Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Làm lại

Yuya chửi thề trong lòng, quay đầu và đảo mắt khắp các con phố, cố gắng hết sức để bắt gặp Yuzu hoặc Gongenzaka.

Trong lúc chạy ra khỏi sân vận động và vào thành phố, hoảng sợ trước sự tiết lộ đột ngột của Yuto và Yuri, cậu đã bị mất dấu họ. Cả hai đã bỏ chạy trước khi cậu có thể tóm lấy họ và bây giờ cậu thậm chí không thể nhìn thấy họ.

Nói cách khác, đây là kịch bản tồi tệ nhất.

Nhưng nó không phải là tất cả cho sự ảm đạm. Yuya biết những con phố này và cách đi vòng quanh chúng, nếu cậu điều hướng chúng một cách hợp lý, cậu sẽ gặp họ ngay lập tức ở đâu đó.

Đó là những gì cậu đã nghĩ, cho đến khi khung cảnh đột nhiên thay đổi mạnh mẽ xung quanh theo đúng nghĩa đen.

Các tòa nhà biến mất sau những vách đá và đá tảnh khi dung nham sôi đột ngột khiến không khí nóng gần như không thể chịu nổi.

Cả cậu còn không biết mình đang ở đâu nữa chứ đừng nói gì tới việc đi tìm hai người kia được.

Yuya nhăn mặt thất vọng, cố gắng kìm lại ý muốn giật tóc mình.

Bây giờ nó là trường hợp xấu nhất.

"Mình đoán sẽ phải tìm các thẻ Pendulum trước." Yuya tự nhủ, mắt liên tục đảo xung quanh.

Di chuyển qua các vách đá không quá khó, cậu đã nhảy quanh các Trường Hành Động không biết bao nhiêu lần kể từ khi đủ lớn để được phép vào đó.

[Cậu có sao không, Yuya?]

/Được rồi, tình huống xấu, tớ vừa mất dấu Yuzu và Gongenzaka. Tớ đang đi tìm họ.\

[Tớ sẽ giúp. Tớ cũng sẽ ra ngoài ngay bây giờ để kiểm tra những nơi những người lính Academia có thể tới. Nếu tớ gặp họ, tớ sẽ nói với cậu.]

/Chúng vẫn chưa tới à?\

{Một lúc nữa. Mãi sau này tớ mới đến.}

/Cậu cũng đến đây à, Yuri?!\

{Phải, nhưng tớ không phải là đồng minh, Yuya. Nếu cậu tình cờ nhìn thấy tớ, điều mà tớ nghi ngờ sẽ xảy ra, hãy chạy và mang theo bạn bè của cậu.}

/Nhưng mà…\

Ngay cả khi họ không gặp nhau, Yuya sẽ biết khi Yuri đến đây. Cậu đã làm điều đó với Yuto, cảm nhận nó rất rõ ràng, giống như một mảnh ghép mà cậu không nhận ra luôn quanh co đã được dựng lên và lắp vào gần như hoàn hảo. Không hoàn toàn, cho đến khi Yuya nhìn thấy Yuto, chạm vào tay cậu ấy và đắm chìm trong hình ảnh thực sự, rắn rỏi đó..

Nhưng nếu Yuri nhất quyết không cho họ gặp nhau, mảnh ghép đó sẽ bị lệch.

/...Cậu có chắc không?\

~Có vẻ không được đẹp cho lắm. Không phải gặp nhau sau đó và có một ý tưởng tốt hơn?~

[Nơi này có đầy camera giám sát, vì vậy tớ không nghĩ nó sẽ dễ dàng…]

~Đợi đã, cậu đồng ý với cậu ấy?~

[Không hoàn toàn, tớ cũng không thích nó, nhưng… tớ có thể thấy quan điểm của Yuri.]

{...Dù sao thì, nhiệm vụ của tớ là có được các cô gái, mà cụ thể hơn là Hiiragi Yuzu.}

Yuya cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại khi cậu đang quỳ xuống và với lấy một lá bài Pendulum trên mép một vách đá nhỏ. Yuzu. Ôi chúa ơi, cô ấy thực sự đã bị nhắm mục tiêu. Và Yuri được lệnh bắt cóc cô ấy khi giải đấu đang diễn ra.

{Điệp viên bất tài nhỏ bé của chúng ta cũng sẽ đến và bắt Serena, nhưng từ những gì tớ thấy, tớ không biết cậu ta có thể tập trung vào việc đó đến mức nào được nữa.}

[Cậu ta có thể nhắm vào Shun.]

{Rất có thể.}

/Ai là Serena?\

{Một cô gái ngu ngốc đã quyết định chạy đến Standard để săn lùng những người tị nạn Xyz, khiến lực lượng Obelisk phải tới đó và bắt lại cô ấy.}

/...Được rồi.\

~Đợi đã, đó không phải là bạn của cậu sao?~

{Chúng tôi không phải bạn bè, thật là một ý tưởng ngu ngốc. Nhưng tớ đã từng đề cập đến cô ấy trước đó.}

~Chắc chắn rồi.~

[Cô ấy có phải là kẻ thù không? Chúng ta có cần phải cẩn thận không?]

{...Tớ sẽ không gọi cô ấy là một người xấu bẩm sinh. Thành thật mà nói, cô ấy là tuý người dễ bị lừa dối nhiều nhất, được nuôi dưỡng quá tốt bởi những lý tưởng của Academia để có thể nhìn thấy được sự thật và đức tin của mình. Tuy nhiên, tớ không biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào nếu cô ấy phát hiện ra sự thật về cuộc xâm lược. Cô ấy không yếu, vì vậy hãy chú ý nếu cô ấy đuổi theo cậu.}

/Vậy thì, sẽ không có cơ hội để thuyết phục cô ấy rằng những gì Academia đang làm là sai sao?\

{Như tớ đã nói, tớ không có manh mối. Chỉ có điều cô ấy khao khát được Giáo Sư thừa nhận sức mạnh của mình. Đó là lý do tại sao tớ đã không nói với cô ấy bất cứ điều gì hoặc thậm chí đưa ra gợi ý nào. Tớ không muốn bị Giáo Sư thở dốc vào cổ mình.}

[Nếu tớ không nghe nhầm, cậu từng cân nhắc đến việc nói với cô ấy?]

{.....Câm miệng.}

~Dù sao thì, còn Rin thì sao? Cô ấy có sao không?~

/Rin đang ở trên khán đài với phần còn lại của khán giả. Cô ấy sẽ được an toàn ở đó.\

{Lực lượng Obelisk được lệnh bắt cả cô ấy và Ruri. Riêng phần tớ, như mọi khi, là một vụ bắt cóc lén lút. Đưa họ đi mà không ai nhìn thấy tớ hoặc cách họ bị đưa đi.}

Yuya cảm thấy một chút sự khó chịu chạy qua người khi nghe những từ đó, cũng cảm nhận rõ ràng cách Yuto và Yugo đã trải qua khoảnh khắc này như thế nào. Đợi cho đến khi họ ở một mình và đưa họ đi mà không có ai hay biết, để lại bạn bè và gia đình của họ sống trong lo lắng khi không biết họ đang ở đâu.

{...Tớ sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo điều đó không thực sự xảy ra.}

/Ừ, ừ, nghe hay đấy, cảm ơn.\

{Một cách tự nhiên.}

Yuya lắc mình thoát khỏi cảm giác khó chịu bao trùm lấy cơ thể cậu như một tấm màn nặng nề. Cậu cần phải tìm Yuzu ngay, bây giờ cô ấy là quan trọng nhất. Hy vọng Gongenzaka có thể tự mình xử lý, và nếu rắc rối nảy sinh trước khi họ gặp nhau, Yuya chắc chắn rằng anh ấy cũng sẽ lao đi tìm họ.

Cậu nhặt Thẻ Hành Động thứ hai của mình....

"Bây giờ cậu có hai thẻ, phải không?"

Yuya giật mình khi nghe thấy giọng nói, ngước mắt lên nhìn chỉ để thấy hai nhân vật đang cười đang đứng trên đỉnh đồi nhìn cậu chằm chằm.

Người quấn khăn rằn cười chế nhạo. "Chúng tôi từ Trường Ryozanpaku sẽ là đối thủ của cậu ngay lúc này."

“Bọn tôi sẽ khiến cậu phải nếm đủ sự nhục nhã.” Kẻ có mái tóc thắt bím, nụ cười tương tự và giọng điệu giễu cợt nói.

Yuya nghiến răng. Đây là điều cuối cùng cậu muốn vào lúc này. Nhưng tên trường của họ…

/Yuto, không phải duelist mà cậu đã chiến đấu thay tớ tới từ Ryozanpaku sao?\

[Ừ, có chuyện gì sao? Nhiều người hơn nữa à?]

/Hai người trong số họ muốn đấu tay đôi với tớ.\

~Hai chọi một?! Cái gì, họ nghĩ rằng họ không thể xử lý cậu một mình sao?~

{Sau khi Yuto đánh bại đấu thủ số một của họ, có lẽ vậy.}

~Há! Như thể những con số sẽ giúp họ! Hãy đánh bại chúng thật tốt, Yuya!~

[N-này, không cần phải đi xa như vậy-]

{Tớ rất đau lòng khi phải đồng ý với Synchro Boy… Hãy tiêu diệt chúng.}

~Ai là Synchro Boy hả?~

Yuya nhận ra nụ cười tự tin đang gần hiện lên trên khuôn mặt mình sau khi đặt đĩa đấu tay đôi vào vị trí. Hai người trên vách đá khẽ cau mày bối rối trước phản ứng của cậu, nhưng họ không mất lập trường.

Cậu có nhiều việc quan trọng hơn phải làm, vì vậy cậu không thể nán lại quá lâu.

Việc này sẽ diễn ra nhanh thôi.

"Duel!"

**

Yuzu thở dài. Nội tiết tố từ trận đấu tay đôi và những đòn tấn công rực lửa của Halil có thể làm cô ấm lên, nhưng không khí vẫn lạnh buốt trên da cô. Không lạnh như lẽ ra phải thế, nhưng với việc cô hoàn toàn không có tay áo và để trần phần đùi trên vùng đất hoang lạnh giá này thì việc lạnh tê chân là điều không thể trách khỏi.

Duelist mà Gongezaka đã đối mặt - Olga - đã sử dụng những con quái vật theo chủ đề mùa đông cũng không giúp được gì. Con át chủ bài của cô ấy thậm chí còn được bao phủ trong băng!

Cô hoảng hốt kêu lên khi Gongenzaka nhận đòn tấn công dành cho cô, rồi một lần nữa khi anh ta bị đánh bay trở lại và bị đánh bại. Nhưng sự đảm bảo của anh đã củng cố cô. Vì vậy, với quyết tâm của mình, cô quay trở lại cuộc đấu tay đôi để bắt đầu lượt của mình.

Và nhìn vào con kỳ lân biển băng giá, tình huống có vẻ hơi quen thuộc.

Olga có thể sử dụng Synchro, cô ấy có thể sử dụng quái vật băng, nhưng điều đó không làm cô sợ hay những con quái vật mỏng manh nhưng có ý chí mạnh mẽ của cô ấy.

Việc triệu hồi Synchro của Rin có nhiều sức mạnh và sức nặng đằng sau nó. Những con quái vật của cô ấy, trong khi gần như không giống nhau, với hình dáng thanh tú và tiếng cười khúc khích khi chúng lướt qua trên những chiếc chổi trang trí hình chuông của mình, nhưng họ cũng có một sự tự tin dễ dàng đằng sau họ, giống như người dùng của họ.

Và Yuzu đã hơn một lần bị gió của Rin thổi bay. Cô có thể chịu lạnh lâu hơn một chút.

**

~Vậy, cậu có thắng không?~

/Ồ, có. Tuy nhiên, tó vẫn còn hơi khó chịu một chút khi họ cứ sử dụng Flame Ball mọi lúc.\

Yuya nhanh chóng nhảy lên cầu thang vì vừa mới vào khu vực đổ nát cách đây không lâu. Nhìn thấy những mảnh vụn của những con đường nằm rải rác xung quanh những tàn tích cổ xưa là một cảnh tượng kỳ lạ. Tuy nhiên, vẫn không có bóng dáng của một dải tóc bồng bềnh hay những bím tóc màu hồng.

/Một sinh viên trao đổi LDS tên là Dennis đã bước vào ở giữa trận đấu, nói rằng anh ấy cũng muốn tham gia, anh ta đã ngăn họ lạm dụng Thẻ Hành Động ít nhất. Và anh ấy nói rất ngưỡng mộ bố tớ! Đã lâu rồi tớ chưa gặp những người như thế.\

Akaba Reiji có thể tôn trọng cha cậu, nhưng điều đó không hoàn toàn giống như vậy, không giống như ngưỡng mộ cuộc đấu tay đôi giải trí của ông ấy.

Yuya không nhận thấy sự im lặng đột ngột cho đến khi cậu đi xa hơn một chút, chỉ đi chậm lại khi cậu nhận ra những người khác không phản ứng.

/Có chuyện gì sao?\

[Yuya, đó là-]

{Có phải anh ta mặc một bộ đồ khủng khiếp và hành động quá kịch tính không?}

Yuya đứng yên, cảm giác khó chịu bắt đầu dâng cao. /Yuri, sao cậu-\

{Dennis là gián điệp được cử đến để theo dõi mọi thứ trong Standard và nhiệm vụ sẽ diễn ra như thế nào, hành động như thể anh ta đứng về phía cậu và không biết gì về các thế giới khác.}

Yuya nghĩ rằng cậu có thể nôn mửa khi nghe điều đó. /Tớ... tớ đã không để ý…\

[Không sao đâu, Yuya, anh ta cũng đã từng ở Heartland, không ai trong bọn tớ từng để ý cả. Tớ thậm chí còn không biết anh ta sẽ đến đây.]

{Tớ thậm chí còn không biết anh ta đã được gửi đến đó. Anh ta đã không nói gì với tớ cả...}

[Nói với cậu?]

~Cái gì vậy Yuri? Cậu cũng là bạn với anh chàng này à?~

{...}

/Yuri?\

{Tớ không- ...Ugh. Anh ta là người tớ có thể nói chuyện nhiều nhất ở Academia. Dennis không, sợ tớ, chưa bao giờ.}

/Vậy hai người là… bạn cũ?\

{Ba người có thể ngừng sử dụng từ đó được không, câu trả lời của tớ sẽ không thay đổi.}

~Nhưng cậu đã không phủ nhận nó.~

Yuri im lặng, những lời nói của Yugo dường như đã chạm đến dây thần kinh mọi người. Yuya lúc này đã hoàn toàn dừng bước chân, chỉ có tâm trí đi lang thang khi dựa vào một cây cột và nhìn ra thế giới bên ngoài.

/Tại sao cậu không thích từ này? Chúng ta là bạn mà phải không?\

{... Tôi cho là.}

~Có chuyện gì với cái thứ 'tôi cho là' đó, sau hai năm lảm nhảm ít nhất tớ cũng sẽ gọi chúng ta là bạn!~

{Tất cả là cảm thấy không thỏa đáng vì ba người các cậu quan trọng như thế nào.}

Yuya chớp mắt khi những từ đó chìm vào trong. Sau đó, cậu đã phải đảm bảo rằng mình không trượt xuống cây cột vì một cảm xúc nào đó mà mình không hiểu hết đang lấp đầy lồng ngực và khiến tim cậu đập loạn nhịp.

{Tớ không có 'bạn bè' cho đến khi ba người đột nhiên lảm nhảm trong đầu tớ, dù tớ có thích hay không. Đó không phải là thứ tớ muốn có, ở nơi này.}

~...Tại sao không?~

Yuri dường như không biết nên đưa ra câu trả lời nào, chỉ im lặng một lúc. Yuya lặng lẽ thở ra, nhìn lên bầu trời xanh trên đầu và những đám mây trôi bồng bềnh.

Giọng Yuri trầm lắng, trầm tư, khi cuối cùng cậu cũng trả lời.

{...Chưa bao giờ xem xét nó, tớ cho là vậy. Ngày tớ được giao nhiệm vụ trong tương lai cũng là ngày tớ quyết định sẽ tự mình làm mọi việc cho Giáo Sư nếu điều đó có nghĩa là đảm bảo an toàn cho tất cả các cậu. Và tại Academia, ý chí của Giáo Sư là luật. Những gì ông ấy nói luôn phải đúng, và những người không tuân theo sẽ bị trừng phạt rất khắc nghiệt.}

Là những đám mây đang quay? Hay thật sự là bầu trời đang chuyển động vậy? Mà cũng có thể đó là do suy nghĩ của Yuya, đang quay cuồng với những cảm xúc mới mà cậu cảm thấy không biết làm cách nào để đối phó vào lúc này.

Cậu lướt đầu ngón tay lên cây cột đá mà mình đang dựa lưng vào, cảm giác nghiêm trọng của vấn đề và sự lạnh lẽo cay đắng đang từ từ kéo cậu xuống theo một cách tiêu cực.

Cậu đã không nhận ra, cảm xúc và động lực của Yuri sâu đến mức nào. Và cậu cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc làm sao.

Yuri không thể kết bạn ở Academia, vì họ sợ cậu ấy.

Yuri không thể kết bạn ở Academia, vì cậu ấy đã có cậu, Yuto và Yugo làm bạn rồi.

Và với điều đó, có nghĩa là cuối cùng cậu ấy sẽ phải chiến đấu chống lại bất kỳ người bạn nào mà cậu ấy có thể trở nên thân thiết vào một ngày nào đó trong tương lai.

Yuya muốn khóc trước sự bất công này. Và vì bản thân cậu đã nhận ra trễ biết bao nhiêu. Nhưng cậu không thể làm nó ngay bây giờ, phải giữ chúng lại và cố gắng hít một hơi thật sâu để xua đi cảm giác cay cay trong mắt.

/Tớ xin lỗi...\

{Dừng lại, tớ biết chính xác vị trí của mình. Tớ ổn...}

Bằng cách nào đó, Yuya cho rằng đó là một lời nói dối, hoặc ít nhất là một nỗ lực để Yuri tự thuyết phục mình. Tuy nhiên, cậu không thể tìm từ nào trong chính mình để bác bỏ.

Cậu có quá nhiều chuyện không thể nói và cũng không biết nên có biểu cảm nào để giúp Yuri vào lúc này.

Và Yugo thì lại không có nhiều vấn đề như vậy.

~Giống như các cậu, tớ có thể nghe thấy nó từ đây! Và tớ muốn hỏi, các cậu có phải đang làm quá vấn đề lên không? Ý tớ là, chúng ta chỉ việc lôi kéo những người bạn của cậu về phía chúng ta là xong thôi mà! Dù sao thì nó cũng không phải việc gì để suy nghĩ nhiều về những thứ như vậy phải không?~

Yuya cảm thấy hơi choáng váng, gần như bị sốc trước câu trả lời đơn giản có phần hẳn nhiên của Yugo, và chắc chắn cậu không phải là người duy nhất. Yuri cảm thấy trông như bối rối hơn từ trước đến nay và Yuto thì kinh ngạc đến mức đứng người, nhưng rồi cậu ấy nhanh chóng lấy lại suy nghĩ và bắt đầu chia sẻ niềm vui mới chớm nở với Yuya khi cậu cũng đang làm như vậy.

Hãy để Yugo đưa ra một giải pháp đơn giản nhưng khó tranh chấp trong những tình huống như thế này.

/Không chắc tớ sẽ đồng ý đến mức nào với ý kiến ​​'đánh bại họ', nhưng tớ có thể lên tàu theo cách này.\

[Tớ cũng thế!]

{Hai người có nghiêm túc không?}

Yuri tỏ vẻ hoài nghi trong khi Yugo cười khúc khích vui vẻ.

Nghĩ rằng mình đã đứng yên đủ lâu, Yuya đẩy người ra khỏi cây cột để tiếp tục tìm cuộc kiếm của mình. Nhưng cậu đã không thể đi được bao xa khi nghe thấy âm thanh của một cuộc đấu tay đôi đang diễn ra gần đó.

Tuy nhiên, khi cậu có thể đi đến nơi, cuộc đấu tay đôi đã kết thúc. Mặc dù Yuya nhanh chóng nhận ra người chiến thắng.

Kurosaki Shun hầu như không liếc nhìn ba đối thủ đã gục ngã của mình lần thứ hai khi anh quay đi, chiếc áo khoác dài tung bay quanh chân anh trong gió. Anh ấy định bước đi thì bắt gặp bóng dáng của Yuya trong khóe mắt mình.

Biểu cảm của anh ấy nghiêm nghị khi anh quay đầu lại, nhưng nó nhanh chóng chuyển thành sự ngạc nhiên nhẹ và sự công nhận khi đôi mắt vàng óng ánh nhìn vào cậu.

"Sakaki Yuya." Kurosaki nói thay lời chào.

Yuya cố gắng mỉm cười, hy vọng nó không có vẻ gì gượng gạo. Mặc dù người kia trông hơi đáng sợ. "Anh là Kurosaki Shun, phải không? Bạn của Yuto."

Kurosaki gật đầu, quay sang nhìn cậu khi Yuya bước tới đứng trước mặt anh.

Yuya dừng lại, lần đầu tiên nhận ra điều gì đó, cậu không thể kìm được tiếng cười phát ra từ mình, khiến Kurosaki nhướn mày thắc mắc. "Xin lỗi, tôi mới nhận ra... Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện, nhưng cảm giác không lạ lắm."

Yuto nói rất nhiều về Shun, và cả Ruri nữa. Về những gì cậu ấy đã làm với họ ngày hôm đó, hoặc vào lúc nào đó. Họ thích gì, họ hành động như thế nào, họ đã làm điều gì thú vị hay một việc đã xảy ra với họ ngày hôm nay. Yuya không nghĩ rằng bản thân Yuto thậm chí có thể nhận ra tần suất mà cậu ấy nhắc đến họ nhiều như thế nào. Vì vậy, mặc dù chưa bao giờ được giới thiệu với nhau, nhưng Yuya cảm thấy như mình đã biết phần nào về họ rồi.

Cậu không hề cảm thấy như vậy trong trận đấu giữa Kurosaki với Sora. Yuto đã nói một cách tự nhiên rằng Shun tàn nhẫn và mạnh mẽ như thế nào. Nhưng hình ảnh về chàng trai mà Yuya có được từ những lời nói của Yuto không phù hợp với hình ảnh trên sân.

Tuy nhiên, bây giờ, khi họ đứng ngang hàng nhau (phần nào vì anh chàng mà Yuto đã không đùa khi nói rằng anh ta cao), cảm giác đó đã quay trở lại. Nhưng vẫn xen lẫn với sự không chắc chắn, Yuya đã không thực sự thấy Kurosaki cười hay thư giãn.

Kurosaki chớp mắt. Sau đó, khuôn mặt anh giãn ra khỏi cái cau mày, chỉ một chút, và một nụ cười bất chợt khẽ xuất hiện.

"Tôi cũng có thể nói như vậy."

Yuya mỉm cười. "Cậu ấy có nói về chúng tôi sao?"

Kurosaki thực sự suýt đảo mắt trước khi dừng lại giữa chừng, khoanh tay trước ngực. "Cậu nghĩ sao?"

Yuya phải cố kìm lại tiếng khịt mũi lớn của mìng, cắn vào má trong để không cười khúc khích như một kẻ điên. "Nếu có bất kỳ sự an ủi nào, thì Yuto cũng nói rất nhiều về anh và Ruri."

Kurosaki hậm hực một cách tốt bụng, có gì đó vừa bực tức vừa thích thú lướt qua trên khuôn mặt và đôi mắt của anh, và Yuya có thể nhìn thấy người mà Yuto gọi là bạn thân của mình.

"Hiệu ứng của thẻ này cho phép nó tấn công trực tiếp!"

Bầu không khí thoải mái đột ngột bị cắt ngang và phá vỡ khi một con quái vật trông giống như hiệp sĩ bất ngờ bắn một tia sáng ngay vào họ. Yuya hầu như không kịp cúi xuống, đòn tấn công ập đến, những cơn gió mạnh cuốn theo nó và giật tung quần áo và tóc của cậu đi.

"Slash The Assault Knight có thể thay đổi thiệt hại chiến đấu thành 0."

Cuộc tấn công, đi thẳng vào một người đấu tay đôi khác đứng bên phải họ, bị chặn lại trên đường đi của nó bởi một trường lực. Ba người đấu tay đôi bước tới xung quanh họ, tất cả đều mặc áo giáp hiệp sĩ truyền thống, đấu tay đôi và một con quái vật trên mỗi cánh đồng của họ.

"Kỵ sĩ đấu tay đôi?" Yuya ngạc nhiên nói, đứng dậy. Cậu nhận ra họ từ đội hình khi bắt đầu Battle Royal.

Shun lại cau mày khi đứng dậy. "Những kẻ này không biết khi nào nên bỏ cuộc à?"

Một trong số họ nhếch mép cười chế giễu. "Hai người đang nói về những điều vô nghĩa và tầm thường đấy."

"Hãy tránh đường cho chúng tôi ngay bây giờ. Đến lượt tôi, Slash The Assault Knight tấn công trực tiếp!"

Yuya và Kurosaki buộc phải lao sang một bên khi một nhát kiếm khác giáng xuống chỗ họ. Anh chàng Xyz trao cho nhóm cái nhìn đầy sự bực bội và khinh thường. "Họ đang sử dụng cuộc đấu tay đôi này như một cái cớ để làm tổn thương tôi."

"Cái gì? Tại sao?" Yuya hỏi, cảm thấy rất bối rối.

"Những kẻ thất bại đau đớn."

Những lời nói của anh dường như khiến họ bị xúc phạm khủng khiếp, khi nhát chém tiếp theo hướng đến với sự tức giận hơn trước. Lần này, nó đánh trúng mục tiêu thực sự của nó, khiến Shun bay vào một cây cột và Yuya văng ra khỏi rìa và rơi vào một cây cột bị gãy, cậu đã gần như bay vút qua mép, nhưng đã cố gắng nắm lấy mép và treo lơ lửng bằng một tay.

Kéo mình lên ngang ngực mất một số nỗ lực, Yuya lo lắng nhìn Kurosaki bị bỏ lại một mình, bị bao vây bởi các đối thủ và phải lùi về phía rìa. "Kurosaki..."

Chuyển động ở khóe mắt thu hút sự chú ý của cậu, và khi nhìn sang, cậu thấy một nhóm ba người mặc đồng phục kỳ lạ và đeo mặt nạ, chạy dọc theo đường cao tốc.

"Họ là ai vậy?"

Sau đó, cậu bắt gặp một hình bóng quen thuộc và rồi chết sững tại chỗ.

Cả nhóm dừng lại trước những người đấu tay đôi, và bên cạnh họ, trông vẫn giống như lần cuối Yuya nhìn thấy cậu, Sora bước tới.

"Sora!" Yuya hét lên trước khi cậu kịp ngăn mình lại, mọi suy nghĩ về việc cậu ta là kẻ thù hay sự hiện diện của cậu ấy ở đây có ý nghĩa gì đã biến mất, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì bạn mình vẫn an toàn.

Nhưng Sora hầu như không thèm liếc nhìn cậu, chỉ quay lại nhìn Kurosaki với thứ mà cậu có thể gọi là cái nhìn săn mồi.

Yuya hầu như không thể nghe thấy cậu ấy từ đây, cậu chỉ có thể nhìn khẩu hình miệng và nghe loáng thoáng những thứ như 'dàn xếp tỷ số' và 'không được cản đường họ'. Và cái tên 'Lực Lượng Obelisk' khiến trong cậu lạnh toát và cổ họng như nghẹn lại.

Cậu nhanh chóng quay lại thực tế khi cả Sora và Kurosaki bắt đầu bỏ đi.

"Sora! Đợi đã!" Yuya hét lên, trèo lên cột và nhảy sang cột khác, cố gắng tiếp cận họ.

Chỉ để dừng bước khi Kurosaki quay lại nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh nhìn dữ dội.

"Tôi sẽ giải quyết chuyện này." Shun nói từ xa, giọng điệu gay gắt nhưng ẩn chứa hàm ý đằng sau nó. "Hiện tại cậu còn có việc quan trọng hơn phải làm, không phải sao?"

Yuya đột ngột dừng lại.

Phải rồi, đây là- …một cuộc xâm lược. Nó đã xảy ra, và cậu vẫn chưa tìm thấy Yuzu, cô ấy hiện giờ đã là một mục tiêu, cậu phải tìm ra cô ấy, và sau đó… cậu không biết, chưa, nhưng đó là điều quan trọng nhất.

Vì vậy, với sự thất vọng mà mình đang cố gắng đẩy xuống, Yuya gật đầu với Kurosaki, người đã đáp lại cử chỉ trước khi biến mất vào một ngôi đền cùng với Sora. Yuya quay đi, nhảy trở lại con đường.

Chỉ để bị chặn lại bởi những âm thanh đang la hét.

Tim cậu đập mạnh đến mức cảm thấy đau đớn, Yuya mở to mắt nhìn những người đeo mặt nạ giơ đĩa đấu tay đôi của họ lên, một ánh sáng màu tím tỏa ra từ nó, bao lấy người mà nó chỉ vào, và khi nó mờ dần, không gian xung quanh bỗng trống rỗng.

Một nụ cười độc ác, một cái vẫy tay chế giễu tấm thẻ trên tay, trước khi để nó rơi xuống đất trước mặt hai người còn lại, một biểu hiện kinh hoàng in sâu vĩnh viễn vào vật thể nhỏ.

Dừng lại đi

Đầu Yuya đau nhói, những hình ảnh lấp đầy đầu cậu mà cậu không nhận ra nhưng lại cứa sâu vào người cậu bất chấp. Cảm xúc trào dâng trong cậu với tốc độ nhanh gấp đôi bình thường. Sợ hãi, lo lắng, hoang mang và-

Tức giận.

Nhiều tiếng la hét hơn, đột ngột bị cắt đứt, hai tấm thẻ khác nối với tấm thẻ trên mặt đất. Và một tiếng hét như muốn xé toạc cổ họng của Yuya.

Dừng lại đi

Dừng lại dừng lại dừng lại DỪNG LẠI ĐI-

Màu xám xuyên qua màu đỏ lấp đầy tầm nhìn của cậu, mặc dù nó ở rất xa, nhưng biểu hiện của tức giận đó rất giống với thứ cậu đang mang.

Và bằng cách nào đó, sự tức giận biến mất từ ​​​​một vết bỏng rát thành một tiếng đập mạnh, đầy áp lực.

Ít giận dữ hơn, nhưng không kém phần phẫn nộ.

'Họ' đồng loạt cùng tiến lên một bước.

**

Một màn hình nữa chuyển sang màu đen, cắt tầm nhìn của khán giả về khu vực dung nham, là nơi Yuzu và anh chàng kỳ lạ đó đã ở.

Rin cau mày, dựa lưng vào ghế trong khi khoanh tay. Có phải bộ phận kỹ thuật ở đây kém cỏi đến nỗi họ thậm chí không thể giữ cho góc nhìn duy nhất của khán giả về các cuộc đấu tay đôi hoạt động không? Hay đó là mục đích? Mỗi khi một màn hình bị cắt, có vẻ như điều gì đó kỳ lạ sắp xảy ra.

Rin mím môi, gõ ngón tay lên cánh tay mình. Một cái nữa đã bị tắt, và cô thì bị mắc kẹt ở đây. Ruột gan đang gào thét với cô, một phần lý trí trách mắng cô vì đã ngồi một chỗ và không làm gì cả.

Không thể làm gì được, cô cố tự nhủ.

Nhưng Rin không phải là người đi ngược lại với trực giác của mình.

Shuzo nhìn sang cô khi cô đứng dậy và bước đi. "Rin? Cháu đi đâu vậy?"

"Phòng tắm." Cô nói cộc lốc và gật đầu với họ. May mắn thay, không có ai đi theo cô ấy khi cô bước ra khỏi khán đài.

Hành lang hoàn toàn trống rỗng, âm thanh duy nhất là tiếng giày của Rin nện xuống sàn. Cô có thể mơ hồ nhớ được lối ra ở đâu, nhưng may mắn là có biển báo dẫn đường, con đường đến phòng tắm đã đi qua mà không cần liếc nhìn.

Khi cô đến gần lối ra, có hai người mặc vest đứng gác xuất hiện. Và đó không phải là điểm đáng ngờ.

Họ bắt gặp cô khi cô tiến lại gần, một người bước tới với cánh tay đưa ra. "Xin lỗi cô, cô không thể đi xa hơn. Cô bị lạc à? Cô có cần giúp trở lại khán đài không?"

"Không." Rin từ chối, giọng nói và biểu cảm kiên quyết. "Tôi muốn đi ra ngoài."

Một người khác lắc đầu. "Xin lỗi cô, cô không thể ra ngoài trong khi Battle Royal đang diễn ra."

Rin nhíu mày. "Tại sao không?"

"Lý do cho sự an toàn. Khán giả không thể chạy loanh quanh trong Trường Hành Động. Bây giờ, xin vui lòng trở lại chỗ ngồi của mình."

Một người bước lên với cánh tay đưa ra như thể sẽ ép buộc cô quay trở lại nơi cô đến, nhưng khi cánh tay ấy chạm được vào vai cô-

Rin nắm chặt lấy cổ tay đó và kéo mạnh. Người đàn ông hét lên một tiếng kêu bất ngờ khi bị kéo về phía trước, vẫn không ngờ được một cô gái nhỏ bé như vậy lại có nhiều sức mạnh như thế trong cơ thể mảnh khảnh của mình. Động lực của anh ta bị chặn lại một cách thô bạo khi một nắm đấm giáng thẳng vào mặt anh ta, làm gãy chiếc kính râm trên mũi. Anh ta ngã xuống đất.

"Cái quái gì-" Người còn lại bắt đầu hét lên, nhưng chưa kịp nói xong thì một cú đá mạnh nhắm ngay giữa hai chân anh ta. Anh ta cúi xuống với một tiếng rên rỉ và Rin lại cuộn người lại, đâm thẳng đầu gối vào bụng anh ta. Người đàn ông phát ra một tiếng rên rỉ trong ruột khi anh ta cũng ngã xuống sàn.

Cô phủi tay một cách tự nhiên trong không khí, tìm thấy một ít máu trên các đốt ngón tay của mình và cố gắng lau sạch chúng bằng óng quần. Máu không bao giờ dính tốt vào những bộ quần áo này, khiến chúng dễ giặt hơn nhưng lại khó lau sạch trên tay cô.

Sẽ không lâu nữa cho đến khi có thêm nhiều lính gác đến nơi này, nhưng cô không định ở lại lâu như vậy.

Rin chạy nước rút về phía trước hành lang và về phía lối ra có thể nhìn thấy ở cuối, để lại những người bảo vệ đang rên rỉ phía sau cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro