Tạm biệt sai người
Tạm biệt sai người (YunJae) (Hoàn)
Tác giả: Uknow Tại Trung
Editor: Tình nhân mém được gả của Shim Changmin
Translator: QT ca ~
Thể loại: Ngược, ngắn, người thứ ba, HE
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng edit: Hoàn
"Kim Jaejoong, cậu dừng đi có được khôngg? Tôi mệt quá rồi." Nhìn thoáng qua có tòa biệt thự ấm áp nhưng bên trong có nam nhân đang phẫn nộ gầm nhẹ. Thanh âm cùng cảnh tượng bây giờ thật sự là không hợp.
"Yun ah, chúng ta thật sự không thể như thế được? Anh nói anh yêu em mà, anh nói anh sẽ vĩnh viễn yêu em." Vừa khóc vừa hết sức cầu xin. Làm cho người ta không đành lòng. Không biết người nam nhân mềm yếu này có bị hiểu lầm hay không.
"Kim Jaejoong, trước kia là tôi còn trẻ hết sức dại dột, không hiểu tình yêu, chính là hiện tại tôi đã có người yêu, buông tha tôi đi. Chúng ta đều là nam nhân đó. Chúng ta dừng ở đây đi. Tôi thực sự yêu cô ấy." Nam nhân kia hết sức kể ra người mình yêu say đắm, thanh âm ôn nhu, ngọt ngào như vậy. Ai có thể biết những lời này làm cho Kim Jaejoong tai ù tim nát.
"Ha ha, Jung Yunho, chúng ta đã yêu nhau 3 năm, cùng nhau vượt qua khi ba mẹ ngăn cản cho đến chấp nhận, anh nói cho tôi biết rằng anh còn trẻ và hết sức dại dột? Anh không hiểu tình yêu? Chúng ta sẽ có một bảo bối nhỏ, anh nói cho tôi biết chúng ta đều là nam nhân? Chúng ta đều sẽ kết hôn với nhau, anh nói cho tôi biết anh rất yêu cô ấy? Anh đang nói dối em sao? Yun ah, chúng ta đừng như vậy nữa được không? Có phải em không tốt? Vẫn là em chọc anh tức giận, anh nói đi, em. . . ." Kim Jaejoong nói còn chưa xong thì đã bị Jung Yunho bẻ gảy.
"ĐỦ RỒI, Kim Jaejoong, cậu có lòng tự trọng không? Có biết xấu hổ không? TÔI NÓI ĐẾN ĐỘ ĐÓ CÒN CHƯA HIỂU À? Tôi không yêu cậu , thấy cậu thật ghê tởm, được chưa? Cậu thấy cậu có phiền không?" Jung Yunho gầm lớn rồi đi ra ngoài.
Kim Jaejoong nghe thấy tiếng xe của Jung Yunho nhỏ dần. Nước mắt, chậm rãi giữ lại.
Thực vô tình, ha ha ha, Kim Jaejoong mày có xấu hổ không? Người ta không cần mày rồi , chẳng phải mày đã biết trước rồi sao? Thực nực cười. Em đã tự cho mình biết tình cảm này sẽ luôn tồn tại, bởi vì là anh nói, em sẽ tin. Em đã tự cho rằng mình có thể đối phó được với ba mẹ dù rất lâu. Em đã tự cho rằng mình sẽ yêu đến một trăm năm sau. Em nghĩ. . . Chính là chúng ta vẫn thua, không, là em thua, lần này em muốn biết chúng ta chia tay nhau là vì cái gì, bởi vì thời gian, bởi vì tiền tài, bởi vì xã hội cùng những dư luận, bởi vì tín nhiệm, bởi vì rất nhiều. Nhưng em không bao giờ nghĩ đến. Vì một nữ nhân mà chúng ta phải chia tay nhau. Em không muốn nghĩ, là bởi vì anh nói, anh không cần nữ nhân. Chỉ cần em là Kim Jaejoong thì chắc chắn là của anh. Chính là, hiện tại có một sự thật, bên trong chúng ta có 3 sự lựa chọn. Anh vẫn chọn nữ nhân — một người nói vĩnh viễn không cần nữ nhân.
Kim Jaejoong và Jung Yunho là người yêu đồng tính.
Kim Jaejoong còn nhớ rõ, cậu cùng Jung Yunho gặp nhau là ở sinh nhật của Kim Junsu. Kim Junsu là bạn thân của Kim Jaejoong và Park Yoochun là bạn thân của Jung Yunho. Đương nhiên sẽ gặp nhau.
Jung Yunho mới vừa vào hội trường giữa những đám người có một bóng hình xinh đẹp, mặc quần áo tây màu trắng. Tinh tế cùng dáng người cao gầy, làm cho người ta có những suy nghĩ vẩn vơ, bởi vì Kim Jaejoong đưa lưng về phía Jung Yunho, làm cho Jung Yunho không nhìn rõ mặt, nhưng là Jung Yunho vẫn cảm nhận được bóng dáng cao lớn ấy, mặt cũng sẽ không kém đến đâu. Đúng lúc Kim Jaejoong đi lại đây, đúng với ý tưởng mà hắn nghĩ, lại không nghĩ rằng mình sẽ rung động như vậy. Tóc vàng dài mềm làm cho người ta có ý nghĩ muốn vò nó, tuy rằng mái trước có che đi lông mi, nhưng vẫn thấy được cặp mắt kia thật to và trong suốt, lông mi vểnh dài làm cho mỗi người đàn bà đều ghen tị, giống như em bé, làn da trắng noản, Jung Yunho nghĩ muốn lại gần xem nhất định sẽ không gần quá. Chính là cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp kia. Đỏ hồng, chắc chăn có chăm sóc da mặt của mình. Jung Yunho cẩn thận đánh giá Kim Jaejoong, Kim Jaejoong cũng như thế. Cậu thấy Jung Yunho, có thể so với dáng của người mẫu, có khí phách, khuôn mặt to lớn khoảng cỡ gang bàn tay, lông mày anh khí, đôi mắt phượng thần ban, mũi thẳng cao, đôi môi dày dày.
Cả hai hấp dẫn lẫn nhau, hết thảy đều tự nhiên như vậy. Cùng nhau đi tới không cần phải nói gì. Tuy rằng không phải đồng tính luyến ái, có lẽ gọi rằng lần đầu tiên gặp mặt đã yêu. Hơn nữa ngay cá nhân đều là người cố chấp. Nhận thức được cái gì, chắc chắn sẽ không buông tay.
Cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của Kim Junsu và Park Yoochun mà họ mới có thể bên nhau trở thành đồng tính luyến ái . Vừa mới bắt đầu đều là sống chết có nhau. Như keo như sơn. Hết thảy như vậy tốt đẹp. Cưng chiều nhau. Ngay cả cặp đôi Yoochun và Junsu đều hâm mộ. Thật sự tốt đẹp nha. Sau một thời gian mọi người tốt nghiệp và tìm được việc làm cho riêng mình. Kim Jaejoong bị Jung Yunho yêu cầu ở nhà. Nói là hắn sẽ đau lòng. Mà Jung Yunho đến một công ty xí nghiệp lớn để đi làm. Có Kim Jaejoong là vợ hiền. Jung Yunho thật sự an tâm. Sự nghiệp càng ngày càng tốt. Hiện tại lên luôn chức phó tổng.
Chính là lúc này Jung Yunho bắt đầu thường xuyên không trở về nhà. Nói bận nhiều việc. Thế cho nên kỉ niệm 3 năm bọn họ đều quên bén. Kim Jaejoong không phải là người đa nghi. Cũng không để ý. Thẳng đến có một ngày nhận được tin nhắn lạ.
Mặt trên viết
"Kim Jaejoong phải không? Tôi là nữ nhân của Jung Yunho, Han Hyo-Joo." Mặt trên có hé ra tấm hình mà cô với Jung Yunho cùng chụp.
Kim Jaejoong đau đớn. Yunho có nhiêu lần ở trước mặt tôi mỉm cười. Lâu lắm rồi tôi không nhớ .
Kim Jaejoong cũng chẳng biết phải nên nói gì bây giờ, ha ha. Giật mình vẫn là đau lòng? Hai người đó chỉ là bạn. Hoặc là nói thống khổ cũng không đủ.
Cậu cứ như vậy chờ Jung Yunho trở về, hai ngày cuối tuần Jung Yunho cũng trở về. Thấy Kim Jaejoong ngồi im trên sô pha, hỏi câu
"Làm sao vậy" Hiển nhiên hắn còn không biết cậu đã biết chuyện ở ngoài của hắn và người khác. Kim Jaejoong cũng không muốn nói gì hết, bọn họ sẽ thấy cũng không có cơ hội , cậu không nghĩ đem con đường của mình phá hỏng, bởi vì cậu thương hắn. Lấy lại tinh thần thuận miệng hỏi một câu
"Đói bụng không?"
"Hả? Ừ"
" Để em đi hâm cơm cho anh." Nói xong đi vào phòng bếp. Jung Yunho thấy bóng dáng gầy guộc kia vì hắn mà bận rộn. Đến nổi muốn nói gì cũng không biết nên nói như thế nào.
"Mày thật sự nếu không cùng Kim Jaejoong nói rõ ràng chắc chắn sẽ thống khổ." Nhớ tới Han Hyo Joo khuôn mặt thống khổ. Hắn phân vân . Hắn không biết giải quyết thế nào. Nhìn thấy Kim Jaejoong sững sờ làm sao. Lâm vào trầm tư.
"Yun? Yunho? Suy nghĩ chuyện gì? Cơm có thể ăn được rồi." Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho, tự giễu cười cười. Suy nghĩ đến cô ấy đúng không? Em đâu? Có biết em yêu anh không? Yunho, em xin anh đừng nói. Em có thể không so đo gì hết. Đừng nói. Xin anh.
"A. Có chút mệt mỏi." Jung Yunho lấy lại tinh thần. Ăn đồ ăn trên bàn.
"Em đi lấy nước cho anh tắm nha, một hồi tắm xong. . ." Không đợi Kim Jaejoong nói xong, Jung Yunho liền ngẩng đầu
"Không cần, à, công ty anh còn có việc, trở về lấy vài thứ rồi đi. Em đừng vội , anh có thể về trễ đó, em đi ngủ sớm một chút, không cần chờ anh về nhà ." Kim Jaejoong sờ sững, có phải anh muốn đến nơi ấy không? Phải đi đưa tin. Kim Jaejoong trái tim muốn nát, đau đến nổi nước mắt cậu muốn rơi xuống, đều nói như vậy , em còn có thể làm được gì? Kim Jaejoong kéo kéo khóe miệng, muốn nói cái gì, chung quy chính là gật gật đầu nhỏ giọng
"Phải không? Đừng quá sức. Em hơi mệt, ăn xong để lại kia, ngày mai em dọn." Máy móc đi vào giường
Vừa dứt lời, Jung Yunho liền đứng dậy "Được rồi, đi ngủ sớm một chút. Ngủ ngon, anh phải đi rồi." Nói xong cầm lấy áo khoát trên ghế đi ra.
Kim Jaejoong vẫn là ngồi trên giường im lặng, bình thường Kim Jaejoong sẽ đưa Jung Yunho ra đến cửa, hôn một cái, dặn dò vài câu, mới yên tâm vào nhà. Chính là hôm nay cậu rất mệt mỏi, không làm gì cả. Jung Yunho cũng không có để ý, một lòng nghĩ muốn hắn trở về ôn nhu cưng chiều cậu. Nghe được Jung Yunho đóng cửa, lái xe, càng ngày càng xa. Kim Jaejoong mới vỡ òa. Cắn đôi môi đỏ mọng mà thường ngày Jung Yunho thường hay đánh lén lên đó. Cảm giác đau thật không giống nhau. Kim Jaejoong nghĩ muốn xem nhà của 2 người. Lại không còn sức lực, ngã xuống giường. Nhớ tới lúc mà cậu giận Jung Yunho mà đi tới quán bar. Thiếu chút nữa là đánh nhau, đúng lúc Jung Yunho chạy đến, trên mặt khẩn trương cùng đau lòng. Làm cho Kim Jaejoong đau không thể thở được. Cuối cùng là nghe Kim Jaejoong nói, mua đồ cậu thích. Nhớ tới trước kia đủ chuyện. Ví dụ như. Bọn họ cứ hay cãi nhau ầm ĩ. Ví dụ như, bọn họ thích ngồi im ở sô pha xem phim điện ảnh, thường thường Jung Yunho sẽ dỗ dành. Ví dụ như, Jung Yunho sẽ đem cậu lên giường mà mãnh liệt, nói là trừng phạt. Ví dụ như, bọn họ ngồi trên giường mà điên cuồng đập nhau. Nhớ lại nhiều như vậy, Jung Yunho, anh muốn em đối mặt như thế nào? Bây giờ chỉ có mình em chiến đấu không có anh bên cạnh, chỉ còn em đối mặt với thế giới. Bắt đầu em không sợ. Chính là khi em nhìn về phía sau, phát hiện không còn ai nữa, thậm chí không có anh. Không có một tia ấm áp. Muốn em một mình đối mặt với thế giới lạnh băng cùng những sự thật chua xót và bất lực như thế nào đây?
Chương 2
Kim Jaejoong không nghĩ rằng ngày này sẽ đến nhanh như vậy.
Một quán cà phê phát ra bản nhạc thanh nhã thương tâm khiến người ta tan nát cõi lòng. Tôi nghĩ có lẽ người ta sẽ đặc biệt hưởng thụ nhưng riêng tôi thì không hiện tại ở đây có ba người.
Jung Yunho chân thành nắm tay Han Hyo Joo ngồi trước mặt cậu. Chân thành? Đúng, chân thành.
"Chúng ta dừng ở đây, tôi không còn gì để nói ." Jung Yunho đánh vỡ cả khuôn mặt xấu hổ của cậu.
"Kim Jaejoong, anh ấy không thương anh , anh có thể tha cho chúng tôi được không?" Han Hyo Joo ngữ khí có một chút khẩn cầu khiến cho Yunho đau lòng
"Cậu không nói lời nào, như vầy đi tôi sẽ chia một ít tiền cho cậu, đây là chi phiếu, cậu muốn làm gì tùy thích." Jung Yunho đem ra cọc tiền đã chuẩn bị sẵn quăng thẳng mặt Jaejoong.
"Jung Yunho, anh cho rằng tôi thiếu tiền?" Kim Jaejoong thật không ngờ lại xấu hổ đến như vậy, cũng không nghĩ rằng mình là vợ cũ của hắn bây giờ lại bị hắn xem thường như vậy. Có lẽ đây chính là kết cục của cậu và hắn.
"Bây giờ, ngay bây giờ, cầm tiền của anh và cái người được anh gọi là vợ CÚT HẾT CHO TÔI. CÚT." Kim Jaejoong cố không để mình gục ngã, không để mình phải xấu hổ, cậu biết bây giờ Jung Yunho cùng cái mà hắn gọi là vợ ấy đang ở trước mặt cậu, giống như cây dao đang đâm vào tim cậu vậy. Jung Yunho, tôi đã cố làm vì anh, mà phải tự tra tấn chính mình, làm khó chính mình để có được anh thật sự có đáng không?
"Jaejoong ah, cậu có khỏe không? Tớ Junsu nè, tiếp điện thoại đi? Tớ thực lo lắng cho cậu mà, tớ muốn đi tìm Yunho mà đánh hắn một trận. Tớ không nghĩ rằng hắn lại khốn nạn như vậy. Đừng làm tớ lo lắng mà? Xin cậu đó, tiếp điện thoại đi." Kim Jaejoong nằm trên giường nghe Junsu nhắn lại. Giọt nước mắt rơi xuống giường. Ướt đẫm đi một chút, cậu bây giờ đang rối lắm. Dĩ vãng này giống như một cuốn phim được chiếu lại . Như thế nào còn chưa quên được. Cậu suy nghĩ về sau sẽ sống như thế nào đây.
Bụp...Bụp Bụp...Bụp "Kim Jaejoong cậu đi ra đây cho tớ nhanh lên, Junsu rất lo cho cậu đó, cậu quên mất cậu còn có chúng tớ sao? Chúng tớ rất lo lắng cho cậu."
"Kim Jaejoong, Jaejoong, mở cửa đi, mở...." Park Yoochun thấy Jaejoong thật hốc hác, khuôn mặt tái nhợt đã không còn là cậu của ngày xưa thật đẹp thay vào đó là một con người rất gầy giống như vừa đi ra ngoài gió thổi sẽ bay đi mất.
"Tớ mệt lắm rồi, hắn Jung Yunho ấy khiến hắn cút đi cho tớ đừng phiền tớ nữa, cho tớ yên lặng một chút đi. Cứ như vậy, cậu về đi" Kim Jaejoong nói xong những lời này liền đóng cửa, không cho Yoochun một cơ hội để nói chuyện, cậu bây giờ đã quá mệt rồi. Yoochun cũng không nói gì thêm, gọi điện cho vợ để vợ yên tâm.
Yunho, chúng ta kết thúc rồi, phải không? Kết thúc rồi. Đúng, chúng ta đã kết thúc rồi.
Đúng, khi còn trẻ hết sức là dại dột, lại không biết một chút gì phải không, chúng ta cũng chưa phát triển được gì. Hình như chỉ có mình em yêu anh thôi.
Jung Yunho, em phải làm gì đây? Còn yêu em không?
Ring Ring Ring. . ."Cái gì đó, ai vậy?" Giọng bên kia khàn khàn chắc chắn là đang bị đánh thức. Trong giọng nói có phần không kiên nhẫn.
"Yun, là ai vậy, mới sáng sớm thôi mà." Nữ nhân có phần làm nũng khiến người ta phải sủng .
"Ngoan, vậy em ngủ tiếp đi, anh ôm em." Thật sự là như vậy sao? Jaejoong gượng hỏi
"Yunho, chúng ta. ."
"KIM JAEJOONG, như thế nào lại là cậu? Tôi không phải nói , chúng ta không thể nào , đừng có làm phiền tôi có được không ?"
Chúng ta xa nhau lâu vậy đó hả anh? Lâu đến mức anh ngay cả số điện thoại của em cũng quên? Kim Jaejoong không nói gì, Yunho tiếp tục
"Cậu có thấy cậu đáng ghét không? Có biết cậu đang ở bộ dáng gì không? Có thấy mình hèn quá không? Như thế nào? Là muốn tôi yêu cậu như hồi trước? Cậu không cần suy nghĩ. Không thấy nam nhân với nữ nhân khác nhau như thế nào hay sao? Kim Jaejoong, những gì muốn nói cũng đã nói hết rồi, cậu không thấy cứ phải làm phiền tôi với bảo bối tôi tâm tình như vậy là hèn nhát sao? Cậu có lòng tự trọng mà, nói cho cậu nghe nha, cho dù thế giới chỉ còn tôi và cậu thì tôi cũng không có chọn cậu đâu, hiểu chưa? Cậu thật là ghê tởm. Đừng có gọi điện cho tôi. Cậu là đồng tính luyến ái nhưng tôi thì không."
Bíp bíp bíp. . Điện thoại đã bị ngắt , trong tay cậu đã đánh rơi cả điện thoại, để lại bây giờ chỉ còn tiếng bíp dài. Giống như tim của cậu bây giờ, nó rất đau có thể nói là tan nát rồi . Cậu che miệng, không cho chính mình phát ra âm thanh này, chính là vẫn nghe được tiếng nấc. Nước mắt sẽ làm cho cậu vơi đi một chút gì đó trong tim. Thân thể run rẩy ngồi trên sàn nhà lạnh ngắt. Trái tim lẫn lý trí khuyên cậu hãy quên hắn đi, mặc kệ nó cậu vẫn ngồi đây, mặc kệ nó cậu vẫn chờ, mặc kệ mình thương tâm như thế nào nhưng vẫn không buông tha hắn. Cứu cậu đi, ai cứu cậu đi?.
"Được rồi, Jaejoong, đừng uống nữa." Park Yoochun lắc đầu đi tới giựt lấy bình rượu. Y vì con người trước mặt mà đau đớn, ở trước mắt y có con người đang thống khổ, con tim tan nát. Cho dù không phải là cậu nhưng y hiểu, y hiểu cậu phải chịu đau đớn, thống khổ và bi thương đến nhường nào mà.
"Jaejoong à, tỉnh lại đi, cậu so với hắn phải sống thật tốt chứ. Hắn bây giờ sống rất tốt, cậu vì cái gì mà phải bi thương? Cậu phải làm cho hắn xem thiếu hắn cậu vẫn sống thong dong và tự tại chứ." Kim Junsu không đành lòng để Kim Jaejoong càng ngày càng đi xuống như vậy, cắn răng suy nghĩ những lời này "Hắn Jung Yunho là cái gì chứ, hắn nhất định sẽ hối hận đó, nhất định." Kim Jaejoong lắc đầu thật mạnh để tỉnh, đối với Kim Junsu mà nói
"Junsu nè, tớ rất thương hắn, tớ không thể tha thứ cho hắn. Tớ không vì cái gì hết, về sau tớ, Kim Jaejoong sẽ tự mình mà sống."
"Đúng, Kim Jaejoong tự mình mà sống."
"Cho nên, tớ nghĩ mình nên đi Pháp."
"Đúng, vì chính mình mà sống. Đúng, đi. . HẢ? Cậu nói cái gì? Pháp. . Pháp sao?" Kim Junsu nhất thời không phản ánh, nhìn Kim Jaejoong.
"Đúng, tớ nghĩ mình cần yên lặng một chút. Đi để xác định lại."
"Bao lâu?"
"Không biết, một hai năm gì đó. Tớ cũng không biết."
"Được, tớ đây cũng có. ."
"Không cần, tớ nghĩ mình đi một mình." Kim Junsu nghe đến đó, Junsu biết Jaejoong cần yên tĩnh, cần xác định lại, cần phải buông tha, nên thôi cùng cậu uống rượu.
Ba ngày nữa là Jaejoong đi rồi, đi Pháp. Hắn Jung Yunho không thể cho cậu một cơ hội vì hắn đâu biết như vậy là buồn đâu chứ. Kim Junsu cùng Park Yoochun tiễn cậu. Không ai nói gì cả.
Em phải đi, em chờ cho đến khi em quên được anh
Chương 3
Hai năm sau.
"Jung Yunho anh còn yêu Kim Jaejoong phải không? Em biết mà. Dù gì chúng ta cũng đính hôn cho nên anh cũng chỉ có thể là của em." Lời nói bén nhọn của ả làm hắn đau đầu. Tại sao lại không nhận ra từ trước chứ, khi nào mà ả lại bắt đầu thay đổi như vậy? Bất quá hôm nay quên dẫn ả đi dạo phố, Jaejoong không bao giờ bắt hắn dẫn đi dạo phố gì cả, cậu ấy đang ở đâu? Có khỏe không?
Hai năm cũng chóng qua, cuộc sống của hắn và Han Hyo Joo cũng rất ngọt ngào và thân mật nói chung là tạm ổn nhưng cuộc sống như vậy cũng chóng qua. Han Hyo Joo càng ngày càng giống tiểu thư, bàn tay thì vẽ vẽ như nước mùa xuân. Lúc thì muốn ăn cơm và có bảo mẫu sẵn ra đấy thì cũng chẳng có gì to tát chỉ là cô ta không chịu chăm sóc cho dạ dày của hắn đây chính là nguyên nhân dẫn đến bệnh đau dạ dày trong 2 năm vừa rồi, nếu có Jaejoong ở đây chắc chắn cậu sẽ chăm sóc thật tốt cho dạ dày của hắn thì chẳng việc gì phải lo rồi. Lúc nào cũng ngẫm nghĩ, tối đêm dài hắn lại mơ thấy cậu, thấy khuôn mặt cậu tươi cười thấy cậu thật đẹp, thấy gương mặt biểu lộ cảm xúc thật hạnh phúc khi thấy cái nhẫn khắc tên mình. Hắn cũng đôi lần đến hỏi thăm Kim Junsu và Park Yoochun về chuyện của cậu nhưng Junsu lại cho hắn ở ngoài, Yoochun cũng vậy là bạn từ nhỏ cũng có chút bất hòa. Bọn họ lúc ấy nói rằng không biết gì về Kim Jaejoong nữa, Yoochun khi nghe đến vấn đề này cũng nổi cáu, hắn biết hắn sai rồi mà . Hắn muốn làm bạn của Jaejoong có được không. Nhưng mọi người đều không cho hắn liên lạc. Chuyện này Han Hyo Joo cũng biết luôn rồi. Rồi cuộc sống lại bị xáo trộn, lúc nào cũng cãi nhau như vậy. Hắn đang tự hỏi chính mình rằng hắn còn yêu cô ta không.
"Jaejoong. Em có yêu anh không?" Câu nói làm cho người ta không thể phủ nhận.
"Max. . Anh cũng biết rồi mà." Kim Jaejoong có chút bất đắt dĩ, biết rằng ngày nào Shim Changmin cũng sẽ hỏi.
"Cho anh một cơ hội nhé, hay em chưa quên được hắn? Tin tưởng anh, anh sẽ khiến em quên hắn, như vậy không tốt sao?" Shim Changmin nghiêm túc.
"Max..em có thể nào quên được, như thế nào có thể. ."
"Anh không muốn nghe nữa, không cần biết em thương hắn nhiều thế nào, đừng tra tấn anh được chứ? Em có biết anh yêu em nhiều như thế nào. Tin tưởng anh, anh sẽ chứng minh." Shim Changmin sợ chính mình lại nghe lại mấy câu trả lời như vậy, nhanh chóng đánh gảy lời nói Jaejoong.
"Max. . Anh hãy nói em nghe được không? Hãy nghe em nói." Kim Jaejoong sợ Shim Changmin lại nổi giận nên có phần vội vàng, Changmin thấy thế đau lòng
"Được được được, em cứ nói, anh không giận. Ngoan, nói đi, anh sẽ nghe." Nhìn thấy Changmin an ủi, cậu có phần ấm áp, chậm rãi nói.
"Em không biết có yêu có thương anh hay không hay có còn yêu còn thương hắn không nhưng em đã không còn nhớ hắn nữa, mỗi lần nhắc đến hắn em lại không thấy đau lòng nữa, như vậy thật không tốt sao anh"
"Vậy, cho anh cơ hội để làm em quên hắn. Anh không cần em hiện tại có yêu anh hay không. Chỉ cần cho anh cơ hội. Anh sẽ chứng minh cho em xem. Tin tưởng anh."
"Em. . . Tin tưởng anh." Kim Jaejoong ấm áp cười. Shim Changmin nhìn Jaejoong. Cảm động ôm chặt cậu. Dù có như thế nào cũng không buông tay. Chính là vì mình đang ôm cả một thế giới trong lòng rồi. Shim Changmin mỉm cười hạnh phúc.
"Jaejoong à ~ Trở về đi, tớ nghĩ cậu nhận được đồ tớ gửi rồi đúng không ." Kim Junsu có chút lo lắng nói.
"À, tớ nhận được rồi, cậu là vì lo lắng tớ sẽ không nhận đồ cậu gửi mà gọi điện đó hả." Kim Jaejoong nói chuyện quá thoải mái khiến Junsu nghĩ rằng cậu không thèm nhìn đến.
"Cậu có thể nói chuyện được không, mà cậu có thấy gì trong đó không đó?"
"Thấy chứ, thiệp mời đính hôn của Jung Yunho đúng không? Thấy được thì thế nào? Cậu nghĩ tớ sẽ xé nó sao? Kim Junsu à, cậu không biết tớ đang nghĩ gì sao?" Kim Jaejoong thu hồi ngữ khí thoải mái mới đây. Cậu thừa nhận rằng khi nhìn thấy tấm thiệp của Jung Yunho và Han Hyo Joo thì có hơi bị khửng lại một chút. Nhưng là chính mình đã không còn thương hắn, đã chấp nhận Shim Changmin rồi sao phải chạy trốn để làm gì.
"Phải về sao?"
Kim Junsu dùng chính câu khẳng định. Cậu biết cậu phải về thôi."Cậu nói đâu?"
"Ừ, tớ biết rồi. Tớ cùng Yoochun chờ cậu."
Chương 4
Cúp máy điện thoại, Shim Changmin tắm rửa xong thay đồ vào nhà,
"Làm sao vậy? Jaejoong?" Nhìn Kim Jaejoong có chút sững sờ. Từ phía sau ôm thắt lưng, tựa đầu lên vai, hôn nhẹ lên má Jaejoong, chậm rãi hỏi. Có lẽ hơi thở của Changmin cứ liên tục đánh vào cổ nên hơi nhột, Kim Jaejoong đầu trật một chút, ôn nhu trả lời
"Không có việc gì, có thiệp mời có chuyện. Em phải đi về."
Shim Changmin dừng một chút, em không quên được hắn sao? Jaejoong a, không cần phải tàn nhẫn với anh đâu, xin em. Anh sẽ từ từ thay đổi em. Cho anh thời gian.
"À, phải không?"
Cảm giác được Shim Changmin có chút buồn, trong giọng nói bi thương Kim Jaejoong cười
"Đồ ngốc, anh phải theo em đi, chứ anh nghĩ cái gì thế? Không phải nói làm cho em tin tưởng anh à?"
Nghe nói như thế Shim Changmin cười lên tiếng, anh rất yêu Jaejoong nha luôn làm cho chính mình vừa buồn vừa vui. Như thế nào có thể không yêu?
"Anh yêu em." Shim Changmin phát ra thanh âm rầu rĩ, thực ôn nhu. Kim Jaejoong cười cười, không có trả lời. Chính là tùy ý anh ôm. Lẳng lặng, cứ như vậy ôm thật lâu thật lâu, Kim Jaejoong cảm thấy được chân nhức dần , đẩy Shim Changmin
"Anh bị cái gì vậy, ngủ hả? Chân anh không nhức thì thôi chứ chân em nhức chết biết không?" Cười oán giận. Có chút làm nũng. Làm cho Shim Changmin tim muốn nổ.
"À mà, Jaejoong a. Anh hôm nay. . Hôm nay. . Có thể ngủ với em không. . Với em a." Shim Changmin có chút không được tự nhiên, anh sợ Kim Jaejoong nói không, nhưng anh rất muốn ôm Jaejoong. Nghĩ muốn được ôm cậu, nghĩ muốn được ở bên cạnh cậu lẳng lặng như vậy. Qua hồi lâu cũng không thấy Kim Jaejoong trả lời, anh nóng nảy.
"Cái này, anh sẽ không ép em, chính là muốn ôm em mà thôi, ahhh. . Mà. . Nếu em không muốn, anh. . ." Kim Jaejoong ngón tay đặt lên môi Changmin. Ôn nhu cười rộ lên.
"Sao anh lại nói nhiều như vậy chớ, em nghĩ giường của em rất là nhỏ. Em chỉ nghĩ sẽ làm anh khó ngủ." Nói xong nhìn chằm chằm vào Shim Changmin nghịch ngợm đôi môi anh.
"Ừm. . . Thật sự." Kim Jaejoong không có để ý đến anh, một mình nằm trên giường, vỗ vỗ vị trí bên người. Shim Changmin cũng không nói gì, nằm xuống
"Anh ôm em nha? Jaejoong?" Kim Jaejoong thực tự giác lăn qua lòng ngực Changmin tìm vị trí thoải mái, cọ cọ, nhắm mắt lại. Nói một câu ngũ ngon. Shim Changmin ngọt ngào ôm Jaejoong, trong lòng ngực, đây là con người về sau sẽ yêu thương rất nhiều . Không ai có thể so sánh. Hôn nhẹ lên môi Jaejoong, nhỏ giọng nói câu, ngũ ngon, Jaejoong của anh. Mỉm cười vừa lòng, nhích sát vào thêm nữa Jaejoong nhắm mắt. Cảm giác được Changmin hơi thở đã đều đều , Jaejoong mở mắt ra, nương theo ánh trăng nhìn vào Changmin, rất tuấn tú. Không giống Yunho tỏa ra bá khí, tuy rằng hai người rất giống nhau, dáng người đều có khí tràng như vậy. Nhưng không suất khí giống nhau. Shim Changmin ánh mắt rất ưa nhìn, không như Jung Yunho đôi mắt xếch sắc bén, Changmin rất ôn nhu ôn hòa. Luôn ôn nhu khi thấy chính mình, cho dù có tức giận. Còn có cái mũi anh tuấn cả đôi môi mềm. Tóm lại chính là nam nhân ôn nhu. Ân, Jung Yunho, chúng ta sẽ gặp nhau như thế nào? Em nghĩ chúng ta có người mới rất đẹp rồi. Anh ấy rất yêu em. Nghĩ nghĩ, đan bàn tay vào trong bàn tay Changmin. Ánh trăng chiếu sáng vào người họ. Thật sự rất giống thiên sứ. Đẹp đến kì lạ.
Mọi người cảm thấy thế nào? Ôn nhu và tốt đẹp đến kì lạ. Nhưng liệu có hạnh phúc dài lâu như vậy không?
"Bảo bối? Bảo bối? Tới rồi nha, tỉnh tỉnh." Shim Changmin một vạn lần không muốn quấy rầy Kim Jaejoong ngủ, nhưng là hiện tại máy bay đã tới sân bay rồi, lay lay người Jaejoong.
"Hả. . Min. Tới rồi?" Jaejoong còn chưa có tỉnh, làm nũng . Giống trẻ con. Nhưng bây giờ không phải thời điểm để ngắm, Shim Changmin. Tỉnh lại.
"Ừ, bảo bối anh ôm em đi ra ngoài." Không có tha Jaejoong dễ như vậy, Changmin bế Jaejoong ra ngoài. Động tác như vậy làm cho mọi người ở sân bay phải chú ý nhưng Changmin không có ngượng mà còn vui vẻ hơn. Anh nhìn thấy Park Yoochun và Kim Junsu đi tới. Bạn hỏi tôi làm sao Shim Changmin biết được Yoochun và Junsu?. Thử hỏi, bạn đã biết được người đó nhưng 2 năm 3 ngày không gặp chắc chắn sẽ không nhớ nhưng có tấm bảng giơ lên cao, nói xem bạn có đi luôn không. Đều là nhờ công lao của cái người nằm trong lòng ngực Shim Changmin.
"Hai người mà lên sân khấu chắc chắn sẽ nổi tiếng." Park Yoochun trêu chọc Shim Changmin. Xem người trong lòng ngực anh chính là Jaejoong. Thật là làm cho người ta ngưỡng mộ mà. Nhưng Jaejoong đang chảy nước bọt kìa. Kim Jaejoong, đã hai năm rồi mà chẳng thay đổi gì hết, ngược lại càng ngày càng xinh đẹp đỏ hồng . Làn da lại trắng rất nhiều, hai năm không ra khỏi được cái nhà hay sao? Giống như nhỏ đi . Giống con mèo. Thật giống con mèo nhỏ. Bất giác Park Yoochun nở nụ cười.
"Thật ngưỡng mộ." Kim Junsu biết Park Yoochun suy nghĩ cái gì, chính là Junsu cũng nghĩ muốn được như vậy. Nhìn Jaejoong đáng yêu. Chợt nở nụ cười.
"Thật không? Mà mấy người xem đủ chưa?" Shim Changmin thật bất mãn khi thấy mấy người kia cứ nhìn chằm chằm Jaejoong người ta đang ngủ chảy cả nước bọt."Sao cậu không có đáng yêu gì hết vậy hả, Jaejoong là hyung của tớ mà. Thực là khinh bỉ mà." Kim Junsu cười khinh bỉ Shim Changmin. Trong lòng thực an ủi. Dù sao thì Changmin cũng bên Jaejoong.
"Đi thôi, về nhà trước đã. Jaejoong không phải rất mệt sao?" Park Yoochun nói.
Chương 5
Tới biệt thự của Jaejoong rồi, chính xác mà nói chính là biệt thự của cậu và Jung Yunho. Kim Jaejoong tỉnh. Ngồi trong lòng Changmin dụi dụi mắt, lại bị Shim Changmin cản "Đừng dụi mắt." Chỉ là một chi tiết nhỏ, lọt vào mắt Kim Junsu, mỉm cười, xem ra Shim Changmin rất hiểu biết về Jaejoong. Shim Changmin nắm thật chặt tay Jaejoong. Ôn nhu nói
"Còn mệt không? Uống nước được không?" Kim Jaejoong không nói gì, ngồi yên trong lòng Changmin. Nhìn quanh nơi này từng làm cho mình thống khổ. Trong lòng rầu rĩ. Ánh mắt nhìn cái điện thoại vẫn còn nằm trên mặt đất. Còn lẳng lặng như vậy. Hẳn là không có gọi đi. Im lặng suy nghĩ. Shim Changmin nhìn thấy cậu, trong lòng nghĩ, quả nhiên, vẫn là không thể quên được đúng không? Jaejoong?
"Jaejoong?"
"Hả? Làm sao vậy?" Nghe được Shim Changmin kêu chính mình, lấy lại tinh thần nhìn vào mắt mất mác của Changmin. Kim Jaejoong trong lòng đau xót
"Anh không cần nghĩ gì bậy bạ, em chỉ là đã lâu không về đây, có chút không quen." Kim Jaejoong giải thích làm cho Shim Changmin trong lòng có chút yên tâm.
"Ừ, đồ ngốc. Anh không sao, chỉ cần em khỏe là tốt rồi. Đói không?" Shim Changmin hôn nhẹ lên má Jaejoong. Thật ôn nhu, như là đang an ủi Kim Jaejoong, lòng yên tĩnh hơn hẳn.
"Mấy người nhất định phải làm cho chúng tôi phải cảm thấy chướng mắt à?" Park Yoochun ôm Kim Junsu đến.
"Vậy không cần ở đây chướng mắt." Shim Changmin thản nhiên nói ra.
"Được rồi, em đói bụng, chúng ta đi ăn cái gì đi. Đã lâu rồi không ăn đồ ở đây, đói đến nổi chảy nước miếng." Kim Jaejoong biết bọn họ cứ gặp nhau rồi cãi lộn, chính là muốn hòa bình một chút thôi. Có chút đói, đề nghị đi ăn cơm.
"Đi thôi, mèo nhỏ ham ăn." Shim Changmin tâm tình tốt. Mỉm cười.
"Làm cái gì mà cười." Kim Junsu chậm rãi nói.
"Thích thì cười." Shim Changmin thành thực trả lời. Ôm Kim Jaejoong vượt mức quy định mà đi. Kim Junsu cùng Park Yoochun nhìn nhau cười. Đuổi kịp Kim Jaejoong cùng Shim Changmin. Kim Junsu không nên làm cho Shim Changmin cười mình. Dọc đường đi cãi nhau ầm ĩ. Kim Jaejoong, phải hạnh phúc.
"Jaejoong, ăn từ từ. Em ăn hết đồ ăn của anh rồi." Jung Yunho nghe thấy tiếng nói, trong lòng vẫn cứ nhớ đến người kia, hắn không biết chính mình thế nào nhưng cứ nhớ. Con người xinh đẹp bị chính mình làm tổn thương. Jung Yunho theo thanh âm nhìn đến, là cậu, đúng là cậu rồi. Cậu thay đổi, Ngày càng đẹp hơn . Tóc vàng nhuộm lại thành tóc đen, dễ nhìn, đặc biệt chính là khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vẫn vậy vẫn trắng noản. Đôi mắt thật to và trong suốt, bên trong có chứa một tia mê người. Lông mi thật dài rất cuốn hút, rất rất đẹp, cái mũi khéo léo cứ chun chun lại. Đôi môi mọng nước. Vẫn như vậy. Nhìn qua giống như là anh đào. Mặt ăn cái gì, càng ngày càng trắng. Nói không nên lời thật sự đáng yêu. Cậu bây giờ vẫn vậy vẫn gầy, mặc cái áo lông rộng thùng thình để lộ xương quai xanh duyên dáng, thắt lưng kia vẫn thon như vậy không thay đổi. Đôi chan thon dài thật thật dài. Hiển nhiên là phải biểu hiện khó chịu. Ha hả, có bao giờ thích ăn vậy đâu. Jung Yunho bật cười. Chính là khi hắn thấy Kim Jaejoong bên người không chỉ có Kim Junsu cùng Park Yoochun, còn có một nam nhân nữa. Hắn cười không nổi . Hắn thấy, Kim Jaejoong chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng khi phải hỏi nam nhân kia hôm nay ăn cái gì, khóe miệng bởi vì tham ăn, lưu lại vết tương pho mát. Nam nhân kia thấy, cẩn thận dùng đầu ngón tay lau đi, bỏ vào miệng chính mình. Ôn nhu nhìn ánh mắt Kim Jaejoong, Kim Jaejoong cũng không có phản kháng, ngược lại còn tự nhiên cười cười. Làm cho hắn đau lòng không thôi. Kia vốn là vị trí của chính mình. Hiện tại lại. . . Hắn lẽ ra phải ở bên cạnh cậu, nghe cậu nói cười, đến tối còn được nghe Jaejoong chui vào mền phát ra âm thanh làm nũng. Một âm thanh phát ra, đâm vào tim Jung Yunho. Hắn trốn không thoát rồi. Hắn còn một ngày nữa là phải đính hôn rồi mà phải nhìn người vợ cũ của mình như vậy. Cảm giác của hắn bây giờ đang không xác định được, không phải hắn rất chán ghét Kim Jaejoong hay sao? Chẳng phải hắn rất yêu Han Hyo Joo sao? Như thế nào tim bây giờ lại đau như vậy. Như có người đâm vào tim hắn vậy.
"Jung Yunho. . . Phải không?" Tiếng cười bỗng ngừng lại, Jaejoong không xác định được âm thanh vừa nảy vang lên. Jung Yunho sửng sốt. Mỉm cười một cái.
"Xin chào." Shim Changmin nhìn Yunho trong truyền thuyết được kể lại . Đúng là một nam nhân vĩ đại. Tóc ngắn lưu loát, được vuốt keo nhìn rất đẹp. Lông mày anh tuấn. Mắt xếch khí phách, sao khi thấy anh ta đứng lên lại thấy rất bi thương, không phải sẽ đính hôn ? Mũi cao thặng, đôi môi dày dày. Ở bên môi còn có nốt ruồi. Anh rất ghét người có nốt ruồi. Nhưng anh có thích 2 người có nốt ruồi, người thứ nhất là Kim Jaejoong trước mắt có nốt ruồi lệ chí, cảm thấy nó rất giống viên kim cương rất đẹp. Người thứ hai hẳn là Jung Yunho, tuy rằng hắn chính là tình địch, nhưng cũng không đến nổi có nốt ruồi. . . Gợi cảm. Đúng, thực gợi cảm. Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn. Rõ ràng hắn có xương quai xanh nhưng cũng không thể thấy được hắn giống cốt sấu như sài (gầy như que củi), cảm thấy được hắn là một dáng người hoàn mỹ, tuy rằng đang ngồi nhưng vẫn thấy được Jung Yunho rất cao không kém gì chính mình. Rất có hàm lượng nguyên tố trong quặng (Phân chia?). Tình địch rất tuyệt. Tôi Shim Changmin nhận.
Chương 6
Jung Yunho đánh giá nam nhân thân mật kế bên Kim Jaejoong. Nam nhân này thực ôn nhu, bên người phát ra khí chất nói cho chính mình, anh ta không đơn giản, tóc màu nâu khiến cho người ta cảm thấy ôn hòa, có một đôi mắt kiến định xứng với lông mi nồng đậm, suất khí nói không nên lời, cái mũi cao thẳng có chút đáng yêu, có nụ cười lãnh đạm. Làm cho người ta thực thoải mái, thân hình thật thon dài, có thể xứng với Jaejoong, tuy rằng không phải là tây trang, mà là bộ đồ bình thường như rất xứng đôi, nhìn qua có thể nghĩ là một tình yêu rất đẹp. Ánh mắt có chút cay cay. Jaejoong. Anh ta là...bạn trai của em đúng không?
Park Yoochun nhìn Kim Junsu, Kim Junsu nhíu nhíu mày, giống như có điểm lo lắng cho Jaejoong. Jaejoong nhìn thấy Jung Yunho, chúng ta lại gặp nhau , Jung Yunho.
"Anh có khỏe không? Đã vài năm rồi, à. . . Hẳn là không tồi đi?" Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho, cậu biết cậu không trách hắn , có thể nói rằng cơ bản là cậu không thể trách hắn. Chính là nhất thời không thể quên đi.
"Khỏe? Tôi cũng không biết nữa.
"Sao?" Đối với Jung Yunho trả lời, Kim Jaejoong thực không hiểu.
"A, không có. Rất tốt." Jung Yunho giật nhẹ khóe miệng, không cần phải làm cho cậu phải suy nghĩ. Shim Changmin nhìn Kim Jaejoong, anh không có suy nghĩ phản ánh mãnh liệt như vậy đâu. Yên tâm
"A, anh là Jung Yunho sao, thật tốt chào anh Jung. Tôi là Shim Changmin. Bạn trai của Jaejoong." Vươn tay choàng eo Jaejoong tuyên bố quyền sở hữu. Jung Yunho cười khổ, sự thật là vậy.
"Ha ha, là vậy sao. Chúc mừng hai người." Trong lòng, thật sự rất đau . Trong lòng còn có cái loại tim đập mạnh gây nên xúc động nữa hay là sao.
"Có muốn cùng chúng tôi ăn không?" Shim Changmin hào phóng mời. Kim Junsu cùng Park Yoochun khó hiểu nhìn nhau, đồng óc của anh ta bị vấn đề hay là sao? Đó là tình địch của anh mà. Anh như thế nào. . .
"Đúng vậy, có muốn cùng chúng tôi ăn?" Kim Jaejoong cũng hào phóng nâng tay nói.
"Yun, em mua xong rồi, chúng ta đi thôi?" Người có âm thanh nghe một chút cũng không hài hòa. Ở phía sau đi ra, cảm thấy thật là nhiều người. Là ai vậy? Han Hyo Joo mở to mắt.
"À. Tôi. ." Jung Yunho không nghĩ cô đi nhanh như vậy. Nghĩ lại hắn thật muốn ra khỏi nơi hỗn loạn này Jaejoong nghe được mùi hương quen quen. Tim, chính là rất đau . Jaejoong a. Anh. . .
"Như thế nào còn không đi? Ủa. . Anh là. . Kim Jaejoong, anh như thế nào đã trở lại." Nhìn thấy Jaejoong càng ngày càng đẹp ra, Han Hyo Joo giật mình nói không ra lời.
"Ừ, tôi đã trở về, ngày mai là lễ đính hôn của hai người, tôi sẽ đi. Cứ như vậy, tôi đi trước ." Kim Jaejoong thấy Han Hyo Joo cùng Jung Yunho đứng cùng với nhau, trong lòng có chút khó chịu. Lôi kéo Shim Changmin bước đi ra. Kim Junsu và Park Yoochun tự nhiên cũng theo đi ra. Jung Yunho nhìn Kim Jaejoong đi, nhưng không thể níu lại, lẳng lặng nhìn cậu nắm tay Shim Changmin đi xa dần. Thì ra, lúc đó anh đau là như vậy em hiểu rồi.
"Jung Yunho, em nhớ rằng, chúng ta sẽ kết hôn với nhau. Đừng nghĩ khác đi anh à." Han Hyo Joo nhìn Jung Yunho hướng ánh mắt nhìn về phía Kim Jaejoong. Trong lòng ngàn lần lo sợ. Cậu đã trở lại, vì cái gì mà phải về?
"Han Hyo Joo, cô nghĩ tôi là cái gì? Lúc nào cũng cãi nhau như vậy nhưng tôi không để ý đến cô xem như không thấy, tôi phải khiêu chiến với cái tính nhẫn nại với tôi. Đối với tôi rất to, cô nghĩ cô xứng sao? Có lẽ là do tôi quá chiều ý cô?" Jung Yunho đau lòng không nói được, chính mình cũng đâu phải là con người yếu đuối, hắn Jung Yunho cho đến bây giờ vẫn là một con người bá đạo. Hắn không phải loại người để cho ai thích mắng thì mắng thích chửi là chửi. Nếu không phải vì mắt hắn để trên trời dưới đất, thì sợ rằng Han Hyo Joo sẽ bị quăng.
"Anh. ." Han Hyo Joo không thể tin được hắn lại nói chuyện với cô như vậy. Nhất thời không thể trả lời.
"Tôi còn có việc, cô tự về nhà đi. Ngày mai khỏi phải chờ tôi. Buổi chiều tôi có việc, tự cô đi thử áo cưới đi." Nói xong quay lưng bước ra khỏi quán cà phê. Bởi vì Jaejoong rất thích làm đính hôn buổi chiều, hắn không có biết là Kim Jaejoong sẽ tham dự buổi đính hôn của hắn, nhưng vẫn không thể tự chủ mà chọn nơi cậu thích để làm lễ đính hôn. Chọn loại hoa mà Jaejoong thích nhất treo ở mọi nơi. Hắn không quên. Thậm chí còn nhớ rất rất rõ. Nhưng mà hiện tại bây giờ chuyện này không có quan trọng . Vì Jaejoong thoạt nhìn thấy rất hạnh phúc.
Tại sao, không phải em đang giữ hạnh phúc của anh sao?
Hoàn Chương 6
Chương 7
"Hoan nghênh, hoan nghênh." Cha mẹ Han Hyo Joo đứng ở đại sảnh tiếp đãi khách quý. Kim Jaejoong cùng Shim Changmin không có nói rằng hôm qua đã thấy Jung Yunho gằn từng chữ. Kim Jaejoong không nghĩ đến, Shim Changmin không dám nghĩ đến. Có lẽ anh nghĩ nhiều , nhưng anh không dám chứng minh với cái ý nghĩ của mình, dù thế nào cũng không có dũng khí. Đối với anh Kim Jaejoong, Shim Changmin vĩnh viễn cũng không có lựa chọn khác. Park Yoochun cùng Kim Junsu sẽ đến trễ, cho nên Shim Changmin cùng Kim Jaejoong vào hội trưòng trước ."Chúng ta vào đi thôi." Kim Jaejoong ôn nhu nói.
"Jung Yunho, anh rốt cuộc là muốn thế nào? Lễ đã sắp bắt đầu, anh còn chưa tới." Han Hyo Joo thở hổn hển đối với điện thoại mà quát.
"Tôi bề bộn nhiều việc, một hồi sẽ qua. Cúp." Jung Yunho vô lực âm thanh có chút mệt mỏi, Trên thực tế cũng là như thế, hắn mệt chết đi, hắn bất luận áp chế trong lòng vẫn đang nhớ đến Kim Jaejoong, không thể yên tâm làm việc. Hắn một mực nghĩ đến Kim Jaejoong được không? Có thể hay không muốn chính mình giữ lại? Vì cái gì không chịu cho chính mình cơ hội.
"A, tôi đang làm gì vậy nè? Đã chuẩn bị đính hôn rồi." Tự giễu nở nụ cười một cái, cầm áo khoác, liền tiến đến hội trường. Chính hắn muốn làm gì cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là bởi vì hành động Han Hyo Joo ở hội trường, vẫn là kẻ khác tan nát cõi lòng ngoài thiên hạ. Tốc độ xe bất giác nhanh hơn, càng nhanh hơn. Trên đường mọi người nhìn và nghĩ người lái bị cái gì vậy? Vội vả như vậy dể đi gặp người?
"Anh cuối cùng cũng đến, đi thay đồ đi, chúng ta đi xuống đi thôi." Hôm nay Han Hyo Joo nhìn cũng được, nhưng Jung Yunho chỉ liếc qua thôi, đi qua phòng thay đồ. Han Hyo Joo nghĩ muốn mình phải làm cho hắn hứng thú, Jung Yunho còn bực mình, bước tới trong phòng thay đồ của Jung Yunho. Đang cởi nút thắt của áo sơmi thì thấy Hyo Joo vào, dừng lại khó hiểu.
"Cô. . Ô. ." Jung Yunho mở to hai mắt nhìn, hôn môi còn chưa từng, bọn họ chỉ từng hôn phớt qua thôi, cùng lắm là ngủ cùng giường trong những ngày hừng đông. Jung Yunho thật không ngờ cô ta lại chủ động hơn nữa còn vội vàng hôn chính mình. Trong lòng nhớ tới mặt của Kim Jaejoong, nghĩ muốn đẩy Han Hyo Joo ra, nhưng là, dù gì cũng phải đính hôn, Kim Jaejoong là gì mà khiến tôi phải đẩy cô ta ra? Jung Yunho chính là đứng im cho cô ta hôn mình, cô ta thấy hắn không có hôn chính mình, nghĩ chắc tại hắn vẫn còn bực mình, liền hôn sâu sắc hơn. Nhìn thấy Jung Yunho không có đẩy cô ra, tư thế đứng lên, bàn tay luồn vào áo hắn, vuốt ve cơ thể rắn chắc.
"Changmin, em có chút không thoải mái, em đi tìm Jung Yunho, đưa lễ vật cho hắn, rồi chúng ta đi về." Kim Jaejoong trong lòng có chút rầu rĩ, nghĩ đến một lát Jung Yunho cùng Han Hyo Joo tay trong tay bước lên, tuyên bố, sau đó hôn môi. Giống như không thể thở được . Buồn lẫn khó chịu.
"Anh đưa em đi." Shim Changmin có chút mất mác, anh biết Kim Jaejoong suy nghĩ cái gì.
"Không cần, em biết ở đâu. Em sẽ đi nhanh. Anh chờ em." Có lẽ em cần yên lặng một chút, Kim Jaejoong có chút bối rối nói. Không đợi Shim Changmin trả lời, bỏ chạy lên lầu. Để lại Shim Changmin vẻ mặt bi thương khi nhìn thấy thân ảnh cậu chạy xa dần. Vẫn là không được sao? Shim Changmin cười khổ.
"Ủa, tại sao lại không có ai?" Mở cửa phòng trang điểm thì chẳng thấy ai cả. Thực kỳ quái sao lại không có ai.
"Ô. . Hừm. ." Kim Jaejoong chú ý tới thanh âm thật nhỏ. Chậm rãi hướng phòng thay quần áo đi đến. Mặt nhăn lại, phòng gì đây dính liền với nhau? Chính là phòng thay đồ dính liền với phòng trang điểm? Kim Jaejoong lắc lắc đầu, chính mình đi đến. Chậm rãi đẩy cửa ra. Cậu ngây ngẩn cả người, lễ vật trên tay rơi xuống đất, đối diện có một đôi. Han Hyo Joo nghe được thanh âm, nhảy dựng xuống, giật mình ..., thấy Kim Jaejoong kinh ngạc nhìn cô cùng Jung Yunho, Jung Yunho bị này một tiếng 'kinh' quay về thực tại. Ở cửa có một Kim Jaejoong kinh hoảng, trong lòng căng thẳng, Kim Jaejoong, trong lòng rất đau, cậu thấy được, cậu, cậu phải thoát khỏi nơi này, đúng. Kim Jaejoong xoay người bỏ chạy trong nháy mắt. Jung Yunho đẩy Han Hyo Joo ra, đuổi theo.
"Yunho, Yunho. Anh không thể đi. Yunho" Han Hyo Joo kinh hoảng kêu Jung Yunho, còn Jung Yunho đuổi theo cậu, ngã trên mặt đất. nước mắt lăn xuống.
Shim Changmin nghĩ rằng mình sẽ đuổi theo, liền thấy Kim Jaejoong thất thần nước mắt lấm lem đẩy anh ra hướng phía trước chạy đi, vừa định đuổi theo, đã bị Jung Yunho đẩy ra. Nhìn thấy Jung Yunho đuổi theo, nghĩ lại sao lại chướng mắt quá vậy. Mà, sao lại thế này? Anh muốn tìm một nơi yên tĩnh. Đi vào phòng thay đồ. Thấy một nữ nhân xinh đẹp ngồi dưới đất. Nhưng duy nhất một nơi không đẹp, chính là đôi mắt đang khóc. Cô hẳn là Han Hyo Joo đi, đang diễn kịch à? Không để ý đến cô ta, tự nhiên nằm trên sô pha, nhắm mắt lại. Tim, đau quá. Jaejoong.
Hoàn chương 7
Chương 8
Kim Jaejoong chạy lên sân thượng. Từng đợt gió tát vào mặt. Jung Yunho đuổi theo. Ôm cậu.
"Jaejoong, không phải như em nghĩ đâu, em nghe anh giải thích. Anh. ."
"Anh buông ra, Jung Yunho anh kêu tôi đừng làm phiền anh nữa. Giải thích, giải thích cái gì? Giải thích rằng anh cùng vị hôn thê chuẩn bị kết hôn? Mấy người tại. . . Tại" Kim Jaejoong nghẹn ngào nói không ra lời.
Jung Yunho bị đẩy ra, hiện tại trong lòng đau quá. Nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên má cậu. Hắn đau lòng lại bất đắc dĩ. Đúng vậy, giải thích cái gì? Như thế nào mà giải thích?
"Jaejoong, anh sai rồi. Anh. . . Em còn thương anh đúng không? Em đừng khóc, anh đau lòng lắm." Hắn hiện tại sắp đau đã chết, Jaejoong a, đừng khóc nha? Anh thật sự đau quá đau quá.
"Tôi? Thương anh? Anh bị điên à? Tôi có bạn trai rồi. Tôi còn thương anh? Anh không phải rất coi trọng bản thân sao?" Dựa vào cái gì mà nói tôi còn thương anh?
"Jaejoong, nói cho anh biết, em không thương anh ta, đúng hay không? Không thương anh ta. Người em yêu là anh, là anh Jung Yunho. Vĩnh viễn là anh." Jaejoong, Jaejoong làm ơn, đừng tàn nhẫn như vậy. Anh biết là anh sai. Nhưng anh xin em. Đừng làm anh kích động . Đừng lừa gạt anh, nha? Lừa gạt anh.
"Jung Yunho. Anh không có lòng tự trọng hay sao vậy? Anh thật đúng là không thay đổi. Tất cả là tại anh, đúng, là tại anh. Nhưng anh nghe này. Tôi Kim Jaejoong sẽ không thuộc về anh mà là Shim Changmin. Chính anh gây nên hậu quả. A, thực ích kỷ. Tôi còn muốn nói cho anh biết rằng chúng tôi sẽ kết hôn, sẽ hạnh phúc, sẽ hôn môi nhau, sẽ ôm nhau thật chặt. Chúng tôi sẽ. . Anh. . Ô. . Khốn nạn. . Ư ưm. . Buông. . Buông ra"
Jung Yunho không nghĩ rằng sẽ được nghe những lời nói ngọt ngào khi đang tan nát cõi lòng. Bá đạo hôn Kim Jaejoong. Kim Jaejoong giãy dụa . Jung Yunho đem Kim Jaejoong ôm chặt vào lòng. Bàn tay đặt lên đỉnh đầu cậu, hôn kịch liệt, cắn nhẹ môi cậu rồi luồn vào trong cách ngóc ngách của vòm miệng cậu. Quấn quít cái lưỡi ngọt. Điên cuồng hôn sâu . Giống như muốn đem Kim Jaejoong đã mấy năm không gặp hôn thật lâu, hắn cứ như vậy nhớ xúc giác ngọt này. Hôn đến không còn dưỡng khí để thở, sợi chỉ bạc vì hôn mà không kịp nuốt xuống xương quai xanh dần dần Kim Jaejoong giãy dụa để thoát. Jung Yunho lúc này mới buông cậu ra ra. Môi cùng môi lúc đó tạo thành một tia ngân tuyến. Kim Jaejoong mang theo mặt đỏ ửng, miệng thở hổn hển. Cùng nước mắt che kín đôi mắt. Làm cho Jung Yunho không thể bình tĩnh. Khẽ cười một tiếng
"Anh nhớ nụ hôn của em. Đừng tàn nhẫn như vậy. Anh không đính hôn. Như vậy sẽ tốt đúng không?" Kim Jaejoong nghe xong, có chút tỉnh táo , ổn định nhịp thở của chính mình. Đẩy Jung Yunho ra. Nhìn thẳng vào hắn.
"Không cần. Chúng ta kết thúc rồi." Mang theo một trái tim bối rối, chạy xuống Jung Yunho cũng không níu kéo. Cười lớn. Ngẩng đầu lên trời.
"EM NÓI DỐI."
"Changmin, anh ở đâu? Anh ở đâu?" Kim Jaejoong như người mất hồn gọi điện cho Shim Changmin.
"Bình tĩnh, bảo bối. Em ở đâu? Anh đến liền." Shim Changmin bị điện thoại bừng tỉnh, nhìn Han Hyo Joo vẫn nằm dưới đất. Không có thời gian để ý tới. Liền hướng Kim Jaejoong nói chạy tới.
"Min. Em rối lắm." Kim Jaejoong khi thấy Shim Changmin tới liền. Bật người ôm thắt lưng anh, nói ra những gì trong lòng. Cậu rất rối. Nhưng cậu thật sự không gạt anh. Không làm cho anh nghĩ rằng mình chỉ lợi dung anh thôi.
"Bảo bối, anh biết. Em biết rằng anh rất hiểu em. Vài năm bên cạnh em. Anh biết băn khoăn của em. Dù cho em đối với anh không có tình cảm. Mặc kệ trong lòng em thế nào. Chúng ta cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết. Anh không trách em. Anh sẽ cố gắng." Shim Changmin thở dài, nói ra những lời trong lòng mình. Ôm Kim Jaejoong. Nghĩ muốn an ủi Kim Jaejoong.
"Em. . Thực xin lỗi. Nhưng là em thật sự thực rối. Em sẽ quên hắn. Như vậy thì em và anh sẽ thoải mái đúng không?" Kim Jaejoong trong lòng ngực Changmin ngẩn đầu lên. Trên mặt tràn ngập lo lắng.
"Hả. . Phải . Phải." Shim Changmin ôn nhu cười hôn hôn đầu Kim Jaejoong.
"Ah. Kia. . ." Nhìn ra ý tưởng Kim Jaejoong. Shim Changmin ôm Kim Jaejoong hướng hội trường đi đến.
"Anh biết rồi. Đi thôi."
"Hôm nay buổi lễ hủy bỏ. Tôi cùng Han Hyo Joo chính thức chia tay." Hội trường bỗng nhiên ồn ào khi nghe hắn nói câu này. Ý kiến phán xét đầy ra. Han Hyo Joo không thể tin nổi nhìn Jung Yunho.
"Yun, chúng ta nói chuyện với nhau chút." Nói xong lôi kéo Jung Yunho chạy tới hoa viên. Han Hyo Joo ngồi ở tượng đài phun nước, nhìn thấy Jung Yunho im lặng hỏi
"Yunho, vì cái gì? Chúng ta đã rất vui vẻ với nhau mà? Là em sai chỗ nào có đúng không?" Jung Yunho ngồi kế bên cô nhìn đối phương từ từ đứng lên
"Hyo Joo, tôi biết tôi đã làm tổn thương cô, ngay lúc đó cô nói, Kim Jaejoong là nam nhân. Không thể cho tôi những đứa con, mà mẹ tôi rất thích Jaejoong, nhưng bà rất muốn có một cháu trai. Tôi vẫn biết. Hơn nữa cô đối với tôi rất tốt. Khi đó tôi không thể mỗi ngày cùng Jaejoong ở chung, chính là vì công tác mà tôi với cô mới ở cùng nhau như vậy. Mới đầu tôi nghĩ chúng ta sẽ không thể nào. Một ngày một cô lặng lẽ chăm sóc tôi, có lẽ là vì tôi cảm động. Xa cách vợ của tôi. Nên tôi đã cho rằng tôi yêu cô, bởi vì vợ tôi là tình đầu, cho nên tôi nghĩ đối với cô mới là yêu. Lại phải nghĩ, cô bắt tôi phải làm cái này, nhưng tôi không muốn làm và tôi sẽ không làm cô sẽ tiếp tục lải nhải. Nhưng đối với cậu ấy cậu ấy sẽ im lặng khi tôi không làm theo ý. Tôi với cậu ấy cùng ở với nhau như vậy vẫn là cậu ta gây sự với tôi nhưng tôi không thấy phiền. Ngược lại càng yêu cái tính gây sự của cậu ta. Và tôi với cô cũng ở chung nhưng chưa có một lần được như vậy. Tôi đã từng muốn quên hết mấy ngày đó và muốn thể hiện chứng cứ xác minh. Nên vài năm bên cạnh cô, tôi như trẻ lại. Ngày nào cũng hôn nhưng thật mệt. Tôi có một lần mơ thấy cậu ấy khóc, thấy cậu ấy van xin tôi, tôi đuổi cậu ta đi, lòng tôi rất đau. Chính là tôi ngu ngốc luyến ái, nghĩ đến kia chính là thói quen, tôi đã cho rằng tôi yêu cô. Sau khi tôi đi tìm cậu ấy. Nghe được cậu ấy đi nước ngoài, tôi điên rồi, cùng cô cãi nhau cũng chưa dừng lại, mỗi ngày làm việc không ngừng. Tôi đột nhiên ý thức được cái gì. Vẫn là tìm cô để đè ép xuống. Tôi nhiều lúc nghĩ đến cậu ấy cười, cậu ấy khóc, cậu ấy làm nũng, cậu ấy phẫn nộ. Cậu ấy mệt mỏi. Tôi nhiều lúc muốn ôm cậu ấy. Nguyện vọng thực hiện . Khi tôi lại nhìn đến cậu ấy. Cậu ấy vẫn là thiên sứ đẹp nhất. Tôi không dám lớn tiếng cùng cậu ấy nói chuyện. Khi tôi thấy cậu ấy bất lực ngoài cửa. Lòng muốn nhanh chóng chạy ra ngoài. Tôi nhớ cậu ấy như vậy, thương cậu ấy như vậy. Có phải thực ngu xuẩn? Tôi muốn xin lỗi cậu ấy. Mà làm tổn thương cô. Thực xin lỗi. Tôi muốn cậu ấy. Chỉ cần cậu ấy." Jung Yunho nói có chút mệt mỏi. Hốc mắt có chút hồng. Kế bên Han Hyo Joo nước mắt đã tèm lem cả khuôn mặt. Cô không biết nói như thế nào. Như thế nào lại đi đánh giá chính mình với một nam nhân hoàn mỹ
Hoàn chương 8
Chương 9
"Yunho, em yêu anh. Làm sao bây giờ? Em nên làm cái gì bây giờ?" Han Hyo Joo khóc nói. Chính là cô thấy Kim Jaejoong cùng Shim Changmin đứng cách bọn họ không xa. Đại khái cũng đều nghe được. Kim Jaejoong che miệng, vùi đầu vào lòng Changmin. Khóc rất lợi hại. Shim Changmin biểu tình thực phức tạp nhìn thấy cô cùng Jung Yunho.
"Tôi. ." Jung Yunho không biết nói như thế nào, xoay người. Lại thấy trong lòng Shim Changmin chính là Kim Jaejoong. Trong lòng chùng xuống, cậu ấy hẳn là nghe được đi. Sẽ tha thứ chính mình không? Chậm rãi đến gần Kim Jaejoong
"Jae. . Jaejoong. Anh. ."
"ĐỦ RỒI, anh nghĩ là những lời nói này sẽ bù cho những gì anh làm ra à? Jung Yunho. Anh có cảm thấy được mình rất ích kỷ không?" Shim Changmin sinh khí quở trách Jung Yunho.
"Cậu tránh ra một chút đi, tôi cần nói chuyện với Jaejoong." Jung Yunho có chút tức giận.
"Tôi sẽ cố gắng làm cho Jaejoong hiểu rằng tôi thương cậu ấy. Tôi trước kia thật ngu xuẩn, làm cho tôi mấy năm về trước tự tra tấn bản thân cũng như tra tấn người tôi thương, tôi biết dù thế nào thì tất cả đều vô bổ. Nhưng hãy cho tôi cơ hội. Tôi không muốn Jaejoong lại đau. Không cần cậu ấy đáp lại. Chỉ cần tin lời tôi khẳng định rằng tôi thương cậu ấy là được. Tôi chỉ là nghĩ như vậy. Tôi thật ích kỷ. Chính là, chính là tôi thương cậu ấy. Lý trí tôi bảo tôi hãy ôm cậu ấy đi. Bảo vệ cậu ấy. Tôi cũng biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi này sẽ không chịu nhận. Chính là tôi không khống chế được mình. Tôi rất thống khổ. Trong lòng tôi không muốn làm tổn thương cậu ấy. Tôi rất ngu xuẩn. Không thể cảm nhận được chính mình. TÔI HỐI HẬN, tôi hối hận. Tôi có thể quỳ xuống. Nhưng tôi không muốn buông cậu ấy đâu. Cho dù tôi có sai, nghiệp chướng nặng nề, tôi đáng chết. Hãy trừng phạt tôi nhưng đừng đâm vào trái tim tôi nữa được không?" Jung Yunho hung hăng nói những gì trong lòng. Kim Jaejoong ủy khuất nổi lên. Cậu không nghĩ Jung Yunho lại làm cho cậu rung động, càng không dám nghĩ hắn sẽ ôm cậu sẽ hôn cậu rồi sẽ một lần nữa làm cậu đau. Nhưng cậu không dám mạo hiểm . Cậu sợ, cậu không dám . Cho dù Jung Yunho nói như thế làm cho cậu thật vui. Nhưng cậu không thể nhận tình yêu ấy. Cậu không thể lừa gạt Shim Changmin.
"Thực xin lỗi. Tình yêu của hai người tôi thừa nhận tôi không thể nhận lấy. Tôi cần phải đi khỏi đây. Buông tha cho tôi. Tôi không còn lòng dạ nào để làm tổn thương một người nào hết. Nhưng nếu nghĩ tôi gạt người thì cũng chính tôi đang lừa dối bản thân." Kim Jaejoong đẩy Shim Changmin ra
"Không cần đi theo tôi. Làm ơn, tôi cần phải rời khỏi đây." Từng bước từng bước rồi chạy ra. Shim Changmin cùng Jung Yunho cũng chỉ có thể đứng im đó. Nhìn cậu chạy đi xa dần. Shim Changmin thì thào nói
"Anh như thế nào lại buông em được? Anh cần suy nghĩ. Thực xin lỗi. Anh mệt quá, cho phép anh được đi. Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Jaejoong a" Băng bó lại trái tim. Đau quá. Jung Yunho cũng như vậy. Hắn ngây người. Jung Yunho khóc. Hắn là một nam nhân như vậy mà lại khóc như một đứa trẻ.
"Jaejoong, còn không chịu tha thứ anh sao? Thực xin lỗi. Nhất định sẽ yêu thương em nhiều hơn. Chết tiệt Jung Yunho. Jaejoong bây giờ làm sao. Cậu ấy sẽ rất đau." Jung Yunho chảy nước mắt nói. Han Hyo Joo chảy nước mắt nhìn Jung Yunho. Nguyên lai, chúng ta trong lúc đó chính là hiểu lầm. Lại làm thương tổn người anh yêu.
"Jaejoong a. Anh. . . Anh là Changmin. Anh hiện tại khó quá. Anh không biết phải kiên trì như thế nào. Hãy tin anh, anh đối với em không phải giả dối. Có lẽ anh cần một thời gian. Anh nghĩ nên quay về Mĩ. Thực xin lỗi. Anh. . . Quên đi, cúp." Nghe Shim Changmin nhắn lại cho chính mình. Kim Jaejoong nghĩ có lẽ cứ như vậy đi. Cậu làm tổn thương Changmin, cũng không có biện pháp tha thứ Jung Yunho. Nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mi chảy xuống. Ừm, khổ. Thật khổ. Thật rối. Kim Jaejoong mày như thế nào có thể như vậy? Như thế nào có thể? Như thế nào có thể đối với Changmin như vậy? Như thế nào có thể. Đau quá. Không rõ là vì ai. Vì cái gì không thể hiểu được trái tim của bản thân? Nhắm mắt lại, nằm ở trong chăn, dần dần ngủ đi lúc nào không biết.
Lạnh quá, sao lại tối thế này? Kim Jaejoong giật mình nhìn khoảng không hắc ám vô hạn. Đột nhiên cách đó không xa một tia sáng, Shim Changmin xuất hiện ở trước mặt cậu. Thống khổ nói
"Vì cái gì? Anh trả giá như vậy vẫn chưa đủ sao? Jaejoong, yêu anh không? Như thế nào có thể như vậy? Anh yêu em như vậy. Hiện tại đau muốn chết đi. Em chính là sinh mệnh của anh đúng không? Xin đừng tàn nhẫn như vậy. Anh yêu em nhiều như vậy. Thật sự rất yêu." Shim Changmin thống khổ nhìn Kim Jaejoong. Hai tay xoa tóc chính mình. Kim Jaejoong vừa định hướng anh đi tới. Lại bị đôi tay khác cầm lấy. Không thể đi đến phía trước. Cậu quay qua ... Thấy Jung Yunho. Trong lòng kinh hoảng như bầy kiến vỡ tổ. Muốn bỏ tay Jung Yunho ra, lại nghe thấy Jung Yunho cầu xin.
"Em đừng đi, xin em. Anh thật sự không nghĩ rằng lại càng ngày một nhớ em . Anh mỗi ngày đều chịu đựng em tra tấn. Anh biết anh sai rồi lỗi rất rất nặng. Nhưng mà, anh xin em hãy ở bên cạnh anh. Để anh bù lại. Để anh chuộc lỗi. Đừng rời bỏ anh, anh xin em . Xin em. Jaejoong a ~~" Kim Jaejoong quay đầu lại thấy Shim Changmin đứng ở vách núi đen nhìn cậu,
"Changmin đừng mà, em sai rồi, sai rồi. Anh lại đây. Em không rời bỏ anh, chúng ta quay về Mĩ nha. Chúng ta về sau sẽ ở cùng nhau. Xin anh, đừng lùi về phía sau mà. ĐỪNG MÀ." Kim Jaejoong bị dọa đến nói năng lộn xộn, thầm nghĩ giữ lại Shim Changmin.
"Thôi khỏi. Em đâu có thương tôi. Jaejoong a." Shim Changmin tiếp tục lùi.
"Không phải như thế. Changmin a. Changmin." Kim Jaejoong khuôn mặt lấm lem nước mắt. Cậu quá đau khổ. Jung Yunho ở phía sau hô
"Jaejoong, em phải rời khỏi tôi, tôi hiện tại phải đi chết. Không cần đối với tôi như vậy. Xin em." Phía trước Shim Changmin không ngừng thì thào "Em không thương tôi. Tôi hiện tại phải buông em rồi." Kim Jaejoong đau khổ ngồi xổm xuống. Thật khổ sở, tôi là người xấu. Tôi không xứng đáng là người, tôi như thế nào lại xấu xa như vậy. Đừng như vậy mà, tôi không nghĩ như vậy. Đừng. Đừng.
"Đừng mà, thả tôi, đừng. Không phải như thế. Tôi không cần như vậy. . . . ĐỪNG." Kim Jaejoong hô to tỉnh lại. Nhìn thấy căn phòng tối mịt. Ôm chặt chính mình lạnh như băng đầy người mồ hôi lạnh. Thật đáng sợ. Chính mình sao có thể như vậy? Là mơ. Thả lỏng thân thể của chính mình. Có chút khát , rời giường đi lấy ly nước. Đầu có điểm đau, hơi choáng. Không có để ý. Đi lên lầu. Không có để ý. Nằm lên giường. Ôm chính mình lạnh như băng nhắm mắt. Ô. . Còn không đi tắm rửa đi. Mệt mỏi quá, thật khốn. Trước tiên ngủ đi. Đúng. Ngủ đi.
Nguyên lai, nổi nhớ chưa bao giờ chấm dứt.
Hoàn chương 9
Chương 10
"Ô ~ gì mà ồn quá vậy." Kim Jaejoong day day thái dương lắc lắc đầu. Có chuyện gì đấy. Một trận vô lực ngã trở về trên giường.
"Tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không buông tay cậu ấy đâu . Tôi sẽ không. Tuyệt đối." Hửm..Hoàn toàn quen thuộc.
"Bộ anh không thấy mình rất ích kỷ sao? Cậu ấy không phải là món đồ chơi để anh thích thì chơi không thì vứt. Tôi van anh, anh không thể nghĩ anh có tư cách gì mà ở bên cạnh cậu ấy."
"Tôi sai tôi biết. Tôi biết tôi làm cho cậu ấy thương tâm, biết biết biết hết đó. Tôi ích kỷ, là tôi ích kỷ. Ích kỷ của tôi sẽ có giới hạn với Jaejoong. Tôi không đem Jaejoong so sánh với đồ chơi. Nếu là món đồ chơi tôi cũng sẽ không làm cho cậu ấy thương tâm 2 năm liên như vậy. Cậu ấy bỏ tôi. Là tôi sai. Tôi đáng chết nhưng không cần cậu nhắc nhở. Tôi chỉ muốn cậu ấy sẽ không bỏ tôi đi một lần nữa. Cậu nói như thế nào tôi đều biết. Nhưng là Kim Jaejoong cậu ấy chỉ có thể là của tôi. Không phải sẽ giữ lấy sao. Nếu ta Jung Yunho bỏ đi cậu ấy sẽ chết. Như vậy đủ rồi chưa? Đủ rõ ràng rồi chưa?" Jung Yunho? Hắn, như thế nào lại ở đây?
"Ngạch. ." Kim Jaejoong phát ra một tiếng nho nhỏ, khiến cho hai nam nhân đang cãi nhau chủ ý thành công.
"Bảo bối, em thế nào ? Làm anh sợ muốn chết. Như thế nào phát sốt lại không có gọi điện thoại cho anh. Đáng chết, có phải hôm qua là do anh không?" Shim Changmin hận nhất chính là đêm qua có một giọng nói của cô gái. Anh dỗi nói những lời này. Xong lại cúp anh thật hối hận. Nhưng là lòng tự trọng tự nhiên rối lên.
"Ngạch. . Em. ." Kim Jaejoong còn không kịp nói. Jung Yunho liền ôm cậu. Run rẩy thân thể. Âm thanh cũng run rẩy theo
"Em. . Vẫn ở đây. Vẫn ở đây." Yunho nói rất nhẹ nhàng. Nhưng Kim Jaejoong biết hắn khóc. Nước mắt nóng ẩm rơi xuống vai áo chính mình. Vốn định đẩy Jung Yunho ra Kim Jaejoong có chút không biết làm sao. Cậu. . . Nên làm cái gì bây giờ? Tổn thương. Ngươi hỏi ta có còn hận hắn hay không. Không hận, rất nhớ. Lâu lắm rồi .
"Ừ. . Tôi vẫn ở đây." Kim Jaejoong trả lời hắn. Shim Changmin nhìn thấy hai con người này ôm nhau. Trong lòng không thể xác định được cảm giác. Cảm thấy được không nên quấy rầy bọn họ. Chính là chính mình nên ra khỏi đây. Chẳng lẽ chính mình không thương Kim Jaejoong nữa hay sao? Không đúng. . . Là yêu mà đúng.
"Tôi đi về trước ." Trong lòng có chút rối. Nên vừa đi vừa ngẫm lại. Tôi là làm sao vậy? Sẽ như thế nào? Shim Changmin không yên lòng mà cứ đi . Đi tới góc ngõ nhỏ.
"A. . Thực xin lỗi." Bị một cái thân ảnh nhỏ nhắn kia đụng phải. Cái thân ảnh nhỏ kia phát kinh hô. Thanh âm ngọt ngào. Rất êm tai. Nhưng vẫn không thể so sánh với Kim Jaejoong. Bởi vì là nữ nhân. Nhưng là không phải Kim Jaejoong bình tĩnh ôn nhu. Chính là nữ sinh bình thường lanh lảnh kinh hô. Ngẩng đầu.
"Anh là?"
"Cô là?" Kinh ngạc nhìn đối phương."Cô là, Han Hyo Joo phải không?" Cô gái gật gật đầu.
"Đúng rồi, ngạch. . Anh là bạn trai của Kim Jaejoong."
"Hiện tại hẳn là không phải ." Thanh âm có chút mất mác.
"Vì cái gì mà mấy người lại thích anh ta? Vì cái gì?" Nữ nhân giống như chịu không nổi nữa Kim Jaejoong là cái gì. Có chút chán ghét hỏi cái này.
"Bởi vì cậu ấy là Kim Jaejoong. Cùng cậu ấy ở chung. Cô sẽ rất khó mà thích được cậu ấy."
"Phải không? Anh ấy tốt vậy sao. A." Bi ai cười nhạo chính mình."Có rảnh không? Uống cà phê nha?"
"Được" Duyên phận đúng thật muốn trêu chọc người mà. Ha hả.
"Anh. . . Có thể buông ra được không?" Kim Jaejoong nhìn thấy Shim Changmin đi ra phía sau cửa, có chút không được tự nhiên.
"Anh muốn nói không thể đâu? Anh không thể như vậy ôm em hay sao? Chỉ cần anh không buông tay, sẽ được ôm em cả đời có phải không?" Jung Yunho thì thào nói. Thực hiển nhiên không muốn buông ra.
"Tôi xin anh buông ra đi." Thanh âm Jaejoong lạnh lùng hẳn.
"Nếu anh nói không thể?" Đối với Jung Yunho cố chấp Kim Jaejoong cảm thấy một trận vô lực. Nhưng không thể cứ đứng trong lòng ngực hắn mãi vậy được, mạnh mẽ đẩy Jung Yunho ra. Dùng sức giãy dụa. Đẩy tới đẩy lui, không có khí lực. Nghĩ đến cái ôm ấm áp này đã từng trao cho một người khác. Trong lòng có chút buồn. Kim Jaejoong dùng sức giãy dụa. Jung Yunho dùng sức ôm chặt. Thẳng đến Kim Jaejoong mệt mỏi. Rống to
"JUNG YUNHO. Anh quậy đủ chưa vậy HẢ? Anh ruốt cuộc là muốn CÁI GÌ ĐÂY ?"
"Jaejoong, tha thứ anh, anh đáng bị trừng phạt , trở về đi, trở về bên cạnh anh đi." Jung Yunho nhẹ giọng nói
"Anh nằm mơ hả, tôi Kim Jaejoong là cái gì? Anh nghĩ tôi là cái gì? Anh nghĩ tôi là đồ ngốc à muốn tôi đi tôi sẽ đi, muốn tôi về tôi sẽ về hay sao? Tôi nghĩ anh tốt đẹp lắm chứ. Còn nghĩ sẽ làm bằng hữu với anh, bất quá hiện tại xem ra, sai lầm rồi . Buông, anh đi đi." Kim Jaejoong giãy Jung Yunho ôm ấp ra. Nằm xuống giường, xoay người không hề để ý đến nam nhân mỹ tuấn kia đang làm loạn.
"Jaejoong, anh xin em, anh sẽ sửa lại. Anh biết hiện tại em không tin. Nhưng anh thật sự không muốn rời xa em. Không có em bên cạnh căn bản anh không thể nào sống được. Hãy ở bên cạnh anh được không? Anh không ngại mỗi khi em làm gì đối với anh. Chỉ cần. . . Chỉ cần ở bên cạnh em. Được không?" Jung Yunho quỳ gối ôm lấy Kim Jaejoong đang đưa lưng về phía mình.
"Tôi không muốn nói lần thứ hai." Kim Jaejoong thanh âm có chút mỏi mệt theo chăn lộ ra. Rầu rĩ đánh vào lòng Jung Yunho. Co rút đau đớn.
"Còn nữa, tôi cũng không tin rằng không có tôi anh sống không được. A, tôi rời đi tận hai năm, không phải anh đang còn sống và còn rất tốt? Anh không biết những lời nói đó nó quá nhảm nhí?"
"Đúng vậy, em không tin. Anh mỗi ngày không thấy em, nó khó chịu như thế nào cuộc sống chỉ vây quanh ăn cơm rồi đi làm. Đương nhiên hiện tại anh còn sống chính là cái kia nó quá nhảm đi. Chính là anh muốn được nhìn em, ôm em một cái. Anh thực ích kỷ, chính là, anh yêu em. Nếu có thể anh hy vọng anh đừng yêu em. Anh cũng hy vọng tâm địa chính mình ác một chút. Không nhìn em và cũng không nhớ em. Nhưng là, anh không phải như vậy. Chính là yêu em, nhớ em, anh làm sao bây giờ? Jaejoong. Anh làm sao bây giờ?" Jung Yunho ôm Kim Jaejoong nghẹn ngào. Lời nói bi thương kia. Trái tim Kim Jaejoong co rút đau đớn.
"Anh đi đi. Tôi mệt mỏi." Kim Jaejoong nói ra lời nói không giống như những gì mà trong lòng đã nghĩ.
"Jaejoong. ."
". . ."
"Anh sẽ đi , nhưng anh sẽ lại đến." Jung Yunho lặp lại cái quyết định. Ra cửa. âm thanh đóng cửa, Kim Jaejoong nhắm mắt rồi lại mở. Chậm rãi đi đến cửa sổ phía trước. nhìn qua khe hở nhỏ. Nhìn phía dưới thấy Jung Yunho dựa vào cửa nhà mình. Ngẩng lên nhìn cửa sổ phòng chính mình. Biểu tình thấy không rõ. Nhưng là đầu ngón tay có vết đỏ. Lại quay về nằm trên giường. Vừa lòng nhắm mắt lại. Có lẽ biết có một người ngốc rất ngốc ngồi ở dưới. Cho nên ngủ đặc biệt có chút an tâm. Một đêm không mộng mị.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên chiếc giường xám. Bên ngoài lá cây nghiêng nghiêng lắc lắc theo gió có vài chiếc lá theo gió mà yên vị trên sàn nhà. Ánh mặt trời xuyên thấu qua mọi vật thật đẹp, tinh thuần. Trên giường có con người bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳng mặt. Vẫn im lặng kéo chăn lên. Cái đầu nho nhỏ hơi hé ra, mượt mượt màu đen. Hiển nhiên vẫn đang ngủ ngon. Có một nam nhân tuấn mỹ không giống được nội tâm đang sung sướng hé ra nụ cười. Như là sợ đánh thức cả thế giới trong chăn. Chính là lẳng lặng ngồi đó không nhúc nhích.
"Ư ~" Một tiếng âm thanh nhỏ. Làm cho nam nhân tuấn mỹ kế bên giường kinh hoảng không biết làm gì. Gãi gãi đầu, người trong chăn đang he hé khuôn mặt trắng. A, đúng là mỹ nhân nhỏ. Tóc mềm vì ngủ mà rối tung che khuất đôi mắt. Lông mi anh khí mang theo tia nhu òa. Xem kia lông mi thật cuốn kiều. Cặp mắt chắc chắn sẽ rất đẹp. Cái mũi khéo léo, hô hấp bỗng nhợt nhạt , càng làm cho cánh môi anh đào kia. Mọng nước. Phải làm sao mà âu yếm? Ha ha. Nói đùa. Người này mà tỉnh dậy chắc chắn sẽ khó xử lắm .
"Yun. ." Môi anh đào phát ra cái tên làm nam nhân mỹ tuấn kia trở về thực tại. Nhìn chằm chằm trên giường như muốn ôm cả thế giới vào lòng. Sợ nghe nhầm. Cho dù trong lòng bây giờ rất vui. Muốn ngừng thở. Lẳng lặng chờ đợi bên dưới.
"Anh. . . Tôi sẽ không tha thứ cho anh." Thế giới cau mày. Phẫn nộ phun ra câu nói này. Mà người ngồi bên giường khi nảy còn đắc chí vui mừng, nháy mắt đã không như suy nghĩ.
"Jung Yunho. Ai cho phép anh vào nhà tôi. Ai cho phép anh xem tôi ngủ. AI." Đúng vậy, hiện tại nam nhân ấy đang tức giận, chính là khi thật hiền. Thở thật nhanh.
"Anh có cái chìa khóa mà. Anh chỉ là sợ em lại phát sốt, cho nên. . Cho nên." Jung Yunho có chút ủy khuất nói. Hắn ngày hôm qua cả đêm không ngủ. Có lẽ là chờ Kim Jaejoong coi coi hắn ngốc chưa.
"ANH. . Không thể nói được mà. Bây giờ CÚT RA KHỎI NHÀ TÔI NGAY." Kim Jaejoong nghiến răng nghiến lợi nói. Cái gì đã qua. Đều không muốn gặp lại . Như thế nào còn như vậy. Đã vài năm rồi mà còn mặt dày. Một chút cũng không đáng yêu.
"Jaejoong a. Anh cả đêm không ngủ. Em có thể cho anh ngủ một chút không. Hửm. Anh thật mệt đó. Ngày hôm qua dạ dày bị đau anh cũng chưa nói. Liền chịu đựng xem tủ thuốc em có cái gì chữa nổi không. Không có, cho nên muốn nhìn em một chút. Anh cũng không nghĩ là lại cả đêm." Nhìn thấy Jung Yunho có chút mỏi mệt. Giống như đêm qua là có chịu tội đi.
"Tôi có không cho anh về nhà à. Anh còn không trở về, quái quá vậy. Còn có, sao anh có thể sống được hay vậy. Có vị hôn thê, cô ta sẽ làm thế nào khi bệnh dạ dày anh tái phát. Thật là không có xứng." Kim Jaejoong có chút bực mình nén giận. Nhưng Jung Yunho rất thích nghe.
"Đúng vậy đúng vậy. Cô ta chính là Đại tiểu thư đó, còn phải nói . Anh đã không muốn có quan hệ với cô ta . Nhưng hiện tại thật cái con mẹ nó." Jung Yunho nhân cơ hội nói đến.
"Phải . Phải không? Vậy anh ngủ một giấc đi nha. Tôi. . Tôi đi"
"Na, đừng có đi. Anh nghĩ em cùng anh. Đã lâu không có em bên cạnh . Anh muốn ôm em ngủ. Rất muốn rất muốn" Mặt Yunho có chút mất mác nói. Giống như có chút xác định Kim Jaejoong sẽ không đồng ý.
"Ngạch. . Anh. . Anh ôm. . Ôm cái gì ôm đi. Dạ dày đã không tốt . Thật sự là. Anh ngủ trước đi. Tôi đi làm đồ ăn. Lát nữa sẽ gọi anh dậy. Ăn rồi ngủ tiếp." Kim Jaejoong nghe được Jung Yunho phải ôm cậu ngủ. Có chút đỏ mặt. Lắp bắp nói ra ý kiến chính mình.
"Ngạch, ừm. Được rồi. Jaejoong. . . Quên đi." Jung Yunho vẫn là lo lắng. Ngẫm lại không lẽ Jaejoong đang nhượng bộ . Cũng không nói gì thêm. Hướng đến phòng ngủ mà đi. Kim Jaejoong nhìn thấy bóng dáng Jung Yunho. Người này, người này. Có lẽ tôi sẽ chiếu cố thật tốt không chừng. Nhợt nhạt cười. Phải xuống phòng bếp.
Có lẽ mỗi người cả đời sẽ vô luận mỗi khi đối phương làm gì. Nhưng bạn không thể đối với đối phương mà nhẫn tâm
Hoàn chương 11
Chương 12
Trong một quán cà phê có hai nam thanh mỹ tú ngồi đối diện nhau. Đúng. Chính là Shim Changmin cùng Han Hyo Joo. Đúng là một đôi tuấn mỹ mà. Tao nhã cơ hồ khiến mọi người ở đây chú ý. Lớn giọng nhỏ giọng bàn luận. Buổi chiều trà có tổ chức với anh tuấn Shim Changmin cùng tiểu thư Han Hyo Joo và tất nhiên anh ấy hỏi và cô ấy trả lời.
"A, như thế nào lại đến nơi này?" Shim Changmin tao nhã nhấp một ngụm cà phê tinh khiết hỏi.
"Bởi vì nơi này là nơi tôi thấy Jung Yunho cùng Kim Jaejoong." Không quanh co lòng vòng đi thẳng nhập chính đề. Tôi thích. Cáp.
"Ừm hừ. Sau đó thì sao?" Shim Changmin có hứng thú hất mặt ý bảo cô cứ nói.
"Ha ha, lúc đó tôi là một cô gái mê trai và chưa có mối tình đầu vắt vai. Yunho anh ấy thật anh tuấn. Trong mắt tôi lúc đó chẳng có ai khác. Lúc đó tôi không có dời tầm mắt khỏi anh. Tôi nghĩ Jaejoong là bằng hữu tốt của Yunho. Có một ngày tôi đi trên đường theo họ thấy họ không kiêng nể gì mà hôn nhau. Tôi thực khiếp sợ. Cảm thấy rất không cam tâm. Chậm rãi đi chú ý Yunho. Chính là tôi phát hiện ra càng chú ý thì tôi lại càng không thể kiềm chế. Tôi không phải là nữ nhân giàu có gì. Thật ra tôi cũng là nữ nhân bình thường. Nhưng tôi muốn cái gì cũng có thể. Ở trường họ tôi chú ý đến họ. Cũng yên lặng nghe bọn họ nói, giống như càng ngày càng thích hợp. Bọn họ ở trong trường thật sự rất nổi. 4 người. Đúng vậy, 4 người. Hai người là đồng tính luyến ái. Đợi cho tốt nghiệp, tôi phát hiện ra cái gì tôi có thể đều không có. Anh có biết cái loại tuyệt vọng này hay không? Tôi yêu anh ấy, không phải là của tôi. Cái loại này tuyệt vọng thật nực cười. Thực lạnh như băng. A." Tôi như thế nào lại không biết? A. Như thế nào có thể không biết. Thực lạnh như băng. Đúng vậy. Rất tuyệt vọng. Shim Changmin chua sót cười.
"Tôi vốn muốn quên đi. Đối với anh ấy và Jaejoong chúc phúc. Lời chúc phúc chân thành. Khi mà tôi biết công ty nơi Yunho làm. Tôi muốn đi. Đương nhiên tôi thật sự làm vậy . Tôi cố gắng thật gần anh ấy. Yên lặng đối với anh ấy thật tốt. Tôi chính là muốn đối với anh ấy thật tốt. Không thể khống chế. Thật chậm sau đó tôi với anh ấy càng gần hơn . Ngày đó Yunho uống rượu , thì thàogiống như có chút thích tôi. Tôi lúc ấy tâm tình đều muốn nổ tung . Giống như đứa ngốc cùng nhau khóc khóc cười cười. Tôi thực đê tiện đi thông báo cho Kim Jaejoong. Sau đó thì tôi không rõ lắm. Chính là ngày nào tôi với Yunho cũng bám dính lấy nhau mà tình cảm trong công ty. Tôi cuối cùng cũng được hưởng tình yêu thương của anh ấy . Không muốn buông tha. Chính là, tôi còn thấy được có chỗ không được đúng cho lắm. Cố ý không nhìn tới, không nói gì. Nghĩ đó là hạnh phúc của tôi. Có một ngày Yunho mang tôi đi gặp Jaejoong. Nhìn thấy cậu ấy xinh đẹp mặt tái nhợt. Tôi có chút sợ hãi. Tôi sợ Yunho sẽ cảm động. Tôi cũng thấy ánh mắt của Yunho lúc ấy rất đau lòng. Tôi cầm lấy tay Yunho. Nhắc nhở cậu ấy. .
"Chúng ta dừng ở đây, cậu đã biết, tôi đây không có gì để nói ." Yunho vẫn là nói ra.
"Kim Jaejoong, anh ấy không thương anh , hiện tại có thể buông tha cho chúng tôi được không?" Tôi đánh liều đối với khuôn mặt trắng bệch của cậu ấy mà nói. Có lẽ bởi vì Kim Jaejoong đau lòng . Yunho nói
"Cậu không nói lời nào, như vậy đi, tôi sẽ chia một ít cho cậu, đây là chi phiếu, tùy cậu muốn thế nào." Hơn nữa cũng lấy chi phiếu cho Kim Jaejoong. Tới đây tôi thật vui mừng. Nhưng cũng sợ.
"Jung Yunho, anh cho rằng tôi thiếu tiền? Hiện tại, lập tức, lập tức. Cầm tiền của anh và người mà anh gọi là vợ, cút cho tôi. CÚT." Tôi cảm thấy được rất đúng không chịu nổi cậu ấy. Kỳ thật so với ai khác thật rõ ràng. Yunho không thương tôi. Anh ấy không rõ thế nào là tình yêu và đối tác. Dù sao bọn họ cũng có tình cảm thật đơn thuần. Chính là, tôi cũng thật ích kỷ. Tôi thật sự không có đi cướp người yêu của cậu ấy. Tôi rất khát vọng tình yêu của anh ấy. Cho dù tôi rất thống khổ. Chỉ cần anh ấy bên cạnh. Đau khổ cùng nhau giải quyết." Han Hyo Joo vừa nói vừa nhìn ra cửa sổ, chậm rãi nói trong lòng nhẹ nhõm. Shim Changmin lẳng lặng nghe.
Hoàn chương 12
Chương 13
"Jaejoong, chúng ta bây giờ có còn là tình nhân với nhau không?" Shim Changmin đối mặt Kim Jaejoong, tóc che đi ánh mắt.
"Changmin. . Em. Em không biết. Thực xin lỗi" Kim Jaejoong thực áy náy. Nhưng là cậu thật sự không biết.
"Không. . . Em biết chứ. Em đã nói xin lỗi." Shim Changmin ngẩng đầu. Cười khổ mà nói.
"Changmin, không phải.Em. . Không phải. . Em. ." Kim Jaejoong thấy Shim Changmin ánh mắt. Một ánh mắt đau khổ, làm cho cậu không vừa lòng.
"Jaejoong, đi với anh về Mĩ. Anh xin em. Về Mĩ với anh đi em. Anh không thể không có em. Em có biết không. Anh chờ em hai năm. Anh nghĩ về tương lai. Anh nghĩ đến sẽ có có thể. Cho anh hy vọng. Hãy quên nó đi. Em thật sự thực tàn nhẫn." Shim Changmin có chút chịu không nổi kết quả như vậy. Anh chuẩn bị sẵn sàng. Chính là không nghĩ tới kết cục như vậy làm anh đau.
"Changmin, em không thể. Em. ." Kim Jaejoong nghĩ đến nam nhân mỹ tuấn vừa hận vừa yêu. Trong lòng có chút không yên
"Trở về với anh. Phải. Trở về với anh. Jae." Shim Changmin khẩu khí chan thật đáng tin như ngày đầu tiên.
Nhìn KTV tráng lệ. Mọi người vốn khoái hoạt ở đây. Nhưng không được đầy đủ.
"Hôm nay tôi tuyên bố. Jaejoong cùng tôi ngày mai phải về Mĩ . Hôm nay coi như là tiễn đưa đi" Shim Changmin ôm thắt lưng Kim Jaejoong.
Mới vừa nói xong mọi người đều yên lặng bất động.
"Jaejoong. Cậu. ." Kim Junsu có chút không rõ. Y không biết đây là xấu hay tốt. Kim Jaejoong trên mặt tái nhợt ra vẻ tươi cười.
"Ừm, phải về Mĩ ." Jung Yunho nghe được tin tức này, có thể nói là bất lực. Hắn không nghĩ đến. Tôi chỉ là muốn thấy chính mình cố gắng đến đâu. Chỉ cần chính mình đi giữ lại là được. Nhìn thấy Kim Jaejoong mỉm cười. Có lẽ chính mình thật sự không còn cơ hội hay sao. Kim Jaejoong. Anh thật sự đau quá. Em nghe được không? Cho anh một cơ hội không được sao? Anh biết anh sai rồi. Anh biết anh thật ngu xuẩn làm tổn thương em. Sự thật là như vậy hay sao? Vậy là chúng ta mất nhau đúng không? À, anh đâu có tư cách gì yêu cầu em đúng không? Anh thật sự. . .
"Phải . Phải không? Vậy hãy cho tôi gặp Jaejoong một lần cuối đi. Được không?"
Nếu em xem vết thương của anh vô hình
Em nên hiểu anh không riêng gì hiếu thắng
Ai sẽ là thế thân của anh
Phải giả khi nó là sự thật
Nói đến nuối tiếc khi anh có kiên nhẫn
Nếu như không có chút bằng chứng gì
Nửa vui nửa buồn đều hai mặt nhận
Đúng sai do bọn họ làm nên
Không một tiếng gió vận mệnh lưu lại vân tay
Yêu em cũng không biết vì sao
Chớ đi khi nói yêu anh đối nghịch tàn nhẫn
Hoàng hôn cũng gần rực rỡ
Nếu em xem vết thương của anh vô hình
Em nên hiểu anh không riêng gì hiếu thắng
Ai sẽ là thế thân của anh
Phải giả khi nó là sự thật
Không một tiếng gió vận mệnh lưu lại vân tay
Yêu em cũng không biết vì sao
Chớ đi khi nói yêu anh đối nghịch tàn nhẫn
Hoàng hôn cũng gần rực rỡ
Không một tiếng gió vận mệnh lưu lại vân tay
Yêu em cũng không biết vì sao
Chớ đi khi nói yêu anh đối nghịch tàn nhẫn
Hoàng hôn cũng gần rực rỡ
Chớ đi khi nói yêu em so với thay đổi tất cả
Hoàng hôn cũng gần rực rỡ
Jaejoong a. Anh thực sự rất yêu em. Tổn thương em. Thật sự thực xin lỗi.
—————————————————————————-
Tối tại KTV thật vui vẻ, uống rượu chúc mừng nhau. Có lên bên này không được như bên kia. Buổi tối bi thương của một người.
Một người từng là của tôi, từng thuộc về tôi? Tất cả đều tốt đẹp. Còn hơn cả hai chữ (Hạnh phúc).
Thật nực cười. Vì anh ngu xuẩn nên đã buông tay em. Tổn thương em. Nói cho em cả đời sẽ bên cạnh em. Thế nhưng lại nhẫn tâm bỏ mặc em xoay lưng bỏ đi. Còn thong dong tự tại. Em nhất định phi thường hận, phi thường thương tâm. Hiện tại em còn không vì tên khốn nạn này mà khổ sở đúng không? Đúng, sẽ không. Thất bại rồi . Anh đã cho rằng mình còn có thể cứu tình yêu đôi ta khỏi cõi chết. Anh đã cho rằng mình sẽ đến cứu em khỏi vách núi đen trở về có thể ôm nhau. Anh còn có thể có được em. Chính là trong lòng anh bây giờ trống trơn. Không ôm đến em. Trong mắt anh trống trơn, lại sắp không nhìn thấy em. Lòng bàn tay anh trống trơn, không thể nắm được bàn tay em. Trong lòng anh chỉ là khoảng không. Tất cả đều là em. Lại sắp nổ tung . Rất đau. Em nói anh thật ích kỷ. Đúng vậy, anh thực ích kỷ. Thấy em tươi cười hạnh phúc. Anh thực tức giận muốn đến để phá hỏng. Thấy em ôn nhu. Anh muốn giam em lại. Không cho ai thấy. Thấy em từ từ rời xa anh. Anh lại bất lực . Em không thương anh . Trên tay anh duy nhất có một lợi thế càng không có . Anh còn phải làm sao? Hửm? Em nói cho anh biết đi? Anh sống như thế nào đây?
Chương 14
"Bọn họ đều đi rồi. Changmin, em nghĩ mình cần phải về nhà dọn đồ. Em nghĩ cần đi một mình." Kim Jaejoong vô lực diễn cả một đêm rồi. Trong khi nói chuyện ngữ khí cũng mệt mỏi vô lực. Shim Changmin trong lòng nổi máu.
"Đi thôi. . ." Đi thôi. Dù sao ngày mai về sau em chính là của anh. Anh tin tưởng em sẽ yêu thương anh. Chỉ cần không thấy hắn. Kim Jaejoong chậm rãi đi ra khỏi KTV. Hướng nhà mình mà đi. Cậu không nghĩ ngồi trên xe mà nói chuyện vì cậu muốn nhớ lại Jung Yunho trước kia. Đã phá hỏng. Cậu nhớ rõ Jung Yunho vào ban đêm. Luôn đem cậu ôm vào lòng. Cho dù bên ngoài có lạnh như thế nào. Hắn đều ấm áp mà ôm cậu. Một trận gió thổi qua. Kim Jaejoong run run. Đem quần áo quấn lại.
"Lạnh? Cái đồ ngốc này. Sao lại mặc ít áo thế." Đột nhiên xuất hiện âm thanh làm cho Kim Jaejoong kinh ngạc. Quay đầu thấy Jung Yunho đứng ở phía sau mình. Nghịch ngọn đèn. Thân hình thon dài như muốn phát quang. Hoảng hốt một chút.
". . . Anh như thế nào ở đây?" Kim Jaejoong lấy lại bình tĩnh.
"Anh nói chờ em. Em tin không?" Kim Jaejoong không nhìn rõ biểu hiện của Jung Yunho. Nhưng âm thanh cậu thấy rất thực. Thật sự có chút nhớ mà rơi nước mắt.
"Tin. Em tin." Kim Jaejoong nhẹ nhàng trả lời xong đã bị kéo tới ôm vào trong lòng ngực. Được ôm ấm áp như vậy làm cậu rơi nước mắt. Cậu rất nhớ. Không đẩy Jung Yunho ra. Tùy ý hắn muốn ôm thể nào.
"Jung Yunho? Chúng ta chơi trò chơi đi?" Trò chơi hả, ha ha. Em thật không thay đổi. Jung Yunho không biết Kim Jaejoong muốn nói gì. Nhỏ giọng ừ một tiếng.
"Chúng ta đưa lưng đối lưng rồi bước một trăm bước. Quay đầu lại nếu còn thấy nhau. Chúng ta sẽ quay lại. Thế nào?" Jung Yunho trong lòng muốn nổ tung. Jaejoong a. Em muốn chơi trò này để giết anh dúng không? Jung Yunho cười khổ gật gật đầu. Bọn họ đưa lưng đối lưng. Bắt đầu bước đi một trăm bước. Kim Jaejoong xoay người lại nước mắt đã nhòe đi. Đi được nửa bước đã khóc không thành tiếng. Yunho. Gặp lại. Đi được một trăm bước. Kim Jaejoong ngồi xổm xuống khóc rống lên. Bầu trời bắt đầu có tuyết rơi. Hình như là tuyết rơi làm con người này trở nên bi thương. Kim Jaejoong tiếng khóc càng lúc càng lớn. Kim Jaejoong. Mày là đồ ngốc. Yunho. Yunho của tôi. Jaejoong thực tàn nhẫn đúng hay không? Kim Jaejoong khóc la lớn.
"Yunho, YUNHO. Yun của em. Em sao có thể bỏ được. Ô ô. Jaejoong thực tàn nhẫn. Thực tàn nhẫn. Ô ô. Anh đừng yêu em . Đúng hay không? Ô ô. Yun. . Yun. . ."
"Đúng, em thực tàn nhẫn. Vì cái gì không quay đầu lại nhìn anh?" Nghe được có người trả lời cậu. Kim Jaejoong ngây ngẩn cả người. Cậu không dám xác định. Như thế nào? Có chút kinh ngạc đứng lên. Chậm rãi xoay người.
"Anh. . Anh. . Anh xấu lắm."
"Anh không có. Anh quay lưng về phía em để em bước một trăm bước." Kim Jaejoong không biết giảng hòa thế nào. Trò chơi này, Jung Yunho thắng rồi.
"Không đúng. Anh xấu lắm. Em phải đi về . Không cần đi theo em. Không cần." Kim Jaejoong bối rối chạy rất nhanh về nhà. Như vậy không đúng. Như vậy không đúng. Jung Yunho thắng rồi. Hắn thắng. Kim Jaejoong ngày mai nhất định sẽ không đi. Cậu xác định bọn họ vẫn là yêu nhau.
"Chúng ta đi thôi?" Shim Changmin lôi kéo Kim Jaejoong. Phía sau có Kim Junsu cùng Park Yoochun vẫy tay. Xoay người lên máy bay.
"Jung Yunho mày không cần đến đây. Bọn họ đã lên máy bay ." Park Yoochun nghiến răng nghiến lợi đối với đối thủ là Jung Yunho nói.
"Anh thua rồi sao." Jung Yunho. Mày thua. Mày không nên như vậy chắc chắn người mà mà làm tổn thương sẽ quay về.
Không đúng, tôi không thể buông tay. Tôi không đúng. Nhưng Kim Jaejoong yêu tôi. Cậu ấy sẽ không vui vẻ. Chỉ có tôi mới làm cho cậu ấy hạnh phúc. Ngày hôm qua cậu ấy khóc rất thương tâm. Cậu ấy yêu tôi. Không thể làm cho cậu ấy khóc. Tôi muốn đi tìm cậu ấy. Không được. Tôi muốn đi. Lấy quần áo. Jung Yunho bay ra khỏi cửa. Cửa còn quên đóng. Bỏ chạy ra ngoài.
Xuống xe, ra sức chạy vào. Không được, không thể đi. Em không thể. Em yêu anh mà. Không được. Chủ yếu chính là anh cũng yêu em. Kim Jaejoong anh yêu em. Tại sao còn vào sân bay để làm gì. Jung Yunho chạy tới chạy lui. Điên cuồng tìm người hắn yêu. Vợ của hắn. Làm sao có thể ở cùng với một người khác được. Không đúng. Park Yoochun nói bọn họ sẽ lên máy bay ?
"Đáng chết, Park Yoochun. Jaejoong ở đâu? Máy bay nào?" Jung Yunho một chút điên cuồng hét lên.
"Mày còn biết đến a? Ừ? Đó là lừa gạt mày. Bọn họ đang ở sảnh chờ. Mày. ." Không đợi Park Yoochun nói xong. Jung Yunho chạy đi tìm Kim Jaejoong. Nhưng là, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, tương phản hướng chỗ khi nảy chạy đến. Chỉ chốc lát sân bay vang lên tiếng âm thanh ồn ào.
Chương 15
"Kim Jaejoong. Em hôm nay thử đi anh XEM. Em nghe cho rõ đây. JUNG YUNHO YÊU KIM JAEJOONG. RẤT YÊU RẤT YÊU. Anh mắc lỗi anh sẽ bù lại. Nhưng là anh yêu em. Anh không sai khi làm việc này. Chắc không sai. Anh chính là làm đúng. Em trở lại đi. Em lập tức trở về cho anh anh sẽ đem em đi KẾT HÔN. Còn có. Vô luận thế nào. Về sau ANH CÁI GÌ CŨNG NGHE THEO EM. EM CÓ NGHE ĐƯỢC HAY KHÔNG? HẢ? NGHE ĐƯỢC KHÔNG? TRẢ LỜI ANH."
"Jung Yunho, anh bị bệnh hay sao? Cách đây không xa, anh không thể xác định được em có nghe được hay không. Trả lời anh. Trả lời thế nào? Cái đồ ngốc này." Kim Jaejoong xuất hiện đằng sau Yunho. Jung Yunho ba bước hai bước đứng trước mặt Jaejoong.
"Sao em không chịu trả lời gì hết?" Đem Kim Jaejoong dùng sức nhét vào trong lòng.
"Còn yêu anh không? Có muốn đi nữa không?" Jung Yunho lo lắng nói.
"Không đi . Anh la to như vậy. Tất cả mọi người nghe thấy được. Ai còn dám lấy em?" Kim Jaejoong có chút không tình nguyện đẩy Jung Yunho ra. Ai oán nhìn hắn. Jung Yunho trong lòng mừng rỡ. Lôi kéo Kim Jaejoong chạy đến sảnh chờ nơi nhiều người. Hô to
"Ở BÊN CẠNH TÔI LÀ KIM JAEJOONG. TÔI JUNG YUNHO RẤT YÊU RẤT YÊU EM ẤY. BỞI VÌ TÔI LÀM TỔN THƯƠNG EM ẤY. NÊN HIỆN TẠI EM ẤY KHÔNG CHỊU NÓI YÊU TÔI. MỌI NGƯỜI GIÚP ĐỠ TÔI ĐI." Kim Jaejoong không nghĩ tới hắn sẽ như thế này. Có chút ngượng ngùng kéo hắn. Nhỏ giọng cảnh cáo hắn. Jung Yunho không cho là đúng nói tiếp. Có nhiều người tụ tập sân bay có nhiều người. Nhiều người đã nhìn ra Jung Yunho chính là tổng tài mới của tập đoàn 'YJ'. Thập phần ngưỡng mộ nhìn Kim Jaejoong. Có nhiều cô gái trẻ không ngừng ồn ào .
"Soái thật nha. Jung Yunho a."
"Thực hạnh phúc. Jung Yunho đúng là rất thương caụa ấy. Thương tổn cậu ấy thế nào để ra nông nỗi. Nếu là tôi đã sớm tha thứ."
"Đúng vậy đúng vậy. Thật sự ngưỡng mộ đó." Park Yoochun Kim Junsu cùng Shim Changmin đều đi tới nơi này. Nhìn thấy Kim Jaejoong. Kim Jaejoong thấy Shim Changmin đối với cậu cười. Nhớ tới khi nảy còn nói.
"Jaejoong. Em còn thương anh ấy đúng không? Anh biết. Em không cần phủ nhận. Ha ha"
"Changmin. . Em" Phía sau radio còn báo ra tiếng Jung Yunho đang làm mọi người sợ.
"Kia, còn không mau đi tìm anh ta. Yunho của em? Phương thức thông báo này thật là ác mà." Shim Changmin vẫn là có chút không phục nói.
"Nhưng là anh ấy ở đâu?" Kim Jaejoong gãi đầu.
"Ai. Cái đôi ngốc này. Đương nhiên là phòng phát thanh a." Kim Jaejoong bừng tỉnh đại ngộ. Đối với Shim Changmin cười. Liền hướng phòng phát thanh chạy tới.
"Jaejoong? Jaejoong?" Âm thanh Jung Yunho làm cho cậu quay về thực tại.
"Hả? Cái gì?"
"Em yêu anh không? Anh cần phải biết." Jung Yunho có chút làm nũng.
"Ừ ~~ Kết hôn xong rồi nói." Kim Jaejoong chính là không nói. Tôi cho anh tổn thương tôi. Về sau tự chịu. Hừ.
"Jaejoong ~~"
"Quên đi, không kết ."
"Kết, anh kết. Jaejoong. Vậy thì khi nào anh mới được nghe?"
"Ai cần anh lo?" Kim Jaejoong phát cáu. Không thèm để ý Jung Yunho vẻ mặt rối rắm. Trực tiếp ôm Shim Changmin cùng Kim Junsu Park Yoochun hướng phía trước đi.
"Shim Changmin, cậu tránh xa bà xã của tôi ra. Nghe thấy không?" Jung Yunho nổi giận hét từ phía sau. Phía trước có vài người chợt cười đi ra ngoài. Jung Yunho ai oán a. Tôi khi nào mới được ôm bà xã của tôi vậy hảảảả. ~~
-Hoàn-
Hahaa vậy là xong rồi nha ~ đùa đấy còn phiên ngoại nữa cơ, thế là mọi người có hiểu cốt truyện không? Liên quan đến tựa đó nha :3 ta thì hiểu rồi đó cũng dễ hiểu thôi, để đọc xong phiên ngoại đi xem mọi người có hiểu không rồi ta sẽ viết một bài giải thích nha.
Cảm ơn đã đồng hành cùng TBSN ~ Cảm ơn đã chịu đựng Yun như vậy cảm ơn đã mong JaeMin bên nhau mà không thành :v
Min ah, em nghĩ anh nên Alone đi, đi làm bạn với Tủ Lạnh còn hơn hahaa (Min: *Chọi dép* im lặng đi *lườm* -_-)
Phiên ngoại 1
"Jung Yunho ANH RA NGỒI Ở GÓC TƯỜNG GIÙM." Nữ nhân một cái bụng lớn. Ngạch. Không đúng. Là nam nhân. Đối với người nam nhân khác rống to.
"Jaejoong a ~~" Đúng vậy nam nhân này là Jung tổng tài. Ai. Người đàn ông yêu vợ.
"Giờ anh làm gì con tôi đó hả?" Kim Jaejoong bây giờ giận đến nổ tung. Vừa mới ngủ dậy đã thấy Jung Yunho cùng con con gái 3 tuổi. Này không phải lần đầu tiên . Thật sự là. Có loại cha như thế này à?
"Không phải. Ai biểu nó cứ bám theo em hoài làm chi. Mỗi lần em ngủ là bị cái ranh con này nhìn trộm . Anh lo lắng." Jung Yunho bỉu môi. Hừ. Đồ ranh con, xa mẹ có chút cũng không chịu nổi hay sao. Mới vừa ngủ dậy, đang muốn ôm vợ yêu. Lại thấy cái ranh con này hôn hôn miệng. Không nổi giận mới là lạ đó. Đây là bà xã của tôi mà.
"Mẹ, hôn nhẹ ~~ buổi sáng tốt lành." Jung JiYul chu cái miệng nhỏ nhắn. Ngoan ngoãn hô. Nói lầm bầm. Còn dụ dỗ tôi.
"Jung JiYul. Con cũng thật là thành thật nhỉ. Không cần lúc nào cũng muốn gả con cho ta. Con đem cha con đặt ở đâu ?" Kim Jaejoong thật sự thực bất đắc dĩ. Như thế nào lại như vậy? Hy vọng bé cưng trong bụng thật khác. Không cần giống ba và chị của nó.
Jung JiYul cùng Jung Yunho nhìn thoáng qua nhau. Hừ một tiếng không ai thèm để ý đến ai yên lặng ăn sáng. Đương nhiên. Thân là đàn ông yêu vợ buổi sáng đều phải 'ăn đậu hũ' một chút. Jung Ji Hye lái xe đưa JiYul đi nhà trẻ . Jung Yunho ôm Kim Jaejoong dặn dò nửa ngày. Hướng môi Kim Jaejoong mà hôn. Đến khi Kim Jaejoong bảo là muộn rồi . Mới chịu ra ngoài. Kim Jaejoong nhìn thấy xe đã đi xa. Hạnh phúc cười cười. Đây là hạnh phúc đúng không? Con yêu?
"Jung Yunho. Anh chết ở đâu rồi ? Jaejoong phải sinh . Mau tới bệnh viện." Kim Junsu lúc ấy đang đi cùng với Kim Jaejoong. Tính toán xem mình phải mua gì cho con. Ai biết đang đi tự nhiên vẻ mặt Jaejoong thống khổ người đầy mồ hôi, ôm bụng. Hoảng sợ. Kim Junsu mới mang thai ba tháng. Cho nên không biết phải sinh . Thẳng đến hô to kêu xe cấp cứu. Jung Yunho đang họp thì điện thoại reo.
"A? Tôi đã biết. Tôi lập tức đi." Jung Yunho đang họp. Chính là Kim Jaejoong so với chuyện này quan trọng hơn. Không kịp lấy quần áo. Bỏ lại phòng họp nhiều người ngoái nhìn. Vọt tới bệnh viện. Kim Jaejoong đã vào phòng sinh. Nghe được Kim Jaejoong thống khổ quát tháo. Không nói hai lời gì mà vọt vào. Kim Jaejoong đang ở trong thống khổ. Không có ý thức được Jung Yunho xuất hiện. Bên cạnh hộ sĩ đều ngăn Jung Yunho lại. Jung Yunho hô to
"TÔI MẶC KỆ. VỢ TÔI THỐNG KHỔ NHƯ VẬY. TÔI PHẢI BÊN CẠNH EM ẤY. ĐỪNG CÓ CHẶN ĐƯỜNG TÔI. CÚT NGAY." Lôi kéo tay Kim Jaejoong. Ở trên mặt hôn liên tục. Tay kia lâu mồ hôi trên trán vì đau mà úa ra. Nhìn ánh mắt Jaejoong. Ôn nhu nói
"Bảo bối. Chịu khổ . Anh đây. Anh bên cạnh em. Không đau không đau." Một bên hôn mặt Kim Jaejoong. Cái này sao có thể giảm đau được chứ. Nhưng Kim Jaejoong thấy Jung Yunho quý trọng cậu và đau lòng. Cố gắng sinh đứa con đáng yêu cho anh. Bởi vì mới sinh xong mệt mỏi. Kim Jaejoong chậm rãi nhắm mắt lại.
"Thưa ngài. Đây là con của ngài." Jung Yunho không kịp ôm đứa con. Chính là nhìn nhìn. Rồi hôn ánh mắt Jaejoong.
Trong phòng bệnh.
Kim Jaejoong lẳng lặng ngủ. Hô hấp nhợt nhạt. Jung Yunho nhìn Kim Jaejoong. Thật may mắn. Jung Yunho. Mày thật may mắn đúng không? Tất cả đều tốt đẹp chính là nhờ ông trời toàn tâm toàn ý. Tất cả đều do mày. Thương cậu ấy như vậy. Mỗi ngày đều phải yêu nhiều hơn.
"Bảo bối. Anh thật sự rất yêu em. Cám ơn em. Cho anh một nửa vinh dự. Anh sẽ cùng em." Không ngừng hôn trán, ánh mắt, hai má, cái mũi, cằm, cuối cùng đến miệng. Kim Jaejoong chậm rãi mở to mắt. Nhìn thấy Jung Yunho. Jung Yunho cảm động nhìn cậu. Nhẹ nhàng hỏi khát không, có đói bụng không? Uống nước. Buông ra rồi lại nắm tay Kim Jaejoong. Bưng ly nước. Lại không nghĩ Kim Jaejoong nhích tới nhích lui. Trực tiếp uống một ngụm rồi áp môi vào môi Jaejoong. Cảm giác Kim Jaejoong uống đủ rồi. Đem dẹp ly nước. Lẳng lặng nhìn cậu."Yun? Làm sao vậy?" Kim Jaejoong có chút khó hiểu Jung Yunho vì cái gì mà cứ nhìn mình hoài.
"Nhìn xem bảo bối của anh. Đẹp hơn . Cảm thấy được càng ngày không xứng rồi . Ha ha." Trầm thấp cười ra tiếng. Nhẹ nhàng vuốt ve mặt Kim Jaejoong.
"Cho nên, anh phải rời khỏi em?" Kim Jaejoong thản nhiên nhìn Jung Yunho nói.
"Đâu ra. Không – rời xa." Jung Yunho vừa nghe. Vội vàng nói.
"Em biết. Người này sẽ luôn bỏ tay em mà." Kim Jaejoong có chút tự hào nói giỡn.
"Không phải bỏ mà. Cam tâm tình nguyện. Còn không hết." Ôm Kim Jaejoong. Hôn nhẹ cái môi hoa anh đào kia.
Hoàn phiên ngoại 1
Phiên Ngoại 2
3 năm về sau
"Jung YunJae, tránh xa cha con raaaaa. Cha con là của ta. Không cần chủ ý cha con mà." Kim Jaejoong nổi trận lôi đình. Cũng không biết ai 3 năm về trước cũng cãi nhau với chồng mình về vấn đề này.
". . . Cái kia. . . Jaejoong a ~~ đừng nóng giận. Phá hư cái đẹp . Bảo bối. Anh ôm một cái." Jung Yunho chính là biết cảm thụ. Không thể vì chính mình là phá hư thân thể bảo bối. Hắc hắc. Tôi biết tôi là đàn ông yêu vợ mà.
"Yunho. Con của anh vừa mới bảo nó muốn gả cho anh kìa. Em không cần. Anh là của em. Em ghét nó." Bị Jung Yunho ôm vào trong ngực Kim Jaejoong keo kiệt đô đô miệng.
"Ngạch. . Nó là con của chúng ta mà. Đừng có ghét nó nha. Nói nghe, Yun vẫn là của em. Em xem nè anh vẫn đang ôm em mà?" Jung Yunho thực thích Kim Jaejoong loại lòng dạ hẹp hòi. Nhưng là vẫn không thể chán ghét đứa con mình được.
"Em. . Ô ô ô ~~ con nó còn nhỏ. Anh anh. . ." Kim Jaejoong, đầu óc của mày. . . Đề xướng phụ tử?
"Này, Kim Jaejoong. Em nói cái gì đó. Nó là con anh. Nói, em gần đây xem cái loại phim hoạt hình gì." Jung Yunho đối với cậu bó tay luôn rồi . Mấy hôm trước cùng người yêu của cấp trên cùng công ty xem phim hoạt hình. Hại anh cùng Yoochun không dám lại gần.
"Ô ô ~~ phụ tử a. Anh. . ."
Trực tiếp hôn lên cái môi anh đào đang vểnh lên làm cho mình vừa yêu vừa hận kia. Thật sự muốn đánh người ghê. Kim Jaejoong. Nhưng lại luyến tiếc.
"Này. Jung JiYul. Mày trèo xuống khỏi người mẹ mày một chút được không." Hôn một cái cũng không được tận hưởng.
"Thật sự là, mặc dù nhà chúng ta ít người. Nhưng cha làm ơn đừng có xem mẹ là của riêng mình NỮA." Jung JiYul lôi kéo Jung YunJae lớn tiếng nói.
Jung Yunho trực tiếp ôm Kim Jaejoong chạy đến phòng ngủ. Đóng cửa lại.
"Jaejoong a. Chúng ta lại sinh một đứa nữa đi?"
"Gì, muốn thì anh tự sinh đi. Đau chết mất."
"Được rồi, không sinh. Chúng ta hoạt động một chút nha?" Không đợi Kim Jaejoong trả lời trực tiếp hôn.
"Jung. . Anh. . . Này này này. . . Ô. . Ô ô."
"Jaejoong. . . Thật đẹp nha"
"Ô. . Anh nhẹ thôi chớ. . Đau. ."
"Chị chị. Cha đang làm gì vậy?"
"Cha? Cha chính là đồ sắc lang ."
"À."
—————————————————————————————————
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro