Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[YulSic] Color Of life - Au:Chanie

Chap 1:

Cuộc đời tôi- Kwon Yuri là một huỗi ngày dài tăm tối, chán nãn, mệt mõi, cô độc, sầu bi, không tự do, không ánh sáng, xung quanh chỉ là một màu đen. -CÂM LẶNG.

Tôi cô đơn, lạc lõng, mất định hướng. Những giọt nước mắt đã cạn khô.

Khóc- một hành động quá xa xỉ. Dù có gào thét thì ai có thế nghe được, ai có thể thấu hiểu được đây.

Tôi chán- hay nói đúng hơn là căm ghét- những tiếng nấc nghẹn của bản thân. Tôi muốn được nói, được hét lên, được giải tỏa mọi cảm xúc trong lòng.

Không che giấu, không đau khổ.

Tôi muốn biết được hình ảnh xung quanh, nhưng quanh tôi, dù cố gắng tìm kiếm, từ khi tôi bắt đâu nhận thức được, thì ôi thôi, vẫn chĩ mãi mãi một màu đen.

Tôi chờ đợi một màu sắc le lói trong cuộc đời. Xám ư! Khát khao được thấy, dù chẳng mấy tốt đẹp gì. Tôi nhiều khi vẫn tự hỏi rằng, đời người mong muốn những gì tốt đẹp, tôi phải chăng là thần kinh khi mong một lần trong đời được nhìn thấy nó- một màu xám- không bao giờ trong sạch.

Liệu đó là gì? Ảo tưởng! Hay sống để chờ điều kì diệu xảy ra với mình, với một đứa trẻ mất đi tiếng nói của bản thân, bốn bức tường đen kín vây quanh.

Liệu điều kì diệu…có thật..trong cuộc đời.!?

Số phận, đôi khi … lời nói là không đủ diễn tả.

Ấy vậy mà từ khi có em- Jessica Jung, cái thế giới mà từ lâu tôi chẳng còn mong đợi gì, nó trở nên màu sắc lạ thường.

Tôi nhìn thấy em trong tâm khảm mình. Mỗi phút, mỗi giây, cảm nhận bất cứ lúc nào mà tôi biết rằng mình vẫn tồn tại trên cõi đời này.

Lần đầu tiên, tôi trách hờn số phẩn của mình.

Tôi muốn nói em nghe bằng lời nói, để em biết rằng tôi yêu em, tôi cuồng em, tôi muốn em đến thế nào chứ không phải chỉ bằng những thủ ngữ chán òm.

Tôi muốn nhìn thấy em.

Thấy được nụ cười mang đây sắc vàng của nắng sớm mùa thu.

Thấy được đôi mắt trong veo như mặt hồ lam thủy..nhạ nhàng…bình yên.

Thấy được cả thân hình của em, quyến rũ, ngọt ngào, say đắm..một màu đỏ rực..đầy mê hoặc- tôi nghĩ thế.

Hơn nữa, là hàng ngàn, hàng vạn màu sắc trên thế gian này mà trong đời, tôi chưa từng-hay chính xác hơn là không thể ngờ- tôi có thể thấy được.

Lần đầu tiên, tôi tin vào đức Chúa trời, tin vào điều kì diệu.

Em bước vào đời tôi, nhẹ nhàng như cánh lá phong thu đáp vào mặt hồ phẳng lặng.

_Tôi thích cậu!- Em nói với tôi.

Bàng hoàng..

_Tôi sẽ có cậu làm seobang. Nhất định!-Em nói tiếp, rồi cười khúc khích khi thấy khuôn mặt ngố tàu của tôi lúc đó- Ừ thì tôi chưa thấy mặt mình, nhưng tôi biết nó cực kì ngố.

Hàm tôi gần chạm đất rồi, ai có thể cho tôi biết chuyện quái gì không?

_..........-Chưa kịp trả lời cho cái cô vợ trên trời rớt xuống này thì tôi nghe thấy tiếng bước đi._Haizzz………….-Thở dài bất lực trong lòng.

Thế là từ đó, “seobang” này của em ngày nào cũng vấp té ngay cửa nhà khi vấp phải những dĩa thức ăn của em em làm cho tôi .Lúc đó, tôi cảm nhận được màu xám bên trong mình. Tức giận vì cái kẻ hại người kia.

Rồi cả khi té chỏng người ngay trong chính căn nhà quan thuộc của mình. Ừ thì em dọn dẹp đống bừa bộn giúp tôi, nhưng đâu hay biết rằng tôi khổ sở thế nào với cái mới lạ này. Bên trong tôi, một màu hạnh phúc chợt nhóm lên, nhưng cũng chợt vụt tắt.

Không hi vọng để mai này phải thất vọng!

Rồi giật gân hơn nữa, em ôm nguyên cái vali- theo tôi cảm nhận là thế, nhưng hình như hổng phải một cái…-chuyển qua nhà tôi cắm trại luôn để tiện chăm sóc cho tôi. Khi ấy, tôi không thể nào chối bỏ được nữa..tôi chấp nhận hạnh phúc mà em mang lại, dù là nhỏ nhoi, dù là không chắc chắn.

Có ai nhớ về món cháo của em trước nhà tôi không, món mà sau này em thì thầm với tôi rằng đó là cháo nấu bùa mê ấy. Đến giờ tôi vẫn rớt mồ hôi hột khi nghĩ tới, nó có vị.. Tôi tự nhủ, chắc e bỏ bùa nhiều nên cháo đắng!? hay bùa nhiều quá mà nấu chưa tan hết mà cháo tôi ăn cứ như cơm cháy ấy?

Em nói chăm sóc tôi, thế mà tôi cứ tưởng tôi mướn về để mình chăm sóc ấy chứ. Này nhá:

_Sáng trước 12g cấm làm phiền vì em bận- Nàng nói.

_Nấu ăn thì cấm tiệt dưa: dưa cải, dưa xanh, dưa hấu, dưa leo…..Cấm, cấm sạch.

*Nhưng Yul thích chúng mà Sica, đẹp da*- Tôi dùng thủ ngữ trả lời em.

À, cái vụ xưng hô Yul-Sica là em bảo, gì mà kêu vậy cho nhanh, thân mật với bớt mỏi miệng nữa.

_Cấm tiệt ba cái tạp chí chân tay dài nghen chưa.- Nghe em nói câu này mà tôi muốn sặc “không khí”, em ghen kiểu gì mà…

Gật đầu chấp nhận cho qua chuyện.

_Ngủ trước 10h tối như SNSD’s Maknae Seo Hyun nói để tế bào da phát tiển.

*10..12….12..* Tôi nhẩm tính, giật mình vì phat hiện của mình, vậy ra ngày em ngủ 14 tiếng à.. Í nhầm, 16 tiếng mới đúng, em còn bận ngủ trưa nữa.

Và rồi dồn dập những yêu cầu “hợp lí” đến khó tin của em. Tôi cười trừ cho qua chứ biết sao giờ. Ý em là ý trời mà. Và đó là nụ cười đâu tiên sau ngần ấy năm.

Chap 2

-----------------------------------------------

Thấm thoát, em ở cùng tôi đã 2 năm. Một khoảng thời gian không dài, nhưng cũng không ngắn !

Đủ để tôi biết rằng em quan trọng đối với tôi như thế nào.

Tôi từng loạn xị cả lên khi nghe tin từ Chanie-đồng nghiêp của em- thông báo tin em bị thương vì va quẹt xe.

Từng cười sặc sụa trước câu chuyện cười-không-hề-buồn-cười của em để rồi hôm sau lại nhận được cái nhéo tai đau điếng.

Ờ thì em thấy tôi cười, tưởng vui lắm đem vào công ty kể, Aigoo…Phản ứng trái chiều...Tôi nhận ra được rằng mình bên cạnh e đã cười thế nào.

VÔ ƯU.

Nhưng vô hạn để tôi nhìn ra được rằng, em là định mệnh của tôi, là tình yêu duy nhất.

Tôi muốn được hợp thức hóa cho mối quan hệ này, khiến em thành Kwon Sica, Kwon Sica của Kwon Yuri. MÃI MÃI.

Diện trên người bô quần áo mà tôi ưng ý nhất- em lựa cho tôi chứ tôi có thấy gì đâu…

*Thấy gì đâu…..*-Trong lòng nhóm lên chút lo sợ, tôi quên mất rằng mình thế nào. Kwon Yuri… mù lòa..ngay cả tiếng yêu thương cũng không nói thành lời, liệu…

*Tôi thích cậu*- Lời nói của em ngày đó văng vẳng bên tai tôi, đúng rồi, em thích tôi mà. Tôi đặt cược tất cả vào ván cờ này.

Lần mò đến công ty em làm việc, đứng chờ hàng giờ liền chỉ để đón em về và sau đó nói lên tình cảm của mình.

Giờ này chắc em cũng tan sở! Tôi đoán khi thấy tiếng ồn ào vang từ sau cánh cổng công ty em, ắt hẳn đấy là tiếng mọi người ra về.

_Đó chẳng phải là Yuri của chúng ta sao?

Giọng nói này..??

Tôi cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào mình khi câu nói ấy được cất lên.

_Kwon Yuri, đứa con bị chối bỏ của gia tộc nhà họ Kwon.Sinh ra nhưng chưa từng hoàn hảo, chỉ là cái xác rỗng không màu sắc, câm như tờ từ nhỏ.

Từng lời nói như giáng thẳng vào tôi, không nhân nhượng, không thương tiếc.

_Tôi tự hỏi cô giỏi che giấu việc mình bị mù, điếc bẩm sinh hay tiền của appa cô nhiều đến nỗi che lấp luôn cả sự thật này, che giầu được chính con đẻ của mình.

Rất quen, thật sự là rất quen. Tôi nhíu mày, đôi mắt hoang mang mong tìm ra hướng người nói.

_Kwon Yuri à, bị mù sao, bị điếc sao?

_Mù mà mò ra đường, muốn gây hại cho xã hội à!

_.............

Những lời thì thầm bàn tán cứ dội về. Đầu óc tôi lúc này trống rỗng.

_Sao hã em gái, sao không trả lời cho mọi người biết là em vẫn bình thường hã.

Em gái…Choi..Si Won…CHOI SI WON….cái tên này..

_Không nhớ cả anh trai mình sao? Xem ra em không những bị mù, bị câm mà não cũng rỗng nữa.HAHAHA..HAHA..-Choi Si Won, anh họ tôi.

_Im hết coi…-Tiếng Chanie quát_ Tôi cảm thấy chút nhẹ nhõm, ít ra không phải tôi chỉ có một mình. Mà Chanie, vậy em cũng ở đây sao Sica? Lia đôi mắt vô hồn tìm kím về phía em. Em nói một lời đi, lên tiếng như Chanie ấy.

*Sica đâu*-Tôi hỏi Chanie

_Sica cô ấy…- Giọng cậu ấy chùn xuống.

_Sica, em biết thứ bỏ đi này à?- Siwon hỏi.

Đúng rồi, nói cho hắn biết đi em, nói rằng Yul không bỏ đi, Yul vẫn chăm sóc tốt cho em mà, nấu ăn cho em, lo cho em khi em bệnh này, còn..

_Tôi không biết ai là đồ bỏ đi cả.-Tiếng em lạnh lùng vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Nước mắt tuôn rơi.

Bức tranh màu sắc rách nát. Loang lỗ những vệt màu vô thực.

Đục ngầu trong tâm khảm, xám xịt.

Tim vỡ.

Sụp đổ.

Tất cã đã sụp đổ.

Tôi quị ngã.

_Yul.YULLLLLLLL- Nghe đâu đây tiếng em hét lên đầy lo lắng…. hay thương hại.

Ảo tưởng quá, Kwon Yuri à, ảo tưởng quá. Mong muốn một chút quan tâm, dù chỉ là thương hại, đó cụng chỉ là ảo tưởng.

Rồi tôi thấy mình bị nhấn chìm trong bóng tối, 2 năm trước. Ảm đạm hơn, sầu bi ai oán hơn.

Mùi thuốc sát trùng bệnh viện sộc thẳng vào mũi, cái mùi này tôi chưa từng thích ứng được dù thời gian tôi ở đây trong quá khứ không phải là ít..

Đưa tay lắc nhẹ đầu, tôi vẫn còn choáng váng. Chuyện gì đã xảy ra thế này?

-----------------------------

_Kwon Yuri, đứa con bị chối bỏ của gia tộc nhà họ Kwon.Sinh ra nhưng chưa từng hoàn hảo, chỉ là cái xác rỗng cùn với cuộc đời không màu sắc, lặng như tờ hay nói đúng hơn là bị câm từ nhỏ.

-----------------------------

_Mù mà mò ra đường, muốn gây hại cho xã hội à!

-----------------------------

_Không nhớ cả anh trai mình sao? Xem ra em không những bị mù, bị câm mà não cũng rỗng nữa.HAHAHA..HAHA

-----------------------------

_Tôi không biết ai là đồ bỏ đi cả.

…………………………….

Mọi chuyện như một đoạn ghi âm, chậm rãi phát lại.

Nhớ ra rồi, nhớ ra lời em nói hết rồi!

Đã bảo đừng hi vọng nhiều mà, đừng ảo tưởng nhiều mà!! Sao mày ngốc thế, ai đời nào lại thích đứa như mày, vừa mù vừa câm.

Tôi vừa nghĩ, nước mắt tuôn trào, vừa lấy tay đánh vào lồng ngực mình, mong cái đau thể xác có thế áp chế đi trái tim đang rỉ máu kia.

_Yul à..Yul à..Dừng lại đi,, Yul làm cái quái gì thế hả?- Giọng em sao? Mày hoang tưởng rồi Yuri à.

Tiếp tục đánh vào người mình.

“Cầu mong bản thân tỉnh táo, để rồi nhận ra rằng, dù tỉnh táo hay ảo mộng, tất cả đều bị ám ảnh bởi em, bởi Jessica Jung.”

CHAP 3-1

“Cầu mong bản thân tỉnh táo, để rồi nhận ra rằng, tỉnh táo hay ảo mộng, đều bị ám ảnh bới em, bởi Jessica Jung.”

………………….

Thân người tôi cảm nhận được sự ấm áp bao trùm.

Thực? Ảo?

“Thực ảo ảo thật.

Vô cực vô biên.

Hạ hồi phân giải.”

Vùng vẫy đẩy em ra, không quen biết cơ mà?

Em giữ chặt.

Ý chí muốn thoát ra được vòng tay này nhưng đã bị trái tim đánh gục.

Không đủ sức để đây em ra đi. Không đủ sức từ chối hơi ấm này.

Vòng tay siết chặt hơn. Hơi ấm này, mùi hương này….

*“Tôi không biết ai là đồ bỏ đi cả.” Chẳng phải lúc nãy em nói thế sao?*

_............

*Thế em còn..*

_Em yêu Yul!

3 từ vang lên lãnh đạm. Vang vọng qua 4 bức tường, đánh thẳng vào tâm trí tôi.

Vài giờ trước, có lẽ tôi sẽ vui mừng mà ôm chặt em vào lòng. Còn bây giờ…

Vô thực quá!!

Nhất quyết từ chối vòng tay em, trong lòng thoáng chút hụt hẫng về chính việc mình làm.

*Thế…*

*Em đang đùa Yul đấy à? Không quen biết cơ mà?*

_Em yêu Yul.

Sau 3 từ đó, tôi cảm nhận được cái gì đó áp vào môi mình.

Nồng nàn.

Mãnh liệt.

Đê mê.

Nhưng nó hoàn toàn là về một phía. Tôi không đáp trả. Chỉ đơn giản là cảm nhận… một món quà để bù đắp sao?

Tách ra, hơi thở gấp gáp.

_Yul có nghe hết câu chuyện chưa mà xỉu hửm ?- Một chút dỗi trong giọng nói.

Em muốn tôi nghe hết những lời đó sao, để rồi tôi biết được thân phận mình mà tránh xa em sao?

_Yul lấy quyền gì làm em lo lắng?

Lo lắng, cho ai cơ chứ? Tôi sao, em đùa à? Hay lo lắng cho chính em?

*Em muốn nói hết câu chuyện chứ, Yul sẽ nghe! Rồi em sẽ không phải lo lắng về việc mọi người biết em quen một đứa vừa mù vừa câm như Yul đâu.*

Chua xót khi những hành động diễm tả lời nói ấy được làm.

Tội biết thân mình chứ. Đâu dám làm em mất mặt trước mọi người.

_Yul ngốc này, Yul xem em như vậy sao.-Em đánh vào người tôi đau điếng.

Tôi nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào. Em sao?

………………………………………………..

_Anh biến đi được chưa hã, nãy Sica nói gì anh chưa thấm à. Hay muốn nghe thâm vài câu khen ngợi từ cô ấy. Tôi không thể hiễu nỗi là não anh bị phẳng hay có ít nếp nhăn vậy?

_Cô, cô….-Giọng anh ấy đanh lại, tức giận.

_Gì, “cô nói tôi nghe nữa đi cho tôi thông não” hay “cô nói tiếp những gì tôi chưa kịp nghe khi nãy đi” hửm?

“ Cộp…cộp..”-Tiếng gót giày nện trên sàn bệnh viện.

………………………………………………

Nhẹ lần mò tay em, kéo em vào lòng, lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt em, xoa lưng em để ngăn tiếng nấc kia lại.

Không hiểu sao em lại khóc cơ chứ? Lẽ ra phải là tôi mới đúng.

“Rầm”- Tiếng cánh cửa phòng đập mạnh. Biết ngay mà, Chanie ‘lực điền” đang tới..

_Yul này, hã dạ chưa,chắc nghe Sica kể hết rồi hửm?

……………………???

_ Tớ thề đó là LỜI đâng bốc hài nhất tớ từng nghe đấy.

Đực mặt ra, bonus thêm cái mặt ngố tàu khi nghe tới đó.

*Kể gì?*

_Thì chuyện Si Won đó. Thế Sica chưa kể cho cậu nghe à?

_Haizzz…- tôi nghe thấy tiếng thở dài, hình như cậu ấy thấy được tình trạng hiện giờ của Sica.

_Thì chuyện Si Won đó. Thế Sica chưa kể cho cậu nghe à?

_Haizzz…- tôi nghe thấy tiếng thở dài, hình như cậu ấy thấy được tình trạnh hiện giờ của Sica.

Flashback

_Tôi không biết ai là đồ bỏ đi cả.

Si Won cười ngạo ngễ khi nghe thấy lời nói đó.

Sau đó thì Yuri ngất đi, hàng mi đẫm lệ.

_Yul.YULLLLLLLLL

END Flashback

_ Sica hốt hoảng, đưa cậu tới bệnh viện ngay. Tớ tin chắc lúc đó mà không có tớ thì cậu chưa chết vì shock đã chết vì xe tông hay bị tông xe rồi. Chúa ơi, nhớ lại tớ nổi hết da gà da vịt lên này. Đó là chuyến xe kinh khủng nhất tớ từng đi đấy.

Flashback

_ Tôi không quen những kẻ bỏ đi, nhưng tôi quen..à không,, tôi yêu cô ấy.

_Em đùa à. Muốn anh chú ý thì cứ nói, anh sẽ chiều em chứ làm những chuyện này vô ích thôi.- Nụ cười đểu giả, hắn đáp.

_Và như tôi nói..tôi không quen những kẻ..không..không quen không biết những thứ bỏ đi. TÔI KHÔNG QUEN ANH.

_Em…em..

_Này, tôi nói cho anh biết. Anh cao trên mét tám, cô ấy mét sáu bảy, vừa cỡ cho tôi ôm mổi tối nhá, chứ mà ôm anh..vừa ngủ vừa nhướn à? 1-0

_Anh Body sáu múi hã, xin lỗi à, cứng như đá ấy, ngủ mà rờ có mà.. Yuri ấy.. nói không khoe chứ ngủ mà rờ thì có mà sướng chết mất nhá. Mềm này..mịn này…2-0

_Im coi.Em nói cái quái gì vậy hã, đời có ai so sánh như em không? Anh hơn cô ta nhiều lắm đấy.

_À, em xin lỗi. Đúng là anh hơn cô ấy nhiều:

- Nghèo hơn cô ấy này.

- Phá của hơn này.

- Ngu, si, đần, độn .

- Bại não , bỏ đi, chơi bời, lêu lổng cái gì cũng hơn.

- Tôi ghét anh hơn cô ấy.

- Blahhhh..blahhhh

_Em được lắm.- Rồi Si Won nên bước bỏ đi trước ánh nhìn khinh bỉ của Sica.

END Flashback

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng làm lòng tôi sáng bừng màu sắc.

Hỗn loạn. Hạnh phúc. Ấm áp. Yêu thương. Em đã nói như thế sao?

Em bảo vệ tôi sao?

Em không lo tôi làm em bị mất mặt khi quen tôi sao?

Và..Em yêu tôi ?

Nâng nhẹ mặt em lên, rồi nhẹ nhàng..áp môi mình vào môi em. Tôi

muốn sẽ là người chủ động.

Em đáp trả.

Tôi hạnh phúc đến điên lên được.

Muốn cho em biết tôi yêu em thế nào.

Muốn nhiều hơn nữa.

Màu hồng- dịu dàng, ngọt ngào khi em đáp trả.

Vàng- đê mê cuồng nhiệt. Kiêu sa, lộng lẫy.

Trắng xóa- màng suy nghĩ vô sắc. Có tôi, có em…và mình yêu nhau.

Sắc trắng là đủ cho cả đời.

Trắng….một màu ẩn chứa nhiều điều.

Thanh khiết.

Nhẹ nhàng.

Dịu ngọt.

Mãi mãi, trắng vẫn trắng, màu tình yêu của chúng ta..mãi mãi..một màu nguyên vẹn. Không bao giờ thay đổi.

Và em.. là màu sắc của cuộc đời tôi.

Đã có câu trả lời cho tất cả.

--------------------------------

Sẽ bảo vệ em cho đến hết cuộc đời, cho đến khi sức cùng lực kiệt.

Sẽ bên em cho đến vạn kiếp luân hồi, không bao giờ thay đổi.

Yêu em cho dù trái ngang trắc trở, mãi mãi vẫn là em.

Dù sao đi nữa…ngàn năm..tình ta mãi vẫn ven toàn..

Không hề mai một.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: