Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Cuộc nói chuyện

Yuya vẫn đang cười ngốc nghếch khi những đứa trẻ khác bỏ đi, tiếng cười và tiếng trò chuyện của chúng yếu dần sau lưng cậu. Chẳng mấy chốc, cậu đã bị bỏ lại phía sau, đứng một mình trên đường trong im lặng, ánh nắng chiều ấm áp chiếu nhẹ lên người cậu.

Nụ cười co lại nhưng không hoàn toàn biến mất khi cậu quay người bước về nhà.

'Điều này tốt. Nó tốt hơn tất cả mọi thứ.'

Có lẽ nếu cậu lặp đi lặp lại nó đủ lâu thì nó có thể trở thành một lẽ tự nhiên, cậu đã thực sự cảm thấy tốt hơn một chút với cách này so với những cách khác, mặc dù nó đôi khi cũng khiến cậu khó chịu và bị khinh biệt là kẻ ngốc...

Nhưng cậu sẽ ổn thôi.

~Này, Yuya.~

Cậu gần như dừng lại khi nghe thấy giọng nói, nhưng nhớ ra mình vẫn đang ở nơi công cộng và tiếp tục bước đi. Đôi khi, Yuya vẫn sẽ mất cảnh giác mỗi khi ai đó lên tiếng, mặc dù đã biết nhau cũng khá lâu rồi.

/Chuyện gì vậy, Yugo?\

~Cậu ổn chứ? Tớ cảm thấy cậu đang không được tốt lắm.~

[Có chuyện gì xảy ra sao? Cậu rời đi quá đột ngột, bọn tớ đã rất lo lắng đấy.]

{Chà, chỉ có hai cậu thôi.}

Yuya thở dài, nghĩ lại cuộc trò chuyện vui vẻ mà họ đang có, trước khi một số đứa trẻ khác ngắt lời cậu và cười nhạo rằng cậu đang cười vì điều gì.

"Cậu trông thật hạnh phúc, ngay cả khi là con trai của kẻ hèn nhát!"

Nó luôn luôn xảy ra, những kẻ bắt nạt bình thường, nhưng Yuya biết chúng chỉ có thế, cười nhạo và khinh bỉ với mọi việc cậu làm. Mặc dù vậy, lời nói của họ vẫn khiến cậu cảm thấy nhức nhối, và tức giận. Tiếng cười nhạo báng của họ vẫn vang vẳng bên tai cậu ngay cả khi họ đã rời đi.

/Tớ không sao, chỉ là có mấy đứa trẻ cho rằng tớ kỳ quặc vì chỉ cười một mình.\

[Những kẻ bắt nạt?]

/...Gần đúng.\

Tuy cậu không được nghe nhiều, nhưng Yuya có linh cảm rằng Yuto đã tự mình đối phó với những kẻ bắt nạt, có lẽ là vậy. Dù sao thì cậu ấy cũng có một khí chất rất dịu dàng, nhưng lại ít nói và lúc đầu cậu ấy khá ngại ngùng khi nói về bản thân. May mắn thay, Yugo không phải loại người khéo léo để che dấu bất cứ điều gì từ bản thân và Yuri dường như biết cách khiến người khác phải nói ra hoặc ít quan tâm đến hoàn cảnh của người khác.

Yuya thích nghĩ rằng bản thân cậu là một người dễ gần, dễ nói chuyện và không đáng sợ, nhưng có lẽ đó chỉ là một phần trong con người cậu muốn được sánh ngang với ba người còn lại.

~Kẻ bắt nạt? Cậu không sao chứ Yuya? Chúng không làm tổn thương cậu, phải không? ~

Cậu phải cố nén một nụ cười nhỏ trước sức nóng trong giọng nói của Yugo, ngay cả khi cậu không thể nghe thấy nó bằng tai.

/Tớ không sao, họ chỉ nói vài điều ác ý thôi. Và nếu tớ chỉ cười và nói đùa vài câu thì họ sẽ sớm biến mất.\

Sự im lặng sau đó khiến cậu bối rối trong giây lát, cho đến khi nhớ lại những gì cậu vừa nói và nhận ra mình đã 'nói' quá nhiều hơn những gì cậu dự định. Cậu luôn biết Yuzu và Gongenzaka không bao giờ thích chiến thuật này của mình - tỏ ra ngớ ngẩn trong khi giả là một chú hề để gây cười.

Vậy tại sao cậu lại nghĩ ba người kia sẽ nghĩ khác?

[Yuya, đó là.. ừm…] Yuto lên tiếng trước, cố gắng tìm từ.

{Một lối suy nghĩ ngu ngốc.}

Yuya nao núng trước những lời thẳng thừng của Yuri, nhưng nhanh chóng cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất, khẽ nâng bước chân để đi nhanh hơn mà không gây chú ý. Ngôi nhà của cậu vẫn còn ở một khoảng cách rất xa so với dự kiến.

/Không, không sao đâu! Nếu họ cười, họ sẽ để tớ được yên, vậy là tốt rồi.\ Cậu biện minh, nhưng không ai bị thuyết phục.

~Những người chế giễu cậu không nên cười!~ Yugo, chắc chắn, không thích ý tưởng này của cậu.

/Sẽ tốt hơn nếu tớ làm họ cười!\ Yuya vẫn cố chấp nói.

Đôi mắt cậu bỗnh cay xè khiến Yuya phải dừng lại và kéo kính bảo hộ xuống che mắt, cảm thấy quá dễ bị tổn thương khi ở ngoài trời và nói về điều này, ngay cả khi nó nằm trong đầu cậu. Đây không phải là một cuộc trò chuyện mà cậu muốn có, nhưng bây giờ những người khác chắc chắn sẽ không bỏ qua nó dễ dàng.

/Nếu tớ làm họ cười… thì khác. Nếu tớ hành động ngớ ngẩn hoặc bỏ qua lời nói của họ thì không sao cả, nên đừng lo lắng.\

Tốt rồi. Không có lý do gì để người khác phải lo lắng, cậu không muốn nhìn thấy khuôn mặt của họ trở nên buồn bã và lo lắng vì cậu.

Cậu vẫn luôn thấy ổn với chuyện này. Không sao cả.

Những người khác im lặng một lúc, cho đến khi Yuri lên tiếng, giọng khàn đi.

{Đừng hành động ngu ngốc hơn bây giờ, thật ngu ngốc.}

Yuya chớp mắt sau lớp kính bảo hộ, lúc này cậu mới nhận ra mình đã gần về đến nhà, cậu bước những bước dài hơn và nhanh hơn, trước khi định trả lời lại Yuri thì đã bị Yugo cắt ngang.

~Đúng! Nếu họ muốn cười cứ mặc kệ họ! Bọn chúng không đáng để cậu nỗ lực như thế!~

[Những người chỉ biết nhìn bề ngoài không phải là những người mà cậu nên nhắm đến để làm họ vui, Yuya.]

/Nhưng mà-\

{Không nhưng gì cả. Đừng rơi vào những gì mấy kẻ ngốc muốn, chúng không xứng đáng với thời gian và công sức của cậu.}

Yuya im lặng, cắn chặt môi. Họ không hiểu, họ không thể, cậu cần-

[Cậu không cần phải dừng lại ngay.]

Những lời nói nhẹ nhàng và an ủi của Yuto cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu ngay lập tức.

[Tớ biết, sẽ rất khó để bỏ thói quen, mhững điều cậu đã thuyết phục bản thân làm là tốt nhất. Nhưng, tớ đã nói rằng không sao cả khi thực hiện từng bước, chỉ cần từ từ thoát ra khỏi nó. Và Yuya, tớ không muốn cậu cố gắng gượng cười cho những người không muốn nhìn thấy cậu cười.]

~Làm cho những kẻ bắt nạt cười chẳng có ý nghĩa gì cả, họ chỉ muốn thấy cậu khóc và hạ bệ cậu.~

{Ồ? Cậu đang nói từ kinh nghiệm cá nhân mình sao, Fusion?}

~K-không phải! Và tớ không phải là Fision, là Yugo!~

Yuya phải hít một hơi thật sâu, cố gắng để không nói lắp, ngay cả khi một nụ cười đang dần hiện lên trên khuôn mặt, khiến khóe miệng cậu kéo dài. Cậu hiện đang đứng trước cửa nhà, chỉnh lại kính, cậu tựa trán vào cổng và cố gắng bình tĩnh lại trước khi bước vào nhà. Nếu mẹ nhìn thấy cậu ngay lúc này, bà ấy sẽ lo lắng, và Yuya không muốn nhìn thấy điều đó, cậu muốn những người xung quanh mình mỉm cười, mỉm cười hạnh phúc và vui vẻ.

Vậy nên cậu phải kìm chế và điều chỉnh cảm xúc lại ngay.

Yuya vẫn đứng trước cửa nhà, không khí cận đêm bắt đầu hơi se lạnh, nhưng cậu lại cảm thấy ấm áp một cách lạ thường. Nhìn lên, cậu thấy mặt trời đang bắt đầu lặn, tô điểm cho bầu trời xanh bằng các sắc cam, đỏ và hồng, chẳng mấy chốc sẽ nhường chỗ cho bóng tối sâu thẳm và lấp lánh của bầu trời đêm.

Cậu tự hỏi phải chăng ba người còn lại cũng đang đứng dưới cùng một bầu trời giống cậu như lúc này.

**

Sự im lặng đủ dày để dẹp chết một con muỗi khi nó bay qua. Cả hai người hiện diện đang có mặt trong phòng đều không có ý định nói trước, cũng không rời khỏi vị trí của mình trên hai chiếc ghế dài đặt trước mặt nhau, một chiếc bàn cà phê đặt ở giữa.

Yuya đang cân nhắc xem có nên phá vỡ sự im lặng và trở thành người đầu tiên nói hay không. Akaba Reiji đã nhìn chằm chằm cậu kể từ khi Shuzo rời đi, anh ta yêu cầu được nói chuyện riêng với cậu, Yuya đã đồng ý, và với âm thanh cuối cùng của cánh cửa đóng lại, không một từ nào được thốt ra. Người trước mặt cậu thậm chí còn không có bất kỳ động thái nào để bắt đầu một cuộc nói chuyện.

Anh ta chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm cậu. Yuya nhìn lại, đưa mắt nhìn tổng quát cả người anh ta.

Akaba Reiji trông trẻ hơn ngoài đời, mặc dù chắc chắn sẽ cao hơn Yuya nếu họ đứng dậy. Khuôn mặt trống rỗng đang nhìn chằm chằm vào cậu khiến cậu lo lắng, nhưng với kinh nghiệm diễn xuất của mình cậu biết làm cách nào để đôi mắt mình không tiết lộ điều gì khiến bản thân lo lắng.

Đặc biệt khi người trước mặt cậu lại là 'người này', việc giữ bản thân bình tĩnh và trung lập là điều cần thiết.

Yuya vận dụng tất cả năng lực diễn xuất của mình, hít một hơi thật sâu, trước khi nở một nụ cười thân thiện không gây nghi ngờ nở trên khuôn mặt, cẩn thận để không làm cho nó trông quá trớn.

"Được chủ tịch LDS đến thăm, thật bất ngờ!" Cậu bối rối nói, tay xoa sau đầu, buộc cơ thể mình phải thả lỏng.

Ban đầu Reiji không nói gì, chỉ nghiêng đầu và chỉnh lại kính. Giọng anh ấy đều đều khi nói chuyện, không để lộ điều gì. "Với tất cả những gì đã xảy ra, tôi quyết định cần phải có một chuyến thăm cá nhân."

Nụ cười của cậu không biến mất, chỉ để lộ một chút bối rối. Việc phát minh ra một phương pháp triệu tập mới có đủ để khiến chủ tịch của LDS phải đích thân xuất hiện không? Rõ ràng là con người này - như cậu đã phát hiện khi đọc tất cả những thứ vớ vẩn trong thư viện của họ - hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng, hay đại loại thế. “Việc triệu hồi Pendulum của tôi có nghiêm trọng đến thế không?”

"Cho đến bây giờ, LDS là công ty duy nhất đưa ra các phương pháp triệu hồi đặc biệt mới." Anh ta nói, giọng vẫn vậy. "Nhưng rồi đột nhiên, cậu xuất hiện, dường như không biết từ đâu và bằng cách nào, đã tạo ra một phương pháp triệu hồi hoàn toàn mới."

Đôi mắt màu tím của anh xuyên thấu qua mắt cậu ngay cả khi được che bởi cặp kính. "Nói rằng nó chưa từng xảy ra trước đây là một cách nói ẩn dụ, mặc dù vậy, đúng là chưa từng có tiền lệ, theo ý kiến ​​​​cá nhân của tôi."

Yuya mỉm cười, một nụ cười xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt. "Thành thật mà nói, chính tôi cũng rất ngạc nhiên! Tôi thực sự không biết nó đã xảy ra như thế nào!"

Chơi nó như thể cậu không biết gì, đó là điều mà Yuya giỏi nhất. Tự biến mình thành chú hề không có gì khó với cậu, nhưng…

Cậu đã có quá đủ những lời động viên và trách mắng để không nên làm điều đó gần đây. Đặc biệt là từ Yuzu và Gongenzaka.

"Vậy..." Cậu nói, giữ giọng bình thường, nhưng bây giờ có chút nghiêm túc. "Anh muốn nói về cái gì?"

Akaba Reiji không nói gì trong một lúc, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Sau một phút, cuối cùng anh ta cũng mở miệng nói chuyện.

"LDS đi đầu trong đấu tay đôi. Hợp tác với người tiên phong về Pendulum Summon là lợi ích tốt nhất của chúng tôi và, tôi tin, cũng là với chính cậu."

Cơ thể cậu căng thẳng ra, mặc dù hầu như không thể nhìn thấy, nhưng cậu vẫn cẩn thận để không làm cho nó quá rõ ràng. Khuôn mặt cậu hình thành một biểu cảm trung lập khi đầu óc quay cuồng trong suy nghĩ.

Hợp tác sao?

"Tại sao anh lại nghĩ vậy?" Cậu hỏi.

Đôi mắt màu tím nhìn chằm chằm vào cậu, thậm chí hầu như không có một chút co giật nào trên biểu cảm khi anh ta nghiêng đầu. "Kế hoạch của cậu cho Pendulum là gì, trong tương lai?"

Điều đó khiến Yuya khẽ mất cảnh giác, nhưng cậu không để nó thể hiện nhiều hơn mức cần thiết. "Kế hoạch?"

"Chắc chắn cậu phải tự nhận ra rằng Pendulum vẫn có thể phát triển mạnh hơn. Vì cậu là người duy nhất có khả năng sử dụng nó, tại thời điểm này, người duy nhất có thể làm cho nó mạnh hơn sẽ là chính cậu." Anh ta nói, đưa tay đẩy kính lên. "Điều đó sẽ kéo dài bao lâu? Cậu có định trở thành người dùng duy nhất của Pendulum và nghĩ rằng nó sẽ luôn như vậy không?"

Yuya im lặng, lật đi lật lại những từ đó trong đầu, mắt nhìn xuống đùi cùng với hai bàn tay.

Pendulum là lợi thế của cậu, thứ khiến cuộc đấu tay đôi của cậu trở nên nổi bật, giúp cậu giành chiến thắng trước Strong Ishijima, mặc dù Yuya hầu như không nhớ gì về nó. Ý nghĩ về việc người khác cũng sẽ sử dụng nó thậm chí còn chưa từng xuất hiện trong đầu Yuya, cho đến khi cậu có trận đấu với Sawatari và như bị tát vào mặt khi nhận ra rằng cậu không phải là người duy nhất, những người khác cũng có thể sử dụng nó. Cậu đã rất tức giận, thất vọng, gần như cảm thấy bị nghiền nát khi những cột ánh sáng xuất hiện trên phần sân của đối thủ mà chính mình lại không thể làm được gì.

Nhưng tại sao cậu lại phản ứng mạnh như vậy? Bởi vì Pendulum chỉ là của cậu sao? Bởi vì nó là do cậu tạo ra! Nhưng...

Đã có người - ngoài cậu - sử dụng nó trong trận đấu.

Đó không phải là những gì cậu muốn.

Cậu chỉ muốn được chia sẻ nó với các cậu ấy trước, Yuto, Yugo, và Yuri. Bởi vì việc triệu hồi Pendulum rất quan trọng đối với cậu, và các cậu ấy cũng vậy. Họ đã ở 'cùng cậu' trong suốt cuộc đấu tay đôi, ở 'bên cậu' trong suốt thời gian đó, đã động viên và cho cậu cảm thấy gần gũi trong khoảnh khắc đó, trước khi ký ức của cậu bị cắt đứt. Vì vậy, Yuya muốn Pendulum là thứ chỉ được chia sẻ giữa cậu và họ.

Nhưng ước mơ nhỏ nhoi đó đã bị dập tắt, và khi nghĩ đến lí do đó gần như là một điều ngớ ngẩn.

“Tôi…” Tay cậu siết chặt để giữ bản thân bình tĩnh. "Tôi đã lên kế hoạch chia sẻ Pendulum ngay từ đầu, với một số người nhất định. Nhưng..."

Đã có những người khác sử dụng Pendulum, những người khác ngoài các cậu ấy…

Thật kinh khủng và khó chịu.

Reiji nhìn cậu bé, hầu như không có một tia sáng nào trong mắt anh, nhưng vẫn có một cái gì đó đủ để nói với Yuya rằng ít nhất anh ta có chút tò mò. "Một số người sao?"

Anh bỗng nhớ một trong những người bạn của cậu - Hiragi Yuzu, đã thể hiện rất tuyệt vời trong các trận đấu, những con quái vật của cô ấy hát trong ánh đèn, tạo ra một sân khấu mới mà chỉ cô ấy mới có thể tạo ra. Ngay cả Gongenzaka Noboru - người có phong cách đấu tay đôi 'bất động', cũng là một trong những dueslists rất tiền năng mà anh muốn cậu ta sẽ tham gia vào 'cuộc chiến đó'.

Yuya gật đầu trước câu hỏi của anh, đôi mắt đỏ ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt tím của anh ta. "Tôi chỉ muốn chia sẻ nó với những người tôi muốn chia sẻ. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra. Không chỉ 'chúng tôi', hay tôi, có thể sử dụng nó. Pendulum là thứ tôi muốn chia sẻ, nhưng bây giờ..."

Cậu vẫn có thể chia sẻ nó. Mong muốn và cảm giác đó sẽ không biến mất.

Một nụ cười chân thật khẽ nở trên môi khi cậu nhận ra. "Tôi muốn nhiều người hơn có thể sử dụng nó, để tìm hiểu xem Pendulum thực sự thú vị như thế nào."

Reiji im lặng, trước khi nhắm mắt suy nghĩ. "Có vẻ như cậu là con trai của ông ấy không chỉ trên danh nghĩa."

Yuya nhìn anh khó hiểu. "Hửm?"

"Sakaki Yusho đã từng làm việc cùng với LDS của chúng tôi để giúp phát triển Real Solid Vision, nếu không có sự trợ giúp của ông ấy, các trận đấu tay đôi sẽ không như ngày nay." Những ngón tay giơ lên ​​chỉnh kính, và hoặc là mắt anh ta đang đùa giỡn với cậu, hoặc là đôi mắt anh ta thật sự trông dịu dàng hơn trước một chút. "Có lẽ tôi không nên ngạc nhiên khi cậu dường như muốn làm theo những gì ông ấy sẽ làm.."

"Bố đã...?" Yuya ngỡ ngàng trước thông tin. Cậu không biết, thật sự, khi Solid Vision lần đầu tiên được giới thiệu, cậu chỉ là một đứa trẻ còn chẳng biết gì về Duel. Mặc dù vậy, cậu vẫn có thể nhớ lần đầu tiên mình cưỡi trên Discover Hippo, lần đầu tiên khi được chạm vào Odd Eyes.

"Tuy nhiên..." Giọng nói của vị chủ tịch trẻ tuổi khiến cậu thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, đôi mắt của anh ta lại nhìn chằm chằm vào cậu, trông sắc bén nhưng không mang vẻ thù địch. "Cậu có thực sự nghĩ rằng Pendulum vẫn ổn không?"

Yuya không trả lời, tay khẽ nắm chặt, Reiji tiếp tục nói mà không đợi câu trả lời từ cậu.

"Triệu hồi Pendulum vẫn có thể phát triển mạnh hơn, trong mắt tôi điều đó rất rõ ràng. Câu hỏi đặt ra là liệu bản thân cậu có thể nhìn thấy con đường để tiến lên hay không. Và dù cậu có là người sáng lập, tôi vẫn sẽ khiến nó phát triển và trở nên mạnh hơn nữa."

Yuya phải cố gắng để cơ thể mình không căng lên quá mức, ngay cả khi có thứ gì đó khó chịu đang cồn cào trong bụng khiến cậu gần như phát điên lên, cậu cần bình tĩnh, không thể mất cảnh giác, Yuya đã tự thôi miên chính mình bằng những từ đó.

"LDS sẽ sản xuất thẻ Pendulum để sử dụng chung." Điều đó khiến cậu nao núng, nhưng cậu đã xoay sở để bắt mình không có hành động gì, ít nhất là không phải khi ở trước mặt 'con người này'. "Một khi chúng tôi tìm ra cách thức hoạt động của nó, quá trình sản xuất sẽ bắt đầu. Nhưng để điều đó xảy ra, chúng tôi cần thêm dữ liệu về Pendulum Summon."

"Vì vậy, anh muốn tôi tham gia cùng?" Cậu hỏi, một câu nghi vấn đầy khẳng định. Bằng một cách thần kì nào đó cậu vẫn giữ được giọng mình bất chấp cơn bão cảm xúc đang hoành hành trong mình.

Cậu có thể giải quyết nó sau, bây giờ không phải lúc.

Reiji chỉ nghiêng đầu thay cho lời đồng ý. "Tôi tin rằng đó là cách hiệu quả nhất."

"Đừng nghĩ rằng tôi không biết việc anh muốn là tận dụng nó cho những người khác hơn là việc sử dụng nó cho các cuộc đấu giải trí vui vẻ." Yuya thầm nghĩ. Sau cuộc nói chuyện nãy giờ cậu đã rõ mục đích thật sự của anh chàng này, nhưng cậu sẽ không vạch trần anh ta ngay, ít nhất thì việc tiếp tục giả ngu cũng không phải là một việc khó đối với cậu.

"...Anh có thể để tôi suy nghĩ về nó không?" Hay vào đó cậu tiếp tục để mình 'cuốn' theo những gì anh ta muốn cậu cuốn vào. Chà, điều này cũng không quá lỗ, dù sao thì cậu cũng đã có kế hoạch cho LDS. Yuya khẽ dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực khi cậu nở một nụ cười toe toét trên môi. "Tôi không muốn ký vào thứ gì đó mà bản thân chưa suy nghĩ kỹ càng, nếu anh không phiền."

Reiji gật đầu một cái. "Một quyết định khôn ngoan." Anh đứng dậy, Yuya theo sau. "Hãy đến với LDS sau khi cậu đã đưa ra quyết định của mình, nhưng hãy nhớ rằng chúng tôi sẽ không đợi lâu đâu."

"Tôi sẽ ghi nhớ nó." Cậu nói một cách thản nhiên, dễ dàng mỉm cười.

Reiji lấy một tấm thẻ ra khỏi túi, đưa nó ra bằng hai ngón tay. "Hãy đưa cái này ở quầy lễ tân và cậu sẽ được dẫn đến văn phòng của tôi."

Cậu cầm lấy, nhìn chữ ký và con dấu trên tấm thiệp dày, thậm chí còn có một số điện thoại trên đó.

"Chà, đây có thể là thứ người ta gọi là danh thiếp của chủ tịch? Nó dày hơn những tấm danh thiếp mình từng thấy trước đây!"

"Cảm ơn."

"Vậy thì, nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây."

"Vậy tôi sẽ dẫn anh ra ngoài." Yuya mỉm cười, bước tới và mở cửa, thấy những người khác vẫn đang đợi bên ngoài. Cậu phát hiện ra Gongenzaka - người đang nhìn chằm chằm cậu mà không chớp mắt, theo sau là Yuzu khi cậu thấy cô khẽ rời khỏi vị trí dựa lưng vào tường và tiến lên một bước, cô mở miệng, định nói gì đó nhưng dừng lại khi cô nhìn thấy bóng người ngay sau cậu. Rin vẫn đang dựa vào tường, nhưng trông căng thẳng hơn bình thường.

"Nói chuyện tốt chứ?" Shuzo hỏi, vẻ mặt nghiêm túc khi nhìn cả hai.

"Đừng lo. Em sẽ kể cho thầy nghe về nó sau." Yuya khẽ mỉm cười trấn an, bước sang một bên để Reiji bước ra ngoài. "Em sẽ quay lại sớm, sau khi đưa vị khách của chúng ta đến lối ra."

Lối đi ở đó yên tĩnh và hơi căng thẳng, âm thanh duy nhất được phát ra là từ đôi giày của họ khi chúng va vào sàn nhà. Đôi khi Yuya nghĩ rằng cậu có thể cảm thấy Reiji đang nhìn mình, nhưng rồi đã cố gắng hết sức để phớt lờ nó đi, giữ một nụ cười thoải mái trên khuôn mặt suốt quãng đường đến lối vào.

"Tôi sẽ cố gắng đưa ra quyết định nhanh chóng." Cậu nói khi cuối cùng họ cũng đứng trước cửa ra vào.

Akaba Reiji chỉnh lại kính, giọng anh vẫn đều đều như lúc ban đầu. "Tôi sẽ đợi câu trả lời của cậu. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác trong tương lai."

Và với điều đó, anh ta mở cửa và bước ra ngoài. Yuya nhìn anh đi đến một chiếc ô tô đang đợi bên đường, không rời mắt khỏi nó cho đến khi nó khuất dần ở phía xa.

Điều đầu tiên sau khi nó biến mất, Yuya đã buông một tiếng thở dài thườn thượt, hai vai buông thõng xuống, cả cơ thể cậu như đang mang cả tảng đá lớn và cuối cùng cũng có thể thả nó xuống.

Chúa ơi, điều này thật kinh khủng đối với dây thần kinh của cậu, hơi thở của cậu như bị ngắt lại, chưa kể đến trái tim cậu như muốn ngừng đập sau từng giây.

Nhận ra cuộc gặp tiếp theo của họ có thể sẽ giống như vậy, nếu không muốn nói là còn căng thẳng hơn, khiến cậu không thể không rên rỉ ầm ĩ trong sảnh vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro