Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khúc chung nhân chưa tán (曲终人未散)

Khúc chung nhân chưa tán (曲终人未散)

Author: Ambyen

Trans: QT

Edit: Mây

Couple: YunJae

Rating: PG-13

Genre: oneshot, non Au, nhẹ nhàng, ấm áp.....


Per

Thank ss Nhất đã xin giúp em per fic

__ Kim JaeJoong __

Hôm nay ba người chúng tôi có buổi biểu diễn ở Osaka, đứng ở trong cánh gà tôi rất khẩn trương, sợ không có ai đến. Bất quá, trước đó các staff đã nói, mọi chuyện diễn ra không tồi.

Tự cổ vũ bản thân, nhưng vẫn cảm thấy tâm hơi hoảng loạn, tôi nghĩ đó là vì người luôn khiến tôi an tâm kia không ở bên cạnh.

Tôi cười, không biết gọi là gì....

Tội nhịn không nổi lôi kéo anh quản lý ra phòng nghỉ, tới một góc khuất ít người:

"Hyung, có thể giúp em một chuyện được không?"

"Được, nói đi, muốn ăn gì?"

"Không phải, em cũng không phải Min tham ăn...."

Lời vừa nói ra, hai người sững sờ nhìn nhau, ta ngượng ngùng cúi đầu.

"Muốn anh giúp gì? Anh nhất định sẽ giúp!"

"Em nghĩ... Em muốn lúc em hát.... Lúc đó, hyung giúp em gọi điện cho cậu ấy, có thể chứ? Hyung giúp em nhé?!!"

"JaeJoong... em biết rõ anh nhất định đáp ứng em mà!"

"Cám ơn hyung!"

Thở dài nhẹ nhõm, cậu nhất định phải nghe được nhé Yunho, nhất định phải nghe!!

Nếu tớ biết chúng ta phải tách ra lâu như vậy, lần trước cậu bảo tớ hát cho cậu nghe tớ sẽ không chơi xỏ cậu nữa, lần này tớ nhất định sẽ hát cho cậu nghe.....

Từng người từng người bước lên sân khấu, tìm lại cảm giác của ngày xưa, dù sao đã 5 tháng nay không lên sân khấu hát rồi. Tôi muốn tìm đến cái dáng cao cao của một tên nhóc tham ăn, rồi bên cạnh nó là ánh mắt ấm áp của cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy vẫn ở bên tôi.... Nhưng mà, hôm nay cậu ấy không ở đây....

Bản nhạc vang lên, tôi liền thấy hyung quản lý giơ điện thoại lên, ánh sáng hắt ra từ đó cho tôi biết, bên kia đầu điện thoại là cậu ấy.

Người khác nói, JaeJoong, nếu mệt mỏi hãy nghỉ ngơi một chút; JaeJoong, khó chịu thì hãy khóc đi; JaeJoong, muốn bên cậu ấy hãy nói với cậu ấy đi.....

Tôi lại nói, không dao, tôi không sao, chúng tôi không có việc gì hết.....

Nhưng nháy mắt khi nhìn thấy hyung quản lý giơ điện thoại lên, mấy tháng đầy mệt mỏi, ủy khuất, cùng chua xót kia tích tụ lại giờ như vỡ đê trào ra, tôi lại nghĩ về quá khứ.... Bở vai của cậu ấy, cậu ấy cho tôi cái ôm đầy ấm áp, những lời thì thầm, trấn an của cậu ấy, cái nhìn sủng nịnh tràn ngập yêu thương.....

Có thể chúng ta là những người

Luôn bị vướng vào rắc rối của những mối quan hệ phức tạp

Mỗi ngày tớ đều biết ơn cậu

Nhưng món nợ quá lớn khiến tớ khó đáp trả

Có lúc như người yêu thân thiết, đôi khi lại như người xa lạ

Liệu chúng ta có thể tiếp tục sống như thế

Mặc dù có rất nhiều sai lầm và sự chia ly

Cậu vẫn luôn ở đó

Tớ biết rằng cậu là người duy nhất

Có thể giúp tớ sống sót trên thế giới này

Những hỗn loạn bất an của tớ đều bị cậu phát hiện

Đó là tình yêu nhưng giống như một cuộc chiến

Bởi vì tớ thật nguy hiểm, bởi tớ yêu cậu

Tớ sẽ rời bỏ cậu

Vì cậu mà ra đi...

Đã hát xong rồi sao? Nhanh như vậy sao? Cậu có nghe được không? Yunho ah, cậu nghe được không?

Sân khấu chậm rãi xoay tròn hạ xuống, nếu có thể, tôi thật mong nó có thể mang tôi về quá khứ, trở lại 9 năm trước......

__ Jung Yunho __

Hôm nay JaeJoong cùng hai người kia có buổi biểu diễn đầu tiên ở Osaka.

Hôm nay ở Hàn Quốc tôi cũng có buổi biểu diễn, nhưng tôi lại như có chút không yên lòng, cuối cùng thì tôi đang chờ đợi cái gì?... Tôi đang mong chờ điều gì?

Gần đến giờ mở màn, di động liền vang lên, là cuộc gọi từ Nhật Bản, là hyung trợ lý trước đây của chúng tôi. Trong hậu trường quá ồn, tôi vừa tiếp điện thoại, vừa chạy vào WC, tiếp tục cùng đối phương nói chuyện.

【 Alo? 】

【 Em có bận không? 】

【 Không có! 】

【 Vậy chút nữa, JaeJoong nói.... Cậu ta nói muốn để em nghe thấy cậu ta hát... 】

【 Ân..... 】

Sự thật hyung quản lý đã cho tôi nghe một màn âm thanh quá chân thực, tôi chỉ nghe thấy một màn la hét chói tai của fans:

"JaeJoong! JaeJoong!"

JaeJoong...... JaeJoong......

Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu tôi không gọi tên người này rồi? Không có, tôi mỗi ngày đều thầm gọi tên cậu ấy.

Tôi không nhìn thấy chủ nhân của cái tên này đã bao lâu rồi? Tôi đã quên là bao lâu rồi.... 9 năm qua đây là lần đầu tiên chúng tôi tách ra lâu như vậy.

Khúc nhạc dạo vang lên, tôi chỉ biết đến người đó.....

【 Yunho ah ..... tớ mệt chết đi được....】

【 Cho cậu nghe xong một bài hát, nghe xong sẽ hết mệt.... 】

Tôi nghét tai nghe vào tai cậu ấy.

【 Thần kỳ như thế hả? Đừng có gạt tớ nhá! Gạt tớ tớ sẽ không nấu cơm đâu! 】

【 Nghe đi! 】
.
.
.
【 Yunho, cậu làm sao vậy? Gần đây nhìn cậu.... cậu luôn cau mày? 】

【 Nhảy không tốt, giảm béo quá vất vả, đã đói bụng nhưng không thể ăn gì.... 】

【 ......... 】

Cậu ấy lôi mp3 ra thuần thục nhét tai nghe vào tai tôi.....

Từ đó về sau tôi rất thích ăn khuya cùng cậu ấy, cho đến khi tôi gầy như trước đây thì không ăn nữa.

【 Răng khểnh đâu? Tớ hỏi cậu răng khểnh của cậu đâu hả?! Cậu thật sự nhổ nó rồi?! 】

【 Ân..... 】

Đợt đó, cậu ấy đã không thèm để ý đến tôi cả ngày, cơm tối cũng không thèm ăn với chúng tôi đã lên giường ngủ. Changmin hỏi cậu ấy bị làm sao, cậu ấy chỉ nói không thoải mái, tâm không thoải mái, khiến ba người bọn họ hoảng sợ muốn đi timg hyung quản lý, nhưng chỉ có tôi biết là có chuyện gì..... Buổi tối tôi vào phòng ngủ rất sớm, đến bên cạnh giường cậu ấy phát hiện cậu ấy đã ngủ, nhưng vẫn còn đeo tai nghe, tôi nhẹ nhàng lấy nó ra, còn nghe được rời rạc âm thanh.....

【 Tôi muốn giết tên kia.... Tôi muốn giết tên kia!! 】

Trong phòng bệnh, chỉ còn lại cậu ấy với đôi mắt khóc sưng đỏ đang nhìn chằm chằm tôi.

【 JaeJoong...... 】

Vừa nghe thấy tôi gọi, nước mắt cậu ấy lại tuôn rơi.....

【Có thể chúng ta là những người
Luôn bị vướng vào rắc rối của những mối quan hệ phức tạp
Mỗi ngày tớ đều biết ơn cậu
Nhưng món nợ quá lớn khiến tớ khó đáp trả 】

【 Đừng hát nữa..... Đừng hát nữa!! 】Cậu ấy ghé sát vào người tôi, bịt miệng tôi lại không cho tôi hát. Cậu áy không biết, tôi đã tự hát trong lòng hàng tram hàng nghìn lần...

【 Prague rất được ah! Về sau được nghỉ ngơi tớ sẽ đến đó!! 】

【 Đừng điên nữa! Mau ngủ đi, ngày mai còn có buổi chụp hình sáng sớm đó! 】

【 Uhm... Tớ vẫn muốn hỏi, vì sao phải hai người một giường mà không phải mỗi người một giường.... 】

【 Cậu không vui à? Tớ có thể ra sô pha ngủ, ghế sô pha kia cũng lớn! 】

【 Không phải! Tớ thích! 】

Lòng tôi như nở hoa long trời vỡ đất, nhưng trên mặt vẫn cố duy trì bất động thanh sắc.

Nhìn cậu ấy còn chưa ngủ, tôi cố lấy dũng khí làm chuyện tôi đã muốn làm từ lâu. Tôi lấy ra di động gửi 4 chữ cho cậu ấy:

【 Cùng nhau được không? 】

Thực sự tôi không nghĩ câu jaays sẽ nói "Không!"

Tôi thấy cậu ấy đưa lưng về phía tôi xem tin nhắn, tôi kiên trì chờ cậu ấy ngượng ngùng quay đầu lại, sau đó cúi đầu, mặt đỏ hồng. Mỗi lần cậu ấy xấu hổ lại như vậy.....

【 Cậu thừa tiền hả? 】

【 Hả? 】

【 Chính mồm nói không được sao?... Sao phải gửi tin nhắn?... 】

【 Vậy cậu cũng đừng lãng phí tiền, trực tiếp nói cho tớ biết đáp án đi?!! 】

【 Không biết..... 】

【 Tớ có gì không tốt?! 】

Tôi nhẹ nhàng chạm lên khóe môi cậu ấy, tôi không dám trực tiếp thân mật với làn môi kia, tôi sợ như thế quá nhanh.....

【 Tớ muốn nghe hát..... 】

【 Bài gì?..... 】

【Bài do cậu hát....】

【 Ân...... 】

Tôi hát cho đến khi cậu ấy mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

Sau đó cậu ấy nói với tôi:

【 Yunho ah ~ cậu có phát giác bài hát này chỉ thuộc về chúng ta không? 】

......................

Cách một cái điện thoại, thanh âm ở ngàn dặm xa xôi của cậu ấy lại ngâm nga bên tai tôi. Tôi cảm thấy mắt nhức buốt, hô hấp thật sâu, tôi phải nhẫn, nuốt cảm xúc vào trong lòng.

Kết thúc bài hát, nghe thấy âm thanh nức nở cơ hồ ngay sau khi nhạc chấm dứt, tôi chỉ muốn ngay lập tức xuất hiện trước mặt cậu ấy thôi.

Nhưng mà chúng tôi đều không thể liều lĩnh.

Từ WC đi ra, có một cô gái thấy tôi, chạy đến trước mặt tôi, thật cẩn thận nói câu "Yunho oppa fighting!!". Tôi hướng cô ấy cười cười, cô gái đo đi được hai bước lạ quay đầu lại yên lặng nhìn tôi:

"YunJae Fighting!!!"

Chờ một chút nữa thôi JaeJoong, chúng ta sẽ lại về bên nhau, cùng nhau hát ca khúc ấy, tớ thật muốn chúng ta cùng nhau hát lên nó.

~ Hoàn ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro