Chương 2
Chương 2
Giật mình thức giấc lần nữa đã là chuyện của sáng hôm sau, JaeJoong chống tay ngồi dậy rồi cong người ôm gối. Dù rằng vẫn không biết mình đang ở đâu, nhưng đầu óc của cậu lúc này không có chỗ cho những suy nghĩ đó.
Giấc mơ đêm qua, sao lại chân thực đến như vậy? Cậu đưa tay ôm lấy ngực mình, điều chỉnh hô hấp.
Bước chân xuống cầu thang, cậu hít vào hương thơm dìu dịu của cà phê buổi sớm. Mọi thứ về căn nhà này đều khiến cậu cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
“tỉnh rồi sao?” giọng trầm đục vang vọng từ góc phòng khách. YunHo đang đứng cạnh khung cửa sổ, mắt hướng lên cầu thang nhìn cậu, trên tay là tách cà phê còn nóng hỏi. “hôm qua cậu ngất đi tôi đã chở đến bệnh viện, sau đó tự tiện chở cậu về đây. Cậu không bận tâm chứ?”
“bận tâm? Tại sao anh không chở tôi về nhà? Hoặc anh cũng có thể dùng điện thoại của tôi để gọi cho tài xế đến rước mà” cậu vừa nói vừa tự nhiên ngồi xuống sofa, vắt chéo chân, tay khoanh lại trước ngực.
Anh cũng bước tới, đặt tách cà phê xuống bàn nhỏ trước mặt cậu, cười đáp “cà phê nhé.” Nét lạnh lùng ban đầu đã được che đậy khéo léo bằng sự thân thiện giả tạo. Sau đó anh cũng đến ngồi đối diện cậu trên sofa.
JaeJoong nhìn tách cà phê mà mắt thiếu điều muốn lọt ra ngoài. Không phải muốn cậu uống thứ này chứ? Khi nãy không phải anh ta vẫn đang uống tách cà phê này sao?
Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, YunHo bật cười giải thích “tôi vẫn chưa uống đâu, tôi không uống cà phê. Tách này là pha cho cậu.”
Cậu hơi liếc nhìn anh nghi hoặc, nếu đã không uống cà phê thì tại sao lại có máy pha cà phê hiện đại ở trong nhà cơ chứ?
“máy pha đó là của vợ tôi, cô ấy thường uống cà phê vào buổi sáng” anh lần nữa tự nhiên trả lời câu hỏi trong đầu cậu, khiến JaeJoong miệng đang nhấp ngụm cà phê thực muốn phun trở ra.
Cậu quên mất, anh ta là người đã có vợ, đáng lẽ ra cậu phải chú ý ngay từ đầu chứ, căn nhà này có sự ấm ấp nhờ được chăm sóc của bàn tay người phụ nữ. Phòng bếp đầy đủ dụng cụ, sạch sẽ thoáng mát, bình hoa đặt trên bàn ăn, rèm cửa màu trắng tinh khiết, và cả dép đi trong nhà hình thú nhồi bông dễ thương…
“cô ấy đâu rồi?” sau vài giây, JaeJoong hồi phục lại tác phong cao quý, đưa tay nâng tách cà phê tiếp tục uống, hỏi bâng quơ, giả vờ không để tâm đến câu trả lời. Chậc, cà phê này sao lại khó uống đến như vậy.
“cô ấy vừa đi làm rồi. Cậu chuẩn bị đi, tôi sẽ chở cậu về” anh đáp.
Một nụ cười tinh nghịch vẽ ra trên gương mặt đẹp, cậu đặt tách cà phê xuống bàn rồi tiến đến đứng trước mặt YunHo, nụ cười tinh nghịch loáng cái đã biến thành nụ cười mị hoặc, ánh mắt đưa tình nhìn xuống anh “làm luật sư rảnh rỗi đến vậy sao? Anh không phải đi làm à?”
JaeJoong khom người, đưa tay nhẹ nhàng kéo tóc của anh ra sau tai, ngón tay không quên vẽ một đường dọc theo xương quai hàm nam tính “tôi thấy anh có vẻ rất quan tâm đến tôi, rõ ràng là biết nhà tôi nhưng sao hôm qua không chở tôi về mà lại chở thẳng về đây? Nhưng nói gì thì nói, cũng là tôi nợ anh lời cảm tạ” giọng cậu trầm bỏng, sau đó còn rướn người tới, ghé vào tai anh thì thầm
“hay là tôi lấy thân báo đáp nhé?”
Đầu mày cuối mắt đều là một bộ dạng câu dẫn, cắn lấy môi dưới, cậu đưa mắt xem phản ứng của anh.
Định sẽ dọa con người này một phen xem anh ta có thể trưng ra cái bộ dạng lạnh lùng này đến bao giờ. JaeJoong vốn luôn tự tin vào bề ngoài của mình, không những có sức hút tuyệt đối với phụ nữ, mà tác dụng của nó với đàn ông cũng không hề kém tẹo nào, để xem lần này cậu sẽ lột mặt nạ lạnh lùng của anh ra làm sao. Cười thầm trong lòng nhìn người đàn ông đang giương mắt nhìn mình, trong một thoáng cậu cảm thấy thật lạnh, nhưng lòng càng không tránh khỏi mong chờ được xem anh ta.
Một giây đó cứ như kéo dài đến tận cùng, JaeJoong khẩn trương đang định làm bước tiếp theo thì cánh tay đột nhiên bị kéo mạnh, mất thăng bằng, cậu ngã vào vòng tay đang mở rộng của ai kia. Há hốc trong hoảng hốt, cậu cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo của anh ta chạm vào môi mình, cả người phút chốc tê liệt.
Cảm giác có một cục nước đá chạy thẳng từ cổ họng xuống bao tử, như thể cậu đã bỏ quên, đã chờ đợi nụ hôn này từ lâu lắm rồi. Thay vì đùa giỡn với anh ta như ý định ban đầu, JaeJoong hiện tại chỉ có thể mở tròn mắt nhìn gương mặt phóng đại hết cỡ của người đàn ông đang hôn mình. Đôi môi lạnh lẽo đang dần ấm lên, mềm đi trước những ma sát. Nụ hôn dịu dàng, không sâu, ngoài môi chạm môi ra thì không có gì hơn nữa. Điều này khiến cậu sau một thoáng ngạc nhiên bổng trở nên bực mình.
JaeJoong chau này, há miệng, cắn lấy môi dưới của YunHo mút nhẹ nhàng. Người nọ khẽ run lên, cánh tay đang ghì cậu xuống cũng thả lỏng hơn, môi khẽ mở ra như thể nhẹ nhàng đáp lại. JaeJoong nhoẻn miệng cười, liếm liếm môi dưới vừa bị mình cắn mút rồi đưa tay ôm lấy đầu anh, cắn lên môi trên. Động tác dù chậm rãi nhưng không hề có suy tính, tất cả đều chỉ là làm theo bản năng, vừa hôn vừa thưởng thức. Chợt đôi môi đó hé mở, thứ mềm mại ẩm ướt nhẹ nhàng liếm trên môi cậu, một giây đó, cậu liền như kẻ đói khát càng ôm chặt lấy anh hơn, nghiêng đầu cuốn lấy lưỡi anh. Nụ hôn kéo dài đến bao lâu không ai trong hai người họ biết được. Chỉ biết đến lúc anh gom được chút lý trí cuối cùng để dứt cả hai ra thì môi cậu đã sưng đỏ lên, tóc anh thì rối bù còn tệ hơn lúc mới ngủ dậy.
JaeJoong xòe bàn tay, ngắm nhìn thứ ở trong tay mình, nói “tôi thích sợi dây cột tóc này của anh.” Đến lúc này cậu mới có cơ hội ngắm nhìn vật này kỹ càng, và nó là một thứ hết sức đẹp đẽ. Sợi dây lụa đỏ bóng mượt với những đường chỉ thêu phức tạp màu vàng óng, hết sức hoa mĩ.
Ánh mắt của anh thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó liền dời đường nhìn đi chỗ khác. Anh đẩy cậu sang một bên rồi chống tay đứng dậy. “tôi chở cậu về.” Trước khi bước đi, không quên lấy lại sợi dây từ tay cậu, nhưng không cột lên tóc nữa mà bỏ vào sâu trong túi áo.
Cậu ngồi ngẩn ra đó, không thấy được bàn tay nắm lấy sợi dây đặt trong túi áo của anh đang run lên bần bật…
…
Thì ra nhà của YunHo nằm ở ngoại ô cách trung tâm đến ba mươi phút lái xe, rất hợp với tính cách trầm tĩnh của anh ta, căn nhà nằm trong khu đồi biệt lập với thế giới bên ngoài, có những khu vườn, hàng cây xanh mướt và những thảm cỏ rộng rãi.
JaeJoong ngồi trên xe, mắt nhìn bâng quơ ra khung cảnh đường xá vắng vẻ bên ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí hoàn toàn đặt ra những câu hỏi liên quan đến người đàn ông đang ngồi ở ghế lái. Tại sao mình lại bị ngất đi? Tại sao anh ta lại chở mình về nhà? Tại sao chỉ mới gặp anh ta có một ngày mà lại bị cuốn hút đến như vậy? Tại sao những cổ vật trong bảo tàng cứ liên tiếp hiện lên trong tâm trí cậu? Và cả giấc mơ đêm qua…
“anh nói đã đưa tôi đến bác sĩ, vậy thì họ nói tôi như thế nào?” cuối cùng cậu quyết định đem thắc mắc ra hỏi.
“hạ huyết áp”
“vậy thì tại sao anh lại chở tôi đến nhà anh mà không chở tôi về nhà?”
“tôi không có thời gian để chạy đi chạy lại nhiều như vậy” anh đáp.
“anh biết gì về ba món đồ trong viện bảo tàng?”
Qua kính chiếu hậu, anh đưa mắt nhìn cậu cảnh giác “tôi không hiểu?”
“hôm qua tôi mơ thấy một giấc mơ kì lạ, trong đó anh mặc cổ trang, trên tay còn mang theo thanh kiếm đó…”
“chỉ là mơ thôi mà” chưa đợi cậu nói hết câu, anh đã lạnh lùng cắt ngang, ánh mắt anh khó chịu nhìn sang kính chiếu hậu ở hai bên.
“Nhưng giấc mơ có thể sinh động vậy sao? Tôi mơ thấy thanh kiếm đó đâm vào người mình… chỗ này, vẫn còn cảm giác đau…” cậu đưa tay ôm lấy ngực, biểu cảm đau đớn nhìn bàn tay trắng bệch của mình. “Nghĩ kỹ lại thì trước giờ tôi vẫn thường mơ thấy những giấc mơ tương tự như vậy…”
Ngay lập tức chiếc xe bị đạp thắng dừng lại một cách bất ngờ, đầu cậu theo quán tình va vào thành ghế của băng ghế trước.
YunHo vẫn ngồi đó, ánh mắt nhìn về con đường phía trước có lẫn nét hoang mang, hoảng sợ và cả một nổi đau khó tả. Anh hít thở sâu mất một lúc lâu, sau đó lại gài số, bắt đầu cho xe tiếp tục lăn bánh.
“có chuyện gì sao?” JaeJoong hỏi, chồm người về phía trước nhìn xem có phải anh ta đã cán phải con gì đó hay không, tại sao lại thắng gấp đến như vậy.
Anh không đáp, chỉ tập trung vào cú điện thoại mà anh vừa bấm số gọi đi, sau ba hồi chuông, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm hết sức êm tai “có chuyện gì vậy Yun?”
“10 giờ gặp nhau ở văn phòng của tôi được không?” anh khẩn trương nói, liếc mắt kiểm tra người đang ngồi ở băng ghế sau hiện đang đưa tay sửa sang lại mái tóc.
“được, Bo A cũng đã nói sơ lược chuyện đêm qua cho tôi nghe rồi, 10 giờ tôi sẽ đến gặp cậu” người đó nói rồi gác máy.
YunHo gỡ tai nghe bluetooth trên tai xuống, đăm chiêu nhìn dòng xe cộ đang dẫn trở nên đông đúc hơn trước mắt. Rốt cuộc Bo A đã có sai sót gì? Tại sao JaeJoong vẫn nhớ được những chuyện đó? Anh ngước mắt lên bầu trời xanh thẳm trên cao, đã gần trưa rồi nhưng ánh trăng non vẫn còn treo lơ lửng ở đó, mờ nhạt, mỏng manh như một gợn mây vô sắc.
Bất chợt nỗi sợ hãi dâng kín lòng, những hình ảnh của quá khứ không bao giờ có thể xóa bỏ lần nữa tái hiện trước mắt. Đâu chỉ có máu, đâu chỉ có tổn thương...
Không, bằng mọi giá anh nhất định phải ngăn chuyện đó xảy ra. Bàn tay trái vô thức đút vào trong túi áo, siết lấy sợi dây đỏ, như muốn níu lấy thứ lí do duy nhất khiến anh tiếp tục những chuyện mình đang làm, và cũng là thứ duy nhất anh giữ lại, từ một ngàn năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro