Chap 2: Buổi học đầu tiên
...
Tối hôm ấy, Light cứ thao thức suốt không tài nào ngủ được. Từ trưa đến giờ miệng cậu chẳng thể khép lại mà cười toe toét cả lên. Cứ liên tục nằm qua lăn lại trên giường, thỉnh thoảng còn úp mặt vào gối hét. Vệ sĩ cũng lo cho tình trạng của cậu hiện tại.
Mái tóc bạch kim cùng highlight xanh làm cậu nhớ về những kí ức tươi đẹp của quá khứ, nhưng giờ đây đã dài hơn rồi. Cậu đưa tay nghịch lấy mái tóc của bản thân mà nghĩ suy bâng quơ.
Trước khi định vén tóc người tiền bối trước mặt, cậu đã nhìn ngắm gương mặt ấy. Nhỏ nhắn, mỏng manh như thể chạm vào sẽ vỡ tan.
Cậu vẫn còn nhớ cảm giác sợi tóc chạm vào bàn tay. Từng lọn chỉ ánh lên màu sáng nhẹ, lưu giữ lên bàn tay ai. Thật mềm mại....
Nhưng rồi cậu nhanh chóng định thần và trở về giấc ngủ, cậu chẳng muốn trở thành gấu trúc trong buổi học đầu tiên đâu.
Light rất quan tâm với vẻ ngoài của mình và chăm chút rất kỹ lưỡng. Cậu luôn lựa chọn những bữa ăn lành mạnh để đảm bảo thân hình được cân đối. Phải nói là cậu khá khắc khe với chế độ ăn của mình. Lâu lâu cậu mới đụng vào những món đồ ngọt bên những cửa hàng đường phố. Cậu còn là một tín đồ của thời trang. Phong cách ăn mặc của Light phải nói là rất chỉnh chu và không lố lăng trái ngược với gia thế khủng của mình. Cậu muốn được người khác nhận là "Light", chứ không phải là "con trai của tập đoàn thời trang lớn của thế giới".
___________________________________________
Hôm sau, cậu thức dậy và chuẩn bị mọi thứ kĩ càng như thường lệ. Mặc lên đồng phục trường Orius, cùng với chiếc áo gile đen khoác ngoài. Cặp xách, đồ dùng học tập, mọi thứ đều đủ cả. Cậu còn rảnh tới nỗi kiểm tra đến 4, 5 lần mới yên tâm.
Xuống nhà ăn sáng rồi lập tức xách cặp đến trường. Đến nơi, cậu cất cặp sách vào bàn học bất kì, nhìn vào đồng hồ, mới 6h43, còn hơn 15' mới vào lớp. Nhân lúc ấy cậu đi xung quanh lớp làm quen với mọi người.
Cậu không phải là người ngại giao tiếp, thậm chí là giao tiếp rất giỏi, nên chẳng mấy chốc mà làm quen hết nửa lớp. Mọi người trong lớp ào đến bắt chuyện, số thì nói chuyện như côn đồ nhưng không có ý xấu, số tò mò, số ngưỡng mộ vẻ ngoài của cậu, số thậm chí còn muốn xin chữ ký. Giống như idol với fan trong một cuộc meeting.
Light không hề cảm thấy phiền hà, nhưng tiệt nhiên cũng thật khó xử khi bạn bè cùng lớp ồ ạt đến làm quen.
Phải nói cậu cực kì có khiếu giao tiếp, chuyện gì cậu cũng bắt sóng được. Vốn dĩ cậu đã tìm hiểu rất nhiều điều về Nhật rồi, từ sở thích của giới trẻ đến xu hướng hiện tại, chẳng có điều gì là cậu bỏ sót.
Đến lúc chuông vào lớp vang lên, đám đông đã tản ra dần rồi trở về chỗ ngồi. Light sau ấy mới được thả, mệt nhưng chỉ đành giấu trong lòng thôi.
Sách vở bút viết đều đã ở trên bàn đầy đủ cả, cậu đã kiểm tra rất nhiều lần mà, đảm bảo không thiếu bất cứ đồ dùng học tập nào.
???"Chết rồi...mình quên mua bút chuẩn bị cho buổi học chứ..."
Giọng nói ấy đến từ cô bạn ở bàn phía trên cậu, để lại cho cậu ấn tượng với chiếc nơ lớn sau đầu. Có lẽ sáng vội quá nên chẳng chuẩn bị đủ đồ dùng rồi. Hồi nãy cậu còn thấy người này chạy vọt vào lớp trong khi miệng ngậm lấy miếng bánh mì lát nữa kìa.
???"Light-kun! Cậu có dư bút không? Cho tớ mượn một cây với"
Nhỏ lén ngoái đầu ra sau, nhỏ giọng.
✨"Tớ có dư đây" Cậu đưa cây bút lên cho nhỏ.
🌻"Cảm ơn nhiều nha. Tớ là Hatori Himawari. Tớ sẽ hậu tạ sau"
✨"Không cần đâu mà. Tớ là Light Ostein, hân hạnh gặp cậu"
Buôn dưa một chút, cả hai cũng trở về tiết học. Sáng ấy họ có tiết tiếng Nhật, môn học yêu thích của cậu đấy.
___________________________________________
Đến giờ nghỉ trưa, đôi chân Light như đã lên máy, sửa phóng đi không một chút đợi chờ gì mà lao ra khỏi cửa. Chỉ tầm nửa bước chân, từ đâu tác động vào áo cậu một lực kéo với cường độ 2N theo phương ngang. Ra là Himawari, nhỏ đang muốn hẹn ăn trưa cùng cậu.
🌻"Tớ ăn trưa một mình cũng chán lắm, cậu đi ăn cùng tớ không?"
Light cảm thấy như da gà mình nổi hết lên. Cái tình huống này giống như tình tiết trong phim ngôn tình mà mẹ cậu hay thức khuya để xem lắm. Nghe mùi không ổn, Light né ngay:
✨"Cảm ơn cậu nhưng tớ đã có hẹn ăn trưa với người khác rồi. Nếu có dịp, tớ sẽ cùng cậu ăn trưa sau nhé, giờ tớ có hơi vội"
Nói xong cậu chạy đi ngay, để lại cô bạn đứng tròn xoe mắt nhìn.
___________________________________________
Vâng. "Người khác" bây giờ trong đầu Light chỉ có một mà thôi. Cậu cất chân lên ghé vào căn tin mua nước rồi chạy thật nhanh ra sau kí túc xá trường.
Và quả nhiên, Aoi đang ăn trưa ở đây.
Anh thích không khí yên tĩnh nơi đây lắm. Chẳng một ai đến đây, chẳng một ai biết anh ở nơi này, như chìm vào thế giới của riêng mình.
Anh có thể nghe nhạc bao lâu tùy thích, ngủ bao lâu cũng được khi không có tiết học chiều, vừa ăn trưa vừa hóng mát mà chẳng một ai để ý.
🌫️(Chiều hôm nay mình vẫn còn tiết. Haiz...thật muốn ngủ quá đi...)
Gió hiu hiu nhè nhẹ lướt qua lòng người, xuyến xao bởi chính sự dịu dàng ấy. Anh không buồn ngủ, chỉ muốn cảm nhận vẻ đẹp nơi này của hiện tại thôi.
Anh hơi hướng nội, anh ngại giao tiếp, anh cũng hay để ý ánh nhìn của người khác về mình nữa. Khi ở một mình, anh mới được thư thả làm những điều mình muốn mà chả ai quan tâm.
Nhưng thật khó cho anh, giờ đây đã có người muốn quan tâm đến thế giới của riêng anh rồi.
Là cậu, cậu đã đến...
Thấy cậu như thấy ma giữa ban ngày, anh giật mình mở to mắt, rơi mất tiêu miếng cà chua ở trên đũa xuống hộp cơm.
🌫️"S-sao cậu lại đến đây nữa??" Anh ngạc nhiên hỏi
✨"Ha....ha....Đến gặp anh thôi không được sao ạ?" Cậu vừa thở dốc vừa tiến lại ngồi cạnh Aoi.
🌫️"Việc gì phải chạy vèo xuống đây thế? Sợ tôi chạy mất hả?" Anh đặt câu hỏi liên tục, dần dần lùi ra xa Light.
✨"Em cất công tìm anh như thế, anh nỡ lòng nào đối xử với em tồi vậy sao..." Light mặc dày xê lại gần Aoi.
🌫️"Cậu xê ra chút, gần thế này..."
✨"Anh ngại hử?"
🌫️"..."
Hết nói nổi, anh để cậu thích làm gì thì làm. Light cũng biết ý lùi ra xa một chút (nhưng không đáng kể).
Từ hôm qua tên nhóc này đã làm phiền anh, biến nơi anh cho là 'thế giới của riêng anh' trở thành 'thế giới của hai người'. Quay anh như chong chóng trước gió.
Cậu bước đầu tiến vào cuộc sống của anh, đột ngột đến chẳng thể hiểu nổi.
✨"Thì em cũng chỉ muốn ăn trưa với anh thôi, đừng đuổi em nhé?"
🌫️"Cậu có cả đống người có thể ăn chung mà, sao lại đến chỗ này?"
✨"Hể...? Ai cơ?"
Trò giả ngu này anh đã trải qua một lần rồi.
🌫️"Bạn cùng lớp với cậu. Tôi đoán là cũng sẽ có người rủ cậu ăn trưa chung chứ"
✨"À...thật ra là có..."
🌫️"Thế thì tại sao?"
Lần này đến lượt Light im lặng không trả lời. Anh không hiểu vì sao, nhưng có lẽ không nên hỏi là tốt nhất.
Light cũng lấy hộp cơm của mình ra ăn. Vừa ăn vừa trò chuyện.
✨"Anh thích ở đây sao ạ?"
🌫️"Ừm"
✨"Quả thật ở đây khá yên tĩnh và mát mẻ"
🌫️"Ừm"
✨"Lần sau nếu được cùng em ăn trưa ở căn tin đi. Em nhìn qua menu thấy có nhiều món ngon lắm"
🌫️"Tôi từ chối"
✨"Anh không thích sao?"
Chờ hồi lâu, Aoi mới đáp lại.
🌫️"Tôi....không thích....Ở đó...ồn" Anh thủ thỉ, nhưng đủ cho Light nghe thấy
✨"Anh không thích đám đông ạ?"
🌫️"...có lẽ..."
✨"Vậy sao"
Light đành không đào sâu về vấn đề này nữa.
✨"Vậy em sẽ không ăn trưa ở căn tin mà sẽ ăn ở đây với anh"
🌫️"Nếu cậu thích ăn thì cứ ăn đi, cứ làm gì mà cậu thích, đừng nghe theo tôi" Aoi khuyên.
Lần này cả 2 im lặng.
Giờ nghỉ trưa, ai nấy cũng đều tận hưởng thời gian giải trí của mình sau buổi học. Ăn uống, đi dạo quanh trường, vui đùa cùng những người bạn khác. Đa số bọn họ đều tập trung ở những nơi như căn tin, khuôn viên trường hay trong lớp học, ít có ai giờ này đến kí túc xá nên nơi này rất yên tĩnh. Tiếng lá cây xào xạc càng thêm rùng mình giữa cả hai.
Mặt trời giờ đã tít trên cao, đưa ánh nắng len lỏi qua tán cây phun nên cho nền cỏ ánh vàng tươi sáng. Bầu trời hôm nay trong xanh, nắng dịu dàng, thật khiến người ta động lòng mà.
Sau hè đã không còn tiếng ve kêu inh ỏi, cái nóng dần phai mờ, nơi ấy thường lạnh lẽo nhưng sao nay ấm cúng quá. Không còn tiếng ve, chỉ còn tiếng chim ca trên cành cây, rộn ràng nhịp hót, hoà cùng nhịp đập hồi hộp của hai thiếu niên.
✨"Nhưng em thích ở đây...với anh"
Sẽ chẳng có gì nếu cậu không ngắt quãng lời nói của mình về sau.
Khả nghi, nhưng anh không để ý, anh chỉ phì cười.
🌫️"Haha... cậu xài chiêu này với người khác có lẽ người ta đổ đứ đừ cho xem"
✨"Còn anh thì sao ạ..?"
Anh đơ người, cảm giác giờ đây không khí giữa hai người căng thẳng hơn bình thường thì phải. Light nghiêng người sang nhìn Aoi, ánh mắt giờ đã thay đổi, không còn đùa cợt như ban đầu. Kì lạ rằng Light bình thường luôn nở nụ cười khi nói, nhưng lần này, cậu không hề có vẻ gì là đùa cả.
Anh nhìn vào đôi mắt lẫn nơi khoé miệng vốn có nụ cười xảo trá của cậu, cứ cảm giác kì lạ thế nào.
Nó nghe thật giống một lời tỏ tình. Nhưng anh chẳng biết nên đáp thế nào đây nữa.
Cậu và anh đều là con trai, và anh là trai thẳng, vì anh đã từng có cảm giác tương tư một bạn nữ từ hồi cấp 2 rồi. Anh và cậu chẳng thể thích nhau được. Họ chẳng là gì của nhau, mọi thứ ập đến cũng chỉ là ngẫu nhiên, không phải đến từ định mệnh.
Trời đã định vốn dĩ hai người sẽ mãi chẳng thuộc về nhau, định mệnh đã xua đuổi bọn họ...
Light biết rõ điều đó...
Vâng...cậu ta biết rất rõ...
✨"Em đùa tí, anh căng dữ vậy luôn á hả?"
Mọi thứ nhanh chóng bị đảo lộn, lời nói ban nãy đã trở thành một trò đùa.
Gương mặt Aoi giờ đỏ chót tới mang tai. Bị đàn em trêu như vậy, anh thiếu điều muốn tát vào gương mặt điển trai ấy một cái lắm.
Aoi quay sang chỗ khác che đi gương mặt như trái cà chua chín của mình, tiếc cái là không qua mắt được Light.
Tánh Light nhây khỏi nói, cậu cứ chọc người ta mãi mới chịu.
✨"Tai anh đỏ cả rồi kìa, anh che đi cũng vô ích thôi anh à~~~"
🌫️"💢!!!"
Trước lời trêu ghẹo của Light, Aoi tức lắm, thêm cả tiếng cười khúc khích của cậu, anh càng lúc càng tức. Chọc rồi thì thôi đi, trêu người ta đã còn chọt chọt người ta, làm ra ba cái trò nhìn trẻ trâu không chịu được.
Aaaaaa, tức chết mất thôi!
Sao cái con người này lại đáng ghét thế cơ chứ? Bộ tôi là trò đùa của cậu hả??
Tại sao cậu lại đến nơi này?? Tại sao cậu lại làm mọi thứ về tôi bị đảo lộn lên hết vậy??
Cậu đi mà tìm người nào khác ấy! Tìm người chịu được mấy lời chọc ghẹo của cậu ấy!
Cớ sao cậu lại đến đây? Gây chuyện với tôi? Cậu là tên ngốc chắc?
Lời không thể nói cứ ngập tràn trong đầu, tưởng như CPU đã cháy đến nơi.
Anh chỉ muốn được nghỉ ngơi thôi mà, anh không thích hàn thuyên suốt cả ngày, nghe mấy chuyện trời ơi đất hỡi.
Cậu có thể cho tôi xả giận ít phút được không thế? Cứ như thế hoài...
Tôi...biết làm sao đây...
🌫️"....hức..."
✨"'Hức'? Ơ.. khoan.. không lẽ anh-"
Light hoang mang tột độ, cậu tiến lại gần nhìn gương mặt anh. Aoi khóc rồi, bị Light chọc đến tức bật khóc, tiếng khóc khẽ như để tránh bị cậu nghe thấy.
Hồn bay phách lạc, cậu hành động vô lễ quá mức rồi, hoảng hốt an ủi anh.
✨"A-anh, em không cố ý!!!!! E-em xin lỗi!!! Em có nước trái cây nè, anh uống không, a-anh thích nước trái cây chứ?"
🌫️"Đồ ngốc nhà cậu💢💢!!!!!"
Một người khóc vì bị chọc, người kia chọc giờ ra sức dỗ. Light lấy lon nước trái cây mình mua đưa cho Aoi, rồi gắp hết thịt trứng cho anh đến khi hộp cơm cậu chỉ còn lại cơm trắng.
Nhưng không ổn rồi, anh vẫn chưa nguôi giận, thậm chí còn đánh đánh cậu như một chú mèo hờn dỗi.
✨"T-thôi mà anh, em xin lỗi, em trêu lố rồi, em xin lỗi..." Cậu ôm anh an ủi.
🌫️"Đừng có ôm tôi, tên ngốc! Cậu không cho tôi nghỉ ngơi chút xíu nào à??" Anh vừa nói vừa gõ đầu cậu, đẩy cậu ra xa.
Light cứ lặp đi lặp lại câu 'em xin lỗi' rất nhiều lần, dường như ku cậu đã thật sự hối lỗi. Còn Aoi, anh vừa khóc vừa đánh, vừa đẩy cậu ra không thành đã hoàn toàn kiệt sức. Anh lườm cậu bằng đôi mắt đẫm lệ. Cơ mà gương mặt đó, chẳng hiểu kiểu gì Light lại thấy nó vô cùng dễ thương mà ôm lấy anh chặt cứng.
Lần đầu tiên anh khóc trước mặt một người trong độ tuổi thành niên này.
Lần đầu tiên anh mắng một người là 'tên ngốc'.
Lần đầu tiên anh đánh một người.
Lần đầu tiên anh lườm một người.
Cũng là lần đầu tiên cảm xúc của anh bộc lộ rõ ràng đến mức này với một người tưởng chừng như xa lạ.
Cậu ta chọc anh cho đã rồi dỗ anh đã đời, anh thật chẳng hiểu nổi cậu đang nghĩ gì nữa.
Nhưng thật đáng ghét rằng tại sao anh lại cảm thấy ổn khi để cậu lại nơi đây cùng mình.
Haiz...cậu đáng ghét thật đấy, Ostein-san...
Suốt buổi trưa, cả hai vờn nhau rất lâu như thế, thậm chí còn chẳng kịp ăn trưa đến khi vào tiết học buổi chiều. Và Aoi không ăn được hết đống đồ ăn Light cho nên trả lại cậu. Anh nghĩ rằng Light đã nhận được bài học sau vụ việc này, nhưng anh không ngờ rằng nó dần trở thành thú vui (không) tao nhã của cậu sau này.
___________________________________________
End chap 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro