Before you go
Author: Yunjae_hlub ( Alinusee )
Translators : Minnie north pole ( Xmen Penguin ) and Amy
Beta: Tomoyo Daidouji
Disclaimer: DBSK doesn't belong to me or anyone
Rating: PG13
Pairings: Yunjae, Jaechun
Genre: Romance, Drama
Length: one-shot
Status: finished
FLASH BACK
Người đàn ông xinh đẹp đứng trước mặt người yêu của mình với đôi mắt sưng húp, cái mũi cùng với cặp môi cong đỏ lựng.
"Anh nói chúng ta hãy chia tay."
"Tại ... tại sao?" Một giọt nước mắt lăn dài trên má khi cậu nhìn đăm đăm người yêu của mình, người cậu đã yêu suốt chín năm qua.
"Vì ... anh không thể yêu em thêm nữa. Anh xin lỗi." Hắn ngập ngừng, đầu cúi xuống, không dám nhìn cậu. Hắn biết nếu nhìn vào khuôn mặt ấy, hắn sẽ không đành lòng đi.
"Yunho ah, ... làm ơn ... đừng làm vậy với em. Anh biết em yêu anh nhiều như thế nào mà. Anh ... là nửa kia của em ... Em ... em không biết phải làm gì nếu không có anh." Cậu cầu xin.
"Đó là lí do tại sao em hãy đừng yêu anh nữa ... trước khi anh khiến em thêm đau khổ. Em sẽ tìm được người tốt hơn Jaejoong ah. Quên anh đi, nhé?" Yunho trả lời, mắt dán chặt xuống đất.
"Không, em sẽ không để anh đi! Em sẽ không bao giờ quên anh!" Jaejoong hét lên, nước mắt chảy ròng ròng. Tuyệt vọng, cậu vồ lấy tay áo của Yunho, cố gắng nhìn thẳng vào mắt hắn. "Yunho ah, sao anh không nhìn em? Nếu anh muốn đi, sao không thể nhìn thẳng vào mặt em mà nói? Nhìn em đi, khỉ thật!" Jaejoong gào to, giọng nói ngập tràn đâu khổ và buồn bã.
Chậm rãi, Yunho ngẩng đầu lên và nhìn người yêu của mình. "Đây là lần cuối cùng anh nói điều này ... Jaejoong ah ... tất cả giữa chúng ta đã kết thúc." Yunho khum hai bàn tay lại đỡ khuôn mặt Jaejoong và trao cho cậu nụ hôn cuối cùng. Một giọt nước mắt trào ra khi hắn hít vào, mùi hương của Jaejoong. Môi hắn chuyển động nhẹ nhàng trên môi Jaejoong, cố gắng ghi nhớ bờ môi hắn thích hôn, làn da hắn thích chạm vào và mùi hương hắn thích ngửi.
Sau một phút hắn ngừng hôn. "Vĩnh biệt Jaejoong." Yunho nói và bước đi, để lại Jaejoong khóc mãi không thôi.
"Yunho ah, ... làm ơn! ... Đừng đi ...! Em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh, anh có nghe em không?! Đừng rời xa em, anh yêu!" Jaejoong khuỵu ngã. Trái tim cậu vỡ tan thành ngàn mảnh, cậu không hiểu tại sao Yunho lại làm cậu đau lòng như vậy. Người duy nhất biết cách hàn gắn trái tim cậu lại là người khiến trái tim cậu tan nát lúc này. Cậu sống tiếp thế nào đây?
_________________
"Yunho ah."
Một tiếng gọi đột ngột vang lên đưa Yunho trở lại thực tại. Cậu chàng ngồi cạnh hắn mỉm cười. "Lại nghĩ về người yêu của anh hả?" Cậu ấy hỏi.
Yunho cười một cách yếu ớt với cậu. Chuyến bay đường dài như đang rút dần sức lực của hắn. Cơ thể vốn đã ốm yếu nay lại càng thêm tàn tạ và mệt mỏi. Nhưng hắn còn phải đợi một tiếng nữa trước khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Incheon.
"Anh có thích không? Chúng ta sắp về đến Hàn Quốc rồi." Cậu hỏi.
"Uhm ..." Hắn tựa đầu lên cửa sổ, dõi theo những tia nắng vàng kim của bình minh đang vươn mình qua tầng mây dày như thể rũ bỏ tấm chăn trắng mềm mại để thức dậy. Tim hắn đập liên hồi vì rất nhiều thứ lướt qua tâm trí. Hắn sẽ được gặp người yêu, hay còn là người yêu cũ của hắn lần nữa. Đó là tất cả những gì hắn muốn sau ba năm xa cách.
"Anh tự hỏi nếu cậu ấy vẫn còn nhớ anh." Yunho nói.
"Em chắc là anh ấy vẫn còn nhớ anh mà Yunho." Cậu nắm nhẹ lấy tay Yunho.
"Cảm ơn Junsu. Cảm ơn vì đã chấp thuận ước nguyện của anh."
Junsu tủm tỉm. "Em sẽ làm bất cứ thứ gì vì anh nếu nó khiến anh vui." Cậu nói.
Yunho lại quay đầu nhìn ra cửa sổ.
YUNHO'S POV
Đã ba năm rồi kể từ lúc tôi rời bỏ em. Tôi lo lắng, nhưng trong thâm tâm tôi đang rất hạnh phúc. Ba năm vừa qua là khoảng thời gian khó khăn của cuộc đời tôi, không thể nắm lấy em, yêu em và chạm vào em là đòn tra tấn đau đớn nhất với tôi. Tôi nhớ em rất nhiều. Tôi không muốn thức gì khác ngoài việc gặp em. Bây giờ em chắc hẳn rất đẹp. Kể cả sau ba năm ... em vẫn là người tôi yêu. Tôi không thể quên em được.
Tôi có ích kỉ không nếu tôi ước gì em không quên tôi, khi tôi đã bảo em phải quên tôi đi và tiếp tục sống? Bất kì phản ứng nào của em, chỉ biết được khi em gặp tôi ... Tôi chỉ biết được khi tôi đứng trước mặt em.
END OF POV
Yunho nhìn xung quanh nhà, mọi thứ vẫn y nguyên như hồi hắn đi. Lật những tờ giấy phủ sopha và bàn ghế, bụi bay khắp phòng.
"Yunho ah, e, sẽ dọn dẹp ở phòng khách, anh có thể bắt đầu từ phòng ngủ của anh. Mong là không có gì mất mát. Anh biết mọi người hay có kiểu lẻn vào nhà người khác ăn cắp đồ mà." Junsu nói.
"Uh." Yunho cười và đi bộ lên phòng ngủ của hắn. Chậm rãi mở cửa, hắn nhìn vào bên trong căn phòng. Căn phòng có quá nhiều kỉ niệm giữa hắn và Jaejoong. Hắn chợt đỏ mặt khi mường tượng lại nụ hôn đầu tiên của hắn và Jaejoong ở chính nơi này. Ba năm thật sự là khoảng thời gian dài với hắn, đủ để hắn gần như nquên rằng hắn có quá nhiều ảnh của Jaejoong. Cả bốn bức tường bị phủ kín bởi những bức ảnh, hay bởi những kí ức ngọt ngào giữa hắn và Jaejoong mà hắn luôn muốn lưu giữ.
Sự đa dạng và phong phú của những bức ảnh không hề khó giải thích: Hắn là nhiếp ảnh gia. Hắn thích chụp ảnh, nhất là Jaejoong. Hắn muốn nắm bắt được tất cả những biểu cảm vô cùng đáng yêu trên khuôn mặt trái xoan của cậu. Yunho tiến lại gần bức tường và chậm rãi ngắm từng tấm ảnh một trên đó. Hắn khẽ cười khi nhìn vào con người xinh đẹp trước kia từng là người yêu của hắn. Hắn bắt gặp bức hình lớn ở mảng tường bên cạnh. Chầm chậm bước tới, hắn đắm đuối nhìn khuôn mặt xinh xắn mà hắn rất nhớ. Nụ cười trên khuôn mặt Jaejoong là một vẻ đẹp thật tinh khiết. Khuôn mặt cậu không là gì khác ngoài việc hoàn hảo, không tì vết, mềm mại, mong manh, và còn nhẹ nhàng nữa. Đôi mắt to tròn như của thiếu nữ nhưng không thiếu phần sắc bén, và đường cong hoàn hảo của đôi môi mọng đỏ, khiến cậu giống như một thiên thần.
Yuhno nâng tay lên, vuốt ve má Jaejoong như thể cậu đang đứng trước mặt hắn. Nước mắt hắn chỉ chực trào vì nhớ lại rằng hắn đã làm tổn thương con người này – người mà hắn rất yêu.
"Yunho ah." Junsu gọi hắn từ phía sau.
Yunho quay lại nhìn Junsu, và thấy cậu bé đang cực kì phấn khích.
"Wow." Junsu cười và bước vào. "Thật ... đáng kinh ngạc, đây là Jaejoong-shi phải không? Người yêu của anh?" Junsu hỏi.
"Đúng vậy." Yunho cười với Junsu.
"Wow, anh ấy thật ... đẹp." Junsu ồ lên khi đến gần và nhìn tấm hình lớn trước mặt cậu. "Wow, anh ấy thật ... hoàn hảo." Junsu bĩu môi. "Hèn chi anh yêu anh ấy như vậy ... Em ghen tị đấy."
Yunho cười khẽ. "Junsu ah, em cũng đẹp như cậu ấy vậy." Hắn vò rối tóc cậu.
"Anh đã sẵn sàng chưa? Đây sẽ là lần đầu tiên anh gặp anh ấy sau ba năm." Junsu nói.
"Ba năm qua anh chưa bao giờ thôi nhớ cậu ấy. Anh muốn gặp cậu ấy hơn bất cứ thứ gì hết." Yunho cười.
"Anh nên chuẩn bị đi. Nhưng trước khi đi, hãy nhớ giờ giấc sinh hoạt đấy." Junsu nói.
Hắn buồn bã nhìn Junsu. "Ừ, ... anh sẽ giải quyết nhanh thôi." Yunho nói.
_______________________________
"Jaejoong ah, muộn rồi. Anh cứ đi đi, để em đóng cửa hàng."
"Changmin ah, em chắc không?" Jaejoong cười, hỏi.
"Uh ... cứ đi đi, đừng lo nhé? Với lại em không muốn vị hôn phu của anh phải đợi vì anh phải làm việc." Changmin nói.
"Cảm ơn, anh biết ơn em nhiều lắm." Jaejoong cười.
Jaejoong cởi tạp dề, khoác áo jacket và choàng khăn vào. "Hẹn gặp em ngày mai." Cậu nhoẻn cười.
"Ừ, đi đi, đừng bắt anh ấy đợi lâu."
Jaejoong khẽ cười và bước ra khỏi cửa hàng hoa. Cậu lôi di động ra, đọc tin nhắn từ người yêu của cậu.
"Anh đang đợi, nhanh lên."
Cậu mỉm cười định nhắn tin trả lời nhưng lại nghĩ nên để tên đó đợi một lúc có lẽ tốt hơn. Ai bảo hắn đã đi quá lâu, giờ cũng nên nếm trải cảm giác của cậu. Một cái nhếch mép thoáng xuất hiện trên khuôn mặt cậu. Jaejoong cho điện thoại vào túi áo, tiện tay rúc vào sâu hơn trong chiếc áo rét, miệng xuýt xoa. "Aish ... lạnh quá" cậu khẽ rên lên.
" Lạnh sao không tìm chỗ trú mà lại đứng giữa đường thế kia?"
Jaejoong bàng hoàng. Cậu có nghe đúng không vậy? Giọng nói cậu vừa nghe ấy. Đó chỉ là ảo giác hay chính là giọng nói đã biệt tăm suốt ba năm qua? Thật nhanh chóng, Jaejoong quay người lại nhìn ra đắng sau. Mắt cậu mở to hơn khi cậu nhìn chòng chọc vào người trước mặt cậu. Lại một giấc mơ nữa sao? Hay là thật? Ba năm rồi cậu không được thấy con người này và bây giờ người đó đang đứng trước cậu, vãn đẹp trai hơn bao giờ hết. Hắn vẫn dùng loại nước hoa trước kia khi hắn còn ở bên cậu.
"Yun ... Yunho." Jaejoong nói, miệng run run.
Nụ cười thoáng qua trên mặt Yunho khi hắn tiến đến gần cậu và hỏi. "Em vẫn khỏe chứ?"
—————————————
Ở một góc khuất của công viên, nơi không có lối đi rẽ vào nhưng vẫn được đặt một chiếc ghế dài và một cột đèn, xung quanh rậm rì cây xanh, Yunho và Jaejoong ngồi đó. Không một âm thanh nào phát ra từ họ, chỉ có những làn khói trắng phả ra đều đều theo nhịp thở rồi lại nhanh chóng thấm xuyên qua bóng đen của các lùm cây và biến mất. Ánh sáng vàng ấm của ngọc đèn đường chiếu xuống lưng hai người như vỗ về, nhưng vẫn chẳng thể nào làm nhẹ bớt sự căng thẳng đang ghì chặt cuống họng họ. Đây là nơi Yunho chia tay Jaejoong, là nơi chứng kiến sự đau khổ tột độ của hai người. Không vốn đã ảm đạm, nay lại thêm nặng nề khi kí ức về cái ngày khủng khiếp đó lách qua kẽ hở của tấm màn lãng quên và bắt đầu gặm nhấm ruột gan họ.
"Em đã thay đổi nhiều." Yunho nói, phá vỡ sự im lặng. "Trông em rất đẹp."
Jaejoong đảo mắt, không muốn nhìn hắn. "Sao anh ở đây?"
"Jaejoong ah ..."
"Anh đi mà chẳng nói lời nào ... và bây giờ anh về nói chuyện với tôi như thể mọi thứ đã thay đổi. Rốt cuộc anh là loại người gì vậy?"
"Em ... em không muốn gặp anh sao?" Yunho hỏi, cảm giác như trái tim đang bị ai đó bóp nghẹt lại.
Jaejoong vẫn tiếp tục không nhìn hắn. "Không ... tại sao tôi lại muốn gặp ai đó đã bỏ tôi đi không một lí do? Anh biến mất sau đêm đó ... Anh đã đâm thẳng vào tim tôi rồi lạnh lùng bỏ đi, bỏ mặc mọi lời cầu xin của tôi. Anh không biết anh đã làm tôi đau như thế nào đâu. Anh trông đợi là tôi đã quên mọi chuyện xảy ra lúc đó à? Anh chờ mong là tôi sẽ tha thứ cho anh sau tất cả mọi chuyện anh bắt tôi phải chịu đựng sao? Nói đi! Tại sao anh trở về?" Jaejoong rít lên.
"Tại sao anh trở lại? ... Bởi vì ... anh nhớ em." Yunho thấp giọng nói.
Jaejoong nuốt nước bọt. Cổ họng cậu nghẹn lại vì cố ngăn dòng nước mắt chảy ra. "Nhớ tôi?" Cậu cười khinh khỉnh. "Anh đi suốt ba năm qua mà không liên lạc gì ... và bây giờ anh nói anh quay về vì anh nhớ tôi? Anh nghĩ tôi ngốc chắc?" Jaejoong hỏi.
"Anh chưa bao giừo nghĩ như vậy Jaejoong ah."
"Vậy thì anh nghĩ gì? Anh nghĩ tôi là người anh có thể bỏ rơi khi anh muốn và quay lại khi anh cần có ai đó chơi cùng hả?"
"Anh ... chưa bao giờ nghĩ bất cứ thứ gì như vậy Jaejoong." Yunho trả lời, cố gắng làm chủ giọng nói đang run rẩy. "Anh ... đi ... vì anh có lí do của mình ... Anh trở lại vì anh có lí do .. lí do đó là ... em, Jaejoong." Yunho nhìn Jaejoong, cố gắng tìm kiếm chút cảm xúc gì đó từ cậu.
Jaejoong bật cười. " Anh không phải là ngời bảo tôi là phải quên anh sao? Anh không phải là người nói mọi chuyện đã chấm dứt sao? Vây sao tôi là lí do để anh về?"
"Jaejoong ah ..." Yunho nói, vươn tay ra chạm vào Jaejoong.
"Đừng đụng vào tôi." Jaejoong hét lên, hất tay Yunho ra khỏi người cậu. "Tôi không muốn anh đụng vào tôi! Anh không có quyền gì để chạm vào người tôi!"
"Jaejoong ah." Yunho bất ngờ trước phản ứng của Jaejoong. Jaejoong chưa bao giừo lên giọng như vậy với hắn trong chín năm bên nhau.
"Anh nghĩ anh là ai?! Anh không được phép chạm vào người tôi! Anh nghĩ anh vẫn còn sở hữu tôi sao?" Jaejoong hỏi, bờ môi run run vì cố nín khóc, nhưng đã quá muộn, nước mắt đã chảy dài trên má cậu.
"Jaejoong ah ... Anh ... anh xin lỗi." Yunho nói, vẻ mặt khổ sở.
"Xin lỗi? Anh còn nhớ ngày đó không? Tôi đã van xin anh ở lại nhiều thế nào? Bao nhiêu thế nào? Bao nhiêu lần tôi nói tôi yêu anh?" Jaejoong hỏi. "Nhưng anh có nghe không? Không, anh không hề. Anh chỉ bỏ đi ... không chỉ thế, anh biến mất khỏi cuộc đời tôi. Anh có biết phải khó khăn như thế nào tôi mới quên được anh không? Tôi như chết dần bên trong, trong khi anh ... tôi không biết ... sống cái cuộc sống chết tiệt của anh!" Jaejoong gào lên.
Yunho bặm môi để kìm lại nước mắt khi hắn nghe những lời nói của Jaejoong. "Anh ra đi ... bởi anh nghĩ đó là điều tốt nhất cho cả hai chúng ta ... nếu anh suy nghĩ thấu đáo hơn ... nếu anh có thể quay ngược thời gian ... anh sẽ ở đây với em Jaejoong. Anh ân hận vì tất cả mọi thứ. Anh hối hận vì đã rời bỏ em ba năm trời. Làm ơn Jaejoong ... anh có thể ... có thêm chỉ một chút thời gian với em không?" Yunho hỏi, ngẩng đầu dậy nhìn Jaejoong, Hắn đã khóc.
"Thời gian?" Jaejoong hỏi. "Tại sao anh không trở về từ ba năm trước? Có lẽ anh đã có cuộc sống tốt đẹp bên tôi Yunho ah. Tôi rất tiếc Yunho ... tôi không thể dành thêm thời gian cho anh dù chỉ một phút." Jaejoong nói. "Anh thấy chứ ... tôi đã tìm được người khác rồi."
"Em ... gì cơ?" Yunho hỏi một cách hoài nghi.
Jaejoong cười tự mãn. "Có lẽ tôi phải cảm ơn anh, Yunho. Bởi anh đã bỏ tôi nên tôi mới có thể tiếp tục bước đi mà tìm thấy người đó. Anh đã đúng, ngoài kia còn nhiều người tốt hơn anh gấp trăm, gấp vạn lần. Nếu tôi không bị anh vứt bỏ một cách phũ phàng như vậy, nếu tôi không rời bỏ cái quá khứ đáng nguyền rủa đó thì tôi đã không gặp được người đó." Jaejoong giơ tay lên để cho Yunho thấy chiếc nhẫnsáng lấp lánh trên ngón áp út của cậu. "Anh thấy chứ? Tôi đã đính hôn rồi, và tôi sẽ cưới trong vài ngày nữa thôi. Đã quá muộn rồi Yunho." Jaejoong nói. "Bây giờ nếu anh không phiền, bạn trai đang chờ tôi." Jaejoong nói nhanh rồi quay đi.
"Jaejoong."
Jaejoong chết lặng khi cậu cảm nhận được cánh tay của Yunho ôm chặt lấy eo cậu. "Không ... Không phải như vậy đúng không? Em ... không thể yêu ai khác ngoài anh, Jaejoong." Yunho van xin, giọng lạc hẳn đi.
"Và tại sao tôi không thể? Anh là người ruồng bỏ tôi. Tôi đã chấp nhận quyết định của anh Yunho ah ... bây giờ đến lượt anh ... Thôi đi yunho ! Hãy quên quá khứ đi Yunho, tôi không còn yêu anh nữa. Như anh đã nói trước khi tôi đổi thay. Không chỉ bên ngoài mà còn tất cả mọi thứ bên trong. Trong tim tôi ... không còn chỗ cho người như anh." Jaejoong nói, giật tay Yunho ra khỏi eo cậu.
"Jaejoong ah, ... làm ơn ... kể cả em không còn yêu anh nữa ... Anh ... anh xin em ... chỉ ... chỉ một ngày thôi ... chỉ cần cho anh một ngày của em thôi Jaejoong. Để chúng ta lại được bên nhau như ngày xưa, trước khi anh ... đi ..." Yunho khóc lên bờ vai Jaejoong.
"Dù chỉ một phút thôi ... tôi không hề muốn ở bên anh nữa." Jaejoong quay mặt lại nhìn Yunho, đôi mắt ngập nước căm phẫn nhìn hắn.
"Vậy ... e ... em muốn anh làm gì? Jaejoong ah ... anh ..."
"Tôi muốn anh ra đi." Jaejoong cắt ngang lời Yunho cụt lủn. "Tôi muốn anh đi và không bao giờ trở lại." Jaejoong đay nghiến nói trước khi bước đi, bỏ lại Yunho câm lặng trong màn đêm.
Hắn đau đớn nhận ra cậu đã hoàn toàn vuột khỏi tầm với của mình. Jaejoong mà hắn yêu chết thật rồi, cậu đã chết cùng cái ngày tình yêu giữa hai người tan vỡ. Jaejoong bây giờ không còn là Kim Jaejoong của Jung Yunho nữa rồi ...
"Jaejoong ah, em có thật sự phải nói vậy không? Đó có thật sự là điều em muốn không? Nếu một ngày anh thực sự ra đi và không bao giờ trở lại ... liệu em vẫn sẽ mỉm cười như em luôn vậy không?"
Hắn tuôn ra một tràng cười cay đắng. Bỗng tim hắn đập loạn nhịp, hơi thở đột nhiên gấp gáp. Cúi gập người trên hai đầu gối, hắn níu chặt áo sơ mi, cổ họng rít lên vì cố hớp lấy không khí, muốn làm dịu đi lộng ngực đang đau như cào xé vì thiếu dưỡng khí. Hắn gượng dậy tìm thuốc nhưng không thấy ở đâu hết.
Hắn lục di động ra từ túi quần. Sau vài hồi chuông, cuối cùng đã có người nhấc máy.
"Jun ... Junsu ah ... em đến đây ... có được không ... anh không nghĩ anh có thể tự đi về nhà được."
"Em sẽ tới đó nhanh thôi, Yunho ah cố lên."
Yunho dập máy. "Đi ... đi và không bao giờ trở lại." Yunho lặp lại từng từ Jaejoong nói trong đầu.
—————————————
Junsu đưa cho Yunho ít thuốc. Nhìn vào những viên thuốc, hắn thở dài. "Mục đích của việc uống những thứ này là gì ... khi mà chẳng có mục đích gì cả?"
"Này, đừng nói vớ vẩn. Nếu anh không uống thuốc, em sẽ nhét chúng vào mồm anh." Junsu đảo mắt.
Yunho cười, nuốt hết thuốc.
"Aish ... đồ ngốc này, mục đích là gì? Mục đích là để anh sống được lâu hơn." Junsu thì thầm. "Yunho ah ... chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh gặp Jaejoong-shi chưa?" Junsu hỏi.
"Rồi." Yunho trả lời.
"Vậy? Junsu cười hỏi. "Anh ấy nói gì? Anh ấy có vui khi gặp lại anh không?"
"Không. Anh nghĩ nhìn thấy anh có lẽ là điều đau đớn nhất với cậu ây."
"Hả?" Junsu rướn lông mày.
"Cậu ấy bảo anh đi ... đi và không bao giờ trở lại." Hắn cười nhẹ.
"Gì ... gì cơ?" Junsu sửng sốt hỏi. "Anh ấy ... anh ấy thực sự nói thế ah?"
"Uhm."
"Em ... em không thể tin được! Làm sao anh ta có thể nói với anh như vậy? Em ... em sẽ nói chuyện với anh ta!" Junsu hét lên, thở hổn hển.
"Đã quá muộn rồi Junsu ah. Cậu ấy đã có người khác rồi."
"Hở? Anh ta ..." Junsu lắp bắp, ánh mắt đầy lo lắng. "Yun ... Yunho ah."
"Ổn cả mà Junsu. Anh không sao cả, anh đoán điều đó là tốt nhất phải không? Dù sao anh cũng không thể ở bên cạnh cậu ấy mãi được. Sự hiện diện của anh sẽ chỉ làm cậu ấy thêm khó chịu thôi."
Junsu bĩu môi. "Này nhé, anh ta sẽ phải hối hận vì đã nói vậy với anh. Anh biết sao không? Anh ta khong xứng đáng với anh, dù vậy anh lại quá tốt với anh ta. Em chắc chắn người yêu mới của anh ta chẳng thể nào sánh được với anh đâu." Junsu cười nói.
Yunho mỉm cười, kéo Junsu vào lòng và ôm cậu. Junsu tròn xoe mắt vì hành động bất ngờ này của Yunho, tim cậu xốn xang.
"Cảm ơn Junsu ... chỉ có em yêu anh thôi ... nếu anh không biết Jaejoong trước khi biết em, anh chắc chắn sẽ mời em đi uống cà phê."
Junsu giả vờ ho và đẩy Yunho ra. "Ai nói là em yêu anh? Em chỉ đang làm những việc một bác sĩ phải làm thôi." Junsu có thể cảm thấy da mặt mình đang đỏ lên. "Em ... em sẽ đi ngay đây." Junsu nói vội rồi phóng ra cửa.
"Junsu ah ..." Yunho gọi to, làm Junsu đứng sững lại.
"Hả?"
Yunho cười. "Đêm nay mơ về anh nhé." Hắn nháy mắt với Junsu.
"Aish ... ĐỒ NGỐC!" Junsu gào lên trước khi đóng sầm cửa lại.
—————————————
Một ngày nắng đẹp hiếm hoi của mùa đông. Yunho bước vào một nhà hàng ở ngã tư trung tâm, với toàn bộ phần mặt tiền được xây bằng kính để đón thứ ánh sáng dịu dàng mà mặt trời hất lên phía trời đông. Hẳn hắn sẽ chọn chỗ ngồi cạnh những bức tường kính đó nếu như không có ngày hôm qua. Nên hắn tự thu mình vào một chiếc bàn đặt khuất sau chân cầu thang, gọi một cốc cà phê và cứ thế ngồi mân mê suốt nửa tiếng đồng hồ. Cà phê nguội dần, còn hắn vẫn tiếp tục nhìn cái cốc mà chẳng thèm nhấp lấy một ngụm.
"Yunho." Tiếng nói phát ra từ đằng sau cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
"Yoochun ah." Yunho cười, nhìn cậu bạn tiến gần đến chỗ hắn ngồi.
"Cậu đã đợi lâu chưa?" Yoochun hỏi.
Yunho cười, lắc đầu.
"Aish, xin lỗi, mình bị tắc đường. Dù sao cũng khá lâu rồi kể từ lần cuối mình gặp cậu. Trông cậu khá hơn nhiều rồi đấy."
"Cảm ơn." Yunho cười nhẹ.
"Ngay bây giờ mình rất hạnh phúc, mọi thứ đang diễn tiến đúng như những gì mình mong đợi. Mình không thể đợi đến cuối tuần được. Mình sẽ thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới." Yoochun nói đầy phấn khích.
"Mình mừng cho cậu." Yunho nói, cố gắng nặn thêm một nụ cười.
"Yah, vậy khi nào mới đến lượt cậu đây?"
"Hả?" Hắn bối rối hỏi.
Yoochun cười khúc khích. "Người yêu của cậu, người mà cậu đã kể với mình ấy. Hai cậu thế nào rồi? Cậu đã gặp lại "người ấy" chưa?"
"Rồi."
"Vậy ... sao rồi? Hai cậu đã làm lành với nhau chưa?"
"Không." Yunho cười. "Cậu ấy đã tìm được người khác rồi."
"Hở?" Yoochun trợn mắt.
"Và cậu ấy sắp cưới rồi. Anh chàng nào cưới được cậu ấy quả thực rất may mắn." Hắn cười nhạt.
"Gì cơ? Vậy cậu đã nói với "người ấy" lí do cậu ra đi chưa?"
"Chưa."
"Yunho ah."
"Không sao đâu Yoochun, mình nghĩ dù sao đó cũng là điều tốt nhất. Mình đã khiến cậu ấy đau khổ, cậu ấy xứng đáng được hưởng hạnh phúc."
"Yunho ah, thật không công bằng! Cậu phải nói với người ta chứ ."
"Tại sao? Để tàn phá cuộc đời cậu ấy thêm một lần nữa? Mình không thể chỉ nghĩ đến bản thân mình được, cậu hiểu không?"
"Nhưng cậu ta phải biết, Yunho. Cậu bị đối xử không công bằng chút nào hết. Nếu mình là cậu mình sẽ làm bất cứ giá nào để giành lại cậu ta. Cho dù đó chỉ có ý nghĩa trong vòng một ngày, mình sẽ chiếm lấy cậu ta, vì cậu ta thuộc về mình."
"Mình vui vì cậu nghĩ vậy. Nhưng Yoochun ah, mình xin lỗi. Mình không nghĩ mình có thể đến dự đám cưới của cậu."
"Cái gì?!" Yoochun gầm lên. "Tại ... tại sao cậu lại đối xử như thế với mình vào phút cuối cơ chứ? Cậu hứa là sẽ làm phù rể cho mình, và cậu cũng hứa sẽ chụp ảnh cưới cho mình mà. Mình ... mình không thể tin được."
"Yah, mình xin lỗi, nhé?"
"Tại sao hả Yunho?" Yoochun phẫn nộ hỏi.
"Bởi vì cậu ấy nói ... mình phải đi ... đi và không bao giờ trở lại." Yunho nói với một vẻ mặt u sầu. "Mình quay về Hàn Quốc là chỉ để được gặp cậu ấy lần nữa, vậy mà cậu ta bảo mình đi và không bao giờ trở lại. Sau khi nghe vậy ... cậu muốn mình làm gì đây?"
"Thật ... thật là điên rồ. Yunho ah, đưa mình số điện thoại của cậu ta, mình sẽ gọi và nói chuyện tử tế với người đó. Mình không cần biết cậu ta là ai hay đang ở cùng ai, mình sẽ kể hết mọi chuyện về cậu và mang người đó về."
Yunho lắc đầu. "Cậu đúng là hay đùa."
"Làm ơn đi mà Yunho ... cậu phải dự đám cưới của mình." Yoochun cầu xin.
"Mình ..."
"Yoochun ah!" Tiếng gọi từ đằng sau thu hút sự chú ý của họ.
Nụ cười của Yunho nhạt dần, hắn há hốc mồm khi nhìn thấy người vừa kêu tên bạn hắn. Người đó cũng ngỡ ngàng không kém, cậu ta đứng sững lại khi nhận ra hắn đang ngồi với Yoochun. Yunho biết, thậm chí biết quá rõ về người đó. Thật không sai khi người ta nói Trái đất tròn.
Là ... JAEJOONG!
"Jaejoong ah." Yoochun cười với cậu.
"Ah ... chào." Jaejoong từ từ bước tới chỗ họ, tránh nhìn Yunho.
"Sao em đến muộn vậy?" Yoochun kêu ca.
"E ... em bị tắc đường. Em xin lỗi." Jaejoong ngập ngừng nói và ngồi xuống cạnh Yoochun.
"Không sao đâu." Yoochun nói. "Ah, dù sao, Jaejoong ah, đây là bạn anh, tên là Jung Yunho. Anh quen cậu ấy khi ở Mĩ. Còn Yunho, đây là vợ chưa cưới của mình, em tên là Kim Jaejoong."
Yunho nhìn Jaejoong, hi vọng cậu sẽ đáp trả lại ánh mắt của hắn dù chỉ một chút. Hắn lại muốn khóc. Còn bao nhiêu người trên thế giới này, sao Jaejoong lại chọn bạn hắn?
"Chào." Yunho nói lí nhí, làm Jaejoong phải ngước lên nhìn hắn với ánh mắt bối rối.
"Ch ... Chào." Jaejoong ngọng nghịu.
"Yah, Yunho ah, đây là người mình đã kể với cậu đấy. Cậu luôn hỏi mình tại sao mình phát điên lên được vì em ấy, cậu nhớ chứ? Em ấy rất đẹp đúng không?" Yoochun hỏi, vòng một tay qua eo Jaejoong và kéo cậu lại gần.
"Uh ... Uhm." Yunho nuốt khan.
"Mình cũng muốn gặp người đó của cậu. Cậu nói là không có ai sánh được với người yêu của cậu. Mình rất tò mò với vẻ ngoài của cậu ta, chắc chắn phải có gì đó rất đặc biệt nên mới khiến cậu phát cuồng lên như thế này, đúng chứ?" Yoochun nói.
Jaejoong ái ngại nhìn hắn. Cậu cảm nhận được nỗi đau đang lớn dần trong tim. Thật khó xử khi Yunho lại ở đây với cậu, và Yoochun.
"Cậu ấy ... đẹp ... giống như Jaejoong-shi đây." Yunho nói.
Jaejoong không rời mắt khỏi Yunho. Đôi môi bắt đầu run rẩy, cậu cảm thấy cổ họng như có cục gì chẹn cứng lại và mặt mình đang đỏ dần lên.
"Jaejoong ah, em nghĩ thế nào về bạn anh? Cậu ấy rất đẹp trai đúng không?" Yoochun hỏi.
"Eh?" Jaejoong lúng túng.
"Nhưng có một rắc rối em ah. Cậu ấy vừa bảo anh là không thể ở lại dự đám cưới của chúng ta được. Nếu không có cậu ấy, anh sẽ không có phù rể và cả nhiếp ảnh gia nữa. Em giúp anh động viên cậu ấy ở lại nhé? Có lẽ cậu ấy sẽ nghe em." Yoochun nói.
Yunho quay mặt đi, cố gắng che dấu nỗi đau trong ánh mắt hắn khi thấy người yêu của mình trong vòng tay người khác. Hắn thấy có lỗi với Yoochun, nhưng sự thật chính cậu ta đang làm hắn thêm đau đớn và ê chề như bị đâm lén sau lưng.
"A ... ah ... Y ... Yun ... Yunho-shii ... A ... Anh sẽ ... ở ... ở lại ... dự đám cưới của chúng tôi chứ? Nếu ... nếu anh có mặt ... anh ... anh sẽ khiến Yoochun ... rất vui." Jaejoong lắp bắp, mặt nóng bừng.
"Nếu tôi ở lại ... em cũng vui chứ?" Yunho hỏi.
"E ... Eh?" Jaejoong bối rối nhìn Yunho.
Yunho cứ cúi gằm mặt xuống bàn. "Khi một người hạnh phúc ... người kia lại buồn bã ... Khi một người tiếp tục bước đi ... người kia lại sống trong quá khứ ... Khi một người đang sống ... người kia đang chết dần." Hắn cười, ngẩng đầu dậy nhìn Jaejoong.
"Hôm qua người yêu tôi đã bảo tôi đi ... đi và không bao giờ trở lại. Tôi muốn hoàn thành ước nguyện của cậu ấy, đấy là lí do tại sao tôi sẽ ra đi. Nhưng vì ngày hôm nay ... Jaejoong-shi ... đề nghị tôi ở lại ... điều đó rất có ý nghĩa với tôi. Tôi sẽ ở lại ... tôi sẽ ở lại dự đám cưới của hai cậu ... nếu điều đó làm các cậu vui." Yunho gượng cười với Jaejoong.
Jaejoong nhìn hắn không chớp mắt.
"Hahahaaha!" Yoochun phá lên cười. "Yah, Yunho, cậu thật là biết cách nói chuyện. Mà cậu lại còn quá đẹp trai nữa. Nhìn xem cậu đã làm gì này. Em ấy không nói được gì nữa kìa." Yoochun cười lớn hơn.
Jaejoong đang rất căng thẳng. Tay chân chợt mất hết cảm giác, cậu chẳng thể làm gì khác ngoài tiếp tục nhìn hắn. Yunho chắc hẳn đã nhận ra sự thiếu thoải mái của Jaejoong nên bèn quay sang hỏi Yoochun:
"Vậy ... khi nào cậu muốn bắt đầu buổi chụp hình?"
"Ah đúng rồi. Ngày mai sẽ rất tuyệt đấy."
"Uhm." Yunho gật đầu.
"Yunho ah." Một giọng nói trong trẻo vang lên, và hắn biết nó thuộc về ai.
"Junsu." Yunho mỉm cười ngọt ngào với cậu.
"Junsu? Anh ta là ai? Và làm thế nào Yunho quen anh ta?" Jaejoong tự hỏi mình, nhìn chằm chằm vào cậu bé dễ thương đang bước đến chỗ họ.
"Oh, Junsu ah!" Yoochun phấn khời nói. "Cậu cũng đến hả?"
"Chào Yoochun." Junsu cười. "Cậu sao rồi?"
"Mình rất khoẻ." Yoochun cười đáp.
"Sẵn sàng đi chưa?" Junsu hỏi Yunho.
"Uh!" Yunho nói, cầm lấy tay Junsu.
Tim Jaejoong nhói đau khi thấy cảnh đó. Cậu ném cho Yunho một cái nhìn hờn dỗi. Junsu vẫn toét cười, nhưng khi thấy Jaejoong, cậu chàng chẳng dám cười thêm nữa.
"Cậu ... cậu là ..."
"Đây là cô dâu của Yoochun, Kim Jaejoong." Yunho vội chặn họng.
"Eh?" Junsu ngơ ngác nhin Yunho.
Yunho bật cười. "Junsu ah, chúng ta đi nhé?" Yunho siết tay Junsu để gợi ý cho cậu.
Junsu nhăn mặt vì đau, nhưng vẫn gật đầu.
"Ủa, sao hai cậu đi sớm vậy?" Yoochun hỏi.
"Mình hứa với Junsu là sẽ dẫn cậu ấy ra ngoài uống cà phê. Bọn mình đi đây." Yunho cười và kéo Junsu chạy ra cửa.
"Uống cà phê? Mà quan hệ giữa anh và cậu ta là sao?" Jaejoong cứ mãi thắc mắc, mắt vẫn dõi theo Yunho và Junsu. Dù cho họ chạy đi rất nhanh, dù mắt cậu mờ đi vì nỗi đau nào không rõ, cậu vẫn nhận ra dáng người cao lớn đó, cùng với mái tóc bờm xờm từ ngày xưa vọt lên giữa dòng người đang chen chúc nhau qua đường. Nắng vẫn đổ tràn khắp thành phố, đong đầy tất cả các khoảng trống giữa các toà nhà, giữa những hàng dài xe cộ lưu thông trên đường, và cả những không gian nhỏ bé giữa những đám đông người đang hối hả bước đi. Thành phố như bừng dậy sau kỉ nghỉ đông buồn chán, đẹp rực rỡ một cách lạ thường, và mọi người đều vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời này. Nhưng tại sao cậu không vui? Có lẽ trái tim cậu không được thứ ánh sáng kì diệu đó soi rọi, có lẽ Chúa không muốn ban phát niềm vui cho cậu, sau tất cả những lời lẽ độc địa mà cậu đã thốt ra hôm qua với Yunho. Yunho chắc hẳn đang rất hạnh phúc với anh chàng Junsu đó, còn cậu, có Yoochun kề bên nhưng vẫn không hết lạnh lẽo, và cô độc ...
Dư ảnh của một giọt nắng lấp lánh trên gò má Yunho vẫn còn trong mắt Jaejoong khi hắn đã khuất sau toà nhà đối diện.
"Yun ... Yunho ah." Junsu vội vàng gọi ngay khi họ vừa ra khỏi nhà hàng.
"Anh ... anh xin lỗi." Yunho nói, gỡ tay mình khỏi tay Junsu, nhanh chóng lách vào dòng người băng qua đường, gạt vội những giọt nước mắt đang ứa ra.
"Đó ... là Jaejoong-shi ... người yêu của anh phải không?" Junsu hỏi, cố gắng bắt kịp Yunho.
Hắn không nói gì và tiếp tục chạy cho tới khi không còn thấy nhà hàng bằng kính đó nữa thì mới dừng lại. Junsu vẫn đuổi theo, chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Yunho thở hổn hển, rồi méo mó cười.
"Anh ... anh không nói gì với Yoochun sao?"
Yunho lắc đầu. "Anh không thể nói với cậu ấy được. Anh không thể phá hỏng hạnh phúc của cậu ấy chỉ vì anh được." Nước mắt tràn mi, hắn che miệng lại nói.
"Vậy đến tận bây giờ ... Yoochun vẫn chưa hề biết tên người yêu của anh là Jaejoong?"
Yunho lại lắc đầu, nở một nụ cười giả dối. "Anh xin lỗi, Junsu ... Anh phải nói dối cậu ấy. Anh xin lỗi, anh không có ý lợi dụng em như vậy."
Junsu có thể thấu hiểu được nỗi đau Yunho đang trải qua khi cậu nhìn vào đôi mắt buồn thảm của hắn. Sát gần Yunho, cậu đẩy Yunho vào vòng tay mình. "Shhh, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Cảm ơn Junsu."
"Nhưng ... anh vẫn còn nợ em cốc cà phê đấy nhé." Cậu đùa.
"Ngốc ..." Yunho khẽ nói.
_____________________
"Đến nơi rồi." Yoochun cười, thảy cái túi xuống sàn nhà.
"Wow ... tuyệt quá." Junsu thích thú ồ lên khi cậu ta bước vào căn nhà gỗ trên bãi biển.
"Ở đây rất đẹp đúng không?" Yoochun hỏi.
Yunho đi theo sau, thả cái túi ở cửa. "Sao cậu lại đưa chúng ta tới đây?" Hắn hỏi.
"Jaejoong thích biển lắm, nhưng mình chưa đưa em đi ra đó bao giờ. Và mình đã tìm được nơi này. Biển xanh, cát trắng, những hàng dừa chạy dọc bãi biển, những căn nhà gỗ nhuốm hơi mặn của thuỷ triều, và quan trọng nhất: sức nóng của mùa hè. Quá tuyệt hảo cho một chuyến du lịch miền nhiệt đới phải không? Vậy nên sẽ thật quá đáng tiếc nếu mình và Jaejoong không thể lưu giữ những khoảnh khắc thật ngọt ngào ở đây. Yunho ah, mình muốn cậu chụp càng nhiều ảnh càng tốt được không?" Yoochun hớn hở.
"O ... Oh." Hắn gượng cười.
"Jaejoong ah ... em thấy nơi này như thế nào? Có đẹp không?" Yoochun hỏi, vòng tay qua eo Jaejoong và tựa đầu lên vai cậu. Jaejoong bối rối nhìn Yunho trước khi trả lời.
"Uhm ... Yoochun ah ... làm ơn ... bạn anh đang ở đây ..." Cậu căng thẳng nói, tránh nhìn Yunho nhưng không thể.
Yoochun dỗi. "Em không thích sao?"
"Không ... em ... em có thích chứ." Jaejoong ngọng nghịu.
"Nơi này chỉ dành cho em thôi." Yoochun cười.
Sau phút háo hức ban đầu, câu nói của Yoochun kéo Junsu từ chân trời lơ lửng nào đó về với không khí trống rỗng và khó chịu giữa ba con người kia, khi mà chẳng ai đáp lại Yoochun. Cậu ho khục khặc. "Um, Yoochun ah, phòng ngủ ở đâu?"
"Ah đúng rồi. Nhà này chỉ có hai phòng thôi, vì vậy Jaejoong và mình sẽ ở chung một phòng, phòng còn lại dành cho hai cậu." Yoochun nói.
"H ... hả?" Jaejoong hơi hốt.
Yoochun chép miệng. "Bộ mặt của em có ý gì đấy? Chúng ta sắp cưới nhau rồi, không có gì phải ngại cả."
"Bọn mình sẽ chọn phòng trước." Yunho nói, cầm cặp đi thẳng lên cầu thang mà không ngoái lại.
Jaejoong cắn môi, vành tai nóng bừng khi Yoochun ôm cậu chặt hơn. "Tại sao mình cứ để ý đến việc Yunho sẽ nhìn thấy nhỉ? Anh ấy mang theo Junsu rồi, cậu ta có lẽ rất đặc biệt với anh." Jaejoong nghĩ ngợi.
"Chúng ta đi thay quần áo để chụp ảnh nhé?" Yoochun hỏi, thơm lên cổ Jaejoong.
"V ... vâng."
—————————————
"Woooaaahhh! Đẹp quá!!!" Junsu hét lên bằng chất giọng cá heo the thé của cậu, dang hai tay ra và lượn vòng trên bãi cát.
"Jaejoong ah, em muốn xuống nước không?" Yoochun hỏi.
"K ... không ... em không biết bơi." Jaejoong nói, má ửng hồng vì ngượng.
"Kém quá." Yoochyn cười lớn, bế Jaejoong trên tay và chạy ra biển.
"Yah! Yoochun, dừng lại!" Jaejoong cười khúc khích, khua tay chân loạn xạ để thoát ra nhưng đành chịu thua.
Yunho trìu mến nhìn Jaejoong chơi đùa với Yoochun. Jaejoong đang cười, và hắn chẳng đòi hỏi gì hơn ngoài việc được thấy khuôn mặt tươi tắn của cậu. Tiếc rằng Jaejoong không cười với hắn, và cậu không nằm trong vòng tay hắn.
"Yunho ah! Chụp ảnh đi, mau lên! Yoochun gào lên, vẫn chưa thả Jaejoong ra.
"Không!" Jaejoong cười nắc nẻ.
Yunho mỉm cười, giơ máy ảnh lên chụp.
TÁCH
TÁCH
TÁCH
TÁCH
TÁCH
Yunho bấm máy lia lịa. "Jaejoong ah, em đang rất vui phải không?" Hắn nhủ thầm và zoom ống kính vào khuôn mặt Jaejoong. Mắt hắn nhoà đi.
TÁCH
TÁCH
TÁCH
TÁCH
TÁCH
"Cứ cười đi Jaejoong, đừng bao giờ thôi cười. Hãy cười, vì anh."
Hắn mải mê chụp ảnh Jaejoong, quên bẵng đi là có Yoochun ở đó.
—————————————
Sau vài tiếng đùa nghịch trên biển, bốn người họ kéo nhau lên đụn cát sau căn nhà gỗ nghỉ ngơi.
"Yunho ah, anh nhiều mồ hôi quá!" Junsu lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt hắn.
Jaejoong vội quay ngoắt lại chỗ mà cậu nghe thấy giọng Junsu, tim bỗng đập mạnh khi thấy Yunho. Hắn cười, lắc đầu nhưng vẫn để Junsu chăm sóc mình.
"Yunho ah ... anh ... anh thích cậu ta phải không?" Vị chát lạ lùng của cà phê cậu uống ở nhà hàng gần đó lại ngập tràn khoang miệng. "Tại sao anh lại cười với cậu ta như vậy? Nụ cười đó ... đáng lẽ chỉ giành cho em ..."
"Yah, Junsu ah, đừng giả vờ nữa, cứ hôn cậu ta đi!" Yoochun đùa.
"Eh?"
"Cậu còn chối được nữa ah? Cứ gây khó dễ cho Yunho hoài." Yoochun bồi thêm.
"Này!" Junsu gào lên, ném thẳng cái khăn vào mặt Yoochun.
Jaejoong quay mặt đi khi thấy Yunho nhìn cậu. "Yoochun ah, chúng ta đi thôi, nên để bọn họ vui vẻ với nhau chứ." Jaejoong đề nghị, nắm lấy cổ tay Yoochun.
Yoochun cười đắc chí với Yunho trước khi rời đi cùng Jaejoong.
—————————————
Jaejoong dừng lại khi đã đi được một đoạn khá xa so với Yunho và Junsu.
"Họ là một cặp rất tâm đầu ý hợp, em có thấy vậy không?" Yoochun hỏi.
"Eh?" Jaejoong sững lại.
"Yunho và Junsu .. em không nghĩ họ là một cặp rất ăn ý sao?" Yoochun rỉ rả.
"Ah ... chắc chắn là không rồi." Jaejoong trả lời, nhìn ra phía biển. Mặt trời đã chìm xuống màn nước mênh mông, nhưng vẫn để lại ánh hào quang cùa mình hoà trộn một cách duyên dáng vào nền trời xanh tím.
Yoochun chép miệng. "Thật buồn là cậu ta không thể dứt bỏ mối tình đầu. Junsu là một người rất tuyệt vời, nhưng không chắc Yunho sẽ trao trái tim mình cho cậu ấy. Người cậu ta thực sự yêu thương là ai đó khác."
Jaejoong buộc phải rút mình ra khỏi cảnh tượng mê hoặc đó và quay sang Yoochun. "Ý anh là gì?"
"Anh gặp Yunho khi ở Mĩ. Em có bao giờ nghĩ rằng bọn anh lại gặp nhau trong bệnh viện không?" Yoochun hỏi.
"Bệnh viện ư?"
"Uh, anh bị tai nạn, suýt nữa là lìa đời vì mất máu. Yunho là một anh bạn rất tử tế, cậu ta đối xử với anh rất tốt khi bọn anh cùng ở chung phòng bệnh."
Jaejoong lại nhìn ra biển, trầm ngâm. "Anh bạn tử tế ư? Không, anh ta vô tâm lắm."
"Bọn anh thân với nhau lắm. Yunho vào bệnh viện vì một số vấn đề về tim mạch, nhưng bây giờ chắc cậu ấy đã ổn rồi. Nhưng anh luôn thắc mắc về cái vẻ mặt buồn bã luôn thường trực trên mặt cậu ấy. Anh có hỏi, và cậu ta cũng thành thật kể về người yêu của mình trước khi rời Hàn Quốc. Cậu ta luôn nói cậu ta nhớ người yêu nhiều như thế nào, cậu ta kể không ngớt về cuộc tình đó với anh ... Chỉ lạ là cậu ấy chưa bao giờ nhắc tới tên người đó, huống chi là cho thấy mặt người ta. Nhưng bằng cách Yunho miêu tả, anh ta có vẻ là một người rất đặc biệt với cậu ấy." Yoochun nói. "Anh thấy tiếc thay cho cậu ấy, cậu ấy phải chịu đựng rất nhiều. Ước gì anh có thể làm gì đó giúp cậu ta."
"Anh sẽ làm gì?" Jaejoong hỏi.
"Yunho nói người đó sắp kết hôn. Anh ta thậm chí còn ra lệnh cho Yunho là phải ra đi và không bao giờ trở lại. Anh không thể tin được làm thế nào anh ta có thể nói như vậy với một người đã phải đấu tranh với bệnh tật cốt chỉ để gặp anh ta. Nếu anh mà biết người đó, anh sẽ ngăn lại. Anh sẽ tới chỗ "người đó" ... mặc kệ "người đó" có biết anh hay không, anh sẽ sạc cho "người đó" một trận, giật lấy tay "người đó và kéo về cho Yunho, vì "người đó" vốn dĩ thuộc về Yunho mà.
"N ... này! Anh nói cái quái gì vậy?" Jaejoong hỏi, vẻ mặt hách dịch.
"Gì ... gì cơ?"
"Tại sao anh lại làm thế?" Jaejoong hét lên.
"Jaejoong ah, sao em lại nổi điên lên vậy?"
"Có lẽ Yunho xứng đáng bị như vậy. Ai biết là anh chàng đó có gây tổn thương Yunho hay không? Làm sao anh hiểu được suy nghĩ của người ta? Anh mới chỉ nghe từ Yunho, vậy mà anh lại định kết tội anh chàng đó vì đã tìm được người khác? Anh ta phải được đối xử tốt hơn thế!" Jaejoong tức giận gào lên.
"Jae ..." Yoochun tá hoả trước sự bùng phát của Jaejoong.
"Sao anh cứ lải nhải với em về Yunho cơ chứ? Đó là chuyện của người ta, sao em phải quan tâm?" Jaejoong quắc mắt rồi vùng vằng bỏ đi.
"Anh .. anh đã nói gì sai sao?" Yoochun gãi đầu, ánh mắt ngơ ngác dõi theo Jaejoong.
—————————————
Jaejoong trở về căn nhà gỗ để uống nước. Dù dậm chân bình bịch lên sàn nhà, dù kéo bật cả cánh cửa tủ lạnh ra, nỗi hậm hực âm ỉ trong người cậu chẳng hề được hấp thụ bớt. Thứ duy nhât có thể dập tắt nó, thứ mà cậu đang lục soát khắp căn bếp này, lại chẳng có! Một giọt cũng không!
Đột nhiên một cốc nước được giơ ra trước mặt Jaejoong. Ngạc nhiên, cậu quay đầu lại. Yunho mỉm cười ngọt ngào với cậu, để lộ hàm răng trắng bóng như ngọc trai.
"Khát hả?"
Jaejoong trừng mắt nhìn cái cốc, rồi hất tay Yunho ra, làm cái cốc rơi xuống sàn vỡ tan, nước chảy lênh láng. Nụ cười trên khuôn mặt Yunho bị thay thế bởi cái nhìn đầy tổn thương.
"Tôi không muốn bất cứ thứ gì từ anh!" Jaejoong hằm hè. "Cái gì? Anh nghĩ chỉ vì tôi bảo anh ở lại là tôi đã tha thứ cho anh rồi sao?"
"Vậy ... em không vui ... khi anh ở lại?" Yunho hỏi, thảng thốt nhìn những mảnh cốc vỡ.
"Vui ...? Anh đùa tôi ah? Tôi cần quái gì mà phải vui? Mà anh lại còn là phù rể của Yoochun nữa!"
"Vậy ... t ... tại sao em lại bảo anh ở lại?" Đôi mắt Yunho cụp xuống đầy hoang mang.
"Tại sao á? Bởi vì Yoochun muốn thế, nên tôi sẽ cho qua. Tôi sẽ làm bất kể điều gì nếu nó làm Yoochun vui, kể cả tôi có phải phơi cái mặt mình ra để nhìn anh trong vài ngày tới nữa."
"Vậy ... anh ... anh chỉ đang làm em đau khổ?" Giọng nói hắn hẫng dần theo từng từ.
"Làm tôi đau? Anh nghĩ anh đặc biệt lắm hay sao mà làm tôi đau? Không đâu Yunho, anh chả được đến mức đó. Thực ra ấy, anh biết sao không? Tôi muốn thấy anh đau khổ, tổi muốn anh phải nếm trải tất cả những nỗi đau mà tôi phải nhận lấy khi anh bỏ đi. Anh đau chứ?"
Yunho cố nuốt lấy cục nghẹn, chậm chạp gật đầu. "Anh ... anh đau lắm."
Cậu cười ha hả. ""Đau như thế nào hả? Anh thích chứ? Ôi Yunho, thế này chưa là gì cả. Tôi thề là anh sẽ còn đau hơn nữa. Đến tận ngày cưới của tôi ... anh sẽ được nhận cơn đau tồi tệ nhất đời anh, nó sẽ làm anh tưởng như mình sắp chết." Jaejoong nói, và bỏ đi.
"Jaejoong ah." Hắn nắm lấy cổ tay cậu, buộc cậu phải đứng lại. "Nếu điều đó làm em vui .. anh sẽ sẵn sàng hứng chịu ... hãy chỉ nói là em sẽ vui."
—————————————
Junsu bước ra khỏi phòng tắm với bộ pyjama trên người. Tóc ướt chưa kịp lau, cậu giật mình khi nghe thấy tiếng tiếng rên rỉ của Yunho.
"Aaahhhh ... aish ..." Yunho kêu lên vì đau. Máu chảy thành giọt từ bàn tay hắn.
"Yun ... Yunho ah!" Junsu hét lên khi thấy hai bàn tay đầy máu của hắn. Cậu vội vàng chạy tới bên hắn.
"Không sao đâu Junsu ... anh chỉ đang cố gắn những mảnh vỡ này lại với nhau thôi."
"Nhìn tay anh kìa!" Cậu kéo tay Yunho lại gần để nhìn. Thủy tinh vỡ cứa lên da hắn thành những vết sâu, mà do hắn không chịu băng bó, đang rỉ máu không ngừng.
"Aish ... anh bị sao đấy?! Anh gắn mấy cái mảnh cốc vỡ này làm quái gì? Làm như vậy thì đâu có dùng lại được cơ chứ!" Junsu bực mình mắng hắn.
Yunho khó nhọc cười. "Tại vì ... anh nhận ra rằng ... thủy tinh ... giống như trái tim con người, mỏng manh lắm ... Nếu có người ở đó giúp hàn gắn những mảnh vỡ, nó sẽ lành lại. Anh chỉ mới hiểu ra là nó khó khăn như thế nào ... nhưng anh muốn chữa lành nó ... Anh muốn chữa lành càng nhiều càng tốt trước khi ... anh đi. Anh biết nó sẽ chẳng bao giờ nguyên vẹn như ban đầu được nữa. Dù anh có cố như thế nào ... vẫn có những lỗ hổng mà anh không thể lấp đầy ... Một lời nhắc nhở về quá khứ vỡ vụn của nó." Yunho nói, gắn mảnh cuối cùng lên cái cốc.
"Đồ khùng! Anh không lấp được mấy cái lỗ đó thì có sao đâu? Anh đã cố gắng hết sức rồi mà! Ai cũng mắc sai lầm cả Yunho ah, sao anh cứ tự trách mình thế hả? Ạnh ngốc lắm! Anh cứ ngồi đó rồi hí hoáy với mấy miếng cốc vỡ thì giải quyết được cái gì? Sao anh không nhấc mông dậy mà đi nói rõ ràng mọi chuyện với Jaejoong đi?!"
"Và sao đó anh sẽ được gì?" Yunho hỏi, mắt đỏ hoe. "Cậu ấy đang hạnh phúc ... anh chỉ muốn vậy thôi chừng nào ành vẵn còn được gặp cậu ấy với khoảng thời gian ít ỏi của mình ... anh sẽ hạnh phúc!"
"Yunho ah, nhưng em không thể ... "
"Junsu ah ... làm ơn đừng ... dù cho có gì xảy ra thì em phải hứa với anh là không được kể với cậu ấy, nhớ chưa?" Yunho van vỉ.
"Nhưng ... Yunho ah ..." Mắt Junsu ngân ngấn nước. "Em không muốn anh phải chịu đựng thêm nữa ... Em không muốn anh tự hành hạ bản thân thêm nữa ...!"
Hắn cười, kéo Junsu vào lòng, ôm cậu thật chặt.
"Anh biết rồi."
—————————————
Một ngày mới bắt đầu với Jaejoong trong ánh hồng cam của bình minh đang ôm trọn bãi biển. Cậu lẻn ra khỏi nhà, bước đi trên cát bằng đôi bàn chân trần của mình, không một tiếng động. Cẩn thận chọn cho mình một chỗ ngồi không quá sát mép nước, cậu ngồi xuống, co gối lại, tận hưởng sự bình lặng đã lâu rồi biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Rồi cậu vươn vai đứng dậy, thong dong dạo bước, lẩm nhẩm lời bài hát yêu thích của cậu trên nền nhạc xào xạc êm ái của những tán dừa. Gió lanh thổi làm cậu rúng mình.
Một vòng tay đột nhiên ôm trọn lấy cơ thể Jaejoong, làm cậu giật nảy lên vì bất ngờ.
"Jaejoong ah." Yoochun thủ thỉ.
"Thả em ra."
"Em vẫn còn giận anh sao?"
Jaejoong ậm ừ, không muốn trả lời.
"Anh xin lỗi mà! Anh đâu có nghĩ em lại không vui vì điều đó." Yoochun nỉ non.
Jaejoong thở dài chịu thua. "Không sao đâu! Chỉ là ... xin anh đừng nói về Yunho nữa. Em chỉ muốn chúng ta nói về nhau thôi! Bất kể thứ gì xảy ra Với Yunho và người đó của anh ta là việc của anh ta, em không muốn anh dính líu vào đó."
"Uh." Yoochun nở nụ cười tươi rói, xoay Jaejoong về phía mình. "Đừng nổi đóa lên như vậy nữa nhé?"
Jaejoong nhỏ nhẹ cười, gật đầu. Yoochun đỡ lấy đầu Jaejoong và kéo cạu sát gần cho tới khi hai bờ môi chạm nhau. Nụ hôn bắt đầu từ từ và nồng nàn đên tận khi Yoochun bước thêm một bước tới gần và mút lấy đôi môi ngọt lịm của cậu.
Jaejoong đáp trả nụ hôn đó thật tự nhiện, không hề do dự. Cậu mở mắt ra nhìn người yêu mình, nhưng ánh mắt ngay lập tức bị hút ra sau lưng Yoochun, một người đang chằm chằm nhìn họ. Cậu rón rén cười, bá lấy cổ Yoochun và hôn cậu ta sâu hơn, mắt vẫn nhìn vào con người phía xa đó.
Yunho quay mặt đi khi hắn nhận ra Jaejoong cố tình làm vậy. Tim hắn như bị xé thành ngàn mảnh. "Đừng nhìn Yunho ... đừng nhìn!" Hắn căn vặn bản thân rồi lầm lũi bỏ đi. Sống mũi hắn cay xè.
Yunho Pov:
Vài ngày đã trôi qua kể từ khi chúng tôi trở về sau đợt nghỉ . Junsu không nói gì nhiều với tôi sau đêm đó, mặc dù vậy cậu ấy vẫn chăm sóc tôi mỗi ngày như thường lệ. Tôi cảm thấy bất lực, là một người đàn ông nhưng lại để phụ thuộc vào Junsu quá nhiều. Yoochun đang nóng lòng muốn nhìn thấy những bức ảnh được chụp. Thật sự thì chỉ có vài tấm là chụp cả hai còn lại hầu hết trong đó là tấm hình của Jeajoong.Làm thế nào để giải thích với Yoochun bây giờ ? Cậu ấy hẳn sẽ nghi ngờ mà tôi thì không muốn điều đó xảy ra. Chỉ là một vài ngày nữa là đến đám cưới của họ, tôi vẫn chưa làm được nhiều cho Jaejoong.
Tôi nhìn bức ảnh của Jaejoong đã được hoàn thiện. Tấm đó là đẹp nhất trong tất cả bộ hình , Jaejoong trông thực hoàn hảo, đương nhiên, em ấy lúc nào mà chả hoàn hảo.Còn vài ngày trước khi đám cưới, mà tôi thì cứ xài lí do này như một cái cớ để được gặp Jaejoong.
"Chào buổi sáng, tôi có thể giúp gì cho anh không ?" Changmin hỏi khi Yunho bước vào cửa hàng hoa.
"Ah .... Tôi ... tôi đang tìm Jaejoong . Em ấy có ở đây không ?" Tôi hỏi
"Jaejoong?"
"Anh muốn gì?" Một giọng hỏi từ phía sau tôi và tôi nhanh chóng chuyển để nhìn thấy em . Một nụ cười hé lộ trên môi , tôi vui mừng khi lại thấy Jaejoong một lần nữa. Chỉ mới hai ngày xa cách nhưng tôi không thể phí phạm thời gian vì mỗi phút mà không được gặp Jaejoong là mỗi phút mà tôi đang lãng phí.
Một vài phút sau
Chúng tôi đang ngồi trên một băng ghế. Bàn tay tôi đang siết thật chặt bộ ảnh đang được gói gọn trong phong bì.
" Tại sao anh muốn gặp tôi? "Jaejoong hỏi có vẻ khá càu nhàu.
"Anh đã rửa xong những tấm ảnh chụp hôm chúng ta ở ngôi nhà bên cạnh bờ biển.Trông đẹp lắm đấy ! Anh chỉ muốn cho em coi" – Tôi nói với một nụ cười rồi đưa cho em phong bì.
"Sao lại đưa cho tôi ?"
"Anh ..... anh muốn biết liệu em có thích suất hình này hay không thôi ." Tôi đã nói dối, sự thật thì đây là lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra để được gặp em .
Tôi cam đoan Jaejoong cảm thấy khó chịu lắm nhưng em ấy vẫn cầm lấy xấp ảnh . Bàn tay tôi đã túa đẫm mồ hôi vào lúc này. Jaejoong đã luôn luôn khen ngợi những tấm ảnh tôi chụp tuyệt vời như thế nào , tôi cảm thấy một chút lo lắng liệu tôi còn được nghe những lời tốt đẹp thêm một lần nữa không.
End Pov
Jaejoong mở phong bì và lôi ra các bức ảnh rồi nhìn chăm chú độ khoảng 2 phút . Yunho mỉm cười. "Em có thích không? "
Một nụ cười hiện lên trên gương mặt của Jaejoong , cậu quay sang nhìn Yunho.
"Tại sao có mỗi mình tôi trong bộ hình ?" Cậu hỏi.
"Eh?"
Jaejoong thở dài. "Đây là xấp ảnh tồi tệ nhất tôi đã từng thấy ." Jaejoong nói.
B.. Bwoh? "Yunho hỏi. "Jaejoong-ah ...... em không thích chúng?"
"Anh là một nhiếp ảnh gia cơ mà? Đây là cái thể loại gì vậy ? "Jaejoong hỏi.
"Jae ..."
"Tôi không thích bộ hình này ." Jaejoong nói và quay sang nhìn Yunho. "Tôi tưởng anh có thể làm tốt hơn thế này, hay là do tôi đánh giá anh quá cao chăng ?" Jaejoong hỏi.
"Jaejoong-ah ..... em thực sự trông rất đe ...."
Jaejoong ném cho Yunho một cái lườm khiến anh ngưng bặt lại .
"Đáng lẽ anh phải chụp ảnh của tôi cùng với Yoochun chứ ? Tại sao lại chỉ có tôi trong ảnh? Đừng nói với là bởi vì anh đang ghen đấy "
"....."
"Tôi không quan tâm đến bất kỳ tấm ảnh mà không có chồng chưa cưới của tôi trong đó." Jaejoong ngắt lời . Cậu nhếch miệng cười và đứng dậy khỏi ghế. "Xin lỗi , tôi còn việc phải làm. Ngoài ra những bông hoa được chuẩn bị cho đám cưới cần phải được hoàn thành sớm . "Jaejoong vừa nói vừa đứng lên.
"Jaejoong-ah" Yunho ngừng cậu lại. "Ngay cả khi ..... em không thích những tấm hình này .... thì chúng vẫn là em . ......" Yunho chìa xấp hình trước mặt Jaejoong.
Jaejoong quay lại nhìn rồi đưa tay đón lấy . "Anh nói là của tôi ? Vì vậy, tôi có thể làm những gì tôi muốn với chúng ? "Jaejoong hỏi.
"Ừm !"
Jaejoong mỉm cười giơ xấp ảnh trước mặt Yunho trước khi bắt đầu xé chúng thành từng mảnh.
"Jae ..."
Yunho điếng người khi bị Jaejoong ném các mảnh vào mặt ."Chỉ là rác rưởi mà thôi." Jaejoong nói rồi bỏ đi.
Yunho như đóng băng khi nhìn vào những bức ảnh rách tả tơi trên mặt đất. Đôi mắt anh mở to bàng hoàng và cuối cùng anh đã trở lại với hiện thực khi thấy những mảnh vụn đang bị gió thổi bay đi. "Omo." Yunho nhanh chóng cúi xuống nhặt từng mảnh. "Jaejoong của tôi"
————————————————–
Yunho ngồi trong phòng hí hoáy ghép những miếng hình lại với nhau.
Cốc Cốc Cốc
"Mời vào !" Yunho nói.
Cửa mở, Junsu bước vào . "Yunho-ah ..... anh đang làm gì vậy?" Junsu hỏi.
"Anh đang cố dính những mảnh vụn này vào với nhau." Yunho trả lời với nụ cười khi anh đang dán những miếng ghép cuối cùng
"Tại sao chúng lại bị rách thế này ?" Junsu hỏi.
"Jaejoong xé đấy." Yunho trả lời. "Jaejoong không thích" . Yunho tặc lưỡi ."Pabo, Jaejoong nghĩ em ấy trông xấu xí trong bộ hình ...........rõ ràng là rất đẹp mà." Yunho nói.
"Yunho-ah .."
"Jaejoong không biết rằng trái tim anh đau đến nhường nào khi em ấy xé rách toàn bộ những tấm hình của người anh yêu." Yunho vừa nói vừa vuốt ve má của Jaejoong trên một bức ảnh. "Cũng như tấm này đây ..... trái tim anh tan nát ra thành từng mảnh vụn." Yunho lắc đầu. "Anh..... Anh đang cố gắng để mọi chuyện trở về vị trí ban đầu vốn có, nhưng giống như cốc thủy tinh ........ chẳng thể hàn gắn được nữa rồi ......" Yunho đưa tay miết nhẹ lên từng mảng hình.
"Mặc dù anh đã dán lại ....... vết sẹo vẫn còn nguyên ở phía sau ...... vẫn còn." Yunho nói , một giọt nước mắt lăn dài trên má . "Thật đẹp ........nhưng hàng vạn vết xước vẫn còn đó........" Yunho thổn thức . "Jaejoong-ah ....... anh đã khiến em phải đau khổ thật nhiều ? Anh đã lưu lại quá nhiều vết sẹo bên trong trái tim em ............. Anh xin lỗi Jaejoong ........... xin lỗi. "Yunho dụi mắt rồi cố nở một nụ cười, nhưng ngay lập tức được thay thế bằng đôi môi run rẩy.
"Anh xin lỗi ...... Jaejoong-ah hận anh rồi ....... .......hận anh tới tận xương tủy. Cho phép anh lấy đi tất cả những nỗi đau mà anh đã mang lại cho em . Anh ở đây, Jaejoong, anh ở đây để mang đi những muộn phiền. Làm ơn.....để một mình anh phải gánh chịu thôi . "
Yunho cúi sát xuống tấm hình . Mắt anh dán chặt vào đôi môi của Jaejoong. "Dù đau đớn có thế nào, anh vẫn cam tâm tình nguyện ...... ......" Yunho nói rồi khẽ hôn lên môi Jaejoong.
"Yunho-ah." Một giọt lệ trào ra từ khóe mắt Junsu. "Anh thực sự yêu cậu ấy nhiều thế sao ?" Junsu hỏi mình.
————————————————– ————–
Ngày hôm sau
"Jaejoong-ah." Changmin lên tiếng.
"Hum?" Jaejoong ngẩng đầu lên, đôi mắt chọt nhận ra người đang đứng ở cửa. Cậu khẽ thở hắt ra một hơi rồi lại cắm cúi tỉa những bông hồng.
Yunho mỉm cười và bước đến gần.
"Anh tới đây làm gì ?" Jaejoong hỏi nhưng tay vẫn tiếp tục làm việc.
"Anh......... nhớ em." Yunho nói.
Jaejoong nhận ra sự thay đổi âm điệu trong giọng nói . Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt của Yunho. Đôi mắt của Yunho đỏ và sưng húp, khuôn mặt xanh xao hơn rất nhiều so với trước, môi anh khô nứt nẻ như thể người bệnh.
"Ah .... em vừa nhớ ra là còn có chuyện khác cần phải làm gấp." Changmin vừa nói vừa rời đi ngay khi nhận thấy bầu không khí khó xử lan tỏa xung quanh.
"Changmin-ah." Jaejoong gọi với theo nhưng Changmin đã rời đi mất.
"Anh làm phiền em nhiều thế sao ?" Yunho hỏi , cố gắng ngăn những giọt nước mắt chực trào ra.
Jaejoong thở dài. "Bây giờ anh muốn gì nào ?" Jaejoong vừa hỏi vừa quay lưng lại để lấy một số ruy băng buộc các bó hoa.
Đột nhiên, cậu cảm thấy cánh tay của Yunho quấn quanh eo mình. "Yunho!" Cậu hét lên.
"Jaejoong .....Anh nhớ em nhiều lắm." Yunho nói.
"Bỏ tôi ra." Jaejoong vùng vằng để thoát ra nhưng chỉ khiến Yunho ôm cậu chặt hơn.
"Jaejoong-ah ......... đừng đẩy anh ra có được không ........ anh .... anh không còn nhiều thời gian" Yunho thì thầm.
"Yah, tôi đã nói là thả tôi ra ngay!" Jaejoong hét lên như cố gắng gỡ tay Yunho ra.
"Jaejoong." Yunho khóc rồi xoay mặt Jaejoong đối diện với anh.
"Yu ....." Jaejoong bị ngắt lời ngay khi môi Yunho chạm nhẹ lên môi cậu .
Bàn tay anh dịu dàng nâng mặt Jaejoong lên.
"Mmmpphhhh!" Jaejoong nắm lấy tay của Yunho , cố gắng đẩy anh ra nhưng Yunho quá mạnh.
Jaejoong mím môi lại, đấm thùm thụp lên ngực Yunho. Với tất cả sức mạnh của mình,cuối cùng cậu cũng đẩy được Yunho ra.
* Chát *
Yunho khuôn mặt đỏ lên sau khi lãnh một cú ngay mặt.
"Jae ..."
* Chát *
Jaejoong tát thêm một cú nữa lên mặt Yunho. "Làm thế nào mà anh dám !" Jaejoong hét lên, giọt nước mắt lăn dài trên má cậu.
Yunho quay sang nhìn Jaejoong với vẻ mặt hối hận. "Jaejoong-ah." Yunho đưa tay lên cố gắng để lau đi những giọt nước mắt trên mặt cậu.
"Đừng chạm vào tôi!" Jaejoong hét lên, gạt phăng tay Yunho ra . "Biến đi! Biến đi ngay lập tức! "
Yunho cắn môi để ngăn giọt nước trực trào ra nơi khóe mắt. "Jae ..."
"Cút đi, anh có nghe thấy tôi nói không hả? Tôi không muốn nhìn thấy bản mặt anh ! Tôi hận anh! Tôi ghét anh "Jaejoong hét lên , những giọt nước mắt lăn tăn rơi trên má.
"Em thực sự ghét anh đến vậy sao?" Yunho hỏi.
"Đúng! Tôi ghét anh, Yunho! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh một lần nào nữa! Đi ra khỏi cửa hàng trước khi tôi gọi cảnh sát "Jaejoong hét lên.
Yunho lùi lại một bước, những giọt nước mắt giờ đã chảy xuống mặt anh. "Không muốn gặp anh dù chỉ một lần?"
Jaejoong xoay người nhìn đi chỗ khác.
"Jaejoong-ah ...... anh.... anh hứa với em ........ anh sẽ rời đi ..... anh sẽ đi và em không phải nhìn thấy anh một lần nào nữa , anh cam đoan , nhưng .......... làm ơn...... ..... nói với anh một lời ........ chỉ một từ ngọt ngào thôi trước khi anh đi ........ được không "Yunho cầu xin với đôi mắt đỏ đầy nước mắt.
"Một từ ngọt ngào?" Jaejoong hỏi.
"N ... ne."
Jaejoong lắc đầu. "Vĩnh biệt, Yunho!" Jaejoong nói mà không thèm nhìn anh.
Yunho bàng hoàng sửng sốt , đôi chân anh dường như muốn khụy xuống. Jaejoong thực sự muốn anh rời đi.
Yunho khó nhọc thở từng hơi ngắt quãng , anh bắt đầu bước lùi lại "Jaejoong ah, cám ơn em ..... ......... vĩnh biệt ............... vĩnh biệt Jaejoong ........." Yunho thốt lên lời cuối cùng trước khi chạy ra khỏi cửa hàng.
Còn lại một mình trong phòng, cả người Jaejoong gục ngã xuống sàn nhà, toàn thân mất bình tĩnh mà run lẩy bẩy. "Yunho ..... Yunho-ah .... "
Cốc Cốc Cốc
"Xin chào!" Yoochun cất tiếng hỏi khi đẩy cửa bước vào " Sao nhà không khóa thế này?"
"Yunho? Junsu "? Anh gọi nhưng không có tiếng trả lời.
"Aish ..... đâu cả rồi?" Yoochun lo lắng quan sát xung quanh nhà. "Yunho?" Anh gọi thêm lần nữa rồi đi lên cầu thang.
"Chắc Yunho đang nằm trong phòng ?" Yoochun nhủ thầm.
"Yunho-ah." Anh cất tiếng gọi , nhưng không có ai hết. Chậm rãi túm lấy nắm cửa và đẩy nhẹ . "Yunho?" Yoochun hỏi , nhìn quanh phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng Yunho đâu cả.
"Lạ thật đấy!" Yoochun nghĩ thầm trong bụng rồi đột nhiên ánh mắt anh bắt gặp vô số tấm ảnh được treo trong phòng Yunho.
Một nụ cười hiện lên trên mặt Yoochun. "Tấm ảnh này thật ngồ ngộ!" Yoochun mỉm cười , nhưng ngay sau đó anh nhận ra một gương mặt quen thuộc trong bức hình
"Jae ...... Jaejoong?" Yoochun phát hiện ra toàn bộ các tấm ảnh đều cùng là một người . "Tôi .... tôi không hiểu."
Yoochun gần như quên phải thở khi nhìn thấy tấm ảnh Yunho và Jaejoong ôm hôn nhau .
"Ngạc nhiên lắm phải không? "Một giọng hỏi từ phía sau lưng cất lên.
Yoochun nhanh chóng quay lại để xem người đó là ai. "Jun ... Junsu" Anh lắp bắp.
"Những tấm ảnh mà anh đang nhìn thấy , tất cả đều là thật. ......." Junsu bước vào phòng. "Jaejoong ..... là người yêu của Yunho. Là người mà Yunho không ngừng nhớ nhung trong suốt ba năm. "Junsu nói.
"Cậu đang nói cái gì ? .... Jaejoong ...... là người yêu của Yunho? Làm thế nào .... như thế nào mà tôi không biết về chuyện này? "Yoochun hỏi.
"Yunho, không muốn có lỗi với anh, cũng không muốn phá hỏng hạnh phúc của Jaejoong. ......" Junsu nói.
" Tổn thương tôi? Vậy sao còn giấu diếm tôi ? "Yoochun hét lên . "Đây là cách mà Yunho đối xử với bạn bè sao? Hành động như thể là người xa lạ, nhưng thực chất vẫn ôm ấp mối tình với Jaejoong? "
"Yunho không có sự lựa chọn, Yoochun ah . Anh biết Yunho bị bệnh tim mà . Trong ba năm vừa qua, Yunho đã phải vật lộn để sống sót . Tránh né Jaejoong bao lâu là bởi Yunho tưởng bản thân chắc chắn phải chết. Anh ấy không muốn làm tổn thương Jaejoong đó là lý do tại sao Yunho rời đi không lời từ biệt . "
"Rõ là hoang đường ! Nếu không tổn thương Jaejoong thì sao còn quay trở về ? Chẳng lẽ giờ lành bệnh rồi muốn cùng Jaejoong hàn gắn tình xưa ? Như thể chưa từng có chuyện gì phát sinh ? "Yoochun hỏi.
"Không ........ bệnh của Yunho là vô phương cứu chữa. "Junsu nói.
"Bwoh?"
"Yunho trở lại ....... bởi vì mong được nhìn thấy Jaejoong lần cuối cùng trước khi rời khỏi trần thế. Không còn tia hy vọng nào sót lại cho Yunho ! Giờ chỉ có thể cầm cự bằng thuốc . Muốn được nhìn thấy người yêu mình lần cuối cùng, điều đó là sai trái sao ? Anh có biết Yunho ân hận biết bao nhiêu? Yunho nói, nếu thời gian có thể quay ngược lại, Yunho sẽ chọn lựa ở mãi bên cạnh Jaejoong. Trong ba nămqua , Yunho đã lãng phí cuộc sống mà không có Jaejoong. Khi trở lại thì phát hiện ra người mình yêu sắp đi lấy chồng. Anh có biết Yunho đã phải đau khổ như thế nào? Vậy mà Yunho vẫn cam chịu, vẫn cố tỏ ra vui vẻ. Yunho tin anh có thể mang lại hạnh phúc đến cho Jaejoong, niềm hạnh phúc mà Yunho không thể đáp ứng được . Là sai lầm sao ? Chỉ muốn nhìn người yêu vui vẻ hạnh phúc trước khi lìa đời, cũng là sai trái sao ? "Junsu hỏi với đôi mắt đẫm lệ.
Yoochun nuốt nước bọt , bàn tay khó khăn siết chặt lại.
"Yoochun-ah ....... ....... hãy thông cảm cho Yunho. Cho Yunho một cơ hội cuối cùng với Jaejoong. "Junsu cầu xin.
"Không ......"
"Eh?" Junsu mở tròn to mắt
"Yunho rời bỏ em ấy ..... đó là lỗi của cậu ta, tôi không muốn Jaejoong phải dính vào . ...... chỉ khiến Jaejoong mãi mãi bị ám ảnh nếu biết được sự thật mà thôi"
"Yoochun-ah".
" Tôi xin cậu giữ bí mật này với Jaejoong. ......." Yoochun nói khi ông bước ra khỏi phòng.
"Yoochun-ah!" Junsu hét lên
"Yoochun." Yunho mỉm cười khi thấy anh ta ở cửa.
Yoochun đảo mắt nhìn Yunho.
"Cậu đang làm gì ở đây?" Yunho hỏi.
"Không có gì." Yoochun rít lên.
Yunho cảm nhận được thái độ của Yoochun có chút kì lạ.
"Yunho-ah ngày mai ......... ....... lúc đám cưới , tớ mong cậu có thể tới dự và chúc phúc cho tụi này. ......." Yoochun nói trước khi rời khỏi.
Yunho bước chân ra khỏi phòng tắm, mắt đã bắt đầu mờ đi nhưng anh vẫn ráng đứng thẳng. Hơi thở trở nên không đồng đều, trái tim anh đập nhanh tới mức dường như vượt ngoài tầm kiểm soát.
Thở một cách khó nhọc, Yunho tiến về phòng ngủ, mắt đảo quanh tìm kiếm chỗ để thuốc.
_ Aaaaahhhh. – Anh nhăn mặt lại rồi dựa vào tường để giúp bản thân đứng thẳng lên. Yunho thở hổn hển , cố gắng bước tới một chút nữa nhưng không thành. Cả người anh đố ập xuống nền nhà, bàn tay giơ lên quơ quơ hi vọng có thể túm vào một thứ gì đó nhưng rốt cuộc lại khiến một số bức ảnh treo trên tường đồng loạt rớt xuống.
Hộc hộc hộc
Yunho cảm nhân được mồ hôi đầm đìa trên trán khi mà anh đang vật lộn để điều chỉnh nhịp thở. Và rồi, mắt anh tình cờ bắt gặp một bức ảnh đang nằm trọn trong tay từ lúc nào.
_ Jaejoong !!! – Yunho khẽ thì thầm, chăm chú nhìn vào khuôn mặt tươi cười của cậu. – Jaejoong ah....Jae....
FLASH BACK
_ Yunho ah, em yêu anh. – Jaejoong mỉm cười thổ lộ.
_ Anh cũng vậy, anh yêu em !! – Yunho vừa nói vừa ôm sát Jaejoong vào lòng dến nỗi khoảng cách giữa khuôn mặt của cả hai chỉ cách nhau vài cm.
_ Yunho ah...nhưng...em không biết hôn môi như thế nào cả.
_ Anh cũng có biết đâu. – Yunho lắc đầu. – Vậy nên đây sẽ là lần đầu của cả hai ta.
_ Nhưng có nhất thiết phải làm điều đó không ? – Jaejoong chu môi hỏi.
_ Em không muốn sao ?
_ Em muốn chứ...nhưng mà...xấu hổ lắm. – Jaejoong nói đến đấy thì mặt đột nhiên ửng hồng.
_ Đừng...cứ theo hướng dẫn của anh là được mà. – Yunho khẽ nghiêng đầu áp sát vào mặt Jaejoong cho tới khi chạm nhẹ vào môi cậu.
_ Em làm thế này, có đúng không ?
_ Ừm, anh nghĩ là đúng. – Yunho đáp rồi chậm rãi di chuyển nhịp nhàng, cuốn theo bờ môi của Jaejoong.
_ Yunho ah...nhắm mắt lại đi anh.
_ Eh ?
_ Em coi trên tivi....mỗi khi các cặp tình nhân hôn nhau, họ đều nhắm mắt.
_ Nhưng anh muốn nhìn thấy gương mặt của em mà.
_ Thế thì còn gì lãng mạn nữa !! – Jaejoong khẽ than thở.
Cuối cùng Yunho đành nhượng bộ. – Thôi được rồi !! – Anh cười nhẹ rồi nhắm tit mắt lại trước khi tiếp tục dìu đôi môi ngọt ngào của Jaejoong vào một giai điệu du dương lãng mạn.
_ Mnnnnn !! – Jaejoong khẽ rên rỉ.
Yunho liếm một vòng quanh môi Jaejoong, ngầm ra hiệu muốn được tiến vào trong nhưng Jaejoong vẫn cứ làm thinh.
_ Jae....
_ Hửm ??
_ Cho anh "vào"..- Yunho thì thào.
_ Nhưng....
Chưa dứt lời, ngay lập tức Yunho tóm cơ hội đẩy thật nhanh lưỡi qua vòm miệng của Jaejoong, lùng sục từng ngóc ngách.
_ Mnnnnnn Yun... – Jaejoong rên lên, hai tay vòng ra sau ôm lấy cổ Yunho để nụ hôn giữa hai người càng sâu hơn.
END OF FLASH BACK
Yunho mỉm cười hồi tưởng lại quá khứ. – Jaejoong ah...luôn luôn...hạnh phúc nhé !! – Dứt lời, mắt anh đóng sầm lại.
_ __________________
Cốc Cốc Cốc
_ Yunho ah !! – Junsu gõ cửa. – Đến giờ uống thuốc rồi !! – Cậu nhắc nhưng không có tiếng đáp lại.
_ Yunho ?? – Cậu gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời. Junsu vội vã nắm lấy núm cửa mở toang ra, rồi hốt hoảng khi nhìn thấy Yunho đang nằm bất động trên sàn nhà.
_ Yunho !! – Junsu hét lên. – Yunho ah !! Tỉnh lại !! – Cậu bắt đầu tát lên mặt Yunho để đánh thức anh dậy. Rồi nhanh tay kiểm tra hơi thở của anh. – Trời ơi, Yunho àh !! Làm ơn...đừng chết !! – Junsu vừa thét vừa không ngừng làm các biện pháp hô hấp nhân tạo.
_ Ráng chịu một chút, Yunho !! – Cậu bắt đầu thổi khí vào mồm Yunho, tay không ngừng ấn lên ấn xuống trên ngực anh. – Yunho ah...anh không thể chết...làm ơn...kiên trì một lát thôi !! – Junsu thậm chí không hề nhận ra bản thân cậu đã rơi lệ từ lúc nào.
Vẫn không có một chút phản ứng nào của Yunho.
_ Không.....khônnnnnnnnnggg Yunho !! Tình lại, chết tiệt !! – Junsu gào toáng lên nhưng không ngừng thổi khí vào mồm Yunho. Vài phút trôi qua, Yunho vẫn không hề mở mắt.
_ Yunho !! Yah !! Đồ ngốc nghếch này !! Anh không thể chết được, có nghe thấy không hả ? Em sẽ không để cho anh ra đi !! Làm ơn mở mắt ra đi !! – Junsu càng lúc càng khóc dữ dội hơn, đấm thùm thụp lên ngực Yunho. – Tỉnh lại đi !! Anh không thể rời đi, anh đã hứa rồi mà !! Anh còn thiếu em một chầu cà phê!! Làm sao anh có thể cứ thế mà bỏ đi cơ chứ ??
_ M...mmmm – Đột nhiên từ trong miệng Yunho phát ra vài âm thanh khe khẽ.
_ Y...yunho ? – Junsu sửng sốt mở to mắt. – Omo...Yunho ah !!
_ Ahhhh.....Jun....Junsu....ngực anh....đau quá !!
Junsu thở phào nhẹ nhõm, ôm chầm lấy Yunho. – Yunho ah...làm ơn...đừng làm thế thêm một lần nào nữa. – Cậu cứ thế mà khóc dữ dội hơn.
Một nụ cười yếu ớt hiện lên trên khuôn mặt Yunho, thật chậm rãi, anh đưa tay lên ôm ngang eo Junsu.
_ _______________
TIỆC CƯỚI
Yunho đang khoác lên người bộ vest màu trắng. Anh cười yếu ớt khi nhìn khuôn mặt nhợt nhặt và đôi môi tím tái của mình trên gương. – Yunho ah...mày sắp đi dự đám cưới..mà trông màu chẳng khác nào một xác chết. – Anh nhủ thầm trong đầu. Mắt anh thật sự rất mệt mỏi, hơi thở có vẻ như sắp mất cân bằng.
Thò tay vào túi áo, anh nắm lấy lọ thuốc rồi đổ hai viên vào lòng bàn tay. Đang lúc chuẩn bị đưa lên miệng uống, đột nhiên anh khững lại. – Tại sao tôi còn còn uống cái thứ này để làm gì ? Chẳng cần thiết nữa rồi. – Đoạn, anh ném chúng vào sọt rác.
Yunho thở hắt ra một hơi. – Jaejoong ah...sớm thôi...rất sớm thôi...mọi điều ước của em sẽ thành sự thật. – Rồi anh mỉm cười với chính mình. – Mày làm được mà...Yunho !!
_ __________________
_ Cảm ơn !! – Jaejoong cười khúc khích với Changmin trong phòng chờ.
Cốc Cốc Cốc
Cả hai quay lại nhìn người đang bước vào.
Junsu mỉm cười. – Tôi xin lỗi đã quấy rầy, nhưng tôi có thể nói chuyện với anh không, chỉ một phút thôi ?
Changmin nhìn Jaejoong trước khi rời khỏi. – Jaejoong ah, em chờ anh ở ngoài nhé.
Jaejoong gật đầu ra hiệu.
_ Cậu có gì muốn nói ?
_ ___________________________
Yunho nhìn xung quanh nhà thờ. Đẹp tuyệt vời, khách khứa ai cũng đều rất vui vẻ. Quá hoàn hảo, một đám cưới toàn mỹ cho một cặp đôi toàn vẹn không kém. Nâng ống kính lên, Yunho bắt đầu chụp ảnh. – Chỉ còn vài giờ nữa thôi, Yunho ah, cố chịu một lát !! – Yunho xoa xoa lên ngực rồi thở dốc.
_ Tôi cần phải được nhìn thấy nụ cười của em, được thấy em hạnh phúc trước khi "rời đi". Tôi đã gây cho em biết bao tổn thương, giờ là lúc để mang tất cả biến mất cùng với tôi. Jaejoong ah, rồi đây em sẽ không còn phải chịu đau khổ nữa...anh hứa.
_ Yunho ah ! – Một giọng nói vang lên sau lưng.
_ Yoochun ah ! – Yunho mỉm cười. _ Chúc mừng nha ! – Vừa nói anh vừa ôm lấy Yoochun. – Sau ngày hôm nay, điều ước của cậu được toại nguyện rồi. Tớ mừng cho cậu!
Yoochun im im nhìn Yunho một lúc. – Yunho ah.....cậu có điều gì khác muốn nói với tớ không ?
_ Ngoại trừ việc tớ rất hạnh phúc và cầu chúc cho cậu những điều tốt đẹp nhất cùng với người vợ tương lai của cậu, thì còn gì khác nào ?
_ Cậu có chắc là bản thân thật sự hạnh phúc không ? – Yoochun hỏi.
_ Đương nhiên rồi ! Đây là đám cưới của cậu mà, sao tớ không vui cho được. Cậu thực may mắn khi có được Jaejoong. Tớ ghen tỵ quá. – Yunho đùa.
Yoochun gật đầu. – Xin lỗi !!
_ Hả ? – Lông mày Yunho khẽ nhíu lại.
_ Nhưng tớ yêu Jaejoong....Yunho ah...cậu sẽ chúc phúc cho tụi này chứ ? – Yoochun hỏi.
Yunho nhìn chăm chăm Yoochun độ chừng một phút trước khi ráng nặn ra một nụ cười . – Ừm !!- Anh gật đầu chấp thuận.
_ __________________
_ Không...đó không phải là sự thật..phải không ? – Jaejoong hỏi, đôi mắt nhòe đi bởi những giọt lệ.
_ Tin hay không là tùy ở anh. – Junsu cười nhẹ. – Jaejoong-shi...anh là người yêu của Yunho...anh phải biết rõ về con người Yunho hơn bất kì ai. Tôi làm điều này tất cả vì muốn tốt cho Yunho thôi, mặc dù Yunho yêu cầu tôi không được tiết lộ với anh, nhưng tôi nghĩ, anh có quyền dược sự thật. Những gì cần nói tôi cũng đã nói cả rồi, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ. – Junsu nói trước khi rời khỏi phòng.
Những giọt nước mắt lăn tăn rơi trên má Jaejoong. – Yun....Yunho.
Yunho : Anh nhớ em.
Jaejoong : Đi đi và đừng bao giờ trở lại.
Yunho : Anh quay lại là vì em.
Jaejoong : Làm ơn ở lại.
Yunho : Nếu điều đó làm em vui thì anh sẽ ở lại.
Jaejoong : Anh tưởng rằng tôi kêu anh ở lại nghĩa là đã tha thứ cho anh rồi sao ?
Yunho : Vậy....em không vui khi anh ở lại ?
Jaejoong : Sao chứ ? Đau đớn ư ?
Yunho : Đúng !! Anh rất đau.
Jaejoong : Tôi ghét anh !!
Yunho : Em thật sự ghét anh nhiều đến thế sao ?
Jaejoong : Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh.
Yunho : Không muốn thấy anh ư ?
Jaejoong : Cút ra khỏi cửa tiệm của tôi.
Yunho : Anh sẽ đi....anh hứa đấy.
Jaejoong : Đi đi !!
Yunho : Làm ơn...nói với anh...dù chỉ một lời ngọt ngào thôi....trước khi anh rời đi.
Jaejoong: Vĩnh biệt, Yunho !!
_ Tôi đã làm gì thế này ? Yunho ah, đồ ngốc !! Tại sao chứ ? – Jaejoong khóc òa lên, hồi tưởng lại những lời nói nghiệt ngã cậu đã dùng với Yunho.
_ _________________
Yoochun ngạc nhiên khi thấy Junsu bước ra khỏi phòng chờ, nơi Jaejoong đang ngồi bên trong.
_ Junsu....
Junsu mỉm cười khẽ , đúng lúc chuẩn bị vượt lên phía trên.
_ Cậu...cậu đã nói gì với Jaejoong ?
_ Tôi chỉ nói những thứ mà Jaejoong cần được biết. – Khóe miệng Junsu khẽ nhếch lên. – Yoochun ah...không gì có thể ngăn cản tình yêu chân chính, bởi vì cho đến cuối cùng, cái gì của mình vẫn là sẽ của mình. Yoochun ah, anh là một người đàn ông thông minh...anh nên biết điều gì là đúng đắn.
Yoochun cảm thấy đôi chân anh dường như muốn khuỵu xuống, anh nhìn trân trối vào cánh cửa phòng nơi Jaejoong đang ngồi chờ. Thật chậm rãi, anh tiến tới khẽ mở cửa bước vào.
Jaejoong nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Yoochun, cặp mắt cậu giờ đã sưng húp, đỏ tấy. – Yoo...Yoochun ah !!
_ Đây là đám cưới của tụi mình, Jaejoong...em không thể đối xử như vậy với anh ngay vào những giây phút cuối cùng như thế này được. – Yoochun siết thật chặt cánh tay Jaejoong. – Đi ra ngoài, chỗ vốn dĩ thuộc về em.
_ __________________
Mọi người bên ngoài đều đã ngồi ngay ngắn chờ đợi buối lễ sắp được diễn ra. Tiếng đàn bắt đầu ngân lên, và Yunho đang tiến vào lối đi xuống giáo đường. Junsu đứng ngồi không yên khi phát hiện gương mặt Yunho giờ thật xanh xao, mặc dù rõ ràng Yunho đang mỉm cười nhưng cậu biết chắc bên trong Yunho đang đau đớn xiết bao.
Sauk hi Yunho đi lên phía trước, Yoochun bắt đầu đi xuống, anh mỉm cười với tất cả khách mời ngồi dọc hai bên, nhưng nụ cười đó dần tắt ngúm khi ánh mắt anh chạm vào Junsu, người đang lườm lườm từ nãy tới giờ.
_ Yoochun ah, tôi tin anh sẽ làm những điều tốt nhất. – Junsu nhủ thầm trong lòng.
Tiếng đàn chợt ngưng lại, mọi người hồi hộp hướng mắt nơi cánh cửa, chờ đợi cô dâu xuất hiện.
Yunho đột cảm thấy trái tim anh đang đập thình thịch, hơi thở dần trở nên bất ổn, khuôn mặt anh càng lúc càng nóng bừng lên. Mồ hôi đã bắt đầu chảy nhễ nhại trên mặt. – Jaejoong ah...nhanh lên...anh muốn được trông thấy em...hãy để anh được gặp em...trước khi anh rời đi. – Yunho thở hồng hộc.
Tiếng đàn lại cất lên thêm một lần nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Jaejoong.
_ Jaejoong ah...anh không thể cố thêm được nữa...làm ơn...bước ra đi mà. – Yunho siết chặt nắm tay lại, cố gắng níu giữ từng chút sức lực.
Uỵch Uỵch Uỵch
Và rồi anh nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một rõ rệt, Jaejoong kia rồi. Cô dâu đẹp nhất trên đời trong mắt của Yunho. Anh mỉm cười nhẹ nhõm. – Jaejoong ah, em thật sự rất đẹp !!
_ Có phải là giấc mơ chăng ? Giống như anh đang nằm mộng vậy, Jaejoong. Hệt như anh đã từng nằm mơ....chỉ khác là em sẽ kết hôn với Yoochun....chứ không phải anh.
Jaejoong nhìn Yunho lúc cậu chậm rãi đi xuống lễ đường. Nước mắt không ngừng rơi lăn tăn trên gò má.
Nụ cười của Yunho nhạt dần, anh thấy thiên thần của anh đang khóc. – Jaejoong ah...tại sao em rơi lệ ? Đây không phải điều anh muốn nhìn thấy...em đáng lẽ nên cười lên chứ. Tại sao em lại khóc ? Vì sự hiện diện của anh sao ? Vì anh tới dự lễ cưới của em sao ? Anh xin lỗi Jaejoong ah...anh xin lỗi...làm ơn...để cho anh được nhìn thấy em cười. – Yunho khổ sở van nài, mí mắt anh mờ đi, đôi chân không ngừng run lên.
Jaejoong ngừng bước khi cậu đi tới giữa lễ đường. Cậu càng khóc nức nở hơn, mắt không ngừng rời khỏi Yunho.
_ Jaejoong ah...đừng khóc...anh hứa...Jaejoong...anh hứa sẽ rời đi....như em đã yêu cầu. – Yunho túm chặt vào vạt áo trước ngực.
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán tại sao Jaejoong ngừng lại. Yoochun nhìn chằm chằm vào cậu, chờ đợi cậu bước tới gần.
_ Này...sao cô dâu không bước tới phía trước ? – Ngay cả vị linh mục cũng sốt ruột không kém quay sang hỏi Yoochun.
Yoochun nghiến răng, siêt chặt bàn tay lại thành nắm đấm. Còn Jaejoong vẫn nức nở không ngớt, mắt không hề rời khỏi Yunho dù chỉ một giây.
_ Tới đây ! – Jaejoong hốt hoảng khi Yoochun mặt hầm hầm đi tới kéo tay cậu lôi đi. Ánh mắt của anh thật dữ dằn, nó làm cậu sợ hãi.
Jaejoong cảm thấy bản thân như bị ai đó tước đi sức lực khi tới gần chỗ Yunho đang đứng. – Yunho...Yunho ....em yêu anh...Yunho .....làm ơn !!
Khuôn mặt Yunho giờ đã tái nhợt. – Jaejoong ah !!
Mọi người dõi theo Yoochun kéo cô dâu đi tới phía trước, nhưng tất cả đều sửng sốt ngạc nhiên vì cả hai không dừng ở nơi linh mục đang đứng đợi.
Jaejoong bàng hoàng không kém, hóa ra anh dẫn cậu tới chỗ Yunho.
_ Còn chờ đợi gì nữa. – Yoochun khẽ rít lên.
_ Jaejoong...thuộc về cậu. – Yoochun nói.
_ Yoo...Yoochun ah... – Yunho không thể gượng thêm được nữa, cả người đổ nhào về phía trước.
_ Yunho !! _ Jaejoong hét lên.
_ Yunho !! – Yoochun bên cạnh đầy lo lắng.
_ Yunho ah,,,làm ơn...đừng đối xử với em như vậy...em cầu xin anh...- Jaejoong van nài, cậu đỡ Yunho dựa lên cánh tay. – Yunho ah...em xin lỗi....em xin lỗi. – Jaejoong khóc thảm thiết, không ngừng lay lay người Yunho.
Junsu chạy thật nhanh từ ghế ngồi tới chỗ Yunho đang nằm. – Yunho ah !! – Junsu giờ thật hoảng loạn, cậu lục lọi trong túi tìm vỉ thuốc.
_ Không...Junsu !! – Yunho mở mắt ra, túm chặt vào tay Junsu ngăn lại. – Anh không cần tới chúng !!
_ Yunho ah !!
_ Cả hai ta đều biết ngày này sớm muộn gì cũng phải tới. – Yunho khó nhọc nói rồi quay sang đồi diện với Jaejoong. – Jaejoong ah...- Anh ráng nặn ra một nụ cười. – Anh xin lỗi, Jaejoong !
_ Không ! – Jaejoong lắc đầu quầy quậy. – Em xin lỗi...em thực xin lỗi.
_ Đừng khóc...đây là đám cưới của em...nếu khóc sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu. – Anh khẽ đưa tay lau đi dòng lệ trên má cậu.
Rồi anh nắm chặt lấy tay cậu. – Anh xin lỗi vi cứ luôn khiến em bị tổn thương...làm ơn..tha thứ cho anh !
Jaejoong gật đầu. Yunho mỉm cười rồi dùng tay kia nắm lấy tay Yoochun.
_ Yoochun ah....bạn thân của tôi.
_ Ừ, chuyện gì hả, Yunho ? – Yoochun hỏi.
_ Tớ xin lỗi..phá hỏng lễ cưới của cậu mất rồi.
_ Đừng nói vậy. – Yoochun thốt lên, kiềm chế ngăn cho nước mắt chảy ra.
_ Hứa với tớ....cậu sẽ chăm sóc cho Jaejoong thật tốt.
_ Yunho ah!
_ Nhưng Yunho ah...cậu và Jaejoong...hai người đã thuộc về nhau trước khi tụi này...em ấy thuộc về cậu...và sẽ mãi mãi là của cậu. – Yoochun nói.
Yunho mỉm cười lắc đầu. – Jaejoong...đã từng là của tớ...nhưng giờ đây tớ đã thuộc về quá khứ....Yoochun, cậu là tương lai của em ấy. – Vừa nói Yunho vừa đưa tay của Jaejoong sang Yoochun. – Tớ không thể ích kỉ giữ khư khư Jaejoong cho bản thân cả đời. Làm vậy..chỉ khiến em ấy càng thêm đau khổ.....Jaejoong cần cậu...Chỉ có duy nhất cậu...mới cho Jaejoong được hạnh phúc. – Yunho khó nhọc nói từng lời, mắt đẫm lệ.
_ Yunho ah !! – Jaejoong khóc to hơn..
_ Jaejoong ah...đừng khóc...làm ơn....hãy để cho đây là lần cuối cùng em khóc. Anh ở đây...không phải cố ý làm cho em đau lòng thêm....anh muốn mang đi tất cả những phiền muộn, tất cả những nỗi đau mà anh đã gây ra cho em. Hãy để cho anh cuốn trôi đi mọi thứ. – Tầm nhìn của Yunho dần biến mất. Giờ đây anh chỉ còn nhìn thấy những đốm đen chi chít khắp nơi.
_ Yunho ah...em yêu anh !
_ Anh cũng yêu em. – Yunho nói. – Nhưng Jaejoong ah...quên anh đi nhé !....quên mọi thứ về anh đi....
_ Không!! – Jaejoong hét lên.
_ Làm ơn...đây là điều ước nguyện cuối cùng của em...Jaejoong ah....hãy sống thật hạnh phúc nhé..làm ơn...cười với anh...một lần cuối thôi.
Jaejoong lắc đầu quầy quậy, nức nở khóc to hơn.
_ Làm ơn....Jaejoong ah....anh không còn nhìn rõ mọi vật nữa....mắt anh...mỏi mệt rã rời... – Yunho thở khó nhọc đáp.
Jaejoong hít một hơi thật sâu trước khi ép bản thân phải ráng nở một nụ cười yếu ớt trên môi.
_ Cảm ơn... Jaejoong ! – Yunho mỉm cười.... – Bây giờ...hãy để cho anh ra đi...mang theo mọi sự khổ đau....Jaejoong...tương lai của em là ở bên cạnh Yoochun....đối xử với cậu ấy thật tốt ...
_ Yunho ah...
_ Vĩnh biệt, Jaejoong...anh...yêu...em ! – Yunho nói ngắt quãng từng lời trước khi trút hơi tàn cuối cùng.
_ Yunho !! Yunho ah !! – Jaejoong đau đớn khóc òa lên, tay không ngừng lay người Yunho, van xin anh tỉnh lại.
Xin lỗi, Jaejoong...anh xin lỗi...vì lại rời xa em thêm một lần nữa.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro