Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sưởi Ấm Em


Tác giả: fuchenlan

Link gốc: http://tieba.baidu.com/p/545345330

Dịch thuật: QT

Edit: shmilychan

Beta: .::Reika::.

—————–oOo—————–

.

Khi cậu đưa lưng về phía tôi, tôi thấy được sự cô độc của cậu.

Muốn sưởi ấm cậu

Để cho cậu, cho dù bên cạnh không có tôi, cũng sẽ vui vẻ.

Xoay người, nơi cậu từng đi qua, ánh mặt trời chiếu rọi,

Mùi vị của cậu, hơi thở của tôi,

Mỗi một khoảnh khắc, đều là hạnh phúc.

.

—————–oOo—————–

Chương 1

Hiểu lầm khi đó

Bây giờ nghĩ lại

Nguyên lai là một loại an bài nhất định của số mệnh

Tia lửa va chạm ngẫu nhiên

Sẽ trở thành sự biến đổi tất nhiên của tình cảm

.

Jaejoong cảm thấy gần đây có thể cậu đã phạm vào thái tuế.

Dạo gần đây, mỗi lần uống nước hầu như đều sẽ bị sặc.

Dạo gần đây ăn cơm trưa, cách vài ngày lại thấy sâu ngọ nguậy trên lá cải.

Nhức đầu nhất chính là, vị khách thuê phòng vừa đến không lâu kia! ! ! ! ! !

Kỳ thực cho thuê gian phòng trống hoàn toàn là vì thói quen tiết kiệm tiền. Bây giờ kinh tế khó khăn, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm. Kể từ khi Park Yoochun có người yêu, sau khi hắn không biết xấu hổ bỏ lại SOULMATE như cậu, cậu đã bắt đầu cảm thấy, trên thế giới này vẫn chỉ có bản thân đáng tin nhất. Bản thân là sự bảo đảm cần thiết nhất. Tiền, bảo đảm một phần, theo tình hình hiện tại của cậu mà nói, chắc là sẽ không ngại nhiều.

Nếu như có người bạn cùng phòng là nữ thì thật tốt, có người cùng chia sẻ việc quét dọn gian phòng, con gái hay thích sạch sẽ, ở cùng người mắc bệnh thích sạch như mình hợp nhau biết bao. Hơn nữa cũng sẽ không làm bẩn hay hư hại đồ đạc trong nhà. Cho nên, anh bạn Kim Jaejoong rất CJ (thuần khiết) thêm điều kiện về giới tính trong bảng quảng cáo cho thuê phòng.

Mọi việc thường sẽ không theo mong muốn của con người, bằng không, cuộc sống còn có thể thú vị như vậy hay sao?

Suốt một tháng chỉ có lác đác vài người đến cửa hỏi thăm. Mà những cô gái này không phải váy quá ngắn chính là cổ áo quá thấp. Jaejoong rất hiển nhiên là vì sự phát triển của hàng xóm láng giềng bên cạnh mà suy nghĩ, từ chối tất cả những cô gái kỳ quái này ngay từ ngoài cửa. Sau khi đóng kín cửa đã cảm giác lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tướng mạo cậu thuộc về loại anh tuấn, cho nên, tràn ngập nguy cơ à. Nếu để cho loại con gái như vậy vào ở, sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn sạch. Dùng lời này với một người đàn ông quả thật có hơi thái quá, dù sao cậu tự cho bản thân cũng là loại biết giữ mình trong sạch! Thà thiếu không ẩu! Thà thiếu không ẩu!

Rốt cục có một ngày, đồng thời khi cửa mở ra, Jaejoong nhìn thấy một khuôn mặt sạch sẽ không trang điểm. Không đúng, mắt nhìn thẳng qua nhưng chỉ thấy được cằm người đó, trên cằm còn có râu! Mồ hôi lạnh lại lăn xuống.

Jaejoong ngẩng đầu, một người đàn ông cao hơn cậu nửa cái đầu đang đứng trước mặt.

"Xin chào, cho hỏi có phải ở đây cho thuê phòng không?"

Đó là một người có gương mặt anh tuấn, thái độ lễ phép.

Jaejoong lại nghĩ đến mấy cô gái chủ động nhào vào mình lúc trước, lần này trong lòng lại càng cảm thấy xúc động.

"Xin hỏi, tôi có thể xem thử phòng ốc không?"

Vẫn còn có chút ủ rũ. Nhưng, nếu như là một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, dung mạo đẹp trai, hình như cũng được.

Nhìn một hồi, người đàn ông kia từ trong gian phòng đi ra, mở to hai mắt nhìn Jaejoong, Jaejoong tưởng là anh ta không hài lòng,

"Xin hỏi, cậu chỉ cho phái nữ thuê thôi sao?"

Jaejoong càng thêm kinh ngạc, xem ra người này chưa đọc kỹ quảng cáo cho thuê, bây giờ mới nhìn thấy à. Hèn gì.

"Không. Kỳ thực chỉ là muốn yên tĩnh một chút cho nên mới viết như vậy. Mạo muội hỏi một câu, nghề nghiệp của anh là gì?" Jaejoong cảm thấy điều tra rõ ràng thì sau này mọi người sẽ không lúng túng, mấy lời khó nghe vẫn là nói sớm tốt hơn.

"Tôi làm thiết kế xây dựng, công ty ở gần đây, nên muốn tìm một căn phòng ở khu này, sau này có thể thuận tiện hơn một chút."

Jaejoong hài lòng, âm thầm bảo tốt quá.

Cứ như vậy. Jaejoong yên tâm to gan giao gian phòng cho người này thuê. Kết quả!

Lúc này còn chưa đến một tháng, gã đàn ông tên Jung Yoonho này, suốt một tuần liên tục, canh ba nửa đêm mang con gái về nhà! Đáng sợ nhất chính là, cô gái này luôn là vừa khóc vừa làm ầm ĩ, giống như mắc phải bệnh dại. Làm cho Jaejoong liên tục mất ngủ, tinh thần suy sụp. Jaejoong mặc dù nhiều lần nghe thấy anh bạn Jung Yoonho nhỏ giọng bảo cô gái này, kêu cô đừng lớn tiếng nữa. Nhưng vô dụng, tạp âm vẫn như cũ.

Lúc bị sặc nước lần thứ 28, Kim Jaejoong hạ quyết tâm muốn tỏ rõ lập trường với anh bạn Jung Yoonho. Mặc dù là thuê phòng chung, nhưng trật tự không gian công cộng vẫn cần phải tuân thủ, qua 12 giờ nghiêm cấm ồn ào lớn tiếng, quấy rầy người khác không chỉ là vấn đề đạo đức, cũng là nghĩa vụ của mỗi công dân!

Hai giờ sáng. Jaejoong mơ màng buồn ngủ tựa vào ghế sa lon, trước mắt lấp lánh ánh sao.

Tiếng chìa khóa mở cửa. Tinh thần! Tinh thần! Jaejoong lập tức ngồi thẳng người.

"Jung Yoonho, anh..."

Hôm nay hắn không mang cô gái kia về. Lời lý luận của Jaejoong phải hoàn toàn sắp xếp lại lần nữa. Khẽ cắn răng, coi như là luyện tập trước!

"Bạn gái của anh đâu?" Hỏi bóng gió trước.

"A?" Yoonho khó hiểu nhìn Jaejoong, sau đó như nghĩ đến điều gì, "A, người đó à. Gần đây có phải đã ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi không? Xin lỗi nha. Người đó là em gái tôi. Gần đây nó vừa bị thất tình nên tâm trạng không tốt, cho nên rủ tôi cùng đi uống rượu. Uống xong lại không chịu về nhà mình, sợ bị mắng, nên ồn ào đòi ngủ lại chỗ tôi. Thật là ngại quá. Ngày hôm qua hình như con bé rốt cục cũng nghĩ thông suốt, hôm nay cũng đã ngoan ngoãn về trường học. Mấy chuyện tình cảm, thời gian là liều thuốc tốt nhất, đúng không?"

Em gái? Em gái gì vậy. Nhưng, không đến nữa là tốt rồi. Jaejoong cúi đầu suy nghĩ có cần lập văn bản rõ ràng gì đó không, Yoonho lại mở miệng nói: "Mấy hôm nay thật có lỗi quá, nếu không như vậy đi. Ngày mai tôi mời cậu ăn cơm tối, thế nào?"

"Không cần, cũng không có gì." Jaejoong không có lời gì để nói, ngược lại có hơi xấu hổ.

"Cần mà cần mà. Từ lúc chuyển đến đây cũng không trò chuyện gì nhiều với cậu. Ngày mai nếu như cậu có thời gian rảnh rỗi thì cứ quyết định như vậy đi. Cùng ở dưới một mái hiên, luôn là duyên phận khó được."

Jaejoong mỉm cười gật đầu một cái.

Người này thương yêu em gái mình như vậy, tấm lòng chắc cũng rất tốt! Có người anh trai như vậy thật là hạnh phúc, lúc đau lòng tuyệt vọng lại trơ trọi, chỉ cần gọi một cú điện thoại cho anh trai, thì sẽ có phục vụ lắng nghe làm bạn chăm sóc ... miễn phí suốt 24 giờ. Jaejoong bỗng dưng nghĩ đến cha mẹ và mấy chị sống ở nước Mỹ xa xôi, nghĩ đến người bạn quái dị không nhân tính, nghĩ đến sự kiên trì không giải thích được của chính mình. Cậu có chút buồn cười, lại có chút muốn khóc.

Chương 2

Cùng nhau ăn cơm cùng nhau tán gẫu

Nụ cười của tôi, hơi ấm của cậu

Ăn ý vô cùng, không ngừng trùng hợp

Thì ra, cái gọi là duyên phận, chính là như vậy

Ngày hôm sau, khi Kim Jaejoong nhận được tin nhắn báo địa chỉ gặp nhau do anh bạn Jung Yoonho gửi đến, thiếu chút nữa thì cậu lại bị sặc nước.

Trên lối đi bộ người đến người đi, xe cộ nhanh chóng lướt qua, trong không khí pha lẫn khói bụi, rất cay mũi. Từ xa xa, Jaejoong đã nhìn thấy người đàn ông cao ráo, đứng ở phía trước nhà hàng. Anh ta giống như được bảo vệ trong lớp kính thủy tinh, khác biệt với những người chung quanh. Vẻ mặt hồng hào, tách biệt mọi người. Bây giờ Jaejoong có loại cảm giác kích động lúng túng cứ như là lần đầu tiên hẹn hò đã đến trễ, nhưng lại cảm thấy đầu óc mình hẳn là không tỉnh táo, đưa tay vỗ vỗ ót, hăng hái đi đến.

"Xin lỗi, tôi đến muộn. Anh đợi đã lâu chưa?"

"Không, vừa đến." Yoonho cười dịu dàng nhìn Jaejoong, sau đó cùng đi lên bậc thang.

Cậu thanh niên giữ cửa nhìn thấy bọn họ vẻ mặt rất kinh ngạc, "Jaejoong hyung, sao anh lại đến đây?"

"Tôi đến dùng cơm không được sao?" Jaejoong trả lời.

Cậu phục vụ thấy Jaejoong cũng là vẻ rất kinh ngạc, sau khi nhìn nhìn người giữ cửa cũng không nói gì, dẫn bọn họ đến vị trí đã đặt trước, cầm thực đơn đến.

Yoonho kỳ quái nhìn Jaejoong hỏi: "Sao bọn họ đều biết cậu vậy? Cậu thường đến sao?"

Jaejoong cười cười, "Tôi là bếp trưởng ở đây."

"Cái gì?" Con ngươi Yoonho muốn rớt ra. Sau đó cảm giác một đoạn ruột trong bụng mình đang từ từ biến xanh.

"Đừng kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ tôi không giống đầu bếp sao?"

"Tôi làm sao sẽ nghĩ đến cậu là đầu bếp chứ? Người như cậu có chỗ nào giống đầu bếp đâu? Hơn nữa, xem như biết cậu là đầu bếp, cũng không thể nào biết cậu là đầu bếp món ăn Italy mà? Cậu là người da vàng. Còn có, coi như biết cậu là đầu bếp món ăn Italy, cũng không thể biết được cậu là đầu bếp của nhà hàng này à? Thế giới này sao lại nhỏ như vậy?" Yoonho nhìn Jaejoong hơi oán trách, cảm giác mình giống như là con gấu ngốc đẩy cối xay, vừa mới đẩy xong một vòng thật lớn.

Jaejoong cười, nhìn gương mặt bánh bao và khóe mắt cụp xuống, cùng giọng nói đáng yêu của Yoonho. Thì ra người này lại đáng yêu như vậy à? Thật là nhìn không ra nha. "Lúc anh gởi tin nhắn cho tôi cũng nói đã lên đường, bảo tôi đến nhanh một chút. Nên tôi cũng không kịp nói cho anh biết không phải sao? Không sao đâu, chỗ chúng tôi vừa có một đầu bếp mới đến, tôi cũng muốn khảo nghiệm cậu ta một chút."

"Tôi mời cậu đến địa bàn của cậu ăn cơm, đây coi là chuyện quái gì vậy chứ?"

"Dù sao anh ăn xong là phải trả tiền, không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ phụ trách ăn là được rồi!"

"Vậy cũng tốt." Yoonho bất đắc dĩ, cảm giác bị thất bại bỗng dưng sinh ra. Yoonho cầm lấy menu mở ra xem, nhưng mãi mà không quyết định được. Dù sao ngồi trước mặt chính là đầu bếp, bản thân không khỏi khẩn trương."Cậu giúp tôi gọi món là được rồi." Yoonho đưa đầu đến gần Jaejoong nhỏ giọng nói, "Tôi là lần đầu tiên ăn món ăn Italy, cũng không biết món nào ngon."

Jaejoong càng phát hiện càng cảm thấy Yoonho đáng yêu."Vậy sao anh lại muốn mời tôi đến đây ăn vậy?"

"Từ lâu tôi đã muốn đến nơi này rồi, nhưng luôn không có cơ hội. Ha ha." Yoonho cười khúc khích hai tiếng, trong lòng Jaejoong bắt đầu động đậy. Một loại cảm giác ấm áp đã lâu không biết đến.

Jaejoong gọi món tươi mới nhất, suy tính là người ta mời khách, chỉ gọi một chai abruzzo.

Yoonho vừa ăn vừa cười. Không biết anh ta đang vui vẻ chuyện gì. Jaejoong tò mò hỏi thử.

"Là bởi vì ăn ngon. Nhưng mà, còn có, rốt cuộc thì tôi cảm thấy chúng ta đi nhầm nơi rồi. Vốn là muốn tán gẫu nhiều một chút với cậu, nhưng ở đây hình như không phải chỗ thích hợp để nói chuyện phiếm nga." Yoonho nhìn xung quanh, đa phần là những đôi tình nhân ăn mặc sang trọng. Bọn họ hai người đàn ông ngồi cùng nhau, có vẻ hơi nổi bật.

"Không sao đâu. Mời tôi ăn cơm kết quả hài lòng nhất không phải là ăn vừa lòng thỏa ý sao? Vậy là đủ rồi."

"Không được, một hồi ăn xong chúng ta đi bar ngồi một lát đi. Được không?"

Jaejoong không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.

Mùi vị món ăn thơm nồng ngon miệng, Jaejoong khá là hài lòng với cậu đầu bếp mới đến.

Cơm nước xong, Jaejoong bảo Yoonho ra cửa chờ cậu trước, bản thân vào phòng bếp, nhìn nhìn lính mới đang bận rộn. Cậu bé này tay chân rất nhanh nhẹn, xem ra cũng rất có kinh nghiệm, tuổi còn trẻ, ánh mắt lại vô cùng kiên định, có sự thành thục vượt quá đám bạn cùng lứa.

Nhìn thấy bếp trưởng đến, tất cả mọi người nhìn sang bên này, Jaejoong không để ý đến những người khác, đi đến bên cạnh cậu ta, "Cậu tên Changmin đúng không? Thức ăn hôm nay rất ngon, tiếp tục cố gắng nhé!" Mấy người trẻ tuổi sau khi thấy Jaejoong đi liền chạy đến bên cạnh Changmin nói: "Bếp trưởng rất ít khi khen người khác nha, hôm nay thật là hiếm có, thằng nhóc cậu thật may mắn!" Changmin không hiểu gì cả nhìn nhìn mọi người, khẽ cười một cái xem như đáp lại.

Jaejoong bị Yoonho dẫn đến một bar Jazz. Ở đây cũng đa số là thương nhân trí thức. Nhưng không khí thoải mái, vẻ mặt Yoonho cũng buông lỏng một ít.

"Đến, chúng ta uống một ly." Yoonho giơ ly lên,

"Tôi tên Jung Yoonho, 24 tuổi, nhân viên thiết kế xây dựng, còn cậu?"

Jaejoong cười, "Tôi tên Kim Jaejoong, chúng ta cùng tuổi, đầu bếp."

"Cùng tuổi? Tôi tưởng là cậu nhỏ hơn tôi chứ. Cậu tháng mấy?"

"Tháng 1 "

Yoonho nhất thời tức cười, người có gương mặt baby này bản thân cứ tưởng là có lợi thế làm anh người ta thế nhưng lại lớn hơn mình!

"Còn anh?"

"Tháng 2. Được rồi, tôi nhỏ hơn cậu, ha ha."

"Được, gọi tiếng hyung trước xem!"

"Cái gì vậy, chỉ có một tháng thôi mà. Có cần không? Sến quá đi, cứ gọi Jaejoong thôi! Êm tai biết bao nhiêu này! Jaejoong Jaejoong!"

Jaejoong ý thức được đây thật là đứa trẻ hoàn toàn chưa lớn! Ha ha. Thật đáng yêu, thật muốn nhéo thử mặt cậu ta.

Jaejoong và Yoonho trò chuyện một ít chuyện thú vị trong công việc, lại kéo sang xu hướng kinh tế gần đây, rồi bay qua cái nhìn về chính trị, không khí rất hòa hợp, hai người cũng rất hợp ý.

Nếu không phải là thấy hai vị kia xuất hiện, đêm đó Jaejoong có lẽ sẽ được một giấc ngủ ngon hiếm có.

Gương mặt đó vẫn là như vậy, vừa cười lên khuôn mặt liền đầy nếp nhăn, quan trọng chính là, cậu ta lại ôm một người đàn ông!

Trong nháy mắt Kim Jaejoong cảm giác như đầu mình sắp nổ tung. Không kịp để ý ánh mắt Yoonho bên cạnh đã bước nhanh đến trước mặt người đó.

"Park Yoochun, đây là người yêu của cậu đúng không?" Jaejoong vẻ mặt tức giận.

"Jae, Jaejoong? Sao cậu lại ở đây?"

"Thì ra cậu lại là người như vậy!" Jaejoong muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người rời đi. Yoonho theo sát phía sau, Yoochun cũng đuổi theo.

"Jaejoong!"Yoochun gọi lại Jaejoong đang đi trên đường, Yoonho quay đầu nhìn hắn.

"Jaejoong! Cậu hãy nghe tôi nói!" Yoochun chạy đến kéo tay Jaejoong, Yoonho nhìn chằm chằm người đàn ông thanh tú trước mắt, cảm thấy khá đẹp. Là loại hình đi đến đâu cũng sẽ khiến con gái thét lên vì phấn khích giống như Jaejoong.

"Nói gì? Tôi tưởng là cậu quen một cô gái mới dọn ra ngoài ở, thì ra là, thì ra là. . . . ." Jaejoong cũng không biết nói cái gì cho phải nữa. Cậu vẫn chưa biết phản ứng thế nào với thực tế này. Cậu hoàn toàn không hiểu được Park Yoochun trước đây cùng xem AV, bàn luận chuyện cua gái với mình sao lại ôm một người đàn ông! Sao thế giới bỗng dưng trở nên khác biệt? Đại thiếu gia Park Yoochun vốn rất đa tình thế nhưng đã bị bẻ cong? Chuyện này đối với Jaejoong mà nói không khác gì sao chổi va vào trái đất, sắp đến ngày tận thế.

"Jaejoong, tôi, kỳ thực, tôi lúc ấy cũng rất mê hoặc. Cậu không biết khi đó tôi đã giãy giụa bao nhiêu, cũng không dám nói cho cậu biết."

"Tại sao không nói cho tôi? Cậu sợ cái gì? Sợ tôi xem thường cậu? Vậy cậu đã quá không xem tôi là bạn rồi!"Jaejoong bước một bước lớn đi về phía trước, lại bị kéo.

"Kỳ thực dọn ra ngoài chính là vì không muốn để cậu biết. Không phải là không thể nói, mà là, không có cách nào mở miệng."

Yoonho thở phào một hơi. Thì ra là như vậy.

"Chuyện này có gì mà không thể nói? Nếu như ngay cả tính hướng của cậu tôi cũng chịu không được chúng ta có còn xem như soulmate sao?"

Yoonho thấy người tên Yoochun lập tức tươi cười rạng rỡ, cười lên càng đẹp.

"Jaejoong, tôi biết cậu sẽ hiểu mà, đúng không? Đúng không? Cậu thật tốt! Nếu như vậy, tôi có thể danh chính ngôn thuận giới thiệu cậu ấy với cậu rồi."

Jaejoong nháy hắn một cái, "Cậu thật là bạn chí cốt!" Trước kia còn nghĩ là tại sao vậy chứ? Thằng nhóc này luôn giấu bạn gái đi, là sợ bị mình cướp mất sao? Mình có anh tuấn phóng khoáng hơn cũng sẽ không làm loại chuyện này mà, hơn nữa, Park Yoochun cũng không phải là loại người thiếu tự tin! Bây giờ cuối cùng đã hiểu. Bạn gái thực ra là thân nam nhi. Tâm tình Jaejoong bình thường trở lại, nhưng chân mày vẫn chưa giãn ra.

Con người thay đổi nhanh thật nha! Tựa hồ chỉ là chuyện trong nháy mắt. Jaejoong lẩm bẩm. Trước đây chỉ nghe hắn gọi điện thoại, chưa từng thấy người thật, lần này cũng chỉ thoáng qua không kịp nhìn kỹ, lần sau nhất định sẽ cẩn thận quan sát! Nếu không được mình giúp hắn Pass bỏ là được rồi! Jaejoong đùa thôi. Cậu biết, bản thân cũng không phải là người anh trai có thể làm chủ thay Yoochun rồi. Người đang yêu đều trưởng thành rất nhanh. Không chừng thằng nhóc đó bây giờ còn kiên định, còn cố chấp hơn cả mình nữa là. Ai, Jaejoong than thở.

Khi tình yêu thật sự đã đến, con người thường sẽ quên mất bản thân, quên hết mọi thứ, trong thời gian đó, cuộc sống hai người chính là cả thế giới.

Yoochun một mình trở về bar rượu, kể mọi chuyện cho một Junsu trên mặt tràn đầy dấu chấm hỏi. Sau khi Junsu nghe xong hơi đắc ý, nhưng cũng cảm thấy có lỗi. Cảm giác cứ như là mình đã đoạt bạn trai của người khác vậy."Yoochun này, hôm nào đó chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi, bạn của cậu, sau này cũng chính là bạn của tớ!" Yoochun gật đầu, nhìn Junsu, vẻ mặt cưng chiều. Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân rất hạnh phúc, có bạn chí cốt như Jaejoong, có người yêu như Junsu. Vô luận là người nào, hắn cũng không thể mất đi! Nếu như mất bất kỳ ai trong hai người, bản thân cũng sẽ giống như đã đánh mất một nửa linh hồn, không có cách nào sống bình thường.

Jaejoong đi ở phía trước, Yoonho theo thật sát phía sau.

Có lẽ, mỗi người đều sẽ có loại tâm lý này thôi. Bạn thân có người yêu, người bình thường đều sẽ cảm thấy có chút mất mát. Thì ra người mỗi ngày luôn ở bên cạnh mình giờ lại dính với người khác, còn mình lại chỉ lẻ loi một người, không phải chênh lệch về tâm lý mà chính là thói quen khó có thể thay đổi. Biến hóa đều là đau khổ, khó trách mới vừa rồi Jaejoong lại kích động như vậy.

Nhưng, mất người bạn thì sẽ cô độc. Mà khi anh nhìn Jaejoong, nhìn hắn bóng lưng gầy gò, đơn bạc của cậu, lại rõ ràng biểu lộ sự tịch mịch. Chỉ có khi nội tâm bất lực, mới có thể tịch mịch chăng.

Gương mặt xinh xắn hòa cùng mái tóc vàng mềm mại, gương mặt bình thường không biểu cảm, lại có mấy phần lãnh đạm. Nhưng nụ cười kia có khả năng lây lan rất lớn. Nụ cười của cậu tựa như ánh mặt trời giữa mùa đông, không chỉ làm ấm người, lại càng làm ấm lòng! Nhưng, mặt trời cũng sẽ có lúc yên lặng bị che lấp, cũng sẽ có lúc phải lặn xuống sau núi.

Áo sơ mi trắng rộng thùng thình càng làm cho Jaejoong thêm mấy phần hấp dẫn. Nhìn bóng lưng của cậu, Yoonho cảm thấy trong lòng có chút ê, có chút khó chịu. Anh có chút muốn cởi chiếc áo khoác xuống phủ thêm cho cậu, anh có chút muốn ôm bờ vai cậu trêu chọc cậu mỉm cười, anh có chút muốn đem hơi ấm Jaejoong đã mang đến cho anh chuyển lại gấp bội về cho cậu, anh chỉ là có chút muốn, nhưng lại chỉ ở phía sau, im lặng không lên tiếng, chỉ làm bạn cùng cậu.

Chương 3

Không xóa được nét tái nhợt bất đắc dĩ trong gương.

Cậu ấy nói rời đi còn có thể trở về

Cậu luyến tiếc, cậu buông tay

Tôi đau lòng mỉm cười, nói cho cậu biết, tôi còn đây.

Mấy hôm nay Yoonho đang bận rộn thay tiền bối chạy chân làm bản vẽ, liền nhận được điện thoại của Jaejoong. Bảo mình về sớm một chút. Dù sao gần đây công trình cũng gần xong, không chuyện gì, chưa đến 3 giờ Yoonho đã về đến nhà. Nhìn thấy một đầu nấm mặc tạp dề đứng ở trong phòng bếp bận rộn tới lui.

"Jaejoong, hôm nay cậu xuống bếp à?" trong lòng Yoonho có chút hưng phấn, đây dường như là lần đầu tiên có người ngoài cha mẹ ra vì mình nấu cơm nha!

"Ừm. Một hồi nữa Yoochun và người đó của cậu ta sẽ tới, cậu còn nhớ rõ Yoochun không?"

Thì ra không phải làm cho mình ăn. Yoonho nản lòng cụp mi mắt.

"Tới, nếm thử xem!" Jaejoong dùng nĩa cắm một khối thức ăn đưa tới trước miệng anh, Yoonho nhìn nhìn cậu, há mồm ra, cắn, bắt đầu nhai. Ban đầu mùi vị vẫn là ngọt ngào tinh tế, một lát sau, một luồng hương kích thích xông thẳng lên ót, Yoonho a một tiếng liền xông về toilet, nôn hết những thứ trong miệng mình ra. Trong lỗ tai truyền đến tiếng cười đứt quãng ha — ha — ha của Jaejoong.

"Đây là chuyện gì vậy?" Yoonho không hiểu nhìn Jaejoong. Suy nghĩ thử gần đây bản thân có đắc tội gì với cậu ta hay không? Đây là ý gì?

"Yoonho à, xin lỗi nha, lát nữa bù phần thịt bò lớn gấp hai cho cậu được không? Cái này không phải chuẩn bị cho cậu, yên tâm, cậu chỉ là người đầu tiên nếm thử thôi!" khóe miệng Jaejoong nâng lên, nụ cười quái dị dọa người.

Yoonho bắt đầu lo lắng thay người kia của Yoochun. Người này, nếu như tính tình không tốt nói không chừng lật bàn tại chỗ à? Trán Yoonho bắt đầu từ từ đổ mồ hôi lạnh, ướt đẫm cả áo lót. Tối nay lại là một đêm náo nhiệt chăng?

Vừa qua 7 giờ, chuông cửa liền vang lên. Yoochun nắm tay Junsu vừa bước vào liền kinh hãi, "Jaejoong, cậu lại nấu ăn sao?" Junsu kỳ quái nhìn Yoochun, Yoonho cũng nhìn hắn, hắn chỉ nhìn Jaejoong, Jaejoong không để ý tới, "Không được à?" Yoochun nhớ trước kia Jaejoong đã nói sẽ chỉ nấu cho người cậu yêu nhất và người đó cũng yêu cậu nhất. Ngày hôm nay có phải Yoochun đã lao sư động chúng rồi chăng? Kỳ thực trong lòng Yoochun cũng hiểu, đây coi như là một loại hình thức lễ tế. Lễ tế quá khứ của bọn họ, lễ tế cuộc sống không buồn không lo, lễ tế khoảng thời gian không quay trở lại cũng không thể bù đắp. Bất quá, tế phẩm có hơi đắt quá đáng. Trừ chuyện trả tiền đến nhà hàng ăn cơm, Yoochun còn chưa được ăn buổi tiệc gia đình do Jaejoong nấu. Nghe nói cha mẹ và các chị gái của Jaejoong cũng không có phúc phận này.

"Đúng rồi, Jaejoong, đây chính là Junsu." Yoochun có chút khoa trương cố ý cao giọng, Junsu kéo tay hắn thật chặt, bất an giống như gặp mặt gia trưởng.

"Junsu à, chào cậu, tôi tên Kim Jaejoong." Jaejoong quay đầu lại liếc nhìn, lại nghiêng đầu tiếp tục bận rộn. mặt Junsu hơi phiếm hồng. Yoonho đứng ở một bên, trong lòng lẩm nhẩm, công việc bây giờ của mình là làm dịu không khí làm dịu không khí.

"Yoochun, xin chào, hôm đó quên giới thiệu. Tôi tên Jung Yoonho, bạn cùng phòng mới của Jaejoong. Lần đầu gặp mặt xin giúp đỡ nhiều!"

"À vâng, chào anh." Yoochun vươn tay, bắt tay Yoonho. Junsu cũng đưa tay ra, Yoonho cầm, có chút ngượng ngùng. Nếu như bán đứng Jaejoong chính là phản bội, nhưng không mật báo mình lại trở thành tòng phạm, ôi cuộc đời!

Bữa tiệc vừa bắt đầu đã hiện ra không khí kinh khủng. Gương mặt lạnh lùng của Kim Jaejoong, khiến trên bàn ăn xây nên một tầng mây đen dày đặc, làm cho người ta không thở nổi.

"Đây là mì vắt, Junsu cậu nếm thử, món ăn riêng của tôi đó." Mồ hôi trên trán Yoonho lại bắt đầu chảy ra, lòng bàn tay cũng đã bị lây bệnh.

"Dạ, cám ơn Jaejoong hyung, Yoochun thường nhắc đến hyung với em, nói trước kia nếu không phải nhờ có hyung chiếu cố, cậu ấy đã sớm không biết ở góc nào rồi. Nói anh là người mà cả cuộc đời hắn đều vô cùng cảm kích." Thanh âm Junsu hơi khàn khàn, nhưng làm cho người ta an tâm.

"Thằng nhóc này hẳn là nói bậy không ít về tôi mới đúng! Bình thường luôn cãi nhau ầm ĩ với tôi, không có lúc nào nghiêm chỉnh, tôi cũng lo lắng cậu ta sẽ bước lầm đường, kết quả thật đúng là do tôi dạy dỗ không tốt mà." Lời của Jaejoong khiến khuôn mặt đôi tình nhân ngồi ở trước mặt cậu nổi đầy hắc tuyến.

"Jaejoong, tôi có bước lầm đường đâu! Tôi đây là mệnh trung nhất định! Hiểu chưa?" Yoochun cười nịnh trả lời.

"Trong mệnh làm gì có nhiều nhất định như vậy chứ, lúc này mới bao nhiêu cậu đã có kết luận? Con người cậu không kiên định tôi biết mà, ai biết ngày nào đó cậu có đột nhiên tỉnh ngộ xong liền trở mặt hay không chứ? Con người cậu tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, ha ha!" Jaejoong cười lạnh nói. Yoonho bên cạnh trái tim sắp sửa nhảy lên đến cổ họng rồi, nguy cơ nguy cơ! Cuộc chiến tranh này sắp bộc phát, đừng ăn, đừng ăn! Junsu!

Mắt thấy Junsu đem mì vắt bỏ vào trong miệng, Yoonho chỉ có thể thở dài. Đây cũng là nhất định không thể cứu được này.

"Mì vắt này ăn thật ngon nha, cám ơn Jaejoong hyung." Cằm Yoonho thiếu chút nữa rớt xuống mặt bàn.

"Cậu thích là tốt rồi. Đây là nấu cho Yoochun. Gia vị đều là loại hắn thích, thanh đạm thoải mái, dư vị kéo dài. Chờ cậu có thời gian rảnh rỗi tôi dạy cho cậu, gắp một khối cho hắn đi, cậu xem nước miếng hắn sắp sửa chảy ra rồi kìa!"

"Dạ." Junsu nhìn trong đĩa, chọn một khối từ từ đút vào trong miệng Yoochun. Yoochun khép miệng nhai, sắc mặt không có gì thay đổi. Yoonho kỳ quái, cái đó không giống cái lúc nãy mình ăn sao? Jaejoong mềm lòng bỏ qua cho bọn họ rồi à?

"Nếu thích thì ăn nhiều một chút đi!" Jaejoong ân cần đẩy cái đĩa đến trước mặt hai người, hai người cũng không phân trường hợp đút nhau ăn, lúc Yoonho sắp rụng da gà đầy đất, tiếng kêu thảm thiết trong mong đợi đột nhiên xuất hiện. Cái nên đến thì vẫn sẽ đến. Đây chính là nhất định!

Nhìn bóng lưng Yoochun chật vật chạy đến phòng vệ sinh, Yoonho rất muốn cười, Junsu đuổi theo hắn cùng qua, mặt đỏ tựa như là quả đào chín, thật đáng yêu! Hai người này, dường như rất xứng đôi nha!

Jaejoong cúi đầu dùng cái muỗng khuấy nước sốt trong đĩa, thanh âm lãnh đạm nói, "Park Yoochun, đây là số mệnh đó! Mệnh trung nhất định à! Khối mì vắt trộn mù tạt duy nhất cũng bị cậu ăn được, thằng nhóc, vận khí thật đúng là cao!"

Chương 4

Cậu uống rượu say tôi đến cõng

Cậu rơi lệ tôi cho cậu dựa vào, an ủi cậu

Cậu nói muốn trở thành con diều bay xa bay cao

Tôi sẽ làm sợi dây giữ an toàn cho cậu, đợi cậu trở về

Thấy bộ dáng Yoochun đầy nước mắt nước mũi từ trong toilet bước ra, Jaejoong cảm thấy vừa tức giận lại vừa đau lòng. Từ trước đến nay đối với đứa em trai này, cậu cũng chẳng nỡ nói nặng một câu, hôm nay là thế nào?

"Hyung " Yoochun chạy đến ôm cổ Jaejoong, "Em sẽ hạnh phúc, yên tâm đi!"

Nghe câu nói này, Jaejoong không chút nổi giận. Phải, Yoochun rất hiểu cậu. Biết cậu là vì muốn tốt cho hắn, suy tính cho tương lai của hắn, nhưng nếu người trong cuộc cũng đã tỏ rõ thái độ như vậy rồi, làm bạn cũng tốt, hyung cũng tốt, cũng chỉ có thể tôn trọng và chúc phúc thôi.

"Được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi."

Yoonho nhìn nhìn mặt Jaejoong, vẫn không có nụ cười, nhưng gương mặt lộ vẻ ấm áp. Xem ra cuối cùng đã nghĩ thông suốt.

Junsu ở bên cạnh Yoochun đến thở mạnh cũng không dám, im lặng ăn mỗi món Yoochun gắp cho mình.

"Hyung, chúng ta uống chút rượu đi." Vì đánh vỡ trầm mặc, Yoochun đứng dậy cầm chai rượu, Jaejoong nhìn hắn, không nói gì.

Junsu đứng lên giúp rót rượu, Jaejoong nhìn hai người bọn họ ăn ý vô cùng, cũng thở ra một hơi thật sâu. Yoonho vội vàng cầm lấy ly của Jaejoong đưa cho Junsu, đưa tay kéo Jaejoong đến.

"Đến, cạn ly! ~~ "

"Cạn ly!" Yoonho vội vàng tiếp lời của Yoochun, Jaejoong nhìn vẻ mặt Yoonho nháy mắt với mình, không nhịn được bật cười, vẻ mặt cậu ta thật đúng là đáng yêu.

Sau đó không khí hòa hoãn rất nhiều, bữa tiệc linh đình trên mặt bàn, mời rượu lẫn nhau. Jaejoong còn cố ý uống một ly với Junsu, "Junsu à, sau này cậu cần phải khoan dung nhiều với thằng nhóc phiền toái này. Con người hắn luôn làm việc theo cảm tính, quá mức tự do, bất quá cậu rất hiền lành, nước mắt còn rất nhiều. Quan tâm hắn nhiều hơn." Junsu hơi kích động, hai mắt rưng rưng, "Dạ, Jaejoong hyung. Tôi sẽ thương cậu ấy thật nhiều." Yoochun đã uống hơi nhiều rồi, luôn cảm thấy lỗ mũi ê ẩm.

Bữa cơm này rốt cục kết thúc lúc 11 giờ. Yoonho giúp dọn chén bát, Junsu và Jaejoong ngồi ở trên ghế sa lon tán gẫu, hai người dường như rất ăn ý, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn Yoochun cười trộm, Yoochun lười để ý, đến phòng bếp rửa ly.

"Anh nói hai người bọn họ có phải đang nói xấu tôi hay không, ánh mắt kia nhìn đến mức tôi đổ mồ hôi lạnh..." Yoochun hỏi Yoonho.

"Chắc vậy. Hai người này tính đến bây giờ thì có chút cùng chung nhận thức về mặt này." Hai người nhìn nhau mỉm cười.

"Jaejoong hyung, đã trễ thế này tối nay bọn em ngủ ở đây được không, uống rượu cũng không thể lái xe."

"A? Cút, cậu về cái ổ của mình mà ngủ đi, chỗ này của tôi chỉ có hai gian phòng làm sao ngủ được?"

"Vừa lúc nha, anh và Yoonho hyung một gian em và Junsu một gian không được sao?"

"Cái gì?" Jaejoong dùng ánh mắt căm tức nhìn chằm chằm hắn, đến rồi còn chiếm đoạt cả gian phòng lẫn cái giường của mình, thằng nhóc này càng ngày càng không khuôn phép.

"Jaejoong, đã trễ thế này, cứ để cho bọn họ ngủ ở đây đi." Yoonho nhìn Junsu đỏ mặt đứng một bên, "Các cậu ngủ phòng tôi, tôi ngủ ghế sa lon. Cứ như vậy đi."

"Jung Yoonho, đây là nhà tôi!"

"Gian phòng là của tôi à! Phòng khách tôi có một nửa quyền sử dụng nha!"Yoonho cười cợt nhả.

". . ." Quả là người da mặt dày đều chui vào chỗ này của mình mất rồi. Jaejoong bất đắc dĩ.

"Thôi, hai người các cậu ngủ phòng tôi, tôi ngủ phòng khách được rồi." Chủ nhân thỏa hiệp.

"Sao phải ngủ ghế sa lon chứ? Nếu không, cậu và tôi cùng nhau chen lấn chút? Tôi không chê cậu mà." Yoonho thọt Jaejoong, sau đó nhìn thấy ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương, lập tức câm miệng.

"Vậy cám ơn hyung nha, ngủ ngon!" Yoochun lôi kéo Junsu nhanh chóng chạy về phòng, chỉ sợ Jaejoong đổi ý.

"Thằng nhóc chết tiệt!"

"Jaejoong, cậu thật sự ngủ phòng khách à? Phòng khách có rất nhiều muỗi, cậu lại thuộc nhóm máu O, không sợ bị oanh tạc sao? Hơn nữa, mấy con muỗi có thể đều là muỗi cái nha!"

"Đi đi đi, không có thuốc diệt côn trùng hay nhang muỗi à?" Jaejoong bắt đầu càn quét côn trùng chuột kiến, hơn nữa, kinh ngạc phát hiện trong nhà mình còn có gián!

"Được rồi, buổi tối tôi không khóa cửa, nếu như cậu chịu không nổi thì đi vào nha!" Sau khi mỉm cười gian xảo, Yoonho cũng nhanh chóng chạy về phòng.

"Cuộc đời ơi, đám người vô lương tâm, cẩn thận buổi tối con gián chui vào miệng các người đó!"

Thật vất vả nằm xuống, Jaejoong lại bắt đầu gãi đầu. Mình có nên tìm cái nút tai không đây? Bởi vì lúc này hai gian phòng đã bắt đầu không còn yên tĩnh nữa. Chỗ Yoonho cũng còn ổn, tiếng lẩm bẩm nhỏ bé, cũng là rất đáng yêu. Chỗ hai thằng bé kia thì không được đơn thuần như vậy. Liền nghe thấy thanh âm khàn khàn của Junsu,

"Yoochun, đây là phòng của Jaejoong hyung, đừng. . ."

"Ở đây không có gì cả, cậu khắc chế. . ."

"A. . ."

". . ."

Điên rồi. Thật điên rồi, Jaejoong thật muốn chạy ra ngoài ngủ khách sạn, thế này thì bảo người ta làm sao ngủ đây! Park Yoochun cậu giỏi lắm, ức hiếp người cô đơn như tôi đúng không! Tôi...!

Đồ muỗi chết tiệt! Lại còn chưa chết, Jaejoong bắt đầu nắm cánh tay của mình, trên cánh tay sưng lên mấy chỗ. Trên mặt cũng bắt đầu ngứa ngáy, không biết là tác dụng tâm lý hay là thật, toàn thân cũng bắt đầu thấy ngứa! Thế này làm sao sống đây! Jaejoong phát điên.

Rốt cục, không thể nhịn được nữa Jaejoong sờ đến cửa phòng Yoonho, do dự có nên đi vào hay không, sáng sớm ngày mai thức dậy nếu như Yoonho nhìn thấy mình tám phần sẽ càng thêm đắc ý ngang ngược cho xem, nhưng động tĩnh của gian phòng cách vách càng lúc càng lớn, Jaejoong vẫn là hít sâu một hơi, vặn nắm cửa. Cậu ta muốn cười thì cứ cười là được! Tối thiểu mình còn có mạng để nghe!

Trong phòng thu dọn cũng rất sạch sẽ, nhưng tướng ngủ của người đó sắp sửa khiến Jaejoong cười phun. Tư thế cũng rất bình thường, chính là miệng mở thật to, ánh mắt còn nửa mở, kèm theo tiếng ngáy khò khò có tiết tấu. Từ từ sờ đến bên giường, Jaejoong kéo chăn đắp trên bụng, lại ngẩng đầu nhìn Yoonho, che miệng lại cười cả buổi, nhớ hình như điện thoại di động còn nằm trong túi quần, Jaejoong lấy ra chỉnh sang chế độ yên lặng, hướng về phía gương mặt này thay đổi đủ phương vị và góc độ chụp một lần, mới hài lòng từ từ ngủ thiếp đi.

Đêm hôm đó mộng rất đẹp. Có Yoochun khi còn bé, có Junsu đỏ mặt, có bản thân rất trẻ con, còn có Yoonho nằm trên cỏ há hốc mồm! Bầu trời rất xanh, mây rất trắng, chính là luôn chạy, chạy đến thở không nổi, thân thể nặng nề, bản thân sắp ngã xuống, nhưng vẫn đang cười. Yoochun nói gì đó với cậu, nhưng cậu nghe không rõ hắn đang nói cái gì. Cánh tay cậu thật mỏi, muốn muốn đứng lên đuổi theo Yoochun hỏi xem cậu ta nói gì, nhưng luôn thấy mệt chết được, gió còn càng thổi càng lớn, càng lúc càng lớn. . .

Lúc Jaejoong tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, Yoonho cũng đã không còn trên giường. Cả căn phòng cũng an tĩnh như vậy, không khí có chút kỳ lạ. Từ từ dạo đến phòng khách, nhìn thấy bóng lưng cao lớn trong bếp.

"Bọn Yoochun đi rồi à?"

"Ừ, bảo hôm nay muốn đi chỗ khác qua cuối tuần."

"Tôi đã nói, Park Yoochun chính là một gã đáng khinh, có người yêu liền quên tên bạn thân như tôi, muốn đi ra ngoài chơi cũng không gọi mình!"

Yoonho lặng lẽ sáp gần lỗ tai Jaejoong, "Người ta đi hẹn hò còn gọi thêm cái mặt trời ở chính giữa sao?"

"Đi chết đi!" Trở tay một cái tát hụt, Jaejoong nhụt chí.

Đúng vậy, sau này trong thế giới Yoochun cậu chỉ là thời gian ngoài giờ, cậu cũng phải nhanh chóng biến hắn thành thời gian nhàm chán của cậu mới được, nếu không chả phải cậu bị lỗ à! Đời người mà, có yêu, có người yêu, có lẽ đó mới là hoàn chỉnh. Hoàn chỉnh, coi như ngày nào đó gặp chuyện không may, cũng không thấy tiếc nuối nữa. Jaejoong có chút bi ai, nhưng cũng có nguyện vọng. Có nguyện vọng muốn yêu.

Chương 5

Bầu trời đêm có pháo hoa rất rực rỡ

Đến lúc cuồng nhiệt,

Sau khi trời đất quay cuồng

Để lại cho bóng đêm, chỉ có tịch mịch

Đừng bỏ lại tôi.

Tôi không bỏ được

Gương mặt tươi cười, ánh mắt ấm áp của cậu.

Mùa hè náo nhiệt trôi qua rất chậm, lá cây bắt đầu chuyển màu vàng, rơi xuống, nhiệt độ vẫn ấm áp như vậy. Nhưng trung thu đã đến, có muốn ngăn cũng không ngăn được.

Kỳ thực Jaejoong không thích nghỉ lễ. Một mình cũng chẳng muốn đi đâu. Nhìn thấy từng đôi tình nhân dắt tay nhau trên đường, nhìn thấy căn phòng trống rỗng, không ai hỏi thăm còn phải tự gọi điện thoại thăm hỏi gia đình ở bên kia đại dương. Cậu mới chính là người cần được an ủi nhất thì có! ! ! !

Công việc cần làm, quan hệ cần duy trì, trái tim cậu lại không có ai đến vỗ về một chút! Jaejoong vừa thêm gia vị vừa căm hận suy nghĩ. Làm việc xong trở về cũng đã sắp 11 giờ. Yoonho đã nói phải về nhà, cậu cũng sớm mất ham muốn ăn uống. Đều đem món ngon cho người cần nó, còn cậu thì sao?

Cả ngày hôm nay, Jaejoong có rất nhiều suy nghĩ tựa như oán phụ. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra được một cái kết quả, tại sao cậu lại thảm như vậy? Tại sao cậu chỉ có căn phòng mà lại không có gia đình?

Không hiểu. NND!

Tức giận lây sang điện thoại, Jaejoong mới từ phòng tắm ra ngoài, liền nghe thấy nó reo rầm lên.

"Alo!" Tức giận phun ra một chữ. Nên thăm hỏi đều đã gọi điện rồi, hẳn không phải là người lớn.

"Jaejoong!" Vừa nghe thấy thanh âm này Jaejoong liền bắt đầu nhiệt huyết sôi trào, không phải xúc động, mà là muốn đánh người!

"Jung Yoonho, cậu không ở nhà ngoan ngoãn ăn bữa cơm đoàn viên với cha mẹ gọi điện thoại tới làm quái gì!!" Huyết áp bắt đầu giảm xuống, giọng nói từ từ bình thản.

"Cũng 11 giờ rưỡi rồi, sớm đã ăn xong. Cậu đừng nói cậu còn chưa ăn nha!"

"BINGO! Hiếm khi cậu may mắn như vậy, mua vé số đi!"

"A? Cậu muốn đi theo thượng đế hả?"

"Là cậu muốn đi thì có? Nguyền rủa tôi! Được rồi được rồi, có lời gì cứ nói, tôi muốn ngủ!" Có lẽ ngủ càng sớm thì nỗi buồn càng chóng tan biến.

"Sớm như vậy? Được rồi. Vậy tôi treo, ngủ ngon!" Bên kia nhanh chóng tắt máy, Jaejoong bên này hoàn toàn mê hoặc. Cậu ta gọi điện thoại đến chỉ vì muốn quấy rầy đả kích mình thôi sao? Thằng nhóc khốn kiếp!

Gối rất thoải mái, chăn rất mềm mại, nhiệt độ không lạnh không nóng, nhưng Chu Công lại quên quan tâm Jaejoong. Mắt thấy sắp 12 giờ rưỡi rồi, nhưng vẫn không có chút buồn ngủ nào. Xoay người nhắm mắt lại, lại có âm thanh lạch cạch truyền vào trong tai. Jaejoong giật mình, tên trộm này quả là chăm chỉ, ngày lễ lớn cũng không nghỉ ngơi!

Thanh âm mới vừa rồi ở phòng khách, sau đó thanh âm chuyển đến phòng bếp, tiếng bước chân không lớn, rất cẩn thận. Tủ lạnh bị mở ra, sau đó là tiếng uống nước! Đây nào phải trộm gì, đây quả thực là con chuột lớn! Jaejoong ý thức được tên trộm này ở phòng khách của mình, mò mò bò dậy, mở cửa thò đầu ra ngoài nhìn.

Jung Yoonho không mang giày, vớ trắng chắc đã tùy tiện vứt đâu đó rồi. Trong tủ lạnh hình như đâu có mấy thứ như vịt nướng, gà nướng, sushi gì đâu? Nhưng thức ăn đều được xếp ngay ngắn trên bàn, còn có một chén cháo cậu ta đang bưng trên tay. Yoonho thổi thổi chén, cũng không há mồm ăn đi. Đặt xuống, lại cầm chai rượu đỏ, thằng nhóc này, trốn uống rượu à? Đây là của tôi đó! ! Vẫn là trộm! Jaejoong thu hồi nửa người, quay về giường nằm xuống, đang nghĩ đến nét mặt lúc quạt gió thổi khí của cậu ta, cửa phòng liền được mở ra, trái tim Jaejoong khẽ trầm xuống, làm bộ như đang ngủ.

"Jaejoong. . ." Thanh âm nhẹ như vậy đến muỗi cũng không tỉnh nổi!

"Jaejoong, đã ngủ chưa?" Vớ vẩn! Không biết tự nhìn sao!

"Jaejoong, thức dậy ăn cơm nào?" Tôi ngất, thì ra cái bàn kia là chuẩn bị cho mình! Hốc mắt có chút ấm áp, Jaejoong vẫn không định lộ chân tướng.

"Jaejoong, " Yoonho đi đến bên giường, dùng một ngón tay đụng vào người đang dùng chăn quấn kín mít xung quanh.

"Thức dậy ăn một chút gì đi?" Ngón tay nghiêng đến mặt Jaejoong,

"Jaejoong. . ."

Phụt, Jaejoong vẫn là nhịn không nổi.

"Thì ra cậu chưa ngủ à? Ngồi dậy ăn một chút gì? Tôi mua rất nhiều món ngon!" Ngu ngốc!

Cái tên ở trước bàn vẫn mỉm cười nhìn cậu ăn cơm, Jaejoong cảm thấy có chút lúng túng.

"Cậu nhóc này hôm nay sao vậy? Không có gì lại lấy lòng!"

"Đâu có? Tôi nghe cậu nói không ăn cơm liền mua thức ăn về!" Tim Jaejoong nhảy lên một cái.

"Vậy cha mẹ cậu làm sao bây giờ?"

"Tôi nói bạn gái của tôi bị bệnh, bọn họ cũng không nói gì."

"Tôi. . ." Jaejoong im lặng.

"Ăn ngon không?"

"Ngon." Hoàn toàn không tâm tình.

"Ăn xong tôi dẫn cậu đi một nơi!"

"Trễ thế này rồi?"

Cái gọi là 'một nơi' này chẳng qua là một công viên nhỏ bên cạnh khu nhà.

"Đến đây làm gì?" Jaejoong hoàn toàn thất vọng, nhưng cậu cũng không biết tại sao bản thân lại thất vọng.

"Ngắm trăng!" Jaejoong siết nắm tay. Cậu đang suy nghĩ người này sao khác biệt với bộ dáng tháo vát thành thục lúc mới vừa gặp nhiều đến như vậy?

Jaejoong ngẩng đầu liếc mắt nhìn sau đó lại nhìn Yoonho, ánh mắt sắc bén, "Sau đó thì sao?"

"Tròn nhỉ? Rất khó được nha! Dường như từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên tôi mới thấy trăng tròn trong tết trung thu! Trước đây, mỗi lần nếu không phải trời mưa thì là mây đen."

Jaejoong chờ câu sau của cậu ta, sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng. Hôm nay vầng trăng quả thật rất tròn.

"Tôi nhìn thấy trăng sáng liền lập tức gọi điện thoại cho cậu!"

". . ."

"Jaejoong "

"Hở?"

"Cậu nói Yoochun và Junsu bây giờ chắc cũng đang ngắm trăng nhỉ?"

"Nói nhảm, làm gì vô duyên vô cớ nhắc đến bọn họ?"

"Chúng ta cũng giống như bọn họ đúng không?"

"Ừ. . . Hả? . . ." Jaejoong hơi hơi cảm thấy có chút không đúng.

"Chúng ta cũng đang ngắm trăng giống bọn họ?" tâm tình Jaejoong DOWN đến đáy cốc, tại sao cậu lại có cảm giác cứ như tim rơi vào vết nứt của khối băng nhỉ?

"Chúng ta, cũng giống như bọn họ vậy. . ." Yoonho quay đầu nhìn Jaejoong, từ từ cầm tay Jaejoong.

"Cũng yêu nhau giống như bọn họ sao?" Huyết áp Jaejoong đang tăng lên rất nhanh!

". . ."

"Tôi cảm thấy, tôi rất thích cậu!"

". . ."

"Cậu không thích tôi sao?"

Jaejoong cảm thấy trái tim đang chơi đùa cùng cậu, đang nhảy nhót điên cuồng, tựa như muốn nhảy ra ngoài vậy.

"Không thích sao?" Yoonho nhìn thẳng vào ánh mắt Jaejoong. Jaejoong nhìn thấy được bản thân từ trong đó.

"Tôi. . ." Jaejoong cúi đầu. Cuộc sống trong mấy tháng này lần lượt trôi qua trước mắt, tất cả những vấn đề hôm nay cậu suy nghĩ tựa hồ đều đã có đáp án.

"Jaejoong, chúng ta quen nhau đi được không?" Yoonho không đợi Jaejoong nói xong cũng đã ôm chặt cậu vào lòng.

"Yoonho à, cái đó. . ."

"Cậu đừng bảo là cậu không thích tôi, tôi nhìn ra được! Cậu không nên gạt tôi!"

"Không. . ."

"Cậu không thể từ chối tôi!" Yoonho ôm càng chặt hơn.

"Yoon, không phải. . ."

"Cậu chẳng lẽ cậu không hiểu tôi sao? Tôi thật sự rất thích cậu!"

"Này!" Jaejoong khó khăn chui ra từ trong cánh tay kia.

"Này, Jung Yoonho! Cậu. . ."

"Cậu muốn từ chối tôi sao?" Yoonho vẻ mặt tủi thân, có vẻ thất vọng.

"Tôi. . ."

"Tôi biết." Yoonho xoay người muốn rời khỏi, bóng lưng tràn đầy ưu thương.

"Jung Yoonho! Cậu!" Jaejoong nổi giận không chỗ trút, người này căn bản là đang tự biên tự diễn mà, cũng không thèm nghe ý kiến của cậu liền tự đến tự đi, Jaejoong vọt đến trước mặt Yoonho

Lấy lại bình tĩnh, Yoonho nhìn cậu, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.

"Chúng ta hẹn hò nhau."

"A?"

"Tôi nói, chúng ta hẹn hò nhau đi. Cậu điếc à?"

"A?" Yoonho không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình.

"Cậu! Được, không nghe thấy thì thôi." Jaejoong xoay người, trong nháy mắt liền bị ôm lấy từ phía sau.

"Jaejoong, ha ha, tôi đã biết mà!" Cái đầu tóc xù cọ cọ vào cổ cậu,

Jaejoong giơ tay lên thả vào phía trên đôi tay kia, đó là đôi tay ấm áp. Mà trong lòng Jaejoong, cũng tràn đầy cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc.

.

.

======================end======================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro