Yunjae - Phản uớc ( Completed)
Author: Wpisces
Summary: Ta bắt đầu tự nhủ rằng em chỉ là một giấc mơ, quá hoàn hảo để hiện thân trong thế giới thật. Em phải chăng là mồi nhử do quỷ Satan bày ra với mưu đồ lấy lại linh hồn ta? Hay là chính cạm bẫy do Chúa sắp đặt để thử thách lòng trung thành của một bầy tôi không sùng đạo? Vậy thì cả hai đã quên rằng ta là kẻ đã tinh ranh hơn Satan, và là kẻ đang lừa dối cả Chúa trời. Vì thế mà ta có mặt lúc này để cầu nguyện. Ta sẽ rũ bỏ em ra khỏi tâm trí, chạy trốn em như chạy trốn thứ bùa ngải làm u mê, chối bỏ em để tìm lối thoát cho những đau khổ đang dày vò. Ta sẽ tiếp tục vở kịch của một con chiên hết lòng kính chúa.
Disclaimer: TVXQ không thuộc về ai ngoài chính họ.
Pairings: JaeHo
Rating: P_13
Category: you can only choose one. Happy ending, I think so...^^"!
Status: On going.
Note: Mong mọi người đừng thắc mắc chuyện này xảy ra ở đâu nhá! Tui cũng ko bit!
__________________________
PHẢN ƯỚC
A SHORT LIFE CAN NOT KEEP US TOGETHER
ONLY THE WINGS OF DEATH BRING US CLOSER
NOWHERE TO LIVE, SOMEWHERE TO LOVE
YOU KNOW WHERE, DON'T YOU ?
CHAP 1:
Ly rượu rơi xuống vỡ tan, thứ chất lỏng đỏ tươi như máu loang dần trên tấm thảm trắng.
"Tại sao...Yoomi...Tại sao...?"_ bá tước quỵ xuống, hổn hển những lời cuối cùng trong khi chất độc đang thấm dần vào cơ thể.
"Nàng không yêu ngươi."_ Một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên sau lưng vị hôn thê xinh đẹp, hắn hiện ra u ám trong ánh hoàng hôn đỏ thẫm chảy dài qua khung cửa kính.
"Ngươi là ai?" _mắt bá tước mờ dần.
"Satan"_ âm thanh lạnh lẽo vọng lại từ bóng tối.
"Satan?"_ bá tước cười... vậy là hết...cái chết đã đến.
"Ta mang đến cho ngươi một cơ hội."_ Hắn tiến lại...
Bá tước mở to mắt, bóng hắn đổ ập lên ngài, che lấp cả chút ánh sáng yếu ớt. Gương mặt xám ngắt cúi xuống, không tiếng thở, không hơi ấm...
"Cuộc sống."_ con mắt độc ác nheo lại, tia nhìn thẳm sâu đen tối...
Thời gian dừng trôi...
" Nhưng ngươi không bao giờ được yêu."
_ -_-_***_-_-_
Một ngày vô nghĩa...
Cánh cống thánh đường uy nghiêm khép lại, bỏ mặc đằng sau ánh hoàng hôn khắc khoải thê lương, mở ra trước mắt khoảng không được chiếu sáng lờ mờ. Ánh phản quang yếu ớt hắt vào từ những khuôn cửa hoa văn ảm đạm, chắp vá từ hàng ngàn mảnh kính vụn nát... Tiếng bước chân vang dội trên những phiến đá lát lạnh lẽo đột ngột bặt đi khi ta quỳ xuống trước bục thờ. Nơi đây, trong ngôi nhà của Chúa, không gian chết và thời gian ngừng lại mãi mãi...
Một ngày của linh mục bắt đầu và kết thúc với cùng một công việc...
Không ai nhận thứ gì từ tay quỷ dữ mà không phải trả giá. Nhưng cái giá hắn đưa ra đối với ta là một món hời! Thế đấy! Ta giao kèo với Satan nhưng lại đem linh hồn ký gửi cho Chúa, dù đức tin chỉ là con số 0 nhưng ta biết Người có đủ sức mạnh để bảo vệ ta. Dưới sự che chở của Người, ta tuyệt đối an toàn, không một thế lực nào của Satan có thể xâm hại.
Ta từng có tất cả, giàu sang, địa vị, quyền lực, tình yêu... Đường đời bằng phẳng và tấm thảm hạnh phúc đã trải sẵn dưới chân... Ta sẽ mãi chỉ là kẻ ngờ nghệch nếu số phận không giáng xuống một đòn chí mạng khiến ta nhận ra, tất cả chỉ là phù phiếm. Chỉ có cuộc sống vĩnh hằng là thực sự đáng giá. Vì sao người ta tôn sùng các vị thánh? Chẳng phải vì các vị ấy đứng ngoài vòng luân hồi, thản nhiên ngắm nghía loài người bé mọn hùng hục chạy trên một quãng đường mà cái đích cuối cùng đều là nấm mồ lạnh lẽo! Ta đã từng là một con người, nhưng bây giờ ta có khác gì một vị thánh?! Vì ta bất tử. Đã hàng trăm năm nay, tâm hồn ta thanh thản và nguội lạnh.
Cho đến khi ta gặp em...
_ _ _***_ _ _
Cửa sổ thư viện nhà thờ mở ra quảng trường Thánh Michelle cổ kính. Mặt trời giữ trưa tắm mình trọn vẹn trong đài phun nước tạo nên một cảnh tượng kỳ lạ. Những cột nước vút lên cao, phản chiếu muôn vàn tia sáng gay gắt, nhảy múa theo nhịp điệu uyển chuyển rồi đổ ập xuống bồn nước sùng sục như đang sôi, bọt nước li ti tỏa vào không gian một làn khói mờ ảo. Cả quảng trường rừng rực không một bóng râm.
Chính lúc đó em xuất hiện. Đột ngột như bước ra từ đài lửa. Tất cả trở nên chói chang. Những tia nước chuyển động nhịp nhàng sau lưng vô tình tạo nên một đôi cánh trong suốt tuyệt đẹp, lấp lánh những tia vàng chói mắt. Ta sững sờ, mê mẩn, tự cho mình quyền chiêm ngưỡng một tuyệt tác không phải dành cho con mắt phàm tục. Nhưng em không để yên cho ta chiêm ngưỡng. Em bất chợt ngẩng mái đầu xinh đẹp lên tìm kiếm, rồi bắt gặp ánh mắt ta qua ô cửa, em cười. Nụ cười của em còn quyến rũ hơn cả sắc đẹp. Ta muốn chạy trốn nhưng không nổi, rùng mình cảm thấy số phận đã được định đoạt. Ta đang rơi.
Ta gần như u mê nhưng không thể rời mắt khỏi em. Con người trước mắt có sắc đẹp siêu phàm, chỉ có thể đến từ thượng giới hoặc địa ngục. Đây không phải là một con người bình thường làm bằng xương thịt trần thế và được soi sáng bằng thứ ánh sáng leo lét của linh hồn. Đó là một thiên thần. Nhưng là thiên thần của ngọn lửa, của sự hủy diệt. Rồi em bỏ đi, đột ngột như khi xuất hiện. Trong ta có gì đó sụp đổ, vỡ vụn, không gì nâng đỡ hay hàn gắn nổi.
Trong ta xuất hiện một con người không quen biết.
Tất cả đối với hắn trở nên trống rỗng, chỉ có bóng dáng em ngời sáng lướt qua mọi khoảng không gian trước mắt. Rực rỡ chói lòa. Không sao rũ bỏ được hình ảnh của em. Hắn thấy nụ cười lấp lánh trên cả khóe môi vô cảm của Chúa, thấy đôi cánh thủy tinh chấp chới trên trang kinh thánh, nhảy nhót giễu cợt cả những điều răn. Đêm đêm hắn mơ thấy vóc dáng em trườn trên da thịt, cảm nhận sâu sắc làn da mượt mà không tỳ vết run lên dưới mỗi cử chỉ vuốt ve âu yếm. Dục vọng và ham muốn đã ngủ quên nay được đánh thức! Hắn không còn biết tới gì khác ngoài ý nghĩ duy nhất: hắn muốn gặp lại em.
Nhưng em không cho ta toại nguyện. Chúa không cho ta toại nguyện, Người chưa bao giờ đáp lại lời cầu xin của một kẻ tôi tớ như ta. Sau lần bị Người bỏ mặc, ta biết Chúa không hề nhân từ vậy mà ta vẫn bấu víu vào hi vọng được Người rủ lòng thương!
Đã hai tháng nay, bao nhiêu ngày ta chờ đợi em là bấy nhiêu đêm ta trở về với ta, mê muội hơn, thất vọng hơn. Em như một cơn thủy triều đổ ập lên bãi cát khô cằn rồi vội vã rút đi, cuốn theo tất cả những gì còn sót lại, để lại một hoang mạc hoàn toàn héo mòn và chết chóc.
Có lẽ em chỉ là một giấc mơ, quá hoàn hảo để hiện thân trong thế giới thật. Phải chăng em là mồi nhử do quỷ Satan bày ra với mưu đồ lấy lại linh hồn ta? Hay là chính cạm bẫy do Chúa sắp đặt để thử thách lòng trung thành của một bầy tôi không sùng đạo? Vậy thì cả hai đã quên rằng ta là kẻ đã tinh ranh hơn Satan, và là kẻ đang lừa dối cả Chúa trời. Không có gì mà ta không thể làm được. Ta sẽ rũ bỏ em ra khỏi tâm trí, chạy trốn em như chạy trốn thứ bùa ngải làm u mê, chối bỏ em để tìm lối thoát cho những đau khổ đang dày vò. Ta sẽ tiếp tục vở kịch của một con chiên hết lòng kính Chúa.
Trong khoảnh khắc lý trí đang dần thắng thế trước cảm xúc yếu đuối bi lụy trong ta, bỗng có cái gì đó chuyển động, cái gì đó dứt ta ra khỏi dòng suy nghĩ. Im lặng, ta nghe một tiếng thở nhè nhẹ thoát ra từ sâu thẳm. Lập tức ánh mắt ta dõi tìm trong bóng tối, nơi cái âm thanh lạ lùng kia phát ra.
Trong luồng ánh sáng hiu hắt còn sót lại, trước mắt ta hiện lên một công trình điêu khắc tuyệt mĩ. Bên dưới khuôn mặt bất động, bình thản của Đức Mẹ Đồng Trinh là một khuôn mặt khác, không phải bằng thạch cao mà là bằng da thịt của một con người. Dưới thứ ánh sáng phản chiếu huyền ảo, hai khuôn mặt ấy có những nét tương đồng một cách kỳ lạ. Ta đứng chết lặng....
"Maria. Bước chân vào ngôi nhà của Người...
Con xin thề sẽ chỉ nói sự thật..."
Ta không tin vào mắt mình. Em đang ở đây, ngay trước mặt ta, trong ánh sáng huyền ảo không quá rõ nét nhưng quá sống động để có thể là một giấc mơ. Số phận lại đang đùa cợt.
"Ai đó?" Ta hỏi bằng giọng bình thường nhất của thể dù trong lòng ta đang gào thét vì sung sướng, mấy trăm năm trong vai diễn thầy tu giúp ta làm việc đó cũng không đến nỗi tệ. Không có câu trả lời, nhưng nhìn dáng vẻ và cách em kính cẩn quỳ bên Đức Mẹ, ta có đoán em đến để xưng tội. Nhưng điều làm ta ngạc nhiên là khắp người em ướt sũng, giống như vừa gặp một cơn mưa lớn trong khi ngoài kia hoàn toàn khô ráo.
Em không trả lời.
"Sao thế?" Ta cúi xuống để nhìn em cho rõ hơn.
Em khẽ động đậy, trong khoảng tranh tối tranh sáng, lộ ra khuôn mặt trái xoan tuyệt đẹp lấp lánh những giọt mồ hôi.
"Không khỏe à?" Câu hỏi ngớ ngẩn! Trông nước da tái mét và hơi thở khá nặng nhọc dù đã được kìm nén lại kia thì cũng đủ biết.
"Không..." Cuối cùng em cất tiếng nói khẽ khàng.
Ta đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai em, run rẩy và thận trọng. Ta muốn biết chắc em đang ở đây, em bằng xương thịt chứ không phải là thứ ảo ảnh thêu dệt trong khoảng khắc tâm hồn ta rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Em hơi ngẩng đầu lên. Ta nhìn thẳng vào cặp mắt nâu, trong bóng tối cặp mắt ấy gần như phát sáng.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Ta nói bằng giọng điệu hết sức ân cần. Nói xong, ta tự bật cười trong đầu. Ta đang quá nhập tâm với vai diễn nên những lời lẽ dối trá ấy mới thoát ra tự nhiên đến thế. Ta thì quan tâm gì tới chuyện xảy ra với em cơ chứ?! Điều duy nhất quan trọng với ta lúc này là em đang ở đây.
"Con tới để xưng tội." Em nói bằng giọng trầm, sâu lắng nhưng nhẹ, có vẻ không hợp với tuổi.
"À. Ra thế." Ta gật đầu dù đang nghĩ rằng một con người như thế này thì có thể gây nên tội lỗi gì.
Nhưng... ôi không! Câu trả lời của em làm ta thất vọng. Em không phải đến đây để gặp ta sao? Em có nhớ chút gì về ta, có từng nghĩ đến ta trong khi ta say đắm em, đau khổ vì em. Em là ai mà bắt ngây dại, bắt ta sống trong bóng tối trong khi em thậm chí không biết đến sự tồn của ta. Ta đang mong chờ điều gì từ em? Chút bận tâm để đền bù cho chuỗi ngày u mê của ta ư? Sự công bằng ư?
"Thế thì ta e rằng con phải đến vào hôm sau thôi. Bây giờ đã muộn rồi." - Ta đứng dậy, hơi hướng ra phía cửa, có ý không muốn ở lại lâu hơn. Ta tức giận vì sự yếu đuối ti tiện của chính mình. Thật hèn nhát.
"Nhưng mà..." Em ngập ngừng, ánh mắt bối rối.
Ta hối hận vì sự ngu dại của mình. Sao ta có thể từ chối em? Nếu em đi lúc này, người đau khổ sẽ là ta. Trong đời ta, ta chưa bắt gặp ánh mắt nào buồn bã đến thế. Ta là một linh mục, ta có nhiệm vụ lắng nghe và dẫn dắt tâm hồn những người lầm đường lạc lối, ta không thể vô tình nhưng cũng chưa bao giờ quá tận tụy. Ta làm việc một cách thận trọng, nghiêm túc và vừa phải với trách nhiệm của mình. Từ trước đến giờ vẫn vậy. Nhưng lần này, ánh mắt em khiến ta phải suy nghĩ, nó khơi dậy một niềm thương cảm trong ta, thôi thúc ta phải làm một cái gì đó hơn thế. Nó không cho phép ta quay lưng trước em.
"Thôi được." Ta đi lộn trở lại phía cầu thang phía trong. Ta biết mình đang phạm sai lầm, nhưng ta không muốn làm khác. "Hi vọng là con không nhất thiết phải đối mặt với Chúa mới có thể xưng tội được chứ hả? Đi theo ta."
Ta lẳng lặng dẫn em đi dọc theo cách hành lang, ra sân, qua vườn, rồi lại qua những hành lang nối bên trong dưới mái vòm trang trí hoa văn theo kiểu Phục Hưng. Nhà thờ này là một khuôn viên hoàn toàn khép kín và biệt lập với thế giới bên ngoài bởi một bức tường đá kiên cố cao hơn 20m. Lối ra duy nhất là cánh cổng ở quảng trường thánh Michelle. Đây là thế giới riêng của ta, chưa một người nào được phép đặt chân vào. Vậy mà ta lại cho phép em xâm nhập vào nó ngay lần gặp đầu tiên.
Rõ ràng em không có vẻ gì là muốn thoát khỏi người bạn đường của mình trong cái không gian lạ lẫm này, trái lại, càng áp sát hơn nữa vào ta, đến nỗi ta cảm nhận được hơi lạnh phả ra từ mái tóc ướt quyện trong mùi tử đinh hương quý phái. Cuối cùng cũng đến nơi, ta đưa em vào phòng khách nhỏ bày biện đơn sơ, bật công tắc điện và đóng cửa lại.
Bây giờ chúng ta đứng đây, dưới ánh sáng chói rực của ngọn đèn vàng, ta mới thực sự nhìn kỹ em. Ta nhìn thấy một thiên thần với đôi cánh ướt. Một cậu thiếu nhiên không quá hai mươi, khuôn mặt với những đường nét cao quý, hấp dẫn hiếm có, đôi mắt nâu tròn như ngọc và tĩnh lặng như đêm mùa thu, hàng mi đen, dài, khép lại một đượng cong duyên dáng nơi đuôi mắt sâu, mái tóc bạch kim mềm mại rủ xuống vầng trán thanh cao, nhẹ xốp như một lớp bụi nắng, đôi môi hồng, viền môi mờ gần như chìm trong làn da trắng.
"Ngồi xuống đi." Ta nói, tới gần chiếc tủ, định pha một tách trà nhưng rồi lại rót một ly vang đỏ. Trông em có vẻ lạnh, thứ này sẽ giúp em hơn. Ta đưa cho ly rượu cho em và ngồi chiếc ghế bành đối diện, ở vị trí này có thể bình tĩnh nhìn kỹ khuôn mặt kỳ lạ ấy.
"Tên con là gì?" Ta hỏi và bắt chéo chân lên nhau.
"Jaejoong." Em nói, lắc lắc ly rượu trong tay và thích thú ngắm nghía cái dung dịch màu đỏ óng ánh chuyển động một cách duyên dáng, sắc đỏ phản chiếu lên khuôn mặt khiến làn da bớt tái.
"Tên rất đẹp." Ta nói nghiêm chỉnh, cảm thấy cái tên thực sự hợp với em.
"Thật chứ ạ?" Em cười, ánh mắt sáng lên vui sướng như trẻ thơ. "Đó là điều duy nhất mà con biết ơn cha con."
"Điều duy nhất ah?"
Em gật đầu.
"Mọi người vẫn bảo con là đứa con của tội lỗi." Khẽ nhấp một ngụm rượu, giọng em hoàn toàn bình thản, chẳng hề có vẻ gì là đau khổ.
"Tại sao thế?" Ta ân cần hỏi tiếp, cố không tỏ ra là người tò mò, dù ánh mắt ta nhìn em đang phản bội ta, nhưng em không để ý thấy.
"Tại vì cha con là Satan." Em nhăn mặt, có lẽ là lần đầu uống rượu và mùi vị của nó khiến em không dễ chịu lắm.
Ta phải khó khăn lắm mới nén được nụ cười. Con của Satan không thể đặt chân vào nhà thờ, lại còn xưng tội dưới chân Đức Mẹ với dáng điệu vô cùng thành kính như em. Thật là một sự so sánh thú vị, không biết cha em là người tồi tệ thế nào mà bị coi là Satan.
Em thực sự khiến ta tò mò.
Thận trọng nhấp một ngụm vang nữa, lần này có lẽ đã quen, khuôn mặt xinh đẹp ngời lên thích thú.
"Có vị ngọt." Em ngồi lại cho thoải mái hơn, đôi môi khẽ mỉm cười. Nụ cười mà ta không thể nhận ra điều gì hơn ngoài sự vô tư trong sáng."Ông ấy bắt con phải giết một người."
À, ra thế. Ta cũng chẳng bất ngờ với câu trả lời này lắm, xét cho cùng, còn có gì trên đời có thể khiến ta bất ngờ. Nhưng bắt một con người trong sáng nhường này phải phạm cái tội lỗi gớm ghiếc ấy thì thật quá độc ác. Ta vẫn biết Satan là một kẻ xảo quyệt và thường không được gắn với những câu chuyện hay ho cho lắm, chả trách em ví cha mình với hắn. Thành thực mà nói, đối với ta, Satan chỉ là một tay buôn tồi.
"Vậy con đã giết người ấy chưa?" Ta hỏi rất nghiêm túc, vẫn thận trọng với vai diễn của mình.
Em lắc đầu, đôi mắt nhìn ta rất thẳng thắn. Ta bỗng cảm thấy nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng, ta không mong em phạm tội, sẽ giống như một viên ngọc bị một vết xước hay như một mảnh lụa trắng bị dính một vệt đen.
"Thế nên con đến nhà thờ để xưng tội?" Ta lên tiếng hỏi để khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng của mình. Ta là người dẫn dắt tâm hồn, ta cần nghiêm túc đúng mực. Ta cũng chưa bao giờ thực sự có cảm xúc trước những lời xưng tội như lần này. Em có một sức hút kỳ lạ khiến ta không thể không chú ý. Có lẽ là tò mò vì thái độ xưng tội của em, không bi ai, không vật vã, không nặng nề nhưng cũng không có vẻ gì bỡn cợt ngông cuồng. Nó tự nhiên, giản dị và rất thành khẩn. Ngay từ đầu ta đã không thể nghi ngờ lời nói ấy, chân thật và trong sáng như chính người đang ngồi trước mặt ta. Chỉ có điều hơi kỳ lạ.
"Vâng. Và để suy nghĩ nữa..." Đôi chân mày thanh mảnh khẽ nhíu lại. "Vì nếu không giết người ấy, có thể con sẽ phải chết."
Ta lắng nghe rất chăm chú. Phân vân không biết nên nói với em bằng những lời nào. Ở cương vị của ta, lẽ ra ta sẽ không ngân ngại khuyên em từ bỏ ý định, nhưng nếu vì tính mạng của em thì lại khác...
Bỗng em nhoài người ra khỏi ghế, hơi cúi xuống và bất ngờ nắm lấy tay ta, đôi mắt nhìn ta khẩn thiết.
"Thưa cha, con có thể ở lại đây không?..."
_ _ _***_ _ _
TBC
CHAP 2
Ánh nắng lung linh rực rỡ như pha lê, ta thấy em bên khung cửa sổ trong căn phòng mình, gió nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm và tấm rèm cửa trắng mỏng manh cuốn lấy hình dáng em như muốn giấu em khỏi tầm mắt ta. Ta từ từ tiến lại, em không hay biết, em còn mải ngắm nhìn điều gì đó xa xăm ngoài kia, ta ôm lấy em từ phía sau, vóc dáng mảnh mai nằm trọn trong vòng tay, hương thơm trinh nguyên khiến ta ngây ngất, ta hôn lên bờ vai trắng ngần, da thịt mềm mại và tươi mát...
Hạnh phúc và sung sướng, tâm hồn ta rạo rực...
Bỗng ta cảm thấy nóng ran... xung quanh tối tăm, chao đảo...
Mồ hôi ướt đẫm. Tay lạnh ngắt.
Ta lại đang mơ...
Đã sai lầm khi đồng ý cho em ở lại, đã quá tự tin khi cho rằng cảm xúc của ta chỉ là phút giây choáng ngợp trước sắc đẹp của em, vì em là thứ duy nhất thu hút ta trong suốt mấy trăm năm qua. Ta thèm khát em chỉ vì ta không được chạm vào em. Nhưng chỉ cần ở gần em, ta sẽ nhận ra em là ai, cũng chỉ là tâm hồn yếu ớt trong thể xác phàm tục. Ta sẽ chăn dắt em như đã chăn dắt bao linh hồn trần thế khác. Nhưng ta đã lầm, chính em mới là người đang dẫn dắt ta. Sự xuất hiện của em làm khuấy động tâm hồn nguội lạnh và vô cảm của ta. Càng gần em, ta càng thấy mình yếu đuối đáng thương. Chính em đã xô ta xuống vực thẳm rồi lại cứu vớt ta, em quyến rũ ta bằng nụ cười và ánh mắt. Mà không, em có làm gì đâu, là ta đã tự sa lầy...
Phải, ta đang sống sung sướng, hoặc ít nhất, ta tưởng như vậy. Ta đứng trên tất cả, bất tử và dửng dưng trước mọi cám dỗ đời thường. Không có cái đầu nào ngẩng cao và kiêu hãnh hơn ta, có lẽ chỉ có mái đầu của Chúa. Nhưng Chúa có bao giờ ngẩng đầu, Người luôn cúi xuống để để mắt tới loài người bé mọn. Chưa một lần nào cảm xúc và xác thịt ta rung động trước sự ve vãn được che đậy trong ánh mắt lả lơi của không ít cô gái bước chân vào nhà thờ. Linh hồn ta luôn là chủ thể xác. Ta lùi xa mọi điều dơ bẩn nơi trần thế, bình tĩnh, thanh thản và hiên ngang bước vào ánh hào quang của chân lý vĩnh hằng. Giam mình trong nhà thờ, trong ánh sáng của Chúa, ma quỷ muốn tấn công ta bằng bóng dáng đàn bà thì cũng chỉ là những cái bóng mơ hồ thấp thoáng qua lại không nghĩa lý.
Rồi em xuất hiện, như mặt trời lúc bình minh với ánh sáng dịu nhẹ để ta thỏa sức ngắm nhìn bằng con mắt phàm tục, cho đến khi thứ ánh sáng chói lòa hiện lên thì kẻ dại dột đã trở thành mù lòa, không còn nhìn thấy gì nữa ngoài một vòng đen u tối.
Ta không thể rời mắt khỏi em, chỉ có hình bóng em tràn ngập và tỏa sáng. Ta theo dõi em từ của sổ thư viện khi em đứng dưới quảng trường Thánh Michelle, giữa đàn bồ câu hiền lành, rình rập em trên vòm cầu thang tối tăm khi em cầu nguyện trong thánh đường, thành kính ngước nhìn tượng Đức Mẹ. Sao ta có thể nghĩ em là một thiên thần?! Đôi mắt các thiên sứ trong khắp nhà thờ này vô hồn và lãnh cảm chứ không ấm áp yêu thương như đôi mắt em lúc ấy. Ta ghen tuông với cả một pho tượng!
"Maria. Có điều gì đó đã xảy ra trong con, con đang thay đổi...
Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt đều khiến con chú ý...
Cảm xúc chưa từng trải qua... cảm xúc không tên...
Nhưng không... Đây điều bị cấm đoán..."
Trong ta bị giằng xé giữa một bên là khát khao yêu thương với một bên là sự trói buộc của tấm áo trùng thầy tu và bản giao ước với quỷ. Ta không đủ can đảm để thú nhận tình yêu của ta với em. Ta sẽ mất cuộc sống bất tử mà ta đã đánh đổi mọi thứ để có được. Xét cho cùng, ta sẽ được gì khi làm như vậy? Tình yêu của em ư? Ta cũng không biết là em sẽ phản ứng thế nào? Có đáp trả lại ta hay sẽ ghê tởm ta như một tên tội đồ của Chúa. Mà em có đáp lại tình yêu của ta thì ta cũng không còn cơ hội để yêu em vì linh hồn ta sẽ rơi vào tay Satan như đã thỏa hiệp. Không, ta sẽ không thừa nhận.
Sự sống của ta là giả dối, tu hành là giả dối, thêm một lần giả dối trong cảm xúc nữa thì cũng có khác gì.
_ _ _***_ _ _
Ta bước xuống gian bếp nhỏ nằm giữa phòng em và phòng ta, mở cửa sổ để chút không khí trong lành của sớm mai ùa vào làm tỉnh táo đầu óc. Gió lạnh phản phất hơi sương và vầng đông ửng nắng nhẹ. Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời. Bắt tay vào chuẩn bị một bữa sáng đơn giản với bánh mì nướng phomat và xúc xích dăm bông, không quên một ly vang đỏ cho em. Em đặc biệt thích hương vị ngọn chát nồng nồng của thứ rượu này và khăng khăng rằng sẽ không có gì tuyệt vời hơn việc được nhấm nháp một chút vào bữa sáng thay vì sữa hay café. Vậy là sáng nào em cũng năn nỉ ta cho phép em dùng bữa sáng với rượu vang dù ta biết nó chẳng mấy có lợi cho em.
Vẫn như mọi khi, ta ngồi đợi em bên bàn ăn, bình tĩnh và tính táo, tự mỉm cười khi nghĩ tới nụ cười tươi tắn cùng lời chào buổi sáng thoát ra rừ khuôn miệng xinh xắn khi em bước vào, reo lên thích thú trước bữa sáng ngon lành đã bày sẵn. Ta nuông chiều em như nuông chiều một đứa con cưng, nâng niu em như nâng niu một vật báu.
Vậy mà hôm nay, vì bản thân, ta sắp làm một việc không phải với em. Yêu cầu em rời khỏi đây trong khi em tìm đến ta và nhà thờ như chốn cứu rỗi tâm linh.
Ta liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 7h, lẽ ra em đã có mặt trong căn phòng này, em thích không khí trong lành buổi sáng và chưa một lần bỏ lỡ những tia nắng đầu tiên từ từ chiếu rọi qua khung cửa sổ. Quả lắc vẫn tiếp tục đu đưa theo nhịp điệu uể oải chậm chạp. Ta bắt đầu thấy lo lắng, có thể em bị ốm.
Ta đứng dậy đi về phía phòng em, thận trọng gõ cửa. Không có tiếng trả lời.
"Jaejoong" Ta cất tiếng gọi, càng cảm thấy bất an vì vẫn không có tiếng trả lời.
Ta khẽ mở cửa bước vào. Trong phòng trống trơn, chăn gối đã được gấp lại gọn gàng. Em không có ở đó. Trước mắt ta tối sầm, mọi thứ trao đảo, đổ vỡ. Ta lao ra khỏi phòng đi tìm em. Trong thánh đường, trên thư viện, ngoài vườn, dọc hàng lang... Không có em. Không nơi đâu có em. Em hoàn toàn biến mất. Em đi rồi sao? Rời bỏ ta mà không lời từ biệt. Đây là điều ta mong muốn? Ta không biết. Trong ta chỉ còn trống rỗng.. Tòa khiến trúc đồ sộ chính ta xây dựng và đã sống trong hàng thế kỷ qua bỗng trở nên tối tăm. Mọi ngóc ngách, mọi căn phòng đều như muốn nuốt lấy ta, ngấu nghiến ta trong màn đêm u ám. Ta đánh đổi em để lấy những thứ này sao? Ta không muốn chạy chốn, cũng không có cảm giác khiếp sợ. Chỉ là... trống rỗng...
_ _ _ *** _ _ _
Bước chân vô định đưa ta tới quảng trường Thánh Michell, nắng hắt bóng mái vòm thư viện đổ ập lên ta, phân đôi quảng trường thành hai vùng sáng tối rõ rệt. Và ta thấy... Qua màn tia nước lấp lánh trong vắt như một bức màn thủy tinh, em đứng trong sớm mai rực rỡ, gương mặt và nụ cười tỏa sáng rạng ngời, còn ta đau đớn trong bóng tối bao trùm. Ta bước vội về phía em như từ bóng tối tìm về phía ánh sáng.
"Cha đang tìm con ah?" Em cười khi thấy ta chạy lại. Vẫn nụ cười trong sáng không vướng bận...
"Con đã đi đâu thế?" Ta không nỡ trách mắng, thậm chí giận dỗi em dù em vừa làm cho ta hụt hẫng biết bao. Dù sao thì em cũng đã ở đây, em không rời bỏ ta.
"Con xuống phố mua một ít đồ." Em đưa cho ta những túi lỉnh kỉnh đang sách trên tay.
"Cha biết không, trong một ngày đẹp trời như hôm nay mà lại giam mình trong thư viện với mấy cuốn sách nặng trịnh thì chán chết." - Em vui vẻ bước đi bên ta - "Chúng ta sẽ đi dạo."
"Đi dạo?" - Ta dừng lại, nhìn em ngạc nhiên.
"Vâng. Và tất nhiên là bên ngoài nhà thờ."
"Bên ngoài nhà thờ?" - Ta không hình dung nổi là em lại nghĩ đến chuyện đi dạo với ta bên ngoài nhà thờ. Đã hàng trăm năm nay ta không ra khỏi đây và cũng không có ý định ra khỏi. - " Jaejoong ah, ta..."
"Cha đi với con chứ?" - Em không để ta nói hết - "Hôm này là một ngày đặc biệt mà..." - Em lại nhìn ta bằng ánh mắt khẩn thiết. Ta biết ta không thể từ chối em khi em nhìn ta như thế. Mà đúng là hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày cuối cùng em ở bên ta.
"Thôi được."
"Tuyệt!" - Em reo lên khi ta đồng ý.
"Nhưng trước tiên cha cần những thứ này."
Trước khi ta kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì em đã lôi ta vào phòng và bày ra trên giường một bộ đồ giống như thứ em đang mặc, một loại quần làm bằng chất vải thô cứng màu xám bạc bạc mà em gọi là Jean và một chiếc áo sơ mi đen. Ta lắc đầu nhìn em khi hiểu rằng em có ý bắt ta mặc những thứ ấy.
"Jaejoong ah, ta không thể mặc những thứ này."
"Nhưng linh mục chỉ mặc áo trùng khi làm lễ trong nhà thờ thôi." - Em tiếp tục lôi ra trong thứ đồ mới mua một đôi giày thể thao - "Mà rõ ràng là trong tủ quần áo của cha không có một bộ đồ hợp mốt nào cả. Cha không muốn gây sự chú ý chứ ạ?" - Em ấn tất cả những thứ ấy vào tay ta và đẩy ta vào phòng thay đồ.
"Con không biết cha mặc cỡ bao nhiêu, mong rằng cha sẽ mặc vừa."
Ta công nhận em rất hợp với những bộ đồ em mặc, giản dị và khỏe khoắn. Không phải ta chưa từng thấy chúng qua những người đến cầu kinh tại nhà thờ. Nhưng suốt mấy trăm năm nay, ta không khoác lên mình trang phục nào khác ngoài những tấm áo trùng nâu của linh mục, ta không biết bộ trang phục này ở trên người ta sẽ tronng như thế nào, chắc hẳn là rất kỳ dị nên em mới nhìn ta bằng ánh mắt khác lạ như thế.
"Có lẽ ta không hợp với chúng." Ta lắc đầu.
"Cha biết không..." - Em nhìn ta chăm chú - "Trong bộ áo trùng ling mục, cha rất đẹp, uy nghiêm như một vị thánh. Nhưng bộ quần áo này..." - Em cười - "... mới thật sự hợp với cha. Trông cha tuyệt lắm. Như một chàng trai 20 vậy."
Ánh mắt tươi sáng của em bất giác khiến ta mỉm cười. Một chàng trai 20? Ừm, lúc ấy ta cũng chỉ ở tuổi 20, nhưng từ đó đến nay cũng đã 400 năm rồi, chỉ có điều ta không già đi mà thôi.
"Cha cần cho con một cái tên nữa." - Em đứng lên chỉnh lại cổ áo sơmi cho ta, từ em tỏa ra mùi tử đinh hương nhẹ nhàng thanh khiết.
"Một cái tên?" - Ta ngạc nhiên.
"Ra ngoài thì xưng hô như trong nhà thờ không tiện đâu. Mọi người sẽ nghĩ lấy làm lạ khi cha lại có một đứa con trạc tuổi mình."
"Con nói đúng." - Ta cười - "Vậy thì... Jung Yunho."
"Jung Yunho." - Em nhìn ta ngạc nhiên- "Đấy là tên thật của cha hay cha nghĩ ra thế? Giống như tên vị bá tước đã xây dựng nhà thờ này vào thế kỷ 17. Con thấy tên ông ta khác trên bia đá dưới chân Chúa."
Ta cười, chắc em sẽ thấy quái dị lắm khi biết người ấy chính là ta.
"Thôi được. Cha sẽ gọi con là Jaejoong, còn con gọi cha là Yunho được chứ ạ?" - Em mỉm cười - "...YUN..HO..." - Giọng em ấm và nhẹ.
Đã lâu lắm rồi không có ai gọi ta như thế. Yunho... Ta đã quên mình từng có cái tên ấy...
Ta cùng em vui vẻ đi dọc hàng lang, qua vườn, qua thánh đường, Chúa và các thiên thần nhìn ta với ánh mắt lạ lẫm, trong bộ trang phục này ta cảm thấy mình xa lạ với nơi đây, cuối cùng là quảng trường Thánh Michelle. Bước qua cánh cổng sắt nặng nề, bỏ lại sau lưng hình ảnh Chúa chịu hình trên cây thánh giá, ta hoàn toàn ra khỏi không gian yên ắng thâm trầm của nhà thờ, trước mắt là một không gian khác mà ta không quen, ồn ào, đông đúc. Những dòng người ngược xuôi hối hả, xe cộ nườm nượp qua lại trên trục đường chính trên khu thương xá, ta cảm thấy choáng ngợp và lạc lõng. Em nhẹ nhàng khoác lấy tay ta, khích lệ ta bằng đôi mắt ấm áp. Ta bình tâm hơn vì em đang ở bên, mọi thứ đều trở nên dễ dàng. Hít một hơi thật sâu, tay trong tay, ta cùng em hòa vào dòng người tấp nập.
"Maria. Cuối cùng con cũng đã biết đó là gì...
Chỉ có một lựa chọn... cho cả con và người...
Chạy trốn không phải là cách hay... nhưng là cách duy nhất..."
Nắng trải dịu êm và gió mơn man mái tóc, em dẫn ta dạo chơi khắp phố sá, ngắm nhìn từ những tòa cao tầng vút tầm mắt, những cửa hiệu nhấp nháy ánh đèn, những quán café yên tĩnh cùng điệu nhạc du dương đến những khu chợ xôn xao người mua bán. Không còn một chút dấu tích nào trong thời đại của ta còn sót lại. Không có xe ngựa, không có kỹ sĩ, không có những tiểu thư sang trọng trong bộ váy voan dài mềm mại. Thay vào đó là những chiếc ôtô lao đi vun vút trên đường cao tốc, những thanh niên trẻ trung trong quần jean, áo phông, áo sơmi, những bộ vest công sở và những cô gái với chiếc váy ngắn giản đơn cùng đôi giày cao gót. Đây là cuộc sống hiện tại, nhanh chóng, hối hả.
Em vô tư chỉ cho ta xem những con thú nhồi bông xinh xắn bày trong tủ kính một cửa hiệu có tấm bảng màu xanh da trời tươi sáng, ánh mắt thích thú như trẻ thơ nhưng lại từ chối khi ta ngỏ ý muốn mua cho em một con. Chính ta cũng bất ngờ khi ta lại có thể hòa nhập dễ dàng vào thường nhanh đến vậy, trông bề ngoài ta lúc này không có chút gì khác biệt với mọi người. Buổi trưa em đưa ta vào một quán ăn không quá đông đúc cuối góc phố, thấy ta lúng túng trước tấm thực đơn toàn những món ăn kỳ lạ, em mỉm cười khuyên ta nên để em gọi món. Ta còn biết làm gì hơn!
Trong khi chờ người phục vụ mang món ăn tới, em kéo nhẹ tay áo ta.
"Yunho, có thấy hai cô gái ngồi ở bàn gần cửa sổ đằng kia không?"
Ta đưa mắt nhìn về phía em ra dấu, đó là hai cô gái khá xinh, đang nhìn chúng ta chăm chú, thấy ta quay lại, hai cô gái bèn nở một nụ cười làm duyên. Ta chẳng mấy xa lạ với những nụ cười kiểu ấy khi các cô gái đến dự lễ cầu nguyện hàng tuần. Nhưng khi không đóng vai trò một cha xứ như bây giờ, chúng làm ta nhớ đến ánh mắt ngưỡng mộ trong quá khứ xa xăm mỗi lần ta cưỡi ngựa trong điền trang. Những nụ cười, ánh mắt chưa bao giờ cuốn hút ta, vì khi ấy ta có Yoomi, còn bây giờ, ta có em.
Yoomi, cái tên vị hôn thê bất chợt lướt qua trong trí óc, nhưng chỉ là một màn khói mờ nhòa, dễ dàng bị thổi tan chỉ bằng chút xáo động nhẹ. Con người phản bội, gương mặt nàng cũng chỉ còn là một bóng trắng không đường nét.
"Cha biết cha hấp dẫn thế nào rồi chứ?" - Em cười. Ta nhún vai như chấp nhận lời khen của em dù biết em cũng hấp dẫn họ không kém gì ta.
Bữa trưa không tốn quá nhiều thời gian, và dù không quen chất vị cay xé của canh kim chi cũng như mùi hăng hăng của rong biển trong món kimbap, ta cũng phải công nhận đó là những món ngon nhất ta từng được ăn. Mùi vị của cuộc sống!
Chúng ta đi vào công viên trung tâm cách đấy không xa. Không gian yên tĩnh tách được biệt hẳn với phố sá ồn ã bằng một tấm màn xanh tươi mát, khác với sự yên tĩnh uy nghiêm lạnh lẽo trong nhà thờ, nơi đây tràn đầy sức sống, thư thái và bình yên.
Em và ta ngồi dưới gốc một cây hoàng phong diệp, sắc lá tươi xanh tô điểm những chấm vàng thấp thoáng của những chùm hoa chớm nở, hương thơm thoảng lan trong gió. Nắng chiều không quá gắt. Nắng thêu một tấm lưới mỏng manh qua tán lá phủ lên mái đầu và cỏ dịu mát dưới chân. Đâu đó lác đác những bóng người ngồi nghỉ ngơi trên ghế đá hay trên bài cỏ xanh tươi. Nhưng trong bóng dâm của cây phong diệp, không gian như đón kín cho riêng em và ta.
Em vươn vai và lắc lắc mái tóc bạch kim xinh đẹp:
"Con mệt quá nhưng không muốn về nhà thờ vội, chúng ta còn nhiều chỗ chưa đi." - Em dựa lưng vào gốc cây phong diệp, đưa tay hứng những đốm nắng lung linh đang rọi xuống qua tán lá.
"Vậy thì nghỉ một chút." - Ta cũng dựa vào gốc cây cạnh em.
Một lúc sau ta thấy vai mình nằng nặng, quay sang đã thấy em ngủ say, mái đầu dịu dàng gối lên vai ta, gương mặt thanh thản không chút lo âu hay vương vấn trần tục.Tim ta đập mạnh, lưỡng lự một lát, thận trọng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm, gương mặt hoàn hảo không tỳ vế, bờ môi ấp áp dịu dàng. Giấc mơ bao đêm giày vò đã trở thành hiện thực, ta được chạm vào em, được xem em là ai.
Sự thật ập đến thật phũ phàng. Suốt 400 năm qua, ta chưa hề sống. Khi chấp nhận giao ước với Satan để có cuộc sống vĩnh hằng, chẳng qua ta khước từ chết theo cách này để tự dấn thân vào một cách chết khác dai dẳng hơn mà thôi. Sống không tình yêu, không cảm xúc thì khác nào đã chết. Tự lừa dối bản thân và huyễn hoặc tâm trí bằng ý tưởng ngông cuồng rằng ta có thể đạt tới sự bất tử như thần thánh.
Hơi thở và nhịp đập đều đều nơi lồng ngực không phải là minh chứng hùng hồn nhất cho một sự sống bất diệt.
Lần đầu tiên trong cuộc đời ta cảm thấy hối hận, cay đắng và xót xa. Có thứ gì ươn ướt chảy ra từ khóe mắt, rơi xuống vỡ tan trên tay. Nước mắt! Rút cuộc... ta cũng chỉ là một con người.
Ta đưa tay nắm chặt giọt nước mắt vừa rơi xuống. Ấm nóng. Nước mắt của ta.
Bằng chứng của sự sống!
Vô tình ta làm em tỉnh giấc. Em dụi mắt, bật dậy khi thấy mặt trời đỏ rực đang từ từ chuyển động về phía chân trời tím ngắt, trời đã chiều tà.
"Sao cha không đánh thức con dậy?" - Em khẽ trách, đôi mắt thoáng thất vọng. - "Vậy là phí một buổi chiều đẹp."
"Không sao, còn dịp khác mà." - Ta dỗ dành dù biết rằng sẽ chẳng còn một cơ hội nào khác cho em và ta bên nhau như hôm nay. Ta chỉ không muốn em buồn.
Trái với dự đoán của ta, em lắc đầu, lẳng lặng đứng dậy, hướng ánh mắt về phía hoàng hôn xa xăm, ta thấy em chợt có chút gì buồn bã. Hay tại chính tâm trạng ta lúc này mà ta mới có cảm giác như vậy.
"Cha có nhớ lần đầu tiên gặp cha, con đã xin ở lại vì muốn có thời gian suy nghĩ về một chuyện..." - Em không quay lại phía ta, giọng nói có chút khác lạ.
Ta gật đầu... một dự cảm bất an...
"Con đã quyết định rồi thưa cha."
Ta không biết phải nói gì với em nên ta im lặng. Hoàng hôn nhuộm trong màu mắt em một sắc màu kỳ lạ, vừa ảm đạm buồn bã lại vừa rừng rực như lửa, nhưng chỉ một khoảng khắc. Nét tươi vui ngay lập tức quay trở lại. Em lên tiếng phá tan sự im lặng.
"Chúng ta về thôi.....Yunho."
Em lại vui vẻ khoác tay ta suốt đường về, không ngớt trò chuyện và chỉ cho ta xem những con phố bắt đầu lên đèn rực rỡ. Nhưng ta không ghi nhận được gì, đầu óc ta lúc đang mải nghĩ xem phải chia tay em thế nào, phải để em ra đi thật sao? Khi ta và em vừa trải qua những phút giây hạnh phúc. Có lẽ hay khoan. Hãy để em bên cạnh ta một thời gian nữa...
Cánh cổng sắt dẫn vào khuôn viên nhà thờ với tượng Chúa chịu hình trên cây thánh giá đã hiện ra trước mặt. Ta mở cổng, tiếng ken két nặng nề vang lên theo từng nhịp chuyển động của tấm bản lề rỉ sét. Những tia nắng cuối cùng theo cánh cổng mở ùa vào quảng trường, trải ra một con đường vàng lấp lánh. Bóng ta và bóng em đổ dài trên đó. Ta bước vào, ngạc nhiên khi thấy em không có ý định theo ta.
"Sao thế?" Lo lắng ập đến rất nhanh.
"Con không còn lý do gì để ở lại thưa cha."
Em lại khiến ta sững sờ. Em không muốn ở lại? Em có biết em đang khiến ta đau khổ như thế nào không? Ta thật vô lý, chính ta muốn em rời đi, em nói đúng, ta không giúp được em, em đã tự quyết định, em không còn lý do để ở lại, ta cũng không có quyền níu giữ. Hãy để em đi...
"Tạm biệt." - Câu nói bật lên từ cổ họng thật dễ dàng...
Cánh cổng khép, con đường sáng biến mất, ta chìm trong bóng tối.
Vậy là hết. Em trở về với cuộc sống của em, ta trở về trong tấm áo chùng linh mục và thánh đường lạnh lẽo, trói buộc mình bằng một lời nguyền không lối thoát. Chúng ta sẽ trở thành những con người xa lạ. Rồi em sẽ quên ta như quên một vật đánh rơi. Còn ta, ta sẽ không bao giờ quên được em, ánh sáng duy nhất của cuộc đời ta, cuộc đời không kết thúc, không lãng quên. Mọi nỗi đau sẽ ở lại với ta. Mãi mãi... Tất cả còn lại gì khi không có em? Ta cũng không đủ can đảm để từ bỏ? Một con người như em, đẹp đẽ, hoàn hảo, rạng ngời. Mất em, ta còn giữ lại gì? Tâm hồn khô héo trong tấm thân tàn! Không, ta không cần gì cả ngoài em! Dù không thể sống, không thể ở bên em nhưng ta muốn em biết... Tất cả lướt qua ta nhất nhanh, không phải là suy nghĩ, không phải là tiếng nói trái tim... chỉ là một mớ ý thức hỗn độn.
Ta mở tung cánh cổng sắt nặng nề. Trước mắt ta, em đứng trong bóng hoàng hôn đỏ rực, mái tóc bạch kim tung bay trong thứ ánh sáng điêu tàn. Em chưa đi!
"JAEJOONG !"...- Em quay lại, nhưng ta không kịp nhìn rõ mặt em...
Không cần suy nghĩ hay toan tính, điều duy nhất ta biết lúc này là... Ta yêu em... yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời... yêu em hơn cả mạng sống của ta...yêu em mà không cần em đáp lại... ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ chỉ để em biết...
"TA YÊU EM !..."
"Maria...Đã quá muộn để dừng lại...
Không thể chạy trốn... chỉ có thể đối mặt
Dù biết trước... kết cục chỉ có một..."
Gương mặt em bị bóng tối che lấp... Ta sững sờ khi nhận ra sau lưng em xuất hiện một bóng đen. U tối và lạnh lẽo... SATAN.
"Đã lâu không gặp. Jung Yunho!" - Ánh mắt sắc lạnh nhìn thấu vào ta - "Giao kèo kết thúc!"
Hắn đặt tay lên vai em, vành môi xám ngắt giãn thành một đường cong nham hiểm tự mãn:
"Làm tốt lắm, con trai..."
Con trai! Hắn gọi em là con trai! Em là con trai của quỷ dữ! Quá khứ đổ ập xuống ta như một cơn sóng thần...Vậy mà ta tưởng đó chỉ là cách em bông đùa. Vậy em tiếp cận ta chỉ vì muốn tìm cách giết ta. Thế thì em đã thành công. Em làm ta đau đớn hơn cả cái chết! Chết có khi lại là sự giải thoát. Em không cần phải làm gì, tự ta đã sa lầy. Chúa cũng đang trừng phạt ta nên Người mới cho em bước chân vào vùng đất của Người. Cuối cùng, ta là kẻ hoàn toàn thất bại... Ta không thắng được Satan cũng không lừa dối được Chúa trời...
Giây phút linh hồn rời bỏ thể xác... mặt trời lóe lên làn sáng cuối cùng trước khi vụt tắt...chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi... ta thấy...và... ta mỉm cười...
Lần này cái chết đến thật! Không! Lần này là sự giải thoát...
_ _ _ *** _ _ _
Thứ ánh sáng xanh bạc mờ ảo vừa thoát khỏi, cả cơ thể Yunho đổ ụp xuống, bất động, im lìm. Những làn sáng bạc mỏng manh từ từ cuộn theo những vòng xoáy hỗn độn, lớp bụi lân tinh dải dác trong không khí... bay bổng thành những đợt sóng xanh lấp lánh đến bên người anh yêu rồi tụ lại trên tay cậu thành một quả cầu sáng rực.
"Linh hồn 400 năm, một linh mục suốt đời thờ phụng Jessu, không tình yêu, không ham muốn. Hàng tốt đấy." - Satan đưa một ngón tay nhăn nheo chạm vào quả cầu, nó khẽ tan ra rồi ngay lập tức tụ lại.
"Thời gian không còn nhiều, thứ này sẽ giúp con có được cuộc sống bất tử, trở thành kẻ kế tục xứng đáng của ta. Ta đã chuẩn bị món quà này cho con từ khi con chào đời."
"Thật là một kẻ đáng thương." - Hắn nhìn cái xác đang nằm bất động một cách khinh bỉ.- "Hai lần chết bởi người mình yêu. Tình yêu! Thật là một trò đùa ngu si tai hại!"
"Dù lần này con vất vả hơn mẹ con một chút, phải chịu phép thanh tẩy bằng nước thánh để được đặt chân vào nhà thờ. Cái thứ ấy lấy của con không ít sức lực phải không? Cũng may, con có một nửa dòng máu con người." - Satan đi lại phía cánh cổng, con mắt ngạo mạn nheo lại nhìn lên tượng Chúa chịu hình trên cây thánh giá. - "Hắn nghĩ nhà thờ có thể che chở cho hắn thoát khỏi tay ta?! Ngu ngốc!" - Hắn gằn từng tiếng.
Quay lại phía con trai, hắn dang hai tay:
"Nào con trai! Chào mừng con trở về địa ngục!"
Nhưng gương mặt nhăn nheo lập tức biến sắc khi hắn nhìn thấy......
Trên đôi mắt tuyệt đẹp của Jaejoong, một giọt nước mắt đang nhỏ xuống, trong suốt như pha lê và ngời sáng như tia nắng cuối cùng. Đó cũng là điều mà Yunho kịp thấy trước khi linh hồn rời bỏ thể xác...và... khiến anh mỉm cười.
"Xin lỗi cha. Con không thể."
Jaejoong từ từ nâng quả cầu trong tay lên, nó bắt đầu tan ra thành những dải sáng xanh bạc quấn lấy cậu, cuốn theo những dải sáng màu cam bạc lung linh cũng bắt đầu tỏa ra từ cơ thể...
"Con cũng yêu anh ấy..."
Jaejoong ngã xuống... Những dải màu cam tiếp tục hòa quyện với những dải màu xanh, vút lên thành những cột sáng lấp lánh kỳ ảo. Ánh sáng soi rọi cả một vùng trời tối tăm rồi tan thành muôn vàn hạt bụi lung linh, theo gió cuốn vào không gian xa thẳm.
"KHÔNG!"
Satan gào lên trước cảnh tượng vừa chứng kiến. Hắn giận dữ quay lại phía nhà thờ, đôi mắt sâu hoắm đầy căm phẫn. Chúa chịu hình trên cây thánh giá, người rỉ máu, gương mặt đau đớn nhưng đôi mắt nhắm lại... bình thản...
_ _ _***_ _ _
Anh- một con người phàm tục tham vọng một cuộc sống bất tử, bán linh hồn cho quỷ nhưng lại trở thành kẻ bầy tôi của Chúa.
Cậu- đứa con của Santa và loài người trần tục nhưng mang một tâm hồn thánh thiện trong một bóng dáng thiên thần.
Họ...không thuộc về thiên đường... không thuộc về địa ngục... cũng chẳng thuộc về chốn nhân gian.
Họ chỉ thuộc về nhau... Mãi mãi...
---End---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro