Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 4

Ném thẳng cái gối vào mặt Yunho, Jaejoong lúc này mới gào lên:

"Anh là thằng điên! Đồ ngu!"

"Bất đắc dĩ thôi mà! Cậu cũng yếu tim nhỉ! Mặt tái mét!" – hắn chụp lấy cái gối, nhếch mép cười và nhảy lên giường nằm.

"Thôi dẹp đi!" – Jaejoong cáu tiết, giựt lại cái gối và nằm phịch xuống giường – "Ngủ, gần sáng rồi!" – nói rồi cậu úp mặt xuống gối và nhắm tịt mắt, mặc kệ Yunho ngồi cạnh giường thở dài.

Trời gần sáng. Chắc hẳn đã 3 giờ, chạy xe đi xa không có đèn cũng tốn khá nhiều thời gian. Hai cái xác đã quăng đi rất xa, ở con sông nào đó không rõ, hắn không rành khu này.

____________Flashback_______________

"Jaejoong!" – hắn kêu lên khi thấy cậu mất đà té ngửa ra sau.

Tiếng kêu của hắn làm kinh động hai tên đặc vụ. Chúng ngưng tay và nheo mắt nhìn.

"Jung Yunho!" – một tên có vẻ đã nghiên cứu rất kỹ hình ảnh của hắn la lên.

"Tử tù hả?" – tên còn lại ngây thơ hỏi.

Rồi bất kể, hắn lao vào chúng và bắt đầu đánh tới tấp. Jaejoong thậm chí không thèm ngồi dậy, cậu nằm trên bãi cỏ và nhìn Yunho tham chiến. Hắn chạy ra đây làm gì chứ?

Trời khá tối, cậu cũng nhìn không rõ lắm nên không hiểu hai bên đang ẩu đả kiểu gì. Để xem, có đến 7 phần là Yunho thua, hai tên đặc vụ đó tuy mới vào nhưng rất khá.

Tích tắc.

Một tên ngã xuống ngay sát cạnh cậu. Ngỡ ngàng, Jaejoong bật dậy săm soi. Một tên nữa lập tức gục xuống ngay đó. Cả hai tên đều bị con dao của chính mình ghim giữa yết hầu.

Cậu ngước mắt lên nhìn Yunho đầy sững sờ. Người hắn không dính một chút máu, kể cả máu của đối phương. Gương mặt vô cùng bình thản, đang khẽ mỉm cười nhìn cậu.

Những nhúm cỏ dính máu lập tức được nhổ đi, may là không quá nhiều và nó khá thưa. Hai cái xác được thảy lên xe và chở đi trong đêm tối mịt, không đèn, thật nhẹ.

Chỉ khi về đến nhà cậu mới hoàn hồn và gào lên với Yunho. Nhìn cái mặt bình thản của hắn khiến cậu buồn nôn. Không phải vì cậu sững sốt bởi hắn giết người. Chỉ là nghĩ đến việc hắn làm lộ ra chuyện cậu để hắn tá túc, rồi kế hoạch được giết hắn một cách công khai đổ bể, cậu đã không nén được giận dữ. Bao năm trời sống ở đây, ngày nào cũng giống như nhau, phải khó khăn lắm mới có thứ làm cậu cảm thấy thú vị, nhất quyết phải giữ Yunho đến cùng.

____________End flashback_____________

Hôm nay lại là một ngày nghỉ phép khác của Jaejoong.

"Cậu làm chức vụ gì mà nghỉ phép hoài thế?" – Yunho vừa nhai bánh mì vừa hỏi.

"Trực theo ca thôi, sáng nay tôi đi làm rồi còn gì." – Jaejoong trả lời một cách thờ ơ – "Hôm nay đi chứ?"

"Để chiều hẵng đi." – Yunho trả lời – "Nó hay ở nhà vào buổi chiều. À này, có ai biết gì về chuyện tối qua chưa?"

"Chưa! Vài ngày nữa xác nổi lên thôi, lo gì!" – cậu ngồi xuống ghế và bắt đầu bữa trưa với khúc bánh mì gấp đôi khúc của Yunho.

"Jaejoong này!" – Yunho đã ăn xong phần ăn của mình, nhìn cậu hỏi – "tên đội trưởng ấy, tên thật là gì? Kangta chắc hẳn là mật danh."

"Anh biết làm gì?" – Jaejoong nhướn mắt nhìn hắn dò hỏi – "Giết người à?"

"Không, tôi thấy hắn quen quen, hình như khá giống với một tên cảnh sát ngày trước tôi biết."

"An Chil Hyun."

"Ồ, vậy không phải rồi. Người tôi quen tên An Seung Ho cơ!" – Yunho tỏ vẻ gật gù – "Cậu biết hắn là cảnh sát loại gì không? Rất giống cậu đấy! Tuy là cảnh sát, nhưng tôi thấy đi làm sát thủ lại hợp hơn."

"Tôi không giết người bừa bãi." – Jaejoong đứng dậy bỏ vào phòng – "Tôi giết người hợp pháp."

Yunho không nói gì, khẽ mỉm cười và đứng dậy đi theo Jaejoong. Cậu nói cậu muốn ngủ một chút.

"Ngủ đi, tôi canh nhà cho." – hắn cười.

"Chứ không phải một tiếng sau cũng lăn ra ngủ theo hả?" – Jaejoong nhướn mắt hỏi, tỏ vẻ chọc quê.

"Tùy thôi à!" – hắn phì cười.

Dạo gần đây, tức là sau vụ đêm qua, cậu và hắn có chút thân mật hơn trước. Jaejoong không còn giữ khoảng cách nhiều với hắn nữa, cậu bắt đầu chủ động nói chuyện và trả lời hắn nhiều hơn. Yunho có cảm giác như Jaejoong đang níu kéo hắn lại vậy. Theo suy đoán của hắn, Jaejoong chắc hẳn chỉ vì cảm thấy hắn thú vị và không muốn lãng phí một tuần ít ỏi hắn ở đây.

Jaejoong ngủ. Say. Mái tóc bạch kim lòa xòa úp lên má khi cậu nghiêng đầu khiến gương mặt Jaejoong trở nên hiền hòa hơn. Thói quen ngủ của cậu là hai tay nắm chặt, hắn để ý điều đó từ lần đầu tiên thấy Jaejoong ngủ. Một dạng thủ thế tự bảo vệ.

"...Hyung... đừng!" – đột nhiên Jaejoong kêu lên, mắt nhắm nghiền, trán cau lại.

"Ồ, cậu ta nói mớ kìa!" – Yunho thích thú buột miệng.

"Hyung.... đừng!" – Jaejoong lại thều thào, hai tay nắm chặt và quơ lung tung.

Yunho im lặng đứng nhìn, nheo mắt lại quan sát.

"Em... không phải... không phải..." – cậu lại tiếp tục thều thào – "... Không phải... Heejoon... không phải..."

Heejoon? Hình như hắn đã nghe tên này ở đâu thì phải. À, đó là tên mà Kangta đã nhắc. Tên đội trưởng ấy đã làm gì cậu đến nỗi ám ảnh vào giấc mơ thế này?

Đột nhiên, hắn cảm thấy bức bối. Đồ chơi của hắn đã bị ai đó nhúng tay vào phá rối khiến hắn khó chịu. Hắn chụp tay cậu lại và siết mạnh. Nhưng Jaejoong vẫn không tỉnh, cậu tiếp tục nghiêng đầu và thều thào những tiếng gì đó, mồ hôi chảy ra như tắm, trán cau lại, mặt tỏ vẻ sợ hãi.

"Young Woung...!" – một cái tên nữa lại bật ra khỏi miệng Jaejoong khiến Yunho điên tiết. Cái tên hắn thấy trong nhật ký của cậu.

Bất thình lình, chính hắn cũng không kịp hiểu hành động của bản thân, hắn đột nhiên ghì tay Jaejoong xuống và kề sát mặt nhìn thẳng vào đôi mắt nhắm nghiền của cậu.

"Dậy đi!" – hắn nghiến răng.

Jaejoong không tỉnh. Miệng vẫn bật ra những tiếng "Young Woung" đầy thảm thiết.

"Cậu mơ cái quái gì vậy?" – hắn thì thầm – "Dậy ngay cho tôi!" – hắn nhìn chăm chăm vào mắt Jaejoong dù biết điều đó hoàn toàn vô tác dụng.

Những cái tên thay phiên nhau vang lên thật nhỏ khiến hắn bất giác không kiềm chế được. Yunho cũng là một cái tên, hắn lại đang là sự quan tâm của cậu, vậy mà không có tên hắn.

"Jung Yunho!" – vẫn đè hai tay cậu xuống giường, hắn thì thầm, mắt tóe lửa.

"Jung Yunho!"

"Jung Yunho!"

"Nói đi! Jung Yunho!"

....

"Young... Woung...!" – hoàn toàn không đếm xỉa đến từng tiếng gằn của hắn, Jaejoong lại kêu tên Young Woung.

Hắn điên tiết, buông tay Jaejoong ra và đột nhiên đưa tay lên siết cổ cậu.

"Jung Yunho!" – hắn lập lại.

"Jung Yunho!"

"Jung Yunho!"

Càng nói, tay hắn siết càng chặt hơn theo từng âm được phát ra. Cái siết của hắn khiến Jaejoong khó thở, cậu bừng tỉnh và tung chân đạp thẳng vào bụng hắn. Yunho mất đà, té bật ra sau. Ngay lập tức, Jaejoong ngồi nhỏm dậy và thở hổn hển, trợn mắt nhìn Yunho đầy ngỡ ngàng.

Yunho thậm chí không đứng dậy, vẫn ngồi tại chỗ và ngước mắt nhìn cậu. Lại ánh mắt đó. Jaejoong cau mày. Chuyện gì đã xảy ra? Ánh mắt lần trước hắn dùng để ép cậu phải ngủ. Đưa tay xoa cổ, Jaejoong cau mày nhìn hắn đầy cảnh giác. Đôi mắt không chút thần sắc cứ xoáy vào cậu khiến tim cậu đập mạnh hơn bình thường.

"Anh điên à?" – Jaejoong nói lớn để phá tan bầu không khí im lặng đồng thời trấn áp nỗi sợ của mình.

"Cậu mơ thấy gì vậy?" – hắn vẫn ngồi đó, nhìn cậu và hỏi.

"Mặc kệ tôi chứ! Anh tính giết tôi đấy hả?" – Jaejoong bực tức hỏi.

"Đâu nào, tôi thấy cậu mớ có vẻ khủng khiếp quá nên giúp cậu tỉnh lại thôi." – hắn thản nhiên trả lời – "Nếu làm cậu đau thì xin lỗi nhé, tôi nhất thời không nghĩ ra được cách nào hơn."

Thái độ thản nhiên đầy khiêu khích của Yunho làm Jaejoong chột dạ và dè chừng. Chắc hẳn hắn bị ức chế tâm lý gì đây.

"Anh sao vậy?" – cậu tỏ vẻ quan tâm – "Tôi đâu có để anh thiếu ăn đâu." – cậu hối hả hỏi – "Hay anh cảm thấy tù túng? Hay nôn nóng quá việc được giết tên kia? Hay sợ chết rồi?"

Một tràng câu hỏi dồn dập của Jaejoong tuôn ra khiến hắn phì cười.

"Không. Ban nãy cậu nằm mơ gì vậy? Cậu kêu tên Young Woung đến mấy lần."

"Thật không?" – Jaejoong trợn mắt hỏi.

"Thật. Kêu tên An Chil Hyun, tên Heejoon, mà lại không có tên tôi." – hắn đứng dậy, tiến đến gần Jaejoong và mỉm cười.

"Kêu tên anh làm gì?" – Jaejoong nhướn mắt hỏi.

"Tôi đang sống chung với cậu mà, có gì kêu cứu thì phải kêu tên tôi chứ, còn hơn là tên một kẻ đang ở Mỹ, một kẻ mấy thuở mười khi mới đến đây, và một kẻ đã chết rồi."

Câu nói của hắn khiến Jaejoong cau mày:

"Anh đọc nhật ký của tôi à?"

"Ừ!"

Jaejoong không nói thêm, đứng dậy và bước ra mở cửa:

"Từ giờ trở đi, cấm anh bước chân vào đây, cút ra ngoài!"

"Cậu trong này, tôi ngoài đó, nói sao nghe?" – hắn nhăn nhở nhìn.

"Tường mỏng, không cách âm, anh có thì thầm ngoài đó thì trong này vẫn nghe. Cút ra cho tôi!" – Jaejoong đanh giọng lại.

Hắn mỉm cười, đủng đỉnh bước ra khỏi phòng. Jaejoong sập cửa lại.

Yunho đến trước tấm cửa kiếng một chiều và hỏi:

"Thấy tôi không?"

"Thấy!" – bên trong vọng ra tiếng Jaejoong.

"Ồ, hóa ra tường mỏng thật, tôi nghe rất rõ đấy." – hắn cười nhăn nhở – "Vậy tức là trong đó cũng nghe được rõ ngoài này. Hèn chi mấy bữa coi phim thật sướng mắt."

"Im đi!"

"Jaejoong à! Cậu đang đứng chỗ nào vậy?"

"Trước cửa sổ, đang nhìn gương mặt tởm lợm của anh."

"Gương mặt tôi làm cậu hứng thú à?" – hắn tiếp tục mỉm cười.

"Trông anh bệnh quá!" – giọng Jaejoong vang lên đầy vẻ dè chừng.

Trông hắn bệnh thật. Cậu đứng bên trong nhìn ra ngoài tấm kính và tưởng chừng như muốn nôn đến nơi. Kiểu cười nhăn nhở của hắn làm cậu thấy khó chịu, hắn trở nên nguy hiểm hơn thường lệ, vượt khỏi tầm kiểm soát bình thường làm cậu bất an. Jaejoong bắt đầu nghi ngờ về việc 16 tên kia chết mà không có sự dính líu của hắn.

"Jaejoong à!" – hắn lại nói, nhìn thẳng vào tấm gương.

"Đừng kêu tên tôi nữa, gớm quá!" – cậu hét lên.

"Tôi ở chung nhà với cậu lâu vậy, cậu phải kêu tên tôi chứ!" – hắn áp sát mặt vào tấm kính, giọng đục ngầu.

Jaejoong im lặng. Hôm nay hắn làm sao thế này? Cậu trân trối nhìn hắn.

"Tôi sẽ làm cho cậu phải gọi tên tôi." – hắn lại nói, không cần biết cậu có nghe không – "Tôi biết cậu đang nhìn mà. Ban nãy cậu ngủ, tóc phủ xuống mặt." – hắn áp mặt gần hơn vào tấm kính – "Tóc bạch kim làm da cậu trở nên nhợt nhạt hơn là trắng đấy Jaejoong à."

"Mặc xác tôi!" – Jaejoong bực tức đập tay vào cửa sổ.

"Nhưng tôi thích thế." – hắn mỉm cười, vẫn nói, bằng chất giọng đục ngầu đầy nguy hiểm đó – "Rất thích! Tôi thích màu bạch kim của tóc cậu. Thích màu nhợt nhạt trên da cậu. Tại sao nhỉ? Chắc vì... trông cậu như chẳng hề tồn tại trên đời này..."

"Im đi!" – cậu đập tay vào cửa kính một lần nữa, mặt đối mặt với Yunho.

"Cậu đâu có quá khứ phải không? Chỉ có hiện tại thôi. Tương lai? Cậu dám chắc mình có không?" – hắn lại mỉm cười, nhìn thẳng vào tấm kính như xuyên qua nó và trực diện với ánh mắt cậu – "Cậu phải trân trọng hiện tại chứ. Gọi tên tôi đi!"

"Câm đi!" – cậu gằn giọng – "Anh điên à?"

"Ừ, điên mất rồi! Tại cậu không gọi tên tôi đấy. Tại cậu ngủ để tóc phủ mặt mình. Lúc ngủ, trông cậu chẳng mạnh mẽ như lúc thức. Hai tay nắm lại thủ thế, trông như một con cún con bị bỏ rơi vậy. Nhỏ bé, xinh xắn và yếu ớt." – hắn tiếp tục giữ nguyên ánh mắt nhìn vào kính và thì thào.

"Tôi không yếu ớt." – giọng Jaejoong đanh lại đầy nguy hiểm.

"Thật không?" – nhưng vẫn không nguy hiểm bằng con người đang đứng trước tấm kinh một chiều và thì thầm – "Cậu phải thấy được mình lúc ngủ đi, mỏng manh lắm đó. Làm cho người ta nổi tà tâm. Hèn chi cậu cứ phải dính vào những chuyện không hay. Cậu thường để người ta thấy mình ngủ lắm à?"

"Không, anh im đi!" – Jaejoong cảm thấy sợ hãi. Quả thật, ngày trước cậu rất hay ngủ tại sở làm. Cậu ghét hắn.

"Đừng để ai thấy mình ngủ nữa. Mà... nhất là tôi." – hắn nheo mắt mỉm cười – "Tôi là người..."

Hắn im, không nói nữa, nhếch mép và bất ngờ đưa lưỡi ra liếm lên tấm kính kéo một đường dài từ đoạn ngang miệng cậu lên trên. Rút lưỡi vào, hắn lại nhếch mép nở một nụ cười nguy hiểm:

"Là người rất dễ nổi tà tâm." – rồi hắn quay đi ngồi lên ghế và nhâm nhi một lon bia trong tủ lạnh.

Tiếng liếm kính của hắn nghe nhớp nháp khiến cậu bất giác rùng mình. Cảm giác như ban nãy hắn đã liếm mặt mình thật làm cậu rợn người. Jaejoong không hề nghĩ mình đã chứa một tên nguy hiểm và bệnh hoạn đến vậy trong nhà. Cậu chốt khóa cửa lần nữa và ngồi phịch xuống sàn thở dốc. Hắn không cảm thấy gớm khi liếm tấm kính đó sao? Ở phía hắn thì sẽ trông như tự liếm bản thân vậy.

Jaejoong rùng mình một lần nữa và chạy lên giường đắp chăn lại. Có lẽ cậu sẽ ngủ một giấc cho tròn, ban nãy mơ gì không nhớ chính xác, nhưng rõ ràng những gì xảy ra nãy giờ với cậu đủ để thành một cơn ác mộng.

"Ngủ đi! Chắc để ngày mai cậu nghỉ phép hẳn rồi đi thực hiện công chuyện cũng được." – giọng nói trầm đục của hắn đột nhiên vang lên – "Nhớ gọi tên tôi nhé, Jaejoong!"

Cậu lại rùng mình và kéo chăn kín đầu.

Gió bên ngoài thổi qua những cây liễu rũ xào xạc, đầy đáng sợ. Tiếng liễu làm cậu thấy yên lòng hơn dù cho nó có kinh hoàng đến đâu. Liễu rũ, có lẽ là thứ duy nhất làm cậu thấy bình lặng.

Tiếng liễu đưa đều cũng dần làm cậu chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ màu trắng bạch kim.

******************************

Chiều tối. Từ trưa đến giờ không rõ Jaejoong có dậy hay chưa nhưng cửa phòng vẫn đóng im lìm, khóa chặt.

Hắn thở hắt ra. Có quá sớm khi để lộ mặt thật như vậy không nhỉ? Chắc không. Hắn chỉ có một tuần để sống và hưởng thụ, mọi chuyện đều không gọi là sớm được. Jaejoong có nhốt mình trong phòng không, hắn không quan tâm. Vấn đề quan trọng là nếu cậu ta không ra thì hắn không thể lấy mì trong phòng được. Mà nếu không lấy mì được, hắn sẽ chết đói. Vấn đề chỉ có nhiêu đó.

"Jaejoong à~~~!" – hắn rên rỉ – "Dậy chưa? Tôi ngủ được mấy giấc rồi đó!"

Im lặng.

"Jaejoong à~~~~~~!" – hắn kéo giọng vừa dài, vừa lớn hơn.

Im lặng.

"Joongie...."

"Im đi, gớm quá!" – bên trong phòng ngủ phóng ra một tiếng thét.

Hắn khẽ mỉm cười.

"Đói... Tôi đói rồi!" – hắn lại dài giọng, đứng dậy và đập nhẹ vào cửa.

"Đói...!"

"Đói...!" – cứ một tiếng "đói" là một tiếng đập.

Cho đến khi Jaejoong gào lên:

"Im đi, từ từ tôi lấy mì cho anh."

Hắn thôi không đập cửa nữa, dựa hẳn người vào mép tường và nhếch mép cười, nhìn chăm chăm vào cánh cửa gỗ.

Cánh cửa gỗ e dè xịch mở. Nhanh như cắt, hắn luồn chân qua khe cửa và chặn lại không cho cậu dập cửa. Một tay chống lên mép tường, miệng nhếch mép cười, chân luồn qua khe cửa, một tay thò vào trong và giựt cậu ra, trông hắn không khác nào một kẻ vừa bắt được một con thú nhỏ và hí hửng xem xét nó.

Tay trái rõ ràng không phải tay thuận của hắn nhưng cái giựt người lại khiến cậu chúi nhủi về phía trước. Hắn dùng chân còn lại đạp cửa ra. Cậu bây giờ đang đối diện với con quái thú đáng sợ nhất trong đời. Hắn lại nhếch mép.

"Cậu làm cho tôi ăn chứ?" – hắn hỏi cậu bằng một giọng trầm khàn, không đục ngầu như trước kia.

"Không!" – Jaejoong nhướn mắt nhìn.

"Tại sao? Bình thường vẫn làm tôi ăn mà! Jaejoong à ~~...!"

"Đừng gọi tên tôi nữa!" – cậu khẽ rùng mình, cố sức giựt tay ra khỏi tầm kiểm soát của hắn.

"Nãy giờ tôi không được ngủ, mệt mỏi. Mà khi tôi mệt mỏi thì không kiểm soát được hành động của mình đâu!" – hắn vẫn siết chặt tay Jaejoong, mỉm cười – "Như đã nói, tôi là người rất dễ nổi tà tâm đấy!"

"Tôi có ngủ trước mặt anh đâu!" – cậu gân cổ gào lên.

"Nhưng lúc buồn ngủ thì tôi không phân biệt cậu thức hay nhắm mắt đâu!" – hắn nhẹ nhàng nói – "Đói sắp xỉu rồi đây....!"

"Thôi dẹp đi! Tôi làm cho anh ăn là được chứ gì!" – Jaejoong cáu tiết, giựt mạnh tay và vùng vằng bước ra khỏi phòng.

Hắn buông tay cậu, khẽ mỉm cười trong khi cậu bực tức thảy gói mì lên bếp.

"Ai là chủ nhà hả?" – Jaejoong tức tối nghĩ – "Tôi là người cưu mang anh cơ mà!"

Những ý nghĩ đó vẫn nằm trong đầu cậu, không thành tiếng. Jaejoong hiểu, trong thời gian này không nên nói gì nhiều. Jung Yunho hiện nay đã trở thành một con quái vật cần huấn luyện lại. Chuyện gì đã xảy ra trong lúc cậu ngủ cơ chứ? Sao hắn lại thay đổi nhiều đến vậy?

Chuyện gì xảy ra vậy? Hắn không rõ. Hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại phản ứng mạnh với Jaejoong như thế. Nhưng, có một điều hắn chắc chắn, rằng hắn ghét tất cả những cái tên phát ra từ miệng Jaejoong mà không phải là tên hắn.

Hắn nằm dài trên bàn, mắt chăm chăm dõi theo từng hành động của cậu. Jaejoong cũng cảm thấy nhột nhạt khi Yunho cứ tia ánh nhìn theo, kể cả khi cậu đưa tay lên gãi mũi thì hắn cũng biết.

Đập tô mì một cách thô bạo xuống bàn làm nước sóng sánh đổ ra gần hết, Jaejoong hất mặt:

"Đó, ăn đi! Ăn cho hết nghe chưa!"

Yunho khẽ cười, cầm đũa bắt đầu ăn. Miếng đầu tiên vừa đặt vào miệng đã làm hắn thấy đất trời xoay chuyển. Cay! Cay xé lưỡi. Hắn nhăn trán lại, nhưng không nói gì và tiếp tục ăn cho hết tô mì Jaejoong vừa nấu, khẽ mỉm cười lần nữa.

"Tôi... không ăn cay được đâu...!" – hắn ngước lên nhìn Jaejoong một cách thảm thiết. Hắn bò lại tủ lạnh lấy nước uống, loạng choạng. Trong khi đó Jaejoong nhìn hắn bằng một ánh mắt hí hửng và khoái trá.

Yunho bắt đầu không giữ được thăng bằng, hắn loạng choạng xoay ngang xoay dọc rồi bấu lấy tay Jaejoong:

"Tôi... kh..ông... ăn cay được... bị... b..uồn... ngủ... và...s..ay!" – hắn cố hết sức nói.

"Đừng có xạo, ai lại say ớt bao giờ?" – cậu chun mũi.

"Có... tôi!" – hắn cứ níu chặt lấy tay Jaejoong và nói.

Rồi tích tắc sau, hắn lăn đùng ra sàn, bất tỉnh.

"Này!" – Jaejoong ngạc nhiên, cúi gần mặt xuống vỗ vỗ vào má hắn hỏi – "Này, làm sao thế? Say thật hả?"

Im re. Hắn bất tỉnh thật sự.

"Aissshhhh!" – Jaejoong càu nhàu, cậu không nghĩ chọc hắn một chút lại phiền phức đến thế này.

Bực bội, cậu thô bạo lôi hắn đi xềnh xệch vào phòng ngủ và thảy lên giường rồi chống tay ngồi thở hổn hển. Hắn nặng như một con gấu. Nhìn bề ngoài có vẻ như ốm đói lắm, nhưng không phải thế, xương hắn nặng cũng phải 7 tấn rưỡi chứ chẳng chơi, còn thịt mỡ này nọ cân lên chắc cũng được 2 tấn phẩy 5.

Hắn ngủ. Nhìn gương mặt ngủ ngon lành của hắn làm cậu nhớ lại chuyện ban nãy, điên tiết, Jaejoong giơ tay tát thẳng hai cái vào cái mặt đang ngáy pho pho trên giường.

Tát xong, cậu ngửa mặt lên trời cười phá lên, khoái chí.

"Jae Jae à.....!" – đột nhiên hắn rên rỉ.

Cậu giật bắn. Lại một biệt danh mới cho cậu, Jaejoong nhăn mặt khó chịu. Hắn nói mớ, tay chân quờ quạng một hồi khiến cậu hoa mắt, Jaejoong gạt tay hắn sang một bên. Vậy mà hắn vẫn tiếp tục quơ quào. Rồi... bất thình lình, hắn bật dậy choàng tay qua cổ cậu và giựt người cậu xuống giường, nằm đè lên, mắt vẫn nhắm nghiền.

"Anh..." – Jaejoong ngỡ ngàng kêu lên.

Hắn... ngủ. Lại ngủ, ngủ như chết. Và cái thân gấu của hắn đè hẳn lên người Jaejoong, úp mặt vào ngực cậu và ngủ ngon lành. Jaejoong mặc một chiếc sơ mi trắng và một vài nút đầu tiên được cởi sạch. Mặt hắn ịn thẳng lên ngực cậu, đầu đôi lúc còn ngọ nguậy.

"Xê... ra!" – Jaejoong vừa đẩy vừa hét như để lấy sức đạp hắn ra, nhưng vô dụng, hắn nặng hơn cậu nghĩ. Tỉ lệ xương – thịt bây giờ được chỉnh lại là 14 tấn rưỡi và 5 tấn phẩy 5.

"Jae Jae à...!" – hắn lại tiếp tục nói mớ – "Ăn mì...!"

Và lời nói đi đôi với hành động, chữ "mì" vừa phát khỏi miệng hắn là lập tức cậu thấy ngực mình ươn ướt.

"AAAAAAA!" – cậu gào lên hoảng hốt.

Hắn đang cắn ngực cậu.

"Tôi cắt lưỡi anh bây giờ!" – cậu gào lên một lần nữa và cố sức đẩy hắn ra.

"Mì... mì..." – hắn tiếp tục mớ và nhai ngực cậu ngon lành.

Đẩy không được, Jaejoong đập mạnh vào lưng hắn, đẩy đầu hắn ra khỏi ngực mình. Làm đủ thứ mà vẫn không suy suyển, Jaejoong bắt đầu cảm thấy sợ thật sự.

"Đừng ăn nữa...!" – cậu gào lên.

Hắn vẫn nhai.

"Đừng... ăn nữa!" – cậu rối – "... uống nước đi, hết mì rồi!" – cậu đột nhiên la lên mà thậm chí không hiểu mình đang nói gì.

Câu nói đó xem ra lại hiệu quả, hắn ngưng nhai ngực cậu, thay vào đó lại mớ:

"Nước... nước... uống nước!"

Jaejoong thở phào không được 2 giây, hắn đã... liếm lấy ngực cậu. Rồi tỉnh bơ thều thào:

"Nước... nước!"

"Không... không phải chỗ đó....!" – đến lượt Jaejoong quơ quào tay chân, cậu đưa tay đánh mạnh vào đầu hắn.

"Vậy chỗ nào?" – đột nhiên, hắn nhỏm dậy, nhìn cậu bằng một con mắt ráo hoảnh, không chút đờ đẫn.

Jaejoong trợn mắt nhìn hắn.

"Đã nói là tôi dễ nổi tà tâm... mà hơn nữa..." – hắn nhếch mép cười, nói bằng một giọng đục ngầu – "Lại khó kiềm chế!"

"Chát!" – Jaejoong tát thẳng vào mặt hắn.

"Chậc, chưa gì trong vòng 10 phút đã bị ăn 3 cái tát!" – hắn giả bộ thở dài – "Cuối cùng thì tôi đã hiểu được vì sao hồi nãy tôi nổi điên."

Jaejoong nheo mắt ý dò hỏi.

"Đương nhiên không phải vì tôi không kiềm chế được, cũng chẳng phải vì tôi dễ nổi tà tâm." – hắn nhếch mép.

"Chứ anh nổi điên vì cái gì?" – Jaejoong tò mò, thắc mắc, quên hẳn việc cậu đang trong tình thế nguy hiểm.

"Vì Kim Jaejoong." – hắn nghiêm mặt – "Tôi muốn uống nước." – hắn khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên môi cậu.

Mặt Jaejoong tái xanh. Cậu vùng dậy nhưng không được. Hắn đè tay cậu xuống và hạ đầu liếm môi cậu thật nhẹ.

Cậu phải gọi tên tôi đi, Jaejoong!

Chỉ nhiêu đó, hắn buông tay cậu ra và nhếch mép cười rồi quay ra ngoài, khép cửa phòng.

"Ngủ ngon, Jaejoong!" – hắn nhẹ nhàng nói khi đứng ngay cửa – "Tôi no rồi!" – và trước khi đóng kín cửa, hắn liếm nhẹ môi mình, mỉm cười.

Trời tối, nhưng chưa khuya. Đèn tắt. Trong phòng một mình, cậu gần như bị đóng băng. Trong bao năm làm đặc vụ, chưa một ai uy hiếp được Kim Jaejoong. Trừ hắn.

Trong tích tắc, cậu không muốn chơi nữa, cậu không muốn giữ hắn lại nữa. Cậu sợ. Trời tối. Liễu xào xạc. Jaejoong không thể nhắm mắt được dù tiếng liễu cứ vang đều bên tai.

Tại vì...

Môi cậu vẫn còn ướt.

*************************************

Có một buổi chiều tà...

Lượn lờ trôi trong hồn ta man mác

Ta hối hả đưa tay gom nắng nhạt

Kéo vào phòng kết bạn với chiều hoang...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro