Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

yunjae toy of prince 32,33

Chap 32: Meeting

Biên cương Jung quốc

_Khởi bẩm vương gia, sứ giả bên kia đã tới, hiện đang chờ ở ngoài trướng. - Viên phó tướng trong bộ giáp phục hướng Yunsang hành lễ, ánh mắt trông đợi chỉ thị kế tiếp từ chủ nhân mình.

_Mau mời vào. - Gã nhanh nhẹn rời khỏi chiếc trường kỷ, bước đến gần cửa lều.

Một thoáng sau, ba người đàn ông mặc loại trang phục thoạt nhìn giống thương buôn, dẫn đầu là một người khoảng tầm gần 30 tuổi, tướng mạo thập phần đều mang phong thái vương giả bước vào. Sau vài lời chào hỏi có lệ, cả bốn đã sớm an toạ quanh bàn tiệc. Còn chưa kịp mở lời hỏi han, Yunsang đã bị chặn họng.

_Vương gia chuẩn bị chu đáo cho nơi gặp mặt thế này là đã quá đủ, không cần dài dòng, sao chúng ta không vào ngay việc chính? - Ngươi đàn ông nọ cất tiếng.

Một thoáng bất ngờ lướt qua khuôn mặt gã.

Mỉm cười.

_Đúng là bệ hạ có phong thái nghị sự hơn người.

Bệ hạ.

Không sai, gã đàn ông đang ngồi trước mắt hắn, chẳng phải kẻ nào xa lạ mà chính là hoàng đế Ryong Han: Kim Sunghae. Lần này bổn cũ soạn lại, hắn vẫn tự giấu mình dưới thân phận một trong bảy sứ giả đến Jung quốc về vụ việc của Taeyeon. Có điều, mục đích lần này không chỉ đơn giản dừng lại ở mức hiếu kỳ, muốn thám thính động tĩnh thái tử Jung quốc, Jung Yunho.

Trải một tấm bản đồ lớn trên bàn, bốn người quây lại chung quanh xem xét, Yunsang khẽ hỏi khi đánh mắt sang người bên cạnh:

_Lần này, chẳng hay bệ hạ mang bao nhiêu binh lính sang tương trợ?

Sunghae ngẩng đầu lên thăm dò người đối diện, quả nhiên khuôn mặt cũng có đến bốn năm phần giống với Jung Yunho, có điều không có được cái bá khí bức bách người khác như vậy.

Khẽ mỉm cười, hắn chầm chậm lắc đầu.

_Ta không có định khởi binh vào lúc này. - Hắn khẳng định.

Yunsang trợn trừng mắt nhìn hắn, có phần hơi bực tức.

_Vậy ngài đến làm gì? Hiệp ước này không phải hai bên đều tin tưởng nhau sao?

Thấy thái độ đối phương có phần bực bội, Hankyuk nãy giờ đứng bên quan sát liền bước tới.

_Ý của bệ hạ là tệ quốc sẽ không phí một binh một tốt nào khi chưa có kế hoạch cụ thể và cầm chắc khả năng thành công. Hơn nữa tính mạng công chúa Taeyeon bây giờ vẫn chưa chắc được bảo đảm, chúng tôi muốn chờ động thái của hoàng đế bên các vị sau khi công chúa sinh hạ hoàng tử.

_Các người còn muốn đợi sao? Cống phẩm chỉ là kế hoãn binh, thể diện của hoàng tộc họ Jung quyết không tha thứ cho kẻ dám hạ độc, âm mưu bất chính với hoàng đế, các người nghĩ còn có thể dựa vào Taeyeoen để lấy được lòng tin ư? - Yunsang nhếch mép.

...

Dĩ nhiên ta biết, nhưng con bé đó đối với ta vẫn còn giá trị... nó mang trong mình... con của ngươi mà.

...

Chậm rãi ngồi xuống bàn, Sunghae cười nhạt.

_Nhưng ngoài việc hợp binh như đã bàn trong thư, kế hoạch vẫn chưa có gì cụ thể. Ngài không hề nói đến những động thái của thái tử Yunho, cho thấy là vương gia đây không nắm chắc phần lợi thế trong tay. Hơn nữa, vẫn còn một vấn đề mà ta muốn làm rõ...

Bốn mắt nhìn nhau.

Rút cục, cũng vẫn là cùng một loại người mà thôi.

_Ý ngài là phần lợi mà quý quốc sẽ nhận được? - Gã điềm tĩnh trở về chỗ ngồi, đã cầm sẵn một cuộc da dê trong tay, liền ném về phía Hanhyuk. Y ngay lập tức mở ra, lướt một lượt rồi đọc to.

"Điều kiện thứ nhất, đảm bạo mạng sống cho hai mẹ con công chúa Kim Taeyeon."

"Cắt thêm 5 tỉnh phía Nam cho Ryong Han."

"Loại bỏ những quy định cống nạp hàng năm."

"..."

Hankyuk đang đọc rành rọt, đột nhiên khựng lại, ánh mắt khó hiểu hướng về Yunsang lúc ấy vẫn đang cười cười lắng nghe, thầm rủa trong miệng.

Thấy tiếng nói đột nhiên bị đứt đoạn, Sunghae quay qua, cau mày.

_Kim... Kim Jaejoong... - giọng nói run run của Hyuk cất lên.

Cốc rượu đang kề sát miệng chợt dừng lại, đáp lại vẻ mặt ngập tràn sự ngạc nhiên của Sunghae, vẫn là nụ cười đó.

_Món cuối là thêm vào, vì nghe nói bệ hạ có hứng thú với bảo bối của thái tử tệ quốc. Sao? Không làm ngài thất vọng chứ?

Hanhyuk đứng bên nhìn chủ nhân mình trầm ngâm, ánh mắt gắn chặt xuống ly rượu sắp sánh ra trong tay mà thầm đau đớn. Hắn biết, điều kiện định mang ra thương thảo thêm, ngoại trừ việc sẽ hỗ trợ về quân sự, chính là Kim Jaejoong không chút thương tổn thuộc về Ryong Han sau thương vụ làm ăn này. Vậy mà hiện giờ chưa cần mở lời đã đạt được mục đích, nhất định bệ hạ của hắn sẽ chẳng nề hà gì chối từ. Quả nhiên, ánh mắt của Sunghae trong thoáng chốc đã lộ rõ ý cười.

Chỉ qua lại vài lời có lệ, một giao kèo bí mật nhanh chóng được ký kết. Rút cục, người duy nhất cảm thấy bất an, có lẽ chỉ mình Choi Hanhyuk mà thôi.

---

Suốt trên quãng đường phi ngựa trở về bến tàu nơi đoàn sứ giả chính thức sắp cập bến, hắn mấy lần đã định mở lời, nhưng vẫn không thể nói được câu nào hoàn chỉnh, đành buông đại.

_Bệ hạ, chúng ta liệu có thể tin vào Jung Yunsang không?

_Hắn đương nhiên không thể sánh bằng anh trai mình, nhưng chính vì hắn nôn nóng, ngu ngốc mới để chúng ta lợi dụng được. Ngươi nghĩ có thể không? - Sunghae ghìm cương lại trả lời - Ta cũng chẳng đặt nhiều hy vọng vào việc hắn lên ngôi mang lại lợi lộc to lớn gì cho Ryong Han. Hơn nữa dù được cắt thêm đất, Jung quốc vẫn sẽ chẳng coi Ryong Han ra gì. Yunsang chắc chắn sẽ quay lại cắn chúng ta.

_Nhưng... một kẻ dễ lợi dụng chẳng phải ở ngôi lâu càng dễ thao túng sao?

_Một con rối tốt, nếu ngươi có dây để diều khiển. Hoàng muội của ta vốn không thể nào làm việc đó được. Nguơi nghĩ một kẻ mang tiếng giết cha diệt anh sẽ tại vị được lâu sao?

_Bệ hạ, người nói thế phải chăng...? - Hanhyuk giật mình.

_Cứ để hắn thực hiện những giao ước đã định, rồi chúng ta tiễn hắn về Diêm vương phủ sau.

Sunghae đột nhiên bật cười sảng khoái, đôi mắt lạnh lẽo quét lên vệ đường, cánh tay không ngừng quất ngựa phi nước đại. Trong lòng hắn giờ đây ngập tràn sự hưng phấn.

Vậy là cuối cùng, món đồ chơi Kim Jaejoong sắp về tay ta.

Lòng tự trọng không cho phép hắn thất bại lần nữa. Trước đây chính vì cậu, Jung Yunho đã khiến quần thần Ryong Han lao đao một phen. Nếu không ăn miếng trả miếng, đáp lại gấp trăm lần, thử hỏi hắn có hổ thẹn với thiên hạ không?

Kim Taeyeon, nói không quá có lẽ mạng của ả thực sự lớn. Thoát chết trong gang tấc, nhờ đứa trẻ trong bụng, giờ lại sống thêm được không ít lâu.

Hoàng muội, cố gắng đừng chết sớm, đứa nhỏ trong bụng muội mang dòng máu vương tộc, vương huynh nhất định sẽ có ngày đưa nó ngồi lên long cửu. Đến lúc đó đừng làm ta thất vọng, mạng sống vô dụng của muội cũng nhờ đại ca này một tay cứu lấy đó.

...........................

Hai ngày sau, con thuyền chở đoàn sứ giả chính thức cập bến cảng Jung quốc. Để che mắt thiên hạ về một mối quan hệ ngoại giao tốt đẹp, phần cũng vì chưa làm rõ ngọn nguồn sự việc, nên một bữa tiệc chào đón là nghi thức hiển nhiên.

Có điều vì những sự tình xảy ra, nên bữa tiệc rượu dù xa hoa cũng không tránh khỏi không khí gượng gạo. Hai bên chỉ chăm chăm xem ca vũ, thưởng thức màn tiệc, chốc chốc trao đổi một số câu chuyện con dân giản đơn. Một phần có lẽ cũng vì cấm vệ quân được điều động đến canh gác cho buổi thiết yến dày đặc hơn hẳn mọi khi.

Không có bên nào muốn phí sức phí lời trước buổi điều trần ngày kia.

---

Trong một góc khuất nơi lãnh cung, Taeyeon mặc một bộ áo bình thường, ánh mắt hướng về phía ngọ môn rực sáng, vang vọng tiếng đàn, trong lòng không khỏi căm phẫn.

Từ lúc nào, chiếc khăn lụa trong tay ả đã bị xé làm hai mảnh.

_Vẫn luyến tiếc buổi dạ tiệc đó sao? - Một giọng nói quen thuộc vang lên, ả kinh hãi quay người lại, đôi mắt trợn trừng như nhìn thấy quỷ.

_Vương huy...! - Vòm miệng đỏ hồng chưa dứt tiếng đã bị bàn tay Sunghae bịt lại, hắn ra hiệu cho ả im lặng, đến khi nhận được cái gật đầu ưng thuận mới nới tay ra.

_Sao... sao vương huynh lại tới đây? Vương huynh... muội rất nhớ huynh... Làm ơn đưa muội khỏi nơi này đi! Nếu ở lại nhất định muội sẽ bị giết đó! - Ả như kẻ sắp chết đuối vớ được cọc, vội vàng quỳ xuống, níu lấy cánh tay huynh trưởng.

Sunghae thấy cảnh đó, trong lòng không khỏi có chút thương xót, nhưng cũng khó chịu không kém. Đúng là đứa con gái vô dụng, chỉ mới từ xa nhìn cái chết mà đã muốn buông tay, nếu hắn không đến kịp chắc ả sẽ sớm khai ra tất cả.

_Được rồi, đứng lên đi. Muội mang thai còn quỳ như vậy là không tốt, vuơng huynh đâu có nói là sẽ bỏ muội chứ? - Gã ôn tồn nâng hai cánh tay Taeyeon dậy, mỉm cười.

_Vương huynh... Vậy... đưa muội ra khỏi chỗ này đi... làm ơn...

_Ngươi đưa muội ra không phải ta, mà là Yunsang. - Sunghae lắc lắc đầu, khẳng định.

_Yunsang?! - Ả rít lên - Hắn không muốn giết chết muội thì thôi, làm sao còn muốn cứu chứ?

_Vương huynh có cách để ép hắn giữ lấy mạng sống của muội. Một kẻ càng có nhiều tham vọng và hận thù thì càng dễ bề thao túng. Trước mắt huynh muốn muội giữ vững tinh thần, tuyệt đối không được để lộ bất kỳ điều gì.

_Huynh... - Ả đánh mắt sang chung quanh, thấp giọng - Chúng ta... huynh có kế hoạch gì sao?

_Dĩ nhiên là có, sẽ không để tiểu công chúa của Ryong Han chịu khổ đâu, hãy an tâm dưỡng thai. - Gã vỗ nhẹ vào má tiểu muội mình.

Đã lâu lắm rồi, tinh thần lúc nào cũng ngâp tràn trong sự sợ hãi, đấu tranh giữa sống và chết, hôm nay ả mới cảm thấy cuộc đời mình vẫn còn chỗ dựa khác, không chỉ riêng đứa nhỏ trong bụng. Nếu nói suốt mấy tháng qua, Taeyeon thực sự đã rất mệt mỏi, không thể phủ nhận ả hết lòng chăm lo cho bản thân bảo vệ đứa nhỏ vì mạng sống, nhưng rõ ràng, tình mẫu tử cũng từ ấy mà lớn dần lên.

_Hoàng muội, cha đứa bé là ai?

Giật mình.

_...

_Nếu muội nói là không biết, vương huynh có tin không? - Ả thở hắt ra, ngồi xuống ghế, đôi tay từ từ đặt lên bụng.

Sunghae chậm rãi quan sát ả, không nói gì, một lúc sau mới tiến lại gần, một tay đặt trên vai Taeyeon.

_Cứ tạm thế đã. Chỉ cần muội tin tưởng, ta nhất định sẽ không bỏ mặc mẹ con muội. Không những thế, còn đặt vào tay hai người những thứ đáng lẽ phải thuộc về chúng ta.

_Vương huynh, đa tạ huynh.

_À phải, muội ở chỗ này lâu vậy, ta có một việc muốn hỏi...

.....................

_Sao giờ này còn chưa về chứ?

Jaejoong thổi tắt thêm một ngọn đèn, ngước mắt ra cửa sổ. Ánh đuốc bập bùng và tiếng đàn ca từ chính cung vẫn vang vọng khiến cậu muốn an giấc cũng không được. Yunho đã rời đi từ lúc chiều, đến nay cũng phải hơn mười canh gìơ trôi qua, hắn không phải là người thích tiệc tùng thâu đêm, nếu là mọi lần giờ này chắc chắn đã nhắm mắt trên giường.

_Có khi Ryong Han lại tặng thêm mỹ nhân nào... ngắm người ta cho đã rồi quên đường về cũng nên... - Cậu cười cười tự nhủ, tay lại tiếp tục lật trang sách tiếp theo.

*Cộp*

...

Tiếng gì thế? Đá rơi sao? - Jaejoong giật mình.

Cậu rời khỏi chỗ ngồi, bước đến bên hiên xem xét, nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy gì ngoài những tán cây vẫn đung đưa theo ngọn gió mùa hạ, chợt ánh mắt cậu ngừng lại...

Đèn bị thổi tắt rồi...

Bước từng bước xuống bậc thềm, trên tay còn cầm ngọn đèn khác. Giờ này Yunho thường không cho thái giám với cung nữ đứng canh gần thư phòng, nên nếu đèn nào bị thổi tắt, cậu đương nhiên phải đích thân thắp lại.

Nếu không lo ngươi vui chơi say mèm, tối quá đâm đầu vào cột, bổn công tử nhất định không thân chinh ra ngoài này đâu...

...

_...

Đã lâu không gặp, quả nhiên là xinh đẹp hơn nhiều.

Chap 33: Suggestion

Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua khiến Jaejoong khẽ rùng mình. Đảo mắt khắp một vòng xung quanh, khi đã chắc chắn không có gì bất thường, cậu mới bước tiếp.

Đặt chiếc đèn đang cầm xuống, cậu nhón chân định gỡ ngọn nến đã tắt để châm cái mới.

*Cụp*

Một viên sỏi nhỏ nhưng lực bắn không nhẹ đập vào mắt cá chân cậu, sượt qua khiến chiếc đèn dưới chân cũng tắt phụt.

_Ai?

Jaejoong hoảng hốt, lập tức xoay người, chưa kịp định thần thì cả khuôn miệng đã bị một bàn tay lạnh toát bịt chặt. Cổ tay còn lại cũng bị chụp lấy, bẽ ngoặt ra đằng sau.

_Đau không? - Một giọng nói vừa lạ, vừa quen vang lên sau lưng cậu. Jaejoong kinh hãi định giãy dụa nhưng đối phương càng xiết chặt hơn, cả thân người cậu bị dí sát vào cây cột gỗ. Mồ hôi lạnh theo đó mà tuôn ra như suối.

Chết tiệt...

Jaejoong giận dữ vùng vằng loạn xạ, chân tay khua tới khua lui, toàn bộ đều hướng vào kẻ đang đứng sau mình. Linh tính mach bảo cho cậu biết đây chắc chắn không phải là một trò đùa. Trước khi lại bị chụp thuốc mê như lần trước, tốt nhất nên liều mình đến cùng.

_Ngươi... - bị kháng cự quyết liệt, đối phương có vẻ cũng giận dữ, nhưng không dám mạnh tay sợ kinh động đến thị vệ ngoài cửa.

Jaejoong ra sức ngoái cổ lại, qua ánh trăng mờ ảo, chỉ thấy đôi mắt sáng nhưng ngập tràn cảm giác ghê tởm, rất muốn cắn đứt luôn bàn tay đang bịt miệng mình. Thay vì khống chế cậu theo kiểu bình thường, hắc y nhân dùng lực từ hai đầu ngón tay bấm chặt vào hai huyệt bên mồm khiến miệng cậu bị mở hờ, đau thấu xương mà không cách nào cất tiếng được.

_Ngươi... không cần phải phản ứng mạnh như vậy. Chỉ là ta nóng lòng muốn ghé thăm cố nhân mà thôi. - Giọng nói lạnh lèo lại tiếp tục cất lên, bất thình làm cậu khựng lại.

_...

_Jung Yunho cũng thật là... Để bảo bối một mình trong cung, không sợ ngươi buồn chết ư? Chi bằng, đưa ngươi đi vân du tứ hải một phen, không phải sẽ khiến tinh thần thêm minh mẫn sao?

...

Chết tiệt, hắn đang nói cái gì chứ? Cố nhân?

...

_Nếu như ta làm vậy, chắc chắn sẽ có kịch vui diễn ra đúng không?

...

Yunho... Yunho ngươi đang ở đâu chứ?

...

_Có một chuyện, ta thực sự rất muốn nói cho ngươi nghe, tiểu bảo bối... - Sunghae cười lạnh, ngón tay nới lỏng để cậu lấy lại tỉnh táo mà lắng nghe, hơi thở phả vào vành tai cậu.

_...

_Ngươi, chắc biết mình không sống được lâu nữa đúng không?

Sững người.

_Kẻ đưa thuốc cho Taeyeon hạ độc ngươi là ta. Độc đó công hiệu thế nào ta là người biết rõ nhất. Không ngại nói cho ngươi biết, tên nó là Thất Tán, tức là trộn giữa bảy loại độc của côn trùng và cây tán nhuyễn. Chỉ cần giữ lại bốn loại nguyên liệu chính, ba loại còn lại chỉ cần chọn trong số 18 loài trùng độc ở Ryong Han là thành. Thuốc giải cũng từ đó mà có vô vàn. Ngươi nghĩ... không có công thức chính xác, ai có thể cứu mạng ngươi?

Nhưng lời vừa nghe được như sét đánh ngang tai, Jaejoong bất ngờ quên luôn cả cơn đau, tay chân bỗng chốc mất hết sức lực. Cậu gườm gườm nhìn vào đôi mắt không giấu vẻ thoả mãn của gã, đột nhiên xương sống lạnh toát khi thấy đối phương đang cố tình áp sát hai cơ thể lại.

_Nếu ngươi muốn sống, tốt nhất là đi theo ta. Ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi, có khi còn tốt hơn cả Jung Yunho nữa. - Vừa nói Sunghae vừa liếm nhẹ lên má cậu, Jaejoong trong giây lát gần như muốn nôn hết cả cơm tối ra.

_...

_Mạng người chỉ có một, ta sẽ sớm trở lại để nghe câu trả lời của ngươi, đừng làm ta thất vọng...

"PHẬP"

_AH!

Một vệt máu trào ra từ ngón trỏ của gã, Sunghae vội giật lùi người lại tung thẳng một cước vào bụng Jaejoong khiến cả người cậu đập mạnh vào cây cột, đau muốn rụng rời. Nhất thời không thể kêu lên, cậu ôm vai gục xuống những vẫn không quên liếc nhìn gã, trên môi nở nụ cười đắc chí.

_Khốn kiếp! Dám cắn ta?! -Sunghae gầm lên giận dữ, lao đến toan hỏi tội kẻ vừa lấy của hắn chút huyết. Nhưng chưa tiến lên bước nào đã vội giật lùi người lại khi thấy cậu rút từ trong thắt lưng một thanh chuỷ thủ sáng loá.

_JAEJOONG TRÁNH RA !!!

Tiếng thét xé rách màn đêm xuyên thẳng đến chỗ cậu, từ phía cánh cổng lớn, bóng người lao vút qua, ánh mắt rực sáng mang theo sát khí kinh người.

Một đường kiếm nhắm thẳng vào đầu Sunghae toan lấy mạng hắn, nhưng chỉ kịp dừng lại ở bậc thềm đất. Gã nhân cơ hội đối phương dừng lại, ngay lập tức ném ra một quả cầu nhỏ đập xuống đất, phi thẳng lên mái nhà lẩn trong đêm tối.

Thấy màn khói theo gió lao về phía mình, Yunho lập tức xoay người ôm lấy Jaejoong, vùi sâu khuôn mặt cậu vào lồng ngực, một tay đưa lên che trước khuôn mặt từ mũi trở xuống.

_Có thích khách! Lập tức phong toả mọi lối vào! Nếu không bắt sống được giết không tha!

Sau mệnh lệnh của hắn, cấm vệ quân lúc đó như bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, từng tốp vội vã lao thẳng vào từ cửa chính, đèn đuốc rực sáng.

........................

_Có sao không? - Hắn vội vã lay người Jaejoong khi thấy cậu ho liên tục, chắc đã hít phải không ít khói.

Jaejoong lắc lắc đầu ra hiệu vẫn ổn, ngước lên nhìn.

_Có bắt được hắn không?

_Không. Trời quá tối, lại đề phòng trong khói có độc, nên hắn sổng mất rồi.

Cậu khẽ thở dài, vậy là mất đi một manh mối về thuốc giải. Có lẽ không nên nói về chuyện này với Yunho vội, dù sao cũng đã hạ quyết tấm sẽ giấu rồi.

_Tại sao ngươi lại bất cẩn để kẻ khác khống chế như vậy? Có biết nếu ta không về kịp sẽ xảy ra chuyện gì không? - Yunho gườm gườm nhìn con người đang ngồi trên giường trước mặt mình, mắt mở to ngơ ngác.

_Sao lại là lỗi của ta chứ? - Cậu phồng má - Nếu ngươi về sớm một chút chẳng phải tốt hơn sao? - Kim thiếu gia lớn tiếng đáp lại, trong lòng sẵn còn đang bực bội vì vừa bị kẻ khác mó máy, lại thêm uất ức bị bỏ rơi cả đêm, hiển nhiên không kiềm chế được.

...

_Làm gì phủi khắp người? - Hắn tiến đến trước cậu, hai tay chống lên giường.

_Tên khốn đó, hắn động chạm làm ta muốn nôn. - Kim thiếu gia, một lần nữa, đáp lại trong trạng thái bực dọc và không suy nghĩ, hai tay cứ phủi phủi toàn thân. Cho đến lúc cảm nhận được một luồng khí bất thường mang gió lạnh bao lấy mình, cậu mới ngước mắt lên nhìn kẻ đang xa xẩm mặt mày đối diện.

_Hắn đụng chạm ngươi? - Yunho nhếch mép, nụ cười nửa miệng quen thuộc hiện lên. Trong khoảnh khắc, Jaejoong thực sự cảm thấy chân lý mà Heechul luôn nhồi vào đầu cậu là đúng: thật thà là ngu.

_Hơ... chỉ là một chút... chắc trời tối nên tên đó không có nhìn kỹ... - Cậu nuốt nước bọt.

_Đụng thế nào? - Cười.

_Đại khái là... có hôn... À không, liếm lên... mặt, tay chân có lọ mọ... Tóm lại là cũng không có gì hết! - Jaejoong khẳng khái - Nam nhân với nhau, những chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng gì nhiều.

_Quả đúng là không ảnh hưởng gì nhiều... - Yunho cười, lâu lắm mới thấy hắn cười... đầy nham hiểm thế này. Phong độ khí phách, thật oai phong tuấn tú, nhưng sao cậu chỉ thấy rét toàn thân thôi!

_Ngươi... không đi bắt thích khác hả?- Cậu giả đò lẩn sang chuyện khác.

_Không. Nếu tên đó không phải người của đoàn sứ thần kia thì cũng là thuộc hạ của em trai ta. Ta muốn thăm dò động tĩnh của chúng trước.

_Ah, vậy hả? Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi... Ta chợt nhớ còn mấy cuốn sách chưa đọc hết. Vậy nhé. - Jaejoong nói chưa dứt câu liền đứng bật dậy toan chạy thẳng. Chỉ là bước chưa đầy hai bước đã bị kéo giật ngược về đằng sau, cả thân thể bị ném lên giường.

_Jung Yunho...! Ngươi đang làm cái gì vậy? - Cậu xanh mặt.

_Làm việc vất vả nên nghỉ ngơi... - Hắn cười, hai tay bẻ khớp răng rắc, đoạn quay sang thổi luôn ngọn nến đang leo lắt bên giường.

...

Đêm đó, cung thái tử vang lên những tiếng thét kinh hoàng, rồi liền lúc sau đổi thành những âm thanh rên rỉ thật ma mị, khiến cho vô số thái giám thị vệ đứng ngoài cũng không khỏi... thẹn thùng.

Thái tử của họ thật là đa tài.

.................................................. ...

Những ngày kế tiếp, trái với dự tính của Yunho, việc điều trần diễn ra khá bình thường. Phía sứ thần không hề mảy may trốn tránh tội lỗi của Taeyeon, ngược lại, còn thẳng thắn chấp nhận yêu cầu dâng cống phẩm, đi đến một kết quả vượt ngoài dự tính của mọi người. Sau một buổi sáng tranh luận, cuối cùng mọi sự cũng ngã ngũ.

_Mọi chuyện kết thúc?!

Tại phủ Park tướng quân, Junsu sau khi nghe xong những lời thuật lại của Yoochun, không khỏi nhảy dựng lên bất bình.

_Taeyeon thừa nhận hành động của mình với động cơ rất đơn giản, đó là muốn mê hoặc hoàng thượng, nhằm sinh con trai và đưa nó lên làm thái tử. Chuyện này giống như hậu cung ngàn đời vẫn tranh đấu, là một nguyên do rất hợp lý. Hơn nữa, thuốc cô ta cho hoàng thượng uống mới ở giai đoạn suy nhược cơ thể chứ chưa dẫn tới chết người. - Yoochun vừa giải thích, vừa tiện thể lọ mọ chân tay với Junsu còn đang há hốc mồm kinh ngạc.

_Thế còn chuyện bọn người Ryong Han bắt cóc Jaejoong hyung?

_Cái đó, do vẫn chưa có bằng chứng xác thực. Nhưng với thái độ của khá nhiều nguyên lão, có lẽ họ sẽ xem như là một việc nhỏ bỏ qua. - Đại tướng quân thở dài nghĩ lại buổi thượng triều ban sáng.

"...

_Muôn tâu bệ hạ, tuy rằng Ryong Han chỉ là một quốc gia nhỏ, nhưng so ra, Kim Jaejoong cũng chỉ là một hạ dân thấp hèn. Nếu chúng ta vì một hạ dân như vậy, mất công mở cuộc điều trần, day dứt mãi không thôi, chẳng khác làm trò cười cho thiên hạ.

...

_Hơn nữa, quý phi cũng đã thừa nhận việc lợi dụng lời cáo buộc của thái tử bị xé ra to là do cố ý muốn gây hiềm khích để hạ bệ phế truất thái tử. Nếu mọi chuyện đã sáng tỏ, không nên phá bỏ quan hệ ngoại giao với nước khác, tổn hao binh lực.

...

_Ryong Han càng ngày càng lớn mạnh, tuy rằng chúng ta cầm chắc thắng lợi, nhưng vừa trải qua chiến tranh, nếu tiếp tục chỉ khiến binh lính thêm mỏi mệt, tạo thời cơ cho các quốc gia khác.

...

_Chi bằng chuyện bé hoá nhỏ, nhỏ hoá không có, mọi tội trạng cứ quy thành cống nạp, đợi quý phi sinh long thai, nghiêm khắc trừng trị, thế là ổn thoả.

..."

Junsu càng nghe càng thấy lỗ tai lùng bùng. Cái gì mà đạo lý? Cái gì mà dàn xếp ổn thoả? Chẳng phải còn rất nhiều rất nhiều câu hỏi không có lời giải đáp sao? Cậu giận dữ đập bàn.

_Có phải bởi vì hyung chỉ là thứ dân, là hạ nhân nên để giữ thể diện cho hoàng tộc, các người sẵn sàng mang mạng sống, mang danh dự của hyung ấy đánh đổi không? Jung Yunho không lẽ để yên cho chuyện này?

Park Yoochun thấy cậu điên tiết như vậy, vội vàng trấn an.

_Junsu, chính trị không phải một trò chơi, đó là một thế giới thực sự rất bẩn thỉu. Có những chuyện không phải cứ quang minh chính đại mà công bố thiên hạ được. Yunho có nỗi khổ của cậu ấy.

_Khổ? Hắn ta thì khổ ở đâu?

_Thân làm thái tử, sau này phải gánh vác quốc gia, không thể chỉ suy xét trên địa vị của cá nhân được.

_Vậy công bằng cho hyung ai sẽ trả lại? Những thứ hyung ấy đã đánh đổi để ở bên cạnh Jung Yunho, ai sẽ trả lại?

_Junsu... Junsu bình tĩnh đi.

_Làm sao có thể bình tĩnh được cơ chứ? Các người có bao giờ phải chứng kiến anh ruột mình hết lần này đến lần khác suýt mất mạng? Có bao giờ mất đi người mình quý trọng không?

_Junsu, em đang quá đáng rồi đấy... Dừng lại...

_Tôi không dừng... có đánh tôi cũng...

"CHÁT"

Tiếng bạt tai lần đầu tiên vang lên trong phủ Park tướng quân. Càng dị thường hơn bởi người hứng nó không phải ai khác ngoài bảo bối yêu của chủ nhà: ông trời con Kim Junsu. Cái tát tuy không được dụng hết lực, cũng đủ khiến kẻ hứng chịu giật lùi mấy bước, lảo đảo trong sự ngỡ ngàng.

Cậu đứng đó, cảm giác nóng ran còn đọng lại trên da thịt.

Đau.

_Junsu à... - Yoochun cũng ngỡ ngàng, cánh tay còn chưa kịp thu về, cảm giác hối hận chợt trào dâng trong lòng, năm ngón tay đưa lên dần nắm lại. Anh lặng đi nhìn cậu và...

Quay người.

_Em không phải Yunho, em sẽ không thể hiểu được. Yunho cũng rất khổ tâm khi phải đưa ra quyết định khuất phục trước nguyên lão viện. Đừng bao giờ nghĩ cậu ta không coi trọng Jaejoong. Nhưng gì em vừa nói... ta không thể chấp nhận được.

Nói xong mấy lời, Yoochun cũng bước ra cửa, để lại một thânh hình nhỏ bé, đôi mắt vẫn mở to dõi theo.

..............................................

Hôm nay là ngày đoàn sứ thần lên đường về nước.

Vì lượng cống phẩm thoả thuận lớn hơn dự kiến ban đầu, nên Jung quốc đồng ý cho đoàn sứ giả ba tháng chuẩn bị, nhất định đến cuối mùa hạ phải mang đầy đủ đến triệu kiến.

Yunho sẽ sớm bận rộn với những công việc triều chính, và Jaejoong cũng bắt đầu bước vào quá trình điều trị kín đáo của Hankyung.

Cầm gói thuốc mới trong tay, Jaejoong nuốt nước bọt ái ngại. Mùi dược liệu chưa sắc đã nồng thế này, nhất định đến lúc uống vào không khỏi gai người.

Nhất cử nhất động của cậu đều không qua nổi mắt Han đại phu và Heechul. Hankyung hỏi lại:

_Cậu có chắc muốn mang mình làm vật thí cho đợt chế thuốc này không? Trong đây mới là những loại thuốc kiềm chế năm vị cố định của Thất Tán. Vì không thể xác định được công thức chính xác, nên trước mắt cũng chỉ mong kìm lại thời gian độc phát tác mà thôi.

_Không sao... - Cậu mỉm cười, đến chết còn không sợ thì nề hà gì nuốt mấy thứ đắng ngắt vào bụng chứ, chỉ cần cẩn thận không để Yunho phát hiện thôi.

_Đệ muốn giấu đến khi nào? Sau này còn phải dùng nhiều nữa, lần trước tên sứ thần Ryong Han đến tìm đã nói không ít, đệ làm sao qua mặt Yunho.

_Đệ nói hắn là tên đó dụ dỗ đệ khai gian về vụ việc ở Jung quốc, đổi lại sẽ không tìm cách hại người của Kim gia. Yunho tưởng thật nên không hỏi gì nhiều, cử thêm người đến bảo vệ Kim tộc, thế cũng tốt.

...

_Được rồi. Tạm thời không có chuyện gì thì nhớ uống thuốc đều đặn. Cơ thể có phản ứng gì thì báo ngay cho ta.

_Vâng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: