Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dark 72

Dark 72

Author: Seata

Editor: Rêu

Chap 1.

Jaejoong dò dẫm kéo ngăn tủ âm tường, ở bên trong sờ soạng một trận, kéo ra một lọ đường trắng, tùy ý dùng tay quệt một chút để xác định mùi vị, sau đó cầm lấy đặt lên bàn. Chuyển qua dùng dao cắt nhỏ những quả cà chua ngon lành mà cậu không thể thấy, Jaejoong mò mẫm bỏ cà chua vào một chiếc bát thủy tinh, nêm thêm một chút đường vào đó. Cậu lại duỗi tay vào phía trong sờ soạng, vô tình đụng trúng đầu nhọn của con dao, cậu la lên một tiếng đau đớn rồi rút tay về, âm thầm hít sâu một chút, vẫn vươn tay ra tìm kiếm cái thìa, dùng nó khuấy đều cà chua cùng đường trắng trong bát, sau đó bưng lên xoay người trở lại.

Ngoài cửa sổ "Ầm" vang một tiếng, Jaejoong sợ tới mức rụt cổ lùi lại. Nghe được bên ngoài có tiếng tanh tách báo hiệu trời bắt đầu mưa, cậu thở dài, tiếp tục cầm bát thủy tinh tiến ra phòng phía ngoài.

Gió thổi mạnh cùng sấm sét giật đùng đùng.

Cửa sổ bị phá tung, gió lớn cùng mưa to thổi vào bên trong, Jaejoong khó khăn bước lại gần, đưa tay ra ngoài cửa sổ, cố gắng tìm cánh cửa vẫn đang xoay vần trong gió. Mưa khiến quần áo cậu ướt nhẹp, đến lúc chiếc áo sơmi mặc trên người gần như trở nên trong suốt rốt cuộc tay cũng bắt được tay cầm của cánh cửa, dùng sức rút khóa lại, nước mưa dọc theo cổ tay cậu từng giọt thả xuống sàn nhà.

Xem ra cần phải đi tắm rồi.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, một nửa cửa kính mờ được khép lại, hơi nước bám trên cánh cửa màu đỏ chống trượt. Từng giọt từng giọt nước đọng tạo thành một dòng chảy nhỏ, uyển chuyển uốn lượn hướng dưới lầu mà lan xuống, xuyên qua phòng khách, xuyên qua khe cửa, cuối cùng ở phía trước cửa chính dừng lại trước một đôi giày da. Chủ nhân của đôi giày da ấy khẽ chuyển động bước chân, mặc kệ dòng nước dưới chân mình đang làm bẩn sàn gỗ sạch sẽ. Dọc theo vết nước ấy, hắn bước vào phòng tắm nơi phát ra âm thang tiếng nước chảy.

Người đàn ông đứng ở trước cửa phòng tắm mờ, lắng nghe tiếng nước truyền ra, chậm rãi lộ ra một nụ cười tươi.

Jaejoong nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên để làn nước xuyên qua mái tóc của mình. Đột nhiên "bang" một tiếng như thanh âm của cánh cửa bị đẩy mở, Jaejoong sợ tới mức vội đóng chốt của cánh cửa, nghiêng tai lắng nghe. Dưới lầu tiếng mưa rơi cùng tiếng gió càng lớn, khung cửa sổ bị gió va đập mạnh mở tung ra. Ý thức được đó là thanh âm của cửa sổ, Jaejoong yên tâm cứ thế tiếp tục mở van nước nóng, dòng nước ấm áp lại ào ào chảy xuống cơ thể cậu.

Người đàn ông đứng ở cửa phòng tắm, thấy Jaejoong đứng dưới vòi tắm cố gắng tìm khăn bông, nhẹ nhàng đi ngang qua cậu, lấy khăn tắm xuống khỏi móc, đưa tới trước mặt Jaejoong.

Jaejoong tìm được khăn tắm, cúi xuống mò mẫm thân thể vừa được tẩy rửa sạch sẽ của mình tự lau chùi.

Người đàn ông híp mắt, nhìn làn da như được bao phủ dưới ánh trăng của Jaejoong trở nên trắng mềm, tràn ngập hương thơm của sữa tắm. Hắn ta hít vào một hơi thật sâu, vươn tay tới khi chỉ cách Jaejoong chừng 2cm thì dừng lại, dọc theo đường cong cơ thể cậu mà vẽ theo.

Jaejoong bỏ qua cơ thể chuyển sang lau chân, đặt một chân lên bồn tắm lớn, cậu hạ thắt lưng cầm khăn lau chùi loạn trên đùi.

Người đàn ông vươn ngón tay ra, quẹt khẽ chút bọt biển còn vương lại nơi eo của Jaejoong, cho vào miệng mút. Jaejoong quay lại, đứng phía dưới vòi nước. Hắn ta mặt đối mặt nhìn cậu, nhìn khuôn mặt ở phía sau làn nước ấy, làn mi run rẩy, đôi môi hồng nhuận. Xương quai xanh của cậu vô cùng xinh đẹp, đầu ngực hơi hơi nhô lên, sau đó là hạ thể.

Người đàn ông nhắm mặt lại, chậm rãi tiến đến gần Jaejoong, giống như muốn hôn môi, hắn từ từ tiếp cận đôi môi của cậu.

Jaejoong một lần nữa xoay người, cúi xuống chân mình tiếp tục lau.

Người đàn ông kia cũng theo cậu ngồi xuống, thấy dòng nước len giữa hai chân hắn chảy đi, vươn tay ra, nhìn những giọt nước tí tách theo đầu ngón tay mình rơi xuống sàn phòng tắm màu đen, sau đó rửa sạch bọt biển, hội tụ cùng nhau chảy vào miệng cống. Chúng xoay vòng tròn như một điệu khiêu vũ, cuối cùng biến mất ở lưới bạc cách cái hố đen phía dưới.

Jaejoong mặc áo tắm lên người, sờ soạng tiến về phía phòng ngủ. Cậu nằm trên giường nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ thấy cái gì đó không đúng, hình như tiếng mưa dưới lầu đã nhỏ hơn một chút.

" Có lẽ là hết mưa rồi ..."

Jaejoong thì thầm lẩm bẩm, trở mình lấy chăn quấn lấy cả thân thể, nhắm mắt đi ngủ.

Người đàn ông kia lấy cây lau nhà lau sạch sẽ nước mưa hắt vào, nhìn gió mưa bên ngoài, quay lại đi vào phòng bếp, ở tủ lạnh lấy ra một nửa hộp bánh chocolate, cắn một miệng rồi thuận tay lấy từ trong tủ đông ra hai quả trứng, gõ vào bát. Hắn bật bếp lên, cho chút dầu ăn vào, tiếp tục ăn thêm hai chiếc bánh ngọt rồi tùy tay đặt lên bàn, đợi đến khi có làn khói bốc lên từ chảo dầu thì đổ trứng vào.

Phòng khách nhà Jaejoong bài trí rất đơn giản, sàn gỗ màu đỏ, bàn ăn màu trắng. Hắn ta bê đĩa trứng chiên, dựa người vào sô-fa, hai chân gác lên mặt bàn kính. Tường phòng khách ngoài TV không trang hoàng thêm bất cứ thứ gì, chỉ treo một vài bức ảnh chân dung của Kim Jaejoong, ảnh đen trắng rất bình thường, thế nhưng khuôn mặt trên đó thực sự rất đẹp. Người đàn ông vừa ăn trứng vừa chăm chú nhìn, đột nhiên bật cười. Hắn cúi đầu ăn hết trứng trong đĩa, đặt bát đĩa bẩn lên trên bàn bếp, bước chân thong thả hướng lầu hai đi lên.

Jaejoong vẫn nằm trên giường ngủ say, hơi thở bình ổn, mùi hương dịu mát của sữa tắm lan tỏa, người đàn ông kia đứng ở đầu giường nhìn cậu, đưa tay cởi áo của mình, thay Jaejoong nâng góc chăn, ở khoảng cách chỉ chừng nửa phân mà hôn môi cậu, rồi nằm xuống trên sàn nhà cạnh giường cậu.

Thời điểm hắn tỉnh dậy, trên giường đã sớm không có ai. Nhìn khoảng trống trên giường, hắn ta bỗng mờ mịt một trận, đột nhiên dưới tầng lại truyền đến thanh âm của tiếng đàn dương cầm. Hắn ta vội vàng bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn xuống phòng khách lầu một. Jaejoong đã sớm thay áo sơmi trắng, đang ngồi trên tấm thảm ở giữa phòng khách.Cậu cố gắng để kéo chân cong đến đầu mũi, toàn bộ cơ thể uốn cong trên mặt đất, tạo thành một hình dạng vô cùng kỳ lạ. Nhìn nỗ lực cố gắng thả lỏng cơ thể của Jaejoong, người đàn ông kia ánh mắt có chút mê muội, dựa vào tay vịn đi xuống cầu thang.

Rạng sáng lúc một giờ 23 phút.

Trong phòng bếp, ấm đun nước bỗng liều mạng kêu lên, Jaejoong lập tức thu tay chân của mình về, sờ soạng chiếc ghế bên cạnh mình để phân biệt vị trí, dùng tay cảm nhận các vật dụng trong nhà cùng lúc chậm rãi hướng phía bếp đi tới. Người đàn ông đi theo phía sau cậu, đứng ở cửa bếp nhìn cậu với tay tắt bếp.

Jaejoong cầm lấy quai của ấm nước, tận lực tránh các làn hơi nóng thoát ra từ ấm, một tay tìm kiếm ly nước lạnh. Ấm nước trong tay đột nhiên buông lỏng, Jaejoong cảm thấy sức nặng trong tay cũng tự nhiên giảm bớt. Trong đầu cậu đột nhiên trống rỗng, chưa đến một giây sau cậu đã bị kéo vào trong một lồng ngực khác.

Hô hấp của Jaejoong trở nên dồn dập, cảm nhận ấm nước rơi xuống sàn đang bốc ra những làn hơi nóng, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng tim đập của chính mình.

Trong nhất thời, ngay cả hô hấp cũng đều quên.

"A..."

Jaejoong hét chói tai, giãy khỏi cái ôm ấp kia, lùi về phía sau hai bước tựa lên cửa tủ lạnh, một tay di chuyển muốn tìm thứ gì đó để phòng thân.

Người đàn ông kia rút con dao làm bếp đưa ra trước mặt Jaejoong, mỉm cười mở miệng:

"Cậu đang tìm cái này sao?".

Chap 2.

"Tôi cảm thấy ánh mắt của cậu là đẹp nhất, nhưng hiện tại không nhìn được, quả thật rất đáng tiếc."

"Thắt lưng cũng rất nhỏ, rất đẹp, xoay một vòng cho tôi xem."

"Đường cong của mông, quả thật nam nhân rất hiếm gặp, nhìn thấy đã hận không thể chiếm lấy, khiến người khác cũng phải cứng lên rồi."

"Làn da cũng thật trắng, thoạt nhìn như thiếu sắc tố da, cậu cũng không bị bệnh thiếu máu, sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng mà vẫn rất đẹp."

"Đem quần áo cởi ra."

Jung Yunho gác chân ngồi trên ghế sôfa, trên tay ghế đặt con dao lấy từ bếp nãy giờ hắn vẫn cầm, mặt khác một tay nhấn vào công tắc đĩa nhạc, máy hát cổ đặt ở góc của phòng khách kót két phát ra tiếng. Jaejoong trong chiếc áo sơmi đứng giữa phòng khách, hai chân hơi run rẩy. Jung Yunho hướng tầm mắt lưỡng từ trên xuống đôi chân đang đặt trên sàn gỗ, trắng mềm, rất thẳng, trông lại có chút gầy yếu. Hạ thân được vạt áo sơmi màu trắng phía dưới che lấp, áo sơmi quả thực rộng thùng thình, rõ ràng được mua không phù hợp với cơ thể, đơn giản chỉ được dùng như áo ngủ. Vòng eo ẩn hiện dưới chiếc áo to lớn, khuy đầu tiên và thứ hai để mở, lộ ra xương quai xanh vô cùng xinh đẹp lại độc nhất vô nhị của Kim Jaejoong.

Toàn bộ thân thể cậu dường như phơi bày trần trụi trước mắt, nên hắn mới có thể hảo hảo tường tận như vậy.

"Đem quần áo cởi ra."

Jung Yunho lặp lại một lần nữa, tay chơi đùa với con dao, dùng chuôi dao đập lên thành ghế sôfa, mặc cho Kim Jaejoong nắm chặt tay.

"Muốn tôi lặp lại mấy lần?"

Lưỡi dao xẹt qua một vật kim loại, phát ra âm thanh chói tai, tuy rằng bản thân không nhìn thấy gì, nhưng Jaejoong vẫn theo bản năng nhắm mắt lại, co quắp cơ thể của chính mình.

Ngón tay Jaejoong để trên phần tà áo, nắm lấy rồi buông ra, lại nắm lấy sau đó buông ra. Tay phải hơi hơi nâng lên lại đưa xuống, mân mê vành môi. Nước mắt theo khóe mi khép chặt cứ thế tràn ra.

Động tác cởi bỏ nút áo cơ hồ trở nên vô cùng khó khăn, áo sơmi theo bả vai cậu rơi xuống đất, Jung Yunho nheo ánh mắt cao thấp đánh giá, đột nhiên bật cười lớn:

"Đem áo sơmi mặc vào đi, ngay cả quần lót cũng màu trắng, còn có tất trắng nữa, mặc xong sau đó lại xuống đây."

Jaejoong cúi đầu muốn che đi cơ thể của chính mình, do dự một chút, xoay người sờ soạng tìm lại áo của mình, run run lập cập mặc vào, lại loạng choạng nhưng rất thanh cao mà bước đi.

Rạng sáng lúc 3 giờ 58 phút.

Jung Yun Ho mất kiên nhẫn bước đi một vòng trong phòng khách, từ sôfa cầm lấy con dao rồi bước lên lầu hai, mũi dao nhọn quét một đường đi lên, đứng phía trước phòng ngủ đẩy mạnh cửa ra. Nhìn đến không gian trống rỗng của phòng ngủ, đôi mắt Jung Yunho trở nên âm trầm một chút, nhẹ nhàng tiêu sái đi vào nhìn chung quanh phòng, cuối cùng hắn dừng lại ở trước tủ quần áo. Một phen giật mạnh cánh cửa tủ quần áo, vẫn không như mong muốn có thể nhìn thấy dáng người nơm nớp lo sợ kia. Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đóng lại, hắn lâp tức nghe thấy tiếng bước chân vội vội vàng vàng bỏ chạy, Jung Yunho nhanh chóng vọt tới cửa dùng sức muốn phá chốt. Ngay sau đó lại nghe thấy tiếng hét sợ hãi của Kim Jaejoong, thân thể gầy yếu mà tái nhợt kia theo cầu thang liền lăn xuống. Jung Yunho đuổi theo xuống với tay muốn bắt lấy nhưng cũng không giữ được cậu.

Kim Jaejoong nằm trên sàn nhà, khó khăn muốn đứng lên, nhưng chân giống như đã bị thương, vừa mới muốn đứng lên, mồ hôi lạnh liền lập tức chay ra đầy mặt mà ngã sấp xuống.

Jung Yunho đứng ở khoảng cách không xa nhìn cậu, thấy cậu vì mình mà chạy trốn đến bị thương, toát cả mồ hôi lạnh mà dường như còn chảy nước mắt, hắn cúi người xuống lau đi nước mắt trên khóe mi cậu.

"Vì cái gì cậu muốn thoát khỏi tôi, tôi thích cậu như vậy, lúc cậu không nhìn thấy chăm sóc cậu, chẳng lẽ còn không đủ tốt sao?"

"Anh là đồ biến thái! Tôi hi vọng anh chết đi! Chết ngay lập tức!"

Jaejoong cuồng loạn rống to, kéo đôi chân bị thương muốn đi về phía trước.

Jung Yunho nhìn thấy cậu khó khăn đi được nửa mét thì bước qua vài bước, bắt lấy cổ tay cậu, cúi đầu tựa vào sát bên tai Jaejoong :

"Chân cậu hình như bị thương rồi, để tôi chăm sóc cậu, tôi rất muốn làm điều đó!"

Jaejoong giãy giụa cổ tay phải bị nắm chặt muốn vùng ra, trên đầu gối bỗng được phủ lên một chiếc khăn lạnh, cả người Jaejoong trong phút chốc cứng lại, cậu nắm chặt bàn tay quay đi chỗ khác.

Jung Yunho nâng đầu gối của Jaejoong lên đưa cậu về giường, nhìn thấy cậu bởi vì đau đớn mà nhăn mày, đưa tay vuốt lên mặt cậu, lại thấy Jaejoong ra sức né tránh. Yunho trầm mặc, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt chống cự của người trước mắt, lại cúi xuống hôn lên trán cậu.

"Cậu thật là xấu, cậu đối với tôi như vậy là rất không tốt, tôi lại cứ thế thích cậu, thích giống như người điên vậy."

Nói xong, hắn nằm xuống bên cạnh Jaejoong, ôm lấy cậu đang quay lưng về phía hắn, nhẹ nhàng vuốt ve làn da nơi thắt lưng của cậu, theo vạt áo sơmi nơi thắt lưng sờ soạng lên trên, cứ thế lặp đi lặp lại trên cái lưng mịn màng của cậu đầy lưu luyến. Kim Jaejoong run rẩy, rất nhanh từ trong lòng hắn truyền đến tiếng khóc nức nở. Jung Yunho nhíu mày, kéo thắt lưng Jaejoong khiến cả người cậu áp thật sát lồng ngực mình, vỗ nhẹ lên thân thể cậu như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Bé cưng của tôi, đừng khóc, đừng khóc, bé cưng của tôi."

Buổi sáng lúc 7 giờ 46 phút.

Jaejoong mở to mắt, nhưng trước mặt vẫn như trước là một mảng tối đen, nằm thoải mái trên giường, trên người cậu đắp một chiếc chăn mỏng mềm nhẹ, thân thể không bị xâm phạm nên không có cảm giác đau đớn. Trong phòng hoàn toàn im lặng, thậm chí cậu có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của chính mình. Jaejoong đột nhiên bắt đầu hoài nghi liệu chuyện đêm qua có phải là sự thật, hay chỉ là một cơn ác mộng do mình tự tạo ra....... Nếu quả thực đó chỉ là cơn ác mộng, như vậy, như vậy .........

"Nên dậy ăn bữa sáng thôi, cưng yêu, tôi ôm cậu xuống lầu.''

Thanh âm của Jung Yunho chợt vang lên ở cửa phòng.

Thân thể Jaejoong kịch liệt run rẩy, nỗi tuyệt vọng thật lớn như bao phủ lấy cậu, nước mắt không khống chế được cứ thế tuôn ra, giống như đà điểu mà vùi mình trong chăn, dùng hai tay bịt tai lại.

"Xin anh đừng.... xin anh đừng làm như thế .... Nếu anh vì muốn lấy thứ gì đó mà đến đây, mời anh ngay lập tức lấy nó, sau đó rời đi đi."

Thanh âm của Jaejoong mang theo tiếng khóc nức nở, cậu tận lực áp chế sự phẫn nộ và sợ hãi của bản thân. Cậu dùng giọng điệu cầu xin cùng một chút miễn cưỡng mà đề nghị với hắn, nhưng đang nói lại đột ngột dừng lại vì không nghe được tiếng hắn đáp trả.

Jaejoong thật sự rất sợ hãi người đàn ông kia trầm mặc, bởi vì cậu không nhìn thấy khuôn mặt hắn, không biết hắn đang phẫn nộ hay vui vẻ, không biết hắn là đang nhìn chính mình hay nhìn đi nơi khác. Cậu không biết hắn đứng ở chỗ nào, có phải hay không đang đứng trước mặt mình, hay vẫn là đang đứng phía sau cậu, không biết khoảng cách giữa hắn và cậu là bao xa, một mét hay ngay tại trước mắt.

Nếu trong tay có một con dao, một con dao sắc bén, cậu nhất định đâm xuống ngực người đàn ông kia. Thẳng đến khi máu tươi trên người hắn chảy ra, nhuộm đỏ quần áo của chính mình, cho dù chính bản thân không thể nhìn thấy, hẳn vẫn bởi vì hưng phấn và sung sướng mà cười thành tiếng.

Chỉ cần có một con dao!

Jaejoong từ trong chăn thò đầu ra, chống cơ thể ngồi dậy, lau sạch nước mắt.

"Ôm tôi xuống dưới đó được chứ, tôi có chút đói bụng."

"Lúc này mới ngoan ngoãn đó, cưng yêu."

Tiếng nói của Jung Yunho ngay sát bên tai cậu, phả hơi nóng vào Jaejoong, cậu vẫn nhịn không được mà rụt cổ lại. Hắn ta luồn cánh tay qua nách cậu, thật nhẹ nhàng ôm lấy cậu, tiếng bước chân cũng đều đều vang lên.

Jung Yunho đặt Jaejoong ngồi ngay ngắn trên đùi mình, cắt từng miếng bánh mì nướng đút cho cậu ăn, thỉnh thoảng lại hôn một chút lên khóe môi của cậu.

Jung Yunho cảm thấy tâm tình quả thật không tồi.

Cắn một miếng bánh mì nướng, Jaejoong lắc đầu tỏ ý chính mình muốn phun ra rồi, Jung Yunho vỗ nhẹ vào lưng cậu, như đang cho trẻ con ăn, trong mũi khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Jaejoong chậm rãi tựa đầu lên vai Jung Yunho.

"Tôi biết anh thích tôi, cho nên có anh chăm sóc tôi, tôi thật sự rất an tâm. Nhưng phải để tôi biết được anh đang ở đâu, đừng làm tôi bất lực. Xin anh khi di chuyển hãy tạo ra một ít tiếng động, để tôi có thể tìm thấy vị trí của anh."

Jaejoong sau khi nói xong liền gắt gao mím môi chờ câu trả lời của Yunho.

Jung Yunho cười ra thành tiếng.

"Nếu cậu đã muốn thì cứ vậy đi, cưng yêu."

Chap 3.

Chiếc lắc tay có gắn chuông bạc, chỉ cần một chuyển động nhỏ sẽ phát ra âm thanh rất trong trẻo. Jaejoong ngồi trên giường, lắng nghe tiếng chuông từ phía sau người mình vang lên, càng lúc càng gần, cuối cùng thấy Jung Yunho ôm lấy cậu.

Jung Yunho đem mặt mình nhẹ nhàng đặt lên vai Jaejoong, xem chừng rất vui vẻ.

"Đây là món quà đầu tiên cho cậu, cưng yêu."

Jaejoong toàn thân cứng ngắt, lòng bàn tay gắt gao đan vào nhau, nhưng lại lén lút thả tay ra.

"Anh vui là được rồi."

Buổi sáng lúc 10 giờ 20 phút.

Jung Yunho ngồi xếp bằng giữa phòng khách, nhìn Jaejoong đưa lưng về phía mình, chậm rãi cởi quần áo. Hắn không nén được mà đưa tay ra sờ dọc theo sống lưng cậu từ từ trượt xuống dưới, ở đốt xương cuối cùng dừng lại một chút.

"Phía dưới cũng phải cởi."

Jaejoong gắt gao cắn chặt răng, ngón tay đang giữ cạp quần do dự một chút, chợt nghe một chuỗi tiếng chuông vang lên gấp gáp, thân thể Jung Yunho tựa sát vào người cậu, Jaejoong lập tức mẫn cảm cảm nhận được hạ thân trướng to cực nóng của hắn. Tay Yunho đặt trên lưng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, nắm lấy mép quần lót của cậu kéo xuống dưới. Jung Yunho ngồi xổm xuống, nhìn nhìn quần lót trắng giữa hai chân Jaejoong, đưa tay sờ soạng đùi trong của cậu, khiến cho Jaejoong một trận run rẩy.

"Đừng như vậy."

Jaejoong cúi đầu che mặt mình, hai chân rõ ràng phát run dữ dội.

"Sự xinh đẹp của cậu nên được thể hiện ra, thân thể cậu, trần trụi như vậy là để cho người ta thưởng thức, thậm chí lục phủ ngũ tạng của cậu, khẳng định chắc chắn cũng là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp."

Ngón tay Jung Yunho trên chiếc mông rất cong của Jaejoong làm loạn, khiến Jaejoong dựng hết cả tóc gáy. Đột nhiên hắn xòe ra toàn bộ năm ngón tay, dùng sức ở trên mông cậu đánh một cái, sau đó quay người rời đi.

Khóa trái cửa phòng tắm, Jaejoong đứng tựa người vào cửa trong chốc lát, tìm kiếm bồn rửa mặt bên cạnh, vơ được một cái chai nâng lên ném mạnh xuống mặt đất. Muốn cầm lấy cái chai thứ hai tiếp tục ném thì một tiếng "cách" đột ngột vang lên, cửa mở ra. Âm thanh tiếng chuông càng ngày càng gần cậu.

"Cậu đang làm cái trò gì vậy?"

Jung Yunho thấp giọng hỏi.

Jaejoong gắt gao nắm lấy cái chai, cúi đầu không muốn đáp lại hắn, lại cảm thấy sự đè nén dâng lên khiến cậu rất muốn khóc, đột nhiên vung tay đem cái chai ném đi. Cậu ngồi bệt xuống bên bồn rửa mặt, hai tay trên mặt đất nắm lại thành quyền, lớn giọng hét lên.

"Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tại sao chứ? Tại sao không đơn giản cứ thế giết tôi đi?"

Tiếng hét cuồng loạn ấy của cậu không được đáp lại, cũng không thấy âm thanh lanh lảnh của tiếng chuông vang lên. Nhưng cậu có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở không phải của mình.

"Bởi vì tôi thích cậu, Jaejoong."

Tiếng chuông lần thứ hai lại lảnh lót vang lên, Jung Yunho hướng phía Jaejoong mà đi đến.Hắn ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nhẹ nhàng vỗ đầu cậu.

"Mặt của cậu, tóc của cậu, cái cổ xinh đẹp của cậu, da thịt của cậu, đôi chân cậu, mông của cậu, tất cả đều khiến tôi mê muội. Cậu cứ như vậy oán hận tôi, còn tôi vẫn như vậy thích cậu."

Giữa trưa lúc 12 giờ 30 phút.

Jung Yunho ôm Jaejoong nằm trên giường, cậu khẽ dịch chuyển thân thể, chiếc vòng trên cổ tay của Yunho lại leng keng kêu lên. Jaejoong vô cùng khẩn trương, vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, ngăn chặn không cho âm thanh phát ra. Phía sau mình, người đàn ông kia hô hấp đều đều, tựa như đã ngủ say. Jaejoong nhẹ nhàng đẩy tay của hắn ra bước xuống khỏi giường, dừng lại ngồi ở mép giường sau đó nín thở đứng lên.

Dưới thân mình đệm lò xo bị nén xuống giãn ra, cậu dùng âm thanh nhỏ nhất có thể rời đi. Jaejoong tận lực kìm hãm tiếng bước chân, ý đồ muốn rời khỏi phạm vi kiểm soát của người đàn ông kia.

Tiếng khóa cửa vang lên "cách" một cái, Jung Yunho nằm trên giường cũng mở mắt.

Tuy rằng trước mặt một mảng tối đen, nhưng cậu vẫn không ngừng cố gắng bước về phía trước. Bình thường hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của nó, nhưng hiện tại vách tường lại giống như người thủ hộ giúp cậu chống đỡ thân thể. Lần mò trên vách tường quen thuộc nhưng hoa văn lại vô cùng xa lạ, bởi vì hai chân vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng cậu lại nhanh chóng muốn ra khỏi căn phòng này. Nơi này bình thường chỉ là nơi che mưa che nắng của cậu, hiện tại lại trở thành một cạm bẫy mà cậu không thể chốn thoát. Nếu có một con dao, cậu nhất định sẽ đâm vào ngực tên đàn ông kia, nếu có chuyện không hay xảy ra, lập tức châm lửa thiêu rụi căn nhà này.

Phía sau cửa lần nữa vang lên động tĩnh, là tiếng chuông đang đong đưa. Jaejoong bước nhanh hơn, nhưng dường như cũng vì vậy mà lạc hướng.Vội vàng hạ người xuống nghe tiếng chuông càng ngày càng gần, Jaejoong bị cảm giác này tra tấn đến sắp nổi điên.Tay cậu đụng tới một cánh cửa liền nhanh chân đi vào, đụng phải những vật dụng quen thuộc liền nhận ra ngay phòng làm việc của mình, chạm vào chiếc sôfa liền nhanh chóng núp ở phía sau.

Cửa phòng làm việc "bang" một tiếng liền bị đá văng, Jaejoong vẫn trốn ở phía sau ghế sôfa.

"Cưng yêu của tôi, cậu ở đâu vậy?"

Thanh âm của Jung Yunho mang theo ý cười, tuyệt nhiên không có lấy một chút tức giận, lại giống như đang tìm một sủng vật chạy loạn của mình. Hắn không trực tiếp đi tới phía sau ghế sôfa, dọc theo đường đi liên tục gõ gõ vào các vật dụng. Jaejoong cố gắng cuộn tròn thân thể của chính mình lại, Jung Yunho đứng trước cái bàn, thấy chân Jaejoong lộ ra bên ngoài ghế sôfa thì khẽ cười một tiếng, sau đó xoay người ngồi lên đó.

"Tôi rất thích cậu, cậu thật sự không biết sao?"

"Bộ dạng cậu mặc tây trang thẳng tắp, đi giày da cao cấp quả thật làm lãng phí một tác phẩm nghệ thuật giống như thân thể cậu."

"Chỉ có tôi cảm nhận được sự xinh đẹp của cậu."

"Chẳng lẽ cậu không nên như vậy cũng yêu tôi sao?"

Jaejoong ôm hai chân mình, nghe người đàn ông kia thì thầm lẩm bẩm, bỗng khuôn mặt trở nên hoảng hốt vô cùng. Hắn ta cư nhiên cứ như vậy tưởng như chìm trong thương cảm cùng tình yêu với cậu. Jaejoong cảm thấy bản thân mình thật thảm hại, cũng nhận ra rằng người đàn ông kia thật đáng thương.

Thích mình, thích đến phát điên một thằng đàn ông?

Đột nhiên một chuỗi tiếng chuông gấp gáp vang lên, một cánh tay bị người kia nắm lấy, cánh tay còn lại vừa định giãy giụa phản kháng cũng ngay lập tức bị bắt lấy, người đàn ông vừa nãy vẫn còn đắm chìm trong bi thương phút chốc bỗng như nổi điên. Hắn nắm hai tay Jaejoong hướng sôfa đè cậu xuống, thời gian ở cùng nhau hắn chưa bao giờ cư xử bạo lực đối với cậu, nhưng không có nghĩa rằng hắn sẽ không ra tay bạo lực. Khoảng thời gian bị gian cầm ấy, có lẽ là do hắn ta còn một chút lòng tốt, nhưng tất cả giờ đây như đã bị dập tắt.

Hắn sẽ giết mình.

Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, sẽ giết mình.

Jaejoong liều mạng dùng tay chân giãy giụa, lại bị người kia nắm lấy cổ mà vô lực không thể đứng lên, từng chút từng chút dưỡng khí còn xót lại theo lồng ngực bài trừ ra ngoài, cảm nhận được đầu ngón tay tê dại bắt đầu lan tràn, cả chân tay đều như sắp tê liệt. Quần áo trên người bị cởi ra, ngay cả quần lót cũng bị xé rách, nỗi sợ hãi khiến cậu không tài nào thở được.

Nếu xâm phạm mình, hắn có thể cho mình sống.

Làm ơn cho tôi sống.

Jaejoong nhắm đôi mắt lại, nước mắt theo khóe mi tràn xuống, dừng lại trên đôi tay thô bạo của hắn ta.

Jung Yunho đột nhiên thu tay trở về.

Jaejoong khép chân ngồi phịch xuống, bởi vì trong lồng ngực thiếu không khí mà kịch liệt ho khan. Nước mắt không khống chế được cứ thể chảy xuống, ngoài phẫn nộ và sợ hãi còn có chút bi thương.

Jung YunHo cúi người ôm thật mạnh Jaejoong vào lòng, vùi mặt vào gáy cậu, nỉ non.

"Thực xin lỗi, tình yêu của tôi, thực xin lỗi cậu...."

Chap 4.

Di chuyển ngón tay út, Jaejoong theo ý thức chậm dãi xoay đầu về phía sau, nhưng trước mắt vẫn luôn là một mảng tối đen như vậy, lại nhắm hai mắt lại. Bên tai đều đều tiếng hít thở của người đàn ông kia, bàn tay ấm áp đang nắm chặt tay trái của mình.

Nước mắt theo khóe mi chảy ra, giơ tay phải lên trước mắt, muốn ngăn không cho bản thân khóc, rồi lại kìm nén chính mình không được ủy khuất, bi thương và sợ hãi. Tâm tình vô cùng khó chịu, chán ghét.

Jung Yunho cựa quậy, trở mình ngáp một cái, nhưng không buông tay Jaejoong ra, cậu bị hắn kéo kéo một chút, lưng dựa vào lưng của hắn.

Không tưởng tượng rằng sẽ có mùi hương lạ phát ra, trên thân thể người đàn ông kia tản mác mùi hương nhàn nhạt của bột giặt quần áo, cùng với đó là mùi hương của yên thảo.

Nếu người đàn ông này, không phải kẻ điên thì tốt rồi.

Jaejoong đột nhiên bị ý nghĩ của mình dọa sợ, rút mạnh tay mình ra rồi ngồi dậy, nhanh chóng lau khô những giọt nước mắt, đem từng ngụm từng ngụm khí hít vào. Jung Yunho cũng lập tức tỉnh lại, cũng theo cậu ngồi lên, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Jaejoong, khẽ mỉm cười trong im lặng.

"Bảo bối của tôi, tỉnh rồi sao?"

"Đừng gọi tôi là bảo bối."

Thân thể Jaejoong có chút run rẩy, muốn tránh né khỏi cái ôm của hắn. Hô hấp đều đều của Yunho thình lình chuyển sang dồn dập, hắn cầm lấy tay hung hăng nhấn cậu xuống giường, nửa thân dưới dùng sức đè lên cơ thể cậu. Đây là thái độ thực sự đáng sợ, cũng là tư thế khiến người khác kinh tởm. Jaejoong muốn thoát khỏi hắn ta, cậu di chuyển đôi chân của mình, vừa vặn lúc ấy người đàn ông phía trên cậu giống như một cái máy, gắt gao ôm lấy cậu khiến cậu không thể động đậy.

Hắn ta đột nhiên phát ra một tiếng cười nhẹ.

Jaejoong ý thức được bộ dạng kinh hãi của chính mình đều bị người đàn ông trước mặt thấy được, hay hắn đang nhìn vào bộ phận nào của bản thân, cậu cũng không biết.

Jaejoong tận lực khắc chế biểu tình của mình, nhưng nước mắt giống như bị ai đó gọi về, bướng bỉnh theo viền mắt cứ thế chảy ra.

Hắn hôn lên má cậu, dùng môi hút hết nước mắt của Jaejoong, cuối cùng đầu lưỡi từ cằm liếm đến khóe mắt, dịch vị cùng với nước mắt, thấm ướt khuôn mặt cậu.

"A.... Anh bị điên sao? Mau đi chết đi! Mau đi chết đi!"

Jaejoong không khống chế được mà hét lớn, sau khi chửi bới, hắn ta lại không có phản ứng gì, ngoại trừ tiếng hít thở đều đều của hắn, cái gì cậu cũng không nghe thấy, giống như chuyện cậu điên cuồng chửi mắng vừa rồi chỉ là một loại ảo giác.Chỉ mình Kim Jaejoong cậu bị ảo giác mà thôi.

Jaejoong cảm thấy chính mình dường như sắp bị bức điên rồi.

"Nước mắt rất ngon, cưng yêu à, lại đây đi tắm thôi."

Jung Yunho tắt van mở vòi nước, quay người lại đối diện với Jaejoong đang ngồi trên bồn cầu cười cười. Jaejoong từ trong áo choàng tắm ngẩng đầu lên, sự im lặng kháng nghị của cậu không duy trì được đến mười giây, đã bị Yunho kéo tay đứng lên. Jaejoong một tay ôm áo tắm, một tay gắt gao bị người kia nắm lấy, nghĩ muốn lùi lại phía sau, nhưng lại bị lực kéo mạnh mẽ phía trước lôi tới khiến cậu ngã vào trong lồng ngực của người đàn ông trước mặt. Hắn ta xoa xoa mông cậu, hướng phía sau áo tắm thăm dò nhẹ nhàng vuốt ve. Jaejoong hai tay đặt trước ngực Yunho, cắn môi mạnh mẽ đẩy hắn ra.

Jung Yunho không lên tiếng chỉ im lặng cười.

"Được rồi, tôi không chạm vào cậu nữa, cưng yêu tự mình tắm rửa đi, tôi đi chuẩnbị bữa tối cho cậu."

Tiếng chuông một lần nữa vang lên, Yunho đi ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại nhưng không khóa.

Jaejoong co quắp ngồi dưới đất, một tay cầm lấy góc áo tắm của chính mình, muốn hét thật to nhưng lại sợ bên ngoài cửa hắn ta sẽ nghe thấy, đành phải dùng một tay bịt miệng mình lại, nỗ lực áp chế tiếng khóc.

Không biết đến khi nào cơn ác mộng này mới chấm dứt.

Buổi tối lúc 8 giờ 30 phút.

Jung Yunho mở cửa phòng tắm, thấy Kim Jaejoong ngồi đưa lưng về phía cửa, vẫn còn ngâm mình trong nước.Cậu hoàn toàn không giống như đang ngủ, chỉ là ngồi im, tóc cũng đều đã khô. Yunho tiến về phía trước hai bước, tiếng chuông trên cổ tay lại leng keng vang lên, thân thể Jaejoong rõ ràng chấn động một chút, cậu cúi người vòng tay ôm lấy thân thể mình. Hắn ta đi đến bên cạnh bồn tắm lớn, lấy tay kiểm tra độ ấm, nước đã muốn lạnh thấu xương. Sắc mặt Yunho lập tức trầm xuống:

"Jaejoong, nước đã rất lạnh rồi.Tại sao cậu không gọi tôi cho cậu mặc quần áo?"

Jaejoong cười lạnh một tiếng, sau đó đưa tay mò mẫm tìm kiếm vách tường muốn đứng dậy. Từng giọt nước tí tách theo da thịt trắng như bạch ngọc của cậu trượt dài rơi xuống, ánh mắt hắn thoáng chút ngây dại.

"Chỉ cần không phải đối mặt với anh ít đi một giây đồng hồ, tôi chết lạnh cũng cam lòng."

Ánh mắt người kia chợt đỏ lên.

"Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói anh là một con quỷ, chỉ cần không phải đối mặt với anh ít đi một giây đồng hồ.........."

" CÂM MIỆNG!"

Jung Yunho đột nhiên nắm lấy cổ Jaejoong, một tay túm đầu của cậu hướng phía ngoài phòng tắm kéo đi. Jaejoong dùng hai tay chộp vào cánh tay Yunho, móng tay cắm thật sâu vào bên trong cơ thể hắn, cào ra mười vết máu. Hắn ta nổi điên gầm lên một tiếng, dùng lực đem Jaejoong ném lên mặt đất. Bả vai cậu va đập mạnh xuống sàn nhà, bất chấp trên vai vô cùng đau đớn, nâng cổ liều mạng ho khan.

"Tại sao, cậu vì cái gì muốn chọc giận tôi?Bảo bối của tôi."

Jung Yunho ngồi xổm xuống, vuốt ve tóc Jaejoong , nâng tay cậu lên rồi hôn vào lòng bàn tay ấy. Jaejoong đau đớn khóc thành tiếng, cuộn tròn như bào thai nằm trên sàn nhà, cả người cậu đều không khốngchế được run rẩy, sợ hãi đến mức không dám thu hồi bàn tay của chính mình.

Cứ như thế ngoan ngoãn nghe theo, cũng làm cho Yunho có chút hài lòng, vòng tay ngang người Jaejoong ôm lấy cậu hướng lầu một đi xuống.

Ngồi trước bàn ăn, Jaejoong cúi đầu co hai chân mình lại, cố ý muốn che đi cơ thể trần trụi của mình. Yunho ngồi đối diện cậu, vừa lòng nhìn trọn thân thể cậu, làn da cậu với ánh trăng quả thật không khác gì nhau, trên vai lưu lại vết bầm xanh đen do hắn gây ra, cũng chính là ấn ký hắn muốn cho cậu.

Ấn ký của tình yêu.

Jung YunHo không thể nhịn được cười thành tiếng.

Đột nhiên bật lên tiếng cười khiến cho Jaejoong vô cùng hoảng sợ, mờ mịt nhìn về phía trước. Yunho chìa tay đút cơm cho Jaejoong ăn, đột nhiên nhìn thấy trên cánh tay mình còn lưu lại vết máu, liền xoay người đứng lên, vài bước đã đến bên người cậu, đem cánh tay ấy đưa ra trước mặt cậu, một tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm Jaejoong.

"Cưng yêu, cậu làm tôi bị thương đấy."

Đôi môi Jaejoong không ngừng run rẩy, cố gắng nuốt xuống:

"... Xin lỗi, tôi không cố ý....."

"Cưng yêu, tôi không trách cậu, đây là tình yêu cậu dành cho tôi, tôi rất thích, nhưng là nó đang chảy máu."

Jaejoong cúi đầu che khuất mặt mình

"Đừng làm như thế.... Tôi xin anh đừng làm như thế"

Hắn cúi xuống, bắt lấy gáy Jaejoong, đột ngột đem khuôn mặt cậu dán sát với mặt hắn, đưa cánh tay bị thương ra trước miệng cậu.

"Nhanh liếm hết cho tôi.... Cưng yêu à, liếm hết cho tôi!"

Jaejoong nhắm hai mắt lại, nức nở khóc thành tiếng.

Hắn không thèm chú ý đến biểu hiện của cậu, vẫn một mực đưa cánh tay ra trước mặt Jaejoong, cậu chậm dãi mở đôi môi, vươn đầu lưỡi liếm lên cánh tay hắn.

Yunho ngẩng đầu lên, hưởng thụ mà nhắm hai mắt lại.

Jaejoong đột nhiên khép chặt miệng lại, răng nanh sắc nhọn đâm vào cánh tay bị thương của Yunho. Máu theo lợi cậu tràn ra, hăn đau đớn la to, muốn bắt lấy cổ Jaejoong lại bị cậu nắm lấy tay kia dùng sức mà cắn xuống. Thừa dịp hắn đau đớn thu hai tay lui về, cậu xoay người bỏ chạy, nghiêng ngả lảo đảo đụng trúng phải cánh cửa. Thế nhưng Jaejoong dù cố gắng hết sức cũng không thể nào kéo tay nắm cửa ra được, rõ ràng người đàn ông kia đã khóa trái cửalại, Jaejoong rốt cuộc tuyệt vọng, cả người tê liệt ngã xuống mặt đất.

Jung Yun Ho đứng đó, nhìn Jaejoong ngồi trên sàn khóc nức nở nghẹn ngào.

"Cậu ghét tôi sao?Liền như vậy ghét tôi sao?"

Jung Yunho đưa tay lật đổ toàn bộ chén đĩa trên bàn, túm lấy một chiếc ghế hướng mặt đất ném xuống, chân ghế cứ thế bị gẫy, mảnh vỡ bắn tung tóe lên người Jaejoong.

"Anh biết tôi ghét anh, vì cái gì còn muốn làm như thế...... Anh là đồ điên, rõ ràng là một kẻ điên. Vì cái gì ngông cuồng rằng tôi sẽ yêu anh? .....Anh nghĩ rằng kêu tôi một tiếng " cưng yêu" thì tôi chính là của anh sao? Không! Cả đời cũng không!"

Một hồi chuông dồn dập vang lên, Jaejoong chưa kịp né tránh cổ chân đã bị bắt lấy, cậu bị kéo qua cửa trở về phòng khách, Jaejoong nỗ lực hết sức kêu cứu.Lúc cơ thể qua sàn nhà, muốn túm lấy vật gì đó, nhưng cái gì cũng không có, chẳng có bất cứ thứ gì hết, tất cả đều trống rỗng.

"Jaejoong, cưng yêu, cậu là của tôi, tôi sẽ chứng minh cho cậu xem."

Jaejoong nghe thấy phía sau có tiếng chuông trên cổ tay hắn, còn có tiếng hắn cởi bỏ móc dây lưng kim loại vang lên.

Jaejoong mở to hai mắt, vẫn là một mảng đen tối trước mắt.Tất cả...... đều trống rỗng.

Chap 5.

Cả thân người bị lật ngược lại, lưng dán sát với bàn ăn bằng đá cẩm thạch, cảm giác lạnh như băng tới tận xương tủy khiến Jaejoong sởn gai ốc. Tay hắn vuốt ve khuôn mặt cậu, xuống cổ rồi nấn ná trên ngực cậu. Hai chân Jaejoong run rẩy dữ dội, mơ hồ sợ bị hắn ta cứ thế xâm phạm. Đụng chạm của hắn, hơi thở của hắn ở trên lưng cậu cứ thế mơn chớn.

Cái loại cảm giác này, như là một thứ độc khí, bất ngờ ập đến, lại như cùng với dưỡng khí hòa vào nhau, bao bọc lấy mình, đoạt đi hô hấp khiến cảm giác của mình trở nên tê dại.

Jung Yunho nhẹ nhàng vuốt ve đùi Jaejoong, mà cái kỹ năng ve vãn ấy, khiến loại quan hệ thể xác này không giống như bị cưỡng bức mà trở thành song phương tình nguyện. Cảm giác như vậy khiến cậu sợ hãi, chỉ có thể bằng bàn tay của người kia đoán ra phần da thịt của mình bại lộ trước mắt hắn, loại xúc cảm ấy, thật sự làm cho cậu sợ hãi đến phát cuồng.

" A ...."

Hắn ngậm lấy hạ thể của cậu, hai chân Jaejoong lập tức càng run rẩy dữ dội, cả cơ thể nảy lên hướng về phía trước, làn da tuyết trắng dần chuyển thành màu phấn hồng.

Hắn cứ như vậy lấy lòng cậu, ve vãn cậu, nhưng đáng sợ là, bản thân Jaejoong vô pháp kháng cự.

Mình thật sự là vô pháp kháng cự.

" Cậu có biết rằng công việc của cậu nếu không được cấp trên đề bạt sẽ không thể đi xa tới vậy không?"

" Chẳng qua là gọi cậu tới cởi quần áo ra mà thôi, dù sao cậu bình thường lúc làm việc chẳng phải là phơi bày ra thân thể của cậu sao?"

" Cậu có biết giám đốc Park vì vẻ thanh tú này của cậu mà ném ra bao nhiêu tiền bạc không? Cậu hiện tại ở giới người mẫu đắt giá như vậy cũng là một tay lão ta đề bạt lên ......"

" Kim Jaejoong tôi cảnh cáo cậu, đem toàn bộ thuốc đang dùng dừng lại, cậu có biết bênh tâm lí mà cậu đang mắc phải sẽ gây ra bao nhiêu tai tiếng không?"

" Qúy ngài Kim Jaejoong cậu hiện tại trạng thái tinh thần không thích hợp để tiếp tục làm việc, tôi đề nghị cậu vẫn là nên ở trong nhà tĩnh dưỡng................"

"...........Tuy là cục máu bầm của qúy ngài Kim Jaejoong sẽ tan ra nội trong vòng 72 giờ ..... Nhưng tôi trước đó cũng đã cảnh cáo cậu rằng trạng thái tinh thần của cậu không thích hợp để ra ngoài lái xe ....."

Mình cả đời này, thật sự cũng không thể kháng cự.

"A. . . . . . Ân. . . . . ."

Jaejoong không khống chế được, cả người nhất thời run rẩy, ngón tay của người đàn ông kia tiến nhập vào cơ thể cậu, khiến Jaejoong giật nảy cong người lên, mỗi tế bào trên cơ thể đều cảm nhận được người kia, liên tục đưa vào rồi đẩy ra.

Yunho vuốt ve khắp mông cậu, khuếch trương dũng đạo. Mùi vị này, khiến kẻ khác si mê, bất cứ lúc nào cũng có thể đem con người ta chết chìm trong khoái cảm.

Thật sự đáng nhục nhã, loại quan hệ cưỡng bức này, thế nhưng lại làm cho con người có khoái cảm.

Nước mắt không kìm nén được cứ thế chảy ra.

Thật sự là thương tâm a, không biết là nước mắt của hưng phấn hay sợ hãi đây?

Jaejoong nâng tay che mắt, muốn giấu đi những giọt lệ ấy. Nhưng lúc hắn đột ngột tiến sâu vào cơ thể cậu, rốt cuộc nhịn không được mà bật khóc thành tiếng. La hét khóc lóc điên cuồng khiến đầu óc cậu trở nên hỗn loạn. Jaejoong gần như quên mất mình đang ở đâu, đã gây nên chuyện gì.

Vì cái gì mà khóc đến thương tâm như vậy?

Thân thể trắng như đá cẩm thạch của người ấy, bị thân thể rắn chắc của tên đàn ông kia giữ chặt trong người, cả hai nhịp nhàng hòa điệu, thân thể trên mặt bàn như tạo ra giai điêu, một lần, hai lần, ba lần .... Jaejoong mở to mắt, vẫn như trước chỉ là bóng tối, rồi lại giống như từ trên bàn đi xuống, đứng cách đó không xa mà nhìn trên bàn một cảnh tượng vô cùng dâm mĩ. Trên bàn là ai cùng ai đang dây dưa, tên nam nhân đang cường bạo nhìn không thấy mặt, khuôn mặt của người đang khóc nức nở kia cũng trở nên mơ hồ.

Mày là ai? Tại sao lại khóc đến thương tâm như vậy?

Nếu mày không muốn, cứ lấy một con dao xung quanh mày, giết hắn, từ cổ hắn mà đâm xuống.

Jung Yunho chuyển động hạ thân, chợt nhìn thấy người phía dưới mình đang khóc nức nở.

Đột nhiên Jaejoong lại bật cười, như là nhớ tới chuyện gì đó vô cùng đáng cười, cười đến điên cuồng. Người bị đặt trên bàn đang đau khổ cầu xin hắn chính là Kim Jaejoong, tay tìm kiếm vật gì đó, ở trên mặt bàn trống trải cào cấu không khí một phen rồi hướng cổ Jung Yunho vung qua, lại tiếp tục điên cuồng cười to.

Toàn thân tuyết trắng bị hắn đặt trên bàn liều mạng ra vào, cậu cười ra nước mắt. Dù mở to hai mắt cũng chỉ nhìn thấy phía trước một mảng tối đen. Trong đầu vô số kẻ kì quái hiện lên, những kẻ đó nói với cậu những lời rất kì quái, thậm chí xua đuổi cũng không đi. Muốn cùng nam nhân đang trên người mình điên cuồng luật động, làm đại não mình tê liệt. Jaejoong kéo lấy thắt lưng tráng kiện của hắn, bắt đầu đón nhận những cú thúc người một cách nhiệt tình. Hai chân lạnh lẽo cũng theo đùi Yunho dần dần tiến lên, giống như một cách cổ cũ mà kẹp lấy thắt lưng của hắn.

Một cỗ nhiệt lưu ở bên trong cơ thể cậu phun ra, Jaejoong mở bừng hai mắt, cơ thể kéo căng như bị điện giật, phát ra một tiếng kêu vô cùng kì quái.

Yunho ôm Jaejoong đang xụi lơ dưới đất lên, hôn môi rồi đến cổ cậu, vuốt ve những giọt mồ hôi chảy dài. Jaejoong nâng nâng đầu ngón tay, nhưng lại yếu đuối vô lực, hai mắt dứt khoát nhắm lại, nặng nề tiến vào giấc ngủ.

~o0o~

Buổi sáng lúc bảy giờ ba mươi phút.

Jaejoong ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, nó giống như thời điểm khi còn bé, lúc bị ốm umma sẽ nấu cháo. Cậu trở người, dưới thân là khăn trải giường khô ráo sạch sẽ, trên cơ thể mang theo mùi bạc hà thơm ngát, thân người nhẹ nhàng khoan khoái, mùi hương đó chính mình đã luôn sử dụng từ khi sinh ra.

Giống như chuyện gì cũng chưa hề phát sinh vậy.

Người bệnh được chữa trị xong dưới sự giúp đỡ mà về nhà, tắm rửa xong liền không có việc gì mà đi ngủ, như là chẳng hề có chuyện gì xảy ra.

Tiếng chuông trên cổ tay hắn lại vang lên, nhẹ nhàng gõ cửa, mang theo hương vị cháo nồng đậm bước vào.

" Cưng yêu, cậu tỉnh rồi sao? Nên ăn một chút đi."

Jaejoong chôn đầu trong gối, không khống chế được mà bật cười.

" Thời điểm tôi cần được chăm soc, bên người cư nhiên lại có một kẻ điên."

Những lời trên không được hắn đáp lại, chỉ nghe tiếng chuông vang lên ngày một gần, người đàn ông trên người mang theo hương yên thảo đưa tay chạm vào cậu, vuốt ve gáy cậu. Cứ như vậy dùng cách thức không minh bạch, như đang vuốt ve một người đã ở chung với hắn nhiều năm, quen thuộc cả về thể xác lẫn tinh thần, giống như là vợ hắn.

Những cái vuốt ve như thế làm Jaejoong liên tưởng đến mười mấy tiếng trước hai người họ kịch liệt hòa vào nhau. Cho dù lý trí yêu cầu cậu không được nhớ tới nó, nhưng từng tế bào trên da thịt đều như đang kêu gào, dẫn dắt ý thức của Jaejoong trở đi trở lại nó. Jaejoong ngẩng đầu lên, làm cho làn da nơi gáy cậu tiếp xúc mãnh liệt với sự đụng chạm của hắn, chăm chú không ngừng rên rỉ.

Jung Yunho cúi thấp xuống, mút lấy một bên tai cậu.

" Kim Jaejoong, kì thật cậu mới là đồ điên."

Jaejoong lôi kéo tay Yunho không ngừng vuốt ve cơ thể mình, điên cuồng quấn quýt mà tháo bỏ quần áo. Không nhìn thấy biểu tình của người trước mắt, cậu dùng toàn bộ cơ thể ma sát với hắn, hấp dẫn hắn, dây dưa cùng hắn. Lửa dục vọng trong người Yunho dường như bị châm ngòi, hắn nhanh tay bắt lấy cổ tay cậu giữ chặt hai bên, ra sức gặm cắn làn da non mềm của cậu.

Tiếng rên rỉ từ đôi môi anh đào của Jaejoong tràn ra ngoài không gian, giống như vừa nuốt phải xuân dược, không thể không chế chính bản thân mình.

Nói không chừng mình mới là kẻ điên.

Có lẽ là chính mình, lặng lẽ lẻn vào nhà người đàn ông này, cởi quần áo của mình ra, dụ dỗ hắn, dây dưa với hắn.

Mê muội hắn.

". . . . . . Ân. . . . . . . . . . . . A. . . . . . . . . . . ."

Jaejoong mở rộng toàn bộ thân thể mình ra, nhiệt tình rên rỉ.

Chap 6.

Buổi chiều lúc 2 giờ 24 phút.

Ngón chân vì bị ướt mà hơi lạnh, cái ẩm ướt ấy từ từ lan rộng đến mắt cá chân rồi đùi trong, cứ thế dần dần đi lên trên. Jaejoong cuộn tròn thân thể, hai tay hướng tới người đàn ông vừa xâm phạm mình mà sờ soạng. Hắn đang nằm dưới chăn, bị Jaejoong vỗ nhẹ lên đỉnh đầu thì rầu rĩ cười một tiếng, há miệng ngậm lấy hạ thể của cậu, ngay lập tức cảm nhận được cơ thể Jaejoong nhất thời căng cứng.

Đối với tình trạng lưỡng tình tương duyệt này, thật sự thấy rất phiền chán.

Jaejoong nôn nóng đứng bật dậy, sờ thấy cổ Yunho lập tức dùng sức bóp chặt. Hắn trong tức thì cũng phản kháng ngay, bắt lấy cổ tay Jaejoong kéo sang hai bên, giữ thật chặt. Hắn đặt cậu lên người, dùng sức vuốt ve cúc huyệt, Jaejoong mất hồn thở dốc phát ra tiếng rên rỉ, hai tay túm chặt ga giường, phía sau cọ sát hạ thể của hắn.

"Cưng yêu .... Cưng yêu của tôi..... Cậu lại buông thả rồi ...."

Hắn hôn lên lưng cậu, một nụ hôn ướt át mang theo nước bọt, cái lành lạnh như thành dòng thấm vào da thịt.

"Anh dám coi thường người mù ...... Chờ tôi thấy được .................. nhất định sẽ một dao giết chết anh ......"

Jaejoong cong lưng, quằn quại giãy giụa trên giường. Yunho một tay ôm lấy Jaejoong, nhìn vào đôi mắt không có tiêu cự của cậu. Một đôi mắt vô hồn, không biết cậu đang nhìn đi đâu, rõ ràng cậu cái gì cũng không nhìn thấy nhưng lại giống như thấy được tất cả.

"Cậu cứ giết tôi đi, rồi sẽ thấy tôi ngay cả máu tôi cũng sôi trào vì cậu, tôi rất yêu cậu."

Yunho khẽ hôn lên gáy Jaejoong.

Jaejoong hé miệng, khó khăn hít thở, cảm nhận hàm răng của hắn ta như muốn nghiền nát cơ thể cậu, mà chính mình lại đang chậm dãi ma sát với hàm răng ấy, nước mắt không nhịn được theo khóe mi chảy ra.

Buổi tối lúc 7 giờ 30 phút.

Jung Yunho nhìn chằm chằm vào một chiếc đồng hồ gỗ gụ trong phòng khách, "cạch" một tiếng kim phút đã đi tới điểm giữa của cung tròn. Hắn cúi người mồi điếu thuốc lá, hít vào một hơi rồi phun ra làn khói mỏng. Nhìn đến mặt đồng hồ bị bao phủ trong làn khói ấy, cười khan một tiếng, hắn quay sang xem Jaejoong đang ngồi bên bàn ăn húp cháo.

"Hiện tại đã bảy rưỡi, còn bao lâu nữa cậu có thể nhìn thấy?"

Jaejoong đột nhiên dừng lại, buông thìa lau miệng, nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút.

"Còn hơn nửa ngày nữa."

Yunho quay đầu lại, nhìn mặt trời đang dần dần lặn bên ngoài cửa sổ, ánh chiều nhuộm đỏ những đám mây trắng thành màu máu, ánh mắt có chút se lại.

"Lúc đó trời đã sáng rồi."

Hắn bật cười.

"Cậu sẽ giống như trong chuyện cổ tích mà biến thành hoàng tử hả? Hay là giống như ma cà rồng mà biến thành tro tàn nhỉ?"

Jaejoong im lặng không nói gì, nhưng lại tiếp tục cầm thìa lên, chậm dãi múc từng thìa cháo, đều đều cho vào miệng. Đột nhiên có một dòng chất lỏng theo khóe miệng cậu chảy xuống, Yunho muốn giúp Jaejoong lau đi nhưng cậu lại cứ thế nôn ra. Hắn vội vàng rút khăn giấy lau đi, cậu vẫn cứ co quắp người đem nhưng thứ vừa ăn vào miêng nôn ra. Sau khi đã nôn hết lại vẫn tiếp tục nôn khan vài lần, hai tay nắm chặt tay hắn mà ngồi thẳng dậy, khuôn mặt trắng xanh đến dọa người.

Jung Yunho cầm lấy khăn ngồi bên cạnh giúp cậu lau mặt.Hắn đứng lên, cúi đầu nhìn Jaejoong.Cậu ngồi trên ghế thở hổn hển, mới vừa rồi hệ tiêu hóa co rút mãnh liệt khiến cậu hao phí nhiều sức lực. Yunho thò tay nâng cằm cậu lên, lại bị Jaejoong giơ lên bắt lấy.

"Đừng đụng vào tôi."

Yunho lùi vài bước về phía sau.

"Đừng làm ra vẻ như anh chính là người yêu của tôi, thật sự rất ghê tởm, anh thật đáng ghê tởm."

Jaejoong cúi đầu, che đi mặt mình, khóc nức nở.

"Đồ điên."

Jung Yunho đột nhiên cười lạnh một tiếng.

"Cậu quả nhiên là đồ điên."

"KHÔNG ĐƯỢC NÓI TÔI NHƯ VẬY!"

Jaejoong không khống chế được gào to, nâng tay gạt bát đĩa trên bàn, tiếng rơi vỡ lập tức vang lên, như một lời cảnh tỉnh với Jung YunHo. Hắn bắt lấy cổ tay Jaejoong kéo cậu lên lầu.

"Cậu chẳng qua chỉ là đồ điên mà thôi, cậu nghĩ rằng tôi cái gì cũng không biết sao?Lúc cậu ngủ, tôi đã xem qua đơn thuốc của cậu, cậu dùng loại thuốc ấy chẳng phải dành cho người bị bệnh tâm thần sao?Còn dám nói không phải?"

"Tôi không phải! Tôi không phải! Tôi không điên giống anh.Anh mới là đồ điên!"

Jaejoong giãy dụa, không cho hắn tiếp tục kéo cậu đi.

"Tôi là đồ điên!Cậu cũng là đồ điên!"

Yunho gầm lên giận dữ, đem Jaejoong hướng cầu thang kéo đi, nhưng cậu đưa tay giữ chặt tay vịn, sống chết ôm lấy, không để hắn lại lôi mình đi.

Hắn cười lớn.

"Xem đi, cậu không phải cũng là đồ điên sao?Cả đời cậu, cùng với tôi rất xứng đôi a."

Nói xong, một bạt tai lập tức giáng xuống.

Jaejoong bị một cái tát ấy làm cho cả khuôn mặt xoay qua một bên, từ khóe miệng tràn đến mùi vị của máu tươi. Cậu rất muốn khóc, dù không biết vì lí do gì, âm thanh trong miệng bật ra lại là tiếng cười.

Rạng sáng lúc 3 giờ.

Jung Yunho đem một li nước đặt trước mặt Jaejoong, lôi bàn tay cậu xòe ra, đem hai viên thuốc đặt vào lòng bàn tay ấy, khép các ngón tay cậu lại.

"Uống thuốc đi!"

Jaejoong gật đầu, đem hai viên thuốc cho vào miệng, tìm cốc nước, uống một chút cho thuốc trôi đi.Yunho giúp cậu nằm xuống, đắp chăn cho cậu rồi ngồi bên mép giường.khuôn mặt Jaejoong lúc an ổn ngủ, thanh bình lại yên tĩnh, như đóa lily cuối cùng trong rừng thẳm, lây dính mùi vị của bùn đất, mang theo cái bí hiểm của đại ngàn, lại tỏa ra hương thơm riêng của chính mình. Có biết bao nhiêu thuần khiết, khiến kẻ khác say đắm muốn dùng đôi tay của chính mình mà vấy bẩn đóa hoa mỏng manh này.

Jung Yunho vuốt má Jaejoong, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tránh xa vùng ngoại ô, ở trong rừng một mình vươn lên, kì thật rất giống Kim Jaejoong này.

Chỉ cần có bóng dáng Kim Jaejoong trên sàn catwalk, cho dù bên người cậu vô số những người mẫu khác có cố gắng khoe khoang như thế nào cũng chỉ là bóng mờ. Dường như có thứ ánh sáng đẹp đẽ nhưng cô đơn luôn toát ra từ con người này. Cậu dùng khóe mắt nhìn những khán giả phía dưới, khuôn mặt trắng xanh, đôi môi khô tái cùng các loại trang phục kì lạ mặc trên người luôn kích thích kẻ khác.

Thuần khiết, xinh đẹp, mỏng manh như hoa lily lại giống như một kẻ điên.

Tay Yunho trên môi cậu có chút lưu luyến, nhắm hai mắt lại. Hắn như đang nhìn thấy một Kim Jaejoong trên người mặc vest trắng, đứng trên sàn catwalk, ánh đèn sân khấu chiếu xuống, lạnh lùng nhìn chính mình.

Mình yêu cậu ta, thực sự rất yêu cậu ta.

Jung Yunho khẽ hôn lên môi cậu, sau đó đứng dậy đi xuống lầu.

Cửa chậm rãi khép lại, âm thanh lanh lảnh của tiếng chuông cũng dần dần cách xa, Jaejoong kéo chiếc chăn đang che khuất gương mặt mình ra, chầm chậm mở to hai mắt. Cậu vươn bàn tay ra trước mắt, xòe các ngón tay ra.

Mông mông lung lung nhưng lại lờ mờ nhận ra một hình ảnh nhòe mờ.

Jaejoong âm thầm muốn cười thành tiếng, nhưng lại tận lực kìm nén chính mình, hai tay đưa lên che miiệng, cả cơ thể trong chăn cứ thế rung lên.

Đột ngột vén chăn, Jaejoong từ trên giường ngồi dậy.

Trong phòng bởi vì khép kín nên còn rất tối.

Tuy có chút lờ mờ, phảng phất vẫn thấy được hình ảnh.

Mình biết đó là cái gì! Mình biết đó là gì a.

Mình đã lấy lại được ánh sáng.

Chap 7.

Jung Yunho day day huyệt thái dương đau nhức, mở tủ kính lấy ra lọ thuốc giảm đau phía bên trong, dưới vòi nước lấy một chút uống thuốc. Sau đó hắn vốc nước lạnh lên để rửa mặt, nhìn dòng nước theo ống thoát xoay vòng chảy xuống, hai tay đặt bên bồn rửa mặt có chút trống rỗng mà cúi đầu thở dài. Phía sau đột nhiên có một vòng tay mãnh liệt ôm lấy thắt lưng hắn, Yunho vội vàng ngẩng đầu, qua gương nhìn thấy cái đầu tóc mềm mại của Kim Jaejoong đang dựa vào người mình.

Từng giọt nước trên mặt Yunho nhỏ tí tách xuống, hắn không chút thay đổi ngây người nhìn cậu, cậu phía sau cũng ôm hắn thật chặt, lại khiến cho Yunho phát run.

"Cậu muốn làm gì?"

"Tối rất cô đơn."

Jaejoong trả lời bằng giọng nói đầy nước mắt, ngay sau đó, Yunho cũng cảm nhận được trên lưng mình truyền đến cảm giác đôi chỗ ẩm ướt.

Jung Yunho kéo tay cậu, đưa cậu đến trước mặt mình, Kim Jaejoong cũng không ngẩng mặt lên, chỉ là tiếp tục nức nở khóc một trận, rồi lại tiến vào trong lòng hắn, hai tay gắt gao ôm lấy thắt lưng Yunho.

"Cậu muốn gì?"

"Anh giúp tôi tắm rửa."

Rạng sáng lúc 5 giờ 16 phút.

Vòi nước của bồn tắm giống như bị hỏng, bởi vậy mà từng giọt cứ cách một vài giây lại tí tách rơi xuống mặt nước. Jung Yun Ho tựa lưng vào cạnh bồn tắm, trong lòng ôm theo Jaejoong đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngón tay hắn mân mê làn da vùng đùi trắng nõn của cậu, ngón chân Jaejoong lộ ra trên mặt nước cũng bị hắn vuốt ve mà ngẫu nhiên động đậy một chút.

Hắn khẽ cười ra tiếng.

"Tắm rửa như vậy đủ chưa?Cậu cả một đêm hầu như không ngủ rồi, đối với giai đoạn bình phục thật sự không tốt."

"Hôm nay buổi sáng chẳng phải đã ngủ thật lâu rồi sao?"

Jaejoong miễn cưỡng mở miệng, chống thân mình sâu xuống một chút, dựa vào bả vai của người ngồi phía sau, thoải mái nhẹ nhàng thở ra một hơi. Jung Yunho đứng dậy, mở chiếc khăn tăm, hai tay nâng Jaejoong đứng dậy, cầm cái khăn cản thận giúp cậu lau khô những giọt nước còn bám trên người. Ngẫu nhiên đụng tới nơi mẫn cảm của cậu, nhận thấy cơ thể Jaejoong có chút run rẩy, Yunho cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Dìu cậu đi ra khỏi phòng tắm, đang chuẩn bị đi tới phòng ngủ, Jaejoong đột nhiên dừng bước, nắm lấy cổ tay của Yunho.

"Cho tôi xin cốc nước!"

Jung Yunho kéo cửa trượt của nhà bếp, tác dụng phụ của thuốc giảm đau gây buồn ngủ cũng dần dần xuất hiện, nhắm mắt lại lắc lắc đầu.Hắn trước tiên lấy cho mình một cốc nước, ngửa đầu nuốt xuống, mong có thể làm cho mình thanh tỉnh một chút.Phòng bếp tối đen, hắn chỉ có thể dựa vào một chút ánh trăng. Thời điểm dạng sáng bốn phía đều tĩnh mịch đến đáng sợ, Jung Yunho ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc xanh của những cái cây quanh phòng như biến thành màu đen, gió đêm khẽ thổi qua, nhẹ nhàng lay động.

Bên tai bỗng truyền đến tiếng kim loại ma sát, Jung Yunho nhìn thấy ánh trăng bị khúc xạ trên một vật bằng inox, rất lạnh lẽo mà chiếu đến mặt hắn, tựa như hình ảnh phản chiếu của ánh trăng.

Yunho quay đầu lại, đứng phía sau hắn lúc này chính là Kim Jaejoong.

Hai mắt đã điều chỉnh được tiêu cự mang hàm ý xin lỗi nhìn hắn, ánh mắt dừng trên thân thể hắn.

Tuy mờ mờ ảo ảo, nhưng vẫn lờ mờ thấy được bóng dáng ấy.

Mình biết đó là gì, mình biết đó là gì.

Đôi môi Jaejoong run rẩy, mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng nước mắt lại theo hai má chảy xuống.

"Jaejoong, Jaejoong à"

Jung Yunho gọi cậu.

"Nếu như, anh không phải người điên thì tốt rồi."

Jaejoong khóc, nâng tay cầm dao lên đâm vào bụng Yunho, máu tươi lập tức theo lưỡi dao chảy ra, dính dính lại ấm nóng bám vào tay Jaejoong. Mông mông lung lung, Jaejoong chỉ nhìn thấy một mảng màu đỏ, bàn tay run lên làm rơi con dao, lùi về phía sau hai bước, cậu lên tiếng như muốn giải thích.

"Tôi không điên, tôi không phải người điên ....."

Jaejoong cúi đầu muốn lau đi nước mắt, lại đem máu của Yunho dính đầy mặt mình.

"Jaejoong ..."

Yunho lấy tay che bụng mình, dựa vào bàn ăn ngồi tê liệt dưới đất.

"Ta không phải người điên. . . . . . Ta không phải người điên. . . . . ."

Jaejoong quay đầu bỏ chạy.

Yunho băng bó qua loa vết thương lập tức đuổi theo sau, nhìn thấy Jaejoong xuyên qua phòng khách, mở cửa, hướng phía ngoài cứ thế chạy thẳng. Cậu đi chân trần, trên người mặc duy nhất chiếc áo sơmi, bước qua một lối đi rải sỏi được ánh trăng chiếu rọi chạy vào rừng. Jung Yunho đuổi theo được vài bước, máu từ vết thương trên bụng rỉ ra, theo đùi chảy xuống dồn tụ ở mắt cá chân, đầm đìa chảy xuống đất. Hắn đứng ở cửa, nhìn thân ảnh màu trắng kia càng ngày càng xa, ánh mắt bất chợt se lại. Yunho cúi đầu nhìn miệng vết thương cậu gây ra, cười khẽ vài tiếng.Hắn quay đầu, đi ra khỏi cửa nhưng không vào rừng mà đi hướng ngược lại.

Trước mắt mọi vẫn dần dần trở nên càng rõ ràng, Jaejoong cuối cùng cũng dừng bước. Cậu đứng ở trong rừng cây, cúi đầu nhìn hai bàn tay dính đầy máu của mình, muốn cất tiếng cười thật to, nhưng lại khóc không ngừng. Jaejoong che miệng, quay đầu tiếp tục chạy như điên về nhà. Nhìn căn nhà được ánh sáng mặt trời chiếu rọi càng trở nên rõ nét hơn, cậu thấy phía trước con đường rải sỏi có một bãi máu, trải dài cho tới phía sau của căn nhà. Thân thể cậu run rẩy, đôi môi cũng run rẩy, ngay cả lời nói phát ra cũng trở nên run rẩy theo.

"Anh ở đâu. . . . . . Anh đi đâu rồi. . . . . ."

Jaejoong nghẹ ngào muốn gọi tên người kia, nhưng bây giờ cậu mới phát hiện ra ngay cả tên của hắn cậu cũng không biết. Người kia, chỉ biết hắn là kẻ không ngừng xâm phạm cậu, vũ nhục cậu, chà đạp cậu, cũng là hắn không ngừng nói.

"Tôi yêu câu, Jaejoong.Trên đời này, chỉ có tôi là người yêu cậu nhất."

Đem từng cánh cửa phòng mở ra, bầu không khí vẩn đục của ba ngày qua dần dần tan đi. Jaejoong mang thùng nước và giẻ lau, rửa sạch vết từ phòng ăn đến phòng khách. Nước làm ướt vạt áo cậu, Jaejoong nhìn vào chiếc áo sơmi trắng của mình, tựa như đem vẻ đẹp cơ thể cậu mà phô ra không tránh khỏi có chút xuất thần.Lại ngẩng đầu lên nhìn toàn bộ phòng khách, vẫn như trước không có gì thay đổi.

Jaejoong quay đầu nhìn vào chiếc đồng hồ bằng gỗ gụ.

Buổi sáng lúc 7 giờ 30 phút.

~o0o~

Ba tháng sau

"Tình trạng tiêu tan của cục máu bầm vô cùng tốt, tôi nghĩ chỉ cần đến thêm hai lần, cậu sẽ không cần phải tái khám nữa."

"Cảm ơn bác sĩ."

~o0o~

"Chưa nghe nói sao? Tổng giám đốc mới rốt cục cũng đến nhận chức đó"

"Không phải nói là ba tháng trước đã tới rồi sao?"

Jaejoong cùng các đồng nghiệp nói chuyện phiếm khi đang trong phòng tập luyện bước đi, áo sơmi trên người đã ướt mồ hôi.Cậu vừa lau mồ hôi, vừa nóng lòng chia sẻ tin tức với các đồng nghiệp bên cạnh.

"Vốn thời gian nhận chức của hắn ta là ba tháng trước, đột nhiên xin nghỉ vì bị bệnh, mà nghỉ một cái liền nghỉ luôn ba tháng, hôm nay rốt cục cũng đến, nhưng mà lại đang trong phòng họp gặp gỡ hội đồng quản trị a."

"Không biết người đó như thế nào nhỉ?"

Jaejoong cười nói.

"So với người trước đây tốt hơn là được rồi."

Đồng nghiệp căm giận nói khiến cho Jaejoong bật cười, hai người theo hành lang phòng họp mà bước qua.

Cửa phòng họp mở ra, các thành viên cấp cao từ bên trong bước tới, Jaejoong lôi đồng nghiệp lùi sang một bên, hơi hơi cúi đầu không nhìn đến bọn họ.

"Tổng giám đốc Jung, về sau vất vả cho ngài rồi."

"Đừng khách khí, với công việc tôi sẽ luôn tận tâm tận lực!"

Jaejoong hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người kia một thân tây trang cùng giày da thản nhiên đi qua trước mặt mình, trên người tản mác mùi hương yên thảo nhàn nhạt, cũng mang theo âm thanh tiếng chuông nhẹ nhàng.

"Anh ta hình như chính là tân tổng giám đốc thì phải...... ôi chao....Jaejoong, cậu chạy đi đâu vậy?"

Jaejoong đuổi theo đám người kia, gắt gao tìm kiếm người đàn ông mặc tây trang đi giày da đó. Cậu nhìn thấy hắn bước ra khỏi cửa lớn của công ty, dừng lại bên chiếc xe con đang đậu ven đường. Ánh mặt trời thực chói chang, Jaejoong không thể nhìn rõ hắn.

Người kia bỗng dừng lại bước chân, đưa lưng về phía ánh nắng mặt trời, quay đầu lại nhìn về phía Jaejoong.

Jaejoong nhìn một cách mông lung, lờ mờ nhận ra hình dáng ấy, lại thấy người đàn ông kia hình như đang mỉm cười với mình.

Cậu cũng không nhịn được, nhẹ nhàng nở nụ cười.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro