Chương 6
Chương 6
Bên ngoài trời đã tối, nhưng bóng tối chỉ làm cho ngọn đèn của thành phố càng trở nên sáng hơn bao giờ hết. Những âm thanh ồn ào từ những con phố nhộn nhịp người đi lại, tiếng còi xe và tiếng nhạc hòa lẫn trong không gian. Không nghe được tiếng gió nhưng lá cây khô vẫn xào xạc rơi đầy trên lối đi, những cành cây khô cằn cũng như khẽ rùng mình trước cái lạnh trong không khí. Mùa đông đã đến từ khi nào?
JaeJoong đứng ở bên lề đường, áo khoác dài màu cà phê sữa kéo lên che đến nửa khuôn mặt, hai tay đều thọt sâu vào túi áo, vai rút lại. Cậu bước đi trên vỉa hè, đầu không ngừng quay qua quay lại nhìn ngó xung quanh như thể đang chờ một ai đó. Mắt cậu dừng lại trên màn hình lớn ở giữa khu phố mua sắm ở trung tâm thành phố. Trên màn hình là hình ảnh quay cảnh hai mặt trăng màu đỏ và dòng chữ: hiện tượng thiên văn kỳ lạ: hai mặt trăng máu xuất hiện trên bầu trời vào giữa tháng Một.
Tiếng còi xe khiến cậu quay ngoắt lại nhìn. Người ngồi trên xe vẻ mặt âm trầm nhìn cậu, ánh mắt anh ta đã kịp lướt nhanh qua màn hình lớn khi cậu mở cửa xe bước vào, chân mày của anh khẽ chau lại.
“chúng ta sẽ đi đâu?” cậu hỏi. YunHo đã hẹn gặp nhau sau cuộc họp, dù rằng cậu không hy vọng đây sẽ là một cuộc hẹn hò lãng mạn, nhưng dù gì JaeJoong cũng đã rất háo hức và mong chờ.
“về nhà tôi” anh đáp gọn, rồi gài số, nhấn ga cho chiếc xe di chuyển rời khỏi nơi con phố đông đúc.
“tại sao lại là nhà anh?” không phải nói là lén lúc hay sao? Vợ không có ở nhà à?
“nhà cậu cũng được, tôi không phiền đâu” anh hờ hững đáp.
JaeJoong ngẩng người, rốt cuộc là anh định làm gì? Mặt cậu chợt trở nên đỏ lừ, mắt vô thức nhìn xuống hai bàn tay đang đan chặt vào nhau đặt trên gối.
“vậy thì cứ đến nhà tôi vậy” anh nói, rồi tăng tốc cho chiếc xe lao vụt qua màn đêm, gia tăng khoảng cách với những chiếc xe màu đen khác đang bám theo sau đuôi.
Anh chở cậu vòng vèo qua những con đường lớn rồi lại đến những con đường nhỏ, từ trung tâm ra khu ngoại ô rồi đến vùng ven bờ sông. JaeJoong để ý thấy, dường như anh không chở mình về nhà anh như đã nói mà cố ý chạy lòng vòng, nhưng cậu không hỏi; cũng như anh, cậu ngồi nhìn ra cửa sổ xe, yên lặng chìm vào những suy nghĩ riêng.
Cậu giơ tay xem đồng hồ, bây giờ chỉ mới bảy giờ tối, không phải anh ta định chạy xe như vậy đến hết đêm chứ? Đang định quay sang hỏi thì anh đã lên tiếng trước, phá vỡ không khí căng thẳng:
“cậu có cảm thấy cậu ta rất quen thuộc?” giọng anh dửng dưng như đang hỏi cậu có nhớ địa chỉ nhà của anh không vậy. Nhưng JaeJoong để ý thấy tay cầm vô lăng của anh siết chặt đến trắng bệch. Cậu ấy mà anh nhắc tới, chắc là đang nói đến Shim Changmin, và cũng là người mà từ nãy đến giờ cậu nghĩ đến.
Cậu đáp “có, rất quen thuộc…” ngừng lại một lúc, cuối cùng lại thêm vào ba chữ “…rất đau lòng.”
Anh bật cười, nụ cười nửa miệng mỉa mai, sau đó mày khẽ chau lại, nụ cười vụt tắt.
Rốt cuộc những năm qua anh đã thiếu sót chỗ nào? Cậu vẫn nhớ, ngày càng nhiều thứ, dường như chỉ cần xâu chuỗi lại mọi thứ, chỉ cần những nhân vật phù hợp xuất hiện đúng lúc, bà ấy liền đạt được mục đích rồi. Anh vẫn nhớ rõ nụ cười đầy ẩn ý đắc thắng của bà khi cuộc họp kết thúc, và cả câu nói được thì thầm vào tai khi người đàn bà đó bắt lấy tay anh “cậu không thể thay đổi được số mệnh đâu…”
Shim Changmin là nước cờ tâm huyết và cũng là nước cờ cuối cùng của bà ấy, và nó đã chứng minh rõ ràng tác dụng của nó đối với JaeJoong. Nếu không tìm cách cách ly cậu khỏi họ, anh không chắc mình có thể che giấu những ký ức đó được hay không.
Anh cho xe đỗ bên cạnh bờ sông, nơi những bậc thang được lát đá màu trắng dường như đang phát sáng trong đêm tối, một cây cầu nhiều màu sắc đằng xa xa, thỉnh thoảng lại có vòi nước phun lên hết sức đẹp mắt, một vài cặp đôi nắm tay nhau ngồi trên ghế đá đặt dưới những cây to được trồng dọc lối đi. Thời tiết quá lạnh cho những hoạt động ngoài trời vào ban đêm, chỉ có đây đó những tiệm thịt nướng bán rượu nếp ấm là đông đúc những người. Thành phố yên lặng hẳn, chỉ còn lại tiếng sóng đập mình vào ghè đá bên dưới.
YunHo mở cửa xe bước xuống, ngước nhìn bầu trời, mái tóc dài khẽ phất phơ trong gió. Cả người anh như hòa mình vào màn đêm đen đặc bên ngoài. JaeJoong không vội bước ra, cậu ngồi trong xe thu hết hình ảnh này vào trong đáy mắt. Cậu nhớ rõ, trong những giấc mơ của mình có không ít lần anh cũng xuất hiện với vẻ cô độc như vậy, mệt mỏi như vậy, đăm chiêu như vậy ngước nhìn bầu trời, sau đó lại có lần quay đầu nhìn cậu với ánh mắt đau đớn, nở một nụ cười thật buồn mà nói rằng “đây cũng là lần cuối rồi, từ nay về sau sẽ không phiền ngươi như thế này nữa…”
Chợt nỗi sợ hãi dâng kín trong lòng, cậu như bị cái gì thúc giục, mở cửa xe, lao nhanh ra ngoài, níu lấy cánh tay của anh trong hoảng loạng, đến khi đôi mắt tối đen như mực kia quay lại nhìn, cậu cũng không biết nên nói những gì, nói như thế nào nữa.
JaeJoong nuốt khan nước bọt, cảm thấy đôi tay của mình đang run lên, môi nhiều lần mở ra đóng lại cũng không nói được. Rốt cuộc, kẻ ở trong đầu cậu đang muốn nói gì với người đàn ông này? Rốt cuộc là có điều gì vẫn còn chưa nói?
Mắt YunHo liếc vào một góc tối xa xa, nơi những tán cây sầm uất ôm trọn mọi thứ vào bóng tối, quai hàm khẽ đanh lại. “cậu có biết uống bia không?” anh điềm tĩnh nói, cứ xem như không hề cảm thấy cánh tay cậu đang run lên từng đợt.
Cậu nhìn anh, anh lại chỉ nhoẻn miệng thành một nụ cười như có như không, sau đó lại lặp lại câu hỏi “bia nhé?”
JaeJoong gật đầu, buông cánh tay đang giữ lấy tay anh. YunHo nhìn cậu, sau đó hất cằm về phía cửa hàng tiện lợi bên kia đường, rồi xoay người bước đi, ý nói anh sẽ đi mua bia rồi quay lại ngay.
Cậu gật đầu, chậm chạp tựa người lên mũi xe chờ đợi. Giây phút mắt anh chạm vào mắt cậu, JaeJoong đã nhớ ra, thì ra trong những giấc mơ có hai từ mà cậu đã rất muốn nói, nhưng dù cho cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thốt ra được “đừng đi…”
…
Shim Changmin ngồi trên chiếc xe màu đen đậu bên lề công viên vắng vẻ. Mắt cậu hờ hững nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, đột nhiên thật sự muốn hút một điếu thuốc trong thời tiết giá lạnh này. Cậu nhìn thấy chiếc xe chở mẹ kế của mình đỗ ở phía sau, bà ấy đang nói chuyện trên điện thoại, cậu theo thói quen cắn nhẹ lên ngón tay cái suy nghĩ.
Cậu nhớ rõ một năm trước một người phụ nữ xinh đẹp này xuất hiện một cách bí ẩn và đầy cuốn hút trong đời của cậu và ba mình. Người ba đã từng hứa với cậu, dù có chuyện gì đi nữa cũng sẽ không bao giờ hết yêu người vợ quá cố, sẽ không quên tình nghĩa với bà ấy để lấy một phụ nữ khác; cũng chính người ba đó một đêm nọ gõ cửa phòng cậu và nói trong nước mắt: ông muốn tái hôn! Và rồi chỉ ba tuần sau, người phụ nữ đó trở thành mẹ kế của cậu.
Một cách màu nhiệm, tất cả những công việc của công ty có sự tham gia của bà đều thành công ngoài mong đợi, điển hình là hai tháng trước, sự án khai thông đường hầm đó lại vô tình khám phá được những di sản của một triều đại bí ẩn. Chính bà ấy đã đề xuất dự án này lên chính phủ, và xin phép được làm chủ thầu. Chỉ sau mấy tháng bà ta xuất hiện, danh tiếng của tập đoàn MAX đã tăng lên gấp mấy lần. Điều này khiến Changmin vừa kinh hỷ vừa thắc mắc.
Nhưng điều làm cậu càng trở nên sợ hãi người phụ nữ này hơn là vì chính người đàn bà quá hoàn hảo, quá dịu dàng, quá tài giỏi này mấy hôm trước gọi cậu đến và nói cho cậu biết một điều:
“con có biết kiếp trước mình đã từng là một vị vua?”
Cậu không nhớ rõ lúc đó mình đã phản ứng như thế nào, chỉ biết bằng cách nào đó bà ấy đã giữ chân cậu lại để nghe đủ những câu chuyện hoang đường.
Bà ấy nói “quá khứ của kiếp trước đều không quan trọng, thứ quan trọng là những điều sắp tới…”
Và rồi bà ấy dẫn cậu đến buổi họp này, để cậu được chứng kiến người mà bà vẫn luôn miệng gọi là “kẻ vì cứu con mà đã phản bội cả thế giới này.”
Cậu đã trong thấy hắn, và hiện giờ kẻ đó đang băng qua đường, trên tay là một lốc bia. Ánh mắt sắc bén của hắn bắn thẳng về hướng hai chiếc xe của cậu và mẹ kế đang đậu trong bóng tối, lạnh lẽo và quyết liệt. Hắn bước đến trước cửa xe của bà ta, khom người khẽ nói điều gì đó, sau đó liền bước đi; trước khi đi ánh mắt đó lại lướt qua cậu.
Dù không hề nghe thấy, nhưng Changmin nhận ra những gì YunHo nói với mẹ kế của mình qua khẩu hình:
“hãy nhớ rõ, tôi là người nắm giữ nước cờ cuối cùng…”
Changmin khẽ rùng mình nhưng vẫn dõi theo cho đến khi YunHo quay trở lại chỗ người con trai kia đang đứng một mình cạnh chếc xe. Cậu nhận ra người đó là Kim JaeJoong, người đã vô tình khiến mọi thứ trở nên rối tung một nghìn năm trước. Changmin nhớ rõ gương mặt cậu ta đã tái đi, cả người run lên khi nhìn thấy cậu. Nhưng không chỉ có mỗi Kim JaeJoong mới cảm thấy bàng hoàng, bản thân cậu cũng đã rất bất ngờ khi nhìn thấy cậu ta. Kẻ đã chôn dấu những bí mật động trời một nghìn năm trước, chính là con người đẹp đẽ này sao?
Trong cuộc đối đầu chỉ mới diễn ra này, dù hiện tại mẹ kế của cậu hiện đang nắm trong tay lợi thế, Shim Changmin vẫn cảm nhận được rõ ràng một sức mạnh vô hình nhưng mãnh liệt từ Jung YunHo, anh ta sẽ bảo vệ những bí mật đó bằng mọi giá.
Điện thoại của cậu báo tin nhắn, Changmin lười biếng đưa mắt nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình “đến lúc con hành động rồi đó, con trai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro