Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Yêu thất tình

Yêu thất tình

Tác giả: Ái Khởi 1314 (爱起1314)

Biên tập: Mây

Thể loại: hiện đại, giới giải trí, gương vỡ lại lành, HE.

Thượng

Có đôi khi chia tay cũng nhất định phải cướp được vị trí đầu tiên.

"JaeJoong, chúng ta chia tay đi".

"Anh nói cái gì?" JaeJoong không thể tin được trừng mắt nhìn người đàn ông đang lái xe bên cạnh mình.

"Anh nói, chúng ta chia tay đi".

JaeJoong trầm mặc ba giây, sau đó giật mạnh cửa xe, hung hăng bước xuống. Cậu tìm được một viên gạch trong bụi hoa ở gần đó, rồi nện giày thình thịch quay trở lại, đập gạch lên cánh cửa kính cạnh người lái.

"Jung Yunho, anh là đồ chết tiệt !!" Sau đó hiên ngang rời đi, không thèm quay đầu lại.

Thật may hiện giờ đêm đã khuya, hơn nữa nơi họ dừng xe cũng vắng vẻ, nếu không ngay sáng ngày mai trên các đầu báo sẽ lập tức xuất hiện tiêu đề:

_____Jung Yunho và Kim JaeJoong đã kết giao 10 năm.

_____10 năm, Jung Yunho từ một ca sĩ mới không tiếng tăm đã trở thành một ngôi sao quốc tế nổi tiếng thế giới.

_____10 năm, Kim JaeJoong từ một trợ lý vô danh đã trở thành nhạc sỹ hàng đầu.

Tình cảm giữa hai người cũng chẳng phải gặp trở ngại lớn lao gì. Chẳng qua khi Yunho càng ngày càng nổi tiếng thì thời gian ở bên cạnh JaeJoong càng ít dần. JaeJoong tuy có thể hiểu được, nhưng một khi tình yêu thiếu đi sự hòa hợp sẽ dần dần trở nên nhạt nhẽo.

Rốt cuộc, JaeJoong chịu không được sự nhạt nhẽo này nên đã nghĩ tới việc chia tay.

Trải qua một tuần liền đấu tranh tư tưởng, cậu quyết định sẽ dứt khoát đưa ra lời chia tay với Yunho.

Kết quả, thế giới này đâu đâu cũng gặp chuyện bất ngờ, JaeJoong chia tay thành không, thế nhưng......là vì cậu bị đá.

Nghĩ đến việc này, JaeJoong vô cùng phiền não, cậu đứng trên ban công hét thật lớn: "Jung Yunho, anh là con rùa thối!!!"

"Đồ điên! Luyện giọng giữa đêm à!"

"Mẹ nó! Có để cho người ta ngủ yên không hả!"

"Có bệnh à! Nửa đêm còn gọi hồn cái gì!"

Nghe tiếng mắng chửi từ bốn phương tám hướng truyền đến, JaeJoong vội vã rụt cổ lại, phẫn nộ quay về phòng.

Đêm nay, JaeJoong lăn qua lộn lại mãi trên giường không ngủ được. Tuy đây đúng là kết quả mà cậu mong muốn nhưng trong lòng cực không thoải mái, giống như trong lòng bị mất thứ quý giá nào đó.

Vì thế, JaeJoong quyết định..... Rời khỏi Hàn Quốc, rời khỏi nơi có Jung Yunho. Ngày hôm sau, JaeJoong im hơi lặng tiếng, gạt tất cả mọi người, mua vé máy bay chuyến sớm nhất đi Mỹ.

...

Ở Mỹ được hai năm, một ngày JaeJoong bỗng nhiên nhận được giấy mời tham dự lễ trao giải Golden Disk hàng năm tại Hàn Quốc, họ còn hy vọng cậu có thể trở thành khách quý lên trao giải thưởng.

"Chủ đề năm nay là 'Hoài Cựu' à? Sao tự nhiên lại tìm tới mình.....". JaeJoong thở dài, trả lời thư mời.

Khác với sự dậm chân tại chỗ trong công việc của JaeJoong, hai năm nay Yunho cũng sang Mỹ, sự nghiệp của anh có thể nói là thăng tiến thần tốc. Đầu tiên, anh góp mặt trong một dự án phim của Hollywood, đóng vai phụ bên cạnh hai diễn viên chính. Bộ phim này khi trình chiếu tại rạp đã đạt doanh thu bán vé kỉ lục, ôm về sáu giải thưởng Oscar ở các hạng mục. Jung Yunho còn được đề cử trong hạng mục diễn viên phụ xuất sắc nhất. Tuy cuối cùng không nhận được giải thưởng nhưng nhờ đó mà danh tiếng của anh thăng tiến vùn vụt trên đất Mỹ, điều này là một kỳ tích, trong giới giải trí Hàn Quốc từ trước tới này chưa từng có. Ngay sau đó, Yunho còn tiến hành tour lưu diễn tại 5 thành phố lớn ở Mỹ. Trên màn hình lớn tại quảng trường Thời Đại ở NewYork luôn không ngừng phát những hình ảnh của Yunho trong chuyến lưu diễn, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người khi đi ngang qua đây, có người còn hứng phấn nhảy theo cả điệu nhạc, thậm chí còn có mấy cô gái mắt xanh tóc vàng vừa xem vừa hét ầm ỹ.

JaeJoong đứng bên đường lẳng lặng nhìn người đàn ông trên màn hình lớn, người mà cậu chưa từng gặp lại hai năm nay. Vẫn dáng vẻ chảy mồ hôi đầy gợi cảm, vẫn còn nguyên sự hưng phấn với âm nhạc như trước, từng động tác vũ đạo luôn ngập tràn khí thế ấy.....Toàn thân anh tựa như đang tản mát ra một loại hormone đầy nam tính, xuyên thấu qua màn hình, đánh động tới tâm JaeJoong.

Ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trên màn hình đang lưu loát nói tiếng Anh giao lưu với khán giả hồi lâu, JaeJoong mới lấy điện thoại ra, quyết định đặt vé bay về Hàn Quốc.

...

Ngồi trên máy bay, JaeJoong đã nghĩ, không biết khi gặp lại Yunho cậu nên nói gì đây, sẽ có biểu tình gì, động tác gì...

JaeJoong cũng không hiểu tại sao điều cậu lo lắng đầu tiên khi bay về Hàn Quốc lại chính là việc có thể bất ngờ nhìn thấy Yunho hay không.

Hồi tưởng lại sự bội bạc, tuyệt tình tuyệt nghĩa của Yunho năm đó (-_-|||), đến tận bây giờ cậu vẫn thấy bực bội, anh ta dám nói chia tay với cậu, rõ ràng chủ ý chia tay là do cậu nghĩ trước mà. = =

Nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng ức chế, bỗng nhiên JaeJoong cảm thấy, nếu thật sự gặp lại Yunho, cậu nhất định sẽ lườm anh một trận tóe khói, sau đó phủi mông tiêu sái rời đi. =))))

Máy bay đáp xuống mặt đất, JaeJoong dự định tới khách sạn cậu đã đặt phòng trước tiên.

Nằm trong phòng nghỉ một lát, cậu đứng lên gọi điện thoại đặt bữa tối. Ăn uống no say xong, JaeJoong cảm thấy vô cùng buồn chán, đành mở TV lên xem. Ai biết đập ngay vào mắt cậu lại chính là Jung Yunho.

Tiết mục hỏi đáp về Jung Yunho.

"Cái đệt!" JaeJoong thầm chửi thề một câu nhưng không mở kênh khác.

"Yunho-sshi, mấy năm gần đây anh không hề có một scandal nào xảy ra, xin hỏi quan điểm của anh về tình yêu là như thế nào?" Người dẫn chương trình là nữ, tuy cô đã tận lực khống chế nhưng vẫn không ngăn nổi ánh sáng lấp lóe hâm mộ khi nhìn Yunho.

"Hừ." JaeJoong bực bội hừ lạnh một tiếng.

Yunho mỉm cười nói, "Tôi không có cái nhìn quá rõ ràng về tình yêu, chỉ là một khi đã yêu ai thì nhất định sẽ không buông tay".

Trái tim của JaeJoong chợt chệch một nhịp.

【 JaeJoong à, anh đã nhận định người anh yêu chính là em thì tuyệt đối anh sẽ không buông tay. 】

Yunho nói câu đó khi nào nhỉ? Đúng rồi, chính là lúc anh ta come out với người nhà, bị cả nhà kịch liệt phản đối.

"Cuối cùng không phải vẫn buông tay sao." JaeJoong tự nói với chính mình, ánh mắt tối sầm lại.

"A~ Yunho-sshi đúng là một người đàn ông chân thành!" Trong TV, người dẫn chương trình dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Yunho, còn anh vẫn nở một nụ cười đầy tính công thức hóa.

JaeJoong cảm thấy có chút phiền chán, tắt TV rồi mặc áo khoác, ra khỏi cửa.

.

Thảnh thơi vô mục đích bước trên đường, JaeJoong đột nhiên nhận ra, dù cậu đi đâu thì vẫn có thể thấy sự hiện của Jung Yunho. Biển quảng cáo điện tử, trạm xe bus, còn có các băng rôn quảng cáo nơi công cộng hai bên đường, toàn bộ đều là hình Jung Yunho.

JaeJoong buồn bực vò tóc, chuyển hướng đến siêu thị mua một đống bia, sau đó đi taxi tới nhà Yoochun.

Lúc Park Yoochun cùng Kim Junsu về nhà, nhìn thấy JaeJoong đang ngồi trên ghế sô pha uống bia, đều giật mình hoảng sợ.

"Junsu, nhéo anh một cái coi, anh không mơ đúng không?" Yoochun nhìn chằm chằm vào JaeJoong, vẻ mặt không thể tin nói với Junsu.

Junsu ném cho hắn tia nhìn xem thường, sau đó bước lại gần JaeJoong.

"JaeJoong hyung?"

Nghe thấy có tiếng gọi, JaeJoong mơ màng mở mắt.

"Ah, mấy đứa về rồi à." Vừa nói vừa chỉ vào mấy chai bia, "Anh còn nghĩ hôm nay không chờ được hai đứa về đấy".

"Con mẹ nó! Kim JaeJoong! Hai năm nay anh chết ở chỗ nào hả?! Gọi điện thoại lại nhận được thông báo số máy không tồn tại, gửi thư thì bị trả về, hỏi ai cũng không biết! Yunho tìm anh tới mức sắp phát điên lên rồi, anh có biết không?!" Yoochun nhào tới gào to trước mặt JaeJoong.

Bàn tay cầm lon bia giơ lên giữa chừng chợt dừng lại, sau đó khôi phục bình thường, tiếp tục nâng lên đưa bia vào miệng.

"Jung Yunho tìm anh? Tìm anh làm gì? Anh ta đã chia tay với anh rồi còn muốn tìm anh làm gì?"

"Có lẽ.......là có nguyên nhân." Khí thế hừng hực ban nãy của Yoochun lập tức xẹp xuống.

"Đệch! Anh tới tìm mấy đứa không phải để nghe chuyện về Jung Yunho".

Yoochun bĩu môi, cởi áo khoác ra, Junsu rất tự nhiên tiếp nhận, móc nó lên giá.

JaeJoong nhìn một màn vừa rồi chỉ biết lắc đầu.

"Chậc chậc, hai đứa vẫn tương thân tương ái ghê ha".

Yoochun kiêu ngạo: "Anh ghen tị à!"

JaeJoong nhướn mày chuyển đề tài, "Này, hai đứa vẫn chưa chuyển nhà à? Thậm chí mật mã mở cửa còn không thèm đổi?"

"Đại ca của em, anh có biết anh tự nhiên biến mất vào đúng cái hôm em mua nhà không hả? Mật mã đương nhiên vẫn như cũ, đổi làm chi! Hơn nữa, nếu em đổi mật mã thì giờ anh có thể nhàn nhã ngồi đây uống bia không?!" Yoochun đặt mông ngồi xuống cạnh JaeJoong, cũng mở một lon bia ra uống.

"Không được uống, ngày mai còn phải quay phim". Junsu từ nãy đến giờ mới thốt ra được một câu, giật lấy chai bia từ tay Yoochun, đặt qua một bên, đưa cho hắn một ly nước lọc.

Yoochun cũng không cãi lại, nhận ly nước uống sạch.

JaeJoong ngồi một bên nhìn, cảm thấy hai người bọn họ đã hoàn toàn rơi vào thế giới riêng, còn cậu bị đẩy ra bên ngoài rào chắn.

JaeJoong thở dài nói, "Được rồi, ngày mai em còn phải quay phim, anh về trước đây".

"Ai, em còn chưa hỏi xong, sao anh lại về thế?" Yoochun thấy JaeJoong định đi, vội vàng ngăn cậu lại.

"Ban tổ chức lễ trao giải Golden Disk gửi giấy mời anh làm khách mời".

"À....."

"Anh định đi sao?" Junsu hỏi ngay vấn đề mấu chốt.

"Ừ, đương nhiên đi." Giống như có phản xạ, JaeJoong nói ra đáp án.

Junsu cũng không nói gì nữa, chăm chú nhìn JaeJoong.

"À.......Lần này anh về nước chỉ để tham dự lễ trao giải thôi, trao giải xong anh sẽ đi".

Junsu chỉ cười, tiễn JaeJoong ra cửa.

.

Vừa ra khỏi cửa, JaeJoong đã cảm nhận được hơi lạnh thấu xương từ cơn gió đêm lạnh lẽo, kéo cổ áo lại, cuối cùng cậu vẫn quyết định về khách sạn.

Nghĩ về Yoochun cùng Junsu, JaeJoong tự hỏi....

Nếu cậu vẫn là trợ lý của Yunho thì hai người có đến mức phải chia tay hay không?

Yoochun cùng Junsu cũng đã kết giao nhiều năm, tính đến năm nay thì chắc cũng phải tầm 7 năm. Nhưng nhìn cách họ bên nhau đi, thậm chí còn tình cảm hơn rất nhiều so với trước đây.

Kim Junsu là trợ lý của Park Yoochun, với tài năng và tiềm lực của mình, Junsu hoàn toàn có thể tự mở công ty kinh doanh, nhưng cậu vẫn chỉ làm một trợ lý nhỏ nhoi bên cạnh Yoochun, thay hắn xử lý tất cả mọi việc, ngay cả người đại diện của Yoochun nhiều khi cũng phải nhờ Junsu chỉ bảo.

Nếu cậu vẫn còn là trợ lý của Yunho, có phải hiện giờ cũng sẽ giống như bọn họ không? Nội tâm JaeJoong dậy sóng.

Nghĩ đến đây, JaeJoong lại liều mạng lắc đầu, đánh tan suy nghĩ của chính mình, nhanh chóng đi về khách sạn.

.

JaeJoong về Hàn Quốc đã được hai ngày, ngoài trừ mỗi ngày phải xem tin tức về Yunho ở mọi lúc mọi nơi, thì thời gian còn lại cậu dùng để đi dạo trên phố.

Rất nhanh, ngày trao giải thưởng đã tới.

Trang phục cùng phụ kiện JaeJoong mặc hôm nay đều do Junsu đưa tới, ngay cả đầu tóc hay make up cũng dập theo phong cách con Lamborghini màu trắng cậu đang ngồi.

Buổi tối ngày hôm trước, ban tổ chức Golden Disk đã gửi cho JaeJoong một bản danh sách các giải thưởng được đề cử, JaeJoong vẫn còn chưa xem qua, chỉ biết bản thân sẽ trao giải thưởng cuối cùng, quan trọng nhất của năm. Nhưng cậu vẫn không thể hiểu nổi, tại sao phần thưởng quan trọng nhất lại để cho cậu trao?

Dù sao cũng không có chuyện gì, JaeJoong đến hội trường cách thời gian trao giải thưởng cuối cùng khoảng một giờ. Nhân viên công tác mời cậu tới phòng nghỉ ở tầng hai nghỉ ngơi trước. JaeJoong bình tĩnh ngồi trong phòng, bật TV lên xem trực tiếp. Càng xem càng thấy nhàm chán vì những người đang xuất hiện trên TV cậu không quen mặt mấy.

Giới giải trí không ngừng đổi cũ thành mới, đào thải cũng nhanh, huống chi JaeJoong đã ngây người ở nước ngoài hai năm, vì không muốn thấy tin về Yunho nên cũng chẳng bao giờ xem kênh giải trí của Hàn Quốc.

Ngồi một lúc có chút mệt, JaeJoong đứng dậy muốn đi WC. Ai ngờ, ngay tại chỗ rẽ ở hành lang, cậu lại gặp phải Jung Yunho.

Có lẽ do không nghĩ sẽ gặp anh ở đây, cho nên hiện tại đại não JaeJoong tạm thời trống rỗng, theo phản xạ hơi cúi người chào Yunho.

"Chào anh".

Cúi chào xong, khóe miệng JaeJoong mới run rẩy méo xẹo. Bản thân cậu có nợ anh ta cái mẹ gì đâu, việc quái gì phải nghiêm chỉnh cúi đầu như thế chứ.

Yunho nhíu mày gật đầu, nhưng thoáng cái, trong nháy mắt, anh đã nở một nụ cười mà JaeJoong vô cùng quen thuộc.

"Gần đây em có khỏe không?"

JaeJoong ngây người, đã bao lâu rồi cậu không còn được thấy nụ cười dịu dàng như vậy của anh nữa.

Yunho thấy JaeJoong vẫn ngây ngốc không phản ứng thì cũng có chút sốt ruột, nhưng trong đáy mắt lại ngập tràn ý cười nhìn cậu.

"Yunho-sshi! Anh ở đây à! Một lát nữa sẽ đến lượt anh lên sân khấu!"

Một nhân viên công tác thình lình xuất hiện, phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.

JaeJoong thầm thở phào nhẹ nhõm. Yunho liếc mắt nhìn qua ý bảo đã biết, sau đó đi về phía trước, bước từng bước lại gần, cho đến khi dán sát vào người JaeJoong, anh thì thầm bên tai cậu, thanh âm chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, rồi xoay người đi theo người nhân viên kia.

JaeJoong chết đứng tại chỗ, hơi thở ấm áp của Yunho tựa như vẫn còn đang phả bên tai cậu.

"Lát nữa gặp, JaeJoong".

Sờ sờ vành tai có chút nóng, sắc mặt JaeJoong tràn ngập khó chịu.

"Lát nữa ai thèm gặp anh! Trao giải xong tôi sẽ về! Hừ!" Thấp giọng lẩm bẩm về hướng Yunho vừa đi hai câu, JaeJoong lại quay người trở về phòng nghỉ, hoàn toàn quên phéng mất chuyện bản thân phải đi WC.

"Ngài Kim, sắp đến lượt ngài trao giải, mời ngài đến hậu trường chuẩn bị!"

Ngồi trong phòng nghỉ một lúc thì có nhân viên tới gọi JaeJoong chuẩn bị. Đứng dậy sửa sang lại quần áo, đứng trước gương cào cào tóc vài cái, JaeJoong bước từng bước tới khu hậu trường.

"Mời nhạc sỹ nổi tiếng Kim-Jae-Joong lên trao phần thưởng quan trọng nhất của năm".

JaeJoong cầm danh sách giải thưởng mà nhân viên công tác vừa đưa, hít thở một hơi thật sâu rồi bước lên sân khấu.

"Thật sự vô cùng cảm ơn ban tổ chức đã cho tôi cơ hội trao giải thưởng quan trọng nhất này. Tôi cảm thấy rất vinh dự khi đứng ở đây. Giờ chúng ta hãy cùng nhau hướng lên màn hình, xem danh sách đề cử của năm nay". JaeJoong nâng tay lên chỉ ra phía sau, ý bảo mọi người nhìn lên màn hình lớn.

JaeJoong tuy ít lên sân khấu, nhưng cậu đã kết giao với Yunho nhiều năm, chưa từng ăn thịt heo thì vẫn có thể thấy heo chạy, cậu cũng học được cách ăn nói trên sân khấu từ anh.

Trên màn hình lớn đang chiếu hình ảnh danh sách những người được đề cử cho giải thưởng này năm nay. Về cơ bản JaeJoong đều biết những người đó vì cậu đã từng hợp tác với bọn họ.

Bỗng nhiên JaeJoong trợn tròn hai mắt, cái tên Jung Yunho xuất hiện thật lớn trên màn hình...

"Được rồi, mọi người có đoán được ai sẽ là người nhận được giải thưởng năm nay không".

Video kết thúc, JaeJoong cẩn thận mở phong thư ra, trong lòng không hiểu sao cứ âm thầm hy vọng người thắng là Jung Yunho. Ý thức được suy nghĩ của mình, JaeJoong vội vàng mím môi cố che giấu.

"Nghệ sĩ đạt được phần thưởng Golden Disk của năm chính là..........." JaeJoong chậm rãi mở phong bì chứa kết quả trên tay, tim cũng gia tốc đập thình thịch.

"《 Hai năm 》,Jung Yunho". Quả cân nặng kí trong tim cuối cùng cũng buông xuôi.

Fan hâm mộ dưới khán đài bùng nổ, Yunho đứng lên, hậu bối xung quanh đều vây lấy chúc mừng anh. JaeJoong đứng bên trên sân khấu, kinh ngạc nhìn nụ cười công thức hóa trên gương mặt anh. Cậu không nhớ rõ cậu đã bao lần kiêu ngạo vì người đàn ông này rồi, cho dù là hiện tại, tận sâu trong đáy lòng vẫn theo thói quen cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Chờ JaeJoong hồi thần, Yunho đã đứng trước mặt cậu rồi, mà cô nàng bưng khay đặt giải thượng cũng đã đứng bên cạnh. Cậu vội vàng cầm cúp trao tận tay Yunho.

"Chúc mừng anh." JaeJoong nói vào trong microphone một câu đơn giản.

Yunho mỉm cười nhận cúp, khéo léo kéo tay JaeJoong lại, dùng chút lực ôm cậu vào ngực.

"Cám ơn".

JaeJoong dựa sát vào lồng ngực ấm áp của anh, bỗng nhiên muốn bật khóc. Nhưng lý trí đã bắt buộc cậu phải rời khỏi cái ôm ấm áp ấy, lùi sang một bên.

Yunho đứng trước cây mic dài trên sân khấu, nói:

"Ừm, để có thể đạt được giải thưởng này, tôi phải thực sự cảm ơn rất nhiều người. Cám ơn các nhân viên biên tập, chế tác, phục trang.... Thực sự cảm ơn tất cả mọi người. Phải cảm ơn gia đình, bạn bè đã luôn bên tôi, ủng hộ tôi. Còn có các fan hâm mộ đã hết mình quan tâm tới tôi, tôi yêu các bạn".

Dưới khán đài lại vang lên những tiếng hét chói tai.

"Tôi còn muốn cám ơn người trao giải cho tôi, Kim JaeJoong".

JaeJoong vốn đang cúi đầu bỗng nhiên nghe thấy tên mình, cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Cám ơn em đã giữ đúng ước định". Yunho hơi nghiêng đầu sang, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cậu, "Album lần sau hy vọng lại có thể cùng nhà sản xuất Kim JaeJoong hợp tác lần nữa".

JaeJoong nghe thấy hai chữ "ước định", trí nhớ lại trôi về mấy năm trước.

【 JaeJoong ah! Ban tổ chức Golden Disk năm nay đã mời anh đi trao giải đấy ! 】 Yunho vui vẻ ngồi trước máy tính vừa lướt nét, vừa nói chuyện với JaeJoong.

【 Thật không thật không? Giải thưởng gì vậy? 】JaeJoong đáp lời.

【Nhạc sỹ xuất sắc của năm. Em cũng có tên trong danh sách đề cử đúng không?! Có thể chính anh sẽ trao giải thưởng này vào tay em đấy! 】

【 Không thể nào, lần này cạnh tranh rất kích liệt, chắc gì em đã thắng. 】

Yunho ôm chầm lấy JaeJoong, để cậu ngồi trên đùi mình.

【 Thế này đi, chúng ta cùng làm một ước định, nếu lần này anh trao giải cho em thì sau này, khi anh nhận giải, chính tay em phải trao giải cho anh! Được không?! 】

【 Phần thưởng của anh sao có thể đến lượt em trao tặng chứ! Bình thường người nhận trách nhiệm này nếu không phải là quan chức cao cấp thì cũng là diễn viên nổi tiếng. Em chỉ là một nhà soạn nhạc nhỏ bé thôi. 】JaeJoong bĩu môi.

Yunho hôn chụt lên má JaeJoong một cái.

【 Chờ đến khi em trở thành nhà soạn nhạc nổi tiếng thì có thể trao giải thưởng cho anh rồi. 】

【 Có thể không? 】

【 Có thể ! 】Yunho nghiêm túc chắc chắn.

JaeJoong bật cười nhìn Yunho ra vẻ đứng đắn, sau đó ôm lấy cổ anh nũng nịu.

【 Được rồi, nếu anh đã vô cùng hy vọng em trở thành một nhạc sỹ nổi tiếng để trao thưởng cho anh thì em cũng sẽ cố gắng đồng ý ! 】

【 Vậy thì anh phải cảm ơn nhạc sỹ nổi tiếng của chúng ta rồi ~ 】

【 Đâu có đâu có ~ 】

Lễ trao giải ngày hôm ấy, khi Yunho mặc một thân tây trang lịch thiệp đứng trên sân khấu, nói vào microphone ba chữ Kim JaeJoong, cậu ngồi dưới khán đài dường như có cảm giác muốn rơi lệ. Và thực tế đúng là cậu đã khóc. Lên sân khấu nhận cup, nước mắt JaeJoong vẫn không ngừng tuôn rơi, Yunho ôm JaeJoong vào lòng, vỗ vỗ bờ vai cậu an ủi.

Cảm nghĩ cuối cùng ngay khi nhận được giải thưởng lúc đó của JaeJoong chỉ có một câu.【 Cám ơn đã trao phần thưởng này cho em, Yunho, hy vọng sau này sẽ tiếp tục có cơ hội được hợp tác với anh. 】

Dòng suy nghĩ nhẹ nhàng trở về, lúc này JaeJoong đã ngồi trong chiếc xe của mình.

Ban đầu khi JaeJoong mới tập sáng tác nhạc, Yunho đã muốn dùng bài hát cậu viết cho vào album của anh, nhưng cậu không chịu. JaeJoong muốn dùng chính thực lực của mình để nổi tiếng chứ không phải dựa vào ánh hào quang anh mang lại....... Viết ca khúc cho Yunho, cậu muốn trở thành một nhạc sỹ nổi tiếng có thể xứng đôi cùng anh.

Sau khi nhận được giải thưởng kia, JaeJoong đã chính thức giao cho Yunho những bài hát hoàn chỉnh mà cậu ấp ủ từ lâu. Không ngờ sau khi ra album, bài hát chủ đề do cậu viết đã càn quét tất cả các bảng xếp hạng, được đề cử trong 10 giải thưởng lớn vào cuối năm. Điều này khiến JaeJoong rất có cảm giác thành công. Sau đó, ca sĩ hợp tác với Jaejoong càng lúc càng nhiều hơn, cậu cũng không còn viết nhạc cho Yunho nữa.

JaeJoong thở dài, thắt dây an toàn vào chuẩn bị rời đi...

Nhưng đúng lúc này, Jung Yunho xuất hiện.

JaeJoong hạ cửa kính xuống hỏi:

"Có việc gì không?"

"Ừm...... lát nữa em còn có việc bận sao?" Một tay Yunho khoác lên nóc xe, thắt lưng hạ xuống cúi sát gần cửa, nói chuyện với JaeJoong.

JaeJoong thầm nghĩ. Anh ta muốn hẹn cậu đi đâu chắc?

"Có việc".

"Như vậy à....." Yunho cũng không biểu hiện rõ sự thất vọng như cậu tưởng.

"Còn có việc gì không?" JaeJoong không muốn ở cùng Yunho trong khoảng thời gian quá dài, người này luôn khiến cậu dễ dàng nhớ về quá khứ, cậu không thích cảm giác hồi tưởng ấy cho lắm.

"Ừm......." Yunho vẫy vẫy tay, ý bảo cậu nhích lại gần.

Jaejoong không kiên nhẫn nhích người qua dò xét.

Đúng lúc này Yunho cúi thấp xuống hôn lên môi JaeJoong khiến cậu hoàn toàn bất ngờ, hai mắt trợn tròn đầy kinh ngạc.

Thậm chí anh còn quét lưỡi ngang qua môi JaeJoong, mang đầy hơi thở tình dục cũng sự chiếm hữu, sau đó đứng dậy.

"Thực ra cũng không có việc gì." Yunho cười vô lại, "Chỉ muốn chào em thôi~", rồi xoay người tiêu sái rời đi.

Lúc JaeJoong lấy lại được phản ứng thì đã không còn thấy bóng dáng Yunho đâu nữa.

"Đệt! Con mẹ nó Jung Yunho thối tha!!" JaeJoong tức giận gào thét trong bãi đỗ xe.

rung

Jaejoong mất cả đêm trằn chọc không ngủ nổi, cậu không hiểu nụ hôn của anh là có ý gì.

Được rồi, cậu cần phải sắp xếp lại mọi chuyện một cách rõ ràng đã. Hai năm trước, Yunho chủ động đá cậu. Hai năm nay, ngoại trừ cha mẹ thì không một ai biết cậu đi đâu, mọi người gửi bưu phẩm hay gửi mail tới cậu cũng không thèm để ý. Hai năm sau cậu trở về, trong cùng một ngày gặp Yunho hai lần, thậm chí anh còn hôn cậu. Chuyện này là sao? Anh ta tính đùa giỡn cậu sao?

JaeJoong càng nghĩ càng ức chế, quyết định về nhà thăm cha mẹ rồi bay về Mỹ.

Đáng tiếc, ngay sáng hôm sau, khi JaeJoong thấy Changmin đứng trước cửa phòng mình, tất cả kế hoạch lại bị quấy rầy.

"Không mời em vào à?" Shim Changmin thấy JaeJoong vẫn còn rơi vào trạng thái kinh ngạc, chủ động mở miệng trước.

JaeJoong nghiêng người qua để Changmin bước vào phòng.

Thấy túi hành lý đã được sắp xếp gọn gàng để bên giường, Changmin cũng không nói gì thêm, chỉ đưa cho JaeJoong một bản hợp đồng.

"Cái gì đây?" JaeJoong nhận bản hợp đồng, không hiểu nhìn Changmin.

"Yunho hyung nói muốn anh viết ca khúc chính trong album tiếp theo của anh ấy".

"Cái gì?!" JaeJoong trợn mắt, ném lại bản hợp đồng cho Changmin, "Không thể được".

Changmin cầm bản hợp đồng lên, sửa sang lại một chút rồi để ở bàn, "Đâu phải cùng anh nối lại tình xưa, đừng có kích động như thế chứ".

"Biến đi!" JaeJoong đảo mắt xem thường.

Shim Changmin là trợ lý của Yunho, tiếp nối nhiệm vụ của JaeJoong lúc trước, cũng được coi như do một tay JaeJoong bồi dưỡng nên. Thế nhưng có thể vì mỗi ngày ở cùng Yunho nên JaeJoong thấy Changmin quá thân thiết với anh, nó khiến cậu có cảm giác con gái cậu nuôi lớn đã tới tuổi gả ra ngoài.

"Em chắc chắn anh sẽ không đồng ý mà!" Changmin bắt chéo chân ngồi xuống sô pha.

"Vậy em còn tới đây hỏi!"

"Đây là công việc của em!"

JaeJoong không thèm để ý đến thằng nhóc này nữa.

"Công ty có một nhóm mới sắp debut, bước đi đầu tiên nhất định phải thật hoàn hảo".

"Cho nên?"

"Cho nên muốn mời anh viết ca khúc mới".

"..........."

"Công ty rất tin tưởng vào khả năng của anh".

"Hừ ~" JaeJoong bĩu môi, "Hiện tại em chuyển qua quản lý nhóm mới này à?"

"Không phải, Yunho hyung hiện giờ là cổ đông lớn nhất của công ty, nói cách khác, anh ấy cũng thuộc thành phần lãnh đạo cao cấp rồi. Vậy nên việc tìm anh hợp tác viết ca khúc mới cũng nằm trong phần công việc của em.

"Anh ta.......là lãnh đạo cao cấp?"

"Ừ, cũng đã được hai năm rồi".

【 JaeJoong à, sau này khi anh rút khỏi showbiz, anh nhất định phải làm lãnh đạo cao cấp trong một công ty giải trí! Rồi sao đó các ca khúc của các nhóm nhạc trong công ty sẽ do em viết! 】

【 Vậy anh định trả thù lao cho em thế nào đây? 】

【 Lợi nhuận anh kiếm được cộng thêm tiền lương đều đã đưa em rồi mà, còn chưa đủ ~ 】

Lắc lắc đầu, JaeJoong bình ổn lại tâm tình.

"Anh......."

"Vài ngày nữa em sẽ liên lạc với anh để nói về nội dung ca từ. Em về trước đây." Changmin cắt ngang lời JaeJoong định nói, đứng lên.

"À đúng rồi, nếu anh có rảnh thì nên xem tin tức một chút đi".

"?" JaeJoong khó hiểu nhìn Changmin.

"Chào anh ~" Changmin cũng không giải thích, phất tay áo rời đi.

Hình như trong lúc mơ mơ hồ hồ JaeJoong đã nhận lời viết ca khúc mới với Changmin rồi QAQ. Có lẽ từ tận sâu trong đáy lòng cậu vẫn luôn muốn trợ giúp Yunho bằng cách nào đó.

Nhớ tới câu nói cuối cùng của Changmin trước khi rời đi, cậu quyết định bật máy tính lên.

Trên trang web chuyên đăng tin tức của ngành giải trí có treo một tiêu đề rất lớn,〖 Jung Yunho và Kim JaeJoong, Golden Disk năm này đã chứng kiến tình bạn nhiều năm không đổi của họ 〗, ảnh chụp dẫn chứng là cảnh Yunho và Jaejoong ôm nhau trên sân khấu. Bên dưới có rất nhiều comment đủ kiểu, có người nói khi JaeJoong nhận được giải thưởng nhạc sỹ xuất sắc của năm, Yunho cũng chính là người trao giải cho cậu. Còn có comment chờ mong hai người bọn họ sẽ tiếp tục hợp tác...... Đương nhiên, bình thường trong tình huống này cũng có không ít cảm nhận kiểu như, "A ~ hai người thiệt xứng đôi ~".

JaeJoong bắt đầu điên cuồng vò tóc, đóng máy tính lại, lấy áo khoác trên mắc ra khỏi cửa.

Lại vô mục đích lang thang trên phố, TV đặt sát tủ kính bên đường đang phát sóng lại lễ trao giải Golden Disk ngày hôm qua.

JaeJoong dừng lại xem thật lâu, dường như hy vọng muốn thấy được cảnh nào đó. Rốt cuộc, cậu cũng đã xem được hình ảnh Yunho kéo tay ôm cậu vào lòng, JaeJoong nhỏ giọng mắng một câu: "Cái đệt! Lão tử làm gì có cái vẻ mặt thẹn thùng thế kia chứ!"

JaeJoong vốn nghĩ sau khi Changmin tới tận cửa tìm cậu thì ngay sau đó Yunho cũng sẽ đến. Nhưng không có chuyện đó. Từ cái ngày xảy ra nụ hôn bất ngờ kia, hai người chưa từng gặp lại.

Cậu cảm thấy vô cùng phiền não, quyết định dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về thăm nhà.

...

Về đến nhà thấy sự vui sướng thể hiện rõ trên gương mặt cha mẹ, JaeJoong bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Bản thân cậu năm đó đã sống chết muốn cùng Yunho một chỗ, khiến cha mẹ thương tâm, mãi mới được họ đồng ý thì cậu lại chia tay với anh. Sau đó cậu còn biệt tích hai năm không về nhà lấy một lần.

Càng nghĩ càng cảm thấy mình bất hiếu, JaeJoong quyết định kéo dài thời gian ở nhà thêm để ở cùng cha mẹ.

Hai ngày ngây người ngồi nhà, ngày nào JaeJoong cũng bị má Kim nhồi cho ăn no căng rốn. Chẳng phải khen nhưng mà tay nghề nấu nướng của mẹ cậu thật sự ngon tuyệt, không chê vào đâu được.

Năm đó khi Yunho đến nhà cậu ăn cơm, được nếm thử tay nghề của má Kim, chỉ có thể nói một câu.

【 Hèn chi có câu, muốn bắt được trái tim của người đàn ông thì phải bắt được dạ dày của họ trước đã. 】

JaeJoong còn nhớ rõ năm đó, sau khi cơm nước xong, Yunho ôm lấy má Kim làm nũng, nói thật hối hận không không sinh sớm 20 năm, nếu không nhất định phải lấy má Kim làm vợ. Má Kim cười vô cùng rạng rỡ khi nghe thấy những lời đó, nhưng trong đầu JaeJoong chỉ muốn chửi bậy: Đệt, đó là mẹ tui đó! Anh mà lấy mẹ tui thì tui phải gọi anh là baba chắc!

Hôm qua cha mẹ JaeJoong nói muốn đi thăm họ hàng ở xa, tối muộn một chút mới trở về. Vì thế JaeJoong nằm lăn lóc ngủ đến tận giữa trưa, gần chạng vạng vì quá đói nhưng lười nấu ăn, JaeJoong mới bò dậy mặc quần áo, chuẩn bị ra khỏi nhà, tìm một quán ăn gần đó ăn linh tinh vài thứ. Mới vừa mở cửa, chuông điện thoại trong nhà liền vang lên.

Không còn cách nào khác, JaeJoong lại phải chạy vào nhận điện thoại.

"Alô, mẹ ạ".

Giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia truyền tới khiến cậu nhíu mày, cậu nghe ra được, là giọng của Yunho.

"Ai là mẹ anh, anh gọi lộn số rồi".

"JaeJoong hả?"

".........." JaeJoong không nói gì.

"Mở cửa đi, anh đang đứng bên ngoài nhà em". Yunho nói xong lập tức ngắt điện thoại.

JaeJoong có chút sững sờ, lững thững ra mở cửa, đập ngay vào mắt là Yunho đang xách hai túi thật to đứng bên ngoài.

"Đỡ hộ anh". Yunho thấy JaeJoong vẫn ngây ngốc chắn trước cửa, bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở cậu.

"À...." JaeJoong cũng ngoan ngoãn tiếp nhận gói đồ mang vào bên trong.

"Ba mẹ đi đâu rồi?"

"Đi thăm họ hàng rồi......" JaeJoong nói xong mới tự nhiên cảm thấy bản thân ngớ ngẩn, việc quái gì phải nói cho anh biết chứ. Vừa định nói tiếp câu không liên quan gì đến anh đã bị Yunho ngắt lời.

"Chưa ăn cơm đúng không?"

".........." JaeJoong ngậm hột thị, chăm chăm nhìn Yunho.

"Đi thôi, ra ngoài ăn đi, anh cũng chưa ăn".

"Tôi........."

Không đợi JaeJoong nói hết câu, Yunho đã kéo tay cậu, lôi cậu ra khỏi nhà.

Hai người sóng vai nhau đi trên đường, JaeJoong cảm thấy rất khó tin, tình huống hiện giờ là thế nào vậy trời? Chia tay vẫn có thể làm bạn bè sao? JaeJoong tự nhận cậu không có lòng độ lượng lớn như thế.

"Này, tới quán đó ăn đi". Yunho chỉ tay vào một quán mì sợi ven đường.

JaeJoong nhìn theo hướng Yunho chỉ, đó là quán mì sợi họ thường hay tới ăn trước đây mỗi khi về thăm cha mẹ.

Gật đầu, hai người bước vào quán, gọi hai tô mì sợi.

Chủ quán là một bác gái hiền lành, nhìn thấy hai người cũng rất vui mừng tiếp đón.

"Hai tên nhóc thối này, lâu lắm rồi mới thấy hai đứa quay lại đây!"

"Chúng con bận quá mà bác ~" Yunho lại xuất chiêu làm nũng.

Bác gái cười híp mắt, lại quay sang tiếp đón các vị khách khác.

Trong lòng JaeJoong thấy rất khó chịu, cậu có cảm giác giống như nơi đây mới là nhà Yunho mà không phải là nhà cậu ấy. Yunho quen thuộc với tất cả mọi thứ ở đây, anh ta gọi ba mẹ cậu là cha mẹ, thường xuyên tới tặng quà cho họ; thậm chí còn tán gẫu vô cùng thoải mái với bác gái bán mì sợi gần nhà cậu nữa. JaeJoong cảm thấy như thế không ổn chút nào, vì nó sẽ khiến cậu có cảm giác hai người chưa chia tay, vẫn còn đang kết giao.

Nhìn cảnh này đi, xem ra anh ta thường xuyên tới đây ăn mì của bác gái làm rồi.

JaeJoong vẫn có thói quen như trước bỏ rất nhiều ớt cay.

"Nè, cho em hành băm đấy." Yunho gắp hết hành từ bát mình sang bát JaeJoong.

JaeJoong liếc mắt xem thường, "Này này này!"

Yunho cũng không thèm để ý, vẫn tiếp tục dọn sạch đống hành băm bên bát mình sau đó mới ăn.

【 JaeJoong à, anh không thích ăn hành thái nhỏ, cho em đấy. 】Lần đầu tiên khi hai người tới quán mì nhỏ này ăn, Yunho đã bĩu môi nói với JaeJoong như thế, còn gắp tất cả lá hành trong bát mình vào bát cậu, không để sót một cọng. Lúc ấy JaeJoong thật sự có cảm giác mình đang dẫn con đi ăn chứ không phải bạn trai nữa.

【 Chậc, về sau nếu anh vẫn không ăn hành thì định cho em tất à! 】

【 Đương nhiên ~ Cả đời này anh vẫn sẽ gắp hành cho em ~ 】

【 -_-#】

Quá khứ cùng hiện thực chồng chéo lên nhau...

JaeJoong ngẩng đầu lên nhìn Yunho hỏi.

"Này, hôm nay anh tới nhà tôi làm gì?"

"Tặng đồ a." Yunho rốt cuộc cũng dứt khỏi bát mì ngẩng đầu lên.

"Tặng cái gì vậy?"

"Cũng sắp cuối năm rồi, anh mua mấy thứ như thuốc bổ, sữa dinh dưỡng cho ba mẹ. Thắt lưng của ba khi trở trời luôn đau, anh mua cho ông một cái thắt lưng mát xa, vừa thoải mái vừa thuận tiện".

JaeJoong nhìn Yunho chằm chằm, do dự hỏi tiếp....

"Vì sao?" Câu hỏi này cậu đã muốn hỏi từ lâu.

"Cái gì vì sao?"

"Vì sao đối xử tốt với ba mẹ tôi như thế?"

"Hai người cũng là ba mẹ anh mà." Yunho vẫn cắm cúi ăn.

"Nhưng chúng ta đã chia tay rồi." Một câu này của JaeJoong khiến đôi đũa trên tay Yunho hơi khựng lại một chút, sau đó lại khôi phục bình thường.

"Thói quen." Một lát sau, Yunho mới trả lời.

JaeJoong cảm thấy có chút thất vọng, cậu không hiểu nổi nãy giờ cậu mong chờ cái gì nữa, rốt cuộc thì vẫn chỉ là chờ mong, cậu không thể nói rõ được.

Vì thế, JaeJoong cũng chán chẳng buồn để ý nữa, vùi đầu vào tô mì.

"A, còn chưa dọn sạch này, vẫn còn một cọng hành!" Yunho giống như phát hiện ra lục địa mới, vớt cọng hành trong bát mình ra, rất tự nhiên quăng nó sang bát JaeJoong.

"Jung Yunho! Anh cũng một vừa hai phải thôi!!" JaeJoong rốt cuộc không nhịn được bạo phát.

Yunho không nhìn cậu, tiếp tục cúi đầu ăn mì.

"Này, đưa bánh gạo trong bát anh cho tôi!" JaeJoong vươn đũa sang bát Yunho tính cướp giật.

"Á." Yunho miệng vẫn còn lúng búng mì cố nói, "Hết rồi!", sau đó lấy tay che bát, không để JaeJoong thực hiện ý đồ.

"Rõ ràng còn! Tôi vừa nhìn thấy xong!" JaeJoong đứng lên bất chấp che chắn, lao đuẫ tới.

Hai người giống như hai đứa nhỏ to xác, đùa nghịch trong bữa ăn, ta cướp của ngươi, ngươi cướp của ta.

Cuối cùng vẫn là bác gái chủ quán sáng suốt, thêm cho họ hai bát bánh gạo miễn phí.

Hai người ăn no tới mức dạ dày căng trướng, vô cùng thích ý đi dạo dưới ánh đèn đường, trên mặt đất còn phủ một lớp tuyết dày, mỗi bước chân giẫm lên lại tạo thành tiếng lẹp xẹp.

JaeJoong có vẻ rất thích âm thanh này, không ngừng bước đều, cố ý đạp lên những chỗ tuyết đọng dày nhất, khóe miệng cong lên mỉm cười vui sướng.

"JaeJoong à...." Yunho bỗng nhiên mở miệng nói.

"Ừ?" JaeJoong ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Làm sao thế?" JaeJoong cảm thấy anh giống như sắp nói ra hết suy nghĩ của mình, lại nhớ đến cảnh hai người thân mật ăn mì ban nãy, trong lòng gần như đã ít nhiều đoán được Yunho muốn nói gì, trái tim yên vị trong lồng ngực bỗng nhiên đập gia tốc, tựa như lúc hai người mới yêu.

JaeJoong quay sang, hai người đối mặt với nhau, đôi mắt Yunho lúc này trở nên sâu thẳm không thấy đáy, khiến cậu có cảm giác như bị ánh mắt của anh hút vào, muốn chạy trốn cũng không thể thoát.

"JaeJoong, anh......" Yunho chậm rãi mở miệng, JaeJoong bất giác nuốt nước miếng, "Anh đi không nổi nữa rồi, em cõng anh đi!"

"Cái gì?" JaeJoong sững sờ tại chỗ, tình huống hiện tại hoang đường tới cỡ nào.

Yunho không để cho cậu có cơ hội suy nghĩ, nhanh chóng vòng ra sau lưng cậu rồi nhảy lên.

"Đi thôi." Yunho ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, thúc giục JaeJoong đi tiếp.

JaeJoong nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

"Cõng cái mẹ nhà anh!" JaeJoong buông tay, hơi nghiêng người ra sau, hẩy Yunho xuống đất.

......Sau đó, bỏ chạy.

"Này này, em có giỏi thì đừng chạy!" Yunho chạy theo, gắt gao truy đuổi.

"Có ngu mới không chạy!" JaeJoong không quay đầu lại, chỉ bỏ lại một câu rồi tiếp tục chạy.

Hai người cứ thế đùa giỡn suốt quãng đường về nhà.

.

Yunho ân cần hỏi han ba mẹ JaeJoong một lúc, sau đó lập tức lái xe về Seoul, vì ngày hôm sau anh có buổi họp báo cần phải tham dự.

Sau khi tiễn Yunho ra về, má Kim thở dài nhìn theo hướng xe vừa chạy, cảm khái:

"Tên nhóc này thật hiếu thuận".

JaeJoong nghe thấy rất không vui chất vấn.

"Con mới là con của mẹ, không phải anh ta".

"Mẹ có nói mày không phải con mẹ đâu." Má Kim nói xong xoay người vào nhà.

".........." JaeJoong nghẹn họng, cũng đi theo mẹ vào trong.

"Mẹ, chúng con chia tay rồi." JaeJoong buồn bực nói.

"Hả?" Má Kim quay ngoắt lại hỏi, "Mẹ có thấy Yunnie nói gì đâu?"

Hứ! Anh ta dám nói anh ta chủ động chia tay với con chắc?

JaeJoong trong lòng nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng vẫn phải giả bộ.

"Có lẽ anh ấy bận rộn nhiều việc, chưa kịp nói với mẹ".

"Được rồi, chuyện này cũng không liên quan tới việc nó làm con trai của mẹ." Má Kim chẳng thèm để ý, đi tiếp về phòng mình.

"Ớ.....Kiểu gì vậy trời?!" Trong phòng khách còn mỗi JaeJoong vẻ mặt buồn bực ngồi trên ghế sô pha, "Mẹ! Con mới là con đẻ của mẹ mà!" JaeJoong lại gào lên lẫn nữa nhưng má Kim không thèm để ý tới cậu, thế nên cậu chỉ có thể phẫn nộ lết về phòng.

Sau khi tiếp tục ngây người ở nhà hai ngày, JaeJoong trở lại Seoul, về khách sạn mà trước đó cậu đã ở.

Vừa qua một ngày, ngày hôm sau đã thấy Changmin tìm tới cửa.

"Anh sẽ không viết đâu." Đây chính là câu đầu tiên ngay lúc JaeJoong nhìn thấy Changmin.

Changmin chỉ nhún vai không để ý, nói: "Hôm nay em tới tìm anh không phải vì chuyện viết ca khúc mới. Công ty đã cấp riêng cho anh một phòng làm việc, anh có thể tới đó viết nhạc. Nơi đó có đầy đủ phòng tắm, phòng ngủ, chỉ là không có phòng bếp thôi. Anh có đi không?"

"Ừm........" JaeJoong cắn móng tay.

"Không cần trả tiền, cách xa chỗ của Yunho hyung." Changmin lại bồi thêm một câu.

"Đi." JaeJoong lập tức đồng ý.

"Vậy đi thôi."

"Đi luôn giờ?"

Changmin gật đầu.

Hạ

Lúc hai người tới phòng làm việc, quả nhiên đúng như Changmin nói, nơi này không thiếu thứ gì, JaeJoong cũng yên tâm ở lại.

Bế quan suốt hai ngày, JaeJoong đã viết xong một ca khúc, gọi điện thoại bảo Changmin tới lấy, nhưng không ngờ người đến lại là Yunho.

"Sao anh lại tới đây?"

Yunho rất tự nhiên đặt mông ngồi lên ghế sô pha, "Nhớ em."

Thái độ nhìn qua có chút cẩn thận, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng JaeJoong lại nghe ra vài phần chân thành tha thiết.

Cậu cau mày nhìn Yunho.

"Changmin đang bận nên anh tới lấy giúp nó".

"........" Cái lý do sứt sẹo gì vậy, trợ lý bận rộn nhiều việc, còn ngôi sao nổi tiếng lại nhàn hạ giúp trợ lý đi lấy đồ? Nói ra đến quỷ cũng không tin.

JaeJoong không nói thêm gì nữa, đưa cho Yunho bản nhạc phổ, sau đó ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện uống coffee.

Nhìn qua bản nhạc phổ trong chốc lát, Yunho lập tức nhảy lên đến bên cạnh JaeJoong.

"JaeJoong à, ca khúc em viết vẫn tuyệt vời như xưa".

Bàn tay cầm cốc coffee của JaeJoong run lên, nhìn vẻ mặt lấy lòng của Yunho, hình ảnh từ quá khứ bỗng nhiên mơ hồ xuất hiện trước mắt cậu.

【 JaeJoong à, tất cả những ca khúc này đều do em viết đúng không?! 】Yunho trong lúc vô ý đã phát hiện ra mấy bản nhạc phổ JaeJoong cẩn thận cất giấu.

【 À ừm.....】JaeJoong có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

【 Em thật sự quá tuyệt vời!】Yunho kích động ôm chầm lấy cậu.

【 JaeJoong, trở thành một nhà soạn nhạc đi! Không cần phải làm trợ lý của anh nữa, mỗi ngày chuyên tâm viết nhạc!】

【 Nhưng......】

【 Không nhưng nhị gì hết ~ Trước khi em nổi tiếng, anh sẽ nuôi em! Chờ đến khi em nổi tiếng, em phải nuôi anh cả đời!】

【 Anh rõ ràng chiếm được lợi, ăn cả vốn lẫn lãi của em.....】JaeJoong đỏ mặt nhỏ giọng.

【 Ừ...... Vậy anh không cần em nuôi nữa, anh sẽ nuôi em cả đời ~】

Nhìn khuôn mặt vẫn còn nét ngây ngô của Yunho, JaeJoong vui vẻ bật cười.

【 Nói là phải làm. Anh nhất định phải nuôi em!】

【 Ừm! Nói là phải làm! Anh sẽ nuôi em như nuôi con trai nha!】

【 Anh biến đi!】

"JaeJoong, JaeJoong?" Yunho gọi mấy tiếng mới làm JaeJoong hồi thần.

JaeJoong ngẩng đầu nhìn Yunho, quyết định.......

"Jung Yunho".

Bỗng nhiên bị cậu gọi cả họ lẫn tên, khiến Yunho ngẩn người

"Tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện".

Yunho buông khúc nhạc phổ xuống, dựng thẳng lưng lên nhìn JaeJoong.

"Em muốn nói chuyện gì?"

"Anh muốn như thế nào?" JaeJoong hỏi ngay vấn đề mấu chốt.

Đúng vậy, ngay lần đầu tiên gặp phải Yunho từ khi trở về, JaeJoong đã muỗn biết, rốt cuộc anh muốn như thế nào. Rõ ràng hai người đã chia tay, vì sao anh còn cố tình không ngừng tiếp cận cậu. Là muốn tái hợp sao? Vậy vì sao lúc trước còn nói chia tay? Hay là chỉ muốn làm bạn bè bình thường? Xin lỗi, JaeJoong cậu đây thực sự không làm được. Mỗi lần gặp Yunho cậu lại bất giác nhớ về quá khứ, nghĩ bọn họ vẫn chưa chia tay, nghĩ.....Yunho vẫn như trước muốn nuôi cậu cả đời.

Khóe miệng Yunho hơi nhếch lên.

"Em cảm thấy anh muốn thế nào?"

"Không cần thử tôi nữa. Nếu đã muốn chia tay thì xin anh đừng cố tình tự tiện bước vào cuộc sống của tôi. Tôi không muốn duy trì mối quan hệ không rõ ràng như hiện tại".

Yunho híp mắt nhìn JaeJoong, qua một lúc lâu sau mới nói: "Em đang sợ".

Jaejoong cúi đầu không nói gì.

"Em sợ em không nỡ buông tay anh, em sợ sẽ lại nhớ đến sự thật chúng ta đã chia tay. Nhớ lại những kỉ niệm trong quá khứ và phát hiện ra một điều, em vẫn yêu anh, đúng không?"

JaeJoong run rẩy nắm chặt bàn tay, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu.

"Đúng! Tôi sợ! Cho nên anh đừng lại gần trêu chọc tôi nữa! Đến lúc đó, ngay cả cơ hội nghĩ muốn buông tay thôi anh cũng không có nổi đâu!"

JaeJoong gào thét một hơi, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

"Chúng ta quay về với nhau đi".

Ngay khi Yunho chậm rãi nói hết câu xong, JaeJoong trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn anh.

"Câu đùa giỡn này tuyệt đối không buồn cười." JaeJoong cố ra vẻ bình tĩnh.

"Anh nói thật, không hề đùa giỡn".

JaeJoong kích động đứng lên, tát thẳng một tát vào mặt Yunho.

"Jung Yunho! Giờ anh muốn trêu chọc tôi sao? Lúc trước nói chia tay chính là anh, hiện giờ nói tái hợp cũng vẫn là anh! Anh cảm thấy đùa giỡn tôi rất thú vị sao!"

Yunho xoa xoa khóe môi có chút đau, cũng đứng lên, nhìn JaeJoong đang tức giận đến run rẩy, không nói gì hết, chỉ tiến lại gần ôm cậu vào lòng, hôn thật sâu lên môi cậu.

Anh mạnh mẽ cướp đoạt không khí trong miệng JaeJoong, cậu cố giãy dụa nhưng cơ thể đã bị anh ôm chặt trong ngực, đầu thì bị tay anh cố định, không thể cử động, chỉ có thể thừa nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh.

Đầu lưỡi giao triền, hô hấp hỗn loạn, đại não hoàn toàn trống rỗng, JaeJoong không kiềm chế được, tay bất giác vòng ra phía sau ôm lấy lưng Yunho.

Nụ hôn này càng lúc càng sâu, càng triền miên, càng thâm tình.

Đến khi hai người tách ra, môi cả hai đều phiếm hồng, lấp lánh ánh nước, JaeJoong đưa tay lên quệt miệng, Yunho vẫn còn đang ôm chặt lấy cậu, dịu dàng nhìn cậu.

"JaeJoong à, anh biết tại anh công việc bận rộn nên giữa chúng ta đã thiếu đi sự thấu hiểu, khiến em cảm thấy tình yêu của chúng ta dần thay đổi....Vì vậy em nghĩ muốn chia tay với anh".

JaeJoong giật mình ngẩng đầu lên, cậu không ngờ lúc ấy Yunho thực sự biết cậu nghĩ gì.

Nhìn sâu vào mắt JaeJoong, Yunho nói tiếp: "Cho nên anh muốn cho em thời gian, nói chia tay chỉ vì muốn chúng ta bắt đầu lại một lần nữa. Em cảm thấy tình yêu quá nhạt nhẽo, vậy thì chúng ta lại yêu đương từ đầu. Nói anh ngang ngược cũng được, nói anh ích kỷ cũng chẳng sao, anh chỉ không muốn buông tay em mà thôi".

JaeJoong vẫn kinh ngạc, trừng mắt nhìn Yunho: "Cho nên anh mới nói chia tay trước, là sợ nếu em nói ra trước tiên thì anh mãi mãi không có cơ hội sửa chữa sao?'

Yunho gật đầu, JaeJoong nhẹ nhàng xoa xoa hai má của anh, dịu dàng quở một cậu: "Tên ngốc này!"

Thật ra JaeJoong cũng cảm thấy may mắn vì người nói ra hai chữ chia tay năm đó không phải là cậu. Ngây người ở Mỹ hai năm, tuy rằng cậu đã tận lực tránh không xem những tin tức về Yunho, nhưng những tưởng niệm về quãng thời gian hai người bên nhau không sao xóa nhòa được. Sau khi về nước gặp lại Yunho, JaeJoong đã biết, cậu vẫn còn yêu anh, cho dù là bao nhiêu năm trôi qua, mọi thứ vẫn không thay đổi. Cậu muốn ở bên Yunho, mặc kệ là nhớ lại quá khứ, quý trọng hiện tại hay khát khao tương lai, cậu luôn thầm nghĩ muốn nắm chặt lấy tay anh, không buông bỏ.

Yunho nhìn ra JaeJoong đã đồng ý, vui sướng muốn ôm cậu xoay vài vòng, chẳng ngờ bị cậu ngăn lại.

JaeJoong lập tức đẩy anh ra, sau đó bĩu môi, hấp háy mắt nhìn anh.

"Jung Yunho, không làm gì mà đã muốn theo đuổi em, đừng có mơ, em thấy anh vẫn còn ngốc lắm".

"Ai nói anh không làm gì?"

"Anh đã làm cái gì?"

"Anh đã cho người tới Mỹ mang hành lý của em về nước rồi".

"Cái gì?! Anh vào nhà em kiểu gì!"

"Em đừng kích động quá, đâu phải anh vào nhà em, rõ ràng là anh bảo Changmin phái người tới mà. Hơn nữa, anh có chìa khóa, không bị tính là xâm nhập trái phép".

"Chìa khóa?"

"Là mẹ cho anh. Lần trước khi em về nhà, mẹ cũng gọi điện nói cho anh biết".

"Cái gì?!!" JaeJoong không thể tin được, mẹ cậu bán đứng cậu.

"À, đúng rồi, còn chuyện lễ trao giải nữa, bọn họ vốn định để cho em trao giải ca khúc xuất sắc của năm, anh chỉ bâng quơ nói ra đề nghị nhỏ của mình thôi, vậy nên cuối cùng biến thành em trao giải cho anh".

Hai mắt JaeJoong tiếp tục mở lớn tối đa.

"A! Thiếu chút nữa quên không nói cho em biết, chuyện em đi Mỹ cũng do mẹ nói cho anh biết đấy. Thế nên anh mới quyết định phát triển sự nghiệp ở Mỹ. Anh vốn định chờ thêm một khoảng thời gian nữa, đến khi em hiểu rõ mọi việc, nhưng lần này ban tổ chức Golden Disk lại mời em tham dự, chuyện em về nước ngay từ đầu không nằm trong kế hoạch của anh".

JaeJoong càng nghe càng thấy nhức đầu, cậu cảm thấy mình bị Yunho hãm hại một vố rõ đau, anh đào sẵn cái hố, còn cậu thì như tên ngốc làm việc nghĩa không chùn bước tự động nhảy vào.

"Cho nên, anh cố tình làm thế để em nhớ lại quá khứ đúng không".

Yunho cười xấu xa, "Có làm như vậy thì em mới biết được em yêu anh so với tưởng tượng của mình hơn nhiều lắm chứ ~"

"Cút!" JaeJoong ngăn khuôn mặt đang không ngừng kề sát vào mình của Yunho lại, sau đó đẩy anh ra khỏi phòng.

"Jung Yunho! Em vẫn chưa đồng ý đâu! Anh đừng đắc ý sớm quá!" JaeJoong đóng sập cửa lại, hét lớn.

.

Ngồi phịch xuống ghế sô pha, JaeJoong nhớ lại vẻ mặt giả vờ bỉ ổi của Yunho ban nãy, càng nghĩ càng thấy buồn cười.

Xem ra cậu thực sự yêu anh rất nhiều, ngoài cả sự tưởng tượng của cậu.

Thế nhưng, so với tưởng tượng của cậu thì anh càng yêu cậu hơn, không phải sao?

...

Ngày hôm sau, Yunho bắt đầu triển khai kế hoạch mãnh liệt theo đuổi JaeJoong.

Yoochun còn dựa vào chuyện này mà nói mỉa hai người. Junsu tuy vẫn trầm mặc nhưng thấy quan hệ giữa hai người tốt lên, ngẫu nhiên cũng sẽ bật cười.

Khổ sở nhất chỉ có Changmin, làm một trợ lý, Changmin cảm thấy bản thân mình còn dậy sớm hơn cả gà, ngủ ít hơn cả chó, làm nhiều hơn cả trâu và ăn thì ít hơn cả mèo. Đương nhiên, chỉ có một mình Changmin nghĩ như thế. Còn chưa tính tới chuyện đại minh tinh cậu quản lý giờ đã thành lãnh đạo cao cấp, công việc nhiều không kể xiết, cả ngày cậu phải bò ra bàn mà làm việc như trâu chó vẫn không hết việc. Yunho thỉnh thoảng còn bỏ mặc công ty, đuổi theo hạnh phúc nhà anh, và tất yếu mọi việc lại ném cho Changmin. Tuy Yunho đã bán cho cậu 10% cổ phần của công ty, nhưng đều là cổ đông với nhau, vì cái mẹ gì mà Yunho có thể tiêu dao, vui chơi chạy nhảy, còn cậu thì nai lưng kiếm tiền chứ? Vấn đề mang tính nghiêm trọng này Changmin nghĩ mãi cũng không ra.

...

Một năm mới lại đến, đầu đường cuối ngõ đều đưa tin Jung Yunho mới ra album《 Yêu thất tình 》.

"Yunho-sshi, nghe nói album lần này sẽ là album cuối cùng của anh, sau đó anh sẽ chuyên tâm xử lý công việc của công ty, có thật như vậy không?"

"Đây đúng là album cuối cùng của tôi, giới giải trí càng ngày càng cần những con người mới cùng những phong cách mới mẻ hơn, đúng không".

"Vì anh sắp rời khỏi giới giải trí nên những fan mê âm nhạc rất khó chấp nhận nổi".

"Tôi thực sự cảm ơn các fan đã luôn bên tôi trong thời gian qua, lúc này, tôi cũng muốn nói xin lỗi với các bạn. Hy vọng mọi người không quá buồn bực, tôi sẽ cố gắng làm một vị lãnh đạo thật tốt".

"Album cuối cùng này của anh có sự kết hợp sáng tác với nhạc sỹ nổi tiếng Kim JaeJoong, hơn nữa tôi còn được biết, để chuẩn bị cho album lần này, anh đã chủ động mời JaeJoong-sshi viết lời, quan hệ giữa hai người chắc hẳn rất tốt đúng không?"

"Tôi với JaeJoong trước kia đã từng hợp tác một lần, lần này có thể lại được làm việc với cậu ấy là vinh hạnh của tôi. Về phần quan hệ có tốt hay không, mọi người đoán xem!"

"Album lần này có tên《 Yêu thất tình 》, bài hát anh thích nhất trong album là bài nào?"

"Đương nhiên là ca khúc chủ đề rồi".

"Xin hỏi ca khúc này có ý nghĩa gì không?"

"Ừm.... ý nghĩa của nó rất đơn giản, ý muốn nói với mọi người, có đôi khi chia tay cũng không phải là chuyện xấu, có lẽ nhờ đó mà tình yêu mới cũng sẽ bắt đầu".

"Ý là gì? Tôi thực sự vẫn chưa hiểu".

"Mọi người cứ nghe đi rồi sẽ hiểu thôi".

Trên TV đang phát sóng chương trình phỏng vấn Yunho, JaeJoong bận rộn trong bếp chuẩn bị cơm chiều, miệng còn không ngừng lẩm nhẩm ca khúc chủ đề trong album của Yunho.

Mấy tháng trước Yunho đã tặng cho cậu một cặp nhẫn tình nhân Catier, giữa hai người không có những lời hứa hẹn kiểu như yêu nhau đến chết gì đó, chỉ nguyện làm bạn trọn đời bên nhau. Chia tay, cũng có thể là bắt đầu.

Hồi tưởng lại quá khứ.....

So với trong tưởng tượng của bản thân càng yêu người hơn...

Yêu thất tình.

Chia tay cũng chỉ vì muốn yêu em lại lần nữa.

___________《 Yêu thất tình 》.

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro