MỞ ĐẦU
Một buổi chiều lạnh, trong nghĩa trang thành phố Den.
Một cô gái trẻ với mái tóc ngắn màu nâu lặng lẽ đứng trước một ngôi mộ. Cô đã đứng ở đấy lâu lắm rồi, đôi mắt vẫn không hề rời khỏi bức chân dung được khắc trên tấm bia mộ kia. Cô đặt bó hoa cúc trắng trong tay mình xuống, rồi nở một nụ cười hiền nhưng buồn bã:
"Tớ đến thăm cậu đây, Miyu-chan. Xin lỗi cậu, gần đây tớ không thể thường xuyên đến đây như lúc trước được."
Đăm đăm nhìn vào bức ảnh của cô bé chừng sáu tuổi trước mặt, cô gái tóc nâu vẫn cảm thấy trái tim đau nhói. Mười năm, đã mười năm trôi qua nhưng cô vẫn không thể tin Miyu lại bỏ cô mà đi vĩnh viễn. Mọi thứ như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Cứ như cô vừa được đội cứu hộ giải cứu, rồi sốc đến ngất lịm đi khi nhìn thấy bộ xương khô của người bạn thân thiết.
Cô đã luôn cô độc. Cô không biết vì sao, có lẽ do mặc cảm của một đứa trẻ đã mất cha ngay từ khi còn ở trong lòng mẹ, cô chưa bao giờ có đủ cam đảm để tìm cho mình một người bạn. Cô đã sống âm thầm như một cái bóng, cho đến ngày cô gặp được một cô bé có cái tên Sugisaki Miyu... Cô bé ấy giống như một thiên thần đã đến để xoa dịu trái tim cô, ở bên cạnh và trở thành người bạn đầu tiên cô có được. Họ đã luôn ở cùng với nhau, vui chơi và chia sẻ với nhau mọi thứ. Kể cả chuyện bị bắt cóc mười năm trước.
Cả cuộc đời, cô cũng sẽ không bao giờ quên được những ngày đó. Cô bị nhốt trong một căn phòng chật chội, ẩm thấp, thứ duy nhất cô phải làm là Duel. Nếu thắng, cô còn có thức ăn. Nếu thua, mọi thứ sẽ không khác gì địa ngục. Trong suốt thời gian đó, cô luôn nghĩ đến mẹ và Miyu. Cô tự động viên mình, tự bảo mình phải tiếp tục sống để có thể gặp lại họ.
Rồi ngày ấy cũng đến, cánh cửa phòng mở tung cùng với khuôn mặt hiền từ của những nhân viên cứu hộ. Cô đã rất hạnh phúc. Cô không thể chờ đợi để gặp lại mẹ và Miyu, và nói cho họ biết cô đã nhớ họ đến thế nào. Nhưng nhìn quanh, cô giật mình khi không ai trong số năm đứa trẻ ở cạnh mình là Miyu. Cô hoảng loạn cầu xin họ tìm kiếm bạn của mình. Họ mỉm cười, ôm lấy cô, vỗ vai trấn an và bảo rằng họ sẽ cố hết sức.
Nửa tiếng sau, cuối cùng họ cũng mang được Miyu trở về với cô. Nhưng Miyu lúc đó... chỉ còn là một bộ xương không hơn kém. Họ nói có lẽ Miyu đã chết vì sốc điện. Tai cô ù đi. Choáng váng.
Khi tỉnh dậy, cô nhận ra mình đang ở trong căn phòng trắng toát của một bệnh viện nào đó. Các bác sĩ lưỡng lự nhìn cô. Họ thở dài, rồi ngập ngừng báo cho cô biết mẹ cô đã qua đời trong khi cố gắng tìm kiếm cô. Cô lắc đầu, những giọt nước mắt mặn chát tuôn rơi trên khuôn mặt ngây thơ.
Trong cùng một ngày, cô đã mất đi cả hai người cô yêu thương nhất.
Cô được đưa đến một cô nhi viện. Ở đó, cô lại sống vật vờ như một cái xác không hồn. Mọi người cũng không bận tâm quá nhiều đến cô, có chăng là khi cô đổ bệnh. Họ có quá nhiều thứ để quan tâm. Nhưng ít ra, cô vẫn có một nơi để ở.
Cho đến một năm trước, giám đốc cô nhi viện nơi cô ở vướng vòng lao lý với bê bối rửa tiền. Cô nhi viện ấy cũng bị giải tán. Và cô lại bị bỏ rơi. Không chỉ cô, hầu hết những đứa trẻ ở đó cũng chung số phận. Quá mệt mỏi, cô từ chối chuyển đến một cô nhi viện khác và bắt đầu sống một mình kể từ lúc ấy.
Cô gái tóc nâu lắc đầu mấy lần như thể đang cố xua đuổi những kí ức không vui kia. Cô quỳ một chân xuống, bàn tay nhỏ nhắn nhưng đã sớm chai sạn vì sương gió nhẹ nhàng lướt qua cô bé trong bức ảnh trên bia mộ.
"Hãy đợi tớ, Miyu-chan. Tớ nhất định sẽ báo thù cho cậu."
~o~o~o~o~
Note:
Author cực kỳ cực kỳ căm ghét ông anh trai kế của Aoi, thế nên trong fic này ổng sẽ không có quan hệ gì với Aoi hết. Vui lòng không hỏi thêm.
Như đã đoán ra, Aoi trong đây là một trong sáu đứa trẻ được giải cứu. Miyu cũng bị bắt chung, nhưng đã chết sớm. Sau cái chết của cô, Dr. Kogami đã chọn một đứa trẻ khác để thay thế.
Author rất lười, vui lòng không hối chap...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro