Cánh hoa tuyết đêm đông- Đêm thứ mười hai- Giao dịch- Transaction
Yunho hôm nay không đi đón Jaejoong như hôm qua, nói chính xác hơn là anh đã đi rồi, nhưng đến con phố nghèo nàn đó rồi lại quay đi . Sáng sớm anh đã lặng lẽ lái con xe đen của mình lầm lũi đứng ngoài cửa nhà Changmin , nhưng đôi mắt anh chỉ dừng ở khung cửa sổ đóng kín, hít một hơi rồi lại lái xe đến công ty . Đến phòng làm việc rồi, anh đứng ngồi không yên, lòng thầm nghĩ cái ứng phó, đầu óc liên tục đặt ra những giả thiết rồi lại tự mình gạt nó đi, cứ như vậy như một con quay trong phòng.
Nhất định, nhất định phải chiếm được cậu nhóc đó.
Sau đó Yunho chợt nhận ra tất cả phiền muộn đều không cần thiết, anh lại quay lại bên ghế của mình ngồi xuống bình thản. Yunho bây giờ mới đủ bình tĩnh quyết tâm giữ chặt Jaejoong theo cách của mình. Sau đó lại tự nói xấu tự nhạo báng bản thân mình mưu sâu ý hiểm . Đối mặt với một, thậm chí là hai cậu nhóc kia cũng quá trong sáng so với mình, sao mình lại phải cuống lên thế nhỉ? Dù trong lòng rối bời nhưng trước mặt cậu nhóc kia anh vẫn luôn tỏ ra bình thản đến mức lạnh lùng.
Nhưng bộ mặt sắt đá của anh không bảo vệ được lâu, ngay khi đối mặt với Jaejoong nó đã dần tan chảy. . .
"Hôm nay không có việc gì cho tôi sao?" Jaejoong chớt mắt hỏi.
"Hôm qua cậu chỉ trong mấy tiếng đồng hồ đã giải quyết hết công việc của ba ngày liên tiếp rồi " Yunho chế nhạo, cợt nhả : " Tôi cũng muốn cho cậu làm một cái gì đó cho vui đây ! Bây giờ không có cái gì cho cậu bận ngập đầu được a."
"Cái tập hôm qua là công việc của 3 ngày liền sao ?" Jaejoong chun chun mũi hỏi .
"Đúng vậy, kỳ thật thì khối lượng công việc đó thì đối với một nhân viên bình thường cần đến 5 ngày , nhưng cậu lại là thạc sĩ khoa kinh tế học của đại học H , nên mới đánh giá có 3 ngày . Đại học H không phải là chuyên sản xuất những con rồng sao ?"
"Hửm ?" Jaejoong nhấp nháy đôi mắt đen mã não của mình nhìn Yunho , cậu ta có vẻ như không hiểu rõ lời Yunho nói. Trong kỹ thuật giao tiếp thì Jaejoong vẫn còn rất nhiều khuyết điểm lớn. Cậu ta không hiểu được những câu bông đùa như vậy , tri thức mà cậu ta tiếp nhận trước đên nay đều được công thức hóa văn bản hóa, nhưng với mối quan hệ xã giao giữa người và người cậu lại .
Yunho cũng không nghĩ giải thích bất cứ điều gì , anh thích Jaejoong cứ suy nghĩ đơn giản như vậy . Nhưng ý nghĩ của Jaejoong thật sự đơn giản sao . Nếu để cho Jaejoong ngồi ở vị trí của mình , nói vậy cho thể Jaejoong còn đảm nhiệm được cả công việc mỗi ngày của tất cả mọi cơ quan trong tập đoàn luôn a. Cứ để trí óc đứa nhỏ này được sử dụng tối đa đến rối tung luôn đi cho rồi.
"Không có gì, chỉ đùa thôi " Yunho hời hợt : " Tôi sẽ điều người đưa đến cho cậu tư liệu hoạt động của công ty một năm qua, cậu cần hiểu hơn về tình hình của công ty."
Sau đó liền gọi xuống cho thư ký D, bảo cô ta mang đến cho anh đống tài liệu về tăng trưởng của công ty thời gian qua.
Cô thư ký D đáng thương ôm một đống tài liệu cao quá đầu, lung lay lúc lắc mà bước vào phòng, Jaejoong đứng dậy định đi ra giúp cô mang vào, kết quả bị ánh mắt của Yunho chặn lại, quay về ghế ngồi.
Yunho cau mày nhận đống văn kiện khổng lồ : "Nhân viên phòng tư liệu chết sạch rồi sao mà để cô phải bưng cả đống này."
Thư ký D đặt đống tài liệu xuống đưa tay lau trán, khuôn mặt búp bê đáng yêu nở một nụ cười hiền hiền rạng rõ : "Chỉ là một việc nhỏ như thế này không muốn làm phiền đến các nhân viên khác, họ còn nhiều tài liệu cần giải quyết ." Tronng lòng lại thầm hoan hỉ , tổng giám đốc đang đau lòng vì mình sao ? Vốn là do mình tự cố tình ôm tới, thân là trợ lý tổng giám đốc thật nhưng cô thật ra ít khi nào được gặp mặt với anh . Rõ ràng là phòng hai người chỉ cách nhau một bức tường nhưng cứ như cách nhau một đại dương việc gì cũng dùng điện thoại để liên lạc. Cho nên mỗi khi tổng giám đốc gọi điện thoại yêu cầu điều gì D đều lấy cớ để có thế đưa đến trước mặt anh, chỉ có như vậy cô mới có cơ hội xuất hiện trước mặt anh, cho dù chỉ là một giây.
"Cô có gì muốn nói với tôi không ?" Cắt đứt dòng tưởng tượng miên man của thư ký D tội nghiệp, Yunho có vẻ như muốn đuổi cô đi rồi.
" Em ra ngoài trước a !" Tâm tình đang ấm áp thư ký D nở nụ cười tươi sáng đáp lại thái độ lạnh lùng của Yunho, xem ra cô àng vẫn đang đắm chìm trong thế giới màu hồng phấn a.
Yunho ôm đống tài liệu quăng lên bàn, mặt nhăn mày nhíu , sao lại nhiều tài liệu thế này, giống như cả quả núi luôn thế này. D không khỏi quá ra sức rồi đi, cái chính không nằm ở đó mà là đống giấy tờ sổ sách này bây giờ sẽ đè bẹp tiểu Jaejae yêu yêu của anh a! Chuyện đó có thể không làm được a, đặt cậu nhóc Jaejoong này trong phòng mình vốn là vì mình muốn được thấy cậu ta ngày ngày , với cái đống văn kiện như thác đổ này thì để cửa sổ còn chẳng thấy chứ đừng nói là cậu nhóc thiên thân bé bằng ngón tay này.
Nhưng cuối cùng Yunho cả ngày không có đi đâu ngoài trừ đi lui đi tới với cái thác văn kiện đó. Anh chỉ là đứng dậy đi đến núi văn thư sổ sách nhấc từng tập đưa đến bên bàn Jaejoong vô cùng dịu dàng trìu mến đặt xuống , sau đó lại thoải mái trở về chỗ ngồi, hưởng thụ vẻ đẹp của phòng làm việc . Jaejoong có vẻ như cũng hiểu được phần nào tâm tình của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh cười, Yunho đột nhiên thấy hơi mất tự nhiên, ho khan một tiếng rồi bước về phía cửa sổ , nụ cười của Jaejoong càng nở rộng .
Bị nhìn thì đã làm sao ? Bị cậu nhóc xinh đẹp đó nhìn lại thì đã làm sao? Phòng làm việc chỉ có hai người thôi mà? Yunho tự nhiên lại thấy thật sượng sùng.
Nhưng Yunho chưa kịp ăn đủ cảm giác ngượng ngập thì đã bị tiếng ôn bên ngoài cắt đứa.
"Bà không thể vào được, nếu bà cần thì tôi phải báo cáo với tổng giám đốc trước đã ~~~~" D nói còn không chưa xong, tiến sĩ GJ đã xông vao phòng .
Jaejoong vừa thấy tiến sĩ GJ , cả người cứng lại, sững sờ, mặc bà ta đi phăm phăm đến bên cạnh . Nhưng phải ứng của Yunho lại nhanh hơn , chặng trước mặt của Jaejoong.
Yunho đang nghĩ ngợi nhưng chân đã đi nhanh hơn một bước.
"D, cô ra ngoài trước đi ."Yunho tỉnh táo ra lệnh.
"Cám ơn cậu đã giúp tôi tìm được nó , tôi đến đưa nó trở về ." tiến sĩ GJ không để ý tới sự ngăn cản của Yunho , muốn lượn đến trước mặt Jaejoong .
"Oh? Đây là Jaejoong theo lời bà nói sao ?" Yunho cười cười hỏi.
"Có phải không?" Tiến sĩ GJ hỏi ngược lại anh, sau đó ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt sắc bén không khác anh là mấy . Rốt cuộc mọi người đang làm cái trò ảo thuật gì hả!
"Nếu nói là không phải thì sao " Có trí thông minh vượt xa trí tuệ của người thường " kia sao? Đứa nhỏ này thông minh nhưng thật ra lại không phải quá thông minh , hơn nữa nó còn ẻo lả, nó sao có thể là đứa nhỏ có sức khỏe một đọ vạn người bà nói?"
"Là nó . Sức khỏe của đứa nhỏ đó không phải là được vai u thịt bắp quyết định, sức khỏe của nó là sức khỏe tiềm ẩn . Sức sống tiềm tàn trong thân thể nó, cậu có tưởng tượng cũng không ngờ hết nổi đâu . Nhưng tôi hứa sẽ cho cậu có cơ hội chứng kiến , chờ tôi tìm ra cách kích thích nó bộc lộ trước đã."
Yunho nhớ lại đêm tuyết đó, khi mới gặp Jaejoong , mặc độc một tấm áo sơ mi mỏng tan lặng lẽ bước chân không trong đêm bão tuyết lạnh lẽo. Đó có phải là sức khỏe tiềm tàng trong cơ thể nó không ? Thật sự, không lạnh sao? Trong lòng anh lại một lần nữa nghi vấn.
"Jaejoong không tư nguyện muốn về với bà ." Yunho dùng giọng lạnh lẽo nói với tiến sĩ, tay chắn ngang đường bà ta.
"Jaejoong có muốn hay không điều đó không có gì quan trọng hết , Jaejoong, nó là vật thí nghiệm của tôi, nó được tạo ra bởi phòng thí nghiệm, nó thuộc về phòng thí nghiệm ."
"Phòng thí nghiệm là do tôi cấp tiền nuôi nên nó không phải của bà."
"Nói như vậy, cậu định nói là của cậu ?" Tiến sĩ GJ nhíu mày.
"Đúng vậy, là của tôi!"
Nghe câu trả lời dứt khoát của Yunho ,tiến sĩ GJ lộ ra một nụ cười của hồ ly : "Jung tổng giám đốc đáng kinh, cậu đã hiểu lầm rất trầm trọng rồi . Phòng thí nghiệm của tôi không phải cậu nuôi mà là do cha của cậu nuội . Cha của ngài đã tạo ra phòng thí nghiệm này và duy trì nó, còn ngài chỉ đơn giản là thực hiện theo di chúc của ông ấy thôi ."
"Tôi là người thừa kế hợp pháp, tất cả nhưng gì ông ấy có đều thuộc về quyền thừa kế của tôi, của ông ấy và của tôi bây giờ không còn ý nghĩa gì hết."
"Được rồi, là ngài đã nuôi dưỡng phòng thí nghiệm, cả Jaejoong nữa, cũng là của tôi nữa . Phòng thí nghiệm đó vốn là đứng tên tôi . Jaejoong là vật thí nghiệm mấu chốt của chúng tôi, chúng tôi nhất định không thể để nó đi được."
"Nhưng tiến sĩ, bà phải hiểu rằng, đó là do tôi dùng tiền để duy trì hoạt động cho nó, và tất nhiên tất cả mọi thứ đều được nuôi bởi tôi, tất cả đều thuộc về tôi, kể cả Jaejoong ! Nếu như tôi ngừng cung tiền cho phòng thí nghiệm thì một mình bà cũng không đưa lưng ra mà đỡ được."
Tiến sĩ GJ cười càng thêm quyến rũ : "Ngài lại lầm tưởng nữa, Jung Yunho tổng giám đốc! Trong di chúc của cha ngài có nhắc đến một điều khoản là ngài phải đơn độc cấp tiền cho chúng tôi, đó là nghĩa vụ của ngài."
"Nhưng trong di chúc không hề nhắc đến rằng tôi có nghĩa vụ phải đi tìm thứ bà làm mất, và hơn nữa là ~~ người!"
"Đúng vậy, ngài không có nghĩa vụ ấy, nhưng khi tôi nhờ vả ngài, ngài đã hứa với ta rồi ."
"Tôi hứa với bà là tôi đi tìm cậu ấy, nhưng tôi không nói là sẽ giao cậu ấy cho bà!"
"Cho nên bây giờ tôi mới đến đây để đón Jaejoong trở về!"
"Nếu như Jaejoong nguyện ý đi về tôi nhất định sẽ để cậu ấy đi, nhưng nếu Jaejoong không nguyện ý, tôi nhất định~~~ "
Yunho còn chưa kịp nói hết câu đã bị tiến sĩ GJ cắt đứt : "Tôi đã nói rồi, Jaejoong có đồng ý hay không điều đó hoàn toàn không quan trọng, tôi sẽ bắt nó về."
"Jaejoong không phải là một món đồ để có thể gói lại mà mang đi mang tới, cậu ấy là một con người, cậu ấy có quyền lựa chọn!"
Mỗi sinh vật sinh ra đều có quyền được sống...
Tiến sĩ GJ cười càng rạng rỡ, ép sát lại : "Thứ quyền lợi đó vốn là được pháp luật ban tăng , nhưng trên pháp luật hay ngoài xã hội thì không cómột kẻ nào tên Kim Jaejoong ngồi đây hết. Jaejoong ngồi trước mặt ngài đây không hề có một quyền lợi nào hết, nó là thứ được tạo ra!"
"Tốt, bà đã nói đến pháp luật tôi cũng không có ngại, giờ tôi sẽ gọi cho luật sư đến đây, chúng ta sẽ ra tòa giải quyết !" Yunho giờ đã nở nụ cười tươi sáng, anh nắm lại tay bà ta.
Nhưng tiến sĩ GJ cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi: "Ngài có vẻ rất quan tâm đến Jaejoong hả!"
"Đúng vậy, tôi muốn cậu ta." Yunho sắt đá.
"Nhưng nếu ngài muốn lấy nó của tôi, ngài định dùng pháp luật để giải quyết vệ này chứ gì, không sao hết, ngài cứ mời luật sư, họ sẽ mò ra nơi cung cấp tài chính."
"Ha. bà không biết đến sức mạnh của đồng tiền sao,những đồng tiền tôi đổ vào phòng thí nghiệm cũng đủ để bịt mõm mấy con chóliếm tiền nhân danh pháp luật ấy."
"Thật sự sao ?" tiến sĩ GJ nói : "Ngài tưởng rằng cha của ngài ủng hộ cho phòng thí nghiệm của tôi nhiều năm như vậy mà không một lần hỏi xem tôi đang thí nghiệm cái gì sao? Vô cớ mà nuôi dưỡng tôi sao ? Ngài nghĩ rằng đó là bữa trưa miễn phí chắc ?"
Yunho cảnhgiác nheo nheo hai tròng mắt, đây cũng chính là nghi vấn của anh : "Tốt lắm, nói cho tôi nghe!"
"Xem ra ngài cũng nghĩ đến điểm này, vậy thì hãy trả Jaejoong lại đây cho tôi!"
"Có nói như thế nào thì Jaejoong cũng không thuộc về bà,nhưng tôi muốn được nghe hết lý do đã, tại sao cha tôi lại phải bỏ tiền ra nuôi bà !"
"Nói cho đúng ra thì đây cũng không phải là đưa tiền ra nuôi dưỡng tôi , mà là tiền cha của ngài trả nợ cho tôi, là cha của ngài đây nợ tôi . Giữa tất cả chúng ta ngồi đây đều có một giao dịch, số tiền đó là thù lao, cho nên bất luận thế nào Jaejoong vẫn là của tôi!"
"Thù lao sao? Sao trước không cho ký cho bà một chi phiếu rồi đuổi bà đo."
"Đuổi tôi sao? Có thể nói, tôi chẳng ngại đều đó. Nhưng cha của ngài đã cómột bí mật tày đình với tôi , ông ấy đã lập một lời thề, cho dù bằng miệng,nhưng chuyện này cũng chỉ dùng lời, chỉ cần tôi còn giữ được bí mật đó , phòng thí nghiệm của tôi sẽ không bao giờ mất đi sự ủng hộ của cha ngài , cho dù là ông ta có mất , thì ông ta vẫn để lại cho tôi một lời cam đoan. Cho nên cũng chẳng khác gì trả nợ theo kỳ thôi."
"Là giao dịch gì !" Yunho hỏi thẳng
"Tôi không thể nói cho anh được, nếu tôi nói cho anh biết thì khế ước sẽ hết hiệu nghiệm!"
"Bà có thể tiết lộ cho tôi biết, cho dù tôi biết rồi cũng sẽ không cắt viện trợ cho phòng thí nghiệm của bà."
"Đây là khế ước giữa cha ngài và tôi, dù thế nào ông ấy cũng muốn giữ bí mật này, xin ngài hãy tôn trọng người đã khuất . Nếu đã nói là bí mật thì không thể tiết lộ cho ai được. Cha của ngài đã lựa chọn ôm cái bí mật đó xuống mồ thì chắc chắn cũng có ý riêng của nó. Mà tôi mà tôi theo phẩm hạnh của một người trong nghề, cũng như một người chuyên nghiệp trong giới của chúng tôi, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ bí mật đó ."
"Là thuộc về đạo đức nghề nghiệp của bà ? Như bí mật nghề nghiệp của bàchắc chắn có liên quan đến tôi rồi!" Yunho hiểu ra .
"Xem ra tôi không nên nói nhiều rồi, ngài quá thông minh để có thể đoán được sơ hở trong mỗi câu nói của người khác."
"Nhưng cha tôi tại sao không mang luôn cả bà xuống mồ chôn cùng ! Nếu đó là bí mật thì chỉ khi bà chết cùng thì mới có thể bảo vệ đến cùng ."
"Rất hiển nhiên, cha ngài tin tưởng tôi hơn ngài nghĩ." Tiến sĩ GJ cười nói. Nụ cười nhạt nhạt dường như là cười nhạo : "Còn nữa, ông ta rất cảm kích tôi, ha ha ha ha." Nói xong, bà tacườicàng thêm đắc ý . Nụ cười đắc ý như vậy , có thể đoán ra, bà ta đã làm một cái gì đó rất lớn.
"Bà cười như vậy, lại càng khiến tôi thấy nghi ngờ bà hơn."
"Không có nguyên nhân xác đáng sao?" Tiến sĩ GJvẫn như cũ làm càn cười: "Ngài quả nhiên rất khác với cha của mình ."
Ngài quả nhiên rất khác với cha của mình, bà ta nói vậy .Yunho nghe trong đó dường như đang ám chỉ một điều gì đó .
"Tôi đối với cái bí mật kia cũng không còn hứng thú nữa, bà không muốn nói chứ gì, tốt thôi, tôi cũng không nài nỉ . Nhưng còn Jaejoong bà đừng hòng đưa đi. Nếu nhưcáibí mật kia có liên danh đến danh dự của người cha đã khuất của tôi, như vậy tôi có thể lợi dụng cách khác để giữ Jaejoong bên cạnh, pháp luật cũng chỉ là một trong những công cụ thôi . Tôi có thể bỏ qua cách đó , nhưng tôi tuyệt đố không buông tha cho Jaejoong . Bà cho rằng với sức của bà có thể đưa Jaejoong ra khỏi đây sao " Yunho khinh miệt nhìn tiến sĩ GJ . Người đàn bà này dám mưu tính với mình , vậy chắc chắn là bà đã muốn đưa cổ cho mình chém rồi, Jung Yunho tôi không phải là người chơi quang minh chính đại.
"Xem ra chuyện đó là không thể. Quên việc đem nó từ đây đi, tôi cũng vậy . Tôi có cách khác để bắt nó từ tay cậu . Jaejoong là tâm huyết của tôi , là tâm huyết tôi đã bỏ ra suốt 17 năm nay chắp tat làm cho người ta. Tôi cũng có cách để bắt nó về với tôi , đến lúc đó thì ngài có muốn ngăn cũng chưa chắc đã ngăn được !"
"Bà muốn làm gì !" Yunho chần chừ, lòng chỉ muốn bóp chết người phụ nữ hiểm độc này . Nếu như Jaejoong không có mặt ở đây chắc chắn bà ta đã được một viên chính giữa não rồi được đưa ra mát nghiền kim loại từ nửa giờ trước rồi.
"Ngài sẽ biết nhanh tôi ." Tiến sĩ GJ tựa hồ rất tự tin. Nhưng bà tacàngtựtin, Yunho lại càng không hiểu , ý nghĩ muốn giết người quanh quẩn không đi, nhưngcuối cùng anh lại không động thủ. Sau này anh mới hối hận tại sao khi ấy anh lại không mặc con quỷ đó ăn thịt bà ta.
Tiến sĩ GJ chạy ra hướng cửa, nhưng bà ta không mở cửa ngay, chỉ đứng quay lưng với Yunho mà nói vọng lại , nhưng không phải với Yunho mà với Jaejoong : "Jaejoong, con không muốn về với mẹ hôm nay sao? Như vậy khi con trở về trước mặt mẹ, thì đừng trách mẹ làm gì. Jaejoong, là con sai, là con đã đã sai với người đã đối đãi với người đã coi con là con người !" Tiến sĩ GJ nói như vậy, rồi lập tức đi ra, không quay đầu lại, phăng phăng bước ra hành lang.
Rốt cục đi, Yunho nghĩ vậy nhưng không đi coi Jaejoong ngay.
Lời họ nói, Jaejoong cũng nghe được hết rồi, .Vậy Jaejoong sẽ nghĩthế nào về mình đây. Làm sao có thể giải thích cho Jaejoong chuyện này đây,rằng anh đã biết trước về sự tồn tại của cậu, thậm chícòn dùng cả cách bắt cóc để giữ cậu ta bên cạnh, Jaejoong sẽ hận mình sao?.
Nhưng chạy trời không khỏi nắng, đáng phải đối mặt, nhất định phải đối mặt.
Yunho xoay người nhìn Jaejoong , chỉ thấy cậu nhóc nước mắt đã ướt đẫm mi , trái tim lại nhói lên. Jaejoong a, là anh đã khiến em bị tổn thương . Vươn tay định lau khô những giọt lệ đang rơi trên khóe mi, hé miệng định trấn an Jaejoong rằng cậu nhóc không có một mình, là anh sẽ bảo vệ cậu khỏi tiến sĩ GJ độc ác. Ai ngờ Jaejoong đã mở miệng trước . Tay của anh cứ vậy đứng khựng giữa không trong, miệng vẫn mở nhưng không có lời nào thoát ra .
Jaejoong thì thào: " Cookie đang ở trong tay tiến sĩ GJ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro