yunjae toy of prince 31 1
Chap 31: Dim
Part 1
Hai tiếng "nhị hoàng tử" vang lên khiến cho đôi tay đang vươn ra kéo của rèm của Jaejoong lập tức giật lùi lại. Trên thế gian này cậu chỉ biết duy nhất một nhị hoàng tử mà thôi: Jung Yunsang.
Vị đội trưởng nhanh nhẹn báo cáo, biết rõ bản thân có muốn trốn tránh cũng không được. Hơn nữa nếu do dự không ra tiếp đón thì càng khiến Yunsang có cớ sinh sự với Yunho. Nghĩ đến vậy, chân Jaejoong đã bước ra ngoài, khom người cúi chào.
Hành động này của cậu quả nhiên khiến cho Yunsang rất bất ngờ. Hắn hướng đôi mắt dò xét về phía cậu, cho đến khi Jaejoong ngẩng đầu lên, mới chuyển thành kinh ngạc.
Thảo nào... Yunho giữ như báu vật.
_Ngươi đáng lẽ phải ở trong cung đợi Bộ hình tuyên gọi, tại sao ngang nhiên ngồi xe thăm thú bên ngoài là thế nào? Kẻ nào quản mà lại sơ xuất đến thế? - Hắn nhếch mép cười, chuyện thái tử đích thân tiếp nhận Jaejoong với lí do quản lí nhân chứng trong ngoài hoàng cung đều biết là cái cớ, có điều phụ hoàng đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua thì cũng chẳng ai dám lên tiếng.
_Thỉnh nhị hoàng tử, tiểu nhân đến thần điện để cầu chúc cho những linh hồn đã vì bảo vệ tiểu nhân mà vong mạng.
_Cái đó là nghĩa vụ của họ, không cần ngươi lo lắng thế, nếu phụ vương ta biết vương huynh để nhân chứng quan trọng đây thong dong đi lại tại cấm cung như chốn chơi đùa thì hẳn sẽ có chuyện vui đây. - Hắn chậm rãi tiến lại, hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng - Ngộ nhỡ ngươi xảy ra chuyện gì thì hắn biết ăn nói thế nào trước triều đình?
Mấy tiếng cuối chỉ nói nhỏ tựa như lời thì thầm cho cậu đủ nghe, nhưng tông giọng rõ ràng là muốn nhấn mạnh, tựa hồ lại giống đang đe doạ kẻ khác, không khỏi khiến Jaejoong rùng mình. Có điều kinh nghiệm nghe 'ác thú' nạt nộ thì cậu có thừa, cho nên nhanh chóng lấy lại được tư thế 'tao không sợ mày đâu' ngẩng đầu nhìn thẳng vào Yunsang làn nữa.
_Vì thái tử tin tưởng vào khả năng thu phục nhân tâm thôi thưa nhị hoàng tử. Hơn nữa mạng tiểu nhân bé nhỏ, sống sao có vậy chứ không phải là tiểu nhân làm việc xấu xa nên không sợ trời đánh chết giữa đường.
Sững người.
Đôi mắt Yunsang đột nhiên sắc lại, ánh lên một tia nhìn chết chóc, nắm tay gần như đã nổi gân lên vì tức giận, những lời cậu vừa nói có khác nào đang chửi thẳng vào mặt hắn, lại còn cả cái thái độ ngẩng cao đầu nhìn trực diện thế này nữa chứ. Đột nhiên khoé miệng Yunsang khẽ nhếch lên, những tia nhìn gằn gọc lại có phần thích thú lướt qua cậu. Trong lúc Jaejoong còn đang ngơ ngác trước sự biến đổi khuôn mặt của hắn thì đã cảm thấy má bên trái bỏng rát, trước mắt đột nhiên như nổ đom đóm.
Cậu ngã ra đất sau tiếng 'chát' chói tai vang lên. Cả đoàn người đều kinh hãi quỳ rạp. Viên đội trưởng vốn là thân tín của Yunho thấy thế vội liều mình quỳ xuống ngăn cản cái tát thứ hai chuẩn bị giáng xuống Jaejoong. Má tuy đau đến bỏng rát song trong lòng chỉ cảm thấy điên tiết chứ không hề sợ hãi, cậu ngay lập tức bật dậy. Nếu không phải viên đội trưởng đánh mắt ra hiệu nín nhịn, có lẽ Jaejoong cũng sẽ không đứng im trừng mắt nhìn hắn. Đám lính canh cổng ngọ môn cũng vội vã khom người như thể sợ cơn thịnh nộ của nhị hoàng tử gia tăng, cổng ngọ môn rộng lớn chỉ còn hai người đối diện đấu nhãn cùng nhau.
_Dám trừng mắt ngang hàng với vương tôn hoàng tộc là hành động bất kính, cái tát này coi như ta thay vương huynh dạy dỗ ngươi quy cách của Jung quốc. - Gã đưa tay vuốt cằm mỉm cười, khuôn mặt lại có vài nét hao hao giống với Yunho, bất chợt làm cậu nhớ lại ngày đầu tiên gặp nhau cũng bị một cú trời giáng vì nguyên do tương đồng.
_Ta nghĩ mình sẽ rất thích khuôn mặt ngươi khi ở trong vòng tay vương huynh ta, chắc lúc đó điệu bộ ngươi dễ thương lắm chứ không như bây giờ, giống con mèo xù lông vậy. - Gã lại tiến đến gần hơn, ghé sát vào tai cậu khiến Jaejoong nhất thời cứng người lại, vừa ghê tởm, vừa sợ - Ngươi yên tâm, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau dài dài, vì ta còn muốn xin của vương huynh nhiều thứ lắm.
Không một ai hay biết những lời nói dơ bẩn từ miệng của nhị hoàng tử đã nói vào tai cậu hôm đó, ánh mắt ham muốn lại đầy sát khí như muốn bóp nghẹt con mồi của Yunsang ngày ấy, mãi sau này vẫn còn đọng lại trong tâm trí Jaejoong như một hồi ức không lấy làm gì tốt đẹp. Đến lúc cậu định thần lại thì chỉ còn thấy bóng lưng hắn đang hướng về phía chính điện cho buổi chầu sớm.
...
Jung Yunsang...
Hắn từ khuôn mặt đến tính cách bá đạo muốn làm chủ người khác có không ít tương đồng với Yunho...
Nhưng sao lại khiến kẻ đối diện cảm thấy ghê tởm đến thế?
Cho dù không có mối thù hại mẫu thân với Yunho, có lẽ huynh đệ họ cũng không thể đứng chung dưới một gầm trời...
.............................
Việc rời cung sớm nhất có thể, nếu không tính đến cuộc chạm trán bất ngờ xui xẻo vói Yunsang thì cũng được Jaejoong cho là quyết định đúng đắn, vì khi cậu đến Park phủ, Junsu vẫn còn ngủ rất ngon lành. Cậu bé không muốn về ở với Kim tộc vì vẫn còn giận thái độ của họ giành cho Jaejoong. Và theo như lời Heechul, thay vì cố thay đổi và giải thích thì hãy để thiên hạ, hoặc chí ít là lương tâm họ tự phán xét về tư cách của chính mình trước khi xúc phạm hậu bối.
Junsu ở lại Park phủ dĩ nhiên khiến Yoochun cười muốn ra nước mắt luôn, không chỉ tự tay xắp xếp phòng ngủ cho "đôi chúng mình," đại tướng quân còn đích thân căn dặn người hầu trong phủ mua về gần chục trái banh cho Kim nhị công tử xài khi cần, kể cả có phải nuôi thêm miệng ăn vô duyên Eunhyuk thì cũng không thành vấn đề. Tất cả cốt sao cho 'người ta' sớm quen với tổ ấm của "đôi chúng mình."
Trong lòng sẵn đang có chút không vui, Jaejoong không ngần ngại, tiện chân đạp luôn vào cái mông vịt của đệ đệ một cái, thay vì dùng tay để lay dậy như vẫn thường làm, khiến Yoochun không khỏi xót hết cả lòng mề.
_Tôi đánh thức nó thế nào là chuyện của tôi, liên quan gì đến cậu? - Jaejoong gằn từng tiếng khi thấy ánh mắt căm phẫn từ đằng sau 'đâm' vào mình, thay lời tuyên bố: nó vẫn còn mang họ Kim chứ chưa sang họ Park, đi kèm nụ cười tao nhã vô cùng.
.........................................
Shim gia
Lúc Jaejoong và Junsu tới nơi, Changmin vẫn còn ngủ li bì. Theo lời Shim phu nhân thuật lại thì do sức khoẻ cậu vẫn chưa hồi phục, chỉ có thể nhận thức chứ tay chân vẫn không cử động được. Nhưng Hankyung cũng gần như đã hoàn thành xong mọi công tác kiểm tra lại, không có nội thương ảnh hưởng nghiêm trọng, ngoại trừ việc mất ít nhất sáu tháng để hồi phục hoàn toàn và vận động nhanh nhẹn như xưa thì không có gì phải lo lắng. Sáu tháng để một thanh niên đang độ tuổi lớn lại ham chạy nhảy như Changmin, ngồi trên giường dưỡng bệnh, hạn chế vận động, đi lại,... chỉ mới nghĩ đến thế thôi trái tim Jaejoong đã thắt lại.
_Sao... má hyung... đỏ ửng thế? - Shim thiếu gia đang bẹp dí trên giường cũng cố gắng nặn từng chữ một nhìn người đối diện. Đôi mắt có chút giận dữ, bởi cậu vừa nhìn đã biết ngay là bị một lực đánh mạnh vào, chẳng nhẽ Yunho lại giở thói bạo lực sao?
_À, không có gì, chỉ là bị ngã đập mặt...
_Yunsang đánh huynh ấy ra thế...
Junsu chưa đợi được cho phép đã nhảy vào chặn họng anh trai mình, bị Jaejoong quay lại trừng mắt, cậu lí nhín xin lỗi, cúi đầu không dám nói tiếp. Có điều những gì cần nghe Changmin cũng nghe đủ rồi.
Cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng quay mặt đi, đôi bàn tay nắm chặt trong chăn.
Nhất định phải sớm hồi phục, mới có thể bảo vệ mọi người, bảo vệ thần cung.
Thấy Changmin không có vẻ gì là muốn tìm hiểu cặn kẽ, Jaejoong cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Shim đại nhân lúc đó cũng vừa thiết triều mới về liền ngay lập tức đến xem con trai, bộ quan phục rườm rà còn chưa thay ra.
_Kim công tử, vừa hay gặp cậu ở đây, lão phu từ trên triều về có mấy việc muốn thỉnh cùng thái tử, cậu có thể giao tận tay người một số thứ không?
Đợi Jaejoong gật đầu đồng ý, Shim đại nhân sai người đem từ thư phòng tới một chiếc túi da dê nhỏ, hình chữ nhật, vừa cầm đã biết bên trong có sổ sách và một số giấy tờ.
_Cái này là những tư liệu về tên gian tế được cử đến đã chết trong trận nổ, là bằng chứng chống lại Yunsang rất hữu hiệu. Ta vốn muốn vào cung Thái Tử đưa tận tay, nhưng để tránh thiên hạ nhòm ngó, đưa cho cậu vẫn là hơn. Cái này nhớ giữ kỹ, ngay khi gặp trao nó cho thái tử dùm ta. Tuy lão phu đã sao chép lại một bản, nhưng mà nếu lọt vào tay kẻ khác cũng không nên.
_Shim đại nhân đã nỗ lực vì Yunho nhiều, vãn bối xin cảm tạ ngài. - Cậu cúi người.
Đón lấy chiếc túi, Jaejoong cẩn trọng đặt trong lòng, ngồi thêm một tuần trà, cậu mới đứng lên xin phép hồi cung, trước khi đi không quên nhắc nhở Changmin phải gắng dưỡng sức nghỉ ngơi, uống thuốc đầy đủ.
.............
_Bây giờ... cha có thể nói được rồi đấy... - Changmin mệt mỏi cất tiếng, sau khi chắc chắn huynh đệ Kim gia đã đi khá xa, cậu gồng hết sức, cố gắng tựa người vào chiếc gối kê lưng thẳng hơn, chăm chú nhìn phụ thân.
_Con biết ta cố ý đuổi họ về sớm sao? - Shim tư tế ưu nhã rót một chén trà nóng, ngồi xuống chiếc ghế đối diện con trai mình.
_Những thứ đó, là tài liệu sau này chắc chắn sẽ sớm được dâng lên hoàng thượng, căn bản có bị rớt mất 1-2 bản không thành vấn đề, cha nhất định đã an bài sẵn nhiều bản phụ. Hơn nữa nếu chỉ có như vậy mà cha vừa thượng triều đã chạy vội đến phòng con thì hình như hơi ít. - Changmin bình thản đáp - Vả lại, hôm nay cha lên chầu lâu hơn hẳn mọi ngày, nhất định có nhiều chuyện để kể lắm.
_Được lắm, đúng là con cái Shim gia, đầu óc quả nhiên không đến nỗi tệ, đúng là ta không nên để con đứng ngoài chính sự. - Shim đại nhân phá lên cười, ánh mắt không giấu vẻ tự hào theo đúng kiểu 'mày giống cha quá con ơi,' đoạn vuốt râu cười - Sáng nay bệ hạ đã gửi chiếu thư thuật lại mọi việc và âm mưu đầu độc của Taeyeon, chứng cứ thu được trong phòng cô ả, xác định đúng là loại thuốc khiến người ta suy kiệt tinh thần, triều đình buộc chúng phải có lời giải thích tường tận, nếu không sẽ thảo phạt.
_Quyết định xuất binh nhanh thế sao? - Changmin ngạc nhiên.
_Cái đó không chắc, chỉ có điều cha đang thấy tò mò về câu trả lời mà chúng ta sẽ nhận được.
_Cha, liệu chúng có hy sinh Kim Taeyeon, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô ả không?
_Cái đó rất khó, vì cô ta nếu thân cô thế cô thì lấy đâu ra độc dược? Và làm vậy với mục đích gì khi bản thân đang là đệ nhất sủng phi của hoàng thượng? Con nghĩ thái tử sẽ đưa ra phương pháp nào?
_Triều đình hiện vẫn đang trong công đoạn phải hoàn toàn sát nhập Kim quốc, số ngân lượng chi cho cuộc chiến hơn một năm trước vẫn chưa thu về đủ. Nếu lại tiếp tục điều động quân lính ra chiến trường sẽ khiến lòng người bất phục, nên có thể thái tử nghĩ tới phương pháp hoà đàm, buộc bọn chúng phải nộp cống phẩm để tạ tội. Cha nghĩ xem, kế này không chỉ thu bù cho quốc khố, giữ mạng cho đứa trẻ mang dòng máu vương tộc trong mình Taeyeon, mà còn khiến Ryong Han tổn thất tiền của, bị dằn mặt không dám manh động. Chỉ có điều kết thúc trong hoà bình như vậy e rằng khó lòng động tới Yunsang.
_Đích thực sáng nay đây là đề xuất của thái tử. - Shim đại nhân thong thả nhấp một ngụm trà - Nhưng dù sao sau chuyện này, với uy tín sẵn có, lời nói của cậu ta ắt có trọng lượng hơn trước, Yunsang muốn manh động làm càn nhất định không dám liều.
Changmin đột nhiên cúi đầu trầm ngâm, một hồi mới ngẩng lên nói:
_Cha, chúng ta nhất định phải giữ cho Kim Taeyeon còn sống, bình an sinh hạ đứa trẻ đó.
_Con cũng nghĩ như ta sao? - Shim đại nhân mỉm cười, đôi mắt chợt ánh lên vẻ tinh quái.
Tại sao phải giữ mạng cho Taeyeon, kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản. Cô ả còn sống được, tám phần là nhờ vào tình nghĩa của Jung Yusuk còn sót lại với đứa nhỏ chưa ra đời. Nhưng tội âm mưu hành thích hoàng thượng, nhất định không thể ém nhẹm trong một sớm một chiều. Vì vậy triều đình nhất định sẽ khơi lại cuộc thẩm vấn ngay sau khi cô ta sinh đứa bé. Đến lúc đó, nếu không vì tình mẫu tử, có lẽ bản năng muốn được sống của cô ả cũng sẽ khiến ả mở miệng, thậm chí có phải dùng cực hình tra tấn. Để ngăn cho tương lai không lấy làm gì sáng sủa ấy sắp đến, hiển nhiên Yunsang chỉ có hai con đường: Một là nhanh chóng ngồi lên ngôi hoàng đế, thao túng quyền hành đất nước, đây gần như là điều bất khả thi. Nhưng phương án thứ 2 còn đơn giản hơn nhiều, đó là ra tay giết chết nhân chứng.
Một nhân chứng sống có thể khiến cho vạn sự khuynh đảo, đây chính là đạo lý mà Yunho đã dạy gã lần này. Mãi về sau, gã và cả Kim Taeyeon đều không bao giờ biết được, Yunho vì đối phó với mưu kế của chúng, đã cất công cử người đến Ryong Han xa xôi, tìm hiểu về nhân thân những kẻ thân cận của Taeyeon, nguỵ tạo một vụ giết người, sau đó lừa dối để Kim Hyoyoen đến trước mặt Yusuk, cung khai tội trạng của chủ nhân mình. Chính vì vậy, mới có sự an bài hoàn hảo cho binh lính triều đình rạng sáng ngày ả tới thần cung. Chỉ tiếc rằng giao kèo bí mật giữa Yunho và Hyoyeon, mãi mãi không thành hiện thực được vì cô đã bỏ mạng đúng vào giây phút cuối cùng
............................
_Cho nên ngươi muốn tương kế tựu kế, lại giăng bẫy để khi Taeyoen bị giệt khẩu, tóm gọn hắn sao? - Jaejoong ngồi lọt thỏm trong lòng Yunho, vẫn đang lật lật giở giở từng tờ giấy trong quyển tập lấy từ Shim phủ. Từ lúc trở về cung đến giờ, hai người vẫn giữ nguyên tư thế 'bế bồng' này, và cậu thì luôn ngoan ngoãn ngồi nghe hắn giải thích về nhưng điểm khó hiểu.
Yunho một tay vòng qua eo cậu, tay còn lại nhìn chằm chằm vào một cơ số những tập giấy khác, chốc chốc lại nhíu mày, chỉ "uh" một tiếng.
_Ngươi nghĩ hắn sẽ sập một cái bẫy đến hai lần ư? - Cậu quay đầu nhíu mày, nhìn hắn dò xét.
_Đôi khi biết là có bẫy vẫn phải xông vào, đơn giản vì không còn cửa khác để đi, chỉ vậy thôi. Hơn nữa, nếu hắn đang trong cơn giận dữ, rất có thể sẽ suy nghĩ thiếu cẩn thận.
_Giận dữ? Vì kế hoạch giết ta đã sụp đổ ngoạn mục sao?
_Một phần. Một phần nữa vì vừa mất cánh tay phải, người bạn từ khi còn nhỏ, cũng chính là tên gian tế được cắt cử ở thần cung suốt gần một năm trời, hiện nay đã hoàn tất quá trình điều tra lai lịch hắn. Có nhiều điểm dù đã cố xoá giấu vết nhưng vẫn liên tưởng đến cung nhị hoàng tử, cho nên nhất định cái gai kia phải sớm từ bỏ, một dao đứt đoạn.
_Sao? - Jaejoong kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, Yunho liếc cậu một cái, hôn nhẹ vào má, rồi đưa ngón trỏ chỉ vào một dòng chữ trên tập giấy, ra dấu cho Jaejoong đọc.
_Tên đầy đủ của gã tư tế giả hiệu kia là Song Kyung Hee, nhưng cái tên này chắc chắn chỉ là giả. Ta khẳng định tên thật của hắn là Song Gil, quân sư kiểm giản gia của phủ nhị hoàng tử.
_Phủ nhị hoàng tử?
_Đúng, thực ra Yunsang tuy là con ruột phụ hoàng, nhưng hắn xét cho cùng cũng chỉ là một thân vương. Ngoại trừ thái tử phải ở trong cung cấm lo mọi việc triều chính, các thân vương khi đến tuổi đều được ban cho một phủ bộ bên ngoài làm tư dinh riêng. Chẳng qua hắn hay lưu lại trong cung vì công việc nên ngươi không biết. Theo thám tử của ta hồi báo, Yunsang từ nhỏ có một thị vệ cận thân tên Song Gil, khoảng một năm trở lại đây thì đã xin cáo lão hồi hương, trùng khớp với thời điểm thần điện tuyển chọn người mới.
_Làm sao ngươi khẳng định là hắn? Chẳng nhẽ có chân dung?
_.........
Nụ cười nửa miệng vẽ trên môi Yunho, Jaejoong như sực tỉnh, đánh bốp hai tay vào nhau.
_Ngươi cài người cạnh hắn?
_Thông minh, phải thưởng mới được. - Yunho bật cười, ấn đầu cậu xuống, dùng sức hôn mạnh lên cái miệng đang há hốc kia, chiếc lưỡi ma mãnh trượt vào trong khám phá, mặc cho chủ nhân của nó còn đang cứng đờ.
Bị hôn bất ngờ, lại đang lúc còn có khúc mắc chưa giải toả, Jaejoong nhanh chóng cắn mạnh vào môi dưới hắn, chống hai tay lên ngực đẩy mạnh con dê xồm họ Jung ra, trừng mắt.
_Ngươi... nghe ta nói đã... cái này... vậy cái gã họ Song kia... với Yunsang là... - Cậu lí nhí giữa những nụ hôn phủ khắp mặt, hai má đỏ hồng trông càng đáng yêu, khiến cho kẻ kia phải mãi lúc sau mới chịu mở miệng trả lời.
_Theo điều tra, tên đó là con trai thị nữ theo hầu cố vương phi Yoona, cũng tức là mẹ Yunsang, lớn lên trong cung từ nhỏ, sau này cùng hắn rời cung. Động não xem, hắn giao toàn bộ cho tên đó một tay lo lắng việc của phủ nhị hoàng tử, gã kia ngược lại sẵn sàng hy sinh một năm ở lỳ trong thần cung làm tên tư tế chạy vặt, mà Shim gia tuyển người rất kỹ lưỡng, nếu không có tài chắc chắn không được chọn. Một kẻ như thế, cam tâm tình nguyện cả vì Yunsang, vì hắn cài thuốc nổ bất chấp tính mạng bị nguy hiểm, nếu không phải tâm phúc thì là gì? - Yunho búng một cái vào mũi cậu.
"Ta vốn... định trở về bên cạnh hắn..."
Câu nói cuối cùng và ánh mắt điên dại của Song Gil ngày hôm ấy bất chợt hiện lên trong tâm trí cậu, Jaejoong thầm trách bản thân ngốc nghếch không hiểu sự việc. Tuy có tiếc cho một tấm lòng trung thành của gã nhưng cũng mừng vì Yunho đã trừ khử được cánh tay phải của Yunsang, chắc chắn sắp tới đây, người chiếm thế thượng phong là bọn họ.
_Thế nhưng mà... ta vẫn còn có vài điều cảm thấy chưa ổn thoả... - Hắn đột nhiên trầm giọng, đung đứa ly rượu trên tay.
_Chuyện gì?
_...
_Nói ta nghe đi! - Cậu giật giật áo hắn.
_Lúc khác nói... đi ngủ đã.
Nói rồi hắn nhấc bổng cậu lên tiến về phía giường, đôi mắt thâm sâu khó lường phút chốc ánh lên vẻ quyến rũ, tràn đầy dục vọng. Jaejoong đột nhiên rùng mình, nhớ lại đêm qua mặn nồng, mình mẩy có mấy chỗ còn hơi nhức, đêm nay không cẩn thận khéo sáng mai liệt giường.
_Này... hay đêm nay chúng ta chơi trò khác đi... đừng... ý ý nữa... - Cậu lay lay tay hắn, ra vẻ đáng thương.
Yunho nhìn xuống khuôn mặt đang ỉu xìu của cậu, dù biết là giả vờ, vẫn bật cười.
_Được, vậy muốn chơi gì?
_Chúng ta ngồi đọc sách nghiên cứu binh pháp đi?
_Không. Ta có trò khác vui hơn nhiều.
_Huh?
_Đêm nay thử tư thế mới đi?
_Cái quái gì cơ...? Ngươi...?
_Im lặng nào... Hôm nay cho ngươi nằm úp nhé?
_Jung Yunho... ta phản... đối... ngươi... Ah...h... ah...
Màn đêm thật sự buông xuống rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro