Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

One Shot

Không may cho cậu. May mắn cho họ. Yami Yugi, bây giờ được biết đến với cái tên Atem đã giành chiến thắng trước chiến hữu của mình trong trận Ceremonial Duel. Điều đó có nghĩa rằng cậu không còn cơ hội để quay trở về thế giới bên kia trong một thời gian rất dài nữa. "Tớ rất tiếc, aibou, nhưng dường như tớ chưa sẵn sàng để chấp nhận bị đánh bại." Pharaoh trẻ tuổi nói.

Anzu khẽ mỉm cười – cố gắng kìm nén sự vui sướng của mình. Một cách âm thầm, cô rất vui khi Atem có thể ở lại và bắt đầu cuộc sống mới của chính mình. Nhưng cô không biết liệu Yugi có cùng cảm giác đó không. Thật ngạc nhiên, cô nhận ra Yugi đã đứng thẳng dậy, nở một cười rạng rỡ mà cô chưa từng nhìn thấy.

"Thậ- thật sao?" Yugi hỏi, "C-cậu thực sự có thể ở lại sao!?"

Atem cười. "Thật đấy."

Những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi từ khóe mắt của Yugi khi cậu vội vã lao đến bạn mình với cánh tay mở rộng. Thời gian như trôi chậm lại khi Yugi ôm chầm lấy Atem, vẫn khóc trong vui sướng. Kaiba chế giễu, ra hiệu cho Mokuba đi theo mình, "Có vẻ như ở đây chẳng còn gì để làm cả. Yugi, cậu vẫn không thay đổi gì hết? Và cậu," Kaiba chỉ vào Atem, "Dường như cậu và tôi vẫn chưa xong đâu. Tôi vẫn muốn thách đấu với cậu và lần này tôi SẼ thắng." Kaiba hăm dọa.

"Đi thôi, Mokuba. Hãy ra ngoài đợi tên cẩu bại trận và những người khác thôi."

Biết rõ Kaiba đang ám chỉ ai, Jounouchi bắt đầu bực tức, "Tôi KHÔNG phải là tên cẩu bại trận! Tôi phải cho cậu biết rằng tôi đã chiến thắng vô số trận đấu rồi, điều đó rất ấn tượng, đúng không?"

"Cậu muốn nói MỘT trận đấu? Cần nhắc lại, cách duy nhất để cậu chiến thắng là Yugi giúp đỡ và hướng dẫn cậu. Một kẻ bại trận là một kẻ bại trận và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi." Kaiba đáp trả.

Atem quay lại với Yugi. "Chúng ta đi thôi, aibou."

Yugi gật đầu sung sướng. "Được thôi! Chúng ta đi nào, các cậu." Với đôi mắt đỏ thẫm, Atem nhìn người bạn thân thiết nhất của mình như bị thôi miên – cậu ấy chắc hẳn đã trở thành một người như cậu ấy vẫn mong muốn. Cậu nhớ lại lần đầu tiên cậu gặp Yugi, một người con trai yếu đuối chưa từng có thể tự mình đứng dậy. Yugi luôn muốn đi theo bước chân cậu và trở thành một thủ lĩnh đáng kính trọng. Trong mối liên kết của họ, Atem trao cho Yugi sức mạnh và Yugi trao lại cho Atem lòng trắc ẩn.

"Này! Mấy tên bại trận kia đã xong chưa vậy?" Kaiba gọi, "Trận duel kết thúc rồi, quay trở về Nhật Bản thôi. Tôi còn phải điều hành cả một công ty đấy."

"Anh hai, chúng ta đâu cần thúc ép họ đến như vậy." Mokuba chen vào.

"Được thôi, chúng ta sẽ bỏ họ lại đằng sau vậy. Đi thôi, Mokuba."

"Bình tĩnh! Chúng tôi đang đến ngay đây, tên chết tiệt thiếu kiên nhẫn!" Jounouchi hét lên.

Mọi người đi theo anh em Kaiba ra khỏi điện thờ và bước đi trên miền đất đầy cát của Ai Cập. "Con thuyền đang đậu cách đây khoảng một dặm – hy vọng rằng các cậu đủ may mắn để bắt kịp nó trước khi bất tỉnh vì nóng bức. Đúng không, tên cẩu?" Kaiba la lớn, lại ám chỉ Jounouchi.

"Tên bủn xỉn, Kaiba! Tôi sẽ ở trong con tàu trước khi CẬU có thể chạm được vào nó." Jounouchi hét lớn.

"Tch, chúc may mắn. Nếu cậu thông minh đến thế, vậy thử điều khiển nó được không?" Kaiba hỏi.

Jounouchi im bặt trước câu hỏi đột ngột, ánh mắt hướng về Honda và Anzu, hy vọng rằng họ biết cách điều khiển, "..."

"Đừng nhìn tôi! Tôi không biết điều khiển cái thứ này đâu!" Honda la toáng lên.

Khi Kaiba để ý đến sự im lặng của Jounouchi, cậu cười khẩy, "Có vẻ như tốt hơn là cậu nên đi theo tôi và cố gắng đừng để bị bỏ lại phía sau."

Honda vòng cánh tay mình lên cổ Jounouchi, "Này, đừng có khắc khẩu với cậu ta nếu cậu ta đưa chúng ta trở về Nhật Bản. Tới lúc đó chúng ta có thể ghét cậu ta lại mà?" Cậu thì thầm.

"Yeah, thế nào cũng được. Điều đó vẫn không thay đổi sự thật rằng cậu ta là một kẻ cực kì khó ưa..." Jounouchi bực bội đáp lại.

Sau khi họ lên tàu, mặt trời lặn xuống dần, chiếu rọi một vùng trời đầy với đủ màu sắc cam, hồng và đỏ tía – tất cả hòa quyện với nhau ở phía chân trời. Mặc dù Ai Cập nóng bức và vắng vẻ, ánh hoàng hôn đã đem đi tất cả những điều không thoải mái.

"Được rồi! Nếu mọi người đói, hãy ăn chút gì đó và đi ngủ đi! Ngày mai chúng ta có cả một ngày dài đấy!" Mokuba hét lên.

Lúc này, Jounouchi đã nhảy lên vì sung sướng, "Cuối cùng cũng có rồi, thức ăn!" Cậu vội vàng vượt qua Mokuba và chạy vào trong con tàu, hoàn toàn quên mất sự thật rằng Kaiba mới là chủ nhân của nó. Anzu dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên chân mày, "Ồ, câu ấy không thể kìm nén cảm xúc này, đúng không?"

"Bây giờ cậu mới để ý đến nó hả, Anzu?" Honda bình luận.

Khi Atem và Yugi bước vào phòng, Yugi phá vỡ sự im lặng khi không thể nhịn được nữa. "Mou hitori no – tớ muốn nói Atem, ưm, cậu bao nhiêu tuổi vậy? Rất tự nhiên thôi, tớ muốn nói..."

Atem giật mình trước câu hỏi đột ngột. Đây là lần đầu tiên cả hai người nói chuyện trong vòng vài giờ. Có lẽ Atem hy vọng rằng cậu sẽ là người bắt đầu cuộc nói chuyện. Sau câu hỏi của Yugi, cậu suy nghĩ xem có nên nói hay không. Yugi có thay đổi cách nhìn nếu biết cậu trẻ hơn tưởng tượng khi hiến tế cuộc sống của mình với Trò chơi ngàn năm? Cậu biết rằng cậu không thể vĩnh viễn giữ bí mật – nói cho cùng thì trước mắt cậu sẽ không quay về thế giới bên kia, "... Tớ 15 tuổi, aibou." Atem trả lời.

Đôi mắt Yugi mở to ra trong sự nghi ngờ, người con trai mà cậu luôn kính trọng hóa ra lại còn nhỏ cậu một tuổi. Cậu luôn cho rằng cậu ấy ít nhất cũng đã 18 hay 20 tuổi. "V-vậy nghĩa là cậu có thể đến trường học với tớ!" Yugi la lên.

"Trường học?"

"Đúng thế, nơi mà Anzu, Honda, Jounouchi và tớ đến mỗi ngày để học tập. Cậu biết tòa nhà lớn xếp đầy bàn ghế bên trong không? Trường học đấy! Có vẻ như cậu sẽ học cùng trường Domino với tớ." Yugi giải thích.

"Trường học hả? Nghe mới mẻ đấy. Cậu học cái gì ở đó vậy?"

"À, chúng ta thường học những thứ như toán, lịch sử, văn học, cậu gọi nó như thế."

Atem gật đầu đồng ý. Nếu cậu đã có một cuộc sống mới, cậu cũng có thể biến nó thành lợi thế của mình và học thêm nhiều thứ về thế giới hiện đại này. Không lâu sau khi Yugi kể về trường học, Atem đã bắt đầu để ý đến sự giống nhau về ngoại hình của họ. "Aibou, nếu tớ đến trường của cậu, điều gì sẽ xảy ra nếu có ai đó nhầm tớ với cậu?"

Yugi chưa từng nghĩ đến việc cậu và Atem trông rất giống nhau. Thực sự là nếu Atem vội vã ghi danh vào trường của cậu, người ta sẽ hơi nghi ngờ tại sao họ lại giống nhau đến vậy. Họ không thể nói với cả trường rằng Atem là một Pharaoh Ai Cập cổ đại, người từng là hiện thân trước kia của Yugi. Nếu họ ở cùng một nơi, người ta có thể nghĩ rằng họ là người một nhà. Với ý nghĩ đó, Yugi nảy ra một kế hoạch – sau tất cả mọi chuyện, cậu luôn luôn muốn có một người anh em.

"Atem, tại sao chúng ta không nói rằng cậu là em trai của tớ? Cậu đã sống ở một nơi khác và bây giờ quyết định quay trở lại. Ý kiến đó khôn ngoan đấy chứ?" Yugi giải thích.

Atem phải thừa nhận rằng việc để họ trở thành anh em là một ý kiến tuyệt vời khi họ rất thân thiết và trông quá giống nhau. Cậu đồng ý với lời đề nghị Yugi. Với cả hai người, dường như họ lại tự giới thiệu về mình; Atem nói tuổi thật cho Yugi biết và Yugi kể với cậu về gia đình. Suốt chuỗi ngày chiến đấu cùng nhau, cả hai người đều chưa bao giờ thực sự chú ý đến thân thế của nhau dù rằng họ còn thân thiết hơn cả anh em ruột.

Atem muốn bắt đầu một cuộc sống mới, một cơ hội mới để sống và khám phá một tương lai như cậu vẫn hằng mong ước. Cậu mường tượng về một cái tên mới cho chính mình. Cái tên Atem là của một Pharaoh Ai Cập cổ đại, nếu hiện tại cậu là một người Nhật, lẽ dĩ nhiên cậu cũng cần một cái tên tương tự. Nhưng cậu vẫn muốn một thứ gì đó thích hợp với cậu, thứ gì đó liên kết với nhân cách của cậu.

'Yami'

Yami. Cậu biết cái tên đó. Nó có nghĩa là "bóng tối", đúng không? Cậu nhớ lại lần đầu tiên cậu gặp Yugi sau khi Trò chơi ngàn năm được hoàn thành và linh hồn của cậu được giải phóng.

'Yami'

"Chỉ đưa tiền thôi sao? Thật nhàm chán. Tại sao chúng ta không chơi một trò chơi? Nhưng không phải là một trò chơi bình thường... một YAMI NO GAME" (Trò chơi bóng tối)

Đó là lần đầu tiên cậu có thể nhìn lại thế giới sau 3000 năm. Cậu vẫn có thể nhớ mùi hương không khí tươi mới khi cậu vừa thoát khỏi cảnh bị giam cầm.

Yami no game...

Trò chơi bóng tối chỉ là một trò chơi mà Atem đã từng chơi, bên cạnh Duel monsters. Trong thời Ai Cập cổ đại, cậu sử dụng chúng để bóc trần những lời nói dối của những tên tội phạm bị kết án, kiểm tra xem họ sẽ làm gì để chiến thắng trò chơi mà cậu tạo ra. Nếu họ bị chứng minh là có tội, một hình phạt luôn luôn ở đó để đợi họ.

Một trò chơi bóng tối tiết lộ nhân cách thực sự của con người...

Tuy nhiên, Atem không còn là một nhân cách bóng tối như trước kia nữa. Cậu muốn tên của mình sẽ là Yami. Cậu sẽ sử dụng nó để nhớ lại lần đầu tiên cậu và Yugi gặp nhau, lần đầu tiên có thể được tự do. Cậu quay lại với Yugi và nói, "Aibou."

"Chuyện gì thế?"

"... gọi tớ là Yami."

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro