Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quai Tử thực thông minh

Quai Tử thực thông minh

THÁNG MƯỜI 30, 2016 / ORCHIDKATE

Author: Xích Tiểu Quai


Editor: Kate SK


Edit chưa có sự đồng ý của tác giả


Trịnh Duẫn Hạo biết, Quai Tử là một con chó rất thông minh.


Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy nó ở bên cạnh thùng rác, Duẫn Hạo nghĩ rằng con chó đang ở trong đống rác kiếm ăn này thật đáng thương, vì thế cảm thấy thương hại mà dẫn nó về nhà.


Kết quả là, sau khi về nhà mới phát hiện, trong miệng con chó đang ngậm một tờ 5 đô la cũ nát.


Dở khóc dở cười mà cảm thấy con chó này và mình thật sự là có đức hạnh.


Vào lần đầu tiên cho nó ăn, đổ một chén sữa đưa tới trước mặt nó, kết quả, nó ngay cả ngửi cũng không thèm ngửi, liền quay đầu tránh ra chỗ khác.


Sau đó vào bữa cơm tối, Trịnh Duẫn Hạo bưng canh gà và thịt bò cà ri từ phòng bếp đi ra, con chó kia lập tức nhảy bổ lên. Hiểu được cái gì là đồ ăn ngon chứng tỏ nó cũng không phải là một con chó bình thường. Nhưng mà làm hỏng bữa tối của Trịnh tiên sinh thì cũng phải bị giáo huấn một chút.


Trịnh Duẫn Hạo tát vào mông nó một cái. Kết quả, con chó kêu 'uông~ uông~' chạy đi.


Từ sau khi bị đánh, nó vẫn đều là bộ dáng thực nhu thuận, cái đuôi phe phẩy, ngồi dưới đất, đầu lưỡi thè ra 'hà hà', thỉnh thoảng còn cọ cọ vào mắt cá chân cùng cẳng chân của người kia, vào thời điểm hưng phấn còn có thể ở phía sau đứng thẳng bằng hai chân, giơ móng vuốt khoác lên vai hắn.


Trịnh Duẫn Hạo suy nghĩ một hồi, 'vậy thì gọi nó là Quai Tử đi'.


Công việc của Quai Tử khi ở trong nhà Trịnh Duẫn Hạo tiên sinh có rất nhiều.


Mỗi buổi sáng, đầu tiên nó ở trong một cái ổ nhỏ cạnh phòng bếp đúng giờ mở mắt, sau đó cẩn thận kiểm tra xem có hay không làm dính nước miếng xuống chiếc khăn trải nhỏ mà Trịnh Duẫn Hạo đã chuẩn bị cho nó, tiếp theo liền chạy thẳng lên tầng hai, phía bên trái hành lang, phòng thứ hai, móng vuốt đặt lên then cửa, sau đó dùng lực ra sức đẩy một cái, mở ra cánh cửa một cách đầy tính kỹ thuật.


Mục tiêu chính là Trịnh Duẫn Hạo đang ở trên giường làm mộng đẹp.


Nhìn thấy cái chăn. Chồm tới, chui vào, cắn một cái.


Thế giới bắt đầu náo nhiệt.


Chờ cho đến khi Trịnh Duẫn Hạo tiên sinh hai mắt mông lung buồn ngủ cùng vẻ mặt nhăn nhó từ tầng hai đi xuống xong, Quai Tử lại 'sinh long hoạt hổ' mà chạy xuống lầu, đi thẳng ra cửa.


Cọ cọ, chà chà đi qua hàng rào thấp ở sân nhà, hòm thư màu xanh biếc dựng đứng ở ngay phía bên phải cánh cổng sắt.


Sáng sớm 7 giờ, người đưa báo đúng giờ xuất hiện, miệng sủa hai tiếng sau đó há ra.


Quai Tử thông minh ngậm quyển báo vào nhà.


[B]


Vào một ngày nào đó, ánh mặt trời rực rỡ, thời điểm Quai Tử ra ngoài cửa lấy báo, không kiềm được mà ở cửa chạy loăng quăng vài vòng, thuận tiện còn ô ô a a nhe nanh múa vuốt hừ hừ rên rỉ mấy bài hát.


Một chiếc xe màu đen Z4 chạy qua trước mặt nó, ở phía trước cách đó không xa thì dừng lại. Khứu giác của Quai Tử nói cho nó biết, xe này rất có giá trị, bởi vì có rất nhiều hương vị của tiền giấy 5 đô la.


Sau đó từ trong chiếc xe kia, một người con trai bước xuống.


"Hey? Hey? Chỗ này có một con đại cẩu cẩu a~"


Vị soái ca tóc đen đi tới cúi người xuống nhìn thẳng vào Quai Tử, một bên còn vươn tay vuốt ve đầu Quai Tử.


Thật thoải mái, thật thoải mái, ô ô.


Sau đó soái ca đứng dậy, đi vào trong biệt thự bên cạnh nhà Quai Tử.


Ngày này là một ngày mang tính lịch sử.


Nó đem tờ báo tiến đến biệt thự của vị soái ca cách vách, sau đó đặt ở cửa nhà soái ca.


[C]


Kết quả của chuyện này là, Quai Tử lại bị đánh đòn.


Nhưng mà hậu quả của chuyện này là, Quai Tử thường xuyên đem những đồ vật gì đó trong nhà Duẫn Hạo ngậm để ở cửa nhà soái ca.


Đầu tiên là bát ăn cơm của chính nó.


Ngày hôm sau, khi Kim Tại Trung ra ngoài cửa chuẩn bị đi làm, thấy Quai Tử ngậm bát ăn cơm của nó đứng ở cửa nhà cậu.


Quai Tử rất nhu thuận mà ngồi dưới đất, miệng ngậm bát cơm màu lam, hai mắt đen láy chớp chớp nhìn Tại Trung, cái đuôi phẩy qua phẩy lại, miệng còn phát ra thanh âm 'Uông uông.'


Tờ báo buổi sáng hôm nay bị nó dẫm nát dưới lòng bàn chân.


Tại Trung nghĩ nghĩ, hình như chân giò hun khói sáng nay vẫn còn thừa một ít, vì thế cầm lấy cái bát từ trong miệng Quai Tử ra.


Cái bát màu lam, chất liệu nhựa rất bình thường, chỉ là ở bên ngoài có một dấu bút màu đen rất đáng yêu: Quai Tử của Trịnh Duẫn Hạo.


Tại Trung lại ôn nhu vuốt vuốt lên đầu Quai Tử.


"Thì ra tên của mày là Quai Tử a."


"Gâu gâu!"


"Thì ra chủ nhân của mày tên là Trịnh Duẫn Hạo a."


"Gâu gâu!"


Hết giờ làm, Tại Trung lái Z4 về nhà.


Xuống xe lại thấy Quai Tử ngồi chồm hỗm ở trước cửa nhà cậu.


Miệng đang ngậm một bó hoa hồng đỏ rực.


Tại Trung cầm lấy bó hoa ở trong miệng nó ra, hoa rất đẹp, mang theo chút hương vị của nước hoa.


Tại Trung cười đến hai mắt híp lại, vươn tay ôn nhu vuốt lên đầu Quai Tử.


"Là chủ nhân mày tặng sao?"


"Gâu gâu!"


"Giúp tao cám ơn anh ta nhé!"


"Gâu gâu!"


Trong lúc đó, Trịnh Duẫn Hạo đang mặc âu phục ngồi ở trong xe, chờ mẫu thân đại nhân giới thiệu cho hắn một người con gái để xem mặt, đồng thời theo kế hoạch, một lát nữa sẽ đi đến một nhà hàng cao cấp gặp mặt.


Thời điểm nhà gái tới, Trịnh Duẫn Hạo xoay người sang chỗ khác, muốn ôm lấy bó hoa hồng đã chuẩn bị hôm nay.


Thế nhưng đã không còn...


┭┮﹏┭┮


Vì thế có thể đoán được, Quai Tử ngày hôm nay nhất định sẽ rất thảm.


[D]


Liên tục ba ngày không nhận được tờ báo nào từ Quai Tử, Trịnh Duẫn Hạo tức giận.


Buổi sáng thức dậy, xuống dưới nhà, một lúc sau liền thấy con đại cẩu cẩu không lương tâm kia hưng phấn lao ra ngoài.


Trịnh Duẫn Hạo lập tức dùng tốc độ chạy nước rút 100m mà chạy vọt tới cửa chính, nhanh chóng đem cửa lớn đóng lại, hơn nữa còn khóa lại luôn.


Quai Tử thể trọng 60+ kg, bởi vì quán tính quá lớn mà đụng vào cửa. Cuối tuần, trong nhà Trịnh Duẫn Hạo đã bắt đầu ngày mới bằng tiếng kêu uông uông đinh tai nhức óc của Quai Tử.


Kim Tại Trung hôm nay bưng bữa sáng đứng ở cửa nhà mình nhìn xung quanh.


Hôm nay Quai Tử như thế nào còn chưa tới.


Bữa sáng hôm nay còn đặc biệt làm món sandwich giăm bông ruốc thịt a.


Nếu Quai Tử không ăn thì thật sự là rất đáng tiếc.


Hay là đi tặng một chút bữa sáng, thuận tiện chào hỏi hàng xóm mới đi.


Thời điểm Trịnh Duẫn Hạo đang ở trong nhà đánh mông Quai Tử, chuông cửa đột nhiên vang lên.


Khi Trịnh Duẫn Hạo mở cửa ra lập tức liền ngây dại.


Cho tới bây giờ cũng không biết cách vách nhà mình có một mỹ nhân xinh đẹp như vậy.


"Xin chào, tôi mới chuyển đến ngôi nhà bên cạnh, tôi tên là Kim Tại Trung."


Tại Trung cũng chưa bao giờ biết cách vách nhà mình lại có một đại soái ca như vậy, vận khí của Quai Tử thật tốt.


"Xin chào, tôi tên là Trịnh Duẫn Hạo."


Duẫn Hạo vươn tay, đồng thời nghĩ, Quai Tử quả nhiên là con chó có ánh mắt cao siêu, người được nó nhìn trúng quả nhiên đều không phải tầm thường.


"Tôi làm một chút điểm tâm, nếu không ngại thì có thể cùng nhau ăn nhé?"


Tại Trung nghĩ: may mắn, bữa sáng hôm nay chuẩn bị cũng phong phú hơn, phần trang trí cũng đẹp hơn.


"Vô cùng vinh hạnh, mời vào."


Trịnh Duẫn Hạo liếc mắt nhìn Quai Tử đang ủy khuất ở trong một góc, lộ ra biểu tình "Không được phá hỏng chuyện tốt của tao."


Quai Tử chỉ có thể nằm trong góc nhìn soái ca cùng chủ nhân vui vẻ ngồi ăn. Nó một bên bi thảm mà nghĩ: Đó vốn là bữa sáng của mình a~


Ô ô.


[E]


Tuy nói Kim Tại Trung cùng Trịnh Duẫn Hạo ở chung rất vui vẻ. Chỉ là còn có một chuyện phiền toái.


Đó chính là, Quai Tử vẫn luôn thích mang những vật gì đó trong nhà Duẫn Hạo ngậm sang đưa cho Tại Trung.


Bất kể là chìa khóa, giầy hay là tờ báo, bát cơm.


Mỗi ngày đều mang theo những thứ đông tây đứng ở cửa nhà Tại Trung báo cáo.


Tuy rằng mỗi lần Tại Trung vẫn sẽ vuốt vuốt lên đầu Quai Tử, sau đó cậu cũng tốt bụng mà trả lại cho Trịnh Duẫn Hạo đang ở trong nhà chuẩn bị đánh mông Quai Tử. Thế nhưng vẫn là rất phiền toái, không phải sao?!


Qua vài ngày sau, Tại Trung lại ở cửa nhà mình nhận được một món quà của Quai Tử.


Một chiếc di động màu đen.


Cầm lên nhìn, tùy ý ấn vào một nút, màn hình di động sáng lên. Trên màn hình là một người con trai và một con chó. Nhưng người con trai này không phải Trịnh Duẫn Hạo. Tại Trung nghĩ: Được lắm, Trịnh Duẫn Hạo, anh cư nhiên dám chụp lén tôi.


Cư nhiên ở khoảng cách xa thế này mà chụp cậu xấu như vậy.


[F]


Cuối tuần, trời vẫn như cũ có ánh sáng rực rỡ.


Trịnh Duẫn Hạo đang hưởng thụ thời gian tắm của hắn, ở trong phòng tắm vừa tắm gội vừa hát vừa nhảy.


(Thói quen này giống Quai Tử...)


Sau đó, Quai Tử lén dùng móng vuốt với lên máy giặt, ngậm lấy một vật gì đó màu trắng, nhanh chóng chạy ra cửa lớn.


Lúc đó Tại Trung đang vừa hát vừa tỉa cành trong vườn hoa nhà mình, đúng lúc bị Quai Tử nhảy chồm lên người.


"Ô ô, Quai Tử, mày va vào người rất đau đó."


Tại Trung một bên đẩy Quai Tử đang ở trên người cậu ra, một bên vươn tay sờ lên đầu mình vừa bị Quai Tử ngậm đến một vật gì đó.


Một cái quần lót CK.


Kim Tại Trung rốt cục cũng bùng nổ.


Hùng hổ vọt vào nhà Trịnh Duẫn Hạo, tay trái chống nạnh, tay phải cầm quần lót chỉ vào Trịnh Duẫn Hạo chỉ quấn khăn tắm ở thân dưới.


"Này, Trịnh Duẫn Hạo, anh nói thế nào thì Quai Tử mới không đem đồ gì đó của anh mang sang chỗ tôi đây?"


Ở thân dưới của Trịnh Duẫn Hạo quấn chiếc khăn tắm, ngượng ngùng gãi gãi cái gáy.


"Chỉ cần..."


"Anh nói cái gì? Nói to một chút!"


"Chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ, Quai Tử sẽ không đem vật gì đó sang chỗ em bên đó!"


Chỉ cần bọn họ ở cùng một chỗ, mấy trò của nó vẫn là trò của nó thôi. Quai Tử là nghĩ như vậy.


[G]


Sau đó kết quả là, Kim Tại Trung thật sự chuyển sang ở cùng Trịnh Duẫn Hạo. Mỗi ngày, một người một cẩu có thể hưởng thụ mỹ thực của đầu bếp họ Kim.


Không chỉ có vậy, Trịnh Duẫn Hạo còn có thể mỗi ngày cùng mỹ nhân 'ca hát' hằng đêm.


Đương nhiên, quan trọng nhất là, tất cả những việc mà trước kia Quai Tử phải làm, giờ đã có người thay thế nó.


Bạn xem, Quai Tử quả nhiên là một chú chó thực thông minh.


-END-


Ps: Quai Tử là một con chó cái, lão Trịnh đánh vào mông nó cũng không đau, chỉ là...sẽ ngượng ngùng ==!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro