Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 11

Ngày hôm nay Kuma sẽ lại đến và đem theo đoạn phim cho Jaejoong kiểm tra. Như thường lệ, cả Yunho lẫn Jaejoong đều dậy rất sớm.

"Hôm nay hắn có mời uống café thì cứ uống nhé!" – Yunho dặn dò một cách nghiêm túc.

Jaejoong nhướn mắt nhìn hắn một lúc rồi phì cười, chỉ tay vào tủ thuốc:

"Thuốc kích thích ở nhà có sẵn mà." – cậu hất mặt lên, tỏ vẻ không sợ gì cả.

"Hừ, rồi hôm nay tôi sẽ bắt cậu phải tự nguyện nhảy lên giường, và bò xuống đất khi tôi muốn đó." – hắn nhếch mép cười.

"Còn lâu." – Jaejoong hí hửng – "Tôi chẳng việc gì phải lên giường, mà đã lên giường rồi thì không đời nào xuống đất."

Phải rồi, sáng nào cũng vậy, cũng là Jaejoong không cảm thấy sợ gì và sau đó là một màn cứng người đến không nói được. Hôm nay cậu nhất quyết phải trả đũa cho bằng được, ít nhất một lần chiếm thế thượng phong. Nhà của cậu cơ mà, có gì lại phải chịu chèn ép như thế?

Jaejoong soi kỹ từng chi tiết trên đoạn phim coi từ điện thoại của Kuma, rồi khi đoạn phim kết thúc, cậu ngước lên hỏi:

"Anh dựng lại đoạn này tốn nhiều thời gian không?"

"Mất 1,2 ngày." – hắn tỉnh bơ – "Sao cậu biết đó là giả? Tôi nghĩ mình đã làm đúng theo cảnh ngày hôm đó rồi cơ mà."

"Hừ, thật nhảm nhí! Tôi nhìn tôi thì phải biết chứ." – cậu nhếch mép.

"Nhưng người khác nhìn vào thì không biết đâu." – hắn cất điện thoại vào túi, mỉm cười nhẹ – "Đi vào vấn đề chính nhé, cậu bây giờ quyết định chính thức quen với tôi hay muốn để đoạn phim này được truyền bá rộng rãi?"

"Anh không nghe câu "Miễn cưỡng không có hạnh phúc" à?" – cậu thản nhiên đối đáp – "Chỉ cần đụng chạm thể xác thì đâu nhất thiết phải quen nhau, đúng không?"

"Tôi không phải thuộc dạng chỉ cần thể xác của cậu." – Kuma dựa người vào ghế và nhìn cậu, rành mạch nói – "Làm rõ chuyện này nhé, tôi trước nay không chen vào cậu vì nghĩ cậu yêu Kangta, nhưng mọi chuyện đột nhiên đổi ngược lại và trở nên quá thuận lợi đối với tôi như vậy thì làm sao tôi đứng nhìn được nữa? Thời gian tới, chỉ cần cậu hợp tác, tôi sẽ cố hết sức để làm cậu có một chút cảm xúc với tôi, trước mắt là vậy."

"Không cần đụng chạm gì gì à?"

"À..." – hắn nhoẻn miệng cười, để lộ chiếc răng khểnh – "Có chứ. Nhưng không cần đi vượt mức an toàn cho cả tôi và cậu. Chỉ cần một chút thôi."

Jaejoong bước đến gần Kuma và đưa tay lên vuốt nhẹ mặt hắn, hỏi:

"Một chút như vậy thôi hả?"

"Ừm.... ừm..." – hắn bối rối.

"Vậy thì được." – Jaejoong nhếch cười, cậu đang suy nghĩ không rõ trong phòng Yunho có nhảy dựng lên không.

Mà rõ ràng là có. Hắn ngồi bật dậy ngay khi cậu bước đến gần Kuma. Nhưng đương nhiên hắn phải nén giận không manh động. Một phần vì trực giác của tên này khác với Kangta, Kuma tỉnh táo và lý trí, không bị tâm thần, mọi giác quan đều nhạy.

"Tóm lại là... ngày mai cậu đi chơi với tôi được chứ?" – hắn đề nghị thẳng – "Hôm nay tôi không được nghỉ."

"Hôm nay tôi được nghỉ." – Jaejoong trả lời như trêu tức Kuma.

"Cậu thì sướng rồi, được đặc cách sau cái chết của Kangta." – hắn thở dài – "Còn tôi vẫn phải bò ra làm việc đây. Chưa bắt được tên tử tù. Vậy, mai đi chơi?"

"Không. Ngày mốt anh đến đây chơi thì được, tôi không có hứng thú đi đâu khỏi nhà cả." – Jaejoong nhún vai.

"Ừm... vậy thì tôi đến đây chơi..." – hắn thở dài đứng lên – "Tôi quên đem bia cho cậu rồi, với lại bây giờ phải đi làm, kẻo trễ mất."

"Đi đi!" – Jaejoong nói, tuy giọng thản nhiên nhưng vẫn không giấu được vẻ hí hửng.

Hắn nhoẻn miệng cười chào cậu và bỏ ra ngoài. Chỉ chờ có thế, cậu khóa kín cửa và kiểm tra xem thứ mình cần còn trong tủ bếp hay không, một thứ quan trọng để trả đũa Yunho.

Yunho bước ra, thản nhiên, không giận dữ. Hắn ngồi xuống hỏi:

"Phim giả hả?"

"Ừ." – cậu cũng tỏ ra bình thản – "Nhìn là biết. Vậy làm sao đây?"

"Hắn cũng giỏi đó chứ!" – Yunho mỉa mai – "Tên này khác Kangta, khó chơi hơn, hắn tỉnh táo quá."

Jaejoong im lặng không nói. Còn Yunho thì vẫn tiếp tục xỉa xói Kuma:

"Cái thứ đặc vụ gì mà răng lại khểnh, má phính, đầu thì chỉa thế kia." – hắn liên tục nói như để xả ra hết bực tức ban nãy khiến hắn phải ngồi bật dậy trong phòng – "Lại còn đòi đem bia với đi chơi..."

"Này!" – Jaejoong hí hửng cắt ngang, tuy vậy, giọng cậu lạnh băng – "Mắc gì anh nhắc đến tên đó hoài vậy?" – Jaejoong giả bộ bực tức – "Sao? Cảm thấy hắn bình thường và tỉnh táo quá nên thích rồi hả?"

Yunho trố mắt lên nhìn cậu không hiểu lý do gì Jaejoong lại nổi điên lên như thế, hắn chớp mắt vài cái rồi đứng dậy nhìn cậu:

"Cậu sao thế?" – hắn hỏi, suy nghĩ rằng đáng ra người bực là hắn mới đúng.

Jaejoong nhìn hắn không chút cảm xúc, cậu nhếch mép:

"Tôi tưởng anh hứng thú với hắn. Tôi tưởng anh thích lấy chỗ của tôi mà tiếp chuyện với hắn?" – cậu nói, giọng lạnh băng, mặt đanh lại – "Hay anh thích đến mà đề nghị với hắn rằng anh tự nguyện chứ không cần đến $50 một giờ?"

Yunho trợn mắt lên nhìn cậu. Hắn không giận, chỉ cảm thấy mắc cười và khó hiểu. Không rõ ai đã gieo vào đầu cậu cái ý nghĩ ấy để mà cậu lên mặt với hắn hiện giờ. Cười thì không thể cười được, mà giận thì cũng không xong, tự nhiên hắn thấy bối rối, không biết nên thể hiện thế nào cho đúng với tâm trạng mình.

Đột nhiên, Jaejoong nắm lấy mép áo và giựt hắn vào góc tường, nói:

"Hay bây giờ tôi với anh chơi một trò chơi đi." – mặc cho hắn đứng đó, cậu bình thản bước lại tủ lấy một cây súng ra – "Trò chơi mang tên... tên... tên... này, trò gì mà ngày xưa người ta bỏ một viên đạn vào rồi thay phiên nhau bắn ấy... cái gì... Nga..."

"Cò quay Nga." – hắn thở hắt ra, nén cười.

"À đúng rồi!!!!" – Jaejoong hí hửng reo lên, nhưng ngay phút sau cậu lại lạnh băng nói – "Tôi và anh chơi như thế, nếu tôi trúng đạn thì anh tự do đi tìm Kuma mà không cần đến $50 một giờ, nếu anh trúng đạn thì coi như tôi thỏa mãn ý nghĩ được giết anh."

"Jaejoong này, tôi không hiểu cậu đang..."

"Im đi!" – cậu gắt và lên đạn – "Anh muốn bắn tôi trước hay anh trước. Hay để tôi làm ví dụ nhé!"

Cậu hươ qua hươ lại cây súng trước mặt hắn và đột nhiên bóp cò, cây súng chĩa thẳng vào mặt hắn. Jaejoong tái mặt.

Cạch.

Chết tiệt, có 6 viên đạn, mà bây giờ mình lỡ bắn hắn trước rồi làm sao?

Yunho khẽ nhướn mắt nhìn cậu, dù không giỏi về súng nhưng theo như hắn nhớ thì loại súng này có 6 lỗ đạn, mà thay phiên nhau bắn, cậu đã bắn hắn trước thì kết thúc viên cuối cùng sẽ là cậu. Hay loại súng này có 7 viên mà hắn không biết nhỉ?

Jaejoong vẫn cố tỏ ra bình thản, nói:

"À, thấy chưa, tôi bắn viên đầu tiên không có đạn." – cậu từ tốn đưa cây súng lên đầu mình và bóp cò.

Cạch.

Hắn thở phào.

"Tôi không hiểu sao cậu lại chơi trò này, nhưng ngừng đi thôi, tôi không hề có ý..." – hắn lên tiếng.

"Anh sợ mình trúng đạn à? Sợ trúng đạn rồi thì không đi tìm Kuma được chứ gì?" – cậu nhây ra, chĩa súng vào giữa trán hắn và bóp cò.

Cạch.

Yunho bắt đầu lo, hắn sợ cậu trúng đạn hơn là hắn trúng. Rõ ràng ban nãy hắn đã cố kiềm chế không làm gì cậu, vậy mà tại sao bây giờ lại bùng phát thế kia? Yunho lo lắng nghĩ không biết cách nào thì làm Jaejoong dừng lại được. Hắn lại không rõ súng có cả thảy bao nhiêu lỗ đạn.

Cạch.

Một tiếng nữa vang lên khi chĩa vào đầu cậu, Yunho tái mặt và thở phào ra khi thấy viên đạn vẫn chưa xuất hiện. Lượt này sẽ đến hắn, làm ơn hãy ra viên đạn đó đi.

Cạch.

"Jaejoong!" – hắn kêu lên – "Súng có mấy viên đạn vậy?"

"6." – cậu bực dọc trả lời, đến lúc này Jaejoong vẫn chưa nghĩ ra làm sao để lần chĩa súng cuối cùng là vào hắn.

Nãy giờ hắn sợ trúng đạn đến tái mặt rồi, cậu nghĩ thế. Nhưng... viên cuối cùng này...

Jaejoong chĩa súng vào đầu mình, chơi liều.

"Ồ, anh hên nhỉ!" – cậu nhếch mép – "Viên cuối cùng là của tôi rồi, vậy thì cứ tự do mà đi..."

Cậu lên đạn. Yunho trợn tròn mắt lên. Cậu sắp bóp cò. Nhanh như cắt, hắn chụp lấy tay cậu và chĩa nòng súng về phía mình. Hắn nhắm nghiền mắt lại, nghe tiếng cậu bóp cò ngay khi hắn giựt được tay cậu và chĩa súng về phía hắn.

.....................................

Cạch.

Cạch? Không phải "đoàng" à?"

Hắn ngạc nhiên nghĩ, mở mắt ra. Súng không có đạn. Jaejoong cười toe:

"Hà, sợ chưa!" – cậu thảy khẩu súng lên bàn rồi hí hửng – "Cho chừa cái tật hôm qua dám làm tôi bị tái phát cơn đau bao tử. Sợ chết chứ gì! Chắc anh tưởng anh sắp bị trúng đạn đến nơi rồi chứ gì!" – cậu cười phá lên khoái chí.

Yunho thở hắt ra, á khẩu nhìn Jaejoong. Hắn đã tưởng rằng cậu nghĩ quẩn mà tự tử đến nơi rồi chứ. Jaejoong vẫn đang rất hứng khởi vì đã trả đũa được hắn. Trong khi hắn thì vừa tái mặt khi nghĩ Jaejoong sắp chết trước mắt vì một lý do nhảm nhí nào đó mà ngay hắn cũng không rõ.

"Cậu lừa tôi!" – khó khăn lắm hắn mới lên tiếng được.

Jaejoong nhướn lông mày nhìn hắn đầy châm chọc.

"Không ngờ anh cũng sợ chết dữ!" – cậu khoái chí nói.

"Cậu lừa tôi!" – hắn lập lại, giọng đục đi.

Jaejoong cảm thấy có chút vấn đề. Cậu đứng dậy mỉm cười:

"Lâu lâu anh thua tôi một lần cũng không sao mà! Đừng nhỏ mọn vậy!"

"Cậu lừa tôi." – hắn lại nói, giọng đục ngầu.

Không chờ thêm một giây phút nào, Jaejoong hấp tấp chạy biến vào phòng ngủ và khóa chốt cửa thật chặt.

"Là tại anh hôm qua quá đáng thôi!" – cậu vọng ra, hí hửng khi thấy mình an toàn trong phòng.

"Jaejoong à," – hắn không còn cố ý đục giọng đi nữa, kêu tên cậu bằng một chất khàn trầm – "Tôi nhịn cậu mấy bữa nay rồi. Hôm nay tôi không đảm bảo an toàn cho cậu nữa đâu. Cậu dám chọc giận tôi!"

"Làm gì được ở ngoài đó cứ làm đi!" – cậu mỉa mai, bước đến tủ bàn cạnh giường và lục lọi tìm xem có thứ gì thú vị để chơi hay không, trả thù được hắn, cậu đang rất hứng chí.

Cạch.

Một tiếng động vang lên khiến cậu giật bắn. Cửa mở ra, hắn lù lù bước vào. Jaejoong hốt hoảng nhảy tót lên giường, kéo chăn đắp lên tận miệng, sững sờ hỏi:

"TÔI KHÓA CỬA RỒI LÀM SAO ANH VÀO ĐƯỢC?"

"Tôi chưa nói cậu nghe à? Mấy cái khóa này thì ăn nhằm gì với tôi chứ!" – hắn nhếch mép cười đểu – "Làm sao tôi lại làm gì ở ngoài kia trong khi cậu lại ở đây được."

"Này này...." – Jaejoong sợ hãi lên tiếng, sao mọi chuyện lại tự nhiên đảo ngược thế kia – "Tôi với anh chơi trò chơi nữa nhé! Bây giờ chơi.... cá sấu... không lên bờ nhé... trên này là bờ, cá sấu không được lên đây, khi nào tôi thò chân xuống thì anh được quyền bắt. Còn giường là bất khả xâm phạm." – Jaejoong hốt hoảng đề nghị.

Yunho từ tốn khép cửa lại và tiến đến gần giường, nhìn cậu, lắc đầu rồi thở hắt ra:

"Jaejoong à. Tôi lớn rồi, không thích chơi mấy trò con nít. Cậu tìm ra trò gì người lớn hơn đi."

"À... anh không thích cá sấu chứ gì, cá mập vậy!" – Jaejoong khổ sở nói – "Hay cá trê... hay cá... anh thích cá gì?"

"Tôi thích chơi trò người lớn cơ!" – hắn giả bộ xịu lông mày xuống nhìn cậu – "Mà cá gì đi chăng nữa thì con cá đó cũng không chịu nổi khi thấy cậu tự nguyện lên giường nằm đắp chăn chờ sẵn thế này."

Rồi không đợi Jaejoong cù nhây thêm, hắn cũng nhảy phóc lên giường. Jaejoong tái mặt, lồm cồm bò về mép bên kia giường để bước xuống. Nhưng không kịp rồi, hắn đã bắt được cậu.

"Cá phải ở dưới nước, không được lên bờ!" – cậu hốt hoảng gào lên.

"Đó là trò chơi cậu tự dựng nên chứ tôi đã đồng ý tham gia đâu!" – hắn nhếch mép, đồng thời lột phăng cái áo trên người ra.

"Không công bằng, phải chơi theo luật chứ!" – cậu lại la lên.

"Ừ, luật của tôi." – hắn cười đểu.

Rồi hắn mặc kệ cậu, dùng sức mạnh của mình mà hắn đoan chắc rằng Jaejoong không thể nào bì kịp để giữ cậu một chỗ. Hắn lấy các mép chăn và quấn chặt người cậu lại. Mặc cho Jaejoong vùng vẫy thì lúc sau cậu cũng trở nên tròn như một cục bông. Chiếc chăn không dày lắm nhưng trắng toát quấn quanh người cậu, chỉ chừa từ cái mũi trở lên trông cậu dễ thương tệ. Còn Yunho? Hắn đang kẹp cậu ở giữa hai chân mình và ngồi hẳn lên người cậu.

Jaejoong cố rướn đầu ra khỏi tấm chăn và năn nỉ:

"Yunho à... tôi sẽ không chơi vậy nữa!"

Bây giờ thì hắn thấy Kim Jaejoong đầy ma lực của hắn đã biến mất, chỉ còn một con mèo bông đang nằm trước mặt và tròn mắt năn nỉ hắn.

"Trễ rồi, cậu đánh thức con người thật của tôi dậy rồi, Jaejoong à ~~~!" – hắn kéo dài giọng đầy đểu cáng.

"Yunho...... tôi gọi tên anh này, thả tôi ra đi...!" – cậu sợ hãi nói.

"À, cậu gọi tên tôi!" – hắn vẫn ngồi lên người con mèo bông của hắn, mỉm cười – "Nghe cũng thích đấy chứ, cứ gọi đi!" – hắn trơ trẽn nói.

Hắn vẫn kẹp cậu giữa hai chân, quỳ thẳng lên và bắt đầu... bắt đầu...

"ANH ĐỊNH LÀM GÌ VẬY?" – Jaejoong gào lên.

"À, đang cởi dây nịt." – hắn thản nhiên trả lời.

Yunho đang mở khóa dây nịt của hắn. Rồi hắn nhếch mép cười, lôi tuột chiếc dây nịt da ra khỏi lưng quần. Hắn đã không mặc áo, dây nịt lại vừa bị kéo ra, quần của hắn như thể sắp tuột đến nơi vậy.

"ĐỪNG CÓ CỞI QUẦN TRƯỚC MẶT TÔI!" – Jaejoong nhắm tịt mắt lại, gào lên.

"Cởi quần?" – hắn ngạc nhiên hỏi – "Ồ... Jaejoong à... ra là cậu cũng đang nghĩ đến chuyện cần nghĩ sao?" – hắn nhếch mép nói – "Tôi chỉ cần cái dây nịt để trói cục bông này lại, vậy mà cậu đã nghĩ đến chuyện cởi quần rồi."

Jaejoong á khẩu, nhìn hắn đầy khổ sở. Hắn mỉm cười và dùng dây nịt trói cục bông lại.

"Tôi thích trình tự hơn là ào ào..." – hắn nhoẻn miệng cười đầy gian xảo – "Chuyện cậu vừa nghĩ thì một chút nữa... chờ một chút nữa thôi..."

"TÔI KHÔNG CHỜ GÌ CẢ. ĐỒ CHẾT TIỆT! ĐỒ BIẾN THÁI!" – Jaejoong bực tức gào lên.

"Trông cậu ấm thật!" – hắn nhìn cậu, cười.

Rồi hắn nằm xuống trên người cậu và ôm chặt.

"Không chỉ ấm mà còn êm nữa!" – hắn nói, nhắm mắt lại và dụi đầu vào đống chăn trên người Jaejoong, hưởng thụ.

"NÓNG NÓNG NÓNG!" – cậu gào lên.

Hắn ngẩng mặt lên nhìn cậu, mắt tròn xoe hỏi:

"Nóng à? Chậc, tôi cũng nghĩ thế, để tôi cởi bớt đồ cho cậu vậy."

Nói là làm, hắn quỳ thẳng dậy rồi tháo lỏng dây nịt đang quấn chặt lấy Jaejoong, thò tay vào trong chăn.

"Cái nút chỗ nào nhỉ?"

"Cái tay của anh, Yunho, chết tiệt, không, không phải chỗ đó!" – cậu gào lên khi hắn thò tay vào mò mẫm tìm cái nút áo.

"Chắc dây nịt chặt quá!" – hắn nghiêm túc nói, cởi phăng cái dây nịt ra và một lần nữa lại thò tay vào trong chăn – "Trong này có vẻ vui, chắc tôi cũng vào đây chơi thử!"

"Quỷ tha ma bắt anh đi, Yunho!" – chưa bao giờ cậu kêu tên hắn nhiều như vậy, còn mặt hắn thì cứ bơ bơ ra.

Dây nịt tháo ra, cộng với việc tay Yunho cứ ngọ nguậy trong chăn làm vòng chăn nới lỏng ra rất nhiều. Chỉ chờ có thế, Jaejoong thục gối lên lưng hắn và hất chân đạp mạnh hắn xuống đất.

Bị tấn công bất ngờ, Yunho không kịp kiểm soát, hắn té xuống đất và đập mạnh đầu vào cạnh bàn ngủ sát giường.

Jaejoong thở phào khi thấy mình thoát khỏi một tên điên. Cậu nằm thẳng người ra và bực tức nói:

"Tôi không giỡn với anh nữa đâu đó. Anh còn làm thế một lần nữa thì tôi sẽ giết anh, nghe không tên tử tù kia?"

Im lặng.

"Này, anh giỡn mặt hả, trả lời đi!"

Im lặng.

"Yunho!" – cậu quay sang nhìn, thấy hắn nằm bất động dưới sàn – "Đừng có giả bộ, tôi không mắc lừa anh đâu. Tôi..."

Cậu đột nhiên im bặt khi thấy từ trán hắn máu đang rỉ ra. Jaejoong tái mặt ngồi bật dậy nhìn cho rõ.

"Yunho?" – cậu khẽ hỏi.

Vẫn bất động.

Cậu hốt hoảng bước xuống giường mà quên bỏ chăn ra, chân vừa chạm đất bước đến bước thứ hai thì đã vấp ngay chính cái chăn đó mà té nhào, đập mặt vào giữa bụng hắn, đau điếng.

Chấn động bụng làm Yunho đột nhiên tỉnh dậy. Hắn mở mắt ra và thấy Jaejoong vẫn chưa thể ngồi dậy do quá đau, hơi thở cứ nhịp đều ngay bụng hắn. Hắn nhoẻn cười và tiếp tục nhắm mắt.

Jaejoong ngồi dậy được, cậu đạp chăn ra và lầm bầm chửi rủa, đỡ đầu Yunho và gọi:

"Ê này.... Yunho..."

Im lặng.

Cậu đưa tay tát mấy cái vào mặt hắn. Vẫn bất động. Cậu đưa một ngón tay lên mũi hắn, không có dấu hiệu của hô hấp, tim đập yếu và do quá hoảng sợ nên cậu nghĩ rằng nó đã ngừng đập.

"Yunho, đừng chết, tôi không giỡn với anh đâu." – cậu hốt hoảng tát thêm mấy cái nữa.

Hắn nhắm nghiền mắt, nghĩ rằng sẽ không tha cho cậu vào tối nay, vì cậu tát đau quá thể.

Jaejoong mặt tái xanh, lôi Yunho vào phòng tắm, cho dựa người vào thành bồn tắm và bắt đầu xả nước, cầm vòi sen xịt thẳng vào mặt hắn. Từ lạnh đến nóng khói mờ cả mặt kiếng.

Nhịn thở là một trong những thứ Yunho tự hào, hắn tiếp tục giả chết. Nước xịt đến ướt cả người cậu lẫn hắn, hắn vẫn bất động.

"Chết rồi à?" – cậu thẫn thờ nói.

Cậu không xịt nước nữa, thả vòi sen xuống và mặc cho nước chảy, khói bốc lên nóng hổi. Đầu Yunho dựa vào thành bồn, tay chân thả lỏng, mặt như thể đã chết thật rồi, trông rất thanh thản.

Chết rồi, hắn chết thật rồi! Là tại mình.

Cậu thừ người ngồi nhìn hắn một lúc, rồi thôi không nhìn nữa, cậu dựa vào thành bồn tắm sát ngay bên cạnh hắn và thần người ra. Jaejoong nhìn quanh quất, hôm qua hắn và cậu làm bể kiếng vẫn chưa dọn dẹp. Jaejoong với tay lấy một mảnh kiếng lên săm soi.

"Yunho à," – cậu bắt đầu lên tiếng – "không phải là anh chết vì lý do nhảm nhí này chứ? Không phải là.... vì tôi đó chứ?" – giọng cậu trở nên vô cảm.

Khói mù mịt. Cửa phòng tắm lại đóng, hơi hầm và oi nồng và bức bối.

"Lần đầu tiên tôi gặp anh trong rừng..." – cậu tiếp tục nói – "Lúc đó tôi chỉ cảm thấy rằng anh có chút thú vị, sẽ là đồ chơi tiêu khiển của mình. Nhưng khi đem anh về đây rồi, thì tôi thấy gần như là ngược lại vậy." – cậu dựa đầu vào vai hắn – "Anh gần như thao túng được tôi rồi."

Cậu im lặng, đưa mảnh kính lên và rạch một đường trên cánh tay, rỉ máu.

Vết rạch đầu tiên, để nhớ về lúc tôi gặp anh.

"Có lẽ lần đầu tiên tôi sợ anh là đêm anh đã tính bóp cổ vì tôi nói mớ gì đó thì phải." – cậu tiếp tục – "Rồi sau đó nữa, kể cả vào ngày mưa trái mùa, tôi đã không kiểm soát được mình, nói nhảm nhí gì đó. Tôi đã sợ anh sẽ đối xử thô bạo với tôi như anh vẫn thường hăm dọa. Nhưng không, anh chẳng làm gì cả. Vào đêm đó, tôi biết rằng... thế giới của tôi và Han Young Woung đã biến mất. Vì anh trân trọng tôi."

Vết rạch thứ hai, để cám ơn anh đã trân trọng tôi nhiều đến thế.

Yunho im lặng ngồi nghe. Hắn cảm thấy hơi nóng và có mùi tanh, nhưng không để ý lắm, hắn đang rất hí hửng vì dụ được cậu nói ra mọi thứ. Kiên nhẫn một chút nữa, có thể hắn sẽ được cậu chủ động hôn không chừng.

"Vì nhiều thứ gộp lại, tôi phát hiện ra rằng không muốn anh bị xử tử." – cậu tiếp tục nói – "Và vì anh dỡ bỏ đi thứ gì đó chắn tôi và anh mà không quan tâm đến việc tôi có dỡ bỏ đi chính thứ của mình hay không, tôi lại càng không muốn anh chết. Và khi thấy anh nằm trên giường mình trong khi đáng lẽ phải trốn từ lâu, mà tôi biết rằng canh gác rất lỏng lẻo để anh dễ dàng trốn đi, thì tôi lại càng không muốn anh chết."

Vết rạch thứ ba, để cám ơn rằng anh không bỏ đi.

"Và chừng ấy thời gian, chừng ấy sự kiện thì tôi nhận ra mình không muốn để anh đi đâu cả. Anh kéo tôi ra khỏi thế giới của Young Woung, anh cho tôi nhiều cung bậc cảm xúc hơn bất kỳ một ai khác. Anh đưa tôi đến một thế giới có anh." – cậu khẽ mỉm cười, đôi mắt trở nên vô hồn – "Kể cả những lần anh trở nên giận dữ và thô bạo, ừm, như hôm qua chẳng hạn, tôi đã suýt chết sặc vì trà của anh. Ừm, kể cả những lúc anh như dã thú vậy, thì tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc khi anh đối xử như thế. Tôi điên mất rồi Yunho!" – cậu phì cười.

Yunho cố gắng không nhoẻn miệng cười, rõ ràng là hắn hạnh phúc hơn bao giờ hết, cậu đang dựa vào vai hắn, nên sẽ không để ý đến việc tim hắn đang đập mạnh và đầy sức sống hơn bao giờ hết, chỉ không rõ mùi máu từ đâu và phòng tắm sao lại trở nên oi nồng thế này. Nhưng hắn mặc kệ, nghe giọng cậu thì hắn nghĩ rằng cậu sắp hôn hắn đến nơi rồi.

Vết rạch thứ tư, để nhớ rằng những hành động nguy hiểm của anh luôn làm tôi cảm thấy ấm áp.

"Thần kinh tôi chắc hẳn cũng không bình thường mới cảm thấy hạnh phúc khi anh làm những việc đó. Để xem, thật sự là tôi đã rất sợ, hoảng loạn, nhưng lại không hề muốn dứt ra. Ngược lại nữa kìa, tôi nghĩ rằng anh chỉ làm vậy khi anh thật sự quan tâm đến tôi. Kể cả những lúc đó, tôi lại cảm thấy rằng anh ấm áp hơn bao giờ hết. Và... lúc nào anh cũng trân trọng tôi. Chưa bao giờ nói rằng anh yêu tôi, muốn tôi, hay những gì đại loại." – cậu mỉm cười, mân mê động mạch của mình – "Sao anh không nói ra hả Yunho? Để tôi còn biết xem tôi đối với anh là gì chứ!"

Cậu ấy sắp hôn mình rồi. Hắn hí hửng nghĩ và cố chịu đựng cái nóng thêm một thời gian. Jaejoong à, tôi muốn cậu đến phát điên lên được. Khi nào tỉnh dậy tôi sẽ nói với cậu.

Jaejoong nhấc đầu khỏi vai Yunho, đưa tay lên và vuốt mặt hắn, máu rỉ xuống người Yunho, đỏ sẫm.

"Lúc nào anh cũng thích nhìn tôi chảy máu, thật bệnh hoạn đó!" – cậu nhoẻn miệng cười nhìn hắn – "Nhưng... xem ra khi có cơ hội rồi thì anh lại vụt mất."

Nói cái gì vậy? Sao còn chưa hôn đi, đừng vuốt mặt, tôi kiềm chế không nổi đó Jaejoong.

Hắn nghĩ vậy, nhưng tay cậu vẫn lướt trên mặt hắn, mùi tanh càng ngày càng xộc vào thẳng mũi Yunho. Chờ mãi không thấy cậu hôn, hắn đã rất bực vì sự lề mề của cậu rồi, nay lại thêm việc nước gì đó cứ nhỏ giọt lên ngực hắn thì thật không thể chịu được, mà có thơm tho gì cho cam, tanh như mùi máu vậy, khiến hắn càng kích thích tợn.

Không chịu được hơn, Yunho mở mắt ra nhìn. Từ tâm trạng hí hửng phơi phới, hắn lập tức chuyển ngay sang hoảng hốt. Tay Jaejoong đưa lên vuốt mặt hắn sũng máu đỏ, những giọt máu đó cứ từ từ nhỏ xuống người hắn, thẫm ướt. Hắn tái mặt nhìn cậu.

"Jaejoong?" – hắn kêu lên hoảng hốt.

"Yunho?" – cậu choáng váng hỏi, khói mù mịt trong phòng kín, oi nồng này làm cậu chóng mặt – "Tôi chết rồi à? Tôi nhớ rằng mình vẫn chưa cắt động mạnh mà. Hay là chết do mất máu quá nhiều?"

Yunho giựt tay cậu ra coi và mò tìm công tắc nước để tắt. Không còn tiếng nước chảy ào ạt, hắn với chân đạp cửa ra.

"Cậu nghĩ cái quái gì vậy?" – hắn quát lên khi thấy tay Jaejoong đỏ máu.

"Đi theo anh." – cậu lờ đờ trả lời hắn, vẫn đinh ninh rằng mình đã chết – "Theo thế giới nào có anh. Đây là đâu mà giống phòng tắm nhà tôi thế nhỉ?"

"Là phòng tắm nhà cậu." – hắn gắt lên và kéo cậu – "Đi ra ngoài cho thoáng."

"Không cần, chết rồi thì không cần thoáng nữa!" – cậu trả lời hắn, mắt lờ đờ, đoan chắc rằng mình đã chết từ kiếp nào – "Tôi vẫn chưa nghe được anh nói gì về tôi cả."

"Cậu chưa chết mà Jaejoong, tôi cũng đâu có chết." – hắn gắt lên, xối nước rửa tay cho cậu.

"Nói dối...!" – cậu nhếch mép, để yên cho hắn rửa tay, tay còn lại đặt lên ngực Yunho.

"Bỏ tay ra đi Jaejoong." – hắn vẫn cặm cụi rửa tay cho cậu – "Tôi không kiềm chế nổi đâu."

Tay Jaejoong lướt nhẹ trên ngực hắn, quẹt những vết máu đỏ và cậu mỉm cười:

"Thì đừng kiềm chế nữa, dù sao cũng đã chết rồi còn gì!" – cậu đưa ngón tay đầy máu lên miệng Yunho và vuốt nhẹ – "Máu tôi thì phải."

Hắn thôi không rửa tay cho cậu nữa, thè lưỡi ra liếm nhẹ môi và ngón tay của cậu rồi nói:

"Làm như vậy với một người thèm khát cậu từ lâu là nguy hiểm đó!" – hắn trầm giọng xuống.

"Ai làm sao?" – Jaejoong nhíu mày, hỏi, cậu vẫn mơ màng.

Hắn gạt tay Jaejoong ra và kéo cậu về phía mình, hai tay ôm lên mặt cậu, gằn giọng:

"Tôi. Thèm khát. Cậu."

Jaejoong nhoẻn miệng:

"Ồ, phải chết rồi thì mới nói ra à?"

"Chết tiệt, Jaejoong, đã ai chết đâu!" – hắn gắt lên – "Và đừng có cười kiểu đó nữa, trông cứ như say thuốc vậy."

"Thèm khát là ham muốn nhỉ?" – cậu mặc kệ hắn, vẫn nói – "Rồi sao nữa?"

"Tôi hôn cậu được không?" – hắn nhỏ giọng lại.

"Đừng xin phép, tôi không cho đâu!" – cậu nhe răng cười, mắt vẫn lờ đờ.

"Chết tiệt, tôi muốn hôn cậu lúc cậu tỉnh táo kìa!" – hắn bực mình – "Nhưng mà..."

Tôi thật sự là không thể kiềm chế được.

Hắn bất chấp, kéo đầu Jaejoong vào và đặt lên môi cậu một nụ hôn thật sâu và ấm. Mãnh liệt, hoang dã và nồng nàn. Lần đầu tiên trong đời, hắn hôn một cách mạnh mẽ đến thế. Và lần đầu tiên trong đời, Jaejoong cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cậu đột nhiên phát hiện ra rằng mình chưa chết, còn hắn thì đang hôn cậu. Vồn vã và nồng nàn.

Jaejoong khẽ nhắm mắt và đáp trả nụ hôn của Yunho. Nụ hôn đầy mùi máu tanh và hơi khói trong phòng tắm. Hắn thậm chí không bao giờ muốn dứt ra, và đôi khi hắn nghĩ nếu cậu có ngạt thở đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ tiếp tục hôn. Mùi máu xộc lên khiến hắn càng trở nên hoang dại. Jaejoong cũng gần như không phản đối.

Khác với những lúc hắn liếm cậu, Jaejoong không cảm thấy nhớp nháp, không cảm thấy sợ hãi. Bây giờ trong đầu cậu gần như không nghĩ được gì khác, chỉ cảm thấy rằng tình cảm của Yunho đối với cậu như nụ hôn này, mãnh liệt, mạnh mẽ và đầy nguy hiểm. Cách hôn của Yunho làm cậu cảm tưởng rằng chỉ cần cậu hơi nhích ra thôi, thì hắn sẽ giết cậu ngay lập tức để tiếp tục hôn. Mà bản thân Jaejoong lại không muốn như vậy, cậu đáp trả.

Cho đến khi cậu cảm thấy tay mình đau buốt, mắt hoa lên và người cậu lả đi, thì lúc đó mới khẽ đẩy hắn ra. Nhưng Yunho gần như không quan tâm đến chuyện đó, một tay hắn ôm chặt lấy lưng cậu, một tay đỡ đầu cậu và cả miệng lẫn lưỡi hắn thì gần như không thể dứt ra khỏi Jaejoong.

Như thể do mất máu quá nhiều, lại bị ngạt thở, chỉ trong tích tắc, Jaejoong lập tức ngất đi, ngay trong vòng tay của hắn và ngay trong nụ hôn hoang dại của hắn.

*************************************

Và chút đất tình ta...

Ngày bên nhau cùng nhành cây liễu mượt...

Phảng phất lặng một thoảng hương nồng đượm

Chạm mặt trời thả mặt nước trôi sương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro