Em muốn ở lại
Chap 6
Sau khi hoàn thành công việc họ cùng nhau rời công ty, khi đi ngang qua phòng phát sóng trực tiếp. Vương Mạn Dục nói: "Em muốn vào trong xem một chút được không?."
Anh nhanh chóng giữ chặt tay cô, không cho cô vào. "Đừng vào."
Vương Mạn Dục: "Em chỉ muốn vào xem thôi mà."
Lâm Cao Viễn : "Nếu em vào, có khi phòng phát sóng sẽ nổ tung đấy." Nói xong, anh mở điện thoại cho cô xem cảnh trong phòng phát sóng.
Vương Mạn Dục nhận điện thoại từ tay anh, nói: "Em vẫn muốn xem trực tiếp."
Lâm Cao Viễn : "Thế em đứng ở cửa thôi, tuyệt đối không được vào và không được phát ra bất kỳ âm thanh nào. Anh mở cửa cho em xem."
Anh mở cửa, mọi người bên trong nhìn ra ngoài, tất cả đều ngạc nhiên. Anh làm ra một dấu hiệu "suỵt".
Nhân viên lễ tân vừa lúc đi qua, hô lớn: "Ông chủ, sao hai người chưa đi ăn trưa?"
Lâm Cao Viễn ngay lập tức hoảng hốt, lại làm dấu "suỵt".
Vương Mạn Dục thấy thật buồn cười và có đôi chút thấp thỏm rồi vào phòng phát sóng thả tay ra, mọi người bắt đầu nhấn nút like một cách điên cuồng cho em lễ tân, khiến một vài người xem trực tuyến nhanh chóng nhận ra.
Người xem trong phòng phát sóng không ngừng hỏi: "Ông chủ đã đến chưa? Muốn xem ông chủ!"
Vì vậy, Lâm Cao Viễn xuất hiện trong phòng phát sóng, giới thiệu về bản thân, đồng thời quảng bá cho cửa hàng mới khai trương sau hai ngày, cảm ơn mọi người đã ủng hộ... rồi nhanh chóng rời đi.
Vương Mạn Dục nhìn vào điện thoại, thấy anh qua filter trông thật dễ thương và điển trai. Trong lúc say mê, bỗng nhiên có tin nhắn xuất hiện: "Tối nay có thể ăn cánh gà không?"
Cô hơi ngẩn người, sau đó Lâm Cao Viễn từ phòng phát sóng bước ra, nói: "Đi thôi, đi ăn gì đó." Rồi hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Vương Mạn Dục: "Em ăn gì cũng được." Cô trả điện thoại cho anh, nhưng tâm trí lại không yên, đi theo anh về bãi đỗ xe.
Cô nói thích ăn lẩu, nên anh gọi lẩu uyên ương nhưng thấy cô không có vẻ hào hứng.
Lâm Cao Viễn : "Không hợp khẩu vị à?"
Vương Mạn Dục cúi đầu: "Em muốn uống canh mẹ anh nấu, ngon lắm."
Lâm Cao Viễn : "... ăn một chút đi." Rồi hỏi: "Tối nay mấy giờ em bay?"
Vương Mạn Dục giả vờ chơi điện thoại, không nói gì, cô cảm thấy áy náy vì thật ra không có ý định về Hắc Long Giang vì thế cũng không giờ bay để nói.
Anh không hỏi thêm, tự tìm kiếm thông tin chuyến bay. ✈️
Sau khi ăn xong, thấy cô ăn không nhiều, lúc thanh toán anh đã đóng gói bánh sầu riêng cho cô, rồi về nhà. Khi ra khỏi thang máy, cô đợi anh mở cửa.
Lâm Cao Viễn : "Em không phải đã biết mật khẩu rồi sao?"
Vương Mạn Dục: "Em không biết hứ."
Lâm Cao Viễn thầm cười trộm, nhập mật khẩu rồi mở cửa.
Vương Mạn Dục vẫn cúi đầu chơi điện thoại.
Lâm Cao Viễn : "Nhanh chóng dọn dẹp đi, anh sẽ đưa em ra sân bay."
Vương Mạn Dục nén lại một lúc, hỏi: "Sao anh không mời em tham dự lễ cắt băng khai trương cửa hàng mới của anh?"
Lâm Cao Viễn : "Trời ơi, cửa hàng nhỏ của anh sao có khả năng mời được cô vô địch Olympic như em đến cắt băng khai trương chứ."
Vương Mạn Dục nổi giận, mạnh tay đẩy anh xuống ghế sofa, rồi quay lưng về phòng chính, mạnh mẽ đóng cửa lại.
Hơn mười phút trôi qua, Lâm Cao Viễn nhẹ nhàng gõ cửa, không có phản ứng. Anh lại gõ cửa: "Em dọn xong chưa?" Không nghe thấy tiếng trả lời, anh nhẹ nhàng mở cửa, thấy cô ngồi bên giường ôm gối và khóc.
Lâm Cao Viễn : "Sao vậy?"
Vương Mạn Dục: "Anh đi đi, em không muốn gặp anh nữa."
Điện thoại trong phòng khách của Lâm Cao Viễn vang lên, anh ra ngoài nghe điện thoại, là nói chuyện bằng tiếng Quảng Đông thứ ngôn ngữ cô không hiểu.
Khi Lâm Cao Viễn quay lại phòng ngủ, phát hiện cô đã vào phòng tắm. Anh nghĩ cô có muốn tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi, sau khi tắm rửa xong thì quay lại vậy. Quần áo của hai người phơi trên ban công, bay trong làn gió nhẹ, tỏa ra mùi nước giặt thật dễ chịu. Anh không nỡ để cô rời xa, muốn ôm cô, nhưng cuối cùng lý trí đã chiến thắng, anh giúp cô thu dọn quần áo trên ban công, gấp gọn và để lên giường.
Thấy thời gian không còn nhiều, anh hỏi: "Em xong chưa, nhanh lên, muộn rồi không kịp đâu."
Vương Mạn Dục mặc bộ đồ ngủ, từ phòng tắm đi ra, vẫn còn hơi ẩm, mắt đỏ ngầu vì khóc, cô cảm thấy thật tủi thân.
Vương Mạn Dục mở rộng vòng tay, em muốn ôm.
Lâm Cao Viễn bước tới, ôm lấy cô.
Cô dựa đầu vào vai trái anh, nức nở.
Không khí tràn ngập mùi sữa tắm, cùng với hương gỗ nhẹ nhàng.
Lâm Cao Viễn giọng nói dịu dàng: "Sao vậy?"
Cô không nói gì.
Lâm Cao Viễn : "Không phải là không cho em đi, ồ, mời em cắt băng khai trương cửa hàng nhỏ của anh thì quá phóng đại rồi, mà đây là chuyến đi riêng của em, tham gia những sự kiện như vậy, sợ ảnh hưởng đến em, hơn nữa em vẫn đang thi đấu, em thuộc về đất nước."
Vương Mạn Dục vẫn nức nở.
Anh kéo khoảng cách giữa họ ra: "Được rồi, thay đồ đi, anh đưa em ra sân bay, muộn nữa sẽ không kịp đâu."
Vương Mạn Dục không muốn rời khỏi vòng tay anh, cúi đầu khóc nức nở: "Cao Viễn, anh không muốn em nữa sao?"
Lâm Cao Viễn cảm thấy mũi mình có chút cay cay, mắt đỏ lên, nói: "Em xứng đáng có được điều tốt hơn."
Vương Mạn Dục: "Em không muốn điều đó, không muốn."
...
...
Lâm Cao Viễn : "Vậy em có muốn ở lại không?"
Vương Mạn Dục: "Ừm~ Em muốn ở lại."
Lâm Cao Viễn : "Không sợ mất mặt à?"
Vương Mạn Dục Ngẩng đầu, ánh mắt cô gặp phải đôi mắt đỏ ngầu của anh, cô không thấy mất mặt, không, thật sự không thấy, vĩnh viễn không có điều ấy!
Lâm Cao Viễn : "Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc còn hơi ẩm của cô. Một tay anh nắm cằm cô, ánh mắt thoáng chút do dự: 'Em sẽ hối hận chứ?'"
Vương Mạn Dục: "Không, không đâu."
Cảm nhận được tay anh đặt bên hông siết chặt, cô biết họ đã đồng điệu, anh đã quay trở lại, là Yuan của cô
Vương Mạn Dục: "Nhưng... em có một yêu cầu."
Lâm Cao Viễn : "Yêu cầu gì? Nói xem nào Yu."
Cô nhẹ nhàng đẩy anh, bĩu môi nói: "Sau này không được dùng tiếng Quảng Đông nói chuyện với những cô gái khác trước mặt em, em không hiểu, sẽ suy nghĩ linh tinh, sẽ ghen."
"Rồi..."
"Và... vừa rồi em thấy ai đó nhắn tin mời anh đi ăn cánh gà."
Lâm Cao Viễn xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô, hôn lên trán cô, cười nói: 'Anh biết rồi, em là cô nương thích ghen. hmmm' Thật ra tin nhắn đó không phải là mời anh đi ăn cánh gà, mà là bạn anh thấy hai người đứng cạnh nhau, trêu anh thôi, haha."
Một cái ôm lâu không có, mùi hương quen thuộc của riêng Vương Mạn Dục, ôm chặt vòng eo của anh, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên động mạch cổ của anh, rồi hôn nhẹ lên nốt ruồi bên khóe môi anh.
Khoảng cách thu hẹp, cô cảm nhận được nhịp tim anh tăng tốc, trong một khoảnh khắc quên mất cách hít thở, anh thở hổn hển bên cổ cô, hơi ấm phả ra từng nhịp. Cô là người khởi đầu, nhưng giờ đây lại cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, xung quanh tràn ngập bầu không khí mờ ám. Anh tiếp tục hôn lên cổ trắng mịn của cô, hôn nhẹ nhàng, chậm rãi... Tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng cô, rõ ràng đang phát tín hiệu cho anh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai trong không gian vắng lặng, 10 giây, 20 giây trôi qua, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: "Trước tiên anh nghe điện thoại đi..." Anh không nỡ rời để cô rời khỏi vòng tay nhưng vẫn phải lùi lại, đi ra hai bước rồi quay lại nắm tay cô cùng đi nghe điện thoại. Nhìn vào màn hình, anh bật loa ngoài.
Bà Lâm nói: "Con ơi, ăn cơm chưa?"
Lâm Cao Viễn : "Con mới ăn xong ạ." (nói bằng tiếng phổ thông)
Bà Lâm: " Mạn Dục đã lên máy bay chưa? Con có nói rõ với người ta không? Cô gái đó rất tốt, ba mẹ rất thích."
Lâm Cao Viễn nhìn về phía Vương Mạn Dục ra dấu: "Em nói đi."
Vương Mạn Dục: "Em không hiểu những gì họ nói."
Ở đầu dây bên kia, mẹ nghe anh không trả lời, liền gọi ông Lâm đang xem tin tức buổi tối, "Đừng có xem nữa, mau qua nói chuyện với con trai, nó lại nói tiếng phổ thông."
Ông Lâm: "Con ơi, hạnh phúc của mình thì phải tự nỗ lực giành lấy."
Lâm Cao Viễn : "Ba, mẹ, con biết rồi~ Nào, nói cho ba mẹ biết, con muốn uống canh."
Vương Mạn Dục: "Em không muốn, anh nói đi."
Lâm Cao Viễn làm bộ mặt nghiêm túc, 'Nói chuyện với họ một chút, được không?'"
Lâm Cao Viễn : "Vậy em có muốn ở lại không?"
Vương Mạn Dục: "Ừm~ Em muốn ở lại."
Sau khi tắt điện thoại anh hỏi chuẩn bị sẵn sàng chưa?
...
Sau đêm tối u ám, ánh sáng buổi sáng xuất hiện ☀️☀️
Ánh sáng ấm áp xuyên qua rèm, ấm áp trong chăn, hai người nằm ôm nhau, thẳng thắn nhìn vào mắt nhau.
Giường đôi cuối cùng cũng đón chào nửa kia của anh.
Viên mãn, cuối cùng cũng sẽ viên mãn.
Kết thúc?! Hay sẽ tiếp tục?
Cảm ơn sự yêu mến của mọi người, hẹn gặp lại tại sân chơi tiếp theo! 👋👋
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro