Chương 5+ 6 +7
Chương 5
Lộc Cộc ~ Viên cầu nhỏ tinh xảo rơi xuống rồi lăn trở về. Nhìn kim đồng hồ bằng gỗ nhẹ nhàng cán đích 11h30, tôi day nhẹ huyệt thái dương, cốc nước trong tay đã dần chuyển lạnh. Tôi tùy tay đặt cốc lên bàn rồi cầm di động lên, cằm dựa trên mu bàn tay, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động tối đen.
ĐINH một tiếng, là âm thanh báo có tin nhắn tới. Tôi vội vàng ấn mở ra xem, kết quả hóa ra chỉ là tin nhắn chúc mừng năm mới của công ty. Hai tay nắm chặt lại, trong lòng càng thêm khó chịu bực bội, công ty đều đã gửi tin nhắn đến, còn cái tên ngu ngốc chết tiệt kia đang làm gì vậy hả?! Thời điểm trước khi nghỉ tết đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi còn gì........
**********************
Mấy năm gần đây đều ở Nhật Bản, bởi vì đã lên lịch sẵn nên hôm 31 gần 11h mới xong chương trình, mọi người kích động trở về kí túc xá, Junsu không biết nài nỉ anh quản lý từ lúc nào mà đã mua được mấy bọc pháo hoa, chờ đến 0h bắt đầu hớn hở chạy lên sân thượng phóng. Yoochun chống cằm có chút lo lắng nhìn Junsu vui vẻ nghịch đám pháo bông.
"Junsu, anh mày nói nè, ở phía dưới kia vẫn còn rất nhiều fan còn đứng đó, người lớn chút coi!"
"Hyung nhiều lời quá đi, muốn giả bộ đứng đắn thì đừng đứng đây xem á".
Changmin cắn một miếng táo rồi trừng mắt nhìn Junsu, chất giọng cao vút lành lạnh nói:
"Có nguy hiểm hay không hở?"
Junsu ngẩng đầu xem thường nhìn Changmin.
"Shim Changmin, em nghĩ đám này là tia pháo laser chắc?!"
"À, vậy khi nào phóng thì bảo nhá, tui có hai mắt nhìn sẽ biết".
"Biến đi, thích mà còn làm bộ!"
Tôi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách trả lời tin nhắn của bạn bè, vài lần định chạy ra cười nhạo Junsu một chút, thằng bé ngốc này cũng đột nhiên hiểu thế nào là lãng mạn cơ đấy, nhưng đều bị đống tin nhắn ào ạt bay tới dây dưa, tôi tuyệt đối không bao giờ thừa nhận mình cũng có hứng thứ với cái đám pháo mù mịt khói lửa kia đâu nhá. Ấn nốt chữ cuối cùng gửi đi, vừa mới tắt màn hình di động, thân thể đã cảm nhận được một cái ôm ấm áp dễ chịu, người nào đó tắm xong rồi đây, hắn còn cọ cọ mái tóc ẩm ướt của mình vào cổ tôi, ngứa chết đi được.....
"JaeJoong......"
Tôi ngồi yên cho hắn ôm, thuận tay vuốt lưng hắn, Yunho vừa tắm xong nhìn có chút lười biếng, tôi chọc chọc má hắn rồi hỏi:
"Sao không sấy khô tóc đi? Cậu nhìn Junsu kìa, chúng ta ra góp vui đi".
"Không đi đâu".
Thanh âm khàn khàn mang chút giọng mũi, được rồi, có thể mọi người sẽ ngạc nhiên nhưng một gã đàn ông cao lớn như Jung Yunho đôi khi cũng dùng cái cách vô sỉ thế đó, hắn cũng biết làm nũng nha. Tôi vẫn ngồi yên một chỗ, hai tay xoa xoa lưng hắn.
"Hiếm khi thấy cậu không hùa theo đám nhóc đó như thế này nhé!"
Hắn bật cười rồi đột nhiên như nhớ tới cái gì đó.
"JaeJoong à, quà năm mới của tớ đâu?"
"Cậu là học sinh tiểu học chắc mà đòi quà!?"
"Không được, tớ đã tặng cậu quà rồi, sao cậu có thể tỏ ra không quan tâm thế hả?"
"Cậu gọi cái đống đó là quà?!"
JaeJoong nhớ lại đĩa cơm rang đen thui mà Yunho gọi là quà tết, lúc ấy khi Yoochun vừa nhìn thấy đã chán nản nói với Junsu như sau:
"Su à, tớ đột nhiên nhớ ra phải sửa ca khúc đang sáng tác dở thế nào rồi! Linh cảm lướt qua phải ghi lại ngay!"
Junsu tuy phản ứng không nhanh nhạy nhưng hiển nhiên đĩa cơm rang đặc biệt kia đã kích thích hệ thần kinh yếu ớt của thằng bé, vừa nghe Yoochun nói xong cũng vội vàng gật đầu.
"Ừ ừ, cùng đi đi, linh cảm của tớ cũng xuất hiện rồi!"
Hai người nhanh chóng chạy chối chết khỏi bàn ăn, Yunho cố ý không nhìn vẻ mặt méo mó bất đắc dĩ của tôi mà quay qua Changmin.
Changmin ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, nhìn chằm chằm vào đĩa cơm rang đen không thể đen hơn, vẻ mặt thành kính cảm kích đến mức tôi còn nghĩ nó sắp khóc đến nơi. Yunho làm đồ ăn khiến nó cảm động đến vậy hả? Nhìn phản ứng của Changmin, Yunho hưng phấn nói.
"Bé ngoan, không cần phải cảm động, anh làm cơm để mọi người ăn mà, nào ăn đi!!"
Changmin trừng mắt nhìn Yunho.
"Hyung, anh căn bản không hiểu tâm tình của em lúc này, từ bé đến giờ rốt cuộc cũng có một lần em nhìn đồ ăn mà không muốn ăn dù chỉ một chút, điều này đối với em mà nói có bao nhiêu khó khăn, anh có biết không?"
Yunho đen mặt lao tới, Changmin nhanh nhẹn chạy trốn, tôi dùng đũa gắp một miếng đen đen không ra hình dạng cho vào miệng, mùi vị này....thật đúng là.......
Yunho hình như biết tôi đang nhớ về đống cơm rang tồi tàn kia nên nhéo nhéo mũi tôi tiếp tục làm nũng.
"Quà!! Quà!!"
Tôi không thèm để ý đến hắn, đứng lên đi ra ban công. Hắn giữ chặt tôi không cho tôi động, hai bên cọ tới cọ lui, tay hết sức vặn vẹo, Junsu đứng ngoài gào to:
"Yunho hyung, JaeJoong hyung, đến giờ rồi, ra đây đi!! Xem pháo hoa nè!!"
Tôi với Yunho vẫn còn đang đứng tại chỗ chơi trò kéo co, Changmin khinh bỉ liếc mắt nhìn bọn tôi một cái rồi quay đầu đi, giọng không lớn không nhỏ trả lời Junsu.
"Đừng gọi hai người đó nữa, cần gì nhìn pháo hoa, chỉ cần bọn họ đứng đâu thì hoa nở tung tóe tới đó rồi á!"
Sau đó của sau đó, dĩ nhiên Yunho bị sự cố chấp của tôi đánh bại, không cam lòng kéo tôi đi ra ban công, tôi chậm rãi đi phía sau hắn, khóe miệng không ngăn được nhếch lên một nụ cười vui vẻ. Đột nhiên bước chân chậm dần, Yunho khó hiểu quay đầu lại nhìn, tôi lao tới áp môi mình lên môi hắn, cảm giác mềm mịn lành lạnh ập tới, nhẹ nhàng cọ xát cánh môi, mùi hương bạc hà phảng phất xung quanh. Thừa dịp Yunho vẫn còn chưa bừng tỉnh, tôi buông hắn ra, nhét thỏi son mùi bạc hà vào túi áo hắn rồi ghé sát vào tai hắn nói:
"Nè, quà đó, năm mới vui vẻ nhé!"
Lại là sau đó, khi hắn lấy lại tinh thần xong thì tôi đã chạy ra ban công rồi.
"Ah~~~~ pháo hoa mừng năm mới, nhất định phải xem mới được".
Junsu nhìn thấy tôi đã đi ra mà Yunho vẫn còn đứng bất động liền tò mò hỏi.
"Yunho hyung, anh cọ cọ cái gì thế?"
Tôi không quay đầu lại cười nói:
"Cậu ấy đang nếm quà thôi".
Changmin vừa nghe tinh thần lập tức tỉnh táo.
"Nếm quà gì? Ăn cái gì thế? Em cũng muốn!! Em cũng muốn ăn!!"
Tôi không nói nữa vì ai đó đã ngang ngược ôm tôi rồi nè, giọng nói dễ nghe của Yunho vang lên bên tai:
"Lượn ra chỗ khác chơi đi! Đừng đứng đây ồn ào nữa, quà này mấy đứa sao có thể ăn?!"
Ba tên kia rất có ý thức kéo nhau rời đi, trước khi đi còn tủm tỉm hì hì cười nhìn tôi. Mặt tôi có chút nóng, pháo hoa nở rộ đủ mọi sắc màu, tôi quay đầu lại nhìn một bên sườn mặt của Yunho, ánh sáng từ pháo hoa chiếu tới lúc sáng lúc tối.
Đây chính là Jung Yunho tôi yêu nhất, rất nhiều năm sau đó, hắn sẽ vẫn vì một nụ hôn nhẹ hay một món quà nhỏ đến không thể nhỏ hơn mà cười thỏa mãn, hạnh phúc nắm chặt lấy tay tôi.
Trong đêm tất niên, dưới bầu trời pháo hoa bừng sáng, có tôi, có hắn.
...
Buổi tối, đôi môi vẫn còn vương theo mùi bạc hà từ thỏi son tôi vừa tặng của Yunho nghịch ngợm gặm cắn hai má tôi, khiến nó ươn ướt, dấp dính nước miếng. Tôi cười đẩy hắn ra, hắn vươn tay tới tủ gỗ đầu giường lấy một lọ KY, nhếch môi nhìn tôi cười đắc ý, sau đó lắc lắc lọ KY trên tay.
"Bảo bối của tớ, cậu thấy chừng này có đủ không? Lần đầu tiên của chúng ta hình như còn không thèm dùng tới thứ này đó, hì hì ~"
Nói xong hắn đè tôi xuống tiếp tục hôn.
Nhắc tới lần đầu tiên của tôi và Yunho thì....aish....tôi đã đọc rất nhiều fanfic, cái thì miêu tả cảnh đó rất lãng mạn tươi đẹp, cái thì tả cực sâu xoáy vào từng chi tiết, thậm chí còn có những bộ rất gợi dục, thế nhưng thật ra viết như vậy quá phức tạp lại không thực tế.
Lần đầu tiên của tôi và Jung Yunho chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, đó là loạn. (lộn xộn, rối loạn, từ này dùng cho trường hợp quan hệ nam nữ bất chính, ở đây là nam nam =))))))
Lần đó dục vọng ập tới quá mạnh mẽ, tim đập nhanh bất thường, thình thịch như tiếng trống.
Lúc Yunho lột sạch quần áo tôi xong tôi còn hỏi:
"Cậu nghĩ kĩ rồi chứ?"
Còn khi tôi cởi quần áo hắn ra hắn lại hỏi tôi:
"Cậu sẽ không hối hận phải không?"
Sau đó của sau đó, môi lưỡi quấn lấy nhau, liếm mút nước miếng của nhau khiến chúng tôi không thể khống chế được hành vi của bản thân. Đêm ấy, chúng tôi giống như dã thú mang theo cảm giác quyến luyến như khắc vào cốt tủy, một chút bất an cùng mê muội mà đạt tới đỉnh điểm của dục vọng. Yunho nắm chặt tay tôi, mười ngón tay quấn lấy nhau không rời, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được từng đường vân trong lòng bàn tay hắn.
Nhưng hiển nhiên tôi đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của Yunho ở phương diện này. Vì sao hả? Bởi vì sau khi làm xong, hắn kích động tới mức mất tự nhiên, chỉ rửa sạch thân thể tôi rồi dùng chăn gói tôi lại thật kín, xong xuôi mới hôn lên trán tôi một cái, ngồi một bên nhìn tôi cười. Tôi thật sự quá mệt mỏi, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Đợi cho đến khi tỉnh lại, phát hiện bản thân vẫn trong trạng thái gói chặt như bánh chưng trong ổ chăn, mặt sau rõ ràng truyền tới cảm giác đau nhức, tôi nhìn người nào đó nhàn nhã ngồi bên cửa sổ đọc sách, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi vài cái, cái tên ngu ngốc này, biết trông coi tôi mà không biết đi mua thuốc cho tôi sao?! Chờ đến khi tôi phải dùng chất giọng khàn khàn vì gào quá nhiều nói với hắn bản thân khói chịu, hắn mới bừng tỉnh như ngộ ra chân lý, ngay lập tức lấy vận tốc ánh sáng lao ra khỏi phòng.
Cùng Yunho lăn lộn một trận, tôi rốt cuộc cũng có thể chậm rãi đi ra khỏi phòng, lập tức nhìn thấy ba tên phá hoại thoải mái ngồi ở bàn ăn. Nhìn vẻ mặt kia của Park Yoochun và Shim Changmin, tôi biết ngay bọn họ sẽ tìm cách chọc ghẹo tôi, còn Kim Junsu cũng hứng trí bừng bừng ngồi bên cạnh chờ xem kịch vui, tuy rằng tôi không rõ lắm nó rốt cuộc có biết cười nhạo là cái gì không nữa.
Quả nhiên, tôi vừa đi tới Yoochun đã cười hì hì mở miệng.
"Thế nào rồi ~ còn có thể đi có thể nhảy hả, sức chiến đấu cần rèn luyện nhiều hơn nữa nhá!"
Tôi căm tức đá bàn đụng vô Yunho, hắn chỉ cười cười không phản bác lại, sau đó Changmin tận dụng thời cơ tấn công tiếp.
"Em nghe nói phía dưới của anh khó chịu, còn thấy ban nãy Yunho hyung chạy như điên ra khỏi nhà, là đi mua thuốc cho anh hả?"
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng như bị thiêu, hung hăng trừng mắt nhìn tổ hợp hai kẻ đáng ghét đang cười đắc ý kia, rốt cuộc tôi cũng cảm thấy đứa nhỏ Junsu khờ khạo đáng yêu tới mức nào. Junsu lo âu kéo tay tôi.
"JaeJoong hyung à, mặt sau của anh bị làm sao vậy?"
Tôi nháy mắt chết lặng. Kim.Jun.Su!!! Nhưng nhìn vẻ mặt học sinh ngoan ham hiểu biết của nó, rồi lại nhìn vẻ mặt nghẹn cười của Changmin và Yoochun, tôi biết, nếu không làm gì bọn họ sẽ không biết Kim JaeJoong tôi là ai.
Hít sâu một hơi, tôi mỉm cười lật lại cái bàn vừa bị đạp đổ, ánh mắt đảo qua Changmin, sau đó dừng lại trên người Yunho.
"Yunho à, tớ muốn uống trà sữa Bối Bối loại đặc biệt".
"Trà sữa của tiệm Bối gia hả?"
"Ừ, hình như hơi xa đó, cậu...."
"Không sao đâu! Dù sao hôm nay cũng không có lịch làm việc, tớ lái xe đi mua giúp cậu nhé!"
Rất nhanh, tôi nghe thấy tiếng hét rất lớn của Changmin.
"Nhớ mua hai cốc nhá! Hai cốc đó!"
Tôi cười nhìn Yunho.
"Một cốc!"
"Hai cốc!"
"Một cốc!"
"........."
Vẻ kiêu ngạo của Changmin lập tức bị đánh bay, thằng nhóc thông minh vội vàng tu xong ly sữa trên bàn rồi đứng lên.
"Em về phòng đây, sẽ không dám cười anh nữa đâu!"
Changmin đi được vài bước lại quay đầu thiết tha nhìn Yunho.
"Nhớ rõ.......hai cốc nhá hyung".
Tốt, giải quyết xong một tên, về phần tên chuột nhắt Park Yoochun.... Tôi đi tới trước mặt Junsu, thân thiết kéo nó lại thủ thỉ.
"Junsu à, em vừa hỏi anh phía sau anh bị gì đúng không?"
Junsu ngay lập tức gật đầu. Tôi thở dài, với trình độ đầu óc bình thường như Yoochun, dĩ nhiên hắn đã có dự cảm không lành, thế nhưng không còn kịp nữa rồi, vẻ mặt tôi cực kì thê thảm, đau khổ nói.
"Su à, hyung không gạt em nữa, mặt sau của anh bị người ta giày vò đó, đau chết đi được!"
Nhìn nét mặt sa sầm của Junsu cùng biểu tình cuống quýt nhảy dựng lên của Yoochun, tôi cảm thấy tâm tình cực vui vẻ thỏa mãn.
"Junsu à, cậu đừng nghe JaeJoong hyung nói linh tinh".
"Tên Park Yoochun chết tiệt kia, đã biết hậu quả mà cậu còn dám nói tương lai sau này cậu trên tôi dưới hả?!!"
"Không phải đâu, JaeJoong hyung nói linh tinh đó chứ".
"Cút, cậu phải ở phía dưới, không được cãi!"
Nhìn Yoochun đuổi theo Junsu vào phòng, tôi chỉ thiếu điều cười ra tiếng nữa thôi, đột nhiên cảm thấy có một bóng đen trên đỉnh đầu, ngẩng đầu lên, là kẻ nguyên bản đáng nhẽ đã đi mua trà sữa – Jung Yunho, nhìn khuôn mặt tươi cười vô cùng đẹp trai của hắn, tôi tự nhiên chột dạ.
"À, cái đó...."
Yunho cười.
"Có gì muốn nói không JaeJoong?"
Chờ cho đến khi tôi tỉnh mộng trong sợ hãi, hắn đã khiêng tôi lên vai phăm phăm về phòng.
"Tớ nghe thấy vợ tớ nói làm việc kia với tớ như bị chịu tội nè, xem ra tớ phải làm lại lần nữa để vợ tớ hiểu ra vấn đề mới được".
Chương 6
Tiếng mở cửa vang lên cắt đứt dòng hồi tưởng của tôi, hóa ra nãy giờ tôi vẫn ngẩn người nhìn màn hình di động , ngẩng đầu nhìn mái tóc hoa râm của mẹ, trong lòng có chút chua sót.
"Mẹ, muộn thế này sao còn chưa ngủ?"
Nhìn đồng hồ gỗ trên bàn, đã 11h45, quả cầu nhỏ đúng giờ rơi xuống. Mẹ tôi cười đặt đĩa kimpab xuống, sau đó vuốt ve tóc tôi.
"JaeJoong hôm nay sao ngoan thế, không ra ngoài chơi à?"
Tôi cầm một miếng kimpab nhét vào miệng, cơm có trộn thêm mù tạt cay xè lưỡi, quả nhiên mẹ vẫn là người hiểu tôi nhất.
"Muốn ở nhà với mẹ hơn, bạn bè con có rất nhiều, gặp sau cũng được".
"À, còn mấy đứa trong nhóm với Yunho thì sao, mấy hôm nay không liên lạc gì à?"
"Không biết á, bọn họ là đồ vô lương tâm, vừa nghỉ một cái là bay biến không thấy bóng dáng luôn".
Mẹ tôi hình như cảm nhận được cái giọng đầy oán niệm của tôi nên nghi hoặc nói.
"JaeJoong à, sáng nay khi con vẫn chưa dậy Yunho đã gọi tới điện thoại bàn trong nhà đó".
"Cái gì?! Khi nào ạ, hắn có tìm con không, sao mẹ không đánh thức con dậy?"
Mẹ tôi hiển nhiên kinh ngạc trước biểu tình của tôi.
"À.....đứa nhỏ Yunho này cũng không nói tìm con mà chỉ hỏi thăm cha mẹ một chút, rồi nói chuyện chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, nó còn nói muốn gửi quà cho mẹ đó".
Nháy mắt tôi bị cảm giác tự mình đa tình khiến cho buồn bực, nếu Jung Yunho đang đứng cạnh tôi, tôi nhất định sẽ bóp chết hắn. Kết quả, mẹ tôi còn hiển nhiên vỗ vai tôi nói.
"JaeJoong à, con xem đứa nhỏ Yunho này hiểu cấp bậc lễ nghĩa chưa kìa, chăm sóc mấy đứa tốt như thế, nhiều năm qua cũng đã làm khó nó rồi, con với Yunho cùng tuổi, có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói, khoan dung với nó một chút"
"............."
Mẹ tôi cười cười rời khỏi phòng, để lại tôi một mình ngồi ngốc tại chỗ. Bỗng nhiên nhớ tới trước đây có một người bạn đã đánh giá màu sắc thể hiện qua con người Yunho thế này, hai màu trắng đen, hệt như màu của đàn piano. Đơn giản là thế nhưng người xem mãi mãi không nhìn thấu. Có thể là màu trắng khoan khoái, cũng có thể là màu đen chần chừ do dự, màu trắng trong suốt, màu đen tĩnh lặng. Khi đó tôi vẫn hay vỗ vào lưng hắn đùa cợt.
"Tớ nói nè hắc bạch Jung Yunho, hôm nào cậu thử vẽ mặt như diễn viên kinh kịch đi!"
Hắn cười khiêng tôi lên vai.
"Tớ là hai màu trắng đen thì cậu chính là những mảng màu rực rỡ nhất đó Kim JaeJoong".
Màu sắc rực rỡ chỉ có thể là Kim JaeJoong.
Thật ra ai cũng không biết khi Yunho nói tôi là những mảng màu rực rỡ nhất thì vào tai tôi lại chính là lời tâm tình tốt đẹp nhất.
**************************
Còn nhớ hồi mới cùng Yunho xác định quan hệ, lúc họp mặt với vài người bạn thân tốt nhất chúng tôi đã nói ra mọi chuyện, phản ứng của quần chúng căn bản chỉ có hai loại. Một là bĩu môi nói trước giờ không phải hai người chúng tôi vẫn bên nhau sao, điều này có gì lạ? Loại còn lại chính là mặc kệ, chúng tôi yêu nhau cũng chả sao, miễn sau này đừng ân ân ái ái trước mặt bọn họ là được.
Chỉ có một người hơi chút kinh ngạc, người đó là bạn tốt của Yunho, Hyeok. Tuy rằng biểu tình lướt qua chỉ trong nháy mắt nhưng tôi vẫn dễ dàng phát hiện ra. Hôm đó tôi uống rất nhiều rượu, không biết vì sao tâm tình chẳng thoái mái chút nào, cứ mơ mơ màng màng dựa vào Yunho liên tục uống. Yunho nâng tôi dậy, tôi mang theo men say hôn lên môi hắn, sau đó khách khách bật cười, hắn cũng cười ôm lấy tôi, gọi nhân viên phục vụ thuê một phòng khác trong KTV, đặt tôi lên ghế sô pha. Tôi còn rõ ràng cảm nhận được hắn dịu dàng nâng tay vuốt ve tóc tôi, có tiếng mở cửa vang lên, tôi yên lặng nhẹ nhàng hé mắt nhìn, người vào là Hyeok.
Tiếp đó tôi lập tức nhắm mắt....giả bộ ngủ.
Yunho cười nhìn Hyeok , giọng nói có chút ngượng ngùng.
"Cậu ấy thích náo nhiệt nên ai mời rượu cũng không từ chối, rõ ràng hay mềm lòng mà cứ thích cậy mạnh".
Tôi yên lặng nheo mắt nhìn Hyeok, nghe thấy Yunho nói thế anh ta chỉ cười gượng rồi rút một điếu thuốc ra, Yunho cũng lấy một điếu, Hyeok châm bật lửa cho hắn sau đó nói:
"Trước kia cậu không hút thuốc mà".
"À, áp lực công việc hơi nhiều nên thỉnh thoảng cũng muốn thoải mái một ít".
Hyeok không nói gì nữa, Yunho hít vài hơi thuốc, cuối cùng không nhịn được nói.
"Hyeok, cậu có chuyện muốn nói với tôi à?"
Hyeok hơi sửng sốt nhưng rất nhanh nói"
"Yunho này, thật ra từ hồi trung học bắt đầu quen cậu, cậu đã cho tôi cảm giác là một người có ý thức trách nhiệm cao nhưng cũng rất cố chấp".
Hyeok dừng một chút rồi tiếp.
"......Tôi nghĩ cậu sẽ làm y như kế hoạch tương lai cậu định sẵn, luyện vũ đạo thật tốt, trở thành một ngôi sao, tự phát triển theo hướng đi riêng của mình, rồi sau đó......sau đó như lẽ thường cưới một người vợ sinh con đẻ cái...."
Nói xong, Hyeok lơ đãng liếc mắt nhìn tôi một cái, không biết vì sao tôi đột nhiên khẩn trương hẳn lên, tôi rất muốn biết Yunho sẽ trả lời ra sao, rồi tôi nghe thấy hắn cười.
"Hyeok à, có liên quan gì chứ, cậu lo lắng việc tôi và JaeJoong ở cùng nhau?"
Hyeok hít một hơi thuốc .
"Yunho, từ trung học chúng ta đã quen nhau, tôi coi cậu là một người bạn thực sự cho nên mới....."
"Lo lắng cho tôi sao?"
Yunho cầm tay tôi ngắm nghía, hắn nghĩ tôi đã ngủ say cho nên động tác rất dịu dàng sợ tôi tỉnh giấc, sau đó thanh âm của hắn trở nên rất nhẹ.
"Tôi còn nhớ lúc tôi nói thích cậu ấy, tôi đã nói cậu ấy đừng dùng lý do cả hai đều là đàn ông để cự tuyệt tôi, lý lẽ đó rất vô vị".
"Hyeok, tôi biết cậu lo lắng cái gì, nhưng cậu có biết nếu đã đi trên con đường này thì muốn xuống cũng khó khăn thế nào không?"
"Thế nhưng, Hyeok à......."
"Tôi thông minh như thế, nhưng nếu được lựa chọn lại tôi vẫn sẽ không quay đầu. Cậu biết tôi là một người có ý thức trách nhiệm, biết tính toán cho tương lai, nhưng tình yêu vốn chính là cảm giác không ngừng phấn đấu quên mình, chờ cho đến khi cậu có đủ dũng khí nhận ra thì người nào đó đã muốn cắm rễ ăn sâu trong lòng mất rồi".
Yunho không nói nữa, Hyeok cũng không thêm nửa lời, tắt điếu thuốc rồi ngẩng đầu nhìn Yunho.
"Vậy JaeJoong thì sao? Cậu ta......nghĩ thế nào?"
Yunho khựng lại một chút, không trả lời, một lúc sau mới hỏi lại Hyeok:
"Hyeok, cậu cảm thấy JaeJoong sẽ hiểu được không?"
Hyeok suy nghĩ một lúc rồi không chắc chắn trả lời:
"JaeJoong...cậu ta.....mang rất nhiều dáng vẻ......."
Giọng nói của Yunho bỗng trở nên rất nhẹ nhàng:
"Ừ, cậu ấy có rất nhiều sắc thái vẻ mặt khác nhau, Kim JaeJoong chính là người mang mảng màu sắc rực rỡ nhất".
Hyeok trầm tư, hình như không hiểu rõ lắm, Yunho bỗng nhiên phóng xa tầm mắt.
"Đích xác nhìn bề ngoài JaeJoong có rất nhiều vẻ mặt, nhưng suy nghĩ của cậu ấy thực ra rất đơn thuần, cậu ấy có thể chơi đùa nháo loạn nhưng tâm tính lại vĩnh viễn trong sáng".
"Tôi yêu cậu ấy...chính là ở điểm này".
"Kim JaeJoong chính là mảng màu rực rỡ nhất".
Yunho không nói nữa, Hyeok cũng không hỏi gì thêm, trong phòng trầm lặng yên tĩnh. Trái tim trong lồng ngực luôn nhảy nhót bất an giờ đã bình tĩnh lại, tôi chỉ giả vờ ngủ thôi nên mí mắt hơi nhức mỏi, động đậy một chút, cổ họng phát ra âm thanh nhỏ yếu ớt, Yunho đỡ tôi ngồi dậy nói.
"Uống nước đi!"
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, dựa vào ngực Yunho uống hết cốc nước, Hyeok bỗng nhiên đứng lên cười.
"Tỉnh rượu rồi thì quay lại đi nhé, mọi người vẫn tiếp tục chờ hai người tới uống nữa đấy".
Tôi qua loa đáp lời, lại bị Yunho ấn cho một cốc nước nữa. Hyeok đi tới cửa còn quay đầu lại nhìn tôi cười, sau đó nhướn mày nói khẽ một tiếng "Cố lên".
...
Hóa ra Hyeok đã phát hiện ra tôi giả bộ ngủ, nói chuyện cùng Yunho cũng là cố ý để tôi nghe được.
Jung Yunho với bạn hắn quả nhiên phúc hắc như nhau, ngưu tầm ngưu mã tầm mã (Mây: phúc hắc là bụng dạ đen tối, bạn rất chi là thích từ "phúc hắc" nên quyết định giữ nguyên )
Nhắm mắt lại tôi nhỏ giọng gọi Yunho.
"Yun à..."
"Sao thế?"
"Chúng ta giúp Hyeok tìm bạn gái đi".
"Hả? Có vẻ Hyeok sẽ không thích đâu".
"Nhưng cuộc sống của cậu ta có vẻ quá buồn tẻ ý!"
"Kim JaeJoong, cậu làm thế để làm gì?"
"Cậu quản được tớ chắc......"
"Ừ!"
Kim JaeJoong là mảng màu rực rỡ nhất, từ khi nghe thấy đánh giá này của Yunho tôi mới phát hiện ra một chuyện, tôi yêu Yunho không đơn giản chỉ vì cậu ấy hấp dẫn tôi mà còn vì cậu ấy là người hiểu tôi rõ nhất.
*****************************
Chương 7
Hồi thần lại, liếc nhìn đồng hồ để bàn bằng gỗ, đã 11h59 rồi, tôi căm giận cắn môi, được lắm Jung Yunho, cậu bất nhân thì đừng trách tôi......tôi bất nghĩa nhá. Kim đồng hồ rất nhanh điểm đúng 12h, ba viên cầu nhỏ cùng nhau rơi xuống phát ra âm thanh thanh thúy. Tôi lôi điện thoại ra gọi tới dãy số quen thuộc, chuông vừa ngân hai tiếng đầu dây bên kia đã bắt máy.
"Alô"
"......"
Thấy tôi do dự không nói lời nào, Yunho cũng không sốt ruột.
"JaeJoong à, có chuyện gì sao?"
Có chuyện gì?! Không có chuyện tôi cũng muốn tìm cậu đấy thì sao!! Hừ! Bỏ đi, tôi là người có giáo dưỡng, có chiều sâu suy nghĩ mà.
"Đồ ngốc, sinh nhật vui vẻ!"
Quên nói một chuyện, tôi nhìn đồng hồ trên bàn nhớ lại quãng thời gian trước đây, 11h ngày mùng 5 tháng 2 hôm ấy.....trí nhớ ào ạt ùa về, đó là khoảnh khắc đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Qua 12h là tới sinh nhật Yunho, có lẽ trong tiềm thức của tôi luôn nhớ rõ mà cũng chờ đợi thời khắc này.
Đầu kia điện thoại vẫn không có tiếng trả lời nào, tôi có chút xấu hổ buồn bực.
"Rồi rồi, lại.....vừa già đi một tuổi rồi đó, phải.....phải tiếp tục...yêu....."
Từ "tớ" cuối cùng tôi vẫn không thốt ra được, bên kia vẫn trầm mặc không nói, rồi sau đó là tiếng cười trầm thấp của hắn vang lên.
"Jung Yunho, cậu cười cái gì?!"
"JaeJoong à.....nhìn cửa sổ đi!"
Theo bản năng tôi ngó ra ngoài cửa sổ, nháy mắt cảm giác trái tim như ngừng đập, thân ảnh quen thuộc ấy giờ phút này mặc một chiếc áo lông rất nặng đứng trong tuyết. Jung Yunho giờ đáng nhẽ phải ở Gwangju cách đây rất xa chứ không phải ở Gongju, trước cửa nhà tôi thế này. Nói không nên lời, tôi giơ điện thoại lên, vội vàng mặc áo lông rồi chạy ra ngoài.
"Mẹ, con đi ra ngoài một chút".
Đi vội chiếc dép lê rồi lấy tốc độ âm thanh lao khỏi cửa, đầu óc trống rỗng, tôi chỉ còn nhớ được gương mặt đẹp trai của kẻ nào đó dưới lầu kia thôi. Tôi nhào vào lòng hắn, hắn mở rộng áo lông ôm tôi vào ngực.
"Đứa ngốc này, sao mới chỉ đi dép lê, mặc áo lông ở nhà đã lao xuống đây?"
Tôi ôm chặt lấy hắn, không nói cũng không động, Yunho chụp cho tôi một chiếc mũ rồi nói.
"JaeJoong à, chúng ta vào xe rồi hãy nói, nơi này giờ không có ai nhưng nhỡ lát nữa lại có fan tới......."
Tôi theo Yunho lên xe, tay vẫn cố ý nắm chặt tay hắn, vừa mới đóng cửa xe, tôi liền trừng mắt nhìn hắn, trong lòng chua xót mang theo âm ức nói.
"Cậu tới làm gì?"
Yunho quàng khăn lên cổ tôi nói, trong giọng nói của hắn cũng có tý oan ức.
"Tớ còn cách nào khác đâu, ai đó không có lương tâm, rõ ràng nói muốn cùng tớ chúc mừng sinh nhật, kết quả tớ chờ đến tận 12h mới gọi điện cho tớ, thậm chí còn trừng mắt liếc tớ nữa chứ, tớ......"
Câu kế tiếp bị cắt đứt bởi môi tôi đã áp lên môi hắn rồi.
Tên ngốc này, Jung Yunho, tớ biết vì sao cậu lại tới rồi.
Bởi vì trong lòng tớ cũng nghĩ như thế.
Giống nhau y hệt.
Tình yêu luôn là thế.
...
Thật lâu sau đó, có một ngày tôi tâm huyết bừng bừng ôm quyển bút kí muốn viết tiểu thuyết. Ngồi trên giường lăn qua lộn lại mà vẫn chưa có ý tưởng nào hay ho, ý nghĩ của tôi quá lớn mà động cơ lại rất đơn giản, tôi cảm thấy thỉnh thoảng tôi với Yunho cũng nên làm chuyện gì đó "lãng mạn" một chút. Nhưng hiển nhiên tên ngốc Jung Yunho ngồi xem truyện tranh bên cạnh tôi không có tý hứng thú nào với hành động của tôi hết, vốn không thể nào nghĩ ra viết cái gì cộng thêm en nờ nguyên nhân nên tôi cực bức xúc nhìn hắn, hình như cảm nhận được ánh mắt gay gắt của tôi, hắn quay đầu qua.
"Cậu lên mạng chơi đi, nhìn tớ làm gì?"
"Tớ đã nói với cậu rồi còn gì, tớ muốn viết một câu chuyện về chính chúng ta không phải sao?"
"À, vậy cậu viết đi, nhìn tớ làm gì, cậu viết tiểu thuyết chứ có phải vẽ đâu mà cần nhìn người chăm chú thế?"
Tôi tức giận rồi nhá.
"Tớ không nghĩ được đề tài được hay không hả?!"
"À......"
Hắn không chút để ý à một tiếng nhưng cũng biết phải gợi ý cho tôi một tý. Thế là dưới ánh mắt một trăm phần trăm lườm nguýt của tôi, hắn cúi đầu nhìn truyện tranh rồi mở miệng nói:
"Cậu không phải rất thích mấy câu chuyện về sát thủ gì đó sao? Viết cái đó đi".
Tinh thần tôi tỉnh táo lạ thường.
"Truyện về sát thủ? Ý kiến hay nha!"
Yunho ừ một tiếng.
"Cậu có thể viết tớ là cháu trai của một bang mafia nào đó, còn cậu là sát thủ của bang đối lập được phái đi giết tớ, cậu tìm cách tiếp cận tớ, chúng ta cùng nhau đi du lịch rất vui vẻ, lâu ngày ở chung nảy sinh tình cảm, sau đó yêu nhau..."
Tôi nhíu mày.
"Tại sao lại là tớ giết cậu mà không phải là cậu giết tớ?!"
Yunho ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Không phải cậu rất thích hình tượng đẹp trai anh tuấn, tinh anh trong dàn tinh anh hả?!" (suất khí bừng bừng đó :"> )
"Nhưng những người bị giết không phải đều là những người có thân phận cao sao? Còn sát thủ tuy giỏi nhưng cũng chỉ là người làm công cho người ta thôi".
Yunho nhìn tôi không nói gì, sau đó hắn thở dài.
"Bằng không cậu viết cổ trang đi?!"
Tôi lại vui vẻ hớn hở.
"Cổ trang viễn tưởng hả? Có thể làm Vương gia nè, vai đó có chiều sâu, rất hợp với tớ nhá!"
Ừ, Yunho lại trả lời qua loa.
"Cậu có thể viết cậu là thầy lang sống trong y cốc, còn tớ là Vương gia, hai chúng ta gặp gỡ nhau tại y cốc, cậu cứu tớ, sau đó chúng ta cùng nhau hợp lực trong cuộc chiến hoàng trừ phân tranh, cuối cùng rời bỏ loạn thế, bên nhau mãi mãi....." (hoàng trừ phân tranh là cuộc chiến tranh giành ngôi báu, loạn thế là thời thế loạn lạc)
"Không được!"
Yunho buông cuốn truyện tranh xuống, bất đắc dĩ nhìn tôi.
"Sao lại không được?"
"Dựa vào cái gì mà cậu được làm Vương gia còn tớ lại là thầy lang? Cậu nghĩ muốn có cả dàn thê thiếp hả? Tớ đây cũng muốn có!"
"Không phải cậu thích tớ à?"
"Thế cũng không được, cậu không một lòng một dạ! Hứ!"
Yunho do dự đưa ra chủ ý tiếp.
"Nếu không......"
Xem ra hai lần đầu bị tôi phản đối nên hắn có chút thiếu tự tin.
"Nếu không cậu viết một câu chuyện tình cảm động đi?!"
Tôi đảo mắt hỏi.
"Cảm động thế nào?"
Yunho lần này cực nghiêm túc nói.
"Cậu viết thế này này, chúng ta đã là bạn từ nhỏ nhưng phải rời xa nhau vài năm, sau khi gặp lại chúng ta bắt đầu yêu nhau cuồng nhiệt. Thế nhưng hạnh phúc không lâu thì bệnh tim của cậu tái phát, rời khỏi nhân thế, trước khi ra đi cậu còn quyết định hiến màng mắt cho bệnh viện....."
"Jung Yunho!!"
Tôi nổi giận đùng đùng.
"Cậu trù úm tớ chết hả?!"
Yunho cũng nôn nóng giải thích.
"Đây chỉ là truyện tưởng tượng thôi mà!"
"Nếu chỉ là truyện, sao cậu không chết trước tớ, còn tớ sống trong nỗi nhớ cậu chứ?!"
Yunho bỗng nhiên không nói gì, đang lúc tôi nghĩ hắn tức giận thì hắn đột nhiên nhích lại gần, sau đó ôm lấy tôi, giọng nói dịu dàng đến lạ kì.
"Đứa ngốc...."
Hắn nói tôi ngốc lại làm cho tôi trong nháy mắt bình tâm lại.
"Tớ vĩnh viên không bao giờ rời bỏ cậu trước, JaeJoong à, chỉ còn lại một mình trên nhân thế này chính là điều đau khổ nhất".
Tôi bất động không phản ứng, Yunho lại ôn hòa vuốt tóc tôi.
"Tớ đã tự nói với bản thân rằng mãi mãi sẽ không để cho cậu phải đau lòng nữa".
......
Thật ra thời gian rất công bằng, trên quãng đường đời này nó sẽ luôn thúc giục bản thân chúng ta tiến về phía trước.
Hãy nắm chặt lấy bàn tay người ấy, đừng để cho thời gian trôi qua một cách lãng phí rồi mới phát giác bản thân yêu người đó, hãy tận dụng từng giờ từng phút để bên nhau...
Bởi vì....
Năm tháng không khoan nhượng.
Hoàn
Lại hoàn được một fic nữa rồi *chấm chấm nước mắt* (╥﹏╥)
Thật ra fic đã có ý nghĩa ngay từ tên truyện rồi. Năm tháng không khoan nhượng nghĩa là thời gian sẽ luôn trôi qua, luôn tiến về phía trước, con người sẽ chẳng thể nào vĩnh cửu bằng bánh xe thời gian được, thế nên hãy yêu ngay khi có thể, tận dụng từng giờ từng phút bên người mình yêu.
Kim JaeJoong tuy tùy hứng, bướng bỉnh thật nhưng tất nhiên hiểu được lý lẽ ấy đúng không? Còn Jung Yunho lại luôn có thể dịu dàng chăm sóc cho một JaeJoong ngốc nghếch như thế. Thực sự không phải chỉ là trong fic mà ngay từ đời thực mình cũng thấy không ai hợp với JaeJoong hơn Yunho mà cũng chẳng ai đứng cạnh Yunho lại đẹp đôi như đứng với JaeJoong hết. Thực sự không muốn họ lại lãng phí khoảng thời gian xa nhau trong 5 năm này chút nào, nhân sinh thực ra rất ngắn ngủi ah ╥╥
Mình nghĩ mọi người nên đọc lại từ đầu đến hết một lần nữa để liền mạch truyện, thực sự rất hay và ý nghĩa (─‿‿─)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro