Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Nghỉ ngơi

Bầu trời tối đen. Những đám mây nặng trĩu xa tít tắp, sấm sét thỉnh thoảng vang lên trong sự im lặng, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng khách nơi một cậu bé ngồi một mình trên sàn nhà, trước mặt là một chiếc bàn thấp, những quân bài được úp cẩn thận trên chiếu, nhưng kì lạ là cậu bé không ngồi ở đâu trong hai bên mà lại ngồi trên sofa cách đó không xa.

~Tớ triệu hồi đặc biệt Speedroid Terrortop và sau đó triệu hồi Speedroid Tri-Eyed Dice! Sau đó, tớ điều chỉnh Terrortop và Tri-Eyed Dice để Synchro Summon Hi-Speedroid Kendama-!~

/Đợi đã, đợi đã, Yugo cậu đi nhanh quá rồi! Và có bao nhiêu thẻ trong nghĩa địa của cậu hiện giờ vậy?\

~Hả? Có hai cái!~

/Được rồi, và sau đó... có bao nhiêu con quái vật trên sân?\

~Chỉ có Kendama! Tớ vừa Synchro Summon 'cậu ấy'!~

/Tớ vẫn không biết nó hoạt động như thế nào!\

Yuto im lặng lắng nghe khi cậu sắp xếp lại các quân bài trên chiếu. Cậu thật sự không biết hai người kia sẽ để thẻ ở đâu nên chỉ có thể tự tưởng tượng ra và đặt chúng xuống vị trí dựa trên mô tả. Yugo có một con quái vật trên sân và hai lá trong nghĩa địa, trong khi Yuya có hai con quái vật...

{Điều này thật ngu ngốc. Tại sao cậu thậm chí còn bận tâm với điều này?}

/Vì tớ muốn đấu tay đôi với mọi người!\

~Đúng vậy!~

{Nhưng các cậu thậm chí còn không thể nhìn thấy đối thủ của mình! Vậy tại sao phải trải qua tất cả những rắc rối này?}

/Vậy làm cách nào khác để chúng ta có thể đấu tay đôi?\

Yuya nghe có vẻ chán nản và thất vọng trong khi Yuri vẫn không thể nhìn ra vấn đề ngay cả khi được giải thích.

Yuto tựa cằm lên bàn, lắng nghe họ nói chuyện bằng một tai trong khi tai kia tập trung vào tiếng mưa rơi lộp độp trên mặt đất bên ngoài. Nhưng có đúng không khi nói rằng cậu thật sự đang lắng nghe họ bằng tai khi nó chỉ đang diễn ra trong đầu cậu?

Bầu trời thắp sáng căn phòng khách im lặng bằng một vầng sáng, ngay sau đó là tiếng sét im ả. Vào những ngày như thế này, âm thanh duy nhất trong nhà là tiếng bão.

Yuto ghét phải ở nhà, trong ngôi nhà trống rỗng này, khi chỉ có một chút gợi ý rằng có ai đó thật sự đang sống ở đây. Bây giờ nghĩ lại cậu đã từng lo lắng thế nào về việc sống trong ký túc xá giờ đây thật ngớ ngẩn. Ở đó, có rất nhiều đứa trẻ thích lảng vảng xung quanh, hầu hết những đứa trẻ ngoan đều chào hỏi cậu khi họ vô tình gặp nhau ở hành lang và sẽ hỏi về việc xây dựng boong tàu vì đấu tay đôi là phần mà Yuto xuất sắc.

Nơi đó cũng có một cậu bạn lớn dễ thương bắt đầu chơi thân với cậu và cô em gái dễ thương với nụ cười ngọt ngào của cậu ấy.

Nhưng có một điều tốt khi được ở nhà. Đó là việc cậu có thể rèm luyện kĩ năng đấu tay đôi của mình bằng thần giao cách cảm với Yuya và Yugo, lật ngược các quân bài của chính mình và cố gắng xem họ sẽ làm gì tiếp theo. Điều đó thật thú vị và việc học các chiến lược của họ cũng rất mới mẻ và ki kì, mặc dù Yuya chưa bao giờ đánh bại Yugo dù chỉ một lần, nhưng cậu ấy cũng đã rất vui vẻ, và điều đó đã ảnh hưởng tới cậu đôi chút.

Tuy nhiên, họ dường như luôn gặp khó khăn khi triệu hồi đặc biệt. Yuto không biết gì về Fusion Summon hay Synchro Summon hay cách nó hoạt động như thế nào, hay một Tuner (bộ chỉnh âm) và một lá bài Polymerisation (Siêu Dung Hợp) sẽ có hình dạng và sức mạnh ra sao. Mặc dù vậy, họ cũng không biết cách Xyz Summon hoạt động như thế nào và cần những điều kiện gì, Yuya biết cả ba, nhưng nó quá khó để cậu có thể tự mình làm điều đó.

Việc đấu tay đôi như thế này hơi khó khăn, nhưng Yuya và Yugo vẫn kiên trì. Sau một thời gian, họ nhận ra rằng họ cần phải vứt bỏ mọi lời buộc tội gian lận hoặc chơi xấu nếu họ muốn tiến tới bất cứ đâu.

Điều đó thật khó xử, rắc rối, cần phải tạm dừng nhiều lần và họ không thể làm điều đó nếu cả hai người không hoàn toàn ở một mình, điều này không thường xảy ra lắm, nhưng cả hai dường như không bao giờ ngừng vui vẻ với nó.

Bụng hơi râm ran vì lo lắng, Yuto nhẹ nhàng nói ra một điều mà cậu đã ấp ủ hàng tuần nay.

[Này, tớ có thể tham gia cùng không?]

Cả Yuya và Yugo đều có vẻ vui lên (làm sao cậu biết được nhỉ? Bằng một cách nào đó, chắc vậy).

{Cậu không thể nghiêm túc-}

/Tất nhiên rồi!\

~Người chiến thắng sẽ đối mặt với Yuto!~

Yuri còn chưa kịp càu nhàu xong đã bị hai con người vui vẻ kia cắt ngang.

Cuối cùng thì Yugo lại chiến thắng, nhưng Yuya không quá đau lòng về điều đó, chỉ tiếc rằng mình đã không được đấu với Yuto. Và Yuto thì lại không chắc tại sao bản thân lại có thể hào hứng với việc thu dọn bộ bài của mình và di chuyển đến một đầu của tấm thảm trong khi còn chuẩn bị sẵn những quân bài dự phòng của mình để miêu tả cánh đồng của Yugo.

Khi họ trao đổi đòn đánh, mở thẻ bẫy và sử dụng phép thuật, Yuto cho phép bản thân tự hỏi sẽ thế nào nếu họ thực sự cùng nhau ở trong căn phòng này. Cậu không thể miêu tả chính xác từng khuôn mặt để phù hợp với giọng nói, nhưng Yuto biết mình có thể tưởng tượng ra cảnh tượng vô hữu ấy. Rằng việc Yugo sẽ ở đầu bàn bên kia, quân bài đã sẵn sàng và nụ cười toe toét phù hợp với giọng điệu cạnh tranh trong giọng nói của cậu ấy, Yuya sẽ ở một bên bàn, theo dõi một cách hào hứng và gần như nhảy dựng lên với mọi tình tiết diễn ra, còn Yuri sẽ chỉ yên lặng, giả vờ thấy nó ngớ ngẩn và không hứng thú nhưng thực chất vẫn sẽ lắng nghe và đưa ra vài lời bình luận.

Sau một trong những khó khăn nhất mà Yuto gặp phải trong cuộc đời trẻ của mình (cậu tự thấy vậy), cuối cùng cậu đã giành được chiến thắng.

~Tớ chắc chắn sẽ không thua vào lần sau!~

Yugo bàu nhàu với một cái bĩu môi quen thuộc (và làm cách nào cậu biết được nhỉ? Yuto cũng không rõ). Cậu chỉ không thể giữ nụ cười của mình cứ mở rộng trên khuôn mặt khi những lời cổ vũ trong giọng nói của Yuya và của Yuri về bàn thắng ảo này liên tục vang lên, mặc dù không có ai ở phía đối diện thật sự và những quân bài được đặt ở đầu đối thủ là mặt sau trống của các lá bài dự phòng, nhưng điều đó đã không còn quan trọng từ lâu.

Ngôi nhà của cậu không còn trống vắng và cô đơn kể từ khi họ kết nối, ngay cả khi cậu là người duy nhất có thể nghe thấy họ. Và Yuto sẽ không trao đổi với bất cứ thứ gì trên thế giới để từ bỏ họ.

**

Yuya rên rỉ khi thức dậy, đầu cậu như bị nhét đầy bông và khi tỉnh dậy, cậu có cảm giác như đang lội qua một tấm vải dày và rối rắm.

Chuyện gì đã xảy ra? Cậu nhớ chắc chắn việc mình đã không ngủ hay ngất đi. Nhưng bây giờ lại có cảm giác như cậu đã nuốt rất nhiều nước.

Yuya cố di chuyển cơ thể, cậu đang nằm trên một thứ gì đó cứng và lạnh, có thể là một tảng đá lớn hoặc chỉ đơn giản là mặt đất. Mí mắt cậu nặng trĩu và không muốn mở ra, nhưng cậu biết mình cần phải mở mắt để biết rõ tình hình hiện tại của mình.

Cậu nghiêng đầu và cố mở mắt, nhưng chỉ được một nửa, và cậu có thể cảm nhận cái gì đó đang nằm bên cạnh mình. Không, không phải thứ gì đó, là ai đó.

Các cơ (mà cậu không nhận ra chúng đã căng lên đến mức nào) bắt đầu thả lỏng khi có tín hiệu, ngay cả trước khi tâm trí cậu kịp ghi nhận ra ai đang nằm cạnh mình. Một bàn tay mà cậu đã không nhận ra cho đến bây giờ đang đặt rất gần với người kia ngay cả trong vô thức, vượt qua khoảng cách ngắn ngủi còn lại giữa họ.

Tay Yuto lạnh toát, một cơn ớn lạnh kéo dài như không khí của buổi sáng sớm, khuôn mặt cậu ấy buông thõng và không di chuyển, ngoại trừ phần ngực có chuyển động lên xuống với tốc độ chậm. Một cái gì đó xuyên qua người cậu và khiến tâm trạng cậu ổn định lại khi nắm lấy đôi tay lạnh buốt kia, cậu khẽ thở dài.

"Yuya?" Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, một cái bóng phủ xuống người cậu. Khi Yuya nhìn lên, cậu thấy khuôn mặt kiên quyết nhưng đầy lo lắng của Gongenzaka gần trong gang tấc.

"Gongenzaka?" Giọng cậu chậm chạp và rất yếu ớt, chỉ nói chuyện thôi cũng đủ lấy đi tất cả sức lực mà cậu gom lại nãy giờ. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Em không nhớ gì sao?" Gongenzaka hỏi, quỳ xuống để giúp cậu bạn ngồi dậy. Yuya lí nhí cảm ơn, dựa vào cánh tay to lớn của bạn mình, tay vẫn nắm lấy tay Yuto.

"Không." Cậu trả lời, đầu óc vẫn quay cuồng và có cảm giác như đang ở trong nước.

Cậu ngước mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong khu vực rừng rậm, trời đã ngã tối khi bầu trời vàng cam hiện ra phía trên họ.

"Anh đã không nhìn thấy tất cả mọi thứ, nhưng, em đã đấu tay đôi. Em và cậu ta..." Gongenzaka liếc nhìn Yuto vẫn đang ngủ trước khi nhìn lại cậu bé mắt đỏ. "Cả hai đang chống lại một số người đàn ông đeo mặt nạ mặc đồng phục. Nhưng nó giống như em đang ở trong trạng thái bị thôi miên, và đã mang ra một con rồng mà anh chưa từng thấy trước đây."

"Rồng?" Yuya chớp mắt. Một âm thanh gần giống như tiếng gầm vang vọng trong tâm trí cậu, giống như một ký ức xa xăm. "Ai trong số bọn em đã triệu hồi nó?"

"Đó là..." Nói đến đây, Gongenzaka trở nên ngập ngừng, cau mày suy nghĩ như thể vẫn chưa tin điều mình sắp nói. "Có vẻ như cả hai đã làm, cùng một lúc."

"Gì?" Yuya chớp mắt. "Làm sao nó có thể xảy ra?"

Thành thật mà nói, cậu là người cuối cùng nên đặt câu hỏi về những điều kỳ lạ xảy ra trong cuộc đấu tay đôi. Rốt cuộc thì cậu người đã tự nhiên phát minh ra một phương pháp triệu hồi hoàn toàn mới. Nhưng một con quái vật được triệu hồi bởi hai người cùng một lúc... Yuya chưa bao giờ nghe thấy điều gì giống như vậy.

Thật kì ảo và hoang đường.

Tuy nhiên, Gongenzaka vẫn không bình luận gì về điều đó, anh chỉ lắc đầu, rút ​​tay ra để trên vai Yuya như một sự trấn an vì giờ cậu bé đã ổn định hơn và có thể ngồi một mình. "Anh cũng không biết. Em có chắc là không nhớ gì không?"

Yuya cau mày, nhìn xuống đất khi vắt óc tìm câu trả lời. Đôi mắt cậu lướt qua Yuto, dần dần, một loạt ký ức ùa về trong não cậu một cách chậm rãi.

"Em... nhớ đã gặp Kurosaki Shun. Sau đó, Academia đến, và... Sora đi cùng họ." Cậu đứng thẳng dậy khi những nhận thức cứ ập thẳng. "Đáng lẽ em phải đi tìm Yuzu, họ đang theo đuổi cô ấy, nhưng sau đó- em đã thấy họ. Em thấy những người từ Academia biến mọi người thành quân bài."

Gongenzaka có vẻ bị sốc, nhưng không có nghi ngờ gì trong biểu hiện của anh ấy. Chỉ có sự hoài nghi theo sau là sự quan tâm, và Yuya đột nhiên tràn đầy lòng biết ơn vì bạn của cậu đã luôn tin tưởng cậu như thế nào.

"Vậy Yuzu đang gặp nguy hiểm, ý em là vậy phải không?"

Yuya gật đầu, tay siết chặt trong vô thức. Cậu đã lãng phí thời gian, rất nhiều thời gian. Cậu không biết bây giờ cô đang ở đâu, liệu cô có an toàn hay không.

"Kurosaki đang đấu tay đôi với Sora..." Tuy vậy cậu vẫn tiếp tục kể. "Anh ta bảo để đó cho anh ta, và bảo em đi tìm Yuzu."

"...Nghe rất giống với Shun."

Giọng nói mới khiến họ nhảy dựng lên. Đôi mắt xám của Yuto đang nhìn họ khi họ nhìn sang, khép hờ và trông có vẻ mệt mỏi. Bàn tay Yuya vẫn đang nắm chặt lấy tay cậ̣u, và cậu nhẹ nhàng đáp lại cử chỉ đó. "Tôi đã nghe một số cuộc trò chuyện của các cậu, nhưng..." Cậu cau mày, đưa tay còn lại lên xoa trán. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Gongenzaka kể lại những gì đã nói với Yuya. "Cả hai người đều gục ngã sau khi trận đấu kết thúc, và tôi đã cõng cậu đến đây."

Yuto có vẻ ngạc nhiên, điều này biến thành sự biết ơn. "Cảm ơn."

"Chúng ta có nên đi giúp anh ấy không?" Yuya hỏi.

Yuto cau mày, trông có vẻ mâu thuẫn. "Shun rất mạnh, cậu ấy có thể tự lo cho mình, nhưng..."

"Cậu đang lo lắng." Gongenzaka nói ra sự thật.

Yuto im lặng một giây rồi chậm rãi gật đầu. "Việc bị kẻ thù khinh bỉ không có gì đáng sợ, nhưng nếu chúng trở nên hung ác thì là loại tồi tệ nhất."

Yuya không chắc phải cảm thấy thế nào về câu nói đó, càng không chắc khi áp dụng cho Sora. Dù biết cậu ta là kẻ thù nhưng một phần trong Yuya vẫn coi cậu ta là bạn. Và cậu không thể tin người mà cậu gọi là bạn lại là một kẻ dối trá.

Yuya vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng một thanh âm mà cậu không ngờ lại đột nhiên vang lên.

"DARLING!"

"Oa!"

Yuya hét lên một tiếng cắt đứt khi đường thở của cậu đột nhiên bị thắt lại và một khối lượng lớn đập vào người, gần như đủ khiến cậu ngã xuống đất một lần nữa khi Gongenzaka và Yuto đều giật mình lùi lại.

"Anh đã tỉnh rồi! Em đã rất lo lắng đấy!"

Đầu cậu quay cuồng vì lượng oxy đang cạn kiệt nhanh chóng và cách bị giữ chặt đến mức có cảm giác như đầu cậu muốn bật ra khỏi cổ.

"Này! Cho em ấy thở đi!" Giọng Gongenzaka bùng nổ và sự co thắt giảm bớt khi sức nặng cuối cùng cũng được kéo ra.

"Làm trò gì vậy? Buông tôi ra!" Giọng hét vang gần bên tai và cơ thể lắc lư để thoát ra khỏi bàn tay to lớn khổng lồ kia nhưng vô ích.

Yuya ho sặc sụa, hít vào bầu không khí ngọt ngào mà cậu gần như đã bị cướp đi. Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc lưng cậu và Yuya biết đó là Yuto mà không cần kiểm tra.

"Cô là... Houchun Mieru phải không?" Yuto nói bên cạnh cậu, ngồi dậy và lướt mắt nhìn qua.

Mieru dừng cuộc tranh cãi với Gongenzaka. "Tại sao... à không, phải, đó là tên tôi. Còn anh?"

"Yuto." Cậu nói, lùi lại khi Yuya cuối cùng cũng điều hòa lại hơi thở và ngồi thẳng dậy. Yuto gật nhẹ đầu như một lời chào. "Tôi đã xem trận đấu của cô với Yuya. Rất vui vì được gặp."

Mieru có vẻ hài lòng. "Chà, cuối cùng cũng có người biết cư xử! Rất vui vì được gặp." Cô ấy thực hiện động tác cúi chào nhỏ với một nụ cười. "Tôi sẽ không mong đợi bất cứ điều gì kém hơn ở một người trông rất giống Darling của tôi."

Yuya và Gongenzaka toát mồ hôi hột trong khi Yuto chỉ chớp mắt bối rối trước cái tên đó.

/Cô ấy đã hiểu lầm điều đó khi cuộc đấu tay đôi của bọn tớ kết thúc. Có vẻ như nó xảy ra khi cậu đã rời đi.\

[Ồ.]

"Yuya-kun!" Yuya ngạc nhiên nhìn lên khi Michio bước tới, giọng nói và vẻ mặt nhẹ nhõm.

"Michio?"

"Ơn trời là cậu đã tỉnh, chúng tôi bắt đầu thực sự lo lắng." Người đấu tay đôi nấu ăn nói khi quỳ xuống bên cạnh họ. Sau đó, Yuya nhận thấy rằng anh ấy có một cái bát trên mỗi tay, và anh ta đưa cho cậu một cái. "Nào, cố gắng ăn một chút đi. Tôi chắc chắn rằng cơ thể của cậu cần năng lượng."

Yuya nhận lấy chiếc bát ấm một cách biết ơn. "Cám ơn anh Michio."

"Cả cậu nữa." Đôi mắt của Yuto mở to khi Michio đưa chiếc bát còn lại cho cậu, sự ngạc nhiên thể hiện rõ từ cái nhìn của cậu bé và Michio phải mỉm cười để trấn an. "Ăn nhiều một chút để lấy lại sức."

Yuto từ từ cầm lấy cái bát, như thể cậu nghĩ nó sẽ biến mất hoặc bị giật lại ngay lập tức. "C-cảm ơn rất nhiều."

Yuya liếc nhìn Yuto nhấp một ngụm chậm rãi và cẩn thận. Đôi mắt xám mở to trước mùi vị trước khi cậu ta hớp một ngụm lớn, không quan tâm đến độ cay và nóng của nó. Cậu ấy thở dài hài lòng khi đặt chiếc bát xuống, một biểu hiện mà Yuya không thể đọc được thoáng qua trong mắt cậu.

/Có chuyện gì sao?\

[...Nó chỉ là, đã lâu lắm rồi tớ mới được ăn thứ gì ngon như vậy!]

Yuya che giấu biểu cảm của mình bằng cách uống nhiều súp hơn. Nếu có ai để ý sẽ thấy cách cậu khẽ nhích lại gần Yuto hơn một chút, mặc dù ai cũng đang bận tâm vào bát súp của mình và chẳng ai muốn để ý điều đó.

"Hmhm, cả hai người nên biết ơn tôi, người đã đi cả một quãng đường dài đến bến cảng để lấy con cá trong món súp đó."

Yuya ngước nhìn giọng nói mới, một chàng trai đội mũ cá voi và mặc áo khoác đánh cá mà cậu đã không nhận ra đang đứng cách đó vài con đường.

"Tôi không cần cảm ơn, nhưng nếu cậu cảm thấy biết ơn, tôi sẽ không từ chối các thẻ Pendulum của cậu- này, hãy lắng nghe khi ai đó nói chuyện!"

Không ai làm thế, sự chú ý của họ đều tập trung vào Yuya và Yuto - những người dần trông ngày càng tốt hơn.

"Người đó là cộng sự của tôi, Teppei." Michio nói khi ngồi xuống, anh ấy có một cái nhìn quan tâm trên khuôn mặt của mình. "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hai người đã ngủ cả đêm."

Yuya giật mình. "Vậy, là ngày hôm sau rồi sao?!"

Gongenzaka gật đầu. "Anh tình cờ gặp hai người này khi cõng hai người đến đây. Cả hai người không cựa quậy suốt quãng đường, hay trong đêm."

Sự hoảng loạn đang từ từ len lỏi trong cậu. Quá lâu, quá lâu. Họ đã bỏ mặc Yuzu một mình để tự bảo vệ mình, khi Academia đang xâm chiếm-

Bàn tay của Yuto đặt trên vai đã nhanh chóng kéo Yuya ra khỏi vòng xoáy suy nghĩ. Đôi mắt xám như thép của cậu ấy kiên quyết khi nhìn vào đôi mắt màu đỏ của Yuya. "Akaba Reiji nói rằng họ đã cử người ra ngoài để giữ an toàn cho cô ấy và những người khác. Và cô ấy rất mạnh, phải không? Vậy nên xin đừng quá lo lắng."

Yuya nuốt khan, và run rẩy gật đầu. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu nhịp đập đang dồn dập của mình.

"Darling? Có chuyện gì sao?" Mieru hỏi trong lo lắng.

"Những kẻ nguy hiểm đã xâm chiếm giải đấu này." Yuto giải thích thay cho Yuya."Những người muốn làm tổn thương người khác. Ở đây đã không còn an toàn nữa."

"Thật sao?" Michio hỏi, lo lắng nhưng không có hoài nghi.

Yuto nghiêm túc gật đầu, và phải có điều gì đó trên khuôn mặt hoặc giọng nói của cậu để nói với những người khác rằng cậu đang thật sự nghiêm túc như thế nào. "Tôi và Yuya đã đấu tay đôi với chúng... trước khi chúng tôi bất tỉnh. Và một số đồng đội của chúng tôi đang là mục tiêu của chúng."

"Đây không phải là lúc để ngồi một chỗ." Yuya nói, đứng dậy. "Chúng ta cần phải tìm và cảnh báo những người khác."

"Đồng ý. Tuy nhiên..." Gongenzaka nói khi nắm lấy cánh tay của Yuya, kéo cậu bé ngồi xuống một lần nữa. "Em vẫn cần nên nghỉ ngơi thêm, chân của em đang run rẩy kia kìa!"

Ồ, đúng là như vậy. Cậu đã không để ý. Yuya cau mày, khó chịu với cơ thể của mình. Họ không có thời gian cho việc này-

"Anh nói họ đang nhắm vào ai đó sao?" Cả nhóm nhìn lên khi Mieru nói to. "Nếu vậy, có lẽ tôi có thể hỗ trợ."

Họ chớp mắt bối rối. Mieru chỉ đơn giản là ngồi xuống đất, lôi ra một tấm vải xa tanh màu tím và đặt nó xuống. Sau đó, cô ấy lấy quả táo pha lê từ trong túi váy ra, đặt nó xuống và đặt tay lên trên nó. Đôi mắt xanh ngọc lục bảo của cô ấy ánh lên sự quyết tâm sắc bén khi nhìn họ. "Đó có phải là người tôi biết không?"

Yuya giật mình, rồi vội vàng trả lời. "Y-Yuzu! Họ đang theo đuổi Yuzu, và bạn của Yuto, một cô gái tên Kurosaki Ruri."

Mieru gật đầu. "Vậy thì, tôi sẽ tìm kiếm nơi ở của Yuzu trước, vì cô ấy là người tôi biết."

"Cô có thể làm điều đó?" Teppei nghi ngờ hỏi.

"Tôi là Houchun Mieru." Là tất cả những gì cô ấy nói trước khi đưa tay lên quả táo thủy tinh của mình mà không chạm vào nó. Tất cả họ tập trung thành nửa vòng tròn xung quanh cô ấy, lo lắng nhìn với hơi thở bị dồn nén.

Cơ thể Mieru hơi căng ra. "Tôi thấy cô ấy rồi!"

Yuya chăm chú rướn người về phía trước. "Ở đâu? Cô ấy có an toàn không?"

Mieru cau mày tập trung khi cô nhìn chằm chằm vào bất cứ thứ gì mà cô nhìn thấy phản chiếu trong kính. "Cô ấy... không gặp bất kỳ nguy hiểm nào từ những gì tôi có thể thấy. Cô ấy ở trong một nhóm, và-" Mieru tự cắt ngang, dường như bị giật mình bởi điều gì đó.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Gongenzaka hỏi.

Mieru lắc đầu, những lọn tóc màu cam bồng bềnh quanh đầu. "Có ba cô gái khác đi cùng cô ấy, và hai người đàn ông. Hình như họ đang nói chuyện."

"Ba sao?" Yuto bối rối lặp lại. "Vậy họ trông như thế nào? Ruri có mái tóc đen dài, có ai như vậy không?"

Mieru gật đầu. "Có. Tôi có thể thấy một người có mái tóc màu xanh được buộc thành đuôi ngựa và người kia có mái tóc ngắn màu xanh lục."

Yuya tĩnh lặng. 'Rin? Cô ấy đang làm gì ở đây vậy?' "Họ đang ở đâu?"

Mieru cau mày. "Họ đang... ở khu vực Núi Lửa vào lúc này, nhưng đang di chuyển. Tôi không nghĩ rằng họ đang gặp nguy hiểm."

Yuya, Yuto và Gongenzaka đều cảm thấy thư giãn khi biết được một chút tin tức.

[Hai người đi cùng có lẽ là người của Akaba Reiji.]

/Tốt nhất là không có chuyện gì xảy ra, mong là họ sẽ vẫn luôn an toàn.\

Gongenzaka nói: "Vậy thì chúng ta có thể dành thời gian để nghỉ ngơi một chút. Sau đó, chúng ta sẽ di chuyển để gặp họ."

"Vẫn còn một ít canh nóng, mọi người nên ăn nhiều vào." Michio di chuyển đến lò sưởi, nơi đặt một hộp đựng súp sủi bọt khi anh bắt đầu khuấy đều mọi thứ bên trong. "Tôi và Teppei sẽ đi tìm những người tham gia khác và cảnh báo họ."

Yuya mỉm cười biết ơn. "Cảm ơn anh, Michio. Cả cô cũng vậy, Mieru, thật đấy."

Mieru ưỡn ngực tự hào. "Em sẽ làm tốt để Darling yêu dấu của mình sẽ không bao giờ nghi ngờ khả năng của em."

Yuya cười khổ trước điều đó, nhưng vẫn gật đầu bày tỏ sự biết ơn. Yuto mỉm cười khi nhìn cậu, cảm thấy hạnh phúc thay bạn mình vì đã có rất nhiều người nguyện giúp đỡ cậu ấy.

Khu rừng đã im lặng từ lâu sau cuộc nói chuyện của họ, mọi người đang suy nghĩ hoặc nghỉ ngơi, tản ra gần lò sưởi.

Yuya và Yuto đã ngồi xuống một khúc gỗ cách xa mọi người, nơi mà bất kỳ cuộc trò chuyện thầm lặng nào của họ cũng không thể dễ dàng bị nghe lỏm được. Đó không phải là vấn đề đối với họ, nhưng bây giờ họ đã thực sự ở bên nhau, nói to và nghe thấy giọng nói của đối phương hấp dẫn hơn nhiều.

"Yuto, cậu nghĩ sao? Về Akaba Reiji."

Biểu hiện của Yuto trở nên hơi chua chát, cậu giấu nhẹ nó sau bát súp thứ hai của mình, chầm chậm nhấp một ngụm nữa.

"Thành thật mà nói, tớ không chắc lắm. Tớ không tin tưởng anh ấy. Ít nhất là không hoàn toàn. Nhưng... tớ không nghĩ anh ta đứng về phía Academia. Mặc dù tớ có thể không đồng ý với cách làm việc của anh ta, nhưng anh ta là người có nguồn lực tốt nhất ở phía chúng ta, và anh ta cũng hiểu rằng sự thiếu kinh nghiệm là một điều nguy hiểm sẽ giết chết bất kì ai."

Yuya cảm thấy một cơn buồn nôn chợt dâng lên, cậu cố gắng nuốt nó lại bằng cách húp thêm súp. Nó đặc quánh như bùn chảy xuống cổ họng cậu bất chấp hương vị thơm ngon.

Yuto tiếp tục. "Nếu chúng ta muốn giải cứu Yugo và đánh bại Academia, chúng ta cần thêm đồng minh. Chúng ta không thể làm điều đó một mình."

Yuya gật đầu. "Và nó không dễ dàng hơn chút nào khi mục tiêu là Yuzu, Rin và Ruri." Cậu cau mày nói thêm, những ngón tay siết chặt lấy chiếc bát của mình. "Tớ biết họ rất mạnh, nhưng nếu họ liên tục bị truy đuổi..."

"Sẽ chỉ là vấn đề thời gian..." Yuto nói thêm một cách dứt khoát. "Chúng ta sẽ không để điều đó xảy ra."

Họ không thể ngồi yên quá lâu như thế này, không nên để mọi chuyện cứ xảy ra trong khi họ biết điều gì đang đến, nhưng hiện tại, họ cũng cần sự yên tĩnh tạm thời cho những gì đã diễn ra trong thời gian qua.

Yuya chuyển vị trí sang một vị trí mới. Bây giờ sẽ là một thời điểm tốt để hỏi, phải không? Nó có vẻ hơi... thiếu tế nhị khi làm trước đây, và Yuto chưa bao giờ tự mình đề cập đến nó, điều này chỉ khiến cậu ấy lo lắng hơn.

"Này, Yuto, tớ có thể hỏi một câu hỏi... nhạy cảm được không?" Yuto có vẻ bối rối, nhưng vẫn gật đầu để cậu tiếp tục, Yuya cắn môi dưới trước khi nói tiếp. "Chuyện... chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ cậu vậy?"

Yuto căng thẳng và Yuya gần như ngay lập tức hối hận vì đã hỏi. Nhưng... cậu thật sự muốn biết.

"Tớ cũng không biết...."

"Huh?" Yuya giật mình trước câu trả lời.

"Tớ thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra với họ. Họ có thể đang ở đâu đó, còn sống, hoặc bị biến thành quân bài, hay là đã..."

Chết.

Những lời chưa nói cứ nặng trĩu giữa họ, nhưng Yuya dường như bận tâm về điều đó hơn Yuto - người có vẻ mặt gần như vô cảm. Với trái tim thắt lại trong lồng ngực, Yuya cố gắng tìm điều gì đó để nói. "Tớ xin lỗi."

Nhưng Yuto chỉ lắc đầu. "Đừng. Vào thời điểm cuộc xâm lược lần đầu tiên xảy ra, tớ đã không gặp hay nói chuyện với họ trong nhiều tháng."

Yuya giật mình trước thông tin, cậu biết bố mẹ Yuto ở xa, nhưng đó là- "Đây..."

"Thành thật mà nói, tớ cũng không thực sự nghĩ về họ." Yuto tiếp tục như thể cậu không nghe thấy Yuya - người quyết định giữ im lặng, nhìn bạn mình với ánh mắt lo lắng. Yuto ngước nhìn bầu trời tối đen, giọng trầm ngâm, như thể cậu ấy đang nói về điều gì đó mà cậu vẫn đang tìm hiểu. "Họ đã ở rất xa trong tâm trí tớ rất lâu rồi, với Heartland, Shun và Ruri, Allen, Sayaka, Kaito và... ba người các cậu. Mặc dù vậy, ngay cả khi tớ không bao giờ gặp lại họ nữa, tớ vẫn..."

Yuto ngưng giọng, như thể không biết phải kết thúc như thế nào. Yuya nuốt nước bọt, có gì đó khó chịu cứ xoắn lại trong lồng ngực cậu.

Cậu không thể tưởng tượng được cảm xúc của Yuto. Vì đối vớ́i cậu, với chính bản thân Yuya, thì gia đình là một trong những điều quan trọng nhất trong cuộc đời cậu. Sự biến mất của bố đã để lại dấu ấn vĩnh viễn, và mẹ đã ở đó suốt thời gian đó, tiếp tục chiến đấu mặc dù chắc hẳn mẹ cũng phải chịu tổn thương nhiều như cậu. Ngay cả khi bây giờ chỉ có hai người họ, ngay cả khi Yuya đã lớn và không cần trốn sau mẹ nữa, thì cũng không có nhiều thay đổi giữa họ. Cậu biết Yoko yêu mình, và cậu cũng rất yêu bà ấy.

Vì vậy, khi nhìn thấy... sự thờ ơ của Yuto đối với cha mẹ mình, trái ngược hoàn toàn với chính cậu... Yuya không biết phải trả lời thế nào.

Yuya dựa vào Yuto, vai họ chạm vào nhau như một cử chỉ trấn an. "Cậu biết đấy... sau khi tất cả chuyện này kết thúc... cửa trước của nhà tớ sẽ luôn rộng mở."

Yuto quay sang cậu nhanh đến nỗi Yuya lo lắng rằng cổ của cậu ấy sẽ bị thương, khi đôi mắt xám cứ nhìn cậu với vẻ hoài nghi. "Gì-"

"Ý tớ là, tớ sẽ không để Yugo, hay Rin, tiếp tục sống trong khu ổ chuột ở chiều không gian của họ. Và ai biết được điều gì sẽ xảy ra với Academia một khi Akaba Leo bị đánh bại, nhưng thành thật mà nói, tớ sẽ không để Yuri ở lại đó cho dù cậu ấy có bất kì lí do từ chối nào đi chăng nữa."

Bởi vì trong khi Yuri chỉ im lặng và không thích nói về những vấn đề của mình, điều đó không có nghĩa là cậu ấy ổn. Yuya đã nghe đủ những mẩu tin nhỏ mà Yuri vô tình để lộ ra đã khiến cậu vô cùng kinh hoàng, cậu chắc chắn sẽ không để cậu ta ở lại đó ngay khi mọi chuyện kết thúc. Tương tự với Yugo - người sẽ chỉ rất bình thường với những thứ kinh khủng diễn ra... trong từng ngày đối với cậu ấy.

"Với Heartland đang trong tình trạng hỗn loạn, tớ nghĩ điều đó cũng có thể áp dụng cho cậu. Ngay cả khi cậu có một nơi nào đó tốt đẹp để sống, thì cậu vẫn luôn được chào đón."

Yuto nuốt khan, rồi quay đi khi bắt đầu chớp mắt liên tục và cắn chặt môi dưới.

"...Cảm ơn."

Cậu đã không nói nhiều, nhưng thực sự cũng không cần phải nói. Mọi thứ thật ấm áp và hạnh phúc, ngay cả khi nó chỉ mới là những lời nói dự định cho tương lai của họ.

Họ ngồi im lặng thêm một lúc nữa, cho đến khi Yuto lấy lại bình tĩnh trước khi họ quay lại tham gia cùng những người khác. Gongenzaka đứng đó, quay lưng lại phía họ và cho họ sự riêng tư, anh chỉ chờ đợi.

"Vậy thì, chúc may mắn. Và hãy cẩn thận."

Michio gật đầu trước khi anh và Teppei rời đi trước. Yuya, Yuto và Gongenzaka đi theo hướng ngược lại, về phía khu vực Núi Lửa để bắt đầu tìm kiếm.

"Một mình Mieru sẽ ổn chứ?" Yuto hỏi khi họ bước đi. Cô gái vừa chạy đi một lúc trước, lẩm bẩm điều gì đó với chính mình.

Yuya nói. "Cô ấy không phải là người tự cao tự đại, nhưng tớ nghĩ cô ấy biết cách không gây ra những trận đánh nhau không cần thiết. Tớ cũng hơi lo lắng, nhưng tớ còn chưa kịp nói ra lời nào thì cô ấy đã đi mất. Thành thật mà nói, cô ấy đi nhanh một cách đáng kinh ngạc."

"Anh đồng ý!" Gongenzaka nói trước mặt họ với giọng gần như bực tức, mắt quét qua những hàng cây.

Yuto nở một nụ cười và Yuya định nói điều gì khác, khi cả hai đều đóng băng.

Trái tim của họ đập một lần, to và mạnh trong lồng ngực.

Một hướng trong vòng tròn tạo nên sự kết nối của họ bùng lên, sáng hơn và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nó đến từ một hướng duy nhất, không phải từ một lỗ hổng nào đó trong không gian trống rỗng hay hư vô trong tâm trí họ.

Nó len lỏi vào nơi ở mới của nó, sáng lên và chân thực hơn bao giờ hết và lần đầu tiên nó gần gũi đến thế-

Sau đó, nó giống như một bong bóng bật lên. Thế giới quay trở lại vị trí cũ, Gongenzaka đang nhìn họ với vẻ lo lắng hằn sâu trên trán, còn Yuya và Yuto cảm thấy như họ vừa chạy ma-ra-tông. Trái tim của họ là một tiếng vỗ tay như sấm sét trong lồng ngực, đập như một đơn vị tận tụy.

Không, không chỉ là một đơn vị. Không đơn giản như vậy.

{Vậy...} Yuri bắt đầu, cố gắng giữ bình tĩnh bất chấp sự hụt hơi trong giọng nói của mình. {Tình hình hiện tại thế nào?}

Yuya và Yuto nhìn nhau với vẻ mặt đồng điệu với sự lo lắng ngày càng tăng.

[Xấu.]

/Ừm, tình hình đã trở nên tệ nhất rồi.\

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro