Chương 27: Suy ngẫm
Yuzu nhìn quanh công viên khi chạy vụt qua, áp đĩa đấu tay đôi vào tai mình khi cố gắng gọi cho Yuya, hy vọng lần này cậu ấy sẽ trả lời cô. Nhưng tiếng chuông cứ reo mãi mà không có ai bắt máy.
Nếu nói cô không hoảng loạn thì là giả.
Cô không thể tìm thấy Yuya ở đâu cả, cậu ấy không trả lời các cuộc gọi và dường như đã tan biến vào không khí. Với việc Sora đột ngột rời đi cùng với những gì Yuya đã nói với họ trước đó, thần kinh của cô căng thẳng một cách tột độ hơn bao giờ hết.
"Gongenzaka cũng sẽ tới đây." Giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh của Rin khiến Yuzu phải quay lại nhìn cô, cô ấy vừa cất đĩa đấu tay đôi của mình vừa cau mày. "Có thấy gì không?"
"Hoàn toàn không." Yuzu trả lời với một tiếng thở dài. "Cậu ấy vẫn không bắt máy."
"Vậy chúng ta cứ tìm tiếp đi, nhất định sẽ đụng phải cậu ta ở đâu đó."
Yuzu cố gắng nở một nụ cười yếu ớt và gật đầu. "Cậu nói phải!"
Cả hai quay lại quan sát công viên khi họ di chuyển, tìm kiếm bất kỳ hình ảnh của chiếc áo trắng hay mái đầu xanh kì lạ sẽ ở đâu đó quanh đây.
"Yuya!" Yuzu gọi, hy vọng cậu sẽ đáp lại.
Thay vào đó, một cái gì đó bắt đầu tỏa sáng trên tay họ.
"Cái-" Rin nói, giơ cổ tay lên khi dừng lại trên đường. Chiếc vòng tay của cô đang phát sáng, bạc đã chuyển sang màu xanh lục nhạt và đổ màu trên cánh tay và khuôn mặt của cô khi cô nhìn nó.
"Có chuyện gì vậy?" Yuzu nói, mắt đảo qua lại giữa hai chiếc vòng khi vòng tay cô cũng phát ra thứ ánh sáng màu hồng nhạt.
"Tôi không biết!" Rin đáp, mắt không rời khỏi vòng tay.
Cả hai đều giật mình khi một tiếng gầm vang lên trong công viên. Không, không phải một, có hai tiếng gầm, và nó đang dội vào xương của họ và khiến họ đông cứng tại chỗ.
Và Yuzu mơ hồ nhận ra một trong số chúng, thứ mà cô đã nghe nó hàng trăm lần.
"Yuzu!" Rin gọi khi cô gái tóc hồng đột ngột chạy về hướng phát ra âm thanh.
Yuzu đi chậm lại khi sân khấu hiện ra, thở hổn hển khi cô nhìn qua khu vực, Rin nhanh chóng dừng lại bên cạnh cô, người sử dụng Synchro bỗng nhiên trở nên hoảng loạn và khi Yuzu nhìn theo hướng cô ấy đang nhìn...
Một tiếng hét nghẹn trong cổ họng cô khi cô nhìn thấy thân ảnh trong chiếc áo khoác trắng nằm gục trên mặt đất, cô chỉ kịp nghe thấy tiếng Rin chửi thề bên cạnh và đó là lúc cả hai cùng chạy về phía trước.
Tuy nhiên, Yuzu phải dừng lại giữa chừng khi nhận ra rằng Yuya không ở một mình.
Có một cậu bé khác đang nằm đó. Họ quấn lấy nhau, giữ lấy nhau ngay cả khi bất tỉnh, với khuôn mặt của họ ở quá gần nhau, ai đó có thể nhầm họ là hình ảnh phản chiếu của nhau.
Yuzu để bản thân bình tĩnh lại trước khi quỳ xuống bên cạnh người bạn mình. "Yuya?" Cô gọi, lắc vai cậu, nhưng Yuya không hề phản ứng.
Nó giống như thể cậu ấy chỉ đang ngủ say một giấc, nhưng với sự lo lắng mà Yuzu hiện đang mang cô chỉ muốn cậu ấy có thể tỉnh lại ngay và nói với cô rằng cậu không sao.
Đặc biệt là khi cô không ngừng rung lắc mạnh như thế nhưng cả hai đều không có phản ứng gì. Yuzu khẽ liếc nhìn chàng trai kia, cậu ta có một khuôn mặt cực kì quen thuộc với cô, nhưng người mà cô biết là chủ nhân của nó lại đang nằm trong tay cô.
"Tôi đoán..." Rin mở lời, nhìn xuống cặp đôi đang bất tỉnh với cái cau mày nhẹ. "Đây là Yuto."
"Yuto?" Yuzu nhìn Rin bối rối. Rồi cô nhớ lại những gì Yuya đã nói với cô và Gongenzaka trước đó, Yuto là một trong những cái tên mà Yuya đã đặt cho ba người bạn của mình.
Yuzu quay lại nhìn Yuya, lắc mạnh cậu ta một lần nữa để cố gắng đánh thức cậu dậy. "Yuya, sao vậy? Ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Là chuyện gì mà có thể khiến một người mới một giờ trước vẫn còn khỏe mạnh, giờ lại bất tỉnh một cách bất thường như thế này?
"Yuzu! Rin-dono!"
Hai cô gái ngước mắt lên nhìn, vừa đủ thấy Gongenzaka đang chạy tới, tiếng bước chân ầm ĩ của cậu ta nện xuống đất, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng khi nhìn thấy hai người ngã gục trên mặt đất. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Bọn tớ không biết, khi bọn tớ đến họ đã như thế này rồi." Yuzu nói, nhíu mày lo lắng. Gongenzaka vừa nghe, vừa cúi xuống bên cạnh Yuzu, mắt cậu khẽ đảo qua nhìn cậu bé kia, rồi hốt hoảng kinh ngạc. "Đây là-"
"Yuto!"
Yuzu ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói, hai hình bóng lao nhanh vào tầm mắt cô, một người cô không biết, nhưng người còn lại thì chắc chắn cô đã gặp cách đây không lâu.
Ruri dừng lại, thở dốc khi nhìn vào khung cảnh trước mặt. Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy cậu bé trên mặt đất, vẻ mặt của cô ấy sụp đổ vì lo lắng khi lao về phía trước. "Yuto...."
'Ruri sử dụng Xyz. Yuto đến từ Thứ Nguyên Xyz. Ruri cũng vậy sao…?'
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?" Yuzu nao núng trước giọng nói thô lỗ và nhìn người đi cùng Ruri, anh ta cao và mặc một chiếc áo khoác dài rách rưới, đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào họ với sự giận dữ đến mức khiến Yuzu phải co người lại. "Mấy người đã làm gì Yuto?!"
Gongenzaka tiến lên một bước và nhìn thẳng vào mắt anh ta, Rin cũng bước lên mà lườm anh chàng kia, sự hiện diện của cả hai khiến Yuzu nhẹ nhõm. Giọng Rin lạnh lùng khi cô nói, lưng ưỡn thẳng. "Chúng tôi không biết! Sao anh không bớt gây hấn đi và chúng ta có thể cùng tình cách giải quyết tình hình?"
Đôi mắt anh chàng mở to khi nhìn Rin, rồi nhìn xuống Yuzu với ánh mắt tương tự.
"Shun, thôi đi." Ruri nói, ngước lên, đặt một tay lên vai Yuto. "Có tranh cãi cũng vô ích."
Họ im lặng nhìn nhau trong vài giây, cho đến khi Shun thở dài và gật đầu một cái. Anh ta không hoàn toàn thư giãn nhưng cũng đã không còn trừng mắt giết người với họ, anh ta quay lại nhìn Yuto, đôi mắt dường như dịu lại vì lo lắng. "Cậu ấy như thế nào rồi?"
"Ngủ, em nghĩ vậy." Ruri lại nhìn xuống, đôi mắt đầy lo lắng. “Ít nhất thì cậu ấy có vẻ không bị thương.”
"Chúng tôi tìm thấy họ như thế này." Yuzu nói, nhíu mày. "Yuya đã không tỉnh lại cũng không nhúc nhích, tôi cũng không biết có chuyện gì."
Rin liếc qua họ. "Yuto là bạn của hai người phải không? Tất cả các cậu đến từ chiều không gian Xyz?"
Ruri ngước lên, đôi mắt hồng đậm dịu dàng mở to khi bắt gặp màu hổ phách lạnh giá của mùa đông. "Ồ... cậu là-"
"Từ Synchro, ừm." Rin thở dài. Cô ấy nở một nụ cười nửa miệng với Ruri. "Rất vui được gặp mặt, tôi cho là vậy."
Ruri cười nhẹ. "Ở đây cũng vậy."
Shun bước tới, cúi xuống bên cạnh Ruri, trầm giọng nói. "Ở đây có camera an ninh, không phải chỗ tốt để nói chuyện. Chúng ta nên đi thôi."
Ruri trông căng thẳng lên, cô ngập ngừng liếc nhìn ba người kia, trước khi gật đầu. "Anh nói đúng. Hãy đưa Yuto trở lại LDS!"
Shun cau mày và trông như muốn tranh luận, nhưng không nói gì.
Yuzu nhìn xuống Yuya. Phải, họ cũng nên đưa cậu về nhà. Chắc Yoko-san lo cho cậu ấy lắm, để cậu ta nằm ngoài trời lạnh thế này cũng không phải là cách.
Gongenzaka ngay lập tức tiến lên phía trước để cẩn thận gỡ Yuya khỏi Yuto, điều mà cậu đã phải xoay sở được sau một hồi giật mạnh khi họ cứ ôm chặt lấy nhau.
Cuối cùng, Gongenzaka đã đỡ họ ra được với Yuya trên lưng mình, cậu liếc nhìn hai người còn lại khi họ đỡ Yuto lên lưng Shun. "Tôi cõng bạn của anh luôn nhé?" Ruri và Shun mở to mắt, ngạc nhiên nhìn cậu.
"Tại sao?" Shun hỏi, giọng nói nặng trĩu sự nghi ngờ và cơ thể anh di chuyển qua người bạn đang ngủ.
“Giúp đỡ đồng đội khi có thể là điều đương nhiên!” Gongenzaka nói đơn giản, cương quyết.
Họ dường như bị choáng ngợp bởi điều này, chớp mắt vì sốc, Ruri cuối cùng mỉm cười biết ơn và lắc đầu. "Cảm ơn vì lời đề nghị, nhưng chúng tôi sẽ xoay xở được. Các cậu nên tập trung vào việc đưa Yuya về nhà."
Gongenzaka gật đầu, không nhấn mạnh thêm. Họ đứng dậy, Shun xốc Yuto lên lưng, cậu bé vẫn không nhúc nhích chút nào.
"Đoán chúng ta sẽ gặp lại hai người?" Rin hỏi, khoanh tay.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Ruri nói, một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt trông hơi mệt mỏi. “Tôi muốn nói chuyện nhiều hơn, nhưng…”
"Sau khi Yuya và Yuto tỉnh dậy, nhỉ?" Yuzu nói, kết thúc suy nghĩ của Ruri.
Vì vậy, với một cái gật đầu cuối cùng, cả hai nhóm quay đi và đi đến điểm đến tương ứng của họ.
**
Yuri thức dậy với một tiếng thở hổn hển, hít mạnh không khí từ giữa hai hàm răng. Cơ bắp cậu hét lên khi cậu cố gắng ngồi, cơ thể căng thẳng và đau đớn ngay cả sau khi cậu bất tỉnh.
Thực ra cậu cũng không rõ mình đang bị gì, chỉ lơ lửng giữa ý thức và vô thức, mơ màng, bất tỉnh, cảm giác như cậu đã làm tất cả cùng một lúc.
Yuri từ từ uốn cong các ngón tay, cẩn thận duỗi thẳng chân tay, chúng nhức nhối và đầu cậu đau âm ĩ khiến cậu cực kì khó chịu.
Cậu cố gắng nghĩ lại kí ức cuối cùng mình còn nhớ, cậu đang đi loanh quanh trong hành lang để tìm thứ gì đó giết thời gian vào buổi tối, tốt nhất là một số con bọ ngu ngốc tội nghiệp nghĩ rằng mình đủ kỹ năng để đấu tay đôi với cậu. Dù nó không bao giờ kết thúc tốt đẹp, nhưng dù sao nó cũng rất thú vị.
Nhưng sau đó, một tiếng vo ve kỳ lạ bắt đầu xuất hiện trong đầu và Yuri đã nghĩ nó phát ra từ một nơi nào khác trong trường, cho đến khi cậu nhận ra nó phát ra từ một nơi mà chỉ có cậu ở đây có thể nghe thấy nó.
Nó tiếp tục to hơn và lớn hơn. Và Yuya Yuto cũng mang lại cảm giác tồi tệ hơn nữa.
Khi Yuri cảm thấy cơ thể bắt đầu run lên, cậu biết rõ nếu vẫn còn ở bên ngoài như thế này là quá mạo hiểm, vì vậy cậu đã lặng lẽ rút lui nhanh chóng.
Đây là một thử thách nhỏ khi giữ im lặng và di chuyển mà không bị nhìn thấy và giữ cơ thể hoàn toàn ổn định khi cậu buộc phải đi ngang qua mọi người. Đôi khi cậu sẽ phải nhảy qua tường hoặc vòng qua cửa sổ, nhưng nhờ vậy cậu đã về đến phòng của mình mà không bị thương.
Vậy nên, khi cánh cửa đóng lại và ổ khóa được vặn an toàn, Yuri để mình ngã quỵ xuống sàn cùng một tiếng thở lớn mà cậu vô tình để lộ ra.
"Mình sẽ vặn cổ họ vì chuyện này sau khi tóm được họ..." Yuri cáu kỉnh lẩm bẩm với chính mình mà không có ác ý thực sự đằng sau nó, thành thật mà nói, điều đó thật tồi tệ. Cậu phải đấu tranh vật lộn một chút để đứng lên và buộc chân mình phải giữ trọng lượng của cơ thể mà không bị run....
Chỉ để suýt bị ngã lần nữa khi có tiếng đập cửa đột ngột.
"Oi! Yuri! Tôi biết là cậu đang ở trong đó! Mở cửa ra ngay!"
Chà, đó là một giọng nói thô bỉ quen thuộc, và là giọng nói mà cậu thực sự không muốn nghe vào lúc này.
Serena đập mạnh cửa một lần nữa, đủ mạnh để Yuri không ngạc nhiên nếu cô tạo dấu vết trên gỗ từ nắm đấm của mình. Nó khiến cái đầu vốn đã nhức nhối của cậu càng đau hơn, thứ gì đó vẫn còn vang vọng trong hộp sọ của cậu và nó khiến cậu thực sự cáu.
"Nếu cô phá hỏng cửa của tôi, tôi sẽ bẻ gãy từng ngón tay của cô đấy!" Cậu hằng giọng nói, khe khẽ ho một tiếng mà không để ai biết, cổ họng cậu bỗng đau một cách quái lạ.
"Tôi sẽ không cần phải phá hỏng nó nếu cậu mở cửa ngay!"
Yuri thở dài, khập khiễng bước tới cửa và mở hé ra, tinh tế dựa vào cửa. Serena đứng ở phía bên kia, nắm tay giơ lên giữa một cú đập khác vào gỗ, cô ngạc nhiên dừng lại khi nhìn thấy cậu nhưng nhanh chóng cau mày như thường lệ. "Cậu chậm quá rồi đấy!"
Yuri đảo mắt, để giọng mình ở mức ổn định khi giễu cợt cô gái tóc chàm. "Chà, xin thứ lỗi cho sự bất tiện của tôi vì đã không thể chiều theo ý muốn của quý cô ngay lập tức, thưa học trò cưng của Giáo Sư bé nhỏ thân mến. Than ôi, tôi có rất nhiều việc phải lo ngoài ý thích bất chợt của cô ngay lúc này. Hiểu ý tôi chứ?"
Serena nắm chặt tay như thể cô sẽ không kiềm chế được mà giơ nắm đấm vào mặt cậu ta, và Yuri nhếch mép cười thích thú. Cậu có thể đang chế nhạo hơi quá, nhưng cậu thực sự muốn cô ấy biến đi và để cậu được yên tĩnh ngay bây giờ.
Nhưng Serena đã không bỏ đi, hay la hét và chửi cậu rồi sẽ bỏ đi như cô vẫn thường làm, thay vào đó, cô chỉ đứng yên và nhìn cậu, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu trong im lặng một lúc lâu, đủ lâu để Yuri thấy khó chịu, điều này thật kỳ lạ và cậu không muốn gì hơn ngoài việc cô dừng nó lại.
"Gì?" Cậu hỏi, giọng khó chịu và xúc phạm nhất có thể.
"...Cậu không sao chứ?"
Điều đó khiến Yuri bị trật nhịp, cậu bối rối chớp mắt với cô gái trong vài giây, nhưng ngay sau đó, cậu đã khôi phục dáng vẻ bình thường của mình với cái nhíu mày. "Hả?"
"Trông cậu nhợt nhạt và đang run rẩy, nói chung là rất tệ. Và cậu đã chạy qua và phớt lờ tôi trước đó ngay cả khi tôi gọi cậu." Cô nói, đưa mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới và Yuri phải chửi thầm vài tiếng.
Chết tiệt, vậy là cậu đã bị nhìn thấy. Nhưng vì đây là Serena, và nếu cô ấy cảm thấy không sao khi gọi cậu, thì có khả năng không có bất kỳ ai khác ở xung quanh nhìn thấy họ. Tuy nhiên việc bị cô ấy phát hiện cũng không tốt.
Yuri ngăn mày cáu kỉnh, cố lờ đi cảm giác đôi chân cứng như thạch bên dưới. "Có lẽ vì tôi không có tâm trạng muốn trả lời để khỏi phải đối phó với đống câu hỏi ngu ngốc của cô..."
Serena có vẻ không tin điều đó, Yuri cau mày, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang cạn dần. Hôm nay nó ngắn một cách kỳ lạ, mặc dù nó đã ngắn khi cậu dành thời gian vô nghĩa của mình với Serena.
Bàn tay ẩn sau cánh cửa siết chặt để nó ngừng run rẩy, Yuri cắn răng để ngăn các cơ đau âm ĩ và tại sao cái đầu chết tiệt của cậu vẫn cứ kêu hoài vậy?
{Chuyện này có liên quan đến mấy người phải không?}
Ù ù ù
Ôi chúa, im lặng chút đi, cậu vẫn đang cố-
Yuri đóng băng.
Serena cau mày khi cậu bé tóc tím đột nhiên trở thành một bức tượng trong khi mở to mắt. "N-này, có chuyện gì-"
Yuri không thể nghe thấy lời cô, cậu thấy miệng cô cử động, tay cô cử động, nhưng tai cậu như bị khóa lại và không thể hiểu được một từ nào cô đang nói. Nó không quan trọng mặc dù, không phải bây giờ.
Có một chuyện còn quan trọng hơn và nó nghiêng về hướng khủng khiếp.
Cậu không thể nghe thấy họ.
Cậu thật sự không thể nghe thấy bất kì ai trong số họ-
Yuri loạng choạng bước ra khỏi cửa, hai tay ôm chặt lấy đầu, Serena hét lên điều gì đó, nhưng cậu không thể nghe thấy, hầu như không nhìn thấy cô với tầm nhìn mờ đi nhanh chóng của mình.
{Tốt hơn là mấy người nên có phản ứng ngay trước khi tôi thật sự nổi cáu-}
Hơi thở của cậu ngày càng nhanh và Yuri đang cố gắng tập trung vào việc giữ nó ở mức ổn định. Cậu thật sự không hề hoảng loạn, không hề có những thứ tương tự như thế, cậu sẽ không bị làm phiền bởi việc không thể nghe hay cảm nhận được họ-
~Yuri?~
Và như thế, cậu dừng lại. Nhìn chằm chằm xuống sàn qua các ngón tay.
~Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tớ không thể nghe thấy bất kỳ ai trong số các cậu nhưng sau đó tớ có thể cảm nhận được cậu nhưng Yuya và Yuto vẫn còn ở quá xa… Này, cậu có ổn không? Cậu tạo cảm giác thực sự không tốt lắm đấy!~
Nó bị bóp nghẹt, giống như đang được phát ra từ đằng sau một bức tường dày và cậu phải tập trung để nghe, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đó là giọng của Yugo. Cơ bắp mất đi sự căng thẳng khi Yuri thở mạnh bằng mũi, đôi chân cầu xin được giải phóng khỏi sức nặng của cơ thể và cậu phải cố để không ngã quỵ xuống bất chợt.
~Anh bạn, làm ơn nói gì đó đi, tớ bắt đầu lo lắng rằng cậu cũng không nghe thấy tớ rồi đấy!~
{...Tớ ở đây, tớ có thể nghe thấy cậu. Chỉ cần, cho tớ một giây...}
~Hả-?~
Yuri giơ tay về phía Serena - người vừa bước vào phòng và đang nhìn cậu với ánh mắt xen lẫn hoảng sợ và lo lắng, không biết có nên lại gần hay không.
Yuti quay gót và bình tĩnh bước đến phòng tắm riêng của mình.
Và nhanh chóng làm trống dạ dày trong nhà vệ sinh bằng một tiếng ồn lớn.
"Oi Yuri? Cái quái gì đang xảy ra vậy?!"
Serena vội chạy đến, quỳ xuống cạnh và sau một lúc do dự, cô đặt một tay lên lưng cậu. Đó là những gì cô cần làm khi ai đó bị ốm, phải không? Mặc dù cô không biết có chuyện gì, nhưng cô cũng không muốn ngồi đó và không làm gì cả. Cô lúng túng vỗ lưng Yuri, nhăn mặt vì thứ âm thanh gây khó chịu cho đến khi cậu ta dừng lại với một tiếng thở khẽ.
Sau đó, đầu của Yuri bật trở lại, khiến Serena nhảy dựng lên. Cậu giật một chiếc khăn nhỏ để lau miệng khi đóng nắp và xả nước, khẽ thở dài, trông cậu vẫn tự chủ và hào hoa như mọi khi mặc dù vừa mới lộn ruột vài giây trước.
“Fuu, thật phiền phức.” Cậu nói, gấp chiếc khăn và ném nó vào giỏ đựng đồ giặt phía sau. "Đây thực sự không phải là cách tôi muốn sử dụng thời gian của mình, thật bất tiện."
Serena há hốc miệng, sửng sốt vì cách cậu ta thay đổi tâm trạng nhanh như thế nào. Nếu ai đó chỉ nhìn cậu ta bây giờ, bạn sẽ không bao giờ đoán được cậu ấy mới bị ốm cách đây một phút trước.
"...Cậu là một gã rất kỳ lạ đấy, biết không?" Serena nói, vẻ mặt không thể tin được.
Yuri chỉ tặng cho cô một nụ cười ngọt ngào. "Ôi chao, cô vừa mới nghĩ tới điều gì kì quái sao?"
Serena ném cho cậu một cái nhìn kinh tởm, cau mày khi thấy cậu ta bắt đầu đứng dậy. "N-này, cậu định làm gì vậy?"
"Tôi không có tâm trạng để ngồi trên sàn phòng tắm cả đêm đâu." Yuri trả lời, tự mình đứng dậy, tay vịn chật vào bồn rửa mặt để lấy thế khi đứng dậy.
{Xin lỗi vì điều này. Một cái gì đó vừa xảy ra.}
~Uuuh, tớ có thể nhận thấy. Cậu có thực sự ổn không đấy?~
Khóe miệng Yuri hơi cong xuống không hài lòng, nguyền rủa quá trình cảm xúc hai chiều được chia sẻ giữa họ. Cậu không có thời gian hay đầu óc minh mẫn để chặn đường liên kết của mình ngay lúc này.
{Tớ ổn. Chỉ… hơi run.}
~Này, tớ cũng vậy, không sao đâu. Cậu có thể nói về nó mà.~
Yuri giận dữ, bước ra khỏi phòng tắm khi bước đi tập tễnh, nó trở nên dễ dàng hơn khi cậu thực hiện nhiều bước đi hơn. Cậu nghe thấy tiếng Serena đứng dậy sau lưng mình và đi theo sau, mặt cô cau lại.
{Tớ biết.}
'Chỉ là không có nghĩa tôi nhất thiết sẽ nói bất cứ điều gì.'
"Nói chuyện như thế là đủ rồi, tại sao cô không rời đi- oof!"
Yuri bị ngắt lời và mất cảnh giác khi có thứ gì đó đẩy mạnh cậu từ phía sau, cậu không thể xoay sở để lấy lại đôi chân của mình và ngã úp mặt xuống giường một cách nặng nề.
Khi cậu ngừng nảy trên tấm đệm sau cú ngã, cậu ngước mắt nhìn Serena - người đang đứng phía trên giường với hai tay chống nạnh.
"Cậu đi nghỉ ngơi đi."
Yuri nhướng một bên mày không mấy ấn tượng trước sự đòi hỏi rõ ràng, thậm chí có thể là mệnh lệnh - trong giọng nói của cô ấy. "Tại sao? Theo mệnh lệnh của cô à?"
"Đúng!" Serena nói khi cô nắm lấy chân cậu và kéo chúng lên giường ngay trước khi cởi giày cậu ra.
Yuri quắc mắt nhìn cô khi cậu ngồi dậy. "Tôi không đánh giá cao việc bị đàn ông đối xử như một đứa trẻ đâu."
"Khi cậu hành động như một đứa trẻ và không chịu nghỉ ngơi, thì đó là điều sẽ xảy ra." Serena ném đôi giày của cậu vào một góc, Yuri ủ rũ nhìn chằm chằm khi chúng chạm sàn với một tiếng uỵch lớn. Tầm nhìn của cậu bị che khuất khi một tấm chăn trùm lên đầu, khi cậu xé nó ra chỉ để thấy Serena đang kéo một chiếc ghế đến đặt nó cạnh giường, ngồi phịch xuống như thể cô ấy thuộc về nó.
"Cái gì, cô muốn nhìn tôi ngủ sao? Thật tai tiếng." Yuri với vẻ hốt hoảng lộ liễu của mình nhìn cô với cái nhìn kinh ngạc.
Serena nổi giận, dậm chân xuống sàn khi quát lên. "Im lặng va ngủ đi!" Cô ấy dựa lưng ghế với vẻ giận dữ, hai tay khoanh chặt trước ngực. "Tôi chỉ ở lại để đảm bảo rằng cậu thực sự đã ngủ và sẽ rời đi ngay."
Yuri không chắc việc mình có tin cô ấy hay không, nhưng thẳng thắn mà nói, cậu đã quá mệt mỏi để tranh luận bất cứ điều gì. Cơ thể cậu không hề mệt mỏi, không phải theo bất cứ cách nào, mà là tinh thần. Cậu có thể tự thu mình lại và đứng dậy như bình thường nếu cần, nhưng…
"Khu của chúng ta cũng giống nhau nhỉ..." Serena lẩm bẩm, đảo mắt nhìn quanh phòng, Yuri nhận ra đây là lần đầu tiên cô đến đây. Thông thường, tất cả thời gian họ gặp nhau là trong khu vườn của cậu hoặc trên các dãy hàng lang.
“Tôi cho là thế.” Cậu nói, bấm nút mở áo khoác để cởi ra, dành thời gian gấp nó lại và đặt lên bàn cạnh giường ngủ. "Khi cô bị Giáo Sư cách ly với các sinh viên khác, đó là cách nó diễn ra."
Serena quay đầu về phía cậu với đôi mắt mở to. Yuri nguyền rủa trong lòng, nhận ra rằng mình đã sơ suất một chút.
"Nhưng cậu được phép đến các lớp học bình thường, phải không?" Serena hỏi, trông có vẻ bối rối, giọng có chút buộc tội. "Đừng nói như thể cậu không được phép làm việc mà mọi học sinh phải làm."
"Sự thật thì không ai làm cho tôi. Tôi cũng không gặp rắc rối vì những điều đó." Yuri quay lại nhìn cô, khẽ mỉm cười và với cử chỉ hơi rộng trên khuôn mặt để có thể tỏ ra thân thiện. "Tôi cũng không nghĩ họ muốn tôi làm thế. Khó mà ép buộc một học sinh mà họ sợ phải cư xử đúng mực với họ."
Thực sự, ngay cả giáo viên và người hướng dẫn cũng cư xử như vậy, thật là thảm hại. Dù sao thì họ cũng không có gì để dạy cho cậu từ lâu lắm rồi.
Serena dường như không thật sự hiểu lắm, chỉ nhìn cậu với vẻ hơi bối rối. Yuri nhún vai, và nằm xuống, kéo chăn lên người và xoay lưng về phía cô. "Khi cô rời đi, hãy chắc chắn việc cô đã khóa cửa trong cẩn thận."
"Hiểu rồi!" Cô dừng lại, có cảm giác sai sai cái gì đó. "Khoan đã, nếu làm thế rồi làm sao tôi ra được? Cậu muốn tôi trèo cửa sổ à?"
Yuri đảo mắt. "Không, đồ đần. Tôi có một chiếc chìa khóa phụ dưới sàn nhà, nó ở dưới bàn làm việc, bỏ qua cái hộp các tông rõ ràng và thò tay vào sâu hơn để lấy một chiếc chìa khóa nhỏ. Hiểu rồi chứ?"
"Tôi không ngu ngốc đến thế đâu!" Cô lầm bầm đáp, đứng dậy để kiểm tra dưới bàn. "Có phải là cái xa nhất dựa vào tường gần chân bàn bên trái không?"
"Chính xác."
"Được rồi."
Và cùng với đó, mọi thứ bỗng trở nên im lặng, tiếng động cuối cùng là khi Serena ngồi lại ghế.
Yuri nhìn chằm chằm vào chiếc gối của mình với chút hoài nghi về tình hình hiện tại. Có khách trong phòng là một chuyện cậu chắc chắn chưa bao giờ nghĩ đến như một khả năng. Những khoảnh khắc hiếm hoi cậu sẽ nuông chiều bản thân hoặc mơ thấy Yuya, Yuto và Yugo ở đây với mình, hoặc ở trong khu vườn, nơi duy nhất cậu cảm thấy thoải mái trong bất kì hoàn cảnh nào.
**
{Mọi việc ở phía cậu thế nào rồi, Yugo?}
~Tớ gần như đã suy sụp và Jack đang đưa tớ đi khám bác sĩ. Mặc dù tớ có hơi run nhưng tớ đã ổn rồi.~
{Bớt phàn nàn đi và để họ xem xét kĩ vào.}
~Tớ không muốn nghe điều đó từ cậu đâu!~
{Tớ đang nghỉ ngơi ngay bây giờ, về cơ sở thì là vậy.}
~...Điều đó nghe có vẻ khó tin.~
{Không hẳn, Serena chỉ đang bướng bỉnh thôi.}
~Nhắc tớ cảm ơn cô ấy sau.~
{Nghe buồn cười lắm đấy, biết không?}
~Tớ cũng được yêu cầu nghỉ ngơi ngay bây giờ, mặc dù tớ cảm thấy mình không mệt… tớ nghĩ vậy!~
{Sự căng thẳng về tinh thần có xu hướng làm điều đó với bất kì ai trong chúng ta.}
~Ừ…ừm, này...~
{Gì bây giờ?}
~Cậu sẽ vẫn ở đây vào ngày mai, phải không? Tớ không muốn thức dậy và thấy tất cả các cậu đều… biến mất.~
{....Tớ sẽ ở đây. Và ngay cả khi tớ không ở đó, tớ cũng sẽ đi tới chỗ cậu. Tất cả các cậu!}
~Thật sao?~
{Như một lời hứa.}
~Ha ha, được rồi. Tớ cũng sẽ đi tới chỗ tất cả các cậu vào một lúc nào đó.~
{Cậu không thể đi xuyên qua các chiều không gian, nhớ chứ?}
~Tớ sẽ tìm ra cách! Nếu điều đó có nghĩa là chúng ta có thể ở bên nhau, thì tớ sẽ tìm ra nó…~
Tiếng của Yugo càng lúc càng nhỏ đi và Yuri cảm thấy như cậu ta đã chìm vào giấc ngủ, trôi dạt giữa tỉnh và mơ như một con thuyền trên biển.
Mí mắt cậu trở nên trĩu nặng và rồi cậu cũng để mình chìm vào giấc ngủ.
Ngay cả khi cậu bị phá vỡ, cậu sẽ giữ họ an toàn.
[Có ai ở đó không?]
{Yuto? Cậu đã đi đủ lâu rồi đấy! Cậu đã ở đâu?}
[Tớ đang ngủ, tớ- Yuri, chuyện gì đang xảy ra vậy?]
{Tớ không biết. Có cảm giác như sự liên kết của chúng ta đã bị đóng lại cho đến khi cậu nói, và tớ nghĩ nó có liên quan đến các cậu, phải không? Chuyện gì đã xảy ra hai ngày trước? Tất cả các cậu đều...}
[Tớ cũng không biết. Giống như có một loại âm thanh nào đó, và nó làm đầu tớ đau, và… đột nhiên tớ không thể cảm nhận hoặc nghe thấy bất kỳ ai trong số các cậu, giống như các cậu đã… bị chặn, hoặc biến mất. Tớ chỉ vừa mới ngủ dậy cách đây không lâu.]
{Tớ hiểu rồi. Tớ cũng cảm thấy một chút về điều đó, và tất cả các cậu chỉ biến mất trong giây lát cho đến khi Yugo nói, nhưng…]
[Yugo? Cậu ấy như thế nào?]
{Gì?}
[Sao vậy?]
{Yuto… cậu không nghe thấy sao?}
[...Hả?]
~...! …-!...~
[Yuri, Yugo đang nói gì vậy? Tớ không thể nghe thấy cậu ấy, tớ-]
{Cậu ta hầu như cũng không thể nghe thấy cậu, nhưng tớ có thể nghe thấy cả hai người. Yugo hỏi cậu có ổn không, cả Yuya, và rằng cậu ta vẫn ổn.}
[P-phải rồi, uh, hầu hết thì tớ ổn. Ruri đã cho tớ một cú bạt tai vì đã tự mình dẫn tên gián điệp Fusion đi.]
~...tại cậu ấy?~
{Yugo đang hỏi cậu có thắng không.}
[Tớ khá chắc chắn rằng tớ có thể, nhưng cậu ta đã bị buộc phải quay về giữa chừng. Và Yuya sẽ không để bọn tớ chiến đấu tiếp, cậu ấy nói sẽ cản đường nhiều nhất có thể.]
~Hê…..haha…..~
{Nghe thật giống cậu ấy. Điệp viên nhỏ đã bị giam giữ trong phòng y tế, liên tục la hét về tàn dư của Xyz.}
[Ừ… uh, còn về phần Yuya, tớ không biết, tớ vẫn chưa nhìn thấy cậu ấy. Rõ ràng là cậu ta cũng đã ngất đi giống như tớ và được bạn bè của cậu ấy đưa về nhà.]
{Tớ nghĩ cậu sẽ đến thăm cậu ấy ngay bây giờ, nhỉ?}
[Làm sao cậu biết?]
{Đừng hỏi những câu hỏi hiển nhiên như thế. Dù sao đi nữa, với việc điệp viên đã được gửi trở lại, mọi thứ sẽ bắt đầu diễn ra nhanh chóng.}
~Có phải… Yuya sẽ… ổn không? Chết tiệt-~
[Bây giờ tớ có thể nghe thấy cậu rõ ràng hơn nhiều rồi, Yugo.]
{Có vẻ như phải mất một thời gian để chúng ta bắt đầu nghe thấy nhau một cách chính xác trở lại.}
[Ừ. Tớ… không biết chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng… tớ sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo không ai bị thương.]
~Chúc may mắn!~
{Không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng hãy biết điều này, Yuto, nếu cậu nhìn thấy tớ trong thời gian này, thì tớ chắc chắn không phải là đồng minh của cậu.}
[Tại sao?]
{Nếu Giáo Sư biết được bất kỳ mối liên hệ nào giữa chúng ta, mọi thứ có thể trở nên rất khó khăn để thực hiện.}
~Tại sao cậu không đào ngũ ngay bây giờ? Dù sao thì cậu cũng không thực sự trung thành với những kẻ đó mà.~
{Tớ đang chơi trò gián điệp, và nếu chúng ta biết đối thủ của mình di chuyển như thế nào là một lợi thế tốt.}
[Được rồi, nếu cậu chắc chắn như vậy. Nhưng nếu mọi thứ trở nên tồi tệ, hãy rời khỏi đó ngay lập tức.]
{....Được rồi được rồi. Đừng lo lắng, tớ sẽ ổn thôi. Dù sao thì tớ đã sống ở đây gần như cả đời rồi.}
~Mmm, mặc dù tớ không thích nó, nhưng… được thôi.~
**
Đến nhà Yuya không mất nhiều thời gian như cậu nghĩ.
Yuya đã cung cấp địa chỉ và mô tả về địa điểm nhà mình cho cậu phòng trường hợp cần thiết, và Yuto chưa bao giờ thực sự mong đợi nó sẽ hữu ích trong tình huống như thế này.
Tuy nhiên, việc nhìn vào ngôi nhà mà Yuya đã lớn lên vẫn khiến cậu có một cảm giác kỳ lạ. Mặc dù họ đã nói chuyện hàng ngày trong hai năm qua, nhưng Yuto không biết cuộc sống của những người khác trông như thế nào. Việc được đến Standard và trông thấy quê hương của Yuya là những điều cậu hằng mong đợi nhất trong đời mình. Nhìn ngôi nhà mà Yuya đã sống trong suốt thời gian qua khiến Yuto có một cảm giác rung động kỳ lạ, gần như phấn khích và hạnh phúc trong lồng ngực.
Cậu dừng lại khi bộ bài của mình rung lên, một ánh sáng chiếu ra từ bên trong nó, và khi cậu thò tay vào ngăn chứa bộ bài rút một lá ra, cậu nhìn thấy Dark Rebellion đang phát ra ánh sáng nhẹ nhàng trên tay mình. Yuto nhìn lên và qua cửa sổ trên tầng hai, cậu cũng nhìn thấy ánh sáng tương tự trong phòng.
"Đó có phải là nơi Yuya ở không?" Cậu hỏi con rồng của mình. Mặc dù không nhận được câu trả lời, nhưng Yuto biết rõ đáp án cho câu hỏi đó.
Bỏ thẻ vào túi lần nữa, Yuto nhảy qua hàng rào bao quanh khu vực lân cận và lặng lẽ phi qua bãi cỏ, với một cú nhảy và vươn mình lên, cậu lên đến mái nhà và cẩn thận bước qua, đến cửa sổ mà cậu đã nhìn thấy ánh sáng. Nó nằm ở một góc với mái nhà phía trên nghiêng qua một hướng. Khi đi đến cửa sổ, cậu kéo nó và ngạc nhiên khi nó trượt mở ra ngay lập tức, Yuto nhẹ nhàng bước vào, âm thanh duy nhất là tiếng gót chân khẽ khàng trên sàn và tiếng cửa sổ từ từ đóng lại một lần nữa.
[Nhắc tớ mắng Yuya vì đã để cửa sổ phòng ngủ của cậu ấy không khóa vào ban đêm.]
~Nghiêm túc hả? Cậu ấy MUỐN bị cướp sao?~
{Lợi ích của việc cậu không phải cậy cửa để lẻn vào, tớ cho là vậy.}
~Ít nhất thì chỉ trong trường hợp này.~
Đúng, đây thực sự là một điều tốt. Hy vọng rằng nó sẽ tiếp tục như vậy, nhưng Yuto không có nhiều hy vọng về mặt đó.
Quay người lại, cậu bước vào căn phòng mà mình đang đứng.
Phòng ngủ của Yuya, cậu có thể nhận ra.
Khó có thể nhìn thấy do thiếu ánh sáng, nhưng Yuto có thể thấy sàn nhà được kẻ ca rô, những ô vuông lớn màu đỏ và trắng thay vì một màu, một chiếc tủ với những chiếc hộp nhiều màu sắc và những cuốn sách được xếp chồng lên nhau bên trong, những chiếc kệ phía trên có cửa kính với một số bức tượng và bức tượng bên trong. Chiếc bàn trông giống như một cái kệ kỳ lạ, thay vì có một chiếc ghế, có một quả bóng nảy lớn với những ngôi sao trên đó. Một tấm gương treo tường lớn được lắp trên tường và hai cánh cửa, cậu đoán một cái dẫn ra hành lang và cái còn lại có thể là tủ quần áo hoặc phòng tắm.
Nó rất… giống Yuya.
Yuto quay sang chiếc giường bên cạnh, nhìn người đang nằm yên trên đó.
Yuya trông như vẫn đang ngủ, khuôn mặt thư thái và đôi mắt nhắm nghiền yên bình, cũng rất yên tĩnh.
Yuto quỳ xuống bên cạnh giường, thú thật thì cậu cảm thấy thật nhẹ nhõm khi nhìn và nghe thấy hơi thở lặng lẽ của Yuya như thế này. Cậu khoanh tay trên giường gần đầu Yuya và tựa đầu mình lên giường, đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.
/...Yuto...\
Cậu nhìn lên, đôi mắt Yuya vẫn khép hờ, thậm chí dường như không hề co giật.
/...Yugo...\
Cơ thể Yuto trở nên mềm nhũn khi sự mệt mỏi chiếm lấy cậu, đôi mắt cố gắng mở to.
/...Yuri...\
Đôi mắt xám nhắm nghiền lại khi Yuto thở đều đều. Tiếng gió yếu ớt nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hơi lạnh của buổi đêm để nhường chỗ cho hơi ấm của hai người.
**
Yuto từ từ cựa mình tỉnh giấc. Hai chân cậu ngứa ran khó chịu và cánh tay cứng đờ, nhưng cậu lại cảm thấy rất ấm áp.
Khẽ di chuyển, cậu nhận thấy sự mềm mại dưới cánh tay của mình, cậu cố mở mắt ra một cách mơ hồ, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là cánh tay của mình, sau đó cậu phát hiện ra thứ gì đó có sọc và xanh lục sáng. Yuto rón rén di chuyển đầu, cảm thấy cổ mình bị cộm vì tư thế ngủ kỳ quặc, nheo mắt vì ánh nắng chiếu qua cửa sổ, cậu nhìn lên và nhận ra một cái đầu với mái tóc xanh và đỏ lộn xộn.
Yuto thả lỏng người, cố nhớ lại mình đang ở đâu. Lẻn vào qua cửa sổ phòng ngủ của Yuya với ý định chỉ ở lại một chút để kiểm tra cậu ấy, nhưng cậu đã quá mệt mỏi… và để bản thân ngủ thiếp đi trên giường của Yuya.
[Buổi sáng tốt lành.]
{Chào buổi chiều, ý cậu là vậy sao?}
Yuto chớp mắt ngạc nhiên. [Đã muộn thế này sao?]
~Ừm, cậu ngủ cả ngày rồi đấy, cảm thấy thế nào rồi?~
Yugo vẫn có cảm giác hơi xa, nhưng không giống như cậu ấy đang nói chuyện sau bức tường nữa, nó làm cho sự căng thẳng thoát ra khỏi cậu một cách nhẹ nhõm.
[Tớ cảm thấy đã tốt hơn nhiều rồi!]
Một cách thận trọng, Yuto ngồi dậy, cảm thấy phía sau đau nhức vì tư thế khó xử của mình. Yuya thậm chí không cựa quậy, khuôn mặt thư thái yên bình trong giấc ngủ, mái tóc xõa dài trên gối. Một cảnh tượng khiến cậu phải vô thức khẽ cười.
[Yuya dậy chưa?]
{Chưa, cậu ấy đã không cho đến lúc này, thậm chí có vẻ còn không có mơ.}
Yuto cau mày, nhìn người kia một lần nữa. Trông Yuya vẫn hơi không ổn, nhưng bằng cách nào đó Yuto nghĩ rằng có một chút sức sống trên khuôn mặt cậu ấy so với tối hôm qua. Cậu ngồi dậy đàng hoàng, và lúc này mới nhận ra mình có một tấm chăn đắp trên vai.
Yuto đóng băng. Yuya đã không thức dậy suốt thời gian qua, và chắc chắn cậu đã không làm điều đó, vậy ai-
Cửa phòng ngủ bật mở khiến Yuto giật mình thật sự, cậu xoay người với đôi mắt mở to kinh hãi.
Với một tay đặt trên nắm cửa và tay kia đặt trên khung cửa, người phụ nữ đứng đó, nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên, cô ấy có đôi mắt màu xanh lá cây và mái tóc vàng dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp.
Người phụ nữ cười ấm áp. "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi à?"
Yuto há hốc miệng. Thân thể cậu như chôn tại chỗ với tay chân không thể nhúc nhích, cậu không biết mình nên làm gì trong tình cảnh này. “À- Ờ…”
Người phụ nữ dường như không bận tâm đến việc cậu nói lắp, chỉ mỉm cười rộng hơn một chút, cô bước vào phòng, và Yuto căng thẳng như một con thú sẵn sàng bỏ chạy khi có cử động nhỏ nhất.
"Cậu ngủ có ngon không? Lúc ta vào đây, cậu hầu như không cựa quậy, chắc là do mệt mỏi lắm nhỉ?"
Yuto cảm thấy choáng váng, như thể cậu sắp bị đánh bằng một cây gậy nhưng hóa ra nó lại được làm từ những cánh hoa. "Ừm, v-vâng...."
Người phụ nữ mỉm cười, rồi nhìn vào thân hình đang nằm sấp trên giường, nhẹ giọng hỏi. "Thằng bé đã tỉnh chưa?"
Yuto nhìn Yuya - người vẫn đang ngủ, mắt cậu bỗng dịu lại nhưng vẫn giữ người phụ nữ trong tầm nhìn của mình. “Không… cậu ấy vẫn luôn ngủ suốt thời gian qua.”
Cô ấy khẽ buông một tiếng thở dài ngắn, rồi bước đến gần hơn và Yuto đông cứng khi người phụ nữ ngồi xuống sàn cạnh cậu trước giường như thể cậu không phải là một người hoàn toàn xa lạ. "Thành thật mà nói, thằng bé luôn có cách khiến mọi người lo lắng nhỉ?"
Có một sự trìu mến rõ ràng trong giọng nói của cô ấy và nụ cười của cô không kém phần ấm áp hơn trước. Và Yuto đột nhiên nhận ra người phụ nữ này có lẽ là ai, bụng cậu bỗng cảm thấy như có hàng chục con bướm đang bay lượm.
"Bác... bác là mẹ của Yuya phải không ạ?"
Người phụ nữ nhìn cậu với một nụ cười thích thú. "Đúng vậy, ta là Sakaki Yoko. Và vì cậu biết tên của Yuya và biết thằng bé đang ngủ ở đây, ta đoán cậu biết thằng bé?"
Yuto cảm thấy má mình đỏ bừng vì xấu hổ, lúng túng và lạc lõng. Người mẹ nào có thể thản nhiên nói chuyện và ngồi xuống cạnh một người lạ được nhìn thấy đang ngủ trên giường của con trai mình, người có thể đã đột nhập vào nhà mình lúc nửa đêm với ý đồ không rõ ràng.
Yuto gật đầu với một chút sự lúng túng thể hiện rõ trên khuôn mặt mình. "Đại loại thế..." Cậu liếc nhìn người đang ngủ trên giường trước khi nhìn lại người phụ nữ bên cạnh. "Tên cháu là Yuto. Và ừm, cháu rất xin lỗi vì đã đột nhập. Cháu chỉ... thực sự cần biết rằng Yuya vẫn ổn."
Mẹ của Yuya ậm ừ. "Ta hiểu. Vậy làm thế nào cả hai trở thành bạn bè?"
Cậu cắn môi, không biết nên trả lời thế nào. Nói ra sự thật không hẳn là một lựa chọn nếu Yuya chưa nói với cô ấy, và Yuto cũng không có quyền giải thích điều gì thêm, cậu không thể nói thay Yuya theo cách này, nhưng nói dối hoàn toàn cũng không đúng…
“Đã từ rất lâu rồi...” Cậu ngập ngừng trả lời. "Nhưng sự thật thì chúng cháu chỉ mới gặp mặt nhau gần đây mà thôi."
"Khi cậu nói từ rất lâu về trước... nó có phải là khoảng hai năm trước không?"
Yuto quay sang người phụ nữ với đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. "Làm sao-"
Yoko chỉ mỉm cười. "Ta đoán."
Cô ấy quay sang nhìn Yuya với vẻ mặt suy tư, đôi mắt hướng về một nơi nào đó như không có ở đây. "Cậu biết đấy, khi Yuya khoảng mười hai tuổi, thằng bé bắt đầu nhắc đến những người bạn mà ta chưa từng gặp hoặc nghe nói đến trước đây. Có thể thằng bé có một vài người bạn tưởng tượng, nhưng Yuya chưa bao giờ thực sự là một đứa trẻ như vậy."
Yuto lặng lẽ lắng nghe, tay nắm chặt và thả lỏng quanh lớp vải quần. Cậu quan sát khi Yoko đứng dậy và đi đến giá sách để mở một ngăn kéo, cô kéo nó ra và lấy một tờ giấy, dày và cứng với những màu sắc có thể nhìn thấy từ mặt sau. Môi cô nhếch lên thành một nụ cười trìu mến trước khi cô bước lại và đưa nó cho cậu và với một chút sự do dự, Yuto đưa tay ra và nhận lấy nó.
Chỉ để dừng lại khi nhìn thấy tờ giấy.
"Có lần thằng bé nhận được một bài tập từ trường: Hãy vẽ những người bạn yêu quý." Yoko nói, không để tâm đến sự im lặng đột ngột của Yuto khi cô lại ngồi xuống. Cô liếc nhìn Yuya và phải mỉm cười với dáng ngủ của con trai mình. "Ta nhớ mình đã được gọi đến trường vì giáo viên đã cố gắng hỏi thằng bé về bức tranh, nhưng thằng bé chỉ im lặng và từ chối nói bất cứ điều gì." Cô ấy cười, giống như đang nhớ tới một ký ức khiến cô thích thú. "Cô ấy trông rất mệt mỏi, ta nghĩ đó là một điều gì đó thực sự rất nghiêm trọng."
Yuto lắng nghe bằng một bên tai, mắt vẫn dán vào bức vẽ đang cầm trên tay.
Nó trông đủ bình thường. Yuto có thể nhận ra những người trên đó, nhờ những cái tên được viết bên cạnh những cái đầu nhỏ của họ. Có Yoko, một người tên là 'Yusho' - người mà cậu nhớ là bố của Yuya, cả Yuzu và Gongenzaka nữa.
Nhưng sau đó, ở giữa tờ giấy xa nhất, những hình vẽ con người bị một thứ khác cắt ngang.
Ba vòng tròn hoặc quả cầu màu được vẽ, mỗi vòng có nhiều màu bên trong và mỗi vòng có những thứ khác nhau được viết nguệch ngoạc xung quanh.
Màu đen, màu tím sẫm và những thứ trông giống như bạc có bóng ma, kiếm và các ngôi sao rải rác xung quanh.
Màu xanh lam ở cả hai sắc thái đậm và nhạt, một số màu xanh lá cây và xanh dương và một số đường kẻ rõ ràng để lại màu trắng của tờ giấy, được bao quanh bởi một chiếc mô tô lộn xộn, những đám mây, mặt trời và những tia lấp lánh nhỏ.
Cuối cùng là màu tím sẫm, được pha chung với màu hồng đậm, điểm thêm một số đường màu xanh lục và màu vàng, xung quanh đó là các loại cây có lá, răng nhọn và hiếm hoi một vài bông hoa bình thường.
Và bên cạnh mỗi lời giới thiệu nhỏ, một cái tên đã được viết thêm. Là Yuto, Yugo và Yuri.
Yuto lại nhìn lên đầu tờ giấy, nơi tiêu đề được viết bằng bút đen. 'Mọi người tôi yêu.'
Cậu cắn môi, mép tờ giấy nhăn lại dưới ngón tay khi chúng vô thức siết chặt hơn.
"Liệu cậu có phải là 'Yuto' mà Yuya đã nghĩ đến khi vẽ bức tranh đó không?"
Yuto chỉ có thể gật đầu, cổ họng như bị nghẹn lại khiến cậu không thể nói một cách chính xác trong giây lát. Cậu nuốt khan, và cố gắng chia sẻ dù chỉ một chút cảm xúc dâng trào trong người với Yuri và Yugo. Họ xứng đáng được biết những điều này.
~Có chuyện gì vậy Yuto?~
[Xin lỗi, có rất nhiều chuyện ngay bây giờ, tớ sẽ nói với cả hai người sau, nhưng Yuya đã vẽ về chúng ta...]
{Lần cuối cùng tớ nhớ, chỉ có hai người biết đối phương trông như thế nào, nên điều đó dường như là không thể xảy ra.}
[Không, ý tớ là, tớ nghĩ đó chỉ là ấn tượng hay những thứ mà cậu ấy liên kết với chúng ta. Có màu sắc và đồ vật tương ứng trong bài tập 'vẽ những người bạn yêu quý'.]
{...Ồ}
~Cái đó là sao? Tớ muốn xem!~
[Cậu có thể xem khi tất cả chúng ta ở cùng nhau, tớ không thể mô tả nó chính xác được.]
~Ồ chết tiệt.~
Yugo nói với cái bĩu môi bình thường của cậu ấy trong những lúc như phải chờ đợi điều gì đó và Yuto phải cười vì điều đó. Đúng là thật khó chịu trong những tình huống như thế này nhưng các cậu còn có thể làm được gì hơn nữa chứ.
Yuto khẽ rời mắt khỏi tấm vẽ và thấy Yoko vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi suốt thời gian đó, cậu nhấm nháp môi, cuối cùng cũng cảm thấy mình có thể nói được. "Cháu... cháu không biết Yuto nào khác mà cậu ấy có thể biết. Cháu cũng biết hai người kia, nhưng... họ hiện không ở đây."
'Chỉ bây giờ thôi'. Cậu thầm nghĩ.
"Vậy, ta chắc phải gặp họ vào một ngày nào đó rồi nhỉ?" Yoko mỉm cười hỏi khi Yuto ngạc nhiên nhìn cô. "Nếu Yuya đánh giá cao tất cả các cậu như vậy, ta chắc chắn việc mình cũng muốn gặp họ."
Yuto chớp mắt, rồi thấy mình đang mỉm cười. "Vâng, chắc chắn rồi. Yuya cũng mong muốn như thế!" Cậu dừng lại và cười khi nhớ lại điều gì đó. "Và sẽ cùng ăn bánh kếp của bác, thứ mà bọn cháu đã nghe với vô số lời khen."
Yoko có vẻ mất cảnh giác trước điều đó, nhưng cô ấy nhanh chóng bật cười khi đưa tay lên che miệng. Tiếng cười của cô ấy cũng giống như của Yuya, điệu cười chân thật mà cậu ấy thường mang.
"Thằng bé thực sự thích bánh kếp đến vậy sao? Vậy ta phải cố gắng hết sức khi ngày đó đến, nhỉ?"
"Cháu cũng đang mong đợi điều đó." Cậu nói, hơi nghiêng đầu với một nụ cười nhẹ. "Nhưng, chỉ khi cả bốn người bọn cháu cùng ở đây, nếu điều đó ổn."
Yoko mỉm cười thích thú. "Đặc biệt đến thế sao? Cùng nhau ăn bánh kếp?"
Yuto đỏ mặt. "À, không... bọn cháu từng nói rất nhiều về nó, món ăn yêu thích của từng người và sẽ cùng nhau thử khi bọn cháu gặp nhau."
Yuto gần như không thể ngăn nụ cười cứ cố lẻn trên khuôn mặt mình. Những cuộc trò chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi, nhưng vẫn luôn mang lại cảm giác như chỉ mới ngày hôm qua mà thôi.
Bỗng một tiếng ding khiến cậu nhảy dựng lên, quay đầu nhìn xung quanh để xác định âm thanh đến từ đâu. Yoko dường như không hề lo lắng, chỉ đứng dậy và đi đến bàn của Yuya, cầm đĩa đấu tay đôi của cậu ấy lên mà nhìn.
"Nó là gì vậy ạ?"
“Đối thủ của Yuya đã được quyết định vào ngày mai.” Cô nói, nhìn con trai mình đang ngủ yên trên giường. "Ta hy vọng thằng bé có thể dậy sớm một chút, nếu không với đà này Yuya có thể bị truất quyền tham gia cuộc thi..."
Yuto cau mày. Toàn bộ lý do Yuya tham gia giải đấu này là để đủ điều kiện trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Nếu cậu ấy bỏ lỡ nó, cậu ta chắc chắn sẽ rất thất vọng và buồn bã, và tất cả cũng chỉ vì cậu ấy đã ngăn chặn cuộc đấu tay đôi giữa cậu và Sora.
Mặc dù Yuto không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với họ lúc đó, nhưng nếu không có Yuya ở đó, có lẽ giờ này cậu đã không thể có mặt ở đây được như thế này.
Yuto rơi vào trầm tư bởi sự tự trách.
Nhưng rồi mắt cậu bỗng bị thu hút bởi đĩa đấu tay đôi của Yuya khi một quyết định táo bạo đột nhiên nảy ra trong đầu cậu.
"Sakaki - san." Yoko tò mò nhìn cậu, Yuto hít vào một hơi thật sâu, kiên quyết nói. "Cháu muốn xin cô một việc..."
**
"Yuya-oniichan vẫn chưa đến à?"
“Anh ấy cũng không xuất hiện trước trận đấu…”
"Anh ấy sẽ tới chứ?"
Yuzu liếc nhìn bọn trẻ và cố gắng nở một nụ cười đáng tin cậy. "Đừng lo lắng, Yuya nhất định sẽ tới!"
Ngay cả khi cô nói điều này, sự lo lắng vẫn cồn cào trong lòng ngực cô. Yuya vẫn chưa thức dậy hôm nay, không lẽ cậu ấy thực sự sẽ ngủ qua trận đấu của mình sao?
"Ôi, Yoko." Bố cô đột nhiên nói, và mọi ánh mắt có mặt đổ dồn về phía người phụ nữ khi cô ngồi xuống chỗ của mình. Shuzo hỏi. "Yuya thế nào rồi? Cậu ấy ổn chứ?"
Yoko cười thầm. "Không cần lo lắng, thằng bé không sao!"
"Cậu ấy-" Yuzu định nói gì đó nhưng đã bị cắt ngang khi phát thanh viên bắt đầu nói.
"Và bây giờ, mời các đấu thủ của chúng ta vào sân!"
Yuzu vặn vẹo tay, bắt đầu trở nên lo lắng khi cô nhìn Gongenzaka, sợ hãi thông báo rằng Sakaki Yuya đã bị loại hoặc đã rút lui.
Sau đó, một bóng người bước ra sân, chiếc áo khoác trắng quen thuộc khoác trên vai và chiếc kính bảo hộ lấp lánh dưới ánh đèn.
"Anh ấy đây rồi!" Ayu cổ vũ.
"Ơn trời!" Shuzo thở dài, thả người xuống ghế vì nhẹ nhõm. "Thật là, làm ta lo lắng như vậy...."
Yuzu mỉm cười nhẹ nhõm, Gongenzaka vươn vai tự hào.
Rin nghiêng đầu, nhìn chằm chằm thật lâu vào bóng người bên dưới, lông mày nhíu lại suy nghĩ.
Cách xa khán giả, trên ghế riêng nhìn ra cánh đồng, có hai người ngồi.
"...Đó là Yuto, phải không?" Ruri hỏi một cách không chắc chắn.
"Chắc chắn, ừ!" Shun trả lời, trông có vẻ bối rối khi chớp mắt nhìn người bạn thân nhất của mình.
**
Yuto sẽ không gọi mình là một người bốc đồng, cũng không phải là người đưa ra những ý tưởng quá ngớ ngẩn. Cậu luôn thích sự thoải mái khi ở một mình, thích bức tường hơn bất kỳ phần nào khác của căn phòng, nơi cậu có thể tránh đường và không bị làm phiền.
Quyết định mạo danh Yuya trong một giải đấu có thể được coi là cả hai điều trên cùng một lúc.
Yuto hầu như không thể giữ cho lông mày của mình khỏi giật điên cuồng trước từng tiếng cười trong đầu, cậu cảm thấy thật hối hận khi chia sẻ kế hoạch của mình với những người khác.
[Cậu đã xong chưa?]
~He-ee-ll không, cậu đang đùa đấy à? Điều này thật vui nhộn!~
Yuto thở dài, đầu hàng trước sự thật rằng việc này sẽ phải mất một lúc.
{Cậu có cảm thấy nhiều màu sắc hơn không~}
[Im đi.]
{Này, đây là ý tưởng của cậu. Và bọn tớ chỉ đang bình luận.}
~Ha, ha, haha..., được rồi, nghiêm túc đấy, cậu thực sự đang làm điều này sao, Yuto?~
[Đúng. Và bây giờ đã quá muộn để rút lui nên tớ sẽ làm đến cùng.]
{Tuy nhiên, tớ tự hỏi liệu có ai thực sự tin nó không? Cậu và Yuya đều tỏa ra bầu không khí khác nhau.}
Yuto kéo áo, chỉnh lại chiếc áo khoác trên vai mình. Quần áo của Yuya khiến cậu cảm thấy thật kỳ lạ, chúng rộng và chật ở những chỗ mà cậu không quen mặc, chúng cũng rất lòe loẹt, sặc sỡ, gần như không có gì là giống cậu.
Mái tóc của cậu đã được chải mượt hết mức có thể, cậu cũng đeo một chiếc kính để khiến mái tóc mình trông giống với tóc của Yuya nhất có thể. Vấn đề lớn nhất, có lẽ, sẽ là đôi mắt của cậu. Cậu và Yuya có những vẻ ngoài rất khác cũng rất giống nhau, và bất cứ ai biết rõ về Yuya đều có thể bắt đầu nghi ngờ nếu họ nhìn vào cậu quá lâu. May mắn thay, đối thủ của cậu là một người lạ.
[Các cậu vẫn chưa biết bọn tớ trông giống nhau đến mức nào đâu. Nếu nhìn từ xa, bạn của Yuya sẽ không thể nhận ra tớ. Người khác sẽ dễ dàng tin rằng việc tớ thực sự là Yuya và chỉ mang một phong cách khác mà thôi.]
~Có thật không? Dù sao thì hãy nhờ ai đó chụp ảnh của cậu lại, tớ thật sự rất muốn nhìn thấy cậu trong trang phục của Yuya đấy!~
[Tuyệt đối không.]
Việc xuất hiện trước đám đông trong bộ dạng này đã đủ tệ rồi, và cậu sẽ bị nguyền rủa nếu để ba người kia nhìn thấy mình như thế này. Ít nhất thì những người ngoài kia không biết rằng người họ đang nhìn không phải là Sakaki Yuya mà họ biết.
Vì vậy, khi có lệnh vào sân, Yuto hít một hơi thật sâu và sải bước về phía trước, cố gắng hết sức để trông không giống như sắp ra trận.
Đối thủ của cậu vẫn luôn im lặng, ngay cả khi trường đấu bắt đầu thay đổi xung quanh họ. Yuto lấy bộ bài của mình ra (thực ra là bộ bài của Yuya) và nhìn nó một lúc, cậu đặt tay lên tấm thẻ trên cùng, mỉm cười nói. "Tôi biết tôi không phải là chủ nhân thông thường của các cậu, nhưng xin hãy chăm sóc tôi."
Yuto đặt nó vào vị trí, nâng đĩa đấu tay đôi lên và khóa mắt với đối thủ của mình - người dường như lảo đảo trong một giây trước khi lấy lại bình tĩnh.
"Duel!"
**
"Và Kachidoki lại đi lấy thẻ hành động, và-!"
Yuto trượt, nhảy, đôi mắt của Kachidoki mở to khi thấy cậu bé lao ra khỏi bóng tối và tiến vào tầm nhìn khi chộp lấy thẻ hành động.
"Ma Thuật Hành Động: Né Tránh!" Yuto hét lên khi đáp xuống và tiếp đất bằng đầu gối. "Đòn tấn công của đối thủ bị vô hiệu hóa!"
Kachidoki khẽ chửi thề khi cuộc tấn công của Idaten The Conqueror Star bị dừng lại.
"Vàaaa Sakaki Yuya một lần nữa cắt đứt anh ta! Giống như một bóng ma ẩn trong bóng tối, cậu ta xuất hiện khi bạn ít ngờ tới nhất!"
Yuto đổ mồ hôi vì sự mô tả đó thực sự giống cậu như thế nào, chỉ là nó không dành cho Yuya. Cậu đảo mắt, quay lại với đối thủ của mình. "Anh đã xong chưa?"
Kachidoki lườm cậu, tay nắm chặt bên hông. Anh nghiến răng khi nói. "Cậu đã xoay sở tốt để tồn tại lâu như vậy, nhưng vận may đó sẽ không tồn tại mãi mãi. Không có gì trên cánh đồng của cậu có thể giúp cậu, và chẳng mấy chốc Idaten sẽ hạ gục cậu một cách dễ dàng."
Lông mày của Yuto nhíu lại. "Anh sẽ không biết điều gì đến cho đến khi nó kết thúc. Nói rằng chiến thắng được đảm bảo sẽ chỉ bảo đảm cho sự thất bại, và trong một trận chiến thực sự, không có gì được quyết định cho đến khi mọi thứ thật sự kết thúc."
Kachidoki càu nhàu. "Đừng nói như thể cậu biết mọi thứ. Tôi đã luôn đi trên con đường tăm tối, và tôi sẽ không thua những người như cậu - người đã đi trên con đường cùng với rất nhiều người!"
Yuto bối rối, nao núng trước lời nói của anh ta, nhưng rồi đột nhiên cậu nhận ra ánh mắt của Kachodoki, chúng không còn tối như lúc nãy cậu nhìn thấy.
Yuto bỗng nhớ lại, khoảng thời gian cậu dành cho việc an ủi Yuya, khóc lóc hoặc cảm thấy thất vọng, khi những ngày trở nên quá khó khăn và lời nói của mọi người sâu sắc hơn bình thường.
Khi những lúc như thế, cậu luôn luôn chỉ có một mình.
Nhưng đó không phải lí do để tức giận và gây đau khổ cho người khác.
"Mọi người đều có bóng tối của riêng mình. Nếu anh không hiểu điều đó..." Đôi mắt xám nhìn Kachidoki một cách kiên quyết và nghiêm khắc, khiến đối phương phải nao núng và lùi lại trước từng lời nói của cậu. "Vậy thì anh không có quyền nói về những đau khổ của người khác!"
Yuto rút bài, nhìn vào bàn tay của mình, những bóng ma và hiệp sĩ kỳ lạ và an ủi thông thường được thay thế bằng những con vật đeo nơ và những pháp sư trông rất đáng tin cậy trong tay cậu.
Họ có thể không phải là đối tác của Yuto trong trận chiến này, nhưng mục tiêu của họ là giống nhau nên cậu không gặp bất kì khó khăn gì khi rút bài, và vì cậu còn có một đồng minh cực kì đáng tin cậy luôn luôn ở cạnh cậu mọi lúc, một người quan trọng mà Yuto không thể chịu đựng được khi bỏ lại phía sau.
'Đúng vậy,' Yuto nghĩ, hít vào và thở ra. 'Làm thôi nào.'
"Tôi Overlay Performanceapal Camelump và Performanceapal Silver Claw!"
Cậu có thể nghe thấy những tiếng kêu kinh ngạc từ đám đông và nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt của đối thủ, nhưng cậu sẽ không để ý đến họ. Ít nhất là không phải bây giờ.
"Từ trong bóng tối đen kịt, hãy trỗi dậy chống lại sự áp bức ngu ngốc bằng những chiếc răng nanh sắc nhọn! Hạ xuống ngay bây giờ! Triệu hồi Xyz! Tiến lên! Hạng 4! Dark Rebellion Xyz Dragon!"
Dark Rebellion xuất hiện với tiếng gầm quen thuộc của mình, đe dọa những người khác nhưng lại trấn an Yuto.
"Tôi kích hoạt hiệu ứng của Dark Rebellion Xyz Dragon. Bằng cách sử dụng một đơn vị lớp phủ, tôi có thể giảm một nửa đòn tấn công của quái vật cấp 5 trở lên của đối thủ và Dark Rebellion nhận được số điểm đó. Tôi sử dụng cả hai đơn vị lớp phủ. Treason Discharge!"
Con rồng tấn công trong tích tắc khi nó gầm lên, tia điện màu tím phát ra xung quanh đôi cánh của nó. "Trận chiến. Dark Rebellion tấn công Idaten The Conqueror Star!"
"Hiệu ứng của Idaten được kích hoạt! Khi lá bài này chiến đấu với một quái vật có cấp độ bằng hoặc thấp hơn, đòn tấn công của quái vật đó trở thành 0!"
Mắt Yuto hơi nheo lại. "Quái vật Xyz không có cấp độ, vì vậy hiệu ứng của anh đã bị vô hiệu hóa."
Tiếng hét hoài nghi của Kachidoki bị át đi bởi tiếng gầm của Dark Rebellion khi nó xuyên qua con quái vật và khiến anh ta ngã ngửa ra sau với một tiếng kêu, đập mạnh xuống đất khi mạng sống của anh ta nhỏ xuống thành con số không.
Yuto thở dài khi Trường Hành Động tan biến xung quanh họ. Cậu đã thắng. Dù nó có chút kì lạ nhưng cậu đã thắng hay cho Yuya. Còn bây giờ thì…
Cậu có thể thấy Kachidoki đang cố gắng ngồi dậy và dừng lại.
Yuto bước lại gần, chỉ đứng cách anh ta vài bước chân, Kachidoki lườm cậu, nhe răng, sự giận dữ hiện rõ trong mắt anh ta.
Khuôn mặt của Yuto dịu lại trong sự thông cảm. Trên thế giới này, loại người này không nên tồn tại, tuy nhiên, mặc dù trông giống như một thế giới yên bình, nơi này cũng có những góc khuất trong bóng tối.
"Tự hào về bóng tối của mình sẽ không dẫn anh đến đâu cả."
Người kia dừng lại, nhìn chằm chằm vào cậu trong sự bối rối.
Yuto quay lưng, đi về phía lối ra. "Không làm gì đó để mang lại hạnh phúc cho bản thân mà chỉ tiếp tục trì trệ trong đau khổ không phải là điều đáng tự hào. Thật đáng thương. Làm việc vì hạnh phúc có thể là một thử thách và có thể khó khăn hơn rất nhiều, nhưng nó đáng giá." Cậu liếc nhìn qua vai, nụ cười nhỏ nhẹ đầy khích lệ trên môi. "Tôi cũng không muốn thấy anh cứ như thế này mãi. Không có ai trong thế giới này đáng phải chịu đau khổ cả."
Yuto rời đi, bỏ lại sau lưng là từng tiếng bàn tán của đám đông, thứ mà cậu không muốn nghe thấy dù chỉ một từ nào, chỉ hy vọng cậu đã làm điều gì đó tương tự như những gì Yuya sẽ làm.
"Mọi chuyện suôn sẻ chứ?"
Yuto nhìn lên, đôi mắt xám ẩn sau cặp kính của Yuya, Yoko đang mỉm cười với cậu, một tia sáng trong mắt cô mà Yuto gần như có thể xác định là niềm tự hào, mặc dù cậu không hiểu tại sao và vì điều gì. "Vâng, cháu nghĩ vậy. Nhìn từ bên ngoài thế nào?"
"Đủ ổn." Yoko cười. "Bạn của Yuya hơi lo lắng về 'hành vi kỳ quặc' của thằng bé, nhưng ta không nghĩ có ai khác sẽ nghi ngờ có hai người giống nhau trong tình cảnh này."
"Đó mới là vấn đề..." Yuto thở dài. "Bây giờ làm thế nào để cháu đối phó với họ-"
"Tốt hơn là cậu nên suy nghĩ nhanh lên đi!"
Yuto nhìn lên, thấy một nhóm đang vội vã tiến đến chỗ họ và cậu lại phải giả là 'Yuya' một lần nữa.
"Yuya!" Cô gái mà cậu đoán là Yuzu nói, chạy nhanh đến chỗ cậu, vẻ mặt vừa tức giận vừa lo lắng. Cô ấy trông rất giống Ruri khiến đầu óc cậu phải quay cuồng một chút. "Sao cậu không đến gặp chúng tôi trước?! Chúng tôi đã rất lo lắng!"
"Xin lỗi, tớ cần nghỉ ngơi cho trận đấu." Cậu nói, lo lắng vì sợ mình nói sai, cũng có thể vì cậu không quen nói dối.
May mắn thay, Yoko đến giải cứu cậu kịp lúc. "Thằng bé chỉ vừa mới thức dậy sáng nay, nên bọn ta vẫn chưa có thời gian nói với mọi người."
"Nhưng mà…"
"Chúc mừng chiến thắng của cậu, Yuya." Gongenzaka nói, có vẻ như đang kiềm chế bản thân. "Và tạ ơn chúa, cuối cùng thì cậu cũng tỉnh lại! Như Yuzu đã nói, tất cả chúng tôi đều rất lo lắng, tất nhiên là có cả người đàn ông Gongenzaka này." Yuto mỉm cười, cảm thấy rất lúng túng trên khuôn mặt, nhưng cũng gật đầu đáp lại.
Bỗng cậu cảm thấy như có kim châm phi vào cổ, và khi quay về hướng đó, cậu giật mình co rúng theo bản năng. Đôi mắt màu hổ phách đầy tính toán đang nhìn chằm chằm cậu với vẻ nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy.
Yuto khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
[Yugo, Rin đang nhìn chằm chằm tớ với ánh mắt đe dọa và đáng sợ!]
~Hehe, cô ấy có thể trở nên thật sự đe dọa khi cô ấy muốn. Cậu đã làm gì?~
[Mạo danh Yuya?]
~À, điều đó nghe có vẻ hợp lí. Tốt hơn hết là cậu nên thú nhận đi, dù tớ nghĩ cô ấy sẽ chơi cùng, nhưng hãy chuẩn bị tinh thần để bị nướng sau~!~
Giọng Yugo nghe thật thích thú với tình cảnh của cậu, và cách cậu ấy đá nhẹ âm cuối như thế khiến cậu nghĩ tới Yuri.
Yuto âm thầm cầu nguyện cho mình, hy vọng cậu sẽ yên bình qua hết ngày hôm nay.
Vì vậy, khi nhìn thấy những người khác bị phân tâm bởi Yoko và người đàn ông trong bộ đồ thể thao có ngọn lửa trên đó, Yuto đã kín đáo kéo kính bảo hộ của Yuya lên để lộ đôi mắt xám của mình và Rin phải mở to mắt trước ánh nhìn khác lạ trong đôi mắt đó. Yuto nhẹ nhàng khẽ mỉm cười, đưa một ngón tay lên môi khi liếc nhìn những người khác, Rin hiểu ý, cũng liếc nhìn họ rồi quay lại với cái gật nhẹ đầu. Yuto thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, những đứa trẻ và người đàn ông - dường như là bố của Yuzu, rời đi cùng với Yoko để tham gia các trận đấu tiếp theo, bỏ lại bốn người họ.
"Vậy..." Rin gọi lớn, khiến mọi người nhảy dựng lên vì giật mình. "Thỏa thuận là gì?"
Yuzu và Gongenzaka bối rối nhìn cô, nhưng Yuto chỉ thở dài. "Hai người thực sự biết rõ về nhau, nhỉ?"
Cậu tháo kính ra và có những tiếng thở hổn hển ngạc nhiên khi cậu nhìn lên, Yuzu và Gongenzaka đang nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ hoài nghi trên khuôn mặt mình, Yuzu giơ tay chỉ vào cậu với sự bối rối. “C-Cậu là người ở công viên hôm nọ…”
"Tên tôi là Yuto." Cậu giới thiệu tên mình và cúi đầu xuống. "Tôi thực sự xin lỗi vì đã giả làm Yuya. Tôi không cố gây cho các cậu những hy vọng hão huyền, nhưng..." Cậu nhìn lên, rồi lại nhìn sang một bên. "Tôi không muốn Yuya bị loại vì cậu ấy đã đến giúp tôi."
Gongenzaka cau mày. "Ý cậu là như thế nào?"
"Tối hôm đó, bởi vì tôi đang đấu tay đôi với bạn của cậu ấy, nên Yuya quyết định xen vào. Nếu không có Yuya ở đó, có lẽ cậu ấy đã không hôn mê bất tỉnh như hiện giờ. "Yuto nhìn vào chiếc kính bảo hộ trên tay mình, nhẹ giọng nói. "Có thể sẽ không có gì khác biệt, nhưng, tôi muốn giúp cậu ấy, bằng cách nào đó."
Bầu không khí im lặng một lúc cho đến khi bị phá vỡ bởi tiếng khóc của Gongenzaka.
"Mặc dù Yuya đã không giành chiến thắng và cậu ấy không thể để chính mình được thăng tiến, nhưng cậu đã giúp cậu ấy gánh lấy gánh nặng đó trong khi cậu ấy không thể vì cảm giác tội lỗi-!" Anh ấy khóc lớn, nghe có vẻ vô cùng xúc động. "Cậu là một người đàn ông đích thực, Yuto!"
Yuto chớp mắt, choáng váng và không biết phải phản ứng thế nào. Yuzu và Rin chỉ cười ngượng nghịu, nhưng không bảo anh ấy dừng lại, Yuzu vỗ nhẹ vào cánh tay anh trong một cử chỉ xoa dịu.
~Yuto, chào Rin hộ tớ đi!~
[Chắc chắn rồi.]
~Và rằng tớ rất nhớ cô ấy.~
[Nghiêm túc chứ?]
~Làm ơn đi...~
[...Tốt thôi!]
Cậu quay qua nhìn Rin. "Yugo nói xin chào, và..." Cậu ngượng ngùng khi nói. "Rằng cậu ấy rất nhớ cô."
Cô ấy chớp mắt ngạc nhiên, rồi nở một nụ cười trìu mến và ấm áp. "Hãy gửi lời chào từ tôi và rằng tôi cũng rất nhớ cậu ấy."
[Cô ấy nói xin chào và rằng cô ấy cũng nhớ cậu. Đủ sung sướng rồi chứ?]
~Hehe~ Tất nhiên rồi! Cảm ơn cậu, Yuto.~
Cậu thở dài mệt mỏi, khi nhìn lên, cậu thấy Rin đang nhìn mình với vẻ thích thú. "Cậu ấy còn nói điều gì đó phải không?"
Yuto hơi đỏ mặt. “Không, tôi sẽ không nói như vậy…”
Rin mỉm cười như thể cô biết chính xác cậu đang nghĩ gì, và điều đó khiến cậu hơi bối rối, nhưng khi cậu nghĩ lại, cô ấy đã lớn lên cùng Yugo, tất nhiên cô ấy sẽ biết cậu ta sẽ nghĩ gì và cảm giác về tình yêu mãnh liệt của họ sẽ không bao giờ bị phai mờ chỉ vì họ bị kia cắt như thế này.
Yuto thở dài, vươn vai, cậu đeo lại kính bảo hộ lên đầu khi nói. "Tôi nghĩ tôi nên rời đi, trước khi có bất kỳ ai khác nhận ra. Tôi cũng cần nói chuyện với Shun và Ruri."
"Cậu có nghĩ rằng Yuya sẽ tỉnh dậy không?" Yuzu quan tâm hỏi.
"Đừng lo lắng, tôi chắc chắn rằng Yuya sẽ tỉnh dậy trước trận chung kết vào ngày mai." Cậu nhìn họ, ánh mắt chắc chắn đầy kiên định, nhưng rồi cậu lại nói một câu khiến mọi người đều ngạc nhiên. "Mọi thứ sẽ sớm bắt đầu chuyển động, và khi thời điểm đó đến, tôi muốn tất cả các cậu được an toàn và sống sót."
Lời nói có thể hơi nặng nề và Yuto ghét phải mang nỗi lo lắng này cho họ, nhưng nếu cậu không cảnh báo họ, nó có thể xảy ra những hậu quả khủng khiếp hơn.
“Dù là kẻ thù nào đi chăng nữa, người đàn ông Gongenzaka này sẽ không cho phép chúng động đến một sợi tóc của bạn bè tôi!” Gongenzaka kiên quyết nói.
Yuzu cũng gật đầu đồng ý, trông có vẻ quyết tâm. "Tôi không nghĩ mình thực sự hiểu, nhưng... tôi sẽ không dễ dàng gục ngã đâu! Và tôi sẽ không để chúng làm hại bất cứ ai."
Rin không nói gì, nhìn xuống sàn nhà với vẻ mặt trầm ngâm, ánh nhìn đanh thép đằng sau đôi mắt cô. Sau đó, cô bắt gặp ánh mắt của Yuto với một cái nhìn kiên quyết. "Sau chuyện này, chúng ta sẽ giải cứu Yugo, phải không?"
Yuto cảm thấy có gì đó bùng lên trong lồng ngực trước lời nói của cô, cậu gật đầu lia lịa. "Ừm. Tôi không biết Akaba Reiji đang định làm gì, nhưng, đó là điều chúng tôi muốn làm tiếp theo."
Đôi mắt Rin nheo lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm ở bên hông khi đôi mắt cô lấp lánh cảm xúc.
"Tôi cũng sẽ tham gia."
Họ ngạc nhiên quay đầu nhìn Yuzu - người nhìn thẳng vào mắt họ với sự quyết tâm. "Yugo đó là người quan trọng đối với cả Yuya và Rin phải không? Vậy thì tôi cũng sẽ giúp." Cô kiên quyết vươn vai và nhìn họ một cách khó khăn. "Tôi sẽ không chấp nhận câu trả lời là không."
"Tôi cũng vậy!" Gongenzaka nói to, khoanh tay trước ngực. "Nếu một người bạn của cả Yuya và Rin-dono gặp nguy hiểm, tôi, người đàn ông Gongenzaka, tất nhiên sẽ dốc toàn lực để hỗ trợ giải cứu cậu ấy!"
Họ nhìn nhau trong im lặng, cho đến khi Rin bắt đầu cười thầm, bịt miệng lại sau tay. Yuzu dao động trước phản ứng khi Rin cuối cùng cũng nhìn lại họ. "Tôi không nên mong đợi bất cứ điều gì tốt hơn." Cô mỉm cười biết ơn. "Cám ơn cả hai người."
Yuzu và Gongenzaka gật đầu và mỉm cười trấn an cô.
Yuto cũng cảm thấy môi mình bị giật mạnh. Cậu rất vui khi thấy họ hỗ trợ lẫn nhau, biết rằng Yuya thật sự đã có những người bạn tốt như thế nào.
"Vậy thì, tôi sẽ đi ngay bây giờ." Cậu gật đầu với họ lần cuối và nở một nụ cười nhẹ trước khi quay đi. Quay trở lại nhà của Yuya, nơi quần áo, bộ bài và đĩa đấu của cậu đang ở đó.
Cậu cũng phải trả lại con lắc và kính bảo hộ cho Yuya, cậu ấy từng nói đã luôn đeo chúng từ nhỏ và sẽ hốt hoảng nếu phát hiện chúng đã biến mất. Mặc dù nếu là khi cậu ấy tỉnh dậy ngay bây giờ.
Nhưng thành thật mà nói, Yuto rất muốn cởi bỏ bộ quần áo này ra, chúng thực sự không phải là phong cách của cậu.
**
"Chúng ta đã lấy được thứ này từ người lính được gửi đến Standard."
Yuri lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hình ảnh hiển thị trên tường, đó là một cô gái, với khuôn mặt của Serena, nhưng cậu biết đó không phải cô nàng ngốc đó, bởi vì cô ấy chắc chắn sẽ không cười như thế nếu không có ý giễu cợt hoặc kèm theo một cái cau mày. "Cô ấy có thể là mảnh cuối cùng mà chúng ta đang tìm kiếm."
'Rõ ràng.'
Hai hình ảnh khác xuất hiện, và Yuri nguyền rủa trong đầu.
Hai cô gái khác, một với mái tóc xoăn ngắn màu xanh lá cây và vẻ mặt nghiêm nghị, người còn lại với những lọn tóc dài sẫm màu, đeo một chiếc khăn che mặt dưới xuất hiện bên cạnh cô gái tóc hồng.
"Hai cái bị mất tích cũng đã được định vị. Bắt được cả ba cái cùng lúc có thể hơi khó, nhưng hãy tập trung vào việc mang mảnh vỡ từ Standard về đây."
Akaba Leo, hay Giáo Sư như cách ông ta thường được nhắc đến, quay lại đối mặt với cậu. Yuri giữ nụ cười trên khuôn mặt của mình ngay cả khi bị người đàn ông nhìn chằm chằm vào người.
"Cậu sẽ mang cô ấy đến cho tôi, phải không, Yuri?"
'Chà...' Yuri nghĩ thầm, nụ cười của cậu không bao giờ bị tắt trên khuôn mặt. 'Đã đến lúc nên xuất phát rồi.'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro