yunjae toy of prince 31 2
Chap 31: Silent time
Part 2
Màn đêm buông xuống trên nóc phủ thân vương. Đêm nay chủ nhân của nó không ở lại trong cung lo chuyện chính sự hay mưu đồ nữa. Bảy ngày nay, mỗi ngày từ sáng sớm gã đã ra khỏi phủ, thượng triều rồi đến hết giờ mùi là trở về, sau đó nhốt mình trong tẩm phòng đến giữa khuya.
Có điều, nơi ấy không phải thư phòng của hắn, mà là của vị tổng quản hơn một năm trước đã rời phủ mà đi.
Từ cái ngày ấy, tất cả đồ đạc nơi đây đều được giữ lại y đúc như chưa từng có ai rời khỏi, bởi gã tin tưởng có một ngày người đó sẽ trở về bên mình, cho nên hết thảy mỗi ngày đều sai người vào đây quét dọn, không để căn phòng thiếu vắng hơi người.
Thế nhưng bây giờ, cho dù có giữ gìn đến mấy, có trân trọng đến mấy, thì suốt đời này gã cũng không đợi được người đó trở về nữa.
Chậm rãi đóng lại chiếc hòm đựng mấy bộ y phục đã cũ ở góc phòng, Yunsang cầm lấy một trong vô số những cuốn sách ở đầu giường, lại tiếp tục công việc đọc như mấy ngày nay vẫn làm. Chỉ khác là càng đọc, càng chẳng thấy dòng chữ nào đọng lại trong đầu, đành phải gấp lại, rồi ngả mình xuống đệm.
"_Vương gia, có những chuyện, nếu cứ tính toán so đo mãi, đến cuối cùng tưởng chừng như hoàn hảo, mà lại không phải vậy."
...
"_Cho nên, nếu có thể nói một lời trước khi ra đi, thần hy vọng... Khi không thể sớm tối hầu hạ người... Đến lúc tương phùng, vương gia trở thành một người chính kiến quyết đoán, ngồi trên long cửu ngước nhìn thiên hạ."
...
_Song Gil, nếu ta lấy được thiên hạ, nhất định sẽ đem đầu Shim Changmin và Jung Yunho tế mộ ngươi.
...
Trong thời đại thập nhị quốc phân tranh đầy bão tố này, cho dù là phàm nhân hạ đẳng hay vương tôn quyền quý, nếu đã yêu, có kẻ nào không mong muốn người yêu của mình có thể nắm lấy cơ hội tiến thân, ngẩng cao đầu trong thiên hạ.
Kim Jaejoong cũng vậy. Song Gil cũng không phải ngoại lệ.
---
Đông qua, mùa hạ bắt đầu trở lại. Tuy rằng chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi mà đã xảy ra quá nhiều việc, nhưng đứng trước lễ mừng năm mới và những buổi tế tổ trọng đại, hoàng đế không thể công khai xử phạt ngoại bang, dễ khiến lòng dân bất an. Phần cũng vì chờ đoàn sứ thần tường trình từ Ryong Han, nên triều đình quyết định ém nhẹm sự việc, chỉ công bố qua loa.
Cũng nhờ vậy, Jaejoong trải qua gần ba tháng trời trong không khí hoà bình. Những ngày này cậu giành phần lớn để tu bổ lại sức khoẻ, đọc sách, tối đến có khi chơi trò 'chăn gối' có lúc lại nổi hứng ngồi thức đếm sao, hoặc về thăm phụ thân và Junsu cùng Changmin.
Về phần Junsu, so với hoàng cung nghiêm ngặt, phủ đại tướng quân đúng là chốn bồng lai đối với cậu. Tuy Park Yoochun không phải 'tiên tử' biết múa hát đàn ca, nhưng y chăm sóc Junsu chu đáo vô cùng. Mỗi ngày đều cùng Donghae dạy Junsu và Eunhyuk học võ, buổi chiều rảnh rang thì chơi mấy trò vận động để thư giãn.
Cứ cách mấy ngày đại tướng quân lại đích thân đưa bảo bối Susu đi thăm thú đó đây, tuy rằng phải hết sức đề phòng, phải mang theo binh lính, nhưng kỳ thực cũng vui vẻ lắm.
Changmin những ngày gần đây đã có tiến bộ rõ rệt, một ngày cậu dành phần lớn thời gian để luyện tập sự dẻo dai cho cơ thể, tối đến cũng tranh thủ đọc sách.
Thêm vào đó, vốn bệnh 'đói ăn' của Shim công tử đã là bệnh nan y. Trong giai đoạn điều trị, Shim phu nhân đi tìm cơ hồ không biết bao nhiêu món ngon của lạ về cho con cưng dưỡng bệnh, nên phải nói rằng tâm tình Shim thiếu gia gần đây luôn luôn bừng sáng.
Kim Heechul và Hankyung cũng không phải ngoại lệ, đội trưởng cấm vệ quân Kim quốc Kim Heechul công tử ngày nào oai phong lẫm liệt, hôm nay đã quen vơi việc giả làm thái giám ngày ngày nhào thuốc trồng thảo dược với Han đại phu. Tuy lệnh truy nã vẫn chưa được gỡ bỏ, song gần như nó đã sớm chìm vào quên lãng ngay từ lúc Yunho điều tra vụ việc của Kang In.
Hankyung đại phu trong lòng phải nói là nở hoa. Tuy thường bị ăn đập vô cớ, nhưng được ở cạnh người thương, một phần hiện thực hoá cuộc sống điền viên 'nông dân làm thuốc' đã sung sướng lắm rồi.
Phó tướng Lee cuối cùng cũng có được kỳ nghỉ dài hạn không phải ra chiến trường định kỳ, nên ngài tranh thủ tu sửa cửa nhà, mỗi ngày đều đặn qua phủ Park tướng quân để thực hiện cái thu vui tao nhã có tên gọi là 'đấu võ mồm' với Eunhyuk.
Nói không ngoa, đây đích thị là quãng thời gian yên bình nhất, nhẹ nhom nhất.
---
Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời trong xanh mùa hạ, nhưng vẫn man mát hơi hướm xuân muộn, đích thực là một ngày tuyệt vời để đi dạo. Cho nên Jaejoong sống chết xin xỏ, cuối cùng đã được chuẩn y ra khỏi cung một ngày. Cả đoàn tám người đến chân núi Gaeduk, lấy cớ là đi viếng mộ cố hoàng hậu, nhưng kỳ thực một phần là để thư thái đầu óc.
Tiếc rằng chuyến đi thiếu mất Changmin.
Nhờ xuất phát sớm, thời tiết lại đẹp, nên họ đến nơi sớm hơn dự kiến.
---
Mộ phần thân mẫu Yunho được xây tách biệt trên một ngôi đền ở gần đỉnh núi, nhưng nhờ đường xây công phu, nên có thể cưỡi ngựa từ từ mà leo được. Từ trên sườn núi ngắm cảnh thủ phủ Jung quốc, quả thực là không khác chi thần tiên đang ngự trên chốn bồng lai tiên cảnh.
Hai bên đường phủ kín bởi những tùng mộc cổ kính và cao lớn, điểm xuyết những bụi hoa trắng nhỏ, không khí trong lành, so với hoàng cung ngột ngạt quả thật là khác xa một trời một vực.
Jaejoong thích lắm, ban đầu còn ham leo bộ, về sau mỏi quá mới chịu lên ngựa đi tiếp.
...
_Junsu à... đừng nhìn xuống quá lâu, sẽ chóng mặt đó! - Park tướng quân lo lắng khi thấy Susu bé bỏng cứ không ngừng ngoái cổ ra nhìn xuống, chốc chốc lại ngửa lên trên ngắm trời. Nếu không phải leo dốc, mỗi ngựa chỉ chở được một người, đại tướng quân chắc chắn sẽ không xa bảo bối của mình như thế này đâu.
_Đừng có coi thường, nó học võ rất nhanh, cưỡi ngựa cũng không kém, bất quá có ngã thì là do mông quá nặng, tuấn mã không chở nổi nên hất xuống thôi. - Heechul đi ngay phía trước quay lại cười cợt.
_Yahhh... Hyung nói thế là ý gì? - Junsu giận dữ quất ngựa tiến lên trước.
_Có nói gì đâu? - Anh bật cười, đánh mắt sang Jaejoong bên cạnh cũng đang ôm bụng cố nín.
_Hyung... em không có nặng! - Kim nhị thiếu gia phồng má.
_Uh, em không nặng, nhưng con ngựa em cưỡi nãy giờ thở phì phò sắp đứt hơi rồi.
_Hahahahahahahaha! - đến lúc này không nhịn được nữa, cả Jaejoong lẫn Eunhyuk đều cười phá lên. Junsu giận dữ đỏ mặt thúc ngựa đi trước, khiến Yoochun vội vã đuổi theo sau.
Cười sảng khoái quả nhiên là liều thuốc tốt.
---
Khi lên đến đỉnh, cả đoàn quyết định nghỉ ngơi, mấy chiếc lều được dựng tạm, cách đó không xa là lăng tế, chỉ mất khoảng hơn một canh giờ đã xong xuôi mọi việc. Trong lúc người hầu tất bật chuẩn bị đồ ăn, Jaejoong tranh thủ đi vòng vòng ngắm cảnh.
_Nơi này đúng là chỗ lý tưởng để xây hoa viên nghỉ ngơi. - Cậu vừa nói vừa hít thở, vươn vai xoay mấy vòng.
_Jaejoong, đến giờ uống thuốc rồi. - Giọng nói quen thuộc của Hankyung vang lên, cậu mỉm cười đón lấy chén thuốc vừa sắc, một hơi hết cạn.
_Gần đây tinh thần đã khá lên nhiều, nhưng xem ra... thuốc này đã hết tác dụng rồi đúng không? - Hankyung khẽ cười, trên khuôn mặt mang rõ một nỗi lo lắng khôn nguôi.
Thấy Hankyung nói về chủ đề này, cậu vội vã đánh mắt xung quanh chăm chú, rồi kéo anh đến gần một tán cây nói chuyện.
_Jaejoong, tuy rằng dạo gần đây cậu rất khoẻ mạnh, nhưng tôi là đại phu dĩ nhiên biết rõ, thuốc này vốn ban đầu pha chế chỉ có tác dụng kìm hãm độc tính, cậu dùng đã gần ba tháng, cơ thể có lẽ cũng nhờn thuốc rồi.
_Hankyung đại phu... vậy tôi sẽ phải đổi sang loại khác đúng không? - Jaejoong trầm ngâm, cúi đầu nhìn những bụi cỏ.
_Không ... Cái này, thuốc để kéo dài thì rút cục cũng chỉ là đồ bỏ, có kỳ trân dị bảo nào tốt tôi cũng đã đưa vào hết rồi, có thay đổi mà không chữa tận gốc cũng vậy thôi.
_Vậy... tôi còn bao nhiêu thời gian?
Mặc dù rất muốn nghe câu trả lời, nhưng cậu không có can đảm nhìn vào ánh mắt người đối diện. Hai tuần nay cậu lấy cớ thức khuya đọc sách, thường ít đáp ứng Yunho hơn, kỳ thực là do số lần ho ra máu vào buổi đêm tăng lên khá rõ.
Đến cuối cùng, vẫn là không thể thoát được...
---
"_Jaejoong, quan trọng bây giờ chính là tinh thần... Nói nghe có vẻ hoang đường, nhưng chỉ cần cậu có nghị lực và lòng tin, cũng đã giúp cơ thể khoẻ mạnh lên đôi phần. Cách chữa trị không phải là tôi không có, nhưng rất nguy hiểm, thất bại hậu quả chỉ có mất mạng."
...
"_Cho nên... tôi muốn cậu suy nghĩ, nội trong 3 ngày trả lời, rồi chúng ta mới tiếp tục bàn bạc..."
Người ta thường nói, khoảng thời gian vui vẻ sẽ trôi qua rất nhanh, đích thực không phải là nói đùa.
---
Chỉ mới chớp mắt mà mặt trời đã xuống núi.
Rón rén bước từng bước thổi tắt ngojn nến đang cháy dở, cậu chui mình vào trong chăn, choàng tay qua bờ vai của hắn, bất thình lình người kia xoay mình lại, thoắt cái đã ôm gọn Jaejoong trong lòng.
_Hôm nay sau khi cùng Hankyung nói chuyện, lúc trở về thấy tâm trạng ngươi không tốt, là có vấn đề gì sao? - Yunho xoa tay lên trán cậu, hỏi thầm.
Trái tim khẽ run lên, Jaejoong giấu khuôn mặt vào ngực hắn, lắc đầu.
_Không có, Hankyung nói thuốc này dùng lâu đã nhờn, từ mai sẽ chuyển qua loại khó uống hơn, nên có chút lo lắng thôi.
_...
_Ngủ đi, Yunho...
Hắn không nói gì nữa, phút chốc bên tai cậu đã vang lên tiếng thở đều, rúc mình sâu hơn vào khuôn ngực người đối diện, nhưng cơ thể dường như vẫn run lên vì lạnh.
...
"_Nếu thành công, cậu cầm chắc 9 phần hồi phục, di chứng nhất định có, nhưng tôi tin không ảnh hưởng trầm trọng."
...
"_Thế nhưng nếu thất bại, tôi chỉ e chính bản thân mình sẽ phải trả giá bằng quãng thời gian ít ỏi của hai người bên nhau."
...
"_Cho nên, Jaejoong ah, hãy tự quyết định đi."
Câu nói của Hankyung vẫn vang lên trong thâm tâm Jaejoong, mãi đến khi chìm vào giấc ngủ.
---
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã chỉ còn là khoảng trống.
Sáng nay Yunho lại lên triều sớm, không đánh thức cậu, đây vốn là cách bắt đầu một ngày bình thường.
Thế nhưng mãi sau bữa cơm sáng, đến khi mặt trời lên quá đỉnh chính cung, ngự thiền sắp vào dọn mâm trưa, hắn mới trở về.
Vừa thấy bóng Yunho ở ngoài cửa, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ, đôi lông mày nhíu lại. Đoán ngay có việc không lành, bất thình trống ngực Jaejoong đập rộn lên. Tiến đến trước mặt hắn, cậu e dè hỏi:
_Trên triều... có chuyện gì sao?
_Vừa nhận được công văn xin cho sứ giả sang đàm phán của Ryong Han. - Yunho chậm rãi trả lời.
_Họ sang đây vì vụ việc của Taeyeon ư? - Jaejoong ngạc nhiên.
_Phải.
_Vậy... mọi chuyện sắp tới ... - Cậu ngập ngừng nhìn Yunho. Hắn chỉ nhướn mày, không nói gì.
...
Tuy rằng điều kiện bồi hoàn bằng ngân lượng là khả thi, rõ ràng là cách thức hoãn binh và có lợi với cả đôi bên nhất. Tại sao, chúng lại chui vào ngõ hẹp, tự đưa người đến đây xé to chuyện?
Xem ra, kẻ đã bắt cóc Jaejoong, nhất định cũng không phải người có suy nghĩ đơn giản.
...
_Không sao, chỉ là cuộc đón tiếp thôi. Công chúa gây hoạ, ít nhiều quốc gia cũng có phần trách nhiệm, giờ chỉ cần chú ý động thái của Yunsang là đủ.
_....
_Ăn cơm thôi. - Không đợi Jaejoong hỏi tiếp, hắn đã kéo cậu vào bàn, dường như muốn kết thúc sớm cuộc đối thoại.
...
Yunho, có thật là mọi chuyện chỉ có vậy thôi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro