Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Mái vòm

Yuto thở hổn hển, tai ù đi khi ánh sáng mờ dần, khiến cậu phải chớp mắt liên tục, cố gắng làm cho tầm nhìn của mình bớt mờ đi.

Sau đó, cậu cảm nhận được nó. Sức hút tươi sáng, đầy tinh thần mà cậu nhận ra nó phát ra từ Yuya mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nó không quyết liệt như cậu đã nghĩ, nhưng vẫn nhiều hơn những gì cậu đã trải qua trước đây. Nó khiến hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, có gì đó bên trong cậu bảo cậu hãy di chuyển và đi tìm người bạn mình và-

"Yuto?"

Cậu giật mình, cố gắng hít vào một hơi từ không khí lạnh, làn sương mù kỳ lạ khiến cậu không nhận ra và nhém nữa đã bị trượt chân và khi thế giới trở nên rõ ràng trở lại, cậu đơ người tại chỗ khi những cánh tay nắm lấy tay và vai cậu, giữ cho cậu đứng vững.

Trời vẫn còn tối và trong một giây đau đớn, cậu nghĩ rằng họ đã thất bại, nhưng với cảm giác gần gũi của Yuya lúc này, suy nghĩ đó nhanh chóng vụt tắt. Yuto hít một hơi thật sâu, mùi kim loại và thứ gì đó mằn mặn phảng phất trong không khí, nó nhẹ hơn tòa nhà mà họ đã ở trước khi rời đi, có những cửa sổ dài nằm trên những bức tường cao, những thùng chứa lớn xếp dọc các bức tường và họ thì đang ở ngay phía dưới chúng.

Yuto quay đầu lại, Ruri đang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng khi cô bước lên, tay cô vẫn đang nắm lấy cánh tay cậu, cậu cũng nhận thấy bàn tay của Shun giờ đang đặt trên vai mình, giọng anh hơi khàn, nhưng sự lo lắng và hoảng hốt vẫn còn đó, vang vọng trong không gian rộng lớn mà họ đang đứng. "Cậu ổn chứ?"

Cậu chậm rãi gật đầu, điều chỉnh thế đứng trên mặt đất và tập trung vào luồng không khí lạnh đi vào phổi. "Ừ-Ừm, tớ không sao, xin lỗi. Tớ chỉ bị mất cảnh giác một chút."

"Mất cảnh giác?" Shun bối rối hỏi khi anh và Ruri lùi lại một bước để nhường chỗ cho cậu khi có vẻ như cậu sẽ không ngã nữa.

Cậu gật đầu, đưa mắt liếc nhìn vào một trong những ô cửa sổ phía xa tường, chúng khá bẩn và khó nhìn xuyên qua nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra bầu trời đêm. "Cậu ấy đã ở rất gần rồi, Yuya ấy."

Cả hai đều phát ra những tiếng 'ồ' nho nhỏ cùng lúc và điều đó khiến khóe môi cậu nhếch lên thành một nụ cười khẽ.

"Tốt thôi!" Ruri nói, giọng to hơn bình thường một chút, nhẹ nhàng vỗ hai tay vào nhau để phá vỡ sự tĩnh lặng. “Thật tốt khi hai người có thể gặp nhau sớm phải không?”

Cậu đáp lại nụ cười của cô, sự phấn khích sôi sùng sục trong bụng cậu như một nồi lẩu. Rất gần, cậu ấy đã ở rất gần rồi. Ngay cả khi sẽ mất một chút thời gian, ngay cả khi cậu sẽ phải cần đợi lâu hơn một chút, thì Yuya vẫn luôn ở trong khoảng cách đi bộ, chứ không phải là cả một chiều không gian.

"Ừm."

Ruri đột nhiên di chuyển đến bên cạnh khiến cậu phải nhìn sang và thấy Shun đang bắt đầu bước đến cánh cửa phía trước. "Chà, chúng ta sẽ không đi đến đâu nếu cứ đứng yên như thế này mãi." Anh quay lại nhìn họ, một nụ cười nhỏ hiếp hoi xuất hiện trên khuôn mặt anh.

Yuto gật đầu, cũng bước ra cửa, Ruri cũng bước theo họ. Tuy nhiên, khi cậu đặt tay lên nó, một cảm giác lo lắng dâng lên. Nếu họ đã hạ cánh sai thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu họ không rời đi chút nào? Nếu có gì đó không ổn thì sao?

Nhìn qua Shun và Ruri cũng đang căng thẳng ở hai bên, Yuto có thể nói rằng họ cũng cảm thấy điều gì đó tương tự.

Cậu nhắm mắt lại, với lấy mối liên kết của mình với Yuya một lần nữa.

Cậu tin tưởng vào sự liên kết đó của họ.

Với khuôn mặt đầy quyết tâm, cậu với tới tay nắm cửa, nắm chặt lấy và kéo mạnh cánh cửa ra, một tiếng kêu cọt kẹt vang lên trong không gian tịch mịch.

Cảnh tượng đập vào mắt họ đủ để khiến họ nghẹt thở.

Những ngôi sao, hàng ngàn và hàng ngàn ngôi sao, lấp lánh ngây thơ phía trên cùng mặt trăng chiếu sáng bên cạnh chúng trên cao trên bầu trời đêm đen. Đại dương trải ra trước mặt họ, những con sóng lăn tăn nhẹ nhàng, phá vỡ hình ảnh phản chiếu của mặt trăng trên mặt nước. Họ chậm rãi bước ra ngoài, Yuto thấy không khí không lạnh như trong nhà kho, một làn gió dễ chịu kéo chiếc áo choàng qua vai và lướt qua cánh tay trần của cậu một cách mát mẻ.

Cậu gần như đã quên không khí trong lành có vị như thế nào, không có khói bụi liên tục làm tắc nghẽn không khí, che khuất bầu trời khỏi tầm nhìn.

"Chúng ta đã làm được." Cậu thở ra, giọng nói nhẹ nhõm lộ rõ. Ngay bây giờ cậu không quan tâm họ vẫn có thể ở trong lãnh thổ của kẻ thù hoặc gặp nguy hiểm có thể xảy ra, cậu sẽ không để điều đó phá hủy khoảnh khắc bình yên này mà cậu hay bất kì ai ở quân Kháng Chiến thật sự cần thiết đến nhường nào.

“Ừ.” Shun nói bên cạnh, giọng như hụt hơi, đầu ngửa lên trời. Đôi mắt vàng nhắm lại khi anh hít một hơi thật sâu, thả lỏng vai.

Một hơi thở gấp gáp khiến cả hai người họ đều hướng ánh mắt về phía Ruri, cô đưa tay lên che miệng, mắt ươn ướt nhìn ra biển trời với vẻ vui mừng xen lẫn sầu muộn.

"Ruri?" Cậu hỏi, giọng nói có chút hoảng sợ. Shun nhanh chóng đến bên cô, cẩn thận chạm vào vai cô với vẻ quan tâm. Cô lắc đầu, cánh tay còn lại vươn lên siết chặt lấy tay anh mình, tay còn lại hạ xuống để lộ một nụ cười run rẩy.

"Em không sao, đừng lo, em chỉ... bị choáng ngợp thôi." Cô nói, vội lau nước mắt, nhưng vẫn không buông tay Shun. "Em gần như đã quên mất bầu trời đêm quang đãng trông như thế nào, các vì sao và mặt trăng trông như thế nào. Em đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được nhìn thấy nó nữa."

Yuto nhăn mặt, hiểu rất rõ cảm giác đó, đã nhiều lần cậu tự hỏi liệu mình có bao giờ được nhìn thấy lại bầu trời đêm mà không có những đám mây nặng nề, xám xịt hay không. "...Tớ cũng vậy."

Ruri nhìn vào mắt cậu, một cái nhìn thấu hiểu lướt qua giữa họ, cô bỗng chớp mắt, có chút xấu hổ khi nói. "X-xin lỗi! Tớ không cố ý để rơi nước mắt, điều đó hơi xấu hổ."

"Đừng ngớ ngẩn như vậy." Shun nói, lùi lại khỏi cô và khoanh tay. "Bọn anh sẽ không nghĩ em sẽ xấu đi chỉ vì vài giọt nước mắt."

Yuto gật đầu, mỉm cười, nó đã thành công thu hút một nụ cười thực sự từ cô ấy.

"Được rồi. Vậy..." Shun lại lên tiếng, liếc nhìn xung quanh trước khi nhìn cả hai người họ. "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Phải, kế hoạch, họ cần một kế hoạch để thực hiện. Khi họ ở Heartland, họ có lợi thế vì đây là sân nhà của họ, thậm chí khi nó bị phá hủy và đổ vỡ. Nhưng ở Standard, họ biết rất ít, những thông tin mà cậu có thể nhận được từ Yuya sẽ chỉ giúp họ có được một vài điều, họ phải tự tìm hiểu xem nơi này có bất kỳ mối liên hệ nào với Academia hay không, và nếu có, thì nó là gì.

Và làm thế nào và họ nên di chuyển từ đâu? Họ nên thực hiện những bước đi nào? Bao lâu nữa cho đến khi cậu có thể gặp Yuya?

“Em nghĩ chúng ta nên thu thập thông tin là cách tốt nhất để bắt đầu.” Ruri nói sau khi suy nghĩ một lúc. "Chỉ để nắm bắt khu vực và những gì có thể xảy ra ở xung quanh chúng ta."

Shun gật đầu, lông mày nhíu lại suy nghĩ. "Lợi dụng bóng tối là cách tốt nhất của chúng ta. Hãy giám sát trước khi thực hiện bất kỳ động thái lớn nào."

Yuto gật đầu, một nụ cười nhỏ nở trên môi, cảm thấy thoải mái bất chấp cuộc trò chuyện nghiêm túc của họ.

Cậu cảm thấy như mình có thể đảm nhận bất cứ điều gì ngay bây giờ. Đó chỉ là một thoáng cảm xúc và có lẽ sẽ không kéo dài, nhưng cậu sẽ cất nó đi để ghi nhớ cho những thời điểm khó khăn hơn sau này.

Còn bây giờ, cậu cần tập trung cho những việc sẽ làm khi ở đây.

**

/Yuto?\

[Tớ ở đây, Yuya. Ngay trong Standard!]

/Ồ, ồ điều đó, điều đó tốt, điều đó thực sự tốt. Chuyến đi có suôn sẻ không?\

[Ừm, bọn tớ đã rất ngạc nhiên khi đến đây. Nhất là khi tớ có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của cậu hơn bao giờ hết.]

/Tớ cũng vậy, tớ có thể cảm nhận thấy cậu như đang ở trong tầm tay mình. Vậy… khi nào chúng ta có thể gặp nhau?\

[Tớ nghĩ vẫn cần một thời gian nữa, bọn tớ cần thu thập một số thông tin trước. Có vẻ như có rất nhiều camera xung quanh thành phố, nên việc gặp nhau mà không bị phát hiện có thể khó khăn.]

/Nhưng nó sẽ xảy ra, phải không?\

[Tất nhiên, chúng ta sẽ cố gắng hết sức cùng nhau, vì vậy hy vọng điều đó sẽ sớm xảy ra.]

/Ruri và Shun có sao không? Cả cậu nữa?\

[Bọn tớ ổn, đừng lo lắng. Thật tuyệt khi được ở dưới bầu trời quang đãng một lần nữa, không khí ở đây thật dễ chịu.]

/Hì, thế thì tốt! Nếu mọi thứ trở nên tồi tệ, hãy đến nhà tớ. Mẹ tớ nhất định sẽ chào đón cả ba người!\

[Tớ sẽ ghi nhớ điều đó. Mà đến giờ đi ngủ rồi đấy, cậu cũng nên đi ngủ đi.]

/Hửm? Đã muộn vậy rồi sao? Mà tốt thôi, nhưng cậu cũng phải đi ngủ đấy, biết chưa?\

[Được, chúc cậu ngủ ngon, Yuya.]

/Cậu cũng vậy, chúc ngủ ngon, Yuto.\

**

(Từ đoạn này trở đi là thời gian Yuto bất tỉnh cả một ngày trước khi cả ba đến Standard)

"Này, Rin? Tôi hỏi một câu hơi lạ được không?" Yuya hỏi, tựa lưng vào con dốc mà họ đang ngồi, bãi cỏ mềm dưới chân và chúng chạm nhẹ vào những ngón tay khi cậu chống tay lên chúng. Âm thanh của dòng sông chảy xuống ngọn đồi lấp đầy sự yên tĩnh nhưng đôi khi cũng bị phá vỡ bởi những đứa trẻ hét lên từ xa.

“Cậu cứ hỏi đi.” Cô đáp lại, chống khuỷu tay lên đầu gối và úp mặt vào tay, mắt không rời khỏi dòng nước đang chảy bên dưới. Mặc dù Shuzo khăng khăng rằng cô có thể mua quần áo mới cho mình và Yuzu nói rằng họ có thể dùng chung quần áo, Rin vẫn cứ mặc chung những quần áo khi cô đến đây như một sự đính kèm.

Yuya nắm lấy cỏ và kéo nó ra khỏi mặt đất, lặp lại chuyển động một cách căng thẳng khi nói chuyện. "Chỉ là, Yugo trông như thế nào vậy?"

Điều đó khiến Rin phải quay sang nhìn cậu, mắt mở to khi sự khó hiểu và bối rối thể hiện rõ trong mắt cô. "Cậu đang hỏi tôi rằng mặc dù đã biết cậu ấy, trong hai năm?"

"Đưa nhiên tôi biết cậu ấy, đó là điều chắc chắn rồi, nhưng tôi chưa bao giờ gặp cậu ta, hay bất kỳ ai trong số họ. Vì vậy, tôi thực sự không biết họ trông như thế nào..." Cậu nói, sự bối rối của cô khiến cậu cảm thấy thật nhột. Chuyện cậu thực sự, thực sự muốn biết là việc mà Yuya đã không có ý định giữ ngay từ đầu. Lúc đầu cậu sẽ thấy hơi do dự khi hỏi Rin, nhưng sự tò mò gần như đủ để khiến cậu phát điên và nổ tung bất cứ lúc nào.

Sự háo hức muốn biết được một cái gì đó mới về những người bạn quan trọng của mình luôn ám ảnh cậu kể từ khi Rin đến đây và cậu sẽ không bỏ lỡ nó một giây nào nữa.

“Ồ.” Rin trông có vẻ ngạc nhiên, như thể ý tưởng này chưa từng nảy ra trong đầu cô. Có thể là không, đôi khi chính cậu cũng quên mất rằng những người khác không chỉ là những giọng nói vô hình trong đầu mình.

“Chà...” cô nói, dựa cằm vào một tay, gần như bắt chước tư thế của cậu. "Tôi thực sự không có cơ hội để đề cập đến nó, vì vậy tôi đoán tôi nên bắt đầu với điều này trước..."

Yuya chớp mắt, bối rối nhưng cũng cảm thấy phấn khích khi nghe. "Nó là gì?"

"Trông hai người giống hệt nhau!" Cô thẳng thừng nói, nhìn thẳng vào mắt cậu. "Giống như, một cặp song sinh, ít nhất là trên khuôn mặt."

Cậu lắng nghe những lời cô nói, cố gắng để từng chữ thấm vào não, nhất là khi đầu cậu đang quay cuồng với thông tin mới.

Chắc chắn, trước đây Yuya đã từng thử tưởng tượng xem ba người kia trông như thế nào, nhưng cậu hầu như không nghĩ được gì khác ngoài khí chất chung, và cậu đã có thể cảm nhận được điều đó mỗi khi nghe thấy giọng của họ. Nhưng giống hệt nhau?

"Chúng tôi giống nhau như vậy sao?" Cậu hỏi, giọng nói cứ như lạc trôi đi phương nào.

"Có một số khác biệt rất nhỏ, nhất là kiểu tóc và màu mắt, nhưng nếu không thì... tôi đã có lúc nghĩ cậu là Yugo, khi chúng ta lần đầu gặp nhau."

Cô ấy nhìn đi chỗ khác, đôi mắt tối sầm lại và trong một khoảnh khắc, cậu có thể tưởng tượng điều đó khó khăn và kinh khủng đến mức nào. Cô ấy hẳn đã lo lắng đến phát điên, và khi cậu xuất hiệ́n, chắc cô ấy đã vui mừng và hạnh phúc như thế nào khi thấy người bạn của mình vẫn bình an chỉ để phát hiện ra đó là một người khác.

"...Tôi xin lỗi."

"Eh, đừng xin lỗi." Cô nói một cách thờ ơ, đập mạnh vào vai cậu khiến Yuya phải kêu lên. "Không phải lỗi của cậu, nhất ít thì bây giờ tôi đã có cách phân biệt hai người."

Bằng cách nào đó, cậu có cảm giác đó là một lời nói dối, nếu không nói là phóng đại sự thật một chút. Dù biết người bạn thân của cô không sao qua cậu, nó vẫn có một cái gì đó đau đớn khi nhìn thấy một người mang khuôn mặt của Yugo đi lại xung quanh, nó không giống như việc nhìn thấy cậu ấy trực tiếp và tận mắt chứng kiến ​​cậu ta vẫn ổn.

Yuya có thể tưởng tượng đến điều đó phải khó khăn và đau đớn tới mức nào.

“Chúng ta sẽ gặp lại cậu ấy sớm thôi.” Cậu nói chắc nịch, trông không hiệu quả lắm khi cậu xoa xoa bờ vai đau nhức của mình. Rin chắc chắn có một cái xấu tính là thích đánh người (và cậu sẽ kinh ngạc trợn mắt khi thấy cách cô ấy 'đánh' Yugo như thế nào, nhưng đó là chuyện của sau này).

"Chắc chắn rồi." Cô nói, giọng tự tin, nhưng cậu thấy rõ cách bàn tay cô nắm chặt trên cỏ và lông mày hơi nhíu lại.

Chà, đây không phải là cách mà cậu muốn cuộc trò chuyện này diễn ra. Trở lại đúng hướng, không phải là lúc để chán nản và thất vọng.

"Này, quay trở lại với những gì cậu đã nói trước đó..." Cậu nói, giọng nhẹ nhàng hơn trước một cách có chủ đích. Rin nhìn cậu, nhướn mày chờ đợi câu hỏi. "Chúng tôi khác nhau như thế nào? Cậu đã nói rằng chúng tôi giống nhau ít nhất là trên khuôn mặt, vậy chúng tôi khác nhau như thế nào? Tôi biết màu tóc của những người khác, nhưng không nhiều lắm."

"Chà, kiểu tóc của cậu hoàn toàn khác." Cô ấy nói, đưa tay qua trán và sang một bên, sau đó hướng lên trên, tay kia di chuyển lên xuống sau đầu, Yuya nhanh chóng nhận ra cô đang bắt chước một kiểu tóc. "Của Yugo sẽ nhọn hơn. Đôi mắt của cậu ấy cũng có màu xanh rất sáng và sẽ xấu hổ nếu cậu khen ngợi chúng." Khóe miệng cô khẽ nhếch lên một cách thích thú, dường như đang nhớ lại điều gì đó từ quá khứ, cô nhìn sang cậu, nhìn chăm chú, khiến cậu bỗng căng thẳng. "Và cậu cũng không có má giống cậu ấy."

"Má sao?" Cậi hỏi, cảm thấy rất bối rối.

Rin cười hài hước, vỗ vào má mình. "Cậu không có đôi má tròn bầu bĩnh như cậu ấy, da cậu cũng không trắng như cậu ấy và mặc dù nhìn cậu khá cân đối, Yugo vẫn ốm hơn cậu một chút, nhưng tôi nghĩ cả hai cao bằng nhau vì không ai trong các cậu cao hơn tôi."

Yuya gật đầu nhanh chóng, tiếp thu thông tin như một máy in trong đầu khi cố hình dung nó nhưng không rõ ràng cho lắm.

"Bằng cách nào đó, mình chỉ có thể hình dung ra chính mình."

Cậu lắc đầu bỏ cuộc, cố gắng không để nụ cười quá ngớ ngẩn mà cậu cảm thấy mình đang làm đang nở trên môi. Rốt cuộc thì đây chỉ là một vài mẩu tin nhỏ về ngoại hình của Yugo, nó không nên khiến cậu cảm thấy choáng váng và hồi hộp như thế này! Nếu không thì với tốc độ này, cậu sẽ ngất đi vì phấn khích khi gặp Yuto mất!

Rin đã im lặng trong suốt cuộc tranh luận nội tâm của cậu cho đến khi cô đứng lên và ra hiệu cho cậu ra khỏi chỗ ngồi.

"Cảm ơn vì đã cho tôi biết." Cậu nói, đứng thăng bằng trên con dốc.

"Không vấn đề gì, cứ hỏi bất cứ khi nào cậu muốn biết thêm." Cô nói, khẽ nghiêng đầu gạt đi ánh mắt cậu.

Nhưng Yuya chắc chắn mình sẽ không hỏi thêm điều gì nữa. Cậu có thể nói rằng cô ấy không thoải mái khi nói quá nhiều về Yugo và cậu không muốn nhấn quá sâu vào nó, cho dù nó khiến cậu có tò mò đến mức nào đi nữa.

"Chúng ta có nên quay lại không?" Rin hỏi, đi lên đồi. Họ đã ra ngoài được một lúc, điều đó có nghĩa là việc hít thở không khí trong lành đã biến thành cơ hội để nói chuyện riêng. Những người khác sẽ sớm bắt đầu tự hỏi họ đang làm gì.

"Chắc chắn rồi. Muốn lấy ít đồ ăn nhẹ để che đậy lý do chúng ta đến trễ không?"

Rin gần như bị véo vào mặt, cau mày. "Vậy cũng được chứ?"

"Tất nhiên!" Cậu nói, bước đến bên cạnh cô và vỗ nhẹ vào vai cô. "Đó là một điều bình thường mà chúng tôi làm, những đứa trẻ cũng luôn vui vẻ!"

"Chà, vậy thì được." Cô nói, giọng vẫn có vẻ không chắc chắn khi Yuya bỗng nhớ ra đã được nghe rằng cả cô và Yugo đã lớn lên trong điều kiện khá tồi tệ, dựa trên những gì cậu thu thập được từ Yugo - người luôn nói về nó một cách thản nhiên.

Nụ cười của cậu bỗng dịu đi một chút ngay cả khi cảm giác tội lỗi đang bò trong người một cách khó chịu. "Sẽ không sao đâu, thật đấy."

Rin vẫn trông có vẻ không chắc chắn, nhưng sau một lúc, cô cũng gật đầu, thư giãn cơ thể với một nụ cười. "Nếu cậu nói vậy thì tốt. Tôi vẫn chưa quen với những việc này."

"Cậu sẽ." Yuya nói khi họ đi bộ đến cửa hàng tiện lợi trên đường trở lại You Show. "Cả hai người chắc chắn sẽ có một ngày được nhận những gì xứng đáng với mình, chắc chắn là vậy!"

**

Trở lại You Show, với một tay xách túi ni lông đựng nước uống và kem, Yuya không thể ngờ được chào đón mình lại là sự im lặng đến kì lạ. Tại sao trong giờ giải lao mà mọi người lại không có mặt ở đâu? Có lẽ nào họ đang ở trong phòng tập không? Hoặc có thể là trong các Action Fields?

"Yuzu? Mọi người? Bọn tớ đã trở lại và bọn tớ đã mang theo đồ ăn nhẹ!" Cậu cao giọng, giọng nói vang vọng trong hội trường trống rỗng. Nhưng không nghe thấy ai phản hồi.

"Chà, điều này thật kỳ quặc!" Rin nói, bước đến bên cạnh cậu, trên tay là chiếc túi với những món ăn mà cậu đã thuyết phục cô thử sau khi thấy cô để mắt đến chúng.

Họ đi xung quanh nhưng vẫn không thấy một ai. Mọi người có thể ở đâu nhỉ?

"Điều này có giống một bộ phim kinh dị không nhỉ?" Cậu quay sang hỏi cô, nửa đùa nửa thật.

Cô cười nửa miệng, đảo mắt trước khi liếc nhìn cậu. "Cậu nghĩ mình có đủ can đảm để đấm một tên sát nhân cầm cưa máy không?"

Yuya cười ranh mãnh. “Ít nhất thì tôi tự tin vào khả năng chạy của mình.”

Họ đi xa hơn xuống hành lang, nhìn xung quanh để tìm bất kỳ ai trong khi Rin tiếp lời cậu. "Nếu đó là một con ma thì sao? Hơi khó để vượt qua chúng đấy!"

Cậu đặt tay lên cằm, trông như đang thật sự suy nghĩ khi giễu cợt nói. "Có lẽ tôi có thể nói chuyện với nó... hoặc đánh lạc hướng nó, tôi giỏi việc đó lắm đấy."

Rin cười khúc khích. "Hơn cả những gì Yugo sẽ làm, cậu ấy sợ bất cứ thứ gì đáng sợ hoặc liên quan đến kinh dị."

"Nghiêm túc chứ?"

"Đúng vậy đấy. Cậu ấy sẽ la hét như một đứa trẻ và bám lấy cậu như một con gấu túi khi có tiếng động nhỏ nhất trong không gian yên tĩnh. Trông cậu ấy khi đó khá buồn cười nhưng cậu ấy sẽ khóc nếu cậu thật sự cười đấy."

Yuya cảm thấy kỳ lạ khi thấy điều đó thật dễ thương, nhưng cậu đã gạt cảm giác đó sang một bên khi hình ảnh những đứa trẻ, Yuzu và Sora đang ở ngay phía trước. "Nàyyyy, Yuzu! Sora! Bọn tôi về rồi đây!"

Đầu Yuzu quay phắt lại trước giọng nói của cậu bạn, bím tóc của cô ấy bay quanh mặt khi cô quay nhanh về phía họ, hét lên. "Yuya! Rin!"

"Ui." Rin nói, nhìn cả nhóm một cách thắc mắc cho đến khi cô giật mình bởi những đứa trẻ đang chạy đến chỗ họ. Yuya phải nhịn cười trước vẻ kinh ngạc của cô, cô ấy vẫn chưa quen với việc bọn trẻ bám lấy mình.

"Hai người đã ở đâu vậy?!" Yuzu hỏi, bước lại gần, trông vừa khó chịu vừa lo lắng.

"Uh, mua đồ ăn nhẹ?" Cậu yếu ớt nói, nâng chiếc túi lên và vẫy vẫy. Chỉ có đôi mắt của Sora sáng lên.

"Oooohh! Đồ ăn vặt! Cậu có mua thêm đồ ngọt không?"

"Yuya-oniichan! Rin-oneechan! Thật kinh khủng!" Ayu nói, vẻ mặt lo lắng trên khuôn mặt của cô bé cùng Futoshi và Tatsuya đủ để ngay lập tức khiến tâm trạng của cậu trở nên nghiêm túc.

Cậu đưa mắt nhìn Yuzu - người có vẻ mặt khó chịu đang nhìn cậu khiến bụng Yuya quặn thắt. "Có chuyện gì sao Yuzu?"

Cô trầm ngâm, liếc nhìn về phía cánh cửa mà họ đang đứng trước mặt trước khi nhìn lại cậu lần nữa, đôi mắt nhìn cậu bạn như thể cô lo lắng rằng cậu sẽ kinh ngạc và hoảng sợ trước lời nói của cô. Yuya cau mày, bây giờ thực sự lo lắng, nhưng vẫn gật đầu ra hiệu cho cô.

Yuzu cắn môi, trước khi gật đầu và nói.

Tuy nhiên, Yuya thật sự vẫn chưa sẵn sàng cho những gì được phát ra từ miệng cô.

"Akaba Reiji, chủ tịch LDS đang ở đây. Và anh ta muốn nói chuyện với cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro