Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Chương 1

JaeJoong trở mình, chầm chậm mở mắt. Căn phòng rộng lớn xa lạ với những tấm rèm sẫm màu hiện ra trước mắt. Cậu bật người ngồi dậy, liền cảm thấy đầu óc choáng váng. “đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?” Xoay người quan sát nhìn xung quanh, cậu nhìn thấy cái đồng hồ treo tường đang chỉ 10 giờ 20 phút tối.

Căn phòng bày biện đơn giản và hiện đại, ngoài cậu ra không còn ai khác. Cậu thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi đưa tay xoa nắn thái dương. Cậu vẫn mặc trên người áo sơ mi và quần âu, áo vest thì được vắt ngay ngắn trên giá đặt cạnh cửa ra vào.

“đúng rồi, mình đã đến bảo tàng, và đã gặp người đó, Jung YunHo.” Ngã đầu trên gối, cậu chầm chậm nhớ lại những gì đã xảy ra.

Buổi sáng hôm đó…

JaeJoong mặc trên người bộ suit mắc tiền của Calvin Klein, mở cửa bước lên chiếc xe hơi màu đen tuyền đang chờ ở trước cổng lớn, cậu gật đầu xác nhận đích đến với tài xế rồi giơ tay kiểm tra đồng hồ. Còn ba mươi phút nữa là đúng lúc mở màn buổi trưng bày cổ vật ở bảo tàng quốc gia.  

Hai tháng trước, trong một lần cho nổ một hẻm núi để tiến hành xây dựng đường hầm thông đèo, các công nhân thi công đã vô tình phát hiện ra những cổ vật bị thời gian chôn vùi. Các chuyên gia khảo cổ từ khắp nơi trên thế giới đổ xô đến để chiêm ngưỡng, nghiên cứu và đưa ra rất nhiều giả thuyết liên quan đến nguồn gốc và xuất xứ của những món cổ vật. Có người cho rằng điều kiện của những thứ này còn quá tốt, chứng tỏ thời gian tồn tại của nó không quá lâu, nhiều lắm là ba trăm năm trước thôi. Có người lại nói, hoa văn và những kí tự trên đó chứng tỏ nó có niên đại từ hơn một ngàn năm trước. Một số học giả khác lại không đồng ý với điều trên, thậm chí còn đưa ra bằng chứng cho rằng một số loại đá quý được sử dụng có nguồn gốc từ Trung Quốc và Ấn Độ, rất có thể đây là đồ vật được mang từ nước khác sang trao đổi từ những năm trước công nguyên. Nhưng cho đến nay, chưa có một giả thuyết chính thức nào được xác nhận là chính xác.

Sau nhiều này nằm trong phòng nghiên cứu bị cân đo đong đếm, đến tận hôm nay những món cổ vật kia mới chính thức được trưng bày ra cho công chúng được chiêm ngưỡng và bình luận.

JaeJoong vốn không có hứng thú với những món đồ đồng đồ đá mà người tiền sử đã sử dụng, nhưng cậu phải thay mặt cho gia đình họ Kim danh giá đến tham dự lễ khai mạc, thế nên dù rất miễn cưỡng, chiếc xe Jaguar đen tuyền vẫn dừng lại trước lối vào dành cho khách VIP của bảo tàng. JaeJoong sửa lại cái nơ trên cổ áo rồi mở cửa xe bước xuống.

Buổi lễ khai mạc diễn ra một cách trang trọng và nhanh chóng, bởi những người có mặt ở đây đều chỉ trông đợi được nhìn tận mắt những đồ vật đang gây tranh cãi này. Đúng 10 giờ, đoàn người xếp hàng dài trước cửa bảo tàng quốc gia cuối cùng cũng bắt đầu chen chúc bước vào bên trong. JaeJoong cũng bước theo dòng người chán chường nhìn những thứ được bày biện bên trong lồng kín. Cậu định bụng sẽ đi một vòng ngắm một lượt, sau đó rời khỏi một cách âm thầm. Dù gì thì chiều nay lúc 2 giờ cũng có cuộc gặp gỡ với luật sư đại diện mới của công ty.

Nhưng khi chỉ còn vài bước chân nữa là đến cửa ra, một khung kính trưng bày thu hút sự chú ý của cậu. Không, đáng lẽ ra cậu đã không thể nhìn thấy nó, đáng lẽ ra cậu đã một đường đi thẳng đến lối ra; nhưng có một thứ gì đó vô hình, giống như một mùi hương, giống như một giọng nói, kéo ánh mắt của cậu hướng về khung kính đó.

Bên trong khung kính là ba món đồ vật được trưng bày cùng với nhau, bên dưới bảng chú thích dài ngoằng là một cái tên ngắn gọn “chiến binh cô độc.”

Một cây đàn tam thập lục đứt dây, thân gỗ đã sờn mục, gãy đôi, những sợi dây đàn ít ỏi còn lại là thứ duy nhất hàn gắn thân đàn lại với nhau, thứ gỗ bách niên tùng quý giá màu hổ phách óng ánh vốn có, trải qua bao lâu bị thời gian nhuốm màu cũ kĩ, tựa như khúc gỗ mục vô dụng, thế nhưng khi nhìn vào vẫn khiến người khác không khỏi trầm trồ. Hoa văn chạm trổ cầu kì trên thân đàn cho thấy nó vốn là một cây đàn rất đẹp, thân đàn thanh thoát, dây đàn dài mảnh, âm thanh nhất định phát ra rất trong trẻo.

JaeJoong tự hỏi, cây đàn quý như vậy đã từng gãy lên những khúc nhạc như thế nào, bất giác lại lòng thắt lại không hiểu được lí do.

Bên cạnh là một túi hương đã sờn cũ, kích cỡ nằm vừa gọn trong lòng bàn tay. Nhìn vào có thể đoán được, vốn dĩ túi hương có màu vàng, nhưng qua thời gian dài như vậy, hiện tại chỉ còn màu bụi đất. JaeJoong chau mày nhìn túi hương, sau đó đọc dòng chú thích được in nghiêng “theo hình quét dưới tia UV, trên một góc của túi hương vẫn còn lưu lại vết máu, có vẻ như người sử dụng túi hương đã bị thương.”

JaeJoong tiến đến gần hơn, mắt nheo lại muốn nhìn cho ra vệt máu đó, nhưng cậu không thấy được gì ngoài những vớ vải sờn rách để lộ mấy thứ hương liệu đã bị phân hủy bên trong. Cậu nhìn túi thơm đến ngây người. Vì lí do gì đó, trái tim cậu lại chùng xuống sâu hơn nữa, đầu óc trống rỗng nhìn sang thứ cuối cùng được đặt trong lòng kính.

Chỉ trong tích tắc cậu có cảm giác không khí trong buồng phổi đều bị rút sạch.

Trước mắt cậu là một thanh kiếm cổ bằng đồng vẫn còn khá nguyên vẹn, tay cầm bằng da, chuôi kiếm khắc hoa văn cầu kì, lưỡi kiếm dài, mảnh và hơi cong, thân kiếm chạm khắc những hoa văn cầu kì và lạ lẫm, nhưng điều đặc biệt nhất về thanh kiếm này đó chính là một viên ngọc phỉ thúy bị nứt nẻ được khảm trên chuôi kiếm. Ngọc phỉ thúy vẫn sáng trong màu xanh mát làm động lòng người, nhưng khi quan sát kỹ có thể nhìn thấy được những vệt màu đỏ mờ nhạt, như tơ máu trong mắt người vậy, đẹp ám ảnh.

Trên mặt thấy ươn ướt, đưa tay sờ thử, là nước mắt đầm đìa từ bao giờ. JaeJoong không khóc, chỉ là nước mắt cứ tuôn xuống không có lý do, không sao dừng lại được, trái tim bị bóp nghẹt đến mức tiếng nấc cũng không thể phát ra khỏi cổ họng được.

Cậu đứng đó, hai tay bấu chặt lấy lòng ngực, mặt kệ nước mắt cứ tuôn xuống gương mặt đẹp.

Giữa những cảm xúc bất ngờ trỗi dậy, trong thoáng chốc, cậu tin chắc mình đã nhìn thấy trên mặt kính trong suốt phản chiếu ánh mắt lạnh lùng của một ai đó. Hoảng hốt ngoảnh đầu, JaeJoong nhận ra từ nãy đến giờ chỉ có một mình cậu đứng ở đây. Những người còn lại vẫn đang tập trung ở những nơi khác, không ai chú ý đến nơi này, như thể không ai có thể trông thấy nó vậy.

Cậu hít thở thật sâu lướt nhìn xung quanh rồi lại hướng ánh mắt về phía thanh kiếm cổ kia, ánh mắt lạnh lùng đó lại lần nữa hiện lên trên nền kính. Cậu nhắm chặt mắt rồi mở ra, chầm chậm xoay đầu…

Anh ta đã đứng đó được bao lâu rồi? Rõ ràng lúc nãy khi mình quay lại không hề trông thấy ai cả.

Người đứng ở phía đối diện đang tựa người trên bức tường trống trải, hai tay đặt trong túi áo khoác dài đến gối, cả người đều là một màu đen. Mái tóc lãng tử dài chấm vai, nụ cười như có như không, gương mặt điển trai với những đường nét rõ ràng, nam tính; cuốn hút và huyền bí. Sợi dây buộc tóc màu đỏ trên tóc anh là thứ duy nhất nổi bậc trên tổng thể màu đen xa cách, cậu vừa quan sát vừa mường tượng đến một con quạ đen tuyền nhưng lại đeo một sợi chỉ đỏ trên cổ. 

Người đó nhếch miệng, kéo khóe môi lên thành một đường cong lạnh lẽo, bước một bước tiến về phía cậu “có phải là cảm thấy rất trống trãi?”

Cậu nhướng mày trước câu hỏi của anh, ra vẻ ngờ vực.

Anh hất cằm về phía khung kính trưng bày ở phía sau “nhìn những thứ đó, có phải cảm thấy trống trải?”

Cậu không vội quay đầu nhìn, lại mở to mắt nhìn hắn, có hơi bất ngờ, phần nào đó trong cậu dường như đã bị cuốn hút bởi sự lạnh lùng và giọng thì thầm trầm đục của người này.

Khẽ gật đầu một cách máy móc.

Người đó liền bật cười, tiếng cười giòn giã nhưng lại mang âm sắc âm trầm, cứ như là cười tự trào.

“anh cũng có cảm giác như vậy đúng không?” câu hỏi buông xuống trước khi cậu kịp suy nghĩ.

Anh ngưng cười, lại tiến về phía trước vài bước, tay đặt trong túi áo khoác rút ra, đặt trên mặt kính, đôi mắt mông lung nhìn vào những thứ được trưng bày bên trong, môi lại cong lên thành một nụ cười khó lí giải.

“đúng vậy… rất trống trải.” một giây đó thời gian ngừng lại xung quanh cậu, sợi dây cột tóc màu đỏ dài trên tóc anh thu hút  hết mọi sự chú ý của cậu, vừa lạ vừa quen.

Nhưng rồi một giây sau đó, cánh tay còn lại trong túi áo cũng được rút ra, anh xoay người đối diện với cậu, nụ cười xã giao hiện diện trên đôi môi, nhưng ánh mắt lại không hề cười, cánh tay hướng về phía cậu, nụ cười hướng về phía cậu, đôi mắt chú mục vào mắt cậu

“hân hạnh được gặp cậu Kim JaeJoong, đáng lẽ chiều nay mới chính thức gặp nhau, nhưng dù sao thì … tôi là luật sư đại diện mới của tập đoàn DBSK, Jung YunHo..”

Mất hết vài giây cậu mới ý thức được những gì hắn nói, lúng túng chìa tay ra để anh bắt lấy. Điều bất ngờ là bàn tay đó đặt trong túi áo lâu như vậy nhưng tại sao vẫn lạnh đến lạ lùng. “hân hạnh được gặp anh..”

“có muốn ăn gì đó trước khi chính thức vào bàn công việc chính không?” buông khỏi tay cậu, anh lịch thiệp đề nghị, vẻ lạnh lùng trước đó đã biến mất hoàn toàn.

Cậu gật đầu, nhìn xuống đôi giày da đen sáng bóng của mình, thật không thể tiếp tục nhìn vào đôi mắt sâu thâm thẩm đó nữa.

Cả hai nối bước rời khỏi bảo tàng không lâu sau đó, trước khi rời đi, JaeJoong vẫn kịp ngoảnh đầu lại nhìn khung kính trưng bày đó một lần nữa. Có phải hay không từ hướng này, nhìn có vẻ như những vệt máu từ viên ngọc bích đang tuôn xuống lưỡi kiếm, ma mị đến ám ảnh…

Nhà hàng Purple Line nằm ở góc ngã tư trên đại lộ sầm uất, chỉ cách bảo tàng quốc gia mười phút lái xe. Giờ cơm trưa hôm nay xuất hiện hai nhân vật hết sức đặc biệt. Một người là quý tử của dòng họ Kim quyền quý, người còn dù không biết là ai nhưng khí chất cao ngạo kia rõ ràng không phải là người tầm thường. Hiện tại hai người ngồi ngay ngắn đối diện nhau, phong thái hoàn toàn khác biệt. Kim JaeJoong xiêm y chỉnh chu sang trọng, khí chất cao quý hiện rõ trong từng động tác. Người còn lại, Jung YunHo, cả người là một màu đen bí ẩn, thần thái ung dung, lạnh lùng và xa cách.

Trong khi người mặc đồ đen vẫn chăm chú quan sát đối phương thì người còn lại rõ ràng là đang cố gắng né tránh ánh nhìn đó bằng mọi cách.

“ba tôi đánh giá rất cao khả năng của anh” JaeJoong nói, tay và mắt đều chăm chú vào tách cà phê nóng hỏi đặt trước mặt.

“tôi biết.”

“những tài liệu cần thiết về DBSK và giấy tờ sở hữu bất động sản…” JaeJoong nhớ đến tập tài liệu dày cộm đặt ở  trong chiếc cặp mà cậu đã quên ở trong xe.

“những thứ đó chủ tịch Kim đều đã gửi cho tôi hết rồi, cậu không cần bận tâm” mắt anh vẫn chăm chú nhìn cậu, từ đầu đến cuối đều không nhìn đi chỗ khác.

JaeJoong chau mày lộ vẻ bất bình “thế thì ba tôi còn muốn tôi gặp anh để làm gì?”

Ánh mắt anh hạ xuống chỗ ngón tay mình đang vẽ từng vòng trên miệng tách cà phê, sau đó lại nhìn cậu, thản nhiên đáp “là tôi đề nghị được gặp cậu”

“anh muốn gặp tôi?” mày của JaeJoong nhướng cao, đến lúc này cậu mới để ý đến bàn tay và ngón áp út đeo nhẫn của anh. Chiếc nhẫn cưới màu bạc nạm kim cương, thì ra anh ta đã có gia đình rồi. Không hiểu sao cậu lại mất hết hứng thú tiếp tục cuộc trò chuyện này. 

“là để xác nhận một số chuyện” giọng anh vẫn trầm đều, mang âm điệu sâu lắng, như thể những gì anh sắp nói sau đây là một tin buồn vậy.

Xác nhận điều gì? JaeJoong tự hỏi nhưng vẫn không nói ra, cậu nhấp ngụm cà phê chờ đợi lắng nghe anh tiếp tục. Có gì đó về con người này khiến cậu cảm thấy hết sức quen thuộc, lại đồng thời cũng khiến cậu hết sức sợ hãi, nhưng cậu không thể phủ nhận sức hút của anh ta đối với bản thân là hết sức mạnh mẽ, từ lúc anh xuất hiện cậu không thể tập trung suy nghĩ điều gì cả.

“không cần bận tâm đâu. Tôi đã xác nhận được rồi” – anh chóng tay lên bàn đẩy người đứng lên, chìa một bàn tay đến trước mắt cậu vẫn đang ngồi thắc mắc “hôm nay rất vui được gặp cậu, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”

JaeJoong đưa mắt nhìn bàn tay đẹp với những ngón thon dài trước mặt, rồi lại nhìn đến tách cà phê vẫn còn chưa được đụng vào của anh “anh thật khó hiểu.” cậu bâng quơ buông xuống một câu, ngó lơ bàn tay đẹp đó.

Anh cười haha, thu hồi bàn tay lại, đút vào trong túi áo khoác, trước khi xoay người bước đi vẫn kịp để lại một câu “cậu vốn chưa từng muốn hiểu.”

Hình ảnh ba món cổ vật trong bảo tàng hiện lên trong tâm trí, đầu bổng chốc đau như búa bổ, trước mắt mọi thứ trở nên tối sầm, những âm thanh hỗn loạn nổi lên cũng một lúc, cậu một tay ôm lấy đầu, tay còn lại hướng về phía cái bóng lưng đang dần rời xa của người mặc đồ đen, mắt chỉ kịp nhìn thấy màu đỏ đến ám ảnh của sợi dây buộc tóc, mọi thứ chìm vào bóng tối…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro