Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cuộc sống cẩu huyết của Hoàng tử và Vương Tử

Cuộc sống cẩu huyết của Hoàng tử và Vương Tử

Author: Thiển Dạ Nguyệt

Editor: Kate SK

Paring: YunJae và một số couple khác

Thể loại: Cung đình, hiện đại, cường công cường thụ

Edit đã có sự đồng ý của tác giả

LƯU Ý:

Đây không phải là phần phiên ngoại của Hoàng tử cùng Vương tử kia đâu nhé. Đây là đoạn ngẫu hứng của bạn au thôi, nội dung khác với Hoàng tử cùng Vương tử kia, khi các bạn đọc đừng quá liên tưởng đến fic kia nhé ^^

Trong này là khung cảnh Hoàng cung Hàn Quốc hiện đại.

Tuy nhiên vẫn có một số giống đó là ngành học của các nhân vật trong này:

Jaejoong học khoa Y

Yunho học quản trị

Yuchun học Luật

Chapter 1

Kate SK: Xin nhắc lại, shortfic này không thuộc fic Hoàng tử cùng Vương tử trước đó, nội dung khác đó nhé ^^

———-

Cửa hàng cắt tóc ngày hôm nay thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người. Nơi cửa thủy tinh sát đất đứng chật kín người, nam có nữ có, cầm di động chụp ảnh hai người bên trong.

Park Yuchun miễn cưỡng nở nụ cười, năm ngón tay khép lại, giơ lên chào mọi người, kẻ còn lại đang ngồi trên ghế đọc tạp chí, tóc ẩm ướt, trên đầu được bôi một tầng thuốc nhuộm tóc thật dày.

Yuchun quay đầu qua, trên trán mang theo một lớp mồ hôi, chậm rãi nghiền ngẫm tâm trạng hiện tại của người này, thật cẩn thận mở miệng, "Jaejoong huyng, em cảm thấy vẫn là để tóc đen có vẻ đẹp hơn."

"Còn chưa có nhuộm xong đâu, cậu như thế nào biết để đầu bạch kim thì không đẹp?" Qua loa trả lời, tầm mắt vẫn nhìn chăm chú vào quyển tạp chí.

"Nhưng mà, dù sao anh cũng là Thái tử phi..." Nhận được ánh mắt sắc bén của đối phương, Yuchun lập tức lấy tay ở bên miệng làm động tác kéo khóa lại, thiếu chút nữa thì giẫm phải quả mìn mang tên Kim Jaejoong rồi.

Yuchun thong thả bước đi hai vòng rồi quay trở lại, lời nói thành khẩn: "Jaejoong huyng, em thật sự cảm thấy vẫn là không cần nhuộm. Anh là người Hoàng tộc a, Nương nương và Hoàng thượng sẽ không đồng ý đâu, Yunho anh ấy cũng sẽ không thích..."

"Jung Yunho hắn sẽ không thích..." Jaejoong nheo mắt lại, biểu lộ rằng cậu lúc này là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, không cho ai đến gần. 'Thượng đế phù hộ', trong lòng Yuchun yên lặng cầu nguyện.

Giây tiếp theo, Kim Tiểu Tại liền bùng nổ, "Jung Yunho không thích thì liên quan gì đến tôi, hắn nha, hắn đi với cô công chúa ngoại quốc cùng nhau ăn uống, vừa cười vừa nói, sau đó buổi tối còn cùng đi đảo Jeju qua đêm, ngay cả 'chít' cũng không 'chít' cho tôi một tiếng, hắn nha, có tư cách gì mà quản tôi!!!"

Toàn thể im lặng, tất cả mọi người hoảng sợ, thở mạnh cũng không dám thở, Yuchun cũng đã nghĩ tới, tiêu đề báo ngày mai sẽ là: Hoàng thái tử phi ở trong quán cắt tóc tức giận mắng Hoàng thái tử, cuộc sống phu phu xuất hiện rạn nứt.

Nhưng mà xét theo phản ứng của Jaejoong, Yuchun có thể coi đây là một loại ghen đi. Biết ghen, là một chuyện tốt. Phải biết rằng, toàn bộ Hàn Quốc đều biết khi vị này làm Thái tử phi là vô cùng không tình nguyện. Một thanh niên mẫu mực của xã hội vì cái lông gì mà muốn người ta làm Thái tử phi a, chính là cái tên bắp thịt Jung Yunho kia nói phải tuân theo di huấn của Tiên đế, nhất định phải cưới Kim Jaejoong, ai cũng không thể thay đổi được hắn, quá trình có chút gian nan cộng thêm rất nhiều máu đỏ, cuối cùng Kim Jaejoong bất đắc dĩ mới lên làm chức Thái tử phi này.

"Kim tiên sinh, có thể xả nước."

Jaejoong buông tạp chí, thí điên thí điên đi vào bên trong. Park Yuchun bất đắc dĩ, lấy di động ra, up status lên twitter.

[Nhân tự tha Phác]: Đêm nay Hoàng cung không được an bình.

Hai giây sau, Shim Changmin bình luận:

[Tài phiệt Tiểu Bánh]: Từ sau khi Jaejoong huyng tiến cung, Hoàng cung cũng chưa từng bình an, bia đỡ đạn, đến Starbucks mua bánh bao mới ra lò cho ta, tất cả hương vị đều phải có.

Thấy ba từ 'bia đỡ đạn', Park Yuchun chỉ ngón giữa vào chiếc điện thoại. Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng từ khi Jaejoong vào Hoàng cung, thân là bạn của Jaejoong đồng thời là bạn thân của Jung Yunho, Park Yuchun khi không trở thành bia đỡ đạn giữa hai người bọn họ. Thế cho nên Shim Changmin và Kim Junsu trung bình mỗi tuần ba lần đều phải nghe những lời "hào ngôn (bi) tráng ngữ" của Yuchun: Ta, Park Yuchun anh tuấn lịch sự, học thức uyên bác, một thanh niên tốt của xã hội, bông hoa tương lai của tổ quốc, tại sao lại luôn bị hai tên Jung Dưa Ngốc cùng Kim Ma Cô chà đạp? Việc này quả thực là vô cùng thê thảm, lòng người căm phẫn, thiên lý không dung tha!!!

Đang suy nghĩ xem như thế nào đáp trả thì Jaejoong đi ra. Kim Jaejoong cả đầu một màu bạch kim ánh vàng, thí điên thí điên đi ra, các nam nhân ngoài cửa sổ ngây người, các nữ nhân kinh ngạc, Park Yuchun toát mồ hôi. Trời ạ, Kim Jaejoong hình tượng này của cậu nha, tôi làm sao bây giờ?

"Đẹp không?" Jaejoong có chút hài lòng mà soi gương.

Yuchun yên lặng gật đầu.

"Tốt, chúng ta hồi cung." Kéo khóe miệng, nhìn bản thân tản ra khí chất ương ngạnh trong gương kia mà nở nụ cười.

Yuchun yên lặng gật đầu, âm thầm mà lau mồ hôi. Jung Yunho, bà xã anh bị điên rồi, anh hiện tại đang ở đâu a.

Continued...

Chapter 2

Hoàng thượng ngồi trên ghế lim, Hoàng hậu mặc Hàn phục ngồi bên cạnh, Jung Yunho ngồi đối diện bọn họ. Hoàng thượng cầm lấy chén trà uống một ngụm, nhìn con của ông, nói: "Thái tử, ta nghe nói Thái tử phi đối với chuyện của con đi đảo Jeju rất không hài lòng."

Yunho ngồi ngay ngắn, trả lời rõ ràng: "Vâng, em ấy nói không muốn nhìn thấy nhi thần, cho nên tối hôm qua nhi thần ngủ ở chỗ Changmin."

Trên mặt Hoàng hậu toát mồ hôi, vội nói: "Con sao không đi giải thích một chút?"

"Nhi thần có giải thích."

"Con giải thích thế nào?"

"Đưa tin hoàn toàn là thật, Jaejoong em không cần hoài nghi." Jung Yunho dùng ngữ khí nghiêm nghị như vậy mà nói.

Hoàng hậu xoay người đi, lấy khăn tay yên lặng mà lau nước mắt, trong lòng nghĩ, ta sao lại có đứa con như này a.

Hoàng thượng nhíu mày, đỡ lấy gọng kính, bắt đầu lời nói thấm thía mà giáo dục đứa con.

"Thái tử, con sao có thể nói chuyện đưa tin kia hoàn toàn là thật chứ? Thời điểm con cùng cô công chúa kia đi vào ăn bữa tối có vừa cười vừa nói sao? "

"Có. Còn là một nụ cười rất đúng tiêu chuẩn, lộ tám răng nanh."

"-_- hai người có cùng nhau vào khách sạn sao?"

"Có. Con và cô ta đều ở trong khách sạn XXX đảo Jeju."

Hoàng thượng nổi giận, hét: "Vậy hai người các ngươi có hay không cùng nhau ngủ a?!!!!"

"Không có. Nhưng mà trong tin tức người ta không có viết cái này."

Hoàng thượng và Hoàng hậu thổ huyết. Hoàng thượng lắc đầu thở dài, Hoàng nhi của ông là một sinh viên đại học, luôn luôn đều là đại sự thông minh, tiểu sự...hồ đồ? Mà ông cũng có thể nói không chính xác, hắn là thật sự hồ đồ hoặc là giả hồ đồ.

Lúc này, Thái tử phi của chúng ta đã trở lại, thí điên thí điên đi vào trong phòng. Hoàng thượng và Hoàng hậu thấy cậu đã quay về, đều lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhưng khi họ hướng về phía trước cùng nụ cười nghiêng 30 độ, tầm mắt nhìn lên mái đầu bạch kim kia thì bỗng dừng hình, cứng ngắc.

"Hoàng thượng, ta nhất định là hoa mắt rồi, sao lại thấy Thái tử phi của chúng ta trên đầu một màu bạch kim trở về thế kia?" Hoàng hậu xoa xoa ánh mắt, lại mở ra, phát hiện Kim Jaejoong cùng với nụ cười anh tuấn vẫn đang ở trước mắt, cậu cầm lấy tay Hoàng hậu đặt lên tóc mình, nói:

"Hoàng hậu nương nương, người không có hoa mắt, tóc này đúng là bạch kim." Còn sợ Hoàng hậu không thấy rõ, cả đầu Jaejoong đều tiến đến trước mặt bà.

Hoàng hậu muốn ngất. Ngẫm lại, Hoàng tộc Hàn quốc bọn họ nhiều năm như vậy, từng Hoàng hậu phi tần đều trang nghiêm, phép tắc, ngoại hình lấy dáng vẻ của học sinh làm chuẩn mực, không nhuộm tóc, không uốn tóc. Mà Hoàng hậu của chúng ta mới trước đây chính là đội trưởng đội thanh tra về kỷ luật của học sinh tiểu học, hiện tại con dâu của mình lại nhuộm tóc như thế, bạn bảo bà sao có thể chịu nổi đây?!

Năng lực chịu đựng của Hoàng thượng có vẻ mạnh mẽ hơn, lúc này lại làm ra bộ dáng nói lời thấm thía của mình, "Thái tử phi, Hoàng gia chúng ta là rất chú ý về vấn đề hình tượng, con nhuộm tóc như vậy sẽ bị người khác nói ra nói vào. Thái tử, con nói có phải hay không?"

Jung Yunho từ trên xuống dưới, từ trái sang phải nhìn Jaejoong một lần, nói: "Phụ Hoàng, con cảm thấy rất hợp với Thái tử phi."

Kim Jaejoong ngay từ khi bước vào cũng không nhìn Yunho đến một cái, lúc này lập tức quay đầu qua nhìn hắn, chỉ liếc mắt một lần, sau đó đứng lên rời khỏi phòng.

Chapter 3

Yunho ngày mai đi học phải lên thuyết trình, cần chuẩn bị bản Powerpoint, mà hắn vốn luôn thích đem sách chất đống ở trong phòng mình, nhưng bất đắc dĩ, từ sau khi Jaejoong nói không muốn nhìn thấy hắn, hắn cũng liền thật sự không có đặt chân vào phòng. Cái này....hắn đứng ngoài cửa do dự hồi lâu, quyết tâm gõ cửa, sau một lúc lâu, không có đáp lại, chưa từ bỏ ý định hắn lại gõ vài lần. Cung nữ bên ngoài thấy Thái tử điện hạ cư nhiên lại gõ cửa phòng của chính mình, ai nấy cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Jung Yunho như nghĩ ra cái gì, đẩy cửa phòng ra, quả nhiên thấy Jaejoong đang đeo tai nghe, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính chơi game online, bên cạnh còn đặt một ít lương khô và một cốc nước. Kim Jaejoong bình thường không ham thích cái gì, chỉ thích nhất là chơi game online, cũng không phải đến nỗi trở thành nghiện, nhưng mà khi bắt đầu chơi thì sẽ không thể rời khỏi, hoàn toàn lâm vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

Cảm giác có người đến gần, Jaejoong ấn nút tạm dừng, đầu chậm rãi quay lại nhìn thấy Jung Yunho, từ trên xuống dưới nhìn hắn thật lâu mới nhận ra rõ người này, sau đó lại quay lại tiếp tục chơi game.

Yunho biết hiện tại trong đầu Jaejoong chỉ có mấy cái gì đó trên màn hình, một đám mặt mũi ma quái gì đó cùng với một bộ áo giáp, hắn đứng phía sau ngay cả tiếng người cũng có lẽ không thể nghe hiểu.

Giá sách ngay ở bên cạnh bàn học, Yunho từng quyển từng quyển rút sách ra, lật rồi lật, không có tài liệu mà mình muốn, rồi lại để vào, tiếp tục xem quyển khác. Cả gian phòng im lặng dị thường, chỉ có thanh âm gõ bàn phím cùng với tiếng click click chuột. Vẫn lén nhìn trộm Jaejoong, phát hiện người kia hoàn toàn là không để ý tới mình, lông mày Jung Yunho nhíu lại.

Cầm theo quyển sách đã chọn, Jung Yunho rời khỏi phòng.

Ánh mắt Jaejoong đảo quanh một vòng, dùng sức gõ bàn phím một cái, mắng nhỏ một câu, "Thật là, nói lời xin lỗi cũng không làm được sao, a! Không đúng! Hắn cùng nữ nhân ngủ với nhau đâu có liên quan gì đến mình! Đó là tự do của hắn! Kim Jaejoong, mày điên rồi!"

Mới vừa nói xong câu này không bao lâu, cửa lại bị mở ra, Jaejoong lập tức đem tầm mắt chuyển sang nhìn vào màn hình, khóe mắt trộm liếc nhìn Yunho , chỉ thấy Yunho cầm trong tay một máy giữ ẩm, đặt ở góc bàn học, sau đó lại mang một chậu hoa nhỏ đem vào. Chuẩn bị xong, hắn liền im lặng mà rời đi.

Lúc này Jaejoong đã hoàn toàn thoát khỏi trò chơi, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào bồn hoa nhỏ, ánh mắt gượng gạo cũng tạm thời có được thư giãn, trừng mắt nhìn nửa ngày, cuối cùng cậu cũng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Tuy rằng con người Jung Yunho này rất khô khan nhưng cũng có những lúc chu đáo.

Mở trang twitter lên, Jaejoong cập nhật một tweet.

[Doctor]: Loại lo âu cùng tâm trạng bất đắc dĩ này rốt cuộc là gì?

Rất nhanh có người trả lời.

[Tài phiệt Tiểu Bánh]: Huyng, bài văn của anh làm axit trong dạ dày em trào lên rồi.

[Nhân tự tha Phác]: +1

Trên đầu Jaejoong xuất hiện dấu #, lập tức trả lời Shim Changmin.

[Doctor]: Trong thời gian ngắn, tôi cũng không có ý định để cho Jung Dưa Ngốc trở về phòng ngủ.

Jung Dưa Ngốc là nickname Jaejoong đặt cho Yunho khi hắn còn đang không ngừng theo đuổi cậu.

Vừa mới trả lời xong, lại có 1 comt mới, mở ra.

[Trát đặc biệt giáo chủ]: Tâm trạng lo âu lại bất đắc dĩ chính là tâm trạng của táo bón, Jaejoong huyng, anh bị táo bón?

Quả nhiên, mạnh nhất vẫn là Junsu đại nhân.

Chapter 4

Ngày thứ hai tươi đẹp lại bắt đầu.

Thời điểm cơm trưa, Kim Junsu nhìn chằm chằm Jaejoong hồi lâu, còn tự cho là bản thân đang nói rất nhỏ hỏi Shim Changmin ngồi bên cạnh: "Hiện tại bệnh táo bón còn có thêm mắt gấu mèo sao?"

"Lời này hiểu thế nào?"

"Em nhìn xem, hai mắt thâm quầng của Jaejoong huyng kìa."

Changmin lắc lắc ngón tay, nhìn Jaejoong khuyên nhủ: "Jaejoong huyng, anh ngủ không ngon, em cũng ngủ không ngon, Yunho huyng cũng ngủ không ngon, nếu như vậy, không bằng để cho Yunho huyng trở về đi. Anh không nghĩ cho chất lượng giấc ngủ của em thì cũng nên nghĩ đến một chút quyền riêng tư của em đi."

"Cho em xem ảnh động riêng tư sao?" Park Yuchun không biết sống chết mà chen vào một câu, bị Shim hoàng tử liếc mắt một cái.

"..." Jaejoong không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào miếng bít tết trên đĩa của Changmin.

"Jaejoong huyng, anh làm sao vậy?"

Jaejoong thu hồi tầm mắt, ngữ khí bình thản nói: "Hôm nay vừa mới chuyển đến đây một bộ thi thể dùng để giải phẫu, đã bị hư thối hai ngày, không chỉ có mùi hôi làm cho người ta khó ngửi, thi thể cũng không hề đẹp chút nào. Thầy giáo rạch một dao từ chỗ ngực xuống, để cho chúng tôi xem trái tim ở đó, nó rất giống với miếng bít tết trước mặt Changmin cậu, còn có máu loãng chảy ra..."

Mặt Changmin trắng bệch, đem miếng bít tết đặt sang một bên, cầm lấy chén canh bên cạnh uống một ngụm.

Kim Jaejoong lại mở liệng: "Tiếp theo, có một nữ sinh không chịu nổi, đem toàn bộ canh mà cô ấy uống lúc sáng đều nôn ra, những thứ bị nôn ra rất giống với bát canh của em."

Shim Changmin liền ọe, nó đầu hàng, "Jaejoong huyng, em cam đoan Yunho huyng ở chỗ em sẽ vui đến quên cả trời đất."

Park Yuchun tạm dừng một giây, lập tức đem toàn bộ đồ ăn trên bàn càn quét sạch sẽ, cuối cùng uống chén nước, vỗ vỗ ngực, lau lau miệng. Quay đầu nhìn Jaejoong nói: "Hôm nay Yunho huyng tham gia cuộc thi phân tích case study."

Thấy Jaejoong không phản ứng, Yuchun tiếp tục phát huy tài ăn nói luật sư của y: "Tuy là hiến pháp không có văn bản rõ ràng quy định Thái tử phi nhất định phải tham dự hoạt động có Thái tự tham gia, nhưng mà luật lệ Hoàng gia có quy định bất thành văn đó là, Thái tử phi nên tận lực cố gắng tham dự các hoạt động mà Thái tử tham gia để biểu lộ sự ủng hộ. Tuy là luật bất thành văn, không nhất định phải tuân theo, nhưng dựa theo dư luận xã hội hiện tại thì Thái tử phi điện hạ vẫn nên tham dự là thượng sách, dù sao đây cũng là hành động để giữ danh dự cho Hoàng gia..."

"Tôi đi là được rồi! Park Yuchun cậu đừng đem nước miếng phun vào bát cơm của tôi nữa đi!!!" Jaejoong nhanh chóng nắm con dao nhỏ đặt dưới cổ Yuchun.

"Đại nhân tha mạng!" Trên trán Yuchun toát mồ hôi, người này là học y sao? Cậu ta rõ ràng chính là Đao phủ.

Đợi đến khi Jaejoong ăn xong, xoay người đi vào hội trường, Park Yuchun lại bắt đầu lời nói hùng hồn, "Ta, Park Yuchun anh tuấn lịch sự, học thức uyên bác, một thanh niên tốt của xã hội, bông hoa tương lai của Tổ quốc, vì cái gì lại luôn bị Jung Dưa Ngốc cùng Kim Ma Cô chà đạp? Việc này quả thực là vô cùng thê thảm, lòng người căm phẫn, thiên lý không thể dung tha!"

Changmin bên kia cũng cúi đầu, che đi miếng bít tết trước mặt, thở dài rơi lệ.

Thời điểm đi vào hội trường, trong hội trường đã là một biển người, vốn định đứng ở cuối cùng, nào ngờ phóng viên cùng với các sinh viên đều tinh mắt, xoạt một cái liền nhận ra cậu, vội vàng tản ra nhường cậu đi lên phía trước.

Cậu vẻ mặt hắc tuyến ngồi bên cạnh vị trưởng ban tổ chức, vị trưởng ban nhanh chóng cùng cậu bắt tay, cậu mỉm cười chào lại.

Jung Yunho là người cuối cùng, vài người dự thi trước đó nói cái gì Jaejoong hoàn toàn nghe không hiểu, khiến cho cậu buồn ngủ. Kỳ thực, cái này cũng thật làm khó cho cậu, cậu là sinh viên khoa Y, đương nhiên nghe không hiểu mấy cái đồ thị chi phí đầu tư này. Nhưng mà kỳ quái chính là, buổi tối trước hôm diễn ra cuộc thi, Yunho đã tìm cậu, ở trước mặt cậu nói thử một lần, khi đó cậu cũng là không hiểu, nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ.

Ngồi nghỉ trong chốc lát, bỗng nhiên bị một trận tiếng hoan hô đánh thức, dụi dụi mắt, thấy Jung Yunho lên sân khấu.

Vừa lên cũng không giống những người trước đó, khí chất của Hoàng tử, không phải chỉ nói bằng lời. Biết có camera đang quay mình, Jaejoong lập tức lộ ra nụ cười, vỗ vỗ tay. Jung Yunho trên bục thấy Jaejoong đến, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, đứng ở trên bục bình tĩnh chỉ vào bản ppt mà diễn thuyết.

Tuy vẫn trộn lẫn rất nhiều các từ chuyên môn, Jaejoong nghe cái hiểu cái không, thế nhưng thanh âm của Yunho có một loại ma lực, cho dù bạn không nghe hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng bạn cũng sẽ chìm đắm trong âm thanh ấy.

Diễn thuyết xong, thắng bại vô cùng rõ ràng. Tới gần lúc trao giải, Jaejoong nghĩ muốn rời đi, nào ngờ vị trưởng ban đầu trọc kia đã vội kéo cậu lại, nói muốn Thái tử phi trao giải cho Thái tử.

Phía dưới bục có vô số máy ảnh, ống kính, hận không thể kéo dài đến trước mặt hai người bọn họ. Jaejoong lại giả bộ nở nụ cười, kéo khóe miệng, lộ vẻ tà khí.

Jung Yunho ngược lại cười rất vui vẻ, đầu tiên là cùng bà xã ôm một chút, rồi mới tiếp nhận cúp, sau đó khoác lên vai Jaejoong, để cho mọi người chụp ảnh. Không biết ai không biết sống chết mà hô: "Hôn một cái!"

Jaejoong đôi mắt đẹp quét tới, muốn dùng ánh mắt đem người kia bắn chết. Nào ngờ một câu kia kích thích tầng tầng lớp lớp, mọi người đều hô hào: "Hôn một cái!! Hôn một cái!! Hôn một cái!!!!!"

Jaejoong làm bộ không nghe thấy, giữ nguyên độ cong của nụ cười, nhỏ giọng uy hiếp Yunho: "Nếu anh dám hôn em, em sẽ khiến cho anh cả đời đừng hòng trở về phòng ngủ. "

Jung Yunho bị uy hiếp, Jung Yunho bị khó xử. Bên này là phi tử vẫn đang giận mình, bên kia là giới truyền thông đại Hàn dân quốc. Cá cùng với chân gấu, lựa chọn thế nào đây?

Nhưng mà nhà tư tưởng vĩ đại nói cho chúng ta biết, sự thông minh tài trí của con người là do bức ép mà có.

Cho nên Jung Yunho làm một hành động tài tình nhất trong cuộc đời mình, có thể sánh cùng với những chuyện hắn từng làm khi còn đang theo đuổi Jaejoong trước kia.

Hắn làm cho cơ thể mình hơi nghiêng về phía Jaejoong, lộ ra khuôn mặt tươi cười, bàn tay ôm trên vai kia trượt xuống hông người nọ, Akido đứng thứ ba trên thế giới cũng không phải là nói đùa, hắn dùng sức một chút, đem Jaejoong kéo một cái, trong lúc Jaejoong còn đang giật mình, cánh môi đã chạm vào môi Yunho, nhẹ nhàng mà hôn, khi cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì nụ hôn cũng đã chấm dứt. Ánh đèn loang loáng tách tách vang lên.

Người bên ngoài nhìn vào thì sẽ thấy nụ hôn này là Jaejoong chủ động hôn lên, ai cũng không thấy bàn tay tác quái của Jung Yunho.

Jaejoong mở to hai mắt nhìn, cậu kinh ngạc.

Yunho vẫn duy trì nụ cười thân thiết, bàn tay vẫn đặt ở thắt lưng cậu, hoàn toàn không biết phi tử của hắn xù lông.

Chapter 5

Kim Jaejoong xù lông. Cho nên sau khi cậu một mình trở lại Hoàng cung, liền đóng cửa phòng, ngồi vào máy tính đại chiến hơn 5 giờ đồng hồ, ngay cả cơm cũng không ăn. Thời điểm 5h 1 phút, tay đang gõ bàn phím dừng lại, hạ thân truyền đến cảm giác khác thường, đầu cậu bắt đầu nhanh chóng hoạt động trở về trạng thái của thế giới thực, cũng chỉ ngắn ngủi 5 giây sau, đã biết được đó là cảm giác muốn vào toilet. Liền đứng dậy, dui dụi mắt, chạy vào toilet.

Khi trở về, phát hiện Shim Changmin đang ngồi trên sô pha, trên mặt bàn tinh xảo được bày mười đĩa thức ăn nhỏ, phía trên cùng còn có hai món ăn vô cùng hấp dẫn. Tầm mắt nhìn lên màn hình máy tính, màu đen!!!!

Shim Changmin lập tức nói: "Em đã giúp huyng giữ lại tiến độ của trò chơi!!! Mợ nói anh không ăn cơm, bảo em đem mấy món cho anh. "

"Rõ ràng là Jung Yunho, lại còn lôi cả Hoàng hậu vào." Jaejoong nhỏ giọng nói thầm, ngồi trên sô pha, cầm lấy đôi đũa gắp từng món từng món trên đĩa.

"Sao anh biết là Yunho huyng?"

"Bởi vì những lúc tôi không muốn ăn gì đó, nếu nhìn thấy một đĩa lớn thức ăn thì sẽ buồn nôn, cho nên hắn mỗi lần đều đem một lượng nhỏ đồ ăn đặt trong những chiếc đĩa nhỏ, như vậy thoạt nhìn có vẻ khiến cho người ta muốn ăn hơn."

"Nhìn xem, Yunho huyng đối với anh thật tốt."

Chiếc đũa chỉ vào Changmin, Jaejoong nheo mắt lại, hỏi: "Hắn cho em ưu đãi gì mà làm thuyết khách cho hắn?"

Changmin có chút u oán nhìn Jaejoong, cụp lông mi, nói: "Jaejoong huyng, em giống loại người này sao?"

"Không phải giống, mà vốn đúng là vậy."

Bộ dáng đáng thương lập tức biến mất, Changmin tức giận đến nghiến răng, cầm lấy đôi đũa khác gắp một miếng dưa chuột xanh cho vào miệng. Vừa nhai vừa nói: "Huyng, anh biết rõ Yunho huyng cùng với cô Công chúa ngoại quốc kia không có gì, anh vì cái gì còn muốn giận dỗi? Hôn nhân của hai người đúng là có chút ngớ ngẩn, mang tính chất ép buộc, nhưng mà Yunho huyng đối xử với anh thế nào, chúng em lại không biết sao, anh còn không biết sao?"

Jaejoong buông đũa, trên mặt mang theo sự trống rỗng lạnh nhạt, cậu nói: "Changmin, chúng tôi là hai nam nhân, nếu không có di huấn kia, chúng tôi vốn sẽ không thể gặp nhau."

"Jaejoong huyng..."

"Jung Yunho hắn là thật sự thích tôi sao? Hay chỉ bởi vì di huấn của Tiên đế cho nên hắn mới có thể cùng một người nam nhân kết hôn. Hắn đối tốt với tôi, có thể chỉ là xuất phát từ một loại trách nhiệm. Dựa vào tờ giấy đó mà thiết lập ra hôn nhân, tôi có thể an tâm được sao? Hắn là Hoàng tử, hắn hẳn là nên cưới một nữ nhân xinh đẹp hiền lành, có thể vì hắn mà sinh cho hắn một đứa con. Tôi nghĩ, có thể hắn cũng sẽ thích cô công chúa xinh đẹp kia."

Changmin thở dài, nhẹ nhàng mà nói: "Jaejoong huyng không ngờ anh lại lo lắng về chuyện này." Nó lại cắn một miếng dưa, "Khi em 14 tuổi, Yunho huyng 16 tuổi, chúng em đi tham gia tiệc tối, tối đó Yunho huyng phải khiêu vũ cùng với con gái một vị quan chức chính phủ, người con gái ấy diện mạo xinh đẹp, hơn nữa còn đa tài đa nghệ, cho nên có chút cao ngạo, có một lần cô ta tiến cung và đã nói lời sỉ nhục một cô cung nữ. Yunho huyng vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng, buổi tối hôm đó cho dù có bao nhiêu người tai to mặt lớn tham dự tiệc tối, anh ấy cũng đều kiên quyết không khiêu vũ cùng cô ta, khi đó cậu rất giận, lập tức cho anh ấy một cái tát, anh ấy vẫn trả lời là không nhảy." Nó nhìn Jaejoong nói: "Nếu không phải huyng ấy tự nguyện, cho dù có là di huấn, cho dù là Hoàng lệnh, cho dù anh đem anh ấy đánh chết, thì Yunho huyng cũng sẽ không nghe theo."

Changmin đã đi khỏi, Jaejoong một người ngẩn ngơ ngồi thật lâu, lấy điện thoại di động ra ấn ấn một hồi, mở twitter lên, ở trên bàn phím nhanh chóng nhấn vài cái:

[Doctor]: Shim Changmin, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!!!!!!!!

Sau đó cả người quay trở về giường nằm, đi ngủ.

Vào ban đêm, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, Yunho đang cầm sách ngồi bên cửa sổ hắt xì mấy cái, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là 2 giờ đêm, đem sách đặt sang một bên, như nhớ tới cái gì, liền cầm lấy một chiếc áo khoác đi ra khỏi phòng.

Hắn ra hiệu cho người hầu đang đứng ở cửa phòng mình, lặng lẽ mở cửa phòng ra, quả nhiên thấy Kim Jaejoong thân trên để trần nằm ở trên giường, chỉ đắp một chiếc chăn đơn bạc. Nhận lấy cái chăn người hầu đưa tới, hắn cẩn thận đến gần cậu, đem chăn đắp lên người đang ngủ say kia.

Khi vừa đắp chăn xuống, người ở trên giường bỗng nhiên tỉnh dậy, cầm một con dao trong tay xoạt một tiếng vung vào người Jung Yunho, may mắn hắn phản ứng nhanh, lập tức phản xạ có điều kiện mà né tránh, giơ tay lên chắn, đau đớn làm cho hắn kêu lên. Người hầu nghe thấy tiếng kêu lập tức chạy vào, nhìn thấy cánh tay Yunho chảy máu, họ đều mở to hai mắt nhìn, sợ ngây người, một giây sau nhanh chóng có người nói cần đi gọi bác sĩ.

Jaejoong như ở trong mộng tỉnh lại, lúc này mới nhìn rõ người trước mắt là Yunho, con dao trong tay dính máu, nhìn Yunho vẻ mặt đau đớn mà cắn môi dưới, cậu sợ đến choáng váng. Vội vàng chạy xuống giường, tìm trong ngăn kéo băng gạc và thuốc sát trùng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, đứng dậy, chân còn chưa đứng vững liền chạy đến bên cạnh Yunho, tay vẫn luôn run rẩy, làm thế nào cũng không xé được băng gạc. Ánh mắt đều đã đỏ lên, nước dâng đầy trong mắt.

Lúc này bác sĩ đã tới, lập tức cầm lấy băng gạc băng bó cho Yunho, Jaejoong giống như con thỏ bị dọa sợ, đỏ hốc mắt. Hắn dùng cánh tay không bị thương cầm lấy tay cậu, nhận thấy cả người Jaejoong vẫn đang run rẩy.

"Thật xin lỗi, anh quên em có nỗi ám ảnh khi còn nhỏ." Hắn cảm thấy tự trách bội phần.

Jaejoong nghe thấy vậy, liền rơi nước mắt, dùng sức lau nước mắt, cắn môi dưới.

Khi Jaejoong 10 tuổi, vào một buổi tối thời điểm đang ngủ thì có trộm vào nhà, bọn chúng đi vào phòng Jaejoong. Lúc đó cậu lập tức tỉnh dậy, sợ tới mức nước mắt đều chảy ra, tên trộm ở ngay trước mắt cậu lật mở ngăn tủ, nhưng cậu không dám phát ra tiếng, vẫn gắt gao che miệng lại, trơ mắt nhìn tên trộm đem tiền tiết kiệm của cậu lấy đi. Chuyện này đối với cuộc sống sau đó của cậu tạo nên một ảnh hưởng rất lớn, từ đó về sau cậu cũng không thể ngủ sâu được, chỉ cần là một tiếng vang nhỏ cũng có thể khiến cậu tỉnh lại. Cậu từng đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng bác sĩ nói sự ám ảnh thời thơ ấu là rất khó loại bỏ. Cậu cũng dần quen khi đi ngủ sẽ đặt một con dao nhỏ giấu dưới gối.

Sự việc cũng đã có được chuyển biến tốt đẹp, là từ khi cậu có cái gối bằng người – Jung Yunho. Không hiểu sao lại rất an tâm, cậu có thể không còn sợ hãi khi đi ngủ.

Hoàng thượng và Hoàng hậu đang ngủ thì bị quấy rầy, nghe xong lời người hầu kể lại, vốn định trách mắng Jaejoong một chút, nhưng khi họ đi vào phòng, thấy Jaejoong bộ dáng lê hoa mang lệ, nhất thời sự giận dữ liền biến mất. Yunho cũng không để ý có nhiều người đang ở, đem Jaejoong ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, hy vọng người này có thể nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đợi cho băng bó xong xuôi, Trịnh Duẫn Họa cũng nói không có chuyện gì, bảo tất cả mọi người đi ra khỏi phòng. Nhìn lại, Jaejoong đã bình tĩnh phần nào, chỉ là đôi mắt to kia vẫn còn đỏ.

Yunho gãi gãi đầu, ngây ngốc nở nụ cười, nói: "Jaejoong, đêm nay anh ngủ ở đây, có thể chứ?"

Jaejoong gật đầu, chui vào trong chăn, đưa lưng về phía hắn. Yunho cũng lên giường, nằm sát vào sau lưng cậu, ở bên tai cậu nói: "Jaejoong."

"Ân?" Mang theo âm rung mà trả lời.

"Đừng giận nữa, được không?" Ngữ khí vô cùng ôn nhu, giống như làn gió xuân.

Jaejoong quay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, giấy tiếp theo nước mắt lại như muốn chảy ra, lập tức cắn chặt môi, đợi cho bản thân bình tĩnh, cậu nói: "Anh là đồ ngốc sao?"

"Không, là Dưa Ngốc, em nói mà." Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Cậu phì cười một tiếng, không khí rõ ràng là đang có chút buồn bã, đều bị tên Jung Dưa Ngốc này phá hủy. Nhìn thấy chỗ bị quấn băng gạc, hỏi: "Rất đau có phải không?"

"Phải."

"Anh cố ý muốn em tự trách bản thân sao?" Jaejoong nhướn lông mày.

Jung Yunho trề môi, nhỏ giọng nói thầm: "Anh ăn ngay nói thật thôi mà, người nào bị dao đâm mà chả đau a, anh cũng không phải Avatar."

"Thứ nhất, Avatar không phải là người, thứ hai, bọn họ bị dao đâm cũng vẫn sẽ đau." Jaejoong còn thật sự nghiêm túc sửa đúng. Nghiêng đầu tới gần ngực Yunho, nơi đó truyền đến từng tiếng từng tiếp tim đập, nghe nghe cậu liền chìm vào giấc ngủ. Yunho đặt cằm lên đầu cậu, lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Ngày hôm sau, khi Jung Yunho và Kim Jaejoong cùng nhau xuất hiện trên bàn cơm, mọi người liền biết sự việc đã được giải quyết. Kim Junsu nhìn băng gạc bao quanh tay Yunho, sắc mặt lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Yunho huyng, Jaejoong huyng SM đối với anh?"

Yunho vẻ mặt hắc tuyến, Park Yuchun ha ha cười.

Jaejoong bỗng nhiên phát hiện người nào đó không có ở đây, liền hỏi: "Changmin đâu?"

"Tối hôm qua không phải em nói sẽ không bỏ qua cho nó sao, sau đó tối qua nó liền chạy trốn tới chỗ Ki Bum rồi." Yunho trả lời.

Jaejoong 'À' một tiếng, yên lặng ngồi ăn cơm, qua 5 phút sau, ngẩng đầu, vẻ mặt kích động hỏi: "Jung Yunho, sao anh biết em không tha cho Changmin! Sao anh biết twitter của em?" Giây tiếp theo cậu nhìn chằm chằm vào Park Yuchun cùng Kim Junsu đang cúi thấp đầu đến không thể thấp hơn kia, quát ầm lên: "Mấy người bán đứng tôi!!!! Này! Các người không được chạy!!!!"

Nhìn thấy ba người hồn nhiên chạy nhảy, Yunho kéo khóe miệng, mở di động lên, vào trang chủ twitter của hắn, cả trang đều là tweets của Kim Jaejoong. Ở đó không có tweets của hắn, cũng không có một fans, chỉ có một đối tượng follow, đó chính là Kim Jaejoong.

Tại phần hiển thị trên cùng chính là tweet vừa mới được cập nhật của Jaejoong.

[Doctor]: Ông nội Tiên Hoàng, cảm ơn người đã để con và anh ấy gặp nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro