Thiếu Niên Niên Thiếu
Tên: Thiếu Niên Niên Thiếu
Tác giả: Muzimumu
Edit: Winter aka bảo bảo, bảo nhi
Chương 1: Ca ca (1)
—— Thiếu niên ngẩng đầu nhìn người trước mặt, tất cả ủy khuất đều biến thành một từ trọn vẹn.
>>>>>>>>>>>>
Kim đồng hồ chỉ đến 12:30 cũng là lúc Duẫn Hạo chào tạm biệt bệnh nhân cuối cùng. Anh đứng lên, sửa sang lại quần áo, mở tấm bình phong ra, thiếu niên đang ngồi trên giường đeo phone nghe nhạc, hai chân còn nhịp theo một chút tiết tấu của bài hát.
Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào trên người thiếu niên tạo ra một mảng dương quang ấm ấp.
Duẫn Hạo đi lại gần, nâng tay xoa xoa đầu cậu cảm nhận xúc cảm mềm mại đó.
Thiếu niên lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh, tháo dây phone ra.
"Ăn cơm thôi Tại Trung." Duẫn Hạo nhìn Tại Trung mỉm cười.
Thiếu niên vẫn như cũ chưa trả lời, yên lặng cất dây phone và điện thoại rồi đứng lên, đầu cúi xuống làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc.
Duẫn Hạo như đã sớm thành thói quen, đối với thiếu niên lạnh lùng như vậy cũng không có phản ứng gì, xoay người cởi áo blue, mặc áo khoác vào.
Mùa thu đã đến được hơn một tháng rồi, cho dù là giữa trưa thì vẫn không ngăn được cảm giác mát lạnh, hanh khô.
Hai người sóng vai đi trên hành lang vắng vẻ, cũng không trò chuyện với nhau.
"Đây là em trai của bác sĩ Trịnh sao ạ?" Nữ hộ sĩ nhìn người bên cạnh Duẫn Hạo mỉm cười chào hỏi.
"Vâng, tôi dẫn cậu ấy đi ăn cơm." Duẫn Hạo từ tốn trả lời, tay phải thả tay thiếu niên ra xoa đầu cậu.
Đây là ngày thứ chín Tại Trung đến phòng khám tâm lý của bệnh viện thành phố.
Hôm đó gần giờ nghỉ trưa, không khí dường như tràn ngập sự ưu thương, Tại Trung đối với Duẫn Hạo nói: "Tôi chỉ một mình tới đây thôi bác sĩ."
Cậu lại hỏi. "Tôi có thể mỗi ngày đều đến nơi này ngồi được không?"
Duẫn Hạo thấy cậu hỏi thế liền hơi cúi đầu, ma xui quỷ khiến thế nào lại không nói ra lời từ chối.
"Tôi biết bác sĩ bận nhiều việc, tôi sẽ không quấy rầy ngài đâu, tôi sẽ ngồi đeo phone nghe nhạc, sẽ không nghe được chuyện riêng tư của những người bệnh khác....." Thiếu niên cúi đầu, những vẫn để lộ được sự bối rối cùng khẩn trương, vành tai đỏ bừng cả lên.
"Được." Duẫn Hạo vừa lúc lên tiếng giải cứu cho cậu, thanh âm vẫn ôn nhu như vậy cười nói. "Em có thể đến a, Tại Trung."
Ánh mặt trời chiếu vào qua khung cửa sổ, Tại Trung ngẩng đầu lên nhìn Duẫn Hạo, con ngươi đen láy mang một làn hơi nước hàm chứa sự cảm kích.
"Cám ơn bác sĩ."
Duẫn Hạo sẽ ở phòng khám nửa ngày, giữa trưa đi ăn cơm xong thì không quay lại bệnh viện nữa, Tại Trung bình thường sẽ im lặng ăn cơm xong rồi tạm biệt Duẫn Hạo, sau đó ngày kế tiếp sẽ lại đúng giờ mang tai phone đến báo danh.
Tại Trung không nói nhiều lắm, sau chín bữa ăn trưa cùng nhau Duẫn Hạo chỉ biết được cậu là sinh viên năm tư, tiết học không nhiều lắm, còn các mặt khác thì hoàn toàn không biết gì cả, Duẫn Hạo đành tự mình chẩn bệnh a.
Anh biết nôn nóng sẽ không được gì cả, khi tìm đến bác sĩ, thì người đó không phải vì bên cạnh họ không có người đáng tin vậy thì cũng là vì họ cảm thấy thiếu cảm giác an toàn.
Chính là khi đến nơi nhiều người, thiếu niên sẽ chủ động cầm lấy tay anh, bất an, gắt gao nắm chặt lấy. Duẫn Hạo đã biết rằng cậu thuộc loại người sau — thiếu cảm giác an toàn, hơn nữa có thể nghiêm trọng hơn đó là có xu hướng mắc chứng tự kỉ.
"Chúng ta hôm nay ăn lẩu được không?" Duẫn Hạo nắm tay Tại Trung đi ra bãi đỗ xe của bệnh viện lấy xe, quay đầu lại ôn nhu nói. "Mùa thu càng ngày càng lạnh a, ăn lẩu rất thích hợp." Anh đã có thói quen tùy thời tùy chỗ sẽ nắm tay cậu, anh hiểu được như thế nào sẽ làm cho một người bệnh buông đi sự phòng bị.[Chơ mà không ngờ anh cũng buông theo chứ zề, hắc hắc]
"Theo lời ngài đi." Tại Trung vẫn cúi đầu như cũ ậm ừ trả lời.
"Tại Trung." Duẫn Hạo dừng lại, nắm lấy vai cậu, "Tại Trung của chúng ta đẹp trai như vậy, đi đường phải ngẩng cao đầu lên a." Âm cuối cao lên, tận lực làm cho giọng điệu thoải mái.
"Vâng." Tại Trung mở to mắt không tập trung nhìn anh, do dự trả lời. "Được...."
"Còn có." Duẫn Hạo nhìn thẳng vào mắt cậu, "Anh không phải đã nói rồi sao? Gọi Duẫn Hạo ca là được rồi, không cần cứ 'ngài' a, đem anh thành lão già sao Tại Trung?"
Tại Trung nhìn anh nghĩ nghĩ, mới nhỏ giọng trả lời được.
Kỳ thật Duẫn Hạo đề nghị ăn lẩu là có chủ ý, anh nghĩ muốn kiểu ăn uống nhộn nhịp thân mật này sẻ làm anh đến gần được với cậu hơn.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Lúc đĩa thịt bò thứ ba được mang ra, Tại Trung đã mở miệng.
"Bác sĩ Trịnh thật có thể ăn sao?"
Duẫn Hạo cũng không dừng tay một chút nói. "Em không thể ngăn anh a, Tại Trung" rồi chỉ chỉ đĩa rau xanh, "Em xem đi, toàn ăn mấy thứ không tốt đó." Khó có được dịp trêu đùa a, "Chẳng lẽ em dựa vào quang hợp để sống sao? Khó ăn chết được."
Tại Trung mỉm cười, cũng không nói nữa.
Duẫn Hạo thần thần bí bí kề sát vào cậu, "Vẫn là em giúp anh tiết kiệm a, Tại Trung." Sau đó anh gắp cho cậu một đũa đầy thịt bò vào trong chén, "Anh thừa sức nuôi em, không có việc gì, ăn thoải mái na."
Tại Trung than thở, "Sao giống nhà giàu mới nổi thế không biết!"
Duẫn Hạo nhìn cậu đáy mắt đầy ý cười, hôm nay đi ăn lẩu đúng là lựa chọn sáng suốt nga.
"Buổi chiều phải đi học à?" Duẫn Hạo lựa chọn, không để cậu chỉ ăn mỗi rau.
"Vâng, buổi chiều có tiết." Tại Trung miệng nhai thịt bò, mơ hồ trả lời.
Duẫn Hạo gắp vào chén Tại Trung, "Ăn nhiều một chút, nhìn em gầy quá đấy."
Sau đó, Tại Trung không nói gì, yên lặng ăn hết bát thịt bò.
Duẫn Hạo biết phải có điểm dừng, liền đem đề tài chuyển qua hứơng khác cho đến lúc kết thúc bữa ăn.
Lúc rời khỏi quán lẩu đã gần hai rưỡi. Duẫn Hạo quay đầu hỏi: "Buổi chiều mấy giờ vào, Tại Trung?"
"Ah~" Đột nhiên bị kêu tên, ngẩng đầu lên, "Ba giờ vào."
Duẫn Hạo nâng tay nhìn đồng hồ, tự nhiên nói, "Anh đưa em đi kẻo muộn."
Tại Trung xem lại đồng hồ, do dự một lát, vẫn là gật gật đầu.
Qua chín ngày bác sĩ Trịnh đã thăm dò được thời khóa biểu của Tại Trung cho nên hôm nay lựa chọn ăn lẩu, vì biết sau khi ăn xong cậu nhất định sẽ phải đến trường đại học.
Đại Học Kiến Hi.
"Anh sẽ không vào cùng em đâu." Duẫn Hạo nói với Tại Trung, "May còn kịp, Tại Trung đi học chăm chỉ nha~" nói xong còn tranh thủ xoa xoa đầu cậu.
Tại Trung tựa hồ đối với những đụng chạm thân thiết này của Duẫn Hạo không hề bài xích, chờ anh dừng tay mới đỏ mặt nói "Cám ơn bác sĩ Trịnh." rồi nhanh chóng xuống xe. Nhưng cậu vẫn cứ cúi đầu như vậy, không hề vì sự dạy bảo của Duẫn Hạo mà cải thiện được chút nào, 'bác sĩ Trịnh' thật là không thể thân mật một chút gọi 'Duẫn Hạo ca' được sao trời?
Duẫn Hạo nhìn thấy cậu bước vào cổng trường liền rời đi, chuẩn bị quay đầu xe thì:
"Tích tích tích." còi của chiếc Ferrari phía sau vang lên, Duẫn Hạo nhìn vào kính chiếu hậu, sau đó kéo kính xe xuồng thò đầu ra.
Chủ nhân của chiếc Ferrari cũng đã thò đầu ra ngoài. "Duẫn Hạo ca."
Chương 1: Ca ca (2)
"Sao cậu lại ở đây?" Duẫn Hạo nhìn Hữu Thiên rồi nói tiếp, "Lại trốn việc?"
Hữu Thiên cười cười, cũng không trả lời, "Mấy ngày rồi không gặp anh. Đi, em mời anh uống vài ly."
"Được." Duẫn Hạo mỉm cười đồng ý.
Người ta gặp nhau thì rủ đi ăn bữa cơm, uống trà hay là ngồi cafe. Cũng chỉ có Phác Hữu Thiên, bất cứ nơi nào, chỗ nào miệng vĩnh viễn là uống vài ly, không kiêng kỵ.
"Anh sao lại đến trường học vậy?" Hữu Thiên lắc lắc ly rượu trong tay hóng chuyện bát quái.
Duẫn Hạo dựa vào sôfa, "Cậu không phải cũng vậy?"
"Em đi nhòm Cố Thần a, nghe nói hắn có tình nhân ở trong trường này, che che dấu dấu cũng được nửa năm rồi thì phải." Hữu Thiên ra vẻ thần bí kề sát Duẫn Hạo, "Nghe nói là một cậu bé rất thanh tú."
"Chưa gặp?" Duẫn Hạo nhướn mày nhìn y.
Hữu Thiên lơ đãng làm ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, "Vâng chưa a, em đã chở hắn đến trường vậy mà hắn còn giấu không cho em xem. Bất quá, Duẫn Hạo..." Hữu Thiên nheo mắt lại trêu đùa. "Em lại nhìn thấy người trong xe của anh cũng là một cậu bé nha...."
Duẫn Hạo yếu ớt cười, lại tự rót cho mình một ly. "Chỉ là một bệnh nhân thôi."
"Bác trai không phải bảo anh cuối tuần về công ty sao, vậy mà vẫn còn tiếp bệnh nhân a." Hữu Thiên nhíu mày.
Duẫn Hạo uống cạn ly rượu, "Là người cuối cùng, một đứa nhỏ xuất sắc."
Hữu Thiên vỗ vỗ lên vai anh, không thèm nhắc lại.
Bạn bè đều biết Cố Thần thích con trai, hoặc là nói kỹ hơn một chút thì Cố Thần thích bao dưỡng một vài chàng trai làm tình nhân bé nhỏ. Đám bạn cũng biết rằng Trịnh Duẫn Hạo làm bác sĩ tâm lý hai năm qua nhưng vẫn không thoát khỏi vận mệnh, phải quay về tiếp quản công ty gia đình, thành thành thật thật làm đại thiếu gia.
"Buổi tối đi đâu ăn a?" Phác Hữu Thiên duỗi người, hít sâu một ngụm không khí mát mẻ ngoài quán bar.
Duẫn Hạo ngửa đầu nhìn ngắn những điểm sáng lấp lánh tràn ngập trong bóng đêm ở phía chân trời kia, "Đến chỗ anh đi, anh nấu cơm."
"Được được." Vẻ mặt u oán của Hữu Thiên liền hưng phấn hẳn lên, "Để em gọi cho Xương Mân, đem nó gọi đến."
"Ừm." Duẫn Hạo gật đầu. "Đi siêu thị trước đã."
Duẫn Hạo lúc du học ở Đức đã luyện thành một tay hảo trù nghệ. Sau khi về nước, tên em họ Thẩm Xương Mân cùng bạn thân Phác Hữu Thiên không có việc gì liền thường xuyên đến chỗ anh ăn cơm ké, chẳng qua về sau nếu tiếp nhận công ty, cơ hội sẽ không nhiều nữa.
"Anh nói xem lần này Cố Thần tìm được người như thế nào a." Hữu Thiên vừa giúp Duẫn Hạo đẩy xe vừa lải nhải, "Thế nhưng dấu lâu như vậy, trước kia không phải hắn....."
Duẫn Hạo bỏ ngoài tai những lời bát quái, sau năm năm từ Đức trở về anh cũng đã dần trưởng thành hơn nhiều, Hữu Thiên cũng thay đổi nhanh chóng, ngoan ngoãn làm Park tổng tài. Y đã vất vả không ít trong mấy năm anh không có ở trong nước, may nhờ tập đoàn nhà Xương Mân ở Mỹ nên y mới đứng vững được đến bây giờ. Về phần em họ láo lếu Thẩm Xương Mân, trong 5 năm đó Duẫn Hạo vẫn hay gặp, nghỉ hè hàng năm nó liền đến chỗ anh ở cả tháng trời, vừa ngắm mỹ nhân vừa ăn mỹ thực. Gia đình Thẩm Xương Mân là đại gia tộc ở Mỹ, còn về chuyện trình độ thì không cần phải bàn nhiều, chỉ cần biết là năm 18 tuổi nó đã tạo ra một được chiếc máy bay tàng hình ở Mỹ sau đó lái bay xuyên qua Thái Bình Dương, vững vàng đáp xuống sân bay tư nhân ở ngoại thành. Tuy nhiên câu đầu tiên nó nói khi xuống phi cơ là "Duẫn Hạo ca, cha đuổi giết em." Còn hai người hộ tống bước xuống xương cốt rụng rời. Về phần Cố Thần, Duẫn Hạo không hề kỳ thị đồng tính luyến , nhưng anh vẫn không có mấy thiện cảm với hắn, nguyên nhân không phải ở tính hướng mà là hành vi ba ngày lại đổi một tình nhân của hắn, cứ nước chảy bèo trôi, đùa bỡn tình cảm, vung tiền khoe của như vậy đối với anh mà nói là hành vi rất bỉ ổi. Anh có lý tưởng, đối với tương lai của bản thân có kế hoạch, cho nên mới cùng Trịnh lão gia tử đạt thành hiệp nghị, cùng lúc Hữu Thiên và Xương Mân bắt tay vào tiếp quản sự nghiệp của gia đình thì anh lại cầm tấm bằng MBI đi học tâm lý học.
"Anh có nghe em nói gì không a, Duẫn Hạo ca?" Duẫn Hạo chỉ lo chọn rau dưa không nói một lời, ruốt cục Hữu Thiên chịu không nổi oán giận. "Anh đúng là đầu gỗ, không tìm được bạn gái là đúng, hừ!"
"Nếu em giỏi như vậy," Duẫn Hạo cầm túi rau hữu cơ xanh biếc lên nhìn giá cả sau đó ném vào trong xe, "Có thể đi làm thám tử tư a."
"Thiết." Hữu Thiên xem thường, "Không có tình thú. Anh sao lại không hiểu được một chút lạc thú nào của chuyện bát quái thế cơ chứ? Em bắt đầu thấy thông cảm với chị dâu tương lai rồi đấy, chờ Xương Mân đến....."
"Ờm, Xương Mân tới rồi." Duẫn Hạo đánh gãy lời y, hất đầu hướng nhìn nam sinh vóc dáng cao gầy cách đó không xa.
Xuyên qua các quầy thực phẩm và phần lớn người trong thành phố đang mua sắm, Hữu Thiên thanh âm cao vút "Thẩm Xương Mân!" thiếu chút nữa tạo chấn động.
Chính là Duẫn Hạo còn chưa kịp phun vào mặt Hữu Thiên thì đã có một tiếng la từ xa truyền tới.
——- Anh còn nói không có, Vậy hắn là ai?!
Một giọng nam bén nhọn đầy ai oán.
Mặt Duẫn Hạo đen lại, âm thanh này, anh biết!
Phác Hữu Thiên liếc mắt đưa tình vớiXương Mân, "Xương Mân, Xương Mân, thị phi a thị phi, đi xem đê......" Hữu Thiên hưng phấn to nhỏ một tay kéo Xương Mân, một tay kéo xe đẩy nghênh ngang mà đi, Duẫn Hạo thấy thế cũng nhanh chóng bước tới.
——- Cố Thần, anh con mẹ nó muốn gạt tôi đến khi nào?
Hữu Thiên cùng Xương Mân vừa nghe câu đó liền nhanh cước bộ.
Hóa ra là Cố Thần cùng tiểu tình nhân ở siêu thị cãi nhau, chuẩn bị lại một trận châm chọc chê cười cho coi, ngày mai nhất định giật tít trang nhất đi?!
Quả nhiên khi bọn họ tới nơi thì đã có mấy đám người tụ tập rồi, đảo mắt, lại toàn là người quen a.
Cố Thần nhìn thấy càng đông người đến xem, tâm tình phiền toái cực điểm.
"Tôi nói không quan hệ chính là không quan hệ." Hắn hướng thiếu niên trước mặt gào thét, "Vậy cậu hy vọng chúng tôi có quan hệ gì? Kim Tại Trung."
"Anh nói bậy, tôi rõ ràng nhìn thấy." Tại Trung như vậy Duẫn Hạo chưa từng thấy qua, táo bạo, hung hãn, đố kị, lòng dạ hẹp hòi, như một người vợ sợ chồng bên ngoài.... "Hai người các ngươi."
Cứ như thế Duẫn Hạo nhìn móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, đôi mắt hoảng loạn, anh đã tìm ra được nguyên nhân bệnh của Tại Trung.
"Cố Thần, ai vậy a, chơi đùa kiểu này nữa sao a?" Người đối diện Tại Trung chỉ trỏ mở miệng thêm mắm thêm muối, "Người không tiêu chuẩn như vậy, sao có thể lên giường của Cố Thần được a?"
"Ngươi con mẹ nó đừng thêm phiền phức!" Cố Thần mắng người bên cạnh, "Thử nói lung tung nữa xem!"
"Còn cậu,Kim Tại Trung." Cố Thần lại quay đầu nhìn người trước mặt, bởi vì lời nói của người nọ mà xấu hổ đến run rẩy."Tôi nói cho cậu biết, lão tử không chơi đùa, về sau tìm ai đi." Nói xong liền quay người rời đi.
"Cố Thần..." Tại Trungnắm chặt lấy tay áo hắn, "Cố Thần" cậu muốn nói nhưng lại nói không biết nói sao cho đúng, nên chỉ có thể cố gọi tên hắn, "Cố Thần, anh không thể đối với tôi như vậy, không thể, Cố Thần..." Cậu vừa nói, nước mắt liền rớt xuống.
Cố Thần nhìn mấy người mấy người xem náo nhiệt đang thì thầm, không do dự kéo tay cậu ra, hung tợn nói. "Kim Tại Trung, tôi cho cậu giữ lại mặt mũi, đừng theo tôi nữa, người bên cạnh tôi chưa từng lưu lại."
"Anh không phải đã nói như vậy." Tại Trung liền biện giải, "Anh lúc đó đã không nói như vậy, anh nói chúng ta phải luôn ở cùng nhau, Cố Thần."
"Phốc." Tên kia đứng cạnh xem náo nhiệt cười thành tiếng, "Cố thiếu gia, anh tìm được ở đâu người ba hoa như vậy, chuyện như thế...đùa à?"
Xương Mân biết nếu cứ tiếp tục nháo như vậy sẽ gây chuyện lớn cho coi. Nó định đi đến can ngăn nhưng lại bị Hữu Thiên giữ lại.
"Tôi biết nam sinh đó." Hữu Thiên ghé vào tai Xương Mân thì thầm, "Duẫn Hạo ca nói đó là đứa nhỏ tốt. Hơn nữa..." Hữu Thiên dừng lại một chút, "Cậu nhìn Duẫn Hạo ca kìa."
Xương Mân lúc này mới chú ý đến nét mặtDuẫn Hạo, một lát liền nhìn ra vấn đề. Nó nghiêm mặt nhìn theo ánh mắt của anh, không phải là dừng trên người Cố Thần, mà là thiếu niên thanh tú tên Kim Tại Trung.
Trong nháy mắt trận cãi vã lại càng thêm kịch liệt, lúc Xương Mân đang quay đầu suy nghĩ, Cố Thần đã hạ một quyền lên mặt Tại Trung, hắn đã từng học võ cùng Duẫn Hạo, cái tát kia nặng biết bao nhiêu, Hữu Thiên cũng không nhẫn tâm xem tiếp nữa.
Tại Trung ngã trên mặt đất, không nói lời nào, khóe miệng còn vương chút máu, Cố Thần cũng không tiếp tục đứng đó nữa xoay người rời đi, còn hung hăng đá chiếc xe chắn trước mặt, bên trong chứa đầy nguyên liệu nấu ăn hắn cùng Tại Trung vừa mới mua.
"Thật nhàm chán!" Tên thiếu niên yêu mị không biết đã làm cái gì khiến cho Cố Thần và Tại Trung cãi nhau ầm cả lên, bất quá hắn cũng đã xem đủ rồi, liền nhanh chóng ly khai.
Chỉ còn lại Tại Trung ngồi ngã trên mặt đất, người xung quanh còn chưa giải tán, Cố Thần đi rồi, ngay cả tiếng thì thầm cũng đã biến thành tiếng tranh cãi ầm ĩ, càng ngày càng khó nghe.
Hữu Thiên nhìn Duẫn Hạo, rồi lại nhìn Xương Mân cầu cứu. Xương Mân đảo mắt xem thường, lại vẫn hướng tới phía Tại Trung đi đến.
Mọi người thấy Thẩm thiếu gia đi ra thì liền giải tán.
Duẫn Hạo bước nhanh vượt qua Xương Mân, đi tới trước mặt Tại Trung.
Anh ngồi xổm xuống, đưa tay cẩn thận, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên miệng cậu, "Sao lại không cẩn thận như vậy, còn ngồi dưới đất nữa a?" Thanh âm trầm thấp, mềm nhẹ, làm cho Xương Mân cũng phải choáng váng.
Tại Trung hơi ngẩng đầu, thấy rõ được người trước mắt là Duẫn Hạo rồi lại tiếp tục cúi đầu, mặt vốn đã đỏ bừng lại càng đỏ thêm.
"Tại Trung, là anh." Duẫn Hạo vẫn kiên nhẫn nói chuyện tiếp, "Em xem, là anh,Tại Trung." Anh nâng đầu cậu lên để cậu nhìn mình, "Trên mặt đất rất lạnh, chúng ta đứng lên được không?"
Hữu Thiên sắc mặt phức tạp nhìnDuẫn Hạo, y không phải chưa từng thấy qua bộ dáng ôn hòa của anh ấy khi xem bệnh, nhưng với thiếu niên này thì rõ là quá đi. Vẻ ôn nhu, lo lắng như vậy, tình cảm Duẫn Hạo đối với thiếu niên rốt cuộc là đến mức nào rồi.
Bên này Duẫn Hạo đã dỗ được Tại Trung đứng lên, cậu vẫn cúi đầu như vậy ấp úng. "Trịnh...bác sĩ Trịnh..."
Duẫn Hạo lại giống như trước xoa đầu cậu, thấp giọng gọi, "Tại Trung."
Thiếu niên lúc này mới nhịn không được òa khóc, tất cả ủy khuất trong nháy mắt đều biến thành một tiếng.
—– Ca.
Hết Chương 1
Chương 2: Duẫn Hạo ca (1)
—— Lòng bàn tay thiếu niên dính đầy máu từ vết thương trên miệng, từng giọt nước mắt rơi xuống, trăm ngàn từ ngữ thế nhưng lại chỉ nói ra miệng được ba chữ.
»»»»»»
Duẫn Hạo cũng không hề biết rằng anh có thể dễ dàng nhượng bộ bệnh nhân của mình đến bước này.
Chính là anh biết, Kim Tại Trung ở trong lòng anh không chỉ đơn thuần là một người bệnh.
Cậu khóc đến sưng cả mắt, ở trong vòng tay Duẫn Hạo gào khóc rồi lại im lặng rơi lệ, mà hiện tại cậu đang dựa vào bờ vai của Duẫn Hạo ngồi ở ghế sau chiếc Ferrari của Hữu Thiên thút thít ngủ.
Xương Mân ngồi ở ghế phụ lái không nói một lời, dựa vào kính xe nhìn màn đêm xa hoa trụy lạc phía xa. Hữu Thiên cảm thấy được áp suất xung quanh đang bị hạ thấp.
"Duẫn Hạo ca, anh ngày mai đến công ty sao?" Hữu Thiên nhịn không được đổi đề tài.
Tay phải Duẫn Hạo vẫn ôm lấy vai Tại Trung, sợ cậu không yên giấc còn cố ý vỗ nhẹ, nghe thấy câu hỏi liền hạ thấp giọng trả lời, "Ừm, thư kí vừa mới nhắn tin đến."
"Kia...." Hữu Thiên nhìn vào kính chiếu hậu, "Đưa tới chỗ nào?"
"Đến chỗ anh đi." Duẫn Hạo không do dự trả lời.
Tại Trung cầm lấy tay Duẫn Hạo, cúi đầu trước ánh mắt của Hữu Thiên và Xương Mân. Hữu Thiên thì rất nhiệt tình nhưng Thẩm thiếu gia từ lúc xuống xe đến giờ đều như muốn bốc hỏa, rõ ràng không hề có hảo ý với cậu chút nào a.
"Đinh đinh." Bốn người trầm mặc trong thang máy cuối cùng đã đến tầng 9.
"Tại Trung, đâu là Phác Hữu Thiên và Thẩm Xương Mân, đều là bạn của anh." Duẫn Hạo ngồi xuống sôfa, an ủi Tại Trung bên cạnh, "Em không cần lo lắng, bọn họ đều là người tốt."
Đưa nguyên liệu nấu ăn xuống bếp xong, Hữu Thiên lon ton chạy lên phòng khách ngồi cạnh Xương Mân.
"Đúng vậy, đúng vậy, Tại Trung." nháy mắt mấy cái, "Bọn anh không phải người xấu, em không cần sợ." Y còn nhớ rõ Duẫn Hạo đã nói cậu đang mắc bệnh.
Xương Mân đá hắn một phát "ba" không cần nói cũng hiểu.
Hữu Thiên bất đắc dĩ ngồi ngay ngắn lại, ra dáng đàn anh tỏ vẻ lạnh lùng.
Hữu Thiên thấy hai người kia nổi tính trẻ con liền nói, "Không sao đâu Tại Trung, chúng ta không cần để ý đến hai người đó." anh xoa xoa đầu cậu, "Mặc bọn họ có phải người tốt hay không em cũng không cần để ý."
Tại Trung gật gật đầu xem như trả lời.
"Em, có phải quấy rầy đến bữa ăn của mọi người không?" Tại Trung thấp giọng nói, "Em có thể.....có thể tự mình, bác sĩ...bác sĩ Trịnh....."
"Không có, Tại Trung," Duẫn Hạo đãnh gãy lời nói của cậu, "Không làm phiền đến anh đâu."
"Nhưng quấy rầy đến tôi." Xương Mân không chút khách khí nói. [Candy: Quấy rầy bữa ăn của anh sao Min? Thêm một người là dồ ăn ít đi mà =.=] Hữu Thiên cố kéo tay áo kiểu gì cũng không được, "Cậu đã có thể một mình, vậy...."
Duẫn Hạo ánh mắt sắc như đao bắn sang, Xương Mân tức thời ngậm miệng, dù sao mục đích cũng đã đạt được rồi.
"Tại Trung." Duẫn Hạo quay đầu giải thích, "Ngày mai anh sẽ không tới bệnh viện nữa, nguyên nhân cụ thể sẽ giải thích với em sau. Đêm nay hai người họ vốn là đến ăm cơm ké, cho nên em không quấy rầy gì đến bọn anh đâu, chỉ là ăn cơm muộn chút thôi."
"Bác sĩ Trịnh....em, em cũng có thể nấu cơm a." Tại Trung nhỏ giọng nói, "Em có thể...giúp không?"
Duẫn Hạo nghe vậy rốt cuộc lông mày cũng giãn ra, "Đương nhiên."
Sau khi hai người đi vào bếp, Hữu Thiên mới đè thấp âm thanh hung tợn hét vào mặtXương Mân. "Cậu là đồ đá thối!"
"Ai bảo cậu là cái đồ ngu ngốc mau quên." Xương Mân cũng không thèm liếc lấy một cái, kiểu như đã chuẩn bị tốt những lời này rồi, chỉ chờ tên Hữu Thiên đó lên tiếng thì tấp ngay ế, "Chuyện của Duẫn Hạo ca lúc ở Đức không phải tôi đã nói với cậu rồi sao?"
Hữu Thiên quay đầu trừng mắt với nó. "Cậu một lần hóc xương mà sợ không ăn cá thế hả Thẩm Xương Mân, chẳng lẽ cậu muốn Trịnh Duẫn Hạo độc thân cả đời?" Hai người nhìn ra Duẫn Hạo đối với Tại Trung có tình cảm khác, Hữu Thiên cảm thấy ánh sáng mới này rất đáng mong chờ [hóng hớt đi lào ca ^^] "Tại Trung không phải là cái loại ở Đức kia [aka Just another boy hả ca, keke], cậu đừng có mà làm loạn coi chừng tôi trở mặt bây giờ! Huống chi..."
"Huống chi cái gì?!" Xương Mân đánh gãy lời nói của y, đè thấp giọng tràn đầy tức giận, "Cái loại kia trong miệng của cậu tôi thấy khuôn mặt hắn sáu phần tương tự Kim Tại Trung đấy!"
Hữu Thiên nghe xong lời này, phút chốc trầm xuống.
Y trầm mặc thu hồi tầm mắt, ngồi xuống sôfa, nhìn trần nhà đến ngẩn người, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, "Không giống đâu, Xương Mân." Thở dài một hơi, gằn từng tiếng như muốn khắc sâu vào lòng nó. "Cho dù cậu nói Duẫn Hạo ca đối với chuyện ở Đức chưa buông xuống được, cho dù anh ấy thực sự tìm sự an ủi từ Tại Trung, thì lần này cũng sẽ không giống như vậy. Kim Tại Trung không giống với người kia, cậu ấy là bệnh nhân củaDuẫn Hạo ca."
Xương Mân kinh ngạc nhìn qua y.
"Cho nên Xương Mân à, có lẽ hai người bọn họ có thể chữa khỏi cho nhau cũng không chừng."
"Chúng ta hãy để cho Duẫn Hạo ca tự mình xem xét."
"Dù sao người dành cho anh ấy, cũng không thể cứ đứng một chỗ như thế đợi a."
Duẫn Hạo và Tại Trung ở trong phòng bếp khí thế ngất trời, không hề biết rằng bên ngoài hai người kia đang thảo luận rất nhiều về bọn họ.
"Tại Trung." Duẫn Hạo nhận cá từ tay cậu thành thạo mổ bụng. "Sau này gọi là Duẫn Hạo ca đi, Tại Trung, anh muốn làm bạn với em."
Tại Trung đang rửa thực phẩm dừng lại một chút, không nói lời nào.
"Chúng ta Tại Trung à." Duẫn Hạo để cá vào bát ướp gia vị, "Em muốn anh chờ đến khi nào đây?"
"Duẫn Hạo ca." Tại Trung nghe vậy vội vàng gọi, "....Duẫn Hạo ca, em, em đã biết."
"Thực ngoan." Duẫn Hạo rửa sạch tay áp lên mặt cậu "Thế nào, lạnh không?"
Thu ý dạt dào, Tại Trung buông đồ trong tay liền vuốt lên mặt Duẫn Hạo, "Lạnh không?"
Duẫn Hạo cười ra tiếng, bàn tay ướt nhẹp xoa lên đầu cậu, vẫn mềm mại như vậy.
Hữu Thiên và Xương Mân ở trong phòng khách nghe thấy tiếng cười đùa trong bếp, rốt cuộc cũng cùng chung quan điểm.
Chương 2: Duẫn Hạo ca (2)
"Tôi cũng không biết các thúc thúc bá bá đã thanh nhàn đến mức độ này rồi." Duẫn Hạo nhẹ nhàng chuyển mắt nhìn tài liệu trong tay, đáy mắt vẫn còn tia nhu hòa của bác sĩ Trịnh (thuở nào). "Chuyện cá nhân này, tôi hy vọng về sau vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở ban giám đốc nữa." Nhướn mày nhìn trên màn hình máy chiếu tấm ảnh chụp hôm qua anh cùng Tại Trung ôm nhau ở siêu thị.
"Duẫn Hạo, ngươi sao có thể nói như vậy?! Chúng ta như thế nào cũng là cùng cha ngươi xây dựng sự nghiệp, lão Trịnh tin tưởng ngươi, giao Hoàn Vũ cho người,người có thể nào?" Lão Kim ngồi phía dưới bên cạnh Duẫn Hạo lên giọng dạy đời. "Hôm nay nhận chức, ngày hôm qua liền nháo ra loại sự tình này?!"
Trong buổi nói chuyện rõ ràng họ không hề tín nhiệm Duẫn Hạo.
Bị người giáo huấn nhưng anh không vội đáp trả, quét mắt qua một lượt nhìn tất cả những người phía dưới, chậm rãi mở miệng, "Đầu tiên, tôi gọi các vị là thúc thúc bá bá và vì thể hiện sự kính trọng đối với cha mình, bác Kim nói rất đúng, mọi người như thế nào cũng là thế hệ đi trước cùng với cha tôi. Chính là..." Anh bắt đầu nghiêm giọng nói, "Điều đó cũng không có nghĩa, tôi hôm nay ngồi lên vị trí này cần phải có sự đồng ý của các vị. Mười lăm năm qua, người nào chưa từng chơi gái, tiêu tiền như nước ngồi đợi chia hoa hồng, hôm nay ngồi ở đây có mấy ai thực sự hiểu được mấy bản báo cáo kia? Trịnh gia nắm trong tay 53% cổ phần, tôi cũng không cần quan tâm đến việc một ngày nào đó người nào mua lại 27% cổ phần kia, tôi chỉ quan tâm đến việc lúc nào thì đem Hoàn Vũ thay tên thành Trịnh thị mà thôi."
Vài vị cổ đông sau khi nghe được những lời đó thì liền ngậm mồm lại. Vốn muốn đối với thằng oắt họ Trịnh này giáo huấn một phen, không ngờ lại thế này. Dù vậy, bọn họ cũng không dám chống đối, dù sao Trịnh Duẫn Hạo cũng nói rất đúng, Trịnh gia nắm cổ phần áp đảo tuyệt đối ở hoàn vũ (53%) giữ vị trí lãnh đạo, cho dù ai cũng không thể dao động, hơn nữa mẹ của Thẩm Xương Mân[cô của Hạo ca đấy ạ ^^] còn nắm trong tay thêm 20% cổ phần làm quà cưới nữa. Bọn họ cho dù cách nào cũng chẳng thể đấu lại 53% đó chứ đừng nói chi cộng thêm 20% kia nữa.
"Còn lại mọi việc giao cho cậu, hôm nay không cần tìm tôi." làm việc xong với ban giám đốc", Duẫn Hạo vội vã tiêu sái rời đi, một bên dặn dò trợ lý đặc biệt, "Nếu cha tôi tìm thì cứ nói là tôi đang ở chỗ Xương Mân bàn chuyện hợp tác."
"Vâng."
Thang máy vừa đến nơi, Duẫn Hạo bước nhanh vào, giơ tay nhìn đồng hồ, 8h50. Tại Trung chắc chưa có rời giường đi.
Ngày hôm qua hai người họ cùng Hữu Thiên và Xương Mân ăn cơm tối xong thì cũng đã 11h, Xương Mân tuy rằng không đối với Tại Trung nhiệt tình như Hữu Thiên nhưng cũng không còn đối địch nữa. Điều này làm cho anh rất vui, dù sao nếu tương lai có một ngày bất đắc dĩ như trong lời nói, Xương Mân sẽ hé ra con át chủ bài nắm trong tay để giúp anh.
Mà tối qua, sau khi ăn uống no say hai người họ đã bị anh đá ra khỏi nhà, còn Tại Trung thì bị giữ lại.
Vốn đã khóc mệt mỏi, lại cùng làm cơm, hơn nữa trước lúc đi ngủ anh bắt cậu uống thêm một ly sữa, nên ngủ thẳng đến 9h cũng hoàn toàn không có vẫn đề.
Cho nên Duẫn Hạo còn thời gian để đi mua thêm một bữa sáng thơm ngào ngạt.
Sau đó cùng Tại Trung bắt đầu một ngày mới.
——Anh không còn nhớ rõ, Kim Tại Trung là bệnh nhân của anh.
Kim đồng hồ chỉ 10h30 ánh mặt trời mùa thu len qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Duẫn Hạo và Tại Trung giống như một đôi vợ chồng kết hôn nhiều năm, mặc áo ngủ mềm mại tựa vào gối đầu giường thấp giọng nói chuyện với nhau.
Ăn xong bữa sáng, Duẫn Hạo nói quần áo của Tại Trung đã đem đi giặt rồi, một lần nữa nhét cậu vào ổ chăn, còn anh thì lấy lý do buổi sáng phải dậy sớm đến công ty liền cởi tây trang thay áo ngủ rồi cũng chui vào trong chăn.
Mà hiện tại, anh đang nắm lấy bàn tay ấm áp của Tại Trung nghe cậu kể chuyện xưa.
"Em cùng Cố Thần cùng một chỗ đã hơn nửa năm rồi."
"Lúc em làm việc ở quán cafe thì biết hắn, thân phận của hắn em đều biết. Rất nhiều chuyện lùm xùm trên báo đều có tên của hắn, bạn bè đều khuyên em không nên quen biết hắn. Nhưng hắn nói hắn là thật lòng, từ nay về sau chỉ biết một mình em."
Tại Trung quay đầu nhìn Duẫn Hạo rồi nói tiếp, "Em tất nhiên là không tin a. Mấy người như vậy làm sao mà chỉ yêu một người được, hơn nữa còn là một nam nhân. Nhưng hắn vẫn cứ bám dai như đỉa, theo đuổi em rất lâu."
"Em thay đổi rất nhiều công việc, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn tìm được. Hắn nói, nếu em không đồng ý hắn sẽ tới trường học quang minh chính đại theo đuổi em."
"Duẫn Hạo ca, kỳ thật khi đó em cảm thấy bộ mặt của Cố Thần vô lại như thế lại rất đẹp trai."
Duẫn Hạo vuốt đám tóc lộn xộn của cậu, ý bảo cậu nói tiếp.
"Em không nghĩ hắn lại chăm sóc cẩn thận cho bạn trai như vậy. Lần đầu tiên lúc hắn mua đồ cho em, em lại bị tấu một chút[như kiểu bị làm lung lay quyết định ấy], bây giờ nghĩ lại, thì ra ngay từ đầu hắn đã xem em như tình nhân bao dưỡng rồi a. Nhưng quả thực lúc đó, hắn có điều kiện tốt, chăm sóc em rất chu đáo, ngày qua ngày như những đôi tình nhân thực sự vậy. Huống chi, từ khi nói yêu em hắn thực sự không hề qua lại với một người nào khác."
"Em cứ nghĩ rằng hắn sẽ mãi yêu em như thế, Duẫn Hạo ca." âm thanh của cậu chậm rãi mềm nhẹ tự thuật lại dần dần chùng xuống.
"Anh biết, Tại Trung là một đứa nhỏ tốt." Duẫn Hạo động viên cậu.
"Em không phải." Tại Trung phản bác lại, "Em không phải. Duẫn Hạo ca."
"Một tháng trước, trong lúc vô ý em thấy hắn cùng một nam sinh đi mua sắm, cử chỉ rất thân mật, nhưng hắn lại nói với em rằng hắn đi họp."
"Em không muốn trở thành như vậy. Em cũng không muốn nghĩ...."
Cậu trở nên kích động, Duẫn Hạo nhận ra điều đó liền vươn tay ôm lấy cậu, vỗ vỗ nhẹ.
"Em phát hiện bản thân bắt đầu trở nên kỳ quái, hắn ra ngoài em sẽ không ngừng gọi điện cho hắn, không có chuyện gì cũng vô cứ gây sự rồi cùng hắn cãi nhau, em không muốn biến mình thành như vậy. Đến bản thân em còn chán ghét chính mình như vậy huống chi là hắn đây?"
Nước mắt tràn mi tạo thành những khoảng màu xám trên tấm chăn.
"Hối hận xong rồi nhưng vẫn cứ gây chuyện với hắn như cũ. Em biết, em sinh bệnh, có phải không, Duẫn Hạo ca."
"Em nhất định là bị bệnh....mới có thể trở nên như vậy.....làm cho người ta chán ghét. Nhất định là như vậy....."
Cậu cứ lặp đi lặp lại, Duẫn Hạo cảm thấy ngực đau nhói, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn đầy nước mắt, vừa có hối hận vừa là tự trách, nhưng tuyệt không hề có oán hận —- đối với Cố Thần.
Duẫn Hạo không đành lòng nhìn bộ dáng cậu lúc này liền ôm chặt cậu vào lòng.
"Tại Trung, Tại Trung." Thanh âm trước sau như một vẫn ôn nhu như vậy. "Tại Trung của chúng ta không có sinh bệnh." một tay vươn lên vuốt nhẹ đầu cậu, xem như trân bảo, cẩn thận vỗ về.
Đôi môi hạ xuống ở trên thái dương của cậu.
Căn phòng yên tĩnh.
——
Không có sinh bệnh.
Là rất sợ hãi bị vứt bỏ mà thôi.
Là đem tất cả đặt cược ở trên một người nhưng lại thua cuộc mà thôi.
Anh nói, "Tại Trung a, đây không phải bệnh mà là yêu."
Thiếu niên cuối cùng khóc thành tiếng, lời nói của mình đã có người lắng nghe, không được tình yêu bao bọc, hay bị người ta hiểu lầm, cuối cùng đã tìm được tri kỷ.
Bộ dáng ủy khuất của cậu không có chỗ để phát tiết, chỉ có thể cùng Cố Thần cãi nhau để làm cho hắn lắng nghe mình, cũng không nghĩ hai người cứ mãi hiểu lầm nhau, rồi dần dần cách xa nhau như vậy.
"Tại Trung a, anh dạy cho em cách quên hắn." Rốt cuộc, Duẫn Hạo đã mang đến cho cậu mùa thu này, ấm áp trong ánh dương.
Bàn tay nắm chặt của Tại Trung cuối cùng cũng thả lỏng, lòng bàn tay chỗ bị móng tay cắm sâu vào chậm rãi rỉ ra tơ máu.
Nhưng lúc này cậu lại rất cao hứng, vùi đầu trong ngực anh khóc lên, ngàn lời muốn nói nhưng lại chỉ nói ra miệng ba chữ.
—— Duẫn Hạo ca.
Hết Chương 2
Chương 3: Duẫn Hạo
—— Thiếu niên nhìn bóng dáng người nọ đi xa, phất tay cáo biệt với sự bồng bột của tuổi trẻ, tương lai của cậu trỗng rỗng, nhưng hiện tại lại tràn đầy sự ấm áp.
»»»»»»
Bởi vì thiếu cảm giác an toàn khiến cho trạng thái tâm thần không ổn định, luôn luôn cảm thấy bất an, không kìm chế được cảm xúc, tự trách, tự ti, hối hận.
Cứ như thế lặp đi lặp lại làm cho tình trạng càng tồi tệ hơn.
Đây là những phán đoán đầu tiên của Duẫn Hạo đối với bệnh tình của Tại Trung, Và nguyên nhân chỉ tóm gọn trong hai chữ—-bất an.
Duẫn Hạo muốn chữa khỏi hẳn cho Tại Trung không phải đơn giản chỉ là đối với bệnh nhân. Mà là muốn trong quá trình điều trị làm cho cậu ỷ lại và anh, cứ như vậy làm cho tương lại hai người hòa hợp cùng một chỗ, huyết mạch tương liên, gân cốt cùng tiếp.
Về quá khứ của Duẫn Hạo, anh cũng không muốn nhắc lại thêm nữa, ai cũng có không ít chuyện cũ, tuy rằng quá trình không giống nhau, những kết của cũng chỉ là tương tự—-bị tổn thương mà thôi.
Hiện tại, anh cùng cậu một chỗ, trong lòng đã không còn vướng bận gì nữa, những điều không nên nhớ trong quá khứ đều đã quên đi.
"Hai ly này có mùi vị gì bất đồng không?" Duẫn Hạo nhìn thấy Tại Trung nhăn mày liền hỏi.
Jaejoog lắc đầu, đôi mày nhăn tít lại, "Đều rất khó uống." Cậu chỉ vào hai ly cafe xa xỉ trước mặt nói.
"Thế còn cái kia?" Duẫn Hạo chỉ tay về phía ly rượu vang hỏi.
Tại Trung cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm, "Ngọt ngọt, thơm thơm."
"Đúng là tửu quỷ", Duẫn Hạo nghĩ, may là chai vang 1942 quý báu của Hữu Thiên cuối cùng cũng không bị lãng phí.
Còn về phần cafe vẫn là thôi đi.
"Duẫn Hạo ca." Hữu Thiên vừa vào tới huyền quan, chưa kịp thay giày đã hô lớn. "Đồ ăn mua về rồi đây."
Duẫn Hạo nhìn thấy đôi mắt to tròn của Tại Trung chớp chớp nhìn mình nên hơi gật đầu.
Tại Trung lập tức bật dậy chạy về phía huyền quan, "Hữu Thiên ca, để em giúp anh." thanh âm thanh thúy, tràn đầy vui mừng.
Duẫn Hạo nhìn theo cậu nghĩ nghĩ, phân biệt sự khác nhau khó khăn đến thế sao?
Hữu Thiên và Tại Trung rất ăn ý với nhau, cùng một chỗ liền làm loạn cả lên làm Thẩm công tử đau hết cả đầu.
Trời cuối thu, ngoài cửa sổ lá đã rơi gần hết, chỉ còn lại một số còn chấp nhất bám lấy cành cây lay động trong gió. Trẻ con trên đường vui đùa ầm ĩ, không biết ai nhấc chân đá vào thân cây, những chiếc lá bị chấn động bay bay mãi mới chịu rơi xuống.
Đốm lửa tàn nhưng vẫn chấp nhất với tia hi vọng cuối cùng, thật đáng buồn.
Đợi chờ mùa xuân, bình yên.
"Thẩm Xương Mân, ăn cơm xong đừng quên cùng đi chuyển nhà đấy." Hữu Thiên đang đùa với Tại Trung trong bếp hướng Xương Mân ngồi trên sôfa hét, "Hôm nay mọi việc đều dành cho cậu cả ha."
Cho một quả nho vào miệng, Thẩm công tử không thèm để ý đến y quay qua Duẫn Hạo bên cạnh cướp hạt dưa, "Anh cũng nhanh tay phết hỉ. Cậu ấy chuyển qua đây?"
"Cậu ấy đang ở chỗ của Cố Thần," Duẫn Hạo vẫn không ngẩng đầu trả lời, "Cậu ấy nên chuyển ra từ sớm, KTX nhiều người, cậu ấy ở không quen, ở đây vẫn còn phòng trống, cùng nhau ở sẽ ấm áp hơn," anh ngẩng đầu nhìn Xương Mân, "Hơn nữa, anh còn là bác sĩ của cậu ấy, nói tất nhiên cậu ấy sẽ nghe một chút."
"Kiếm cớ." Xương Mân khinh bỉ nhìn anh, "Nhà ấm áp hơn? sao không nói ấm giường hơn luôn đi."
Duẫn Hạo nhếch khóe môi cười cười, "Tùy em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ." nói xong liền đứng dậy bưng đĩa hạt dưa vào bếp.
Tùy người khác nói thế nào, chỉ cần cuối cùng anh và cậu có thể cùng một chỗ là tốt rồi. Duẫn Hạo nghĩ như thế.
"Các ngươi nhớ nhẹ tay nhẹ chân vào đấy." Xương Mân cao gần 1m90 đứng chỉ huy mọi người như.....cột cờ? Tùy tay chỉ nhân viên chuyền nhà bên này bên nọ y như lá cờ cao thấp tung bay trong gió a.
"Em cũng chỉ có từng này hành lý thôi." Tại Trung chỉ vào hành lý dưới chân, nhìn mấy người đến chuyển nhà xấu hổ nói.
Xương Mân sắc mặt cực kỳ khó coi, mang theo bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi nói, "Không có?"
Tại Trung thành thật lắc đầu.
Hữu Thiên thấy thế vội vàng choàng tay qua vai Xương Mân, "Đi vào một chút, hai ta xem xét xem, nói không chừng bên trong còn cái khác nữa đi?" Nói xong liền kéo Thẩm tiểu công tử vào phòng.
Mấy công nhân chuyển đồ nhìn hai chiếc xe tải trước mặt rồi nhìn xuống chút hành lý đáng thương trên mặt đất, mặt cũng xanh đi.
May là Duẫn Hạo đã đi qua thanh toán tiền cho bọn họ trước.
"Xương Mân, cậu ấy...." Tại Trung chớp chớp mắt nhìn Duẫn Hạo
"Thói quen của nó ấy mà." Duẫn Hạo xoa đầu Tại Trung giải thích, "Không có việc gì đâu, chúng ta đem mấy thùng này chuyển vào trong xe đi."
Xương Mân quả thật là có thói quen, ăn cơm thì ăn tiệc lớn, ra ngoài dùng xe đặc biệt, kiểu chuyển nhà này lại càng làm lớn, nhưng không ngờ tới lại ngoài dự kiến gọi công ty chuyển nhà đến hành lý của Tại Trung lại ít đến đáng thương như vậy. Cho nên Thẩm tiểu công tử của chúng ta bây giờ là đang nghẹn một bụng hờn dỗi đây mà.
"Đều do cậu cả mà, đầu lớn nên chỉ số thông minh cũng sáng ha? Cho nên có từng đó cũng kêu tôi huy động nhân lực?" Xương Mân lướt qua từng thứ trong phòng, vẻ mặt vẫn khó coi như cũ.
Hữu Thiên xem thường không đáp lời, nhưng trong lòng đã đem tên tham ăn này mắng cho không còn trời đất. "Đúng đúng rồi Thẩm đại gia, tiểu nhân là sai rồi a, cậu cũng không nghĩ lại xem, Jaejae có thể có cái hành lý gì? Chúng ta bốn người không phải đủ rồi sao còn chạy đi gọi công tuy chuyển nhà."
"Cố Thần không phải rất hào phóng sao?" Xương Mân tùy ý mở một ngăn tủ trong phòng, "Như thế nào nửa năm rồi cũng không mua cho Tại Trung đồ vậy này nọ. Hắn....."
Những lời còn lại đều bị số quần áo trước mặt làm cho chết lặng, Xương Mân mở rộng cánh cửa trước mặt ra, cả phòng toàn là quần áo, giầy dép cùng mũ. Liếc mắt một cái liền biết là số đo của ai.
Xem ra những thứ Cố Thần mua cho, cậu cái gì cũng không mang đi.
Xương Mân không nói lời nào, Hữu Thiên cũng không nói gì, hai người xấu hổ xoay người rời đi, lại không nghĩ sẽ nhìn thấy trong đống trang sức đặt trên bàn lại có gia huy của nhà Cố Thần.
Trong giới này, không cần nói đến Thẩm gia hiển hách, thì Trịnh gia cùng công ty đa quốc gia Hoàn Vũ, Park gia đại truyền thông là đi đầu. Về phần gia tộc nhà Cố Thần, mặc dù tài sản không theo kịp Trịnh Park hai nhà nhưng là danh gia vọng tộc lâu đời, có thể nói là huyết thống quý tộc.
Cho nên gia huy chính thống trân quý như thế nào không ai so với Xương Mân và Hữu Thiên rõ ràng hơn.
Hữu Thiên xem như là người có lý trí, vài năm trở lại đây đã ngày càng trầm ổn hơn, nhưng về Xương Mân thì mỗi khi đụng đến chuyện củaDuẫn Hạo, chỉ số thông mình liền bị chó ăn mất. Nó cầm lấy gia huy kia liền nhanh đi ra ngoài, Hữu Thiên vươn tay định giữ lại nhưng rồi vẫn buông xuống.
Dù sao cũng đã cùng nhau lớn lên, cho dù lúc trưởng thành mỗi người có một lựa chọn khác nhau, cách sống khác nhau, đối với nhau cũng có nhiều bất mãn. Nhưng dù sao vẫn đã cùng nhau nhiều năm tình nghĩa. Giờ phút này Hữu Thiên cũng có chút mâu thuẫn, Cố Thân đem gia huy giao cho Tại Trung hay người anh em của mìnhDuẫn Hạo, y nên đứng về bên nào?
Ngày hôm nay đúng là ép chết y mà. Mẹ nó thực cẩu huyết! Hữu Thiên một bên thầm mắng, một bên đuổi theoXương Mân.
Duẫn Hạo và Tại Trung vừa đem thùng cuối cùng bỏ vào xe, thì thấy Xương Mân đi tới Hữu Thiên chạy theo sau.
"Đây là Cố Thần đưa cho cậu?" Xương Mân mở tay ra, liền hỏi, "Chính tay hắn đưa cho cậu?!"
Tại Trung nhìn thấy vật trong lòng bàn tay Xương Mân nghi hoặc gật đầu.
Duẫn Hạo không nói được lời nào, hai mắt hiện liên sự kinh ngạc nhưng sau đó liền bình tĩnh lại.
"Cố Thần gần đây có liên lạc với cậu không?" Xương Mân nén giận hỏi Tại Trung, "Hắn có nói với cậu đây là cái gì không?"
"Hắn nói là tặng em trang sức, giữ cho tốt." Cậu trả lời chi tiết, "Em đã tắt máy vài ngày rồi, cũng không biết hắn có liên lạc không."
"Di động đâu?"
Xương Mân thành thật lấy điện thoại ra đưa cho Xương Mân đang sắp bùng nổ bên cạnh, cậu mơ hồ cảm thấy được vật kia không hề đơn giản.
Xương Mân mở điện thoại ra liền chấn động, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Cố Thần, còn chưa kể cả tin nhắn. Tại Trung không về nhà bốn ngày, Cố Thần đều rất sốt ruột.
Xương Mân đem điện thoại của Tại Trung đập nát, "Mẹ nó!" Nó cứ như thế mắng, cặp mắt bốc hỏa nhìn Tại Trung, làm cho cậu khiếp đảm.
"Cái đó không liên quan đến Tại Trung." Duẫn Hạo lên tiếng bảo vệ cậu, "Xương Mân, cái đó không liên quan đến cậu ấy."
"Nói cậu ấy không liên quan, thế anh nói việc này giải quyết kiểu gì?!"
Xương Mân chưa từng lo lắng về việc của Tại Trung, nó chính là tức giận, Duẫn Hạo dây vào cục diện rối rắm này rồi định giải quyết kiểu gì cho xong đây?! Rồi trở mặt với nhau à?(ý là Hạo vs Cố Thần trở mặt ế) Vốn là đón nhận một tình nhân bị vứt bỏ, bây giờ thì thành ra cái loại cẩu huyết này, tam giác tình yêu đó a! Nó thay Duẫn Hạo không đáng giá, cũng thay Duẫn Hạo khó xử cho nên mới nổi điên như vậy.
"Cái này rất đặc biệt sao?" Tại Trung chỉ miếng gia huy kia, "Đặc biệt sao, Duẫn Hạo ca?"
Duẫn Hạo nhìn cậu, cảm thấy cái gì cũng khó nói ra miệng.
"Tại Trung, đây là gia huy của gia đình." Hữu Thiên nhìn thấy tình cảnh này, lên tiếng phá vỡ. "Nếu đây là Cố Thần đưa cho em thì Cố Thần quả thực rất yêu em, ít nhất cho tới thời điểm đưa cho em cái này là thật sự."
Tại Trung nhíu mày nhìn y khó hiểu.
"Đây là gia huy, truyền cho nữ chủ nhân của gia đình."
Cậu bây giờ mới hiểu được tại sao Xương Mân lại phát hỏa với mình. Nếu đây là Cố Thần đưa cho cậu thì nhất định là hắn đã công khai với gia đình rồi, hắn sẽ làm cho gia đình đoạn tử tuyệt tôn, bị mọi người chỉ trích, mà Duẫn Hạo che chở cậu chính là một tai họa, sẽ không biết giải thích với gia đình như thế nào, trách không được Changjmin lại hỏi Duẫn Hạo như thế nào xong việc, xem ra mình đã bị Xương Mân ghét bỏ, liên lụy đến Duẫn Hạo—– Tại Trung nghĩ như thế.
Bởi cậu hiện không ý thức được rằng, bác sĩ Trịnh, Duẫn Hạo ca, đối với cậu có tình cảm khác, cùng ý đồ a.
"Em sẽ trả lại cho hắn." Tại Trung nhìn Xương Mân kiên định nói, "Nhất định."
"Hắn đã không còn thích em nữa, em sẽ không giữ lại bất cứ thứ gì, anh không thấy em không có mang nó theo sao, Xương Mân ca."Cậu vểnh môi cười lên, "Em chưa quên được hắn nhưng em nhất định sẽ quên hắn."
"Vậy Cố Thần thì sao?" Xương Mân tiếp tục hỏi, "Cố Thần đã chính tay đưa cho cậu gia huy đâu rồi?"
Đúng vậy, Cố Thần đã trải qua bao nhiêu khó khăn đưa cho cậu gia huy làm sao bây giờ? Cố Thần bởi vì cậu mất tích mà sốt ruột làm sao bây giờ?
"Có lẽ hắn không thích em như vậy đâu? Bên cạnh hắn còn rất nhiều người khác nữa, việc này một tháng trước em đã biết rồi." Tại Trung ngồi xổm xuống nhặt lại chiếc điện thoại, "Hơn nữa, cho dù là vì Cố Thần em cũng muốn trả lại cho hắn."
"Em không thể làm cho hắn hủy ở trong tay mình." Tại Trung ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Xương Mân. "Mọi người không phải rõ ràng hơn em sao? Cho nên anh không cần lo lắng đâu, Xương Mân, em sẽ không làm hại hắn, cho nên mọi người sẽ không cần vì em mà khó xử với bằng hữu đâu."
Duẫn Hạo lúc này liền nghe ra Tại Trung đã hiểu làm lý do phát hỏa của Xương Mân rồi, dù sao cậu cũng không biết tâm tư của anh. Mà hiện tại, cậu tự cho là bị Tại Trung ghét bỏ, sợ sẽ lại tự chui vào vỏ bọc của mình như trước. "Xương Mân không có ý này đâu Jae." Duẫn Hạo ngồi xổm xuống xoa đầu cậu, "Chúng ta về nhà trước, anh sẽ giải thích rõ ràng cho em được không."
Cậu quay đầu nhìn anh, lúc sau mới ủy khuất gật đầu.
Duẫn Hạo bưng ly sữa đặt ở đầu giường, sao đó chính mình cũng chui vào chăn. Bởi vì Xương Mân nhất thời kích động, anh không thể không thẳng thắn nói thật tình cảm của mình được.
"Tại Trung, mấy ngày anh dạy cho em những việc đó, em có thích không?" anh nghiêng đầu nhìn cậu. "Cùng người khác gặp mặt, xã giao, phẩm rượu, cafe. Em có thích không?"
Tại Trung nhìn anh gật đầu, "Thích, trừ cafe khó uống ra, đều thích."
"Vậy Tại Trung có biết tại sao phải dạy cho em không?" Duẫn Hạo xoa xoa đầu cậu.
"Không biết."
"Muốn em quên một người," Duẫn Hạo ngồi thẳng dậy, "Dời đi lực chú ý của em, làm em bận rộn, không có cơ hội nghĩ đến hắn, qua một thời gian tự nhiên sẽ quên."
"Vâng," cậu gật gật đầu, "Duẫn Hạo ca là bác sĩ tốt."
"Nhưng anh dạy em học những việc đó cũng không phải là chỉ vì quên Cố Thần." Anh làm cho cậu nghi hoặc rồi lại bắt đầu vòng vo, "Hai ngày trước chúng ta đã cùng nhau nói chuyện rồi không phải sao? Em lo lắng sẽ gây cho hắn bất lợi. Chính là anh bây giờ muốn nói với em rằng, ba năm trước anh cũng đã thẳng thắn thừa nhận với cha rằng mình thích nam nhân, hơn nữa bây giờ ông ấy đã đồng ý."
"Mà muốn quên đi một đoạn tình cảm thì cách hữu hiệu nhất là bắt đầu một đoạn tình cảm mới."
"Tại Trung, anh dạy cho em những việc này là để chuẩn bị cho em học tập những việc sau này, không chỉ làm em dời đi sự chú ý mà còn làm cho em thích ứng với xã hội thượng lưu."
"Duẫn Hạo ca, anh....."
"Tại Trung, anh là có tâm tư." Duẫn Hạo nói. "Muốn em học được những thứ đó, hơn nữa vĩnh viễn ở lại bên anh."
"Đây cũng là nguyên nhân là hôm nay Xương Mân tức giận a, Jae."
"Anh thích em. Cho nên em, có thể quên Cố Thần cùng anh bắt đầu lại một lần nữa không?"
Tại Trung chỉ trong một ngày mà tới hai lần chuyển nhà, một lần chuyển về nhà Duẫn Hạo, một lần chuyển đến KTX. Cũng may còn mang theo mấy thứ đồ dùng để tắm rửa, đột nhiên được thổ lộ như vậy, cậu cần có chút thời gian, không gian để suy nghĩ.
Duẫn Hạo rất yên tâm vì anh biết Tại Trung đối với anh rất tín nhiệm. Cậu từ khi tìm tới anh khám bệnh, tình cảm với Cố Thần đã bắt đầu giao động. Bởi vì bị lừa gạt cho nên tức giận, bởi vì tức giận mà bị ghét bỏ, bởi vì bị ghét bỏ mà tự ti, cuối cùng dẫn tới thiếu cảm giác an toàn. Cứ như vậy càng nặng hơn, và dẫn tới hậu quả rất nghiêm trọng.
Bởi vì thiếu cảm giác an toàn nên tình cảm đối với Cố Thần dường như là ngộ nhận, đó chắc chắn sẽ không phải là bến đỗ cho cậu, cho nên đoạn tình cảm đó nhất định sẽ kết thúc.
Khi thư kí báo rằng Tại Trung có hẹn với Cố Thần anh cũng không có gì kinh ngạc.
Từ ngày Tại Trung dọn ra ngoài đây đã là ngày thứ 5 rồi.
Lúc Duẫn Hạo đi vào quán cafe, Cố Thần và Tại Trung dường như đã nói chuyện được một lúc, anh thấy thế liền cho người mấy ngày nay theo dõi cậu lui ra ngoài, sau đó tự mình tìm một góc ngồi xuống.
Khỏang cách quá xa nên anh cũng không biết Tại Trung đã nói gì với Cố Thần, mà anh cũng không muốn biết điều đó. Chuyện giữa hai người bọn họ anh không tiện nhúng tay vào. Huống chi anh biết, cậu muốn chính mình giải quyết tốt đoạn tình cảm này. Cho dù bây giờ Cố Thần có thể chấp nhất, nhưng cậu cũng có thể thuyết phục được hắn, làm cho hắn buông tay.
Tựa như đã sớm mất đi nguồn nuôi dưỡng, cho dù cố gắng thế nào cuối cùng cũng sẽ chỉ có tan vỡ mà thôi. Đạo lý này anh hiểu, Tại Trung hiểu, Cố Thần tự nhiên cũng hiểu.
Cho nên cũng không lo lắng, anh nhìn thấy cậu mãi cho tới nửa tiếng sau khi Cố Thần rời đi cũng không động đậy, anh đều một mực nhìn cậu —- thiếu niên vẫn gầy yếu như trước, mặt mày đã có chút thần thái, chính là trong quá trình nói chuyện nắm tay vẫn nắm chặt như vậy, sợ rằng bây giờ móng tay đã làm lòng bàn tay bị thương rồi.
Mà ly cafe trước mặt cậu cũng chưa hề động.
Thật là làm vật nhỏ phải khổ sở rồi.
Tại Trung chuyển mắt nhìn bóng dáng người đã rời đi lại nghĩ đến cuộc nói chuyện giữa hai người lúc nãy, vậy là đã kết thúc rồi.
Trời chiều in xuống bóng giáng người nọ, phất tay từ biệt, vạt áo tung bay trong gió dần biến mất.
Tái kiến, không bao giờ gặp lại...nữa.
Chuyện cũ tái hiện, bộ dáng của Cố Thần, Cố Thần ôn nhu, Cố Thần sủng nịch, giờ phút này theo giọt nước mắt trôi đi. Cậu cúi đầu thút thít khóc, nhẹ nhàng, ẩn nhẫn, buông tha, từ biệt.
Trên đầu tỏa ra hơi ấm, xúc cảm quen thuộc.
Bàn tay to lớn của Duẫn Hạo ở trên đầu cậu làm loạn.
Anh cầm một ly trà sữa ấm áp đưa tới trước mặt cậu mỉm cười.
"Jae, anh tới đón em về nhà."
Tại Trung ngẩng đầu, mắt mang theo hơi nước mênh mông nhìn người đàn ông trước mặt, thật đẹp a.
"Duẫn Hạo....." thanh âm mềm mại yếu ớt làm cho anh cảm thấy đau lòng, ôm chầm lấy cậu để cậu mặc sức khóc trong lòng mình.
Tương lai của cậu trống rỗng, nhưng hiện tại, khoảnh khắc này đây trong lòng cậu tràn đầy ấm áp —-Duẫn Hạo.
Hết Chương 3 – Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro