ĐƯỜNG NHÂN GIAN
ĐƯỜNG NHÂN GIAN
Tác giả : 豆花吧穿插抽查文学部
Nguồn Raw: weibo
Edit : Moon ( dưới sự giúp đỡ của QT kaka và GG tỷ tỷ ^^ )
Pairing : YunJae
Thể loại : Đoản văn, cổ trang, HE
Tình trạng bản gốc : Hoàn
Tình trạng bản edit : Hoàn
NOTE :
BẢN EDIT KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ XIN ĐỪNG MANG RA KHỎI WP NÀY
♥♥♥♥♥
– Khởi bẩm hoàng thượng, vương gia đã trở lại! – Thị vệ từ bên ngoài bước vào trình báo một câu khiến đôi tay đang cầm bút của Trịnh Duẫn Hạo khẽ run lên một cái. Hắn nhìn bức tranh đã bị phá hủy thở dài, khoát tay.
– Không có chuyện gì, trở về thì trở về. Lui xuống đi.
Người nọ cũng không so đo thái độ lãnh đạm của Trịnh Duẫn Hạo vâng lời lui xuống, một chữ cũng không hỏi thêm. Làm việc trong cung biết giữ miệng mới là phương pháp sống còn khôn ngoan nhất, huống chi chuyện này còn liên quan tới vị kia.
Trịnh Duẫn Hạo ngồi trên ghế đem bức tranh đã bị phá hủy vo thành một cục ném vào trong lò lửa.
Thật là tức chết. Hắn nghĩ.
*
* *
Đương kim thánh thượng có chín người con. Tám công chúa lại chỉ có một hoàng tử. Theo lý thuyết, y hẳn là thuận lợi lên ngôi mới phải. Vừa không có cung đấu nguy hiểm mà đế vương cũng không phải đắn đo chọn người kế vị. Nhưng điều kiện tiên quyết là đứa con này không phải người ngu.
Kim Tại Trung xác thực không ngu, không những không ngu, y còn thông minh là đằng khác. Bốn tuổi đã đọc thuộc tứ thư ngũ kinh. Bảy tuổi đã biết làm phú. Là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị đế vương. Sáu kỹ thuật chỉ trừ cưỡi ngựa, bắn cung còn lại cũng có thể xem là tinh thông. Trên lý thuyết, y không chỉ phù hợp mà còn là sự lựa chọn hoàn mỹ nhất. Nhưng nam tử hoàn mỹ Kim Tại Trung, người được xem là đế vương tương lai, 18 tuổi đã ôm tay nải bỏ lên Võ đương sơn nói muốn xuất gia.
Triều đình văn võ bá quan cũng chỉ có thể dùng 2 chữ khiếp sợ để hình dung. Nếu không phải do quần thần cật lực khuyên nhủ chỉ sợ lão hoàng đế đã một đuốc đốt luôn Ngọc Như cung. Khuyên can mãi lão hoàng đế mới nguôi ngoai. Nhưng thái tử điện hạ vẫn còn ở Võ đương sơn. Mắt thấy đế vương tuổi đã cao lại không có người nối nghiệp, quần thần nhất quyết không để thái tử điện hạ xuất gia. Mấy lão trọng thần người nọ nối đuôi ngươi kia thi nhau chạy lên Võ đương sơn khuyên thái tử điện hạ suốt 3 ngày nhưng đều bế tắc. Lúc này Trịnh Duẫn Hạo vừa xuất chinh đánh giặc trở về, nghe chuyện không nói hai lời lên núi chưa đầy một ngày đã trở lại. Hắn là trực tiếp đánh ngất người mang về. Người đã mang về nhưng chí không đổi. Thánh thượng nổi giận hạ chỉ cấm túc y, nhưng y không chỉ là hoàng tử mà còn là thái tử. Nếu y muốn ra ngoài, thật đúng là không mấy ai dám cản. Đế vương đang thượng vị với đế vương tương lai, đắc tội với ai cũng là ngu ngốc, tính thế nào cũng thua thiệt. Cộng thêm Kim Tại Trung võ công khá tốt. Mặc dù không tính là đệ nhất nhưng đối phó với mấy thị vệ trong hoàng cung cũng dư sức. Vì vậy ngày ngày trong cung đều diễn đi diễn lại màn đi tìm đế vương tương lai vô cùng gay cấn. May mắn Kim Tại Trung không chạy quá xa, cũng không đến Võ đương sơn, Linh Ẩn tự mà lại đi dạo....thanh lâu.
Nhắc tới thanh lâu, đi dạo cũng chỉ là đi dạo mà thôi. Vương công quý tộc đi thanh lâu cũng là chuyện thường thấy. Cho dù tương lai có thú một cô nương ở thanh lâu về cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Chỉ cần không phong làm hoàng hậu là được. Nhưng vấn đề là ở chỗ, Kim Tại Trung đi thanh lâu có tên là Nam Phong quán. Bên trong người hầu hạ đều là tiểu quan. Kim Tại Trung đi hết lần này đến lần khác. Còn kém không đem bốn chữ "Ta là đoạn tụ" viết lên mặt. Thật không ra thể thống gì. Nhưng lại càng không ra thể thống gì chính là hai năm sau, Kim Tại Trung 20 tuổi. Lão hoàng đế nghĩ ngợi, Kim Tại Trung đến tuổi này rồi nên muốn truyền ngôi lại cho y. Dù sao ngôi vị hoàng đế sớm muộn gì cũng là của y. Hơn nữa tình hình hiện tại nếu còn không truyền ngôi chỉ sợ sau này ngay cả người kế vị cũng không có. Ai ngờ chiếu thư còn chưa viết xong Kim Tại Trung đã trực tiếp tìm đến cửa, ung dung phun ra năm chữ : Ta không muốn làm hoàng đế.
Lão hoàng đế đùng đùng nổi giận.
– Hoàng vị là thứ ngươi muốn nói không làm liền không làm sao? Hôm nay trẫm nhất định phải viết chiếu thư truyền ngôi cho ngươi.
Kim Tại Trung không lên tiếng nhưng trên mặt tỏ rõ biểu tình "Ngươi nguyện ý viết thì cứ viết, dù sao ta cũng không thích làm".
Lão hoàng đế không biết phải làm sao đành thở dài nói.
– Hoàng nhi của ta, làm hoàng đế thì thiên hạ này đều là của ngươi. Điều đó không tốt sao?
– Không tốt – Kim Tại Trung cúi đầu – Ta cần thiên hạ làm gì – Sau đó y ngẩng đầu nhìn thẳng phụ hoàng mình – Làm hoàng đế, thiên hạ đều là của ta nhưng ta lại không thuộc về ta nữa.
Thật đúng là gãi trúng chỗ ngứa.
Lão hoàng đế nhìn y chỉ cảm thấy chính mình cũng không hiểu được đứa con này. Người trong thiên hạ có thể xiêu lòng vì vinh hoa phú quý, vậy mà những thứ này ở trong mắt y lại chỉ là giấy vụn. Hồi lâu, lão hoàng đế thở dài nói.
– Sinh ra trong hoàng cung, ngươi cũng không có lựa chọn khác.
– Thánh nhân thường chọn người hiền kế vị, sao lại không có lựa chọn khác?
Lão hoàng đế ném cái ly, cả giận gầm lên.
– Ngươi cho rằng vị trí này ai cũng có thể ngồi sao?
– Không thể – Kim Tại Trung đáp – Nhưng ta thì không làm. Ánh mắt y ngời sáng nhưng lại nghiêm túc cùng kiên định.
Lão hoàng đế không lên tiếng cuối cùng khoát tay một cái.
– Hoàng vị nhất định phải truyền cho ngươi. Sau khi kế vị ngươi làm sao, đó là chuyện của ngươi. Chọn người có tài năng, đức hạnh kế vị cũng tốt. Không cũng chẳng sao. Mọi chuyện liền theo ý ngươi.
Kim Tại Trung vâng lời lui xuống. Ba ngày sao cử hành đại điển, Kim Tại Trung lên làm hoàng đế. Nhưng y tại vị còn chưa được một tháng liền hạ chiếu chỉ, truyền ngôi cho Trịnh Duẫn Hạo. Làm hoàng đế chưa đầy một tháng đã truyền ngôi cho người khác, lại còn là người khác họ, thật là chuyện trước nay chưa từng có. Quần thần lũ lượt dâng tấu chương chất đầy án đường, Kim Tại Trung cũng chẳng buồn liếc. Y sai người một đạo đốt sạch.
– Ngươi biết không, mấy ngày nay ta đã bị bao nhiêu người ngấm ngầm thêu dệt đủ loại chuyện! – Trong thư phòng, Kim Tại Trung nhìn chồng tấu chương than thở. Y tựa vào Trịnh Duẫn Hạo lẩm bẩm – Nịnh thần? Tiểu nhân? Hay là độc chiếm – Y vừa nói môi vừa cọ cọ bên tai Trịnh Duẫn Hạo vừa ôn nhu lại sắc tình.
Trịnh Duẫn Hạo thở dài nói.
– Đừng làm rộn, hoàng thượng!
– Ngươi không vui sao? – Kim Tại Trung đưa tay bóp bóp tiểu huynh đệ người nọ – Ta lại cảm thấy nó rất vui đấy.
– Kim. Tại. Trung – Trịnh Duẫn Hạo cơ hồ nghiến lợi gầm lên.
Kim Tại Trung haha cười vui vẻ hôn lên má hắn.
– Ngươi vui không, Trịnh tướng quân? Chỉ cần nói cho ta biết, muốn thế nào liền tùy ngươi.
Trịnh Duẫn Hạo hít sâu một hơi thầm nghĩ, nếu có ngày hắn đột nhiên chết vậy tám chín phần là bị người trước mặt làm tức chết.
Hắn cùng Kim Tại Trung nhận thức hoàn toàn là chuyện bất ngờ.
Ba năm trước, thái tử bỏ nhà trốn lên Võ đương sơn, Trịnh Duẫn Hạo không nói hai lời đánh người ngất xỉu rồi vác trở về. Kết quả kéo theo một đống phiền phức. Triều đình trên dưới đối với chuyện hắn có thể mang thái tử về vô cùng bội phục. Hơn nữa biên cương vô sự, lão hoàng đế liền lưu hắn lại kinh thành trông chừng thái tử. Vì vậy nhân gian cứ hai ba ngày lại thấy Trịnh Duẫn Hạo chạy đến Nam Phong quán tìm người. Không những phải nổi cáu, còn phải đẩy một đống tiểu quan bám dính lấy hắn cuối cùng từ một đám yến oanh mang Kim Tại Trung đã say bất tỉnh nhân sự trở về. Loại cuộc sống ồn ào như vậy hắn đã trải qua hai năm. Người đầu têu cũng không phải không bày tỏ thành ý. Thí dụ như lần y uống say nhìn Trịnh Duẫn Hạo hồi lâu cuối cùng ôm lấy hắn hôn một cái. Làm hại hắn giữa mùa đông phải tắm nước lạnh rồi nhiễm phong hàn. Trịnh Duẫn Hạo nghĩ tới nghĩ lui mọi chuyện, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ.... Nghiệt duyên. Hắn nghĩ vị thái tử này chắc là vì muốn trả thù một đánh trên Võ đương sơn lúc trước.
Sau trận phong hàn của Trịnh Duẫn Hạo, thái tử điện hạ không biết có phải lương tâm đại phát hay không cuối cùng cũng thu liễm lại. Đang lúc Trịnh Duẫn Hạo yên tâm chuẩn bị xuất chinh đánh giặc, thái tử điện hạ lại tới. Lần này là bị ngã gãy chân nhưng nhất định không chịu uống thuốc, chỉ yêu cầu gọi Trịnh Duẫn Hạo vào cung chăm sóc. Hoàng thượng không còn cách nào khác đành để Trịnh Duẫn Hạo vào cung. Chuyện xuất chinh cũng chỉ có thể để người khác thay thế. Trịnh Duẫn Hạo cũng chấp nhận chiếu cố y. Thật ra thái tử cũng không yêu cầu nhiều chỉ cần hắn thời thời khắc khắc phụng bồi là tốt rồi.
– Trịnh Duẫn Hạo – Kim Tại Trung kêu hắn.
– Có thần – Trịnh Duẫn Hạo buông đồ vật trong tay xuống quay đầu nhìn y, chờ y phân phó.
– Ngươi có thể bồi ta mãi sao? – Kim Tại Trung nhìn hắn nói.
– Thần nguyện vì thái tử thịt nát xương tan, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không màng – Trịnh Duẫn Hạo đáp.
– Bởi vì ta là thái tử sao? – Kim Tại Trung cười cười.
Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên phát hiện, y cười lên trông thật đẹp mặc dù hắn cũng không thích nụ cười miễn cưỡng này cho lắm.
– Trịnh Duẫn Hạo tới đây – Kim Tại Trung vẫy hắn.
Trịnh Duẫn Hạo đi tới. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một cánh tay thái tử đột nhiên kéo hắn, hung hăng đặt lên môi hắn một nụ hôn.
– Nếu ta không phải thái tử, ngươi có thích Kim Tại Trung không?
Cái này nhất định là một trò đùa tồi tệ. Trịnh Duẫn Hạo nghĩ thầm.
Qua vài ngày, vết thương của Kim Tại Trung đã tốt hơn Trịnh Duẫn Hạo cũng không cần phải ở lại trong cung nữa. Thời điểm rời khỏi Trường An, Trịnh Duẫn Hạo mới nhớ tới câu nói kia trong lòng ngũ vị tạp trần. Hắn cũng không phải không trông thấy, lúc hôn hắn trong mắt y có bao nhiêu thâm tình. Nhưng hắn có thể cho y cái gì đây? Đế vương cần nhất chính là vô tình.
Ba tháng sau, Trịnh Duẫn Hạo mang quân xuất chinh. Hắn chưa bao giờ viết thư nhưng chỉ cần Kim Tại Trung gửi thư đến hắn đều trả lời. Bởi vì người này ở trong thư len lén dùng quyền uy của hoàng đế. Đơn giản là làm ẩu thôi. Trịnh Duẫn Hạo trong lòng than thở rồi chấp nhận hồi âm. Kim Tại Trung nhìn thư hồi âm nghĩ đến dáng vẻ người nọ vừa thở dài vừa viết thư lại cảm thấy buồn cười. Lần sau nên viết cái gì đây? Y nghĩ.
Lần sau thư gửi đi nhưng chờ mãi vẫn không có hồi âm.
Một ngày...Hai ngày...Mười ngày...
Kim Tại Trung đếm từng ngày trôi qua trong lòng tự nhiên sợ hãi. Sau đó tin mật báo gửi về chứng minh suy đoán của y.
Trịnh Duẫn Hạo bị thương.
May mắn thế cục đã định. Người Hung nô đã bị đánh lui. Tin chiến thắng liên tục truyền về. Dân chúng ai ai cũng vui mừng, duy chỉ có Kim Tại Trung lại không cười nổi. Thương thế của Trịnh Duẫn Hạo rốt cuộc thế nào? Thời điểm y mặc thường phục chuẩn bị bước vào tướng quân phủ, lần đầu tiên có chút do dự.
– Người rốt cuộc có vào hay không? – Trịnh Duẫn Hạo mở cửa nhìn y nói.
– Ngươi không phải bị thương sao? Mau đi nghỉ đi.
– Thương nhẹ thôi – Trịnh Duẫn Hạo cười – Không có chuyện gì – Hắn nhìn y, lần đầu tiên không biết phải nói gì.
Trịnh Duẫn Hạo thương thế còn chưa khỏi hẳn cần phải đổi thuốc vì vậy dứt khoát mang y vào phủ.
– Để ta giúp ngươi – Kim Tại Trung nói.
Trịnh Duẫn Hạo nhìn vết thương trên người mình, đoán chừng không phải chỉ mình hắn có thể xử lý được vì vậy liền gật đầu.
Kim Tại Trung kéo miếng vải quấn quanh người hắn xuống đem thuốc đổ lên miệng vết thương. Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Trịnh Duẫn Hạo tự nhiên trong lòng hoảng hốt.
Chờ Kim Tại Trung băng bó vết thương xong, Trịnh Duẫn Hạo không nhịn được nói.
– Không nghĩ tới có ngày hoàng thượng còn phải băng bó giúp ta.
Trịnh Duẫn Hạo không thấy Kim Tại Trung trả lời nhưng trong nháy mắt hắn cũng không biết phải nói gì. Bởi một giọt lệ nóng ẩm rơi trên mu bàn tay hắn.
Kim Tại Trung đứng tại chỗ vừa muốn đưa tay ôm Trịnh Duẫn Hạo nhưng lại sợ động đến vết thương của hắn. Trịnh Duẫn Hạo nhìn dáng vẻ luống cuống của y trong lòng mềm nhũn, đưa cánh tay không bị thương vỗ vai y nhẹ giọng nói.
– Ta không sao, Tại Trung.
Đó là lần đầu tiên Trịnh Duẫn Hạo gọi tên Kim Tại Trung. Nhưng hắn vẫn như cũ không ôm người đối diện dù rằng người ấy cách hắn chỉ mấy bước chân. Trong lòng hắn biết, khoảng cách giữa bọn họ đâu chỉ một cánh tay là có thể chạm tới.
Lúc thánh chỉ truyền xuống, Trịnh Duẫn Hạo thiếu chút nữa đem toàn bộ nước trà phun ra ngoài. Dĩ nhiên, nếu hắn biết bên ngoài đồn đại hắn thành xinh đẹp vô song, người kiều thể yếu như thế nào thì mọi chuyện càng thêm hỏng bét. Chuyện còn chưa giải quyết xong người nọ lại tới nhiễu hắn. Hắn đưa tay, nắm lấy cánh tay người nọ, trầm giọng nói.
– Hoàng thượng, người biết người đang làm gì sao?
Kim Tại Trung rút tay lại nhìn hắn.
– Cho tới bây giờ ngươi vẫn như cũ không dám nhìn ta sao?
Trịnh Duẫn Hạo nhìn đôi mắt sáng ngời kia đột nhiên nhớ lại nụ hôn bất ngờ xảy ra vào mùa đông năm đó. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tay người trước mặt.
– Ta nhìn ngươi.
Ngươi vẫn luôn không biết, trong mắt ta, cho tới bây giờ cũng chỉ có mình ngươi.
Một tháng sau, Trịnh Duẫn Hạo kế vị. Do không phải người kế vị quang minh nên cũng không lâu sau liền bị dòng thứ họ Kim lấy lý do huyết thống phế truất. Sau đó, hắn biến mất không còn thấy tung tích.
– Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? – Đứa trẻ tròn vo ngồi trên tảng đá nghe đến nhập thần.
– Sau đó a... – Người kể chuyện cố làm ra vẻ thâm trầm – Ta không nghĩ ra. Phố Đông có nhiều điểm tâm ăn ngon lắm, không bằng....
Lời còn chưa dứt chỉ thấy có người gõ đầu người kể chuyện nói.
– Mỗi ngày đều lừa gạt tiểu hài tử, có ý gì sao?
Người bị gõ cười, ánh mắt cong cong.
– Không có ý gì! Hay là mỹ nhân có ý gì???
Trịnh Duẫn Hạo thở dài thừa dịp đứa trẻ không để ý hôn người trước mặt một cái.
– Chúng ta về nhà đi!
– Được – Kim Tại Trung cười nhìn hắn.
– Nè, nè, nè chuyện còn chưa kể xong mà! – Sau lưng có tiếng tiểu hài tử kêu gào.
– Không nói – Kim Tại Trung khoát khoát tay.
– Ta dùng kẹo đường đổi với ngươi.
– Đổi cũng không nói – Xa xa có tiếng người vọng lại.
Kim Tại Trung kéo tay người bên cạnh. Y nghĩ, cho dù thế nào thì kết thúc câu chuyện này nhất định là một kết cục hoàn mĩ.
– Buổi tối muốn ăn cái gì? – Trịnh Duẫn Hạo quay đầu nhìn y.
– Kẹo đường đi – Kim Tại Trung cười cười nói.
HOÀN.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro