Bệnh yêu
Title: Bệnh yêu
Author: Bầu trời tuyệt đẹp
Editor: lonelyheart0211
Genre: hiện đại | ngược | BE
Ratings: NC-17
Bản dịch chưa được sự cho phép của tác giả.
"Tối mai... Yoochun không có ở nhà..."
Chap 1
Đã lâu trời không mưa, hôm nay một khi đổ mưa thì mưa không dứt, bầu trời u ám, khiến người ta có cảm giác áp bức, sau khi tan ca trở về nhà, mở cánh cửa sắt nặng nề, ngay lập tức bóng tối trong căn phòng ập tới, hơi nước ẩm ướt và tiếng mưa rơi tí tách như một bản ballad thương tâm đang gào thét.
Một người trong căn nhà, rất cô đơn, không có ai để nói chuyện, không ai đứng trước cửa nhận lấy cặp sách của mình và nói "Vất vả rồi."
Đã nhiều năm như vậy, đều là một người trải qua, dường như đã quen với cuộc sống loại này, có lẽ gần đây vì biết được Yoochun sẽ trở về, bỗng nhiên lại khao khát trong nhà có tiếng cười.
Yoochun là em họ của tôi, nói là em trai, nhưng kỳ thực chỉ nhỏ hơn tôi có mấy tháng, vì vậy chúng tôi rất ít khi xưng hô anh em, hắn từ nhỏ đã theo cha mẹ di cư sang Mỹ, cũng tiện thể để lại cho tôi một căn nhà ở Seoul, cha mẹ tôi đã mất vì tai nạn xe hơi từ khi tôi còn nhỏ, kể từ đó người thân của tôi chỉ còn lại Yoochun và cha mẹ hắn, sau khi bọn họ đi Mỹ, dường như trên đời này cũng chỉ có một mình tôi.
Giữa trưa nhận được điện thoại xuyên đại dương, nói là tối mai sẽ tới, hơn nữa hắn còn dẫn theo vợ mới cưới, trở về Seoul định cư.
A, đã có vợ rồi, thời gian thực sự trôi qua rất nhanh, trong ấn tượng hắn vẫn là đứa trẻ ngớ ngẩn, làm thế nào lại muốn cưới vợ sinh con.
Tôi có chút buồn bã, chỉ ăn mì gói, liền nằm trên giường ngủ.
Trong tiềm thức vẫn đợi chờ tình yêu ngay cả bản thân cũng cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là đang mong chờ điều gì? Tôi mang theo những nghi vấn này và mơ màng ngủ thiếp đi.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, ào ào trút xuống.
Thời gian chờ đợi bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, 8 giờ tối, tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chờ đợi Yoochun cùng vợ hắn trở về, mưa bên ngoài từ chiều đã bắt đầu ngừng lại, vì vậy tôi cũng không lo lắng đường đi sẽ trơn trượt mà tạo thành nguy hiểm, mua một bữa ăn rồi chờ ở nhà như thế này là tốt rồi.
Đã gần 9 giờ, vẫn chưa trở về, tôi có chút buồn ngủ, cũng giống hình ảnh một con gà nhỏ, mơ màng ngủ trên ghế sofa, mãi cho đến khi tiếng đóng cửa thật lớn khiến tôi bừng tỉnh, tôi vội vàng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo một chút, mới vừa đứng lên, chợt nghe thấy giọng nói của Yoochun, "Yunhoo, tôi đã trở về!"
Tiểu tử, vẫn không thay đổi nha, giọng nói luôn nhanh hơn hành động.
Tôi mỉm cười và bước ra bên ngoài, vừa mới chuẩn bị bước ra phòng khách tiếp hắn, nhưng đến chỗ rẽ lại va phải một người.
"A..." hắn kinh hô một tiếng, che cái trán bị tôi đụng phải, nhẹ nhàng xoa xoa.
"... Tôi xin lỗi, tôi đi nhanh quá, đụng phải cậu thật là ngại quá." tôi cúi người xin lỗi.
"Không có vấn đề gì." Giọng nói nhẹ như có thể nổi trên mặt nước, tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt to sáng ngời, con ngươi đen láy lay động, vô số ánh sáng rực rỡ, ngưng tụ trong đôi mắt dịu dàng, gợi cảm và trong suốt như pha lê.
"Ôi?" vị này chính là...
"Yunho, là Jaejoong, vợ của tôi." Yoochun đi tới ôm lấy thắt lưng hắn, trên mặt tràn đầy kiêu hãnh.
"Ồ! Xin chào, Jaejoong, tôi là Yunho, rất vui được biết cậu*." tôi đưa tay ra.
* Xưng hô như thế vì lúc này Yunho chưa biết Jaejoong lớn tuổi hơn mình
"Xin chào, mong chiếu cố nhiều hơn." Hắn bắt tay tôi, mắt cong lên mỉm cười.
Tôi nắm tay hắn cọ xát vài cái, xúc cảm lạnh lẽo, làn da rất mịn, khiến người ta muốn nắm trong tay mãi.
Nhìn thấy Jaejoong mỉm cười ngọt ngào trong lòng Yoochun, tôi mới có phản ứng, vợ của Yoochun... là nam nhân!
Bọn họ sống trong căn nhà của tôi, mỗi ngày đều trở nên rất sống động, Yoochun rất cởi mở, Jaejoong cũng rất hiền lành, bầu không khí trong nhà luôn hòa thuận vui vẻ, bao nhiêu năm cũng không có sự tức giận trong căn nhà này, rốt cuộc trở nên tràn ngập tiếng cười nói.
Jaejoong lớn hơn tôi và Yoochun năm tuổi, điều này khiến tôi rất kinh ngạc, đó là gì, khuôn mặt xinh đẹp và quá trẻ như vậy, còn tưởng là chưa đến tuổi trưởng thành ấy chứ, không nghĩ tới là một người anh trai.
Bọn họ đã kết hôn ở Mỹ, Yoochun rất quan tâm đến cảm giác của Jaejoong, vì vậy chưa bao giờ tương xứng như vợ chồng, hai người đều là nam nhân, do đó Yoochun đều gọi Jaejoong là anh, một đôi rất kỳ lạ, nhưng chuyện của người khác, tôi cũng không tiện can thiệp, tuy nhiên nếu được muốn nhiều hơn thế, tôi cũng sẽ theo sau gọi: "Anh Jaejoong."
Jaejoong nấu ăn rất ngon, kể từ lúc hắn đến đây, tôi chưa bao giờ nếm qua mì ăn liền, về đến nhà lúc nào cũng có cơm canh được bày trí rất đẹp và tỏa hương thơm ngào ngạt.
Jaejoong rất thời trang, luôn ăn mặc rất đẹp, mái tóc vàng kim lúc nào cũng được sửa sang gọn gàng.
Jaejoong rất dịu dàng, mỗi ngày đôi mắt đều cong cong, khuôn mặt tươi cười, ăn nói nhỏ nhẹ.
Jaejoong là một người rất chu đáo, luôn nhắc nhở chúng tôi ra ngoài đừng quên mang ô, kết quả mỗi lần tan ca đều thấy vẻ mặt buồn bực của đồng nghiệp khi thấy Jaejoong chuẩn bị ô đón tôi về nhà.
Dần dần...
Tôi quen với cuộc sống loại này.
Quen với việc có hắn quan tâm và chăm sóc.
Nhưng... Một ngày nào đó, bọn họ sẽ dọn ra ngoài, sẽ có nhà riêng của họ, như vậy tôi... "Jaejoong" có phải là của mình đâu?
Vô số đêm, tôi đều lặng lẽ ngồi trên giường, bưng ly sữa của Jaejoong đưa cho, thưởng thức từng chút một, từ rất lâu cho đến nay, lần đầu tiên có người cho tôi cảm giác gia đình, khiến tôi có loại ấm áp và tràn ngập niềm vui này, cho dù – hắn là vợ của em trai tôi.
Tôi cảm thấy bản thân có chút bệnh hoạn, đối với Jaejoong ngày càng mê luyến sâu sắc, đôi lúc ăn cơm nhìn hắn sẽ cảm thấy rất ngon, mỗi lần nhìn thấy hắn và Yoochun dựa sát vào nhau ngồi trên sofa xem Ti vi, tôi sẽ im lặng rời đi, có cảm giác chua xót không thể nào diễn tả.
Tôi bị bản thân bức đến điên rồi, loại tình cảm không bình thường này ngày càng phát triển, chỉ cần nhìn thấy mặt hắn, sẽ có ý nghĩ muốn đặt hắn dưới thân mình.
Tôi bắt đầu trốn tránh, bắt đầu sợ hãi, tôi không muốn... tôi không muốn yêu vợ của em trai mình!
Tôi bắt đầu về muộn, buổi trưa ở công ty tùy tiện ăn hàng quán bên ngoài, buổi tối cũng cố gắng hết sức về nhà sau 11 giờ, lúc này, Jaejoong và Yoochun đều đã vào phòng nghỉ ngơi.
Tôi ngồi trong phòng khách lạnh lẽo, ăn thức ăn Jaejoong để lại cho tôi, nhìn thấy bọn họ khép kín cửa phòng, bỗng nhiên không còn cảm giác ngon miệng, tựa như phát điên đem tất cả thức ăn đổ vào nhà vệ sinh, nhấn nút, theo tiếng nước chảy ào ào, rửa sạch tất cả, nhưng không rửa sạch được vết thương trong tim.
Tôi bắt đầu nôn mửa, nôn mửa từng ngụm từng ngụm, dạ dày vốn không tốt, bởi vì không ăn cơm chiều, càng thêm khó chịu, không thể nôn ra thứ gì, chỉ có thể nôn toàn nước chua.
Thật vất vả mới kết thúc, tôi chạm vào khuôn mặt, đã ướt một mảng lớn.
Mở vòi nước, bồn đã chứa đầy nước, vùi mặt vào, dòng nước lạnh buốt kích thích dây thần kinh trong não, tôi có chút tỉnh táo, lại có chút mê man.
Tại sao lại mê luyến hắn? Chính mình cũng không biết, ngay lần đầu tiên nhìn thấy đôi con ngươi đen láy kia, cũng đã đắm chìm.
Về sau tôi mới dần dần sáng tỏ, tình yêu là một điều kỳ lạ, không có lý do, chẳng phân biệt được thời gian, yêu chính là yêu, ngươi không thể lựa chọn, chỉ có thể lún sâu vào.
Nâng khuôn mặt đầy nước lên, muốn lấy khăn lau mặt, nhưng làm thế nào cũng không thể chạm tới, tôi đang sờ soạng tìm kiếm, một chiếc khăn khô được đưa tới tay tôi, tôi tiếp nhận, lau nước trên mặt, mở đôi mắt hơi đỏ, không ngạc nhiên, nhìn thấy Jaejoong đang nghiêng người dựa vào cánh cửa.
Hắn mặc một chiếc áo ngủ, mỉm cười lười biếng, khóe mắt xinh đẹp cong lên nhìn về phía tôi.
"Thế này sẽ bị cảm nha."
Vẻ đẹp trên khuôn mặt hắn có chút hư ảo, tôi nhất thời có phần ngây ngốc, đợi đến khi có phản ứng, bản thân đã ôm lấy vòng eo mềm mại của hắn, mặt đối mặt, hơi thở của hắn phả trên môi tôi, mang theo hương vị sữa ngọt ngào.
Tôi bị mùi hương của hắn say mê, chậm rãi vươn đầu lưỡi, dùng đầu lưỡi ôm lấy đôi môi hắn, xúc cảm mềm mại, khiến tôi ngất ngây.
Hắn không phản kháng, cũng không đáp lại, vẫn cong khóe mắt nhìn tôi.
Tôi thấp thỏm buông đôi môi hắn ra, ngước mắt lên, quan sát vẻ mặt hắn.
"Cảm giác thế nào?" Tôi cẩn thận hỏi.
"... Ừm... Cũng không tệ lắm..."
"... Vậy... Có muốn tiếp tục không?"
"Cậu... có đói bụng không?"
"Rất đói."
"Muốn ăn chút gì không? Tôi sẽ đi nấu."
"Muốn ăn – anh."
Tôi khẩn trương hôn lên môi hắn, cái gì cũng không quản, hiện tại đại não tôi không muốn suy nghĩ dư thừa, chỉ duy nhất ý nghĩ muốn ăn tươi hắn, liếm sạch sẽ.
Hai tay của hắn thuận theo vòng lấy cổ tôi, gần như chạm vào môi hắn, thì hắn mở miệng, vươn đầu lưỡi của mình.
A, Jaejoong, anh cũng đã chờ đợi thật lâu ư.
Tôi dùng sức hút hết nước bọt của hắn, sau đó đưa nước bọt của mình vào miệng hắn, đại não dần dần thiếu dưỡng khí, nụ hôn mãnh liệt như vậy, hoàn cảnh tại đây bất cứ lúc nào cũng có thể bị Yoochun bắt gặp, chúng tôi đều cảm nhận được sự điên cuồng và kích thích, thế nhưng không ai hy vọng buông ra, đầu lưỡi bị mút có chút đau nhức, tôi để lưỡi mình nghỉ ngơi trên lưỡi hắn một lúc, sau đó tiếp tục dây dưa với dục vọng.
Toàn thân cũng bắt đầu khô nóng, tay của tôi bắt đầu không nhịn được, chậm rãi trượt xuống hông hắn, luồn vào bên trong chiếc áo ngủ, vuốt ve phần eo trơn láng, da hắn rất non mềm, rất nhạy cảm, tôi chạm vào nơi đang trở nên rất nóng, chậm rãi vuốt ve phần bụng bằng phẳng của hắn, di chuyển lên từng chút một, mãi cho đến khi chạm vào quầng nhũ tinh tế, di chuyển thêm một chút là có thể chạm đến đầu nhũ mềm mại kia.
Nhưng đúng lúc này, cách một lớp áo ngủ hắn ngăn tay tôi lại.
Dừng lại vào lúc này, tôi có chút kinh ngạc, bắt lấy đầu lưỡi hắn, mở to mắt nhìn hắn, tại sao?
Hắn dùng đầu lưỡi của mình đẩy lưỡi của tôi ra khỏi miệng, và lôi bàn tay tôi ra khỏi áo ngủ của hắn.
"Jaejoong, anh... không muốn sao?"
Hắn nhìn vào gương sửa sang lại chiếc áo ngủ có phần lộn xộn, vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ thắm, hắn hình như nở nụ cười, mồ hôi lấp lánh trên đôi má ửng hồng, gợi cảm không thể nào diễn tả.
"Tối mai... Yoochun không có ở nhà..."
_End chap 1_
"Sẽ chăm sóc tốt... ở trên giường..."
Chap 2
Tôi rất mong chờ, nhưng trong lòng lại sợ hãi, buổi sáng, cùng Yoochun bước ra cửa, hắn phải về Mỹ một chuyến, công việc không được xử lý tốt, cho nên hắn phải trở về khoảng hai ngày, có nghĩa là hai ngày kia chính là thời gian tôi và Jaejoong ở cùng nhau.
Chỉ cần nghĩ đến lời yêu cầu của Jaejoong tối qua, tôi sẽ rất vui mừng nhảy nhót như chim.
Jaejoong, anh cũng muốn tôi sao.
Nghĩ đến đây, cảm giác tội lỗi trong tôi liền giảm đi, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Yoochun, tôi vẫy vẫy tay.
"Trên đường chú ý an toàn, không cần lo lắng cho anh Jaejoong, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc anh ấy."
Nhìn thấy Yoochun yên tâm lên máy bay, trong lòng tôi lặng lẽ nói một câu, "Sẽ chăm sóc tốt... ở trên giường..."
Bầu trời hôm nay gió thổi nhẹ nhàng, đột nhiên tôi phát hiện kỳ thực mình là người rất xấu xa, cảm giác tội lỗi mới bắt đầu đã biến mất không một dấu vết.
Khuôn mặt tươi cười của Jaejoong luôn hiện ra trước mắt tôi, mỉm cười đến khóe mắt cong lên, hương vị ngọt ngào, đầu lưỡi mềm mại, còn có lời nói nhẹ nhàng nữa.
Rơi vào biển tình sao?
Không muốn suy nghĩ đến câu hỏi này, tôi chỉ biết bản thân muốn chiếm lấy hắn, hung hăng chiếm giữ, cho dù chỉ một ngày cũng tốt.
Rốt cuộc đã trải qua một ngày thống khổ, tôi cà thẻ, bước ra khỏi công ty, thế nhưng bên ngoài trời lại mưa, tôi mỉm cười, ung dung lấy ra chiếc ô Jaejoong đã chuẩn bị cho tôi vào buổi sáng, hóa ra, ngày mưa cũng có thể có tâm trạng tốt, bởi vì người kia, đang ở nhà chờ tôi.
Đi ngang qua cửa hàng bán hoa, cô bé cầm chiếc ô màu hồng trước cửa, kéo góc áo của tôi, "Tiên sinh, mua một bó hoa đi, tặng cho bạn gái, cô ấy sẽ rất thích."
Vốn không định dừng lại, nhưng "bạn gái" hai chữ này thành công giữ tôi lại.
Tôi mỉm cười móc ví tiền ra, lấy tiền đưa cho cô bé, rồi nhận lấy bó hoa.
"Nhớ kỹ nha, không phải bạn gái, mà là vợ, bởi vì hắn là một nam nhân..."
Cô bé có chút nghi ngờ, tôi cũng không định giải thích điều gì, liền bước về hướng nhà mình.
Đứng ở cửa, tay cầm chiếc chìa khóa kích động có chút run rẩy, tra mấy lần đều không vào lỗ.
Hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng đang khẩn trương, tôi mở cánh cửa, trong nháy mắt, mùi vị thức ăn xông lên mũi, phòng khách sáng trưng, trong nhà bếp vẫn còn vang lên âm thanh xào nấu.
Bỗng nhiên muốn rơi lệ, tôi bước vào trong, đặt chiếc cặp sách xuống, lặng lẽ đứng ở cửa nhà bếp, nhìn thấy bóng lưng đang nấu ăn của Jaejoong, tôi muốn... chiếm làm của riêng.
Nếu như hắn chưa...
Tôi không muốn suy nghĩ, bởi vì hiện tại tôi không muốn quan tâm hắn đã kết hôn, hắn đã có gia đình, tất cả những thứ này không còn quan trọng.
Tôi chậm rãi ngồi xuống sofa, ngửi mùi vị thức ăn, chờ đợi hai bữa ăn tối thuộc về tôi.
Jaejoong nấu ăn rất ngon, thức ăn rất nhanh đã bị tôi quét sạch với tốc độ ánh sáng, thế nhưng hắn không ăn, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, trong ấn tượng dường như hắn chỉ lặng lẽ nhìn tôi chăm chú.
"Anh... anh không ăn sao?"
"Ừ... Thích nhìn cậu ăn..."
"... Không đói sao?"
"Chờ một chút... sẽ ăn no."
"...Anh..."
"Cậu sẽ khiến tôi ăn no, phải không?"
Tôi không trả lời, bởi vì muốn thực hiện bằng hành động, tôi ép hắn trên ghế sofa, chiếc ghế sofa mềm mại lún thật sâu, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, một loại cảm xúc không thể giải thích bốc lên.
Đêm nay... thuộc về hai chúng ta...
Hắn vươn ngón tay thon dài lạnh lẽo, cởi áo sơ mi của tôi ra, tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, vẫn tỏa sáng như thế, không biết sao, tôi lại có chút xấu hổ.
A, đoán chừng mặt đã đỏ bừng lên.
"Yunho của chúng ta, thật sự là rất đáng yêu mà."
"Anh... Đừng nhìn mặt của tôi..."
"Xấu hổ?"
"Anh..."
"A, rất đáng yêu... Yunho thật đáng yêu... Làm vậy để anh nhìn này..."
Tôi bị hắn nói mặt càng đỏ hơn, nhất thời giận dỗi, dùng môi mình phủ lên môi hắn, nuốt tất cả những lời nói vào miệng, theo nước bọt vào dạ dày.
Hương vị của hắn vẫn rất thơm, rất ngọt, giống như sữa vậy.
Hắn cởi áo sơ mi của tôi ném xuống đất, làn da trên người đột nhiên chạm vào áo khoác hắn có chút lạnh giá, tôi lập tức rùng mình.
"Anh... Lạnh... Cởi áo khoác đi..."
"... Yunho a..."
Hắn không động đậy, chỉ có chút ngượng ngùng nhìn tôi, hai má đã ửng hồng, hóa ra hắn cũng xấu hổ.
Tôi hiểu ý tứ của hắn, chậm rãi giúp hắn cởi bỏ áo khoác, áo sơ mi... ngay cả quần jean và quần lót.
Hai người dây dưa cởi bỏ những thứ vướng víu cuối cùng cũng trần trụi ôm nhau, làn da hắn rất đẹp, trắng trẻo thuần khiết, rất khỏe mạnh, mặc dù thân thể gầy yếu, nhưng lại đầy cơ bắp, thân thể mượt mà lại đàn hồi, tôi dần dần điên cuồng.
"Anh, có thể bắt đầu sao?"
"Ừ... Yunho thích là có thể á."
Thực sự anh vừa chu đáo vừa đáng yêu, tôi nên làm thế nào với anh đây?
Tôi tinh tế hôn lên môi hắn, khẽ cắn cánh môi, hắn chậm rãi phát ra tiếng rên rỉ mê người, vì thế tôi càng cắn mạnh hơn.
"Ưm... Yunho a..."
"Tôi ở đây... anh Jaejoong..."
"Gọi Jaejoong đi..."
"Ừm... Jaejoong... Jaejoong. Thoải mái không?"
"Ưm... Rất thoải mái..."
"Thật không?"
"Ưm... Bởi vì... là Yunho a."
Tôi nghe xong có phần động tình, cắn lên cổ hắn, từng chút một gặm da thịt trắng như tuyết, động tác mạnh mẽ để lại một loạt vết tích.
A, quên, không thể lưu lại vết tích này!
Tôi bắt đầu hôn một cách thận trọng, sợ lưu lại dấu hôn.
"Không sao... Hai ngày... có thể biến mất..." hắn dường như nhìn ra tâm tư của tôi, quan tâm nói ra.
Thật sự là một người đáng yêu, giống như anh trai bảo bối vậy, tôi làm thế nào có thể không yêu anh đây.
Tôi hôn từng chỗ một trên da thịt hắn, giống như muốn hòa tan trong miệng, tôi không nỡ dùng sức cắn, nhưng chỉ liếm qua loa lại không thể thỏa mãn dục vọng mãnh liệt trong lòng, tôi gần như sôi trào.
Tôi có chút tức giận ngồi dậy, nhìn thấy hộp sữa còn chưa uống bên cạnh bàn, cầm lấy, xé bao bì, tinh tế đổ lên người hắn, từ đôi môi, cổ, đầu nhũ, thắt lưng, thậm chí hạ thể, đôi chân dài, đều chảy dòng sữa trắng.
Làn da vốn trắng trẻo thuần khiết hiện tại lại tản ra ánh sáng mê người, mùi vị sữa kích thích thần kinh của tôi, tôi vội vàng vươn đầu lưỡi thật dài, liếm sạch sẽ sữa khắp người hắn, mùi vị hỗn hợp cũng giống như mùi vị của hắn, trở nên ngọt ngào và ngon miệng.
Ừ... Sau này sẽ mua sữa nhãn hiệu này.
"Chậc chậc... Anh... Thoải mái không?"
"Chỉ cần là Yunho, tôi đều thích..."
"Jaejoong... Jaejoong... Jaejoong."
"Yunho..."
Chúng tôi say sưa hòa quyện vào nhau, tôi vui vẻ liếm hậu huyệt của hắn, một huyệt khẩu màu hồng, không biết hương vị bên trong có ngọt ngào hơn nữa?
Tôi dùng đầu lưỡi gõ cửa, huyệt khẩu chặt chẽ run nhẹ.
"... Bởi vì cậu... mới có thể xinh đẹp á."
"Vậy hãy để tôi làm cho nó càng trở nên xinh đẹp đi."
_End chap 2_
Chap 3.1
Tôi dùng đầu lưỡi ẩm ướt liếm huyệt khẩu đáng yêu kia, có hương vị sữa ngọt ngào, a, ngay cả nơi này cũng uống sữa sao? Thật sự là mỹ vị.
Liên tục liếm láp, huyệt khẩu dần trở nên mềm mại, trơn bóng và ẩm ướt, ngay cả những nếp nhăn cũng thấm đầy nước bọt của tôi, một ánh sáng màu đỏ kỳ lạ lóe lên trong bóng tối, huyệt khẩu vốn dĩ màu hồng càng hồng hơn, còn lộ ra một điểm màu đỏ tươi, theo hơi thở của hắn, hơi khép mở.
Tôi nuốt nước bọt, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng tiến vào huyệt khẩu, động tác của tôi rất dịu dàng, sợ làm đau hắn, tôi đã rất yêu thương hắn như vậy.
Huyệt khẩu dưới ánh mắt chăm chú mãnh liệt của tôi từ từ mở ra, lộ ra nội bích đỏ thắm bên trong, tôi tựa như si mê dùng đầu lưỡi tiến vào, nhẹ nhàng châm hỏa một nửa nội bích.
"A... Yunho..."
Hắn cúi đầu rên rỉ một tiếng, mật huyệt đã bị kích thích, co rút mãnh liệt, kẹp lấy đầu lưỡi của tôi, đầu lưỡi bị huyệt động nóng bỏng bao bọc, bắt đầu phấn chấn.
Có lẽ sợ kẹp tôi đau, tiểu huyệt rất nhanh đã mở ra, tôi nhân cơ hội đem toàn bộ đầu lưỡi chôn vào, liếm lộng qua lại.
"Yunho... A... Yunho..."
Tiểu huyệt lại một lần nữa khép chặt, bao bọc lấy tôi.
Tôi chìm đắm trong dũng đạo nóng rực của hắn, mất phương hướng, thật sự ngon hơn cả bơ, người so với bánh ngọt thậm chí còn ngọt ngào hơn.
Chậm rãi rút đầu lưỡi ra, nhìn thấy huyệt động lập tức khép kín, tôi chậc lưỡi, hồi tưởng lại hương vị, sau đó đè lên lưng hắn, dán sát ngực mình vào, trên lưng hắn có chút ẩm ướt, mồ hôi tinh mịn khiến cơ thể chúng tôi không có chút khe hở, tôi đặt cằm trên vai phải hắn, chậm rãi thở ra.
Nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc hắn, như dỗ một con mèo nhỏ để lấy lòng hắn.
Hắn dường như rất thoải mái, thì thầm nói, "Ngón tay của Yunho... rất đẹp... Tôi rất thích..."
Trong lòng tôi nóng lên, tay trượt dài bên má xuống khóe môi, dùng ngón trỏ mở miệng hắn, trượt vào trong khoang miệng chạm đến đầu lưỡi ẩm ướt, ngay lập tức đầu lưỡi của hắn quấn lấy ngón tay tôi, qua lại liếm mút.
Tôi nũng nịu thì thầm bên tai hắn: "Anh... Cho anh ăn..."
Hắn cười thành tiếng, tinh tế liếm ngón tay của tôi trong miệng hắn, từ đốt ngón tay đến đầu ngón tay, chăm sóc tỉ mỉ, như liếm mút một cây kẹo vậy, thân thể tôi càng ngày càng khô nóng, phân thân bên dưới đã cương cứng như đá, cần người đến an ủi.
"Ăn ngon không?"
"Ừm... Rất ngon..."
Hắn mơ hồ trả lời, vẫn chăm chú liếm mút.
Tôi không chịu nổi, trên người không ngừng đổ mồ hôi.
"Anh..."
"Ừ?"
"Vẫn còn thứ khác to hơn ngón tay á."
"Ôi?"
Hắn nhả ngón tay ẩm ướt của tôi ra, quay lại nhìn tôi, có chút khó hiểu.
Tôi di chuyển lên xuống hạ thân, phân thân to lớn cọ xát vào mông hắn, vật cứng rắn gì đó bắt đầu tràn ra một dịch thể trong suốt. Tôi vốn đã không thể chịu nổi, bởi vì động tác này càng trở nên thống khổ hơn.
Tôi và hắn cùng thở hổn hển.
"Anh... Nó hiện tại rất cần đầu lưỡi của anh..."
"A... Đúng vậy nha..."
Jaejoong mỉm cười, nụ cười rực rỡ, tôi có chút chóng mặt, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Tôi ngồi dậy, mở rộng hai chân mình, đỉnh dục vọng thẳng tắp hướng về phía trước, còn lộ ra yêu dịch trong suốt.
"Anh..." tôi có chút xấu hổ.
"...Yunho... Rất tuyệt á..."
Jaejoong chậm rãi ghé đầu vào giữa hai chân tôi, mỉm cười nhìn phân thân sắp nổ tung của tôi, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve nó với ánh mắt xấu xa.
"A... Anh... Tôi..."
"Meo... Ô..." Jaejoong nắm chặt phân thân của tôi, ở trong tay lên xuống cọ xát.
A, thật sự rất đáng yêu, tôi suýt hôn mê, làm thế nào lại có người đáng yêu như thế, tiếng kêu giống như một con mèo nhỏ, khiến toàn thân tôi nóng lên.
"Kêu vài tiếng nữa đi..."
"Meo... Meo..."
"A...! ! ! !" lần này đến lượt tôi kêu lên, bởi vì hắn đã ngậm vào phần đầu phân thân đang run rẩy của tôi.
Nhìn thấy hắn cau mày, khó khăn nuốt phân thân to lớn của tôi, mồ hôi cũng đổ đầy trên trán hắn, tôi có chút đau lòng, lấy tay vuốt ve mái tóc hắn.
"Anh... Nếu không thoải mái thì..."
"Ừm..." hắn ngậm phân thân của tôi lắc đầu, cái miệng nhỏ rất đỏ, ngay cả âm thanh phát ra cũng rất khó khăn.
"Đừng miễn cưỡng, tôi sẽ đau lòng... A..."
Vẫn chưa nói xong, liền bật ra tiếng rên rỉ, Jaejoong đang hung hăng cắn phân thân tôi, bỗng nhiên máu khắp người đều dồn xuống hạ thể, phân thân vốn không thể cương cứng hơn được nữa đã muốn nổ tung.
Khoang miệng của hắn mềm mại mà nóng như lửa, tựa hồ có chút xúc cảm như tơ lụa, khiến cho tôi đắm chìm trong sự ôn nhu và gợi cảm của hắn.
Sắp điên rồi, đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng liếm, rồi lại dùng răng nanh thô bạo cắn, mạnh yếu rõ ràng khiến tôi khoái cảm, tôi suýt chết sau đó, a! Hắn lại nắm hai túi cầu của tôi, khi thì ôn nhu khi thì mãnh liệt vuốt ve...
Chúa ơi, khiến cho tôi lúc này sung sướng chết đi!
Hắn chậm rãi nhả phân thân của tôi ra, bộ phận yếu ớt đột nhiên mất đi sự bao bọc, không khí lạnh giá khiến nó co rút lại, tôi rùng mình, nắm chặt tóc hắn.
"Ưm..."
"A... Thực xin lỗi..."
Tôi vội vã buông bàn tay đang nắm chặt, gãi gãi đầu của mình.
Hắn ngẩng đầu lên mỉm cười với tôi, vươn lưỡi liếm cánh môi hồng, khóe miệng chảy ra dịch thể trong suốt xuất ra từ phân thân của tôi.
A... Tôi lại xấu hổ...
"Yunho a... Tôi rất thích cậu... Cái đó... rất ngon..."
Suýt chết...
Tôi khó có thể ngăn chặn dục hỏa đang dâng lên trong cơ thể, ấn hắn ngã vào ghế sofa.
"Ôi?" Hắn kỳ quái nhìn tôi.
"Tôi cũng muốn ăn cái đó của anh Jaejoong nha."
Tôi nằm trên người hắn, đầu cúi xuống giữa hai chân hắn, phân thân hắn phía đối diện đã ngẩng đầu, màu sắc thật đẹp, Jaejoong ngay cả nơi này cũng xinh đẹp như vậy.
"Ưm..." hắn chậm rãi nuốt dục vọng của tôi, bởi vì tư thế này, toàn bộ phân thân của tôi đều cắm vào miệng hắn, tôi có thể cảm giác được đỉnh yết hầu của hắn, nhất định là rất khó chịu, cái miệng nhỏ như vậy, cái miệng đáng yêu như vậy... Thế nhưng tôi cũng đành phải như vậy...
Tôi một mực ngậm lấy phân thân hắn, nhẹ nhàng nuốt vào nhả ra ở trong miệng, phân thân hắn dịu dàng như vậy, rất ngon như vậy, sữa vừa mới đổ lên đã thấm vào da, nếm trong miệng vừa ngọt ngào, lại vừa thơm ngát.
Tôi say mê thưởng thức, tôi đã hoàn toàn điên cuồng mất rồi...
Chúng tôi liếm mút phân thân của đối phương, vang vọng trong phòng khách chính là âm thanh mút liếm dâm mĩ, còn có cả tiếng thở gấp.
"Ưm..."
Tôi cảm thấy hạ thân không ngừng run rẩy, đung đưa qua lại phân thân ở trong miệng, ngay sau đó, một dịch thể tanh nồng liền bắn ra trong miệng, tôi gắt gao hút lấy động khẩu, dùng sức hút toàn bộ yêu dịch.
Ừng ực, ừng ực... Nuốt tất cả vào trong bụng... Hương vị ngọt ngào... Là hương vị của hắn.
"A..." đồng thời, toàn bộ tinh hoa của tôi cũng phun ra, bắn vào trong miệng hắn, tinh dịch từ lỗ nhỏ trên đỉnh thoát ra, trực tiếp trượt thẳng xuống cổ họng của hắn.
Mùi vị tanh mặn trong miệng kích thích vị giác của tôi, hiện tại, trong đầu muốn cùng hắn kết hợp, điều này hẳn là rất bình thường.
Tôi ôm lấy hắn nằm trên sofa thở dốc, hôn lên môi hắn, hai cái miệng cùng dây dưa dịch thể kia, một loại hương vị dâm mị bắt đầu lây lan.
"Anh... Tôi muốn... muốn anh..."
"... Yunho..."
Cùng ôm nhau ngồi dậy, tôi nâng mông hắn lên, khiến hậu huyệt hắn thẳng đứng, phân thân vừa mới bắn ra lại cương cứng lên, nhưng huyệt khẩu hắn rất chặt, không cách nào tiến vào.
Tôi có chút sốt ruột, nhưng không muốn động mạnh, như vậy sẽ làm hắn bị thương.
"... Yunho a ... Tiến vào đi..."
Hắn dùng ngón tay vuốt ve huyệt khẩu chính mình, cắn răng chậm rãi ngồi lên, lửa nóng trong dũng đạo từng chút một bao lấy dục vọng của tôi, bụng dưới của tôi bắt đầu co giật, không ngừng khiêu khích khiến dây thần kinh suýt nữa đã đứt đoạn.
Tôi lấy lại tinh thần nhìn thấy Jaejoong đang kiên trì ngồi lên, khuôn mặt hắn đã biến thành màu hoa anh đào, giương cái miệng nhỏ nhắn mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng, dịch thể trong miệng còn chưa nuốt xuống hết, theo khóe miệng chảy xuống dưới, thật sự... rất gợi cảm...
Chỉ cần nhìn hắn, tôi liền cảm thấy hô hấp dồn dập.
Không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, tôi vuốt ve hai bên vai hắn, hung hăng nhấn xuống một cái.
"A...! ! ! !"
Rốt cuộc toàn bộ đều chôn vào trong cơ thể hắn, hậu huyệt hắn chặt mà nóng như lửa, tôi suýt mất phương hướng.
"Ưm... Yunho... Yun..."
Hắn bật ra tiếng rên rỉ, đong đưa thắt lưng lên xuống, một lần lại một lần bao bọc dục vọng của tôi rồi lại nhả ra, co thắt qua lại.
Tôi mê man mở mắt ra, nhìn thấy mấy sợi tóc đang tung bay trước mặt, đôi mắt to tròn, đôi môi đỏ bừng, cuối cùng bị tước bỏ hoàn toàn vũ khí.
Cái gì hôn nhân, cái gì gia đình, cái gì luân lý, hiện tại ở trước mặt tôi chỉ là một nam nhân mà tôi yêu!
Hắn không phải vợ Yoochun, mà là – người yêu của tôi!
_End chap 3.1_
Chap 3.2
Lần đầu tiên, hắn tỉnh dậy trong vòng tay tôi, tôi đã không ngủ, mà gắt gao ôm lấy hắn suốt một đêm, tôi cứ như vậy ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hắn.
Thật sự rất kỳ lạ, làm thế nào ngay cả bộ dáng khi ngủ đều đáng yêu như vậy.
Con người này, lúc thức dậy rất xinh đẹp, khi cười rất đáng yêu, lúc nhíu mày lại rất u sầu, khi ngủ lại rất yên tĩnh.
Rốt cuộc là có bao nhiêu bộ mặt trong con người này, tôi đều muốn hiểu rõ tất cả, người ngủ bên cạnh Yoochun, người nũng nịu nép vào lòng Yoochun kia, rốt cuộc là bộ dáng gì?
Cũng xinh đẹp đáng yêu giống như trước mặt tôi sao? Thật sự rất muốn biết.
Tôi nhìn hắn mở mắt ra, giống như thiên sứ giáng trần.
Tôi thốt ra lời nói tận đáy lòng.
"Anh... Chúng ta kết giao đi..."
Hắn thoáng run rẩy, sau đó liền bật cười.
"Không thể nha."
Tôi có chút kích động, lớn tiếng hỏi, "Tại sao, anh không phải đã làm với tôi sao? Chẳng lẽ không thích sao?"
Hắn thở dài, xoa xoa tóc tôi, thở ra rất nhẹ, "Bởi vì tôi là người của Yoochun, Yunho và Yoochun là anh em tốt, đúng không Yunho?"
Tôi đã bị tổn thương, vô lực tựa đầu trên vai hắn, hắn nhất định biết rõ là tôi đang khóc, ngón tay lạnh lẽo luồn qua mái tóc tôi, giọng nói hắn rất nhẹ nhàng.
"Yunho của chúng ta, phải chịu khổ rồi, thực xin lỗi, nhưng... anh thực sự rất yêu cậu."
Trước khi Yoochun trở về, tôi đều không rời khỏi người Jaejoong, không ngừng đòi hỏi, muốn sử dụng niềm vui của thân thể để quên một số việc mà tôi không thể không nhớ đến.
Cảm giác tội lỗi ở trong lòng sau khoảnh khắc nhìn thấy Yoochun, tràn ra như nước biển của đại dương, tôi lấy cớ đau dạ dày mà tránh mặt nghỉ ngơi ở trong phòng, nghe bọn họ đối thoại hạnh phúc trong phòng khách, đột nhiên rất đố kỵ, tại sao tôi không thể chân chính có được hắn, tại sao không thể ôm hắn mỗi ngày để chìm vào giấc ngủ, chẳng lẽ bị trói buộc sau khi có gia đình, lại không thể lựa chọn một lần nữa sao? Chẳng qua chỉ là gặp nhau trễ một chút, lại phải chịu đựng sự giày vò này?
Huống chi... hắn yêu tôi, không phải sao?
Những người yêu nhau không có gì sai, vĩnh viễn không có gì sai.
Tôi lặng lẽ lắng nghe tiếng động bên ngoài.
"Jaejoong, tôi đi tắm trước, rồi sẽ ăn cơm, anh đừng vất vả quá nha." Yoochun hình như rất vui vẻ, đúng vậy, có một người vợ như vậy, có thể không vui vẻ sao?
"Ừ, tôi làm cơm chờ cậu. Tắm rửa sạch sẽ đi!"
"Biết rồi, đồ đểu ạ, vì anh, tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ, không thể làm dơ bẩn anh được."
Tôi bịt tai lại, không muốn nghe, ngọn lửa đố kỵ trong tim đang thiêu đốt, tôi nhảy xuống giường, mở cửa phòng rồi bước ra ngoài.
Phòng khách rải rác những đồ vật Yoochun mang về từ Mỹ, tất cả đều là quần áo và nước hoa Jaejoong thích, hắn thực sự rất chu đáo, chỉ đi hai ngày mà thôi, còn có thể nghĩ mua cái này cái kia cho vợ, thế nhưng, có ích gì đâu, hiện tại người Jaejoong yêu, là tôi...
Tôi nhẹ nhàng tiêu sái bước vào nhà bếp, nhìn thấy bóng lưng đẹp đẽ của Jaejoong, cho dù mặc quần áo ở nhà, cũng vẫn xinh đẹp rung động lòng người như vậy, từ từ bước đến gần, ôm lấy hắn thật mạnh từ phía sau.
"A..." hắn bị dọa kinh hô lên một tiếng.
"Jaejoong, xảy ra chuyện gì?" Tiếng nước vang vọng trong phòng tắm vừa dừng lại, truyền đến giọng nói lo lắng của Yoochun.
Tôi luồn hai tay vào bên trong quần áo của hắn, thuận theo làn da mịn màng, nhẹ nhàng vuốt ve, lưu luyến xung quanh quầng nhũ, chốc chốc dùng đầu ngón tay chạm nhẹ nhũ tiêm sớm đã thẳng đứng, cảm nhận được từng trận run rẩy của hắn.
"Yoo... Yoochun... Không sao, có con sâu nhỏ thôi, bây giờ đã không sao rồi, cậu tắm rửa đi." Hắn dưới những đợt tấn công mãnh liệt của tôi, toàn thân run rẩy nói ra những lời này.
"A, biết rồi, tôi sẽ nhanh thôi."
Ào ào, tiếng nước chảy lại vang lên.
Tôi thậm chí còn táo bạo hơn, di chuyển tay trái qua lại hai đầu nhũ, tay phải đã muốn tiến vào quần lót hắn, từ mép quần lót luồn tay vào, nắm lấy phân thân hắn, a, đã sớm nóng lên từ lâu, thật là có sức kiên nhẫn á.
"Anh... Anh không ngoan, đều cứng cả lên, còn giả bộ..."
"Ưm..." hắn cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại, không cho tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng, mồ hôi trên trán đã rỉ ra, rơi xuống nồi, chiếc thìa trong tay suýt bị hắn đánh rơi.
"Khó chịu sao?"
"Đừng... Đừng ở chỗ này... Yoo... Yoochun đang ở nhà... Đừng như vậy..."
"Hắn không nhìn thấy..."
"Không... Ưm..."
Tôi mãnh liệt hôn lên môi hắn, nuốt tất cả những lời nói còn lại vào bụng, Yoochun... Yoochun... không được nhắc tên hắn trước mặt tôi, không được dùng đôi môi đang hôn tôi phun ra hai chữ này.
Tôi dùng tay gạt bỏ rau dưa trên bếp sang một bên, ôm hắn lên, đặt nằm úp sấp, kéo quần hắn xuống, trong nháy mắt cặp mông trắng mịn tiếp xúc với không khí, tôi lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh mông đang run rẩy.
"Anh... Làm đi."
"Không... Ở chỗ này không được... Vào lúc này không được..." hắn giãy giụa đứng lên, chạm vào một cái chén bên cạnh, âm thanh loảng xoảng, toàn bộ rơi xuống đất.
"Hư! Nếu anh không muốn để cậu ấy biết, đừng động đậy, sẽ kết thúc rất nhanh... trước khi cậu ấy ra..."
Có lẽ giọng điệu của tôi rất kiên quyết, hắn dần dần ngừng chống cự, mà ngoan ngoãn phối hợp cùng tôi.
Tôi tháo hai cúc áo sơ mi của hắn, chỉ để lộ ra bộ ngực đỏ như quả chín mọng, rõ là người không thành thật, đã cố gắng thành như vậy, vẫn còn giãy giụa gì chứ?
Cắn lên một đầu, kẹp chặt môi giày vò, cảm giác được đầu nhỏ trong miệng càng ngày càng nóng, càng ngày càng cứng, có chút luyến tiếc, nhưng mà không thể không buông ra, không có nhiều thời gian, tôi cũng không muốn bị Yoochun nhìn thấy cảnh tượng này.
Lật người hắn lại, nâng cao mông, nhìn thấy mật huyệt đã sớm biến thành màu hồng, tôi liếm liếm môi, hôn lên, tập trung đưa tất cả nước bọt vào bên trong, chính là vẫn không muốn buông ra, cái lỗ nhỏ đáng yêu gắt gao quấn lấy đầu lưỡi của tôi.
"... Nhanh lên... Muốn làm... thì nhanh một chút" giọng nói Jaejoong đã sắp phát khóc.
"Anh... Đừng phát ra âm thanh nha."
Tôi không muốn môi lưỡi rời ra, cở bỏ quần lót của mình, phân thân sung huyết đến tột cùng bật ra, đặt trên huyệt khẩu nó đã nhung nhớ từ lâu.
"A... Thế nào lại chặt như vậy... Vào không được..."
Tôi sốt ruột nhìn xung quanh, phát hiện một cái chén nhỏ đựng trứng, không suy nghĩ nhiều, liền quệt rất nhiều lòng trắng trứng vào bàn tay, bôi lên huyệt động, mật huyệt giống như đói bụng từ lâu hé ra cái miệng nhỏ nhắn, từng chút từng chút nuốt trọn ngón tay tôi, mãi đến khi bốn ngón tay đều vào được trong đó, tôi mới rút đầu ngón tay ra, đặt phân thân lên, chậm rãi tiến vào, di chuyển để toàn bộ chôn vào cơ thể hắn.
Giờ phút này, trống trải và đố kỵ ở trong lòng mới dần dần được xoa dịu.
Một tay tôi vòng qua thắt lưng hắn, tay kia di chuyển đến phía trước lộng phân thân hắn đang sưng tấy lên.
Lõm bõm...
Những âm thanh va chạm thân thể, hòa lẫn với âm thanh dịch thể dâm mĩ, chúng tôi tại nhà bếp, đã thần thánh kết hợp.
Ngay lập tức lên đến đỉnh cực khoái, tôi nghe thấy tiếng súp đang sôi trào trên bếp, tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Tựa hồ còn nghe thấy hắn cúi đầu nỉ non: "Thức ăn... khét..."
Thiên Chúa, nếu ngài có thể nhìn thấy, xin hãy tha thứ cho tình yêu của chúng tôi đi.
_End chap 3.2_
Chap 4
Sau một ngày dài hỗn loạn, mỗi đêm, tôi đều bỏ một ít thuốc ngủ vào nước uống của Yoochun, tiếp đó ép buộc Jaejoong lúc Yoochun ngủ phải làm tình với tôi.
Bản thân trở nên thật đáng sợ, như một đứa trẻ nóng lòng muốn cướp đoạt món đồ chơi, tôi đã dùng những thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi để chiếm lấy tình yêu của mình. Tuy nhiên, Jaejoong cũng là nguyện ý, chúng tôi yêu nhau, vì vậy, không có gì sai.
Trong tâm trí chứa đầy những suy nghĩ đáng sợ, rất mệt mỏi, nhưng không thể thoát khỏi, tôi lại thường xuyên nằm mơ, mơ thấy mình lõa lồ đứng trên đường phố, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi, tôi muốn trốn, nhưng lại không thể di chuyển, sau đó sẽ bất lực mà giật mình tỉnh giấc.
Chấp niệm trong lòng rất sâu sắc, điều đó đã làm lu mờ bản chất của sự thiện lương, là phúc hay họa, đã không còn quan trọng.
Trong những năm qua, tôi vẫn cô độc nổi trôi trên biển, thật vất vả mới tìm thấy được một ngọn hải đăng, làm thế nào lại có thể vứt bỏ.
Đương nhiên, không thể.
Những suy nghĩ hỗn loạn trong tư tưởng, đột nhiên tôi cảm thấy rất đói, Jaejoong và Yoochun đang ở trong phòng, chưa hề bước ra, tôi cũng không muốn gọi hắn, trước hết tìm chút thức ăn nhanh, nhìn vào túi áo, phát hiện ví tiền đã biến mất, nghĩ nghĩ, có thể là tối qua làm tình với Jaejoong đã đánh rơi ở trong phòng sách, nghĩ thế liền bước tới, cánh cửa phòng đang khép hờ, tôi đang buồn bực muốn mở ra, một trận rên rỉ kiều mị khiến tôi dừng lại.
"Ư... Chun... Chậm... Ưm... Nhanh một chút... Nhanh..."
Không... Tôi không muốn nhìn thấy, nhưng một trận gió thổi qua mở cánh cửa trước mặt, rầm một tiếng, cánh cửa gỗ đập vào tường, không thể không đối mặt với hình ảnh dâm mị khiến tôi đau lòng này.
Rất tàn nhẫn.
Jaejoong nằm dưới thân Yoochun, áo bị xé không rõ hình thù, nhưng hạ thân lại trần như nhộng...
Hắn nhìn thấy tôi, quay đầu lại, khuôn mặt đỏ hồng bám đầy mồ hôi, đôi mắt to mà tôi mê luyến nhất kia tràn ngập hơi nước, trong nháy mắt ánh mắt vốn mê ly ấy giao nhau với ánh mắt tôi, có khoảng cách, hắn không cười, cũng không rên rỉ nữa, chỉ là lẳng lặng đối diện cùng tôi, trong ánh mắt không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào.
Chúng tôi cứ như vậy đối diện thật lâu.
Yoochun đắm mình trong dục lạc, không hề phát hiện tôi đang đứng bên cạnh cửa, hắn đang nắm mông Jaejoong, mãnh liệt trừu động, tôi có thể nhìn thấy chỗ bọn họ giao hợp, tiểu huyệt sưng đỏ đang cắn chặt phân thân Yoochun, mỗi lần rút ra đều có dịch thể tràn ra ngoài, những dịch thể đục theo chiếc đùi trắng nõn của Jaejoong từ từ chảy xuống.
Thân thể tối hôm qua vừa được tôi yêu thương, thân thể nằm dưới thân tôi rên rỉ điên cuồng, vì tôi mà thân thể nở hoa xinh đẹp, hiện tại đang nằm dưới thân kẻ khác, vẫn là quyến rũ như vậy...
Đôi mắt tôi đã bị bao phủ bởi nước mắt.
Hắn cứ như vậy yên lặng nhìn tôi, dần dần, hô hấp hắn bắt đầu dồn dập, tay cũng không tự chủ mà ôm lấy cổ Yoochun, phút chốc ánh mắt hắn cuối cùng cũng rời khỏi tôi, tôi bỏ chạy, tôi không thể nhìn bộ dáng lên cao trào của hắn ở dưới thân kẻ khác.
Một mạch chạy về phòng, lồng ngực bởi vì chạy nhanh mà đập điên cuồng.
Đã không còn muốn ăn, hiện tại chỉ muốn nôn mửa, tôi lấy tay che miệng lại, muốn nuốt vào nước chua sắp tuôn ra, dùng sức nhắm mắt lại, thế nhưng chất lỏng kia vẫn đang chảy ra.
Mặc dù đã sớm biết bọn họ sẽ làm tình, ngay cả trước khi tôi biết, cũng đã làm nó rất nhiều lần, thế nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, đố kỵ và thù hận trong lòng vẫn giống như quả mìn đang nổ tung vậy.
Tôi ngã xuống giường, nước mắt tuôn ra như suối, hóa ra cũng giống nhau, với tôi, cùng Yoochun, biết đâu còn có kẻ khác, đều giống nhau cả.
Lấy tay lau nước mắt trên mặt, đứng dậy mở ngăn kéo tủ, ngăn trong cùng hiện ra một hộp giấy đẹp đẽ, xé nắp hộp, lấy chai nước hoa vẫn chưa mở nắp, bật nắp, xịt lên đầu.
Xì xì...
Mỗi một góc trong căn phòng đều phảng phất một mùi hương mờ nhạt, tôi lại một lần nữa nằm lên giường, hít thở không khí mới mẻ, hương vị hắn, tựa như hắn đang ở dưới thân tôi, rên rỉ, vặn vẹo...
Da của tôi bắt đầu nóng lên, máu cũng chảy dồn xuống hạ thể, tôi thò tay vào quần lót của mình, nắm chặt phân thân, bắt đầu run rẩy, không kềm được mở miệng rên rỉ.
Ngón tay không ngừng lộng, không đủ, kích thích như vậy căn bản vẫn không đủ.
Tôi thô lỗ xốc khăn trải giường lên, cầm lấy vật gì đó giấu ở sâu bên trong, hít thật sâu hương vị của hắn, toàn thân đều rùng mình, hạ thể cũng kịch liệt run rẩy...
Quần lót của hắn, hôm trước làm tình còn để lại, vẫn chưa giặt, giấu ở trên giường.
Không đủ, vẫn là không đủ! Hít thật sâu cũng không thể thỏa mãn tôi.
Tôi mở ra vải dệt màu đen, đưa lên miệng, vươn đầu lưỡi, liếm đáy quần, khi đầu lưỡi chạm vào dịch thể đã khô kết dính lại, toàn thân đều run rẩy, tôi tưởng tượng mình đang liếm phân thân hắn, mật huyệt hắn, cặp mông hắn...
Dần dần không kiềm chế được, đầu lưỡi điên cuồng sớm đã tẩm ướt vải dệt, nhưng vẫn muốn hút lấy bất cứ hương vị cơ thể hắn dù nhỏ nhất.
"A..."
Dịch thể bắn ra ướt nhẹp bàn tay.
Tôi tê liệt ở trên giường, nước mắt lặng lẽ rơi.
Không biết đã ngủ bao lâu, tôi bị một tiếng gọi nhẹ nhàng đánh thức, mông lung mở mắt ra, nhìn thấy hắn, đang ngồi bên giường tôi thở dài, không thể có thứ gì đẹp hơn.
Nhất định là đang nằm mơ, tôi lắc đầu, nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra.
A! Là thật!
"Yunho, ăn cơm chiều..." giọng nói hắn vẫn dịu dàng như thế, khiến lòng tôi cảm thấy đau đớn.
Đột nhiên nhớ tới cảnh tượng trong phòng sách, không ngẩng đầu nhìn hắn, mà kéo chăn trùm lên đầu, vốn tưởng rằng hắn sẽ đến dỗ dành tôi, nhưng thật lâu sau, cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Hắn... Có phải đã đi rồi không?
Tôi hốt hoảng mở chăn ra ngồi dậy, thật không ngờ, hắn vẫn ngồi bên giường, không hề cử động, lông mi hơi run run, có lẽ vừa mới ra khỏi cảm xúc mãnh liệt đó, bờ môi hắn càng đỏ hơn so với bình thường, còn suýt chảy máu.
Hắn nhìn thấy động tác của tôi, lập tức ngẩng đầu, mỉm cười nói, "Ăn cơm đi, Yoochun đang đợi chúng ta."
Tôi nhìn hắn rất lâu, không hề thấy một tia thương cảm hay lo lắng.
"Ai cũng có thể sao?"
"... Cái gì", hắn có chút khó hiểu.
"Bất cứ ai cũng có thể phải không? Tôi, Yoochun đều giống nhau, bất luận kẻ nào cũng giống như thế, phải không?"
"... Cậu rốt cuộc là đang nói cái gì?"
"Anh có thể cùng bất cứ kẻ nào làm tình, có phải không? Đều là giống nhau, ai cũng đều giống nhau!"
Đôi mắt hắn đỏ hoe.
Bốp!
Tôi cảm giác được cơn đau nhức mãnh liệt trên khuôn mặt.
"Biết mình đang nói gì không?" Hắn đứng lên, khuôn mặt rất bình tĩnh, nhưng bàn tay lại đang run rẩy. "Tôi ra ngoài trước."
Tôi không ngẩng đầu lên, mà vươn cánh tay ngăn lại thân thể sắp biến mất của hắn, hung hăng ném hắn vào giường, đặt ở dưới thân tôi.
Hắn kinh hô một tiếng nho nhỏ, liền lấy tay bịt kín miệng.
Là sợ Yoochun nghe thấy sao? Không cần hỏi tôi cũng biết, nhưng mà tôi không sợ, thậm chí hy vọng hắn nghe thấy.
Tôi tháo chiếc áo ngủ của hắn, thân thể trắng nõn như ngọc lộ ra, hóa ra trên da thịt không tì vết đầy những dấu hôn nông sâu khác nhau, thậm chí kéo dài đến bên trong bắp đùi.
Lòng tôi nóng suýt phun ra lửa, không quan tâm hắn đang phản kháng, dùng sức cởi quần lót của hắn, ngậm phân thân đang mềm mại của hắn, nóng nóng, mềm mềm, tôi gần như sụp đổ.
"Ưm..." hắn ra sức che miệng lại, không ngừng lắc đầu.
Hắn rất khó chịu đi, muốn kêu lại không dám kêu, nhưng... tôi không thể dừng lại.
Rất nhanh, phân thân trong miệng bắt đầu sưng lên, mắt động tràn ra yêu dịch kích thích đầu lưỡi của tôi, tôi càng trở nên điên cuồng hơn nữa, thậm chí bắt đầu cắn, nếu có thể, hãy để thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc này.
Nước mắt hắn từ khóe mắt chảy ra, tôi nghĩ rằng đó là vì khoái cảm.
"Ưm... Ưm..." tiếng rên rỉ rất nhỏ, nghe ra được là kết quả của sự kiềm nén, tinh hoa Jaejoong bắn ra, chưa kịp nuốt tinh dịch theo phân thân chảy xuống, lướt qua túi cầu đang sưng lên, thâm nhập vào mật huyệt.
Tôi nhẹ nhàng nâng mông hắn lên, dịch thể màu trắng đục ở tiểu huyệt, nếp nhăn màu hồng, màu sắc rất đẹp, duỗi đầu lưỡi dài ra, liếm dịch thể ở động khẩu, đẩy từng chút một, đầu lưỡi liền trượt vào trong động, tôi quên tất cả, chậm rãi say sưa.
"Yoochun... đang chờ... tôi..." giọng nói hắn trở nên run rẩy.
Tôi không quan tâm, cái gì Yoochun, cái gì luân lý, hết thảy gặp quỷ đi thôi!
"Yunho... Nếu không dừng lại... Tôi sẽ tức giận!"
Giọng hắn gay gắt, có lẽ là thực sự tức giận.
Tôi vội vàng thu đầu lưỡi về, cả người ghé sát vào ngực hắn, có chút nghẹn ngào.
"Anh, tôi với bọn họ không giống nhau, phải không? Tôi không giống như vậy..."
Hắn thở dài, cuối cùng ôm lấy thân thể tôi.
"Yunho của chúng ta... Yunho... Yunho..."
Hắn chính là ghi nhớ tên tôi, không ngừng ghi nhớ...
_End chap 4_
Chap 5
Hèn hạ yêu một người, cũng có thể là một điều rất hạnh phúc, ít nhất, hắn sẽ bố thí cho tôi một chút lòng thương hại. Ở trước mặt hắn, tôi đã không còn tự tôn.
Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, tôi đã không còn nhớ, chỉ biết rằng, khi tình yêu trở thành một thói quen, khắc vào xương tủy, chảy trong máu huyết, tất cả đều là tên của hắn.
Cuộc sống từng ngày trôi qua, thực sự rất sợ đêm dài, chỉ còn lại một mình tôi.
Oán hận vô cớ, ghen tuông vô cớ, khiến trái tim tôi vỡ tan, muốn hủy diệt thế giới này, thậm chí giết hắn.
Trái tim càng ngày càng phải gắng gượng, là màu sắc bảo vệ duy nhất, yêu hắn, thậm chí mỗi hơi thở đều vì hắn, bầu không khí nặng nề xâm nhập vào trái tim tôi, như một người chết đuối, mặc cho nước biển tràn vào, nhưng chỉ có thể chờ đợi cái chết.
Luôn luôn không thể thoát khỏi.
Yêu hắn, thậm chí không kịp né tránh.
Bất lực, sẽ chờ hắn đến giải cứu, đưa tôi trở lại đất liền.
"Ưm... Yunho..."
"Jaejoong"
"Yun a... Yêu tôi đi..."
"Jae... Ưm... A..."
Dưới vòi sen trong phòng tắm, dòng nước liên tục chảy xuống, da hắn trở nên hồng hào và trong suốt, đầu nhũ màu đỏ tươi đã muốn cứng lên, tỏa ra ánh sáng mê người, tôi chậm rãi cúi đầu, ngậm một bên, tinh tế gặm cắn.
"A... Yunho..."
"Ưm... Jae..."
Trong phòng tắm vang vọng từng hồi rên rỉ, hòa lẫn với hơi nóng dần dần tăng lên.
Có lẽ chỉ khi làm tình, mới có thể khiến tôi quên u sầu, bởi vì chỉ có lúc này, trong mắt hắn mới chỉ có duy nhất hình bóng của tôi. Tôi muốn chiếm đoạt tất cả ánh mắt hắn, giống như người điên muốn chiếm mọi thứ của hắn, thân thể, trái tim...
Tình yêu này, đến tột cùng khi nào mới kết thúc.
"A..." tôi cảm thấy toàn thân một trận run rẩy, a, hắn đang nuốt dục vọng của tôi.
Cúi đầu xuống, nhìn thấy nam nhân đang quỳ gối trước mặt tôi, hắn đang nhắm mắt lại, say mê mút liếm phân thân của tôi, nhìn thấy dục vọng sưng tấy khuấy động trong miệng hắn, trái tim tôi cũng say.
Hắn rất yêu tôi, cũng giống như tôi yêu hắn sâu sắc như vậy.
Trái tim chúng tôi đang ở bên nhau, như nửa vầng trăng, chỉ có hai nửa, mới có thể lấp đầy, hoặc như một chiếc gai trong tâm trí, đóng đinh chắc chắn ở đó, không ngừng nhắc nhở, hắn là của tôi, tôi là của hắn.
Tôi luồn ngón tay vào giữa tóc hắn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, mái tóc hắn ngâm trong nước ấm, sờ vào có cảm giác trơn mịn, giống như vĩnh viễn không bắt được, vĩnh viễn không thể giữ được.
Miệng hắn phát ra tiếng rên rỉ nhỏ xíu, phân thân ở trong miệng hắn càng thêm nóng như lửa, tôi gắt gao nắm lấy tóc hắn, giống như muốn kéo ra, muốn dùng cảm giác đau đớn để chứng minh, hắn ở dưới thân tôi mà phục vụ.
"A..."
"Ưm..."
Hạ thể không ngừng run rẩy, dịch thể sền sệt bắn ra ngoài.
Ừng ực... ừng ực... Tiếng hắn nuốt, nghe thật tốt a.
Không kịp lau khô thân thể, tôi liền ôm hắn nằm ở trên giường, không dừng lại dù chỉ một phút giây, tôi lộng phân thân vừa mới bắn ra, đặt lên mật huyệt hắn, ngay lập tức tiến vào.
"A..."
"Yunho!!!..."
Tiếng rên rỉ đồng thời tràn ra, mật huyệt non mềm bao bọc tôi, gắt gao cắn, hướng vào chỗ sâu nhất.
"A... Jae... vĩnh viễn... vĩnh viễn... ở lại bên cạnh tôi..." tôi nhìn ánh mắt mê ly của hắn dưới thân, không ngừng luật động, khoái cảm như từng đợt sóng kéo đến, sắp nuốt chửng tâm hồn.
"Yunho... Yun a..." hắn vẫn không trả lời, chỉ bật ra tiếng rên rỉ, đong đưa thắt lưng phối hợp cùng tôi.
"Cùng tôi... ở bên nhau... vĩnh viễn ở bên nhau... vĩnh viễn... vĩnh viễn... A ... Jae..."
"Yun... Yun... Ô... nhanh... nhanh một chút... Thật thoải mái..." hắn cắn môi dưới, ra sức lắc đầu, khóe mắt chảy ra giọt nước mắt lấp lánh.
"Jae..." tôi rất đau lòng, hắn vẫn là đang trốn tránh.
"A..." dịch thể nóng bỏng bắn vào cơ thể hắn, tôi cảm thấy nội bích hắn co rút liên tục, bụng dưới ẩm ướt, hắn cũng bắn ra tinh hoa.
"Tôi yêu anh." Tôi hôn lên môi hắn, rốt cuộc nói ra được những lời này.
"Yunho."
Bao giờ cũng vậy, luôn luôn vậy, mỗi lần trả lời đều là tên của tôi, tôi không muốn điều này, tôi muốn hắn đáp lại tình yêu của tôi, tôi muốn trái tim của hắn, tình yêu của hắn.
Nén giọt lệ xúc động sắp chảy xuống, tôi hôn lên đầu nhũ bị cắn đến chảy máu, nhẹ nhàng liếm, nhẹ nhàng vỗ về.
"Anh... kết giao... có được không?"
Không ngạc nhiên, lại là một sự im lặng.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt hắn, hắn nở nụ cười, nụ cười chói mắt giống như hoa bách hợp vậy, tôi say.
Nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại khiến tôi bừng tỉnh.
"Không thể nha, tôi là người đã có gia đình."
Trái tim vừa mới bốc cháy, lại lạnh xuống, tôi trả thù trên thân thể hắn, cắn một cái vào phân thân vừa bắn ra của hắn, dùng răng nanh cà cà, cảm giác được tiểu sinh mệnh ở trong miệng bắt đầu sung huyết cứng lên.
Trong miệng hắn cũng phát ra một chút rên rỉ.
Tôi đạt được mục đích, ngẩng đầu lên, "Anh, thân thể anh cần tôi như vậy, nó sẽ không nói dối."
"Yunho, tôi đã kết hôn, hơn nữa, không thể ly hôn." Hắn nói rất bình tĩnh, trong ánh mắt ngay cả một tia đau thương cũng không nhìn thấy.
Một người rất tàn nhẫn.
"Tại sao... tại sao ngay từ đầu đã muốn đùa giỡn tôi, tại sao tối hôm đó anh muốn làm như vậy, tại sao lại làm tình với tôi?"
Tựa hồ nghe thấy thanh âm của trái tim đang tan vỡ.
Rất lâu rất lâu, hắn mới nhẹ nhàng nói một câu.
"... Thực xin lỗi."
Tôi nhìn vào mắt hắn, nơi trìu mến và dịu dàng mà tôi yêu thích nhất.
Thế nhưng, tôi không muốn hắn xin lỗi, chỉ muốn hắn mà thôi.
Tôi nghẹn ngào không thể nói thành lời, chỉ có thể vùi vào ngực hắn lặng lẽ khóc, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, vỗ về tôi giống như một đứa bé, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy.
"Bởi vì, tôi thích Yunho, lần đầu tiên gặp đã thích, cho dù có Yoochun, vẫn cứ thích Yunho, Yunho đúng là rất đặc biệt."
Nước mắt đã cố nén lại trào ra, càng tuôn trào mãnh liệt, tôi rất hạnh phúc, cho dù không có hứa hẹn, thế nhưng sự an ủi đơn giản này đã khiến trái tim tôi bay lên.
"Anh... anh thích Yoochun sao?"
"Thích Yoochun, nhưng... càng thích Yunho... thậm chí... là yêu..."
Tôi yêu thiên sứ này, lộ ra nụ cười mê người, nói những lời nói dịu dàng.
Lẹp xẹp, lẹp xẹp...
Tôi đang say mê với tình cảm dịu dàng của hắn, cánh cửa vang lên âm thanh chạy rất nhanh. Khi tôi có phản ứng, hắn đã từ dưới thân tôi chạy ra ngoài, hắn không mang dép, chỉ cuống cuồng chạy, tiếng gọi trong miệng kia đã làm tan vỡ trái tim tôi.
"Yoochun!!! Yoochun!!!"
Hoảng hốt trong nháy mắt, ngay lập tức tỉnh táo, toàn thân đều ớn lạnh, Yoochun... đã nhìn thấy tất cả.
Đầu có chút choáng váng, giống như tất cả cảm giác tội lỗi đều trở lại, tập kích vào đại não của tôi, cấu xé, tôi muốn chết đi.
Không dám ra khỏi cửa, tôi nhu nhược muốn trốn tránh, lắng nghe những tiếng khóc ngoài cửa, tôi vẫn không bước ra ngoài.
Jaejoong đang quỳ trước cửa phòng ngủ của bọn họ, một lần lại một lần gõ vào cánh cửa đang đóng chặt, không ngừng gọi tên Yoochun, cầu xin hắn tha thứ.
Nực cười, tại sao phải tha thứ. Chúng tôi có sai sao?
Cảm giác tội lỗi vừa xuất hiện lại một lần nữa biến mất không một dấu vết, tại sao phải tha thứ, vì cái gì phải tha thứ? Anh... anh không phải là yêu tôi sao? Nếu yêu tôi, tại sao lại sợ hãi đối mặt?
Trái tim yêu của tôi, không đủ cho anh dũng cảm sao?
Hay là... tình yêu dành cho anh, chỉ là một tội lỗi, là một vết sẹo chôn sâu trong lòng, như hoa quỳnh vĩnh viễn không thể đối mặt với ánh mặt trời.
Yêu chi sơ, hận chi kết. (Hận tình yêu không có kết quả)
Hãy để tôi cho anh dũng khí, Jaejoong của tôi, tôi yêu anh.
Mở mắt ra, vẫn là một mảnh tối đen, tôi ngẩng đầu, ngắm mặt trời xuyên qua rèm cửa dày, không thể không mỉm cười, rốt cuộc đã có thể dũng cảm trở lại.
Bước xuống giường, sau khi rửa mặt, cầm lấy miếng sandwich trên bàn, nhấm nháp, cởi áo khoác trên người, đắp cho người đang ngủ say trên ghế sofa, lấy tay vuốt ve đôi má hắn, đôi môi đỏ mọng, và khóe mắt đang nhắm chặt còn nhàn nhạt lệ ngân.
Anh, bắt đầu từ hôm nay, hãy để chúng ta thản nhiên đối mặt tất cả đi, không cần sợ hãi, chỉ cần dựa vào tôi là tốt rồi.
Hãy để tôi yêu anh, tiếp cho anh sức mạnh.
Trên thế giới này còn gì quan trọng hơn người yêu của mình đâu?
Tôi miễn cưỡng đứng dậy, đi tới trước cửa phòng Yoochun, hít thở thật sâu, nơi này đã từng là nhà của hai người, nhưng từ hôm nay trở đi, không còn như vậy nữa.
Đẩy cửa phòng, bất ngờ phát hiện cửa không có khóa, nhẹ nhàng bước vào, mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi, là mùi hương của Jaejoong, là nước hoa hắn yêu thích nhất.
Tâm trạng vốn khẩn trương, ngay lập tức thả lỏng.
Tôi mang theo tâm tình vui vẻ bước tới phía trước, nhìn thấy bóng dáng Yoochun nằm ở trên giường, thực sự rất cô đơn.
"Thực xin lỗi... Tôi yêu anh Jaejoong..."
"..."
"Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy."
"..."
"Yoochun... Thực xin lỗi, nhưng tôi không thể để anh ấy đến bên cậu."
"..."
Tôi quỳ trên mặt đất, rất lâu rất lâu, nhưng chỉ im lặng, im lặng như tờ.
Linh tính không rõ, tôi run rẩy đứng lên, đi tới trước mặt hắn, hắn chính là bình thản nhắm mắt lại, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, ngủ say.
Có lẽ hắn không nghe thấy lời tôi nói, đang chuẩn bị bước ra ngoài, lại phát hiện trong tay hắn đang giữ một mảnh giấy, tôi nhẹ nhàng rút ra, hóa ra là một bức ảnh, khi đó dường như Jaejoong mới 18 tuổi, mái tóc đen bay bay trong gió, hắn cười rất vui vẻ, rất thuần khiết, bên cạnh hắn... là Yoochun, bọn họ ôm nhau vô cùng thân thiết, cười rực rỡ đến vậy, trong mắt bọn họ tựa hồ chỉ có nhau. Vạn vật trên thế giới tức khắc đều bị lu mờ.
A, hóa ra bọn họ đã biết nhau rất lâu, có lẽ là 10 năm trước, có lẽ... sớm hơn.
Bức ảnh đã ố vàng, còn có một số chỗ nhỏ hỏng vì nước.
Tôi ghen tị, xé bức ảnh trên tay, ném trên giường bọn họ.
Nhưng Yoochun vẫn không tỉnh lại, ngay cả hơi thở đều không nghe thấy.
Quá thanh thản, khiến tôi cảm thấy sợ hãi, chậm rãi giơ tay ra...
Hô hấp – ngừng lại.
_End chap 5_
Chap 6
Yêu đến cực hạn sẽ là bộ dáng gì? Điên cuồng? Hay cái chết?
Không, chết cũng không phải là chấm dứt, mà là một loại tiếp diễn khác.
Dùng cái chết để khắc ghi, đâm vào nơi sâu nhất trong trái tim, không thể xóa nhòa.
Tôi muốn chạy trốn, thế nhưng không cách nào phủ nhận, tôi đã thua, hoàn toàn thua, tôi bại bởi một người vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
Xuyên qua cánh cửa khép hờ, nhìn thấy tấm vải trắng phủ lên Yoochun, đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, loại run rẩy bất an này cảm giác giống như ma quỷ đang bóp cổ mình.
Cái chết rốt cuộc là gì? Cảm giác sinh mệnh được giải thoát, dùng nhịp tim yếu ớt mỏng manh để nếm trải cơ thể dần mệt mỏi rã rời.
Khoảnh khắc chờ đợi cái chết, không phải hắn cũng rất sợ hãi? Có phải cũng giãy giụa để tồn tại, có phải... nhớ tới một ai đó mà rơi lệ.
Hắn hạnh phúc chứ, ít nhất là khoảnh khắc rời khỏi thế giới, hắn đã hạnh phúc, hắn đã ra đi rất bình thản, rất yên lặng, hắn không phải là đang mỉm cười chờ đợi? Bức ảnh trong tay, là một minh chứng ngọt ngào, có thể hắn cũng từng hôn thiếu niên trong bức ảnh và nói "Tình yêu..."
Tình yêu là gì?
Không ai có thể trả lời.
Đột nhiên có một loại xúc động muốn rơi lệ, nhưng không có nước mắt chảy ra, chỉ có thể mở to con mắt đau nhức, không có trọng tâm.
Theo sau thanh âm đóng cửa, căn nhà ồn ào rất lâu, rốt cuộc yên lặng, tôi lau chùi những dấu giày in trên sàn nhà, sàn nhà rất bẩn, bác sĩ, cảnh sát vừa tập trung trong phòng Yoochun, nỗ lực cứu sống người đã tắt thở, thật sự là một điều rất ngu ngốc.
Kết quả cuối cùng, chỉ là một mảnh giấy thẩm định – nuốt nhẫn tự sát.
Bận rộn cả ngày, mới dần dần phân tán, đều là một đám người vô dụng, chỉ là tùy tiện kiểm tra chiếu lệ thân thể và thẩm vấn đơn giản, liền để lại thông báo tử vong, dùng vải trắng bọc thân thể Yoochun rồi mang ra ngoài, nói là trước tiên đem đến nhà xác của bệnh viện, chờ 3 ngày sau hỏa táng, nếu gia đình muốn cũng có thể mai táng, chỉ cần bỏ thêm tiền.
Ánh mắt bọn họ không ngừng quét qua tôi và Jaejoong, trong mắt toàn là khinh bỉ như cái gai đâm vào khiến người ta toàn thân ớn lạnh.
Lúc Yoochun được mang đi, tôi chỉ ngây người nhìn, đứng ngơ ngẩn, tôi có thể làm gì? Tôi còn có tư cách gì?
Đến giờ phút này, tôi mới đột nhiên nhớ tới, em trai của tôi đã vĩnh viễn rời bỏ tôi...
Tôi lấy lại tinh thần, đứng lên, bước vào phòng ngủ của Yoochun, không ngạc nhiên khi tìm thấy Jaejoong, bóng lưng hắn gầy yếu, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, đang quỳ trên mặt đất, tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, nhưng có thể cảm nhận được hắn đang khóc, bờ vai run rẩy lộ vẻ yếu ớt như thế.
Tôi bước tới, ngồi xổm xuống, hai tay xoa nhẹ vai hắn, nhẹ nhàng kéo hắn vào lồng ngực, kề sát trái tim đang đập dữ dội của tôi, hắn chứ như vậy tựa vào lồng ngực của tôi, bất động thật lâu, chỉ im lặng khóc.
Tôi lấy tay lau nước mắt của hắn, một giọt... một giọt... là một ngọn lửa đang bùng cháy.
Xuyên qua khe hở giữa mái tóc của hắn, tôi nhìn thấy trên sàn nhà, bức ảnh đã được ráp lại, thiếu niên vẫn như cũ cười đến xán lạn, chỉ là vết xé xuyên qua trái tim, khuôn mặt sinh động, buồn vô tận.
"Khi đó... anh 18 tuổi sao?" Tôi đưa ngón tay vừa lau lệ lên trên miệng, vị mặn lan ra trong khoang miệng.
"21 tuổi, khi đó Yoochun 16 tuổi, những năm tháng rất đẹp, phải không?" Jaejoong cầm bức ảnh nhăn nhúm lên, bên cạnh ố vàng vừa có một hương vị thăng trầm trong cuộc sống, Yoochun tươi cười khiến tôi đau nhói.
"Anh nhìn rất khỏe... Giai đoạn thiếu niên chính là như vậy."
"Chúng tôi... đã biết nhau rất lâu."
"... Tôi biết."
"Mẹ Yoochun... và cha tôi, là vợ chồng." Hắn bình tĩnh nói giống như đang kể một câu chuyện xưa của người khác vậy.
"..."
"Lúc Yoochun 12 tuổi, vừa mới đến Mỹ, cha cậu ấy vừa bước xuống máy bay, liền vứt bỏ mẹ con họ, cùng một người phụ nữ Mỹ bỏ trốn."
"..."
"Cuộc sống của hai mẹ con họ ở Mỹ thực sự rất vất vả, sau đó gặp cha tôi đã góa vợ, liền tâm đầu ý hợp."
"Sau đó thế nào?"
"Tôi thực sự thích người em trai nhỏ hơn năm tuổi này, cậu ấy lúc nào cũng nở nụ cười xán lạn, đi theo sau tôi, như một cái đuôi nhỏ."
"..."
"Sau này... giống như cậu đã nhìn thấy trong bức ảnh, chúng tôi yêu nhau, cho dù đồng tính, cũng không quan trọng, cậu ấy rất yêu tôi, rất yêu..."
"... Anh..."
"Trải qua sự thất bại trong hôn nhân của cha mẹ, cậu ấy rất khát khao một tình yêu trung thành, một gia đình đầy đủ, từ khi còn nhỏ, cậu ấy rất sợ sự cô đơn, rất sợ sự phản bội, cậu ấy... kỳ thực rất yếu đuối..."
"... Tôi..."
"Lời thề lúc kết hôn vẫn rõ ràng trước mắt "Con chỉ yêu một người, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa chúng con"... Thật sự, khi tôi không còn yêu cậu ấy, cậu ấy đã dùng cái chết để chia cách tôi."
"... Anh... Đừng khóc..."
"Không ngờ một lời thề suốt đời, lại trở thành sự trừng phạt của cậu ấy đối với tôi."
"Anh..."
Tôi nhìn hắn gắng gượng đứng lên, run rẩy bước ra ngoài, chỉ còn lại một cuốn nhật ký cũ nát trên nền đất lạnh.
Mở ra, một trang lại một trang là vô số hình ảnh của cuộc sống hằng ngày, một cuộc sống hoàn toàn phong phú.
Ngày X tháng X năm XX
... Nhìn thấy nụ cười của mẹ, tôi rất hạnh phúc, chú dường như rất yêu mẹ, cũng rất tốt với tôi, đặc biệt sau lưng chú là anh trai xinh đẹp kia, anh mỉm cười với tôi, người anh trai rất đáng yêu...
Ngày X tháng X năm XX
... Hôm nay tôi 15 tuổi, tôi thổ lộ với anh trai, bị từ chối, rất thảm a, nhưng tôi sẽ cố gắng...
Ngày X tháng X năm XX
... Trong vườn hoa nhỏ, anh rốt cuộc đã chấp nhận lời thú nhận của tôi, thời gian trôi qua rất nhanh, tôi đã 16 tuổi, anh cũng đã 21 tuổi, thế nhưng anh đẹp quá, tôi nhìn anh đứng dưới ánh mặt trời, cảm giác rất chân thật, thực sự có thể sống cùng anh cả đời sao?
Hôm nay lần đầu tiên cùng anh chụp hình, lần đầu tiên lấy thân phận nam nhân mà ôm anh.
Ngày X tháng X năm XX
... Bị cha mẹ mắng, nhưng tôi không hối hận, cũng sẽ không bỏ cuộc, tôi muốn kết hôn với anh, bởi vì, chúng ta phải ở bên nhau suốt đời...
Ngày X tháng X năm XX
... Sau khi bỏ trốn đã được cho phép, mẹ khóc và chúc phúc cho tôi, tôi rất khó chịu, mẹ, con rất yêu mẹ, thế nhưng con không thể mất anh ấy...
Ngày X tháng X năm XX
... Không muốn gọi anh là vợ, không phải bởi vì không yêu, nhưng anh là một nam nhân, tôi không muốn anh khó chịu trong lòng, càng không muốn người khác xem thường anh...
Ngày X tháng X năm XX
... Hôm nay là sinh nhật tôi, anh tặng tôi một món quà, một món quà lần đầu tiên nhận được trong nhiều năm qua, tôi rất hạnh phúc, là một chiếc nhẫn kim cương, mặt trên khắc hình hai trái tim chồng lên nhau, tôi hạnh phúc hôn anh, anh... tôi yêu anh...
Ngày X tháng X năm XX
... Muốn bắt đầu lại một lần nữa, tôi quyết định cùng anh quay về Hàn Quốc sống, a, nhiều năm không trở về, không biết đã trở thành thế nào, không biết anh có quen hay không. A, đúng rồi, đã rất lâu không gặp Yunho, không biết kết hôn chưa, biết đâu đã có con rồi. Ha ha...
Ngày X tháng X năm XX
... Vẫn là ở quê hương tốt hơn, trở về Mỹ cũng không phải là quá quen thuộc, a, vẫn còn chút thời gian mới trở về, mua quà cho Jaejoong đi...
Ngày X tháng X năm XX
... Tôi, hôm nay phát hiện bọn họ... không muốn chấp nhận, không, điều này không phải là sự thật...
Ngày X tháng X năm XX
... Vừa rồi lúc đi vào nhà vệ sinh tôi đã nhìn thấy... bọn họ hôn nhau, ngay bên cạnh, ngăn cách bởi một bức tường...
Ngày X tháng X năm XX
... Tôi vừa rồi ôm anh, hỏi anh còn yêu tôi không, anh không nói gì, chỉ trầm mặc, tôi cảm thấy trong lòng thật khó chịu...
Ngày X tháng X năm XX
... Anh nói anh yêu Yunho, anh yêu Yunho. Tôi cảm thấy trái tim rất đau, vốn cho rằng anh chỉ là nhất thời mới mẻ, ý loạn tình mê mà thôi, cho nên tôi đã một mực chờ đợi, chờ đợi... Kỳ thực, đã thay đổi, cái gì cũng thay đổi...
...
Nhìn từng trang nhật ký, còn có cả ảnh chụp 16 tuổi kia, tựa hồ tất cả mọi thứ đều không xa, cuộc sống của tôi vẫn đang tươi sáng, nhưng người tôi yêu kia ở đâu rồi?
...
Trang cuối cùng, ngoại trừ bị nước làm hỏng, vẫn trống rỗng, nhưng tôi đã nhìn thấy những điều sâu sắc hơn lời nói.
Còn sống, còn đập, một trái tim yêu thương.
_End chap 6_
Chap 7
Nuốt nhẫn rất đau đớn, tôi không thể hiểu được.
Là món quà sinh nhật đầu tiên Jaejoong tặng hắn, thế nhưng lại trở thành hung khí giết hại Yoochun, như vậy... Jaejoong có thể không tự trách sao?
Thế nhưng tôi không thể phủ nhận, không thể từ bỏ, tình yêu của chúng tôi là vô tội, nó mong manh không chịu nổi tổn thương, nó thiêng liêng, xinh đẹp, là thứ duy nhất trên thế giới này khiến cho tôi lưu luyến.
Vì vậy, tôi không thể từ bỏ.
Yoochun, hắn cũng không chết, mà vĩnh viễn sống trong lòng chúng tôi, trở thành một vết sẹo không thể xóa nhòa.
Hắn dùng sinh mệnh để cứu vãn tình yêu của mình, một nỗi đau của tình yêu mãi mãi trường tồn.
Như vậy... tình yêu của tôi đâu?
Nó đến tột cùng là ở nơi nào?
Đêm xuống một lần nữa, không hề báo trước, khiến người ta bị bóng đêm bao phủ, trong nhà hình như thiếu thứ gì đó, giống như một cuộc sống vô hồn, tôi tựa hồ ngửi thấy trong không khí từng hồi trầm cảm và bi thương.
Jaejoong cuộn mình trên ghế sofa, giống một con mèo nhỏ đang sợ hãi, bất an liếm vết thương của chính mình.
Tôi không mang dép, bước tới, nước mắt rơi trên mặt đất, giẫm lên có một loại cảm giác trơn trượt.
"Anh... Đang suy nghĩ chuyện gì?" Tôi ngồi xổm trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt to của hắn, trong bóng đêm, sáng như pha lê, vẫn lấp lánh nhu tình không hề thay đổi, nhưng đã thiếu đi linh hồn.
Hắn mở miệng thở dốc, nhưng không nói gì, tôi nhìn thấy đôi môi hắn khép mở, đầu lưỡi mềm mại, giống như con rắn nhỏ màu đỏ tươi.
Đưa bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vỗ về đôi má hắn, thế nhưng rất bất ngờ, không hề có một chút hơi ấm, làn da trắng mịn giống như ngọc bích, hoàn hảo nhưng không có sự sống.
"Yunho... Cửa sổ không đóng sao?"
"... Làm sao vậy?"
"Làm sao... lại lạnh như thế..."
Tôi không nói gì, chỉ nắm chặt tay hắn, đặt lên ngực tôi, gần với trái tim đang đập, truyền cho hắn ấm áp...
"Rất lạnh... Đóng cửa sổ lại đi..." Hắn thu hai bàn tay đang được tôi nắm chặt, run rẩy ôm lấy hai vai mình.
Anh... Kỳ thực, cửa sổ không mở...
"Jae..." tôi gọi tên hắn, nghiêng người ôm hắn vào lòng, mười ngón tay luồn vào mái tóc hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh... Kỳ thực trái tim anh chính là cửa sổ kia, hãy mở nó ra đi.
"Yun... Ôm chặt tôi, ôm chặt tôi..." hắn nắm lấy vạt áo của tôi, thì thầm nói, "Ôm chặt tôi... nghiền tôi thành mảnh vụn trong thân thể cậu..."
Tôi từ từ đứng dậy, ôm ngang người hắn, chiếc áo ngủ của hắn tung bay giữa không trung, một loại trói buộc vô hình.
Đặt hắn nằm trên giường của tôi, trong nháy mắt tấm nệm lún sâu xuống, tôi chìm trong ánh mắt hắn, ánh mắt bất lực nhưng lại lấp lánh, không hề do dự hôn lên cánh môi khiến kẻ khác say kia, cảm giác ngon giống như bánh Pudding, tôi ngậm ở trong miệng, cảm nhận được hắn đang tan chảy, hương vị ngọt ngào.
"Ưm... Hôn tôi..." hắn giống như điên cuồng đáp lại, đầu lưỡi nóng bỏng cuốn lấy đầu lưỡi tôi, nước bọt trong khoang miệng của cả hai hòa lẫn vào nhau, kéo ra một sợi chỉ bạc.
Hắn một khắc cũng không muốn buông môi ra, não dần dần thiếu dưỡng khí tràn ngập tên của hắn, Kim Jaejoong – Kim Jaejoong – Kim Jaejoong – Kim Jaejoong.
Không quá nhanh cởi bỏ quần áo trên người hắn, ôm lấy thắt lưng mảnh mai của hắn, xúc cảm mềm mại, tôi yêu thương hôn lên quầng nhũ màu hồng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, vẽ vòng tròn. Đầu nhũ hắn cứng lên, giống như quả anh đào chín mọng, đầy đặn và tràn ngập sự quyến rũ.
Dùng đầu lưỡi quấn lấy một hạt, đầu nhũ thật nhỏ bị cọ xát đến sung huyết, cảm giác tuyệt vời ngọt ngào, như là quả dâu tây tươi ngon, khoái cảm không cách nào tả xiết.
Hắn kéo tay tôi đang vuốt ve thắt lưng hắn, ấn mạnh vào hạt còn lại, vuốt ve thật mạnh, đôi môi đỏ thắm phát ra tiếng rên rỉ sung sướng.
Tôi nắm lấy tay hắn đặt lên ngực trái, rồi tiến đến phân thân hắn, xoa nắn, di chuyển lên xuống, có lẽ là cảm giác xấu hổ của việc tự an ủi, phân thân hắn rất nhanh đã sung huyết cứng lên, vuốt ve lên xuống trong sự run rẩy phấn khích, dịch thể trong suốt từ linh khẩu không ngừng chảy ra, giống như nước mắt, cực kỳ đáng yêu.
Tôi ngậm đầu nhũ hắn, như muốn cắn, rồi ra sức cắn gặm, giống như trẻ con đói bụng rất lâu đang mút sữa.
Động tác trên tay cũng không dừng lại, mà càng ngày càng mạnh, ngay cả chiếc giường cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội.
"Ưm... A..." tiếng rên rỉ phát ra không ngừng, giọng hắn vẫn ngọt ngào đáng yêu như một con mèo nhỏ.
Tôi cắn hạt nhỏ trong miệng một cái thật mạnh, vật cứng trong tay liền run rẩy, run rẩy không ngừng, "A... Yunho..." một tiếng rên rỉ kiều mị, dịch thể sền sệt như sữa bắn ra, thiên hạ dưới thân khẽ thở nhẹ, dịch thể nóng bỏng theo kẽ ngón tay hắn tràn ra, theo ngón tay tôi chảy xuống.
Tôi bước xuống người hắn, liếm lộng phân thân mềm nhũn, hút toàn bộ dịch thể vào miệng, nuốt xuống. Đây là lần thứ mấy ăn thứ gì đó của hắn, đã không nhớ rõ, dường như hương vị hắn đã khắc sâu trong tâm trí, mặc dù cay đắng nhưng thực sự rất tha thiết và chân thành.
"Yunho..." giọng hắn rất nhẹ, như mây trên trời.
"Jae..." tôi ôm lấy thân thể mềm mại của hắn, hôn sâu, môi tựa hồ đã muốn bị răng nanh cắn rách, máu tươi ngọt ngào trượt theo khóe miệng chảy xuống. Có vẻ như có thứ gì đó cay đắng hơn đang chảy vào miệng, hóa ra là nước mắt...
Hắn bỗng nhiên thô bạo xé quần áo tôi, kể cả quần lót, đầu lưỡi ấm áp chậm rãi lướt xuống, mang theo máu đỏ tươi liếm lên ngực tôi, bụng, lưu luyến tại hạ thể và bên trong bắp đùi, tôi nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lưng trơn bóng của hắn, cúi đầu xuống, nhìn thấy hắn đang ghé vào dưới thân tôi, điên cuồng hôn lên cơ thể tôi.
"Ưm..." hắn dùng lửa nóng trong khoang miệng bao bọc phân thân đang cương cứng của tôi, liếm lộng qua lại, rất nhiều nước bọt của hắn và phân thân tôi không ngừng va chạm, dâm mĩ rồi lại thở dốc tràn ra miệng. Hắn dùng đầu lưỡi nhọn liếm lộng linh khẩu của tôi, giống như muốn luồn vào bên trong, kích thích như điện giật khiến tôi toàn thân rùng mình.
Tôi không tự chủ nắm chặt tóc hắn, khẽ di chuyển qua lại, giảm bớt kích thích nơi hạ thể.
"A... Jae..." trong não lóe lên một tia sáng, tựa hồ nhớ lại đêm đầu tiên gặp mặt, Jaejoong mỉm cười, Jaejoong rất ôn nhu...
Dịch thể màu trắng bắn ra trong miệng hắn, tôi nhẹ nhàng xoa cổ họng hắn bởi vì nuốt dịch thể kia mà không ngừng run run, cảm nhận được dịch thể đang chảy xuống.
Hắn nằm trên người tôi, không ngừng thở hổn hển, khắp người đều là một lớp mồ hôi tinh mịn, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng, tôi si mê thăm dò hậu huyệt của hắn, hai ngón tay tiến vào, nội bích nóng bỏng bên trong lập tức hút lấy tôi, có chút chống cự, tôi chậm rãi di chuyển qua lại, dần dần tăng tốc độ nhanh hơn, càng ngày càng sâu đến điểm mẫn cảm của hắn, mô phỏng động tác làm tình.
"Ưm... Yunho... Yunho..." hắn không chịu được vặn vẹo thắt lưng, đột nhiên ngồi dậy, đẩy tôi không chút phòng bị ngã trên giường.
"Ôi?... A... Jae... Ưm..."
Hắn dùng ngón tay vuốt ve hậu huyệt mình, cố gắng ngồi mạnh xuống người tôi, chưa được bôi trơn, thậm chí vẫn chưa được mở rộng hoàn toàn, hắn cứ như vậy đem phân thân của tôi chôn vào trong cơ thể.
Tôi nhìn hắn không ngừng đổ mồ hôi, đau lòng hỏi, "Jae... Đau không?"
Hắn lắc đầu, nắm lấy hai tay tôi, mười ngón đan vào nhau. Bắt đầu đong đưa thắt lưng, qua lại ma sát phân thân tôi đã sớm nổ tung.
Tôi gắt gao nắm lấy hai tay hắn, đôi mắt mơ màng, nhìn thiên hạ ở trước mặt cao thấp lên xuống, dường như có một số thứ đang chậm rãi biến mất, dần dần rời xa.
Một mảng ánh sáng chói mắt, tôi nhìn thấy phía dưới chân giường là bức ảnh đã ố vàng kia, có lẽ vừa mới rơi xuống từ chiếc áo ngủ của Jaejoong, nó đang nằm yên lặng, tôi nheo mắt lại, im lặng nhìn chăm chú, Yoochun vẫn tươi cười xán lạn, hắn gắt gao ôm lấy Jaejoong, giữa những năm tháng không hề có phiền muộn, trong những ngày tươi sáng của cuộc đời.
Yoochun đều nhìn thấy đi.
Tôi nhắm mắt lại, vẫn không có nước mắt chảy ra.
Một lần phát tiết dục vọng, cũng không phải là kết thúc, mà là sự khởi đầu mới, không ngừng va chạm, không ngừng trầm luân, không biết bao nhiêu lần cực khoái, không ngừng thay đổi tư thế thân thể, chúng tôi điên cuồng hoan ái, dùng sinh mệnh cạn kiệt để yêu.
Khăn trải giường bị dịch thể sền sệt làm ẩm ướt, trơn trượt, tản ra hương vị tình dục, trôi dạt trong không khí.
Mặt trăng mọc lên, lại lặn xuống, đêm, ngày, chúng tôi dây dưa cùng nhau, buông thả dục vọng của nhau.
Không ăn, không uống, ngất đi rồi tỉnh lại, giao hợp không tiếng động, dày đặc hơi thở dốc, dục vọng và tình yêu đan xen vào nhau, là trái tim điên cuồng.
Phảng phất bên trong, tôi tựa hồ nghe thấy hắn khẽ cắn bên tai tôi.
"Hư... Đừng nói, dùng thân thể cậu, cảm nhận tình yêu của tôi..."
Màn đêm thứ hai buông xuống, hắn nằm trên người tôi, hơi thở mong manh, thế nhưng lại dùng hết sức lực cuối cùng hung hăng cắn lên ngực ở vị trí trái tim tôi, cho đến khi máu chảy ra.
"Yunho... Tôi yêu cậu."
Trước khi thiếp đi nghe thấy một câu nói, rất lâu giống như đã chờ đợi cả một cuộc đời, tôi ôm hắn, nặng nề ngủ thiếp đi, không có những cơn ác mộng, thay vào đó là nhìn thấy ngôi nhà hạnh phúc của chúng tôi...
***
Jaejoong tự sát, chết ở trên giường của hắn và Yoochun, hắn nằm phía bên phải giường, đối diện với vị trí của Yoochun.
Anh, ngay cả lúc chết đều phải đi cùng hắn sao?
Quá tàn nhẫn.
Hắn đã ra đi rất bình yên, cả một lọ thuốc ngủ, khiến cho hắn vĩnh viễn ngủ say, không để lại bất cứ thứ gì.
Tôi khóc, nhưng nước mắt không tuôn trào mãnh liệt như thủy triều, mà nhỏ từng giọt trên cơ thể đã cứng đờ của hắn.
Tôi bế hắn vào phòng tắm, dùng nước ấm rửa sạch dịch thể còn chưa khô trên người hắn, vẫn còn hòa lẫn với mùi cơ thể tôi, lấy tay nhẹ nhàng ấn vào hậu huyệt hắn, dịch thể liền ào ạt chảy ra.
Nước mắt tôi từng giọt từng giọt rơi xuống bồn tắm, tạo ra những gợn sóng.
Dùng khăn tắm quấn quanh thân thể đã không còn thấm nước của hắn, nằm ở trên giường, tôi nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, tinh tế hôn, lưu lại một vết nước bẩn lớn.
Cởi quần áo trên người, kéo lớp chăn mỏng, đắp trên người cả hai, làn da nóng hổi của tôi chạm vào thân thể đã lạnh ngắt của hắn, run rẩy một chút, lại gắt gao ôm, tôi hôn lên đôi môi đã khép chặt, nụ hôn ẩm ướt triền miên kéo dài tới cổ, ngực, thắt lưng mềm mại... thậm chí là phân thân vẫn chưa bị đông cứng.
Nước mắt đã cạn khô, không thể phát ra dù chỉ là một tiếng rên rỉ.
Liên tiếp bao nhiêu đêm, tôi không cách nào tính được, vẫn ôm thân thể đã bắt đầu thối rữa của hắn, yên lặng trợn tròn mắt.
Ngủ rồi lại tỉnh.
Lại bắt đầu những cơn ác mộng, mặc dù ôm lấy thân thể hắn, nhưng vẫn rất cô đơn.
Anh, tôi rất yêu anh.
Muốn cùng hắn làm tình, một loại ý muốn điên rồ. Tôi lộng phân thân của chính mình, cảm nhận được nó đang từ từ cứng lên, nằm trên người hắn, đặt dục vọng cương cứng lên huyệt khẩu đã thối rữa, qua loa ra sức, liền tiến vào trong, không có hơi ấm cơ thể...
Tôi liếm cánh môi đã trắng bạch, chậm rãi khuấy động, tôi nhớ nụ cười của hắn... Mỗi một lần nhu tình, mỗi một giọt nước mắt.
Khoái cảm dần dần kéo tới, tôi thở hổn hển phóng ra dục vọng.
Hư thoát nằm trên người hắn, ánh bình minh rực rỡ xuyên qua bức màn dày chiếu vào, tôi lặng lẽ quan sát từng chùm ánh sáng, tâm trạng yên tĩnh kia đã trở lại, tôi lấy tay che mắt, ánh sáng vẫn luồn qua khe hở ngón tay, có phần chói mắt, tôi nhíu mày, dùng tay còn lại che hai mắt đang nhắm chặt của Jaejoong, không thể đánh thức hắn, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn, Jaejoong rất yêu quý làn da của mình, cũng không thể quấy rầy giấc ngủ đẹp của hắn. Nhưng tôi thực sự xin lỗi, hai ngày nay đã không tắm rửa cho anh, da đã có mùi, anh tức giận chứ, nhất định tức giận. Thế nhưng phải ngoan ngoãn, tôi sẽ luôn yêu anh, đúng vậy, luôn ở bên cạnh anh, anh có cảm nhận được không?
Thứ gì đó vẫn còn chôn trong cơ thể hắn lại vừa cứng lên, tôi hé miệng cắn vào môi hắn, vẫn ngon như vậy, Jaejoong đáng yêu của tôi.
Thân thể lại bắt đầu luật động, hắn đã chết nhưng hậu huyệt vẫn đang cắn chặt tôi, tuy rằng đã không còn hơi ấm, nhưng chỉ cần nghĩ đến đó là thân thể hắn, tôi sẽ hưng phấn...
Rốt cục tiếng rên rỉ cuối cùng cũng bật ra khỏi miệng, trái tim đang ở đỉnh cực khoái ngay lập tức co thắt lại, thị lực ngày càng yếu đi, tôi từ từ ngã xuống, nằm trên người hắn, dùng hơi sức cuối cùng nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn.
Cảm giác chết đi, cuối cùng đã cảm nhận được...
Dùng ý thức cuối cùng để cảm nhận toàn bộ sự sống, bao gồm cả trái tim yêu này của tôi.
Cuối cùng hiểu ra một chút, tình yêu của tôi đúng là đau khổ.
Trước mắt trở nên mơ hồ, giống như thể tái sinh, tôi nở nụ cười, mí mắt nặng nề từ từ mấp máy, hãy để tôi nhìn hắn một lần sau cùng, Jaejoong của tôi.
Nếu có kiếp sau, hãy để chúng tôi làm hai con côn trùng nhỏ bé, không có phiền muộn trên thế giới, bình thường yêu nhau.
***
Nhật báo Seoul
Sáng nay, phát hiện sự cố rò rỉ gas bên trong khu biệt thự XX tại Seoul.
Người chết là hai nam nhân. Trong đó, một người đã chết cách đây vài ngày, thi thể đã thối rữa.
Cảnh sát điều tra, hai người đều là tự sát.
(toàn văn hoàn)
***
Lời cuối sách: Cuối cùng đã hoàn thành Bệnh yêu, thời gian viết nó cũng không quá lâu.
Hôm nay kết thúc, có chút không nỡ, hai người họ không chết, mà sẽ luôn sống trong tác phẩm, sẽ tiếp tục sống, sống trong tim tôi.
Trong lòng mỗi người đều có một số chuyện không thể nào quên, nhưng lại phải quên đi tình yêu.
Tình yêu điên cuồng, nhưng lại bị hiện thực xã hội kiềm nén.
Đây xem như là một đoạn văn ngắn, cũng không có nhiều ngôn từ để miêu tả, chỉ muốn bày tỏ sự điên cuồng và tuyệt vọng của tình yêu.
Không có ai đúng ai sai, nhưng hình như tất cả đều sai lầm, sai lầm trong tình yêu.
Tôi cho rằng kết thúc này viên mãn nhất, bởi vì, bất luận ai sống tiếp, đều là một sự đau khổ.
Không bằng, để chúng ta tin tưởng có kiếp sau, kiếp này không thể có một tình yêu trọn vẹn, hãy để tình yêu được tiếp tục ở kiếp sau.
Cuối cùng, tôi hy vọng rằng tất cả những người đang yêu và được yêu đều có thể hạnh phúc, đời người ngắn ngủi, chi bằng tuổi trẻ cứ buông thả một lần, mà sôi nổi với tình yêu.
Lúc 21 giờ 37 phút ngày 02 tháng 07 năm 2008, kết thúc Bệnh yêu, nhưng tình yêu không bao giờ dừng lại.
_The end_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro