Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Run rẩy

Ngay cả trong những hành lang vắng vẻ của sân vận động, người ta vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào của khán giả và trận đấu đang diễn ra, vang vọng khắp hành lang. Đám đông bị thu hút, quá phấn khích trước trận quyết đấu diễn ra trong khu vực, đến nỗi không ai thèm liếc nhìn vô số lối vào khu vực rộng lớn.

Vì vậy, không ai nhìn thấy bóng người đứng gần lối đi ở kế bên họ, mặc áo choàng và bị bóng tối che khuất.

Yuto biết việc mình đã nói với Shun và Ruri rằng cậu sẽ quan sát từ màn hình, ở một khoảng cách an toàn và trách xa sân thi đấu, nhưng rồi cậu không thể không đến xem trực tiếp, đặc biệt là khi Yuya có trận đấu tay đôi.

Và cậu sẽ phải hối hận nếu không làm như thế.

Giống như khán giả, Yuto thấy mình thật khó rời mắt. Có lẽ nó có liên quan đến đối thủ của Yuya, người có vẻ cũng giống cậu ấy, họ ngang tài ngang sức, và đây là lần đầu tiên Yuya đấu với người khác bằng các quân bài Pendulum.

{Cậu sẽ nghĩ rằng thật tuyệt nếu được đấu tay đôi ngay bây giờ, phải không?}

[Ý cậu là gì?]

~Bây giờ cậu đang thực sự hạnh phúc đấy, Yuto. Tớ có thể cảm nhận được điều đó. Lạ nhỉ?~

Có lẽ ở một tình cảnh khác, cậu sẽ thấy khó chịu vì điều này. Nhưng Yuto biết không ai trong số họ có ý xấu gì cả.

[Tớ đoán tớ chỉ là…]

Thậm chí ở khoảng cách xa này, Yuto gần như có thể nhận ra nụ cười của Yuya, được hỗ trợ bởi niềm vui tuôn ra từ khuôn mặt cậu ấy như một tia sáng lấp lánh. Cậu ấy đang vui vẻ, từ tận đáy lòng, phấn khích trước thử thách và bởi sự phấn khích từ đám đông xung quanh họ.

[Tớ́ chỉ đang nghĩ về hạnh phúc mà bọn tớ đã từng có trước đây. Ở Heartland.]

Ngay cả khi Yuya dùng Fusion Summon và hàm của Yuto phải nghiến chặt theo bản năng, nó cũng không kéo dài và gây khó chịu như cậu nghĩ. Fusion Summon của Yuya không giống với của Academia. Nó có một độ sáng ít đe dọa hơn, rạng rỡ với một hào quang nhẹ nhàng hơn, ngay cả khi con rồng xuất hiện từ độ sâu vòng xoáy hai màu của nó.

[Bằng cách nào đó, nó khiến tâm hồn tớ thanh thản đôi chút.]

Từ tận đáy lòng, cậu thấy thật hân hoan, và Yuto đã thể hiện nó ra bằng một nụ cười, thứ mà đã rất lâu rồi cậu không còn có thể làm được.

~Yuya thắng rồi, phải không?~

[Vừa ra đòn kết liễu.]

Yuto gần như có thể cảm thấy Yugo đang cười toe toét trước tin đó, và cậu thấy mình cũng muốn biết nó trông như thế nào. Yuri trông vô cùng hài lòng, và đó là một sự kết hợp kỳ lạ mà Yuto rất muốn tìm một biểu cảm phù hợp.

Cậu đưa mắt nhìn Yuya đang quay trở lại khán đài, lên tiếng chúc mừng. [Trận đấu rất tuyệt vời, Yuya!]

Yuya dừng lại, ngẩng đầu lên. /Yuto?\

[Đừng tìm tớ, tớ đáng lẽ không nên ở đây.]

Một nụ cười vui vẻ hiện trên khuôn mặt của Yuya ngay cả khi cậu ấy tiếp tục quay trở lại chỗ ngồi của mình. /Cậu có đang xem không?\

[Ừ. Tớ có...]

~Nghe này, Yuya, anh chàng này đã nói những thứ như 'Trận đấu của Yuya khiến trái tim tớ bình yên', điều đó không tuyệt sao?~

Yuya trượt chân và vấp ngã khi Yuto gần như muốn xông vào trong tâm trí để bịt miệng Yugo nếu như cậu có thể (nhưng đáng tiếc rằng cậu không thể).

/Huh?\

[Yugo!] Yuto rít lên, lùi xa hơn xuống hành lang. [Cậu không cần phải nói với cậu ấy những điều đó!]

~Eeeh? Nhưng nó thật cảm động!~

{Thật sự, ngay cả tớ cũng thấy nó thật cảm động. Cậu không nên giữ lời khen như vậy cho riêng mình, Yuto.}

[Hai người…]

Yuya cười ngượng nghịu nhưng Yuto có thể nói rằng cậu ta đang rất vui và điều đó khiến mặt cậu nóng lên vì xấu hổ.

[Tớ thề một ngày nào đó tớ sẽ giết cả hai người.]

{Ồ, nhưng không phải cậu đến đó chỉ để xem Yuya đấu tay đôi thôi sao? Không cần phải ngại ngùng, cậu đã rất chân thành rồi.}

[Câm miệng.]

Yugo cười trước liên kết của họ và ngay cả khi cậu đang thấy khó chịu, thì đó vẫn là một âm thanh dễ chịu khi nghe.

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng phớt lờ mọi lời nói chế giễu của Yuri hay tiếng cười lớn của Yugo, cậu đã có quá đủ với những gì muốn nói với họ rồi.

[Thật ra, tớ ở đây vì một lý do khác.]

/Nó là gì?\

Yuto định trả lời nhưng loa phát thanh đã thông báo tên của những người đấu tay đôi tiếp theo đã cất ngang cậu.

"Tiếp theo là trận đấu thứ ba trong ngày! Giữa Shiunin Sora của You Show và Kurosaki Shun của LDS!"

Yuto nuốt nước bọt, cẩn thận bước lại gần khoảng trống một lần nữa để nhìn ra cánh đồng. Cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Shun ở dưới đó, khuôn mặt được giữ cẩn thận ngoại trừ cái cau mày.

/Không phải Kurosaki Shun là…?\

[Bạn thân của tớ ở Heartland. Dù không biết tại sao, nhưng… tớ có linh cảm xấu. Điều đó khiến tớ phải đích thân xem trực tiếp.]

Yuya dường như đã hiểu và không nói gì thêm.

Yuto hy vọng mình đã sai. Chúa ơi, cậu thực sự đã làm đúng. Nếu có chuyện gì xảy ra với Shun, cậu không biết rồi mình sẽ làm ra điều gì nữa.

Nhưng Shun rất mạnh. Gọi cậu ta là đội quân một người cũng không sai, cậu ấy chắc chắn sẽ ổn thôi.

"Cánh đồng là... Heartland - Thành phố Tương Lai!"

Yuto đóng băng tại chỗ.

"…Heartland?"

**

"Cái này là gì?!"

Ruri đứng dậy từ trên ghế, gần như bay đến mép ban công mà cô đang ngồi sau khi nghe thông báo về cuộc đấu tay đôi.

'Tại sao? Tại sao lại là Heartland? Tại sao trong tất cả các cuộc đấu tay đôi của những người khác và của tất cả các lĩnh vực có thể? Tại sao chứ?'

Ruri đảo mắt nhìn quan cánh đồng khi ánh sáng nổi lên, che khuất hai bóng người ở dưới đó. Sau đó, ánh sáng mờ dần và hình ảnh hiện ra. Những tòa nhà không giống nhau mang những hình thù quen thuộc hiện ra từ những tia sáng lấp lánh, trời chuyển sang màn đêm mặc dù là ban ngày, ánh sáng từ hàng trăm, hàng nghìn ngọn đèn nhiều màu sắc khác nhau khiến cho cả đêm cũng trở nên sống động, nhẹ nhàng mà không kém phần thú vị.

Và khi Ruri nhìn chằm chằm, nhìn vào những tòa nhà, ánh đèn, con đường và tòa tháp không hẳn là Tháp Heartland, nhưng có hình dạng gần như giống hệt, giống như mọi thứ khác, cô cảm thấy như thể mình có thể bật khóc. Cô đã phải lấy tay bịt miệng và nghiến chặt hàm, thậm chí là khi mắt cô bắt đầu cay xè.

Đôi mắt cô hướng về anh trai mình, người đang đứng trong bản sao không hoàn toàn chính xác của ngôi nhà bị phá hủy của họ với nắm đấm siết chặt trước mặt, và trái tim cô như muốn nứt ra.

Thật tệ khi phải đứng đây, cách xa tất cả và chỉ nhìn.

Shun đang đứng ngay giữa khung cảnh quen thuộc đến nao lòng này, sắp đấu tay đôi với một điệp viên từ Academia.

'Nii-san...'

Ruri muốn nhìn đi chỗ khác. Cô không muốn nhìn thấy những gì cô đã biết (từ trong sâu thẳm) sẽ xảy ra.

Nhưng cô từ chối điều đó. Cô sẽ không rời mắt khỏi điều này. Cô sẽ không bỏ rơi anh trai mình, ngay cả khi cô không thể ở dưới đó bên cạnh anh.

**

"Yuya, có chuyện gì sao?"

Yuzu đang nhìn cậu với cái nhìn quan tâm lo lắng.

"À, ừ, tớ không sao!"

Cậu trao cho cô một nụ cười trấn an và nó dường như xoa dịu cô, sau khi Yuzu quay trở lại cánh đồng bên dưới.

Mặc dù vậy, Yuya không thể tập trung hoàn toàn giống như trước. Cậu liếc mắt nhìn xung quanh, hy vọng bắt gặp ánh nhìn, thậm chí là thoáng qua, của một chiếc áo choàng đen hoặc mái tóc tím nhọn hoắt.

Cậu có thể cảm thấy Yuto đang… đau khổ và hoảng loạn. Điều tệ hơn nữa là cậu ấy còn không trả lời khi họ cố gắng nói chuyện với nhau. Cậu ấy đã như vậy kể từ khi lĩnh vực hành động được công bố, nhưng…

Thành Phố Tương Lai - Heartland.

Heartland?

Yuya có thể tự tát mình vì quá chậm chạp.

/Yuto, đây có phải là Heartland - quê hương của cậu không?\

Thật yên lặng khi Yuto cố gắng thu mình lại. Yuya bàng hoàng nhận ra nó có thể tồi tệ và tàn nhẫn như thế nào trong tình cảnh này, nhất là khi mọi người đang kinh ngạc nhìn vào trường hành động, những giọng nói kinh ngạc lấp đầy khán đài trên thành phố đầy màu sắc và rực rỡ trong khi không biết thành phố thật sự đã gặp phải những điều kinh khủng gì.

[...Nó thật gần.]

**

Khi trận đấu bắt đầu, cậu đã hy vọng, hy vọng rằng nó sẽ diễn ra tốt đẹp, cũng như nó có thể diễn ra như những trận đấu khác. Lúc đầu, có vẻ như mọi thứ đều ổn, kẻ sử dụng Fusion thật chí còn không coi trọng trận đấu ngay từ đầu, rõ ràng còn không tính đến khả năng thua cuộc. Và khi sự bình tĩnh của họ bị phá vỡ nhiều hơn, cả thành phố cũng bị phá vỡ theo.

Yuto hít vào một hơi. Nó có mùi như tro và mảnh vụn hay tâm trí cậu đang giở trò lừa dối với khính giác của cậu? Cậu lóng ngóng rút khẩu trang ra, may mắn thay, các ngón tay vẫn giữ vững khi đặt vào vị trí cài móc. Vai cậu chùng xuống trước cảm giác quen thuộc của chiếc mặt nạ đang bảo vệ trên miệng và mũi, và khi đã cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, cậu lại nhìn ra đấu trường.

Đó là một chiến trường. Các tòa nhà bị phá hủy, khói bốc lên từ từ trong không khí và bất kỳ sự giả vờ nào về việc đây là một cuộc đấu tay đôi giải trí đã biến mất cùng với nó.

Yuto tự hỏi Ruri đang cảm thấy thế nào. Có phải cô ấy cũng đang xem không? Mà tất nhiên rồi, anh trai cô ấy đang đấu tay đôi và cô ấy chắc chắn sẽ không rời mắt khỏi điều này.

Thành phố đang bốc cháy. Một đám cháy bắt đầu, và Yuto có thể nhận ra biểu hiện của Shun từ đây, khuôn mặt méo mó như bị siết chặt khi những vụ nổ xảy ra xung quanh cậu ta, ngọn lửa dữ dội và các tòa nhà sụp đổ.

Cậu ấy không nên ở dưới đó. Không nên đơn độc chiến đấu một mình, cậu ta có thể bị giết, bị đánh bài và ra đi mãi mãi-

Không! Yuto lắc đầu thật mạnh. Shun rất ổn, dù cậu ấy không nhúc nhích nhưng không có vẻ gì là đang gặp rắc rối, và cậu thậm chí còn có thể hình dung phần còn lại của trận đấu sẽ diễn ra như thế nào, Shun chắc chắn sẽ thắng.

Nhưng cũng thật khó khăn khi phải chứng kiến ngôi nhà của mình bị phá hủy thêm lần nữa.

Những hình ảnh gần như xếp chồng lên nhau, những gì cậu đang thấy trước mắt và những gì đã được khắc sâu vào tâm trí cậu, những tiếng la hét kinh hoàng từ người dân và những đứa trẻ đang khóc dường như hòa vào nhau với tiếng la hét kinh hoàng của những người bị hóa thể xung quanh, kêu cứu từ xa và cậu không thể tiếp cận họ, không thể cứu lấy họ và-

"Yuto!"

Mắt cậu mở to (cậu đã nhắm mắt lại khi nào nhỉ?) và hít một hơi căng đầy không khí, chợt nhận ra phổi mình đang nóng bừng và hơi thở trở nên khó khăn khi chiếc mặt nạ vẫn còn trên mặt cậu.

Sau đó, hai cánh tay lạ chạm vào mặt cậu khi những ngón tay mân mê chiếc móc cài mà gỡ chúng ra, Yuto thở hổn hển một cách khó khăn khi chiếc mặt nạ vừa rời khỏi mặt mình, cậu dựa nửa người vào bức tường bên cạnh để giữ thăng bằng cho cơ thể khỏi cú ngã.

Cậu ngước mắt nhìn lên, dừng lại khi thứ phản chiếu trong đôi mắt xám đó thay vì là cánh đồng đang cháy, cậu nhìn thấy một mớ hỗn độn màu đỏ và xanh lục, cam và trắng. Tuy nhiên, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn và khuôn mặt cậu đang nhìn cậu, nhưng cậu biết nó thuộc về ai.

"Y-Yuya...?"

Yuya đang đứng trước mặt cậu, khuôn mặt tràn đầy lo lắng và quan tâm, trên tay cậu ấy còn đang siết chặt mặt nạ của cậu. Cậu ta nắm lấy một bên vai Yuto chỉ đủ để giúp kéo cậu về thực tại.

"Cậu ổn chứ? Cậu đã không trả lời bọn tớ và-"

Yuya dừng lại, cố gắng kiểm soát hơi thở của chính mình. Có phải cậu ấy đã chạy hết quãng đường tới đây không? Nhưng chỗ ngồi của cậu ấy cách đây khá xa mà?

"Tại sao cậu lại ở đây?" Yuto khẽ ho, cố gắng đứng thẳng dậy lần nữa, nó không tốt cho lắm khi chân cậu có cảm giác như đá ấy. "Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn thấy chúng ta? Hoặc bạn bè của cậu sẽ thắc mắc tự hỏi cậu đang ở đâu thì sao?"

Cậu dừng lại, nhìn Yuya thực sự trông rất tức giận trước lời nói của mình, cậu ấy cau một bên chân mày và nghiến răng. "Đừng ngu ngốc như thế! Khi tớ có thể nghe và cảm thấy cậu đang trở nên tồi tệ như thế nào, tất nhiên tớ sẽ chạy đến và đến với cậu rồi. Điều này là dĩ nhiên rồi mà!"

Yuya đã cố điều chỉnh âm lượng của mình ở mức không đủ gây lên quá nhiều ồn ào cho xung quanh trong khi vẫn hét được vào Yuto, nhưng rồi khuôn mặt cậu bỗng dịu đi, đôi mắt đỏ trở nên có chút buồn bã khi nhẹ giọng lại. "Cậu nghĩ rằng tớ sẽ để cậu đau khổ một mình khi cậu thực sự đang ở ngay trong tầm với sao?"

Mắt Yuto mở to, một cảm giác ấm áp bỗng hoà tan trong lòng ngực cậu. Thật chậm rãi, cậu đưa tay lên nắm lấy tay người vẫn đang ôm vai mình, nắm chặt lấy nó, cắn chặt môi để kìm lại dòng cảm xúc bất chợt ùa tới. Cậu cúi đầu xuống, trán chạm vào vai và áo khoác trắng của Yuya và chỉ… muốn ở đó một chút. Một bàn tay đặt lên đầu cậu, những ngón tay cẩn thận luồn qua những lọn tóc một cách nhẹ nhàng trong khi Yuto tập trung vào hơi thở và cảm nhận những ngón tay đang luồn vào tóc mình.

Sau khi bình tĩnh lại, Yuto lại ngẩng đầu lên, thở ra một hơi thật sâu. "Tớ xin lỗi. Và cảm ơn vì cậu đã đến."

Yuya mỉm cười, đôi mắt hơi ươn ướt, nhưng không có giọt nước mắt nào rơi xuống. Họ nhảy dựng lên khi một tiếng nổ lớn khác vang lên phía sau Yuya trên cánh đồng.

Yuya bước sang một bên để Yuto có thể nhìn ra bên ngoài một lần nữa, bàn tay vẫn đan vào nhau treo lơ lửng giữa họ. Ánh sáng tràn ra từ cánh đồng khi Sora sử dụng triệu hồi đặc biệt một lần nữa, một Jack-o-box khổng lồ chứa đầu các quái vật Fusion trước đây của cậu xuất hiện và lờ mờ trước khán giả.

Yuya nắm chặt tay Yuto theo cách dường như là vì muốn tìm kiếm sự thoải mái của chính cậu hơn là của Yuto. Cậu nhìn vào cuộc đấu tay đôi bên dưới như thể không thể tin vào những gì mình đang thấy.

Yuto muộn màng nhận ra rằng mặc dù họ đã nói về chiến tranh, nhưng việc nhìn nhận nó trực tiếp lại là một chuyện hoàn toàn khác. Yuya chưa bao giờ nhìn thấy, chưa bao giờ được kể rõ cặn kẽ, Academia và cách thức của họ là như thế nào, cuộc chiến chống lại họ đòi hỏi điều gì. Yuto và các đồng đội của cậu đã tham gia cuộc chiến này trong nhiều năm, nhưng đối với Yuya, đây là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy nó bằng chính đôi mắt mình.

"Điều này là một sai lầm." Yuya nói, giọng run run và nghe như sắp vỡ vụn. "Tớ tin vào cuộc đấu tay đôi... khi nó làm cho mọi người vui vẻ. Làm cho họ mỉm cười. Nó không nên được sử dụng... được sử dụng như thế y!"

Quai hàm của Yuto nghiến chặt. Tuy nhiên, tất cả những gì cậu có thể làm là nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Yuya hơn khi trận đấu tiếp tục, khán giả vừa cổ vũ cho bạo lực vừa kinh hoàng vì điều đó.

"Tớ biết, Yuya..." Cậu nói, giọng hầu như không thể nghe được bởi tiếng ồn. "Tớ biết."

Mặc dù không bao lâu nữa cuộc đấu đã kết thúc, nhưng cảm giác như đã hàng giờ trôi qua và mọi thứ thật kinh khủng và tồi tệ làm sao. Yuya sợ hãi hét lên tên cậu bé Fusion khi một tòa nhà bắt đầu đổ xuống người cậu ta trong khi cậu ấy bị đánh lạc hướng bởi Thẻ Hành Động.

Cánh đồng sáng lên một lần nữa khi Solid Vision biến mất, để lại Shun đứng đó và cậu bé trên mặt đất đang run rẩy toàn thân nhưng không bất tỉnh.

Yuto có thể thấy sự lo lắng của Yuya trên khuôn mặt của cậu ấy, trông như thể cậu ấy đang muốn tự mình chạy xuống đó.

“Tớ biết cậu ta là kẻ thù, nhưng…” Yuya mở lời trước, trông có vẻ mâu thuẫn và lo lắng. "Cậu ấy vẫn là bạn của tớ. Và tớ muốn tin rằng cậu ấy không hoàn toàn là người xấu."

'Cậu ta sẽ không nghe cậu. Những người đấu tay đôi trong Academia hoàn toàn cống hiến cho nhiệm vụ của họ. Một số đã tự nhận mình là do chúng thích như thế hoặc lừa dối bấy kì ai để đảm bảo không có thông tin nào bị rò rỉ ra ngoài. Cậu ta sẽ không coi cậu là bạn, cậu ta sẽ phản bội cậu ngay khi có cơ hội, thật nguy hiểm khi cứ coi cậu ta là người mà bạn có thể tin tưởng.'

Yuto nghĩ tất cả những điều này, cậu rất muốn nói ra khỏi miệng nhưng lại không thể bắt mình mấp máy môi.

Thay vào đó, cậu đưa mắt nhìn xuống Shun, cố gắng nhìn từ khoảng cách này xem cậu ấy có bị thương không, liệu cậu ấy có bị thương trong khi Yuto không chú ý và không quan sát hay không. Nhưng Shun trông vẫn ổn, cậu ấy không gầy đi một cách kỳ lạ (?), vẻ mặt cậu ấy không căng thẳng như mọi khi, mà trống rỗng hơn, hai tay vẫn nắm chặt bên hông-

Ồ... không không, đó chắc chắn không phải là Shun bình thường.

“Tớ phải đi đây.” Yuto nói nhanh, hơi thở lại đột ngột thiếu hụt trong phổi, Yuya quay lại nhìn cậu và thấy cậu đang nhìn xuống cánh đồng với đôi mắt mở to đầy lo lắng. Yuya mở miệng như muốn nói điều gì đó, rồi dường như thay đổi ý định khi mắt họ gặp nhau và nhắm lại. Yuto khẽ lùi bước chân lại, di chuyển từng bước nhỏ, nhưng tay họ vẫn nắm chặt vào nhau như thể không muốn tách ra.

"Được rồi." Yuya nói, thay vào đó, vẫn không buông ra, nếu có thứ gì thay đổi thì họ còn siết chặt tay hơn nữa. "Tớ cũng sẽ đi kiểm tra Sora. Tớ muốn đảm bảo rằng cậu ấy không sao."

Yuto nén lại cảm giác khó chịu lố bịch dâng lên trong lồng ngực khi nghe những lời đó, nhưng cậu cũng chỉ có thể nói. "Hãy cẩn thận. Chúng ta không biết cậu ta sẽ làm gì khi tỉnh dậy, bây giờ cậu ta thật sự rất nguy hiểm trong tình trạng bị kích động như thế."

Yuya gật đầu một cái, lông mày nhíu lại. "Tớ sẽ cẩn thận. Cậu cũng vậy đấy, Yuto!"

Cậu mỉm cười và nắm chặt tay Yuya, cánh tay của họ gần như dang rộng ra giữa họ. Sau đó, ngay lập tức, họ buông tay, những ngón tay tuột khỏi tay nhau khi họ quay người chạy đến nơi họ cần đến.

Hơi ấm từ bàn tay nắm trước đó của họ yếu đi, nhưng không hoàn toàn biến mất.

**

Một bóng người đi qua hành lang nối giữa tòa nhà LDS và sân vận động, tiếng bước chân vang vọng khắp các sảnh trống, bỗng người đó loạng choạng, nửa người đổ sụp vào tường, tay chống lên tường để cố gắng giữ cho mình đứng thẳng.

Có những tiếng bước chân mới, vội vã nhanh chóng đến gần chỗ người đó.

"Nii-san!" Ruri hét lên, tay giơ ra để giữ anh trai mình đứng vững. Khi cô nhìn anh, khuôn mặt anh phẳng lặng, đôi mắt vô hồn và hầu như không nhìn thể thấy cô và Ruri muốn khóc vì điều đó.

"Anh có thể đi tiếp không?" Thay vào đó, cô hỏi, di chuyển để hỗ trợ anh trai bằng trọng lượng của mình. Thật khó xử với sự khác biệt về chiều cao của họ, nhưng họ đã xoay sở được, Ruri cẩn thận điều khiển Shun và giúp anh đi xuống hành lang cho đến khi họ đến thang máy.

Bằng cách nào đó, họ đến được một căn phòng với những chiếc ghế dài mà Ruri huých anh trai mình về phía đó. Anh đổ gục lên chúng như thể đôi chân của anh đã đạt đến giới hạn để giữ anh đứng vững, ánh mắt Shun vẫn đang nhìn một cách vô hồn, thở khẽ đến mức phải cố gắng lắm mới có thể nghe thấy chúng. Ruri ngồi xuống chiếc bàn thấp trước mặt anh, nắm lấy một tay anh, chúng lạnh như băng trong tay cô.

"Nii-san, trận đấu đã kết thúc rồi, anh không còn ở ngoài đó nữa. Vậy nên anh có thể nhìn em được không? Làm ơn?" Giọng cô như đang cầu xin, tuyệt vọng muốn đôi mắt vàng nhìn cô đúng cách mà không tiếp tục nhìn chằm chằm vào hư không.

Dường như nghe được lời cô, Shun giật mình tại chỗ, vẫn còn mơ màng về mọi thứ trước khi mắt anh nhìn thấy cô, giọng anh khàn đi nhưng cuối cùng cũng nói được. "R...Ruri?"

Ruri gật đầu, mắt cô cay nhưng cô không thể để chúng rơi xuống được. Shun dường như đông cứng tại chỗ, nhưng rồi hơi thở của anh bắt đầu gấp gáp hơn khi những hình ảnh về các toà nhà cũng như những bức tường bắt đầu đổ vỡ và rơi ra. Anh bắt đầu run rẩy, hai vai co lại và những ngón tay bấu chặt vào mặt, những ngón tay khác vẫn nắm chặt lấy tay Ruri.

"Anh... anh đã phá hủy-"

"Anh không có!" Ruri nói, giọng chắc chắn và giữ nó ở mức thấp nhất. "Đó không phải là Heartland của chúng ta. Anh không phá huỷ gì cả và nếu có, thì đó là khi anh không còn có sự lựa chọn nào khác."

Shun nghiến chặt răng, anh cố gắng hết sức để thở thật mạnh bằng mũi, cơ thể căng chặt và cứng rắn đến mức trông như thể anh có thể bị gãy do một cú gõ nhẹ.

Tay anh đưa lên bịt miệng khi một âm thanh nôn khan thoát ra và Ruri lao tới chộp lấy một cái thùng rác và đưa nó cho anh. Shun nắm lấy nó bằng những ngón tay trắng bệch và làm trống dạ dày với một tiếng nôn lớn.

Tất cả những gì Ruri có thể làm là đứng cạnh anh trai mình và xoa vai anh, bỗng những tiếng bước đang đến gần chỗ họ khiến cô phải nhìn lên với ánh mắt sắc lẹm, cô thủ thế, đứng trước mặt anh mình một cách bảo vệ.

Cánh cửa mở ra, một bóng hình với chiếc áo choàng đen rách nát cùng đôi mắt xám nhẹ nhàng và lo lắng khi nhìn cả hai anh em và điều đó đã giúp Ruri thư giãn cơ thể ngay lập tức.

"Yuto." Cô gọi tên cậu với một nụ cười mệt mỏi.

Cậu ấy đang thở nặng nhọc, như thể đã chạy marathon để đến được đây. Mái tóc ướt do mồ hôi và khi cậu có thể tập trung lại, Yuto đã dùng tốc độ chậm ngắn mà đi về phía họ.

“Shun." Cậu nhẹ giọng, giọng nói đầy lo lắng và mệt nhọc, nhưng vẫn đủ sức nắm lấy cánh tay anh. Đôi mắt vàng lướt nhìn cậu qua mép thùng rác, vẫn còn vẻ mơ hồ, nhưng rồi anh cũng đã thư giãn một chút khi nhận ra ai đang ở bên cạnh mình.

Ruri nặng nề ngồi xuống bàn cà phê, cảm thấy kiệt sức vì mọi chuyện.

“Xin lỗi.” Shun khẽ nói sau một cơn ho, lau miệng và đặt thùng rác sang một bên. Yuto liếc nhìn xung quanh, phát hiện ra một máy làm mát bằng nước dựa vào tường và đứng dậy.

"Đừng xin lỗi." Ruri nhanh chóng nói, giọng đanh thép. Cô lại nắm lấy một bàn tay của anh, sự nhẹ nhõm lướt qua cô khi cô thấy tay anh đã lấy lại được chút hơi ấm, ngay cả khi chúng vẫn còn hơi run. "Đó không phải lỗi của anh, Nii-san."

Shun nắm chặt tay cô đến mức đau, như thể muốn tay anh ngừng run cùng với phần còn lại của cơ thể. Anh trông có vẻ thất vọng, tức giận, nhưng rất mệt mỏi. Ruri không quen nhìn thấy anh trai mình mệt mỏi, ngay cả khi anh ấy chắc chắn đang rất hăng hái và nóng nảy.

Yuto quay lại với một cốc nước bằng nhựa, đưa cho Shun trước khi ngồi xuống cạnh anh trên chiếc ghế dài. Chiếc cốc hơi run rẩy trong tay anh, Shun nhìn chằm chằm vào nó khi anh quyết định cầm nó bằng cả hai tay thay vì mạo hiểm làm đổ nó ra đùi.

"Uống từ từ thôi." Yuto nói, Shun càu nhàu đáp lại, nhưng cũng uống từng ngụm nước mát. "Cậu không sao chứ?"

Shun uống cạn và đặt cốc xuống chân trước khi trả lời. "Đã tốt hơn rồi, nhưng tớ sẽ sống."

"Anh luôn nói như thế..." Ruri nói, một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt cô và đôi mắt cô hơi ướt, điều đó khiến khóe miệng Yuto cũng hơi nhếch lên.

Shun thở hổn hển, vẻ cau có bình thường lại xuất hiện trên khuôn mặt anh khi anh đưa mắt qua nhìn hai người họ. "Còn hai người thì sao?"

Ruri hít vào một hơi, tâm trí chợt nhớ lại lúc nãy cô còn dựa vào lan can với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cô đã phải chạy nước rút khỏi chỗ của mình ngay sau khi cuộc đấu tay đôi kết thúc, cũng nhờ vậy mà cô đã bắt gặp anh trai mình đang kiệt quệ trong dãy hành lang dài kia.

"Em vẫn ổn..." Cô đáp, có chút sự tinh nghịch trong giọng nói của cô. "Và chắc chắn là ổn hơn cả anh đấy, Nii-san!"

"Tớ cũng vậy!" Yuto thở dài, cảm thấy đã lỡ căng thẳng hơn bởi câu nói đùa của Ruri.

Ruri bỗng đưa mắt qua nhìn cậu, rồi nghiêng đầu, tự hỏi điều gì đang khiến cô dằn vặt trong đầu về Yuto. Có gì đó không đúng lắm…

Và như thể một bóng đèn vụt tắt trên đầu cô khi cô nhận ra đó là gì. "Yuto, mặt nạ của cậu đâu?"

Đôi mắt xám chớp chớp nhìn cô, những ngón tay vươn lên như thể để kiểm tra xem nó có ở đó không (nhưng chắc chắn là không rồi), Shun cũng nhìn lại bạn mình và anh cũng nhận thấy chiếc mặt nạ mà Yuto gần như luôn đeo đã biến mất.

"Ồ..." Yuto nói khi nhận ra khi nhớ lại lần cuối cùng cậu cởi nó ra là khi nào. "Tớ nghĩ rằng Yuya vẫn còn giữ nó."

Đôi mắt của Ruri và Shun đều mở to. Ruri hỏi. "Hai người đã gặp nhau rồi?"

"Ừ, cậu ấy..." Yuto nhìn đi chỗ khác, trông gần như bẽn lẽn. "Tớ có hơi... 'trượt chân' một chút, trong trận đấu. Yuya đã chạy đến khi tớ không trả lời cậu ấy trong tâm trí."

"Và cậu ta đã... tháo mặt nạ của cậu ra sao?" Ruri cẩn thận hỏi.

"Ừm..." Cậu đáp, ánh mắt lướt xuống sàn một lúc trước khi nhìn họ lần nữa, chỉ để thấy Ruri đang cười toe toét và Shun đang nhướng mày trông có vẻ hơi thích thú.

Cậu phải mất vài giây trước khi nó nhấp vào đầu mình và nhận ra tình huống hiện tại trông ngớ ngẩn như thế nào.

"Không phải-! Không có chuyện như thế xảy ra đâu!" Cậu nhanh chóng nói, hơi nóng dồn lên má.

"Điều gì đó đã không xảy ra sao?" Ruri hỏi, giọng cười trêu chọc. “Nhưng bọn tớ có nói gì đâu chứ~”

Shun khịt mũi trước vẻ mặt đáng thương của Yuto, anh nhìn đi chỗ khác và khoanh tay, lưng hoàn toàn thẳng.

Mặt Yuto càng lúc càng đỏ hơn nữa.

"Haha rất buồn cười..."

Ruri cười khúc khích và Shun lấy tay che miệng, mặc dù cảm thấy xấu hổ nhưng Yuto rất vui vì bầu không khí đã nhẹ nhàng hơn so với trước đây.

"Shun, sao cậu không đi nghỉ đi?" Yuto nói, nhìn thấy đôi vai của anh ấy đang rũ xuống và mí mắt của anh trông rất nặng trĩu.

Shun có vẻ như định phản đối, nhưng Ruri đã cắt ngang trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì. "Yuto nói đúng, anh phải nghỉ ngơi. Ngay bây giờ. Và em sẽ không chấp nhận bất kì lời phản đối nào đâu đấy!"

Cô ngập ngừng nhìn xuống nhưng đầy hy vọng vào Yuto. "Cậu có muốn đi cùng không? Tớ nghi ngờ Reiji sẽ không biết cậu đang ở đây nếu chúng ta cẩn thẩn-"

"Cô đã đúng nếu quyết định nó trong vài phút trước..."

Ngay lập tức, tất cả họ đều đóng băng và quay đầu nhanh chóng về nơi phát ra giọng nói.

Akaba Reiji đứng ở lối vào khác của căn phòng, mặt trống rỗng khi nhìn họ. Cả ba người đều có biểu cảm căng thẳng trên khuôn mặt, họ hoàn toàn không nghe thấy tiếng anh bước vào. Có thể là do bước chân của anh quá im lặng hoặc họ đã quá mải mê trò chuyện nên không để ý.

"Anh đang làm gì ở đây?" Shun nói, vẻ mặt giận dữ và không tin tưởng trở lại.

"Tòa nhà này thuộc về công ty của tôi. Và khi có một kẻ đột nhập lạ mặt..." Đôi mắt khó hiểu của anh đổ dồn vào Yuto - người chỉ đang đứng đó mà nhìn lại anh. "...Tôi chỉ muốn điều tra một cách chính xác thôi."

Shun khịt mũi hoài nghi. "Như thể cả công ty này không có lính canh để làm điều đó ấy!"

Bất cứ điều gì Reiji định nói, nếu có bất cứ điều gì, đều bị cắt ngang trước khi anh có thể mở miệng, khi Ruri bước lên phía trước, đôi mắt rực lửa và bàn tay nắm chặt.

"Làm sao anh có thể...."

Vị chủ tịch trẻ dừng lại, mắt chuyển sang tập trung vào cô gái trước mặt.

"Làm sao anh có thể để anh trai tôi đấu tay đôi trong bản sao của Heartland. Chống lại một người lính Fusion trong tất cả mọi thứ chứ?" Giọng nói của Ruri bề ngoài bình tĩnh nhưng bên trong ẩn chứa sự giận dữ, giống như tiếng đập cánh từ xa.

Ngay cả khi cô ấy quay lưng lại với họ, Yuto có thể nói rằng khuôn mặt của Ruri chỉ đang tức giận với một tiếng gầm gừ nhỏ. Cậu có thể dễ dàng hình dung ra điều đó, khi cô ấy thực sự tức giận, cô ấy luôn làm một khuôn mặt giống như Shun khi anh ấy tức giận. Nhưng sự tức giận của cô ấy luôn ở một mức độ nào đó và cậu cũng không biết giữa hai anh em thì ai đáng sợ hơn.

Reiji đẩy kính lên bằng một ngón tay, anh đáp một cách vô cảm. "Đó là vì mục đích truy bắt tên gián điệp mà lĩnh vực này được chọn. Có thể nói là để thắp sáng tinh thần chiến đấu của Kurosaki."

Yuto há hốc mồm, mắt mở to, rồi cậu phải kìm mình không hét lên. Cậu có thể cảm thấy mắt mình tối sầm lại như thế nào khi trừng mắt giết người vào người đang thản nhiên nói những điều như vậy một cách dễ dàng. Shun trở nên căng thẳng bên cạnh cậu, cau mày trở nên đậm hơn, mắt đảo đi chỗ khác. Yuto có thể cảm thấy một cơn thịnh nộ đang bùng lên bắt đầu cuộn tròn trong ngực mình, cậu tiến lên một bước, đứng trước mặt người bạn thân nhất của mình.

Bản thân Ruri dường như đang cố gắng kiềm chế bản thân để không tát anh ta vì nắm tay cô ấy đang siết chặt như thế nào và vai cô đang run rẩy ra sao, đôi mắt hồng đậm ngước lên để chạm vào đôi mắt màu tím, sắc bén như thể ai đó có thể bị cắt làm đôi khi nhìn vào chúng.

"Tôi vừa phải giúp anh trai mình không bị hoảng loạn vì anh, vì vậy nếu anh không thể mang đến cho tôi một cái cớ chết tiệt nào tốt hơn, thì hãy để tôi nói điều này..."

Đôi mắt của Reiji mở to sau cặp kính đỏ, sự thay đổi rõ ràng đầu tiên trên khuôn mặt anh kể từ khi anh ấy đến đây.

"Nếu anh muốn sự giúp đỡ của chúng tôi, sự hỗ trợ của chúng tôi, thì điều tối thiểu anh có thể làm là không chống lại chúng tôi hoặc sử dụng chúng tôi cho mục đích riêng của mình mà không nói với chúng tôi một lời nào."

Reiji vẫn im lặng khi Ruri nói, những lời thốt ra như tiếng hót của loài chim giận dữ. Thật yên lặng và căng thẳng khi cô ấy kết thúc, không bên nào sẵn sàng lùi bước hoặc phá vỡ giao tiếp bằng mắt.

Sau đó, Reiji nhắm mắt lại và cúi đầu xuống, chỉ để lộ một nụ cười nhẹ.

"Một phần lý do là để cung cấp cho những người đấu tay đôi và người dân, bao gồm cả tôi, một cái nhìn thực tế về cuộc chiến đang diễn ra bên ngoài quan điểm hiện tại của chúng tôi..." Các từ được nói với cùng một giọng điệu, nhưng giọng nói của anh ấy đã không còn giống sự ra lệnh như trước. "Tôi không biết mình phải chuẩn bị bao nhiêu, cần bao nhiêu kinh nghiệm trong việc chỉ dạy, tôi cũng không biết cả ba người có thể phấn đấu bao nhiêu trong cuộc chiến này..."

Ruri nhìn anh với ánh mắt cân nhắc, sự nghi ngờ vẫn còn đọng lại. Yuto liếc xuống Shun, ngạc nhiên là anh vẫn chưa nói gì, mặc dù anh ấy trông giống như rất muốn nói điều gì đó, nhưng đã cố gắng kìm mình lại. Sự mệt mỏi kéo dài trên người anh ta, chủ yếu thể hiện trên khuôn mặt, lưng thẳng và vai vuông, như thể sẵn sàng lao vào hành động bất cứ lúc nào.

"Tuy nhiên, có vẻ như phương pháp của tôi hơi... nặng tay, có vẻ như vậy." Reiji vừa sửa kính vừa nói và Yuto phải cắn vào môi để câu 'muộn rồi' đầy mỉa mai của mình không buộc phải phát ra. "Vì điều đó, tôi xin lỗi."

Yuto muốn đáp lại, với tất cả những tia lửa trong ngực cậu như muốn phun ra khỏi miệng, rằng 'vẫn chưa đủ, thiệt hại mà anh gây ra quá lớn, anh còn làm tổn thương Shun-'

Nhưng cậu đã nuốt nó trở lại. Cậu biết mình không có tư cách để nói gì vì cậu không có ở đây, không biết gì về người này ngoại trừ những gì người khác đã nói với cậu. Điều đó tùy thuộc vào Shun và Ruri, và Ruri luôn là người thực hiện cuộc nói chuyện trong những tình huống như thế này khi cô ấy được phép.

Ruri nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào Reiji, cố gắng xem anh ta có nói dối hay không. Nhưng cô không thể biết được vì vẻ mặt của anh luôn là một kiểu trống rỗng thường trực.

Cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho điều này, điều mà cô biết nó rất rõ ràng. Và Yuto cũng sẽ không chấp nhận bỏ qua.

Nhưng mà…

Cô thở dài một cách nặng nề, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

"Được rồi, tôi có thể nói 'Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh'..." Cô quay lại ghế sofa, ngồi một cách thùy mị nhất. "Anh cũng không nên xin lỗi tôi, vì tôi không phải là người đã tham gia cuộc đấu đó."

Shun trông có vẻ hơi sốc, rồi lại cau mày khi Reiji nhìn anh.

Nhưng vị chủ tịch trẻ chỉ đơn giản là nghiêng đầu một lần nữa. "Xin lỗi, Kurosaki."

Shun nhìn chằm chằm vào anh ta một cách nghi ngờ trong một thời gian dài. Sau đó, anh cũng thở dài, đứng dậy, hơi loạng choạng trên đôi chân run rẩy và Yuto phải đưa một cánh tay ra để giúp bạn mình đứng vững.

"Hãy để dành chúng sau khi chúng ta sống sót."

Nói xong, anh quay người bước đi, Ruri theo sau anh, Yuto còn hơi do dự nhưng làm theo sau khi anh ta khẽ liếc nhìn cậu. Shun không đi đều đặn như thường lệ và Ruri đi đủ gần để hỗ trợ anh trai mình nếu anh ấy vấp ngã.

Yuto dừng lại ở lối vào, nhìn lại Akaba Reiji, họ im lặng nhìn nhau, khi màu tím gặp màu xám trong một cái nhìn chằm chằm im lặng. Người kia có câu hỏi cho cậu, chắc chắn không nghi ngờ gì.

Có lẽ anh ta đang nghĩ đến một cậu bé khác sống trên thế giới này trong khi đang nhìn cậu.

Yuto nghiêng đầu. "Tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh sau, chỉ sau khi Shun đã tốt hơn. Tôi sẽ gặp anh vào một lúc nào đó."

Reiji chỉ đơn giản là nhìn cậu với một cái chớp mắt, như thể để trả lời cho bất kỳ loại bất ngờ nào chỉ bằng hành động nhỏ đó.

"Vậy thì vào ngày mai đi!" Anh nói, quay người lại, chiếc khăn choàng dài cuộn tròn sau lưng.

Yuto cũng quay đầu, di chuyển để bắt kịp Shun và Ruri, những người đã dừng lại phía trước để đợi cậu một lúc.

Cậu có thể nghĩ về Akaba Reiji sau.

Và cả việc phải nhớ lấy lại mặt nạ của mình từ Yuya nữa, bằng cách nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro