Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

'Bạn Thân'

Tên: "BẠN THÂN"

Thể loại: YunJae fic, oneshot, hiện đại, ấm áp, OE.

Tác giả: Y

Edit: Nguyệt Cát

Tình trạng: Hoàn

Phần 1: Tuổi thơ

Tình cảm giữa chúng tôi thật khó để lý giải. Có thể là bạn thân, cũng có thể không...

Câu chuyện của chúng tôi, không biết nên nói rằng nó là một cậu chuyện buồn và đáng nhớ hay không, một câu chuyện có cái kết thúc lấp lửng nhưng theo cảm nghĩ bản thân, tôi thấy nó khá là trọn vẹn. Chuyện về tôi và cậu bạn thân từ thời tấm bé của mình...

Câu chuyện bắt đầu vào một đêm mười năm trước, tôi đến nhà thăm cậu ấy, cậu với gương mặt hốc hác nằm lặng yên trên giường. Gương mặt bao năm mỉm cười với tôi nay nhuốm sắc vàng vọt kiệt quệ, đôi mắt nhắm hờ hiện rõ quầng thâm, đôi môi khô nứt bất động, thứ duy nhất giúp tôi biết được cậu ấy còn sống, chính là cánh mũi đang phập phồng nhè nhẹ của cậu.

Cậu ấy nằm đó, chăn đắp đến cằm, hai tay giấu trong chăn. Tôi biết hai bàn tay ấy đang lặng lẽ siết chặt, cậu ấy không muốn gặp tôi lúc này.

Tôi buồn bã mở cửa phòng rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Lúc cánh cửa vừa khép lại, một tiếng nấc nhỏ khẽ vang lên, tim tôi đau nhói.

Mẹ cậu ấy bảo với tôi rằng, đã quá muộn rồi, khối u ác tính kia đã di căn khắp cơ thể, không còn bệnh viện nào chấp nhận tiếp tục chữa trị cho cậu cả. Bà nói rồi thì khóc nấc lên, tôi không thể làm gì ngoài sửng sờ đứng nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng cậu vừa được khép lại.

Trong vòng một tháng, trong vòng một tháng tôi không đến gặp cậu ấy, cậu ấy thật sự đã có ý định bỏ tôi mà đi.

*

Tôi và Yunho lớn lên cùng nhau, chúng tôi học chung trường với nhau từ nhỏ, nhà chúng tôi cùng chung một khu phố nghèo. Lúc còn bé, Yunho là một đứa trẻ luôn trầm lặng, còn tôi là một thằng nhóc hoạt bát luôn chạy theo đuôi làm phiền cậu ấy.

Nhà Yunho mở một quán ăn nho nhỏ, còn ba mẹ tôi đều là công nhân. Gia đình tôi có chín chị em nhưng ba mẹ Yunho chỉ có mình cậu ấy. Khi còn nhỏ có đôi lúc cậu ấy cũng hay đem chuyện các chị gái tôi ra trêu đùa:

"Jaejoong à, cậu có tận tám chị gái lận, cậu là con trai thật chứ hả?"

"Cậu muốn chết lắm sao? Ông đây tắm chung với cậu bao lần rồi chẳng lẽ cậu còn không nhìn thấy?"

"Ai da, tớ chỉ nhìn thấy lúc bé ở nhà cậu luôn mặc đồ con gái!"

"Cậu chết chắc rồi, Yunho chết tiệt kia!!!"

Tôi thật sự có tám chị gái, ba tôi cố gắng lần thứ chín mới sinh được tôi ra là một thằng con trai. Khỏi nói lúc đó gia đình tôi vui mừng đến cỡ nào, vì vậy tôi luôn được nuông chiều từ nhỏ, ba mẹ và các chị ai cũng yêu thương tôi. Bởi vì tôi là em út của tám bà chị nên đương nhiên lúc nhỏ đều là mặc đồ cũ của họ, mà tôi thì không thích điều này chút nào.

Cho đến khi tôi lên lớp 2, một ngày cô giáo dẫn vào lớp một bạn học mới chuyển trường, cậu ta đeo một chiếc kính cận dày, đầu tóc rối tung, quần áo thì không được quá gọn gàng, còn chưa nói đến chiếc cặp trên lưng cậu ta thì sứt sẹo đủ chỗ... Cậu ta giới thiệu rằng mình tên là Jung Yunho.

Yunho, Jung Yunho, cái tên thật đẹp, chẳng bù cho vẻ bề ngoài của cậu ấy. Cậu ấy đến bên cạnh bàn tôi rồi ngồi xuống, thật không may, đó là chỗ trống duy nhất trong lớp học. Tôi khó chịu ra mặt, cố gắng ngồi cách xa Yunho như tránh bệnh truyền nhiễm và khi đó tôi từng nghĩ vẻ lôi thôi của cậu ấy có thể truyền nhiễm thật. Yunho không nói gì, chỉ thấy cái đầu rối tung của cậu ấy hơi hơi rũ xuống thất vọng.

Cuối buổi học, lũ chúng tôi kéo nhau cùng ra về, vậy mà cậu học sinh mới kia cũng lầm lũi theo sau. Gần đến nhà chỉ còn mình tôi và Yunho, đang tính quay ra sau quát cậu ta sao cứ mãi theo tôi thì đã thấy cậu ấy đẩy cửa vào một căn nhà nhỏ. À, thì ra gia đình mới chuyển đến khu phố của tôi chính là gia đình của cậu ấy.

Tôi không quá để tâm đến bạn cùng bàn của mình cho lắm, tận đến khi chúng tôi lên lớp 3. Một ngày thu trong vắt, tôi cùng đám bạn học rũ nhau tan học về cùng đi thả diều, Yunho cũng lọt tọt theo sau. Bãi đất trống mênh mông sau trường là nơi thích hợp nhất, chúng tôi chia nhau mỗi đứa mỗi góc, nắm trong tay một con diều chuẩn bị chạy lấy đà... Yunho cũng chọn một góc, nhưng là để ngồi xuống nhìn chúng tôi chơi, bởi vì cậu ấy không có diều để thả.

Tôi đang mãi chạy bỗng va phải ai đó rồi ngã vật xuống đất, vừa lồm cồm định bò dậy thì lại bị đẩy ngã. Uất ức ngước đầu lên nhìn xem là ai đẩy mình, tôi phát hiện là một đàn anh lớp trên, trong trường nổi tiếng là đầu gấu, hôm nay động phải quả thật là xui xẻo mà.

"Mày không nhìn đường hả?"

"..."

"Mày làm rách con diều của tao rồi, mau đền đây!"

"Không! Đây là diều của tôi mà!"

Tôi kiên quyết ôm chặt con diều xinh đẹp trước ngực, đề phòng bị giật mất. Đừng có đùa, con diều này tôi phải tiết kiệm tiền tiêu vặt cả tuần mới mua được, bộ nói đưa là đưa sao.

"A, THẰNG NÀY LÁO! MAU ĐƯA CHO TAO!" Tên đầu gấu nổi giận lớn tiếng quát.

Bạn bè xung quanh tôi đều sợ hãi tên đầu gấu nên không dám đến gần. Tôi nghĩ thầm trong bụng, tụi mày đều là lũ nhát gan, rồi mạnh miệng quát vào mặt tên đầu gấu:

"KHÔNG ĐƯA ĐẤY!"

Vừa nói xong cánh tay gầy yếu của tôi liền bị tên đầu gấu giật mạnh, con diều cũng từ đó mà rơi xuống. Tôi tức giận, nhân lúc tên kia cuối xuống nhặt diều mà đạp cho hắn một cú khiến hắn té chúi đầu. Tên đầu gấu lập tức nổi giận, hắn vứt con diều sang bên rồi đẩy tôi cùng lăn xuống đất, sau đó ngồi đè lên người tôi. Mắt thấy nắm đấm đã giơ lên trước mặt, tôi nhắm mắt, cắn răng chịu đòn. Bất chợt, tên đầu gấu kia la lên một tiếng rồi trọng lượng đè trên người tôi  liền biến mất, tôi từ từ mở mắt ra đã thấy Yunho cúi xuống trước mặt, quay sang bên đã thấy tên đầu gấu kia đã bỏ chạy mất hút.

"Cậu... Cậu không sao chứ?" Yunho ấp úng, vừa thở hồng hộc vừa hỏi.

Tôi lập tức bật dậy hét vào Yunho, trong lòng nổi ấm ức lập tức trào lên.

"Sao bây giờ cậu mới tới, hại tôi bị đẩy đau như vậy!"

"Tại... tôi đứng tận bên kia bãi đất mới chạy đến không kịp mà."

"Cậu chậm chạp như rùa vậy!"

"Còn cậu thì yếu như sên vậy!"

"..."

Từ đó trở đi, à không đúng, phải là từ lúc tôi biết Yunho là thiên tài Hapkido trẻ tuổi mới phải; Từ đó trở đi, tôi luôn theo sau cậu ấy, gây sự đánh nhau đều là do tôi, còn cứu tôi và dọn dẹp chiến trường thì là nhiệm vụ của Yunho.

Mỗi ngày, tôi đều đến quán ăn nhà cậu ấy ăn sáng rồi cả hai cùng đi học, buổi chiều sẽ cùng nhau về nhà. Mãi rồi thành thói quen, ngay cả sau này, khi tôi đã thôi học, thế nhưng hằng ngày vẫn đến nhà cậu ấy ăn sáng, rồi canh giờ tan học đến trường đón Yunho trở về.

Vì tôi là người bạn duy nhất của Yunho nên ba mẹ cậu ấy rất quý mến tôi, đôi khi gia đình tôi đến ăn sáng, tận mười một người nhưng ba mẹ Yunho vẫn không lấy tiền đồ ăn sáng. Mỗi lần chúng tôi cùng nhau ôn thi xuyên đêm bác gái sẽ đem lên phòng cho chúng tôi một phần ăn khuya nho nhỏ hay hai cốc nước trái cây. Bác trai, bác gái cũng hay nói đùa rằng, tôi như đứa con trai thứ hai của họ vậy.

*

Thời gian thấm thoát trôi qua, khi Yunho vừa lên cao trung thì thì tôi thôi học.

Lễ Chuseok năm ấy trùng vào những ngày cuối cùng chúng tôi phải đi học trước kì nghỉ đông, nhóm chúng tôi có năm người, quyết định thay mặt cả trường đốt pháo hoa ăn mừng Chuseok. Trong khi tôi cùng ba thằng con trai khác chuẩn bị đốt pháo, Yunho chỉ ngồi một góc gặm songpyeon mà tôi cho, miệng còn lầm bầm gì đấy nghe không rõ.

Từng quả pháo hoa được bắn lên từ sân thượng, không khí cả trường bùng nổ, tiếng hét cổ vũ, tiếng vỗ tay rầm rộ một khoảnh sân trường. Nhưng thật không may, trong số toàn bộ học sinh trong trường không phải ai cũng vui vẻ như vậy, điển hình chính là cô hiệu trưởng và một vài nữ sinh bị tiếng nổ dọa cho ngất xỉu. Cuối cùng chỉ có bốn người bị đình chỉ học tập, vì cả lũ anh hùng, trung trực chúng tôi đồng loạt khai rằng Yunho không có tham gia đốt pháo nên cậu ấy thoát tội, trong khi chính cậu ấy lại là người cung cấp pháo hoa cho chúng tôi, tôi sẽ không nói rằng lúc ấy là do tôi muốn bao che cho Yunho đâu.

Sau đó thì, ừm, tôi nghỉ học. Khi tôi chân ướt chân ráo bắt đầu bước vào xã hội thì Yunho thì vẫn mãi mê mài đũng quần trên ghế nhà trường. Tuy vậy tình bạn của chúng tôi vẫn không có gì thay đổi. Như đã nói, tôi vẫn thường xuyên ghé nhà Yunho chơi, đôi khi tan học sẽ đến đón cậu ấy về nhà, rảnh rỗi thì nghỉ làm thêm cùng cậu ấy tham gia dã ngoại do nhà trường tổ chức với tư cách là người thân của Yunho.

Jung Yunho, cậu ấy không có ai khác ngoài tôi là bạn, có lẽ vậy cho nên khi tôi lần đầu tiên có bạn gái, cậu ấy đã khá sốc. Hôm ấy, tôi ngủ lại nhà Yunho, căn phòng của cậu ấy khá khiêm tốn nên chiếc giường cũng bé tí, hai thằng đàn ông 18 tuổi như chúng tôi phải cùng nhau chen chúc trên một chiếc giường, cũng may từ bé đã quen ngủ cũng nhau nên cũng không thấy quá bất tiện.

"Cậu... Cậu có bạn gái?"

"Ừ, tớ tình cờ gặp cô ấy ở một quán ăn, cô ấy làm phục vụ ở đấy."

"Vậy sao..."

"Này, sao cậu mãi vẫn chưa có bạn gái hả?"

"Tớ không thích con gái!"

"Gì?"

"Đùa thôi, tớ vẫn chưa tìm được đối tượng."

Lúc ấy tôi thật sự đã nghĩ rằng cậu ấy nói đùa...

Phần 2: Phát bệnh

Mùa hè năm chúng tôi 22 tuổi, khi đang làm việc tôi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại báo lại rằng Yunho đã nhập viện. Tôi hốt hoảng, vội xin nghỉ làm giữa buổi chạy đến bệnh viên nơi cậu ấy làm phẫu thuật xem tình hình thế nào. Đến nơi, đèn phòng mổ vẫn còn sáng, bên ngoài hành lang bác gái vẫn đang đứng nhìn cửa phòng mổ chăm chăm, tôi đến gần chào hỏi, bà nở với tôi nụ cười nhẹ nhỏm rồi nói:

"Bác sĩ nói đó chỉ là khối u bình thường, phẩu thuật xong sẽ không có việc gì cả!"

Tôi thở phào một hơi, áp tay lên ngực trái vỗ về trái tim đang đập loạn nhịp của mình. Thật may quá!

Nhưng tôi nào có ngờ, kể từ giây phút đó, thời gian tôi còn được ở bên cạnh Yunho chỉ còn được đếm bằng từng ngày.

Sau ba ngày ở lại theo dõi, Yunho xuất viện, vết thương nằm trên đùi trái nên cậu ấy di chuyển có hơi bất tiện, tôi đành xin nghỉ việc một tuần để giúp hai bác chăm sóc cậu ấy. Tôi ở với cậu ấy cả ngày, ban đêm thì trải nệm nằm dưới đất, ngay bên cạnh giường. Yunho cực kì phản đối chuyện này thậm chí còn tỏ ra khó chịu, tôi thì lại nghĩ khác, nếu ngủ cùng như mọi khi, không may lại chạm đến vết thương của cậu ấy thì nguy to.

Đêm ấy, lần đầu tiên chúng tôi không ngủ chung chiếc giường quen thuộc của Yunho, cậu và tôi đều trằn trọc, mất ngủ cả đêm.

"Jaejoong này, cậu ở mãi đây, không sao chứ?"

Đột nhiên Yunho cất tiếng hỏi.

"Đương nhiên. Lớn rồi, còn ai có hơi sức đâu mà quản tớ chứ!"

"Bạn gái cậu ấy..."

"À, cô ấy sẽ không nói gì đâu. Minhae là một người rất hiểu chuyện!"

"À..."

Âm thanh ù ù của máy điều hòa treo trên tường khiến tôi không nghe được ngữ điệu bất thường của cậu ấy. Ngưng một chút, tôi lại tiếp tục nói:

"Chúng tớ sắp kết hôn."

"Hả?"

"Chúng tớ săp kết hôn! Đến lúc đó sẽ mời cậu làm phụ rể. Ha ha, không khéo cậu còn đẹp trai hơn cả chú rể là tớ đấy!"

"..."

Cậu ấy trầm mặc không trả lời, trong lòng tôi không hiểu sao lại cảm thấy bứt rứt khó chịu... Đó cũng là một trong những đêm cuối cùng tôi được ngủ với Yunho, cậu bạn thân của mình.

*

Hơn một tháng sau, khi hôn lễ của tôi cùng Minhae sắp được cữ hành, vào một đêm mưa gió, Yunho gọi điện thoại cho tôi rũ cùng nhau đi uống rượu "chia tay". Tôi không nghĩ nhiều, liền xin phép ba mẹ một tiếng rồi vội vàng chạy đi ngay. Đến nơi Yunho đã say khước, một bàn đầy rẫy vỏ chai soju. Cậu ấy nằm gục trên mặt bàn, mái tóc vẫn rối tung như lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ...

"Yunho, tớ đến rồi này!"

Tôi khẽ lay cậu ấy, bàn tay vô tình chạm phải mái tóc bù xù kia, xúc cảm mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến đại não khiến bàn tay tôi có chút run lên. À, thì ra mái tóc rối tung của Yunho lại bồng bềnh như vậy.

"Jaejoong..."

Yunho ngẩng đầu, gương mặt hốc hác của cậu ấy trong thoáng chốc khiến tôi giật mình sợ hãi. So với lúc chưa thực hiện phẫu thuật cậu ấy dường như gầy đi rất nhiều, hai má hõm sâu, đôi mắt lờ đờ thiếu sức sống, chỉ mới hơn một tháng chúng tôi không gặp thôi mà.

"Này, Yunho, cậu sao thế?"

"Jaejoong à... Về nhà thôi!" Yunho cười cười, ngọng nghịu nói một câu không mấy rõ ràng.

Tôi vội đỡ Yunho dậy, quả nhiên cậu ấy nhẹ hẩng. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác chua xót không tên, tôi vội lau đi giọt nước chưa kịp tràn khỏi khóe mắt, choàng tay cậu ấy qua vai rồi chầm chậm bước đi.

"Được, tớ đưa cậu về nhà!"

Đến nơi, tôi lấy ra chìa khóa nhà từ túi quần Yunho, khi cho tay vào túi đột nhiên chạm vào vật gì đó nóng hổi, nếu không phải nó nằm trên đùi trái, chắc chắn tôi sẽ nghĩ bậy cho Yunho mất. Bất an trong lòng ngày càng tăng vọt, tôi cố gắng đưa cậu ấy về phòng thật nhanh, sau khi đặt Yunho nằm xuống giường, tôi vội vàng cởi ra chiếc quần Yunho đang mặc.

Quả nhiên, khối u trên đùi trái cậu ấy đã trở lại. Từ phần nổi ra bên ngoài có vô vàn mạch máu nối tiếp từ khối u lan rộng ra xung quanh... Tôi lần theo một vài mạch máu sưng tấy chạy lên trên, cởi áo khoác ngoài rồi đến áo sơ mi, bàn tay run rẩy của tôi vừa sờ đến thứ mình vừa nhìn thấy thì suýt nữa đã bật khóc. Một khối u nóng rực, to gần bằng nắm tay nằm trên bụng cậu ấy, mạch máu màu đỏ bầm đáng sợ vằn vện trên mặt khối u, chúng cũng lan rộng sang hai bên, gần như muốn ăn nát cả khoan bụng Yunho.

"Yunho..."

Tôi nghẹn ngào gọi, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy sợ hãi như vậy, tôi ngồi sụp xuống bên cạnh cậu ấy, nắm lấy đôi tay gầy guộc của Yunho.

"Yunho, cậu làm sao vậy? Không phải nói là khối u lành tính sao, sao đên bây giờ lại di căn thành như thế?"

Yunho nghe tôi gọi, đôi mắt lờ đờ cố gắng mở to nhìn về phía tôi, cậu ấy yếu ớt nắm ngược lại bàn tay tôi rồi nói.

"Jaejoong, đừng khóc! Cậu đừng khóc nhé! Cậu khóc làm tớ sợ lắm..."

"..."

"Jaejoong, tớ... tớ sống không được bao lâu nữa rồi..."

"Yunho..."

Tôi vừa đáp lời, một xúc cảm ấm áp nhưng khô khan đã đáp trên môi tôi. Yunho, cậu ấy rướn người dậy đặt lên môi tôi cánh môi khô nứt của cậu ấy, một nụ hôn, một cái chạm nhẹ nhưng đủ giáng vào tâm trí tôi một cú chấn động lớn.

"Này, cậu làm gì thế?!"

Đẩy mạnh cậu ấy ra, nhìn Yunho ngã vật xuống giường trái tim tôi bất chợt nhói lên đau đớn. Thế mà Yunho lại mỉm cười, cười một nụ cười xấu xí như vậy... Tôi ôm đầu, ngồi lại bên giường.

"Jaejoong, tớ yêu cậu!" Yunho thều thào.

"Cậu điên rồi à?!"

"Tớ không điên! Tớ chỉ yêu cậu thôi!"

Nói rồi, trong cơn say, cậu ấy dùng hết sức lực còn lại đẩy ngã tôi, cởi bỏ chiếc áo thun tôi đang mặc, cúi người đặt từng chiếc hôn dịu dàng lên xương bướm. Tôi không thể phản kháng, nói đúng hơn là không nỡ phản kháng. Nhìn người bạn thân từ tấm bé của mình vừa khóc vừa run rẩy, tôi còn đau hơn bị hàng ngàn mũi dao cắt vào tim. Thà rằng cậu ấy khỏe mạnh, tôi sẽ đấm vào mặt cậu ấy vài cái rồi mắng chửi cho hả giận, thế nhưng mà... Yunho, người bạn của tôi...

Đêm đó không biết đã trôi qua như thế nào, tôi chỉ còn nhớ được cảm giác đau rát của thân thể và nổi chua xót trào dâng nơi đáy lòng.

Thật sự, chúng tôi có phải đều điên cả rồi không?

Phần 3: Tôi yêu cậu ấy?

"Này, cậu không phải đồng tính chứ, đến bây giờ còn chưa có bạn gái?!"

"Mặc kệ tớ, liên quan gì đến cậu?!"

...

"Yunho, con bé lớp kế bên nhờ tớ đưa cho cậu lá thư này này... Ế?! Sao lại vứt?!"

"Tớ không thích!"

"Thằng điên này, xinh thế mà không thích!"

"Ừ, chắc tớ điên rồi!"

...

"Này, sao cậu mãi vẫn chưa có bạn gái hả?"

"Tớ không thích con gái!"

"Gì?"

"Đùa thôi, tớ vẫn chưa tìm được đối tượng."

...

Tôi đáng lẽ phải nhận ra từ sớm, tình cảm của cậu ấy dành cho mình. Đáng lẽ phải nhận ra rằng cậu ấy quan tâm tôi như vậy, chăm sóc tôi như vậy là do cậu ấy thật sự thích tôi. Nhưng mà nhận ra sớm thì đã sao, tôi liệu có chấp nhận tình cảm của Yunho hay không?

Sau đêm ấy, Yunho nhập viện và tôi cũng không đến gặp cậu ấy nữa. Tôi gọi điện thoại cho ba mẹ cậu ấy, nói dối rằng dạo này tôi khá bận rộn không đến thăm Yunho được, làm phiền họ báo cho tôi bệnh tình của cậu ấy khi có tiến triển. Tôi cũng nghe họ kể lại rằng, khối u trên đùi Yunho vốn là khối u ác tính, do bệnh viện chuẩn đoán sai nên mới quyết định phẫu thuật cắt bỏ để rồi di căn thành ung thư như bây giờ. Ba mẹ Yunho đã rất sốc khi nghe bác sĩ nói rằng bệnh tình của Yunho đã trở nặng, thậm chí nguy cơ tử vong rất cao. Hiện tại, tôi không thể làm gì khác ngoài trở thành chỗ dựa tinh thần cho họ và cật lực tìm kiếm bệnh viện danh tiếng để chữa trị cho Yunho.

Tôi hoãn lại đám cưới của mình, giải thích với Minhae qua loa vài câu rồi vội vàng liên hệ với những bệnh viện danh tiếng trong thành phố tìm kiếm sự giúp đỡ. Thân nhân của Yunho không nhiều, hoàn cảnh gia đình thì cũng chẳng mấy khá giả, nên lúc này với tư cách là người bạn duy nhất hay nên nói là anh em duy nhất của cậu ấy, tôi cũng phải có một phần trách nhiệm. Lúc đó, tôi cũng đã có một số vốn kha khá trong tay, nếu không tổ chức đám cưới thì có thể thừa sức giúp đỡ gia đình cậu ấy về mặt tài chính.

Sau ba ngày, tôi nhận được chỉ là những lời từ chối chữa trị hay những câu sáo rỗng chia buồn của những bệnh viện kia. Thời điểm ấy, tôi thật sự cảm thấy bất lực, tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này. Tại sao Yunho lại gặp phải căn bệnh quái ác như vậy, tại sao không phải ai khác mà lại là Yunho của chúng tôi. Tôi siết chặt điện thoại di động trong tay rồi bật khóc. Đến lúc này thì tôi mặc kệ, cậu ấy đồng tính cũng được, cậu ấy thích tôi cũng được, tôi đều chấp nhận hết, chỉ cần Yunho còn sống...

*

Một đêm cuối tháng mười, tôi nhận được điện thoại của gia đình Yunho, trái tim tôi dường như chết lặng khi nghe họ báo tin, bệnh viện Yunho đang điều trị không chấp nhận tiếp tục chữa trị cho cậu ấy nữa. Tôi vội vàng đến nhà thăm, Yunho với gương mặt hốc hác nằm lặng yên trên giường. Gương mặt bao năm mỉm cười với tôi nay nhuốm sắc vàng vọt kiệt quệ, đôi mắt nhắm hờ hiện rõ quầng thâm, đôi môi khô nứt bất động, thứ duy nhất giúp tôi biết được cậu ấy còn sống, chính là cánh mũi đang phập phồng nhè nhẹ kia.

Yunho nằm đó, chăn đắp đến cằm, hai tay giấu trong chăn. Tôi biết hai bàn tay ấy đang lặng lẽ siết chặt, cậu ấy không muốn gặp tôi lúc này.

Tôi buồn bã mở cửa phòng rồi lặng im bước ra ngoài. Lúc cánh cửa vừa khép lại, một tiếng nấc nhỏ khẽ vang lên, tim tôi đau nhói.

Mẹ của Yunho bảo với tôi rằng, đã quá muộn rồi, tế bào ung thư kia đã di căn khắp cơ thể, không còn bệnh viện nào muốn chữa trị cho cậu ấy cả. Bà nói rồi thì khóc nấc lên, tôi không thể làm gì ngoài sững sờ đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cậu ấy vừa được khép lại.

Trong vòng một tháng, trong vòng một tháng tôi không đến gặp cậu ấy, cậu ấy thật sự đã có ý định bỏ tôi mà đi.

Điện thoại trong túi quần tôi bỗng run lên bần bật, là Minhae gọi tới. Day day thái dương đau nhức, tôi nhấn nút trả lời.

"Em có chuyện muốn nói với anh!"

"Để khi khác, anh đang ở nhà Yunho."

"Em muốn nói ngay bây giờ!"

"Anh đang ở nhà Yunho, để khi khác đi!"

Tại sao phụ nữ lại luôn rắc rối như vậy?! Tôi vừa chuẩn bị ngắt máy thì lại nghe đầu kia quát lên, Minhae là lần đầu tiên lớn tiếng với tôi như vậy.

"Yunho, Yunho, Yunho!!! Anh lúc nào cũng Yunho! Bốn năm quen nhau em còn không bằng một Jung Yunho hay sao?"

Đến lúc này thì thật sự tôi đã cảm vô cùng tức giận, Yunho cậu ấy đang nguy kịch trên giường bệnh vậy mà người con gái nói rằng mình yêu tôi còn không biết điều mà gây chuyện với tôi những lúc như thế.

"Đây không phải lúc gây sự. Anh không nói với em nữa!!!"

"ANH LÀ ĐỒ ÍCH KỶ, ANH LÀ YÊU YUNHO CHỨ KHÔNG PHẢI YÊU TÔI!!!"

"CÔ THỬ LẶP LẠI LẦN NỮA XEM!!!"

Tôi quát lên. Tôi yêu Yunho?! Tôi như vậy là yêu Yunho sao?

"Tôi nói, anh, Kim Jaejoong, anh là yêu Yunho chứ không phải yêu tôi!!! Đang cùng nhau hẹn hò thì vội vã chạy đi đón Yunho tan học về, bộ anh ta là con nít sao? Lần nào chúng ta trò chuyện câu chuyện anh nói đầu tiên anh kể lúc nào cũng là về Yunho. Yunho rất đẹp trai, trong trường còn được nhiều nữ sinh yêu mến, học thì rất giỏi, còn ba năm liền đạt học bổng, Yunho không thích ăn cà rốt, món nào có cà rốt anh ta sẽ tự động múc sang cho anh ngay... Còn nữa, sinh nhật tôi anh lúc nào cũng quên còn sinh nhật anh ta thì không cần nhắc anh cũng nhớ, anh mua quà một cách qua loa cho tôi còn với Yunho thì anh muốn chính tay làm bánh kem sinh nhật đem tặng. Đám cưới là chuyện cả đời anh còn hoãn lại vì Yunho. Anh nói xem, là anh yêu Yunho hay yêu tôi hả?!"

Tôi lặng người, Minhae đã ngắt máy rồi nhưng bên tai còn văng vẳng tiếng khóc rấm rức của cô ấy. Tôi là yêu Yunho sao? Chúng tôi... là yêu nhau sao?

Tay vô thức lại miết nhẹ lên môi, đêm đó cùng cậu ấy chính bản thân tôi cũng không hề cảm thấy ghê tởm, từ đầu đến cuối chỉ tồn tại cảm giác tiếc nuối một cách khó tả. Tôi lại vuốt má mình, từ bao giờ đã chảy ra hai hàng nước mắt. Tôi không khóc vì Minhae, thế nhưng tại sao tôi lại rơi nước mắt? Tại sao đột nhiên lại cảm thấy khó thở như vậy, trái tim như bị ai bóp nghẹt, khốn khổ không nói nên lời. Những kỉ niệm cũ chạy vụt qua đầu, đều là những kỉ niệm vui vẻ bên nhau...

Mẹ Yunho chợt thấy tôi khóc cũng bật lên nức nở theo. Tôi đành lau khô nước mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh an ủi bà vài câu. Hồi sau, tôi hít sâu một hơi trấn an nơi ngực trái đang đau nhói, tôi bước lên lầu, quay lại căn phòng nhỏ chúng tôi cùng nhau gắn bó lúc trước.

Ngồi xuống bên chiếc giường cũ kĩ, tôi không biết là do nó rộng ra, hay là Yunho, cậu ấy đã gầy đi quá nhiều?!

"Tớ nghe nói mấy hôm nay cậu không ăn gì cả?!" Tôi luồn tay vào mái tóc bù xù của Yunho, cố gắng khiến giọng mình không quá sụt sùi.

"..."

"Vừa nãy tớ có nấu cháo mang sang, cậu ăn một chút nhé!"

Yunho tuy không trả lời nhưng lại khẽ gật đầu coi như đồng ý. Chốc sau tôi đem lên một chén cháo nhỏ, đặt lên chiếc bàn học bên cạnh giường rồi nâng Yunho dậy. Bàn tay tôi vừa đặt lên lưng cậu ấy liền có thể cảm thấy từng chỗ lồi lõm của xương sườn. Tôi ngồi xuống sau lưng, đặt lưng cậu ấy dự vào ngực mình, ôm cậu ấy vào lòng rồi chậm chạp đút cho Yunho từng thìa cháo lỏng.

"Có ngon không? Là tớ đi làm về rồi nấu cho cậu đấy, có hơi vội nhưng vẫn ngon nhỉ!?"

"Ngon... lắm..."

Yunho vừa ăn vừa miễn cưỡng đáp lại, giọng cậu ấy khản đặc, nhưng môi lại khẽ kéo thành một đường cong nhè nhẹ dịu dàng.

Tôi còn nhớ đã bao lần chính tay nấu cho Yunho món cháo này khi cậu ấy ốm, mỗi lần ăn nó cậu ấy đều tỏ ra hạnh phúc như vậy. Tuy hôm nay Yunho đã rất cố gắng mới nuốt trôi số cháo này nhưng khi nhìn thấy nụ cười quen thuộc kia, trái tim tôi đột nhiên nhẹ hẫng. Tôi đã thầm nhủ rằng, ước gì mình có thể mãi được nhìn thấy biểu cảm này của Yunho...

"Này... Cậu đừng... khóc..."

"Ai khóc? Cậu mới khóc ấy!!!"

"Đừng... Khóc!!"

"...Ừ, tớ không khóc nữa!"

"Ngoan... Ngoan lắm..."

Chén cháo Yunho đã ăn xong từ bao giờ rồi nhưng tôi vẫn cứ ôm cậu ấy như vậy. Tôi là tiếc nuối cảm giác ấm áp này, là muốn níu giữ một chút cảm giác ấm áp còn sót lại nơi người bạn quan trọng nhất của mình. Ôm cơ thể gầy guộc của Yunho trong lòng, tôi vươn tay xoa nhẹ mái tóc của cậu ấy, một hành động mà tôi đã luôn muốn làm từ rất lâu rồi. Khi xưa, tôi không nhớ mình đã phải cố gắng kiềm chế xúc cảm muốn chạm vào mái tóc cậu ấy biết bao nhiêu.

"Yunho này, tớ hủy đám cưới rồi đấy!"

Tôi thì thầm rồi đặt một nụ hôn phớt lên gáy Yunho, nụ hôn đầu tiên tôi dành riêng cho cậu ấy, nụ hôn bắt đầu cho tất cả của chúng tôi.

"..."

"Tớ phát hiện ra rằng tớ không hề yêu Minhae. Yunho, tớ..."

"Đừng nói..."

"Yunho..."

"Cậu đừng nói ra... Cứ để như vậy đi, tớ sẽ... không cảm thấy tiếc nuối..."

...

Phần 4: Kết cục

Vài ngày sau, tôi cuối cùng cũng tìm được một bệnh viện tiếp nhận điều trị cho Yunho, tuy viện phí hơi đắt hơn so với thông thường, nhưng tôi và gia đình cậu ấy vẫn quyết định để Yunho nhập viện. Ban đầu, Yunho kiên quyết từ chối tiếp nhận điều trị, nhưng khi thấy tôi đứng bên ngoài phòng cách ly mỉm cười với cậu ấy thì cuối cùng Yunho cũng chấp nhận cho bác sĩ tiêm mũi tiêm đầu tiên vào tay mình.

Sau cuộc phẫu thuật cấy port-a-cath* vào ngực thì Yunho rơi vào trạng thái hôn mê trong vài ngày, cơ thể cậu ấy không thể tiếp nhận bất kì loại thức ăn nào, chỉ có thể liên tục truyền nước. Tôi hầu như túc trực bên cạnh cậu ấy hai ngày liền, đến ngày thứ ba Yunho mới tỉnh dậy. Khi đôi mắt kia mơ màng mở ra, cậu ấy đã mỉm cười, đôi môi khô khốc chỉ bật ra được một cái tên:

"Kim Jaejoong..."

Tôi cũng cười, nắm lấy bàn tay Yunho đang đưa lên trước mặt mình.

"Cậu tỉnh rồi, tớ cứ chờ cậu mãi!"

"Ừ..."

"Này, người tớ có hôi không? Đã hai ngày không tắm rồi đấy, ha ha..."

"Không... hôi... Không hôi chút nào..."

"Yunho, tớ cứ chờ cậu mãi..."

Tôi cười nhưng không hiểu sao khóe mắt lại trào nước, lần đầu tiên trong đời tôi khóc nấc  lên trước mặt Yunho.

Sao cũng được, cuối cùng cậu ấy cũng ở đây với tôi rồi.

*

Có lẽ câu chuyện nên kết thúc ở đây. Câu chuyện của tôi là kết thúc như vậy, một kết thúc không phải có hậu cũng không phải quá đau buồn, chỉ là tôi cảm thấy nó nên kết thúc đơn giản như thế.

Cho đến tận bây giờ, sau hơn mười năm, tôi cũng không hiểu rõ bản thân mình dành tình cảm gì cho Yunho. Tình cảm giữa chúng tôi thật khó để lý giải. Có thể là bạn thân, cũng có thể không...

Toàn văn hoàn

*port-a-cath: Buồng tim tĩnh mạch dưới da

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro