Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Báo cáo thủ trưởng, phu nhân giận dỗi!


Báo cáo thủ trưởng, phu nhân giận dỗi!

(报告首长, 夫人闹别扭了!)

Tác giả: Kim gia lười biếng (金家懒洋洋)

Biên tập: Mây

Thể loại: hiện đại, quân nhân, cán bộ cấp cao, nam nam sinh tử, HE

CP: YunJae

Cảnh báo: Truyện có yếu tố nam nam sinh tử, Jae trong truyện có vẻ gái tính, bạn nào không thích tự động bỏ qua, đừng cố tình đọc rồi nói lời cay đắng T___T

---------------------------------------------

Một

"Báo cáo thủ trưởng, phu nhân giận dỗi!"

"Ờ! Em ấy lại khó chịu cái gì thế?"

Nghe thấy giọng nói không chút tức giận, còn mang theo cả sự dịu dàng từ đầu dây bên kia, da đầu tiểu binh run lên từng đợt, cào cào tóc không biết nên nói thế nào với vị phu nhân đang đứng trước mặt mình kia, cuối cùng đành do dự đáp: "Ừm..... Phu nhân nói nếu ngài rảnh thì mau tới đón phu nhân".

"Nói nguyên văn".

"Hả......." Khó xử.

"Tôi muốn nghe nguyên văn." Tuy chỉ là câu trần thuật nhưng lại mang theo mệnh lệnh không giận tự uy.

"Phu nhân nói_______Gọi tên Jung Yunho khốn khiếp kia về ngay cho tôi, nếu không đừng nghĩ ông đây chịu xê dịch nửa cái mông khỏi chỗ này!" Tiểu binh bắt chước y xì đúc ngữ điệu nói chuyện cùng thần thái của người nào đó.

Yunho vừa tưởng tượng ra vẻ mặt người nào đó xù lông, giương nanh múa vuốt khi nói những lời này đã muốn buồn cười, giọng nói cũng tự nhiên vương theo tia sủng nịch: "Đã biết, cậu đưa điện thoại cho em ấy đi".

"Vâng!" Tiểu binh lập tức vâng dạ cứ như thoát nợ, sau đó hai tay ép chặt hai bên hông, ưỡn ngực, hai chân khép lại, thẳng bước về phía người nào đó, thập phần cung kính dâng di động ra, "Phu nhân, thủ trưởng muốn phu nhân tiếp điện thoại".

Dáng vẻ trang trọng của tiểu binh cứ như đang nhận điện thoại động viên của lãnh đạo trung ương ấy, Kim JaeJoong bất đắc dĩ, đành phải nhận máy, tức giận nói với người ở đầu dây bên kia:

"Jung Yunho, nửa tháng nay anh không về nhà, cũng không thèm gọi lấy một cuộc điện thoại, vậy mà vẫn còn mặt mũi tìm tôi à? Anh có biết hôm nay là mùng mấy không? Hôm nay đã 28 tháng 12 rồi đấy! Anh không nhận ra năm mới sắp đến nhưng ai trên thế giới này cũng nhận ra hết biết không hả? Anh không lo đến cảm thụ của tôi cùng cục cưng trong bụng đúng không? Anh đã không muốn về thì đừng bao giờ về nữa, làm như tôi mong mỏi lắm ấy!"

Nói xong, đôi mắt đã bắt đầu ướt nước.

Cậu biết Jung Yunho là quân nhân, không những thế anh còn rất giỏi, quân lệnh như sơn, anh không thể tự ý quyết định, có đôi khi ra ngoài làm nhiệm vụ đến mười ngày nửa tháng không về nhà, cũng không thể gọi điện thoại, nhưng năm mới sắp đến rồi, cậu không chỉ cô đơn quạnh quẽ mà tâm còn ẩn ẩn cảm giác lo sợ nữa, nhất là mang thai càng lâu, tính tình cậu lại càng cổ quái, luôn sinh ra tâm lý mất an toàn, nó dần dần ăn mòn trái tim cậu, bởi vậy cậu thường xuyên nửa đêm mất ngủ rồi gọi cho Yunho, và lần nào cũng phải nghe cái giọng lạnh như băng lên tiếng, "Xin lỗi, số máy bạn gọi tạm thời không liên lạc được......."

Đầu dây bên này Yunho dĩ nhiên nghe thấy cậu thút thít nức nở, cõi lòng co rút, đau lòng muốn chết, ngữ khí bất giác hàm chứa vạn phần dịu dàng cùng lấy lòng, "JaeJae, ngoan, anh đang làm nhiệm vụ, em cũng đâu phải không biết......."

"Em không biết!" JaeJoong hừng hực khí thế ngắt lời anh, sau đó hạ tối hậu thư, "Anh lập tức về nhà ngay cho em, nếu không sau này muốn bước qua cửa cũng đừng hòng tìm được em, vậy nhé!"

Nói xong mau chóng ngắt máy.

Bạn tiểu binh nọ run rẩy nhận di động từ tay JaeJoong, có chút do dự muốn nói, nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại nuốt lời vào bụng, sau nữa, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe mà vẫn cố sống cố chết không chịu rơi nước mắt của người trước mặt, cậu ta tự nhiên thấy đau lòng, liền cân nhắc mở miệng: "Phu nhân, thủ trưởng đang làm một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, đêm nay, sợ là không thể trở về, sáng mai có lẽ mới......."

"Hừ, vậy thì anh ta vĩnh viễn đừng về nữa!" JaeJoong đỡ thắt lưng đứng lên, muốn vào bếp chuẩn bị bữa tối, nhìn tiểu binh lưng đứng thẳng tắp như cây bạch dương bên cạnh nói, "Tiểu ca, muốn ở lại ăn cơm tối không?"

Tiểu binh run sợ, vội cúi người nói: "Cám ơn phu nhân, tôi phải về trước nhận lệnh!"

JaeJoong phất tay, tiểu binh lập tức chạy biến khỏi nhà, nhanh như tia chớp.

Đầu dây bên này, Yunho chỉ còn nghe thấy những tiếng tút tút liên hồi, nhịn không được thở dài, xem ra đành phải kiên trì xin nghỉ phép thôi.

Hai.

9h tối.

JaeJoong theo lẽ thường tắm rửa, rồi nằm trên giường xem TV. Thực ra chẳng có gì hay, cậu lung tung chuyển các kênh, đột nhiên di động để bên cạnh đổ chuông, cậu nhìn dãy số gọi đến, là Yunho, cho nên không hề nghĩ ngợi lập tức ngắt máy, tiếp tục cầm điều khiển chuyển kênh.

Ai ngờ không bao lâu sau, dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô, JaeJoong thấp thỏm chờ mong, kiềm chế không nổi tâm tình vui sướng, xốc chăn lên bước xuống giường, tới bên cửa sổ, vén rèm ngó xuống. Thấy chiếc xe quân dụng quen thuộc đang đỗ bên dưới, bóng người bước xuống một thân quân trang đẹp trai ngời ngời, cao lớn tuấn lãng mà cậu vô cùng thân thuộc, anh cúi người chào ai đó trên xe, không bao lâu sau, chiếc xe kia quay đầu rời đi.

Cuối cùng cũng về rồi sao? Trái tim JaeJoong nhảy nhót vô cùng sung sướng.

Nhìn thấy người nọ xoay người vào nhà, cậu vội vàng bò về giường, làm bộ như đang xem TV.

Quả nhiên, không phải chờ quá lâu đã nghe thấy tiếng dép lê loẹt quẹt dẫm lên cầu thang, sau đó là tiếng mở cửa.

"JaeJoong........"

JaeJoong cố gắng ngăn chặn niềm vui đang chạy tán loạn trong lòng, lạnh mặt không thèm nhìn anh: "Anh về làm gì?"

Yunho cởi áo khoác ngoài, lộ ra bộ quân trang khiến người ta mê mẩn mặc bên trong, và giấu dưới quân phục là thân hình to lớn vững chắc. Khuôn mặt anh nhuốm màu phong trần mệt mỏi nhưng vẫn cực đẹp trai, đôi mắt xếch chứa đầy sự dịu dàng mềm mại. Cả người anh thật sự rất bẩn, nên anh không ngồi xuống giường mà chỉ bước đến gần, chăm chú đánh giá vợ mình, gương mặt cậu vẫn luôn xinh đẹp như thế, chỉ là có vẻ hơi gầy một chút, hơn nửa tháng không gặp, bụng cậu hình như lại lớn hơn rồi, toàn bộ thể hiện rõ trạng thái của dựng phu.

Ánh mắt của anh thật sự quá nóng chấy, khiến Jaejoong mất tự nhiên, cậu tức giận quay đầu lại lườm anh: "Nhìn cái gì! Không được nhìn!"

Hơn nửa tháng không gặp, người đàn ông này tựa hồ càng trưởng thành càng đẹp trai hơn, dáng vẻ cởi quần áo cũng cực kỳ khí phách, gợi cảm muốn xỉu, trên mặt toát ra vẻ mệt mỏi nhưng cái nhìn thâm tình dịu dàng của anh cứ như cơn lốc xoáy, nhấn chìm người ta bên trong.

Yunho nhếch môi, giọng nói trầm ấm cất lên: "Anh đã dặn Changmin phải kiểm tra định kỳ cho em rồi mà, vì sao em không đi?"

Anh đã dặn thằng bạn thân nhất của mình là Shim Changmin đang làm việc ở bệnh viện quân y kiểm tra sức khỏe định kỳ cho JaeJoong. Thiết bị trong bệnh viện quân y so với bệnh viện bình thường tốt hơn nhiều, bởi vậy cứ khi nào Changmin rảnh là anh lại xếp lịch để JaeJoong tới khám thai, nhưng anh bận không thể về, đành phải để cấp dưới tới nhà đón cậu, chẳng ngờ cậu lại nổi tính xấu, nhất quyết không chịu đi.

"Tại sao tôi phải nghe lời anh? Tôi không đi!" JaeJoong bĩu môi quay mặt đi, nhịn xuống ham muốn muốn nhìn anh.

"Nhóc ngốc........." Yunho cưng chiều bật cười, đôi mắt xếch lộ ra vẻ trêu tức, "Sau này cục cưng của chúng ta ra đời, xem ra anh phải nuôi tới hai đứa trẻ rồi. Một là nhóc ngốc ba tuổi, một là đứa nhóc chưa đầy 1 tuổi, chỉ nghĩ thôi đã thấy vừa vui vừa nhức đầu!"

"Ai cần anh nuôi? Đám nhân tài trong quân bộ mới cần anh nuôi ấy, bọn họ chỉ cần một ngày không có anh cũng sống không nổi!" JaeJoong gây sự, thuận tay vơ cái gối bên cạnh ném qua, cơ mà căn bản chẳng có tý lực sát thương, Yunho dĩ nhiên bắt được, lại cười nói.

"Được được được, em nói gì cũng đúng, giờ cả người anh bẩn lắm, phải tắm trước đã rồi mới dỗ em được." Yunho nâng cằm cậu lên nhéo nhẹ một cái, sau đó thỏa mãn đi tắm.

"Anh biến đi, chết tiệt!" JaeJoong tức gần chết, cái gì mà "mới dỗ em được"? Chẳng lẽ cậu gọi anh về để dỗ cậu chắc? Anh biến mất hơn nửa tháng, anh đâu biết cậu lo lắng đến mức nào? Sắp năm mới cũng không về, cục cưng trong bụng cậu được năm tháng rồi đó, hơn nữa anh vẫn không chịu mang cậu tới gặp người nhà anh là có ý gì? Chẳng lẽ cứ để cục cưng sinh ra mà không danh không phận?

Cậu càng nghĩ càng tủi thân, đôi mắt ửng đỏ.

Nghĩ xuôi nghĩ ngược liền quyết định không thể để Yunho được lợi, cậu đỡ thắt lưng bước xuống giường, bắt đầu thay quần áo, rồi xếp vài bộ khác vào túi, chuẩn bị về nhà bố mẹ đẻ.

Yunho dùng tốc độ rèn ra trong quân ngũ nhanh chóng tắm xong, thế nên khi anh mở cửa phòng tắm, thấy cậu thu dọn quần áo liền hoảng sợ, tiểu tổ tông nhà anh lại bắt đầu dày vò anh kiểu gì nữa đây? Anh vội vàng bước tới giữ chặt lấy tay cậu, hỏi: "Em làm gì vậy?"

"Tôi muốn về nhà!" JaeJoong ngẩng đầu lên, hai mắt hòng hồng, nhưng giọng nói vẫn tỏ vẻ cứng cỏi.

"Quay về đâu? Nơi này không phải là nhà em sao?" Yunho lãnh khí, con người đen láy nhìn thẳng vào cậu.

JaeJoong thấy thế càng tức, cậu lớn tiếng chất vấn: "Tôi coi nơi này là nhà, nhưng anh từng coi nơi này là nhà chưa? Thời gian dài anh sống trong quân doanh, về thăm tôi và cục cưng cũng vội vội vàng vàng, so với thuộc cấp của ít đến đáng thương! Tôi cảm giác tôi chẳng khác gì tình nhân của anh, anh muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, vừa ra khỏi cửa là đi hơn nửa tháng, điện thoại cũng không được, cha mẹ anh không biết tới sự tồn tại của tôi chứ đừng nói là cục cưng....... Jung Yunho, anh rốt cuộc coi tôi là gì?"

Nói tới đây, JaeJoong nghẹn ngào nức nở.

Yunho nghe cậu nói, làm sao còn tức giận được nữa, lòng đau như dao đâm, vội vàng ôm lấy cậu, dỗ dành: "Xin lỗi bảo bối, anh biết sai rồi, không phải anh đã về rồi đấy thôi? Em đừng tức giận nữa, khiến thân thể khó chịu thì sao?"

"Anh buông ra, tôi không muốn sống cùng nhà với anh nữa!" JaeJoong giãy dụa, Yunho cũng sợ, không dám cản cậu vì cậu đang mang thai, vội buông cậu ra, nhẹ nhàng nói.

"Bảo bối, trễ lắm rồi, ba mẹ có thể đã đi ngủ, giờ em về không tốt lắm đâu. Nếu em không muốn nhìn thấy anh, anh ra ngoài phòng khách ngủ, được không?"

"Không cần, tôi muốn về nhà!" JaeJoong mà đã nổi tính trẻ con thì kinh dị vô cùng, cậu muốn cái gì phải được cái đó, mười đầu trâu cũng không kéo lại được. Nói xong cậu liền xách theo túi vải muốn đi.

Yunho sao có thể để cậu nửa đêm một thân một mình lái xe, liền nhanh chóng kéo cậu lại: "Được rồi được rồi, chờ anh thay quần áo, anh sẽ lái xe đưa em về, được không?"

JaeJoong quay ngoắt đi không thèm để ý tới anh.

Coi vậy là đồng ý rồi, Yunho khẽ thở dài, vội đi thay quần áo, cầm chìa khóa xe máy bước xuống lầu. Lúc này JaeJoong đã đứng chờ ở gara, anh vội mở cửa xe, để cậu ngồi trên ghế phó lái.

Từ lúc khởi động xe đến lúc tới điểm cuối, JaeJoong chẳng thèm nói với Yunho một câu nào.

Ba.

Đến Kim gia, ba mẹ JaeJoong vẫn chưa ngủ, nhưng đã nằm trên giường xem TV, nghe thấy Lý tẩu gõ cửa nói thiếu gia cùng con rể tới liền giật mình. Trễ thế này rồi đôi vợ chồng son còn chạy tới đây làm gì?

Chờ hai người mặc quần áo đi xuống, thấy dáng vẻ của cặp vợ chồng trẻ kia đã hiểu______ xem ra đứa con bảo bối nhà họ lại nảy tính trẻ con rồi.

"Ba mẹ, ngại quá, quấy rầy hai người nghỉ ngơi. JaeJoong muốn về đây ngủ nên con đưa em ấy lại đây." Yunho cực lễ phép, uyển chuyển nói.

Lần đầu tiên anh đưa JaeJoong đi khám thai đã gặp cha mẹ Kim. Hai ông bà lúc đầu còn có cảm giác thù địch kiểu "Ta vất vã mãi mới nuôi ra được mầm hoa tiểu chuẩn thế kia, cho con sói đói như nhà mi thật phí phạm", chẳng qua gạo đã nấu thành cơm, đứa nhỏ cũng đã có, đành phải nhận. Nhưng sau thấy Yunho thái độ làm người thật sự không tồi, còn luôn nhẫn nhịn trước thằng con trái tính trái nết nhà mình, thái độ của ông bà cũng hòa hoãn hơn nhiều.

Mẹ JaeJoong là Im Won Yi làm gì có chuyện không biết tính tình con trai mình, liền nhìn Yunho cười hiền hòa, rồi kéo JaeJoong sang một bên giáo huấn: "Sắp làm ba rồi mà còn nhõng nhẽo, con nghĩ con vẫn là trẻ lên ba chắc? Đêm khuya rồi cứ thích cố tình làm loạn!"

"Mẹ!" JaeJoong oan ức không chịu nổi.

Cha JaeJoong là Kim Myeong San cũng xuất thân từ quân nhân, nhưng dù là tướng, ông vẫn rất cưng chiều JaeJoong, thấy con trai uất ức, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó liền không nhịn được nói đỡ cho cậu, "Được rồi được rồi, muốn ngủ lại thì cứ ở lại đi, trong nhà cũng đâu thiếu phòng", rồi quay qua nói với Yunho, "Yunho, ba nghe nói con phải ra ngoài làm nhiệm vụ mà, về khi nào thế?"

Yunho thái độ nghiêm chỉnh trả lời: "Con vừa về hôm nay, chuyện ở quân bộ...... không còn cách nào khác".

Kim Myeong San dĩ nhiên biết Yunho giữ chức vị quan trọng, phải xử lý rất nhiều vụ bí mật không thể để người khác biết, có đôi khi không liên lạc được là điều bình thường, hôm nay con trai nhà mình giận dỗi chắc cũng vì chuyện này, liền gật đầu nói: "Ba hiểu, cũng không còn sớm nữa, không bằng con đừng về......"

Ông chưa nói hết câu, JaeJoong đã trứng mắt nhìn ông, hục hặc: "Không được, con không muốn thấy anh ta!"

"Đứa nhỏ này, sao vẫn không hiểu chuyện như thế?!" Im Won Yi lườm JaeJoong.

"Không sao ạ!" Yunho tuyệt không tức giận, cười đáp: "Con về trước đây".

"Vậy con về cẩn thận, lái xe chậm chút." Im Won Yi cùng Kim Myeong San tiễn anh ra ngoài, còn lén nháy mắt với anh, ý muốn nói anh cứ yên tâm, họ sẽ giúp anh khuyên bảo cậu.

"Ừm, ba mẹ dừng ở đây thôi, con về trước." Yunho ngồi vào trong xe, trước khi khởi động xe còn lưu luyến nhìn ai đó trong nhà, rồi mới đạp chân ga rời đi.

.

Về đến nhà, một mình đứng giữa căn phòng rộng lớn càng có vẻ trống rỗng, ngay cả khi tạo ra tiếng động thì không gian xung quanh vẫn quạnh quẽ, Yunho thầm nghĩ, lúc anh không có ở nhà, chẳng lẽ JaeJoong luôn có cảm giác như thế này?

Anh không bật đèn, sờ soạng đi lên lầu, chẳng ngờ đá phải cái gì đó đặt sát chân tường. Lấy di động ra soi, hóa ra là thùng để đồ tết, trong đó còn có ba bình trà lạnh cùng mấy chai xì dầu, có lẽ JaeJoong mới mua gần đây, cũng không biết một dựng phu có thai năm tháng như cậu sao mà bê được thứ nặng thế kia.

Yunho vừa nghĩ đã thấy bản thân thật con mẹ nó đáng chết.

Vì tim ông nội anh không tốt lắm nên anh vẫn chưa dám mang JaeJoong về nhà giới thiệu với ba mẹ và ông nội, sợ khiến ông nội tức chết. Nhưng kéo dài mãi chuyện này cũng không hay, nếu JaeJoong không nói ra, chỉ sợ anh sẽ vẫn kéo dài đến lúc cục cưng ra đời. Nếu thật sự như vậy, chẳng phải cục cưng sẽ không danh không phận sao?

Anh đã gặp hết thân nhân bạn bè của Jaejoong, ở chung cũng thoải mái, nhưng người thân của anh ngay cả gặp JaeJoong còn chưa làm được, huống chi là ở chung.

Cậu là nam nhưng tình nguyện mang thai, chăm sóc gia đình vì anh, thậm chí còn luôn lo lắng thay anh, còn anh chỉ nghĩ cậu tính tình trẻ con, quả thật đúng là đồ bỏ đi.

Yunho nghĩ đến đây, trong lòng âm thầm quyết định.......

Cuối cùng, anh làm ổ trên chiếc giường mà ngày ngày vợ anh nằm ngủ, hít thở hương vị cậu lưu lại, yên giấc.

Bốn.

Sáng sớm hôm sau, Yunho bắt đầu bận rộn. Đầu tiên là sửa soạn lại bản thân, ném quân phục sang một bên, khoác lên người bộ tây trang đã lâu không mặc, thoa chút nước hoa dành cho nam, đi chiếc giày da bóng lộn, cảm giác chẳng có thằng con rể nào có thể hoàn mỹ hơn anh hiện tại, xong xuôi mới ưỡn ngực ngẩng đâu ra khỏi nhà.

Trước tiên anh lái xe tới một cửa tiệm mua toàn hàng cao cấp, năm mới mà, đến nhà cha mẹ vợ mà không có quà rất vô duyên, sau đó mới phóng xe tới khu chung cư dành cho cán bộ cấp cao.

Lúc anh bước vào nhà họ Kim, bên trong đã vô cùng náo nhiệt. Hai chú thím của JaeJoong cùng anh chị em họ đều đã đến. Mọi người chia ra hai bàn, một bàn đánh bài, một bàn chơi mạt chược, JaeJoong đang an vị bên bàn mạt chược chơi cực vui. Anh vừa vào đã thấy JaeJoong cười như mèo con trộm được cá, xòe tay đòi tiền Kim Jun Joong, Kim Min Joong và Kim Su Joong:

"Không được đưa thiếu, mau trả tiền đây!"

Jun Joong, Min Joong nhận mệnh bỏ tiền ra, chỉ có Su Joong ít tuổi nhất không cam tâm rằng mình thua, vừa thấy Yunho tới liền la hét:

"Ế Yunho hyung tới rồi, anh mau quản anh hai đi, từ sáng tới giờ ván nào anh ấy cũng thắng, ra tay sát phạt tàn ác dã man!"

JaeJoong biết Yunho đến liền trở mặt ngay tắp lự: "Anh tới làm gì?!"

"JaeJoong, em lại khó chịu cái gì?!" Một giọng nữ cười đùa vang lên, cô là con gái chú hai JaeJoong, cũng chính là chị họ của họ, "Yunho mau qua đây ngồi đi, chị ra giúp bác gái nấu cơm, em vào thay chị".

Yunho mỉm cười, đang muốn bước về phía JaeJoong, cậu đã thở hổn mắng:

"Anh cút, tôi không muốn nhìn thấy anh!" JaeJoong nói hết câu, bài mạt chược trên tay còn không khống chế được ném vào người Yunho, chẳng ngờ anh không hề tránh né, bị trúng một cú đau điếng, giữa trán lập tức u lên đỏ bừng.

Mọi người nhất thời im lặng.

Con rể vốn đẹp trai ngời ngời bị oánh đến mức mặt mày biến dạng, đừng nói đến ba mẹ đẻ, chính ba mẹ vợ nhìn thấy cũng đau lòng, thằng con nhà mình quá tùy tính, cãi nhau thì cứ cãi nhau đi, sao cứ phải động thủ? Bà biết rõ Yunho sẽ không so đo với JaeJoong, nếu anh thật sự tức giận, đừng nói là né một quân bài nho nhỏ, cho dù tất cả mọi người ở đây cùng xông lên chưa chắc đã là đối thủ của anh.

JaeJoong thấy anh không né, cơn tức lại càng thêm bùng nổ, chẳng biết là giận anh hay giận chính mình nữa, vì thế lập tức xoay người chạy lên lầu.

"Yunho, con đừng để ý, thằng nhỏ này tính nết cứ như trẻ con......." Im Won Yi cười làm lành, "Con mặc kệ nó đi, lúc nữa nó sẽ bình thường lại thôi".

Yunho ôn hòa cười: "Không sao đâu ạ, để con đi dỗ em ấy". Nói xong liền chào mấy trưởng bối nhà họ Kim rồi lên lầu.

Anh chị em họ của JaeJoong đều trợn mắt há hốc mồm, không ngờ anh hai (thằng em) nhà mình lợi hại đến vậy, anh (em) rể quá rõ ràng đã bị cậu thuần phục, chỉ đâu đánh đó, đánh không dám đánh trả, mắng không dám đáp trả, thậm chí còn đứng thẳng mặc kệ cho cậu đánh, đánh xong lại chủ động đi dỗ người đánh mình......

Cha mẹ JaeJoong thấy nhưng không thể trách, bọn họ biết con rể cưng chiều con trai họ tới mức nào, nghe nói trước kia khi mới quen cũng đã vậy, hiện giờ con họ mang thai lại càng trầm trọng hơn, không chỉ đánh chẳng đánh lại, mắng chẳng mắng lại, mà còn muốn gì được nấy. Nếu cậu mở miệng muốn ánh trăng trên trời, chỉ sợ con rể sẽ thật sự liên hệ với cục hàng không quốc gia, tìm cách cho cậu mặt trăng luôn ấy.

Thực ra bọn họ rất mừng vì JaeJoong được chăm sóc tốt, nhưng vẫn bất đắc dĩ.

.

Yunho tới trước cửa phòng JaeJoong, quả nhiên cửa khoám anh vội vàng gọi: "JaeJae, đừng giận anh nữa được không? Anh biết sai rồi".

"Anh đúng, là tôi sai, tôi tính tình trẻ con." Trong phòng truyền ra tiếng JaeJoong giận dỗi.

"Đương nhiên là anh sai, JaeJoong của chúng ta làm gì cũng đúng, tại anh vô liêm sỉ, em giận anh là đúng, nhưng em cũng muốn cho anh cơ hội chuộc tội mà đúng không?" Yunho từng bước làm công tác tư tưởng, "Hơn nữa, lâu rồi cục cưng không được gặp ba nó, em cũng nên nghĩ cho anh chứ? Đương nhiên, vì anh sai nên anh sẽ lấy công chuộc tội, thủ trưởng của anh, cho anh cơ hội đi?"

"Anh quát em........" Người nào đó rõ ràng đã dao động.

"Sao anh có thể quát em được chứ? Anh đang nhận sai mà, em muốn anh viết bản kiểm điểm cũng được, bắt anh cấm túc cũng được, nhưng em đừng tự mình hờn dỗi, sẽ không tốt cho thân thể, đối với cục cưng cũng không an toàn, anh đau lòng........" Yunho chưa nói hết câu đã thấy mấy cái đầu xù tóc ở đầu hành lang thò ra hóng chuyện, nhất thời mất tự nhiên khụ một tiếng.

Kim Jun Joong, Kim Min Joong, Kim Su Joong cùng Kim Na Joong lập tức rụt cổ về, hi hi ha ha nhỏ giọng cười.

JaeJoong trong phòng không biết tình huống bên ngoài, vẫn giận dỗi nói: "Hừ, anh còn lâu mới đau lòng, nếu anh đau lòng sẽ để em dễ dàng về nhà như thế này chắc?!"

"Anh đâu còn cách nào khác, quân lệnh như núi........." Yunho nói xong lại vội ngậm miệng, anh biết nếu nói vấn đề này ra thì lại phải giải thích, bí mật quốc gia không nói lung tung được, thế nên khẩn cấp chuyển đề tài, "JaeJae, tối nay anh mang em về gặp ông nội và ba mẹ anh nhé, được không?"

JaeJoong vui sướng khó tả, thiếu chút nữa đã thốt ra "Có thật không?", nhưng nghĩ đến chuyện tên mặt dày ngoài kia tối qua quát mình, liền vẫn giữ thái độ phụng phịu nói: "Em không tin, anh nói thế để em chịu mở cửa thôi, có mỗi chiêu này mà cứ dùng mãi!"

Yunho đã sắp quỳ đến nơi: "Tổ tông, anh đã gọi điện nói với người trong nhà rồi, tối nay chúng ta qua đó ăn cơm....... Còn nữa, anh tính đêm nay sẽ nói với ông nội muốn chuyển nghề, nếu thành công, sau này anh không còn là quân nhân nữa, ngày nào cũng có thể ở nhà với em, được không?"

Bên trong không phát ra tiếng.

Mấy kẻ lén lút ngoài hành lang cũng gấp đến đổ mồ hôi.

"JaeJae, em mở cửa ra được không? Anh nói thật mà, tối qua anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu không có thời gian chăm sóc em và cục cưng thì tiền lương cao tới đâu, đãi ngộ tốt tới đâu cũng vô dụng. Trong lòng anh, tất cả mọi thứ chẳng thể so sánh được với em cùng cục cưng. Lúc trước là anh đáng chết, anh đã tự kiểm điểm......." Yunho chưa nói xong, cửa phòng đã bật mở, anh nhìn JaeJoong hai mắt đỏ hồng đứng trước mặt mình liền kìm lòng không được, ôm cậu vào ngực.

"Yun......" JaeJoong cũng vòng tay ôm lưng anh, nhỏ giọng làm nũng.

"Xin lỗi, xin lỗi em." Yunho dịu dàng giải thích, "Vừa nãy quên nói, để em một mình tới viện khám thai là anh đáng chết, anh sẽ không bao giờ........ tái phạm nữa".

JaeJoong lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Nếu ông nội và ba mẹ anh chấp nhận em, em cho phép anh tiếp tục đương chức.........."

Cậu vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng cười trộm của một đống người truyền đến, mặt nhất thời đỏ bừng, một tay kéo Yunho vào phòng, một tay "RẦM" một tiếng sập cửa.

Ngay sau đó, vừa xoay người đã lại rơi vào cái ôm vô cùng ấm áp, đôi môi ấm áp trượt một đường từ trán xuống dưới, cuối cùng dừng trên môi cậu, nụ hôn dịu dàng nhưng cũng đầy tính chiếm hữu ngọt ngào vô cùng.

JaeJoong hơi khẽ nhướn người lên, vòng tay ôm cổ anh, tùy ý để anh yêu thương mình.

Cậu thật sự rất nhớ anh.

Năm.

Ăn xong cơm trưa, JaeJoong lại đánh mạt chược với mấy anh em nhà họ Kim, lần này Yunho ngồi cạnh cậu nhắc từng bước một, không nương tay thằng toàn bộ tiền cược.

Chơi đến 3h chiều, cuối cùng JaeJoong cũng thắng đủ, liền cùng Yunho rời khỏi Kim gia, tới nhà họ Jung.

Hai người rẽ qua trung tâm thương mại mua ít quà tặng: cái này hiểu kính ông nội, cái này cho baba, cái này cho mẹ, cái này đưa bác cả, cái này tặng chú ba....... Cả đống túi xách chất đầy trong cốp xe.

Mua quà xong, Yunho trực tiếp lái xe đến nhà họ Jung. Jung gia nằm trong khu đại viện thuộc quân đội, so với Kim gia còn ngưu X hơn gấp mấy chục lần. Ông nội Jung khi còn trẻ là lãnh đạo trung ương cao cấp, về sau mới chuyển xuống làm chủ tịch thành phố và bí thư thị ủy. Bác cả Jung Yunho là thương nhân, ba Jung Yunho, chú ba cùng chú út thì đều tham gia quân ngũ nên Yunho cùng đám anh chị em họ phần lớn cũng theo đó nhập ngũ, thậm chí còn có cả nữ binh. Nói ngắn gọn lại đây chính là gia tộc đỏ trong truyền thuyết. (Ngưu X: trâu bò =))))); gia tộc đỏ: cả nhà làm trong quân ngũ, theo cách mạng)

Nói không căng thằng chắc chắn là giả, JaeJoong hai tay ôm bụng, nhẹ nhàng xoa nắn. Tuy cậu đã mang thai, nhưng nhỡ nhà họ Jung không vẫn không thể chấp nhận một người đàn ông làm vợ con mình, làm cháu dâu nhà mình thì sao đây? Đê mờ tình tiết này sao mà giống mấy thứ máu chó trong ngôn tình thế không biết, mẹ Yunho đã sớm tìm cho anh một cô gái môn đăng hộ đối làm hôn thê, chẳng lẽ mình phải tranh giành anh với cô ta?

Yunho nghe thấy JaeJoong sầu lo lầm bầm chuyện giả tưởng liền bật cười: "Em yên tâm đi, mẹ anh nói sẽ mặc kệ anh tự do yêu đương, không bắt anh phải kết hôn vì lợi ích hay gì gì đó đâu....... Nhà anh rất dân chủ, em đừng lo".

"Nhưng dù sao em cũng là nam........" JaeJoong xoa bụng, cực kỳ căng thẳng, "Aish~ bình thường rất mong được gặp họ, hiện giờ như ý nguyện rồi thì em lại có chút muốn bỏ trốn........"

Yunho mỉm cười, vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, cưng chiều nói: "Em ấy!"

"Ầy, mặc kệ, nếu bọn họ phản đối, em sẽ giả vờ đau bụng, xem ai dám chọc em!" JaeJoong ưỡn bụng, ra dáng hiên ngang lẫm liệt.

Hiện tại bụng cậu chính là "Thượng phương bảo kiếm" + "Kim bài miễn tử" + "Đan dược khởi tử hoàn sinh" đấy, chỉ là lần nào ra đường cũng phải đeo khẩu trang không để ai nhìn ra nên đặc biệt buồn bực thôi..........

Yunho liếc mắt nhìn móng mèo nhỏ gãi gãi bụng, khóe miệng cong lên.

Bất kể JaeJoong hồi hộp thế nào thì thời gian lái xe đến nhà họ Jung cũng trôi qua rất nhanh.

Lúc hai người vào cửa, cảnh tượng bên trong vô cùng náo nhiệt. Ông nội Jung tuy đã hơn 80 nhưng mắt vẫn tinh, tai vẫn thính, đang cùng mấy đứa cháu đánh bài, bàn bên cạnh là chú bác Yunho chơi cờ tướng. Nhà họ Jung không tách ra ở riêng, mọi người vẫn luôn cùng nhau, tình cảm rất tốt.

JaeJoong và Yunho vừa qua cửa đã biến thành nam châm, hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người. Yunho tây trang thẳng tắp, giày da bóng lộn, dáng người cao ngất, suất khí ngời ngời, nhưng anh chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn..... là "cô gái" có diện mạo xinh đẹp đứng bên cạnh. Dáng người "cô" cao gầy, mái tóc ngắn nhuộm màu nâu nhạt áp sát hai bên má, gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh tế, môi hồng răng trắng, đứng cạnh Yunho quả đúng trai tài "gái" sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, lương duyên ông trời tác hợp!

Cơ mà cái bụng to tròn của "cô" là thế nào đây?

Chẳng lẽ anh ba nhà bọn họ làm cô gái kia lớn bụng rồi?_____ Đám thanh niên trong nhà nghĩ thầm.

Ông nội Jung thì thần sắc phức tạp, nheo mắt lại nhìn cả hai.

Yunho bước về phía trước chào mọi người, sau đó nói: "Đây là JaeJoong, em ấy là vợ con, đứa nhỏ trong bụng em ấy cũng là của con".

"Ai là vợ anh!" JaeJoong lầm bầm chống chế, lại đỏ mặt lén nhìn người đối diện, các trưởng bối không nói lời nào, cậu cũng không dám tùy tiện đanh đá, nếu không gả vào nhà được thì toi.

"Hừ!" Ông nội Jung lúc này lạnh mặt hừ một tiếng.

Ba Yunho cũng nhíu mày, vẻ mặt hoàn toàn xa cách.

Má Jung thấy tình hình căng thẳng, vội vàng hòa giải: "Mau ngồi xuống đi, JaeJoong, cháu muốn uống gì? Bác đi lấy cho".

"A, không cần đâu, cháu không khát." Jaejoong vội vàng từ chối.

"Nào, JaeJoong ngồi xuống đây." Yunho ấn JaeJoong ngồi lên ghế sô pha, còn săn sóc xoa xoa eo giúp cậu đỡ mỏi.

Thằng em thứ tư của Yunho sán lại gần cợt nhả hỏi: "Anh ba, chiêu 'tiền trảm hậu tấu' này của anh dùng linh hoạt ghê!"

"Em biết cái gì?!" Chị hai của Yunho là Jung Jihyo quét mắt lườm, rồi nhướn mày trêu chọc nói, "Yunho, cái này gọi là 'Tướng lĩnh ra trận không cần nghe theo quân lệnh' hả?!"

Mấy người còn lại bật cười, JaeJoong đỏ mặt không dám lên tiếng.

Yunho bật cười nhìn vợ mình khó có được dáng vẻ vừa nhu thuận vừa e thẹn ngồi bên cạnh, rồi quay sang đuổi đám anh chị em họ không mấy phúc hậu kia đi như xua ruồi bọ: "Lượn đi, mấy người lại muốn bày trò gì!"

.

Sau màn đùa cợt ầm ĩ, rất nhanh đã tới giờ cơm tối, ông nội Jung cùng ba Yunho từ đầu đến giờ không hề mở miệng, nhưng má Jung cùng mấy thím vẫn rất nhiệt tình, hỏi han JaeJoong cái này cái kia, còn kém lôi gia phả mười tám đời tổ tiên nhà họ Kim ra hỏi. Khi biết nhà cậu cũng là gia đình quân nhân, bọn họ có vẻ kích động thấy rõ, nói thẳng luôn mấy câu môn đăng hộ đối, duyên trời tác hợp.

Nhưng chỉ cần ông nội Jung và ba Jung chưa mở miệng thừa nhận, tất cả mọi người vẫn không dám tự quyết định, huống chi cậu còn chưa nói giới tính thật của mình đâu! Nói xong thì mẹ Jung cùng các thím còn có thể kích động, hưng phấn như thế kia không? Đáp án có vẻ chắc chắn là không.

Cho nên bữa cơm tối này đối với JaeJoong mà nói chẳng khác gì gia yến trước trước khi lên máy chém. Thức ăn vào miệng chả còn vị gì!

Ăn cơm xong, Yunho đang định dẫn JaeJoong lên thăm căn phòng trước kia anh ở thì tiếng quát của ông nội Jung vang lên, mười phần thì cả mười phần nghiêm nghị: "Đứng lại!"

JaeJoong thầm đổ mồ hôi lạnh: xong rồi, xong rồi, bão táp rốt cuộc cũng tới!

"Chuyện gì vậy ông nội?" Yunho kéo JaeJoong ngồi xuống chiếc ghế sô pha đặt bên trái ông nội, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

"Jung Yunho, mày quỳ xuống cho ông!" Ông nội Jung đập gậy ba toong xuống nền nhà, râu bạc nhếch lên.

JaeJoong sợ tới mức gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, xem ra việc này phải ngâm nước nóng rồi!

Yunho thành thật quỳ xuống trước mặt ông nội, thẳng lưng nói: "Ông nội, Yunho không biết mình đã làm sai điều gì, thỉnh ông nội nói thẳng".

Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người đều phải thay anh đổ mồ hôi lạnh, dám khiêu chiến uy quyền của ông nội, Yunho quả nhiên là kì tài của nhà họ Jung.

"Hừ!" Ông nội Jung cười lạnh, lại nhìn thoáng qua JaeJoong ngồi bên cạnh, thình lình nói, "Mày đừng nghĩ ông già này hồ đồ, không biết cậu ta là nam".

Những lời ông nội Jung nói như một cây búa tạ dộng "uỳnh" một tiếng vào tim mọi người, ai cũng vẻ mặt khiếp sợ đánh mắt về phía JaeJoong, nhìn hầu kết trên cổ cậu, lại nhìn bụng cậu, cảm thấy khó có thể tin nổi.

JaeJoong sợ tới mức bật người khỏi ghế sô pha, chân tay luống cuống quỳ gối bên cạnh Yunho, ngay cả việc giả vờ đau bụng cũng đã quên, hoảng hốt giải thích:"Ông nội, cháu quả thật là nam, nhưng cháu không cố ý gạt ông đâu ạ, vì Yunho nói tim ông không tốt nên cháu mới không dám nói cho ông biết, hơn nữa cái thai trong bụng cháu là thật, tuy không biết vì sao lại mang thai nhưng, nhưng............"

Mọi người trợn mắt há mồm, chuyện này là thể loại quái gì thế?!

Ông nội Jung phẩy tay, rộng lượng nói: "Cháu đứng lên đi".

"Hả?" JaeJoong càng không dám đứng lên, nhỡ đứng lên rồi ông lại không đồng ý thì sao?

Má Jung thấy thế liền đỡ cậu dậy, cười nói: "Đứa nhỏ này, ông nội bảo đứng lên thì cứ đứng lên đi, đã năm tháng rồi, quỳ xuống nhỡ xảy ra tình huống xấu thì sao giờ?"

JaeJoong ngăn không được nhiệt tình cùng thế tiến công hiền lành của bà, đành phải đứng dậy, đỡ bụng ngồi trên ghế sô pha, nhưng tư thế vẫn chuẩn bị để quỳ lần nữa.

Lúc này ba Jung lại có vẻ vui sướng khi người gặp họa, nói với Yunho: "Thằng nhóc thối, mày còn dám về?!"

Yunho khó hiểu gãi đầu???

"Mày tưởng ông nội mày, bố mẹ mày không nhìn ra à?" Ông nội Jung vung gậy đập vào cánh tay rắn chắc của Yunho, "Kim ốc tàng kiều đủ chưa?"

Hở?

Yunho nghi hoặc mở miệng: "Ông nội, ông biết rồi?"

JaeJoong ngồi một bên vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ đau lòng tay Yunho bị đánh có đau không.

Ba Jung bật cười: "Mày nghĩ mày có thể giấu được ông nội? Yunho, con khỉ muốn thoát khỏi lòng bàn tay Phật tổ ư, đừng mơ!"

Ông nội Jung vẻ mặt bí hiểm nhếch môi cười.

Vẻ mặt tất cả mọi người như bừng tỉnh, à thì ra là thế, chỉ có JaeJoong nghiêng đầu ôm bụng, vẫn chưa kịp hiểu tình huống.

Sáu.

Gây sức ép cả đêm, cuối cùng JaeJoong vẫn mơ mơ màng màng theo Yunho về phòng.

Cậu ngồi trên chiếc giường mà má Jung vừa thay nệm trải giường, ôm bụng ngẩn người.

Chuyện này không khoa học! Ông nội có phản đối đâu? Có xuất hiện vị hôn thê bề ngoài xinh đẹp nhưng nội tâm đen tối đâu? Thế quái nào lại thuận lợi vậy? Thậm chí còn hẹn ba mẹ mình qua vài hôm nữa ăn cơm chung, quyết định năm sau làm tiệc cưới? Càng nghĩ cậu càng cảm thấy như mình đang nằm mơ!

Yunho nhìn con mèo nhỏ lớn bụng nhà mình ngồi ngốc một chỗ, nhịn không được dán sát lại gần trộm ngửi mùi hương trên người cậu, sau đó ôm cậu vào lòng. Người này quả nhiên luôn khiến anh dau từ tim đến đầu.

"Ra kia, đừng làm phiền em!" JaeJoong vẫn còn trăm mối lo lắng khó giãi bày.

"Đừng nghĩ nữa, có gì phải nghĩ chứ?" Yunho xoa nắn gương mặt nhỏ nhắn của cậu, cưng chiều nói, "Em ngoan như thế, vĩ đại như thế, lại còn giúp nhà họ Jung sinh hạ đời thứ tư, ông nội và các trưởng bối muốn phản đối cũng chẳng có lý do!"

"Nhưng em là nam!" JaeJoong nhấn mạnh.

"Có sao đâu? Chỉ cần anh thích, người ngoài hành tình cũng chẳng vấn đề gì." Yunho hôn nhẹ lên trán cậu.

JaeJoong rốt cuộc cũng nở nụ cười, dựa vào ngực Yunho, không ngừng lý luận: "Em chính là người ngoài hành tinh, sống ở hành tinh M78! Nhìn em phóng laser đây, chíu chíu!" Vừa nói vừa dùng ngón tay giả làm súng phóng laser, đùa giỡn cười ha ha.

"Anh là đại quái thú, anh muốn ăn thịt em!"

Hai người lăn trên giường lớn, Yunho không dám áp lên người cậu, chỉ có thể nằm bên cạnh sườn, vô cùng thân thiết dán trán mình lên trán cậu, giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng:

"JaeJae, ngày mai là sinh nhật em, muốn cái gì nào?"

JaeJoong nhìn vào đôi mắt ôn nhu của anh, cong cong khóe môi: "Em muốn nhẫn, em muốn cầu hôn".

"Em muốn cầu hôn? Cầu hôn anh?" Yunho cố ý xuyên tạc ý cậu.

"Đáng ghét, anh biết rồi còn gì......" JaeJoong gác đùi lên chân anh, ngẫm nghĩ một lúc lại nói, thanh âm vô cùng mềm mại, "Anh phải cầu hôn em".

Yunho mặt mày sáng lạn, cưng chiều không để đâu cho hết, nâng tay vuốt tóc cậu, "Được, ngày mai anh sẽ lập tức cầu hôn em. Em nhất định phải đồng ý đấy biết chưa!"

"Nhìn anh phô trương chưa kìa!" JaeJoong chớp mắt.

Yunho cười khẽ: "Nhắm mắt lại".

"Ừm." JaeJoong chậm rãi nhắm mắt lại, lập tức liền cảm nhận được đôi môi ấm áp của ai đó bao trùm lên môi mình.

Hai người mềm mại giao triền, ngươi truy ta đuổi, tay Yunho nhẹ nhàng âu yếm thân thể JaeJoong, da cậu rất bóng loáng, xúc cảm cực mềm mịn, vô cùng tốt.

"Ư......" Từ lúc JaeJoong có thai, thân thể mẫn cảm hơn nhiều, phản ứng cũng mạnh liệt hơn trước, cậu không nhịn được dục vọng, cọ bắp đùi mình vào đùi Yunho, nhưng bị bụng lớn cản trở, thật sự ma xát không đã nghiền. Cậu gấp đến độ luống cuống tìm tay Yunho, phủ bàn tay ấy lên trên lửa nóng của mình, "Yunho, giúp em, giúp em........"

Yunho làm gì có chuyện không hiểu, liền dịu dàng xoa nắn dục vọng của JaeJoong, kỹ xảo điêu luyện giúp cậu giải phóng.

Đã lâu JaeJoong không được "hầu hạ" như vậy, cậu phóng thích tinh thủy rất nhanh.

"Thoải mái không?" Giọng nói đầy từ tính của Yunho vang lên bên tai, hô hấp nóng ẩm đánh vào vàn tai cậu, khiến cậu run rẩy.

"Thoải mái, yêu Yunho nhất......." Giọng JaeJoong vẫn còn vương chút tình dục chưa phai, cậu ngoan ngoãn hôn lên đôi gợi cảm trước mắt, "Muốn hay không? Em có thể......."

"Thật là được?" Yunho vẫn có chút lo lắng, "Anh sợ làm cục cưng bị thương".

"Không sao, bác sĩ nói sau tháng thứ ba có thể thỉnh thoảng làm đôi lần........" JaeJoong chưa dứt câu, Yunho đã ôm lấy cậu từ phía sau.

"Vậy anh không khách khí nữa đâu".

"................"

.

Một lúc sau.

"Phu nhân, 'súng' của bản tướng có tốt không?"

"Ư...... chết tiệt........ưm....... anh nhẹ thôi..........."

Toàn văn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro