Seven Days
Seven Days – Day 1
Title: Seven Days
Author: Jaerish
Engtrans: Charmaine08 (Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả)
Viettrans: Ver ver (Bản dịch đã được sự đồng ý của dịch giả) / Beta: Hye
Rating: PG-NC-17
Length: Chaptered
Genre: Romance, slight angst
Summary Of Engtranslator:
What will you do if you were given last 7 days to spend with the person you love?
~0O0~
Em muốn bước lại gần, làm gì đó cho anh;
Em muốn tin vào anh, vì một chút lưu lại;
Em muốn đi bên anh, giúp anh xua đi đôi điều;
Em muốn yêu anh mà không cần biết đến lí do, và cứ thế ương bướng đánh cuộc cả cuộc đời này .
***
Ngày thứ nhất.
Jung Yunho đứng bên cửa sổ tầng hai, nhìn các fan đứng gào thét tên mình trước cổng căn biệt thự. Anh quay người rời đi, liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường bằng pha lê rồi thoáng cau mày. Park Yoochun thường ngày luôn rất đúng giờ, nhưng hôm nay thì người trợ lí của anh thực sự đến muộn rồi. Là một trong những ca sĩ nổi tiếng nhất châu Á trong thời điểm hiện tại, Yunho dĩ nhiên không dám liều mạng vượt qua đám đông cuồng loạn dưới đó mà mỗi ngày đều luôn đợi trợ lí tới đón anh đến công ty.
Sốt ruột buông rèm cửa, Yunho tiện tay vớ một điếu thuốc lá để trên bàn cà phê rồi châm thuốc. Nhìn vào ảnh phản chiếu của mình với khói thuốc bao quanh trong tấm gương đặt phía đối diện, anh như chìm dần vào cảm giác mụ mị. Hồi tưởng về chặng đường mình đã vượt qua, từ một vũ công phụ họa không tên tuổi trở thành một ngôi sao châu Á nổi danh. Những thất bại chất chồng anh đã từng trải qua, nhưng một lần nữa đứng dậy và tỏa sáng rực rỡ như ngày hôm nay. Dẫu vậy, có được sự nổi tiếng khiến đàn em phải ghen tị thì sao chứ? Sau mỗi buổi diễn, anh luôn là người duy nhất còn lại trên sân khấu, ngắm nhìn khán đài trống vắng. Danh vọng và sự nổi tiếng là những thứ có thể dễ dàng khiến con người ta mù quáng, nhưng Yunho không quan tâm đến điều đó. Dù thế nào, trở thành một ca sĩ vẫn luôn là ước mơ của anh và cái giá anh phải trả để thực hiện giấc mơ ấy là việc phải từ giã cuộc sống tự do.
Những suy nghĩ chợt như được dòng thời gian đưa đẩy, cứ thế trôi đi thật xa...
Chốc sau, một loạt tiếng gọi cửa mang theo những ưu lo vang lên từ phía cửa trước, ngắt đứt dòng hồi tưởng của Yunho. Anh bước xuống nhà, lòng đầy thắc mắc. Lẽ nào Yoochun lại quên mang chìa khóa theo nữa sao?
Khi anh mở cửa ra, một chàng trai lạ mặt đang thở hổn hển bước vào tầm mắt. Yunho ngây mắt nhìn người con trai xinh đẹp tuyệt vời trước mặt; cặp mắt to sáng long lanh và đôi môi anh đào đỏ mọng. Chỉ duy nhất việc cậu ta ăn vận lịch thiệp với bộ vest đen nhắc cho Yunho biết con người đang đứng trước mình kia thật sự là một chàng trai.
Cậu ta cố giữ cho nhịp thở ổn định rồi nở nụ cười rạng rỡ với Yunho.
"Xin chào! Tôi là trợ lí tạm thời của anh hôm nay, Kim Jaejoong."
Yunho tự cho mình vài giây tận hưởng giọng nói dịu dàng ấy, rồi ngay lập tức trở nên cảnh giác với người tên Kim Jaejoong kia. Sự xuất hiện bất ngờ của người trợ lí mới đó khiến anh tỏ ra đôi chút nghi ngờ.
Jaejoong dám chắc rằng Yunho đang ngờ vực mình, và chút đau đớn lóe lên giây lát trong đôi mắt cậu. Khóe môi một lần nữa cử động, cậu kiên nhẫn giải thích.
"Park Yoochun hôm nay bận chút chuyện gia đình. Tôi là trợ lí thực tập được công ty cử đến thay anh ấy ít phút trước."
"Sao Yoochun không nói trước với tôi?" Yunho vẫn tiếp tục ném ánh nhìn đầy nghi hoặc về phía cậu ta"
"Chắc là gấp quá nên anh ấy không kịp báo cho anh. Tôi cũng mới biết chuyện này hôm nay thôi nên bị muộn một chút này." Jaejoong nhớ lại tình cảnh vừa nãy, khi chạm mặt Yoochun ngay gần căn biệt thự, cậu đột ngột lao ra ngăn xe anh ta lại giữa đường và nói rằng mình là thực tập viên do công ty cử tới. Những lời rối rắm của cậu khiến Yoochun không thể tin nổi. Rốt cuộc, sau khi gọi cho chủ tịch công ty, Yoochun mới có thể xác nhận chàng trai xinh đẹp trước mặt chính xác là trợ lí thực tập của công ty. Sau khi nhắc đi nhắc lại cho Jaejoong biết về công việc của mình, Yoochun cuối cùng cũng để các vệ sĩ trong xe đưa cậu tới biệt thự nhà Yunho.
Mải mê chìm trong thế giới riêng, Jaejoong không để ý thấy Yunho đang bảo cậu vào trong nhà.
"Này! Cậu tính đứng như trời trồng trước cửa nhà như thế suốt à?"
Jaejoong bị kéo giật trở lại thực tại bởi tiếng gọi lớn đầy bất ngờ và ngay lập tức bỏ giày, bước lên sàn gỗ mát lạnh. Trời đã vào cuối thu. Thấy Jaejoong không hề đi giày, Yunho nhíu mày, ném cho cậu ta một đôi dép xốp. Jaejoong đơ ra một lúc rồi tức khắc xỏ chân vào. Tim cậu đang đập như điên vậy, vì chàng trai mà cậu thầm yêu suốt năm năm vừa tỏ ra quan tâm đến cậu, cho dù đó chỉ là một hành động rất đơn thuần.
"Giúp tôi sắp lại xấp lịch trình trên bàn làm việc trong phòng tôi rồi đem chúng xuống đây."
Jaejoong bước về hướng ngón tay Yunho chỉ. Đi ngang qua bàn cà phê đặt giữa căn phòng, cậu chợt dừng lại, mắt nhìn những điếu thuốc lá trong gạt tàn và nhẹ giọng nói:
"Hút thuốc... không tốt cho giọng anh đâu."
Rồi cậu mau chóng chạy những bước ngắn lên phòng. Cậu muốn nói "từ giờ anh đừng hút thuốc nữa", nhưng cậu có quyền gì mà nói thế chứ?
Yunho nghe lời Jaejoong nói, thoáng chút giật mình. Thế nhưng, anh cũng chẳng quá mức bận tâm và bước về phía phòng thay đồ.
Khi đã chuẩn bị xong xuôi, hai người họ trở ra ngoài căn biệt thự. Các vệ sĩ đang đợi bên ngoài nhanh chóng vây quanh giúp họ tiến về phía cổng chính. Những vài vệ sĩ đầy trách nhiệm dùng chính cơ thể mình tạo một vòng vây xung quanh, đưa Yunho thoát khỏi đám đông fan hâm mộ. Nhưng Jaejoong lại cảm thấy thật bất lực khi chưa từng gặp qua tình huống tương tự. Chân cậu bị dẫm đạp liên tục bởi các cô nàng cuồng nhiệt, cánh tay bị cào xước. Từ vị trí của mình, Yunho có thể thấy tất cả, anh đi ngược về phía Jaejoong, có chút bực mình. Anh nắm lấy tay chàng trai xinh đẹp ấy và kéo cậu sải bước về phía chiếc xe đợi sẵn ngoài cổng. Cảm thấy hơi ấm bao lấy bàn tay mình, trái tim Jaejoong gần như vỡ tung ra trong cảm giác ngọt ngào mà cậu đang được cảm nhận.
Khi hai người họ đã yên vị nơi băng ghế sau, Yunho mới giận dữ nhìn Jaejoong.
"Cậu có bị làm sao không vậy? Đến một đám fan hâm mộ mà cũng không biết cách lách qua? Không biết mấy ông lãnh đạo nghĩ cái quái gì khi để cậu làm quản lý cho tôi nữa?"
Lời trách mắng bất ngờ khiến Jaejoong đang yên lặng cúi đầu thấy sợ hãi, những ngón tay thon dài che đi đôi mắt nhuốm màu đau đớn. Cậu muốn đáp rằng "Tôi chỉ muốn chen vào đó để bảo vệ anh thôi", nhưng những từ ngữ ấy sẽ mãi chôn chặt trong lòng, chẳng bao giờ rời khỏi miệng cậu được.
Cậu trả lời bằng giọng hơi nghèn nghẹn, song vẫn rất dịu dàng, "Được rồi. Chỉ hôm nay thôi. Tôi sẽ không gây rắc rối cho anh nhiều đâu."
Nghe câu trả lời ấy, Yunho chỉ biết im lặng.
Một lúc lâu sau đó, anh mới nói thêm.
"Nếu muốn tồn tại trong thế giới này, cậu phải học cách tự bảo vệ mình."
Jaejoong ngẩng đầu lên nhìn Yunho với vẻ mặt đượm nét ngạc nhiên, rồi quay đi, nhìn vào hình ảnh phản chiếu khuôn mặt nghiêng nghiêng mờ nhạt của Yunho trên kính cửa sổ. Tại sao em đang ngồi đây, ngay bên cạnh anh nhưng chẳng thể nào có đủ can đảm để thực sự nhìn anh?
—
Jaejoong và Yunho xuống xe, cùng nhau bước vào công ty, và điều đó khiến vài nhân viên thấy thực sự bất ngờ. Mọi người đều dùng ánh mắt xa lạ nhìn vào chàng trai đẹp rạng ngời kia. Có một điều luật bất thành văn trong ngành công nghiệp giải trí mà tất cả mọi người đều hiểu rõ, dù chỉ là công việc phía sau hậu trường, rất nhiều người đã dùng chính thân thể mình để đổi lấy công việc, vì một khi được nhận vào một công ty giải trí lớn như SM, họ sẽ có cơ hội được phát hiện và trở thành người nổi tiếng bất cứ lúc nào. Jaejoong biết những ánh mắt hình viên đạn cậu nhận được kia đều đem theo sự khinh thường nhất định, nhưng cậu lựa chọn việc lờ họ đi và tiếp tục cùng Yunho bước vào thang máy một cách tự nhiên nhất. Không phải cậu không quan tâm, mà là cậu đã chuẩn bị rất kĩ cho việc bị đối xử như vậy từ khoảnh khắc cậu quyết định làm việc này rồi.
Buổi chiều, Yunho có lịch ghi hình cho một chương trình âm nhạc nhằm quảng bá album mới. Jaejoong cẩn thận giúp đỡ Yunho từng chút một, để tâm đến cả những chi tiết nhỏ nhất như việc rót nước giúp anh. Điều đó khiến một Yunho vốn thường rất khó chiều tỏ ra coi trọng chàng trai ít nói mà hiền lành ấy.
Yunho thường gọi đồ ăn sẵn cho bữa trưa do quá bận rộn. Gần đến giờ ăn, khi Yunho vừa định bảo Jaejoong gọi thức ăn thì cậu ấy đã bước về phía anh.
"Đi ăn thôi."
Yunho tính từ chối.
"Sang tiệm ăn gần đây thôi mà, không tốn nhiều thời gian đâu."
Và thế là, Yunho đã không từ chối nữa. Hai người họ xuống cầu thang, từ tầng trệt theo cửa phụ ra khỏi tòa nhà. Vừa đi qua một vườn hoa nhỏ họ đã tới cửa sau của nhà hàng. Yunho kinh ngạc nhìn Jaejoong và thầm hét lên trong đầu, vì sao sau bao nhiêu năm làm trong công ty, anh không hề biết đến đoạn đường tắt này chứ?!
"Tôi từng làm việc ở nhà hàng này một thời gian nên cũng tương đối quen với khu này," Jaejoong chậm rãi giải thích, dù cho đó chỉ là một lời bịa đặt, cậu vẫn cố làm sao cho nó nghe tự nhiên nhất có thể.
Nhưng dù thế đi chăng nữa, liệu có ai đoán ra việc cậu đã trù tính kế hoạch này trong suốt một thời gian dài không? Kế hoạch vạch ra chẳng vì lí do gì cả, song đó cũng chính là lí do chính đáng nhất.
Yunho đi theo Jaejoong vào một căn phòng trên tầng hai của nhà hàng, quan sát cậu ta gọi phục vụ tới đặt món. Lắng nghe những cái tên quen thuộc của những món ăn mà Jaejoong nhắc tới, anh thấy thực sự bất ngờ, thế nhưng vẫn cố dấu biểu hiện ấy đi.
Gọi món xong, anh liền hỏi bằng giọng vô cùng bình thản.
"Sao cậu biết tôi thích mấy thứ đó?"
Jaejoong đang sắp lại đống tài liệu cậu mang theo, nghe thấy vậy, mọi hoạt động của đôi tay cậu liền dừng lại. Vẻ cứng nhắc trên gương mặt cậu dần nhạt đi khi cậu dùng chất giọng nhẹ nhàng cùng một nụ cười hòa nhã, như mọi lần đáp lại chàng ca sĩ.
"Tôi tìm trên mạng thôi. Tôi đã nói rồi mà, trở thành trợ lí của một siêu sao đâu phải chuyện đơn giản. Nhưng dù sao đây cũng là những món mà tôi ưa thích." Jaejoong thở phào, tự tán dương bản thân vì khả năng xoay xở trong tích tắc của mình. Đúng vậy. Tất cả những thông tin đó đều được tìm trên mạng, song không phải vừa nãy mà đã là năm năm trước. Kể từ năm năm trước, tất cả những gì anh thích, em đều đã thích cả rồi. Anh biết không?
Yunho cảm thấy đôi chút bối rối, nhưng cũng không quá mức bận tậm. Nhận lấy tập tài liệu Jaejoong vừa sắp xếp, anh đọc lướt qua lịch trình chiều nay.
Nhìn Yunho vội vàng tống thức ăn vào họng, trái tim Jaejoong chợt nhói đau.
"Ăn từ từ thôi, ăn nhanh không có tốt cho bụng anh đâu. Tôi gọi tài xế đợi sẵn dưới tầng rồi. Tất cả các tài liệu cần thiết đều đã đem theo. Thế nên chúng ta không nhất thiết phải gấp quá thế."
Yunho nhìn chằm chằm Jaejoong bằng ánh mắt nóng rực. Cậu liền cúi đầu, tránh né việc phải nhìn vào mắt anh.
"Cái đó cậu cũng tìm trên internet hả?"
"Cái gì cơ?" Jaejoong nhìn anh, bối rối.
"Bệnh dạ dày của tôi."
Khuôn mặt đơ ra rõ rành rành của Jaejoong đã bị Yunho nhìn thấy hết.
Jaejoong cứng nhắc nặn ra một nụ cười yếu ớt rồi khẽ gật đầu. Trong thâm tâm, cậu cũng đang mỉm cười, một nụ cười cay đắng. Dù đây mới chỉ là lần đầu tiên em làm tất cả những điều này cho anh, nhưng chúng tựa như một thói quen đã hình thành từ rất lâu rồi vậy.
Liếc nhìn Yunho ngồi phía đối diện, rồi Jaejoong lại quay đi, nhìn vào dòng xe cộ nối đuôi nhau dài bất tận phía bên ngoài kính cửa một cách bất lực. Sau này, rồi ai sẽ là người đưa anh đi ăn đây?
*****
Lịch trình cho chiều hôm nay là một buổi kí tặng nho nhỏ. Jaejoong yên lặng đứng bên Yunho, nhìn khuôn mặt tươi cười, phấn khích vì được gặp thần tượng của các fan hâm mộ. Cậu chợt muốn bày tỏ lòng cảm kích với họ, những người đã yêu mến chàng ca sĩ điển trai mà cậu yêu. Sau này, dù cậu không còn ở đây nữa, Yunho vẫn sẽ luôn hạnh phúc vì các fan.
Khi buổi lễ kết thúc, Jaejoong liền lấy album mới nhất của Yunho từ trong túi ra và gọi anh, khi ấy đang chuẩn bị ra về.
"Anh có thể kí giùm tôi không?"
Cậu dùng cả hai tay đưa hộp album cho Yunho, và nhận anh đang nhìn lại cậu bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
"Em gái tôi là fan của anh... nên..."
Yunho nhận lấy nó, tao nhã kí tên lên.
Hài lòng cất hộp album trở vào túi, Jaejoong mỉm cười rồi kéo Yunho về hướng ngược lại. "Đi về thôi."
"Không phải tôi có lịch chụp hình cho PV mới tối nay sao?" Yunho hỏi.
"Buổi chụp hình bị hoãn sang ngày mai rồi. Hình như nhiếp ảnh gia bận chuyện gì đó đột xuất nên tối nay không thể làm việc được.
*
Jaejoong đưa Yunho trở về nhà.
"Cảm ơn anh. Tôi đoán mình vượt qua buổi thực tập rồi! Ngày mai anh Park Yoochun sẽ trở lại làm việc với anh."
"Umh."
"Vậy... chắc tôi về luôn đây."
"Khoan đã!" Yunho nắm lấy tay Jaejoong.
"Sao thế?"
"Không... không có chuyện gì đâu... Cậu... là một trợ lí rất tốt. Hẹn mai gặp lại!"
"Làm sao anh biết..." Nhận thấy mình vừa lỡ miệng, Jaejoong vội vàng ngừng nói và nhìn Yunho, nét ngượng ngập tràn đầy khuôn mặt.
"Chúng ta làm trong cùng một công ty mà, không phải sao?"
"À, vâng, vậy hẹn mai gặp lại anh." Mỉm cười với Yunho, Jaejoong quay người bước đi, bóng lưng cậu dần khuất vào màn đêm.
Có gì đó khác thường đang dần lộ ra trên khuôn mặt vốn thường lạnh lùng của Yunho. Kim Jaejoong, đây mới chỉ là điểm khởi đầu thôi, phải không? Khởi đầu cho chúng ta.
.
Jaejoong trở về nhà, cẩn thân đặt album vừa được kí lên giá sách, mỉm cười vừa hạnh phúc lại vừa xót xa. Yunho, ngày mai em sẽ lại đi bên anh, nhưng với một thân phận hoàn toàn khác.
Ánh trăng mờ ảo soi lên giá sách, phản chiếu lại trên những mặt đĩa CDs được sắp xếp gọn gàng. Mỗi chiếc đĩa đều mang trên mình một chữ kí bằng mực đen thật lớn — U-know.
Ngày Thứ Hai
Ngày nắng rực rỡ, Yunho đến công ty với đôi chút mong chờ. Bước qua cửa chính, anh bỏ kính râm, thân thiện chào hỏi các nhân viên. Tuy vậy, anh vẫn không tránh khỏi cảm giác thất vọng khi không thấy người mình đã mong được gặp lại trong suốt chặng đường đi tới nơi làm việc.
Người quản lí nói với Yunho rằng vị nhiếp ảnh gia vốn phụ trách bìa album đột nhiên vướng bận gì đó nên họ đã thay người khác. Người tới thay là một nhiếp ảnh gia mới, họ thậm chí còn không biết tên cậu ta. Yunho nhíu mày. Lại bận gì đó ư? Và kẻ thay thế là người mới? Yunho thực sự quan tâm tới album lần này và tỏ ra khá bất mãn đối với sự sắp xếp của công ty, nhưng anh cũng chẳng có quyền phản đối những gì công ty đã bố trí.
Buổi chụp hình sẽ diễn ra bên bờ một hồ nước nhỏ, với ý định ghi lại những hình ảnh cuối cùng của mùa thu, từ đó diễn tả cảm xúc nhớ thương một ai đó. Chủ đề đó rất hợp với album mới của Yunho, chờ đợi một hình bóng trong thời khắc thu về, và cùng lúc phải học cách trân trọng và yêu thương.
Khi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, Yunho mới bước về phía hồ nước. Và lúc đó, anh nghe tiếng Jaejoong chào mình, cậu ta cầm trên tay một chiếc máy ảnh cho dân chuyên nghiệp và mỉm cười. Anh quay người, nhìn chàng trai xinh đẹp ấy mà không thốt nên lời.
"Chào! Chúng ta lại gặp nhau rồi?" Giọng Jaejoong tựa như vầng mặt trời hoàng hôn cuối thu, dịu dàng sưởi ấm trái tim anh.
"Cậu làm gì ở đây vậy?"
"Chủ tịch nói tôi không qua nổi bài thử việc hôm qua rồi, nên tôi cần đổi sang việc khác."
"Thật sao?"
"Umh!"
Biết Jaejoong đang bịa chuyện, thế nhưng Yunho vẫn không cố ý lật tẩy cậu. Cảm giác bực bội trong anh vừa rồi mau chóng rời đi, thay thế bằng niềm mong chờ và hứng khởi đối với buổi chụp hình trước mắt.
Trong khi mọi người đang nghiêm túc chuẩn bị cho buổi chụp, có một kẻ vẫn không thể rời mắt khỏi Yunho. Lòng thù hận dâng tràn trong đôi mắt người ấy.
Ngay trước khi buổi chụp hình bắt đầu, Jaejoong ghé lại gần tai Yunho, kín đáo thì thầm, "hãy tin ở tôi!"
Và Yunho nhìn chằm chằm Jaejoong một hồi lâu.
"Umh."
Bắt gặp hình ảnh nhuốm màu bi thương của những chiếc lá rơi bên hồ cùng vẻ mặt u buồn chìm vào suy tư của Yunho, Jaejoong liền cố gắng ghi lại khoảng khắc ấy một cách hoàn hảo với chiếc máy ảnh trên tay. Phía bên ngoài khung hình, các nhân viên nhìn vào Jaejoong bằng ánh mắt đầy hoài nghi. Cậu là người mới, mọi người không tin tưởng cậu cũng là điều dễ hiểu. Nhưng, khi mọi người thấy những bức hình được phóng lên trên màn ảnh, tất cả đã phải thốt lên những lời tán dương cậu.
Khuất sau các nhân viên, một người đàn ông đứng quan sát mọi chuyện. Vẻ băng lạnh và căm phẫn trong mắt anh ta dường như càng lúc càng thêm đậm nét. "Jung Yunho, điều gì khiến anh nghĩ mình có thể cướp đi mọi thứ của tôi chứ?"
—
Cảnh cuối cùng, Jaejoong đứng bên mép nước, ghi lại hình ảnh Yunho ngồi bên bờ đối diện. Rồi bỗng nhiên, một tiếng thét vang lên và Jaejoong ngã xuống hồ cùng với chiếc máy ảnh cậu đang cầm.
Nước không sâu, nhưng có rất nhiều đá tảng gập ghềnh. Jaejoong giữ chặt chiếc camera bằng cả hai tay, thậm chí khi vấp phải bãi đá, cậu vẫn không chịu rời tay khỏi chiếc máy để bám vào hàng rào bên cạnh. Cả cơ thể chìm trong làn nước, duy chỉ có bàn tay giơ cao lên giữa không trung, cố giữ không cho nước dính vào chiếc máy ảnh. Jaejoong nhăn mặt đau đớn, đùi cậu bị thương bởi những tai đá sắc nhọn chìm dưới mặt nước.
Các staff hoảng hốt nhìn Jaejoong, thấy thực sự bất lực. Từ phía bên kia hồ, Yunho chứng kiến tất cả, rồi không do dự chạy đến bên Jaejoong, nhảy xuống nước và kéo cậu dậy. Khi họ đã chèo lên khỏi mặt nước, Jaejoong nhìn chiếc camera vẫn hoàn toàn nguyên vẹn rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại, Yunho dùng ánh mắt trách mắng nhìn Jaejoong.
"Sao cậu bất cẩn thế hả?"
"Xin lỗi." Jaejoong hơi cúi đầu, trong lòng tràn ngập tội lỗi. Nếu cậu bất cẩn hơn chút nữa thì bao công sức của Yunho suốt buổi sáng đã đổ sông đổ bể hết rồi.
"Cậu không biết bám vào rào chắn bên cạnh ư?"
"Tôi sợ..."
"Sợ cái máy ảnh rơi xuống nước?"
"Umh."
"Kim Jaejoong, cậu là đồ ngốc hả?"
Jaejoong lặng lẽ nhìn chiếc máy ảnh cậu vẫn đang ôm chặt trong tay.
"Những bức ảnh có thể chụp lại được, còn cậu chỉ sống có một lần mà thôi." Nói xong, Yunho liền quay bước về khu vực hóa trang.
Jaejoong nhìn Yunho từ phía sau. Anh lo cho em ư? Em không sao, vết thương nhỏ xíu này có đáng gì đâu, chỉ cần anh vẫn ổn.
—
"Cảm ơn!" Cơ thể đang run lên vì lạnh của Jaejoong phút chốc được sưởi ấm, hơi ấm từ Yunho.
Vì đùi cậu bị thương nên Jaejoong được một nhân viên đưa tới bệnh viện gần đó dưới yêu cầu dứt khoát của Yunho.
"Sao anh lại làm vậy?"
Người đó bỗng run lên trong tích tắc.
"Cậu đang nói về chuyện gì thế?"
"Là vì tôi hay vì Yunho?"
"Tôi... tôi không hiểu ý cậu."
"Vừa nãy đó thôi, anh là người đã đẩy tôi đúng không?"
"Gì... gì cơ? Làm sao có chuyện đó được..."
"Dù lúc đó có rất nhiều người xung quanh, nhưng tôi thấy hết rồi."
"Thấy gì cơ?"
"Vẫn không chịu thừa nhận hả? Lẩn trong đám đông rồi rắp tâm đẩy tôi xuống nước khi không có ai chú ý."
Mặt hắn ta trở nên tái mét.
"Phải đó, là tôi. Chính là tôi đấy. Cậu làm được gì chứ!" Anh ta hung hăng nhìn Jaejoong.
"Là vì tôi phải không? Anh ghen tức vì công ty tin cậy tôi sao?"
"Hừm! Đừng có tự đánh giá bản thân cao thế. Tất cả là tại Yunho. Hắn ta cướp đi tất cả mọi thứ đáng lẽ phải thuộc về tôi! Sao hắn dám làm thế chứ?!"
"Đơn giản là vì anh ấy tài năng hơn anh!" Ánh mắt Jaejoong trở nên sắc lạnh vào khoảnh khắc người đó nói nguyên nhân chính là vì Yunho.
Và anh ta không dấu nổi vẻ sửng sốt.
"Đừng có đổ tội cho người khác vì sự kém cỏi của mình đi! Còn nữa, Jung Yunho là người anh có đủ tư cách để xúc phạm sao?"
Hắn ta nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Jaejoong và hoảng sợ lùi lại, trước khi quay người chạy thẳng.
Jaejoong mang theo vẻ mặt vô hồn bước về phía bệnh viện. Nếu là vì mình, em sẽ chọn cách bỏ qua. Thế nhưng, nếu là vì Jung Yunho, vậy thì... Jaejoong rút điện thoại ra, bấm số.
.
Việc Jaejoong một mình trở lại địa điểm chụp hình khiến Yunho nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.
"Không phải vừa rồi có ai đó đi cùng cậu ư? Sao lại trở về có một mình thế này?"
"Anh ta có việc khẩn cấp phải về nhà rồi."
Yunho ném ánh mắt hàm chứa đầy ý đồ về phía Jaejoong.
"Kim Jaejoong, sao tất cả mọi người đều gặp chuyện đột xuất khi gặp cậu vậy?"
Jaejoong sững người ra trong một giây, trước khi phá vỡ vẻ thiếu tự nhiên bằng một nụ cười hòa nhã.
"Ai bảo thế? Chẳng phải anh đâu có gặp chuyện gì sao?"
"Thật thế," Yunho không quên gật đầu, kiêu ngạo đáp lại.
"Vậy nên đừng nghĩ sâu xa. Mọi chuyện sẽ trôi qua êm thắm mà, Yunho," Jaejoong trả lời, trong thâm tâm vang lên một câu nói khác, và anh sẽ mãi luôn hạnh phúc, dù cho những điều này chẳng còn liên quan đến em nữa.
Nhìn một Jaejoong vẫn đầy dịu dàng, Yunho bắt đầu tỏ ra miễn cưỡng khi phải bỏ qua chuyện này. Hai người họ ngồi dưới một tán cây lớn ven hồ, những chiếc lá vàng rơi hoài không dứt như tô điểm thêm cho khung cảnh ấy. Mọi thứ trông vừa hoàn hảo, lại vừa mang theo niềm tiếc nuối cho một điều gì đó còn chưa bắt đầu, song đã gần đi tới hồi kết.
Ngày hôm đó, công ty giải trí SM diễn ra một cuộc cắt giảm nhân công lớn. Không ai biết lí do. Tuy vậy, không bao lâu sau, một đợt nhân viên mới gia nhập công ty, và đa số họ làm việc trong bộ phận bảo vệ an ninh.
Seven Days – Day 3
Ngày Thứ Ba
—
Mỗi lần dùng một tâm trạng khác để đối diện với một người đều đem lại những cảm xúc khác nhau. Nhưng dẫu vậy, khi dùng những cảm xúc khác nhau để ghi nhớ một người sẽ lại đem đến cùng một niềm hạnh phúc.
Cùng một bầu trời, nhưng khi ngắm nhìn nó với tâm tư khác, liệu cách nhìn nhận có trở nên khác biệt?
Jaejoong buông rèm cửa rồi bước về phía phòng trang điểm, khẽ mỉm cười. Thiên đường, có vẻ chính là nơi con người ta khao khát được đi tới.
Đến nơi, cậu đã thấy Yunho đang đợi trong phòng. Sự dịu dàng thường ngày tỏa ra từ người con trai xinh đẹp khiến Yunho như để tâm trí mình lạc đi đâu đó trong giây lát khi anh kinh ngạc nhìn Jaejoong bước về phía mình.
"Yunho," Jaejoong nở nụ cười dịu nhẹ.
"Ừm, cậu..."
"Nhiệm vụ của tôi hôm nay là trang điểm và làm tóc. Chúng ta nên bắt đầu ngay thôi, nhanh lên nào!" Jaejoong đẩy Yunho ngồi xuống trước bàn trang điểm rồi lôi các dụng cụ ra, bắt đầu đánh lớp kem lót lên khuôn mặt Yunho. Và ngay từ đầu, Yunho hoàn toàn chỉ biết im lặng quan sát Jaejoong qua gương.
"Đừng nói với tôi là cậu lại làm hỏng nhiệm vụ ngày hôm qua nhé?" Yunho nghiêm túc nhìn cậu.
"Sao cơ?" Jaejoong ngừng tay.
"Nếu không, vậy tại sao cậu lại đổi việc khác? Cậu lại bị đánh trượt hả?"
"À... vâng..." Jaejoong mỉm cười đầy khó xử.
"Xem ra cậu biết làm hết mọi việc ha," Yunho đùa giỡn đáp lại.
"Ngày trước tôi nhiều sở thích lắm, nên cũng học được vài thứ..."
Cuộc hội thoại ngắn ngủi đến đó là chấm dứt, và cả hai lại chìm vào yên lặng.
Khi công đoạn trang điểm đã xong, Jaejoong dẫn Yunho sang phòng thay đồ để thay trang phục cho chương trình ngày hôm nay. Trên đường đi, Jaejoong bỗng cảm thấy hơi choáng váng, cậu cáo phép rồi đi vào phòng vệ sinh. Cậu té những giọt nước mát lạnh lên mặt, ngắm nhìn ảnh phản chiếu của mình qua gương.
"Mày chưa thể bỏ cuộc lúc này được," Jaejoong thầm động viên bản thân.
Cậu tựa người vào bức tường, khóe mặt chợt thấy cay cay. Cậu có nên ép mình mỉm cười không? Không, trước mặt người đó, cậu không cần thiết phải trưng ra bộ mặt giả tạo ấy.
Nghỉ ngơi một chút, Jaejoong rời đi. Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa, cậu bị chặn lại bởi một người phụ nữ, ánh nhìn tức giận hiện trên khuôn mặt cô ta. Cô gái đó là chuyên viên trang điểm riêng của Yunho.
"Kim Jaejoong, mục đích của cậu là gì?"
Jaejoong lạnh lùng nhìn lại. Cậu chẳng buồn gây hấn với cô ta, song khi cậu quyết định bước tránh qua, cô ta lại giữ cậu lại.
"Thế nào? Cậu nghĩ cứ có kẻ chống lưng là cậu sẽ sở hữu cả thế giới ư? Kim Jaejoong, để tôi nói cho cậu biết, tôi không quan tâm cậu có quan hệ gì với chủ tịch công ty nhưng tôi vẫn là đàn anh đàn chị của cậu đấy! Thái độ vừa rồi của cậu là sao hả?"
"Chị chưa nghe câu này hả? Nếu muốn được người khác tôn trọng, trước tiên chị phải học cách tôn trọng người ta đã." Jaejoong giằng ra khỏi cái níu tay của cô ta, tiếp tục bước đi.
"Cậu nghĩ sau khi ngủ với cậu rồi thì chủ tịch sẽ hậu đãi cậu mãi sao? Giờ thì cậu thậm chí còn muốn trèo lên giường của Yunho nữa, phải không?"
Jaejoong quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh như băng, cả cơ thể cậu run lên.
"Sao? Tôi đoán đúng rồi hả? Kẻ quỷ quyệt như cậu, ngoài dùng thân thể mình để thỏa mãn nhữnng nhu cầu dơ bẩn của kẻ khác thì còn làm gì được nữa? Để tôi nói cho cậu nghe. Muốn chiếm vị trí của tôi ư? Cứ mơ đi!"
"Chị nói xong chưa?" Jaejoong nuốt cơn thịnh nộ xuống và lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặt đầy tàn nhang.
"Cậu..."
Jaejoong bước về phía cô ả rồi mỉa mai đáp.
"Không biết thì đừng có nói. Chị có biết giờ trông chị ngớ ngẩn thế nào không?"
"Mày!" Cô ta nâng tay phải lên, nhắm thẳng về phía Jaejoong.
Sự va chạm không đau đớn như những gì cậu chờ đợi. Jaejoong ngạc nhiên khi thấy Yunho bỗng xuất hiện trước mắt.
Yunho nhìn cô gái bằng ánh mắt mang theo sự phẫn nộ, ả đang tỏ ra vô cùng bối rối.
"Cô đang làm gì vậy hả!"
"Yunho... tôi..."
"Sỉ nhục người khác vui lắm sao?"
"Tôi không sỉ nhục cậu ta! Cậu ta vốn dĩ chỉ là đồ rẻ tiền thế thôi! Không phải cậu ta đang tuân theo cái luật bất thành văn đó để đạt được mục đích của mình ư?"
"Cô!" Yunho tức giận nhìn cô ả. Nhưng sau đó, anh bất chợt quay lại và bật cười đầy châm chọc.
"Hừm. Thế còn cô thì sao? Cô thậm chí còn chẳng có đủ điều kiện để dùng đến cái luật đấy!"
Cô gái há hốc miệng, tròn mắt nhìn Yunho – con người đang tỏa ra khí chất cao ngạo của những vị lãnh chúa.
"Sao? Tôi chọc vào nỗi đau của cô rồi hả?" Yunho ném cho cô ta cái khó chịu rồi kéo Jaejoong rời đi.
Jaejoong cảm thấy hơi bất tiện, liền cố gắng buông tay Yunho ra.
"Vừa nãy... anh nghe thấy hết rồi?" Jaejoong khẽ hỏi Yunho.
"Ừ."
"Vậy, anh có sẵn sàng chấp nhận không, nếu tôi thực sự đúng như những gì cô ấy nói?"
Yunho dừng bước.
"Kim Jaejoong, ý cậu là gì?"
Jaejoong nhìn anh và nở nụ cười cay đắng.
"Dùng cái chuyện không cần nhắc đến ấy để tiến thân... mọi người đều nói vậy mà..."
"Kim Jaejoong, cậu cho tôi là loại người nào vậy? Tôi không xứng với sự tin tưởng từ cậu ư?"
"Anh không nghĩ về tôi như vậy sao?"
"Cậu thật...!!!"
Yunho thất vọng cúi đầu rồi nói tiếp, "Trong lòng cậu, tôi không khác bọn họ ở điểm nào sao?"
Jaejoong hơi hối hận nhìn Yunho. Cậu muốn giải thích với Yunho rằng cậu không phải loại người mà người ta vẫn nói, vì anh là chàng trai cậu yêu rất nhiều. Và vì Yunho đối với cậu có ý nghĩa thật khác biệt, Jaejoong thực sự muốn làm rõ mọi hiểu nhầm về cậu của Yunho mặc dù cậu vốn chẳng phải kẻ thích thanh minh với người khác. Nhưng, cậu có nên làm thế không?
Ít nhất thì, bây giờ chưa đến lúc để giải thích tất cả.
"Tôi..." Jaejoong ngập ngừng, nhìn Yunho.
"Được rồi, Jaejoong, tôi tin cậu!" Những từ ngữ rất ngắn gọn vang lên dưới tông giọng trầm thấp của Yunho cũng đủ khiến Jaejoong cảm động. Cậu cúi thấp đầu, giấu đi những giọt lệ đang ứ đọng lại trong đôi mắt.
"Cảm ơn anh, Yunho."
Yunho mê mải nhìn Jaejoong. Con người đứng trước mặt anh kia gần như chỉ là một kẻ xa lạ. Cái gì đã khiến anh nói ra những lời ấy? Nhưng, dẫu vậy, anh vẫn chỉ có linh cảm rằng mình rất tin cậu ta. Jaejoong bí ẩn, Jaejoong dịu dàng, tất cả chỉ làm anh muốn hiểu chàng trai xinh đẹp ấy hơn nữa, lại gần cậu ấy hơn nữa.
Trong khoản khắc đó, người quản lí bỗng vỗi vã chạy về phía họ.
"Yunho, đến lượt cậu rồi!"
"Vâng, em ra ngay," Yunho quay người rời đi. Song lại ngừng lại một chút để nói với người quản lý.
"Hyung, giúp em đổi stylist cá nhân mới."
"Sao vậy?"
"Chẳng sao cả, cứ làm những gì em bảo đi!"
"Nhưng mà..."
"Thôi nào, chúng ta không có thời gian để mà bàn bạc lúc này đâu. Em đi trước."
Người quản lí đi ngay sau anh miễn cưỡng lẩm bẩm với chính mình.
"Cô tạo mẫu đó không tệ mà! Giờ biết tìm người tốt như cô ta ở đâu bây giờ chứ..."
"Xin lỗi..." Jaejoong gọi người quản lý.
"Có chuyện gì vậy?"
"Anh không nhất thiết phải thay người mới đâu, chỉ cần nói rõ với cô ấy."
"Chuyện gì?" Anh ta nhìn Jaejoong đầy khó hiểu.
"Nói với cô ấy chú ý cách cư xử một chút là được rồi. Cuộc sống này có hàng tá thứ quan trọng hơn là hình thức bên ngoài."
"Nhưng Yunho..."
"Đừng lo, tôi đảm bảo Yunho cũng sẽ không nỡ để một chuyên viên tài năng như thế ra đi đâu!"
"Thôi được."
.
Khuya, Jaejoong ngắm nhìn bầu trời đêm xinh đẹp, trái tim đong đầy hình ảnh của Yunho – khuôn mặt giận dữ khi anh cố bảo vệ cậu, nét ưu tư khi anh lo lắng cho cậu, vẻ nghiêm túc khi anh nói rằng anh ấy tin cậu. Mọi khía cạnh khác biệt của anh, tất cả đều thật hoàn hảo.
Đúng vậy, người ta có xúc phạm tôi cũng chẳng sao hết. Cho đến cuối ngày, tôi sẽ lại là người rời đi, cũng không cần thiết phải quan tâm mấy chuyện đó. Nhưng dù thế nào, tôi sẽ không để bất cứ ai xúc phạm Yunho hết, vì anh ấy, là người Kim Jaejoong này yêu.
Seven Days – Day 4
Ngày Thứ Tư
Mỗi ngày em ở bên anh, tiết trời đều thật tuyệt. Liệu đó có phải món quà mà Chúa ban tặng không? Có thể lắm. Dù chỉ lưu lại nơi đây trong thời gian thật ngắn, dù chỉ biết lặng lẽ động viên anh, em cũng mãn nguyện rồi.
—
Yunho chán nản bước về phía sau sân khấu, chiều nay anh có buổi tập cho tiết mục ngày mai. Hiệu ứng ánh sáng không đạt yêu cầu do lỗi của đạo diễn sân khấu, và dù sau bao lần diễn tập, màn trình diễn vẫn chưa thể đạt tới mức "chuẩn Yunho". Dù là ngôi sao nổi tiếng nhất châu Á, anh chưa từng tỏ ra tự mãn, nhưng thế này thì không thể chấp nhận được. Một đạo diễn như anh ta thậm chí còn không thể sắp xếp ổn thỏa những điểm căn bản. Và vì thế, Yunho nổi đóa lên với hắn. Biết chuyện, Jaejoong liền nhanh chóng bước vào phòng chủ tịch.
Lát sau, cậu trở ra ngoài, thở dài nặng nhọc. Có phải lần này cậu đã quá phiền phức rồi không? Nghĩ về nét mặt đầy bất lực của vị chủ tịch, Jaejoong cười nhạo chính mình. Còn bốn ngày... phải rồi... chỉ còn bốn ngày nữa thôi.
Jaejoong bước vào sau sân khấu và thấy Yunho ngồi yên trên ghế. Cậu tiến lại gần anh, trái tim khẽ nhói lên.
"Này, lần sau, đừng ngồi đây một mình nữa đi! Nhìn từ xa, trông anh cô đơn lắm!"
Yunho nghe thấy liền ngẩng đầu lên nhìn Jaejoong.
Jaejoong mỉm cười.
"Mọi vấn đề đều sẽ có cách giải quyết mà, phải không?"
Yunho yên lặng lắng nghe mà không đáp lại. Có một ai đó bên cạnh lúc này thật tốt.
"Yunho, tìm cho mình một cô bạn gái đi!"
Yunho nhìn Jaejoong, kinh ngạc. Tất cả mọi người đều biết rằng, đối với một thần tượng, hẹn hò là điều cấm kị. Nó sẽ khiến mức độ yêu mến mà mọi người giành cho ngôi sao ấy tụt dốc không phanh.
"Nếu anh cứ tự mình ôm hết mọi thứ sẽ mệt mỏi vô cùng. Thế nên, hãy tìm ai đó có thể cùng anh chia sẻ những gánh nặng ấy đi!" Jaejoong nghiêm túc nói tiếp.
Yunho lắc đầu rồi quay đi.
"Anh... anh lo chuyện danh vọng sao? Nếu vậy, chủ tịch có thể che giấu giúp anh... tôi..."
"Là bởi vì tôi vẫn chưa gặp được người đó, không phải vì danh vọng, đó chỉ là thứ bên ngoài thôi, tôi không mấy để tâm. Khi gặp được người ấy rồi, tôi chắc chắn sẽ công bố mối quan hệ của mình. Có gì phải giấu giếm chứ? Nếu tôi thực sự yêu người đó, tôi muốn yêu công khai."
Mỗi lời Yunho nói ra đều đập tan trái tim Jaejoong thành ngàn mảnh. Anh ấy thật đơn độc, không giống như những gì người ta tưởng tượng.
Hai người họ cứ tiếp tục yên lặng như vậy, cho đến khi Jaejoong kéo Yunho trở lại sân khấu.
"Đừng làm biếng nữa, ra tập tiếp thôi!"
Yunho dừng bước và nhìn vào bóng lưng Jaejoong, do dự.
"Ổn rồi, tên đạo diễn đó đã bị đuổi việc. Đạo diễn mới chắc chắn sẽ biến mọi chuyện trở nên thật tuyệt vời. Tin tôi đi!"
"Umh."
Yunho tinh ý nhận ra bộ đồ của Jaejoong trông khá giống trang phục dancer của anh mặc ngày hôm qua và bắt đầu nghi ngờ. Có phải anh đã nghĩ nhiều quá rồi không?
Trong lúc đó, Jaejoong bỗng cảm thấy thật mệt mỏi. Có vẻ như kế hoạch của cậu ngày hôm nay phải thay đổi rồi. Bất lực nhìn trang phục của mình, cậu rảo bước về phía sân khấu.
Ra tới nơi, cậu thấy người đạo diễn và một vài nhân viên đang tranh cãi.
"Các người nghĩ mình là ai mà dám đuổi tôi?"
"Tôi xin lỗi, đây là chỉ thị của chủ tịch. Xin hãy rời khỏi đây ngay!"
"Tôi muốn gặp chủ tịch! Sao ông ta lại đuổi việc tôi?!"
Nhân viên bảo vệ nhìn kẻ ngoan cố đó rồi tiến tới kéo anh ta đi. Người đạo diễn vẫn tiếp tục tỏ ra cố chấp, bắt đầu chửi rủa ầm ĩ.
Yunho cảm thấy thật có lỗi vì chính mình là người đã khiến anh ta mất việc.
Trong lúc đó, nhóm nhân viên bắt đầu tụ lại, sôi nổi bàn tán.
"Đồ vô dụng, hắn ta đáng lẽ nên chuẩn bị tinh thần cho việc bị đuổi sớm rồi chứ! Nghe nói chú cậu ta là người có vai vế trong công ty. Xì! Hắn ta hẳn đã luồn lách quan hệ mới kiếm được công việc này. Nhờ trời, chủ tịch thật sáng suốt! Tôi đã chịu đựng tên đó lâu lắm rồi!"
Jaejoong quan sát biểu hiện có phần hối lỗi trên gương mặt Yunho rồi bước lại gần, nắm lấy tay anh.
"Đừng vì sự kém cỏi của người khác mà trách bản thân mình nữa. Không đáng đâu", Jaejoong nhẹ giọng nói, hi vọng sẽ khiến Yunho cảm thấy khá hơn.
Yunho cảm nhận hơi ấm trong tay mình, trái tim bất giác cũng trở nên thật ấm áp. Mọi cảm giác tội lỗi đều bị gột đi tất cả nhờ một câu nói của người con trai đang đứng bên anh kia.
"Được rồi, giờ tới lượt tôi ra tay!" Jaejoong nhìn Yunho cười tinh quái.
"Hả?" Yunho bối rối nhìn lại.
"Tôi nói là, từ giờ anh nên gọi tôi là Đạo diễn Kim đi!"
Cho đến khi nhận thức tát mạnh vào Yunho, anh vẫn không thể giấu nổi vẻ mặt kinh ngạc. Chàng trai này, cậu ta là thiên tài sao?! Sao cậu ta có thể biết tất cả mọi thứ vậy?!
Jaejoong thông báo cho mọi người vai trò đạo diễn của mình. Những tiếng xầm xì nho nhỏ dấy lên giữa đám nhân viên, nhưng cậu không để ý lắm. Bước về phía đạo diễn ánh sáng, cậu bắt đầu thảo luận với anh ta về vài rắc rối với chuyện đèn chiếu sáng. Yunho đứng ngoài quan sát tác phong nghiêm túc trong khi làm việc của Jaejoong, chẳng thể ngăn nổi cảm giác bàng hoàng.
Buổi diễn tập chính thức bắt đầu, Yunho thực hiện những động tác vũ đạo quen thuộc và cho thấy sự nỗ lực cùng vẻ mê hoặc của mình dưới ánh đèn flash sôi động. Đứng dưới sân khấu, Jaejoong chăm chú ngắm nhìn mọi động tác của chàng ca sĩ, cố gắng khắc ghi từng cử chỉ, từng biểu cảm của Yunho. Giá như cậu có thể cứ mãi ngắm nhìn Yunho như vậy suốt phần đời còn lại... sẽ thật tuyệt biết bao...
Từ trên sàn diễn, Yunho cũng nhìn Jaejoong bằng đôi mắt mơ màng, như thể ánh đèn đang không hề chiếu lên sân khấu mà ghé qua nơi Jaejoong vậy.
Ánh mắt họ gặp nhau, mọi tiếng động ồn ã xung quanh như nhạt dần. Dưới ánh đèn, từng đường nét trên khuôn mặt họ được chạm khắc vào trái tim nhau, không thể quên lãng.
Khi một kẻ chìm đắm trong khoảnh khắc lúc này, dòng thời gian hẳn sẽ bị bỏ quên. Nhận ra mọi thứ đã đi tới hồi kết, còn lại chỉ là cảm giác tiếc nuối vô vàn. Giá như thời gian trôi qua chậm hơn...
—
Jaejoong tiến vào bãi đỗ xe, chuẩn bị trở về nhà. Ngay khi cậu vừa mở cửa xe và bước vào trong, một giọng nói vang lên.
"Jaejoong!" Yunho chạy lại phía cậu.
Jaejoong đóng cửa xe lại, ngả người lên ghế.
"Yunho? Chuyện gì thế?"
"Ừm, cũng không có gì, tôi chỉ muốn tìm cậu."
Không đợi Jaejoong đáp lại, Yunho vội vọt vào xe cậu.
"Đi thôi!"
Jaejoong cười bất lực.
"Đi nào! Cậu tài xế!" Yunho nghịch ngợm chọc cười Jaejoong
"Này! Jung Yunho! Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nhá!"
"Thôi nào, một lần thôi, làm tài xế cho tôi đi mà! Trợ lí bỏ rơi tôi đi hẹn hò rồi!"
"Anh nói Park Yoochun á? Anh ta có người yêu sao?"
"Ừ, là Kim Junsu, một ca sĩ khác cùng công ty."
Jaejoong hơi chút ngạc nhiên, song cũng không nghĩ thêm gì nữa. Dù tình yêu giữa hai người đàn ông thật gian nan, nhưng Junsu ít ra cũng còn may mắn hơn Yunho. Cậu ấy đã tìm được một ai đó bên cạnh mình.
Jaejoong đưa Yunho đến bờ sông Hàn. Hai người họ nằm dài trên bãi cỏ, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Suốt một thời gian không ai nói gì, Yunho bỗng nhiên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Kim Jaejoong, cậu... có người yêu chưa?"
"Chưa. Tôi bận lắm. Chẳng có thời gian mà hò hẹn nữa."
"Ra là thế." Yunho thầm cảm thấy vui mừng, dù chính mình cũng không lí giải nổi tại sao.
"Chúng ta...là bạn phải không?"
"Ừm." Jaejoong khẽ quay mặt đi, cố giấu nỗi buồn giăng trong đôi mắt. Là bạn thôi cũng đủ rồi, thực sự chỉ cần như vậy...
"Nhưng tôi không muốn chúng ta chỉ là bạn bè!" Yunho bỗng buồn bực nói, những lời ấy khiến Jaejoong không biết nói gì hơn.
"Hả?" Jaejoong bối rối nhìn Yunho, vẻ dè dặt thoáng qua trong mắt cậu.
Yunho lại một lần nữa chìm vào im lặng, anh không đáp lại, chỉ chậm rãi nắm lấy tay Jaejoong và tiếp tục lặng nhìn những vì sao.
Khi bàn tay cậu đang được nắm lấy, Jaejoong cảm tưởng trái tim mình đang đập như điên. Cậu nhìn Yunho – người đang làm bộ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra hết, lặng lẽ xiết chặt lấy tay anh, và ngước nhìn bầu trời đêm.
Ngày chủ thật thật đẹp, bởi, bầu trời đêm chủ nhật tràn ngập ánh sao. Và vì thế, những kẻ đang yêu có thể cùng nhau ngắm nhìn bầu trời đầy sao ấy, nguyện ước cho tình yêu của họ sẽ tồn tại đến vĩnh hằng.
Seven Days – Day 5
Ngày Thứ năm
——-
Em nên lấy thân phận gì để tiếp tục được ở bên anh nữa đây? Em nên mang theo cảm xúc gì những khi gần anh? Em sẽ ra đi như cơn gió thoảng qua, mang theo những kỉ niệm về anh, và tan biến nơi chân trời.
—
Jaejoong đến điểm biểu diễn sớm hơn giờ ghi hình chính thức một chút, cẩn trọng kiểm tra lại từng chi tiết nhỏ nhất. Yunho thay đồ diễn rồi bước lên sân khấu, duyệt lại những động tác vũ đạo. Trong khi đó, từ dưới sân khấu, Jaejoong đôi khi lại lén nhìn chàng ca sĩ một chút.
Có thể cùng anh làm việc thật là một điều hạnh phúc.
Bất ngờ, từ phía sau cánh gà bỗng vang lên tiếng huyên náo khiến cả Jaejoong và Yunho phải dừng công việc của mình lại, lập tức chạy về hướng đó. Hình như một trong những vũ công phụ của Yunho đã bất tỉnh sau ngay sau khi uống một chai nước nhận được từ fan của Yunho. Mọi người nhìn Yunho và Jaejoong, hoảng loạn. Nắm bắt được tình hình, Yunho liền gọi xe cứu thương và đưa người vũ công đó đến bệnh viện. Và vì chương trình sẽ bắt đầu trong ít phút nữa, họ chẳng lấy đâu ra thời gian để mà điều tra nguyên nhân chính xác, trong khi sự thiếu vắng đột ngột của một vũ công lại khiến Yunho cảm thấy bồn chồn. Jaejoong nhìn Yunho bằng ánh mắt nhuốm màu lo lắng, sau đó liền nhanh chóng bước tới phòng thay đồ.
Yunho dẫn các vũ công còn lại ra sân khấu, chuẩn bị ghi hình. Mặc dù thiếu đi một người, buổi ghi hình hôm nay vẫn đóng vai trò quan trọng trong chiến dịch quảng bá album mới, và vì thế, anh càng phải cố gắng hết sức.
Trước khi màn trình diễn bắt đầu, tất cả các chùm đèn trên sân khấu mờ dần đi. Và khi ánh sáng từ từ trở lại cùng với tiếng nhạc, Yunho nhìn thấy Jaejoong, đầy kinh ngạc. Cậu ấy đang đứng ở vị trí vốn là của người vũ công bị thương ban nãy. Không có thời gian để suy nghĩ thêm nữa, Yunho tập trung trở lại vào tiết mục của mình. Dẫu vậy, đôi mắt anh vẫn cứ dán chặt vào Jaejoong, quan sát cậu uyển chuyển thực hiện từng bước nhảy chính xác.
Dù những chuyển động của cậu không mạnh mẽ như anh, những bước nhảy quen thuộc đó đã thay thế cho sự thiếu vắng của người vũ công kia. Dưới ánh đèn flash lấp lánh, hình ảnh của hai người họ đều đã được ghi lại, trong đôi mắt họ ánh lên niềm say mê ngây ngất.
Vì chương trình chủ yếu được xây dựng trên mô hình của một talk show, sau màn trình diễn, Jaejoong liền trở lại ghế đạo diễn và chỉ đạo chương trình diễn ra suôn sẻ trong suốt thời gian còn lại. Từ sân khấu, Yunho vẫn tiếp tục mải mê nhìn Jaejoong, đôi mắt đong đầy sự biết ơn vô vàn.
Buổi ghi hình kết thúc, Jaejoong lê thân thể rã rời của mình trở lại sân khấu và ngồi phịch lên ghế. Giờ đã là buổi trưa, mọi người bắt đầu lục đục kéo đi ăn. Trong khi đó, cậu khó chịu xoa lên ngực mình.
Sao em lại yêu anh nhiều vậy chứ? Đến mức chỉ cần nhìn anh thôi, trái tim em cũng đánh mất đi nhịp điệu của nó, đến mức có cảm tưởng nó sẽ ngừng đập ngay vào khoảnh khắc anh biến mất khỏi tầm mắt.
"Jaejoong!"
Jaejoong nghe tiếng ai đó gọi cậu, liền bỏ tay xuống và ngước lên nhìn người đang tiến lại gần mình.
"Ah! Chủ tịch!"
Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, diện mạo đẹp đẽ, nhìn về phía Jaejoong, nét mặt tỏ ra đôi chút bực bội.
"Em biết mình đang làm gì không vậy?"
"Chủ tịch, em tưởng anh bận lắm mà? Sao lại rảnh rỗi đến thăm em thế này?"
"Kim Jaejoong, đừng có tỏ ra bướng bỉnh thế nữa được không?" Chủ tịch nhìn Jaejoong bằng ánh mắt thất vọng, xen lẫn sự bất lực.
Jaejoong lặng lẽ cúi đầu.
"Đi theo anh!"
Nói rồi, anh ta kéo Jaejoong rời đi.
Jaejoong phản kháng, giằng tay ra.
"Anh đã hứa với em rồi! Giờ chưa phải lúc!"
"Nhưng..."
"Chỉ còn vài ngày nữa thôi..." Jaejoong buồn phiền nhìn chủ tịch công ty.
Chủ tịch nhìn lại Jaejoong và tỏ ra tuyệt vọng, rồi dịu dàng ôm lấy cậu.
"Thôi được, nhưng em phải biết quý trọng bản thân mình hơn đấy. Anh sẽ đợi em." Nói rồi anh ta bỏ đi.
Yunho nấp trong phòng thay đồ, nhìn bóng lưng Jaejoong, lòng đầy thắc mắc.
Vì sao lại gần em lại khó khăn đến thế? Khi cuối cùng anh cũng nhận ra tình cảm của mình đối với em, em lại giành cho anh một lời nghiệt ngã.
Yunho quay người rời đi trong im lặng, bước lên sân thượng vắng vẻ của tòa nhà, buồn bã ngước nhìn bầu trời xanh thăm thẳm. Cơn gió dịu dàng vuốt lên mái tóc anh. Anh đưa tay cố bắt lấy nó, nhưng rồi lại nhận ra chẳng gì còn lại trên đôi tay này hết. Phải chăng tình yêu cũng như vậy? Thật dịu dàng, nhưng cũng chỉ là hư ảo.
Yunho sớm hoàn thành công việc rồi rời công ty trong tâm trạng không vui. Đám fan hâm mộ đợi phía ngoài hét ầm lên khi họ thấy anh. Bất chợt, một kẻ lẩn trong đám đông kín đáo rút ra một con dao sắc nhọn. Hành động đó lọt vào mắt Jaejoong khi cậu cũng đang từ cửa chính bước ra. Cậu lập tức lao đến bên Yunho, đẩy cả hai cùng ngã lăn xuống đất. Các vệ sĩ tức khắc phát hiện ra lưỡi dao thò và gạt bay đi khi chút nữa thì nó đã chạm vào Jaejoong. Đám đông xung quanh hoảng loạn hét lên. Yunho nhìn Jaejoong, cậu đang nằm đè trên người anh. Đôi mắt cậu tràn ngập sự sợ hãi.
Nếu như lúc đó cậu không phát hiện ra nguy hiểm từ phía sau Yunho, chuyện gì sẽ xảy ra? Điều gì lẽ ra đã xảy đến với Yunho? Cậu không tưởng tượng nổi hệ quả sẽ thế nào nữa. Nghĩ đến đó, nước mắt Jaejoong lại dàn ra.
Yunho tưởng Jaejoong bị thương, liền mau chóng đỡ cậu dậy.
"Sao vậy? Cậu bị thương rồi?"
Jaejoong im lặng nhắm chặt mắt. Yunho nhìn thủ phạm đã bị các bảo vệ bắt giữ, há hốc miệng kinh ngạc.
"Là anh sao?"
Hắn chính là tên đạo diễn vừa bị đuổi việc hôm trước.
"Jung Yunho! Cứ cho là mày may mắn lần này đi! Tao sẽ không tha cho mày đâu!"
Jaejoong nhìn hung thủ bị lôi đi, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt cậu.
Yunho dìu Jaejoong vào trong xe.
Yoochun nhìn họ đầy lo lắng.
"Hai người không sao chứ?"
"Vâng, bọn em ổn. Về thôi."
Ngồi bên Yunho, Jaejoong khó chịu xoa xoa mắt cá chân hơi đau. Yunho phát hiện ra liền kéo ống quần cậu lên, kiểm tra vết đỏ trên chân cậu.
"Đau lắm phải không?..." Anh nói rồi dùng tay dịu dàng xoa lên vết thương.
Jaejoong ngạc nhiên nhìn những gì Yunho đang làm, hai mắt bất chợt đỏ lên. Cảm nhận được sự xoa dịu nhẹ nhàng trên mắt cá chân, khóe môi cậu chợt cong lên.
Yoochun từ ghế lái quan sát mọi chuyện qua gương chiếu hậu, mỉm cười ranh mãnh. Hai người họ ở bên nhau trông không tệ chút nào.
Sau khi đưa Yunho về nhà, Yoochun liền lái xe rời đi, bỏ lại Jaejoong và rồi mỉm cười nhìn hai người cùng bước vào căn nhà.
Yunho dìu Jaejoong ngồi lên sofa trước khi lấy hộp thuốc ra, bắt đầu thoa thuốc mỡ lên mắt cá chân cậu.
"Không sao đâu. Anh không nhất thiết phải để ý mấy chuyện ấy..." Jaejoong nói, không thể chịu nổi việc tiếp xúc thân mật với anh.
Nhưng Yunho vẫn cứ yên lặng, tiếp tục công việc mình đang làm.
Sau khi chăm sóc cho vết thương của Jaejoong, Yunho đặt cả hai tay lên vai cậu, nghiêm túc nói.
"Cậu phải biết coi trọng bản thân mình." Anh ta đã nói như vậy, nhưng anh thật sự cũng muốn nói điều ấy với em.
Jaejoong đơ người nhìn Yunho, lúc này anh đang tỏ ra như một người hoàn toàn khác. Dẫu vậy, trái tim cậu đang dần dần được đong đầy bởi vị ngọt ngào từ những quan tâm, lo lắng của chàng trai ấy. Cậu gật đầu đáp lại.
Em sẽ quý trọng bản thân mình cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Kiếp này, em muốn được khắc ghi kỉ niệm của chúng ta trong trái tim mình.
Vì Yunho cứ khăng khăng bắt ép, Jaejoong quyết định ở lại nhà anh đêm nay. Cậu dùng chỗ nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh nhà Yunho nấu một bữa tối đơn giản. Yunho thốt lên vui mừng trước khả năng nấu nướng của Jaejoong, thưởng thức bữa ăn ngon lành, song cũng không quên chọc cậu.
"Lấy cậu về rồi thì tôi ngày nào cũng sẽ được ăn thức ăn ngon như vậy ha."
Jaejoong như đóng băng trong khoảng khắc rồi nhìn Yunho bằng ánh mắt vương chút đau đớn.
"Yunho, sao anh lại lấy chuyện đó ra đùa được chứ?"
Yunho mỉm cười, che đi nỗi thất vọng trong mắt. Thế giới này mới rộng lớn làm sao! Điều gì khiến anh nghĩ mình có thể dùng mấy từ ngữ ngọt ngào đó để chói chặt em bên mình? Tình yêu, đó là điều mà khi cả hai người đều đã sẵn sàng. Còn anh, anh chỉ là kẻ ngoài cuộc mà thôi.
Jaejoong đứng bên cửa sổ phòng giành cho khách, lấy điện thoại ra. Đối diện với màn đêm, cậu lạnh lung phun ra mấy tiếng.
"Changmin, anh muốn cậu tìm ra mọi nguy hiểm tiềm tàng xung quanh Yunho! Báo lại cho anh đêm mai!" Nói rồi, cậu ngắt máy, trong đôi mắt nhìn xa xăm cùng bi thương hỗn tạp.
Seven Days – Day 6
Ngày thứ 6
—-
Trở thành người được anh yêu thương dường như là điều vượt quá mức đòi hỏi. Giới hạn của số mệnh không cho phép em hi vọng vào điều gì đó quá nhiều, nên chúng ta hãy cứ an phận bạn bè thôi mà thôi. Tình yêu và tình bạn cùng đến từ một cảm xúc – sự quan tâm giành cho một người, chỉ có điều, chúng lại có những cái kết thật khác biệt.
———–
Cuối tuần, công ty quản lí cuối cùng cũng nhân đạo mà tặng Yunho một ngày nghỉ. Thông báo đó đến với Yunho tựa như một điều bất ngờ, vì đối với một nghệ sĩ, một ngày nghỉ trọn vẹn dường như là điều không thể. Cho dù có là cuối năm, khó lắm anh mới có thời gian để mà về nhà.
Jaejoong thức dậy sớm làm bữa sáng cho cả hai. Trên bàn ăn, cậu nhìn Yunho với vẻ mặt như có gì muốn nói.
"Jaejoong, sao thế?" Yunho không thể chịu nổi việc cứ nhìn chàng trai kia hết mở lại ngậm miệng lại liên tục vậy nữa, liền hỏi.
"Ừm... tôi cũng có một ngày nghỉ... nên..."
"Sao chúng ta không ra ngoài dạo chơi chút nhỉ?"
"Được thôi!" Jaejoong kích động đáp lời. Keke, cậu cũng đã nghĩ đến việc đó nhưng không biết phải mở lời thế nào đây ~
Yunho nhìn một Jaejoong đang vô cùng vui vẻ, anh mỉm cười. Cậu ta giống như một đứa trẻ vậy.
Jaejoong thích thú bàn luận với Yunho về việc họ sẽ sử dụng ngày nghỉ này ra sao.
"Nhưng mà đi đâu đây?" Yunho hỏi, cảm thấy hơi lo lắng về những phiền phức trong việc bị người khác bắt gặp.
Jaejoong bí hiểm mở note book, chọn ra một tấm hình cho Yunho xem. Bức hình khung cảnh của bầu trời được chụp từ một rừng cây. Trong bức hình, những vệt mây vắt ngang trên bầu trời xanh thẳm đẹp đến mê hồn, khiến người ta tưởng rằng chúng chỉ đậu ngay trên những lùm cây, chỉ cần vương tay ra là chạm đến.
"Đó là đâu thế? Khung cảnh thật xinh đẹp!" Yunho hỏi trong lúc say mê ngắm bức hình.
"Một nơi ngày trước tôi tình cờ có dịp ghé thăm. Rất đẹp, phải không? Đến đó nhé? Là một ngọn núi nhỏ ở ngoại ô, không xa đây lắm, cũng chưa được phát triển thành khu du lịch nên cũng chẳng có mấy người đâu. Anh không phải lo bị người khác nhận ra nữa."
Yunho ranh mãnh nhìn Jaejoong.
"Khai thật đi, cậu sớm lên kế hoạch cho chuyện này rồi phải không?"
Một tia hoảng loạn vụt qua trong mắt Jaejoong.
"Tôi đùa thôi! Chuẩn bị đi nào. Chúng ta cần mang theo những gì nhỉ?" Yunho nói tiếp rồi quay trở lại phòng ngủ.
Jaejoong thở dài. Ơn trời, anh ấy chưa phát hiện ra. Cậu xoay xở mãi mới kiếm được cho Yunho một ngày nghỉ, và tất nhiên, tất cả đã được sắp xếp hết rồi.
Giống như khung cảnh trong bức hình, tầm mắt em thực sự rất nhỏ bé, tới mức chỉ chứa vừa mình anh mà thôi.
Yunho thay thường phục và ném cho Jaejoong một chiếc áo sơ-mi.
"Đây! Chắc hơi rộng với cậu nhưng đi đường xa sẽ rất thoải mái."
Jaejoong cầm chiếc áo, mỉm cười hiền lành với Yunho.
"Cảm ơn!" Nói rồi, cậu trở về phòng mình thay đồ. Xong xuôi, cậu lấy điện thoại, nhấn số.
"Changmin, cậu không cần đem đồ cho anh nữa đâu."
"Này! Kim Jaejoong! Anh bị sao vậy? Em đang trên đường tới nhà Yunho rồi đó!"
"Vậy không cần đến nữa đâu. Về đi! Anh muốn xem danh sách hoàn chỉnh vào tối nay. Anh cúp máy nhé!" Lờ đi chuyện cái người ở đầu dây bên kia có thế bực mình thế nào, Jaejoong dứt khoát ngắt máy. Em đang rất háo hức cho buổi hẹn với anh đây~
Vẫn còn chút thời gian, Jaejoong quyết định vào bếp chuẩn bị ít đồ ăn mang lên núi cho bữa trưa. Khi cậu làm xong, hai người họ lên xe, thẳng tiến ra ngoại ô.
Tới chân núi, Jaejoong xuống xe, bước vào một nông trại và chào hỏi mọi người. Một người đàn ông luống tuổi bước ra, thân thiện trò chuyện với Jaejoong, chốc sau, một người phụ nữ đi ra, cầm theo một chiếc túi.
"Mang đi mà ăn này."
"Con cảm ơn dì!" Jaejoong mỉm cười, cầm lấy chiếc túi.
Hai người họ cùng nhìn qua Yunho.
"Cháu là bạn Jaejoong hả? Đẹp trai quá ha~!"
Yunho mỉm cười rồi cùng họ chuyện trò một chút.
"Không còn sớm nữa rồi. Hai cháu nên bắt đầu lên đường đi thôi. Chúng ta sẽ giúp hai cháu để ý chiếc xe. Cẩn thận nhé!"
Jaejoong cảm ơn ông bác nọ rồi kéo Yunho đi về hướng đường lên núi.
Vì chỉ là một con đường mòn khúc khuỷu nên cũng tương đối khó đi. Dù vậy, với những ai đã chuẩn bị trước cho chuyến hành trình thì chẳng có gì khó khăn cả. Đó cũng là lí do khiến Jaejoong thích đến đây.
Cuộc sống cũng như vậy đó, sẽ không phải một con đường trải đầy hoa hồng. Vì lẽ đó, con người ta muốn tôi luyện cho chính bản thân mình khả năng vượt qua mọi khó khăn thử thách trên con đường ấy. Vả lại, với một đích đến rõ ràng, những con đường chông gai ấy rốt cuộc sẽ trở thành con đường với những bậc thang đá đưa ta tới thành công.
"Jaejoong, ngày trước cậu hay đến đây lắm đúng không?" Yunho không thích cái không khí im lặng này, anh cất tiếng hỏi, anh muốn trò chuyện với Jaejoong nhiều hơn. Cho dù với họ, tình yêu là điều không thể, thì tình bạn vẫn là điều tốt thôi, phải không?
"Không hẳn, chỉ khi nào đầu óc tôi cảm thấy mỏi mệt thôi."
"Ồ."
"Yunho này, có bao giờ anh cảm thấy thật tồi tệ không?"
"Tất nhiên rồi, mọi người đều có những lúc như thế."
"Phải rồi. Yunho, anh có nhiều dự định cho tương lai chứ?"
"Hm? Trong tương lai ư? Tôi tất nhiên là có rất nhiều rồi!"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện suốt chặng đường lên núi vắng lặng, nói về những ước vọng của họ trong tương lai. Trước những lời Yunho nói, Jaejoong chỉ biết im lặng gật đầu.
Mặc dù chẳng thể là một phần trong tương lai của anh, em vẫn ích kỷ muốn biết anh hình dung về những ngày sau như thế nào.
——–
Khi họ đến một con suối nhỏ, Jaejoong liền nắm lấy tay Yunho thật chặt.
"Anh phải cẩn thận. Không thể coi thường con suốt tưởng chừng rất nông này đâu. Lớp bùn đất bên dưới rất dày. Đi theo tôi, dẫm lên những tảng đá."
"Sao cậu biết? Cậu đã từng bị ngã xuống dưới này rồi à?"
"Ừm,..."
"Nếu vậy, từ giờ, lúc nào cậu tới đây tôi cũng sẽ đi cùng!"
Nghe đến đây, trái tim Jaejoong bỗng dưng nhói đau. Cậu bị phân tâm, không nhận ra tảng đá dưới chân bỗng rung lắc và cả cơ thế cậu bắt đầu trượt thẳng xuống dòng nước.
"Jaejoong, cẩn thận!" Yunho hoảng hốt hét lên, anh vươn tay trái tóm lấy eo Jaejoong và kéo cả hai ngược về hướng bãi cỏ bên bờ đối diện.
Hai người ngã lăn trên đất và kết thúc trong tư thế Yunho nằm đè lên người Jaejoong. Anh nhìn khuôn mặt không thể gần hơn của Jaejoong, rồi mạnh mẽ đặt một nụ hôn lên bờ môi đỏ mọng quyến rũ ấy. Jaejoong chỉ biết sững người để Yunho hôn mình, đầu óc trở nên trống rỗng. Nhìn chăm chăm vào đâu mắt nhắm nghiền của chàng ca sĩ, cậu cũng từ từ khép mắt lại. Nụ hôn của họ kéo dài trong đôi ba phút, cho đến khi Yunho rốt cuộc cũng phải miễn cưỡng mà tách ra, kéo Jaejoong đứng dậy.
"C-cậu có bị thương ở đâu không vậy?" Yunho quay mặt đi, anh hơi căng thẳng khi phải đối diện với Jaejoong khi chính mình là người đã cưỡng hôn cậu dù biết rằng...
"Tôi không sao. Đi tiếp thôi." Jaejoong đi lướt qua Yunho, trong long tràn đầy biểu tình bối rối.
Suốt chặng đường còn lại, hai người họ không ai nói với ai câu nào, mỗi kẻ mải mê với những suy nghĩ khác nhau.
Khi đã lên tới đỉnh núi, họ tìm một khoảng trống bằng phẳng và ngồi xuống, lấy đồ ăn Jaejoong đã chuẩn bị cũng như được người dì nọ đưa ra. Gió trên đỉnh núi tương đối lớn, dịu dàng thổi bay tóc họ.
"Jaejoong, vừa rồi..."
"Yunho, hãy cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra đi! Chúng ta là bạn mà. Đúng vậy, như những người bạn. Cứ coi như chưa có gì xảy ra hết!"
"Nhưng..."
"Yunho, chúng ta đều là đàn ông."
"Nhưng mà..."
"Thôi đủ rồi, ăn đi nào. Cũng hơi muộn rồi đó, bụng dạ anh lại chẳng khỏe mạnh gì đâu. Nhanh ăn đi nào!"
Hai người họ cùng ăn tối, tản bộ trong rừng và chụp hình. Cả hai mau chóng quên đi rắc rối lúc trước, lại vô tư đuổi bắt nhau. Nụ cười trên khuôn mặt họ thật sự là điều vô giá.
Trong bóng chiều tà, họ ngồi trên mép đá, ngắm nhìn vầng mặt trời bị mây bao phủ chầm chậm lặn xuống. Jaejoong tựa đầu lên vai Yunho, đôi lúc lại ngước nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của chàng trai ấy. Trong mắt cậu, khuôn mặt anh thật hoàn hảo. Cậu khắc ghi từng đường nét, từng đặc điểm của anh vào trái tim mình, không muốn quên anh trong suốt quãng đời còn lại nữa.
Họ trở về khi bầu trời đã tối đen. Jaejoong lê cơ thể mệt mỏi của mình vào xe, trong phút chốc đã chìm vào giấc ngủ. Đến khi Yunho lái xe trở về căn biệt thự nhà mình, Jaejoong vẫn chẳng tỉnh dậy. Mở cửa, anh nhẹ nhàng ôm Jaejoong rời khỏi xe rồi bước về phía ngôi nhà. Vốn là người ngủ không sâu, Jaejoong ngay lập tức đã tỉnh lại, mặt cậu chợt đỏ bừng lên khi phát hiện ra mình đang nằm trên tay Yunho.
"Ừm, tôi tự đi được!" Cậu xoay xở tìm cách xuống.
"Cứ để tôi giúp!" Yunho nhìn Jaejoong bằng ánh mắt say đắm.
Jaejoong biết mình chẳng thể cự tuyệt những lúc Yunho như thế này, chỉ biết im lặng vòng tay ôm cổ anh. Dường như mọi chuyện đang bắt đầu tiến triển theo một hướng mà cậu không hề lường trước. Phải làm sao đây?
Sau khi tắm rửa xong, Jaejoong bước vào phòng giành cho khách, cậu nằm bẹp xuống giường mà chẳng hề buồn ngủ chút nào. Nghĩ về Yunho của ngày hôm nay cũng như tình yêu rõ rành mạch cậu nhận thấy từ anh, Jaejoong cảm thấy mình như rách toạc ra. Cậu chẳng thể nào đem cho anh một tình yêu chọn vẹn được, vậy nên tốt hơn là cậu nên sớm chấm dứt chuyện này đi thôi. Ngày mai, tất cả sẽ kết thúc.
Rốt cuộc, tình yêu vẫn không phải là thứ con người ta có được dù những cảm xúc từ hai người có đồng điệu.
Thế rồi, một lát sau, Jaejoong nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Jaejoong, em ngủ chưa?"
Jaejoong không đáp lại, chỉ nằm yên trên giường.
Yunho khẽ khàng mở cửa phòng và bước lại bên giường Jaejoong, không bật đèn mà chỉ nhờ ánh sáng trăng ngắm nhìn khuôn mặt cậu.
"Jaejoong, anh yêu em!" Yunho nhìn Jaejoong đầy yêu thương và thổ lộ.
Nằm trên giường, Jaejoong xúc động đến mức trái tim cứ đập loạn lên.
"Anh thích em nghiêm túc làm một trợ lí, thích sự chuyên nghiệp khi em là một nhiếp ảnh gia, thích em là một chuyên viên trang điểm tỉ mẩn, thích em khi là một đạo diễn xuất sắc, thích vẻ mê hoặc của em trong vai một vũ công và yêu em, một người luôn đi bên anh với tư cách bạn bè. Anh thích em thật bí hiểm. Cho dù đến giờ anh vẫn chưa thể đoán ra em thực ra là ai, anh vẫn chẳng thể ngăn được việc mình yêu em. Anh cảm thấy không thỏa mãn, không thỏa mãn chút nào khi chỉ là một người bạn của em. Anh mong ước được ở bên em, như một người bạn đời."
Yunho đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt Jaejoong, chẳng nỡ rời bỏ cảm giác diệu kì trên những ngón tay.
"Thật kì lạ, phải không? Dù mới chỉ biết đến em một tuần nay thôi mà anh đã nói rằng anh yêu em. Nhưng dù thế nào, anh cũng chẳng thể kìm hãm trái tim mình được. Dù em có người yêu rồi cũng không sao hết. Cứ để anh ở bên em thôi, thầm lặng yêu em."
Yunho cúi xuống, đặt một nụ hôn thật dịu dàng lên má Jaejoong.
"Jaejoong yêu dấu của anh, chúc em ngủ ngon." Nói rồi, anh quay đi, chuẩn bị đứng dậy.
Jaejoong cho đến cuối cùng đã chẳng giữ nổi bình tĩnh nữa. Cậu hất tung chiếc chăn, vươn cả hai tay đặt quanh cổ Yunho và nâng đầu hôn lên môi người ấy. Hai người họ lúc này chẳng thế thỏa mãn chỉ với sự tiếp xúc đơn thuần giữa hai đôi môi nữa. Nụ hơn mỗi lúc trở nên sâu hơn, nồng nhiệt hơn trước.
Trong khoảnh khắc ấy, không ai buồn nghĩ đến thứ gì khác nữa, chỉ biết đi theo con tim mình, đắm chìm vào nhau.
Quần áo dần dần trút bỏ, thân thể quấn quít, cảm xúc như được bện chặt. Họ chôn sâu hình bóng người kia vào nơi tận cùng trái tim, vĩnh viễn chẳng thể quên lãng.
Cô đơn ẩn nơi khóe mắt anh chính là cội nguồn sự buồn tủi trong em.
Vào thời khắc tấm màn bí mật khép lại, mọi chuyện sẽ lại trở về như trước kia thôi.
Tạm biệt, tình yêu của em. Tạm biệt anh, người yêu em.
Ngày Thứ 7
———
Cả cơ thể đau đớn và đầy mệt mỏi, Jaejoong khó nhọc ngồi dậy. Cậu ngắm nhìn chàng trai vẫn đang say ngủ bên mình rồi đưa tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt điển trai của anh. Khẽ thở dài, cậu nhẹ nhàng rời giường, mặc đồ lại và rồi lặng lẽ rời khỏi nhà Yunho. Thấy điện thoại báo một cuộc gọi nhỡ từ Changmin, cậu liền gọi lại tức khắc.
"Gửi bản danh sách cho Chủ tịch. Anh ấy sẽ biết phải làm gì với nó." Nói rồi, cậu hướng về phía đường lớn rồi bước đi. Lúc đó mới vừa sáng sớm nên chẳng có chiếc xe nào xuất hiện trên đường phố.
Jaejoong yên lặng ngồi bên lề đường sau thất bại trong việc gọi một chiếc taxi. Cậu cúi đầu, nghĩ về chuyện xảy ra đêm qua. Cậu đã chẳng nghĩ ngợi gì khi làm chuyện đó với Yunho, còn giờ thì không biết phải làm sao để đối mặt với anh nữa. Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng. Phải làm gì đây? Cậu rõ ràng đã từng khao khát tình yêu của Yunho biết bao, nhưng khi cậu thực sự nhận được tình cảm ấy, mọi chuyện đã muộn mất rồi. Nếu như cậu ra đi ngay lúc này, Yunho liệu sẽ phải làm sao để tự mình đối mặt với nỗi cô đơn lạc lõng? Jaejoong chẳng thể nào nghĩ về chuyện này thêm được nữa. Điện thoại đã reo từ lâu, nhưng cậu chẳng hề bắt máy.
Nhưng, người ở đầu dây bên kia vẫn cứ nhận nãi chờ đợi, khiến Jaejoong rốt cuộc cũng phải trả lời.
"Alo?"
"Jaejoong, em ở đâu?"
"Ngài chủ tịch dậy sớm vậy?"
"Changmin nói với anh rằng em có vẻ không được khỏe. Em đang ở đâu thế? Hôm qua em không về nhà?"
"Em? Em vừa từ nhà Yunho đi ra, nhưng chưa bắt được xe. Em đang ở..." Chẳng đợi Jaejoong nói hết câu, người gọi đến đã gác máy. "Aishh, thật là một kẻ nóng vội mà." Jaejoong bất lực nhìn điện thoại, rồi lại vùi mặt vào giữa hai gối.
Yunho, em nhớ anh, thực sự rất nhớ anh.
Chốc sau, một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước mặt Jaejoong.
"Jaejoong!" Một chàng trai bước về phía Jaejoong, vẻ mặt đầy lo lắng, giúp cậu đứng dậy.
"Không khỏe à? Về nhà đi thôi. Anh sẽ đưa em về." Người đàn ông giữ Jaejoong đứng yên. Lúc này, Jaejoong đã mệt mỏi quá mức, đến độ không thể đứng thẳng nữa. Dùng cả hai tay ôm chặt lấy hông chàng trai kia, cậu dồn hết trọng lượng của cơ thể mình lên người anh ta. Hai người từng bước tiến về phía chiếc xe.
Từ phía xa, Yunho chứng kiến hết mọi việc, rồi những giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra từ đôi mắt anh. Ban nãy khi thức dậy, phát hiện ra Jaejoong đã không còn ở bên mình, anh vội vàng lao ra khỏi căn biệt thự như một kẻ điên loạn để rồi bắt gặp cảnh này. Trái tim anh đau đớn tột cùng, cảm thấy như thể mình đang bị bóp nghẹt.
Vậy ra, tôi là kẻ thứ ba. Dẫu vậy, tôi thực sự muốn được yêu em, dấu yêu ơi. Nhưng dường như em đã chẳng cho tôi lấy một cơ hội để yêu em. Kim Jaejoong, tôi biết phải làm sao với em đây?
——-
Sau khi đã nằm bẹp ở nhà cả một ngày, Jaejoong kiên quyết trèo xuống giường. Cậu biết tối nay Yunho có một mini concert và cũng hiểu rằng đây sẽ là cơ hội cuối cùng để gặp Yunho, do vậy, cậu nhất định phải đi. Cậu phải đến gặp Yunho, đến để giải thích tất cả mọi chuyện, và để đặt cho mình một dấu chấm hết.
Cậu ngồi giữa đám đông các khán giả, lặng lẽ dõi theo Yunho nơi sân khấu, trình diễn bằng tất cả nỗ lực của mình. Các fan nữ xung quanh cậu điên loạn gào thét, phấn khích vẫy lightstick. Jaejoong nhìn họ mà cảm phục biết bao, cậu cảm thấy thật đáng ghen tị vì họ có thời gian và nhiệt huyết của tuổi trẻ, còn cậu... Lại nhìn về phía Yunho trên sân khấu, cậu bắt gặp một chút tuyệt vọng từ trong đôi mắt anh. Điều đó khiến trái tim Jaejoong bỗng thấy đau nhói, cậu bắt đầu cảm thấy khó thở. Một giọt lệ lăn xuống từ khóe mắt, khi cậu chăm chú ngắm nhìn người cậu yêu thương.
Yunho, sao anh lại buồn đến vậy? Có phải vì em không? Xin lỗi anh, xin lỗi. Em đáng ra không nên ích kỉ như vậy.
Buổi diễn kết thúc thành công, các fan hâm mộ từ từ rời khỏi sân vận động rộng lớn. Song, cho đến khi tất cả đã rời đi, Jaejoong vẫn yên lặng ngồi lại. Cậu nhìn các nhân viên hoàn thành công việc thu dọn rồi rời khỏi sân khấu, còn mình vẫn tiếp tục chờ đợi. Cậu biết chàng trai ấy sẽ quay lại. Trong mỗi buổi diễn cậu tham dự từ trước tới nay, cậu luôn là người cuối cùng ra về, nép mình trong một góc, đợi chờ một bóng hình đơn độc trên sàn diễn. Và mỗi lần đó, trái tim cậu đều đau đến độ cậu thực sự muốn bật khóc.
Như mọi lần, khi cả sân vận động đã không còn một ai, Yunho chầm chậm bước ra mép sân khấu, lặng nhìn từng hàng ghế trống trơn. Bỗng nhiên, anh bắt gặp một dáng người vẫn yên lặng ngồi trong góc. Anh lập tức nhảy xuống khỏi sân khấu, chẳng hề để tâm tới việc anh vừa tự làm trặc gót chân mình, vội vàng lao về hướng người kia. Jaejoong, đợi anh. Để anh thấy em thật gần được không? Jaejoong, anh nhớ em, nhớ em đến phát điên, xin đừng rời khỏi tầm mắt anh.
Jaejoong trông thấy Yunho chạy về phía mình, cậu từ từ đứng dậy khỏi ghế ngồi.
Khi Yunho tới bên Jaejoong, anh chẳng thể nào ngăn nổi những cảm xúc thầm kín trong mình nữa, vòng tay ôm chặt chàng trai phía trước, không để cậu ấy rời đi, cho dù thế giới này có chấm dứt từ đây. Jaejoong tự cho phép mình được Yunho ôm lấy rồi cũng từ từ đưa tay đáp lại cái ôm của anh.
"Yunho, em nhớ anh!" Những giọt nước mắt bắt đầu tràn ra.
"Jaejoong ah! Anh cũng rất nhớ em!" Yunho buông chàng trai ấy ra, nhìn cậu đầy mê đắm.
"Yunho, anh có tò mò về thân thế của em không? Giờ em có thể nói cho anh biết được rồi. Em là fan của anh, kẻ đã yêu anh suốt năm năm qua."
Yunho kinh ngạc nhìn Jaejoong. Kể từ khi gặp người con trai xinh đẹp này, có hàng tá thứ không thể tin nổi đã xảy ra.
"Đã năm năm rồi đó. Năm năm yêu anh."
"Jaejoong, anh sẽ giành cả phần đời còn lại để bù đắp cho tình yêu suốt năm năm qua của em. Anh yêu em," Yunho nắm chặt tay Jaejoong khi anh thổ lộ những lời ấy, mỗi từ ngữ đều được đong đầy bởi tình yêu và sự chân thành.
Thế như, Jaejoong lại nhẹ lắc đầu, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cậu rồi từng giọt, từng giọt rớt trên đôi tay Yunho.
"Xin lỗi, Yunho ah, em xin lỗi!"
"Em có lỗi gì chứ? Anh không trách em vì đã nói dối anh, anh không trách em vì đã tiếp cận anh vì bất cứ lí do gì, đó là sự thật Jaejoong, đối với anh điều đó chẳng là vấn đề gì cả. Anh không quan tâm. Anh chỉ muốn chúng ta giành cả đời yêu để yêu thương nhau mà thôi. Jaejoong, xin em, hãy cho anh một cơ hội!"
"Yunho, em cũng ao ước có một cơ hội cho hai ta, nhưng em không thể đâu, thời gian cũng chẳng cho phép. Xin lỗi anh."
Jaejoong nhẹ nhàng rời khỏi tay Yunho rồi quay người bước đi.
"Tại sao? Tại sao hả, Jaejoong??" Yunho tuyệt vọng đuổi theo cậu, gắng sức bắt lấy tay người ấy.
"Không vì lí do gì cả."
Yunho cuối cùng cũng thấy Chủ tịch – người vừa đến nơi, và đang giữ chặt tay anh. Lí do là đây sao? Chướng ngại vật lớn nhất giữa chúng ta đây ư? Đúng vậy, sao tôi lại quên được chứ.
"Hyung..." Jaejoong khẽ gọi, nhưng chỉ một từ ấy thôi cũng khiến cơ thể Yunho đông cứng lại.
"Jaejoong ah, thời gian của con giới hạn đến đây thôi." Một người đàn ông lớn tuổi khác bước vào từ cửa phụ, giọng ông ta thật trầm, còn đôi mắt phản chiếu một nổi đau buồn không tả xiết.
Yunho nhìn người đàn ông trung niên trước mắt rồi ngạc nhiên nhìn về phía Jaejoong. Anh biết người này. Ông ấy là CEO của công ty tư nhân hàng đầu quốc gia, tập đoàn Kim gia. Chẳng một ai không biết người đàn ông này hết.
"Cha."
"Cha ư? Kim Jaejoong, giờ anh mới nhận ra là anh chẳng biết gì về em cả."
"Yunho ah, em xin lỗi vì đã giấu anh. Nhưng xin hãy tin rằng em thật lòng yêu anh. Tình yêu mà em giành cho anh hoàn toàn là thật." Lời Jaejoong nói khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy buồn bã. Chàng trai xinh đẹp chậm rãi bước về phía cha mình.
"Jaejoong, phi cơ cá nhân bay tới Pháp đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Đi thôi con!" Cha Jaejoong nói, giọng ông bỗng có cảm giác thật mỏi mệt.
"Vâng," Jaejoong đáp lời, vẫn quay lưng lại phía Yunho. Cậu lo sợ việc phải nhìn vào anh, lo sợ rằng một khi nhìn vào đôi mắt ấy, cậu sẽ chẳng thể buông tay được nữa.
"Kim Jaejoong! Anh sẽ đợi!" Yunho hét theo sau cậu.
Jaejoong dừng lại một chút và trả lời, "Yunho ah, hãy quên em đi, em sẽ không quay trở lại nữa, ãy coi như đây là một giấc mơ. Mọi chuyện sẽ trở về điểm bắt đầu khi anh tỉnh giấc."
Nhìn bóng lưng Jaejoong dần dần biến mất, những giọt nước mắt cuối cùng cũng lăn trên hai má Yunho.
"Yunho, hãy tiếp tục sống thật tốt. Đó chính là điều Jaejoong mong muốn nhất," Chủ tịch – cũng là anh trai Jaejoong – nói trong khi vỗ lên vai Yunho.
Ngừng lại trong khoảnh khắc, Yunho gạt nước mắt đi rồi nhìn vị chủ tịch.
"Ngài Chủ tịch, tôi muốn anh giúp một việc."
"Chuyện gì?"
"Tôi muốn đổi tên album mới của mình."
"Vì sao vậy? Tôi cho rằng Cherish (Trân trọng) là một cái tên hay. Học cách trân trọng hiện tại, trân trọng tình yêu. Đó chẳng phải những gì cậu từng nói với tôi hay sao?"
"Đúng vậy, đó là một cái tên rất tuyệt. Nhưng tôi muốn đổi thành Jaerish. Tôi muốn trân trọng cậu ấy, và mãi luôn đợi chờ cậu ấy!"
Nhìn Yunho rời đi, vị chủ tịch bất lực lắc đầu rồi đuổi theo.
"Yunho, đừng đợi nữa. Trái tim Jaejoong sẽ chẳng tồn tại qua năm nay đâu."
Thân ảnh phía trước anh bỗng khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục bước đi, không ngoảnh lại lấy một lần.
Cứ coi như anh chưa từng nghe thấy điều ấy đi,
Jaejoong của anh sẽ chẳng tàn nhẫn mà bỏ anh lại một mình vậy đâu.
Không cần biết là bao lâu, anh sẽ đợi em.
Nơi thiên đường, tình yêu của anh vẫn còn mãi...
Ngoại Truyện: Nơi Thiên Đường
Kim Jaejoong luôn thầm cảm tạ trời đất vì đã cho cậu một gia đình tuyệt vời với cha mẹ và một người anh trai luôn yêu thương và bảo vệ cậu. Dù cũng có khi cậu cảm thấy khó khăn khi sinh ra trong một gia đình quyền quí. Cha cậu là một trong những CEO có ảnh hưởng nhất Hàn Quốc còn anh cậu là chủ tịch của công ty giải trí lớn nhất quốc gia. Cậu đã từng nhiều lần vướng vào những vụ bắt cóc từ ngày còn nhỏ, vậy nên rốt cuộc, vì sự an toàn, gia đình đã quyết định che dấu thân phận của cậu trước công chúng.
Mùa thu năm năm trước, Jaejoong tới ngân hàng thuộc sở hữu của công ty cha cậu như một thực tập sinh y khoa. Ngay khi cậu đang chuẩn bị về nhà sau một ngày dài gắn liền với công việc, một toán cướp xông vào sảnh và chĩa súng vào đám đông đang hoảng loạn.
"Muốn sống thì đưa hết tiền cho tao mau!"
Nhân viên quầy thu ngân liền vụng về lấy toàn bộ số tiền trong quầy ra trong khi những người khác ngồi yên, chẳng dám hé ra đến nửa tiếng kêu sợ hãi.
Jaejoong không thể chấp nhận việc nhìn ngân hàng của gia đình mình bị cướp trắng trợn ngay trước mắt như vậy mà chẳng làm bất cứ điều gì. Dẫu vậy, cậu vẫn có chút hoảng sợ, tất cả là nhờ những 'kinh nghiệm' không mấy dễ chịu từ những lần cậu bị bắt cóc trong quá khứ. Một tên cướp chĩa súng về phía một bé gái đang khóc nức nở, khiến cô bé sợ đến cứng người.
"Đừng làm cô bé bị thương!" Jaejoong hét lên.
Tên cướp liền hướng sự chú ý về phía Jaejoong rồi chuyển hướng khẩu súng từ phía cô bé nọ sang Jaejoong. Hắn ta từng bước tiến lại gần chàng thanh niên xinh đẹp.
"Thằng ranh, cố bảo vệ kẻ khác trong khi mày còn chẳng lo nổi thân mình sao?" Giọng điệu mỉa mai của hắn ta khiến Jaejoong cau mày.
Nhân lúc đó, một vài người bí mật gọi điện cho cảnh sát và rồi tiếng còi báo động vang lên từ bên ngoài. Bọn cướp bỗng trở nên hoang mang và kẻ đang chĩa súng vào Jaejoong bỗng đi ra phía sau, dí súng lên lưng cậu. Tâm trí Jaejoong phút chốc trở nên trống rỗng. Kí ức về lần bị bắt cóc một cách hung bạo vụt lên trong đầu cậu, khiến cậu thở gấp. Mặt cậu tái xanh, những cơn sóng đau đớn rộ lên từ trong ngực.
"Này! Buông cậu tấy ra!" Một chàng trai cao lớn bỗng từ đâu hét lên. Cậu ta nhìn tên cướp phía sau Jaejoong bằng ánh mắt sắc như dao.
"Lại thêm một thằng lỏi thích làm anh hùng nữa à?" Tên cướp nói rồi khạc một bãi lên sàn nhà.
Chàng thanh niên nọ giơ hai tay lên không rồi từ từ đi về phía Jaejoong.
"Hãy bắt tôi làm con tin thay cho cậu ấy!" Cậu ta nói rồi liếc mắt nhìn một Jaejoong lúc này mặt mày đã chuyển màu trắng nhợt.
Tên cướp khó tin nhìn con người ngu ngốc trước mắt, trước khi lùi lại, kéo Jaejoong theo sau.
"Mày là đồ ngu hay sao?" Tên cướp rú lên.
Cùng lúc đó, Jaejoong đầy bối rối nhìn anh chàng đẹp trai đang đứng ra bảo vệ mình kia. Thế rồi, anh chàng đó bỗng nhiên dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về hướng Jaejoong.
"Vì cậu ấy là người yêu tôi, dĩ nhiên tôi phải có trách nhiệm bảo vệ cậu ấy!" Giọng điệu hòa nhã đó... lẫn sự dịu dàng ánh lên trong đôi mắt cậu ta...
Jaejoong há hốc miệng. Người yêu ư? Cậu thậm chí còn chưa từng gặp người này!
"Không, tôi đâu phải người yêu anh ta. Tôi không biết anh ta là ai cả!" Jaejoong thở hắt ra đầy khó nhọc, khuôn mặt cậu càng lúc trở nên xanh hơn.
"Này em, đừng có nói những lời lẽ đau lòng như vậy để bảo vệ anh! Anh luôn yêu em mà!" Chàng trai ấy buồn rầu nhìn Jaejoong.
Jaejoong nhìn lại cậu ta rồi, một cách chân thực, tỏ ra lặng thinh. Trước ánh mắt ấm ấp cậu nhận được từ người ấy, cậu chỉ biết chăm chú nhìn đầy kinh ngạc.
"Xin anh, buông cậu ấy ra đi. Tôi sẵn sàng làm kẻ thế chỗ. Cậu ấy đang ốm và tôi không thể tiếp tục nhìn cậu ấy chịu đựng thêm được nữa." Lời cầu xin khẩn thiết của chàng trai trẻ khiến tên cướp mềm lòng đôi chút. Hắn ta đấy Jaejoong sang một bên rồi chĩa súng vào eo Yunho trước khi thốt lên, "Thằng nhãi nhà ngươi!"
Hắn ta kéo Yunho theo rồi vẫy tay gọi những kẻ thông đồng thoát ra từ phía cửa sau cùng với số tiền chúng cướp được.
Jaejoong đau đớn ngồi dậy sau khi bị đẩy ngã xuống sàn. Nỗi lo lắng dâng lên trong cậu khi cậu trông thấy anh chàng điển trai kia bị tên cướp kéo đi. Rồi bỗng nhiên, cậu ta xoay người, quật tên cướp ngã lăn xuống đất. Khẩu súng cũng theo đó mà rơi ra. Một kẻ trong số toán cướp lao đến, cố bắt lấy khẩu súng nhưng Jaejoong đã nhanh hơn. Cậu quăng người về phía trước, giữ khẫu súng thật an toàn trong cánh tay. Tên cướp thứ hai liều mạng dùng nắm tay đấm mạnh lên lưng Jaejoong nhưng chàng trai xinh đẹp vẫn kiên quyết không buông khẩu súng ra. Cuối cùng, Jaejoong cũng không thể chịu đựng nổi những cú đấm và nôn ra một miệng máu tươi, trước khi mất dần ý thức.
Khi tỉnh dậy, Jaejoong thấy mình đang nằm trên giường bệnh viện, bên cạnh là mẹ cậu đang khóc nức nở. Nhận ra cậu đã tỉnh lại, tất cả mọi người cùng buông một tiếng thở dài khuây khỏa.
"Jaejoong, con khỏe chứ?" Sự mệt mỏi trong giọng nói của cha Jaejoong khiến cậu cảm thấy thật tệ. Dường như mọi người đã luôn phải lo lắng cho cậu rất nhiều từ lúc nhỏ đến giờ.
"Cha, con khỏe rồi, chỉ hơi mệt chút thôi. Ngân hàng thế nào rồi?"
"Bọn cướp bị bắt giữ hết rồi, cũng không có tổn thất gì cả. Đứa ngốc này, một chút mất mát đó chẳng là gì với nhà mình cả. Cuộc sống của con mới là điều quan trọng hơn. Sao con lại thiếu cẩn trọng vậy chứ... trong khi tim con đã chẳng khỏe mạnh gì..." Cha Jaejoong buồn bã quay đi.
"Con xin lỗi." Jaejoong cúi đầu hối tiếc.
"Jaejoong, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng nghĩ nhiều nữa!" Anh trai Jaejoong dịu dàng nói rồi mỉm cười, trước khi thuyết phục cha mẹ rời đi.
——
Khi Jaejoong xuất viện, cậu đã tìm kiếm tin tức về chàng trai đã cứu cậu ở khắp mọi nơi. Tình cờ, cậu thấy anh trên danh sách những thực tập viên mới được tuyển vào công ty của anh trai cậu và phát hiện ra rằng anh là một trong những ca sĩ mà công ty đang gắng sức nuôi dạy. Cậu cứ thể nhắc đi nhắc lại với anh trai rằng phải quan tâm đến chàng trai ấy.
Tiếp theo đó, Jaejoong đổi ngành học của mình từ quản trị kinh doanh để ghi danh vào một trường đào tạo nghệ thuật. Vốn có năng khiếu, cậu nhanh chóng học được tất cả các kỹ năng cần cho ngành công nghiệp giải trí, kể cả những vị trí đòi hỏi kỹ năng cao như đạo diễn. Cậu dần dà muốn hiểu mọi thứ về anh. Cậu biết được tên anh là Jung Yunho, biết anh ấy nhảy rất tốt, biết anh ấy có thể diễn xuất, biết về bệnh dạ dày của anh và cũng biết rằng anh ấy sẽ luôn ngồi lại một mình trên sân khấu sau mỗi buổi diễn, ngắm nhìn khán đài vắng lặng. Cậu biết mình thích anh, biết đó gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiền, và ao ước có được một chuyện tình thật đẹp đẽ với anh. Nhưng, cậu cũng biết mình không nên lại gần anh, không nên quấy nhiễu cuộc sống của anh vì quãng đời của cậu rất có thể chẳng bằng một nửa của anh, biết mình không thể mãi mãi dõi theo anh được. Cậu, Kim Jaejoong, không tin vào bất cứ phép màu nào cả, cậu là người vô cùng thực tế.
Thế nhưng, Jaejoong đã từ bỏ tất cả vì phát hiện ra rằng mình quá đáng thương, và rằng thế giới đã đày đọa cậu quá thể. Ít nhất thì, cậu muốn được ích kỷ một lần. Cậu muốn được ở bên anh trong bảy ngày thôi, và sẽ bằng những hình thức khác nhau, trải qua bảy ngày bên anh. Tất cả đã là một kế hoạch sắp sẵn. Cậu không thể chịu nổi việc nghe những kẻ nhiều lời nói xấu anh thêm nữa. [As a second generation chabol, he has pride and an underlying arrogance but he did not care anymore because everything he did was for Jung Yunho, the man he loved. Everything did not matter] Chỉ có duy nhất một điều cậu tính toán sai là việc Yunho cuối cùng lại thích cậu. Cậu nhận ra, đây thực sự là một sai lầm tồi tệ vô cùng.
Khoảnh khắc chiếc phi cơ lướt ngang bầu trời xanh thẳm, một giọt lệ lặng lẽ tuôn rơi từ khóe mắt Jaejoong.
Tình yêu của em, anh đang ở đâu?
Ca khúc yêu thích của cậu trợt vang lên trong chiếc ear-phone — In Heaven.
Giá mà tình yêu của chúng ta cũng có thể trở lại như cậu chuyện trong bài hát ấy thì tuyệt vời biết bao...
—–
Đã hai năm trôi qua, song Yunho vẫn thường nghĩ về một Jaejoong luôn biến hóa ngày nào, vẫn thường bất chợt nhớ nụ cười dịu dàng của cậu, nhớ một Jaejoong đã yêu thương anh. Dẫu vậy, trái tim anh cũng cảm thấy thực sự mỏi mệt. Anh muốn hỏi Chủ tịch, người cũng là anh trai của Jaejoong, những tin tức về cậu nhưng lại chẳng đủ can đảm lên tiếng. Anh lo sợ phải nghe cái điều mà anh không hề muốn. Dù Jung Yunho có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa, vẫn có đôi khi anh thấy mình thật vô dụng và yếu đuối.
Như thường lệ, Yunho trở lại nơi chân núi hôm ấy, thăm trang trại và chuyện trò với hai người dì, người bác ở đây. Bác trai kể rằng, ngày còn nhỏ, Jaejoong từng có thời gian ở lại nơi đây để tránh bị bọn xấu bắt cóc. Ông ấy cũng kể với Yunho chuyện Jaejoong bị vướng vào vụ cướp ở nhà băng và điều ấy khiến anh chợt nhớ lại những gì đã xảy ra ngày đó. Giờ thì mọi thứ đã sáng tỏ cả rồi. Anh lại nghĩ, không thể tin nổi chuyện năm xưa.
Anh đã nói gì với em nhỉ? Rằng anh là người yêu em, phải không? Nghĩ mà xem, một câu bịa đặt nhỏ tẹo của anh ngày đó đã ghi lại nơi trái tim em suốt năm năm! Vậy tức là, từ lâu lắm rồi, anh đã nói rằng anh yêu em! Chỉ là trùng hợp thôi, hay đây là định mệnh? Nhưng chúng giờ chẳng còn quan trọng nữa. Điều đáng quan tâm nhất là, em yêu anh, và anh, cũng yêu em ~
Yunho ngồi trên gò dốc, đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ trong buổi chiều tà.
"Yunho!" Một tiếng giọng dịu dàng gọi tên anh bất chợt vang lên.
Yunho quay sang trong cảm giác không tưởng và thấy một chàng trai xinh đẹp ngồi bên mình, nhìn anh không chớp mắt. Mùi hương quen thuộc ấy, sự dịu dàng toát ra từ đôi mắt nai xinh đẹp, và nụ cười hoàn hảo của cậu ấy... Mọi thứ như mơ, như ảo dưới ánh tà dương ấm áp, khiến Yunho không biết nói gì hơn.
"Em trở về rồi, trở về để tiếp tục yêu anh."
Hình ảnh đôi tình nhân trao nhau nụ hôn yêu thương dưới vầng mặt trời đang lặn dần khiến cảnh thiên nhiên vào khoảnh khắc khi một ngày tàn trở nên thực sự hoàn mĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro