Đính ước
Title: ĐÍNH ƯỚC
Author: Rintosaka
Disclaimer: DBSK không thuộc về Rin, cũng không thuộc về SM (nghe chưa lão LSM phát xít)
Paring: Yunjae
Rating: NC-17
Warning: Fic có những cảnh quan hệ thể xác giữa hai người đàn ông, cụ thể là Yunho và Jaejoong của DBSK. Bạn hãy cân nhắc trước khi đọc. Ai không thích thì click back, đừng nói tôi bệnh hoạn hay nhân vật của tôi bệnh hoạn, nhé
Gerne: cổ trang, romance
Length: Longfic
ĐÍNH ƯỚC – CHƯƠNG I
Mùa xuân ở thôn Phong Linh, khí trời se lạnh, muôn hoa đua nhau đâm chồi nảy lộc, khoe sắc rực rỡ sau một mùa đông dài ngủ vùi dưới thảm tuyết trắng xoá. Hồng hoa đỏ thắm, cúc hoa từng đóa vàng rực rỡ như ánh ban mai, hoa anh túc trắng một màu qúy phái…Nếu như hương hoa làm lòng người say mê thì cánh đồng hoa vạn sắc màu cũng làm tốn không ít giấy mực của những kẻ yêu tranh. Trên đồng hoa bát ngát mênh mông vang lên tiếng cười đùa của một đám trẻ nhỏ. Nổi bật giữa bọn chúng là một tiểu hài chừng 5 – 6 tuổi, tròn trịa, trắng trẻo, vô cùng khả ái, trên suối tóc đen dài còn đội một vòng hồng hoa xinh xắn. Nó vui vẻ quan sát những đứa trẻ khác chơi trò đuổi bắt. Lát sau, bọn trẻ hô to:
- Yunho thắng rồi! Yunho làm hoàng tử!
Thằng bé tên Yunho là một thằng bé dáng gầy gò, da ngăm ngăm đen, nhưng nhìn vào ngũ quan sáng sủa, thái dương cáo ráo, có thể đoán là một đứa bé thông minh. Nó ngồi trên kiệu do mấy đứa trẻ khác bắt tay tạo thành, giọng oang oang ra lệnh:
- Mau khênh bổn thái tử đến chỗ công chúa!
Bọn trẻ khệ nệ kiệu Yunho đến chỗ tiểu hài đầu đội vòng hoa nọ, lúc này đang cười rất tươi. Yunho bước xuống, đến kế bên tiểu hài tử. Bọn trẻ xung quanh lại reo lên:
- Công chúa mau hôn hoàng tử đi! Hôn đi! Hôn đi!
Tiểu hài tử đỏ mặt, ngập ngừng một lúc, cuối cùng quyết định nhắm chặt mắt, lấy hết cam đảm, hôn một cái thật nhanh lên má phải của Yunho. Chỉ nghe một tiếng “chóc”, sau đó thấy “hoàng tử” cười rất mãn nguyện.
Bỗng từ xa có tiếng phụ nữ gọi:
- Mấy đứa mau về chuẩn bị đón giao thừa nào!
Cả đám trẻ đồng loạt “dạ” một tiếng rồi chạy ùa về nhà
Tối đến, khi hồi chuông chùa đổ ba tiếng báo hiệu nửa đêm, mọi người đều bước ra sân, nhìn chăm chú lên trời chờ đợi pháo hoa được bắn lên từ nhà của trưởng thôn. Năm nào cũng vậy, cứ đúng vào khắc giao thừa, pháo hoa xanh xanh đỏ đỏ lại nổ vang trên nền trời đầy sao. Đây được xem là thời khắc thiêng liêng nhất của cả năm. Trong lúc mọi ánh mắt đổ dồn về phía pháo hoa rực rỡ, có hai đứa trẻ nắm tay nhau, là Yunho và “tiểu công chúa” trên cánh đồng ban chiều.
- Jae à, ngày này 12 năm nữa, chúng ta có thể là một đôi phu thê cùng nhau ngắm pháo hoa rồi.
Tiểu hài tử kia không đáp, chỉ thấy trong đôi đồng tử sáng lên niềm hạnh phúc, hai bàn tay nhỏ của hai hài tử lại siết chặt hơn.
________________________________
12 năm sau
Một thiếu niên quần áo xốc xếch, ống ngắn ống dài, mặt mày, tay chân đều lấm lem bùn đất đến mức không nhận ra nhân dạng được nữa, đang chạy hết tốc lực vào một căn nhà tranh bên đường. Chạy ngang qua mặt một vị đại thẩm buông lại một câu:
- Hwang đại thẩm, cho ta trốn nhờ nhà
Người vụt qua quá nhanh khiến Hwang đại thẩm đành đáp “được” với không khí. Chưa để Hwang đại thẩm thở được một nhịp, lại thêm một bóng áo trắng lao vào nhà
- Ta đi tìm Yunho
Hwang đại thẩm trong vòng vài giây đã phải hai lần đớ lưỡi, lòng vô cùng tức giận, không khỏi mắng thầm hai vị thiếu niên kia mấy câu nhưng kì thực lại không để bụng, đối với cả cái thôn này mà nói, chuyện hai tên con trai đó một chạy một đuổi dường như đã quá quen thuộc. Hwang đại thẩm bên ngoài nghe một giọng nhẹ nhàng gọi “Yunho ơi! Yunho à!” rồi sau đó lại là mấy tiếng binh binh bốp bốp, tiếng la hét, lát sau thì thấy thiếu niên vận bạch y đi ra, tay trái nắm lấy lỗ tai vị thiếu niên còn lại, nhìn không khác ăn mày, lôi xềnh xệch ra khỏi cửa. Thiếu niên bạch y chào Hwang đại thẩm rồi hướng đường lớn mà đi, phía sau, “thiếu niên ăn mày” mếu máo nhìn bà cầu cứu.
Đi đến cuối đường là 2 ngôi nhà lợp ngói đỏ nằm kế nhau, cột nhà đẽo hình long lân quy phụng, trước cửa còn có mấy chậu kim phát tài, mấy khóm trúc, bụi tre, thiếu niên bạch y mới buông tai thiếu niên kia ra. Vừa được thả, thiếu niên “ăn mày” đã thét lên:
- Kim Jaejoong, ngươi vì cái gì mà nhằm lúc ta đang làm đồng lại lôi ta về đây?
- Ta thấy ngươi ra đồng để chọc ghẹo con gái nhà người ta chứ đâu có làm việc
- Việc ta chọc ghẹo cô nương nào không đến lượt ngươi quản. Ta đã 18 rồi, đương nhiên cũng phải dọ xem cô nương nào tốt để mà lấy vợ chứ
- Jung .Yun .Ho – Kim Jaejoong vừa nghe đến chữ “lấy vợ” từ miệng của “tên ăn mày”, lập tức hai mắt bừng bừng sát khí, giọng nói trong trẻo cũng không còn, thay vào đó là tiếm gầm gừ qua kẽ răng là người đối diện rùng mình một cái
- Gì…gì…? – lắp ba lắp bắp
- Ngươi . không . được . lấy . ai . khác . làm . vợ . ngoài TA – đến chữ cuối tự vỗ vào ngực mình một cái
- Không, ta không bao giờ kết hôn với ngươi – Yunho không biết đã ăm phải gan hùm gan báo gì mà giờ lại trả treo
- Tại sao?
- Ta không muốn
- Nhưng lúc nhỏ ngươi chẳng phải đã nói…
- Đó là lời nói của con nít không biết gì. Bây giờ ta lớn rồi, đương nhiên xoá bỏ, ngươi cũng nên quên đi
- Ngưoi…ngươi là đồ hứa lèo…
Yunho mở to mắt nhìn Jaejoong trứơc mặt mình, mới đây thôi còn hung dữ như bà la sát, lôi hắm từ đầu thôn đến cuối thôn, bây giờ hai mắt đã đỏ hoe, lệ đã lưng tròng. Đôi mắt đen tròn của Jaejoong đang nhìn hắm uất ức, đôi môi hồng mím lại giận dỗi. Yunho luống cuống không biết phải làm sao. Trên đời này có hai thứ hắn sợ nhất, đệ nhị là nước mắt con gái, còn đệ nhất chính là…nước mắt của Kim Jaejoong.
- Nè…nè…ngươi đừng khóc mà
- Ta ghét ngươi
Jaejoong để lại ba chữ đó rồi quay lưng vào nhà. Yunho ngồi phịch xuống trước thềm nhà mình, thở dài một tiếng, hệt như ông cụ non. Lần nào cũng vậy, Jajeoong nhắc đến việc kết hôn là hắn lại sống chết từ chối, cãi qua cãi lại náo loạn cả thôn, cú mèo đang ngủ trên cây cũng phải thức giấc. Cãi vã cả ngày chẳng đi đến đâu, cuối cùng Jaejoong luôn chốt hạ bằng câu “Ta ghét ngươi”. Nghĩ đến đây, Yunho lại thở dài, vò đầu bứt tóc. Phải chi “Ta ghét ngươi” là sự thật, Jaejoong sẽ thôi không lải nhải cái điệp khúc kết hôn vào tai hắn nữa, không xua hết mấy cô nàng có ý lại gần hắn, được vậy hắn chắc bây giờ đã vợ con đề huề. Nhưng tức thay, Jajeoong chuyện gì cũng nhớ, ba chữ “ta ghét ngươi” lại quên sạch chỉ sau một bữa cơm, gặp lại hắn lại đuổi, lại đánh, lại nhắc đến cái hôn ước trẻ con ấy. Hắn thật không hiểu vì sao cậu lại một mực đòi trở thành thê tử của hắn, trong khi cậu cũng như hắn, thiếu nữ xếp hang dài đợi lọt vào mắt xanh của họ, khiến bọn thanh niến trong thôn ghen tị. Không trách được, ai bảo hắn sinh ra đã điển trai, cường tráng, thông minh ngời ngời còn Jaejoong lại là một mĩ nam tử. Làn da cậu trắng và mịn như trẻ sơ sinh. Dù cũng làm việc như hắn, đánh nhau với bọn trai thôn giỏi như hắn, suốt ngày ở ngoài nắng như hắn, da Jaejoong cũng không bị đen, không bị sẹo, ngay cả một chấm mụn nhỏ cũng không tìm thấy. Đôi mắt vừa tròn vừa to, khiến các bà các cô phải ganh tị, họ chỉ có cách dùng tay banh mắt ra mới mong to tròn được như vậy. Mà banh mắt ra, tròn thì tròn thật, to thì to thật, nhưng cứ như là đang trợn trừng, hài nhi nhìn vào liến khóc bù lu bù loa, không như đôi đồng tử của Jajeoong, phải nói là rất có hồn, bao nhiêu biểu tình đều có thể đọc qua ánh mắt. Lại nói đến đôi mày phượng vừ cong dài vừa đem nhánh như vẽ. Môi không thoa son nhưng lúc nào cũng một màu đỏ mọng. Đôi cánh hồng đó, khi giận lẫi hoặc khi đang tập trung suy nghĩ hay vễnh ra, nhìn vào rất ư là dễ thương a. Yunho nghĩ đến hình ảnh Jaejoong ngón tay để ngay miệng, môi hồng lại vễnh lên, không biết vì sao tự nhiện lại ngồi cười một cách ngu ngơ.
- Yunnie à, trông ngươi thật là ngu ngốc
Ào, cảm giác một gáo nước lạnh băng dội thẳng vào mặt, Yunho hùng hùng hổ hổ dậm chân đứng lên nhưng lập tức thu hồi dáng vẻ oai vệ đó, khúm na khúm núm nói chuyện với người trước mặt
- Mậu thân
- Yunnie à, ngươi đang làm gì trước hiên nhà vậy? Trông ngươi chẳng khác nào thằng con trai bị loạn trí của lão Chae đầu thôn
- Mậu thân, Yunho của người đỉnh đỉnh đẹp trai, sao lại so với con của lão Chae a?
- Được được, ngươi không giống hắn. Thế nói cho mậu thân biết ngươi đang ngồi ngoài hiên làm gì?
- Hóng gió
- Bây giờ đã đủ mát mẻ chưa? Nhanh nhanh vào nhà tắm rửa thay y phục mới đi, nhìn xem, ruồi đang bâu lại chỗ ngươi kìa.
Yunho nghe mậu thân nói vậy, liền chạy vào trong tắm tắm gội gội. Hắn sao có thể để người khác nhìn thấy hắn bị ruồi bâu, thật mất hết hình tượng Jung nhị thiếu gia.
ĐÍNH ƯỚC – CHƯƠNG II
Đêm, bầu trời không một ánh sao, chỉ có vầng trăng khuyết đơn độc trên nền trời đen sâu thẳm. Ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng thỉnh thoảng bị che khuất bởi một áng mây mong manh vô tình lướt qua. Gió nhè nhẹ thổi kéo theo những tán lá xào xạc lay động. trong không gian tĩnh mịch chỉ còn tiếng côn trùng kêu lên từng hồi. Bỗng có âm thanh phát ra từ một căn phòng trong Jung gia khiến tên tiểu nô đang ngủ gà ngủ gật trước phòng giật mình tỉnh lại. Quờ quạng tìm kiếm ngọn giáo được dựng gần đó, tiểu nô tài run run chĩa ngọn giáo về phía trước, trong tư thế sẵn sang nghênh đón bất cứ kẻ nào dám đột nhập vào phòng của nhị thiếu gia nhà nó. Thế nhưng, đứng trước cửa hồi lâu vẫn chỉ nghe một thanh âm duy nhất phát ra từ bên trong “Jae…Jae…Jae a…”, giọng thiếu gia nó lúc gọi cái tên kia lại có vẻ trầm ấm mà tha thiết. Mỉm cười bí hiểm, nó an tâm quay trở lại với giấc ngủ của mình.
Sáng hôm sau
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Một tiếng thét long trời lở đất xuất phát từ trong phòng của Jung nhị thiếu gia. Chỉ cần trong vòng bán kính 10 dặm, không có gì là không chịu thiệt hại từ tiếng thét đó. Jung lão gia và phu nhân lập tức chạy ngay đến phòng tên qúy tử của họ, gấp gáp đến mức trang phục cũng chưa tề chỉnh. Vừa đến nơi, đã tiến thẳng vào bên trong
- Yunnie, có chuyện gì?
Yunho giật thót mình, quay mặt đối diện với song thân, hai tay đặt sau lưng giấu diếm thứ gì đó, trên mặt nở một nụ cười méo mó:
- Không, không có gì
- Vậy sao ngươi tự dưng lại hét lên?
- Nhi tử là…là trượt té. Đúng thế, là vì trượt té quá bất ngờ
Phụ mẫu hắn tuy không tin lời hắn, nhưng thấy nhi tử họ không muốn nói nên cũng không ép, chỉ gật đầu vẻ hiểu chuyện rồi sau đó li khai. Chỉ chờ có vậy, Yunho mau chóng rời khỏi phòng, thẳng hướng hậu viên mà đi. Có điều, hắn không ngờ, phụ mẫu hắn chỉ vờ đi về phòng của họ, bước được mấy bước đã đổi hướng theo gót hắn. Hắn, tay cầm tấm vải nhung trải giường và cái chăn, mắt láo liên nhìn nam nhìn bắc, ngó đông ngó tây, sau đó rón rén đem đem vải đi giặt rồi phơi lên.
- Thiên địa thánh thần ơi! – Jung lão gia và Jung phu nhân không hẹn mà cùng cảm thán một câu
Yunnie của họ, tiểu quý tử của họ, từ khi hắn chính thức chạm vào ngưỡng cửa của tuổi vị thành niên thì đã mất hết khái niệm giặt tẩy, sao hôm nay lại thân chinh đi giặt hai tấm vải đồ sộ thế kia?
Khuất mắc này đối với vợ chồng họ Jung mà nói chẳng khác nào dị vật chặn ngay yết hầu không sao lấy ra được. Kết quả, bữa sáng hôm đó họ hoàn toàn không thưởng thức được chút mĩ vị nào.
Sau bữa sáng, đôi phu phụ lại tiếp tục vắt óc suy nghĩ. Nhìn thấy lão gia và phu nhân đăm chiêu như vậy, Kim Kibum, nô tài gác cửa phòng Yunho tối qua, đánh liều hỏi:
- Không biết lão gia và phu nhân có chuyện gì khó nghĩ?
- Là chuyện của Yunnie a
Jung phu nhân bắt đầu kể những sự việc mà bà đã chứng kiến. Kibum nghe xong, lại cười một tràn hả hê, không chút nể mặt chủ nhân. Cười đã, nó mới thưa:
- Thiếu gia tối qua ngủ không ngừng gọi tên “Jae…Jae…” rất là tình cảm, sáng nay lại phải giặt chăn, nếu không phải liên quan đến “chuyện ấy” thì là gì, thưa lão gia?
- Chuyến ấy? – chủ nhân nó ngạc nhiên, một thoáng, ba người cùng nhìn nhau bằng tia nhìn đầy ngụ ý, gật gù.
(Độc giả nào thông minh hiểu Kibum nói gì không a?)
Trưa hôm đó, Yunho vừa trở về nhà đã gặp phải điều ngạc nhiên lớn khiến hắn nói không nên lời. Mẫu thân hắn vừa thấy hắn ngoài cửa đã nồng hậu đón hắn vào, kê ghế cho hắn ngồi, thổi trà cho hắn uống, lại bắt Kibum bên cạnh quạt mát cho hắn, trong khi cha hắn thì nhìn hắn cười ôn nhu. Cái không khí gia đình màu hồng này không làm hắn thấy vui vẻ chút nào, ngược lại làm cho hắn cảm thấy một cơn rùng mình chạy từ đầu đến tận gót. Nuốt nước bọt, hắn hỏi:
- Phụ thân, mẫu thân, có chuyện gì?
- Yunnie à, ngươi năm nay cũng đã 18 rồi, cũng nên tính đến chuyện lấy vợ đi.
- Sao bỗng nhiên… - Yunho định hỏi
- Yunnie, ngươi có ưng cô nương nào trong thôn không?
- Dạ, vẫn chưa
Jung phu nhân kín đáo quay sang một bên, che miệng cười, thầm nghĩ : “Đứa con này của ta sao đụng đến chuyện tình cảm lại nhút nhát như vậy? Đến ngủ còn mơ thấy người ta mà không dám nhận à”
Bà lại trao đổi một tia tinh quang với phu quân của mình, sau đó quay sang Yunho, nói:
- Ta thấy JAEJIN tiểu thư của lão Han cũng tốt lắm a. Vừa đẹp người, vừa đẹp nết, vừa hay năm nay lại tròn 17. Ý ngươi thế nào?
- Không, không, con không có ý gì với Han cô nương đó cả - Yunho luống cuống, khoa tay múa chân
Hành động vụng về của hắn lại càng làm phụ mẫu hắn thêm chắc chắn về việc hắn tương tư Jaejin, lại ôn tồn bảo hắn:
- Ngươi không cần chối. Cha mẹ đã biết cả rồi. Cứ quyết định vậy đi. Mai cha mẹ sẽ đi gặp lão Han
Hai người vừa nói vừa cười sang sảng, bỏ ra ngoài, để lại Yunho vẫn còn hoá đá
“Ông trời à, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Cũng tại tên Kim Jaejoong đáng ghét kia, tối nào cũng mò vào giấc mơ của ta, báo hại ta sáng nay…AAAAAAAA” – Yunho thống khổ ôm đầu
Đúng như lời đã nói, cha mẹ hắn không nhanh không chậm, đúng sáng hôm sau đã đi hỏi lão Han, phụ thân của Jaejin. Đừng thắc mắc vì sao Yunho không cản cha mẹ hắn. Lúc đó, hắn vẫn còn đang ngủ yên lành mà, có hay biết gì đâu. Khi phụ mẫu hắn về thuật lại, hắn một lần nữa ngậm một bụng uất ức, vùng vằng bỏ ra ngoài.
Tin phụ mẫu hắn đi hỏi cưới con gái lão Han không biết nhờ đâu đã lan truyền khắp thôn. Hắn đi ngang qua đâu cũng nghe người ta hỏi thăm, đại loại như “Yunho à, khi người nào ngươi tổ chức tiệc hỉ vậy?” hay “Yunho à, cậu tốt số thật đấy, Jaejin đó từ chối không biết bao nhiêu người rồi”, hay như “cung hỉ, cung hỉ”, còn nữa, còn nữa. Mấy lời đó khiến hắn nghe vào đã đinh tai nhức óc, ức chế cùng cực, muốn tìm chỗ nào đó để giải toả cơn bực bội trong người. Bàn chân cứ vô thức đi, đến khi hắn ngẩng đầu nhìn thì đã thấy mình đứng trước nhà của Jaejoong. Mậu thân Jaejoong vừa thấy hắn đã niềm nở chúc mừng, hắn cũng không còn cách nào, chỉ gật đầu cảm tạ. Hắn liếc thấy xa xa, phía sau bà là cái kẻ đã mang rắc rối đến cho hắn.
“A, hành động đó là ý gì đây?”
Kim Jaejoong ném cho hắn cái nhìn căm giận, rồi bỏ đi
Sao thế? Thường ngày chẳng phải dù hắn có bắc thang leo lên trời cũng phải đi theo lôi hắn về cho bằng được hay sao? Hôm nay hắn đứng ngay trước mặt lại không nói không rằng bỏ đi. Chẳng hiểu sao cơn giận trong lòng hắn từ sáng giờ nhân lên gấp bội, tức thì chào Kim phu nhân rồi chạy theo hướng tên công tử trắng trẻo kia vừa rời đi. Đến nơi thấy cái bóng dáng trắng trắng lùn lùn đó đang ngồi thu lu bên cạnh hồ, tay không ngừng ném vô số hòn sỏi xuống mặt nước, đến nỗi cá tôm cũng sợ hãi mà bơi đi xa. Nhưng Yunho không biết có phải là đồ đầu đất hay không, lại phăng phăng đi tới bên Jaejoong, hai tay chống hông, gọi:
- Jaejoong!
- …
- Yah! Kim Jaejoong
Và tiếp sau đó một hòn sỏi thay vì rơi xuống nước lại vinh hạnh đáp giữa mặt hắn
- Yah! Sao ngươi ném đá vào ta? – vừa thét vừa lấy tay xoa xoa trán
Thoắt một cái đã thấy Jaejoong đứng lên, mặt đối mặt với mình, đôi đồng tử nhìn thẳng vào mình. Trong ánh nhìn là biểu cảm hắn chưa thấy bao giờ, bất giác lùi một bước
- Ngươi – Jaejoong thình lình lên tiếng, thanh âm không trong trẻo như mọi ngày mà có chút gì đó nghèn nghẹn – Chuyện ngươi sắp kết hôn với Han Jaejin là thật?
“Không, không, ta vẫn chưa chấp nhận chuyện này mà”
Trong đầu thì nghĩ vậy, nhưng cái miệng hắn lại phán:
- Đúng vậy. Liên quan gì đến ngươi?
“A, cái miệng hỗn đãng này. Sao lại nói ra điều ta không muốn. Ta đánh ngươi” – trong đầu hắn tưởng tưởng ra cảnh bản thân tự vả vào mồm
Jaejoong lặng im, tiếp tục nhìn hắn với ánh nhìn kì lạ đó. Yunho có cảm giác hắn đang cực kì căng thẳng, khó chịu, nặng nề. Đến lúc tưởng như không thể chịu nổi nữa, lại nghe Jaejoong nói:
- Ta…luôn trân trọng lời ngươi nói cách đây 12 năm, ta chưa bao giờ quên. Nhưng xem ra hôm nay phải quên đi thôi
Nói xong, xoay người bỏ đi
ĐÍNH ƯỚC – CHƯƠNG III
Yunho từ sau khi từ Kim gia trở về, bước đi thất thểu như kẻ mất hồn, ai hỏi gì cũng không trả lời, gọi cũng chỉ đáp những tiếng ỡm ờ, không nghe ra chữ nghĩa gì. Phụ mẫu hắn thấy hắn như vậy, vô vàn lo lắng, hỏi hắn có chuyện gì hắn lại không chịu nói ra, làm mọi cách cho hắn cười hắn cũng không cười. Trước ngày hỉ mà hắn u buồn e cũng không phải chuyện tốt, Jung lão gia vốn định đề nghị lão Han dời ngày thành hôn lại, nhưng cân nhắc thấy Jaejin kia là phận nữ nhi, nếu để người khác biết được hôn lễ bị dời sẽ sinh ra dị nghị, người thiệt thòi nhất rốt cuộc là nàng, cho nên cuối cùng quyết định hôn lễ vận diễn ra như đã tính.
Ngày hôn lễ, không một ai trong thôn là không náo nức đến dự. Han Jaejin xinh đẹp, công dung ngôn hạnh vẹn toàn nên duyên cùng Jung nhị thiếu gia, văn hay võ giõi, bản lãnh hơn người, hai người họ quả là trời sinh một cặp, là hỉ sự lớn, ngàn vạn lần không thể bỏ qua. Lễ vật to nhỏ xếp cao ngất, màu đỏ cả một góc, pháo nổ vang trời, tân lang tân nương bước vào lễ đường trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Sau lễ bái đường, tiệc mừng diễn ra rôm rả, kéo dài thâu đêm. Nhưng không ai ngờ rằng nửa đêm hôm đó tân lang sau khi bước vào loan phòng, không hề chạm vào nương tử của mình, chỉ đợi đến khi nàng đã ngủ say, liền nhẹ nhàng hướng tư gia cạnh nhà mình đi tới. Bóng đen dùng khinh công khẽ khàng đáp xuống trước cửa phòng mà đối với hắn đã trở nên rất quen thuộc. Phòng tối om, lạnh lẽo. Hắn đẩy cửa vào, cửa không khoá. Nhìn khắp xung quanh, người không thấy, đồ vật cũng không còn lại một món, tất cả kệ, tủ đều được dọn sạch, trống lốc. Đôi mày rậm chau lại. Lát sau, một tiếng nữ tử cất lên sau lưng:
- Thiếu gia đã lên kinh thành rồi – nàng nguyên là nô tì chuyên chăm sóc cho Jaejoong
- Khi nào? – hắn hỏi
- Hôm qua
Hắn nghe xong liền như thấy trong lòng có một khoảng trống lớn, dù cố gắng thế nào cũng không thể lấp đầy. Lý trí hắn mách bảo hắn hãy mau rời khỏi nơi này, có như vậy hắn mới có thể tạm thời bình tâm lại. Thế nhưng vừa ra đến cửa, liền bị nữ tì kia ngăn lại:
- Jung thiếu gia, xin dừng bước
- Có việc gì?
- Jaejoong thiếu gia gửi lại cho thiếu gia một vật. Vốn định mấy hôm nữa mới đưa cho người, nhưng hôm nay gặp được, nô tì nghĩ nên đưa cho thiếu gia luôn vậy
Nữ tì lấy trong tay áo dài ra một túi nhỏ, trao cho Yunho. Hắn cần thẩn mở nút thắt, từ từ để lộ vật bên trong: chỉ là một mảnh ngọc bội thô, không gọt dũa, khộng điêu khắc. Một mảnh ngọc không tì vết, cũng giống như hai đứa trẻ ngây ngô ngày ấy.
10 ngày trước sinh nhật của Jaejoong, Yunho xin phụ thận mua cho nó một món quà nhưng phụ thận bảo nó tháng này đã tiêu rất nhiều ngân lượng nên không cho nữa. Nó ngồi khóc lóc suốt một buổi cho đến lúc mẫu thân nó đi chợ về. Thấy nó khóc, bà dịu dàng hỏi:
- Yunnie, sao con khóc?
Nó thút thít kể lại sự vịêc. Sau khi nghe, bà lấy trong áo chiếc khăn tay lau nước mắt cho nó, dỗ dành:
- Yunnie rất muốn có quà cho Joongie phải không nè?
Gật gật
- Vậy Yunnie hãy tự kiếm ngân lượng để mua một món quà, Joongie chắc chắn sẽ rất thích.
- Con có thể tự kiếm ngân lượng sao?
- Dĩ nhiên rồi. Yunnie viết chữ rất đẹp, con có thể xin chép sách cho tiệm sách ở ngoài chợ
- Cảm ơn mẫu thân – nói rồi liền chạy ra chợ
Jung phu nhân chĩ biết nhìn đứa con thứ của mình mà lắc đầu. Thật đúng là trẻ con…
Yunho đến hiệu sách Ngân Giang, hiệu sách lớn nhất thôn. Vừa nghe đứa nhỏ muốn chép sách, ông chủ hiệu nghi ngờ hỏi lại :
- Ngươi liệu có viết được không đấy ?
- Được mà, được mà. Cháu viết rất đẹp. Để cháu cho bá bá xem thử nhé
Dứt lời, nó cầm lấy một quyển sách, một tờ giấy và bút, bắt đầu chép chữ từ trong sách ra, chép được độ nửa trang nó tự hào đưa cho ông chủ tờ giấy. Lão chủ khá ngạc nhiện. Đứa nhóc này tuy nhỏ tuổi nhưng chữ viết lại sáng rõ, cứng cáp, tương lai nhất định trở thành một người không tầm thường, trong lòng có chút thán phục.
- Được rồi, ta sẽ giao sách cho ngươi chép, một quyển 13 đồng
- Chỉ 13 đồng ? – Yunho cảm thấy không vừa lòng. Một quyển sách chép cực như vậy, nhanh lắm cũng mất hết ba ngày, đó là nếu nó chỉ chăm chăm viết sách, không chơi, không nghỉ, vậy mà trả còn ít hơn số ngân lượng mà nó tiêu xài trong một ngày nữa.
- Người khác chỉ được 10 đồng, ta thấy ngươi là trẻ con mà đã chịu khó nên mới trả 13 đồng, không chịu thì thôi
- Ta chịu, ta chịu – Yunho quýnh quáng trả lời, nếu không làm nó sẽ không có quà tặng cho Joongie.
Chép sách quả thật vất vả không chịu được. Buổi sáng, nó chẳng có thời gian đi chơi với bọn trẻ trong thôn và Jaejoong, cứ phải cặm cụi mài mực rồi viết, viết rồi mài mực, đến trưa cũng chỉ kịp ăn cơm qua loa rồi lăn ngay ra giường. Oa , thật là vô cùng thoải mái. Ngồi viết từ sáng đến trưa làm lưng nó mỏi nhừ, được duỗi thẳng ra trên giường êm thật không vui sướng nào bằng a. Vừa đặt lưng xuống, mí mắt đã nặng trĩu, đóng lại. Nó ngủ một giấc hết một canh giờ. Tỉnh dậy định tiếp tục chép sách nhưng lại gặp Jaejoong sang rủ nó đi chơi. Nó không nỡ từ chối.
Hai đứa trẻ ra đến chợ, Jaejoong mua rất nhiều thứ nhưng nó chỉ dám nhìn. Thấy Yunho có vẻ không hào hứng lắm Jaejoong tự nhiện cũng cảm thấy buồn lây. Vừa hay lúc đó, một vị tiểu ca đi ngang qua, không ngừng rao lớn : « kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô đây »
- Ca ca à, cho đệ hai xâu kẹo – Jaejoong gọi
- Của đệ đây, 4 xu
- Cảm ơn ca ca
Bàn tay nhỏ nhắn trắng trắng lấy từ trong túi ra 4 đồng bạc, tay kia nhận lấy kẹo. Jaejoong cảm ơn vị tiểu ca nọ rồi quay sang đưa cho Yunho một xâu. Yunho nhận lấy xâu kẹo nhưng tay không theo ý, không nắm lại được, xâu kẹo rơi xuống đất. Chẳng là, nó chép sách từ sáng đến giờ tay cũng đã mỏi nhừ, cầm nắm cái gì đều không nổi.
- Yun làm rơi mất rồi
- Tại Yun đau tay quá cầm không được
- Vậy...a, nghĩ ra rồi – Jaejoong reo lân một tiếng, nắm tay Yunho đuổi theo « hồ lô ca ca »
- Ca ca à, lấy cho đệ một xâu nữa đi – mua xong lại đưa đến cho Yunho
- Jae à, Yun đâu có cầm được
- Không cần Yun cầm
- Vậy làm sao mà ăn ?
- Đương nhiện là Jae cầm cho Yun ăn rồi
Jaejoong vô tư cười khì, mặc cho Yunho lúc này mặt đã đỏ như quả gấc, nó dù gì cũng là man nhi, sao lại có thể để người khác đút ăn được chư, dù đau tay cũng không được (không tính việc mẹ nó hồi trưa đút nó ăn nhé)
- Không được đâu
- Jae nói được là được, mau cắn đi
- Không mà
- Mau
Jaejoong dí xâu kẹo vào miệng nó, trừng trừng hai mắt nhìn nó đe dọa. Yunho miễn cưỡng cắn một viên, Jaejoong thích thú cười rồi cũng thưởng cho mình một viên. Kì thực, mỗi lần Jaejoong trừng mắt, Yunho đều làm theo không phải vì nó sợ đôi mắt mở to kia mà là vì thấy người kia mỗi lần hăm dọa nó, trừng mắt, phồng má đều rất chi là dễ thương, nên mới mềm lòng mà nhường nhịn. Yunho chầm chậm nhai nhai viên kạo hồ lô trong miệng. Thật là ngọt a, không biết kẹo hôm nay có được cho thêm đường không.
Ngày thứ hai chép sách, Yunho cũng cảm thấy phi thường uể oải, hai tay đều mỏi nhưng có chút đỡ hơn ngày đầu tiên. Ngày thứ ba đỡ hơn ngày thứ hai. Dần dần, nó cũng quen với việc chép sách. Thấm thoát 15 ngày trôi qua, hôm nay chính là sinh nhật của Kim tiểu thiếu gia. Yunho đến hiệu sách nhận ngân lượng. Nó đã chép được 3 quyển sách, vậy là được 39 đồng. Nó hí hửng nhảy chân sáo đến quầy bán trang sức. Từ mấy ngày trước nó đã để ý hàng này, ở đây có những mảnh ngọc bội rất đẹp và lạ mắt
- Chào cháu bé, cháu muốn mảnh ngọc nào, tất cả đều là hàng cao cấp đấy – lão bà bán hàng đon đả giới thiệu khi thấy nó có vẻ thích thú ngắm nhìn những mảnh ngọc bội được treo trước hàng
Yunho chỉ vào một mảnh hồng ngọc hình hoa đào, hòi :
- Cái này giá bao nhiêu ?
- Cháu bé thật là tinh mắt, mảnh ngọc này 100 người mới có 2 người sở hữu được thôi. Ta lấy cháu 60 đồng.
Yunho nhăn mặt, đắt quá, nó chẳng có được ngần ấy ngân lượng. Đành chuyển qua những cái nhìn kém hơn một chút nhưng lựa mãi, cái nào cầm lên cũng hơn 40 đồng. Thấy đứa trẻ lựa hết mảnh ngọc này đến mảnh ngọc khác, hỏi giá xong đều không mua, chủ hàng sinh cáu bẩn
- Ngươi rốt cuộc có mua hay không đây ?
- Cháu mua, nhưng cháu chỉ có 39 đồng thôi
- Được rồi, vậy lấy mảnh bạch ngọc này đi – vừa nói vừa lấy xuống một mảnh ngọc tròn, màu trắng sữa, trơn nhẵn – 35 đồng
Yunho nhìn mảnh ngọc tầm thường, nghĩ không muốn mua. Nhưng trời đã chiều rồi, nó không còn thời gian để chọn lựa nữa, đành phải trả 35 đồng, nhận lấy mảnh ngọc. Xong, nó từ chợ đi thẳng một mạch đến nhà họ Kim. Đến nơi, nó thấy lũ trẻ trong thôn đều đã có mặt, đang ăn uống no say, không ai ra đón nó, lòng có chút buồn bã. Chợt Kim phu nhân đến
- Yunho, cháu đã đến rồi à ? Joongie đang ở hậu viên đó
Yunho bấy giờ mới hiểu người kia vì sao không ra đón mình, tự nhiên buồn phiền cũng tiêu tán, tinh thần phấn chấn đi gặp người bạn trắng trắng tròn tròn của nó, người bạn yêu quý của nó.
Jaejoong một mình ngồi bó gối, nhìn đăm đăm xuống hồ sen. Cứ nhìn đôi môi vẫu ra kia nó biết chắc là tiểu hài tử đó đang giận, có lẽ vì nó đến trễ
- Jae
- Yun? – quay đầu lại, nhìn thấy người mà mình chờ đã lâu, mắt bắt đầu ngân ngấn nước, vội lấy tay quẹt đi – Jae tưởng Yun không đến
- Ấy ấy, đừng khóc. Jae xem, mặt mũi tèm lem hết rồi này – vừa nói vừa lấy tay áo của chính mình lau cho Jaejoong – Yun xin lỗi, Yun tới trễ. Jae xem, Yun có quà cho Jae nè
Nó đem cái túi nhỏ được cột cẩn thẩn đưa cho Jaejoong. Jaejoong mở miệng túi, lấy ra mảnh bạch ngọc, ngắm nghía rất lâu mà không có phản ứng gì. Nó lại buồn, nó nghĩ Jaejoong không thích món quà này, bằng không vì sao lại có thái độ điềm nhiên như vậy.
- Jae...không thích? Hay để mai Yun cho cái khác
- Không, quà đã cho rồi không được đòi lại – vừa nói vừa đem mảnh ngọc nhanh tay cất vào người – Jae thích lắm
- Thật sao?
- Ừ. Nhìn nó vừa trắng vừa tròn như mặt trăng, Jae rất thích. Cảm ơn Yun
Nó chợt cảm thấy ấm ấm bên má, ra là tiểu hài tử kia hôn nó, lại cảm thấy tay bị tiểu hài tử nắm chặt, kéo vào trong bàn tiệc. Tim nó bất chợt cảm thấy ấm áp, mỉm cười.
Kim Jaejoong đã đi mà không nói cho hắn biết. Kim Jaejoong trả lại món quà mà hắn tặng. Kim Jaejoong quên đi lời hứa giữa bọn hắn. Kim Jaejoong...
Một giọt lệ nóng hổi rơi trên mặt trăng trong tay, một tiếng thét tiêu tâm liệt phế trong đêm, không ai nghe thấy trừ nữ tì nãy giờ vẫn đứng cạnh hắn
Jung Yunho cũng từ đó về sau không bao giờ còn đón giao thừa nữa...
ĐÍNH ƯỚC – CHƯƠNG IV
Rừng Tử Lăng thuộc huyện Minh Châu vốn tĩnh lặng hiện giờ đang bị khuấy động bởi một thương đoàn khoảng chừng 50 người đang đi trên con đường mòn giữa rừng. Đoàn người có một cỗ xe ngựa lớn đi giữa, theo sau là nhiều xe kéo chuyện chở hàng hoá. Đi đầu và cuối đoàn là những nam nhân mặt mày nghiêm nghị, tay cầm gươm giáo, ngoài ra còn một số người khác, là những kẻ buôn bán nhỏ, muốn theo nhờ thương đoàn này. Giữa đám người ồn ào, náo động đó, một nhân ảnh trong trang phục thiên thanh lặng lẽ bước những bước nặng nề, hoàn toàn tách biệt với mọi người xung quanh. Nhưng không vì thế mà người ta có thể dễ dàng bỏ qua sự hiện diện của y, trái lại họ bị dáng vẻ của y thu hút. Người một dáng thanh cao, dung nhan toả sáng, khác hẳn những kẻ buôn bán, làm chon nam nữ đều cảm thấy thập phần ngưỡng mộ, không giấu được ý muốn cùng y kết bằng hữu. Tiếc là, họ một bước cũng không dám đến gần, chỉ sợ nếu ở gần y liền bị không khí u uất xung quanh y làm cho ngạt thở. Người thiếu niên đó chính là Kim Jaejoong.
Jaejoong đã theo thương đoàn này được 3 ngày. Cậu vẫn còn nhớ, hôm đó khi nghe chính miệng Yunho khẳng định hắn sẽ lấy vợ liền cảm thấy mình giống như đang rơi xuống vực sâu ngàn dặm, mọi thứ đều bị bóng tối nuốt chửng, nhất thời không làm cách nào thoát ra được. Từ trước đến nay vẫn biết bản thân rất yêu quý hắn, nhưng lại không ngờ được tình cảm đó lại lớn đến mức đong đầy cả con tim, nên khi bị hắn phủ nhận, tâm mới rối loạn đến cùng cực. Từ đó, mỗi ngày đều tránh mặt hắn, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng, không muốn nghe người trong thôn chúc mừng hắn lại càng không muốn thấy hắn mãn nghuyện nói lời cảm ơn. Mỗi đêm đều nằm mớ thấy hăn cùng Han Jaejin bái đường thành thân, khi tỉnh dậy thấy gối nằm đã ướt đẫm lệ. Vừa lúc đó nghe tiểu tì nói có thương đòan đến Phong Linh buôn bán, không lâu sau sẽ trở vể kinh thành, Jaejoong như tìm được lối thoát, không cần suy nghĩ liền xin phụ mẫu cho mình theo thương đòan rời thôn. Rời thôn rồi sẽ không phải chứng kiến cảnh hắn một thân hồng bào trên yên ngựa đi rước dâu mà người ngồi trên kiệu hoa đợi hắn lại không phải là mình, rời thôn rồi sẽ không phải chứng kiến hắn bên cạnh gnười con gái khác, một bước rời đi sẽ quên đi những kỉ niệm giữa hai người, một bước rời đi sẽ quên đi lời đính hẹn với hắn, một bước rời đi sẽ quên được hắn. Liệu có thể không khi mà bản thân đã khắc cốt ghi tâm con gnười bội ước đó. Jaejoong không biết liệu chuyến đi đó có giải thoát tình cảnh đau khổ của cậu hay không, nhưng ít ra vẫn còn đỡ hơn khi ở lại thôn Phong Linh này. Kim thị nghe quý tử của mình đột ngột xin rời đi theo thương đoàn tất nhiện là phản đối. Phản ứng kịch liệt nhất là Kim phu nhân.
- Joongie a, con tuyệt đối không thể đi a. Con đi rồi mẫu thân biết ngày ngày tâm sự cùng ai? Con một mình lên kinh thành ai sẽ chăm sóc cho con? Joogie a, con đi xa như vậy mẫu thân thật không an tâm a.
Trong khi Kim phu nhân lệ tuôn giọt ngắn giọt dài, ướt đẫm gương mặt phúc hậu, Kim lão gia lại rất điềm tĩnh, hỏi nhi tử của ông:
- Joongie, ngươi vì sao lại muốn lên kinh thành?
Jaejoong vốn đã chuẩn bị tinh thần bị vặn hỏi, không nhanh không chậm, rành mạch trả lời:
Hài nhi cảm thấy rất có hứng thú với thương nghiệp, nhưng Phong Linh lại không phát triển giao thương nên muốn theo thương đoàn để học hỏi
- Joongie a, con không thể vì hứng thú mà bỏ rơi mẫu thân chứ? Con xem ở Phong Linh cũng có hiều thứ thú vị để đeo đuổi mà, kể như nghể trổng hoa truyền thống con có thể nghiên cứu cả đời không hết mà – Kim phủ nhân lại than khóc tỉ tê
- Mẫu thân, hài nhi đương nhiên quý trọng nghề trồng hoa ở Phong Linh, nhưng người xem, vì chúng ta hiểu bíêt về giao dịch không nhiều, lần nào cũng bị bọn gian thương thu mua hoa lường gạt.
Kim phu nhân vẫn không thôi than khóc, định nói thêm gì đó với quý tử cứng đầu của mình nhưng Kim lão gia nói trước:
- Joongie, ngươi muốn học hỏi cũng là chuyện tốt, ta không cản ngươi. Nhưng ngươi nhớ phải tự chăm sóc mình, kinh thành khác hẳn thôn Phong Linh này, không thể biết trước sẽ có chuyện gì xảy ra, ngươi phải tuyệt đối cẩn thận
- Dạ, phụ thân
- Không cản là không cản thế nào a? Hu…hu…hu…ông chỉ có một đứa con trai duy nhất mà lại không quản nó…hu…hu…hu…
Kim phu nhân vì quýt tử của mình mà hôm nay đã xúc động quá đỗi, ngay cả phu quân mà bà rất mực kính trọng cũng đem ra mắng. Nhưng một phụ nữ không lay động được phụ tử nhà họ Kim cứng đầu kia, huống hồ họ từ trước đến nay đã quen với thái độ này của bà. Thế nên, việc duy nhất mà người đàn ông đứng đầu gia đình họ Kim làm là đi chỗ khác để tránh tra tấn màng nhĩ, Kim Jaejoong khá hơn một ít, nói được câu “Jaejoong biết tự chăm sóc mình, mẫu thân đừng lo lắng” rồi cũng nối gót về phòng để chuẩn bị nhu yếu phẩm cho chuyến đi dài sắp tới.
Kim phu nhân còn chưa kịp làm quen với cái tin quý tử của mình sẽ theo thương đoàn lên kinh đã phải nhận một tin còn kinh thiên động địa hơn. Tiểu quý tử của bà chẳng để phí một khắc, không rõ đã chuẩn bị hành trang từ khi nào, đêm đó sau giờ cơm liền từ biệt cả nhà. Lại một trận khóc than ước chừng có thể ngập tràn Hoàng Hà, Jaejoong rốt cuộc vì muốn mẫu thân yên tâm nên mới hứa:
- Mẫu thân, Joongie lên đến kinh thành sẽ gửi thư về cho người
- Con nhớ thường xuyên về thăm mẫu thân a
- Mẫu thân, tiểu đệ ở tận kinh thành xa xôi, nếu muốn đệ về thăm thương xuyên chẳng phải là hành hạ đệ ấy sao? – Đại tỉ của Jaejoong nói đỡ cho cậu, nhìn cậu cười khổ
- Nhưng ta không thường xuyên trông thấy Joongie thật không yên tâm được…hu…hu…hu…
- Được rồi, được rồi, tiểu đệ mỗi năm đến tết lại có thể về thăm chúng ta mà. Joongie, đệ nói xem có được hay không?
Jaejoong vừa nghe đại tỉ nói đến một chữ “tết” lập tức lời hẹn ước khi xưa của Yunho lại hiện về, làm cho tâm một trận đau xót như bị kim châm. Nhưng nhìn gương mặt đẫm lệ của mẹ và nét hi vọng của các tỉ tỉ, nén đau xót gật đầu một cái
Chợt từ xa có người gọi
- Kim công tử đã đến giờ khởi hành rồi
Kim lão gia nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng, giọng ôn nhu làm người khác thấy ấm áp
- Joongie, ngươi hãy hảo hảo tự chăm sóc mình
- Nhi tử nhất định không thể để phụ thân bận tâm
Jaejoong vén áo, qùy lạy phụ mẫu, lại chắp tay chào biệt các tỉ tỉ rồi theo người của thương đoàn đang đứng chờ. Sau lưng cậu còn nghe tiếng của mậu thân và các tỉ tỉ. Thế nhưng người cần gặp nhất lúc này lại không có mặt
“Jaejoong ngốc, ngươi không nói, hắn làm sao biết được mà đến”
Thở dài một tiếng, đem tất cả kỉ niệm buồn vui cùng Yunho chốn kín ở nơi sâu nhất trong trí nhớ, cuối cùng, đem hình ảnh hắn vùi lấp lại.
Lệ ngọc một hạt lặng lẽ rơi trên má
“Tạm biệt, Phong Linh, nơi ta cảm thấy hạnh phúc nhất và cũng chính là nơi ta cản thấy bất hạnh nhất”
“THỔ PHỈ!”
“MAU BẢO VỆ THƯƠNG ĐOÀN!”
Hồi tưởng của Jaejoong bị cắt đứt bởi hàng loạt âm thanh hoảng hốt, người người náo lạon. Trong nháy mắt, bốn phía bị bao vậy bởi một toán mấy chục tên thổ phỉ, mặt mày bặm trợn, tay lăm le gươm giáo. Tên thủ lĩnh hô to một tiếng, cả bọn thổ phỉ nhất tề xông lên. Tiếng binh khí va chạm huyên náo cả một khu rừng.
Hai bên giao chiến, kẻ tám lạng người nửa cân, bất phân thắng bại. Giữa lúc đó, một tên thổ phỉ xông vào xe ngựa, trong mắt không hề che giấu sát khí. Đại đao giơ lên cao, hạ xuống…
KENG
Một thanh kiếm chặn ngang đừơng đao. Người nọ vận lục y, tay cầm kiếm đỡ lấy thanh đao to lớn kia, ánh mắt sắc bén nhìn tên thổ phỉ, dung toàn lực đánh hắn văng về phía sau, miệng hộc ra một ngụm máu, loạng choạng cắm đao xuống đất. Lục y nhân sau đó nhanh chóng đỡ người ngồi trong x era, là một nữ tử. Người vừa ra khỏi xe đã lien tiếp bị tấn công. Một mình lục y nhân kia chống chọi với chục tên thổ phỉ, liên tục chém vào chỗ hiểm khiến bọn chúng mất mạng nhưng không hiểu đám thổ phỉ cứ từ đâu không ngừng xông lên tấn công. Một mặt đánh nhau với thổ phỉ, một mặt bảo vệ nữ tử bên cạnh thật không dễ, lục y bắt đầu thất thế. Thấy phía bên Jaejoong ít bị tấn cộng, lục y một chưởng hất vị cô nương bên cạnh về phía cậu, Jaejoong theo phản xạ đỡ lấy. Liền sau đó nghe tiếng hô của lục y:
- BẢO VỆ TIỂU THƯ – trong lúc rối loạn, y nhầm lẫn Jaejoong là một trong những binh sĩ bảo vệ thương đoàn
Jaejoong vì cảm phục chí khí của lục y nam tử nên gật đầu nhận lời phó thác của y. Vừa né tránh, đánh trả thổ phỉ, vừa đưa nữ tử rời xa khỏi trận hỗn chiến. Jaejoong luận về khinh công thì không tồi, nhưng là lần đầu mang theo người khác bên mình nên di chuyển có phần chậm lại, vô tình tạo thời cơ cho bọn thổ phỉ dễ dàng truy sát. Bọn chúng đuổi theo gắt gao, tên bắn vun vút đến từ phía sau, trên màu áo thiên thanh đã loang lổ màu máu, nhưng Jaejoong vẫn không ngừng di chuyển. Nhưng có vẻ cậu không gặp may khi trước mặt hai người lúc này là một vựa sâu rộng, dưới đáy vực là một con song loằng ngoằng như con mãn xà hung dữ đang uốn lượn. Kẻ địch đã truy đuổi đến sát sau lưng. Jaejoong hỏi nữ tử kia:
- Tiểu thư biết bơi không?
- Biết
- Ta đếm đến 3, chúng ta cùng nhảy xuống
Khi thổ phỉ đến nơi cũng là lúc hai thân ảnh, một nam một nữ lao mình xuống vực.
ĐÍNH ƯỚC – CHƯƠNG V
Trên bãi đất hoang vu nơi chân núi, hai dáng người, một nam một nữ nằm dài trên đất với cơ thể không còn một chút sức lực, đang cố gắng hô hấp với nhịp độ tối đa, để có thể hưởng thụ được hết cái cảm giác buồng phổi được làm đầy bởi không khí, chứ không phải là nước sông. Vị tiểu cô nương cảm thấy thật thoải mái, từ bé đến lớn chưa bao giờ có cảm giác hài lòng như vậy, khi cuối cùng lồng ngực đáng thương không còn bị ép chặt bởi nước, cảm thấy cơ thể thật nhẹ nhàng, tựa hồ có thể bay lên được, lại hạnh phúc khi biết thế nào là khô ráo sau khoảng thời gian dài ngụp lặn trong nước. Giờ phút này cái gì là thể diện, cái gì là sự dịu dàng của nữ nhi đều bị bỏ lại, không câu nệ trút tiếng cười khanh khách vọng khắp bốn bề.
- Ha, cuối cùng cũng thoát khỏi bọn thổ phỉ đó. Đa tạ ngươi đã cứu ta.
Jaejoong nằm bên cạnh nàng, một thân áo thiên thanh bị máu thấm thành sắc hồng nhạt, ướt đẫm, vài lọn tóc đen tuyền bướng bỉnh nằm vắt ngang qua gương mặt, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai, đáp :
- Cô nương chớ vội cảm tạ ta. Ta có thể giúp cô nương thoát chết nhưng chưa chắc có thể giúp cô trở về chốn cũ.
- Tại sao ?
- Núi đá quá cao, vách lại thẳng đứng, ta e không có khả năng trở lên trên.
Lời nói ra nhẹ tựa lông hồng nhưng lại có sức uy hiếp khổng lồ. Không đầy một khắc, hai người rơi vào một khoảng lặng im rợn người, đến mức sóng cũng lùi ra xa, không dám vỗ vào bờ.
Chốc lát sau, trong cái hang nhỏ khô ráo được sưởi ấm bởi ngọn lửa hồng bập bùng ngay giữa, nữ nhân ngồi bên ngọn lửa, xòe mười ngón tay trắng muốt ra sưởi ấm. Jaejoong y phục đã khô được vài phần, đầu tóc cũng đã buộc gọn lại, đứng lên đi về phía cửa hang.
- Dalja, cô nương ở đây chờ ta. Ta đi quanh đây thử xem có gì ăn được hay không.
-Ừ -Bâng quơ gật đầu, người con gái vẫn đang say sưa với ngọn lửa không ngừng biến hoá trước mặt.
BỊCH
Một vật rơi xuống tại chân Dalja, là một đoản kiếm.
- Vật này... ?! – Dalja cầm đoản kiếm khó hiểu.
- Ở đây tuy không có nhiều nguy hiểm ! Nhưng cô nương giữ lấy nó ta cũng yên tâm hơn !
Nói xong liền đi kiếm thực phẩm, để lại Kim Dalja ngẩn ngơ, khoé miệng hiện lên nụ cười kín đáo.
« Kim công tử này quả thật là vừa tốt bụng vừa chu đáo a ! »
Vì hang đá gần sông, thủy sản không hiếm, Kim Jaejoong chẳng tốn thờin gian, trong nháy mắt đã khéo léo bắt được 3,4 con cá, dùng cây xuyên qua thành một xâu. Nhìn lên bầu trời vẫn còn tí ánh sáng, thầm nghĩ chưa cần trở về vội, nên cậu quyết định đi loanh quanh, hi vọng tìm ra được lối thoát ra khỏi vực này.
Cần thận dắt theo dây leo thật chắc chắn để đánh dấu đường đi, Jaejoong từng bước, từng bước một đi vào rừng. Rừng tự nhiên sinh trưởng rất tốt và vô cùng rậm rạp. Tuy bên ngoài ánh dương vẫn chưa tắt nhưng sâu trong rừng đã chẳng còn có chút ánh sáng. Khó khăn lắm Jaejoong mới lần tìm đến được bờ rừng bên kia. Vừa vén tán cây bước ra, hơi thở đã lập tức đình trệ. Cảnh bên ngoài nếu nói là bồng lai tiên cảnh chắc cũng không ngoa. Từ trên vách đá dựng đứng, một dòng thác ầm ầm đổ xuống. Phía trên cao nhất của thác là những tảng đá rêu phủ một màu xanh mướt, dưới chân thác lại là hình ảnh bọt tung trắng xoá. Nhưng phía giữa dòng chảy mới thực là một bức tranh huyền huyền ảo ảo tuyệt đẹp ! Ánh sáng phản chiếu vào tia nước lóng lánh từng hạt như chân trâu, bắc ngang qua đó là một cây cầu vồng lấp lánh sắc màu từ đỏ đến tím. Trong ánh sáng lộng lẫy đó, từng đàn bướm rực rỡ, đa hình đa dạng bay bay, từng cặp từng cặp lượn vòng đuổi bắt. Bờ bãi xung quanh được phủ lên bởi những thảm cỏ xanh tươi mơn mởn, điểm xuyết muôn màu hoa. Cảnh vật làm say lòng người. Kim Jaejoong như bị vẻ đẹp thiên nhiên tuyệt vời thôi miên, chân vô thức bước đến bên dòng thác, dừng lại giữa đồng cỏ, hít vào đầy lồng ngực hương cỏ tươi thơm mát. Bất chợt những kỉ niệm ngày thơ bé cùng Jung Yunho chơi đùa trên cánh đồng hoa cứ thế lướt qua tâm trí, từng hành động, từng lời nói, nụ cười cứ thế theo nhau ùa về. Ngày xưa kia là hai tiểu đồng vô lo vô nghĩ, hạnh phúc biết bao nhiêu, cứ ngỡ suốt đời gắn chặt bên nhau không bao giờ lìa xa... nhưng thật không ngờ... !!!! Đưa tay lau đi đôi mắt đã ươn ướt, Jaejoong tức giận đánh vào trán. Cái đầu này, cái đầu ngu xuẩn này, lẽ ra phải thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, vì sao bỗng nhiên lại nhớ đến kẻ đó ! Bỗng nhiên lại rơi lệ ! Đàn bướm từ đâu bất ngờ bay xung quanh, tụ tập lại rồi vài con đáp lên tay, lên vai, lên y phục của cậu như muốn an ủi vị thiếu niên xinh đẹp, đẹp như lòai bướm kia , và hạnh phúc cũng ngắn ngủi như loài bướm ấy !! Chỉ có điều đôi bướm kia chết đi vẫn ở cạnh nhau, còn con người thì lại nghìn trùng xa cách, dù giữa cả hai chỉ còn một bước chân ! « Bởi căn bản tâm ý của ta không chạm được đến tâm của hắn ! » -Jaejoong nhìn những cánh bướm rung rinh trên mình, mỉm cười một nụ cười tuyệt đẹp nhưng cũng thương tâm đến kì lạ ! Đàn bướm sau một lúc đáp trên người Jaejoong lại bắt đầu bay lên, lần này kéo theo cả y phục của cậu. Nhìn như đàn bướm lớn đang ra sức muốn đưa cậu đi đâu đó. Jaejoong đi theo chúng, xuyên qua dòng thác, cậu không ngờ bên trong lại là một thạch động. Thạch động này cũng chính là một thắng cảnh. Cậu đi vào thạch động, càng ngày càng vào sâu, đến cuối cùng thì nhìn thấy những bậc thang đá dẫn lên trên, phía cuối đường, một tía sáng bé nhỏ yếu ớt rọi xuống.
« Là đường lên ? »
Tuy chỉ là suy đoán, nhưng cậu không khỏi vui mừng, thành tâm thành ý cảm tạ trời đất và dĩ nhiên là những người bạn có cánh mà cậu mới quen nữa. Jaejoong dự định theo cầu thang thử leo lên nhưng chợt nhớ trời đã chập tối, còn có Kim Dalja một thân một mình đang chờ ở ngoài rừng, nên cậu đành từ bỏ ý định, từ biệt đàn bướm kì lạ để quay về.
Về phần Dalja, do ngồi chờ Jaejoong hồi lâu, bị cơn mệt mỏi xâm chiếm đã ngủ quên tự bao giờ, tay vẫn nắm chặt đoản kiếm. Nghe động, nàng giật mình bật dậy, trước mắt là Jaejoong tay cầm mấy con cá, nét mặt ẩn hiện điều vui mừng. Trong lòng nàng nảy sinh không ít nghi vấn.
- Thức ăn – Jaejoong đưa cá cho Dalja, thoải mái ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
« Việc trước mắt là ăn tối, sau đó ngủ đi để còn lấy lại sức. Sáng mai chúng ta sẽ trở lên trên mặt đất.
- Lên trên ?
- Đúng vậy, về chỗ thương đoàn. Ta đã tìm thấy đường ra khỏi đây rồi !
- Thật sao ?
Dalja mừng rỡ nắm lấy hai tay của Jaejoong. Cậu thoáng ngạc nhiên. Đến khi định thần lại, cậu đành tằng hắng một tiếng, ánh mắt hướng về bốn bàn tay đang tiếp xúc nhau. Dalja theo hướng nhìn của Jaejoong, thấy được hành động vồn vã thân mật của mình, liền ngượng ngùng thu tay về, thẹn thùng né tránh cái nhìn của người nam nhân đối diện. Từ đôi mối xinh đẹp của nàng phát ra mấy tiếng nhỏ xíu, nếu không phải vì trời đêm nơi hoang vắng tuyệt đối im lặng này thì không mong nghe thấy được.
- Xin...xin lỗi...ta quá vui mừng nên...
- Không sao. Mau ăn uống, nghỉ ngơi đi. Mai sẽ phải đi sớm.
- Được, làm theo ý công tử.
Dalja lập tức bắt tay vào nướng cá, nhưng loay hoay mãi vẫn là không biết cách phải làm sao, một con cá đáng thương đã rơi luôn vào giữa ngọn lửa nóng rực. Jajeoong thấy để nàng làm, không sớm thì muộn sẽ không còn gì bỏ bụng, mới nói :
- Để ta làm cho.
Cậu xắn tay áo lên, sau đó, xiên từng con cá vào một nhành cây, để trên ngọn lửa. Chẳng bao lâu sau, cá chín tỏa ra một hương vị thơm phức, kích thích vị giác của tiểu cô nương đang bị đói. Jaejoong thấy nàng nhìn vào con cá nướng, cũng hiêủ rõ là ý gì, liền đưa cho nàng một con đã nướng chín. Dalja nhận lấy con cá trong lòng tự thấy xấu hổ : « Ta là nữ nhi mà chẳng lẽ nấu ăn còn thua Jaejoong hay sao, thật mất mặt. Không biết huynh ấy nghĩ ta như thế nào nữa. Lần này trở về kinh thành chắn chắc phải học nấu ăn thôi ! »
Đêm đó, Dalja an lành hưởng thụ giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi, không hay biết rằng Jaejoong phải thức trắng cả đêm để canh phòng cho nàng.
ĐÍNH ƯỚC – CHƯƠNG VI
Hôm sau, ngay khi mặt trời vừa ló dạng, Kim Dalja còn đang say ngủ, chìm trong giấc mộng đẹp thì bị đánh thức. Kẻ kia chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, không biết từ đâu lấy ra một lượng nước lớn tạt vào mặt cô tiểu thư kiều diễm. Dalja mơ mơ màng màng tỉnh giấc, không nhớ rõ mình hiện tại ở trong tình cảnh nào nên mới có thể tự nhiên quát tháo:
- Nô tài hỗn láo, dám tạt nước vào ta.
- Kim tiểu thư à, mau mau dậy đi cho tên nô tài này nhờ. Nếu không chúng ta sẽ bị kẹt trong vực sâu này đó.
Lời “ngọt ngào” đó của “tên nô tài” Kim Jaejoong đối với Dalja thật là một phương pháp đánh thức hữu hiệu bậc nhất. Hoàn toàn không cần đến lời thứ hai, Kim Dalja đã cảm thấy mình tỉnh táo vô cùng, tay vội vàng chỉnh trang đầu tóc, y phục, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi thạch động, báo hại chân vấp phải hòn đá lớn, loạng choạng muốn té. Jaejoong nhìn nữ tử bình thường là người đứng đầu cả một thương đoàn nay ở trước mặt mình lại không khác gì nhi đồng, tính cách thỉnh thoảng rất trẻ con, hấp tấp, cậu lắc đầu.
- Đất đá ở đây rất gồ ghề và trơn truợt, nên cẩn thận một chút nếu không muốn bị thương.
- Ta…ta biết rồi.
- Đi lối này.
Jaejoong đi theo con đường lần trước đã đi, dẫn Dalja qua khu rừng rậm rạp đến chỗ thác nước. Phản ứng của Dalja đích thị là sao chép của Jaejoong. Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp độc nhất vô nhị này, nàng đứng sững tại chỗ, đôi mắt to tròn nay lại có dịp mở to hết mức, thật là một vẻ mặt vô cùng sống động. Jaejoong vốn nghĩ, cảnh đẹp thế này đời người khó gặp, cũng nên để cho tiểu cô nương thỏa thích chiêm ngưỡng một lần. Nhưng rất lâu sau vẫn không thấy Kim Dalja nhúc nhích, đành miễn cưỡng dùng chút bạo lực kéo nàng vào thạch động phía sau thác nước. Vào thạch động rồi, Kim tiểu thư lại tiếp tục ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Jaejoong bảo nàng leo thang lên mà phải luôn cẩn thận trông chừng, sợ rằng cô nương ta mải mê ngắm cảnh mà trượt té. Nữ nhân quả thật là phiền toái!
Hai người cứ từng bậc, từng bậc leo lên cao, vẫn là miệng vực ngút trời, leo mãi vẫn chưa đến nơi. Thận thể trở nên mệt lả, nhụt chí nên leo càng ngày càng chậm. Dalja là nữ nhi, sức lực không nhiều, tốc độ hiện tại có thể thi “ai chậm nhất” với loài rùa cổ đại. Ngay lúc Dalja tưởng mình không cách nào tiếp tục, định bảo Jaejoong dừng lại nghĩ cách thì bị cậu đặt ngón tay thon dài lên môi, “sụyt” một cái.
- Tiểu thư nghe thử xem, hình như là có tiếng người?!?!
Cả hai tập trung thi triển toàn bộ khả năng thính giác, dỏng tai lắng nghe.
- Đúng rồi, là tiếng người đến từ bên trên!
- Chắc là đang tìm tiểu thư đó.
Cùng lúc đó, bên trên, lính bảo hộ thương đoàn mặt mày phờ phạc vẫn không ngừng lùng sục khắp khu rừng, luôn miệng hô to “Kim tiểu thư! Kim tiểu thư!”. Ngày hôm qua, bọn họ mải lo bảo vệ thương đoàn, sau khí đánh lui thổ phỉ mới phát hiện tiểu thư không còn ở đó nữa. Thủ lĩnh của bọn họ bảo rằng đã giao tiểu thư cho một trong số những tên lính bảo hộ nhưng lạ một điều, tất cả lính bảo hộ đều còn đủ, kể cả những kẻ tử thương. Lúc này, Lục y nhân, cũng chính là thủ lĩnh của nhóm bảo hộ, mới có dịp suy ngẫm lại. Nam nhân mà y giao cho bảo vệ tiểu thư lúc đó vận một bộ y phục thiên thanh tha thướt, làn da trắng trẻo, cũng có chút dung nhan, phân tích thế nào cũng không ra bộ dạng của một tên lính. Thế nhưng lúc đó vì quá vội vàng mà y đã nhầm lẫn. Y lập tức phát lệnh truy tìm. Tìm kiếm cả tối không thấy người, tuy vậy cũng không ngủ nghỉ mà vẫn tiếp tục tìm kiếm. Chẳng trách tất cả lính tráng hiện tại đều thất thần, như những cái thây chân đi đi, miệng gọi gọi một cách vô thức. Lục y nhân xem ra là kẻ quyết tâm nhất, tỉnh táo nhất, dốc sức tìm kiếm chủ nhân thương đoàn.
- Tiểu thư hãy gọi bọn họ đi – Jaejoong bảo Dalja khi cả hai người bọn họ còn ở lưng chừng vách núi.
Dalja tiếp nhận ý cậu, hít vào một hơi dài, sau đó gọi thật lớn:
- Ta ở đây! Ta ở dưới vực này.
Một tên lính mừng rỡ chạy đến báo với lục y nam tử :
- Thủ lĩnh, đã tìm thấy tiểu thư rồi.
- Ngươi nói thật chứ ?
Tên lính mới chạy xong, vẫn còn rất mệt, hắn hô hấp dồn dập, ngắt quãng trả lời :
- Chúng tôi...vừa nghe thấy...tiểu thư gọi từ dưới vực.
- Mau dẫn đường cho ta.
Lục y nhân tức tốc dẫn toàn bộ lính đến bên miệng vực trong khi Dalja bên dưới không ngừng gào thét, lặp đi lặp lại : « Ta ở đây ! Ta ở đây »
- Tiểu thư – thủ lĩnh cúi xuống, hét vọng xuống vực sâu với hi vọng Dalja sẽ nghe thấy tiếng của bọn họ
Dalja quả thật nghe được tiếng của y, nàng như thấy được tia hy vọng giữa bóng tối, phấn chấn đáp lại :
- Siwon huynh, ta ở đây. Siwon huynh, mau kéo ta lên đi.
- Tiểu thư xin chờ một chút
Siwon nói với Dalja rồi phân phối việc cần làm cho thuộc hạ. Chốc lát sau, một sợi thừng dài được thả xuống.
- Tiểu thư mau buộc dây vào người, ta sẽ kéo tiểu thư lên.
- Siwon huynh, đưa dây sang phải một chút. Được rồi, được rồi, ta bắt được dây rồi
Dalja bắt được dây thừng, không thắt vào mình theo như lời Siwon, thay vào đó, nàng đưa dây cho Jaejong. Cậu ngạc nhiển :
- Siwon không phải muốn cô nương buộc dây vào người hay sao ?
- Ta muốn công tử cùng lên
- Ta e rằng dây không chịu được sức nặng của hai người đâu. Cô nương cứ lên trước, ta sẽ lên sau.
- Đừng lo. Đây là loại dây thừng đặc biệt chắc chắn cùng để kéo những bao hàng nặng, chắc chắn chịu được hai chúng ta
- Vậy cũng được.
Jaejoong dùng dây thắt quanh thắt lưng của Dalja, còn mình thì nắm chặt phía trên dây. Khi đã chuẩn bị xong, Dalja kêu người kéo lên
- Siwon huynh, đã xong rồi.
- Ta kéo lên đây – Siwon nói vọng lạ
Dây được khỏang 4-5 tên lính cùng kéo, dễ dàng di chuyển, hai người ở dưới vực nhờ đó từ từ được đưa đến gần mặt đất. Jaejoong trong lòng khấp khởi mừng vui vì sắp được thoát khỏi vực sâu hoáng vắng, không hay biết bản thân đã được nâng lên từ bao giờ.
Siwon đưa tay ra, vốn định giúp Dalja leo lên, không ngờ thấy bên cạnh nàng còn có một nam tử, nhìn kĩ thì nhận ra cậu chính là kẻ mặc y phục thiên thanh y gặp trong lúc giao đấu với thổ phỉ, bàn tay có chút do dự muốn thu hồi lại. Kẻ này thực lạ mặt, lại dẫn tiểu thư đi mất một đêm, không rõ là có ý định gì, là người tốt hay kẻ xấu (ây da, chẳng phải ngươi mắt quáng gà, ra lệnh Jajeoong bảo vệ tiểu thư của ngươi sao ?!). Jaejoong nhìn thấy tia nghi ngờ trong mắt y, nếu là thường lệ, nhất định đã không cần sự giúp đỡ của y đó, một mình trèo lên, nhưng hiện tại, cơ thể không còn sức lực, hai tay hai chân gần như vô dụng. Dalja thấy Siwon lâu lắc, liền giục :
- Mau kéo Kim công tử lên trước rồi kéo muội lên. Mau mau đi
- Nhưng hắn ta... – y ý muốn hỏi về Jajeong
- Không nhưng gì hết. Mau kéo muội lên. Muội sẽ nói cho huynh biết sau.
Siwon biết không thể ngược lời tiểu thư, tuy trong lòng hoài nghi chưa tan nhưng vẫn giúp đỡ Jaejoong. Cực nhọc kéo lên, cuối cùng cả hai đều hoàn hảo thoát khỏi vực, đám lính xung quanh thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng bọn chúng cũng được nghỉ ngơi rồi.
Lục y nhân nhìn trái nhìn phải, từ trên xuống dưới, kiểm tra Kim Dalja một lượt.
- Tiểu thư, không sao chứ ?
- Không sao
- Không bị thương chứ?
- Không
- Mệt không
- Một chút…
Bỗng nhiên bên cạnh nghe “phịch” một tiếng, nhìn sang thấy Jaejoong đã ngất, lay mãi vẫn không tỉnh. Dalja hoảng hốt:
- Mau đưa Jaejoong đến đại phu.
Quay về nơi nghỉ chân của thương đoàn, Jaejoong được đưa vào cỗ xe vốn dành riêng cho Kim Dalja. Đại phu theo lệnh bắt mạch, kê toa. Bên ngoài, Siwon và Dalja đang trò chuyện, dĩ nhiên là vì Choi Siwon muốn biết rõ thân phận của kẻ đang được tiểu thư y nhất nhất ưu đãi.
- Huynh ấy là Kim Jajeoong, mới vào thương đoàn, muốn cùng thương đoàn của chúng ta lên kinh.
- Là người mới? Sao ta chưa nghe qua?
- Là người do Song bá bá giới thiệu, cho nên muội rất tin tưởng, nghĩ không cần báo cho huynh gấp, vả lại lúc đó huynh đang bận giải quyết mấy mối làm ăn với thương nhân địa phương mà.
Ra là vậy. Y nhớ rất rõ, buổi sáng trước lúc khởi hành hồi kinh, y còn đang cực kì bận rộn, phải giải quyết hết việc giao dịch với những tiểu thương ở thôn, chỉ đến trước khi xuất phát một canh giờ mới trở về. Nghĩ là trước đó không lâu mình mới kiểm tra lại tất cả mọi ngươi trong thương đoàn, vì vậy không kiểm lại nữa, dù sao y cũng cảm thấy không khoẻ. Y không ngờ có người phút cuối mới nhập đoàn. Y nghĩ lần sau phải cẩn thận hơn mới được. Đang tự giáo huấn bản thân thì y nghe tiếng đại phu vừa bước ra từ cỗ xe lớn :
- Kim cộng tử không bị gì nghiêm trọng cả, chẳng qua là bị mất máu, lại không được nghỉ ngơi, cơ thể kiệt sức nên tạm thời bất tỉnh. Tiểu thư dừng quá lo lắng. Lão phu sẽ kê đơn cho y tẩm bổ, vài ngày sau sẽ hồi phục.
- Soo Yoen – Dalja gọi một nữ tì của mình - ngươi theo đại phu lấy thuốc đi.
- Dạ, tiểu thư.
Kim Dalja sau đó đích thân chăm sóc Jaejoong. Dù gì, cậu cũng là vì nàng mà bị thươnng, vì nàng mà cả đêm không ngủ, nàng cảm thấy vô cùng áy náy. Cũng vì quá chú tâm đến Jaejoong, nàng đã không nhận thấy ánh mắt đượm buồn của nam nhân lục y vẫn đang dõi theo mình.
ĐÍNH ƯỚC – CHƯƠNG VII
Editor: Bóng
FLASHBACK
Ở vùng thôn quê Phong Linh, vào một buổi sáng đẹp trời, trong sân nhà có một lão già và hai tiểu hài tử đang luyện võ.
- Các ngươi hãy dùng thuật khinh công vừa mới học để lấy mảnh vải đỏ buôc trên cây kia xuống đây.
Lão sư ra lệnh bằng chất giọng khan đục của một người lớn tuổi nhưng vẫn đầy uy nghiêm. Hai tiểu hài tử nheo nheo đôi mắt nhìn lên ngọn cây cao tầm 4-5 thước, trên đó quả nhiên có vắt hai miếng vải đỏ đang đung đưa trong làn gió sớm.
Phốc một cái tiểu hài tử có làn da bánh mật đã phi thân lên đến nơi, đem về một mảnh vải cho sư phụ. Nó cười cười cổ vũ người bạn của nó. Tiểu hài tử có làn da trắng hồng nhìn vẻ mặt có lẽ không tự tin lắm, nhưng vì sự cổ vũ của bạn cũng cố gắng thi triển khinh công. Rất tiếc, lên cao mới được nửa đường, cậu bé đã đáp phịch xuống đất, xuýt xoa cái mộng vừa hôn đất, bé e dè nhìn sư phụ của mình. Sư phụ là người rất nghiêm khắc, bé thế nào cũng bị mắng nữa cho coi!
- Làm lại lần nữa – lão sư bảo bé.
Bé đứng lên, ngẫm nghĩ ôn lại những điều sư phụ đã dạy, sau đó thì thử lại lần nữa, lần này cũng không được quá nửa đường lại rơi xuống. Lão sư tức giận quát:
- Ngươi xem, Yunho làm một lần là được, ngươi đã làm hai lần rồi đều hỏng!
- Là do đệ tử gặp may thôi, hì hì – Yunho cười nói, nó không muốn sư phụ đem so sánh nó với bé rồi la bé chút nào.
- Im – lão sư ra lệnh cho Yunho – Jaejoong, ngươi làm lại.
Jaejoong lại tiếp tục, lần nữa, lần nữa, nhưng lần nào bé cũng té, lần khá nhất thì bé với được đầu ngón tay chạm vào mảnh vải. Nhìn bé bây giờ thật không ra bộ dạng của một tiểu thiếu gia. Mặt bé đỏ rần, lấm tấm mồ hôi, áo bé cũng đã ướt đẫm, lấm lem đất cát. Bé cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bé không muốn luyện võ nữa đâu.
- Nếu ngươi không luyện thành thì trưa nay không được ăn cơm!
Lão sư phán một câu sau đó rời đi, bỏ lại Jaejoong và Yunho vẫn còn trong sân.
Jaejoong ngồi sụp xuống đất. Bé muốn khóc quá. Bé đã rất cố gắng. Lúc sư phụ giảng bài bé đã chăm chú lắng nghe, bé tập trung làm chính xác những điều sư phụ dạy nhưng không hiểu sao vẫn không được. Bé cảm thấy mọi thứ đối với mình thật khó khăn, không biết từ bao giờ, nước mắt đã tràn khỏi khóe mắt. Yunho nhìn bé khóc thấy vừa thương vừa bối rối, nó không biết phải làm sao với người bạn nhỏ của mình. Nó rụt rè đưa bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ vào tay bạn.
- Jae à, đừng có khóc mà. Yun giúp Jae tập lại ha.
- Nhưng Jae mệt lắm…hu…hu…hu…Jae không tập nổi nữa…
- Jae mệt thì mình cứ nghỉ một chút, khi nào Jae khoẻ thì tập ha.
- Ừ…hức…hức…cảm ơn Yun!
- Ưhm, Jae ngoan – nó thích thú xoa đầu người bạn nhỏ. Nó không thích Jae khóc, nó chỉ thích Jae cười, nó lúc nào cũng muốn thấy Jae cười. Mỗi lần Jae cười đều rất là dễ thương khiến nó chỉ muốn nựng bé mấy cái.
Hai đứa trẻ ngồi dưới cái cây rộng lớn, nấp mình trong bóng mát của tán cổ thụ. Jaejoong vui vẻ lắng nghe Yunho của bé đang say sưa kể chuyện. Yunho toàn kể những câu chuyện tiếu lâm, làm bé cừơi đến mỏi cả quai hàm. Hình ảnh hai hài tử đó như ánh ban mai tươi đẹp tỏa sáng vào cuộc sống tất bật của người dân ở thôn Phong Linh, khiến cuộc sống của họ như có thêm phần ý nghĩa.
Sau khi nghỉ ngơi, Jaejoong đã lấy lại được sự phấn chấn của mình, bé có cảm giác như bây giờ bé có thể ngay lập tức luyện thành môn khinh công sư phụ dạy. Nghĩ vậy bé liền nôn nóng vực Yuno của bé đứng lên.
- Yun, tập tiếp đi.
- Ừ.
Thế nhưng bé thật vô duyên với võ học mà. Chẳng được bao lâu, khí thế của bé đã bị đè bẹp vì bé lại liên tiếp thất bại. Tập từ sáng đến giữa trưa, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu vẫn vô dụng, mà luyện không thành thì không được ăn trưa nữa. Cái bụng tròn trịa của bé đang biểu tình dữ dội đến mức khốn đốn. Bé chán nản ngồi bệch xuống đất, lấy tay quệt mồ hôi trên trán, bùn đất cũng theo đó mà vạch những vệt đen lên mặt bé, trông đến là tội!.
- Jae à, Jae đói lắm hả?
Nhóc chẳng còn sức để nói nữa, chỉ biết gật gật cái đầu.
- Yun gíup Jae để Jae được vào ăn trưa ha.
- Giúp ? Bằng cách nào?
- Jae xem nè.
Phốc một cái, Yunho đã nhảy đến cành cây cao đem xuống mảnh vải đỏ cho Jaejoong, nó dúi vào tay tiểu hài tử xinh xắn đang ngỡ ngàng giương đôi mắt to tròn nhìn nó, rồi láu lỉnh nói :
-Cái này là do Jae lấy xuống, không phải Yun, biết chưa ?
Nó nghĩ Jaejoong sẽ cừơi cảm ơn nó rối rít, rồi chạy đến thơm nó một cái nhưng mà mắt bé vẫn cứ mở to không chớp, hình như là đang nhìn vào khoảng không sau lưng nó, mà lại nhìn với vẻ mặt tái nhợt. Nó cảm thấy hơi bất an.
BỘP
- Uida, nguyên một cậy quạt giáng xuống đầu nó, tiếp theo là giọng nói mà đối với nó còn kinh khủng hơn cả ma quỷ!
- Yunho, ngươi chống đối ta ? Ngươi cùng Jaejoong muốn qua mặt ta ?
- Sư phụ...Jae đói lắm rồi. Sư phụ cho bạn ấy ăn trưa đi mà, sau đó bạn ấy sẽ tập tiếp.
- Im – lão sư trừng mắt với bọn chúng – hai ngươi, không đứa nào được ăn trưa, lập tức ra giữa sân quỳ gôí cho ta.
- Sư phụ...
Yunho định cãi lại sư phụ nhưng Jaejoong khẽ giật tay áo của nó, lắc đầu, ý bảo nó đừng nên cãi nữa. Bé biết sư phụ là lão già bảo thủ (a, suy nghĩ này hình như bị xem là hỗn xược ) nhưng sư phụ cũng rất tốt bụng, nếu bọn chúng vâng lời, sư phụ không lâu nhất định sẽ bỏ qua.
Rốt cuộc, giữa trời nắng, hai tiêu hài tử mồ hôi nhễ nhại quỳ giữa sân, thật là làm cho kẻ khác cũng phải xót xa.
- Jae xin lỗi, tại Jae mà Yun bị phạt.
- Không sao, Yun muốn bị phạt chung với Jae mà.
- Yun xạo – bé véo tay nó một cái làm nó la oai oái, sư phụ không biết từ đâu xuất hiện mắng chúng.
- Ồn ào, phạt thêm !
- Dạ, sư phụ.
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp. Đợi lạ sư vừa quay đi, chúng lại nhìn nhau cười khì khì. Bé nói :
- Sao Yun luyện võ giỏi quá à, lần nào cũng nhanh hơn Jae.
- Yun luyện võ giỏi, nhưng Jae còn giỏi những thứ khác hơn Yun mà.
- Thứ gì ?
- Chẳng hạn như hát nè, nấu ăn nè...
- Nhưng Jae muốn giỏi võ, không sẽ bị mấy bạn ăn hiếp.
-Ai ăn hiếp Jae, Yun liền oánh nó. Yun sẽ bảo vệ Jae suốt đời.
END FLASHBACK
Cái gì mà «bảo vệ suốt đời ». Hắn sau này thấy cậu là ba chân bốn cẳng bỏ chạy, cũng may cậu lúc nhỏ không bị mấy lời đường mật của hắn dụ dỗ mà bỏ học võ, nhờ vậy mới có sức mà đuổi theo hắn. Đuổi kịp hắn rồi thì sao, hắn lại trốn nữa, rốt cuộc vẫn là cậu mãi mãi không bắt được hắn. Hắn đã thuộc về người khác rồi.
Trong cỗ xe ngựa, nữ nhân áo tím ngồi bên cạnh một nam nhân đang ngủ say, tay lau đi giọt lệ đang lăn xuống trên gương mặt anh tuấn.
« Lòng huynh chẳng lẽ đã bị tổn thương đến mức trong mơ mà cũng rơi lệ hay sao, Jaejoong ? »
ĐÍNH ƯỚC – CHƯƠNG VIII
Jaejoong mấy ngày hôn mê đều được Dalja tận tình chăm sóc, đến ngày thứ ba thì đã tỉnh lại, cũng vừa lúc bọn họ vào đến kinh thành. Quả không hổ danh là trung tâm của một quốc gia, ở đây mọi thứ đều thịnh, từ làm ăn buôn bán cho đến nghệ thuật đều phát triển vượt bật so với thôn Phong Linh xa xôi. Đường xá chật kín người và hàng quán. Tiểu thương tranh nhau khách mua hàng, thật là nhộn nhịp. Dù đang bị lôi cuốn trong cuộc sống nhộn nhịp này, họ cũng không khỏi bị sự xuất hiện cuả một thương đoàn lớn như thương đoàn của Kim gia thu hút. Kim gia ở kinh thành cũng vào hàng có không ít tiếng tăm, đến quan lại còn phải nể vài phần. Một mặt họ là chỗ thân tình với hoàng hậu đương triều, là người đang được sủng hạnh bậc nhất, mặt khác, họ lại sở hữu một thương đoàn lớn, nắm trong tay gần một nửa quyền lực kinh tế, của cải nhiều vô số. Nhưng Kim gia tuyệt không phải loại người cậy quyền cậy thế ức hiếp kẻ khác, ngược lại, họ dùng của cải giúp đỡ kẻ nghèo khó, làm cho người người thập phần kính nể. Hai bên đường thương đoàn đang đi có không ít bá tánh chào đón
- Choi công tử, xin chào
- Choi công tử, người và Kim tiểu thư chuyến này đi về thu thập có vẻ khá à, chúc mừng
Choi Siwon cưỡi ô mã dẫn đầu đoàn tươi cười đáp lại hảo ý của bá tánh. Nụ cười tuy dịu dàng nhưng lại ân chứa uy phong khiến thiếu nữ ngây ngất.
- A, Choi công tử thật là oai phong lẫm liệt nha
- Ai được gả cho chàng quả là phúc ba đời
- Ngươi đừng mơ tưởng làm gì, người ta đã có ý trung nhân rồi
- Là thật sao ? Ai mà tốt phước thế ?
- Là Kim tiểu thư chứ còn ai vào đây nữa
- Ừ, ta cũng nghe nói bọn họ chính là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên bên nhau
Siwon nghe thấy thiếu nữ rôm rả bàn tán, lại nhìn về phía cỗ xe ngữa đang buông màn che, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng. Ý tứ của y đối với nàng đến người ngoài còn biết vậy mà nàng bao nhiêu năm rồi vần không nhận ra.
Đoàn người cứ thế đi trên đường cho đến khi đến trước Kim gia trang đồ sộ mới dừng lại. Soo Yoen vén màn mời Kim Dalja và Kim Jaejoong bước xuống. Lính gác cổng thấy Kim Dalja lập tức mở cửa. Từ bên trong, một nhóm người già trẻ lớn bé cùng ra đón chào, ai ai cũng hớn hở, duy chỉ có vị lão nhân đi giữa vẫn giữ vẻ mặt vô cảm. Nàng trước mặt lão cúi xuống hành lễ :
- Phụ thân, Dalja đã về
Người nọ quả thật lãnh cảm, chỉ gật đầu một cái, đưa mắt liếc qua số hàng hoá trong sân
- Lần này con làm tốt lắm
Một lời này đối với Dalja đáng giá ngàn vàng. Lão nhân này, không ai khác chính là phụ thân của nàng, Kim Jae Suk. Ông là một người nhân hậu nhưng phải tính kiệm lời, một tiếng khen ngợi từ ông thật hiếm hoi. Dalja từ nhỏ đến lớn không ngừng cố gắng thể hiện bản lĩnh, giúp đỡ rất nhiều cho Kim gia nhưng số lần được phụ thân khen ngợi chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Lần này, nàng không khỏi xúc động, nở nụ cười rạng rỡ. Kim lão gia không tỏ vẻ gì là tiếp nhận tâm tình của nhi nữ, lạnh lùng lui bước vào nhà. Kim Jaejoong thấy quan hệ của phụ tử nhà này cảm thấy đáng thương thay cho Dalja, nhưng Dalja có vẻ đã quá quen thuộc với thái độ của phụ thân, hoàn toàn không xem đó là điều đáng bận lòng, vẫn thản nhiên quay về với nhiệm vụ của mình là phân phối bọn nô tài đưa hàng hoá đi cất. Jaejong là lần đầu thấy nàng thể hiện cái uy của người lãnh đạo, bất chợt nhận thấy nàng chính là hình tượng người phụ nữ đáng để người người ngưỡng mộ, cậu lần đầu tiên xa quê nhà lại có thể quen biết nàng là một điều may mắn. Dalja mãi mê chỉ đạo công việc quên hẳn sự hiện diện của cậu. Sau khi mọi thứ đã được an bài như ý, nàng mới chợt nhớ ra
- Jaejoong huynh, sắp tới huynh định sẽ ở đâu, làm gì ? – nàng rất hi vọng có dịp tái ngộ Kim Jaejoong
Jaejong bị hỏi câu này, nhất thời không biết trả lời thế nào. Làm gì ? Ờ đâu ? Mấy ngày trước cậu quá đau lòng vì tên thiếu gia họ Jung đó, chỉ nghĩ mình dứt khoát phải rời khỏi Phong Linh, thoát li khỏi cái bóng của hắn, hoàn toàn chưa nghĩ đến việc mình lên kinh thành rồi, bước tiếp theo sẽ làm gì. Ây da, thật là khổ tâm...Suy đi nghĩ lại cũng không bằng nói thật cho nàng biết
- Ta cũng chưa biết
Việc này đối với Jaejoong là họa nhưng đối với Kim tiểu thư mà nói lại là thời cơ tốt, không thể bỏ qua
- Jaejoong huynh, Dalja có thể gíup huynh tìm một chỗ ở, tìm việc làm
- Như vậy có làm phiền muội không
- Huynh là đại ân nhân của muội, việc cỏn con này sao có thể gọi là phiền chứ
- Vậy xin đa tạ muội
(Rin nghĩ sau nhiều ngày quen biết, cách xưng hô giữa Dalja và Jaejoong nên thay đổi cho thân mật hơn nên không phải là cộng từ - tiểu thư hay ta – ngươi nữa)
-------------------------------------
-------------------------------------
5 năm sau, thôn Phong Linh
Trong đêm tối, hai bóng người mon men di chuyển phía sau bờ đê. Cái bóng nhỏ hơn hỏi cái bóng lớn :
- Ông nội dẫn Minnie đi đâu vậy ?
- Suỵt – cái bóng lớn ra hiệu im lặng – tới nơi sẽ biết
Hai bóng người lại tiếp tục dò dẫm bước đi trên con đường lầy lội mặc cho gió không ngừng tạt vào người mang theo sự ướt át từ dòng Châu Giang đang uốn lượn quanh Phong Linh. Thỉnh thoảng họ dừng lại khi trông thấy ánh đuốc của đội lính tuần tra ban đêm. Họ đi mãi cho đến khi đặt chân lên một bãi đất trống hoang tàn, không khí âm u sặc mùi hôi thôi và ẩm mốc. Từ sau một thân cây to, một bóng người cao to bước ra, Changmin hoảng hốt núp sau lưng ông của nó
- Ông nội…ma – nó chỉ về phí bóng đen trước mặt
- Minnie đừng sợ, đó không phải là ma quỷ
- Nhưng...nội...nó nhìn giống phụ thân
- Dĩ nhiên, đó chính là phu thân của con mà
- Phụ thân? Phụ thân còn sống?
Mãi nói chuyện, Changmin không hay biết bóng đen nhìn giống phụ thân của nó đã đến sát bên nó từ bao giờ, một bàn tay đặt lên bờ vai nhỏ bé của nó làm nó gần như muốn nhảy dựng lên, la oai oái. Bóng đen vội bịt miệng nó lại
- Minnie, là phụ thân đây mà
Changmin nhận ra giọng nói của kẻ mà nó cho là ma qủy kia thật trầm ấm, bàn tay áp lên khuôn mặt của nó cũng vô cùng ấm áp. Nếu là ma quỷ thì phải có cảm giác lãnh lẽo mới đúng. Nó dần dần tin lời gia gia, người kia đích thực là phụ thân của nó.
Đợi Changmin bình tĩnh lại, người nọ lấy bàn tay đang che miệng nó xuống, ôn nhu ôm hình hài nhỏ bé vào trong lòng, vuốt ve tấm lưng trẻ thơ đang run lên theo từng tiếng thút thít
- Phụ thân, người quả thật còn sống sao ? Minnie không phải đang nằm mơ chứ ?
- Minnie ngoan, con không phải đang nằm mơ đâu
Ông lão nhìn cảnh cha con đoàn tụ, trái tim già nua cũng thổn thức theo, không ngăn được những giọt lệ vui mừng trào khỏi khoé mắt. Sau khi Changmin đã nín khóc, phụ thân nói với nó :
- Minnie, tạm biệt gia gia đi, chúng ta phải lên đường rồi
- Lên đường ? Đi đâu ?
- Đi kinh thành
- Để làm gì vậy phụ thân ?
- Minnie, sau này cháu sẽ biết. Bây giờ tranh thủ trời còn tối mau đi đi – ông nội của nó lúc bấy giờ mới lên tiếng
- Ông nội – Changmin mới nín khóc bây giờ nghe nói phải rời xa ông và mọi người ở Phong Linh thôn, nước mắt trẻ thơ lại tuôn rơi lã chã, khiến cho người lớn đau lòng không thôi
Phụ thân của nó xoa đầu nó an ủi :
- Minnie ngoan, chúng ta bây giờ chỉ là tạm thời rời đi, sau này nhất định sẽ trở về mà
- Thật chứ ? – Changmin vừa hỏi vừa dùng tay quệt đi nuớc lắt nước nũi đang tèm lem trên mặt
- Ừ - phụ thân nó ôn tồn nói – Minnie chào tạm biệt ông đi
- Tạm biệt ông nội – Changmin ngoan ngoãn vâng lời
Phụ thận nó nhìn nó ngoan ngoãn như vậy, cảm thấy như có cơn mưa mát rượi vừa tưới xuống tâm hồn cằn cỗi của hắn, xúc động hôn lên vầng trán đứa nhỏ, không ngừng khen ngợi nó. Sau đó, hắn hướng cha mình mái đầu đã bạc trắng, trên gương mặt một thời anh tuấn giờ đã phủ đầy những nếp nhăn của thời gian và đôi mắt tinh anh đã nhuốm màu mệt mỏi, hắn quỳ xuống lạy ông ba lạy:
- Phụ thân, nhi tử bất hiếu, những ngày tháng sắp tới không thể bên cạnh chăm sóc người và mẫu thân, mong phụ thân thứ tội
Lão nhân dùng đôi mắt già nua yêu thương mà u buồn nhìn hắn
- Chúng ta đều hiểu vì sao có ngày biệt li này. Ta không trách ngươi. Chỉ cần ngươi sau này không quên mục đích hôm nay lên kinh thành
- Nhi từ đương nhiên ghi nhớ. Phụ thân, cáo biệt
Hắn bồng Changmin đặt lên lưng con tuấn mã, tiếp theo, chính mình cũng leo lên, ôm chặt lấy đứa nhỏ, cứ thế người ngựa phóng đi vun vút trong đêm tối. Mình vị lão nhân lẻ loi giữa bãi đất vắng hoang tàn nhìn theo bóng người đã khuất, con tim già cỗi một cơn quặn thắt, lòng luyên lưu chưa muốn quay về. Môi ông mấp máy:
- Yunnie, Minnie, bảo trọng
CHƯƠNG IX
Giữa trưa hè ở miền nam, cái nắng như thiêu đốt, có thể thấy được từng đợt nhiệt khí từ mặt đất bốc lên bóp méo hình ảnh trong mắt của những lữ khách phong trần mệt mỏi. Cũng chính vì thế mà những quán trà ven đường, dù không tính là lớn lắm, nhưng cũng không thể nói xập xệ, lữ khách vào quán một người nối tiếp một người, nói tìm nơi nghỉ chân trong chốc lát, nhưng một khi đã uống vào chung trà mát lạnh, không ai còn muốn bước ra khỏi bóng râm để đi vào cái nóng như sa mạc này. Quan khách thường ngồi tụ tập thành từng nhóm, lớn có, nhỏ có, để bàn tán, nam nhi trai tráng thì bàn tán về giang hồ, lão một tí thì bàn về chính trị, các thái thái tiểu thư thì lại thích đem chuyện nhà này nhà nọ ra mà phân tích. Lão bản nhìn cảnh quán xá ồn ào, người nói người cười, còn có kẻ than thở, vô cùng náo động, dường như đã quá quen thuộc vời hình ảnh này, cho nên khi phóng tầm mắt về một góc quán yên ắng, nơi có hai người một lớn một nhỏ ngồi ăn trưa uống nước, lão lại đặc biệt chúý. Nam nhân ngoài hai mươi, cả người đầy vẻ phong trần, trong cặp nhuốm vẻ lo lắng mỏi mệt nhưng vẫn không làm giảm đi sự triều mến khi nhìn đến đứa bé ngồi bên cạnh. Đứa bé có vẻ bề ngoài đặc biệt thu hút, thông minh, lanh lợi. Trái với trang phục đơn điệu trên người nam nhân, đứa bé được phủ một chiếc áo sáng màu, còn có áo khoác và mũ để che nắng, cũng có lẽ vì lý do đó, mà làn da đứa bé vẫn trắng hồng như một chiếc bánh bao, khiến lão bản nhìn vào liền nổi lên tâm tư của kẻ làm ông. Nghĩ đến đứa cháu mới sinh ở nhà mình, lão bản lại cưng chiều không đủ mà bảo tiểu nhị đặc biệt đưa đến cho đứa nhỏ một bát ô mai ướp lạnh.
Thấy bát ô mai lạnh hấp dẫn trước mắt, đứa nhỏ không kiềm được nuốt nước bọt, nam nhân cũng dùng ánh mắt nghi vấn mà nhìn về phía tiểu nhị.
- Lão bản đặc biệt bảo tiểu nhân mang lên cho tiểu công tử giải khát.
Nam nhân nhìn về phía lão bản, nhận lại là một nụ cươi hiền hậu. Hắn cũng lập tức hiểu ra, đứa nhỏ này, người gặp người yêu, lão bản kia cũng không phải là người đầu tiên yêu thích mà tặng đồ chó nó. Hắn nói với đứa nhỏ:
- Minnine, biết phải làm gì chưa?
- Dạ - đứa nhỏ quay về phía lão bản, có lẽ bởi vì được bát ô mai lạnh trân quý trong trời nắng như thế này làm nó cảm thấy đặc biệt mĩ vị, cho nên ngoại lệ tặng cho lão một nụ cười tươi như hoa làm sâu sắc thêm hai lúm đồng tiền trên gò má hồng hào - Cảm ơn gia gia!
Lão bản nhìn Changmin cười mà trong lòng ngọt ngào mĩ mãn, thầm mong đứa cháu trai nhà mình lớn lên, chỉ cần một nửa như vậy cũng đủ.
Cưng chiều nhìn đứa nhỏ thích uống ô mai ướp lạnh, Yunho cảm thấy những phút giây như thế này thật đáng quý biết bao.Đã nửa năm rồi, Changmin rất ít khi cười vui như vậy, kể từ cái ngày mẫu thân của nó bỏ hai cha con nó mà đi.
Một buổi sáng, Jung lão gia và Jung lão phu nhân vừa ngồi uống trà vừa nhìn đứa cháu trai 3 tuổi của mình học chữ dưới sự dạy bảo của Yunho. Đứa cháu này tư chất thông minh, tuy mới 3 tuổi nhưng đã có thể đọc thuộc Tứ thư ngụ kinh, nó chính là niềm tự hào và là niềm vui của họ. Bỗng nhiên từ ngoài cửa có một tên nô tài chạy vào bẩm báo:
- Lão gia, nhị thiếu phu nhân…nhị thiếu phu nhân đang ở trước cửa…
Vừa nghe đến đó sắc mặt Jung lão gia tối sầm lại, ngọn lửa tức giận loé lên trong đôi mắt, giận dữ đập bàn, quát lớn:
- Tiện nhân đó còn mặt mũi nào trở lại Jung gia này nữa!
- Lão gia, biết đâu Jaejin đã hồi tâm chuyển ý thì sao – Jung lão phu nhân nhẹ nhàng khuyên nhủ ông, trên gương mặt âu sầu xuất hiện một tia hi vọng nhỏ nhoi.
- Thứ tiện nhân đó lần này đến đây chắc chắn không có ý tốt!
- Lão gia… - Jung phu nhân nhìn phu quân của mình mà thở dài sầu não, xong quay sang nhi tử lúc này thần sắc vẫn lãnh đạm, nhìn không rõ hắn đang nghĩ gì, nói – Yunho, ra dẫn nương tử của ngươi vào đây.
- Dạ, mẫu thân.
Yunho chậm rãi từng bước đi ra phía cửa sau đó quay vào, còn dẫn theo một vị cô nương thanh tú, dáng điệu đoan trang, thùy mị, người ngoài nhìn vào sẽ không nghĩ đến đây là người đã làm cho Jung gia trên dưới ghét bỏ, khinh khi, Han Jaejin. Vừa thấy bóng nàng, Changmin đang học chữ liền buông bút, chạy ùa lại không ngừng reo lên: “MẪU THÂN! MẪU THÂN!”. Đứa nhỏ ngây thơ nũng nịu tựa vào lòng mẹ, hôn lên trán, lên gò má trắng hồng của mẫu thân nó mà hoàn toàn không hay biết trong tâm người phụ nữ đang nhìn mình đầy yêu thương kia hiện đang ngổn ngang biết bao suy tư.
- Mẫu thân, Minnie rất nhớ mẫu thân!
- Con ngoan, mẫu thân cũng rất nhớ con!
- Jaejin, có phải con đã suy nghĩ lại rồi không? – Jung lão phu nhân hỏi nàng, trong giọng nói không giấu được niềm hi vọng đang lớn dần.
Jaejin nghe tiếng nhạc mẫu, buông đứa con trong lòng đứng dậy.
- Jung lão gia, Jung phu nhân, Yunho – những từ ngữ khách khí này phát ra từ khuôn miệng xinh xắn của nàng chính là báo hiệu cho điều mà Jung lão phu nhân lo sợ nhất, rốt cuộc cũng không thể tránh khỏi sao – Jaejin lần này quay về chính là có một thỉnh cầu.
- Là chuyện gì?
- Jaejin muốn đưa Minnie về Lee gia cùng sống với mình.
- Không được !– Jung phu nhân thất thanh kêu lên.
- Tiện nhân, chẳng lẽ ngươi muốn Minnie phải lớn lên cùng thứ tiện nhân như ngươi và tên Lee Sungmin đó sao? – Jung lão gia đỏ mặt tía tai, tay nắm thành một nắm, bóp nát tách trà đang cầm, từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống hòa vào nước trà trong vắt trên nền đất.
Changmin nhìn phản ứng của ông bà nội, đầu óc non nớt không tránh khỏi phát sinh sợ hãi, thật muốn tìm một tấm thân nào đó để che chở cho nó như nó vẫn thường làm, nhưng nhìn quanh vẫn là không biết phải tìm đến ai.Mẫu thân của nó thì đang đối mặt với ông bà nội còn phụ thân của nó thì lại lạnh băng, càng làm nó căng thẳng hơn.Nó chỉ còn biết lo lắng nhìn những người lớn này tranh luận, một việc mà đáng lí ra đứa trẻ ở tuổi nó không nên biết đến.
- Jung lão gia, Sungmin huynh ấy không phải là người xấu – Jaejin nghe Jung lão gia lăng mạ ngừơi mình yêu đương nhiên phải lên tiếng phản biện.
- Còn không phải người xấu sao? Từ ngày Lee gia đó đặt chân đến đây, Geunbunya này không được một ngày yên ổn.
- Tất cả là do Lee So Man, hoàn toàn không liên quan đến Sungmin huynh.
- Cùng là cha con, giống nhau cả thôi.
- Jung lão gia, sự thật...
- Ngươi câm miệng lại cho ta – Jung lão gia quát lớn, ông không thể chịu được Jaejin trước mặt ông, trước mặt Jung phu nhân và trên hết là Yunho, tướng công của nàng ta, lại không tiếc lời bao che cho tên công tử họ Lee đó. Thật là thứ tiện nhân, không biêt liêm sỉ.Thứ người này ông khộng thể để đặt chân vào Jung gia lần nữa – Ngươi cút đi, còn Miniie là người nhà họ Jung, nó sẽ ở lại Jung gia này.
- Jung lão gia – Jaejin thảm thiết thốt lên.
Biết Jung lão gia và Jung lão phu nhân chắc chắn sẽ không cho tôn nhi của họ rời đi, nàng liền quay sang cầu xin Yunho, nàng biết hắn sẽ toại nguyện cho nàng, nàng có lý do để tin vào điều đó…
- Yunho, cầu xin huynh, hãy giao Minnie cho muội
Yunho im lặng không đáp. Hồi lâu sau, hắn lạnh lùng nói.
- Chuyện này cứ để Minnie quyết định, ta sẽ không phản đối quyết định của nó.
Jaejin buồn bã nhín đứa con nhỏ mình đã dưỡng dục suốt 3 năm rưỡi, bàn tay run run nắm lấy tay đứa nhỏ.
- Minnie, con theo mẫu thân về Lee gia chứ?
Câu hỏi này đối với một đứa trẻ như Changmin quả thật quá đường đột, làm nó nhất thời chết lặng. Nó vốn tưởng nó có một gia đình hạnh phúc, thế nhưng bắt đầu từ hai tháng trước gia đình nó đã rạn vỡ khi Lee gia đặt chân đến Geunbunya thôn, từ khi tên công tử Lee Sungmin đó và mẹ nó tình cờ gặp nhau. Lần này, nó nghĩ rằng mẫu thân quay về với nó và phụ thân nhưng một lần nữa nó buồn bã nhận ra rằng ước mơ của nó chỉ mãi là mơ ước. Mẫu thân muốn nó phải chọn lựa giữa phụ thân và người. Nó thương mẫu thân, nó muốn ngày ngày được ở bên cạnh mẫu thân, được nghe thấy mẫu thân cười với nó, ôn nhu nói lời yêu thương nó. Nhưng ở Jung gia này còn có ộng bà nội, còn có phụ thân cũng rất yêu thương nó, nó hoàn toàn không thể lựa chọn. Thấy hài nhi của mình vẫn chưa trả lời, Jaejin lại nói thêm:
- Minnie sống với mẫu thân, mẫu thân nhất định sẽ thương yêu con, Sungmin thúc cũng sẽ thương yêu con như con ruột của thúc ấy
Chính là như vậy! Sungmin làm sao có thể yêu thương nó như con ruột của y được. Y không thể nào cho nó thứ tình cảm mà phụ thân dành cho nó.
- Mẫu thân, người đi đi!.
- Minnie – Jaejin nghe con nói liền cả kinh.
- Con chọn…phụ thân!
Changmin là một đứa trẻ thông minh và mạnh mẽ, nhưng Yunho biết đó thực chất chỉ là cái vỏ bọc của nó, nó cũng là một đứa bé nhạy cảm, dễ tổn thương. Hắn thương nó, Jaejin thương nó, nhưng 2 người bọn họ dù cho nó bao nhiêu yêu thương cũng không thể cho nó thứ mà nò cần nhất – một gia đình. Được nhìn thấy nụ cười vô từ hồn nhiên của Minne, bao nhiêu mỏi mệt được rửa trôi, hắn cảm thấy mình lại có thâm tinh thần để tiếp tục con đường mờ mịt phía trước.
Bỗng nhiên, Yunho thân hình căng thẳng, hắn cảm nhận được, có ánh mắt theo dõi hắn, hắn cảm nhận được….sát khí.
- Minnie, đã no chưa?
- Dạ rồi. Ô mai thật ngon! Lần sau….
Thằng bé chưa kịp nói hế câu thì đã bị Yunho kéo đứng dậy, đặt lại mấy đồng bạc trên bàn, hắn không nói gì mà vội vã dẫn theo Changmin ra cửa, lên ngựa. Changmin cũng không hỏi, bộ dạng khẩn trương này của phụ thân, trong mấy ngày nay, đây không phải là lần đầu nó chứng kiến. Nó biết, bọn họ lại bị người xấu đuổi theo. Sự xuất hiện của bọn họ lúc nào cũng làm phụ thân căng thẳng như vậy, đôi tay to lớn hữu lực với những đốt tay chai sạm nắm chặt lấy bàn tay non nớt của nó khiến nó nhíu mày. Nó không biết vì sao bọn họ cứ mãi truy lùng cha con nó, phụ thân đâu có làm gì sai, Minnie cũng rất ngoan mà…Đang suy nghĩ, nó bị Yunho ôm nhảy xuống ngựa, mở to đôi mắt nãy giờ vẫn híp lại vì gió bụi tạt vào mặt trong khi phụ thân cho ngựa phi nước đại, trước mặt nó là chừng 10 hắc y nhân. Rất nhanh, hai bên không ai nói gì mà lập tức động thủ lao vào chém giết. Yunho một tay vẫn ôm lấy Changmin nên hành động không khỏi chật vật. Hai hàng lông mày sắc bén nhíu lại, bọn người lần này, nguy hiểm hơn, xem ra hắn đã quá xem thường lão cáo già họ Lee kia, một khi mục đích chưa đạt được, lão ta sẽ không dừng lại, hơn nữa ra tay càng ngày càng tàn độc, ban đầu là ép bọn họ trở về, sau đó là lấy gia đình hắn làm mối đe dọa, gần đây thì ý định trừ họa tận gốc đã quá rõ ràng. Hắn không sợ chết, nhưng hắn còn phải bảo vệ Minnie, bảo vệ gia đình, bảo vệ mọi người ở trong làng, và bảo vệ Geunbunya, nơi lưu giữ hình bóng của người kia. Không thể mất đi…..
Trước những đòn tấn công ngày càng dồn dập, Yunho dần rơi vào thế hạ phong, hắn không còn lựa chọn nào khác, đành phải buông Changmin xuống. Vị trí của bọn họ hiện giờ là ngay một góc rừng, như vậy, sẽ có lá cây che chắn ba phía, đối phương chỉ có thế tấn công từ một phía duy nhất, bằng cách này, hắn có thể vừa chống trả, vừa bảo vệ Changmin phía sau mình. Lợi dụng vị trí và vì không phải bế Changmin nữa, Yunho đã có thể đầy lui phần nào sát thủ, chỉ còn lại 6 tên…5 tên…3 tên…Không đúng….
- Phụ thân….Cứu….!
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy Changmin đã bị một trong số những tên sát thủ bắt lấy. Gã cười hèn hạ, phi thân qua những ngọn cây về phía bên kia cánh rừng. Lúc nãy đánh nhau, bỗng nhiên trực giác cho hắn biết có sự thay đổi trong nhón sát thủ, hóa ra là thiếu một người, nhưng rõ ràng, ngoại trừ bước qua hắn, làm gì còn cách nào khác để tiếp cận Changmin. Trừ phi kẻ đó cóthể hành động mà không ai hay biết….là Tiểu vô tương công[1]!? Chẳng lẽ là gã?
Yunho muốn đuổi theo, nhưng chưa đợi hắn có cơ hội hành động, 3 hắc y nhân còn lại đã bao vây lấy hắn, tranh thủ Yunho đang bị phân tâm mà tiếp tục triển khai tấn công. Yunho bất ngờ không kịp phòng bị mà bị đánh lùi về sau một bước, một tên trong bọn đắc ý cười nói:
- Không cần phí công lo lắng cho thằng oắt con đó. Ngươi nên lo lắng cho mình thì hơn, hai ngươi không lâu nữa sẽ xuống âm tào địa phủ mà tiếp tục làm cha con. Ha….
Hắc y bỗng im bặt, gã bị khí thế bức người của Yunho dọa sợ.
Nếu quả thật là gã, sẽ rất khó truy theo, hắn không thể phí thêm chút thời gian nào ở đây….
Nghĩ vậy, Yunho lập tức dồn khí vào tay phải, thanh kiếm trên bàn tay dần dần bị bao phủ bởi một vòng lửa mờ ảo, ngay cả không khí xung quanh cũng nóng lên. Hắc y nhân run rẩy, bọn chúng cũng ý thức được mình đang ở vào tình cảnh nào, nên đồng lòng dốc tòan lực tấn công lần nữa, nhưng đáng tiếc, chỉ có thể trách chúng đã chọc vào người không nên chọc, không một âm thanh, không ai có thể nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết, trong chớp mắt, cả ba hắc y nhân đều phun máu mà chết, gương mặt vẫn còn giữ nguyên nét kinh hoảng.
Khi đã không còn vật cản, Yunho không chậm trễ một giây mà vận khinh công truy theo hướng của hắc y nhân và Changmin, trong lòng vô cùng lo lắng. Nếu quả thật là người mà hắn nghĩ…sẽ không dễ giải quyết như vậy. Giữa cánh rừng bạt ngàn, muốn tìm một cao thủ võ công và một đứa nhỏ, chẳng khác nào mòkim đáy bể. Truy đuổi hồi lâu vẫn không có kết quả, Yunho đành dừng lại, điều tiết lại dương khí, và cũng cho bản thân có cơ hội bình tĩnh quan sát. Đột nhiên, hắn nghe được tiếng vang vọng từ phía tây, không rõ lắm, nhưng hắn không có nhiều lựa chọn, cho nên Yunho cuối cùng quyết định đi theo tiếng vọng. Càng ngày, hắn càng đến gần nơi phát ra tiếng vang, với sự kiên trì của mình, rốt cuộc, Yunho cũng nghe rõ được…đó là tiếng Changmin vẫn không ngừng kêu cứu. Nhìn đứa bé giảy giụa trên vai hắc y nhân, hắn tự trách mình sao lại thiếu cận thận như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra với Changmin, hắn sẽ cắn rứt cả đời, đồng thời thần kinh cũng càng trở nên căng thẳng, bởi vì, hắn nhận ra bóng người đó, càng xác định hơn với thân phận của gã, không ngờ, con cáo già họ Lee đó không bao lâu đã phái ra cánh tay phải của mình.
Đối với kẻ này, Yunho không hề có ý nương tay. Không cần suy nghĩ, hắn vung tay phải phóng ra một chưởng, người nọ cũng rất nhanh mà lách mình sang bên, nhưng thân cây cao lớn bên cạnh thì không may mắn như vậy, vì bị trúng một chường này mà trở thành một ngọn đuốc khổng lồ.
Hắc y nhân dừng lại, nhìn thân cây, trong mắt không khỏi toát ra kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại có vẻ thích thú:
- Hỏa diễm chưởng? Ngươi không sợ đứa nhỏ này sẽ bị thương?
- Chuyện đó sẽ không xảy ra, một chưởng này, làm sao có thể chạm đến Park huynh!
- Ha, hóa ra là muốn thử sao!?
- Mau thả Minnie ra.
- Mơ tưởng. Đứa nhỏ này, ta không thể trả…bất quá, mạng ngươi, hôm nay ta có thể bỏ qua - kẻ họ Park cười khinh.
- Chớ có nhiều lời. Tiếp chiêu!
Yunho vừa nói xong lại xông lên tấn công, tuy nhiên, vì Changmin còn trong tay gã họ Park, Yunho không thể sử dụng toàn lực, mà chỉ là làm đối phương suy yếu, để gã phải buông tha Changmin. Hai người trong chớp mắt đã so hơn hai mươi chiêu, nhưng cả hai đều không hề có biểu hiện yếu thế.Trận chiến kéo dần đến khe núi, cũng không rõ là may mắn hay xui xẻo, đúng lúc này, một chưởng của Yunho đẩy họ Park đến mép đá, gã loạng choạng, miễn cưỡng hất Changmin sang một bên mà lấy lại thăng bằng. Yunho chứng kiên đứa bé bay về phía nguy hiểm nhưng bản thân lại ở quá xa, không thể bắt kịp, khiến tim hắn như ngừng đập. Đúng lúc này, một luồng khí thanh thoát mà lại mạnh mẽ kéo Changmin trở về mặt đất. Nhìn Changmin an toàn trong vòng tay một thân ảnh màu trắng.
- Nhóc con, không sao chứ?
Changmin vẫn còn chưa hoàn hồn sau màn bay lượn giữa không trung, mở miệng cả nửa ngày cũng không có âm thanh nào phát ra. Chỉ khi thấy Yunho vừa nôn nóng vừa vui mừng chạy về phía nó, hai dòng lệ mới tuôn trào trên gương mặt nhỏ bé:
- Cha!
- Minnie, không sao….
“Giọng nói này…?”
Thân hình màu trắng trở nên cứng ngắc.
- Không sao rồi, Minnie…
Yunho cười nói trong khi Changmin vươn bàn tay mũm mĩm về phía hắn. Nhưng bạch y nhân không có vẻ gì là định thả Changmin xuống cả. Changmin khó hiểu nhìn về phía con người thanh tú đang ôm nó trong lòng.
- Ca ca?
- Vị công tử này….
Yunho vươn tay định gọi bạch y nhân, nhưng bàn tay chưa kịp chạm đến thì người nọ đã tung người nhảy về phía xa. Một làn gió bất chợt thổi qua để lộ ra một phần đường nét trên gương mặt.Không biết là lần thứ mấy trong ngày hôm nay, Yunho lại sững người, nhưng không phải vì sợ hãi hay tức giận, mà là xúc động.
Quen thuộc quá…Bóng dáng này…đường nét này….
Trước khi đại não kịp phân tích nhiều hơn, thì tiếng nói đã thoát khỏi miệng Yunho:
- Joongie!?
CHƯƠNG X
Trở lại quán trà mà Yunho và Changmin vừa rời khỏi. Lần này tầm mắt của lão bản lại bị những người khách ngồi quanh chiếc bàn trong góc phòng thu hút. Nhưng mục tiêu lần này ngoài đứa bé đáng yêu vô ngần cùng cha của nó ra thì còn ba người nữa, một nam nhân trầm lặng, một cô nương tươi tắn nhưng cũng không kém phần sắc bén, và đặc biệt hơn cả là một thanh niên áo trắng. Người thanh niên này thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng nếu quan sát một lúc thì sẽ nhận ra thái độ của cậu mang theo trong đó một chút băng lãnh, khiến lão bản không khỏi cám thán, ông đã sống đến cái độ tuổi thất thập ngũ lai hi này rồi mà còn chưa thấy người nào mang trên mình những vẻ tương phản mà lại kết hợp hoàn hảo đến vậy, giản dị mà thoát tục, như gần mà lại như xa, khiến kẻ khác có cảm giác muốn chạm vào nhưng lại không dám vì sợ bản thân sẽ xúc phạm đến con người thanh cao đó.
Nhưng chính cái vẻ bề ngoài ấy của Jaejoong lại làm cho Yunho không khỏi cười khổ.Từ lúc gặp nhau đến giờ, cậu vẫn luôn né tránh bắt chuyện với hắn. Tuy ở trươc mặt Dalja và Siwon, hai người vẫn tỏ ra là đồng thôn – bạn tốt – thanh mai trúc mã – lâu ngày gặp lại, nhưng chỉ có người trong cuộc là hắn mới hiểu, tất cả chỉ giống một vở kịch mà thôi, ít ra thì đối với hắn là như vậy. Với Yunho, Jaejoong không phải chỉ là đồng thôn, không phải chỉ là bằng hữu, ngay cả thanh mai trúc mã cũng không đủ để hình dung mối quan hệ của hai người trong cảm nhận của hắn.Nhưng hắn có thể làm gì đây để xóa đi nỗi ám ảnh của quá khứ giữa cả hai , một quá khứ mà trong đó hắn là người làm cậu tổn thương nghiêm trọng nhất.Trong lúc nhất thời, hắn thật sự không có biện pháp. Từng nghĩ bản thân sẽ xin lỗi Jaejoong như thế nào, sẽ nói cho cậu biết đối với hắn cậu quan trọng ra sao, nhưng giờ đây, khi đối diện với một Jaejoong như được bao quanh bởi một tấm vách vô hình, tuy rằng rất mỏng manh, khó nhận ra, nhưng cũng đủ kiên cố để tất cả những ý định của hắn trở nên vô dụng.
Có lẽ người duy nhất có thể đả động cậu lúc này chính là tiểu thần tiên nhà hắn. Tuy rằng ngồi cùng băng ghế với cha mình, nhưng Changmin vẫn không ngừng chồm người qua bắt chuyện với Jaejoong, đôi lúc còn có thể chứng kiến nó làm nũng. Chẳng hạn như lúc này đây, nó đang bắt lấy tay áo của cậu mà rầm rì:
- Mỹ ca ca! Dạy đệ đi mà, có được hay không?
- A, Minnie, đệ muốn Jaejoong huynh dạy đệ cái gì? – Dalja có vẻ rất thích thú đối với Changmin, dù sao cũng chỉ là thiếu nữ thôi, gặp những vật nhỏ đáng yêu như thế, làm sao có thể bỏ qua chứ.
- Ừm, dạy võ công…
- Võ công? Không phải cha đệ cũng có võ sao?Vừa rồi còn đánh nhau với kẻ xấu để cứu đệ nha.
- Nhưng võ công của cha nhìn dữ tợn chết đi được, hở ra là đốt cái này đốt cái kia, không như võ công của mỹ ca ca, thoạt nhìn thật đẹp mắt nha.
Quay lại lúc Changmin bị hắc y nhân họ Park mang đi.Chuyện là, thương đoàn của Kim gia vô tình đi ngang qua gần đó. Jaejoong và Siwon nhờ có võ công mà nghe thấy tiếng kêu cứu của trẻ con, nhưng vì Siwon còn phải bảo hộ Dalja cho nên không thể lập tức hành động, chỉ phải đề Jaejoong đi trước xem chuyện gì đang xảy ra. Sau khi Jaejoong cứu được Changmin không lâu thì Dalja và Siwon cũng đuổi đến.Phân tích thấy tình thế bất lợi, hắc y nhân cũng lặng lẽ mà bỏ đi. Qua lời kể của Yunho, mọi người chỉ biết người mặc đồ đen kia là một kẻ bắt cóc, dụ dỗ mang Changmin đi nhưng may mà Yunho phát hiện kịp thời truy đuổi. Trong lúc giao đấu, kẻ kia sơ ý bất đắc dĩ phải buông tay và Changmin vừa vặn được Jaejoong đón lấy. Cũng không biết vì sao, từ lúc đó Changmin cứ gọi Jaejoong là mỹ ca ca, Yunho bảo nó sửa miệng mãi nhưng vẫn vô dụng.
Lần này đến lượt Siwon, người từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ im lặng, ngạc nhiên hỏi:
- Đốt? Như vậy những thân cây trong rừng kia quả thật là do Yunho huynh đánh trúng sao? – vốn là từ lúc nhìn thấy hàng loạt thân cây cháy xém trong cánh rừng, y đã cảm thấy kì quái. Là sự kiện gì hay người nào mà lại có thể làm cho một khoảnh rừng cây cháy một cách kì lạ như thế.
Yunho không trả lời, xem như là đồng ý.
Nhận thấy cái nhíu mày thoáng qua trên mặt Siwon, Dalja nghi ngờ thắc mắc, nhưng Siwon không có vẻ gì là muốn trả lời câu hỏi của nàng.
Đúng lúc này, một đám nam nhân lực lưỡng, ăn mặc thô cộc,có vẻ là người giang hồ, tiến vào quán. Một kẻ trong đó đặt thanh kiếm xuống bàn một cái rầm, làm cho tiểu nhị xấu số đang đứng chờ gọi món ăn phải run lập cập. Gã cầm cả bình trà, uống ừng ực một cách thô thiển rồi oang oang nói với đồng bọn như thể muốn thu hút sự chúý của tất cả mọi người.
- Các ngươi nghe chuyện cái thôn Geun…Geunbu….
- Lão đại, là Geunbunya – một tên đàn em khúm núm nhắc nhở nhưng cũng không tránh khỏi số phận bị tên đại ca dùng ánh mắt giết người trừng cho một cái. Tằng hắng một cái, gã lại nói tiếp:
- Các ngươi biết chuyện thôn Geunbunya có quỷ hồn chứ?
- Đệ có nghe qua. Hình như là một năm trước, càng ngày càng ít người ra khỏi thôn, mà có đi ra cũng là lấm la lấm lét, điên điên khùng khùng, vài tháng sau thì hoàn toàn không thấy có người rời khỏi thôn nữa….
- Tứ đệ, đừng nói ngươi cũng tin vào mấy thứ chuyện ma quái vớ vẩn đó nhé!? – một tên khác chọc ghẹo – Một bằng hữu trong nha môn nói cho ta biết, người trong cái thôn ấy đột nhiên nhiễm quái bệnh, vì để bảo đảm an toàn cho những thôn lân cận, huyện lệnh hạ lệnh cách ly, mỗi nửa tháng sẽ có xe đưa lương thực vào thôn….
Nhưng điều sau đó, Jaejoong gần như không nghe thấy nữa, mà Yunho thì cũng đang nghiến răng nghiến lợi. Con cáo già đó, quả nhiên là cao tay, bản thân chưa từng nghĩ lão đơn giản, nhưng thật không ngờ, ngay cả huyện lệnh cũng nằm trong vòng điều khiển của lão ta. Chưa để Yunho kịp hết tức giận về Lee Soman thì đã cảm nhận một luồng khí lạnh.
- Yunho – Jaejoong ngập ngừng hỏi – những gì bọn họ nói, rốt cuộc là sao?
- Chuyện này…nói ở đây có vẻ không tiện….
Yunho vừa nói xong, Jaejoong đã gọi người đến dẫn bọn họ vào một gian phòng trọ, còn Changmin thì được một trong những cận vệ và một tì nữ của Dalja trông coi.
Nhìn Dalja và Siwon ở trong phòng, Yunho có chút ngập ngừng. Nhận ra sự e ngại của hắn, Jaejoong nôn nóng bảo:
- Ngươi cứ nói đi. Cứ xem Dalja và Siwon như người thân của ta.
Yunho hơi nhíu mày khi nghe hai chữ “người thân”, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý giải thích.
- Khoảng một năm trước có một phú hộ tên là Lee Soman chuyển đến ở trong Geunbunya. Ban đầu mọi người đều thật quý mến lão, vì lão ra tay hỗ trợ những kẻ vô gia cư, bần cùng và thiếu thốn, lão cho bọn họ việc làm, cho gia đình bọn họ một cơ hội để thay đổi hoàn cảnh. Những người này hầu hết đều ở lại nơi làm việc, cứ nửa tháng đến một tháng sẽ về nhà một lần.Thoạt nhìn gia cảnh của bọn họ đúng là có điều thay đổi, khấm khá hơn trước rất nhiều.Nhưng dần dần, một vài người trong làng phát hiện ra những gia đình đó không bình thường, chính xác là bọn họ không muốn những người thân của mình quay trở lại làm cho Lee Soman nữa. Chúng ta mới đầu cũng không biết rõ nguyên nhân, sau mới có một phụ nữ có chồng làm cho Lee Soman không chịu đựng được mà đến nói với trưởng làng rằng Lee Soman không tốt như mọi người vẫn tưởng, phu quân của nàng ta mỗi lần sắp phải đi trở lại nơi làm việc đều nơm nớp lo sợ, càng về sau càng hay gặp ác mộng, bởi vì khu làm việc đó không khác gì một địa ngục. Thực chất tất cả chúng ta đều không biết cụ thể “địa ngục” trong lời nàng nói là gì, bởi vì ngay ngày hôm sau, khi trưởng làng lần nữa đến thăm phu thê bọn họ thì cả hai đã bị kẻ khác giết chết. Lee Soman quả nhiên hành động không chút kiên dè, một khi sự việc đã bị hé lộ, lão cũng công khai công nhận, không những vậy, còn dùng bạo lực giam giữ mọi người trong thôn để giữ bí mật. Hơn thế, lão không còn mang tiếng giúp đỡ người nghèo có việc làm nữa, mà là ngang nhiên bắt ép ngươi đến làm việc. Có một lần, ta lén theo dõi tay chân của lão, phát hiện những người bị bắt đi được đưa vào một hang đáở phía Đông thôn, bên trong không ngừng truyền ra những tiếng kêu rất thê lương. Thực chất, ta lần này có thể nói là đào trốn khỏi thôn, ta muốn đưa sự việc lên quan lớn hi vọng bọn họ có thể can thiệp.
- Theo ta nghĩ Jung công tử không cần phí công vô ích.
- Choi huynh nói vậy là có ý gì? – Yunho ngạc nhiên. Sau khi nghe đám người giang hồ nghị luận, hắn không phải không nhận ra ý định ban đầu của mình đã hoàn toàn thất bại, nhưng hắn vẫn muốn nghe xem người này nói thế nào.
- Lý do thứ nhất, khá trực tiếp, ta nghĩ Jung công tử cũng đã nghe những gì mà nhóm người đó nói, xem ra huyện lệnh đã bị mua chuộc, và ta không dám chắc công tử có thể tin tưởng những quan lại khác không cùng vây cánh với kẻ họ Lee đó hay không. Lý do thứ hai, việc này phải hỏi Jung công tử và Jaejoong huynh.
- Hỏi chúng ta?
- Đúng vậy.Võ công của Yunho huynh, là Hỏa diễm chưởng?
Yunho có vẻ lưỡng lực một chút, cuối cùng cũng gật đầu.Lần này đến lượt Dalja mở lớn mắt vì kinh ngạc.
- Hỏa Diễm Chưởng?Không phải là môn võ công xuất phát từ Tây Tạng sao?Thế nào lại có mặt ởđây?
Siwon lắc đầu, ý bảo bản thân không biết, sau đó nhìn về phía Yunho. Yunho thở dài bất đác dĩ nói:
- Là do sư phụ dạy ta khi còn nhỏ. Chuyện này, vốn là vi sư dặn không nên nói cho người ngoài, nhưng nếu như thật sự có liên quan đến an nguy của Geunbunya, ta cũng không ngại nói cho Siwon huynh và Kim tiểu thư biết. Sư phụ của ta, cũng chính là sư phụ của Jaejoong vốn không phải người nơi này.Nghe sư phụ nói, người đến từ một nơi rất xa. Năm xưa, lúc phụ thân của chúng ta gặp sư phụ chính là lúc ngài đang bị trọng thương, mất hơn nửa cái mạng, cũng may, mẫu thân của Jaejoong là một thần y cho nên mới có thể cứu ông ấy trở về. Cũng vì lần trọng thương đó, kinh mạch của sư phục gần như bị phá hủy, không thể luyện võ được nữa.Nhưng bản thân sự phụ là một người tinh thông võ học, những gì mà người đã truyền thụ cho chúng ta quả thật không ít.
Nói đoạn, Yunho lại dừng lại, như thể muốn hỏi, hỏa diễm chưởng của mình thì có liên quan gì đến an nguy của Geunbunya. Nếu mục đích của Lee Soman có liên quan đến hỏa diễm chưởng, không phải chỉ cần tìm hắn là được sao, vì sao phải liên lụy nhiều người như thế, mà những người kia bị đưa vào hang đá để làm gì. Hàng loạt câu hỏi đồng loạt hiện ra trong đầu hắn, nhưng không sao trả lời được, tất cả chỉ có thể chờ Siwon giải thích.
Nhưng Choi Siwon lại tiếp tục hỏi ngược lại bọn họ một câu nữa:
- Các người biết chuyện mười năm trước, triều đình tổ chức một cuộc truy đuổi gián điệp trải rộng khắp cả miền nam đất nước không?
Yunho và Jaejoong vẻ mặt mờ mịt, Dalja lại nhíu mày:
- Huynh muốn nói đến lần đó, Choi bá bá truy đuổi gián điệp thất bại nên bị…giáng xuống hàng thất phẩm sao? - những từ cuối cùng nàng nói rất nhỏ như sợ bản thân sẽ không tốt mà khơi dậy nỗi đau của Choi Siwon về cha mình, người mà nàng gọi là Choi bá bá. Thế nhưng Siwon cũng không tỏ vẻ gì ngoài cái gật đầu trầm tĩnh.
- Đúng vậy. Lai lịch của những tên gián điệp đó, chính là đến từ Tây Tạng. Rõ ràng năm đó phụ thân đã tấn công vào sào huyệt của bọn chúng và bắt trọng tất cả, nhưng không hiểu sao, theo báo cáo của mật thám thì chính là thiếu một người. Người này mãi vẫn không thể tìm thấy.
- Ý huynh nói, người gián điệp trốn thoát đó chính là sư phụ của chúng tôi? - đến lượt Jaejoong lên tiếng.
- Rất có khả năng đó.
- Không thể nào – Jaejoong không tin sư phụ của mình lại là một kẻ xấu xa hai mặt. Trong ấn tượng của cậu, sư phụ tuy rằng nghiêm khắc, nhưng vẫn luôn chăm lo cho cậu và Yunho. Thỉnh thoảng, người còn có thể cao hứng mà chiều theo ý của hai đứa trẻ bọn họ. Nếu sư phụ quả thật là gián điệp, vì sao cuối cùng lại lưu lại Geunbunya?Vì sao lại dốc lòng dạy võ công cho bọn họ?Vì sao lại đối với bọn họ tốt như thế?
- Jaejoong huynh, ta biết huynh nghĩ gì, nhưng không phải là chuyện gì cũng có thể giải thích rõ ràng.
- Huynh… - Jaejoong đôi mắt trợn tròn tức giận. Cậu không cho phép bất cứ ai nghi ngờ phẩm cách của vị sư phụ mà bản thân vô cùng tôn kính.
Thấy tình hình giữa Siwon và Jaejoong có vẻ không tốt, Dalja nhanh nhẹn tiếng lên ngăn cản:
- Jaejoong huynh, đừng tức giận. Siwon huynh cũng không có ý gì khác, chính là nói chuyện năm đó còn rất nhiều khuất mắc.Có đúng như vậy hay không, Siwon huynh? – nàng nháy mắt ra hiệu với Choi Siwon.
Siwon cũng không tỏ vẻ gì là bất đồng hay tán thành, chỉđể lại một câu “Ta không dám khẳng định những gì mà bản thân không thể chứng minh.” rồi xoay người ra ngoài.
Dalja nhìn theo Siwon rồi lại nhìn về phía Jaejoong, bối rối:
- Ừm..Jaejoong huynh à, huynh đừng để bụng những lời của Siwon huynh nói. Huynh ấy không cóý gì đâu, chỉ là vì chuyện đó mà cha của huynh ấy bị giáng chức, gia đình huynh ấy từng phải trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn, cho nên đối với huynh ấy mà nói, chuyện đó là một vấn đề rất nhạy cảm.
- Không sao, chúng tôi cũng không có ý trách Siwon huynh, quả thật chuyện của sư phụ cũng còn rất nhiều bí ẩn mà chúng tôi không được biết đến. – Yunho lên tiếng nói thay cho Jaejoong vẫn còn đang buồn bực về việc sư phụ của mình bị nghi ngờ.
Nghe Yunho nói như thế, Dalja nhẹ nhàng thở ra. Yunho lại nói:
- Chuyện quan trọng bây giờ làm muốn biết xem Lee Soman có liên quan gì đến quá khứ của sư phụ. Đáng tiếc, ta không thể trực tiếp hỏi sư phụ, hai năm trước, sư phụ đã rời thôn, sau đó một chút tin tức cũng không có.
- Như vậy…chuyện này hiện tại nên làm gì mới tốt a. Nếu không biết rõ ý đồ của Lee Soman mà hành động thì quả thật quá nguy hiểm.
- Ta cũng nghĩ vậy.
Căn phòng nhỏ lại rơi vào im lặng. Trên chiếc bàn gỗ mộc mạc, những tách trà nóng vẫn còn bốc lên từng làn hơi nước trà nhàn nhạt như cố gắng làm dịu đi bầu không khí tĩnh lặng nặng nề. Ba người, Dalja thì suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ, Jaejoong thì nhìn chằm chằm xuống mặt bàn, còn Yunho thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Jaejoong xem tâm trạng của cậu có khá hơn chút nào hay không. Bản thân hắn thì đã quen chịu đựng chuyện không may xảy đến với Geunbunya, nhưng Jaejoong lại là lần đầu tiên nghe, chắc hẳn không tránh khỏi xúc động.
Bỗng nhiên Dalja lại “a” lên một tiếng thu hút sự chú ý của Yunho.
- Có chuyện gì sao, Kim tiểu thư?
- A, ta có một chủ ý – nàng hung phấn nhìn về phía ánh mắt mong chờ của Jaejoong và Yunho - Nếu chúng ta không thể tìm hiểu từ phía người Tây Tạng, vậy còn có thể tìm hiều từ phía triều đình Daeyeong. Dù sao, năm đó người trong triều liên quan đến chuyện gián điệp Tây Tạng vào Daeyeon không ít.
- Nói cũng đúng. Nhưng, ngại quá, tôi vốn không quen với chốn quan trường, quả thật không biết bản thân có thể bắt đầu từ đâu. – Yunho nói.
- Chuyện này không lo. Tôi sẽ giúp huynh.
Yunho nhìn Dalja có vẻ thắc mắc, nàng mỉm cười tinh nghịch:
- Ngại quá, chưa giới thiệu về mình, ta là tiểu thư của Kim gia ở kinh thành, phụ thân của ta là Kim Yongwoo, nói dễ hiểu một chút, chính là thân thích của Kim hoàng hậu.
Yunho kinh ngạc mở lớn miệng không biết nói gì. Dalja cười hì hì, nói:
- Thế nào, lấy quan hệ của ta giúp đỡ huynh hẳn không tồi đi, xem như là khởi đầu tốt – Dalja nói đùa nhằm cho bầu không khí nặng nề hòa hoãn chút ít – Vậy đi, ta đi nói với Siwon huynh một tiếng, thử xem ý huynh ấy thế nào.
Ngay sau đó, nàng nói chào Jaejoong và Yunho rồi bỏ đi mất, ngay cả tiếng cảm ơn của Yunho cũng không rõ có nghe thấy hay không.
Còn lại hai người trong phòng, Yunho cũng không nói gì mà chỉ nhìn chăm chú vào Jaejoong nãy giờ vẫn im lặng.Không ngờ, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau khiến cả hai đều có chút bối rối.Cuối cùng Yunho vẫn là người ngượng ngùng lên tiếng trước.
- Ngươi nghỉ ngơi….ta….ta đi trước – nói rồi luyến tiếc đứng dậy mở ra cửa phòng.
Lúc chân vừa bước tới cửa, bỗng nhiên tiếng nói của Jaejoong từ phía sao vang lên:
- Cha mẹ của ta, bọn họ…tốt chứ?
Yunho ngây người cả nửa ngày, mới lắp bắp trả lời:
- Hẳn là vậy. Người mà Lee Soman cần đều là thanh niên trai tráng khỏe mạnh, phụ nữ, trẻ em, và người gia lão cũng không chạm đến, chỉ cần bọn họ không có ý chống đối thì sẽ không sao. Trước lúc ta đi vài ngày cũng gặp qua Kim phu nhân và Kim lại gia, hai người vẫn còn rất tốt.Hơi gầy một chút, là lớn tuổi thôi, với lại có thể là lo lắng cho ngươi.Nhưng ngươi đừng lo, còn có tám vị tỷ tỷ của ngươi chăm sóc hai lão nhân cơ mà. Lại nói, đại tỷ của ngươi năm ngoái lại sinh thêm một nữ nhi, nhị tỷ của ngươi thì là song bào thai, tam tỷ hunh dữ của ngươi cuối cùng cũng kiếm được nơi gửi thân, tứ tỷ của ngươi….
- Ta biết rồi – Jaejoong lên tiếng cắt ngang chuỗi lời nói thao thao bất tuyệt của Yunho – Cảm ơn ngươi…Ngươi về nghỉ ngơi đi.
- A! Không….không có gì…ta đi.
Yunho khép lại cửa phòng, đi dọc theo hành lang tìm Changmin, trong lòng vẫn không ngừng mắng bản thân ngu ngốc. Bộ dạng của hắn ban nãy nếu để kẻ khác nhìn thấy thì không biết có bao nhiêu mất mặt. Hắn cũng không biết não bộ của mình lại thiếu không chế đến như vậy. Lúc Jaejoong chủ động mở miệng nói chuyện với hắn, hắn vui mừng quá đỗi, đây vẫn là lần đầu tiên trong ngày cậu chủ động trao dổi với hắn, thế là trong đầu vừa nghĩ hảo hảo nói chuyện thật lậu, mồm miệng cũng rất nhanh nhẹn mà nói ra một đống chuyện loạn thất bát tao, tay chân lồng ngực đều cảm thấy run rẩy, nếu không phải Jaejoong cắt đứt hắn, không biết hắn sẽ còn đem chuyện của ai ra nói nữa. Cùng lúc, hắn cũng cảm thấy buồn bực, Jaejoong ngăn không để hắn nói tiếp chứng tỏ cậu vẫn không muốn chấp nhận khôi phục mối quan hệ giữa hai người.Hắn ảo não thở dài một hơi, khổ não tìm cách, cho dù chỉ trở lại được một phần hai của tình cảm trong quá khứ đối với hắn hiện tại mà nóiđã là quá mãn nguyện.
- Cha à! – Changmin bỗng nhiên từ đâu chạy đến ôm lấy chân Yunho kéo hắn khỏi những suy nghĩ ngổn ngang. Hắn yêu thương vuốt đầu nó.
- Minnie, sao còn chưa ngủ?
- Cha cũng chưa ngủ mà. Cha à! Là đang nghỉ đến mỹ ca ca sao?
- Mỹ ca ca!? – Yunho ngạc nhiên. – Là Jaejoong sao?
- Đúng vậy a, là Jaejoong ca ca, mỹ ca ca.
- Đứa nhỏ này, Jaejoong chính là bạn đồng lứa với cha, không thể gọi là ca ca. Phải gọi là thúc thúc, hiểu sao?
- Thúc thúc sao? Mỹ …thúc thúc?Ư ừ, không thích. Mỹ ca ca nhìn trẻ như vậy….
- A, vậy chẳng lẽ con nói cha già sao? – Yunho giả vờ làm mặt tức giận.
- A..không…không có…là mỹ ca ca quá trẻ thôi…
- Mồm mép… - Yunho nâng một tay nâng Changmin lên, một tay chọt lét nó khiến đứa bé cười không dứt, vừa năn nỉ.
- Không có mà…không có mà…nhột quá…ha ha ha…
Sau một hồi náo loạn, Changmin cuối cùng thở hổn hển đầu hàng, gọi một tiếng “Jaejoong thúc thúc”, sau đó ngoan ngoãn để Yunho bế nó về phòng ngủ.Thầm nghĩ,“Đáng ghét, cha cũng nghĩ tới mỹ ca ca. Minnie nhất dịnh phải càng đáng yêu, mỹ ca ca mới chú ý, sau này mới chịu gả cho Minnie.”Nếu Yunho mà biết hiện tại trong đầu đứa nhỏ nhà hắn đang có suy nghĩ gì, không biết hắn có đè nó nằm sấp mà phát vào cái mông tròn trĩnh đáng yêu của nó mấy cái hay không.
CHƯƠNG X
Trở lại quán trà mà Yunho và Changmin vừa rời khỏi. Lần này tầm mắt của lão bản lại bị những người khách ngồi quanh chiếc bàn trong góc phòng thu hút. Nhưng mục tiêu lần này ngoài đứa bé đáng yêu vô ngần cùng cha của nó ra thì còn ba người nữa, một nam nhân trầm lặng, một cô nương tươi tắn nhưng cũng không kém phần sắc bén, và đặc biệt hơn cả là một thanh niên áo trắng. Người thanh niên này thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng nếu quan sát một lúc thì sẽ nhận ra thái độ của cậu mang theo trong đó một chút băng lãnh, khiến lão bản không khỏi cám thán, ông đã sống đến cái độ tuổi thất thập ngũ lai hi này rồi mà còn chưa thấy người nào mang trên mình những vẻ tương phản mà lại kết hợp hoàn hảo đến vậy, giản dị mà thoát tục, như gần mà lại như xa, khiến kẻ khác có cảm giác muốn chạm vào nhưng lại không dám vì sợ bản thân sẽ xúc phạm đến con người thanh cao đó.
Nhưng chính cái vẻ bề ngoài ấy của Jaejoong lại làm cho Yunho không khỏi cười khổ.Từ lúc gặp nhau đến giờ, cậu vẫn luôn né tránh bắt chuyện với hắn. Tuy ở trươc mặt Dalja và Siwon, hai người vẫn tỏ ra là đồng thôn – bạn tốt – thanh mai trúc mã – lâu ngày gặp lại, nhưng chỉ có người trong cuộc là hắn mới hiểu, tất cả chỉ giống một vở kịch mà thôi, ít ra thì đối với hắn là như vậy. Với Yunho, Jaejoong không phải chỉ là đồng thôn, không phải chỉ là bằng hữu, ngay cả thanh mai trúc mã cũng không đủ để hình dung mối quan hệ của hai người trong cảm nhận của hắn.Nhưng hắn có thể làm gì đây để xóa đi nỗi ám ảnh của quá khứ giữa cả hai , một quá khứ mà trong đó hắn là người làm cậu tổn thương nghiêm trọng nhất.Trong lúc nhất thời, hắn thật sự không có biện pháp. Từng nghĩ bản thân sẽ xin lỗi Jaejoong như thế nào, sẽ nói cho cậu biết đối với hắn cậu quan trọng ra sao, nhưng giờ đây, khi đối diện với một Jaejoong như được bao quanh bởi một tấm vách vô hình, tuy rằng rất mỏng manh, khó nhận ra, nhưng cũng đủ kiên cố để tất cả những ý định của hắn trở nên vô dụng.
Có lẽ người duy nhất có thể đả động cậu lúc này chính là tiểu thần tiên nhà hắn. Tuy rằng ngồi cùng băng ghế với cha mình, nhưng Changmin vẫn không ngừng chồm người qua bắt chuyện với Jaejoong, đôi lúc còn có thể chứng kiến nó làm nũng. Chẳng hạn như lúc này đây, nó đang bắt lấy tay áo của cậu mà rầm rì:
- Mỹ ca ca! Dạy đệ đi mà, có được hay không?
- A, Minnie, đệ muốn Jaejoong huynh dạy đệ cái gì? – Dalja có vẻ rất thích thú đối với Changmin, dù sao cũng chỉ là thiếu nữ thôi, gặp những vật nhỏ đáng yêu như thế, làm sao có thể bỏ qua chứ.
- Ừm, dạy võ công…
- Võ công? Không phải cha đệ cũng có võ sao?Vừa rồi còn đánh nhau với kẻ xấu để cứu đệ nha.
- Nhưng võ công của cha nhìn dữ tợn chết đi được, hở ra là đốt cái này đốt cái kia, không như võ công của mỹ ca ca, thoạt nhìn thật đẹp mắt nha.
Quay lại lúc Changmin bị hắc y nhân họ Park mang đi.Chuyện là, thương đoàn của Kim gia vô tình đi ngang qua gần đó. Jaejoong và Siwon nhờ có võ công mà nghe thấy tiếng kêu cứu của trẻ con, nhưng vì Siwon còn phải bảo hộ Dalja cho nên không thể lập tức hành động, chỉ phải đề Jaejoong đi trước xem chuyện gì đang xảy ra. Sau khi Jaejoong cứu được Changmin không lâu thì Dalja và Siwon cũng đuổi đến.Phân tích thấy tình thế bất lợi, hắc y nhân cũng lặng lẽ mà bỏ đi. Qua lời kể của Yunho, mọi người chỉ biết người mặc đồ đen kia là một kẻ bắt cóc, dụ dỗ mang Changmin đi nhưng may mà Yunho phát hiện kịp thời truy đuổi. Trong lúc giao đấu, kẻ kia sơ ý bất đắc dĩ phải buông tay và Changmin vừa vặn được Jaejoong đón lấy. Cũng không biết vì sao, từ lúc đó Changmin cứ gọi Jaejoong là mỹ ca ca, Yunho bảo nó sửa miệng mãi nhưng vẫn vô dụng.
Lần này đến lượt Siwon, người từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ im lặng, ngạc nhiên hỏi:
- Đốt? Như vậy những thân cây trong rừng kia quả thật là do Yunho huynh đánh trúng sao? – vốn là từ lúc nhìn thấy hàng loạt thân cây cháy xém trong cánh rừng, y đã cảm thấy kì quái. Là sự kiện gì hay người nào mà lại có thể làm cho một khoảnh rừng cây cháy một cách kì lạ như thế.
Yunho không trả lời, xem như là đồng ý.
Nhận thấy cái nhíu mày thoáng qua trên mặt Siwon, Dalja nghi ngờ thắc mắc, nhưng Siwon không có vẻ gì là muốn trả lời câu hỏi của nàng.
Đúng lúc này, một đám nam nhân lực lưỡng, ăn mặc thô cộc,có vẻ là người giang hồ, tiến vào quán. Một kẻ trong đó đặt thanh kiếm xuống bàn một cái rầm, làm cho tiểu nhị xấu số đang đứng chờ gọi món ăn phải run lập cập. Gã cầm cả bình trà, uống ừng ực một cách thô thiển rồi oang oang nói với đồng bọn như thể muốn thu hút sự chúý của tất cả mọi người.
- Các ngươi nghe chuyện cái thôn Geun…Geunbu….
- Lão đại, là Geunbunya – một tên đàn em khúm núm nhắc nhở nhưng cũng không tránh khỏi số phận bị tên đại ca dùng ánh mắt giết người trừng cho một cái. Tằng hắng một cái, gã lại nói tiếp:
- Các ngươi biết chuyện thôn Geunbunya có quỷ hồn chứ?
- Đệ có nghe qua. Hình như là một năm trước, càng ngày càng ít người ra khỏi thôn, mà có đi ra cũng là lấm la lấm lét, điên điên khùng khùng, vài tháng sau thì hoàn toàn không thấy có người rời khỏi thôn nữa….
- Tứ đệ, đừng nói ngươi cũng tin vào mấy thứ chuyện ma quái vớ vẩn đó nhé!? – một tên khác chọc ghẹo – Một bằng hữu trong nha môn nói cho ta biết, người trong cái thôn ấy đột nhiên nhiễm quái bệnh, vì để bảo đảm an toàn cho những thôn lân cận, huyện lệnh hạ lệnh cách ly, mỗi nửa tháng sẽ có xe đưa lương thực vào thôn….
Nhưng điều sau đó, Jaejoong gần như không nghe thấy nữa, mà Yunho thì cũng đang nghiến răng nghiến lợi. Con cáo già đó, quả nhiên là cao tay, bản thân chưa từng nghĩ lão đơn giản, nhưng thật không ngờ, ngay cả huyện lệnh cũng nằm trong vòng điều khiển của lão ta. Chưa để Yunho kịp hết tức giận về Lee Soman thì đã cảm nhận một luồng khí lạnh.
- Yunho – Jaejoong ngập ngừng hỏi – những gì bọn họ nói, rốt cuộc là sao?
- Chuyện này…nói ở đây có vẻ không tiện….
Yunho vừa nói xong, Jaejoong đã gọi người đến dẫn bọn họ vào một gian phòng trọ, còn Changmin thì được một trong những cận vệ và một tì nữ của Dalja trông coi.
Nhìn Dalja và Siwon ở trong phòng, Yunho có chút ngập ngừng. Nhận ra sự e ngại của hắn, Jaejoong nôn nóng bảo:
- Ngươi cứ nói đi. Cứ xem Dalja và Siwon như người thân của ta.
Yunho hơi nhíu mày khi nghe hai chữ “người thân”, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý giải thích.
- Khoảng một năm trước có một phú hộ tên là Lee Soman chuyển đến ở trong Geunbunya. Ban đầu mọi người đều thật quý mến lão, vì lão ra tay hỗ trợ những kẻ vô gia cư, bần cùng và thiếu thốn, lão cho bọn họ việc làm, cho gia đình bọn họ một cơ hội để thay đổi hoàn cảnh. Những người này hầu hết đều ở lại nơi làm việc, cứ nửa tháng đến một tháng sẽ về nhà một lần.Thoạt nhìn gia cảnh của bọn họ đúng là có điều thay đổi, khấm khá hơn trước rất nhiều.Nhưng dần dần, một vài người trong làng phát hiện ra những gia đình đó không bình thường, chính xác là bọn họ không muốn những người thân của mình quay trở lại làm cho Lee Soman nữa. Chúng ta mới đầu cũng không biết rõ nguyên nhân, sau mới có một phụ nữ có chồng làm cho Lee Soman không chịu đựng được mà đến nói với trưởng làng rằng Lee Soman không tốt như mọi người vẫn tưởng, phu quân của nàng ta mỗi lần sắp phải đi trở lại nơi làm việc đều nơm nớp lo sợ, càng về sau càng hay gặp ác mộng, bởi vì khu làm việc đó không khác gì một địa ngục. Thực chất tất cả chúng ta đều không biết cụ thể “địa ngục” trong lời nàng nói là gì, bởi vì ngay ngày hôm sau, khi trưởng làng lần nữa đến thăm phu thê bọn họ thì cả hai đã bị kẻ khác giết chết. Lee Soman quả nhiên hành động không chút kiên dè, một khi sự việc đã bị hé lộ, lão cũng công khai công nhận, không những vậy, còn dùng bạo lực giam giữ mọi người trong thôn để giữ bí mật. Hơn thế, lão không còn mang tiếng giúp đỡ người nghèo có việc làm nữa, mà là ngang nhiên bắt ép ngươi đến làm việc. Có một lần, ta lén theo dõi tay chân của lão, phát hiện những người bị bắt đi được đưa vào một hang đáở phía Đông thôn, bên trong không ngừng truyền ra những tiếng kêu rất thê lương. Thực chất, ta lần này có thể nói là đào trốn khỏi thôn, ta muốn đưa sự việc lên quan lớn hi vọng bọn họ có thể can thiệp.
- Theo ta nghĩ Jung công tử không cần phí công vô ích.
- Choi huynh nói vậy là có ý gì? – Yunho ngạc nhiên. Sau khi nghe đám người giang hồ nghị luận, hắn không phải không nhận ra ý định ban đầu của mình đã hoàn toàn thất bại, nhưng hắn vẫn muốn nghe xem người này nói thế nào.
- Lý do thứ nhất, khá trực tiếp, ta nghĩ Jung công tử cũng đã nghe những gì mà nhóm người đó nói, xem ra huyện lệnh đã bị mua chuộc, và ta không dám chắc công tử có thể tin tưởng những quan lại khác không cùng vây cánh với kẻ họ Lee đó hay không. Lý do thứ hai, việc này phải hỏi Jung công tử và Jaejoong huynh.
- Hỏi chúng ta?
- Đúng vậy.Võ công của Yunho huynh, là Hỏa diễm chưởng?
Yunho có vẻ lưỡng lực một chút, cuối cùng cũng gật đầu.Lần này đến lượt Dalja mở lớn mắt vì kinh ngạc.
- Hỏa Diễm Chưởng?Không phải là môn võ công xuất phát từ Tây Tạng sao?Thế nào lại có mặt ởđây?
Siwon lắc đầu, ý bảo bản thân không biết, sau đó nhìn về phía Yunho. Yunho thở dài bất đác dĩ nói:
- Là do sư phụ dạy ta khi còn nhỏ. Chuyện này, vốn là vi sư dặn không nên nói cho người ngoài, nhưng nếu như thật sự có liên quan đến an nguy của Geunbunya, ta cũng không ngại nói cho Siwon huynh và Kim tiểu thư biết. Sư phụ của ta, cũng chính là sư phụ của Jaejoong vốn không phải người nơi này.Nghe sư phụ nói, người đến từ một nơi rất xa. Năm xưa, lúc phụ thân của chúng ta gặp sư phụ chính là lúc ngài đang bị trọng thương, mất hơn nửa cái mạng, cũng may, mẫu thân của Jaejoong là một thần y cho nên mới có thể cứu ông ấy trở về. Cũng vì lần trọng thương đó, kinh mạch của sư phục gần như bị phá hủy, không thể luyện võ được nữa.Nhưng bản thân sự phụ là một người tinh thông võ học, những gì mà người đã truyền thụ cho chúng ta quả thật không ít.
Nói đoạn, Yunho lại dừng lại, như thể muốn hỏi, hỏa diễm chưởng của mình thì có liên quan gì đến an nguy của Geunbunya. Nếu mục đích của Lee Soman có liên quan đến hỏa diễm chưởng, không phải chỉ cần tìm hắn là được sao, vì sao phải liên lụy nhiều người như thế, mà những người kia bị đưa vào hang đá để làm gì. Hàng loạt câu hỏi đồng loạt hiện ra trong đầu hắn, nhưng không sao trả lời được, tất cả chỉ có thể chờ Siwon giải thích.
Nhưng Choi Siwon lại tiếp tục hỏi ngược lại bọn họ một câu nữa:
- Các người biết chuyện mười năm trước, triều đình tổ chức một cuộc truy đuổi gián điệp trải rộng khắp cả miền nam đất nước không?
Yunho và Jaejoong vẻ mặt mờ mịt, Dalja lại nhíu mày:
- Huynh muốn nói đến lần đó, Choi bá bá truy đuổi gián điệp thất bại nên bị…giáng xuống hàng thất phẩm sao? - những từ cuối cùng nàng nói rất nhỏ như sợ bản thân sẽ không tốt mà khơi dậy nỗi đau của Choi Siwon về cha mình, người mà nàng gọi là Choi bá bá. Thế nhưng Siwon cũng không tỏ vẻ gì ngoài cái gật đầu trầm tĩnh.
- Đúng vậy. Lai lịch của những tên gián điệp đó, chính là đến từ Tây Tạng. Rõ ràng năm đó phụ thân đã tấn công vào sào huyệt của bọn chúng và bắt trọng tất cả, nhưng không hiểu sao, theo báo cáo của mật thám thì chính là thiếu một người. Người này mãi vẫn không thể tìm thấy.
- Ý huynh nói, người gián điệp trốn thoát đó chính là sư phụ của chúng tôi? - đến lượt Jaejoong lên tiếng.
- Rất có khả năng đó.
- Không thể nào – Jaejoong không tin sư phụ của mình lại là một kẻ xấu xa hai mặt. Trong ấn tượng của cậu, sư phụ tuy rằng nghiêm khắc, nhưng vẫn luôn chăm lo cho cậu và Yunho. Thỉnh thoảng, người còn có thể cao hứng mà chiều theo ý của hai đứa trẻ bọn họ. Nếu sư phụ quả thật là gián điệp, vì sao cuối cùng lại lưu lại Geunbunya?Vì sao lại dốc lòng dạy võ công cho bọn họ?Vì sao lại đối với bọn họ tốt như thế?
- Jaejoong huynh, ta biết huynh nghĩ gì, nhưng không phải là chuyện gì cũng có thể giải thích rõ ràng.
- Huynh… - Jaejoong đôi mắt trợn tròn tức giận. Cậu không cho phép bất cứ ai nghi ngờ phẩm cách của vị sư phụ mà bản thân vô cùng tôn kính.
Thấy tình hình giữa Siwon và Jaejoong có vẻ không tốt, Dalja nhanh nhẹn tiếng lên ngăn cản:
- Jaejoong huynh, đừng tức giận. Siwon huynh cũng không có ý gì khác, chính là nói chuyện năm đó còn rất nhiều khuất mắc.Có đúng như vậy hay không, Siwon huynh? – nàng nháy mắt ra hiệu với Choi Siwon.
Siwon cũng không tỏ vẻ gì là bất đồng hay tán thành, chỉđể lại một câu “Ta không dám khẳng định những gì mà bản thân không thể chứng minh.” rồi xoay người ra ngoài.
Dalja nhìn theo Siwon rồi lại nhìn về phía Jaejoong, bối rối:
- Ừm..Jaejoong huynh à, huynh đừng để bụng những lời của Siwon huynh nói. Huynh ấy không cóý gì đâu, chỉ là vì chuyện đó mà cha của huynh ấy bị giáng chức, gia đình huynh ấy từng phải trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn, cho nên đối với huynh ấy mà nói, chuyện đó là một vấn đề rất nhạy cảm.
- Không sao, chúng tôi cũng không có ý trách Siwon huynh, quả thật chuyện của sư phụ cũng còn rất nhiều bí ẩn mà chúng tôi không được biết đến. – Yunho lên tiếng nói thay cho Jaejoong vẫn còn đang buồn bực về việc sư phụ của mình bị nghi ngờ.
Nghe Yunho nói như thế, Dalja nhẹ nhàng thở ra. Yunho lại nói:
- Chuyện quan trọng bây giờ làm muốn biết xem Lee Soman có liên quan gì đến quá khứ của sư phụ. Đáng tiếc, ta không thể trực tiếp hỏi sư phụ, hai năm trước, sư phụ đã rời thôn, sau đó một chút tin tức cũng không có.
- Như vậy…chuyện này hiện tại nên làm gì mới tốt a. Nếu không biết rõ ý đồ của Lee Soman mà hành động thì quả thật quá nguy hiểm.
- Ta cũng nghĩ vậy.
Căn phòng nhỏ lại rơi vào im lặng. Trên chiếc bàn gỗ mộc mạc, những tách trà nóng vẫn còn bốc lên từng làn hơi nước trà nhàn nhạt như cố gắng làm dịu đi bầu không khí tĩnh lặng nặng nề. Ba người, Dalja thì suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ, Jaejoong thì nhìn chằm chằm xuống mặt bàn, còn Yunho thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Jaejoong xem tâm trạng của cậu có khá hơn chút nào hay không. Bản thân hắn thì đã quen chịu đựng chuyện không may xảy đến với Geunbunya, nhưng Jaejoong lại là lần đầu tiên nghe, chắc hẳn không tránh khỏi xúc động.
Bỗng nhiên Dalja lại “a” lên một tiếng thu hút sự chú ý của Yunho.
- Có chuyện gì sao, Kim tiểu thư?
- A, ta có một chủ ý – nàng hung phấn nhìn về phía ánh mắt mong chờ của Jaejoong và Yunho - Nếu chúng ta không thể tìm hiểu từ phía người Tây Tạng, vậy còn có thể tìm hiều từ phía triều đình Daeyeong. Dù sao, năm đó người trong triều liên quan đến chuyện gián điệp Tây Tạng vào Daeyeon không ít.
- Nói cũng đúng. Nhưng, ngại quá, tôi vốn không quen với chốn quan trường, quả thật không biết bản thân có thể bắt đầu từ đâu. – Yunho nói.
- Chuyện này không lo. Tôi sẽ giúp huynh.
Yunho nhìn Dalja có vẻ thắc mắc, nàng mỉm cười tinh nghịch:
- Ngại quá, chưa giới thiệu về mình, ta là tiểu thư của Kim gia ở kinh thành, phụ thân của ta là Kim Yongwoo, nói dễ hiểu một chút, chính là thân thích của Kim hoàng hậu.
Yunho kinh ngạc mở lớn miệng không biết nói gì. Dalja cười hì hì, nói:
- Thế nào, lấy quan hệ của ta giúp đỡ huynh hẳn không tồi đi, xem như là khởi đầu tốt – Dalja nói đùa nhằm cho bầu không khí nặng nề hòa hoãn chút ít – Vậy đi, ta đi nói với Siwon huynh một tiếng, thử xem ý huynh ấy thế nào.
Ngay sau đó, nàng nói chào Jaejoong và Yunho rồi bỏ đi mất, ngay cả tiếng cảm ơn của Yunho cũng không rõ có nghe thấy hay không.
Còn lại hai người trong phòng, Yunho cũng không nói gì mà chỉ nhìn chăm chú vào Jaejoong nãy giờ vẫn im lặng.Không ngờ, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau khiến cả hai đều có chút bối rối.Cuối cùng Yunho vẫn là người ngượng ngùng lên tiếng trước.
- Ngươi nghỉ ngơi….ta….ta đi trước – nói rồi luyến tiếc đứng dậy mở ra cửa phòng.
Lúc chân vừa bước tới cửa, bỗng nhiên tiếng nói của Jaejoong từ phía sao vang lên:
- Cha mẹ của ta, bọn họ…tốt chứ?
Yunho ngây người cả nửa ngày, mới lắp bắp trả lời:
- Hẳn là vậy. Người mà Lee Soman cần đều là thanh niên trai tráng khỏe mạnh, phụ nữ, trẻ em, và người gia lão cũng không chạm đến, chỉ cần bọn họ không có ý chống đối thì sẽ không sao. Trước lúc ta đi vài ngày cũng gặp qua Kim phu nhân và Kim lại gia, hai người vẫn còn rất tốt.Hơi gầy một chút, là lớn tuổi thôi, với lại có thể là lo lắng cho ngươi.Nhưng ngươi đừng lo, còn có tám vị tỷ tỷ của ngươi chăm sóc hai lão nhân cơ mà. Lại nói, đại tỷ của ngươi năm ngoái lại sinh thêm một nữ nhi, nhị tỷ của ngươi thì là song bào thai, tam tỷ hunh dữ của ngươi cuối cùng cũng kiếm được nơi gửi thân, tứ tỷ của ngươi….
- Ta biết rồi – Jaejoong lên tiếng cắt ngang chuỗi lời nói thao thao bất tuyệt của Yunho – Cảm ơn ngươi…Ngươi về nghỉ ngơi đi.
- A! Không….không có gì…ta đi.
Yunho khép lại cửa phòng, đi dọc theo hành lang tìm Changmin, trong lòng vẫn không ngừng mắng bản thân ngu ngốc. Bộ dạng của hắn ban nãy nếu để kẻ khác nhìn thấy thì không biết có bao nhiêu mất mặt. Hắn cũng không biết não bộ của mình lại thiếu không chế đến như vậy. Lúc Jaejoong chủ động mở miệng nói chuyện với hắn, hắn vui mừng quá đỗi, đây vẫn là lần đầu tiên trong ngày cậu chủ động trao dổi với hắn, thế là trong đầu vừa nghĩ hảo hảo nói chuyện thật lậu, mồm miệng cũng rất nhanh nhẹn mà nói ra một đống chuyện loạn thất bát tao, tay chân lồng ngực đều cảm thấy run rẩy, nếu không phải Jaejoong cắt đứt hắn, không biết hắn sẽ còn đem chuyện của ai ra nói nữa. Cùng lúc, hắn cũng cảm thấy buồn bực, Jaejoong ngăn không để hắn nói tiếp chứng tỏ cậu vẫn không muốn chấp nhận khôi phục mối quan hệ giữa hai người.Hắn ảo não thở dài một hơi, khổ não tìm cách, cho dù chỉ trở lại được một phần hai của tình cảm trong quá khứ đối với hắn hiện tại mà nóiđã là quá mãn nguyện.
- Cha à! – Changmin bỗng nhiên từ đâu chạy đến ôm lấy chân Yunho kéo hắn khỏi những suy nghĩ ngổn ngang. Hắn yêu thương vuốt đầu nó.
- Minnie, sao còn chưa ngủ?
- Cha cũng chưa ngủ mà. Cha à! Là đang nghỉ đến mỹ ca ca sao?
- Mỹ ca ca!? – Yunho ngạc nhiên. – Là Jaejoong sao?
- Đúng vậy a, là Jaejoong ca ca, mỹ ca ca.
- Đứa nhỏ này, Jaejoong chính là bạn đồng lứa với cha, không thể gọi là ca ca. Phải gọi là thúc thúc, hiểu sao?
- Thúc thúc sao? Mỹ …thúc thúc?Ư ừ, không thích. Mỹ ca ca nhìn trẻ như vậy….
- A, vậy chẳng lẽ con nói cha già sao? – Yunho giả vờ làm mặt tức giận.
- A..không…không có…là mỹ ca ca quá trẻ thôi…
- Mồm mép… - Yunho nâng một tay nâng Changmin lên, một tay chọt lét nó khiến đứa bé cười không dứt, vừa năn nỉ.
- Không có mà…không có mà…nhột quá…ha ha ha…
Sau một hồi náo loạn, Changmin cuối cùng thở hổn hển đầu hàng, gọi một tiếng “Jaejoong thúc thúc”, sau đó ngoan ngoãn để Yunho bế nó về phòng ngủ.Thầm nghĩ,“Đáng ghét, cha cũng nghĩ tới mỹ ca ca. Minnie nhất dịnh phải càng đáng yêu, mỹ ca ca mới chú ý, sau này mới chịu gả cho Minnie.”Nếu Yunho mà biết hiện tại trong đầu đứa nhỏ nhà hắn đang có suy nghĩ gì, không biết hắn có đè nó nằm sấp mà phát vào cái mông tròn trĩnh đáng yêu của nó mấy cái hay không.
CHƯƠNG XII
- Qúa muộn rồi! – cùng lúc với âm thanh tà mị là cảm giác một luồng kiếm khí lạnh buốt lướt qua thân thể, tuy rằng Yunho đã thật nhanh tránh người về phía sau nhưng vẫn không tránh khỏi bị lưỡi kiếm sắc bén cắt vào da thịt, phần trang phục bên vai phải rách ra để lộ một vết thương màu đỏ đến chói mắt nhưng lại làm cho kẻ đối diện càng cảm thấy hứng thú.
Yunho nhíu mày nhìn vế phía vết thương trên vai, một cảm giác vừa đau vừa nóng một cách khác thường lan ra từ miệng vết thương, chẵng bao lâu sau, thì một phần lớn của cánh tay đã bắt đầu có cảm giác như bị bỏng. Yunho nghiến răng nhìn kẻ thù trước mặt.
- Không ngờ ngươi cũng có lúc dùng độc, uổng công ta luôn đánh giá cao khả năng của ngươi.
- Không cần nhìn ta bằng ánh mắt khinh miệt như thế, ta chẳng qua là muốn cân bằng thế cục một chút mà thôi, một mình ta đối chọi lại hai người các ngươi là không có phần thắng, có đúng không, Youngwoong?
Park Yoochun vừa nói vừa tràn đầy hứng thú nhìn về phía Jaejoong, án mắt sắc sảo theo dõi từng thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt của cậu. Jaejoong thoáng giật mình, ngay sau đó, cả gương mặt cậu lập tức trở nên căng thẳng, ngay cả hai bàn tay đang ôm lấy Changmin cũng nắm càng chặt. Yunho mờ mịt nhìn theo ánh mắt của Yoochun.
- Jaejoong, cái tên Youngwoong này là sao?
- Không có gì cả.
- Ồ, hóa ra Youngwoong đây vẫn chưa nói cho Yunho huynh nghe về thân phận của mình ở Kim gia hay sao? Youngwoong chính là….A…
Park Yoochun chưa kịp kết thúc câu nói thì một luồng khí đã đánh úp về phía gã khiến gã nhất thời chật vật lui về phía sau vài bước. Không biết từ khi nào, Jaejoong đã buông Changmin trong tay xuống mà phi người về phía gã liên tục tấn công, hai tay không ngừng nhắm vào những chỗ hiểm hóc trên người gã với một tốc độ không thể tin được. Ngay cả Yunho và Yoochun cũng chỉ có thể nhìn thấy một đoàn bóng trắng với kình lực kinh người mà thôi. Cảm thấy đối thủ thật sự ra tay, Yoochun cũng không còn vẻ ngả ngớn lúc ban đầu nữa, mà cũng bắt đầu thi triển khinh công tránh né. Nói thì chậm, nhưng diễn biến thì nhanh, một người thì ra chiêu như chớp, một người thì lại vận dụng khinh công như một cơn gió, đến khi Yunho hoàn hồn lại thì đã thấy Jaejoong và Yoochun trở về vị trí ban đầu, nếu không phải vì rừng cây xung quanh bọn họ bị tàn phá không ít, hắn cũng không tin mới đây thôi hai người này còn đang giằng co.
- Youngwoong, xem ra những lời đồn đãi về ngươi cũng không sai, võ công quả thực đáng sợ, nhưng mà gặp khinh công Tiêu Diêu phái, xem như là ngươi xui xẻo. Tốc độ của ngươi đối với ta mà nói là vô dụng. – Yoochun đắc ý nói.
Jaejoong nhếch miệng cười với gã:
- Vậy sao? Có vẻ, Park huynh đây còn phải điều tra thêm một chút.
Nói rồi, mười đầu ngón tay bắt đầu chuyển động rồi tăng dần tốc độ:
- Đã nói, tốc độ tay của ngươi đối với ta là vô dụng – Park Yoochun một bộ hiếu chiến xông về phía trước. Nhưng ngay lập tức phải dừng lại, bởi vì một bức màn đã được dựng lên trước mắt gã.
Bức màn được tạo lên bởi tấm thảm lá cây mà gã và Jaejoong đã tạo ra trong lúc đánh nhau. Không hổ là Youngwoong, quả thật không đơn giản, ban đầu là tỏ ra giận dữ tấn công gã để gã nghĩ rằng kế khích tường của mình có tác dụng, lại tạo cho gã niềm tin rằng công phu của mình hoàn toàn có thể khống chế được cậu, nhưng thật chất là muốn tạo nên thảm lá cho chiêu thức này hay sao. Yoochun thở dài, xem ra đành phải để cho con mồi chạy rong một chút a, tuy rằng khinh công của gã rất nhanh, nhưng đã vượt qua cả màn lá với tốc độ như thế này thì cũng phải tróc vài mảng da thịt, thôi thì để cho bọn họ hưởng thụ một chút, sớm muộn gì cũng sẽ phải quay lại tìm gã mà thôi, trên người Yunho còn có độc cơ mà.
Trong khi đó, Jaejoong một tay ôm lấy Changmin còn phải giúp đỡ Yunho chạy vào một hang động cách đó vài phút. Cậu đặt Changmin vào một góc, cẩn thận sắp xếp lại tấm chăn trên người nó, rồi quay sang băng bó vết thương trên vai Yunho. Nhìn gương mặt trắng trẻo vì mệt mà trở nên ửng hồng gần ngay trước mắt, Yunho không khỏi cảm thấy lòng đau xót, ngay cả Park Yoochun cũng biết cậu ở kinh thành làm cái gì, vậy mà hắn thì một chút cũng không biết, tại sao phải dấu hắn đến như vậy cơ chứ. Yunho bỗng nhiên cảm thấy một ngọn lửa không tên bị đốt lên, hắn dùng tay đẩy cậu ra.
- Được rồi.
- Băng còn chưa có chặt. Nếu không băng chặt lại, chất độc sẽ lan ra những nơi khác. – Jaejoong lại tiến lên muốn tiếp tục việc băng bó.
- Ta nói đủ rồi! - hắn gần như quát lên, nhưng rồi hình như nhận ra bản thân có chút mất kiềm chết, hắn lại dịu giọng nói – Ta có thể tự mình làm.
- Được rồi, vậy ngươi chờ ở đây, ta ra bên ngoài kiếm chút thức ăn, Changmin chắc đã đói bụng lắm rồi hả? – Jaejoong vừa hỏi vừa làm như không có việc gì mà cười đùa với Changmin, thằng bé ngoan ngoãn gật gật đầu, vừa rồi quả thật quá đáng sợ, kẻ xấu lại đến, còn làm phụ thận bị thương, mỹ ca ca cũng thật đáng sợ nha, lạnh băng băng, khiến nó không dám nhúc nhích một chút, ngay cả đói bụng cũng không cảm thấy. Đến giờ mỹ ca ca hỏi nó thì cái bụng của nó mới lên tiếng biểu tình.
Jaejoong cười cười xoa đầu Changmin, sau đứng dậy chậm rãi ra khỏi hang động, trước khi đi còn không quên nhìn Yunho một cái, chỉ thấy hắn quả thật đang băng ra sức siết chặt vết thương, động tác vô cùng khó khăn. Cậu định hỏi hắn có cần giúp không, nhưng lại cảm thấy cứ im lặng như bây giờ thì tốt hơn, cho nên, cuối cùng cậu cũng không có nói gì mà đi thằng ra bên ngoài.
Một lát sau, Jaejoong trở về với vài thứ quả rừng. Ban đầu cậu định săn chút thú rừng, nhưng nghĩ lại, bọn họ hiện tại cách kẻ địch cũng không quá xa, nếu nhóm lửa lên thì sẽ bị phát hiện ngay. Trong túi hành lý hình như còn vài cái bánh bao từ ban sáng, có lẽ cũng có thể ăn tạm đi. Nghĩ vậy, cậu lục tìm trong túi hành lý của mình, quả nhiên còn lại bốn cái, cậu cho Changmin hai cái, khiến nó vui vẻ cười tít mắt, ngoan ngoãn ngồi một góc nhấm nháp, còn có thể nghe thấy những tiếng nhai chóp chép chóp chép thật đáng yêu. Rồi cậu lại đi sang phía Yunho đưa cho hắn một cái.
- Ta không đói. – Yunho lắc đầu từ chối.
- Không đói cũng phải ăn, ngươi còn có thương trong người. - cậu lại đưa bánh bao về phía hắn.
Thấy hắn vẫn không động đậy, cậu ngồi xuống trước mặt, miễn cưỡng cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi giờ này còn kén chọn hay sao? Ta biết bánh bao không dễ ăn, nhưng ăn vào cũng không chết được, còn nếu ngươi không ăn thì thật sự sẽ phiền toái đó.
- Ta đã nói là không muốn ăn mà. – Yunho lần này thật sự phát hỏa, cánh tay trái vung lên, vô tình đánh chiếc bánh rơi xuống nền đất.
Jaejoong ngơ ngác nhìn hắn, cũng tức giận theo.
- Yunho, ta không biết ngươi đang tức giận việc gì, nhưng dù ngươi cảm thấy như thế nào, cũng nên suy nghĩ cho Changmin, nếu ngươi có việc gì, tội nghiệp nhất vẫn là thằng bé.
- Ngươi không biết? Ngươi thật sự không biết ta vì sao tức giận? Ngay cả kẻ thù của chúng ta còn biết ngươi ở kinh thành làm cái gì, vậy mà ta một chút cũng không biết, nếu không phải Dalja nói cho ta thân phận của nàng, ta còn không biết những bằng hữu kia của ngươi là ai vậy, cũng không biết ngươi cùng một chỗ với bọn họ làm cái gì, còn cái tên Youngwoong kia là thế nào mà có!?
- Ngươi lấy tư cách gì mà muốn ta phải nói cho ngươi biết tất cả những chuyện đã xảy ra với ta trong năm năm qua chứ!?
- Tư cách? Ngươi hỏi ta lấy tư cách gì? Chẳng lẽ ngươi không xem ta là bằng hữu hay sao? Ngày ngươi đi ngươi cũng không nói với ta một tiếng, chỉ để lại một mảnh ngọc, đến lúc gặp lại ngươi cũng không muốn nói với ta về bất cứ chuyện gì đã xảy ra dù chỉ là một ít? Chẳng lẽ từ trước đến giờ ngươi không xem ta là một người bạn hay sao chứ?
Chát!
Một tiếng bạt tay thanh thúy vang lên mang hang động vốn đang huyên náo trở về với bầu không khí tĩnh lặng mà nặng nề khiến người ta hít thở không thông.
- Bạn? Ngươi muốn ta xem ngươi là bạn? Yunho, rốt cuộc là ngươi quá ngu ngốc hay là quá tàn nhẫn đây?
- Ngươi…
Yunho định phản bác, nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt của Jaejoong thì cơn giận dữ lập tức bị thay thế mởi cảm giác đau lòng và tội lỗi. Jaejoong đang nhìn hắn bằng đôi mắt đầy vẻ trách móc, lại chua chát, ẩn nhẫn, đôi môi hồng diễm mím chặt mà run rẩy. Cái cảm giác không đành lòng này còn mãnh liệt hơn cảm giác đau xót cuối cùng mà hắn cảm nhận cách đây năm năm, thà rằng cậu cứ tiếp tục phát tiết, tiếp tục đánh, tiếp tục mắng, cũng có thể khóc ra như trước đây cậu vẫn làm. Còn một bộ dạng cố kiềm nén như vậy, lại khiến hắn có cảm giác như hắn là người có lỗi vậy. Nhưng hắn thật không hiểu bản thân mình có lỗi gì cơ chứ, rõ ràng là cậu sai trước, lúc đó chẳng qua là châm chọc cậu một chút, ừ thì cũng là có chút lỗi của hắn, nhưng rồi bỗng nhiên cậu không nói không rằng bỏ đi, hắn hỏi gia đình cậu bao nhiêu lần cũng không được biết cậu ở đâu, đến lúc gặp lại, cũng không muốn mở miệng nói chuyện gì với hắn. Thật ra, là lỗi của ai chứ. Hắn sẽ không nhượng bộ.
- Jaejoong a…ta…ta không phải… - Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không hiểu sao vẫn mở miệng muốn giải thích.
Bỗng nhiên có tiếng trẻ con khóc rống lên, khi cả hai nhìn về phía phát ra tiếng khóc, thì đã thấy Changmin hai mắt đỏ hoe, hai tay bấu chặt vào chăn mà khóc lớn. Hoảng hốt, Jaejoong chạy qua ôm lấy Changmin, Yunho vì bị thương nên chậm hơn một bước, khi hắn đến nơi thì thằng bé đã tựa đầu vào vai cậu, vẫn còn thổn thức đến tội nghiệp.
- Minnie ngoan, có chuyện gì vậy, sao cháu lại khóc?
- Minnie, con có làm sao không?
- Híc…híc…phụ thận và mỹ ca ca cãi nhau…sợ …sợ…
Jaejoong hung hăng trừng mắt Yunho một cái, rồi lại lập tức thay đổi biểu tình, hết mức ôn nhu dỗ dành Changmin:
- Minnie ngoan, phụ thân và thúc thúc đâu có cãi nhau.
- Vậy sao hai ngươi lại to tiếng?
- Đó là vì…
- Người lớn nói chuyện chính là như vậy đó mà – Yunho đáp vội trong lúc gấp gáp.
- Thật vậy? Vậy sau này Minnie lớn lên cũng phải nói lớn tiếng như thế?
Yunho lại nhận một cái trừng mắt từ Jaejoong, như nói: “Ngươi thấy mình đã gây ra chuyện gì chưa?”
- Phụ thân giải thích sai rồi. Sau này lớn lên, Minnie sẽ hiểu khi nào thì người ta lớn tiếng với nhau, biết không?
- Mỹ ca ca không thể nói cho Minnie biết sao?
- Minnie phải tự nhận ra thì mới gọi là thông minh chứ, có phải không nè?
- Cũng đúng.
- Minnie không muốn là một người thông minh hay sao?
- Dạ…muốn…phụ thân…ngốc….
Giọng nói của Changmin yếu dần rồi im hẳn. Lúc Jaejoong đặt nó xuống thì thằng nhóc đã ngủ mất từ bao giờ. Cả ngày nay hết bị tấn công chật vật chạy trốn đến đây, lại không được ăn uống đàng hoàng, vừa rồi lại bị dọa khóc thành như vậy. Chẳng trách thằng bé dễ dàng chìm vào giấc ngủ như thế. Cậu dùng chăn cẩn thận gói trọn Changmin trong đó, sau đó bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh thằng bé. Thấy nhi tử đã im lặng xuống, Yunho lúc bấy giờ mới nhớ đến những gì mình đang nói với Jaejoong lúc nãy, hắn khó khăn mở miệng:
- Jaejoong, ta…ta xin lỗi…ta…
- Không có việc gì, quên đi, ta cũng buồn ngủ rồi. – nói rồi dựa vào vách đá bên cạnh Changmin.
Thấy Jaejoong như thế, Yunho cũng không biết nói gì hơn là lủi thủi về một góc khác của hang động. Cuộc cãi vã giữa hai người cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu khiến hắn không sao chợp mắt được.
Nửa đêm, Jaejoong vốn ngủ không say lập tức bị đánh thức bởi những tiếng động sột soạt hòa cùng tiếng thở dốc phát ra từ nơi Yunho đang nghỉ ngơi.
- Yunho, ngươi không có việc gì chứ?
Không có tiếng đáp lại.
- Yunho?
Trả lời cậu vẫn chỉ là những tiếng thở khó nhọc và nặng nề. Nhất thời, nội tâm Jaejoong không tránh khỏi hoảng sợ, cậu vội vàng chạy đến bên cạnh Yunho, nhưng khi bàn tay vừa đặt lên trán hắn, cậu có cảm giác trái tim của bản thân của muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Yunho phát sốt. Nhìn vào bàn tay vẫn còn cảm giác bị đốt nóng của mình, lần đầu tiên sau khi gặp lại Yunho cậu lại có cảm giác sợ hãi như vậy, sợ hãi cứ như thể một phần cơ thể mình sắp bị lấy đi, đau đớn không chịu nổi. Cậu lại lần nữa lay dậy Yunho, không thể để cho hắn tiếp tục ngủ, không thể tiếp tục ngủ trong tình trạng nguy hiểm như thế này. Cậu thật sợ, sợ hắn nếu cứ tiếp tục ngủ thì sẽ không bao giờ…tỉnh lại nữa.
Thời điểm Jaejoong gấp đến mức tưởng chừng như sắp loạn lên, Yunho cuối cùng cũng mở mắt. Hắn ánh mắt mông lung nhìn một thân ảnh mờ ảo cứ không ngừng lay động trước mắt. Mệt quá, khó thở quá, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, người trước mắt hắn là ai?
- Yunho, Yunho a, mở mắt ra đi, mở mắt ra nhìn ta!
- Jae…Jaejoong? – Yunho thì thào hỏi.
- Yunho!? Yunho ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi cảm thấy trong người thế nào?
- Jaejoong, ta…ta trong người rất…rất nóng, như bị… bỏng - chỉ có một câu nói ngắn ngủi thôi mà tưởng chừng như muốn lấy hết chút sức lực cuối cùng của hắn.
Jaejoong vội vàng lục tìm trong túi hành lý bình nước trong:
- Yunho, uống một chút đi.
Yunho đưa tay nhận lấy bình nước, nhưng đôi bàn tay không ngừng run lên khiến lượng nước ít ỏi gần như đổ cả ra nền đất. Thấy vậy, Jaejoong hấp tấp đưa tay đón lấy chiếc bình, nghiêng bình để từng dòng nước chậm rãi chảy vào miệng hắn.
- Có khá hơn chút nào hay không?
- Jaejoong, nóng quá…giúp ta….
Vừa lúc này, tay của Yunho chạm phải bàn tay đang cầm bình nước của Jaejoong, một cỗ khí lạnh lẽo xông thẳng vào cơ thể, đối với một người đang sốt cao như hắn mà nói, chẳng khác nào là cá gặp nước. Hắn không ngừng cọ vào tay cậu, dần dần cả người cũng muốn bám lấy Jaejoong.
- Yunho? Ngươi đang làm gì vậy?
- Jaejoong, thật mát, ngươi thật mát…thật dễ chịu…
- Yunho… - Jaejoong muốn đẩy Yunho ra, dù biết rằng hắn đang sốt cao đến thần trí không rõ, nhưng không hiểu sao tình cảnh gần gũi quá mức như thế này vẫn khiến cậu cảm thấy thật không được tự nhiên. Thế nhưng Yunho vẫn cứ một mực bám lấy cậu không chịu buông tay, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
- Jaejoong…thật thoải mái…
Cố kị vết thương của Yunho, Jaejoong cũng không dám thật sự dùng lực đẩy hắn ra, cuối cùng, sau một hồi giằng co, gần như cả người Yunho đã ép lên Jaejoong còn không ngừng cọ cọ nhằm tìm kiếm càng nhiều tiếp xúc với thân thể mát lạnh bên dưới như một con thú bị thương đang tìm kiếm sự săn sóc.
- Yunho…ừm…ngươi…ngươi có thể xuống khỏi ta được hay không?
- Không…không…Jaejoong…ngươi thật mát…thật tốt…đừng đẩy ta ra…
Jaejoong cảm thấy cả người gần như cũng nóng lên theo nhiệt độ từ cái kẻ đang cứ không ngừng ngọ nguậy trên người mình. Cậu phải tự nói không biết bao nhiêu lần rằng “Yunho đang bệnh, Yunho đang bệnh” mới có thể trấn định bản thân không đẩy Yunho ra khỏi người mình. Cuối cùng, Jaejoong cũng phải chịu thỏa hiệp:
- Được rồi, ngươi có thể…thế này thêm một lúc, nhưng phải hứa với ta, ngươi sẽ không ngủ, có được không?
- Ừm… - Yunho rất thỏa mãn mà thở ra.
Nhưng mọi việc vốn không thể được giải quyết một cách đơn giản như thế. Jaejoong tự hỏi, có phải ông trời cảm thấy cậu an nhàn lắm hay không mà cứ không ngừng trêu chọc cậu thế này. Bởi vì Yunho trên người cậu mãi vẫn không an phận, lúc thì hắn áp mặt vào phía trái cổ của Jaejoong, khi cảm thấy nơi đó không còn mát nữa, hắn lại ép mặt vào cổ phải của Jaejoong. Chẳng được bao lâu, thì quần áo của cậu đã xộc xệch để lộ từng mảng da thịt trắng nõn mát lạnh. Jaejoong cắn chặt răng, đừng nói rằng cậu đầu óc bậy bạ, nhưng mà cậu là nam nhân a...nếu có người cả đêm không ngừng cọ xát trên người một nam nhân, thử hỏi sẽ xảy ra chuyện gì chứ…hơn nữa…cậu đối với Yunho vốn không phải hoàn toàn là vô cảm a….
Cuối cùng, Jaejoong cũng cảm thấy bản thân đã đạt đến giới hạn của sự chịu đựng dành cho một người bệnh. Cậu vùng dậy đẩy Yunho ra.
“Xoạc”
“Bịch”
CHƯƠNG XIII
“Xoạc” một tiếng, phần áo trước ngực Jaejoong bị xé ra làm hai để lộ ra một mảng da mát lạnh, mà Yunho, một người không còn đủ lý trí để làm gì ngoại trừ việc đi tìm nguồn giải nhiệt, thì không ngần ngại gì mà tiến đến ôm lấy cậu lần nữa. Thế nhưng lần này Jaejoong hoàn toàn không để ý gì đến những hành động của hắn, toàn bộ sự chú ý của cậu lúc bấy giờ đều bị một quyển sách rơi ra từ trong ngực áo chú ý.
Cách chữa các loại độc chí dương?
Đảo mắt qua phần dấu hiệu chung của những người khi trúng các độc chất thuộc loại chí dương, Jaejoong cảm thấy bản thân như tìm được lối thoát khỏi mê cung. Những dấu hiệu này, sốt rất cao, mê sảng, mạch đập nhanh…đều rất giống với những gì mà Yunho đang phải trải qua. Mang theo chút hi vọng nhỏ nhoi có thể cứu chữa cho Yunho, cậu lại đọc tiếp xuống phía dưới, phương pháp chữa trị.
Hàn băng ngọc…thứ này cậu không có.
Các loại thảo dược mang tính chất chí hàn…cậu cũng không phải thầy thuốc mà biết cách tìm dược, hơn nữa, cho dù có muốn tìm thì cũng mất không ít thời gian.
Đang lúc Jaejoong cảm thấy nản lòng thoái chí, thì cậu nhìn thấy những dòng cuối cùng của trang sách:
Cần phải có sự hỗ trợ của một người có thể chất chí âm.
Thể chất chí âm…này không phải là cậu sao?
Jaejoong đẩy Yunho ngồi dậy, mặc cho sự phản khán của hắn, cậu lại kéo hai cánh tay của hắn ra phía trước, dùng tiểu đao cắt thành hai đường nơi cổ tay, máu lập tức theo đó tràn ra. Sau đó Jaejoong cũng không hoảng hốt mà làm điều tương tự với chính mình rồi áp phần cổ tay bị cắt của hai người vào nhau. Cậu kinh ngạc chứng kiến dòng máu như có lực hút lẫn nhau, không tràn ra quanh cổ tay nữa mà liên kết với nhau, đồng thời một cỗ nhiệt theo cổ tay dần dần đi lên cánh tay và những phần khác của cơ thể khiến Jaejoong phải nhíu mày. Nóng quá! Cơ thể cậu dường như muốn lên tiếng phản đối, nhưng Jaejoong vẫn cắn răng duy trì sự tiếp xúc giữa Yunho và bản thân. Đây chính là phương cách cứu chữa mà trong sách đã nói: “Đổi máu.”
“Đổi máu” là một phương pháp rất cổ xưa và ngày nay không còn mấy người dùng. Một phần là vì nó rất nguy hiểm, khi máu của hai người tiếp xúc, nếu lập tức xảy ra hiện tượng đông máu thì không những không cứu được mà còn khiến cho tính mạng của cả hai bị đe dọa. Nhưng một lý do chính yếu khiến phương pháp này gần như chìm vào quên lãng chính là khả năng tìm được một người có thể chất chí âm gần như là bằng không.
Jaejoong còn nhớ rõ, thuở nhỏ, chính vì thể chất kì lạ của mình mà cậu không thể tập võ được như Yunho, cho dù cậu cố gắng cách mấy bản thân cũng không thể nào huy động được lực lượng trong người khiến cho cậu cảm thấy vô cùng tự ti, có đôi lúc tưởng chừng như đã từ bỏ. Nhưng may thay, sư phụ là một người rất kiên trì và yêu thương cậu. Ông không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra được nguyên nhân và hướng cậu đến với loại võ công thích hợp với chính mình. Cậu không thể học những loại võ công mãnh liệt như “Hỏa” của Yunho, nhưng cậu lại có thể học được những loại võ công thoạt nhìn nhu hòa nhưng lại có thể lợi dụng tốc độ và thể chất cực âm của bản thân để điều khiển những vật xung quanh thông qua việc thu hút phần dương trong sự vật đó. Tuy nói rằng đây là loại võ công thích hợp nhất với cậu nhưng việc luyện tập cũng không trôi chảy gì, cậu đã phải luyện trong băng giá để giải phóng toàn bộ phần “âm cực” của mình, cho đến khi sư phụ đi thì cậu cũng chỉ mới luyện được khinh công và vài động tác võ thuật căn bản nhất mà thôi. Nếu không phải những năm nay làm việc cho Kim gia, bức ép bản thân phải không ngừng nâng cao, thì có lẽ giờ này cậu cũng không đủ sức để cứu Yunho. Có lẽ cậu đã từng chán ghét thể chất của chính mình, có lẽ cậu cũng không ham thích gì việc làm của mình ở Kim gia nếu không phải vì lời hứa với người đó, nhưng giờ đây, cậu phải thật sự cảm ơn tất cả những điều đó, vì chúng đã cho cậu cơ hội để cứu lại người mà mình yêu thương nhất.
Đúng vậy, Yunho, vị trí của hắn trong lòng cậu vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Cho nên, Yunho a….hãy cố gắng vượt qua cửa ải này có được không?
Bất chợt, một luồng nhiệt khí đánh mạnh vào tim khiến Jaejoong không chịu đước nhíu mày. Cậu thật đáng trách, sao lại có thể phân tâm vào lúc này kia chứ. Một khi nhiệt khí đến tim chứng tỏ dòng máu mang theo độc tố đến tim đã đạt đến lượng cao nhất, lúc này nếu không điều hòa lại thì không những không thể giải hết độc cho Yunho mà ngay cả bản thân cũng sẽ nguy hiểm. Rời khỏi hai tay của Yunho, Jaejoong lập tức điều hòa lại khí huyết trong cơ thể, vì cơ thể cậu chính là chí âm, cho nên có thể dung hòa thuộc tính chí dương của độc. Đợi cho nguồn nhiệt trong cơ thể hạ xuống, Jaejoong lại quay lại tiếp tục trao đổi máu với Yunho. Cứ khoảng năm phút trao đổi, Jaejoong lại dừng lại tự điều tiết một lần, cậu cũng không biết mình đã lặp đi lặp lại bao lâu, chỉ biết rằng ngay khi Yunho hết phát sốt, thì bản thân cũng mệt chết đi, muốn đứng dậy đi về chỗ Changmin, nhưng cơ thể lại không nghe lời, lảo đảo mấy cái, trước mắt tối đen một mảnh.
Ánh nắng yếu ớt xuyên qua rừng cây rậm rạp len lỏi vào trong hang động sưởi ấm những con người vẫn còn đang say giấc. Yunho tỉnh giấc trong cơn đau đầu âm ỉ, cảm giác bàn tay bị vật gì đó đè nặng không thể cử động, hắn vẫn nghĩ đó là do chất độc trong cơ thể cho đến khi tầm mắt chạm phải một đầu tóc dài đen bóng phủ lên tay mình. Nhìn gương mặt với làn da trắng ngần như một cánh hoa mai, Yunho gần như không dám tin vào thị giác của bản thân. Không phải là đêm qua cậu còn ngủ bên cạnh Changmin hay sao? Cân nhắc một lúc, Yunho cẩn thận lay nhẹ người thanh niên đang say ngủ, nhưng mãi vẫn không thấy cậu thức giấc. Đến lúc này hắn mới kinh ngạc nhận ra, nguồn nhiệt trong người đã hoàn toàn biến mất. Một ý niệm lập tức hiện lên trong đầu khiến hắn cả kinh, con người cố chấp này, không phải đã làm chuyện ngu ngốc gì để cứu hắn đấy chứ. Nghĩ vậy, bàn tay đang lay động Jaejoong của Yun ho càng trở nên gấp gáp, trong giọng nói cũng không kiềm nén được run rẩy.
- Jaejoong, Jaejoong, tỉnh, tỉnh lại! Jaejoong!
Mặc kệ đã tự khuyên mình nên bình tĩnh đến mức nào, hắn cũng không khỏi cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Cúi mình áp tai lên lồng ngực trắng muốt lộ ra trong khí lạnh, Yunho không ngừng cầu nguyện là nhịp tim đập mà mình đang nghe là thật, nhưng vì sao, vì sao người này mãi vẫn chưa tỉnh. Thật lâu sau, cơ thể bên dưới bỗng nhiên khẽ cử động khiến Yunho vừa giật mình vừa mừng rỡ, hắn bật dậy vịn bờ vai của cậu:
- Jaejoong, ngươi tỉnh rồi. Vừa rồi ta thật lo lắng. Ngươi không làm sao đấy chứ?
Jaejoong mở mắt hướng về phía Yunho nhưng tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là một chiếc bóng mờ ảo không ngừng lay động, chớp chớp mắt mấy cái, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy gương mặt tràn đầy lo lắng của người đối diện.
- Yunho, là ngươi đó sao? Ta không phải đang nằm mơ chứ?
- Là ta, Jaejoong, ngươi không có đang nằm mơ.
- Thành công rồi. Ngươi không sao…thật tốt quá.
- Jaejoong, ngươi đang nói gì vậy? Cái gì thành công?
Nhận ra mình lỡ lời, Jaejoong vội vàng quay mặt đi, chống tay xuống đất muốn ngồi dậy. Nhưng thân thể vừa cử động, một cơn chóng mặt liền bất ngờ ập đến khiến cậu xây xẩm cả mặt mày, không tự chủ được mà ngã trở lại mặt đất.
- Jaejoong, ngươi không sao chứ? – Yunho sốt sắn hỏi.
- Không sao. Ngươi đỡ ta dậy được không? Ta cần điều khí một chút.
- Được.
Nhìn người con trai đang tập trung điều tức khí huyết bên cạnh mình mà hai hàng lông mày vẫn không ngừng nhíu lại, Yunho cảm thấy tức giận vô cùng, người này hôm qua rốt cuộc là đã làm gì mà khiến bản thân trở nên suy yếu như vậy, nhưng đồng thời lại có một dòng nước ấm áp chạy qua tâm khảm, cậu làm như vậy, phải chăng điều đó có nghĩa là trong lòng cậu, hắn vẫn còn chút ý nghĩa? Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn cậu không khỏi lại thêm vài phần nhu hòa. Jaejoong, cậu vẫn thiện lương như thế, vẫn lo nghĩ cho hắn như thế, từng tia nắng sớm nhẹ nhàng đùa giỡn trên mái tóc khiến cho gương mắt cậu như sáng lên, có vẻ phá lệ thanh thoát. Nương theo những tia nắng sớm, Yunho để ý đến những sợi tóc mai duyên dáng vì ướt mồ hôi mà dán lên hai bên gương mặt thanh tú, cần cổ trắng muốt mỏng manh có thể trong thấy từng nhịp đập, xương quai xanh xinh đẹp, bờ ngựa…khoan đã, sao hắn lại có thể nhìn thấy ngực cậu. Không, phải nói là vì sao mà áo của cậu lại bị rách ra thế kia. Tối hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Yunho cũng không rõ ràng lắm là bản thận đang hi vọng cái gì, đang nghĩ đến cái gì, chỉ biết tim hắn lại đập thật nhanh, thật mạnh, như muốn phá lồng ngực mà ra, yết hầu khó khăn lên xuống. Vừa lúc này, Jaejoong sau khi điều tức xong quay đầu lại nhìn, chứng kiến Yunho đang mở to hai mắt ngây ngẩn nhìn mình. Cậu cứng ngắc gọi:
- Yunho!
- Hả? Hả?
- Yunho, vừa nãy, ngươi đang nhìn…làm…
- A, ta…ta xin lỗi…ta – khoan đã, sao hắn lại phải xin lỗi, không phải lúc đầu là hắn muốn chất vấn cậu sao? Ý nghĩ vừa động, Yunho đã tiến lên bắt lấy tay Jaejoong.
- Jaejoong, hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đã làm gì?
- Làm gì là làm gì? Sao ngươi lại hỏi vậy?
- Đừng giả vờ, chất độc trong người ta hẳn cũng không phải là tự nhiên biết mất. Rốt cuộc ngươi đã làm gì? Đừng nói với ta ngươi đi tìm Yoochun?
Cơ thể đang run nhè nhẹ khi bị người đối diện truy vấn, đến khi nghe được câu hỏi cuối cùng của hắn, sắc mặt đang căng thẳng của Jaejoong bỗng nhiên biến thành kinh ngạc, rồi không khỏi xì cười một tiếng:
- Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta chỉ là dùng chút phương pháp của sư phụ dạy, giúp ngươi tống xuất chất độc ra ngoài mà thôi.
- Vậy tại sao ngươi lại suy yếu như vậy? Còn quần áo của ngươi sao lại như thế?
- A, dùng sức lâu dĩ nhiên có cũng có chút ảnh hưởng. Còn quần áo của ta – nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, dù rằng tất cả chỉ là do Yunho bị chất độc chi phối mà xảy ra, nhưng Jaejoong vẫn không khỏi ngại ngùng – lúc đó ta muốn đỡ ngươi dậy vận công, sơ ý vấp… - ánh mắt liếc thấy một nhành cây khô nằm trong hang động - vấp phải cành cây cho nên mới bị rách.
- Vậy sao – khoan đã, nếu vấp không phải là nên rách quần hay vạt áo gì đó sao – Jaejoong, a! – Yunho quay người lại đột ngột khiến cả hai đều không có chút phòng bị, gấu quần của hắn thật sự mắc vào nhành cây khiến hắn ngã người về phía trước. Chỉ nghe phịch một tiếng, trong hang động lúc này đang có hai người con trai bày ra một tư thế hết sức ám muội, một người đè trên người kia, mà người nằm dưới còn quần áo không chỉnh, mổ hôi thấm ướt mái tóc. Rồi người nằm trên bỗng dưng ghé mặt vào lồng ngực của người nằm dưới.
Yunho không thể lý giải được vì sao khi nhìn vào lồng ngực trắng muốt lộ ra bên ngoài lớp vải của Jaejoong hắn lại nghĩ ngay đến cảm giác mát lạnh thoải mái, bản thân cũng không rõ bị thứ gì thôi thúc, bất tri bất giác chính mình đã áp một bên mặt vào làn da kia. Bỗng chốc, một hình ảnh mờ mờ ảo ảo hiện về trong trí nhớ, là vị trí này, tư thế này, đêm hôm qua…hắn nhớ mình có cảm giác cọ a cọ, thật thoải mái….Không, không phải đâu….
Yunho hoảng hốt bật dậy, cúi đầu nhìn xuống người thanh niên dưới thân thì thấy gương mắt mới đây còn không có huyết sắc của cậu đã đỏ lên như một quả cà chua chín. Chẳng lẽ tối qua mình đã…chẳng trách, Jaejoong không dám nói...Nhưng rốt cuộc thì chuyện tối qua có liên quan gì đến giải độc? Yunho đang miên man suy nghĩ, thì Changmin cũng vừa lúc này tỉnh giấc. Không nhận ra bầu không khí kì dị đang tồn tại quanh mình, cậu bé vẫn rất ngây ngô gọi “Phụ thân, ca ca, chào buổi sáng.”
- Chào buổi sáng, Minnie. - cả hai cùng nói đổi lại một nụ cười thỏa mãn từ đứa trẻ.
Vì có mặt Changmin ở đấy, Yunho dù rất nôn nóng muốn khẳng định nghi vấn của mình cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể ngồi đó đoán già đoán non, trong thâm tâm mang theo chút hi vọng, còn vì sao lại là hi vọng thì chính bản thân hắn cũng không hiểu nổi.
Sau khi chỉnh tranh lại hành lý, bọn họ quyết định lập tức lên đường. Nhưng chưa đi được bao xa thì thanh âm mà bọn họ không muốn nghe nhất vào lúc này lại vang lên.
- Không hổ là Jung Yunho a, sáng nay vẫn còn có thể di chuyển sao!?
Nhìn Park Yoochun một bộ tiểu nhân đắc chí, Yunho không ngần ngại gì mà vung tay cho gã một quả cầu lửa. Yoochun, cứ ngỡ là Yunho vẫn còn trúng độc, không hề phòng bị nên dù phản xạ né tránh rất nhanh cũng không có khả năng thoát khỏi một chưởng này mà vẫn lông tóc vô thương. Gã nhíu mày nhìn vạt áo bị cháy xén mất một mảng, phần thân thể nơi đó cũng có chút bị bỏng.
- Ngươi giải được độc?
Yunho nhếch mép, lao người lên tấn công. Lúc này đây, hắn nhất định phải đòi lại những gì mà Yoochun đã bắt mình phải trải qua.
-------------------------------------------
Trong một ngôi miêu đổ nát gần đó, một đám người mặc đồ đen, trên người nhuốm đầy máu tươi, trong đó không ít kẻ bị thương đến thoi thóp, có kẻ thì tên thì kêu rên cho thương thế của chính mình, có tên thì đau lòng nhìn đồng bọn, lại có kẻ đang nhìn tất cả với ánh mắt thẫn thờ. Bỗng nhiên, cánh cửa miếu “két” một tiếng mở ra, có kẻ lớn tiếng gọi “Thủ lĩnh”, nhưng tất cả ngay lập tức im lặng khi nhận ra luồng sát khí dày đặc chung quanh kẻ cầm đầu bon họ.
Park Yoochun toàn thân quần áo rách mướp, máu từ vết thương chảy ra nhiễm đỏ cả một mảng trang phục, có thể thấy gã bị thương không nhẹ, nhưng vẫn không hoàn toàn mất đi khí thế của một tên sát thủ. Gã lướt mắt qua tất cả chân tay một lần khiến cho bọn họ không khỏi run rẩy vì sợ hãi. Sau đó, nhanh như chớp, gã đã đến bên cạnh một tên áo đen với vết sẹo bên má trái, tên này chưa kịp định thần thì đã cảm giác bản thân bị nhấc lên khỏi mặt đất
Park Yoochun nhìn hắn với cặp mắt của một dã thú, rống giận:
- Nói! Là ai bảo ngươi đưa độc dược cho ta?
Tên đàn em run lẩy bẩy, thậm chí còn có thể thấy một phần ống quần bị ướt, đáp:
- Là…là Lee quản gia….
-------------------------------------
Một tiếng đập bàn giận dữ vang lên trong đại sảnh của Lee gia gia trạch, Lee Sooman mặt mày đỏ rần, bên trái là Park Yoochun một tay băng bó, chân phải đau nhức, ngay cả việc đứng yên đối với hắn bây giờ mà nói cũng là một cực hình. Trên nền đất phía trước bọn họ là một người đàn ông trung niên gầy còm thân hình run rẩy đang quỳ gối trên mặt đất, trong miệng không ngừng van xin:
- Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!
Người này chính là quản gia của Lee gia, người đã đi theo Lee Sooman kể từ khi lão trở thành một thương gia. Lee quản gia có thể nói là một kẻ tháo vát, khôn khéo, biết thân biết phận, hơn nữa đã lập được không ít công trạng cho nên rất được Lee Sooman trọng dụng. Có thể nói, trong Lee gia, ngoại trừ Lee lão gia và Lee thiếu gia thì lời nói của gã là có trọng lượng nhất. Đáng lẽ gã đã có thể cả đời sống trong quyền lực và sung túc nếu không phải vì bị một phút ganh tị làm mờ mắt. Gã dùng ánh mắt căm tức nhìn về phía Yoochun. Từ ngày Park Yoochun đến nay, có rất nhiều chuyện mà lão gia trực tiếp phân phó cho tên thanh niên này khiến cho quyền kiểm soát của gã đối với mọi việc trong Lee gia giảm đi rất nhiều, gã quả thật không cam lòng. Mà gã cũng không hiểu nổi lão gia rốt cuộc là hài lòng Park này ở điểm nào, Park Yoochun một chút tôn trọng đối với lão gia cũng không có, hành động lại tùy ý, vô dụng, ngay cả một tên Yunho và một đứa trẻ nho nhỏ mãi cũng không giải quyết được, cho nên lần hành động này của Yoochun, khi lão gia giao cho gã nhiệm vụ cung cấp chất độc, gã đã cố ý bảo người đưa đến cho Yoochun một chất bột hoàn toàn bình thường, người bình thường dính phải loại bột này tuy thoạt nhìn chính là trúng độc nhưng thực chất chỉ là cảm thấy không khỏe một lúc mà thôi. Gã vốn định cho bọn người Yunho và Yoochun đấu một trận ngươi sống ta chết còn mình đứng giữa làm ngư ông đắc lợi, lập công trước mặt lão gia, cho dù trong bọn họ có người sống sót cũng không đủ sức chống lại những sát thủ của gã, nhưng thật không ngờ Yoochun mạng lớn, không những không chết mà còn có thể trở về cắn ngược lại gã một cú đau đớn như vậy. Gã quả thật không cam lòng, mười năm trung thành của gã ở Lee gia chẳng lẽ không đủ để bảo toàn tính mạng của chính mình hay sao.
Lee Sooman hừ lạnh, nhìn con chó đã trung thành với mình mấy chục năm qua, trong ánh mắt không hề che dấu sự tàn nhẫn:
- Người đâu, đem Lee Joong In xử lý theo gia pháp! - một câu nói không chỉ là trừng phạt Lee Joong In mà còn khẳng định, gã không còn là quản gia đứng trên mọi người trong Lee gia nữa.
- Lão gia, tha mạng a, lão gia!!!!
Lee Joong In bị hai tên hầu lôi ra ngoài, bản thân vẫn không ngừng giãy dụa và kêu khóc trong vô vọng.
Nhấp một ngụm trà, xoa bóp trán, Lee Sooman híp mắt nhìn Yoochun bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn không hề lên tiếng.
- Hài lòng?
- Xem ra Lee lão gia vẫn rất tuân thủ quy tắc a, nếu lần này không giải quyết theo gia pháp thì sau này sao còn có thể quản giáo thuộc hạ, ngài nói có đúng không.
Lee Sooman âm thầm nghiến răng, khá lắm, Park Yoochun bây giờ lại dùng lời của lão để dạy lão hay sao.
- Chuyện lần này là do Lee Joong In làm lỡ, vì vậy ta cho ngươi cơ hội làm lại một lần, đừng có mà thất bại, nếu không, Lee Joong In hôm nay sẽ chính là kết cục của ngươi, va Kim Junsu sau này.
- Ông ….
- Lui ra đi. Khi nào có được hành tung của Yunho ta sẽ trực tiếp phân phó cho ngươi.
CHƯƠNG XIV
Trong bầu không khí thoang thoảng hương vị đặc trưng củabiển cả, những con người trong một làng chài ở tận cùng phía đông của Đông Quốcđang tất bật cho một buổi sáng rộn rã với từng đoàn thuyền không ngừng ra vào bếnmang theo những món quà từ đại dương, từng mẻ hải sản được chuyển từ khoangthuyền vào những quầy buôn bán thực phẩm trải dọc theo bờ cát. Trong một quánăn được dựng lên một cách tạm bợ ngay gần đó, hương thơm thức ăn từng đợt baylên khiến cho không ít kẻ qua đường phải quay đầu nhìn lại. Trong đó có khôngít ánh mắt phải dừng lại nơi chiếc bàn ngay trung tâm với hai người thanh niên,một bạch y, một hắc y, hai màu sắc vốn tương phản nhưng khi khoác trên hai conngười này lại tạo nên một cảm giác hài hòa đến kì lạ. Nhưng đáng chú ý hơn cảlà đứa bé trai bốn năm tuổi ngồi chính giữa bọn họ, nam hài mặc một bộ trangphúc màu vàng nhạt khoác bên ngoài bởi một chiếc trường bào trắng muốt càng làmnổi bật lên gương mặt trắng hồng đáng yêu khác hẳn với nước da ngăm ngăm của nhữnghài tử quanh năm phơi nắng biển nơi đây. Nam nhân hắc y vừa xoa đầu nam hàiđang chăm chú với những món điểm tâm tinh xảo trước mặt mình vừa nhíu mày nói vớithanh niên cùng bàn:
- Thật kì lạ, chúng ta đã hỏi thăm cả buổi sáng nhưngkhông hề tìm ra được chút tin tức gì của Choi đại nhân, cứ như thể ông ấy khônghề tồn tại ở ngôi làng này vậy.
- Đúng vậy, ta cũng đã hỏi thăm ở cả những khu vực kề cậnnhưng không có một chút tin tức.
Đúng lúc này, một giọng nói run run vang lên từ phía trướcbọn họ.
- Xin lỗi, tôi có thể hỏi hai người đang muốn tìm ai haykhông?
Hai người ngẩng đầu lên và nhận ra giọng nói ấy đến ngay từngười bồi bàn già nua đang đặt từng chén trà nhỏ xuống trước mặt bọn họ mộtcách vô cùng khó khăn khi phải kiềm chế sao cho đôi tay yếu ớt vì tuổi tác củamình không quá run rẩy mà đánh đổ nước trà trong chén ra ngoài. Dù thế, những nếpnhăn của năm tháng trên gương mặt vẫn không thể che lấp hết vẻ tinh anh nhạybén trong đôi mắt ông. Không hiểu sao, khi nhìn vào lão nhân này, bạch y thanhniên lại bỗng nảy sinh một cảm giác vô cùng quen thuộc, thậm chí còn có loại cảmgiác rằng bản thân sẽ nhận được câu giải đáp mà mình vẫn đang tìm kiếm mặc chonhững thất bại từ sáng đến giờ. Cậu nói mang theo nỗi xúc động mới không sao lýgiải được.
- Chúng tôi đang tìm một người tên là Choi Kangta, nghenói là sống ngay tại trong thôn này.
- Họ Choi? Trong làng không có người nào mang họ này cả.
- Vậy sao - Jaejoong thở dài, xem ra linh cảm của cậu lầnnày không thể tin tưởng.
- Nhưng hai người có thể nói cụ thể hơn không, chẳng hạnnhư tuổi tác, gia cảnh, hay gì đó, biết đâu tôi có thể giúp đỡ.
- Ông ấy năm nay có lẽ đã ngoài năm mươi, từ kinh thànhchuyển đến đây khoảng mười năm.
- Người ngoài năm mươi tuổi ở khu vực này thì không ít,nhưng đến cách đây khoảng mười năm thì chỉ có ba người, một người là Park lãonhân ở phía đông, Kang lão gia và Sook lão nhân ở phía bắc. Theo tôi nhớ thìKang lão gia là người đến từ nước láng giềng, cho nên các cậu có thể thử hỏiPark lão nhân và Sook lão nhân. – lão nhân đặt chung trà cuối cùng lên bàn, sauđó lại ngẩng lên nhìn bọn họ - hi vọng là những gì tôi biết có thể giúp ích chocác cậu.
- Dĩ nhiên rồi. Đa tạ ngài.
Khoảng nửa canh giờ sau đó, khi Changmin đã bắt đầu cảmthấy chán chê với những thứ điểm tâm đầy màu sắc và mùi vị trước mặt, ba ngườilại bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm phụ thân của Choi Siwon. Theo lời của lãobồi bàn, trước tiên, bọn họ đi hỏi thăm Park gia ở phía đông nhưng nhận đượctin Park lão gia mới vừa lên đường hành hương, đến cuối tháng mới có thể trở về.Không thể chiếm được thông tin gì hơn nữa từ những gia nhân cũng như thân thíchcủa ông, bọn họ liền chuyển hướng đến Sook gia ở phía bắc thôn. Không như Parkgia mang một nét kiên trúc cổ truyền đậm đà, Sook gia là một sự kết hợp giữakiên trúc sâu lắng của Đông quốc, và những đường nét mạnh mẽ dứt khoát trong lốixây dựng của Bắc Quốc cho thấy hiểu biết sâu rộng của người kiến tạo nên nó.Sook gia là một gia trang không lớn, chỉ có một gian nhà lớn ở trung tâm, xungquanh là vườn tược, ao hồ, đây đó là vài ba căn chòi nằm rải rác, có lẽ là dànhcho hạ nhân. Điều làm bọn họ ngạc nhiên chính là sau khi nghe danh tín của bọnhọ, người ra mở cổng đã không ngần ngại, hay nói chính xác hơn là vô cùng vồnvã, mời bọn họ vài đại sảnh, nơi bọn họ ngay lập tức được phục vụ trà bánh vôcùng chu đáo. Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên ngoài lối đi, dựavào tiếng bước chân có thể nhận định trong nhóm người sắp tới có một vài tránghán, một vài nữ nhân, và một vị lão nhân, chẳng lẽ nói lão nhân này chính làSook lão gia? Không để bọn họ phải phỏng đoán quá nhiều, đoàn người ngay lập tứcđã xuất hiện trước cửa đại sảnh, trong đó, hai người đi đầu tiên khiến Jaejoongvà Yunho gần như á khẩu, bởi lẽ một trong hai người là Choi Siwon, người còn lạigần như là một bản sao của y chằng qua là có thêm vài nếp nhăn đây đó trêngương mặt mà thôi, không thể nghi ngờ, đây chính là nhân vật mà bọn họ vẫn đangtìm kiếm, Choi Kangta. Tuy rằng tuổi già đã để lại nhiều dấu vết trên gương mặtcủa ông cũng như gánh nặng năm tháng đã khiến dáng người của ông không còn đứngthẳng nữa nhưng điều đó cũng không làm giảm đi anh khí của ngườiđã từng là mộttrong những vị đại quan hùng mạnh nhất của hoàng triều Đông Quốc. Jaejoong nghihoặc:
- Siwon huynh, Dalja, sao hai người lại ở đây? Đây khôngphải là nhà của một Sook lão nhân nào đó sao? Còn vị lão bá này là….
- Hai người không lầm đâu, đây chính là Sook gia trang,người đứng bên cạnh tôi chính là người được dân trong thôn gọi là Sook lão gia,cũng chính là phụ thân của tôi, Choi Kangta.Vì không muốn có liên quan gì đếntriều đình nữa nên ông đã thay tên đổi họ ẩn cư nơi đây. – nói xong quay về phícha mình - phụ thân, đây chính là Jung công tử và Kim công tử mà nhi tử đã kể vớingười.
- Vãn bối Jung Yunho/ Kim Jaejoong, kính chào Choi tiền bối.
Choi Kangta gật đầu tỏ vẻ hài lòng với hai người thanhniên hữu lễ. Ngay sau đó, Choi Siwon thề rằng y đã thấy đôi mắt có vẻ mập mờ củaphụ thân mình bỗng nhiền sáng lên trong khoảng khắc ông nhìn thấy Changmin bénhỏ đứng nép bên chân Jaejoong nhưng vẫn hiếu kì giương đôi mắt to tròn lênnhìn lão ông trước mặt.
- Chu choa, con nhà ai mà đáng yêu thế này – Choi Kangtacúi người “tàn nhẫn” nựng lấy gò má hồng hào của Changmin
Thấy Choi Kangta có vẻ thân thiện, hơn nữa, ngay cả chavà mỹ ca ca cũng đã cúi chào ông, Changmin liền nhanh nhẹn thưa:
- Choigia gia hảo. Cháu tên là Jung Changmin.
- A, thìra là nhi tử của Yunho sao. Thật đáng yêu. Hai, ta cũng từng mơ ước có ngày đượcbồng một đứa cháu nội dễ thương như thếnày. Nhưng nói mãi mà ngay cả một cô con dâu cũng không có thì nói gì đến cháungoại. Với bản tính nhàm chán lúc nào cũng như tượng đá của đứa con trai nàythì xem ra ta phải từ bỏ hi vọng thôi.– Choi Kangta vừa nói đùa vừa nhìn vềphía Siwon đổi lại cái nhíu mày của y. Phụ thân thật là, cũng không phải khôngbiết trong lòng y nghĩ gì, sao cứ thích đem mấy lời này ra để làm khó y như vậychứ. Sau vài khắc, dường như rất hài lòng với tình trạng khó xử của con traimình, cuối cùng Choi Kangta mới dẫn đầu đi về phía ghế chủ tọa trong đại sảnh.– A, xem lão già ta này, mãi nói chuyện mà quên mất không mời khách. Hai chàngtrai trẻ, mời ngồi. – Ông cũng không quên đem khay mứt trên chiếc bàn chínhtrong phòng ra để dỗ Changmin lại ngồi với mình. Quả thật ông rất thích cậu bénày, những lời ban nãy mà ông nói với Siwon cũng không phải là lời nói đùa, có ônglão bà lão nào ở độ tuổi này mà không mong ngóng có một đứa cháu cho vui nhàvui cửa cơ chứ. Nghĩ đến đây, lòng ông lại chùng xuống, ông không sợ Siwonkhông thể kiếm cho mình một hiền thể, có một vài nhi tử xinh xắn, nhưng ông đãlàm lỗi quá nhiều với thể tử và con trai của mình, mặc dù khi ông nói ra sự thậtấy, y cũng không lên tiếng trách móc gì, nhưng chỉ cần để ý một chút cũng có thểnhận ra rằng y vẫn đang giằng co để có thể tiếp nhận sự thật đó.
- Đa tạChoi tiền bối. – Yunho ngồi xuống nhấp một ngụm trà, rồi ngẩng đầu lên chậm rãihỏi – Chẳng hay Choi tiền bối có thể cho chúng tôi biết lý do ngài muốn tránhkhỏi tai mắt của vương triều hay không?
- Dĩnhiên. Nhưng ta nghĩ chuyên này hãy để một người khác nói với hay người thì cóvẻ thích hợp hơn.
Đúng lúcnày, một thanh âm bỗng nhiền vang lên từ giữa không trung:
- Choi Kangta,không cần ném hết những thứ khó xửđó cho ta
Cùng lúcđó, một bóng người vô thanh vô tức an vị trên chủ tọa còn lại trong gian phòng.Chỉ thấy Choi lão gia vẫn bình tĩnh đốiđáp cứ như thể bản thân đã không còn xalạ gì với lối xuất hiện đột ngột của người này
- Minwoođệ, ta cũng không phải là ném cái khó cho đệ. Chẳng qua là ta cảm thấy đệ sẽ giảiquyết chuyện này tốt hơn ta mà thôi.
- Hừ, cóvẻ ngươi là kẻ luôn tìm được lý do biện hộ cho hành vi của chính mình nhỉ. -người nọ hất cằm nhìn Choi Kangta như đang nhìn một kẻ giảo hoạt, trong khiChoi Kangta đơn giản đáp lại bằng một cái mỉm cười, tay đưa người nọ một táchtrà còn nghi ngút khói
- Minwoođệ, đệ vất vả cả ngày, uống chung trà thanh giọng đi.
Người đếnlà một trung niên nam tử nhìn có vẻ chỉ hơn Siwon vài tuổi, mặc một bộ trang phụcmàu tím ngẫu nhiền làm cho hắn có vè rất yêu mị và quyền thế. Nam nhân áo tím mạnhbạo cầm lấy chung trà từ tay Choi lão gia, uống một ngụm hết sạch, sau đó đặt chungxuống bàn, vẫn không quên cho ông thêm một cái liếc xéo. Không ai nhận thấy rằng,lúc này đây, một người vẫn ngồi im lặng trong phòng đang âm thầm run rẩy, haitay siết chặt lấy vạt áo. Điệu bộ này sao lại rất giống, tuy rằng giọng nóikhác biệt, vẻ ngoài lại càng khác biệt nhưng không hiểu sao cậu không thể táchbiệt ngườiáo tím trước mặt với vị sư phụ mà mình từng biết cách đây hơn chụcnăm.
- Xemnhư ngươi biết điều - tử y nam nhân vừa nói vừa đưa tay vuốt qua gương mặt mìnhvà khi ngẩng mặt lên, gương mặt nam nhân xinh đẹp đã biến thành gương mặt của mộtông lão già nua không xa lạ giừ với Yunho và Jaejoong khi bọn họ chỉ mới gặp lãocách đây vài canh giờ ở quán ăn.
Trung niênnam nhân lại vuốt qua gương mặt mình một lần nữa, lần này, Yunho gần như á khẩu,còn Jaejoong thì không biết phải diễn tả cảm giác của mình như thế nào nữa.Cậuvừa cảm thấy vui khi được thấy lại gương mặt của vị sư phụ mà mình kính mến, lạibối rối không thể hiểu những điều đang xảy ra trước mắt. Bọn họ thật sự có quánhiều điều để hỏi, vì sao sư phụ lại ở đây, vì sao Choi đại nhân lại biết sư phụ,và đâu mới là gương mặt thật của sư phụ, một người trẻ tuổi hay là một sư phụ lớntuổi mà bọn họ vẫn biết? Nhìn vẻ kinh hoàng trên gương mặt của hai đứa trẻ nămxưa giờ đây đã lớn lên thành những thanh niên tuấn dật, đa tài, tử y nam nhân bấtgiác cười khổ. Sau khi Siwon báo với y về việc Yunho và Jaejoong cũng sẽ đếnđây, y đã vô số lần tưởng tượng xem khi bọn họ gặp mặt sẽ như thế nào, y nênnói những gì, nhưng khi tận mắt nhìn biểu tình của hai người học trò, y chỉ biếtnhững gì mà mình đã ngàn lần vạn lần diễn tập trong đầu hiện tại đã trở nên vôdụng.
- Yunho,Jaejoong.
- Ngươilà ai? Vì sao lại cốý dịch dung thành sư phụ của chúng tôi? – Yunho cao giọng hỏi
- Yunho a, người đó thật sự là sư phụ củachúng ta – Jaejoong nghẹn ngào nói – ta đã quan sát từ khi ông xuất hiện trongcăn phòng này, ta không thể nói rõ lý do, nhưng sự hiện diện của ông ngay từ đầuđã gợi nhớ đến sư phụ.
- Thì racon đã sớm cảm nhận ra rồi sao? - tử y nam nhân hỏi
- Đúng vậy.Nhưng sư phụ, rốt cuộc đâu mới là gương mặt thật của người? Là một lão sư màchúng con từng biết hay là người thanh niên mà Choi đại nhân vẫn biết?
- …đâykhông phải là gương mặt thật sự của ta.
- Chắnglẽ từ trước đến nay người vẫn luôn lừa con và Jaejoong? – Yunho bất chợt nhậnra ngọn lửa cảm xúc vẫn nhen nhóm trong lòng hắn từ khi nam nhân mang lên gươngmặt của sư phụ là gì. Đó chính là sự tức giận. Hơn mười năm, hắn đã bị người hắnkính trọng nhất chỉ sau cha mẹ của mình lừa gạt mà không hề hay biết.
- Ta biếtcác con bây giờ rất khó chấp nhân sự thật này, nhưng hãy nghe ta giải thích hết…
- Hãy giảithích, nhưng với gương mặt thật của chính mình. – Jaejoong yêu cầu, có thể điềucậu sắp nghe là rất khó chấp nhận, có thể nó lại cho cậu thấy một trò lừa khác,vì thế cậu không muốn vị sư phụ trong trí nhớ của mình lại là người nói ra điềuđó, cậu muốn vẫn giữ lấy hình ảnh một vị sư phụ đáng kính mà bọn họ từng có.
Tử y namnhân ngạc nhiên nhìn Jaejoong, nhưng y ngay lập tức hiểu ra vị đệ tử này nghĩgì. Y cười nhẹ, kéo xuống lớp mặt nạ và chờ đợi Yunho và Jaejoong sẵn sàng trướckhi y bắt đầu kể lại câu chuyện của mình, một tấm màn bí mật mà y không bao giờmuốn kéo ra trước mặt của kẻ thứ hai. Nhưng có lẽ Choi Kangta nói đúng, có lẽ đâycũng chính là thời khắc để bản thân y đối mặt với sự thật.
- Tanghĩ các con cũng biết chuyện cách đây gần hai mươi năm, nhằm chấm dứt cuộcgiao tranh đẫm máu không đi đến đâu giữa năm nước, bản hiệp ước hòa bình đã rađời. Theo đó, các nước không thể có các hoạt động quân sự nào nhằm mục đích pháhoại hay đe dọa lẫn nhau. Nhưng Bắc Quốc đã không tuân theo hiệp nghị đó. Triềuđình Bắc quốc đã âm thầm rèn luyện và tổ chức một nhóm gián điệp với nhiệm vụchủ yếu là thâm nhập vào những nước khác và làm lũng đoạn, phá hoại bọn họ dướinhiều hình thức. Ta chính là một trong số những gián điệp như vậy. Ta được cử đếnĐông quốc này cách đây 12 năm vì Bắc vương nhận được nguồn tin rằng tại Đông quốccó những mỏ quặng vô cùng quý hiếm, có thể giúp quân đội chế tạo ra thứ vũ khícao cấp hơn, sắc bén hơn. Sau hơn 2 năm tìm kiếm, nhóm của chúng ta cuối cùngcũng tìm ra được những mỏ quặng đó và làm ra một bản vẽ ghi chú lại địa điểm củanhững mỏ quặng loại đó trong lãnh thổ Đông quốc, nhưng cũng chính trong khoảngthời gian đó, hành tung của chúng ta đã bị bên phía Đông quốc nghi ngờ và ngườiđầu tiên tìm ra ta chính là Choi đại nhân. Lúc ấy, ông ấy hoàn toàn có thể giếtta và chiếm lấy bản đồ, nhưng ông đã không làm vậy, bởi vì Choi đại nhân hiểu vàtin rằng, nếu bí mật về những mỏ quặng này rơi vào tay Bắc quốc, hay bất cứ quốcgia nào khác, thậm chí là Đông quốc, thì một cuộc đại chiến khác sẽ nổ ra, chonên ông ấy chỉ yêu cầu ta hãy hứa giữ bí mật về tấm bản vẽ này mà thôi. Ta đã từnglà một nạn nhân của chiến tranh loạn lạc, chính vì nó ta mới phải trở thành mộtgián điệp rẻ rúng trong tay triều đình Bắc quốc, bề ngoài, bọn cẩu quan đó cóthể tỏ ra sợ hãi chúng ta, nhưng khi chúng ta quay lưng đi, bọn chúng lại khôngngần ngại ném cho chúng ta những ánh mắt khinh bỉ dơ bẩn. Ta chán ghét cuộc sốngđó, ta chán ghét tất cả. Nhưng chính Choi đại nhân đã cho ta thấy lòng tin tưởngvà tình cảm, những thứ quá xa xỉ với gián điệp bọn ta, ông ấy khiến ta phải tôntrọng, cho nên ta lựa chọn nghe theo ông ấy. Có lẽ quyết định đó đối với haichúng ta đều quá ngu xuẩn, ông ấy mất đi rất nhiều thứ khi để ta thoát, còn tathì lại bị chính bè lũ của mình truy sát khi đem giấu bản đồ. Trong cuộc truysát đó, ta bị trọng thương, và đó cũng chính là khi phụ thân của các con tìm thấyta. Ta vốn nghĩ mình có thể sống một cuộc sống mới, yên bình hơn, thanh thảnhơn ở Geunbunya
- Nếu thậtsự là như thế, vậy tại sao phải nói dối? Nếu thật sự xem Geunbunya là nơi dừngchân, vì sao vẫn không tin tưởng những người ở đó, vì sao không tin tưởng convà Yunho, vì sao không đối diện với chúng con bằng bộ mặt thật của người? –Jaejoong tức giận rống lên. Cậu thật sự không hiểu, nếu ông không còn là mộtgián điệp, vì sao vẫn còn muốn sống trong một lớp vỏ bọc chứ. Nhưng điều khiếncậu tức giận hơn hết, đó là lòng tin mà mình đặt ở sư phụ, lòng tin của mọi ngườiở Geunbunya đối với người, nhưng đổi lại, chẳng lẽ ngươi chưa từng tin tưởng bọnhọ?!
-Jaejoong, No Minwoo làm thế là có lý do của mình. – Choi Kangta lên tiếng thaycho No Minwoo trong khi người nam nhân bên cạnh đang khó xử bởi những câu hỏi dồndập đến từ Jaejoong. Ông biết, khi bọ họ gặp nhau, No Minwoo có thể sẽ gặp phảinhững tình huống rối rắm như thế này, nhưng ông vẫn muốn điều đó xảy ra. Bởivì, cho dù không có cuộc gặp gỡ này, thì đây cũng là những câu hỏi luôn khiến NoMinwoo ray rứt dù y không nói ra. Y luôn làm ra vẻ đanh đá, mạnh mẽ, đẻ bảo vệbản thân khỏi thương tổn, một bản năng của một người từng là gián điệp và phảichứng kiến quá nhiều mặt trái của cuộc sống. Bất luậnông làm gì, cũng không thểbù đắp khiếm khuyệt đó trong tính cách của No Minwoo. Nhưng lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau sự kiện thanh lý nhóm gián điệptừ Bắc quốc, khi No Minwoo rời đi Geunbunya, ông đã nhận thấy trong mắt y mộtthay đổi nhỏ nhoi, sự ấm áp khi nói về những con người nơiđó, và ông biết, điềumà ông không thể làm được cho No Minwoo thì những đứa trẻ như Jaejoong và Yunhođã vô tình thành công. Chính vì thế, ông muốn No Minwoo có thể một lần nữa nhìnnhận bọn họ, bởi vì, hơn ai hết, ông luôn âm thầm hi vọng được nhìn thấy nụ cườithật sự của người nam nhân này.
Yunhocũng cầm chặt lấy tay Jaejoong bảo cậu bình tĩnh lại. Hắn cũng rất kinh ngạc vàbất đồng về hành động của sư phụ, nhưng lý trí nói cho hắn sư phụ sẽ giải thíchtất cả một cách thỏa đáng.
- Ta chedấu thân phận của mình, bời vì ta biết, Bắc Vương sẽ cho người tìm kiếm ta. Trướckhi nhóm gián điệp bị thanh trừ, đã có một tên quay về Bắc Quốc để báo tìnhhình của bọn ta ở đây. Ta sống từng ngày cầu mong rằng mình sẽ không bao giờ phảinghe bất cứ tin giừ về những mỏ quặng đó nữa, nhưng chuyện gì đến cuối cùngcũng phải đến. Một ngày kia, Choi Kangta báo với ta một trong những mỏ quặngnguy hiểm đó có dấu hiệu bị khai thác. Đó cũng chính là lý do ta đã không từ màbiệt, rời khỏi Geunbunya, ta cần phải cùng Choi Kangta ngăn chặn bất cứ kẻ nàođến gần những mỏ quặng đó. Nhưng điều ta không ngờ chính là khi ta đi, lại có kẻđến phá rối Geunbunya thôn. Theo những gì mà Siwon miêu tả, ta đoán rất có khảnăng là kẻ họ Lee đó đang cố gắng khai thác mỏ quặng…Geunbunya là một trong nhữngmỏ quặng trong bản vẽ...đáng lý ra ta phải bảo vệ nơi đó….Ta thật xin lỗi…
Yunho vàJaejoong phải nói là kinh hoàng khi nghe qua những lời của No Minwoo. Geunbunyacủa bọn họ là một mỏ quặng luôn bị rình rập? Những con người chân chất quanhnăm chỉ biết làm lụng ở Geunbunya đã luôn sống trong mối đe dọa của thứ mà bọnhọ không hề biết đến như vậy sao?
Jaejoongbỗng đứng lên, dáng người cậu lung lay như sắp đổ. Thấy vậy, Yunho vội vàng đỡlấy cậu:
-Jaejoong, ngươi không sao chứ? - hắn lo lằng hỏi
- Yunho,chúng ta hãy rời khỏi đây, tất cả ở đây đều chỉ là giả dối thôi có phải không?- cậu lẩm bẩm. Yunho nhăn mày lo lắng nhìn về phía No Minwoo trong khi y đaulòng nhìn tiểu đồ đệ của mình như một mảnh thủy tinh sắp vỡ tan. Y muốn đứnglên chạm vào cậu, an ủi cậu nhưng y không thể, y không có tư cách đó, kẻ gây ratất cả những chuyện này chính là y. Rốt cuộc, Choi Kangta là người lên tiếngphá vỡ cục diện khó xử.
- Siwon,con hãy đưa Yunho, Jaejoong và hài tử đây về phòng dành cho họ. Sau cả ngàynay, chắc bọn họ cũng đã mệt mỏi rồi.
- Vâng,phụ thân.
- Cám ơnChoi tiền bối đã suy nghĩ cho chúng tôi. – Yunho nói
- Khôngcó gì. Ta nghĩ các cậu cũng cần thời gian và không gian để suy nghĩ thấu đáo vềtất cả những chuyện này. Ta cũng như cậu, không hi vọng chúng ta sẽ làm ra mộtquyết định đáng tiếc.
- Vậy,Choi tiền bối, xin cáo từ. – Yunho hữu lễ nói. Hắn dìu lấy Jaejoong vẫn cònđang xúc động trong khi Dalja nắm tay Changmin, đi theo Siwon đến khu phòng đãđược chuẩn bị cho ba người bọn họ. Trước khi Jaejoong tiến vào căn phòng dànhriêng cho cậu, Dalja đã không kiềm được đau lòng mà muốn tiến lên an ủi cậu, thếnhưng hành động của nàng đã bị ngăn lại khi Siwon nắm lấy tay nàng và cho nàngmột cái lắc đầu ra hiệu. Y nghĩ, một khoảng thời gian tĩnh lặng là liều thuốn tốtnhất cho tất cả họ trong lúc này. Dù thật sự cảm thấy không yên lòng, nhưng làmột nữ nhi biết suy nghĩ, Dalja cũng không thể không đồng ý với Siwon, nên nàngchỉ có thể gằn lòng mà nhìn cánh cửa phòng khép lại sau lưng người nam nhân mànàng vẫn luôn hết mực quan tâm lo lắng.
- Cần gì thì cứ nói. – Siwon nói trước khi đóng cửa rời khỏi phòng và nhận được cái gậtđầu của Yunho. Y cũng đang chờ xem tẩt cả chuyện này rồi sẽ kết thúc như thếnào, lựa chọn của phụ thân năm xưa rốt cuộc là đúng hay sai.
Mặttrời dần xuống núi, cả gia trạch bị bao phủ trong màu ráng chiều buồn bã. Tất cảđều lâm vào những suy tư lo lắng của riêng mình. CHƯƠNG XV
Nhìn lạilần nữa Changmin đang ngủ say trên chiếc giường gỗ rộng lớn, Yunho cẩn thậnkhép lại cánh cửa phòng một cách nhẹ nhàng. Nhìn một vòng hoa viên trong bóngđêm, đôi mắt đầy suy tư của hắn bắt gặp một thân ảnh ngồi lặng lẽ trên mái nhà,làn gió đêm se lạnh thỉnh thoảng thổi qua khiến mái tóc và quần áo trên người cậukhẽ lay động nhìn mới cô quạnh và buồn bã làm sao. Với một cú phóng người,Yunho đã vô thanh vô tức đáp xuống bên cạnh Jaejoong. Hắn lẳng lặng ngồi xuống,không ai trong bọn họ lên tiếng cho đến một lúc lâu sau, khi Jaejoong tự nguyệnbày tỏ suy nghĩ của chính mình:
- Sư phụ…takhông biết bản thân hiện tại nên đối mặt với người như thế nào nữa.
- Vìsao? Ngươi để ý đến thân phận ban đầu của sư phụ ư?
- Không.
- Hay làquá khứ của sư phụ?
- Cũngkhôgn hẳn là vậy. Việc sư phụ từng là ai không quan trọng, ta chỉ cần biết sưphụ hiện tại là người như thế nào mà thôi. Nhưng có một khúc mắc mà ta mãi vẫnkhông thể giải tỏa được, đó là vì sao sư phụ lại giấu diếm chúng ta về thân phậncủa người, về diện mạo của người, về trách nhiệm mà người đang phải mang trênvai. Nếu người đã xem Geunbunya là cuộc sống của mình, nếu người xem chúng talà gia đình, là đệ tử của người, không phải là người nên có lòng tin vào chúngta hay sao? Khoảng khắc đó, khi nhận ra là sư phụ đã giấu diếm chúng ta biếtbao năm qua, người có biết ta cảm thấy như thế nào hay không?
- Ta hiểuchứ - Yunho đáp lại trong ánh mắt kinh ngạc của Jaejoong khi cậu quay sang nhìnhắn – cảm giác thất vọng, thất vọng khi niềm tin của mình bị xem thường, phảikhông?
Jaejoongkhẽ gật đầu. Cậu lại ngẩng đầu nhìn lên bẩu trời đểm đầy sao yên ả, như thể hivọng rằng cậu có thể tìm thấy câu trả lời đâu đó giữa những vì sao ấy.
- Ban đầuta cũng không sao hiểu được điều đó, nhưng khi đặt mình vào vị trí của sư phụthì câu trả lời bống trở nên quá rõ ràng.
- Đặtmình vào vị trí của sư phụ sao?
- Đúng vậy.Thử nghĩ mà xem, Jaejoong, khi ngươi có một bí mật, mà một phần của bí mật đóchính là việc mạng sống của ngươi đang bị đe dọa, liệu người có muốn nói cho nhữngngười mà ngươi yêu thương nhất biết điều đó hay không?
Như lúchắn gặp lại cậu khi vừa đào trốn khỏi Geunbunya, hắn đã không hề có ý định choJaejoong biết về những gì đang diễn ra trong thôn, hắn không muốn làm cậu lo lắng,và hắn không muốn cậu đưa chính mình vào nguy hiểm vì muốn cứu mọi người. Hắn từngnghĩ, trách nhiệm này, hãy chỉ đè trên vai hắn mà thôi.
Đúng vậy,cậu cũng có những bí mật, những bí mật trong quãng thời gian ở kinh thành mà cậuchưa bao giờ nhắc đến dù chỉ một chữ với cha mẹ, với Yunho, bời vì bí mật đó đầyrẫy nguy hiểm và ý nghĩ nó sẽ làm cho những người mà cậu yêu quý nhất đau lònghay thậm chí là bị đe dọa khi biết đến chúng khiến cậu không hể chịu đựng được.
Sư phụ đốivới bọn họ phải chăng cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
Từ khi gặplại nhau, lần đầu tiên Jaejoong cho Yunho một nụ cười ấm áp thật sự:
- Ta đãhiểu rồi. Cám ơn ngươi, Yunho – cậu vui mừng ôm chầm lấy hắn như khi cả hai cònở Geunbunya – nếu không có ngươi, có lẽ ta vẫn còn đang vướng bận về những suynghĩ ấu trĩ như thế này.
Sau mộtkhắc ngỡ ngàng, Yunho cũng vòng tay ôm lấy cậu. Hắn biết, mình không nên lợi dụnglúc Jaejoong đang xúc động, nhưng chỉ một chút thôi, vì từng giác quan trên cơthể hắn đang kêu gào được một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp và dịu dàng từchàng trai trước mặt. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Jaejoong.
- Chỉ cầnngươi không còn vướng bận nũa là tốt rồi.
- Cám ơnngươi – cậu nói, định thẳng người dậy nhưng không thể, bỗng nhiên cậu có thể cảmnhận rõ ràng nhiệt độ và sự mạnh mẽ đôi tay đang đặt trên lưng mình. – Ưm,Yunho, ngươi…ngươi có thể…tay ngươi…
- A, taxin lỗi – Yunho nói vội, chột dạ rút tay về
- Khôngsao – Jaejoong nói lí nhí, nếu không phải vì đêm tối, có lẽ giờ đây Yunho đãtrông thấy cả gương mặt đỏ như gấc chín của cậu. Jaejoong phải không ngừng kêugọi bản thân bình tĩnh lại, cậu thậm chí có thể cảm thấy ca gương mặt của mìnhđang nóng lên.
Bỗngnhiên Yunho đứng dậy
- Đêm đãkhuya rồi, nếu không còn phiền muộn gì, ta nghĩ ngươi cũng nên đi ngủ đi. Có lẽsư phụ rất mong chờ đáp án của ngươi vào ngày mai.
Nói rồiYunho nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi mái nhà, bước về hướng của phòng mình. Khi bàntay vừa chạm vào cửa phòng, hắn lại bị tiếng gọi của người phía sau làm cho khựnglại. Yunho thầm than thở, Jaejoong tuyệt đói không nên gọi hắn lại, cậu có biếthắn cần bao nhiêu quyết tâm để có thể dứt ra khỏi mong muốn được tiếp cận cậuhay không chứ!?
- Yunho,nếu như…ta chỉ nói là nếu như…ta cũng có một việc giấu ngươi thì ngươi sẽ thôngcảm cho ta như đối với sư phụ chứ?
- Việcđó còn tùy vào rất nhiều thứ. Chẳng hạn như vì sao ngươi làm vậy.
- Vậy…vậysao?
- Ngươicòn vấn đề gì muốn nói nữa không?
- Không,không có.
- Vậy,ngủ ngon.
- Ngươicũng thế.
Nóixong, Jaejoong lập tức đi về phòng mà không hề biết rằng Yunho vẫn nhìn theomình với ánh mắt đầy phức tạp cho đến khi bóng Jaejoong khuất hẳn sau cánh cửaphòng ngủ của cậu.
…………………………………….
Sáng sớmhôm sau, trong một căn phòng khác của gia trạch, tiếng đổ bể không ngừng vanglên cùng với tiếng van xin của một người đàn ông trung niên khiến cho tất cảtôi tớ khi đi ngang qua đều không nhịn được rùng mình một cái, chỉ hận mìnhkhông thể có một thân khinh công để có thể chớp mắt vượt qua khỏi căn phòng.
- NoMinwoo, ta xin đệ bình tĩnh một chút có được hay không?
- Bìnhtĩnh này, ta cho ngươi bình tĩnh - tử y nam tử mặt đầy sát khí vẫn không ngừngném tất cả những gì mà y có thể với tới về phía Choi Kangta trong ánh mắt hoảngsợ thất hồn lạc phách của Kim Dalja, vị tiểu thư từ nãy đến giờ vẫn được che chắn phía sau lungcủa một Choi Siwon vô cùng bình tính, nếu không nói trắng ra là có chút hả hêkhi người gặp họa – Tất cả đều là lỗi của người, nếu ngươi không ép ta, ta cũngkhông cần phải mặt đối mặt nói ra mọi chuyện với hai đồ nhi yêu quý của ta, bọnchúng cũng sẽ không cùng ta trở mặt.
- NoMinwoo, tin ta đi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà.
- Tinngươi? Chính vì ta tin tưởng ngươi cho nên mọi chuyện mới hỏng bét thế này đây.
- Đệ hãybình tĩnh, đợi đến ngày mai, ngày kia, nếu không thì ngày kia nữa….
- Rốt cuộclà ngày nào???
- Takhông biết, nhưng nhất định sẽ có ngày bọn họ hiểu….
-Ngươiđi chết đi – No Minwoo hét lên, vận sức khiêng lên chiếc bình hoa khổng lồ,cao gần bằng một người trưởng thành ở trong phòng, hoàn toàn không tương xứng vớithân hình thon dài của mình. Hai mắt như có lửa, y lăm le ném chiếc bình vềphía Choi Kangta. Cứ ngỡ rằng Choi đại nhân một thời lừng lẫy cứ thế mà chết dướisự tấn công của một chiếc lọ hoa, nhưng may thay, vào lúc này, những năm thángtuổi già của ông lại được cứu rỗi bởi sự xuất hiện của vị cứu tinh bất dắc dĩ.
Chỉ nghechiếc bình va chạm thịch một tiếng, cùng lúc đó là tiếng kêu rên của vị cứutinh xấu số khiến No Minwoo không khỏi gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, vộivàng kiềm tra cái trán đã đỏ rần lên của nạn nhân.
- Yunhoa, con không sao chứ?
-Sư phụ,người không phải lo, Yunho da mặt dày như vậy, một chiếc bình thì có nghĩa lýgì - tiếng nói trầm thấp mà nhẹ nhàng vang lên khiến No Minwoo ngay lập tứcquên mất một Yunho đáng thương còn đang ôm trán khóc than cho bắt đầu xui xẻo củamột ngày mới.
-Jaejoong, con…con mới gọi ta là gì? – No Minwoo không dám tin vào tai mình.
- Con gọingười là sư phụ. Có vấn đề gì sao? – Jaejoong giả vờ ngây ngô hỏi.
Ngay lậptức cậu cảm thấy một sức nặng bất chợt đổ ập lên mình, cơ thể bị siết chặt:
- Sao lạicó vấn đề cơ chứ. Ta vui mừng còn không kịp nữa là. – No Minwoo xúc động ôm lấytiểu đệ tử của mình, nhìn thẳng vào mắt Jaejoong, y bán tín bán nghi hỏi –Jaejoong, như vậy con đồng ý tha thứ cho sư phụ rồi sao?
- Không– Jaejoong trả lời, trong chớp mắt biều tình của No Minwoo ngưng đọng, sau đóchuyển sang sầu thảm. Thấy vậy cậu không khỏi mìm cười – trừ phi ngài đồng ý vớicon một chuyện.
- Làchuyện gì?
- Sư phụ- Jaejoong nghiêm túc nhìn vào mắt nam nhân đã từng dốc lòng dạy dỗ cậu – hãy hứavới con, sau này, dù có chuyện gì xảy ra, không cần biết có khó khăn, nguy hiểmnhư thế nào, xin đừng giấu diếm chúng con nữa. Con biết những điều người làm đềuvì muốn tốt cho con và Yunho, nhưng người có biết chính sự che dấu đó đã khiếnchúng con phải trải qua cảm giác bị tổn thương vì chúng con đã không thể là chỗdựa cho người như người đã là chỗ dựa cho chúng con. Cho nên, sư phụ, sau này,xin hãy đặt niềm tin của người vào chúng con, có được hay không?
-Joongie… - Giọng nói của No Minwoo run run – ta….
- Sư phụ?– Yunho cũng bỏ qua cái trán sung đỏ của mình mà lên tiếng hỏi, cũng nhưJaejoong, hắn thật sự mong chờ một tiếng đồng ý của sư phụ.
Trongánh mắt trông mong thành khẩn của hai người, lần đầu tiền trong suốt bao quenbiết, Choi Kangta chứng kiến No Minwoo rơi lệ, những giọt nước mắt trong suốtnhỏ nhoi, không quá mãnh liệt nhưng lại có thể thuyết minh hết thẩy nỗi xúc độngcủa y vào lúc này.
NoMinwoo khẽ gật đầu, và trước mắt y chính là nụ cười của hai đồ đệ, vui mừng vàmãn nguyện, như những ngày tháng của hơn 10 năm trước đây. Để ăn mừng cho cuộcđoàn tụ này, Choi Kangta đã phá lệ bỏ ra một số tiền lớn đề bao hẳn chiếc thuyềnhoa lệ nhất vùng duyên hải nơi đây trong một ngày để mọi người được tận hưởnglàn gió biển man mát trong khi cùng dùng những bữa ăn đặc sắc do chính tay vịtrù sư nổi tiếng nhất vùng đông hải. Nhưng trớ trêu thay, hôm đó là ngày màChoi Kangta chính thức ‘được’ trải nghiệm cảm giác của một kẻ bị bỏ rơi. Trongmắt No Minwoo gần như chỉ có Yunho và Jaejoong khiến ông chỉ còn biết mếu máonhìn ba sư trò đang như đang được bao phủ trong một vòng kết giới mà ông khôngthể xâm nhập. Đúng lúc này, bàn tay ông bỗng có cảm giác man mát mềm mại, làChangmin đang dùng đôi bàn tay mủm mỉm của mình vỗ vỗ gọi ông:
- Choigia gia, con muốn món mứt hạt sen. – Changmin vừa nói vừa nhìn về chiếc dĩa mứtmột cách thèm muốn và ai oán, sao chiếc dĩa đó lại nàm tận bên kia chiếc bànnhư vậy.
Choi Kangtacưng chiều với tay bốc cho cậu bé một nắm mứt hạt sen, nhìn nó mĩ mãn thưởng thứctừng hạt một, những hạt đường trắng mịn từ mứt dính quanh miệng làm cho cậu bécàng có vẻ đáng yêu hơn. Lúc này, mong muốn có một đứa cháu để bế bồng trongông càng mãnh liệt. Nếu không có đứa trẻ này, Choi Kangta không biết mình sẽ phảichịu đựng một ngày vắng vẻ thê thảm đến mức nào nữa.
Sau mộtngày du thuyền đầy thú vị, đối với một số người nhưng là cũng là tra tấn đối vớimột người nào đó, bọn họ lại quay về Choi gia trang. No Minwoo cứ nấn ná khôngmuốn nói lời tạm biệt, thật ra thì y còn có ý muốn ngủ cùng với Jaejoong vàYunho để có thể tâm sự thêm cho thỏa thích, nhưng khi nhận thấy cái nhìn ai oánđáng thương của Choi Kangta, y đành ỉu xìu trở về phòng mình, trước khi đi cònkhông quên diễn một màn thầy trò lưu luyến hết cả buổi tối. Jaejoong và Yunho mỉmcười lắc đầu nhìn vị sư phụ kính yêu của mình, dù không nói ra, nhưng cả haingười bọn họ đều nhận thấy rằng, No Minwoo đã thay đổi, không phải trong cáicách mà y quan tâm bọn họ mà là trong cách y hành xử với bọn họ cũng như nhữngngười xung quanh. Khác với mười năm trước, giờ đây có một cái gì đó thoải máihơn, tươi mát hơn xung quanh người trung niên nam nhân này.Yunho vừa cười vừanói với Jaejoong khi thấy No Minwoo lại cằn nhằn càu nhàu điều gì đó với Choi Kangta,thỉnh thoảng còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
- Ngươixem, sư phụ thật là…. - lời nói vửa ra đến miệng đã dừng lại khi Yunho quay lưnglại và thấy Dalja đang ôm chầm lấy Jaejoong.
- Muộithật vui khi thấy huynh có thể làm hòa với No tiền bối. Lúc Siwon huynh và Choibá bá nói để cho No tiềnbối ra mặt, muội cứ lo lắng mãi – Dalja nói.
Jaejoongmỉm cười, ngượng ngịu vỗ vỗ vai nàng một chút:
- Cảm ơnmuội đã quan tâm. – Khóe mắt liếc thấy Yunho đang đăm đăm nhìn hai người,Jaejoong lại càng bối rối – À, uhm, khuya rồi, muội không về nghỉ sớm sao?
- A,không có a. Muội còn muốn nói chuyện riêng với huynh mà.
Răng rắc- tiếng thứ gì đó bị gãy rõ ràng vang lên. Nhưng Dalja vẫn mặt không đổi sắc, chỉlà làm ra vẻ tiếc nuối và hoảng hốt nói:
- Ấy chết,suýt chút nữa thì muội quên mất. Muội có việc cần phải làm. Thôi, muội phải đivề trước đây. Chúc huynh ngủ ngon.
Jaejoongbị thay đổi nhanh chóng của nàng làm cho choáng váng, chưa kịp hiểu gì, chỉ thấybóng lưng Dalja rất nhanh thì đã khuất sau vòm cửa. Quay người định vào phòng,cậu lại lần thứ hai trong một đêm giật mình khi bị bóng người sừng sững củaYunho chắn đường. Trước mặt cậu là một Yunho có vẻ vô cùng bực tức khi hai hànglông mày lưỡi mác kiên nghị của hằn gần như nhíu lại cùng một chỗ. Hắn không đầukhông đuôi hỏi với một giọng trầm thấp:
- Haingười thân thiết lắm sao?
- Hả? –Jaejoong mờ mịt không hiểu hắn đang muốn nói đến chuyện gì
- Ngươivà Dalja tiểu thư trông có vẻ rất thân thiết. – Yunho nhắc lại lần nữa, haihàng lông mày cành nhíu chặt hơn trước, việc phải lặp lại suy đoán này rõ rànglàm hắn cảm thấy rất phiền lòng
- A, cóthể nói là vậy – Jaejoong tự nhiên nói mà không để ý thấy ngọn lửa cậu vừa vôtình nhen nhóm lên trong mắt Yunho – Khi ta chân ướt chân ráo đến kinh thành,Kim gia, mà đặc biệt là Dalja đã hướng dẫn ta rất nhiều thứ. Ta thật cảm kích bọnhọ, và xem Dalja như là thân muội muội của mình vậy.
- Chỉ thếthôi sao? – Yunho có loại cảm giác nhẹ nhõm.
- Về cănbản là như vậy.
- Cái gìmà gọi là về căn bản là như vậy?
Yunhonao núng hỏi, vô tình, giọng nói có hơi lên cao một chút, nhưng điều này cũng đủđẻ khiến cho Jaejoong có loại cảm giác bị người khai thác bí mật, nhất thời cóchút chột dạ mà giọng nói cũng thêm phần sắc bén.
- Ngươihỏi nhiều như vậy để làm gì. Chuyện dù sao cũng không liên quan đến ngươi.
- Sao lạikhông liên quan. Ta là…
- Thếnào? – Jaejoong nhếch miệng, giọng nói mang theo chút mỉa mai dành cho Yunhonhưng cũng không giấu được chua xót – Ngươi không định lấy lý do chúng ta là bằnghữu ra để mà nói nữa đấy chứ. Ta nói cho ngươi biết, dù là bằng hữu, cũng khôngcó nghĩa vụ phải khai báo tất cả cho người khác biết cả, hơn nữa, ta từ lâukhông xem ngươi là bằng hữu. - Cậu xem hắn còn hơn cả một người bạn, nếu hắn sớmnhận ra điều đó, có lẽ hiện giờ mọi chuyện đã khác. Nhưng đáng tiếc, đó mãi mãichỉ là giấc mơ mà thôi, một giấc mơ mà cậu đã quá mệt mỏi để đeo đuổi, hôm naycũng nên chấm dứt.
Nhưngkhông như Jaejoong dự kiến, Yunho lại nhanh chóng đưa ra một lý do khiến cả cậucũng phải giật mình hoảng hốt.
- Không.Lần này ta muốn hỏi ngươi với tư cách là tình nhân.
Khi ngheđược hai chữ “tình nhân” này, Jaejoong bất tri bất giác cảm thấy một trận rùngmình chạy dọc theo tủy sống, từ thắt lưng lên đến ót, khiến cho cậu không khỏingây ngốc bất động trong vài giây mới thành công mở miệng nghi vấn:
- Tìnhnhân? Sao lại…từ khi nào…như thế nào…. – Jaejoong chưa bao giờ cảm thấy đầu ócrối loạn như hiện tại, không thể nào hình thành một câu nói hoàn chỉnh.
Nói đếnđây, Yunho cũng bắt đầu cảm thấy có chút kì quái, sau khi chuyện đêm đó phátsinh, Jaejoong cũng không hề nhắc gì đến, tất cả là dựa vào trí nhớ mơ hồ của hắntrong khi bị độc phát để đi đến khẳng định, chẳng lẽ, Jaejoong không muốn nhìnnhận chuyện đã xảy ra. Nhưng cho dù vậy, hẳn là cũng nên một lần nói rõ vớinhau mới phải. Với suy nghĩ đó, Yunho lại lần nữa lấy lại tinh thần, tiếp tụctrả lời một cách chắc nịch:
- Cáiđêm mà ta bị trúng độc của họ Park, trong lúc thần trí không rõ, ta đã mạo phạmđến ngươi. Tuy là ta mạo phạm ngươi trước, ta cũng không biết ngươi đối vớichuyện chúng ta phát sinh quan hệ suy nghĩ như thế nào, nhưng ta vẫn nghĩ mìnhnên chịu trách nhiệm với ngươi. Vì vậy, chuyện của ngươi đương nhiên cũng làchuyện của ta.
- Khoanđã. Ngươi từ từ một chút. Ngươi nói ngươi mạo phạm ta, chúng ta lại phát sinhquan hệ? Làm sao ngươi có thể khẳng định như vậy chứ?
- Đúng vậya. Sáng hôm sau ngươi đi đứng có vẻ rất chật vật, quần áo thì bất chỉnh, ta hỏingươi ngươi lại ngượng ngùng không nói, tất cả không phải đã quá rõ ràng sao?
Đến lúcnày, Jaejoong không thể nhịn được mà bật cười, một nụ cười chân thật hiếm hoimà cậu hướng về phía Yunho. Nếu như là bình thường thì hắn sẽ cảm thấy rất sungsứơng khi hưởng thụ nụ cười thuần khiết tươi sáng ấy, nhưng hiện giờ, nụ cườiđó thấy thế nào cũng chính là đang châm chọc hắn.
- Ngươi cười gì chứ?
- Yunhoà Yunho, ta quen ngươi từ bé cũng không biết ngươi có trí tưởng tượng siêu phàmđến vậy. Quả thật là lúc đó ngươi đầu óc mơ hồ, ta muốn giúp ngươi cũng có chútchật vật, cho nên quần áo mới xốc xếch mà thôi, mọi việc cũng không như ngươinghĩ đâu.
Yunho cóchút kinh ngạc, nói năng không còn khí thế như lúc đầu:
- Vậyngươi giải thích bộ dạng hư thoát của mình vào sáng hôm sau là như thế nào?
- Vì tagiúp ngươi giải độc a. Nếu không ngươi nghĩ chất độc trong người ngươi như thếnào mà hết a!
Lúc nàyYunho mới chợt nhớ đến một vấn đề mà hắn vốn nên đặt câu hỏi từ rất lâu rồi. Làmột nam nhân từng trải qua nhiều mưu mô chước quỷ của Lee Soman, hơn nữa lại làngười trực tiếp chịu đựng độc tố, hắn có thể khẳng định thừ mà Yoochun dùng thủđoạn đưa vào người mình hẳn là một loại cực độc. Kịch độc như vậy không phảinói muốn là có thể dễ dàng mà hóa giải. Hắn quả thật từng suy ngẫm về phươngcách mà Jaejoong đã sử dụng, nhưng sau đó, do có quá nhiều việc xảy đến, hắncũng không còn nhiều bận tâm nữa. Nói cũng đã nói đến đây, hẳn là nên tiện thểlàm rõ một chút.
- Nếu đãvậy, ngươi hẳn là có thể nói cho ta biết ngươi đã thanh trừ độc tố trong cơ thểta như thế nào chứ?
- Tadung nội lực của chính mình để giúp ngươi.
- Dùng nộtlực? Như thế nào?
Jaejoongkhông muốn nói cho Yunho biết cậu đã vì hắn mà dùng cơ thể của chính mình là bểchứa độc tố, sao đó lại mất không ít khí lực dùng âm khí trong người ức chế độcchất. Tuy rằng không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng với tốc độ đào thải chậmchạp, độc chất còn tồn đọng trong cơ thể vẫn hành hạ thân xác và tinh thần cậutrong một khoảng thời gian ngắn sau đó. Chỉ là, cậu vẫn luôn im lặng cắm răngnhẫn nhịn không để cho Yunho nhận ra, bởi vì cậu biết với tính cách của mình, hắnsẽ không thôi tự trách bản thân một khi biết được sự thật. Nghĩ vậy, Jaejoong lầnnữa hạ quyết tâm giữ mọi việc đã xảy ra như một bí mật cho riêng mình, cậu mấttự nhiên lấp liếm:
- Mộtchút tiểu tiết mà thôi, khi khác nói cũng được. Đi ra ngoài cả ngày, ta có chútmệt, muốn đi nghỉ sớm một chút.
Jaejoongvội vã xoay người hướng vào phòng, cậu không muốn phải đối mặt với những thắc mắccủa Yunho thêm một khắc nào nữa, càng đối mặt sẽ chỉ càng làm cho cậu khó xử thêmmà thôi. Nhưng Yunho nào có thể để cậu chạy trốn một cách dễ dàng như thế, bướcđầu tiên chưa bước ra, cả người cậu đã bị một lực lượng mạnh mẽ kéo trở lại.
-Jaejoong, ngươi đang giấu diếm điều gì có phải không?
- Không– Jaejoong liếc mắt xung quanh hi vọng tìm thấy bóng dáng của một người nào đó,dù là bất kì người nào cũng đủ để làm lý do cho cậu thoát khỏi tình cảnh khó xửnày – Có thể để khi khác…
- Hay làviệc đó thật sự xảy ra giữa chúng ta? – Yunho nói khích
- Không,không phải.
- Vậy sựthật là như thế nào?
Bị Yunhogặn hỏi, Jaejoong quẫn quá thành giận, lên giọng đáp:
- Nhữnggì ta nói đều là sự thật. Chẳng qua là ngươi không muốn tin mà thôi.
- Có thểnhững điều ngươi nói là sự thật, nhưng đó không phải là toàn bộ. Như vậy thì cókhác gì nói dối đâu chứ?
- Nếu thậtlà như vậy thì những gì ta nói với ngươi có quan trọng gì đâu chứ?
Yunhocũng bị sự bướng bỉnh của Jaejoong chọc cho nóng nảy:
- Sao lạikhông quan trọng?
- Quantrọng? Quan trọng ở điểm nào? Nếu là giữa chúng ta phát sinh quan hệ gì đó,ngươi sẽ để ý ta hơn một chút, nếu là cái gì cũng không có phát sinh, như vậy,ngươi có thể mặc kệ ta muốn thân mật với người nào cũng được chứ gì? – Jaejoongvừa tức giận vừa uất ức nói. Cậu đã chịu đủ, con người này sao có thể tự chomình cái quyền chen chân vào cuộc sống của cậu chứ, cái quyền đó đã bị chính bảnthân hắn truất bỏ cái ngày mà hắn nói với cậu rằng cậu không có chút dính dánggì đến chuyện hắn yêu ai, cưới ai. Hắn có biết lúc nghe những câu nói đó, cậu cảmthấy đau lòng như thế nào hay không. Dù rằng từ khi cả hai trưởng thành, hắn vàcậu cũng không còn hòa hảo ở chung như ngày thơ bé nữa, nhưng cậu vẫn nuôi hi vọngmột sợi tơ mỏng manh vẫn có thể đủ sức níu kéo khoảng cách giữa hai người.Chính câu nói đó là một chiếc kéo sắc bén vô tình cắt đứt sợi tơ mà cậu cố gắnggìn giữ.
-Jaejoong…ngươi hiểu sai… - Tuy rằng bản thân đang nóng lòng, nhưng Yunho cũngchưa đánh mất lí trí đến mức không nhận ra sự thay đổi trong thái độ củaJaejoong. Ánh mắt đó, đôi bàn tay đang siết chặt đó, và nhất là giọng điệu đókhiến cho hắn cảm thấy bản thân đang bị buộc tội. Hắn giận dữ vì bị chất vấn, lạiđau lòng khi nhìn thấy người mình quan tâm có vẻ tổn thương như vậy, nhất thờilời định nói ra khỏi miệng cũng không cánh mà bay.
- Ta hiểusai? Vậy ngươi thử nói xem, rốt cuộc là có gì quan trọng chứ? Ngươi nói a!
Nói? Nóigì bây giờ? Rốt cuộc là vì sao mà quan trọng, chính hắn cũng không thể nói rõ,hắn chỉ biết, cảm giác của hắn không như những gì Jaejoong đang nghĩ. Trong lúcthất thần, bàn tay của Yunho chợt buông lỏng. Jaejoong giật mạnh tay mình ra khỏinắm tay của hắn:
- Takhông cần ngươi như vậy trông nom chuyện của ta.
Nói rồi,Jaejoong nhanh như chớp biến mất sau cánh cửa phòng ngủ. Khi Yunho hoàn hồn thìbóng người cũng đã không còn, hắn chỉ đành thở dài, trở vào căn phòng của chínhmình. Dù sao, chính hắn cũng cần thời gian suy nghĩ, sắp xếp, làm rõ tâm tình củamình trước khi có thể nói điều gì đó với Jaejoong. Cho đến lúc đó, có lẽ bây giờmột khoảng không riêng là điều cần thiết nhất cho cả hai.
Lúc bâygiờ, Yunho không biết rằng, thời gian cũng sẽ không ưu ái hắn.
CHƯƠNG XVI
Sáng hômsau, Yunho theo thói quen đến phiến rừng phía sau Choi gia trang luyện võ. Ánhnắng sớm xuyên qua kẽ lá tạo thành những tia sáng lấp lánh phản chiếu khắp nơi,những chiếc lá cây vô tình bị luồng khí công mạnh mẽ đả rụng, xoay theo mộtvòng trôn ốc duyên dáng trước khi vô thanh vô tức đáp xuống nền đất. Thu lại hỏakhí, Yunho thanh tỉnh nghĩ về cuộc đối thoại tối hôm qua, vẫn cố gắng tìm kiếmcho mình một lời giải đáp thích hợp. Hắn biết bản thân mình không hề có suynghĩ như những gì Jaejoong đã nói, cho dù giữa cậu và hắn có hay không từngphát sinh ra chuyện đó, hắn vẫn sẽ quan tâm đến cậu, đó không đơn giản chỉ làtrách nhiệm, nhưng nếu thế thì cảm giác đó là gì? Nếu là trước đây hắn đã nói rằngnhững gì mằ hắn làm đều đến từ suy nghĩ của một người bạn, nhưng không phải làbây giờ. Hơn ai hết, Yunho nhận thức được rằng, những cảm xúc bên trong mìnhđang thay đổi. Bỗng nhiên, Yunho bị kéo ra khỏi dòng suy tư, thần kinh của hắntrở nên cẳng thẳng bởi âm thanh mà hắn nghe thấy, đó chính là tiếng thở, hơn nữacòn là tiếng thở dốc, mang theo sợ hãi, báo hiệu cho một nguy hiểm đang đến gần.Hỏa khí lại lần nữa tụ tập nơi lòng bàn tay trái, sẵn sàng tấn công kẻ sắp xuấthiện, nhưng ngay lập tức thu lại khi hắn nhận ra người đến là ai. Dalja mangtheo một thân quần áo chật vật, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, tay chân lại lấmlem bùn vì nhiều lần vấp ngã, cơ thể nhu nhược đang kêu gào được nghỉ ngơi,nhưng nàng không thể cho phép mình dừng lại bởi vì nàng có một nhiệm vụ quan trọnghơn cần phải thực hiện. Chỉ đến khi xác định được người đang đứng trước mặtmình là Yunho, thần kinh đang buộc chặt của nàng mới buông lỏng phần nào, cơ thểthoát lực không chịu sự chi phối của lí trí nữa mà ngồi sụp xuống nền đất. Tiếnlên đỡ lấy nàng, Yunho không giấu được sự lo lắng trong thanh âm, hỏi:
- Kim tiểuthư không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?
-Yun…Yunho huynh, Choi…Choi gia trang…bị tấn công…mọi người đang rất khó qua…
Không kịpđể Dalja nói hết, hắn đỡ lấy nàng, trong chớp mắt thi triển khinh công chạy vềđến trước cổng lớn của Choi gia trang. Hiện ra trước mắt hắn là một cảnh tượngtàn khốc và dữ dội, cả gia trang chìm trong biển lửa, tiếng khóc thương, tiếngkêu cứu vang vọng khắp nơi, bên trong biển lửa còn có thể thấy một vài thân ảnhđang giằng co với những hắc y nhân thị huyết lãnh khốc.
Cuốicùng ngày mà bọn họ lo lắng đã đến – Lee Soman lại một lần nữa ra tay, chỉ cóđiều, đối tượng hiện tại không là bản thân hắn mà là cả một gia trang với baonhiêu sinh mạng vô tội.
Nhữngngười dân tốt bụng nơi đây vốn rất muốn giúp dập tắt ngọn lửa hung mãnh, nhưnge ngại những hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện cho nên chỉ có thể cắn rangđứng nhìn, đề phòng ngọn lửa vô tình lan sang nơi ở của bọn họ. Đặt Dalja xuốngmột nơi an toàn, Yunho muốn xông vào giải cứu mọi người, nhưng đúng lúc này, mộtchiếc bóng trắng với nội lực không nhỏ lướt qua ngăn cản hắn tiến bước, dùng đầungón chân để nghĩ cũng có thể biết được người đến là ai.
- ParkYoochun, có bản lĩnh thì ra đây mà đối mặt với ta. – Yunho lớn tiếng nói
Đáp lạihắn là một giọng cười mỉa mai đầy khinh thường. Sau đó chỉ thấy Kim Dalja mấpmáy môi nhưng không thể lên tiếng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn theo bóng lưng củaYunho. Trước mặt nàng là một nam nhân bạch y, tay áo dài viền xanh phiêu đãngtrong gió thanh thoát nói không nên lời. Nếu so với nét cương nghị của Yunhohay Siwon, từng nét trên gương mặt của người nam nhân này có vẻ mỏng manh hơn,như điều đó cũng không thể làm mờ đi uy lực thật sự của gã. Gã nhìn nàng, đặttay lên môi ý bảo nàng im lặng, một động tác mà một người thường dùng để vui đừa,nay xuất phát từ gã lại khiến nàng không khỏi sợ run một cái. Như cảm nhận đượcbất thường phía sau, Yunho lập tức xoay người lại, đồng thời cũng không quênnâng cao cảnh giác. Quả nhiên, chuẩn bị nghênh tiếp trực diện với hắn là hàngloạt những phi tiêu bén nhọt đang vùn vụt lao đi lần lượt nhằm vào những điểmchí mạng. Hành động tấn công này của Park Yoochun không nghi ngờ gì chính là lửacháy đổ thêm dầu, khiến cho sự lo lắng và tức giận của Yunho càng bùng lên dữ dội,nhưng cũng chính điều này đã dẫn đến sai lầm khi hắn như điên cuồng không ngừngtấn công về phía gã, hắn đã không nhớ rằng Dalja vẫn còn ở rất gần đó cho đếnkhi hắn nghe thấy nàng hét lên một cách đầy tuyệt vọng, bàn tay hắn chỉ còncách gương mặt thiếu nữ chưa đầy một mét. Vội vàng rút lại chưởng lực, chân khívốn cuồn cuộn bên trong muốn ra mà không được, một hồi náo loạn, khiến choYunho lảo đảo, cúi cùng vẫn là khống chế không tốt phun ra một búng máu đỏ tươiđến chói mắt. Park Yoochun vui vẻ trên sự đau khổ của người khác, cười to:
- Thếnào? Lần đầu tiên tự mình nếm qua hỏa diễm chưởng, tư vị không tồi chứ?
Dùng tayáo lau đi vết máu bên khóe môi, Yunho không khỏi căm hận nói:
- Tiểunhân bỉ ổi!
- Đa tạđại nhân quá khen – Park Yoochun vẫn không cảm thấy nhục hơi hơi khom người ravẻ cảm tạ.
Đùa sao,chỉ cần trận này có thể báo cáo với Lee Soman là mình đã giết được Yunho, mụcđích cuối cùng cũng sẽ đạt đến, một câu mắng này còn làm khó dễ được gã hay saochứ. Chưa để cho Yunho có thời gian lau đi vết máu bên khóe môi, Park Yoochun lạitiếp tục tận dụng lợi thế về tốc độ đưa ra những đòn tấn công hiểm hóc từ tứphía, khiến Yunho phải chật vật lắm mới có thẻ tìm đường cho Dalja chạy thoátkhỏi vòng vây huyền ảo này, vừa quay người lại chính là một chưởng lực không thểxem thường trực tiến chính mình:
- Bạch HồngChưởng Lực!!!!
Chưởng lựctưởng chừng như đã có thể kết liễu Yunho không ngờ trong chớp mắt chạm phải mộtluông nhiệt khí màu tía, chỉ nghe ầm vang một tiếng, vùng đất xung quanh gầnnhư bị san phẳng. Park Yoochun kinh sợ nhìn về phía nam nhân trước mặt thì thấytoàn bột thân thể hắn như đang chìm trong một ngọn lửa màu tím đầy uy vũ khiếngã bỗng chốc trở nên do dự, sự tự tin nhàn nhã lúc nãy cũng biến mất không cònchút bóng dáng. Nhưng chỉ có bản thân Yunho mới biết rằng, lần sử dụng nội cônghộ thể này đã đặt một áp lực rất lớn lên cơ thể vốn đã bị trọng thương của bảnthân, hắn có thể cảm thấy từng li từng tấc trên cơ thể đang nhức nhối kêu gào,đầu chi thì lại trở nên tê tái như bị ngọn lửa cắn nuốt.. Quả nhiên, Vô Tương HộThể mà hắn đang luyện vẫn còn có khuyết điểm, chưa thể sử dụng. Cứ tưởng đây đãlà điều tệ nhất trong ngày hôm nay, nhưng không phải vậy. Ngay lúc Yunho địnhliều mình tung ra đòn sát thủ, một tiếng trẻ nhỏ vô cùng quen thuộc vang lênbên tai.
- Phụthân! Cứu con!
-Minnie!
Yunho mởto mắt nhìn thấy Changmin bé nhỏ gương mặt đỏ bừng thấm đầy nước mắt đang khôngngừng dãy dụa mong thoát khỏi đôi tay như gọng kiềm của một hắc y nhân vừa đápmình xuống bên cạnh Park Yoochun.
- Thủ lĩnh,người đã lấy đến.
Hài lòngchứng kiến vẻ hoảng sợ trong đôi mắt kiên định của Yunho, Park Yoochun hào sảngcho tên đàn em một lời khen tặng:
- Làm tốtlắm. Mau mang đến địa điểm tập kết đi.
- Vâng,thủ lĩnh. - Hắc y nhân lĩnh mệnh, ngay lập tức rời khỏi hiên trường.
Yunhoxoay người đuổi theo. Nhưng Park Yoochun là ai, cũng không phải một kẻ ngốc,làm sao có thể để hắn dễ dáng thực hiện nguyện vọng như vậy. Trong chớp mắt ngườiđã đứng chắn trước mặt Yunho. Yunho gầm lên:
- Tránhra - Luồng lửa màu tím xung quanh hắn càng bùng cháy dữ dội, chân tay đau nhứcnhư bị nghiền nát nhưng hắn không quan tâm, ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúcnày đó chính là phải cứu hài tử về bằng bất cứ giá nào.
Khôngnói đến tiếng thứ hai, hắn lập tức điều vân công lực đến hai tay, một phát chémra một vòng lửa bán nguyệt kinh diễm vô thường.
Cảm giáccủa Yoochun lúc này có thể nói chính là vừa sợ vừa mừng, sợ là vì uy lực kinhngười của đòn tấn công này, mừng là vì gã cả đời cũng không dám mơ đến có ngàysẽ được chứng kiến một trong những tuyệt chiêu đáng nể nhất của Hỏa Diễm Chưởng- Hỏa Đao Phần Thân. Nhưng dù có là tuyệt chiêu của Hỏa Diễm Chưởng thì đã saokhi chính người sử dụng không thể có đủ nội lực để phát huy tất cả uy lực củanó. Xem như để cho Yunho chút mặt mũi, hôm nay gã cũng nên dùng tuyệt kĩ củamình để mà ứng đối với một chiêu này mới phải lẽ. Nghĩ là làm, kẻ đứng ngoài chỉcó thể há to mồm kinh sợ chứng kiến một ngọn đao lửa hình bán nguyệt đầy uy vũchẳng mấy chốc bị sáu đường chưởng pháp hòa giải thành hư không.
- Đâylà… - Yunho thất thần chứng kiến sự cố gắng cuối cùng của mình bị dễ dàng đánhtan thành mây khói
- Xemnhư cho ngươi một cơ hội mở rộng tầm mắt – Thiên Sơn Lục Dương Chưởng.
- Chẳngtrách… - Yunho thất vọng hoàn toàn, những chữ sau đó cũng không thể nghe thấy,cứ như thể hắn đang nói cho chính mình.
Đứng trênđôi chân của kẻ thắng trận, Park Yoochun không nhanh không chậm, từng bước bướcvề phía Yunho, từ trên nhìn xuống đối thủ đang bị sự tuyệt vọng gặm nhắm:
- Yunho,chuyện đến ngày hôm nay cũng chỉ có thể trách chính ngươi mà thôi. Nếu ngay từđầu ngươi ngoan ngoãn ở lại Guenbunya, Lee Soman cũng sẽ không nổi điên mà muốntàn sát tất cả. Ngươi nhìn đi, cuối cùng ngươi được gì, hài tử của mình cũngkhông thể bảo vệ, còn những người kia – Park Yoochun chỉ tay về phía Choi giatrang đang chìm trong biển lửa - bọn họ cũng vì ngươi mà chết.
-Chẳng lẽ những gì ta làm đều là sai rồi sao?– Yunho thì thào
- Biếtlà tốt rồi. Nếu hôm nay ngươi chết đi, ta còn có thể cho vài người vô tội mộtcon đường sống. Nếu không cả cái thôn trang này cũng đừng hòng nhìn thấy ngàymai.
-Ta…Ngươi…Ta có thể chết, nhưng trước đó ngươi có thể hứa với ta một chuyện sao?
- Hử? –Park Yoochun thú vị nhướng mày nhìn Yunho – Ngươi nghĩ ngươi bây giờ còn có tưcách yêu cầu một lời hứa từ ta sao? Chậc, bất quá, nể tình ngươi vừa rồi cho tamột lần được thấy Hỏa Đao Phần Thân, ta sẽ nghe thử nguyện vọng cuối cùng củangươi – Park Yoochun giả vờ nhân nghĩa nói.
Lúc này,Yunho mang một đôi mắt mờ mịt nhưng điều đó cũng không thể bôi mờ tình yêu củamột người cha trong đôi mắt ấy:
- Ngươicó thể hứa rằng Minnie sẽ được an toàn chứ?
- Dĩnhiên. – Dù sao chính Lee Soman là người không muốn đứa bé đó chết, ParkYoochun thầm nghĩ.
Gã tiếnthêm một bước về phía Yunho, không biết từ khi nào, một lưỡi dao được lấy ra khỏitay áo. Đến khi gã bước đi, Dalja chỉ có thể mở mồm không phát ra tiếng, nghẹnngào nhìn cảnh Yunho ngực trái chảy máu không ngừng, thân hình bất động, ngã gụctrên mặt đất.
Bêntrong đám cháy, hơn hai chục hắc y nhân xấu số nằm bất động trên mặt đất với nhữngvết thương lớn nhỏ khác nhau, Siwon cùng Jaejoong đang giải quyết ba tên hắc ynhân cuối cùng ở cửa ra vào. Nhận thấy toàn bộ người của đối phương ở bên ngoàiđã rút đi, Choi Kangta mới hạ lệnh tất cả quay trở vào đại sảnh. Kéo nhẹ bứctranh thủy mặc treo trên tường, chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, theo sau đó, bức tườngtrước mặt lập tức dời sang một bên, để lộ mật đạo được thắp sắp với ánh lửa lelói từ vài ngọn đuốc, chứng tỏ nơi đây vẫn được thăm nom thường xuyên. Men theomất đạo, nhóm người của Choi Kangta nhanh chóng bước lên khỏi nột miệng giếng bịbỏ hoang cách gia trang một hai dặm về phía nam, rồi quay về tìm Kim Dalja.Trông thấy mọi người bình yên vô sự, Kim Dalja không nhịn được vui mừng, chạy đếnôm chầm lấy những người mà nàng quan tâm nhất, gương mặt vốn sắc sảo giờ đây vìxúc động mà có thêm vài phần cảm xúc, thu hút ánh nhìn của người khác. Không đợicho cảm xúc lắng xuống, Jaejoong đã lập tức hỏi nàng một câu khiến nụ cười trênmặt Dalja lập tức đông cứng:
- Yunhođâu rồi?
Cùng lúcđó, ở Geunbunya xa xôi, trong đại gia u ám của Lee Soman.
Lão giàbéo mập đang vô cùng hài lòng nắn bóp gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Changminđáng thương mặc cho tiểu hài tử không ngừng giãy dụa cầu cứu. Trong đại sảnhcòn có một thanh niên thanh nhã, vóc người tương đối, da dẻ có phần trắng trẻoso với một nam nhân. Thanh niên đau lòng nắm chặt tay người phụ nữ bên cạnh,người phụ nữ này không ai xa lạ chính là thê tử đã bỏ chạy theo tình nhân củaJung Yunho – Jaejin. Chứng kiến đứa con khóc hô đến không thở nổi trong bàn taycủa một kẻ xa lạ, nàng đau lòng không thôi, nôn nóng muốn tiến đến an ủi nó,giành lấy nó, một lần nữa cho nó sự an toàn mà nó xứng đáng nhận được từ mộtngười mẹ, nhưng nam nhân bên cạn nàng, người mà nàng hết mực yêu thương, ngườimàng nàng đã vì y mà đánh đổi tất cả, một gia đình đầm ấm vốn có, khoảng thờigian bên con trẻ đáng ra phải có, và nàng còn chấp nhận hi sinh cả danh dự củamình, Lee Sungmin, đang giữ chặt lấy tay nàng không để cho nàng cất bước. Jaejinbiết, những gì Sungmin làm cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng và cả Changmin màthôi, nếu bây giờ nàng tiến lên dành lấy Minnie chính là chọc giận Lee Soman,sau này không cần nói đến chuyện chăm sóc đứa trẻ, ngay cả việc hai mẫu tử đượcthấy nhau cũng là khó. Lee Soman là một người đàn ông đáng sợ, ngay cả bản thânlà con trai ruột của lão, Lee Sungmin cũng chỉ dám nhỏ nhẹ, uyển chuyển khuyêncan:
- Phụthân, Minnie đi đường xa chắc đã mệt rồi, không tránh khỏi càn quấy, xin ngườicho phép chúng con đưa hài tử về nghỉ ngơi.
- Minniengoan, không nháo không nháo, ta sẽ cho cháu thật nhiều thức ăn và đồ chơi màcháu thích. Có muốn không? – Lee Soman vẫn một dạng không hề nghe thấy ngườibên ngoài nói gì, hiện tại lão chỉ muốn đứa bé đáng yêu trước mặt cười với mìnhmột cái, hàng ngày lão chứng kiến mấy lão già trong thôn dẫn cháu đi dạo, hài tửlại dịu ngoan vâng ạ, thỉnh thoảng lại mỉm cười kêu một tiếng gia gia khiến lãokhao khát không thôi, khao khát đến mức ghen ghét. Lão phải tốn bao nhiêu côngsức mới có thể đem đứa bé này về đến tay, không thể dễ dàng để nó đi khi bảnthân chưa được thỏa mãn. Lee Soman lại tiếp tục tìm cách dỗ dành Changmin –Nào, Minnin ngoan, nói xem cháu muốn cái gì nào.
- Ta muốnphụ…
- Phụthân – Sungmin lên tiếng át đi câu trả lời của Changmin, y biết Changmin muốnnói gì, ở trước mặt lão nhắc lên Yunho thì cho dù là một đứa bé mà lão đang yêuthích cũng không tránh khỏi nếm chút mùi khổ ải - Phụ thân, hãy để nhi tử đưaMinnie đi tắm rửa ăn uống nghỉ ngơi một chút, khi cháu khỏe hơn sẽ đưa đến chophụ thân chơi với cháu - Thấy Lee Soman có dấu hiệu dừng lại, lắng nghe mình,Sungmin nuốt nước bọt một cái, nói tiếp - Hẳn là ngài cũng đang bận nhiều việc,Minnie sẽ làm mất thời gian của ngài.
- Hừ,nói cũng đúng. – Lão thôi không nắn bóp gương mặt của Changmin bé nhỏ nữa, vẫytay ý bảo Sungmin đi đến – Chăm sóc nó cho tốt, xong việc ta lại đến nhìn xem.
Đón lấyChangmin vẫn còn đang thút thít, Sungmin nhanh chóng nói cảm ơn phụ thân sau đókhông chậm trễ một giây nào, cùng Jaejin lui ra khỏi đại sảnh.
Trong đạisảnh lúc này chỉ còn lại Lee Soman cùng Park Yoochun, kẻ từ lúc đưa Changminvào đến giờ vẫn đang cố gắng nâng cao sự hiện diện của chính mình. Nhìn ParkYoochun gương mắt giả dạng âm trầm nhưng trong đôi mắt lại không thể giấu diếm nỗinôn nóng, Lee Soman thâm thúy nhếch môi, sau đó rất nhanh, đến mức không ai cóthể nhận thấy, trở về với thái độ bình tĩnh ôn hòa, nói:
-Yoochun, lần này ngươi làm tốt lắm.
Nói mộttiếng “cảm ơn” ngắn gọn, ngay cả một chút thành ý cũng không có, Park Yoochun lạitiếp tục im lặng chờ đợi hành động tiếp theo của Lee Soman.
- Ngươikhông cần phải cẳng thẳng như vậy. Lời ta đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ thựchiện. - Nói xong, liếc mắt ý bảo tất cả hạ nhân lui xuống. Khi tên người hầu cuốicùng khép lại cánh cửa, Lee Soman mang vẻ vô cùng thần bí rút từ trong ống tayáo rộng thùng thình ra một bản ghi chép cũ nát, ngay cả bìa sách bên ngoài cũngrách nát không còn đọc được mấy chữ. Một ngón tay béo mập vuốt dọc theo gáysách một cách đầy trân quý, lão nói:
- Đâychính là bản sao duy nhất về sinh tử phù, loại độc mà Kim Junsu đang mắc phải,cùng với cách giải độc mà ta đã phải đánh đổi cả một gia tài mới có được trongnhững năm tháng lăn lộn trên giang hồ. Hôm nay ta đưa cho ngươi, xem như là trảơn ngươi đã tận tâm làm cách tay đắc lực của ta lâu như vậy. Nếu không có ngươigiúp ta nhổ đi mấy cái gai, thì hôm nay ta cũng không thể nhàn nhã ở đây hưởngthụ. Phải biết, nếu ngươi muốn tiếp tục ở lại, thì ta rất chào đón…
Lời nớithao thao bất tuyệt của Lee Soman bỗng dưng bị cắt đứt bởi một âm thanh đồ vậtxe gió mà bay. Park Yoochun không mấy khó khăn khi sủ dụng kĩ năng của mình đểthu lấy quyển sách cũ kĩ từ tay lão, gã cũng không có thời gian để đứng đâynghe lão hồ ly mặt người dạ thú này ở đây giả nhân giả nghĩa, nhiệm vụ này đãlà nhiệm vụ cuối cùng, chỉ cần chữa hết bệnh cho Junsu, gã sẽ cùng cậu trở vềquê hương của hai ngươi, sống những ngày tháng thanh bình. Nghĩ về cậu, trongánh mắt của Yoochun chợt hiện lướt qua một tia ôn nhu mà khó ai có thể nắm bắtđược.
- Tạm biệt– gã nói với Lee Soman lời nói xem như là cuối cùng, sau đó thoắt cái biến mấtkhỏi căn phòng, chỉ còn cánh cửa ra vào đang không ngừng đong đưa mà không biếtrằng, phía sau Lee Soman trong mắt ánh lên vẻ thâm hiểm. Sắp rồi, chướng ngại vậtcuối cùng trên con đường của lão chẳng mấy chốc sẽ bị loại. Con đường của lãolúc ấy sẽ thật sự trở nên sạch sẽ. CHƯƠNG XVII
Tại mộtnơi khác trong Lee đại gia trạch.
Ngồi bênbệ cửa sổ trông ra khu vườn từ lâu đã không ai đặt chân tới ngoại trừ những ngườihạ nhân chịu trách nhiệm chăm sóc nơi đây. thiếu niên với gương mặt đầy đặn đầyngây thơ nhưng cũng mang theo nhiều u buồn không ngừng thở dài. Một bàn tay cầmsách để xuôi xuống đất mặc cho những trang sách cố gắng trở mình trong gió tạora tiếng phần phật đều đều, tâm tình của Junsu lại hướng về một người, vì gãquan tâm mình mà vui vẻ, vì gã khốn khổ mà lo lắng, cũng vì gã đã lâu không đếnđây mà thất thần buồn bã. Trong ánh mặt trời heo hắt của khu vườn, cậu trông thấythân ảnh quen thuộc lướt qua cổng vòm bước vào hậu viên. Junsu cười buồn, cậu lạinằm mơ giữa ban ngày. Mấy tháng chờ mong, đôi khi cứ ngỡ mình trông thấy ngườikia nhưng khi thanh tỉnh lại chợt nhận ra tất cả chỉ là hư ảo khiến Junsu khôngcòn tin tưởng vào ánh mắt của chính mình nữa. Nhưng cậu không biết rằng, lầnnày mọi thứ sẽ đổi khác, không chỉ là người nam nhân đó thật sự trở về, mà cònrất nhiều thứ khác trong cuộc sống của cậu, những thứ mà cậu đã cảm thấy chánghét, đều sẽ thay đổi.
Kẽo kẹtmột tiếng, cánh cửa phòng mở ra, nhưng tất cả đều bị đại não của Junsu bỏ quacho đến khi một bàn tay ấm áp chạm lên bờ vai cậu. Junsu quay lại, không dámtin chớp chớp mắt, đôi môi hồng mấp máy:
- Đại ca?
Cảm nhậnđôi vai gầy gò hơn trước đang run nhè nhẹ dưới bàn tay mình, Yoochun không khỏicảm thấy đau lòng và tội lỗi, bàn tay mang theo hơi ấm khẽ đi từ vai, vuốt velên gương mặt của sư đệ mà gã đã thề suốt đời chăm sóc, Park Yoochun thanh âmtrầm thấp như xoa dịu sự bất an của cậu, nói:
- Junsu,thật xin lỗi trong khoảng thời gian này đã bỏ đệ ở đây một mình.
Cầm lấybàn tay đang đặt trên mặt mình, Junsu hấp hấp mũi ra cố gắng ngăn cản sự xúc độngcủa bản thân:
- Huynhvề là tốt rồi.
Một nụcười bé nhỏ từ đôi môi của cậu, một khoảng bình yên hiếm hoi trở lại trong tâmcủa hai con người đã phải chịu đựng nhiều thứ, trong không khí im lặng chỉ nghethấy tiếng tiểu động vật cùng với tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn. Mặt đối mặt,đôi mắt phản chiếu hình bóng của đối phương, khoảng cách gần như thu ngắn lại.Bỗng nhiên, một tiếng hắng giọng vang lên, Kim Junsu đỏ mặt tía tai muốn hétlên một tiếng, cũng may Park Yoochun đã lấy tay che lại, nhíu mày nhìn người đếnvới một vẻ đầy căm hờn. Dù là ân nhân, hay nói chính xác hơn là ân nhân trongtương lai, cũng không cần phải ngay lúc này phá hỏng bầu không khí hoàn mỹ màgã lần đầu tiền hưởng thụ được mới phải. Nghĩ thế, giọng nói cũng không khỏi trởnên hơi chút cộc cằn:
- Tiền bối,người vào đây từ lúc nào?
- Ta vẫnđi theo ngươi, chỉ là vào sau một bước, thấy các ngươi sư huynh đề lâu ngày gặplại, cũng không tiện lên tiếng.
ParkYoochun âm thầm xem thường, còn nói là không tiện lên tiếng, ngài chính là rấtđê tiện lên tiếng, sớm không báo danh, muộn không báo danh, lại canh ngay lúcnày. Junsu mở một đôi mắt to hết nhìn người đến lại nhìn Park Yoochun, ưm ưmhai tiếng nhắc nhở Park Yoochun buông tay ra. Chiếm được quyền tự do hít thở, cậukhông kiêng nể gì thở hào hển vào cái, mới thắc mắc:
- Sưhuynh, người này là ai vậy?
- Đâylà…
ParkYoochun chưa kịp giới thiệu, nam nhân được hỏi đến đã lên tiếng trước:
- Tiểuhuynh đệ dễ thương - gọi, nắn nắn má Junsu hai cái - thúc thúc gọi là No Minwoo,chính là ân nhân của ngươi nha.
- Sẽ là- Park Yoochun sửa
- Cũng sắprồi. Đằng nào mà chẳng vậy. – Nam nhân hoàn toàn lờ đi thái độ bất đồng củaYoochun, cũng không thể trách y, quanh năm ở với một lão già (người nào đó hắtxì), cơ hội nhìn thấy người đáng yêu không có nhiều, phải tranh thủ một chủ mớikhông phụ với lòng.
Tuykhông hiểu hai người đang nói gì, Junsu cũng nhận ra, mặc dù Yoochun bề ngoài đốivới nam nhân này ăn nói không chút khách khí, nhưng quan hệ giữa hai người hẳncũng thuộc loại tốt, nếu không với bản tính của Yoochun lúc này đã bắt đầu độngtay động chân. Vì vậy, xuất phát từ lễ phép, Junsu cũng mỉm cười thỉnh an namnhân, sau đó tỏ ý muốn đi pha trà cho hai người bọn họ. Đề nghị vừa ra khỏi miệng,hai người không hẹn mà cùng ngăn cản cậu, Junsu khó hiểu ánh mắt đảo quanh.
- Junsu,đệ không thể để bất cứ ai, kể cả Lee thiếu gia biết về sự tồn tại của tiền bối.Đây là bí mật chỉ của ba người chúng ta.
Junsucũng không phải ngốc, dựa vào cuộc đối thoại giũa bọn họ từ nãy đén giờ, cộngthêm thái độ thần thần bí bí của Yoochun, cậu cũng phần nào đoán ra chân tướngsự việc. Lee Soman dùng tính mạng của cậu khóa chân cậu và Yoochun ở đây đãlâu, nam nhân xa lạ này chính là chìa khóa cho tự do sắp tới của bọn họ. Cậu tựnhiên ra sức phối hợp, gật đầu vài cái, cũng không có ý định ra khỏi phòng nữa.Lúc này nam nhân mới thở ra một hơi, quay sang nói với Yoochun một câu không đầukhông đuôi:
- Đưađây.
ParkYoochun lập tức lấy từ tay áo ra quyển sách cũ kỹ mà ban nãy Lee Soman mới đưacho gã, vẻ mặt chờ đợi. Nam nhân lật vài trang sách, hai đầu chân mày càng kéosát lại với nhau, cuối cùng ném sách xuống đất, không chút thương tiếc giẫm đạpvài cái, mắng:
- Đúnglà còn hiểm độc hơn chúng ta đã nghĩ, không những lấy nước lã thế thuốc giải,hơn nữa trong nước còn có độc.
- Tiền bối,ngài nói vậy là sao?
- Thứnày căn bản không phải bản ghi chép của Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, không thẻgiải Sinh Tử Phù, chẳng những thế, nếu ngươi thật sự luyện theo quyển sách này,bản thân sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, nếu may mắn thanh tỉnh, lại dùng thứ này để giảiSinh Tử Phù, thì lại cành kinh khủng, cả hai sẽ kinh mạch rối loạn mà chết.
- Lão hồly, ta đã chịu đựng đủ rồi – Yoochun hai tay siết chặt, một đường xông ra bênngoài ý định đi tìm Lee Soman tính sổ, Junsu sợ hãi níu lấy tay hắn, vươn ánh mắtcầu cứu về phía No Minwoo. No Minwoo vẫn bình thản chứng kiến người thì kéo lại,kẻ lại ra sức muốn đi, nhưng lại không dám đẩy người nọ ra vì sợ chỉ cần bảnthân mạnh tay một chút sẽ làm người đó bị thương. Mãi cho đến khi Yoochun vàJunsu ngươi đi ta níu đến bên cửa ra vào, No Minwoo mới nhanh tay điểm vài huyệtđạo trên người khiến gã bất động, sau đó chậm rãi lên tiếng:
- Phátgiận đủ chưa? Ngươi định làm gì? Giết Lee Soman? Tỉnh táo một chút đi, nếungươi có thể một mình lấy mạng lão già họ Lee đó, kế hoạch của chúng ta sớm đãkhông cần.
Yoochunphẫn nộ đến muốn giết người, chỉ tiếc, thân bị điểm huyệt, gã chỉ có thể bất lựctrừng mắt nhìn chằm chằm No Minwoo, người không hề xem ánh mắt uy hiếp của gãra gì, tiếp tục:
- Nếungươi muốn đí tìm cái chết, ta đây cũng không ngại, dù sao đã đợi lâu rồi, đợithêm một thời gian, tìm ngươi thay thế ngươi đưa chúng ta vào Geunbunya cũng chẳnglàm sao. Nhưng mà, không có ngươi, Junsu cũng xem như hết.
Biểu tìnhcủa Park Yoochun lập tức chuyển sang hoảng hốt, sát ý cũng giảm bớt không ít.Dĩ nhiên, những thay đổi này không thể nào thoát khỏi ánh mắt khôn khéo của NoMinwoo, y tiếp tục:
- Dĩnhiên, nếu bây giờ ngươi tiếp tực tiến hành theo kế hoạch, bản Thiên Sơn LụcDương Chưởng hàng thật giá thật này - vừa nói vừa phe phẩy bí kiếp trong tay –như chúng ta đã thỏa thuận, sẽ là của ngươi.
Nhìn vàobốn chữ Thên Sơn Lục Dương Chưởng in trên quyển sách trong tay No Minwoo, đồngtử của Park Yoochun không khỏi giãn ra, cơ ngực phập phồng dữ dội, thứ gã đãtìm kiếm bấy lâu giờ đây lại gần ngay trước mắt, chỉ cần một cái vươn tay, làcó thể thâu tóm lấy nó, gã có thể thấy được một thế giới khác, một tương laikhác đang chờ đón gã và quan trọng hơn là một cuộc sống thật sự, một cuộc sốngkhông phải chịu dày vò hàng tuần, dành cho Junsu…Sau một lúc lâu cố gắng trấnáp sát ý trong mình, cuối cùng Yoochun cũng chớp mắt ra vẻ đồng ý với No Minwoo,lúc này, gã mới được nam nhân trước mặt thả ra. Vừa được trả tự do, Yoochun đãvươn tay ngay đến quyển sách cũ, No Minwoo cũng không làm khó dễ gã, chỉ nói:
- Ta sẽ ởbên ngoài trông chừng. Ngươi hẳn là biết phải làm gì rồi chứ?
ParkYoochun gật gật đầu. No Minwoo yên tâm rời khỏi và nhanh chóng nấp mình vào mộtvị trí ẩn mật trong hoa viên.
Kể từngay hôm đó, Yoochun vẫn liên tục nhốt mình trong phòng, chỉ có Junsu là thỉnhthoảng rời đi lấy những thực phẩm cần thiết cho cả hai. Đến ngày thứ hai, tronglúc Junsu đi vắng, một hạ nhân cầm theo thức ăn đến gõ cửa phòng nhưng không aiđáp lại. Nhìn xung quanh cũng không thấy một bóng người, gã rón ra rón rén đẩycửa bước vào, vừa quay sang, đã thấy Yoochun thần thái đáng sợ, một đôi mắt mởto, đỏ ngầu chẳng khắc ác quỷ từ địa ngục đang nhìn chằm chằm về phía gã. Tên hạnhân hoảng hốt đánh rơi khay đựng thức ăn trên mặt đất, lắp ba lắp bắp không ngừngvan xin:
- Thacho tôi…Tha cho tôi…
Như bị độngthái của gã thức tỉnh, ác ý trong mắt Yoochun lúc này mới lui đi, dần trở lại vớivẻ trong suốt thường ngày:
- Ngươiđến đây có việc gì? Ai cho ngươi tự tiện vào phòng này?
- Tiểunhân…tiểu nhân theo lời của Lee…không, theo lời căn dặn của Kim công tử đưa thứcăn đến đây - vừa nói gã vừa lén quan sát vẻ mặt của Yoochun, thấy người đã trởlại bình thường, gã mới bình tĩnh tiếp tục lời kịch của chính mình - Vừa nãy tiểunhân gõ cửa nhưng không ai lên tiếng, cho nên tiểu nhân mới mạo muội tự tiện bướcvào, xin công tử thứ lỗi.
- Được rồi.Mau lau dọn đống đổ bể này rồi đi đi – Park Yoochun ra vẻ chán ghét, nóng lòngquay trở lại buồn trong tiếp tục luyện công mà không biết rằng, phía sau mình,tên hạ nhân ánh mắt dài hẹp đang quan sát nhất cử nhất động của gã. Cũng phải mấtcả buổi, tên hạ nhân mới thu dọn xong và trả lại không gian riêng tư choYoochun.
Ra khỏiphòng, tên hạ nhân nhanh chóng hướng về phía đại sảnh, nơi Lee Soman đang chơiđùa với Changmin đang cố gắng nặn ra một nụ cười ngây thơ để che dấu nỗi sợ hãitrong lòng. Nếu không phải mẫu thân và Sungmin thúc thúc cũng ở đây, nó quả thậtrất muốn khóc thét lên. Lão ông này thật đáng sợ mà. Bước qua mặt Jaejin vàSungmin, tên hạ nhân đến bên tai Lee Soman thì thầm mấy câu gì đó, chỉ thấy lãonhếch mép hài lòng, đôi mắt vốn đã nhỏ lức này gần như trở thành một đường thẳng:
- Tốt lắm.Cứ tiếp tục như thế.
Tên hạnhân cung kính nói tạ ơn, sau đó lui ra. Changmin rung mình một cái, viện cớ buồnngủ, muốn mẫu thân dẫn trở lại phòng riêng.
Lại haingày nữa trôi qua, tên ha nhân lẫn nữa xuất hiện trong hậu viên. Nhưng khác vớilần trước hoàn toàn yên tĩnh, lần này gã chưa bước đến cửa phòng đã nghe thấytiếng đổ vỡ và tiếng nức nở của Junsu. Nhìn vào cánh cửa phòng đang mở toan, gãcó thể trong thấy Junsu hai mắt đỏ hoe đang ra chật vật ngăn cản Yoochun khỏiviệc đập phá mọi thứ trong phòng:
-Yoochun, đệ xin huynh, hãy bình tĩnh lại đi. Không cần…huynh không cần luyệncái Thiên Sơn Chưởng Pháp gì đó…vì nó mà huynh mới ra thế này…đệ cũng không muốnchữa bệnh nữa…
ParkYoochun phút chốc dừng lại, vịn lấy hai vai Junsu không ngừng lay động:
-Không…Huynh nhất định luyện thành…huynh chắc chắn sẽ chữa khỏi cho đệ…A…
Lời nóichưa dứt, cơn đau đầu như muốn phá óc mà ra khiến Yoochun như điên cuồng tiếp tụctàn phá hết mọi thứ xung quanh. Hòa lẫn trong tiếng đỗ vỡ, chỉ còn tiếng nấcnghẹn ngào của Junsu. Những gì cần thấy cũng đã thấy, tên hạ nhân yên lặng rờikhỏi hoa viên, như thường lệ, trở lại báo cáo với Lee Soman và nhận lấy lờikhen ngợi từ lão già quỷ quyệt.
Lại cáchba hôm sau, tên hạ nhân lần này lả hỏa tốc chạy đến hậu viên, bỏi vì gã nghe đượctin tức từ nhà bếp rằng đã hai hôm rồi Junsu không có đến chỗ bọn họ lấy thức ăn. Như vậy chỉ có hai khả năng,một là bọ họ gặp chuyện gì không hay ho, hai là bọn họ bỏ trốn, mà gã thì hoàntoàn không mong muốn khả năng thứ hai xảy ra chút nào, bởi vì Lee Soman muốn gãđể mắt đến bọn họ, nếu hai người bọn họ bỗng dưng biến mất, không cần nghĩ cũngbiết hậu quả của gã sẽ thê thảm đến cỡ nào. Vào đến nơi, gã gõ lên cửa mà tráitim đập thình thịch theo từng tiếng gõ cửa vang lên nhưng không có người đáp lại.Sau một lúc, gã không chịu nổi hồi hộp nữa, đẩy cửa mà vào thì thấy Junsu vàYoochun đều hộc mấu nằm bất động trên trường kỉ. Tim vẫn nhảy lên trong lồng ngực,gã chậm rãi từng bước bước đến bên chiếc trường kỉ, ngập ngừng đưa bàn tay runrun chạm vào mạch máu bên cổ Yoochun…không có mạch…gã khó tin thử lại vài lần,lại thử trên Junsu, kết quả vẫn là như thế. Lúc này đây, gã tàn nhẫn cười to,quả nhiên là gặp phúc tinh, hai kẻ này chết, nhiệm vụ của gã cũng hoàn thành,hơn nữa còn hoàn thành thật tốt, chỉ cần nghĩ đến số phần thưởng từ Lee Somancũng đủ để cho gã một đêm mất ngủ. Không thể đợi lâu hơn, gã đem tin này đếnLee Soman, lập tức, một người khác được lão cử đến kiểm tra lại, kẻ này cũng trởvề với cùng một kết quả, khiến lão thỏa mãn không thôi. Thật sự, thật sự sạch sẽ,con đường phía trước của lão, có lẽ lão nên tổ chức một buổi tiệc mừng chăng?
Nghĩ làlàm, ngày hôm sau, lão tổ chức một đám tiệc thật linh đình cũng với bè lũ taysai đắc lực của mình, dĩ nhiền không thể thiếu sự tham gia của nhi tử và tôn tửcủa lão, Lee Sungmin và Jung Changmin, à, mà không, bây giờ phải gỏi là LeeChangmin mới đúng, và Jaejin cũng được lão miễn cưỡng chấp nhận.
NhưngLee Soman không biết rằng, lão đã thả lỏng quá sớm.
Bãi đầymột sân trước của Kim gia nơi kinh thành là cả một đại đội nhân mã đang sẵn sàngxuất phát dưới sự dẫn dắt của Choi Siwon, Kim Dalja và Kim Jaejoong. Trước khixoay người lên ngựa, Jaejoong ôm quyền cúi đầu hướng Kim đại nhân bày tỏ lòngbiết ơn của chính mình:
- Đa tạđại nhân đã ra tay giúp đỡ. Ơn này Kim Jaejoong suốt đời sẽ không quên, nếu đạinhân cần tại hạ làm việc gì, tại hạ sẽ dốc hết sức.
Kim đạinhân mỉm cười phúa hậu, xua tay cười nói:
- Ơnnghĩa gì chứ. Cậu cũng đã vì Kim gia dốc sức bao năm nay, đây cũng là viêc màlão phu nên làm.
Kim đạinhân lại dặn dò Dalja và Siwon phải cẩn thận, giữ gìn sức khỏe, muốn bao nhiêumùi mẫn thì có đủ bấy nhiêu. Kim Dalja chỉ còn kém không than thở, tại sao chanàng càng có tuổi lại càng ưa nói đến vậy, nhớ trước đây, người rất kiệm lời,chỉ thích dùng hành động để thể hiện suy nghĩ của mình. Lúc ấy, nàng cảm thấyphụ thân như vậy có chút xa cách, nhưng nhìn phụ thân bây giờ, nàng lại vô cùngmong nhớ ngày những ngày xa xưa a. Dây dưa cả buổi sáng, cuối cùng đoàn ngườingựa cũng lên đường, càng hướng gần đến đích, Jaejoong càng khó kiềm nén sự hồihộp nôn nao trong lòng, một phần là vì nhiệm vụ cậu cần phải thực thi, một phầnlà vì những người thân yêu lâu ngày không thấy đang chờ đợi một khi cậu đặtchân đến nơi đó.
Cùnglúc, Choi Kangta mắt nhìn theo cánh chim bồ câu đang đánh một vòng tròn trên nềntrời xanh thẳm trước khi êm đẹp đáp xuống trên tay ông. Thuần thục tháo mởphong thư được cẩn thận buộc vào chân chim, ông nói với Yunho đang ngồi lauthanh kiếm của mình:
- Là thưcủa No Minwoo.
- Sư phụnói gì?
- Kế hoạch sẽ bắt đầu đêm ba mươi, vào giờ tuất.
CHƯƠNG 18
Trongđêm tối, hai hắc y nhân như hai quỷ ảnh thoát ẩn thoát hiện, những nơi bọn họđi qua, từng người lính canh ngã xuống nằm bất động. Tiến đến cổng, hắc y nhânmở cửa ra, từ bên ngoài, một vài người lặng lẽ đi vào bên trong, nhanh chóngthay đổi trang phục với những nạn nhân đang nằm trên mặt đất. Hết thảy mọi chuyệndiễn ra trong yên lặng tuyệt đối, khung cảnh sau đó được trả lại với hiện trạngban đầu, không một ai có thể nhận ra sự khác biệt.
Ngày hômsau, Lee Soman say sưa chìm đắm trong thành công của chính mình, chỉ cần nghĩ đếntương lai bằng phẳng là lão lại không kiềm được uống thêm vài chung rượu, đếngiữa trưa thì cả người lão đã say mèm nằm dài trên chiếc trường kỉ hưởng thụ nhữngcơn gió mát từ cánh quạt của bọ nữ tì trong phủ. Đúng lúc này, từ hướng khu mỏvang lên một tiếng nổ lớn, lão giật mình bật người ngồi thẳng dậy, đôi mắt nhậpnhèm vì men rượu cũng sáng ra không ít. Một hạ nhân cấp tốc chạy vào, ngay cảthời gian để thở cũng không có, hổn hển nói:
- Đạinhân, khu mỏ…bị tấn công…
- Cáigì. Lập tức dẫn người đến đó kiểm tra. Nếu có chuyệ gì xảy ra với khu mỏ đó,các ngươi cũng đừng mong sống sót quay về.
Rắc rốinày chưa xong, rắc rối khác đã đến, một tên hạ nhân khác cũng có vẻ khẩn trươngkhông kém dùng hết sức bình sinh xông vào không khí hỗn loạn của đại sảnh khiếnmọi việc càng trở nên căng thẳng. Lee Soman âm thầm mắng chính mình, chẳng lẽ sángnay thức dậy lão đã đặt nhầm châm không nên đặt xuống giường trước hay sao chứ.Tức thì tức, chuyện đã đến cửa không thể không giải quyết, lão thúc giục:
- Cóchuyện gì? Nói mau.
- Đạinhân, có người…có người xông vào phủ….
- Cáigì? To gan! Kè nào dám xông vào bản phủ chứ? Lính canh đâu cả rồi?
- Línhcanh sớm bị đánh tráo, là bọ họ mở cửa cho những kẻ khác xông vào.
- Thậtlà một lũ vô tích sự! Quản gia, quản gia đâu?
- Có nôtài – lão quản gia khúm núm vội vàng chạy đến bên người Lee Soman chờ phân phó.
- Dẫnphân nửa người đến khu mỏ, phân nửa ở lại bảo vệ phủ.
- Tuân lệnh.
LeeSoman đang giận dữ, vô cùng giận dữ. Lăn lộn giang hồ vài chục năm, có tình cảnhnào mà lão chưa từng trải qua, nhưng chưa bao giờ, lão để mất quyền kiểm sát mộtcách triệt để như thế này, bị kẻ địch tấn công đúng vào lúc lão không hề cóchút phòng bị.
Nghe thấyồn ào, Lee Sunmin cũng dẫn theo Dalja và Changmin chạy đến:
- Phụthân, có chuyện gì vậy?
- Khôngcó gì. Mau trở lại phòng, không có lệnh của ta tuyệt đối không được rời khỏi. –Lão chỉ có một đứa con trai duy nhất, bất kể hàng ngày lão ép buộc Sungmin phảilàm những chuyệ trái với chính kiến của bản thân như thế nào, chỉ cần đến lúcnguy hiểm, lão cũng tuyệt đối bảo hộ mang sống cho cậu.
Đi đếnsân trước, Lee Soman mới chính thức biết được tình hình nghiêm trọng đến mứcnào, lính canh của lão hoàn toàn bị áp đảo bởi số lượng cũng như trang bị và kĩnăng của đối phương. Hơn nữa, dựa vào chế phục cho thấy, đối phương vai vếkhông nhỏ, lão làm việc ác quen tay, gây thù chuốc oán với không ít kẻ, nhưngnghĩ mãi cũng không nghĩ ra mình có bao giờ ngu ngỗ đến mức đụng đến giới taito mặt lớn như vậy. Lee Soman vừa tức vừa vội, ra lệnh:
- Giết hếtcho ta!
Giữa lúcquân lính của lão ào ạt xông lên trước, hai bóng ngươi từ trong không trúng đápxuống dễ dàng đánh bay hơn chục tên lính chỉ với một cú tấn công. Một người làmột nam nhân áo trắng thanh nhã, ra chiêu nhu hòa nhưng không thiếu uy lực, ngườicòn lại là kẻ mà Lee Soman nằm ác mộng cũng không nghĩ sẽ có lúc gặp lại, mộtbóng ma của quá khứ, người mà lão đã dùng tất cả thủ đoạn để đưa đến thế giớibên kia. Changmin, từ khi rối loạn xảy ra đến giờ vẫn được mẫu thân và LeeSungmin che chở trong lòng, tò mò đưa gương mặt bé nhỏ ra nhìn quanh, trong khiLee Soman còn chưa kịp thoát khỏi cơn ác mộng, đã nghe cậu bé vui mừng reo lênvà gần như muốn vùng khỏi vòng tay của mẫu thân để chạy đến với hai người vừaxuất hiện:
- Phụthân! Mỹ ca ca!
Lúc nàyJaejiin cũng đã nhận ra một trong hai người đến, nàng thì thầm trong kinh ngạc:
- Yunho…
Còn LeeSungmin thì nhìn về phía nam nhân với ánh mắt hỗn tạp, có lo lắng, khó xử, lạicó chút khuất mắc.
Chứng kiếnvẻ kinh hoàng của Lee Soman, Yunho hài lòng mỉa mai nói:
- Lâungày không gặp, Lee Soman.
-Ngươi….ngươi… - “ngươi” cả buổi Lee Soman cũng không thể nói ra được một lời,cuối cùng lão thốt ra thắc mắc mà bản thân đang cảm thấy khó hiểu nhất – vì saongươi vẫn còn sống?
- Chuyệnnày cũng phải cảm ơn ngươi. Nếu không phải vì sự xảo trá của ngươi thì tay chânthân cận của ngươi cũng không phản phe mà mà giúp đỡ chúng ta.
- Ngươinói thế là sao?
Lúc này,lại một bóng người nữa vô thanh vô tức xuât hiện bên cạnh Yunho, lại một ngườinữa khiến thần kinh già cỗi của Lee Soman gần như ngừng hoạt động vì kinh khiếp:
- Lee đạinhân, ta phải nói cảm ơn Thiên Sơn Lục Dương Chưởng của ngài sao? - vừa nói vừaném một quyển sách rát nát về phía Lee Soman.
- ParkYoochun…thì ra là vậy sao? – Sau cơn kinh hoàng, trong giọng nói của Lee Somanchỉ còn lại sự tự giễu, thì ra là vậy, những kẻ thù của lão, những kẻ bị mưu môchước quỷ của lão hãm hại, bắt tay nhau mưu đồ lật đổ lão. Tiếp theo tự giễu chỉcòn lại có phẫn nộ, cho dù bọn họ hợp lực thì sao chứ? Sự nghiệp lão đã tốn cảđời để có được không thể để đám nhãi con này phá hỏng. Một tiếng ra lệnh tànsát tất cả.
Yunho,Jaejoong và Yoochun chia nhau ra lần lượt xử lý những kẻ tấn công từ chính giữa,bên trái, và bên phải. Chỉ trong không đầy một khắc, cục diện đã không thể phânbiệt rõ ràng được nữa, chỉ thấy từng đợt phong ba khói lửa thay nhau ập đến.Nguy hiểm gần kề, Lee Soman và ba người Lee Sungmin dưới sự bảo vệ của những kẻtrung thành nhất, sẵn sàng bỏ mạng vì lão, thối lui vào trong đại sảnh. Thấy thế,Yoochun ra hiệu ý bảo Jaejoong và Yunho hãy đuổi theo bọn họ, để lại nơi nàycho gã và những người khác. Yunho và Jaejoong gật đầu, nói tiếng cảm ơn sau đóbiến mất giữa đám đông hỗn loạn.
Phía sau,Yoochun vận nội công, liên tục tung ra mấy chưởng lực mạnh mẽ khiến cả bãi hỗnloạn chỉ trong chớp mắt được dẹp yên. Tất cả mọi người, không kể địch ta đềumang cùng một dáng vẻ ngơ ngác khó hiểu, bởi vì, tuy rằng không ai phòng bị,nhưng chỉ những tay chân của Lee Soman mới ngã xuống, còn những người khác đềubình yên vô sự. Một vài người trung niên có hiểu biết rộng một chút đều khôngkhỏi xuýt xoa, không ngờ bọn họ lại có cơ hội một lần trong đời chứng kiến uy lựccủa Bạch Hồng Chưởng Lực đúng sai như ý trong đồn đại. Đây hẳn cũng có thể xemnhư trong cái rủi có cái may chứ!?
Trongkhí đó, Yunho và Jaejoong lại gặp không ít khó khăn trong khi đuổi theo LeeSoman do những kẻ đang ra sức bảo về lão. Những kẻ này hiển nhiên luận về kỹnăng tuyệt đối không có khả năng qua được hai người bọn họ, nhưng điều kì lạ vàđáng sợ nhất ở những kẻ này khiến cho bọn họ phải không ngừng nhíu mày chính làthái độ của chúng. Bọn chúng hầu như không hề có cảm giác đau đớn hay sợ hãi,chỉ biết chém giết và chém giết cho đến khi bản thân chết đi dưới lưỡi đao củakẻ thù, những vết thương dù nghiêm trọng đến mấy cũng không thể khiến chúng lùibước, thậm chí mùi máu tươi còn kích thích chúng trở nên hung tàn hơn nữa. Nhưnglấy mạng của tất cả bọn họ không phải là một lựa chọn mà Yunho và Jaejoong mongmuốn, vì vậy, trong khi Yunho đánh lạc hướng kẻ thù bằng những đòn công kích nhỏ,Jaejoong đã lợi dụng sơ hở của bọn chúng, dùng Niêm Hoa Chỉ điểm vào huyệt đạokhống chế tất cả. Nhìn những đối thủ xung quanh mình bất lực đứng yên tại chỗ,Yunho không biết là lần thứ mấy kể từ lúc hai người gặp lại phải âm thầm kinhngạc vì sự tiến bộ của người bạn thuở bé. Thời gian sao…đúng là có thể thay đổinhiều thứ.
Dùngchuôi kiếm huých vào người Yunho, Jaejoong hất cằm ý nhắc nhở hắn nhanh chóngđuổi theo Lee Soman. Vào đến đại sảnh, chỉ thấy Lee Soman dưới sự bảo vệ củahai gã lính tráng cuối cùng đang run rẩy không thôi, Lee Sungmin và Jaejin thìôm lấy Changmin đứng vào một góc. Thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy Changmin cóvẻ vẫn luôn được chăm sóc tốt, Yunho thầm cảm ơn Yoochun đã làm tròn lời hứa củamình, sau đó ánh mắt thay đổi sắc bén nhìn chằm chằm Lee Soman như một lời buộctội cho những tội ác mà lão đã gây ra, nhưng lão không những không hối cãi màcòn tức tối truy vấn:
-Ngươi…các ngươi và Park Yoochun khi nào thì bắt tay nhau chống lại ta?
Yunho nhếchmiệng, khinh bỉ đáp:
- Ta hẳnlà phải cảm ơn ngươi đã đưa Park Yoochun đến cho ta mới đúng.
Còn nhớbuổi sáng sau khi Yunho sau khi Yunho bị trúng độc. Khi trông thấy Yunho vẫncòn khỏe mạnh đứng trước mặt mình, Park Yoochun đầu tiên là kinh ngạc, sau đóliền đề nghị hòa hảo. Gã vô cùng thác mắc Jaejoong đã giải độc cho Yunho như thếnào, sau khi nói chuyện, giữa bọn họ đã hình thành một thỏa thuận, Jaejoong sẽgiúp Yoochun tìm ra phương pháp giải Sinh Tử Phù cho Junsu, đổi lại, gã sẽ giúpbọn họ chống lại Lee Soman. Mọi việc không ngờ còn trở nên thuận lợi hơn dựtính khi Jaejoong và Yunho gặp lại No Minwoo, người may mắn giữ trong tayphương thuốc này. Sau đó, Jaejoong đã liên lạc với Yoochun, bọn họ đã lên một vởkịch, từ việc tấn công Choi gia trang cho đến cái chết của Yunho, Yoochun và cảJunsu, tất cả đều là giả tạo nhằm mục đích giảm thiểu tâm phòng bị của LeeSoman, tạo điều kiện cho những hành động tiếp theo. Lại nói, nếu Lee Somankhông thật sự trở mặt đưa cho Park Yoochun quyển sách giả mạo đó, Park Yoochuncũng sẽ không căm thù lão đến vậy, cũng sẽ không vào giờ phút cuối cùng kề vaisát cánh bên cạnh bọn họ áp chế lính canh trong Lee phủ. Cũng không biết, đâychính là may mắn của bọ họn hay là quả báo cho Lee Soman.
Biết đượcbản thân lâu nay vẫn bị lừa gạt bởi một tuồng kịch, hơn nữa diễn viên đều là domình cung cấp, Lee Soman tức đến nghiên răng nghiến lợi, muốn liều mình vớiYunho. Đối với một kẻ như lão, Yunho cũng không dư thừa lòng thương, một bàntay mạnh mẽ khống chế cần cổ của đối phương, khiến gương mặt béo phệ của LeeSoman đỏ rần lên, sau đó tái dần, tay chân từ giãy dụa cũng trở nên buôngthong, chỉ cần lâu hơn một chút nữa thôi là mạng sống thấp hèn của lão sẽ chấmdứt. Giữa lúc đó, bỗng nhiên Lee Sungmin xông ra cầu xin:
- Yunho,xin huynh hãy bỏ qua cho phụ thân.
- Lãokhông đáng.
- Jungcông tử, huynh còn có song thân, huynh chắc cũng hiểu được cảm giác của tôi. Dùphụ thân có tệ bạc đến thế nào đi nữa, người cũng là phụ thân của tôi, tôikhông thể để mặc người. Jung công tử, xem như tôi cầu xin huynh, chỉ cần huynhtha mạng cho phụ thân, dù muốn tôi liều mạng tôi cũng nguyện ý.
Jaejin lànữ nhi, tâm địa yếu mềm, nào có thể chịu đựng người yêu của mình quỳ xuống cầuxin người khác như vậy, cũng liền tiến lên nói giúp:
- Yunho,xem như vì Minnie, đừng làm vấy bẩn tay mình vì một mạng người như thế này.
Yunhonhíu mày nhìn thoáng qua Changmin đang lo sợ nắm chặt lấy gấu áo của Jaejin, vẫnlà đôi mắt của đứa trẻ khiến hắn dễ dàng mềm lòng nhất. Cuối cùng, Yunho buôngtay, Lee Soman té xuống trên mặt đất ho sặc sụa, khó nhọc thở gấp, ôm lấy cần cổđã đỏ lên. Nhìn bộ dạng hèn hạ của lão, Yunho khinh bỉ xoay ngươi đi, nói:
- Ngươinên cảm ơn Minnie đi.
Không ngờ,Lee Soman thế nhưng thấy chết không hối, bất chợt đứng dậy rút lấy thanh kiếm củamột tên lính, lao về phía Yunho.
- Đi chếtđi.
Jaejinkinh hô, áp mặt Changmin vào lòng mình, Lee Sungmin cũng bất lực gọi một tiếng“phụ thân”.
Cảm giácmột vật nặng nề đập vào lưng mình, Yunho quay lại, liền sợ hãi không thôi nhìnthấy ngực áo trắng như tuyết của Jaejoong bị nhiễm một màu màu đỏ tươi đến chóimắt lan ra từ nơi thanh kiếm trên tay Lee Soman đâm vào ngực cậu, hắn luống cuốngkhông biết làm sao, rút kiếm ra cũng không được mà cứ để như thế cũng khôngđành. Nâng người cậu dậy tựa và lòng mình, Yunho chỉ còn biết gọi tên ngườithanh niên đang dần suy yếu:
-Jaejoong…Jaejoong…
- Yunho,ngươi không sao chứ? – Bỏ mặc bản thân đang suy yếu một cách nhanh chóng,Jaejoong nhấc một bàn tay lạnh lẽo lên chạm vào má Yunho.
- Takhông sao – Yunho nắm lấy bàn tay đã mất đi chút hơi ấm ít ỏi vốn có, mười ngóntay đan vào nhau, siết chặt lấy nhau.
Hắn muốnmãi nắm lấy đôi tay này.
- Ngươicảm thấy thế nào?
Không phảibởi vì trách nhiệm.
- Ta cảmthấy lạnh quá.
Hắn càngôm chặt lấy cậu, chia sẻ chút hơi ấm, chân khí theo nơi hai bàn tay tiếp xúctruyền vào cơ thể cậu nhưng người cậu vẫn lạnh lẽo.
Hắn muốnngười này chỉ nhìn về phía hắn….hắn muốn người này luôn là của hắn...hắn sẽgiành lấy cậu, bất chấp là từ Kim Dalja, hay thậm chí là tử thần….
Bỗngnhiên, câu trả lời cho tình cảm kì diệu mà hắn theo đuổi bấy lâu hiển hiện rõ rànghơn bao giờ hết.
- Yunho,ta buồn ngủ quá. – Đôi mắt của cậu mệt mỏi muốn khép lại.
- Không,Jaejoong, ngươi không thể ngủ. Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi…Jaejoong.Không!
LeeSoman khóe miệng bết máu, trút hơi thở cuối cùng, bên môi vẫn luôn giữ nụ cườiđắc chí. Dù là trong khoảng khắc trước khi chết, lão đã thành công cướp đi củaYunho thứ mà hắn yêu quý nhất, lão có thể khẳng định điều đó qua sự tuyệt vọngtrong mắt hắn khi người thanh niên áo trắng kia nhắm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro