Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hàng xóm nhà đối diện

Tittle: Hàng xóm nhà đối diện.
Tác giả: Pink慕
Trans: QT
Edit: Mây (Thánh Thiện=)))
Thể loại: đoản, ấm áp văn, HE
Couple: YunJae
Rating: PG-13
Link gốc: http://tieba.baidu.com/f?kz=862987074

1.

Tôi tên Trịnh Duẫn Hạo, năm nay 25 tuổi, đang làm việc tại một công ty nổi tiếng. Một lần tăng ca về trễ lại "bất hạnh" ngồi trên một chuyến xe bus vắng tanh như có ma ấy. Từ trước đã nghe nhiều người kể về tuyến xe bus ma quỷ rồi, nhưng trọng điểm không phải là ở đó. Cái chính là tôi rất sợ ma ah.

Tôi rất hối hận khi ngồi trên cái xe bus này. Bên trong chỉ có tôi và lái xe. Người lái xe đội mũ lưỡi trai, đến cả mặt tôi cũng không thấy rõ. .... Ngay thời điểm tôi còn đang miên man suy nghĩ, xe bus đột nhiên phanh lại khiến tôi thực hoảng sợ. Tiếp theo cửa xe mở ra, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng đi lên, ngồi hàng ghế trước tôi. Tôi và cậu ta lúc sau lại còn xuống cùng một bến nữa chứ.

Trên con đường về nhà tôi và cậu ta lại đi cùng đường, nhưng cậu ta đi trước tôi. Đi một đoạn cậu ta bỗng dưng dừng lại, mà không biết vì sao chân tôi cũng tự nhiên dừng lại theo.

Chàng trai đột nhiên xoay người lại: "Này anh đẹp trai, đi theo tôi làm gì thế?"

"Hả? Tôi đâu có theo cậu! Đi theo đường này cũng đến nhà tôi!"

"Ha hả!? Thực xin lỗi!" Cậu ta còn hướng tôi làm cái mặt quỷ ==|||

Tiểu khu phía trước chính là nhà tôi, cái này làm cho người ta lầm tôi đi theo cậu ta. Kết quả còn khiến cho tôi mở rộng tầm mắt hơn nữa, cậu ta cũng đi vào tiểu khu đó?! Càng đi càng thấy lạ, bởi vì tôi lại cùng cậu ta đi vào nhà trọ. Tôi nhìn kĩ lại, đây quả thực là khu nhà tôi đang sống ah.

Cậu ta bước vào thang máy. Mắt thấy cửa sắp đóng, tôi nhanh chân chạy tới, vội vàng dùng tay đẩy cửa thang máy ra.

Cậu ta nhìn tôi kinh ngạc, bộ dáng thật đáng yêu hỏi tôi: "Anh cũng ở khu này hả?"

"Đúng vậy!"

"Tầng mấy?" Cậu ta bấm số tầng trên bảng điều khiển.

Tôi liếc mắt nhìn phím số 15 sáng đèn đỏ cười nói: "Giống cậu!"

Vì lúc trước trời tối đen nên không nhìn thấy rõ mặt cậu ta, hiện tại tôi đã nhìn thực rõ. Mái tóc suôn mềm mượt, đôi mắt hạnh trong suốt, dưới mắt bên trái có nốt khỏa lệ chí mờ nhạt. Làn do vô cùng mịn màng, thấp hơn tôi một chút. Tổng thể xem xét cậu ta chính là một mỹ nhân hiếm có ah. Tôi bị ý nghĩ của chính mình dọa giật mình, sao tôi có thể nghĩ một chàng trai là một mỹ nhân chứ?....

Cậu ta lùi về phía sau, sau đó nắm chặt tay tôi, vẻ mặt vui vẻ nói: "Chúng ta cùng một tầng không phải là hàng xóm sao?"

"Đúng....." Tôi chăm chú nhìn cậu lôi kéo tay tôi, mà hình như cậu ta cũng ý thức được điều đó nên ngượng ngùng, vội thả tay ra.

"Tôi tên Kim Tại Trung, 25 tuổi, là một người hiền lành lương thiện......"

Kim Tại Trung?Nhìn thế này mà bằng tuổi mình hả?

"Tôi tên Trịnh Duẫn Hạo, 25 tuổi..."

"Chúng ta cùng tuổi ah? Trịnh Duẫn Hạo, Duẫn Hạo, tên này nghe cũng không tệ lắm!"

Cửa thang máy mở ra, lúc tôi đi ra ngoài, cậu ta còn bày ra bộ mặt ngốc nghếch gọi tôi lại: "Aish ~ sao anh đã ra rồi?!" +﹏+

Ngày hôm sau tôi ra khỏi nhà như mọi ngày, cửa nhà đối diện trong nháy mắt cũng mở ra, hóa ra là Kim Tại Trung.

"Nhà cậu đối diện nhà tôi hả?"

Cậu ta lại còn bóp bóp huyệt thái dương giả bộ suy nghĩ, mặt nhăn lại thành đoàn ra vẻ tự hỏi: "Đúng vậy! Vì cái gì?! Tại sao nhà tôi lại đối diện với nhà anh nhỉ?!"

"Aish ~ quên đi, khỏi nghĩ nữa!" T___T

Hôm nay rốt cuộc cũng không phải tăng ca, tâm tình tôi rất vui vẻ dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra về. Bỗng nhiên bả vai bị vỗ nhẹ một cái, là Toàn Tuệ Bân. Cô ấy là đồng học thời đại học với tôi, quan hệ cũng tốt; từng là cô gái được hoan nghênh nhất khoa tôi, tính cách tốt, gia thế tốt. bề ngoài cũng rất xinh. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Toàn Tuệ Bân thường xuyên gọi điện thoại, mỗi lần đều cười sáng lạn như đóa hoa. Kiểu này chắc cô ấy đã có bạn trai rồi. Vấn đề là gần đây cô ấy thỉnh thoảng luôn nhìn trộm sau lưng tôi, lúc tôi quay đầu lại thì vội vàng tránh qua chỗ khác. Thật không biết cô ấy có ý gì nữa?!

"Tuệ Bân có việc gì sao?"

"Không có việc gì thì không thể tìm anh hả?! Tối nay rành không? Chúng ta cùng dùng cơm đi!"

Thật ra thì tối nào tôi cũng rảnh nên quyết định đi.

Hẹn nhau 7h đến nhà hàng dùng cơm, lúc tôi cùng Tuệ Bân đến một nhà hàng gần đó đã chật kín người.

Toàn Tuệ Bân bỗng dưng nhớ tới cái gì đó lôi tay tôi nói: "Bạn em có giới thiệu một nhà hàng cũng không tệ lắm, tên Begin, cũng gần đây thôi!"

Cô ấy đưa tôi đến nhà hàng tên Begin kia, nhìn qua cũng không tệ lắm, người đến ăn cũng không nhiều khiến tôi lập tức có hảo cảm với nó.

"Duẫn Hạo, em đã chọn rồi, anh chọn món nào?"

"Nga ~ Cái này đi!" Tôi chỉ vào món 【thịt bò đúc trứng gà】trên menu để nhân viên bồi bàn ghi lại.

Tôi nhìn bộ dáng muốn nói lại không nói được của Tuệ Bân nên chủ động mở lời trước: "Tuệ Bân, hôm nay có phải em muốn nói gì với anh không?"

Cô ấy ngượng ngùng cười: "Cũng không có gì đâu...."

Tôi nhìn kiểu cười mập mờ kia không khỏi nghi ngờ.

"Anh có còn nhớ đội trưởng đội cổ vũ bên đội bóng rổ Bùi Ngọc Kì không?"

Tôi ngẫm nghĩ một lúc mới mập mờ nhớ ra người đó: "Nhớ rõ, làm sao vậy?"

"Cô ấy muốn hẹn gặp anh!"

"........"

Nhìn thấy tôi không nói gì giọng của Tuệ Bân lộ vẻ lo lắng: "Cái kia.... Duẫn Hạo ah.... Kì thật anh cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi đó!"

Dưới thiện chí hợp tác nhiệt tình của Tuệ Bân, xem ra tôi không thể không gặp mặt cô nàng một lần rồi. ╮(╯﹏╰)╭

Không lâu sau nhà ăn vang lên tiếng dương cầm du dương.

"Người đánh đàn ở đây chính là một mĩ nam đó nha! Đàn rất tốt!"

Hình như Tuệ Bân có vẻ rất thích mĩ nam dương cầm kia thì phải?

"Đợi lát nữa chúng ta gặp riêng người đánh đàn đó đi!" Tuệ Bân lại tự ý quyết định __.___

Đáng tiếc là khi chúng tôi tìm gặp thì người đó đã về rồi.

Tôi nằm trên ghế sopha chăm chú xem TV lại bị tiếng chuông cửa quấy nhiễu, đã thế là bấm liên tục không ngừng. Tôi miễn cưỡng đứng dậy mặc áo khoác đi ra mở cửa. Không lầm chứ? Kim Tại Trung giờ này mặc áo ngủ gọi tôi làm gì?

"Kim Tại Trung, có chuyện gì?....."

Cậu ta có chút cuống "Duẫn Hạo ca, đèn trong phòng tắm nhà tôi hình như bị hỏng. Anh có thể sửa giúp tôi được không?" Lúc nào tôi lại biến thành ca ca cậu ta thế? =.= Cậu ta lại còn dùng ánh mắt nai đáng thương nóng bỏng kia nhìn tôi khiến tôi chỉ cón thể hảo hảo đáp ứng.....

Đây là lần đầu tiên tôi vào nhà Tại Trung. Tôi còn nghĩ nhà cậu ta bừa bãi giống nhà tôi, thực tế lại vô cùng sạch sẽ. Tôi đứng lên trên ghế, cậu ta đứng dưới chiếu đèn pin giúp tôi nhìn. Mở chao đèn ra, tôi rất nhanh tìm ra vấn đề:

"Mạch điện bị chập, tôi sửa xong rồi, cậu bật đèn thử xem?!"

Tại Trung mở công tắc, đèn sáng.

"Cám ơn!" Cậu ta cười chân thành.

Tôi có chút uể oải nhảy khỏi ghế. /(ToT)/

"Để tôi pha cho anh chén trà!"

Tôi vừa định ngăn lại cậu ta đã chạy biến vào bếp. Đảo mắt nhìn xung quanh nhà, một tấm ảnh chụp hấp dẫn ánh nhìn của tôi. Trong ảnh là một chú nhóc, nhìn ra ngay là Kim Tại Trung. Không thể tưởng tượng được cậu ta hồi nhỏ cũng rất đáng yêu ah......

"Duẫn Hạo ca nhìn gì đấy?"

"Ah, không có gì!" Không hiểu sao tôi có chút thất thần. Đây là lần thứ hai cậu ta gọi tôi là ca ca!

"Ảnh chụp kia là tôi cùng anh trai....."

Anh trai? Nhìn lại bức ảnh mới phát hiện đúng là có một nhóc nữa có nét giống Tại Trung lớn hơn một chút.

"Tôi luôn cảm thấy anh mình thật dũng cảm. Vài năm trước, anh ấy không để ý dòng sông chảy xiết mà nhảy xuống cứu một đứa nhỏ bị rơi xuống nước. Đứa nhỏ kia được cứu nhưng anh tôi lại........"

"Thực xin lỗi!......"

"Không có gì, chuyện này sớm đã trở thành quá khứ!"

"Đèn đã sửa xong rồi, tôi về đây. Cậu cũng đi ngủ sớm đi!"

Cậu ta vẫy tay với tôi: "Vâng, anh cũng thế!"

Từ sau hôm đó tôi cũng không còn gặp Kim Tại Trung nữa. Vội cả ngày lẫn đêm, thật vất vả mới có một ngày nghỉ, tôi tất nhiên là ở nhà ngủ. Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, cuộc điện thoại của Tuệ Bân đã ngoài ý muốn đánh thức tôi dậy.

"Này, em là Tuệ Bân đây!"

"Tuệ Bân, em đang quấy rầy mộng đẹp của anh đấy!"

"Anh còn nhớ em đã nói với anh về chuyện Bùi Ngọc Kỳ không? Bảy giờ tối hôm nay hẹn gặp nhau ở nhà hàng Begin nhé! Không có vấn đề gì chứ?"

"Anh biết rồi!"

"Được rồi, đừng có để một cô gái chờ anh lâu quá đấy!"

"Rồi rồi, anh cúp máy đây!"

Tôi đến nhà hàng đó rất đúng giờ, Bùi Ngọc Kỳ đã chờ ở đó từ trước.

"Đây chắc là Bùi tiểu thư? Xin lỗi, tôi đến muộn!"

"Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi!"

.......

"Xin lỗi, tôi đi toilet một chút!"

Trong vòng nửa giờ cô ấy đi WC tới 10 lần. Nhìn kiểu cười cứng nhắc của cô ấy không biết có bị táo bón không nữa?!

Lại là tiếng dương cầm này, cũng đúng bài khi tôi cùng Tuệ Bân đến đây ăn cơm lần trước.

"Hình như anh rất có hứng thú với bản nhạc này thì phải?"

"Ah ha ~~~"

"Bản nhạc này tên là 'Lời thì thầm mùa thu'".

"Bùi tiểu thư hình như có rất nhiều hiểu biết về âm nhạc?!"

"Chỉ là một chút hiểu biết không đáng kể mà thôi!" Thực khiêm tốn =.=

Lúc ăn gần xong lại thấy vài cô gái tụ tập thành nhóm chỗ đàn dương cầm, đúng hơn là vây lấy chàng mĩ nam như lời Tuệ Bân giới thiệu mới đúng. Bùi Ngọc Kỳ cũng lôi kéo tôi qua đó. Nhưng khi thấy rõ mĩ nam kia lại khiến tôi giật mình, kia không phải là Kim Tại Trung sao?...... Kim Tại Trung! Cậu ta lúc này mặc áo sơ mi trắng cười thực vui vẻ. Màu trắng của áo sơ mi phối hợp hài hòa với màu đen của comle, không một ngôn từ nào có thể lột tả hết vẻ đẹp của Tại Trung. Tôi như bị tiếng đàn của cậu ta lôi đến một vùng đất xa xôi nào đó, hoàn toàn thất thần.

"Trịnh tiên sinh? Duẫn Hạo?..."

Mọi người xem hình như tôi đã quên béng mất còn có Bùi Ngọc Kỳ đứng cạnh rồi!?

"Ah?!!"

"Trịnh tiên sinh sẽ không phải là bị mê hoặc rồi ah? Anh nhìn chằm chằm người ta rất lâu!" Ngọc Kỳ trêu chọc.

Chẳng lẽ tôi thật sự bị Kim Tại Trung mê hoặc?! KHÔNG! Tôi nhất định là chỉ ngưỡng mộ tài đánh đàn của cậu ta mà thôi!

Sau đó tôi lại bị Bùi Ngọc Kỳ lôi kéo đi dạo phố, cuối cùng chúng tôi trao đổi số điện thoại.

Về đến nhà tôi thất thần tựa người bên cửa sổ, gió lạnh mù thu thật dễ chịu. Tôi đứng trầm ngâm một lúc thì di động vang lên, là Tuệ Bân gọi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

2.

"Alo...""Nha, Duẫn Hạo ah, thế nào rồi?!"
"Cái gì thế nào?" Tôi vẫn còn mơ màng.

"Gặp mặt ấy!"

"Nữ nhân mấy người có phải lắm chuyện bẩm sinh không hả?"

"Sinh ra đã thế rồi!" Tuệ Bân hưng phấn nói.

Thật là, là tôi tìm bạn gái chứ không phải cô ấy, hưng phấn cái gì chứ?

"Thật phiền toái!"

"Duẫn Hạo ca___ Duẫn Hạo ca____"

Giọng này không phải là của Kim Tại Trung sao?

"Anh có chút việc, chút gọi lại sau!"

"Kim Tại Trung, cậu....." tôi vừa mới mở cửa ra chưa kịp nói hết câu cậu ta đã vọt vào kéo tôi đến phòng cậu ta.

Nhìn trên giường Tại Trung đang bày ra N bộ quần áo tôi khó hiểu hỏi: "Kim Tại Trung, cậu định làm cái gì?"

"Ngày mai tôi có cuộc hẹn với một người rất quan trọng, tôi lại không biết mặc cái gì.... Cài này đẹp hay cái này?"

Tôi nhíu mày day day trán: "Kim Tại Trung, cậu khẳng định cậu là nam hả?"

"Tôi phủ định nghi vấn của anh nhé! Đồng thời cũng khẳng định tôi không phải là nữ nhân ah! Thế tóm lại anh thấy bộ nào đẹp?" Cậu ta giơ đống quần áo ra trước mặt tôi.

Tôi cũng tùy tiện ngó ngó vài bộ, ai ngờ Tại Trung bất ngờ nhảy dựng lên: "Trịnh.... Trịnh..... Trịnh Duẫn Hạo, áo sơ mi đen tơ tằm của anh rất hợp với tôi đấy!" Kim Tại Trung cười đến điên cuồng như phát hiện ra tân thế giới.
Hôm nay kỉ niệm 60 năm thành lập trường đại học. Tôi lại là sinh viên khóa XX có thành tích tốt nên bị mời tham gia. Còn chưa đến cổng trường đã thấy đông người tụ tập một chỗ, nhất thời tò mò kéo một người lại hỏi. Hóa ra hiệu trưởng chịu đầu tư mời hẳn ngôi sao ca nhạc Kim Tuấn Tú đến biểu diễn.

Các nữ sinh hét đến chói tai đuổi theo một chiếc xe BWM chạy qua, luôn miệng hô lớn: "Tú Tú oppa, em yêu anh!!!...." Tinh thần của các nữ sinh này thật dư thừa!
( ⊙ o ⊙ )! Nhưng vấn đề trọng điểm là..... mọi người đoán xem tôi đã gặp ai?! Chính là Kim Tại Trung đấy! Cậu ta ngày hôm qua ồn ào kêu muốn gặp một người quan trọng, hóa ra là Kim Tuấn Tú. Tôi thở dài lắc đầu......

Cậu ta cũng nhìn thấy tôi vội gọi: "Trịnh Duẫn Hạo, anh sao cũng đến đây?"

"Kỉ niệm ngày thành lập trường tôi được mời đến."

"Ah ~~~ Không đúng ah! Sao tôi lại thấy giọng điệu này của anh không giống như tự nguyện lắm?!"

"Ai không tự nguyện? Còn cậu đặc biệt đến đây để xem Tuấn Tú biểu diễn hả?" Tôi không tự giác nhấn mạnh hai chữ "đặc biệt".

Kim Tại Trung nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Tôi hiểu rồi, anh ghen với Tuấn Tú hả?"

"Tuấn Tú? Cậu còn dám kêu thân thiết thế hả?" Sao tôi có thể thốt ra được lời này chứ? Thật muốn đâm đầu vào tường chết luôn cho rảnh quá.

Kim Tại Trung tỏ vẻ thông cảm vỗ vai tôi: "Anh sẽ không phải đang ghen tị đấy chứ? Tôi và Tuấn Tú chỉ là bạn cùng phòng thôi, chúng tôi đều là học sinh trường Khánh Hi!"

Di động lúc này bỗng nhiên vang lên cứu tôi thoát chết: "Uy, ai đấy?!"

"Duẫn Hạo chẳng lẽ không nhớ rõ em hả?"

Thanh âm khiến tôi nổi da gà ngoài Bùi Ngọc Kỳ kia ra còn ai vào đây nữa: "Bùi tiểu thư có việc gì không?"

"Em đang đứng đối diện đường, anh nhìn thấy em không?" Tôi quay đầu lại quả nhiên thấy cô nàng đứng đó đang vẫy vẫy tay với tôi.

Kim Tại Trung đứng bên cạnh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt hình như có gì đó không thích hợp...... Hình như hận không thể đập bể luôn cái điện thoại trong tay tôi?!!..........

"Ân ~"

"Em đã nói chuyện của chúng ta với ba mẹ, bọn họ....."

"Thực xin lỗi nhưng tôi nghĩ tôi không muốn kết giao với tiểu thư!" Tôi quyết định thật nhanh rồi cúp máy.

Đột nhiên sau lưng cảm thấy lành lạnh, Kim Tại Trung nhéo lỗ tai tôi gào lên: "Cái gì mà kết giao với không kết giao hả?"

"Cậu không thấy tôi đã cự tuyệt rồi hả?"

"Tôi thấy anh muốn làm ngược lại thì có!"

"Không đúng ah, sao tôi lại ngửi thấy mùi dấm chua thế này?"

"Chua chua cái đầu anh ấy!....."

Dứt lời bốn mắt nhìn nhau không hẹn cùng nở nụ cười "Ha ha ha ~~"

Đi, đi mua khoai lang nướng ăn thôi!" Tại Trung kéo tay tôi bước đi.

Đi đến ngã tư đường đông đúc, trước mặt có một đôi tình nhân đi qua, tôi cùng Tại Trung hai đại nam nhân đứng ngay đó ăn khoai nướng có chút kì cục.

Cậu ấy hỏi tôi: "Chúng ta nhìn thế này có giống một đôi tình nhân không nhỉ?"

Tôi nói: "Giống, cậu giống một cô bạn gái thật xinh đẹp nha!"

Cậu ấy nổi trận lôi đình, nắm tay đánh tôi gào thét: "Anh nói ai là bạn gái anh hả?"

"Đương nhiên là em rồi!"

Nét mặt cậu biến đổi nhanh chóng, lộ ra bộ dáng của một người vợ nhỏ ngoan hiền: "Tuy rằng em thích anh....." giây tiếp theo lại gào thét hung dữ: "..... nhưng không phải là bạn gái mà là bạn trai. Đừng có so sánh em với nữ nhân!"

Tôi ghé sát vào tai cậu nói "Anh cũng thích em, Tại Trung!", thành công khiến mặt Tại Trung đỏ như trái ớt.

Con đường về nhà thật dài, tôi nghĩ sẽ tiếp tục cùng Tại Trung thật lâu đi trên con đường đó.

Tâm ý của Trịnh Duẫn Hạo không biết từ khi nào đã bị Kim Tại Trung bắt làm tù binh?! Và tâm cơ của người bắt hắn làm tù binh có đơn giản thế không đây?! *cười gian*

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phiên ngoại

Tôi là một người đặc biệt, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, Kim Tại Trung. Vào vấn đề chính này, hồi tôi cùng Trịnh Duẫn Hạo còn là sinh viên, tôi đã gặp hắn vài lần, sau đó lại nghe người ta nói hắn ta thích bóng rổ nên tôi cũng đi xem, kết quả sao ư?.... Tôi không thể không công nhận tôi bị nghiện ngắm nhìn hắn khi đánh bóng rổ rồi! Nhìn qua là tôi đã biết hắn có kĩ thuật tốt nhất rồi.

Có một lần hắn cướp được bóng liền ngay lập tức chạy sang phần sân đối phương muốn đánh bóng vào rổ. Cầu thủ đối phương vì tranh đoạt bóng mà dùng khuỷu tay đập vào hắn khiến hắn gẫy mất một cái xương sườn. Lúc ấy tôi đã nhanh chóng cướp phần đưa hắn đi bệnh viện, tuy rằng có một người tên Bùi Ngọc Kỳ cũng muốn cùng tôi đưa hắn đi, nhưng mà sức lực nam sinh tốt xấu gì cũng hơn cô ta N lần đúng không?! Cứ như thế, tôi cũng không đợi Duẫn Hạo tỉnh lại đã rời đi. Mà hắn ta đã bị ngất đi rồi, thần chí không thanh tỉnh nên không còn nhớ rõ mọi chuyện cũng là điều bình thường thôi.Sau khi tốt nghiệp, tôi lân la hỏi Tuệ Bân, bạn thân của Duẫn Hạo mà biết được chuyện hắn đang làm cùng một chỗ với cô ấy. Mỗi lần Duẫn Hạo tăng ca Tuệ Bân đều báo cho tôi biết, thế nên hôm đó tôi mới có thể vượt tuyến xe để ngồi lên xe bus hắn đang ngồi.
Trước đó thông qua Tuệ Bân tôi đã biết được địa chỉ nhà hắn, cho nên đã sớm thuê căn nhà đối diện nhà hắn. Trên đường đi lại cố ý trêu chọc hắn, nhìn bộ dạng tức giận mà không có chỗ phát tiết của hắn tôi quả thực rất muốn cười ah.

Sau đó tôi còn cố ý giả bộ đáng yêu. Lúc đầu hắn có vẻ bất đắc dĩ, nhưng sau đó.......

Tôi nhờ Tuệ Bân dẫn hắn đến nhà hàng Begin đó, lần đầu tiên không gặp. Về sau Tuệ Bân lại nói cho tôi biết Bùi Ngọc Kỳ muốn gặp Duẫn Hạo, tôi tương kế tựu kế làm cho Tuệ Bân sắp xếp cuộc hẹn cho họ tại Begin, cuối cùng lại gây chú ý để Duẫn Hạo nhìn thấy mình. Còn có, Kim Tuấn Tú đúng là bạn cùng phòng ngày xưa của tôi, lần này tôi có lợi dụng cậu ta một chút. Nếu không làm như thế Trịnh Duẫn Hạo sao có thể phát giác tình cảm của hắn với tôi được!

Cuối cùng đúng như ước nguyện tôi đã nghe được lời thổ lộ của Duẫn Hạo rồi >.< Cho đến bây giờ khi nghe hắn nói thích mình tim tôi vẫn đập loạn xà ngầu khẩn trương muốn chết......

Đấy chính là quá trình tôi biến Duẫn Hạo thành tù binh của mình đấy!

~ Toàn văn hoàn ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro