Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngẫu Nhiên Tương Phùng

Ngẫu Nhiên Tương Phùng.

Tác giả: Huyền Tư.

Trans: QT

Edit: Jannie

Pairing: YunJae, một chút YooSu, HanChul

Gerne: ngọt, HE.

Tình trạng: Hoàn

********************************

Cơn bão đã nhanh chóng đi qua, nhưng hậu quả để lại của nó thì phải mất vài ngày mọi việc mới trở lại bình thường được. Thời tiết lúc mưa lúc nắng làm tâm trạng người ta rất dễ phiền chán. Bởi vì công việc bị hoãn lại, tôi chính thức trở thành kẻ có tinh thần vô cùng uể oải.

Tôi – Kim Jaejoong, 23 tuổi, thợ chụp ảnh chuyên nghiệp, đang làm việc tại chi nhánh công ty thời trang áo cưới Milan tại nước nhà. Mấy ngày nay mưa triền miên khiến cho một người thợ chuyên chụp ảnh cưới ngoại cảnh như tôi chỉ còn biết ở nhà ngồi ngốc lăn. Nhưng nghĩ lại thì cũng khó có dịp được ở nhà nhiều như vậy, liền dùng khoảng thời gian rảnh rỗi này trò chuyện với một người thật thú vị mà tôi quen được qua chương trình nhắn tin MSN: Bánh nhân đậu. Mà nick của tôi dường như hơi nữ tính thì phải: Hoa hoa.

Chúng tôi trò chuyện rất hợp gu, từ công việc đến cuộc sống, không có thứ gì không nói. Thậm chí cách lý giải vấn đề của tôi và anh ta thật giống nhau, điều càng làm tôi hưng phấn chính là anh ta cũng rất thích đi du lịch. Sau vài lần trò chuyện, phát hiện ra anh ấy là một người hiểu biết rất rộng, sau đó nữa tôi muốn cùng anh ta đi du lịch. Cho nên hy vọng có thể gặp mặt anh ta ngoài đời.

Ý tưởng vừa nảy ra, đã thấy anh ta gởi tin nhắn đề nghị gặp mặt. Tôi đương nhiên đồng ý. Vì thế liền hẹn Thứ Sáu cuối tuần gặp nhau. Sau khi thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt, tôi thật sự rất vui, vui đến mức uống hết mấy lon bia. Kế đến chẳng nghĩ ngợi gì ngã đầu liền ngủ. Đêm nay tôi đã mơ một giấc mơ thật đẹp.

—————————

"Bim —–bim————-"

Thật vất vả mới đợi được đèn giao thông từ vàng chuyển đỏ, tôi lập tức tiến đến lối dành cho người đi bộ, cũng không thấy xe chạy từ hai phía. Ấy vậy mà khi sắp sang đến bên kia đường, tôi lại nghe thấy một tiếng phanh xe rít chói tai, tôi theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía bên phải mình thì thấy một chiếc Cadillac lao thẳng về phía mình khiến tôi giật mình đứng đơ ra. Trong lòng thầm nghĩ chiếc xe này sẽ tông vào người mình chắc luôn. Thế nhưng, khi vừa sát chân tôi thì chiếc xe dừng kịp, nhất thời tôi chỉ biết sững người, nhìn người trong xe bước ra. Một thân cao gầy đập vào mắt tôi, giọng nói có chút khẩn trương: "Cô gì ơi, cô không sao chứ?"

Cô? Tôi lại một lần nữa sững người, nhìn chung quanh bốn phía, không có phụ nữ! Đôi mắt tràn đầy mơ hồ nhìn về phía hắn, thấy hắn đi đến trước mặt tôi: "Cô ơi, cô thật sự không sao chứ?"

Câu này tôi hiểu nè, từ "cô" kia hẳn là để gọi tôi đi? Không thể nào! Tôi là một thằng đàn ông thân cao 1m8, giống con gái ở điểm nào? Tôi thừa nhận, da của tôi thật trắng tựa như da của các cô gái, mặt cũng đẹp nữa, nhưng không thể vì thế mà nhầm lẫn tôi là phụ nữ được! Huống hồ, tôi đang mặc áo thun trắng, quần jean, giống con gái điểm nào chứ?

Người kia tiếp tục nhìn tôi, thấy tôi không trả lời, còn nói: "Cô ơi, sắc mặt cô có vẻ không tốt lắm, hay là tôi chở cô đi bệnh viện nhé?"

Không lộn chứ, đứng gần như vậy vẫn nhầm tôi là nữ? Tôi rốt cuộc bạo phát, hướng hắn đấm một cái: "Ngu ngốc, tôi là đàn ông! Làm ơn nhìn cho rõ vào đi!" Nói xong tôi lập tức chạy lấy người.

Dám nói sắc mặt tôi không tốt? Còn không phải vì cái đồ vừa ngốc, mắt còn bị hỏng mà ra sao! Thật là.....Đi vào nhà ga tàu điện ngầm, mới sực nhớ thời gian, nhìn đồng hồ, chỉ còn 15 phút nữa! Không phải sẽ muộn giờ sao! Tất cả đều tại người kia! Ai bảo hắn bày ra cái vẻ đẹp trai đó làm chi (bất quá vẫn không đẹp bằng tôi), đúng là như vậy đó! Cứ như vậy, tôi ở trên tàu điện, trong lòng đầy bực bội.

Tàu điện không đông lắm nhưng cũng không còn chỗ ngồi trống, vì thế tôi đành đứng ở vị trí gần cửa tàu điện, tay nắm lấy thanh vịn. Khi nãy gặp chuyện bực mình chưa tính, giờ lại chứng kiến cảnh hôn môi nồng nhiệt của một cặp tình nhân ngay trước mắt. Tuy tôi đã quen với những cảnh này nhưng không kiêng nể ai như hai người họ có phần hơi khoa trương thì phải, những cặp đôi thế này cuối cùng còn được bao nhiêu đôi tiến đến hôn nhân? Nghĩ như vậy, tôi bất chợt nhớ đến cặp đôi tôi sẽ chụp ảnh cưới hôm nay! Lại muốn bật cười........

Cặp đôi này thật sự rất đặc biệt, bởi vì cả hai đều là nam! Như lời Heechul hyung nói thì họ đã sang Hà Lan đăng ký kết hôn, giờ chỉ còn chờ tiệc cưới xong là sẽ đi hưởng tuần trăng mật. Tôi với người đồng tính không hề bài xích, bởi vì Heechul hyung của tôi cũng có bạn trai. Có điều đối với người đồng tính có thể dũng cảm đối diện với sự thật, còn tiến đến hôn nhân thật khiến tôi kinh ngạc không thôi. Hơn nữa nghe nói cha mẹ hai người không có phản đối, thật sự là quá kì diệu rồi! Nghĩ một lúc, tôi đã đến Quãng trường Nhân dân.

Khi thấy Heechul hyung, anh ấy đã chuẩn bị bối cảnh xong, vừa nhìn thấy tôi đã vẫy tay liên tục:

"Kim Jaejoong, đến muộn 3 phút! Trừ vào tiền lương của cậu!"

"Anh cứ trừ đi!" Tính chất ông chủ là vậy đó (Heechul hyung là chủ tiệm áo cưới) bất quá chuyện này tôi không bận tâm nhé. Không có tiền trong người thì trong tài khoản vẫn còn rất nhiều, sợ gì.

"A, Kim đại ca, đủ lông đủ cánh rồi, giờ muốn bay phải không?"

"Em nào dám! Heechul hyung, cho dù anh có đuổi em cũng kiên quyết không đi!"

"Hừ, được rồi, làm việc." Lời này lập tức khiến Heechul hyung hả hê, nụ cười lại xuất hiện trên mặt anh ấy.

"Xin hỏi có thể bắt đầu được chưa?" Một thanh âm trong trẻo vang lên bên tai tôi. Tôi nhìn lại, dưới ánh mặt trời dịu nhẹ ấm áp, một khuôn mặt bầu bĩnh hiện ra, đôi mắt to khóe mắt xếch lên nhìn thật chân thành, khiến trước mắt tôi trở nên sáng ngời. Mà chàng thanh niên đứng bên cạnh người này có vẻ cao hơn cậu ta một chút, sắc mặt tràn ngập ý cười, nhìn họ thật xứng đôi. Xem ra đây chính là cặp đôi của ngày hôm nay rồi!

Tôi liền mỉm cười: "Đã khiến hai người phải đợi lâu, chúng tôi lập tức bắt đầu."

Đang chuẩn bị chụp những tấm ảnh đầu tiên, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói: "A, hai người vẫn chưa chụp đúng không? Xem ra anh đến vừa kịp lúc!" Nhận ra tiếng nói này có vẻ quen quen, tôi quay đầu liền thấy, chính là tên kia!

Hắn cũng thật kinh ngạc, nhưng phần nhiều là ngượng ngùng. Tôi nhìn thấy bên má trái của hắn xuất hiện một vết bầm, uhm, hẳn là kiệt tác của tôi rồi! Điều này làm lòng tôi có chút khoái chí.

"A, là cậu. Cậu, chính là, khi nãy....." Tựa hồ muốn giải thích, nhưng tôi không cho hắn cơ hội.

"Chuyện khi nãy đừng nhắc nữa!" Tôi không muốn chuyện nhỏ này rơi vào cái miệng bát quái của Heechul hyung. Nhưng Heechul hyung vẫn bắt kịp tình huống: "hai người quen nhau sao?"

"Không có!" Gần như nói cùng một lượt, tôi và người kia đồng loạt lắc đầu.

"Yunho hyung, anh tới vừa đúng lúc! Chúng ta cùng nhau chụp một tấm hình đi!" Chàng trai có khuôn mặt đáng yêu đứng đối diện với người kia nói.

"À, được rồi." Thực tự nhiên, hắn lộ ra nụ cười đầy vẻ cưng chiều. Ý tôi là, có thể mọi người thấy khó tin nhưng người này cười thật đẹp. Dưới ánh mắt trời, tôi tựa như có ảo giác người anh ta tỏa ra ánh sáng chói lòa.

Việc chụp hình diễn ra thuận lợi, rất nhanh đã kết thúc. Junsu và Yoochun (lúc chụp hình tôi đã biết tên hai người) cũng rất vui mừng. Tình yêu tuyệt đẹp của hai người họ ngay tại khoảnh khắc này đã được lưu giữ vĩnh viễn, đồng thời cũng khiến tôi hâm mộ không thôi.

Khi nào thì tình yêu chân chính của tôi mới xuất hiện đây?

———————————

Thu thập dụng cụ xong, đang chuẩn bị chào tạm biệt Heechul hyung, người kia đã đi tới:

"Hôm nay thật sự xin lỗi cậu! Trưa nay có rảnh không? Cùng đi ăn cơm nhé?" Nhận ra hắn có chút khẩn trương, nhưng vẻ mặt thật chân thành.

Tôi sững người vài giây, sau đó chẳng biết ma xui quỷ khiến gì lại gật đầu.

"Được rồi, tôi đợi cậu." Hắn lộ ra nụ cười tươi như lúc nãy, khiến tim tôi có chút lệch nhịp. Nhìn nhìn Heechul hyung, phát hiện ra anh ấy cũng đang nhìn tôi chằm chằm, sau đó còn nháy mắt với tôi một cái đầy ám muội. Tiếp đến trên đường đi ăn cơm, Heechul hyung đã gửi tin nhắn cho tôi: [Kim Jaejoong, mùa xuân của em xuất hiện rồi đó! Phải biết nắm cho chặt nha. Người kia tên là Jung Yunho.....Còn nữa, ngày mai đừng quên đến dự tân gia nhà hyung!]

Tôi bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, lập tức nhắn tin trả lời: [Biết rồi, em không như hyung, em không có hứng thú với đàn ông.]

Nhìn nhìn người bên cạnh đang tập trung lái xe, phát hiện thì ra sườn mặt của hắn cũng rất đẹp. Tôi đột nhiên cảm thấy tin nhắn trả lời vừa rồi của tôi hình như là hơi sớm, bởi vì tôi không thể không thừa nhận:

Tôi đối với người đàn ông này bắt đầu cảm thấy hứng thú.........

Bữa cơm này thật sự rất vui, cho nên sau khi về nhà một lúc lâu tôi vẫn đắm chìm trong sự ôn nhu của hắn. Hắn – Jung Yunho, trưởng bộ phận phát triển kinh doanh của một công ty IT. Cách nói chuyện của hắn thật hài hước, cũng khiến người khác dễ sinh thiện cảm. Hắn nói, sở dĩ lúc sáng nhận nhầm tôi là con gái vì không thể tưởng tượng được trên đời này lại có người con trai đẹp như vậy. Tôi không biết có phải thật không nhưng nghe thế tôi cũng không bực bội nữa.

Tôi đột nhiên cảm giác mình giống như nữ sinh mới lớn, nhớ hắn mỗi lúc một nhiều. Mới quen có nửa ngày thôi, thế mà cảm giác tôi đối với hắn khác hẳn với bạn bè bình thường.

Đối với loại cảm xúc này, tôi không thể kiểm soát được, cho nên khi thấy Bánh nhân đậu đang ở trên MSN, tôi lập tức gửi tin nhắn:

[Bánh nhân đậu, Bánh nhân đậu, Hoa hoa gọi! Nghe được lập tức trả lời!]

[Làm sao vậy, Hoa hoa?]

[Hôm nay tôi gặp được một người làm tôi có cảm giác thật khó nói nên lời.]

[Phải không? Trùng hợp vậy, hôm nay tôi cũng gặp được một người, tôi đối với người ta tựa như vừa gặp đã yêu......Cảm giác khó nói đó là gì vậy? Miêu tả một chút xem?]

[Chính là có chút không muốn xa hắn. Hơn nữa, sau khi về đến nhà, phát hiện ra trong đầu toàn hình ảnh của hắn.]

[Có lẽ Hoa hoa thích người đó rồi! Cũng như tôi, vừa mới gặp đã yêu!]

[A? Phải không? Không thể nào.......]

Tôi đối với người này là vừa gặp đã yêu? Không thể có chuyện đó! Nhưng lời của Bánh nhâu đậu khiến tôi có chút hoài nghi chính mình

[Tin không thì tùy, tối nay tôi còn có việc, ngày mai nói chuyện tiếp nha!]

Bánh nhân đậu ah, còn nhiều chuyện tôi chưa kịp hỏi mà........

—————————-

Đêm nay, trong cuộc đời 23 năm lần đầu tiên tôi bị mất ngủ. Điều bất thường này làm tôi có chút lo sợ!

Ngày hôm sau tôi đến nhà mới của Heechul hyung làm khách, tại đây tôi đã gặp bạn trai của Heechul hyung – Hankyung, một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời. Nhìn Heechul hyung và Hankyung lúc nào cũng dính lấy nhau, tôi không thể phủ nhận lòng tôi đã có biến đổi. Thừa dịp Hankyung đi nấu cơm, tôi nhịn không được liền nói: "Heechul hyung, thoạt nhìn hai người có vẻ hạnh phúc quá!"

"Sai, không phải thoạt nhìn, mà là thật sự rất hạnh phúc! Hâm mộ chứ gì! Ngày hôm qua tên nhóc đi ăn cơm với em thế nào rồi?"

"À, người tốt, người tốt mà."

"Phải không? Hyung thấy hắn ta hình như để ý em!" Đấy, trí tưởng tượng của hyung ấy lại bắt đầu rồi.

"Hyung, tại sao anh lại thích đàn ông? Tại sao lại yêu Hankyung?" Tôi ngẩn người, lập tức đổi đề tài.

"Cảm giác thôi! Gặp anh ấy, yêu anh ấy, tất cả như định mệnh đã an bài từ trước! Bất kể Hankyung có là nam hay nữ......."

Khi nói những lời này, tôi mới cảm nhận được thâm tình của Heechul hyung, còn có sự dịu dàng hiếm có của anh ấy.

Từ lúc ở nhà Heechul hyung về, đầu óc tôi càng loạn.

Sau đó vài ngày, công việc càng lúc càng nhiều, hình ảnh Yunho trong đầu tôi vì thế cũng vơi đi một ít. Có lẽ tất cả những chuyện này nên trở thành quá khứ vì chúng tôi cũng chẳng có cơ hội gặp nhau nữa...Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy lưu luyến và mất mát. Có lẽ tôi thật sự thích hắn ta........Với hắn, lòng tôi luôn vướng bận.

Cho nên khi Heechul hyung gọi điện thoại hỏi cặp đôi ngày trước mời chúng ta đi dự tiệc cưới, tôi đã không chút do dự nhận lời. Có thể ở tại đám cưới này gặp được hắn thì sao!

—————–

Mặt khác, nhiều ngày nay lên mạng không thấy Bánh nhân đậu, tên kia hẳn là đang rất bận rộn công việc đây! Tuy rằng tôi không biết công việc của anh ta là gì, nhưng anh ấy đã từng nói công việc của anh ấy đôi khi thật phiền toái.

Hôm nay đăng nhập MSN, thấy tin nhắn anh ta gửi cho tôi: [Đi Thẩm Quyến công tác rồi, cuối Thứ Sáu tuần này gặp mặt đổi thành cuối Thứ Sáu tuần sau nhé!]

A, thì ra là vậy. Đi công tác lâu đến thế sao? Vậy là mấy ngày nữa sẽ không được nói chuyện cùng anh ta rồi! Chậc, cũng thấy tiếc tiếc.

Rốt cuộc đã tới tiệc cưới mong chờ từ lâu, tôi mặc một chiếc áo sơ mi cùng chiếc áo khoác đen bên ngoài, đây đã là bộ trang phục nghiêm túc nhất của tôi rồi đấy.

Trước khi ra khỏi cửa còn soi gương lại một lần nữa. Tự cho là mình ăn mặc thật đẹp nhưng đến khi bước ra cửa mới phát hiện hôm nay trời nóng quá! (Vì sao thời tiết lại kì quái như thế, giờ đã vào thu rồi mà). Cho nên khi đến nơi trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi. Cả tiệc cưới rất vui, duy chỉ có một điều khiến tôi thất vọng là Jung Yunho không có xuất hiện. Lúc về nhà, tôi và Heechul hyung đi cùng nhau, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện

"Jaejoong ah, tên họ Jung kia không xuất hiện, có phải cảm thấy mất mát lắm không?"

"Em nào có. Người kia tới hay không liên quan gì đến em."

"Nhóc này! Mặt em bán đứng em rồi đó, còn cố cãi bướng."

Bị nói trúng tim đen, tôi nhất thời không biết phải nói gì nên Heechul hyung liền tiếp lời:

"Jung Yunho hình như đi công tác, nghe Yoochun nói. Kỳ thật, Jung Yunho trước kia từng thích Junsu! Nhưng Yoochun đã ra tay trước hắn, hơn nữa Junsu cũng yêu Yoochun, cho nên hắn rất biết điều lui về làm bạn cả hai."

"A?" Kinh ngạc hiện rõ trên mặt, tôi không tin nói: "Hắn thích........?" con trai sao?

"Đúng vậy. Có lẽ vì không thể nhìn người mình thích cùng người khác kết hôn nên hắn mới đi công tác để né tránh chăng?"

Lời nói của Heechul hyung khiến tôi rơi vào trầm tư. Tôi vừa sợ hãi lại vừa muốn biết, hiện tại hắn còn thích không? Còn thích Junsu không? Nếu đúng như lời Heechul hyung nói thì biết làm sao bây giờ?

Sau đó tâm trạng trở nên tồi tệ nên mấy ngày trôi qua đều khiến tôi mơ mơ màng màng.

MSN không có người, tôi nhàm chán xem mấy trang tin tức. Đột nhiên MSN vang lên thanh âm báo hiệu có tin nhắn, tôi xem qua đúng là tin nhắn của Bánh nhân đậu: [Trung Thu vui vẻ!]

Trung Thu? Đã đến Trung Thu rồi sao? Tôi kinh ngạc, vội vã nhìn đồng hồ 00:02 ngày 25 tháng 9, ngày âm lịch là 15 tháng 8!

Tôi lập tức nhắn tin trả lời: [Cám ơn! Cậu cũng vậy nhé! Đúng rồi sao hôm nay lại lên mạng vậy, còn khuya như thế!]

[Khó có được một đêm rãnh rỗi. Lại ngay Trung Thu nữa! Sợ mai không rãnh nên chúc trước mà!]

[Ha ha, cậu thật tốt!] (Nếu tôi là con gái, tôi nhất định đã bị Bánh nhân đậu làm cảm động).

[Kỳ thật mấy ngày trước có đám cưới của bạn, tôi lại không dự được, cảm thấy tiếc quá.]

[Vậy sao?] (Trùng hợp vậy, tên kia cũng thế! Bất quá tôi cũng nghĩ được nhiêu đó thôi, tôi vốn trì độn nên không thể liên tưởng thêm gì nữa. Hay vốn dĩ đàn ông con trai trước nay đều thế!)

[Đúng vậy, đó là hai người bạn thân nhất của tôi đó.]

Bạn thân? Không biết nên nói sao, từ "bạn thân" này đối với tôi thật xa lạ.

Đêm tối vắng lặng đến cô đơn, đột nhiên không muốn nói chuyện với Bánh nhân đậu nữa, lẳng lặng nói tạm biệt với anh ta.

Tắt máy tính rồi nhưng tôi vẫn không ngủ được. Trong đầu suy nghĩ cứ rối bời, tôi Kim Jaejoong rốt cuộc là một người thế nào!

Trung Thu? Ngày lễ? Bạn bè? Bắt đầu từ tám năm trước, những thứ này trở nên rất xa vời với tôi.

15 tuổi, ba mẹ bị tai nạn xe, bất hạnh qua đời cùng một lúc. Cùng với việc được hưởng một số tiền bảo hiểm lớn, tôi trở thành cô nhi. Dựa vào số tiền đó, tôi bắt đầu cuộc sống một thân một mình. Sau đó đến trường, tôi gặp người bạn tốt duy nhất là Heechul hyung. 19 tuổi, bắt đầu học chụp ảnh. 21 tuổi, trở thành thợ chụp ảnh chuyên nghiệp, cho đến bây giờ! Cuộc sống của tôi chẳng có gì phong phú cả. Có thể nói cho đến nay đều là cô đơn tịch mịch, nếu không gặp được Heechul hyung, tôi cũng biết mình sẽ ra sao nữa? Thật sự không dám tưởng tượng, vì tôi là một người dở giao tiếp cũng không biết cách kết bạn.

Giờ đây trong lòng đã có vướng bận, trái tim cứ dâng lên cảm xúc ấm áp vô vàn, như thế này thật tốt biết bao....Tôi nghĩ thế đấy. Nhưng, rốt cuộc, cảm giác hạnh phúc này có thuộc về tôi không?

Buổi sáng thật bất ngờ tôi nhận đến hai hộp quà! Đều là bánh trung thu. Một hộp là của Heechul hyung, còn một hộp là của Yunho sao? Cặp đôi mới cưới kia lấy danh nghĩa Jung Yunho gởi tặng tôi! Tôi vừa bất ngờ vừa cảm động, khi ăn bánh trung thu, miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào, trong lòng còn ngọt hơn nữa.

Khi ta vui vẻ thì ngày trôi rất mau, Thứ Sáu ngày 29 tháng 9, ngày hẹn gặp mặt Bánh nhân đậu đã đến. Điểm nhận dạng của tôi là kính đen gọng trắng, áo thun đen, còn anh ta mang kính đen, bộ âu phục màu đen bên trong là áo sơ mi màu hồng nhạt. Lúc đến quán đã hẹn trước, thời gian vẫn còn sớm, trong lòng có chút hồi hộp, lựa một vị trí ngồi thật đẹp cạnh cửa sổ, bắt đầu nhìn dòng người bên ngoài cửa sổ, không biết bộ dáng của Bánh nhân đậu sẽ thế nào nữa?

Rốt cuộc giờ hẹn đã đến, tôi cũng phát hiện ra mục tiêu: rất cao, gầy, còn có—-khuôn mặt kia? Khuôn mặt này quá đỗi quen thuộc với tôi! Chính là người tôi ngày nhớ đêm mong! Jung Yunho!

Mà hắn nhìn thấy tôi, cũng bất ngờ. Nhưng rất nhanh sau đó hắn lộ ra nụ cười tươi rạng rỡ, chậm rãi ngồi xuống, hắn nhìn tôi nói:

"Xin chào! Kim Jaejoong! Lại gặp nhau rồi!"

"Uhm, xin chào. Anh là Bánh nhân đậu?"

"Đúng vậy. Còn cậu là Hoa Hoa sao? Tôi còn tưởng là nữ sinh cơ đấy!"

"Có ai nói cái tên này là độc quyền của con gái sao?" Nếu đổi lại là người khác tôi chắc chắc sẽ tức giận, nhưng nhìn hắn tôi chỉ có thể mỉm cười, nghĩ đến sự quan tâm của hắn với tôi mấy ngày trước: "Cám ơn lời chúc của anh, thật ấm áp! Bánh trung thu của anh cũng rất ngọt!"

"Phải không? Vậy thì tốt quá! Thật ra mấy chuyện này tôi không rành cho lắm, nên cậu thích thì thật tốt."

"Ha hả." Không biết vì cái gì tôi chỉ bật cười ngây ngốc. Hắn nhìn tôi, cười thật ôn nhu.

Đột nhiên nhớ tới ngày đó sau khi dùng cơm xong tôi đã nhắn tin với Bánh nhân đậu, tự nhiên cảm thấy lúng túng không biết làm sao!

Thật lâu sau đó, vẫn là tôi mở miệng trước: "Chúng ta đi uống rượu đi."

"Hay là đi ăn trước nha. Vì hẹn với cậu mà trưa nay tôi vẫn chưa kịp ăn gì đó."

"Vậy, vậy được rồi!" Tôi quẫn bách gật gật đầu.

Lúc dùng cơm thật yên tĩnh, không giống như buổi đầu tiên, thì ra sau khi biết hết chân tướng mọi việc, bức tường giữa hai chúng tôi cũng vô tình xuất hiện, vì thế im lặng là vàng.

Lúc uống rượu cũng thật buồn, thật ra tôi cũng không hay uống rượu nhưng thời điểm này tôi muốn uống, tựa như muốn mượn một thứ gì đó để đè nén dục vọng trong lòng. Điều tôi không nghĩ tới là tên kia còn ít khi uống rượu hơn tôi, mới một ly mặt hắn đã đỏ bừng. Lúc hắn nhìn tôi, tôi nhận ra trong mắt hắn đều là dục vọng và say mê.

"Jaejoong, tôi, tôi, cậu biết đúng không?" Bộ dạng hắn muốn nói lại thôi.

"Biết cái gì?" Hắn nhìn tôi như vậy khiến tim tôi loạn nhịp, chẳng lẽ hắn muốn thổ lộ với tôi sao?

"Tôi, tôi yêu cậu!"

Hắn rốt cuộc đã nói ra lời tôi mong chờ bấy lâu nay, trong khoảnh khắc đó tôi đã xúc động đến muốn ôm chầm lấy hắn.

"Còn cậu? Có thích tôi không?" Mùi rượu phả lên làm mặt tôi nóng bừng như lửa đốt. Tôi thấy đôi mắt sáng kia đang chằm chằm nhìn tôi, khoảng cách giữa chúng tôi từ bao giờ chỉ còn vài cm! Nhất thời tôi không dám mở miệng, bối rối nhìn hắn.

"Tôi——-" Chậm rãi phun ra một chữ, đột nhiên đôi bàn tay lớn đặt bên hông giữ chặt tôi, sau đó cảm giác ấm nóng lan khắp môi, còn có mùi rượu nồng đậm chảy vào khoang miệng. Đầu óc lập tức trống rỗng, chỉ có tim đập đến suýt rơi ra ngoài. Hắn, hôn, tôi.......vừa bá đạo lại vừa ôn nhu. Tôi biết tôi dần dần bị hắn khống chế, hòa theo hắn, triền miên cùng hắn. Khoảnh khắc đó, tôi biết tim mình đã rơi vào tay giặc.....

Cho đến khi hô hấp bắt đầu hỗn loạn, Yunho mới buông tôi ra. Lúc này tôi mới cảm nhận được ánh mắt của những người chung quanh nhìn mình, cùng những tiếng xì xầm bàn tán.

Tôi không nói lời nào, chỉ nhìn hắn. Thật lâu sau, hắn mới nghẹn ra ba chữ: "Thật xin lỗi....."

Biểu tình tự trách, bộ dáng kia thật khiến người ta dở khóc dở cười, tôi bèn nói: "Hiện tại anh mới nói ba chữ này với tôi, còn có tác dụng sao?"Cũng không phải con gái, hắn nói câu này với tôi làm gì.

"Tôi thật có lỗi, tôi nhất thời.......Cậu......."

"Được rồi! Nếu tôi thật sự không muốn, mặt anh đã sớm giống như lần đầu chúng ta gặp nhau!" Tôi bật cười, có đôi khi hắn thật đúng là........

"A?" Cái tên ngu ngốc này, rốt cuộc sắc mặt đã có biến chuyển "Ý cậu là...."

"Ngu ngốc! Tôi cũng thích anh, chúng ta quen nhau đi!" Sự đáng yêu của Yunho khiến tôi cứ phải cười mãi.

"Ah......" Yunho hoàn toàn mừng rỡ, lập tức ôm lấy tôi. Tôi thấy trên mặt hắn lộ ra nụ cười hạnh phúc như trẻ con có được bảo bối của chúng vậy.

—————————

Mùng 1, mùng 2 Yunho phải ở nhà đón Tết cùng cha mẹ. Còn tôi lại chẳng có người thân nào để viếng thăm, cho nên theo kế hoạch từ trước là ra ngoài du lịch, cuối cùng quyết định ở vùng Nam Hối ngoại thành Thượng Hải.

Rời xa cái ồn ào náo nhiệt nơi nội thành, đến một nơi tràn ngập hương đồng cỏ nội, thật bình yên. Thêm nữa tôi còn tận hưởng đặc sản nơi đó: cây mật đào. Duy chỉ có một điều không ổn chính là giao thông tại đây, hai tiếng đồng hồ đi xe lên thị trấn làm tôi mệt rã rời, càng làm cho tôi buồn bực chính là hôm nay trời lại mưa, trên xe người thì đông, ngày lễ Tết đúng là không nên ra đường. Khi đến Nam Hối tôi chỉ biết nằm dài trong khách sạn chờ.

Cứ nằm một mình chờ đợi, khó tránh khỏi nhàm chán, cơ thể cũng bắt đầu có chút mụ mị, đầu óc không tự chủ bắt đầu nhớ Yunho. Hắn hiện tại đang làm gì? Có nhớ mình hay không? Lúc này———

"Bíp—-bíp—-" Điện thoại báo cuộc gọi đến.

"Alo—" Người gọi đến cũng chính là người tôi đang mong nhớ.

"Jaejoong, em đang ở Nam Hối sao? Trời đang mưa à?" Thanh âm thật ôn nhu, khiến tất cả suy nghĩ vẩn vơ của tôi đều tan biến.

"Đúng vậy.......có chút nhàm chán."

"Cố gắng một chút, ngày mai nữa thôi!"

"Uhm, em cũng muốn về vùng quê chụp vài tấm ảnh!" Đây là mục đích chủ yêu tôi đến Nam Hối.

"Ôi chao, vậy em phải ở đó mấy ngày lận hả?"

"Hai ngày! Nhưng theo tình hình hiện tại thì chắc phải ba ngày...."

"Không được, chỉ hai ngày thôi, hai ngày là đủ mà phải không?.......Em mau về đi, anh bắt đầu thấy nhớ em rồi đấy...."

"Phải không đó?" Ngoài miệng là câu nghi vấn nhưng trong lòng lại mừng muốn chết.

"Đương nhiên—— Yunho ah,....." Ở đầu dây bên kia tôi nghe được khá rõ ràng một giọng nữ độ tuổi trung niên "Con mau tới đây, mẹ cho con xem mấy tấm ảnh, là con gái, đứa nào cũng dễ thương hết! Con chọn đi để hôm nào mẹ sắp xếp cho gặp nhau."

Nghe xong những lời này, tim tôi đột nhiên co thắt thật mạnh: mẹ Yunho an bài cho hắn đi xem mắt sao?

"Mẹ, lát nữa nói sau! Con đang có điện thoại!" Yunho bên đầu dây đáp lại, nhưng tôi chẳng nghe thêm được gì nữa cả. Tôi nghe thấy Yunho ở đầu dây bên kia gọi tôi, nhưng tôi không còn lòng dạ nào để nói chuyện nữa, lập tức tắt điện thoại.

Sau đó tiếng chuông lại vang lên, vẫn không dám nghe, cứ để mặc chiếc điện thoại rung liên hồi. Tôi cảm giác mình đang mất đi dũng khí.......

Ngay lúc đó tôi nhận ra chuyện giữa hai chúng tôi đến cuối cùng cũng chẳng có kết quả. Chúng tôi căn bản không thể kết hôn, hơn nữa tình yêu của chúng tôi liệu có thể duy trì được bao lâu? Mà cho dù có giữ được tình yêu này, cha mẹ anh ấy cũng không cho phép, một khi đã như vậy cố chấp để được cái gì chứ? Đau dài chi bằng đau ngắn, vừa lúc chúng ta mới bắt đầu đoạn lương duyên này nên cắt đứt nó đi. Suy nghĩ là thế, thực tế vẫn là thế nhưng lòng không kiềm được cảm giác nhói đau. Yunho nhiều lúc có hơi ngốc nghếch, cũng bận rộn suốt nhưng tình cảm của hắn thì rất chân thành, thật muốn có thể bên nhau mãi mãi.

Nhưng...........cứ tiếp tục như vậy, thời điểm đến tôi lại không buông tay được thì biết làm thế nào đây? Yunho đối với tôi rất tốt, khiến tôi luôn có cảm giác muốn dựa vào, nếu cảm giác này càng lúc càng sâu, vậy tôi.......

Trong lúc nhất thời tâm loạn như mê trận, suy nghĩ cũng chẳng thể nào sáng suốt. Tình yêu và trách nhiệm, tôi phải lựa chọn thế nào đây? Tôi có cảm giác như đang chìm trong một vực sâu không đáy...

Khởi đầu một ngày mới, tôi mang theo máy chụp hình của mình bắt đầu công việc. Trên đường, nhìn thấy dòng người qua qua lại lại, khuôn mặt ai cũng tràn ngập vui vẻ, trên tay nào là túi lớn túi nhỏ, nụ cười trên môi không bao giờ tắt, thế mà lòng tôi chẳng thể khá khẩm được bao nhiêu. Chỉ có thể máy móc nâng máy chụp hình lên lưu lại những khoảng khắc đó.

Một thị trấn nhỏ, cả ngày tôi dạo không biết bao nhiêu lần. Điện thoại của Yunho vẫn hay gọi tới, nhưng tôi không dám nghe. Đến cuối cùng đành phải tắt máy.

Cơm chiều tùy tiện chọn đại một quán ăn, gọi một vài món gì đó. Tôi ngồi ăn một mình, chung quanh có mấy dì vừa dọn dẹp vệ sinh vừa nói chuyện, vì giọng lớn nên tôi nghe rất rõ ràng.

"Dì Vương, bà biết không? Con nhà Trương gia vậy mà là một đứa đồng tính luyến ái đó!"

"A, có nghe nói! Thật bậy bạ quá đi!"

"Nghe nói thằng bé đó còn bỏ trốn theo trai. Kết quả, mẹ nó tức giận đến xuất huyết não, phải vào bệnh viện rồi! Bây giờ vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm đâu. Ai nha, thật tội nghiệp quá chừng!"

"Đúng vậy. Bọn trẻ bây giờ........chẳng thèm nghĩ gì cho ba mẹ chúng hết."

Tôi lẵng lặng ngồi nghe, cơm trong chén đã sớm nguội lạnh, đũa cũng không đụng.

Buổi tối, trên đường trở về khách sạn, những con đường ở Nam Hối cũng không ồn áo náo nhiệt như thành phố, nhưng rất thanh bình. Nơi nơi vang lên tiếng chuyện trò vui vẻ, nghe thật vui tai. Bên tai vang lên tiếng pháo nổ, trước mắt sáng cả vùng trời: pháo hoa từng đóa từng đóa nở rộ giữa bầu trời bao la, rực rỡ quá nhưng cũng rất nhanh sẽ lụi tàn....

Pháo hoa thật sự rất ngắn ngủi cho dù nó có đẹp bao nhiêu đi nữa. Tựa như những gì tốt đẹp nhất chỉ tồn tại trong mơ. Mà khi tỉnh mộng rồi, người ta buộc phải đối diện với cuộc sống như lúc ban đầu.

Nghĩ đến đây, tôi cũng tự động dừng bước, tôi cùng Yunho..... đã đến lúc kết thúc rồi!

Mở di động ra, bên trong đều là tin nhắn của Yunho. Tôi mở một tin nhắn: [Sao em không nghe điện thoại? Bận lắm sao? Anh nhớ em...]

Chỉ một câu nói nhớ tôi đơn giản lại làm tôi xúc động rơi nước mắt. Nhưng tôi nghĩ kỹ rồi, phải chấm dứt thôi, bàn tay run rẩy nhắn trả lời Yunho: [Yunho, thật xin lỗi, chúng ta chia tay đi!]

Sau đó tôi tắt máy, không muốn giải thích, cũng không cho Yunho có cơ hội thắc mắc......Kỳ thật, tôi sợ hắn sẽ gọi tới, chỉ cần nghe giọng hắn, tôi sẽ không thể kiềm chế được. Tôi, Kim Jaejoong, từ trước đến giờ luôn là một người mềm lòng.

Nhắn tin xong, tôi ghé cửa hàng tiện lợi mua vài lon bia, muốn say cho quên hết mọi thứ. Nhưng không ngờ tâm khổ rượu vào, sầu càng sầu!

Mùng 3, tôi ngủ thẳng một giấc tới chiều. Say rượu chẳng có gì tốt, đầu đau như búa bổ. Mở di động ra, không có bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn từ Yunho, chỉ có một tin nhắn của Heechul hyung, muốn tôi trở về làm việc! Bạn bè mà đì người ta như vậy chắc chỉ có mỗi anh ấy thôi! Tôi cười khổ, thong thả rời giường, đến lúc phải về rồi, chính là làm thế nào đối mặt với Yunho đây?

Rời khách sạn mới phát hiện trời lại mưa. Thời tiết ở Thượng Hải thật bất thường, xoay mọi người không biết đường đối phó, mình có mang ô không nhỉ? Không có, may mà mưa không lớn, nhà ga cũng cách đó không xa, nên tôi cứ thế mà đi tới.

Cảm giác đi trong mưa thì ra lại kỳ diệu như vậy, cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ, y như tâm trạng tôi bây giờ. Một chút đau, một chút trống rỗng. Những khoảnh khắc bên Yunho từng chút từng chút hiện ra trong đầu khiến khóe mắt cay xè.

Đi mãi đi mãi, tự dưng trước mặt xuất hiện một bóng dáng vô cùng thân quen. Tôi thầm nghĩ có lẽ hồi tưởng khiến tôi sinh ảo giác, đau khổ cười cười, lại nghe bên tai là giọng nói quen thuộc: "Jaejoong......"

Ngẩng đầu mở to hai mắt, tôi nhìn thấy Yunho. Mới mấy ngày không gặp mà mặt hắn đã đầy râu, đôi mắt sáng giờ chỉ còn vẻ tiều tụy, đau thương. Hắn xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi vừa kinh ngạc vừa vui sướng đến không nói nên lời: "Sao anh lại tới đây?"

"Jaejoong, vì cái gì phải chia tay?" Hắn không trả lời tôi nhưng câu hỏi này đã cho tôi đáp án.

"Chúng ta phải chia tay thôi, cứ tiếp tục thế này cuối cùng cũng không có kết quả gì."

"Cái gì không có kết quả? Tại sao em lại nói như vậy?"

"Ba mẹ anh sẽ không cho phép anh cùng một thằng con trai yêu nhau!"

"Em dựa vào cái gì mà nói như vậy? Bởi vì cả hai chúng ta đều là đàn ông ư?" Xem ra hắn không thể chấp nhận lý do chia tay.

"Phải—-chúng ta như vậy sẽ không có hạnh phúc đâu." Nhưng tôi cảm thấy chuyện này căn bản là điều hiển nhiên.

"Jaejoong. Em nghĩ nhiều quá rồi. Em không thấy Yoochun và Junsu họ rất hạnh phúc sao?"

"Mỗi người mỗi cảnh. Ai có thể cam đoan ba mẹ anh không bài xích chuyện con trai mình yêu một thằng con trai khác?"

"Đủ rồi, Jaejoong. Đồ ngốc!" Không đợi tôi nói xong, Yunho đi đến ôm lấy tôi, ô của hắn đã bị vứt sang một bên, hắn cùng tôi ôm nhau dưới mưa.

"Jaejoong! Anh thích em! Anh yêu em! Bất kể người khác có nói gì, anh cũng mang lại hạnh phúc cho em!"

Hắn nhẹ nhàng thì thầm những lời ngọt ngào vào tai tôi, giống như bùa chú khắc sâu vào lòng. Tôi bắt đầu dao động. Nhưng mà...

"Còn ba mẹ anh?"

"Thật ra hai người đã sớm biết anh thích con trai! Cho nên cũng không phản đối, cũng không can thiệp chuyện tình cảm của anh. Hơn nữa Jaejoong ah, anh đã giới thiệu em cho mẹ, bà còn nói muốn gặp em nữa đó!" Đôi mắt hắn nhìn tôi, chân thành biết bao.

"A? Như thế nào?" Sao lại thế? Ba mẹ không phản đối? Thật không hay chỉ là gạt tôi? Vậy còn lời mẹ hắn nói hôm đó!

"Vậy, hôm trước mẹ anh đã nói với anh những gì? Không phải muốn sắp xếp cho anh đi xem mắt sao?"

"A! Đương nhiên không phải! Mẹ anh muốn nhận nuôi một bé gái nên bà đã đưa ảnh chụp cho anh để hỏi ý anh!" Yunho giải thích, đồng thời cười cười với tôi "Đồ ngốc! Thì ra vì chuyện này mà ghen à!"

"Em nào có?" Tôi lập tức phản bác, bất quá chột dạ làm tôi đỏ bừng mặt. Thì ra chuyện chỉ có vậy, cũng tại mình nghĩ nhiều quá. Ngây ngốc cười cười: "Thật xin lỗi, em......."

"Đừng nói nữa!" Yunho không cho tôi nói hết câu, tiếp tục ôm lấy tôi "Điều này chứng tỏ bảo bối của anh quan tâm anh!"

"Ai là bảo bối của anh chứ!" Tôi nhẹ nhàng đáp lại, tay ôm chặt người đàn ông này hơn. Cái ôm ấm áp của hắn làm tôi vững lòng. Tôi nghĩ, Yunho mới là bảo bối của tôi!

Yunho chạy xe đến, cho nên hai chúng tôi trở về thành phố bằng xe hắn. Bầu trời đã chuyển màu xanh biếc, chỉ còn những hạt mưa lắc rắc. Có lẽ chính là cảnh mưa nắng tuyệt đẹp đây mà! Nhìn thấy cảnh vật bên ngoài xe vùn vụt trôi qua thật nhanh, tâm hồn trái lại rất thanh thản. Bởi vì đã có Yunho bên cạnh tôi!

Đột nhiên bên ngoài cửa kính xe phát hiện một mảng màu rực rỡ, tôi lập tức bảo Yunho dừng xe, đi xuống, nhìn thấy phía chân trời rực đỏ một mảng mây, đẹp đến say lòng người. Tôi nhanh tay chụp lại khoảnh khắc này, hài lòng quay đầu lại, thấy Yunho đứng tựa xe lẵng lặng nhìn tôi, nụ cười thật ôn nhu.......

Hôm nay, tôi đã chụp được cảnh sắc đẹp nhất.........

Hôm nay, tôi đã bắt được hạnh phúc của mình...........

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro