Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

yunjae thank you my life chap 21-25-26

1. Chap 20 :Màn đêm đen.

_AAAAAAAAAAA! Thích quá đi!!!!

Jaejoong cởi bỏ đôi giầy vướng víu ở chân ra rồi chạy dọc theo bờ biển. Cậu vui sướng tận hưởng cảm giác những cơn sóng nhẹ gợn dưới chân. Có cảm giác như đang lướt trên mặt nước vậy.

Cách đó một đoạn, Yunho đi theo sau mà không khỏi lắc đầu ngao ngán. Thật hết biết cái tên đang vô tư - hồn nhiên - nhởn nhơ chơi đùa kia. Nhớ tối hôm qua, khi hắn nói thu dọn hành lý đi du lịch còn gào loạn lên bảo không đi, chết cũng không đi. Thậm chí còn làm mình làm mẩy khiến hắn khốn đốn mãi mới rước được ra khỏi nhà. Ấy thề mà vừa thấy bãi biển ở xa xa đã vứt tất cả lại (và vứt cả hắn nữa) để chạy nhảy lung tung, hăm hở như đứa trẻ lần đầu tiên được nhìn thấy biển.

Nói đến mới nhớ, ở đây đúng là có một đứa nhóc lần đầu tiên được thấy biển nè. Ai hả? Còn ai vào đây nữa?

CON QUỶ NHỎ SUMI ĐÓ!!!!!!!!!!

Sáng nay khi đến đón Chang Min, chả hiểu sao trong đống "hành lý" của tên đó lại có lẫn theo con quỷ nhỏ. Thật là, muốn hành hạ Jung Yunho này đây. Mấy người giỏi, giỏi lắm!

_"Ông già" cái đó là biển hả? - Sumi dựt dựt quần Yunho hỏi.

_Không biển thì là cái gì? Ngốc vừa thôi. Ra đó chơi đi chứ. -hắn phì cười trước gương mặt ngây ngô hiếm có của con bé.

_Nhưng....

_Nhưng gì?

_Tôi không biết bơi. Nhỡ chết đuối thì sao?

_Sợ à?

_Ưm... một chút. -con bé thật thà đáp, giơ lên một ngón tay ngắn ngắn khẳng định cho cái một chút của mình.

_Ra chơi đi, Ở trên bờ thôi thì không chết đuối được đâu. Giống Jaejoong kìa.

_Ưm. Ra đây!

Con bé hăm hở chạy một lèo ra phía Jaejoong, bắt chước cậu nhảy qua đầu những con sóng nhỏ. Lần đầu tiên Yunho thấy dáng vẻ đó của con bé. Nghĩ ra thì con bé cũng thật tôi nghiệp, đã 5 tuổi, cũng sắp đến tuổi đi học rồi còn gì, thế mà chưa một lần được nhìn thấy biển. Nếu không có Chang Min, có khi nó còn chẳng được đi chơi bao giờ ấy chứ. Từ lúc sinh ra đã bị bỏ rơi lại bệnh viện, con bé trở nên già dặn trước tuổi, lần đầu hắn thấy được vẻ mặt đúng với lứa tuổi của nó : háo hức, vui vẻ và hồn nhiên.

_Con bé rất dễ thương phải không? - Chang Min đi bên cạnh Yunho hỏi.

_Ừ . Sumi và Jaejoong cứ như hai đứa trẻ con vậy.

_Còn anh thì giống như ông bố già ấy. - Chang Min ngán ngẩm tuyên bố.

_Vậy để tôi ra đó chơi nốt, cho cậu làm ông bố già nhé?

_Anh không hợp đâu.

_Vậy cậu Chang Min đây chắc hợp rồi. Ra đó chơi đi, Jaejoong đang gọi kìa. - Yunho hất mặt về phía bóng người đang ra sức vẫy gọi - Giờ tôi về biệt thự cất hành lý đã. Lát sẽ ra đón mấy người. Cứ chơi cho thỏa thích đi.

_Anh có biệt thự ở đây à? - Min nhìn hắn ngạc nhiên.

_Ừm. Để chuẩn bị một vài thứ thì cần khuôn viên của nhà mình chứ.

Nói rồi Yunho quay lại xe và đi về phía ngôi biệt thự gần đó. Tối nay, hắn muốn tối nay phải thật hoàn hảo, hoàn hảo cho kế hoạch của hắn.

Jaejoong thấy Yunho quay lưng bỏ đi thì không khỏi thắc mắc. Chính hắn lôi cổ cậu đến đây không một lí do, ấy vậy mà hắn chẳng tỏ ra hào hứng gì với biển cả. Thật là đáng ghét mà.

Vẫn tỏ ra vui vẻ và chơi đùa trên bãi cát cũng Sumi, Jaejoong chạy nhảy đến khi mệt lả mới thôi. Nhưng chẳng có gì qua được mắt Chang Min, cậu thấy khó chịu với nụ cười đó.

Hyung lại thế rồi. Có ai cấm hyung khóc đâu chứ? Việc quái gì phải giả vờ tươi cười? Phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Kim Jaejoong à, hyung là tên ngốc!

_Đã mệt chưa?

Sau cả một buổi sáng lặn mất tăm, gần trưa Yunho mới quay lại đón Jaejoong, Chang Min và Sumi.

_Đói muốn chết rồi! -Chang Min cằn nhằn không ngừng.

_Em chỉ biết đến ăn thôi à! - Jaejoong gõ vào cái đầu bờm xờm của Chang Min.

_Ông già, tôi cũng đói nữa.

_Vậy thì về biệt thự thôi. Tôi chuẩn bị bữa tối rồi. Jaejoong, em làm ơn đừng có bơ đẹp tôi nữa. Thử nói một câu xem nào. - hắn chán nản nhìn Jaejoong

Vẫn lơ đi Yunho, Jaejoong kéo theo Sumi chui tọt vào trong xe. Cứ nhớ đến cảnh sáng nay tỉnh dậy đã thấy mình bị " bắt cóc", nằm gọn gàng trong chiếc ô tô rời khỏi Seoul mà cậu tức nổ đom đóm mắt. Đã nói không đi rồi, thế mà còn dám quẳng cậu lên xe trong lúc đang ngủ ngon lành. Nếu không phải tại Sumi quá háo hức với chuyến đi cậu đã bắt Yunho quay xe về nhà rồi.

_Haiz, rõ ràng là rất thích, cớ sao lại giận dai như vậy chứ?

Yunho thở dài hỏi. Kết quả chỉ nhận được cái nhún vai và vẻ mặt đầy cảm thông của Chang Min.

Chui vào xe và lái trở lại biệt thự. Không khí trong lành của nơi đây khiến cả 4 người cảm thấy vô cùng thoải mái. Con đường nhỏ dẫn đến một cánh cổng mở sẵn, chiếc xe chậm rãi đi vào khuôn viên biệt thự.

Đây quả là một nơi nghỉ ngơi tuyệt vời, nó không sang trọng như căn biệt thự Yunho đang ở nhưng rộng hơn. Cả một vườn cây xanh mướt trải rộng, một hồ nước nhỏ nằm chính giữa sân với vòi phun nước tung lên không trung những tia nước trắng.

_Chào cậu chủ. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Mọi người lên phòng nghỉ ngơi một lát bữa trưa sẽ được dọn ra.

Một cô gái trẻ đứng chờ sẵn ở cửa chào đón họ. Cô gái nhanh chóng thu xếp đưa mọi người về phòng thay đồ trước khi thưởng thức bữa trưa. Chang Min và Sumi được xếp chung một phòng vì con bé nhất quyết không chịu ngủ riêng. Dù gì nó cũng chỉ là một bé gái, sao dám ngủ một mình trong căn phòng rộng lớn xa lạ chứ? Nhỏ này cũng dễ thương quá ha.

Yunho đưa Jaejoong về phòng của cả hai. Cậu vẫn ngang bướng không chịu nói với hắn dù chỉ một câu. Vừa đặt chân vào phòng, Yunho đã trèo tót lên giường ngồi nhìn Jaejoong chằm chằm. Hắn đang cố tỏ ra ngây thơ vô tội nhất có thể. Nhưng rất tiếc, độ ngang bướng của Kim Jaejoong kể từ ngày được chiều chuộng đã tăng lên rất nhiều, không còn ngoan hiền như xưa nữa đâu. Phớt lờ bản mặt cún con của Yunho, cậu thản nhiên xách đồ vào buồng tắm. Đi tắm chút cho mát mẻ, cả buổi sáng nghịch ngợm trên bãi biển làm người cậu mướt mải mồ hôi và đầy cát.

Jung Yunho cuối cùng cũng nhận ra chiêu cún con sũng nước là vô dụng. Hừ, Choi Chang Min, cậu lừa tôi! Đã vậy hắn phải dùng cách của hắn.

_Jaejoong! Ra đây và ngồi xuống!

Vừa nhác thấy cậu bước ra khỏi phòng tắm, hắn đập tay xuống giường ra lệnh.

Hắn bị bơ tiếp rồi, cậu thản nhiên ngồi phịch xuống chiếc ghế ở xa tít thưởng thức mấy trái táo ngon lành trên bàn.

Aida, ai đời đầu tóc ướt sũng thế kia mà ngồi ăn không cơ chứ. Chồng gọi cũng lơ đẹp. Thờ dài ngao ngán hắn vào phòng tắm lôi ra cái khăn to sụ rồi tiến về phía cậu.

_Cái con heo này! Chỉ biết ăn thôi à? Tôi nói em bao nhiêu lần rồi hả? Tắm xong phải lau khô đầu đi chứ!

Vừa nói hắn vừa chùm cả cái khăn bông lên đầu cậu vò rối mái tóc ướt.

_Hứ, vậy anh thì sao? Nói bao lần là không muốn đi, vẫn bắt cóc em nhét lên xe tống đến đây.

_Rốt cuộc cũng chịu mở miệng ra rồi hả? Vậy tôi hỏi em, em có thích nơi này không? Đừng có nói không, ai cả sáng nay chạy nhảy tưng tưng trên bãi biển hả? -thấy cậu lắc lắc đầu dưới lớp khăn, hắn lau mạnh tay hơn cho hết bướng.

_Đau! Anh lau đầu hay dựt tóc người ta vậy hả?

Hất tung cái khăn ra khỏi đầu, cậu nhảy lùi ra xa hắn cả thước.

_Cái tội bướng cơ. Dạo này vợ tôi càng lúc càng hư, chẳng biết Kim Jaejoong ngoan ngoãn ngày xưa bay đi đâu mất tiêu rồi nữa. - hắn giả vờ thở dài nhìn cậu.

_Có mà anh bắt nạt em thì có. Đồ anh hai đáng ghét!

Cậu làm mặt xấu với hắn rồi bỏ ra khỏi phòng. Từ mấy ngày nay cậu luôn nhắc đi nhắc lại cái từ "anh hai" như thể nhắc nhở hắn về vị trí của mình. Hắn ghét vậy, nhưng cũng chả biết làm sao. Vẫn là hai người ngủ chung một phòng, thậm chí lâu lâu là chung một giường. Vẫn là những cái ôm nhẹ nhưng rốt cuộc với cậu đơn thuần chỉ là cái ôm của một người anh trai.

Anh trai - danh hiệu ấy phá đi một bức tường dày trong quan hệ giữa hắn và cậu nhưng cũng đồng thời xây lên bức tường kiên cố gấp trăm lần ngăn cản tình yêu của hắn. Hắn nửa muốn đập tan cái bức tường ấy, nửa lại e dè sợ mất đi cầu nối duy nhất. Rốt cuộc vẫn là chẳng biết làm sao, cứ để nguyên như thế.

Vứt cái khăn ra một góc, Yunho tự cho phép mình nghỉ ngơi thư giãn một lát bằng cách chìm mình trong bể nước nóng.

Khi hắn xuống phòng ăn thì đã thấy 3 tên nhóc kia ngồi ngay ngắn ở bàn rồi. Kéo chiếc ghế bên cạnh Jaejoong và ngồi xuống, hắn cũng bắt đầu bữa ăn của mình.

Jaejoong ăn uống rất nhiệt tình, cả buổi sáng chạy nhảy làm cái dạ dày của cậu đói meo. Lâu lắm rồi mới không phải nấu cơm mà vẫn được ăn ngon lành, tự dưng thấy ghét Yunho quá. Ai đời cả cái nhà to đùng vậy mà có mỗi cậu và hắn ở, ông Lee không biết bỏ đi đâu biệt tích nửa năm không vác mặt về. Có lần cậu hỏi Yunho thì hắn chỉ bảo hắn đuổi cổ ông già về nhà chính rồi, ghét không cho về đây nữa. Kết quả là giờ chỉ có mình cậu chăm chăm là cơm sáng, trưa, chiều, tối cho hắn. Đúng là ăn cướp sức lao động của người khác mà. Nếu không phải lo cho cái bao tử dăm bữa nửa tháng lại dở chứng của hắn, cậu đã mặc xác rồi.

Nhìn Jaejoong hào hứng như vậy Yunho cũng thấy thỏa mãn. Chuyến đi bất ngờ này vốn là để giải tỏa mọi bức xúc cho Jaejoong. Chuyện đêm hôm đó vẫn in đậm trong tâm trí hắn chưa phai mờ đi chút nào và chắc chắn cả cậu cũng vậy.

Nụ hôn nhẹ lướt qua và cả nước mắt.

Cứ như thể dồn nén quá lâu, trong đêm đó mọi thứ nơi con người nhỏ bé kia đã trực phun trào. Ấy vậy mà nó lại bị kìm nén, nhưng có thể nén lại đến bao giờ đây?

Bữa ăn nhanh chóng kết thúc nhờ vào sức công phá của Chang Min, một bàn dài thức ăn giờ chỉ còn lại bát và đĩa trống không. "Ăn no tắm mắt rủ nhau đi nằm", Sumi kéo cả đám chạy ra giữa phòng khách to lớn rồi nó hùng hổ tuyên bố.

_Ông già, tôi muốn tất cả ngủ chung với nhau.

_Không, chật lắm -hắn phớt lờ con bé luôn.

_Ứ. Đi mà~~ -con bé kéo tay áo hắn giật giật

_Chật lắm. Mà ngủ ở đâu chứ? Kiếm đâu ra cái giường cho 4 người nằm?

_Trải nệm nằm ở đây!

Jaejoong bất ngờ lên tiếng chỉ xuống khoảng trống giữa phòng. Ai đời ở trong một biệt thự rộng thênh thang, phòng ốc, giường chiếu đầy đủ mà lại trải nệm nằm giữa phòng khách chứ? Kì cục hết sức.

Nhưng có vẻ chỉ có mình Yunho cảm thấy điều ấy là kì cục thôi vì cả Chang Min cũng đang hào hứng giúp Jaejoong và Sumi đẩy cái bàn cùng bộ ghế sopha ra lấy thêm chỗ. Lý do khiến Chang Min và Sumi muốn tất cả ngủ chung thì hắn thừa thông minh để hiểu, hai cái kẻ chuyên gia phá đám đó đơn giản là không muốn hắn ngủ chung phòng với Jaejoong. Nhưng còn lý do của tên ngốc họ Kim, à phải nói là tên ngốc vợ hắn mới đúng, thì hắn chịu, chả hiểu. Hay chỉ đơn giản là cậu muốn chiều lòng cô nhóc con kia thôi?

Kiếm được nệm trải ra rồi, Sumi còn đòi bật tivi và xem bộ phim mà nó đem theo, một bộ phim tên "Where The Wild Things Are". Phim kể về cậu bé tên Max lạc đến một rừng rậm xa lạ, nơi có những con quái vật luôn đập phá mọi thứ, Max đã nói dối mình có quyền lực và sức mạnh vô biên để chúng không ăn thịt mình. Max trở thành vua của những con quái vật đó, cậu được chúng yêu quý, coi trọng và tìm được người bạn cho mình tên Carol. Nhưng lời nói dối đã bị vạch trần, con quái vật thân thiết với cậu trở nên điên khùng và muốn ăn thịt cậu. Còn nội dung tiếp theo của bộ phim thì hắn không biết nữa. Đơn giản vì hắn ngủ gục luôn rồi.

Xem phim không phải thế mạnh của hắn, Yunho chỉ cần nằm xem một lúc thì đã ngủ mất tiêu. Chang Min và Sumi cũng bắt đầu thiêm thiếp ngủ. Đắp lại chăn cho mọi người, Jaejoong lặng lẽ bước ra ban công ngắm nhìn cảnh biển xa xa.

Căn biệt thự này quả thực rất tuyệt vời, nó rộng rãi và mang lại cho người ta cảm giác như được hòa mình vào thiên nhiên. Nhắm mặt để cảm nhận một cơn gió thổi tới, cậu ước sao những cơn gió ấy sẽ thổi bay khỏi đầu cậu những suy nghĩ rối ren của mấy ngày nay.

Thực sự Jaejoong đang mệt mỏi. Rất mệt mỏi.

_Đứng đây một mình làm gì vậy?

_Yunho? Em làm anh tỉnh dậy à?

_Ừ. Em tưởng cái cửa đó nhẹ nhàng lắm sao? Nó chả kêu ken két ấy.

Vừa nói, Yunho vừa chỉ về phía cánh cửa dẫn ra ban công.

Thật ra hắn tỉnh dậy không phải vì tiếng cửa mà là từ lúc Jaejoong đứng lên. Lặng nhìn dáng người nhỏ bé đứng trước cơn gió thoảng, hắn chợt thấy đau. Có gì đó trong hắn nhói lên, hắn có cảm giác như Jaejoong quá mỏng manh, quá dễ vỡ....như chiếc cốc thủy tinh hôm ấy - vỡ tan từng mảnh. Những mảnh vỡ sẽ không chỉ đơn giản là găm vào cánh tay hắn như lần đó mà nó sẽ găm sâu vào tim hắn mất.

Yunho là kẻ nhát gan, và tất nhiên hắn sợ đau, hắn sợ "chiếc cốc" vỡ toang.

_Muốn đóng thử phim Titanic không? - vừa nói Yunho vừa nắm lấy hai tay Jaejoong từ phía sau dang rộng ra hai bên.

_Nhưng đây là ban công, chứ không phải mũi tàu. - cậu phì cười với hành động kì cục của hắn.

_Có nhìn thấy biển kia không? Thử vận dụng một chút trí tưởng tượng của em xem nào?

Một cơn gió nữa thổi qua khiến mái tóc của cậu bay nhè nhẹ. Chợt cậu thấy đau, trái tim khẽ nhói. Trước kia, lâu lắm rồi, có lẽ cũng đã 6, 7năm, Siwon và cậu cũng từng làm thế này. Đứng trên mũi tàu hướng ra biển, anh nắm tay cậu dang rộng đón gió chiều.

Giờ thì anh ở đâu? Anh đang đón gió với ai? Có còn nhớ đến em? Và ...bao giờ anh mới trở về?

Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má. Chẳng biết vì sao nữa. Mà không, là biết quá rõ nên mới tự dối lòng mà thôi. Thà không biết, thà rằng chẳng hay biết để nỗi đau kia bị vùi lấp.

_Em sao vậy Jaejoong? - vừa thấy giọt nước mặt đọng lại trên khóe mắt cậu, Yunho hoảng hốt quay người cậu lại đối diện với mình - Tôi khiến em buồn à?

_Không. Em chả sao cả! Bụi bay vào mắt thôi. Gió quá mà. - cậu nhăn mặt rồi khẽ dụi dụi mắt như để minh chứng cho sự tồn tại của một hạt bụi nào đó.

_Bỏ tay ra xem nào.

Hắn kéo tay cậu xuống nhìn cho rõ. Thoáng qua hắn đã nhận ra lời nói dối ngốc nghếch của cậu. Có hạt bụi nào bay vào mắt mà cả hai mắt đều ướt nước như thế kia không. Nói dối rõ ngốc.

Hắn giả bộ hơi cúi xuống thổi phù phù vào mắt Jaejoong. Dù gì thì cũng phải giúp con heo ngốc này đóng cho hết vở kịch này.

_Hết chưa?

_Rồi. Sao em thấy chúng ta giống tình nhân quá! - cậu che miệng cười thích thú.

_Giống chỗ nào chứ? Chúng ta không phải tình nhân, là vợ chồng đó.

_Ừ ha. Vậy mà em quen. Cứ nghĩ đâu bên cạnh mình là một con gấu ngốc ngoại hạng chứ!

_ Jaejoong! Em chết với tôi.

Vừa nói hắn vùa đưa tay ... thọc lét cậu. Một tràng cười vui vẻ cất lên.

Jaejoong à, tôi có lẽ là con gấu ngốc ngoại hạng thật. Tôi chỉ biết làm thế này cho em vui, chỉ có thể làm thế này mà thôi!

_YAH! CÓ ĐỂ YÊN CHO NGƯỜI TA NGỦ KHÔNG HẢ?

Tiếng Chang Min gào lên trong phòng khiến Jaejoong và Yunho giật thót. Mải nói quên luôn sự có mặt của hai kẻ đang ngủ ngon lành bên trong. Thật tội lỗi.

_Tại anh đó! - Jaejoong nhỏ giọng thì thầm.

_Còn nói nữa tôi lại cù cho đến khi em chết vì cười mới thôi.- hắn cũng nhỏ giọng hăm dọa lại.

_Ưm...cảm ơn anh Yunho.

_Hử? Vì cái gì? -hắn ngạc nhiên khi thấy cậu đột ngột đổi chủ đề.

_Vì tất cả. Cảm ơn cả chuyến đi này . Em biết anh bận rộn vậy mà vẫn bỏ thời gian đưa em đi du lịch....

_Không cần cảm ơn. Công việc cũng làm tôi mệt mỏi thôi, tôi đâu phải cỗ máy, cũng cần nghỉ ngơi chứ. Nào, vào trong nghỉ thôi. Để dành sức tối còn chơi tiếp.

Nói rồi hắn lôi Jaejoong vào trong, chen chúc trên cái nệm trải giữa sàn và giành giật chăn với hai tên quỷ đang cuộn tròn ngáy o o.

Chiều tối, Yunho xách theo mấy cái túi lỉnh kỉnh ra xe. Rồi với cái dáng điệu bí bí mật mật lôi 3 người còn lại nhét cả vào trong xe. Jaejoong đã được hứa hẹn một buổi đi chơi thú vị nên ngoan ngoãn leo lên, nhưng Chang Min và Sumi thì chống cự cho bằng được. Lý do đơn giản là....trong mặt tên kia gian quá. Thấy ghét.

Chang Min ban đầu còn chưa hiểu vì sao có chuyến đi vô duyên này, nhưng giờ thì cậu đã hiểu ra. Nhìn biểu hiện trên mặt Jaejoong đã khá hơn rất nhiều, thậm chí là vui vẻ lên trông thấy. Yunho cũng thật biết chăm sóc nguời khác. Nhưng có điều tại sao lại rước cậu đi theo thì vẫn chưa hiểu. Đã thế còn đồng ý cho Sumi đi cùng. Đây chẳng phải là dịp tốt cho hắn bồi đắp tình cảm sao? Việc quái gì lôi theo hai kì đà cản mũi này?

Vì vậy Chang Min chỉ có thể nghĩ ra hai lý do mà thôi : một là Yunho quả thực rất ngốc, hai là hắn còn có một ý đồ nào nữa mà cái đầu mặc dù thông minh tuyệt đỉnh của Chang Min vẫn chưa nghĩ ra ( chưa chứ không phải không nghĩ ra nhé).

Vừa xuống xe, Chang Min bị ném cho mấy túi đồ. Yunho bắt cậu xách ra giữa bãi cát và đặt mọi thứ xuống đó. Trải ra một tấm bạt lớn, Yunho bắt đầu lôi mọi thứ trong túi ra.

_Yunho!

Bây giờ thì ai cũng hiểu Yunho định làm gì. Cả Chang Min và Sumi đều biết Jaejoong rất thích những buổi picnic ngoài trời. Đặc biệt là ở ngoài biển như thế này.

Hắn nháy mắt cười rồi lần lượt kéo cả ba ngồi xuống tấm bạt.

_Bãi biển này không phải khu nghỉ mát nên khá vắng. Ở đây ăn chơi sẽ thoải mái hơn. Ngồi xuống đi nào. Chẳng phải em rất thích thế này sao Jaejoong?

Cậu vẫn đứng đó, lặng người nhìn anh. Chỉ một câu nói bâng quơ của cậu mà hắn làm tất cả những điều này sao?

Jaejoong nhớ, có một lần cậu vô tình nói muốn đến một bãi biển vắng người, trải lên bãi cát một tấm bạt lớn rồi cùng người thân ăn uống, chơi đùa. Vậy mà hắn nhớ, và giờ hắn thực hiện nó cho cậu.

Vẫn luôn tay lôi những thứ trong túi ra bày cả lên tấm bạt, Yunho bắt đầu màn cằn nhằn của hắn.

_Mấy người có định giúp tôi không đấy? Định ngồi đó nhìn thôi hả?

Bấy giờ Jaejoong mới lục đục giúp Yunho bày mọi thứ ra. Có gì đó trong cậu nhói lên. Mơ hồ nhưng rõ nét. Tuy bản thân đã rõ nhưng vẫn cố xóa nhòa. Đã nói rồi mà, thà không biết có khi còn bớt đau.

Nhấn chìm những cảm xúc mới xuất hiện, Jaejoong lại toét miệng cười.

_Hai tên Junsu và Yoochun đó, tôi đã gọi báo về chuyến đi nhưng họ hẹn tối mới đến được. Vì vậy cho nghỉ ăn đi. Phần của hai người đó giao cả cho Chang Min đó.

Yunho vỗ vai Chang Min bôm bốp. Nói chuyện cười đùa vui vẻ một hồi, mấy người còn lôi nhau ra nhảy sóng. Ống quần sắn cao, hò hét, vẩy nước đến ướt nhẹp người. Yunho ngồi lại trông đồ, bản thân hắn không ham mấy trò nghịch nước này chút nào. Ấy thế mà cũng chả được yên thân. Sau một hồi vầy nước chán chê, ba tên quỷ còn hò nhau lôi bằng được Yunho ra để cùng tập kích hắn.

Kết quả hắn ướt sũng từ đầu đến chân, còn ướt hơn cả ba tên kia nữa.

_Haiz, ướt vậy rồi bảo phải làm sao chứ?

Hắn thờ dài cái thượt. Chui vào trong xe lôi ra một cái bịch to đùng, Yunho thảy cho mỗi người một bịch nhỏ bên trong.

_Còn đi chơi đến đêm, không thể ướt sũng vậy mà đi được. Lần lượt từng người vào xe thay đồ ra đi. Tôi vào trước.

Hắn chui tọt vào xe, đóng rầm cửa lại và kéo hết rèm xuống. Trước đó còn thò mặt ra buông một câu "cấm nhìn trộm". Cứ như có ai thèm ấy.

Xong xuối đâu đấy, Yunho bắt đầu tuyên bố màn hai của đêm nay bắt đầu.

_Pháo dây, pháo bông, pháo sáng, pháo gì gì đó mà tôi chả biết tên. Này, mỗi người cầm lấy một ít đi.

Trong khung cảnh buổi tối nơi bãi biễn, những que pháo cháy sáng trên tay bay nhảy trên bờ cát. Tiếng cười, tiếng nói, tiếng nổ lép bép hòa vào nhau ồn ào.

Lần đầu tiên Yunho làm những việc này, lần đầu hắn tự tổ chức một buổi đi chơi, lần đầu hắn ngồi ăn ở một nơi không phải là bàn, lần đầu hắn bị vẩy cho đến khi cả người ướt sũng nước, lần đầu hắn như một đứa trẻ cầm que pháo trên tay loay hoay để tia sáng nhỏ không bắn vào người.

Có vẻ nhiều cái lần đầu quá nhỉ? Từ ngày gặp Jaejoong, không biết có bao nhiêu cái lần đầu của hắn rồi.

Hắn làm tất cả những điều này vì cậu, vì muồn níu giữ nụ cười trên đôi môi ấy nhưng có vẻ, giờ hắn làm cho cả hắn nữa.

Một chút hy vọng nhen nhúm trong tim, hắn thầm hy vọng những cố gắng của hắn có kết quả. Không cần Jaejoong phải yêu hắn ngay, chỉ cần cậu không còn đau buồn, chỉ cần cậu cho hắn một cơ hội dù nhỏ thôi cũng được- bước vào trái tim đầy vết thương của cậu.

Hắn biết sẽ còn dài, sẽ mất nhiều thời gian và cả công sức, hắn cũng sẽ đau nhưng giờ thì hắn mặc kệ. Bao lâu cũng được, dù chuyển hết đau thương trong cậu sang hắn cũng được, hắn muốn níu giữ nụ cười ấy.

< Viu >

< Bụp >

Một tia pháo sáng bay lên bầu trời, sáng lấp lánh giữa bầu trời đêm.

Tuy sáng nhưng rồi lại mau chóng vụt tắt, trả lại bầu trời màn đêm đen.

_Cho chúng tôi nhập hội với được không?

Một toán người từ xa tiến lại gần. Bãi biển này tuy vắng nhưng không phải không có du khách đến đây. Những người này cũng tụ tập ở đây từ hồi chiều, đến giờ thấy bên đây chơi vui quá mới muốn sang rủ nhập hội cho vui.

_Cũng được thôi. - Jaejoong vui vẻ chào mời, tâm trạng cậu lúc này đang rất tốt.

_Ơ...Jaejoong...Jaejoong phải không?

Một cô gái tóc vàng trong nhóm tiến lại gần vẻ bất ngờ hỏi.

_Ưm...ai vậy? -cậu nheo mắt nhìn lại cô gái đó vẻ như chưa nhận ra.

_Emily. Bạn học hồi cấp hai? - Chang Min lạnh lùng lên tiếng hỏi, cậu biết con nhỏ này, và cậu ghét nó.

_Ồ. Chang Min đấy à. Cậu vẫn còn nhớ tôi cơ đấy. Vậy mà Jaejoong đây dường như chẳng còn chút kí ức nào về tôi. Cũng phải thôi, cưới được tổng giảm đốc Jung Yunho thì sao còn nhớ mấy người như tôi được.

_Cô ngậm mồm vào! - giọng Chang Min lạnh băng ra lệnh.

Emily trước kia là hoa khôi của trường SM, cô ta đã từng rất thích Siwon nhưng luôn bị anh từ chối. Và lý do chẳng là gì khác ngoài Jaejoong. Sau này, khi Jaejoong không còn cái bộ dạng đầu tóc bù xù, mắt đeo kính dày cộp đến trường thì danh hiệu hoa khôi của cô ta cũng bị tước nốt. Emily từ đó rất ghét Jaejoong và hẳn nhiên bây giờ vẫn vậy. Không chỉ là ghét nữa mà còn cả đố kị, ghen tức.

_Em biết họ hả Emlily? -một người trong nhóm kéo vai cô gái hỏi.

_Tất nhiên, bạn học cũ mà. Chỉ có điều người ta kiêu quá nên quên em rồi thôi. - phớt lờ câu đe dọa của Chang Min cô ta tiếp tục - Jaejoong à, tôi thật thắc mắc không biết Siwon đâu rồi? Anh cũng thật tàn nhẫn ha, đá người đã suýt chết vì mình để cưới một anh chàng tổng giám đốcgiàu có. Mà cũng chả trách anh được, với gia thế nhà họ Kim sao có thể cưới một kẻ nghèo kiết xác như Siwon chứ, chơi qua thì còn được phải không? Jaejoong cũng là một người biết tính toán đó chứ!

Nãy giờ im lặng phía sau, giờ Yunho mới lên tiếng.

_Cô nên ngậm miệng lại trước khi quá trễ. - giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý đe dọa của Yunho khiến Emily lặng người, cái bộ dạng lên mặt ban nãy ngay lập tực xìu xuống.

_Yunho? Anh là Jung Yunho phải không? Yunho-shi à, dù gì cả Jaejoong và Siwon đều là bạn học của tôi, tôi quan tâm hỏi han vài câu thôi mà. Với cả tôi chỉ nói sự thật thôi phải không Jaejoong? - mặc dù có hơi sợ nhưng cô gái vẫn quyết xả cơn ghen ghét bấy lâu cho bằng được.- chẳng phải anh đã bỏ Siwon và cưới Yunho-shi sao, chẳng phải cũng chỉ vì Siwon quá nghèo thôi hay sao? Đâu thể chỉ vì một vết thương mà bỏ cả cuộc sống sung sướng đi theo một tên nghèo chịu khổ cực cả đời. Quên anh ta đi là tốt nhất phải không?

_KHÔNG! TÔI KHÔNG NHƯ VẬY! KHÔNG PHẢI! NHỮNG ĐIỀU CÔ NÓI LÀ KHÔNG ĐÚNG! - Jaejoong bất chợt lao về phía cô ta.

_Không. Tôi nói đúng. - Emily nhìn thẳng vào mắt Jaejoong lạnh lùng đáp trả

_KHÔNG! KHÔNG PHẢI NHƯ VẬY. CHANG MIN, HYUNG KHÔNG NHƯ VẬY PHẢI? YUNHO?

Dường như Jaejoong đã bị kích động mạnh. Cậu hết quay sang nhìn Chang Min lại nhìn Yunho.

_Jaejoong à...

Yunho vừa định đưa tay nắm lấy tay cậu thì Jaejoong vùng ra, cậu bỏ chạy.

Hắn đứng sững lại trước hành động của cậu nhưng cũng nhanh chóng đuổi theo.

Thích thú với cảnh tượng trước mắt, Emily còn cố gọi với theo.

_Tất cả đều là sự thật. Anh đâu cần phải giả vờ như vậy chứ? Bỏ rơi Siwon, đối với anh quá dễ dàng mà!

< Bốp >

_Cô ngậm miệng vào!

Chang Min thẳng tay tát cô ả khiến cô ta ngã sóng xoài ra đất rồi vội vã đuổi theo Jaejoong và Yunho

Jaejoong chỉ biết cắm đầu chạy. Cậu cố gắng chạy thoát những lời nói cay độc của Emily. Những lời nói ấy như ghim thẳng vào tim cậu, như mở nắp cho mọi thứ trong cậu phun trào. Cậu chưa từng một giây phút nào quên anh, chưa một tích tắc nào ngừng yêu anh. Lời cô ta nói đều sai, cậu chưa từng bỏ rơi anh, chưa từng như vậy...

Nhưng anh thì có.

Siwon bỏ lại cậu một mình suốt 6 năm. Anh đi suốt bao năm qua không để lại cho một tia hy vọng nào, chỉ là một sợi dây vô hình cuốn chặt lấy cậu, khiến cậu không thể thoát khỏi hình bóng anh.

Chiếc nhẫn vẫn luôn ở bên người. Dòng chữ còn chưa rõ nghĩa: Carino . Carino . Carino. Cậu đâu phải thằng ngốc mà không hiểu nghĩa của dòng chữ ấy.

"Người yêu" ư? Anh để lại người anh yêu cô độc ở đây, và anh gọi đó là yêu.

"Bên nhau mãi mãi". Anh đã hứa rồi cơ mà, giờ thì anh ở đâu?

"Chờ anh nhé. Dù thế nào cũng phải tin anh, đừng tin bất cứ lời nào khác, chỉ cần tin điều này: anh nhất định sẽ về, sẽ về và ở bên em mãi mãi!" Chờ anh, tin anh, làm sao để tin đây?

Cậu đã cố lừa gạt bản thân, cố giữ vững tình yêu với anh, nhưng cậu được gì. Được gì ngoài nỗi đau và nước mắt?

Cậu biết, cậu biết rất rõ sự lừa dối của anh. Ngày hôm đó, trước khi ra sân bay Jaejoong đã thấy tấm vé đi Anh. Anh chứ không phải Mĩ như lời anh nói. Nhưng cậu không hỏi, cũng không hề nói gì vì cậu tin anh. Cậu tin rồi Siwon sẽ nói cho cậu hay. Nhưng anh đi, anh bước đi mà không cho cậu một lời giải thích.

Chờ đợi và tin tưởng, cậu đã luôn nhủ thầm như vậy. Nhưng 6 năm rồi, 6 năm không một tin tức, không một dòng nhắn gửi. Nếu chán cậu rồi, nếu muốn rời xa cậu sao ngày đó còn nói mãi bên nhau, sao còn hứa sẽ trở về.

_JEAJOONG !

Vẫn cứ chạy thẳng về phía trước, cậu nghe thấy tiếng gọi tên mình từ phía sau. Là tiếng Yunho, là Yunho gọi cậu. Jaejoong biết nhưng lại không dám quay đầu lại, cậu không dám đối diện với hắn.

Cậu không ngây thơ đến thế, không ngu ngốc đến mức không hiểu tình cảm của Yunho dành cho mình. Cậu hiểu rõ nghĩa của câu " tôi yêu em" ngày hôm đó, trong đám cháy rừng rực, cậu nghe rõ, trái tim cậu cảm nhận tình yêu của hắn. Nhưng cậu đã chọn cách chối bỏ. Cậu sợ tình yêu ấy.

Jaejoong rơi vào bế tắc, cậu không biết phải làm sao, không còn biết mình phải làm gì nữa.

Băng qua đường, Jaejoong để mặc cho đôi chân chạy không định hướng. Cậu muốn bỏ trốn, trốn khỏi mọi thứ, trốn khỏi cảm xúc, khỏi nỗi đau.

_JAEJOONG! CẨN THẬN!

Ánh đèn sáng chói chiếu thẳng vào mắt cậu.

Và rồi mọi thứ tối đen. Tối đen như màn đêm tĩnh lặng.

End chap 21.

Chap 25: Nắm bắt

Chập chờn giữa những cơn mơ, vẫn là bóng trắng bên vách núi chênh vênh, vẫn những cơn gió thổi mạnh. Giấc mơ ám ảnh Yunho mấy ngày nay lại lần nữa xuất hiện.

Mệt mỏi quá rồi! Vẫn nhằm nghiền hai mắt, Yunho cố gắng thả lỏng bản thân. Hắn rất muốn ngủ nhưng đồng thời cũng sợ giấc ngủ ập đến. Hắn căm ghét cái giấc mơ kia.

Chợt thấy thoang thoảng mùi thơm trong phòng. Hắn vẫn nhớ cái mùi này, mùi thơm của bát cháo nóng mà Jaejoong vẫn hay nấu cho hắn mỗi lần hắn đau dạ dày, cái mùi thơm của bát cháo trong viện lúc xưa. Có phải hắn đang mơ, đang hồi tưởng.

Có ai đó bỗng kéo tay áo hắn, nhẹ nhàng lay người hắn. Từ từ mở mắt. Yunho nhận ra Jaejoong đang ngồi bên giường, khuôn mặt buồn buồn thoáng chút âu lo.

_Em sao vậy? Có chuyện gì sao? - cánh tay đưa lên định vuốt nhẹ mái tóc mềm lại bối rối rụt về.

Nhưng khác với hắn nghĩ, Jaejoong nhẹ nhàng kéo tay của hắn khi hắn kịp rụt lại, cậu kéo hắn ngồi dậy, chỉ về phía bàn ở giữa phòng.

Hương thơm ấy hóa ra là thật. Bát cháo nóng bốc hơi nghi ngút.

_Em nấu cho tôi sao Jaejoong? - hắn ngạc nhiên nhìn cậu.

Khẽ gât đầu, Jaejoong đứng lên kéo tay Yunho ra ý bảo hắn đi theo mình. Nhưng khi hắn vừa đặt chân xuống giường định đứng thẳng lên thì cơn chóng mặt lại đến, kéo hắn ngồi thụp xuống.

_Không sao đâu! Chỉ là hơi chóng mặt chút thôi!

Thấy bộ dạng lo lắng của cậu hắn vội giải thích rồi lại vội vàng đứng lên. Còn chưa kịp đứng thẳng người Jaejoong đã ấn hắn trở lại giường. Trước sự ngỡ ngàng của Yunho, cậu chạy lại phía bàn bưng bát cháo đến, khẽ khàng thổi nguội rồi đưa thìa cháo đến trước mặt hắn. Ấy vậy mà hắn chỉ đần mặt ra, chẳng chịu để cậu bón.

Lại đặt bát cháo xuống, cậu chạy quanh tìm kiếm xấp giấy và cây bút. Loay hoay một hồi thì giơ ra trước mặt hắn tờ giấy với một chữ to đùng duy nhất.

Yunho tròn mắt nhìn chữ duy nhất trên tờ giấy trắng. Chợt phì cười với vẻ mặt nghiêm túc lạ của Jaejoong lúc này, hắn ngoan ngoãn há to miệng cho cậu đút từng thìa cháo.

Biết rằng đây không phải lúc, biết rằng chẳng phải lúc để cười, để cảm thấy hạnh phúc nhưng hắn vẫn chẳng thể bắt mình ngưng mỉm cười, ngừng cảm thấy lòng ấm áp lạ.

Jaejoong chỉ lặng lẽ đút cháo cho hắn, cứ bận rộn như thể chim mẹ chăm chim con khiến hắn không khỏi thích thú cười. Đang rất đói nên hắn cũng nhanh chóng xử lý hết bát cháo. Lại tất tưởi chạy đi kiếm những hộp thuốc, Jaejoong đổ ra rồi lấy nước bắt hắn uống cho bằng hết.

Xong xuôi cậu ôm theo tập giấy và cây bút viết trèo lên giường ngồi cạnh hắn, cặm cụi viết lên giấy những lời trách móc.

Nhìn cái biểu cảm cậu vẽ kìa, tức giận lắm sao?

_Em không có năng khiếu vẽ rồi Jaejoong! - buông một câu trêu đùa, hắn thấy khuôn mặt mình lại dãn ra thành một nụ cười.

Đôi mắt cậu nheo lại nhìn hắn, có vẻ tức giận lắm nên chu môi ra rồi lại cặm cụi cúi xuống viết viết.

_Vậy từ giờ em lo cho tôi đi! - hắn chẳng cười nữa, khuôn mặt thoáng nét buồn.

Jaejoong lặng nhìn hắn, lại cúi xuống viết, rồi lại xóa, xóa rồi lại viết. Cậu hiểu ý hắn chứ, nhưng chẳng biết phải trả lời thế nào nữa, nên nói gì đây?

Sau chuyện ngày hôm đó, Jaejoong cứ mãi nhìn ra ngoài khung cửa sổ vì cậu chẳng dám đối mặt với hắn, cậu sợ khi nhìn vào đôi mắt buồn của hắn, sợ khi thấy hắn cứ càng lúc càng mệt mỏi. Cậu đã làm gì thế này? Cậu có quyền gì mà biến một kẻ lạnh lùng ngạo mạn như hắn trở nên mệt mỏi, rã rời đến thế kia?

Cảm giác tội lỗi cứ vây chặt lấy cậu.

Nhưng dù cố gắng thế nào Jaejoong cũng không thể gạt bỏ đôi mắt nâu cứ nhìn cậu đau buồn, dù cố gắng thế nào cậu cũng không thể ngừng nghĩ về hắn.

Siwon đã bỏ cậu thật rồi. Đã thực sự đi rồi!

Cậu biết thế. Nhưng nếu nói vì thế mà tình yêu của cậu dành cho anh biến mất thì là không thể. Vì vậy có quá ích kỉ không khi cậu muốn níu giữ Yunho? Muốn được hắn vỗ về?

Bản thân Jaejoong biết, Yunho đối với cậu giờ rất quan trọng. Cái đau thắt tim khi nhìn vào đôi mắt, sự sợ hãi khi thấy hắn ngã gục bên giường, những mảnh kí ức trong suốt những ngày tháng qua nhắc cho cậu biết cậu không được phép làm hắn đau thêm nữa.

_Em không biết điều gì? Em không biết tôi yêu em nhiều đến thế nào sao? Hay em không biết nên làm sao với tôi? - hắn nhìn xoáy sâu vào cậu, như muốn buộc chặt lấy Jaejoong, bắt cậu phải nói ra tất cả.

Jaejoong bối rối nhìn hắn. Nửa như muốn thoát khỏi ánh mắt kia, nửa muốn chìm trong đó mãi mãi. Cảm xúc trong cậu hỗn độn, chẳng có gì rõ ràng.

Một phần trong cậu mách bảo cậu phải rời xa hắn, phần còn lại lại ích kỉ muốn ở bên.

Một tiếng nói từ sâu trong trái tim thôi thúc cậu nói lời yêu hắn, một tiếng nói khác lại vặn hỏi cậu đã thực sự sẵn sàng, đã quên đi Siwon?

_Em cho tôi một cơ hội được không?

Yunho nắm lấy bàn tay cứ bấu chặt vào cánh tay đến bầm tím của Jaejoong, hắn gỡ nhẹ những ngón tay ra, áp lên mặt hắn như thể muốn níu giữ chút mùi hương. Hắn thấy được sự dao động trong đôi mắt đen, chỉ cần cậu đồng ý, chỉ cần cậu khẽ gật đầu, hắn sẽ làm tất cả, làm tất cả để lấy lại một Jaejoong vui vẻ, một Jaejoong không nỗi u buồn.

Hắn sẽ làm tất cả để trái tim cậu hướng trọn vẹn về phía hắn.

Cho Yunho một cơ hội?

Hay là cho chính cậu cơ hội?

Bàn tay cậu vẫn đặt trên má hắn khẽ cử động, những ngón tay vuốt nhẹ trên má hắn.

Nhìn này, Yunho gầy hẳn đi, trông hắn mệt mỏi quá.

Khẽ rướn người, Jaejoong hôn nhẹ lên trán, khẽ khàng lên đôi mắt, rồi chậm rãi bên gò má Yunho.

Như vậy là em đồng ý, đồng ý rồi phải không Jaejoong?

Cơ hội cho tôi, cơ hội cho em. Tôi nhất định nắm giữ!

1.

End chap 25

Chap 26 : Biển đêm

Gió thổi khe khẽ, tấm rèm cửa đung đưa theo cơn gió mang mùi nắng mới tràn ngập khắp căn phòng.

Yunho vẫn đang chìm trong giấc ngủ bình yên. Lâu rồi không thấy hắn thoải mái đến như vậy. Jaejoong nhẹ cúi đầu ngắm nhìn gương mặt bình yên ấy vẫn say ngủ.

Quyết định luôn là điều khó khăn, nó luôn khó khăn với cậu. Nhưng cũng đã đến lúc rồi, cậu không thể chần chừ thêm nữa.

Khép cánh cửa lại, Jaejoong quay lưng bước đi.

_Yunho ! Dậy đi, xảy ra chuyện rồi!

Tiếng gọi hốt hoảng của Junsu khiến Yunho giật mình tỉnh giấc. Có chuyện gì xảy ra vậy chứ?

_Chuyện quái gì vậy? - hắn ngồi dậy miệng không thôi làu bàu.

_Jaejoong....Jaejoong hyung biến mất rồi!

_CÁI GÌ ?

Yunho bật khỏi giường, hắn không dám tin vào tai mình nữa. Rốt cuộc chuyện gì đây?

_Sáng nay khi tỉnh dậy tôi đã thấy một tờ giấy nhắn để trên bàn.....

_Đưa đây cho tôi! - Junsu còn chưa kịp nói hết câu hắn đã giật lấy tờ giấy.

Junsu,

Hyung xin lỗi nhưng giờ hyung phải đi. Thật sự xin lỗi vì không nói trước tiếng nào. Hyung biết em sẽ lo lắng nhưng chẳng còn cách nào khác. Đây là việc hyung cần làm.

Và Yunho à, xin đừng tìm em! Em xin lỗi!

Mọi thứ bắt đầu ù lên, Yunho không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng phải sao, chẳng phải tối qua mọi chuyện vẫn tốt đẹp, chẳng phải cậu đã đồng ý cho hắn cơ hội sao? Giờ tại sao cậu lại ra đi? Vì điều gì?

_Yunho! Chúng ta cần đi tìm Jaejoong! Không thể để hyung ấy lang thang ngoài kia với tình trạng này được! -Junsu hốt hoảng kéo tay áo Yunho khi thấy hắn chỉ đứng sững đó không có chút phản ứng nào.

Xin đừng tìm em.

...

..

.

Xin đừng tìm em.

...

..

.

Xin đừng tìm em.

...

..

.

Em xin lỗi!

_Không! Không cần phải tìm!

Yunho vò nát tờ giấy trên tay. Hắn không hiểu Jaejoong muốn gì, và hắn càng không hiểu bản thân muốn gì nữa.

Gió thổi nhè nhẹ thật mát mẻ, thời tiết thật sự thích hợp cho một buổi dạo chơi. Jaejoong thoải mái bước trên con đường vắng, không khí của biển luôn khiến cậu cảm thấy tâm hồn thoải mái và bình yên.

Vẫn rảo bước trên con đường, hít vào cái mùi mằn mặn của gió biến, chợt cậu thấy hào hứng lạ thường. Thật muốn chạy ngay ra biển.

Xách theo túi hành lý được chuẩn bị qua loa vào buổi sáng nay, Jaejoong tìm tạm một nơi nghỉ lại.

Đó là một nhà nghỉ ở gần bãi biển, chọn lấy một căn phòng có cửa hướng về phía biển, Jaejoong cảm thấy thoái mái hơn rất nhiều. Quả nhiên không nói được thì thật là khó khăn, cậu đã phải giao tiếp hoàn toàn bằng giấy bút và không thích thú chút nào khi người ta cứ chỉ nhìn cậu một cách kì quặc.

Những ngày sắp tới cậu sẽ thả lỏng bản thân. Quá mệt mỏi rồi, cậu cần một kì nghỉ.

Một kì nghỉ không có những lo nghĩ. Không có Kim Jaejoong, không có Jung Yunho và không có cả Choi Siwon

Sẽ không có gì hết, chỉ có một tâm hồn và màu xanh của biển.

Một màu xanh trong.

~oOo~

Đã gần một tuần trôi qua từ ngày Jaejoong bỏ đi, Junsu gần như phát điên về điều này, Cậu càng muốn điên hơn nữa khi không thể liên lạc với Yoochun và Chang Min mà Yunho thì cứ bình thản như không. Sáng hắn rời nhà từ sớm đi làm, trưa trở về nhà ăn cơm rồi lại đi dự mấy buổi họp nào đó đến tối mới về. Junsu thật sự không thể chịu nổi nữa.

_Yunho, rốt cuộc anh nghĩ gì vậy? - cậu bực tức giật lấy tập hồ sơ của hắn quẳng qua một bên.

_Đang nghĩ làm sao cho bên Nhật chấp nhận chuyển hàng sớm hơn nửa tháng! -hắn với tay lấy lại những giấy tờ bị quăng qua một bên tiếp tục nghiên cứu.

_Anh điên rồi Yunho!

Junsu tức giận bỏ đi, cậu phát điên lên thật rồi. Gần một tuần nay cậu chạy khắp nơi tìm kiếm Jaejoong, nhưng anh trai cậu cứ như đã bốc hơi theo nước vậy, hoàn toàn không thể tìm thấy. Tất cả những nơi Jaejoong thích đi, những nơi có thể đi Junsu đã tìm hết. Nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh.

Yunho thả xấp giấy xuống bàn, khẽ day day hai bên thái dương. Không phải hắn không lo lắng nhưng hắn thừa hiểu, nếu Jaejoong đã muốn đi, dù có tìm được cũng chẳng ích gì. Cách duy nhất là chờ cậu trở về, chỉ có cách đó mà thôi.

< Ring > < Ring >

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Yunho chán nản với tay nhặt chiếc điện thoai lên mà chẳng buồn nhìn.

_Ai đấy? - hắn cộc cằn hỏi

Đáp lại lời hắn là một khoảng im lặng chỉ nghe đâu đó như tiếng song biển xô bờ rì rào khe khẽ.

_Ai đấy? Trả lời đi chứ? Em trả lời tôi đi! - hắn gục mặt xuống bàn, tay nắm chắc chiếc điện thoại, giọng nói bỗng chốc trở nên mềm yếu.

_..... - một lần nữa lại chỉ có tiếng sóng biển đáp lời hắn.

_Trở về đi. Tôi xin em, về đây đi!

_....Yunho ....- tiếng gọi nhẹ như gió thoảng qua, hòa lẫn với tiếng rì rào xa xa.

Bước chân vô định trên bãi biển đêm vắng người, Jaejoong để đầu óc miên man trong suy nghĩ. Gần một tuần nay cậu không nghĩ bất cứ điều gì, không để mình nhớ đến bất kì ai. Sáng sáng ra biển đón bình minh, rồi dạo chơi ở những khu làng chài, có lúc còn hăm hở theo người ta ra biển đánh cá. Quả nhiên cuộc sống nơi đây rất thích hợp với cậu, chẳng cần quá cố gắng Jaejoong cũng có thể tạm quên đi mọi thứ.

Nhưng đêm nay, khi lang thang trên bãi biển vắng này cậu chợt thấy nhói đau. Những mảnh kí ức bỗng chốc ùa về.

Là sân bệnh viện nắng trải dài trên bãi cỏ xanh, là hình ảnh ai đó ngồi dựa gốc cây ngắm nhìn....

Là giấc ngủ bình yên trong tay ai đó...

Là mấy trò nghịch như thể trẻ nít....

Là ba điều ước với vị "thần đèn bất đắc dĩ"....

Là công viên giải trí với cây kem dâu ngọt ngọt....

Là trận mưa tầm tã hòa cùng nước mắt...

Là chút bâng khuâng, xao xuyến khẽ nhen nhúm giữa nỗi sợ hãi trong màn đêm đen rực lửa....

Là đêm biển vang lên tiếng reo hò ầm ỹ, những bông pháo nổ sáng lấp lánh....

Là nụ cười, là đôi mắt nâu ấm áp...

Từng mảng kí ức dần hiện ra, lắp ráp lại với nhau như một bức tranh xếp hình. Thật kì lạ khi thấy nhói đau rồi lại khẽ mỉm cười. Hình ảnh Yunho bỗng chốc lấp đầy tâm trí Jaejoong, chẳng kịp suy nghĩ, cậu lấy vội vã lấy điện thoại, rồi cũng vội vã y như thế cậu bấm từng con số.

_Ai đấy? - tiếng trả lời nghe vẻ mệt mỏi bực tức.

_.... - miệng khẽ gọi nhưng tiếng chẳng phát ra. Đau!.

_Ai đấy? Trả lời đi chứ? Em trả lời tôi đi! - bỗng chốc giọng nói trở nên khẽ run run.

_....- môi vẫn cố mấp máy gọi tên nhưng sao chỉ có tiếng sóng biển rì rào. Gò má ướt.

_Trở về đi. Tôi xin em, về đây đi!

_...Yunho... - tiếng gọi khe vang lên hòa trong tiếng sóng, thật khẽ, thật êm nhưng như vỡ òa

_...

_Yunho! Yunho! Yunho à! Yunho....

Jaejoong ngồi thụp xuống, cậu dùng hết sức mình mà gọi tên hắn thật to, gọi thay cho bao lần chỉ có thể mấp máy môi không cất thành lời, để tên người đó lấp đấy khoảng trống trong tâm hồn cậu

Đầu óc Jaejoong dường như trống rỗng, chỉ liên tục gọi tên hắn không dừng.

_Ở yên đó. Tôi sẽ đến tìm em.

Đêm lạnh, sóng biển vẫn rì rào vỗ vào bờ như đang hát một bài ca. Khe khẽ hát một giai điệu, Jaejoong khép mi mắt để cảm nhận cơn gió miên man da thịt.

Cảm giác ấm áp lạ lùng lan tỏa khắp cơ thể, một vòng tay siết nhẹ từ phía sau. Vẫn không mở mắt, vẫn khe khẽ hát, cậu để cho bản thân chìm trong cảm giác ấm áp ấy.

_Jaejoong à.....- giọng hắn nhẹ như gió thoảng, hơi thở phả vào tai khiến cậu khẽ rùng mình.

_....

_Em hát hay lắm!

Yunho gục mặt vào vai cậu. Cuối cùng hắn cũng tìm được rồi, tìm được Jaejoong của hắn.

_Sao em lại bỏ đi chứ? Có biết em khiến Junsu lo đến thế nào không?

_Còn anh, có lo cho em không hả Yunho?

_Không. Hoàn toàn không. - hắn khẽ phì cười khi thấy cậu cau mày nhăn nhó - Em không nói tạm biệt, nghĩa là em sẽ về. Tôi không lo, nhưng tôi nhớ em đến phát điên.

_Vậy à? Dẻo mồm y như Siwon vậy! - cậu đưa mắt nhìn lên bầu trời với những ngôi sao lấp lánh. Thật đẹp~.

Tốt rồi, hắn cảm thấy lòng như nhẹ đi rất nhiều. Jaejoong đã có thể nhắc đến tên Siwon một cách nhẹ nhàng như thế, không còn là đôi mắt đau buồn, không phải giọng nói run run như sắp khóc. Như vậy là ổn rồi.

_Sao em lại bỏ đi? -hắn lặp lại câu hỏi một lần nữa.

_Em cần thời gian Yunho. Và cả không gian nữa. Em muốn tự cho mình một cơ hội để thở và nhận ra điều gì cần thiết cho mình. Phải vậy không?

_Vậy nói tôi nghe, em đã nhận ra điều gì? - hắn khẽ xoay người cậu lại đối diện với hắn, nhìn sâu vào đôi mắt đen của cậu.

_Em chợt nhớ ra một điều, em yêu anh Yunho à.

Jaejoong biết là cậu "nhớ" ra, chứ không phải "nhận" ra. Cậu đã biết tình cảm trong tim mình là gì từ rất lâu nhưng lại luôn cố quên đi, cố nhấn chìm nó xuống như thể một tội lỗi không gì tha thứ được. Và giờ đây, khi những kí ức bên hắn suốt những ngày tháng qua bỗng chốc ùa về, cậu nhớ ra rằng: Kim Jaejoong cũng đã yêu Jung Yunho rồi.

Nhớ đến cảm xúc đầu tiên khi gặp hắn, tự cậu đã thốt ra hắn cũng thật đẹp trai.

Nhớ đến sự sợ hãi tưởng như nghẹn thở khi thấy hắn nằm bất động trên giường trắng.

Nhớ đến phút giây hồi hộp, tim như ngừng đập khi sáng tỉnh dậy là khuôn mặt hắn kề bên, khi ở yên trong vòng tay vững chắc.

Nhớ đến những lúc tim thắt chặt đau đớn khi ánh mắt hắn nhìn cậu đầy yêu thương.

Và cậu nhớ muôn vàn điều khác, những cảm xúc mà hắn mang đến cho cậu.

Rồi chợt như bừng tỉnh, Jaejoong thốt lên cái tên "Yunho".

Không gian chìm trong tiếng rì rào của sóng biển, khẽ cúi xuống, Yunho hôn lên môi cậu. Ban đầu chỉ là cái chạm nhẹ, cho đến khi Jaejoong chủ động hé miệng cho nụ hôn đi sâu hơn thi nó bỗng trở nên say mê, cuồng nhiệt. Hóa ra đó là vị của hắn, ngọt ngào. Rất ngọt ngào.

Biển đêm với những cơn gió lạnh nhưng hai trái tim thật ấm áp.

Yunho biết đây chẳng phải nụ hôn đầu của cậu

Jaejoong hiểu đây chẳng phải lần đầu của cả hai.

Nhưng cả hắn và cậu đều biết, đây là lần đầu họ để mặc cảm xúc cho chi phối tất cả. Hai trái tim đập rộn ràng nơi lồng ngực, Jaejoong cảm nhận được nhịp tim vội vã của hắn. Thì thầm giữa những nụ hôn, hắn chẳng thể ngừng nói lời yêu.

"Jaejoong à, tôi yêu em! Yêu em rất nhiều"

End chap 26.

Put your story text here...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: