kim Tại Trung dọa tới rồi, cũng vội vàng ngồi thẳng thắn.

"Kia... Cái kia, tôi cảm thấy chúng ta hẳn là nên nói chuyện đàng hoàng." Lúc bắt đầu nói chuyện, Kim Tại Trung còn có chút lo sợ, nhưng sau đó lại nghĩ, sợ cái gì chứ, chậm rãi cả người liền bình tĩnh lại, sau đó mồm miệng lanh lợi nói.

Chương 3 Chúng ta nói chuyện

Trịnh Duẫn Hạo ngồi thẳng thân mình, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Kim Tại Trung, nói: "Em muốn nói chuyện gì?"

"Trong trí nhớ của tôi, 20 năm qua tôi không hề quen biết anh, cho nên phiền anh đừng tùy tiện nói thích hay yêu tôi. Không nói đến chuyện tôi không phải con gái, mà dù có là con gái, cũng không thể đơn phương bày tỏ tình yêu đơn giản như vậy. Cho nên tôi có quyền cự tuyệt anh, phiền anh về sau đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi, quấy rầy tôi."

"Tôi rất xin lỗi vì đã quấy rầy em, nhưng tôi sẽ không từ bỏ. Tôi tìm em nhiều năm như vậy, dù hiện tại em không thích tôi, nhưng tôi có thời gian, tôi sẽ làm em chậm rãi thích tôi." Trịnh Duẫn Hạo đầu tiên là vì bản thân lỗ mãng mà nói lời xin lỗi, sau đó liền nói rõ hắn sẽ không từ bỏ.

Tìm mình rất nhiều năm? Kim Tại Trung nghi hoặc, Trịnh Duẫn Hạo đây là có ý gì, ý của hắn là hai người trước đây có quen biết nhau sao?

Kim Tại Trung ngồi nhớ lại một lượt những người mình quen biết, không hề nhớ là mình có quen Trịnh Duẫn Hạo. Đại nhân vật như vậy, nếu có quen biết, cậu không thể không nhớ rõ.

"Rất xin lỗi, tôi đã rà lại ký ức một lần, nhưng vẫn không có ấn tượng gì về anh, tôi nghĩ hẳn là anh tìm lầm người rồi." Kim Tại Trung khách khí nói.

"Không phải, chính là em." Thấy Kim Tại Trung lại phủ nhận, Trịnh Duẫn Hạo cũng có chút nóng nảy, vội vàng nói: "Là em, trước kia em tên là Hàn Tại Tuấn đúng không, chỉ là sau này cha mẹ em ly hôn, em theo mẹ, cho nên lấy họ mẹ. Nếu anh biết em sửa tên họ, cần gì phải đi nhiều chặng đường oan uổng như vậy, phí nhiều thời gian như vậy mới tìm được em!"

Kim Tại Trung có chút kinh ngạc, nhìn Trịnh Duẫn Hạo. Đúng là trước kia cậu tên Hàn Tại Tuấn, nhưng đó là chuyện rất lâu trước kia. Cậu nhớ rõ hình như khi học tiểu học cậu đã đổi tên thành Kim Tại Trung!

Vậy nói cách khác, Trịnh Duẫn Hạo quen biết cậu là từ khi học mẫu giáo. Cái quái gì thế này, một tiểu đồng bọn quen từ khi học mẫu giáo, mười tới hai mươi năm sau, đột nhiên chạy đến trước mặt nói, tôi thích cậu?

Này con mẹ nó là có bao nhiêu trưởng thành sớm, có thể từ lúc nhỏ vậy liền nhớ mãi không quên một người?

Kim Tại Trung sợ ngây người, đừng nói nhà trẻ, ngay cả bạn học tiểu học với cấp hai cậu đều quên gần hết, bạn cấp ba cũng chỉ nhớ mấy người chơi thân, cho nên cậu không thể không cảm thán, trí nhớ của Trịnh Duẫn Hạo thật quá kinh khủng.

Chỉ là sau đó, cậu không thể không cảm thán, hài tử sáu tuổi hiểu yêu là gì sao?

"Cái kia, Trịnh tiên sinh, anh xác định anh đây thích theo kiểu tình yêu? Chứ không phải như thích một món đồ chơi? Loại cảm xúc mà anh nhất định phải có được?" Kim Tại Trung dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trịnh Duẫn Hạo nói, nhưng trong lòng lại nghĩ mặc kệ hắn trả lời thế nào, cậu cũng đã có ấn tượng xấu về hắn.

Trịnh Duẫn Hạo nhìn ánh mắt hoài nghi kia của Kim Tại Trung, cảm thấy rất tổn thương, trên mặt cũng lộ ra ủy khuất, nói: "Tại Trung, tôi hiện tại 26 tuổi, tôi biết bản thân đang làm gì nói gì, tôi có thể rất có trách nhiệm nói với em, tôi thích em, muốn cùng em ở bên nhau."

Có lẽ ban đầu cũng không phải thật sự là thích hay yêu, chỉ là trong lòng nhớ mãi không quên một người, lâu rồi liền thành chấp niệm. Vì cái chấp niệm này, Trịnh Duẫn Hạo vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm Kim Tại Trung.

Mà sau khi tìm được, hắn phát hiện đã chậm rãi yêu cậu, hơn nữa tới mức chỉ muốn ở bên nhau.

Cho nên cuối cùng hắn nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định cho bản thân một cơ hội, đi thổ lộ.

"Nếu là như vậy, chúng ta không nói nữa, thời gian không còn sớm, tôi cũng không giữ anh ở lại." Kim Tại Trung thấy không thể đạt được thỏa thuận, liền trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Trịnh Duẫn Hạo cũng biết hiện tại Kim Tại Trung không thể tiếp thu, chắc chắn trong lòng đang rất rối loạn, cũng không nán lại thêm để khiến cậu ghét bỏ, nên Kim Tại Trung vừa nói, hắn liền đứng dậy rời đi.

Kim Tại Trung rất vừa lòng với sự thức thời của Trịnh Duẫn Hạo, cũng không thèm tiễn khách, chỉ nói với Trịnh Duẫn Hạo một chân đã bước ra khỏi cửa: "Nhờ anh đóng cửa lại dùm."

Trịnh Duẫn Hạo nghe Kim Tại Trung nói xong, trên đầu ứa ra hắc tuyến, xem ra con đường theo đuổi tình yêu của hắn, gánh thì nặng mà đường thì xa nha!

Chương 4 Phiên ngoại: Trịnh Tiểu Hạo bị một cái liếc mắt của Hàn Tiểu Tuấn câu mất hồn

Trịnh Duẫn Hạo từ nhỏ đã thông minh, học cái gì cũng nhanh, cho nên cũng không cần học nhà trẻ lâu lắm, trực tiếp nhảy lên lớp một.

Mà trường tiểu học cùng trường mẫu giáo nhóc học đầu ở cùng một chỗ, cách nhà cũng không xa, mẹ Trịnh dẫn nhóc đi nhà trẻ hai năm, nhóc đã sớm quen đường.

Cho nên ngày đó lúc mẹ Trịnh chở nhóc đến gần trường mẫu giáo, liền nói: "Mẹ không còn nhiều thời gian lắm, tiểu Hạo tự đi tiếp nha! Con biết đường rồi đúng không?!"

Trịnh Duẫn Hạo gật gật đầu, sau đó lấy cặp sách nhỏ trên tay mẹ Trịnh, lúc bước đi còn không quên vẫy vẫy tay với mẹ Trịnh, "Mẹ đi đường cẩn thận."

Mẹ Trịnh nhìn con trai ngoan ngoãn như vậy, trên mặt không khỏi có chút động dung, cũng mỉm cười vẫy vẫy tay với nhóc, nhìn Trịnh Duẫn Hạo đi về phía trường học, cũng khởi động xe.

Trịnh Duẫn Hạo mang cặp sách, một đường hướng về phía trường học, tuy nói hai trường cùng ở một khu, nhưng khoảng cách thật sự có chút xa, đặc biệt đối với đứa trẻ chân ngắn như Trịnh Duẫn Hạo. Nhóc vừa đi vừa vung tay tới lui, trong miệng cũng không biết lẩm nhẩm bài hát gì đó.

Nhưng đến khi đến cổng trường mẫu giáo, đột nhiên có một chiếc xe ngừng lại, cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống, mà không bao lâu sau, người này mở cửa bên ghế lái phụ, đỡ một đứa bé bước xuống.

Trịnh Duẫn Hạo si ngốc nhìn, miệng không tự giác há hốc, "Thật là đẹp mắt."

Người phụ nữ kia đưa cặp sách cho đứa bé xinh đẹp, sau đó nói với nó cái gì đó, rồi lên xe chạy đi.

Trịnh Duẫn Hạo cứ như vậy nhìn đứa bé kia, thẳng đến khi nó kia đi vào cổng trường, mà không biết tại sao, nhóc cũng đi theo vào.

Cứ đi theo đứa bé kia, vài lần nhóc muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đứa bé kia lại không quay đầu nhìn nhóc. Trịnh Duẫn Hạo cũng không thể trực tiếp xông lên, vì thế liền đi theo đứa bé kia vào phòng học, thấy đứa bé kia tìm vị trí ngồi xuống, nhóc cũng đi theo ngồi xuống bên cạnh.

Mà lúc này, đứa bé kia mới quay đầu lại nhìn nhóc, cười cười với nhóc, sau đó thu hồi ánh mắt.

Trịnh Duẫn Hạo bị nụ cười này làm cho choáng váng, mới học tiểu học không bao lâu nhóc cũng không biết phải dùng từ gì để miêu tả, chỉ biết là đẹp, giống như tiên nữ mà ba nhóc vẫn hay nhắc đến.

Vì thế lúc tiên nữ cười càng khiến Trịnh Duẫn Hạo thêm cao hứng, nhóc duỗi tay vỗ vỗ đứa bé kia, sau đó nói: "Cậu tên là gì thế? Lớn lên thật đẹp."

"Tớ là Hàn Tại Tuấn, cậu thì sao?" Hàn Tại Tuấn nghiêng đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo, "Tớ trước kia chưa từng thấy cậu, cậu cũng học lớp này sao?"

"Đúng vậy đúng vậy," Trịnh Duẫn Hạo vội trả lời, sau đó trong lòng nghĩ, chờ về nhà phải nói với mẹ nhóc không muốn nhảy lớp, nhóc muốn làm bạn học của Tại Tuấn.

"Nga, vậy cậu mới chuyển tới sao?" Hàn Tại Tuấn lại hỏi.

"Ân ân." Trịnh Duẫn Hạo vội gật đầu.

"Tại Tuấn, cậu lớn lên thật là đẹp mắt." Trịnh Duẫn Hạo nhìn Hàn Tại Tuấn vẫn luôn cười nói.

Bị Trịnh Duẫn Hạo nói như vậy, Hàn Tại Tuấn có chút ngượng ngùng, tùy tay cầm sách trên bàn, sau một lúc lâu mới nói: "Duẫn Hạo, cậu cũng đẹp."

Trịnh Duẫn Hạo nghe xong, lại lắc đầu, sau đó ngẩng cao đầu, nhìn Hàn Tại Tuấn, nói: "Tớ không đẹp, tớ như vậy kêu là soái khí," Nói xong học mấy người trong tivi, vuốt vuốt tóc mái không tồn tại trên trán. Trịnh Duẫn Hạo học không tệ lắm, ít nhất có thể lấy lòng Hàn Tại Tuấn, làm thằng bé cười càng vui vẻ.

"Ân ân, soái khí." Hàn Tại Tuấn nói theo.

Trịnh Duẫn Hạo được Hàn Tại Tuấn khích lệ, càng thêm cao hứng, liên tục ở trước mặt thằng bé khoe khoang, chọc Hàn Tại Tuấn cười không ngừng, thẳng đến khi cô giáo đến mới an tĩnh lại.

Hôm nay không biết có phải cô giáo có việc hay không mà đến lớp hơi trễ. Cô nhìn nhìn lớp học, phát hiện kín người, cũng không điểm danh, sau đó bắt đầu vào tiết học.

Trịnh Duẫn Hạo lấy sách từ trong cặp ra, mới nhớ tới bản thân đi theo Hàn Tại Tuấn vào nhà trẻ, sách của nhóc không giống với các bạn trong lớp, lập tức có chút bối rối, sợ cô giáo phát hiện.

Vì thế nhóc cố gắng hết sức giảm nhẹ cảm giác tồn tại của bản thân. Cũng không biết có phải cô giáo không để ý lắm hay không, nhưng sự thật là Trịnh Duẫn Hạo nhập cư trái phép thành công.

Sau khi tan học, Trịnh Duẫn Hạo càng thêm hưng phấn, hoàn toàn quên mất bản thân không phải là học trò của ngôi trường này, đi theo một đám bạn ở nhà trẻ chơi thật vui vẻ.

Mà Hàn Tại Tuấn rõ ràng cũng rất thích Trịnh Duẫn Hạo hoạt bát, mới không bao lâu, hai tiểu hài tử đã thân tới mức không có gì giấu nhau.

Mà Trịnh Duẫn Hạo còn mời Hàn Tại Tuấn sau khi tan học về nhà nhóc chơi, Hàn Tại Tuấn cao hứng đáp ứng luôn rồi.

Bên này Trịnh Duẫn Hạo cùng Hàn Tại Tuấn chơi đùa cực kỳ vui vẻ, bên kia ở lớp học mà nhóc không đặt chân đến, cô giáo phát hiện Trịnh Duẫn Hạo không tới, lập tức gọi điện thoại cho mẹ Trịnh. Mẹ Trịnh nhận được điện thoại, còn có chút không thể tin được, rõ ràng đã đưa đến, sao tiểu Hạo lại không tới trường học, chẳng lẽ trốn học?

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, con trai còn nhỏ như vậy, làm sao biết trốn học là gì, vì thế nói: "Cô giáo, nhờ cô xem giúp xem có phải tiểu Hạo đi nhầm vào lớp học khác rồi không!"

Cô giáo nghe mẹ Trịnh nói vậy, trong lòng cũng cảm thấy có khả năng. Cậu nhóc còn rất nhỏ, cũng không phải không thể xuất hiện cảnh tượng đi nhầm lớp. Vì thế cô chạy vào một loạt lớp học để tìm kiếm, tìm một vòng, vẫn không thể tìm được.

Lại gọi điện thoại cho mẹ Trịnh, bên kia cũng luống cuống lên, vội vàng chạy đến, nói với cô giáo là đã đưa Trịnh Duẫn Hạo đến chỗ nào, còn nhìn thấy nhóc đi về phía trường học ra sao.

Mà trong lòng cũng hối hận cực kỳ, sớm biết sẽ như vậy, đáng lẽ bản thân không nên đi, phải nhìn thấy nhóc đi vào lớp học rồi đi mới phải.

Trong khi các thầy cô bên kia nháo nhào tìm Trịnh Duẫn Hạo, thì ở bên này, Trịnh Duẫn Hạo ngồi bên cạnh Hàn Tại Tuấn, ngoan ngoãn nghe giảng, tuy rằng mấy thứ này đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhóc đã sớm biết, nhưng vẫn bày ra bộ dáng nghiêm túc nghe giảng. Có khi đụng tới chỗ Hàn Tại Tuấn không hiểu, nhóc còn chỉ cho thằng bé, khiến Hàn Tại Tuấn sùng bái không thôi, một đôi mắt to, sáng ngời lập loè nhìn nhóc, khiến Trịnh Duẫn Hạo có chút lâng lâng.

Một buổi sáng qua đi, hai đứa nhỏ đã thân đến mức không thể thân hơn, đến giờ cơm trưa cũng tay nắm tay cùng đi, ngủ trưa cũng là giường dựa gần giường cùng nhau ngủ.

Hàn Tại Tuấn có thói quen ngủ trưa, cho nên rất nhanh liền ngủ rồi, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại không có, cho nên vẫn luôn trợn tròn mắt nhìn Hàn Tại Tuấn, nhìn nhìn liền nhịn không được nở nụ cười.

Có lẽ bởi vì quá mức cao hứng, không cẩn thận cười lên tiếng, thấy Hàn Tại Tuấn xoay người lại nhíu mày, liền cuống quít che miệng, sau đó ngơ ngác nằm trên giường nhìn trần nhà.

Trong lòng nghĩ về nhà phải nói chuyện chuyển trường như thế nào, nếu mẹ không đồng ý nhóc sẽ khóc, mẹ không bao giờ chịu được cảnh nhóc khóc mà.

Một tiếng rưỡi ngủ trưa trôi qua, cô giáo gọi tụi nhỏ dậy, lúc gọi Trịnh Duẫn Hạo, cô giáo nhìn nhìn nhóc lại nhìn nhìn Hàn Tại Tuấn, sau đó nói: "Tại Tuấn, con biết bạn này sao?"

Hàn Tại Tuấn gật gật đầu, "Dạ biết, cậu ấy là Duẫn Hạo."

Trịnh Duẫn Hạo cũng gật đầu theo.

Mà cô giáo vừa nghe, sắc mặt liền biến đổi, bước ra khỏi phòng ngủ trưa, gọi điện thoại.

Chuyện phát sinh ở trường tiểu học bên cạnh, tuy họ không phải là giáo viên bên đó, nhưng cũng nghe nói. Một đứa nhỏ đã đi học từ sớm, nhưng lại không có mặt ở phòng học, mọi người tìm cả buổi sáng đều không thấy đâu, không nghĩ tới đi nhầm trường học.

Sau khi cô giáo gọi điện thoại, chỉ chốc lát sau liền có người tới, trong đó có mẹ Trịnh, còn có hiệu trưởng trường tiểu học cùng với cô giáo của Trịnh Duẫn Hạo.

Mọi người đều vội vội vàng vàng, mẹ Trịnh nhìn thấy cô giáo kia, vội hỏi: "Là con trai tôi sao?".

Cô giáo kia gật gật đầu.

Mẹ Trịnh lập tức bốc hỏa, chạy vọt đi, vừa vào cửa liền nhìn thấy con trai mình đang vây quanh một đứa bé phấn điêu ngọc trác (như ngọc đã được chạm khắc mài giũa, ý chỉ đứa bé xinh đẹp), đứa bé kia cười vui vẻ, con trai mình cũng ngây ngô cười theo.

Mẹ Trịnh nhìn bộ dáng ngốc nghếch của con trai còn có cái gì không hiểu, lập tức liền tiến đến nhéo tai Trịnh Duẫn Hạo, nói: "Trịnh Duẫn Hạo, cái thằng nhóc chết tiệt này, con muốn hù chết lão nương có phải không?"

Phải nói đứa con trai này của cô không có gì không tốt, thông minh lại nghe lời, nhưng điểm không tốt duy nhất chính là tự luyến, điểm này giống y như chồng cô, một người cực kỳ tự luyến, cho rằng mình chính là người đẹp trai nhất thế giới. Mà khi nhìn thấy người nhóc cho rằng đẹp mắt hơn, sẽ không thể rời đi.

Không cần nghĩ mẹ Trịnh cũng biết sao con trai mình lại thế này. Nhất định là sau khi cô đi rồi, nhóc nhìn thấy đứa bé kia, cho nên liền đi theo vào nhà trẻ.

"Mẹ, đau, đau." Trịnh Duẫn Hạo ban đầu còn chưa kịp phản ứng, đến khi bị đau đớn bừng tỉnh, lại nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của mẹ Trịnh.

"Dì ơi, dì mau buông tay, dì xem Duẫn Hạo đang kêu đau kìa." Hàn Tại Tuấn lúc này cũng nhìn thấy mẹ Trịnh đột nhiên nhào đến, thấy vẻ mặt vặn vẹo vì đau của Trịnh Duẫn Hạo, vội nói giúp.

Mẹ Trịnh thấy đứa bé xinh đẹp kia nài nỉ, cũng không thể tiếp tục, vội thu hồi tay, biểu tình trên mặt cũng lập tức thay đổi, hòa ái dễ gần nhìn Hàn Tại Tuấn nói: "Con ơi, con tên gì! Lớn lên thật đẹp." Vừa nói vừa duỗi tay sờ sờ lên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Tại Tuấn, cảm thấy không đã ghiền còn nhéo nhéo, thẳng đến khi khuôn mặt bạch ngọc của Hàn Tại Tuấn xuất hiện dấu vết hồng hồng mới ngượng ngùng buông tay.

"Thưa dì con tên Tại Tuấn." Hàn Tại Tuấn cau mày nói, rõ ràng là vừa rồi bị mẹ Trịnh niết đau.

Trịnh Duẫn Hạo thấy dấu vết hồng hồng trên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Tại Tuấn, rất đau lòng, lập tức liền duỗi tay sờ sờ, sau đó lại thổi thổi, nói: "Thổi thổi liền không đau."

Mẹ Trịnh nhìn hai đứa trẻ tương tác, trong lòng manh muốn chết, nếu không phải Hàn Tại Tuấn là con nhà người khác, cô quả thật muốn ôm về nhà. Đứa bé đẹp như vậy, không đơn thuần chỉ là Duẫn Hạo thích, cô cũng thích nha! Cô vẫn luôn muốn có một đứa con gái, nhưng lại sợ đau, cho nên lúc trước sinh Duẫn Hạo xong, cô không nghĩ sinh thêm đứa nữa.

Cho nên lúc này nhìn thấy Hàn Tại Tuấn vừa đẹp vừa đáng yêu như vậy, cô cũng rất thích.

Thật muốn ôm về nhà nha!

Bất quá cô cũng biết không có khả năng, hơn nữa nghĩ đến hôm nay con trai đi nhầm trường học, làm hại các thầy cô tìm cả một buổi sáng, trong lòng cũng áy náy không thôi.

Vì thế liền đến trước mặt cô giáo nói: "Cảm ơn cô giáo đã chiếu cố Duẫn Hạo, giờ tôi mang thằng nhóc đi, cô tiếp tục lớp học đi!"

Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe mẹ Trịnh muốn dẫn nhóc đi, liền vội vàng nói: "Con không đi, con muốn học ở đây."

Hàn Tại Tuấn cũng nhìn Trịnh Duẫn Hạo, có chút không hiểu những gì mẹ Trịnh nói, nhưng thấy mẹ Trịnh kéo Trịnh Duẫn Hạo đi, lại hiểu ra, vội tiến lên kéo một cánh tay khác của Trịnh Duẫn Hạo, nói: "Dì ơi, dì cho Duẫn Hạo học cùng tụi con đi!"

Mẹ Trịnh nhìn hai đứa nhỏ, cực kỳ khó xử, nhưng nhìn bộ dáng luyến tiếc của Trịnh Duẫn Hạo, cuối cùng cũng chỉ có thể buông tay, nói: "Vậy giờ con ở đây, mẹ đi làm thủ tục cho con."

Mẹ Trịnh nghĩ đến con trai cảm thấy thật là đau đầu, lúc trước là nhóc không muốn học lớp lá mà lên tiểu học luôn, lúc ấy bởi vì nhóc không đủ tuổi, cô phải năn nỉ hết lời hiệu trưởng mới chịu nhận, bây giờ lại muốn quay lại, cô đúng là chẳng còn mặt mũi đi nói chuyện.

Cô ra cửa, xin lỗi các thầy cô giáo, lại nói chuyện với hiệu trưởng hồi lâu mới xong, tất nhiên không thể thiếu việc hứa hẹn tài trợ xây dựng trường học này nọ.

Sau khi tan học, Trịnh Duẫn Hạo lưu luyến không rời nói tạm biệt Hàn Tại Tuấn. Lúc lên xe còn chạy xuống, lôi kéo tay Hàn Tại Tuấn, hẹn ngày mai tới sớm một chút, hứa sẽ mang đồ ăn ngon đến!

Hàn Tại Tuấn gật gật đầu, một bên trả lời Trịnh Duẫn Hạo, một bên nhìn về phía cổng trường, bình thường mẹ đã sớm tới đón nó, sao hôm nay còn chưa tới.

"Phải chờ tớ nha, tớ sẽ mang cho cậu món đồ chơi tớ thích nhất."

Hàn Tại Tuấn lại lần nữa gật gật đầu.

Mẹ Trịnh chịu không nổi, ở trong xe kêu lên: "Trịnh Tiểu Hạo, con còn không lên xe hả?"

"Mẹ, con tới liền, mẹ chờ con một chút." Trịnh Duẫn Hạo cùng Hàn Tại Tuấn phất phất tay, sau đó bò lên trên xe của mẹ Trịnh, lúc lên xe cũng vẫn luôn nhìn về hướng Hàn Tại Tuấn, thẳng đến khi nhìn không thấy nữa mới không cao hứng ngồi thẳng lại.

Mẹ Trịnh nhìn vẻ mặt uể oải của nhóc, trêu ghẹo nói: "Có tức phụ liền quên mẹ, sao mẹ lại đẻ ra đứa không có lương tâm như con chứ! Người ta còn chưa thành tức phụ của con đó!"

"Mẹ, tức phụ là gì!" Trịnh Duẫn Hạo ngây thơ hỏi.

"Tức phụ chính là người ở bên con cả đời." Mẹ Trịnh trả lời. Nếu cô biết chỉ một câu này sẽ khiến con trai cô nhớ cả đời, càng là nhớ Hàn Tại Tuấn cả đời, chắc chắn cô sẽ không nói.

Bởi vì lúc ấy cô cho rằng Hàn Tại Tuấn là bé gái! Ai biết cuối cùng con trai mình lại đưa một đứa con trai trở về!

Chương 5 Chân tướng

Ngày hôm sau Trịnh Duẫn Hạo đến trường rất sớm, đợi hồi lâu mới thấy Hàn Tại Tuấn đến, nhưng sắc mặt thằng bé không tốt lắm, có vẻ là do ngủ không ngon. Trịnh Duẫn Hạo thấy vậy nên cực kỳ đau lòng, vội đem bữa sáng và đồ chơi của nhóc cho Hàn Tại Tuấn.

Hàn Tại Tuấn tiếp nhận, cười cười với Trịnh Duẫn Hạo, nhóc cũng ngây ngô cười theo.

Hàn Tại Tuấn lúc ấy còn nhỏ, cũng không biết ly hôn là cái gì, chỉ biết ba mẹ cãi nhau, nên cũng không vui theo, muốn nói giúp gì đó nhưng lại không biết nói thế nào, cuối cùng bị dọa khóc không ngừng.

Tối hôm qua họ cãi nhau rất lớn, Hàn Tại Tuấn cũng ngủ không ngon, đến lớp chỉ cảm thấy buồn ngủ, cô giáo muốn kiểm tra bài tập về nhà nhưng thằng bé tìm nửa ngày cũng không thấy đâu.

Cuối cùng vẫn là Trịnh Duẫn Hạo lấy cặp sách của thằng bé lại, tìm vở bài tập, đưa cho cô giáo kiểm tra. Nhóc thấy cặp sách của Hàn Tại Tuấn loạn đến không chịu được liền giúp thằng bé sắp xếp lại.

Mà Hàn Tại Tuấn ở trường học có Trịnh Duẫn Hạo chơi cùng nên cũng vui vẻ không ít, nhưng việc ba mẹ cãi nhau vẫn không ngừng lại. Trịnh Duẫn Hạo cùng Hàn Tại Tuấn ở nhà trẻ hơn một tuần, chờ đến đầu tuần tiếp theo đi học lại, nhóc chờ mãi nhưng cũng không thấy Hàn Tại Tuấn.

Ngày đó, nhóc về nhà khóc lóc om sòm, mẹ Trịnh nhìn thấy mà đau lòng đến không chịu được, đành an ủi nhóc là có thể Tại Tuấn bị bệnh nên không tới, chờ thêm hai ngày nữa hết bệnh sẽ đi học lại.

Trịnh Duẫn Hạo đợi mấy liên tiếp ngày, vẫn không thấy Hàn Tại Tuấn tới, nhưng lại gặp được mẹ thằng bé. Trịnh Duẫn Hạo nhìn cô hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm chạy đến trước mặt cô hỏi về chuyện Hàn Tại Tuấn.

Mẹ Hàn nhìn Trịnh Duẫn Hạo đứng bên cạnh, thân thiện sờ sờ đầu nhóc, nói: "Cậu bé ngoan, cảm ơn con đã chơi cùng Tại Tuấn nhà cô trong khoảng thời gian này, nhưng giờ Tại Tuấn chuyển trường, không học ở đây nữa, con phải học thật giỏi nha!"

Trịnh Duẫn Hạo về nhà liền bắt đầu ôm mẹ Trịnh khóc đến thương tâm. Mẹ Trịnh ôm nhóc an ủi hồi lâu cũng vô dụng, cuối cùng ba Trịnh lên tiếng, nói sẽ bảo người đi tìm Hàn Tại Tuấn, lúc này Trịnh Duẫn Hạo lúc này ngưng khóc. Nhưng nhóc không nghĩ tới, người này phải mất hơn mười năm mới tìm được.

Kim Tại Trung nghe Trịnh Duẫn Hạo nói xong, trong lòng cũng ấn tượng hơn một chút, nhưng bất đắc dĩ năm đó thật sự là còn quá nhỏ. Cậu nhìn nhìn Trịnh Duẫn Hạo, vóc người cao lớn lại soái khí, hoàn toàn không giống với cậu nhóc trong ấn tượng của cậu.

"Em nhìn anh như vậy làm gì?" Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung.

Kim Tại Trung chế nhạo nhìn Trịnh Duẫn Hạo, trên dưới đánh giá hắn: "Lúc trước tôi còn cho rằng sơ trung hiểu chuyện đã đủ sớm, không nghĩ tới anh từ lúc nhà trẻ đã hiểu chuyện."

Trịnh Duẫn Hạo đón nhận ánh mắt cậu, nói: "Thật ra anh cũng không hiểu sớm như vậy, chỉ là có khi có những thứ thành chấp niệm liền quên không được."

"Phải không?" Kim Tại Trung hỏi lại.

Trịnh Duẫn Hạo nhìn nhìn cậu, lại nói tiếp: "Nếu em đã rõ ràng chân tướng, vậy không cần phải tránh né anh như tránh rắn rết như vậy nữa. Anh đã nói sẽ không tránh em, sẽ chậm rãi theo đuổi em."

Kim Tại Trung cười cười, nhìn Trịnh Duẫn Hạo không nói lời nào, ngày đó tuy rằng đã nói rõ với Trịnh Duẫn Hạo, nhưng hắn không buông tay, ngày đêm ở cửa công ty chờ cậu, trong công ty đã có không ít người bắt đầu bát quái. Kim Tại Trung không thích như vậy nên lúc này mới gọi Trịnh Duẫn Hạo vào nhà, hỏi hắn phải làm sao mới chịu buông tha cho cậu bởi vì cậu cũng không quen biết hắn. Vậy nên, Trịnh Duẫn Hạo đem hết mọi chuyện năm đó ra nói một lần.

Kim Tại Trung tuy rằng không nhớ rõ ngoại hình Trịnh Duẫn Hạo, nhưng trước khi ba mẹ cậu ly hôn, cậu cũng nhớ mang máng có một người rất tốt với cậu, nên cũng không tiếp tục nói điều gì khó nghe với Trịnh Duẫn Hạo. Mà Trịnh Duẫn Hạo thấy vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều, cuối cùng cũng tiến thêm được một bước.

Trịnh Duẫn Hạo từ nhỏ đến lớn bởi vì nhớ mong Hàn Tại Tuấn, cho nên cũng không yêu ai, lúc theo đuổi Kim Tại Trung cũng tạo ra không ít chuyện dở khóc dở cười, mà điều này cũng trở thành suối nguồn hạnh phúc mỗi ngày của Kim Tại Trung.

Hắn tiếp tục đứng dưới lầu công ty Kim Tại Trung chờ cậu. Tuy hiện tại cậu không còn tăng ca nhiều như lúc trước, nhưng vẫn luôn về trễ nhất, cho nên dù đã lâu như vậy, công ty có không ít lời đồn, nhưng vẫn không có ai biết người được chờ chính là cậu.

Kim Tại Trung thu thập đồ vật tan tầm, mới đi ra liền nhìn đến Trịnh Duẫn Hạo mở cửa xe chờ cậu đi tới, sau đó lấy túi công văn từ tay cậu, lôi kéo cậu lên xe, "Em ăn cơm chiều chưa?"

Kim Tại Trung lắc lắc đầu: "Hôm nay hơi bận, còn chưa ăn."

"Vậy anh đưa em đi ăn ngon." Nói xong liền phân phó tài xế lái xe, đến nơi hắn vẫn thường hay ăn.

Kim Tại Trung cũng không hỏi đi đâu, trực tiếp nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần. Trịnh Duẫn Hạo thấy cậu như thế, vội duỗi tay giúp cậu ấn huyệt thái dương, một bên không ngừng hỏi: "Gần đây rất bận sao? Nhìn em rất mệt mỏi."

Kim Tại Trung gật đầu, "Cuối tháng nên hơi bận."

Trịnh Duẫn Hạo nghe xong lo lắng không thôi, muốn bảo Kim Tại Trung đừng đi làm nữa hoặc đổi chỗ làm, nhưng cậu không đồng ý. Lần đầu tiên hắn nhắc đến chuyện này, còn cãi nhau với cậu một trận, nên lúc này không dám nhắc lại nữa.

Lúc đến nơi, Kim Tại Trung bị Trịnh Duẫn Hạo ấn thoải mái, người có chút mơ hồ, Trịnh Duẫn Hạo muốn gọi cậu, cuối cùng vẫn nhịn xuống, ngồi đợi cậu gần một tiếng.

Lúc Kim Tại Trung tỉnh lại, còn có chút như lọt vào trong sương mù, một lúc sau mới phản ứng lại, vội vàng hỏi: "Tới rồi sao?"

Trịnh Duẫn Hạo gật gật đầu nói: "Tới rồi, chúng ta xuống đi!"

Kim Tại Trung đứng dậy, duỗi duỗi tay chân đã hơi cứng lại vì ngồi lâu, một hồi lâu không thấy Trịnh Duẫn Hạo bước xuống, liền mở cửa nhìn thử, lại thấy Trịnh Duẫn Hạo vẻ mặt khó chịu, muốn nhấc chân nhấc tay lại phát hiện không có cảm giác.

Vai bị Kim Tại Trung dựa vào ngủ hơn một tiếng đã sớm đã tê rần, chỉ là lúc ấy Kim Tại Trung ngủ Trịnh Duẫn Hạo không dám cử động, chờ qua một hồi, hắn cũng quen với nó.

Nhưng lúc này vừa cử động, hắn liền có cảm giác đau như xuyên tim, nếu không phải sợ Kim Tại Trung nghe được, hắn đã sớm hít một hơi. Thừa dịp Kim Tại Trung đi xuống, hắn ở trên xe cử động một chút, lúc đang định bước xuống, lại thấy Kim Tại Trung nhìn hắn chằm chằm.

Trịnh Duẫn Hạo 囧.

Vội xuống dưới, nói: "Em đói bụng rồi đúng không! Chúng ta mau vào thôi!"

Kim Tại Trung thấy Trịnh Duẫn Hạo đi đường có vẻ không được nhanh nhẹn, khóe miệng hơi hơi giơ lên, sau đó liền đi theo Trịnh Duẫn Hạo.

Đây thật ra là một nhà hàng dược thiện, đồ ăn chẳng những ngon mà còn phối hợp dinh dưỡng, thậm chí còn có thể phòng bệnh.

Trịnh Duẫn Hạo là người quen của ông chủ ở đây, mới bước vào liền có người đến chào hỏi. Ông chủ cũng bước đến cười tủm tỉm, hỏi hắn như cũ sao?

Trịnh Duẫn Hạo lắc lắc đầu, sau đó nghiêng người hỏi Kim Tại Trung: "Em thích ăn gì?"

Kim Tại Trung không phải kén ăn người, liền nói: "Gì cũng được."

Ông chủ thấy vậy, có chút khó xử, vì thế lại hỏi Trịnh Duẫn Hạo, Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung: "Vậy ông chủ cho mấy món sở trường đi!"

Sau khi ông chủ đi khỏi, Trịnh Duẫn Hạo ngồi một lúc lại nói muốn đi WC, liền bước ra ngoài. Kim Tại Trung ngồi phát ngốc một mình trong phòng riêng.

Trịnh Duẫn Hạo đi ra ngoài, cũng không phải đi WC, mà là vào phòng bếp, nói với ông chủ gần đây Kim Tại Trung vẫn luôn tăng ca rất mệt nhọc, bảo ông chuẩn bị thức ăn phù hợp.

Ông chủ hiểu ý, vội nói cứ để ông ấy lo.

Trịnh Duẫn Hạo trở về phòng riêng, Kim Tại Trung đang nhìn di động, cũng không biết thấy cái gì buồn cười, khóe môi treo lên nụ cười mờ nhạt.

"Xem cái gì vậy!" Trịnh Duẫn Hạo vội hỏi.

"Truyện cười." Kim Tại Trung cười đáp lại.

Cũng đúng lúc này, thức ăn được dọn lên, Trịnh Duẫn Hạo lấy chén đũa cho Kim Tại Trung, bảo cậu nếm thử trước.

Kim Tại Trung gắp một chút thức ăn cho vào miệng, tuy hơi có mùi thuốc, nhưng vì hoàn toàn không đắng, lại còn rất ngon. Kim Tại Trung lại ăn thêm vài miếng.

"Thấy thế nào?" Trịnh Duẫn Hạo thấp thỏm hỏi, cứ như thức ăn này là hắn làm, đang chờ Kim Tại Trung phán quyết!

"Rất ngon." Kim Tại Trung đáp.

"Vậy sau này anh sẽ thường đưa em tới đây." Trịnh Duẫn Hạo thầm nghĩ, Kim Tại Trung không chịu nghỉ việc, còn luôn tăng ca, như vậy rất ảnh hưởng đến sức khỏe, hắn nhất định phải cho bồi bổ cho cậu thật tốt.

Chương 6 "Tới cửa vào nhà"

Trịnh Duẫn Hạo tốt với cậu, Kim Tại Trung đều xem ở trong mắt, có lẽ ban đầu cậu còn có chút không thể tưởng tượng được, nhưng sau khi biết toàn bộ sự tình, Kim Tại Trung cũng chậm rãi tiếp nhận Trịnh Duẫn Hạo.

Có câu liệt nữ sợ triền lang (con gái sợ con trai mặt dày đeo bám), đồng dạng Kim Tại Trung cũng bị Trịnh Duẫn Hạo dùng phương thức như vậy từ từ thẩm thấu, dần dần quen với sự tồn tại của hắn.

Cho nên có ngày Trịnh Duẫn Hạo bận việc gì đó, không thể phân thân đến đón cậu, cậu liền cảm thấy không quen, cũng vào ngày hôm đó, cậu mới ý thức được, Trịnh Duẫn Hạo ở trong lòng cậu đã có phân vị không thấp.

Kim Tại Trung có chút mất mát gọi taxi về nhà, ở trên xe vẫn luôn miên man suy nghĩ có phải Trịnh Duẫn Hạo gặp chuyện gì rồi không, nhưng lại ngượng ngùng gọi điện thoại hỏi, một đường đều rối rắm không yên.

Sau khi về đến nhà, cậu cũng còn rối rắm, thậm chí cơm đều không muốn làm, ngồi trên sô pha, đầu óc trống rỗng.

Thẳng đến khi điện thoại trong túi quần rung lên, Kim Tại Trung mới bừng tỉnh.

Lấy di động lại thấy là Trịnh Duẫn Hạo gọi đến, vội bấm nghe, "Trịnh Duẫn Hạo, sao hôm nay anh không tới đón tôi?"

Kim Tại Trung vốn định hỏi anh phát sinh chuyện gì? Nhưng lại cảm thấy hỏi như vậy không hay lắm, nếu Trịnh Duẫn Hạo không xảy ra việc gì mà chỉ bận bịu gì đó, vậy chẳng khác nào cậu trù ẻo hắn sao?

"Hôm nay anh có cuộc họp đột xuất nên không thể đi đón em được, em mở cửa đi, anh đang ở ngoài cửa nhà em."

Kim Tại Trung nghe Trịnh Duẫn Hạo nói, tâm tình rối rắm cuối cùng yên ổn xuống, đứng dậy đi mở cửa liền thấy Trịnh Duẫn Hạo đang đứng bên ngoài, một tay cầm di động một tay xách túi nilon, bên trong chứa đầy đồ vật.

Trịnh Duẫn Hạo đem túi nilon đặt lên bàn, sau đó lấy đồ ăn bên trong ra, nói: "Tới ăn một chút gì đi!"

Kim Tại Trung chậm rãi đi qua, nhìn Trịnh Duẫn Hạo bận rộn, trong lòng ấm đến không chịu được, có lẽ đây chính là cái gọi là tình yêu!

Chỉ là không giống với những người khác, hai người họ đều là nam nhân mà thôi.

Kể từ hôm đó, Kim Tại Trung xem như hoàn toàn tiếp nhận Trịnh Duẫn Hạo, mà Trịnh Duẫn Hạo cũng rất nhanh liền cảm nhận được điều này, lại càng quan tâm đến Kim Tại Trung hơn.

Cuối tháng, có một lần Kim Tại Trung vì tăng ca quá muộn lại mắc mưa, không cẩn thận bị cảm, rốt cuộc khiến Trịnh Duẫn Hạo có cơ hội thuyết giáo Kim Tại Trung một hồi, thuận tiện bắt cậu xin nghỉ làm, chuyển đến công ty hắn. Nếu không phải Kim Tại Trung không đồng ý làm cùng phòng với hắn, Trịnh Duẫn Hạo tuyệt đối sẽ đem Kim Tại Trung đặt ngay dưới mi mắt.

Công việc ở đây nhẹ nhàng hơn không ít, Kim Tại Trung không cần tăng ca, thậm chí lúc bận rội cũng có Trịnh Duẫn Hạo chia sẻ, khiến Kim Tại Trung không chỉ một lần phát hỏa với Trịnh Duẫn Hạo, nói anh còn như vậy em liền từ chức.

Kim Tại Trung uy hiếp như vậy, Trịnh Duẫn Hạo cũng nghe lời hơn, không hề can thiệp vào công việc của cậu.

Cũng có người nói mối quan hệ của Kim Tại Trung và Trịnh Duẫn Hạo không đáng tin cậy, hai người khác biệt quá nhiều. Kim Tại Trung trước kia cũng từng có băn khoăn như vậy, nhưng càng ngày càng hiểu biết Trịnh Duẫn Hạo, băn khoăn của cậu cũng chậm rãi buông xuống.

Thử hỏi có ai lại muốn tìm một người chỉ quen biết một tuần từ hơn mười năm trước, ít nhất trong số những người Kim Tại Trung biết, không có người như vậy.

Hai người cứ như vậy ở bên nhau một năm, Kim Tại Trung cảm thấy hẳn là phải có nghi thức chính thức gì đó, vì thế thừa dịp Trịnh Duẫn Hạo gần đây bận rộn, lặng lẽ ở nhà bố trí. Trịnh Duẫn Hạo mỗi lần đến nhà Kim Tại Trung, đều có thể cảm giác trong nhà có gì đó không giống bình thường, nhưng lại nói không rõ cụ thể là cái gì.

Đến lễ tình nhân, Trịnh Duẫn Hạo vốn định cùng Kim Tại Trung ra ngoài hẹn hò, nhưng cậu lại đi trước một bước nói ngày đó muốn cả hai cùng ở nhà.

Cho nên Trịnh Duẫn Hạo cũng không nói gì, kết hợp với sự thay đổi trong nhà dạo gần đây, Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên có chút chờ mong lễ tình nhân.

Lễ tình nhân năm nay vừa lúc là thứ bảy, không cần đi làm, lúc Trịnh Duẫn Hạo còn đang ngủ nướng, Kim Tại Trung đã rời giường.

Tuy rằng động tĩnh rất nhỏ nhưng vẫn đánh thức Trịnh Duẫn Hạo. Hắn có chút mơ hồ duỗi tay giữ chặt Kim Tại Trung, nói: "Hôm nay không đi làm, ngủ tiếp một lát đi!"

Kim Tại Trung bị Trịnh Duẫn Hạo bám trụ, vì thế chỉ có thể nằm lại trên giường, nguyên bản cậu cho rằng ngủ không được, ai ngờ nhìn nhìn Trịnh Duẫn Hạo một hồi lại ngủ mất.

Lúc tỉnh lại đã gần giữa trưa, Trịnh Duẫn Hạo đã không thấy bóng dáng. Kim Tại Trung rời giường, đi đến phòng khách nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, đi qua xem thử, liền thấy Trịnh Duẫn Hạo đang mặc quần áo ở nhà, mang tạp dề nấu cơm.

"Dậy rồi?" Trịnh Duẫn Hạo nghe được phía sau có tiếng động, cũng không quay đầu lại, hỏi, "Đói bụng rồi đúng không! Sắp xong rồi, em đi rửa mặt đi!"

Kim Tại Trung ừ một tiếng, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.

Ăn sau khi ăn xong, hai người thương lượng kế tiếp làm gì, Kim Tại Trung thần bí liếc nhìn Trịnh Duẫn Hạo một cái, nói: "Nhắm mắt lại."

Trịnh Duẫn Hạo nghe lời nhắm mắt lại, bởi vì hai mắt không thể xem, cho nên thính giác càng thêm mẫn cảm, tuy không biết Kim Tại Trung đang làm gì, nhưng nghe thấy tiếng cậu lục lọi gì đó, trong lòng Trịnh Duẫn Hạo có chút chờ mong, rốt cuộc hôm nay là lễ tình nhân, hơn nữa em ấy còn muốn ở nhà.

Đợi một hồi lâu, Trịnh Duẫn Hạo cũng không nghe thấy tiếng Kim Tại Trung nữa, nhịn không được có chút tò mò, len lén hé mắt ra, lại thấy trong phòng tối om, tất cả rèm cửa đều bị Kim Tại Trung kéo lại, đèn cũng tắt đi.

"Tại Trung?" Sau khi Trịnh Duẫn Hạo thích ứng với bóng tối, cũng không tìm được thân ảnh Kim Tại Trung, vội mang theo nghi vấn kêu lên.

"Làm sao vậy? Sao anh mở mắt ra rồi." Kim Tại Trung nghe tiếng Trịnh Duẫn Hạo, từ trong phòng đi ra, trong tay còn cầm cái gì đó, chờ cậu đến gần, Trịnh Duẫn Hạo mới phát hiện là máy chiếu.

Trịnh Duẫn Hạo vội vàng nhắm mắt lại, thấy hắn như thế, Kim Tại Trung dở khóc dở cười, nói: "Còn nhắm làm gì, đều thấy hết rồi."

Hai người đem máy chiếu chuẩn bị cho tốt, sau đó liền ngồi trên sô pha chờ phim điện ảnh bắt đầu.

Chỉ là ngay khi phim bắt đầu chiếu, Kim Tại Trung liền có chút hối hận, nguyên bản cậu muốn xem phim khoa học viễn tưởng, không biết thế nào lại biến thành một bộ phim tình cảm lỗi thời, lại còn có không phải thời hiện đại, mà là niên đại 70-80 thuần khiết đến không chịu nổi.

Kim Tại Trung Nguyên vốn định thay đổi, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại xem say sưa, nói: "Cứ xem phim này đi!"

Vì thế hai người ngồi trên sô pha xem câu chuyện tình yêu cũ rích.

"Tại Trung, em có cảm thấy chúng ta rất giống họ không!" Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung ngồi bên cạnh, hỏi.

"Không giống." Kim Tại Trung không chút suy nghĩ trả lời.

"Nhưng anh cảm thấy rất giống nha!"

"Giống chỗ nào?"

"Tỷ như chúng ta còn dừng lại ở giai đoạn hôn môi."

Trịnh Duẫn Hạo dứt lời, mặt Kim Tại Trung liền đỏ lên, còn có xu hướng càng ngày càng đỏ.

"Tại Trung, khi nào thì em mới chịu cho anh tới cửa vào nhà!"

Kim Tại Trung trừng mắt nhìn hắn một cái, giả vờ không hiểu nói: "Không phải anh đang ở nhà em sao?"

"Tại Trung, em biết không phải anh nói cái này."

"Anh... Tùy anh!" Kim Tại Trung bị hỏi liền ngượng ngùng, tùy tiện nói.

Trịnh Duẫn Hạo nghe được câu trả lời của Kim Tại Trung, liền vui vẻ ra mặt, cũng không đợi bộ phim kết thúc, vội duỗi tay bế người đi vào phòng ngủ.

Trong lúc đó còn cảm thán trong lòng, thật không dễ dàng a! Bản thân rốt cuộc cũng chờ tới ngày mây tan thấy trăng sáng.

Mà mấy ngày nay Kim Tại Trung vốn chuẩn bị để xác định mối quan hệ của hai người, tuy hiện tại trong nước còn không thể kết hôn, không có pháp luật liên quan, nhưng nghi thức vẫn nên có, cho nên cậu đã chuẩn bị tỉ mỉ, tính toán buổi chiều xem phim điện ảnh, sau đó buổi tối ở nhà ăn bữa tối dưới ánh nến, sau đó thổ lộ, thuận tiện lăn lên giường, rốt cuộc không phải có câu phải hài hòa thì mới có thể hạnh phúc sao?

Nhưng tưởng tượng thì rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại không đoán được, bởi vì sau khi Kim Tại Trung bị Trịnh Duẫn Hạo kéo lên giường, mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau mới có thể xuống giường.

Cho nên tất cả những gì đã được chuẩn bị tỉ mỉ đều ngâm nước nóng, bất quá mục đích của cậu lại đạt được rồi.

======Kết thúc!=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro