Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Quy mô của loài chim

*Tên chương này đáng lí là "Birds and Scales". Từ Scales có nghĩa là Quy mô, nhưng khi để nguyên tựa lại là "Chim và vảy", vì nó ko có nghĩa nên au đã tự chỉnh tên chương. Hy vọng mọi người hãy bỏ qua lỗi nhỏ này. Xin chân thành cảm ơn!!
__________________________________________________________

Có gì đó đâm vào ngực cậu.

Cảm giác nóng rực đang lan tràn và không thể dừng lại.

Yuto thở hổn hển, khom người và nắm chặt lấy áo sơ mi của mình. Cơ thể cậu đột nhiên nóng rực, những mũi kim vô hình đâm vào tim cậu như muốn nổ tung, nhưng nó chỉ càng lúc càng tệ hơn-

"Hah! Có vẻ như đồng đội của ngươi đang bị lạnh chân."

"Sao vậy? Sợ đến mức không thể tiếp tục nữa à?"

Từng tiếng cười từ phía bên kia cánh đồng, giễu cợt và ngạo mạn.

Và nó cứ văng vẳng bên tai cậu, bóp nghẹt từng hơi thở của cậu cho đến khi tất cả những gì cậu có thể cảm nhận là sự tức giận và kinh tởm từ 'bọn chúng'.

"Cậu có chắc là mình không muốn đầu hàng không? Nó sẽ tiết kiệm thời gian với những cuộc đấu vô ích này."

Những người lính học viện rất chắc chắn về chiến thắng của mình, họ rất chắc chắn về sự an toàn của chính họ kể cả khi thua, họ không hề lo lắng về việc sống sót của mình, cũng không hề lo lắng về việc bạn bè và đồng đội của họ có thể trở về an toàn hay không.

Họ không hề hiểu những nỗi đau đó như thế nào và ra làm sao. Đó là lí do họ có thể phá huỷ một thành phố yên bình và biến mọi người dân vô tội thành những lá bài với sự thích thú như một cuộc vui. Họ là lí do cho tất cả những điều tồi tệ này. Tất cả là do chún-

"Yuto?"

"Yuto, có chuyện gì sao?"

Cậu nghe thấy giọng của Shun và Ruri đang gọi mình, nhưng Yuto đã quá mất bình tĩnh để có thể đáp lại họ.

Hơi nóng lan ra từ phần ngực, máu như đang bốc cháy dưới da và nó đang khiến cậu đau đớn.

Một tiếng gầm hú mà Yuto nhận ra đang vang vọng bên tai cậu, đau đớn, lo lắng và giận dữ.

Dark Rebellion đang gầm gừ, thúc giục cậu hãy nhanh chóng triệu hồi 'cậu ấy' ra.

Để con rồng có thể chiến đấu và xâu xé kẻ thù.

"Rocket Hermos Cannon! Tấn công trực tiếp lũ cặn bã XYZ!" Một tên học viện ra lệnh cho quái vật của mình.

Vũ khí lơ lửng lớn quay sang nhắm ngay vào Yuto, nòng súng sáng lên khi nó tích tụ năng lượng, trước khi bắn một vụ nổ lớn. Ai đó đang hét tên cậu, nhưng Yuto không thể nhận ra đó là ai, cơ thể cậu di chuyển theo bản năng, cậu mở miệng, một giọng nói xa lạ và thô ráp khi những ngôn ngữ được tuôn ra mà không cần suy nghĩ.

"Khi bị đối thủ tấn công trực tiếp và tôi không điều khiển lá bài nào, tôi có thể triệu hồi đặc biệt Phantom Knight Dark Gauntlets từ nghĩa địa của mình ở vị trí phòng thủ!"

Bộ giáp đen mọc lên từ mặt đất, mang theo ngọn lửa đỏ khi nó lơ lửng trong không trung, trống rỗng nhưng rõ ràng có thứ gì đó nằm bên trong lớp vỏ kim loại của nó. Đôi mắt đỏ phát sáng từ phía sau chiếc mũ bảo hiểm, những chiếc găng tay bắt chéo trước mặt khi nó lơ lửng trước mặt 'cậu', một tiếng vo ve trầm thấp được phát ra từ con quái vật.

"Nếu được triệu hồi theo cách này, nó sẽ nhận được 300 điểm phòng thủ cho mỗi lá từ bộ bài Phantom Knight và thẻ bẫy trong nghĩa địa của tôi." Số lượng quái vật được đánh dấu từ 0 đến 1800 nhờ vào sáu thẻ trong nghĩa địa của cậu. Vụ nổ từ khẩu đại bác bắn trúng bộ giáp, nhưng nó chỉ lùi lại một chút trước khi nhún vai và kêu lên một tiếng, thổi tung gió và bụi khắp khu vực.

Kẻ thù ho và che mắt khỏi bụi bẩn, cau mày thất vọng khi cuộc tấn công hủy diệt của họ bị chặn lại trên đường đi.

"Chết tiệt, cậu chỉ đang kéo dài điều không thể tránh khỏi! Tôi kết thúc lượt của mình!" Chủ nhân của khẩu pháo hét lên khi con quái vật của anh ta bay trở lại bên cạnh.

"Đến lượt tôi..." 'Cậu' nghiến răng nghiến lợi, ngón tay nắm chặt lá bài trên bộ bài của mình. Cơ thể như đang bốc cháy và những con quái vật của 'cậu' háo hức được chiến đấu một cách kì lạ, tiếng hú của chúng rung lên dưới đầu ngón tay. 'Yuto' rút bài, cảm giác như có một tia chớp phát ra từ quân bài khi 'cậu' rút nó ra, đặt nó xuống đĩa của mình.

"Tôi triệu hồi Phantom Knight Ragged Gloves!" Một bộ áo giáp khác xuất hiện, trông giống máy móc hơn bộ trước, lửa xanh và đỏ tràn ra khỏi kim loại và tạo thành cơ thể của nó. "Tôi kích hoạt Phantom Knight Possession. Tôi có thể làm cho thứ hạng của một quái vật mà tôi điều khiển ngang với thứ hạng của một quái vật khác. Tôi cho Ragged Gloves có cùng hạng với Dark Gauntlets." Hai con quái vật có ánh sáng màu tím khi âm thanh rùng rợn được phát ra từ chúng, cảm nhận được điều gì đang đến, ngực 'cậu' bỗng nóng rang.

"Tôi overlay hạng 4 Ragged Gloves và Dark Gauntlets!" Thiên hà xoáy quen thuộc hình thành dưới chân 'cậu', những con quái vật biến thành những tia sáng để hình thành một sinh vật mới. "Được hình thành từ bóng tối đen như mực, để chiến đấu với những kẻ ngu ngốc dám chống lại những chiếc răng nanh sắc nhọn của nó. Xuống ngay bây giờ!"

"Triệu hồi XYZ! Hạng 4, Dark Rebellion Xyz Dragon!"

Con rồng phát ra tiếng kêu lớn khi nó xuất hiện trên sân, vang vọng vào sâu tâm can và như có thứ gì đó đang cộng hưởng vào nhau, cảm giác thật hoài niệm.

"Khi Ragged Gloves được sử dụng làm nguyên liệu triệu hồi cho quái vật Dark Xyz, nó nhận được 1000 điểm tấn công." Tiếng gầm của Dark Rebellion vang ầm lên, những tia sét và năng lượng xoáy quanh cơ thể nó khi sức tấn công của con rồng tăng lên.

'Cả hai' có thể cảm thấy những hạt giống sợ hãi bắt đầu xuất hiện và lớn lên xung quanh mình.

"Tôi kích hoạt hiệu ứng của Dark Rebellion XYZ Dragon. Bằng cách tách một đơn vị lớp phủ, tôi có thể giảm một nửa đòn tấn công của một quái vật và thêm nó vào Dark Rebellion. Tôi chọn Barbaroid the Ultimate Battle Machine."

Một trong hai quả cầu phát sáng bật ra và trút mưa xuống con rồng khi những tia sét siết chặt con quái vật của đối thủ. Sức tấn công của Dark Rebellion tăng lên 5500. "Tôi tách đơn vị lớp phủ còn lại để kích hoạt hiệu ứng một lần nữa." Giọng 'cậu' cảm thấy thật thô ráp, có một sự vô cảm không cần thiết tồn vọng.

Cuộc tấn công của con rồng đã tăng lên 6500.

Giờ đây 'bọn chúng' đang run rẩy một cách đáng thương, khi con đường dẫn đến cái chết đang mở ra và giáng xuống 'chúng', nỗi sợ hãi của 'chúng' không là gì với khung cảnh bầu trời xám và không khí đầy ám khói tại nơi đây.

Từng được cho là bất khả chiến bại và bất khả xâm phạm trong mọi trận chiến, 'cậu' như có thể thấy thế giới của chúng đang rạn nứt và vỡ tan, quá mong manh khi đối mặt với một sức mạnh quá khác xa so với những gì chúng có thể biết, điều đó thật buồn cười, thậm chí là đáng thương.

Tiếc là 'cậu' không quan tâm.

"Trận chiến..."

Vì chúng sẽ phải trả giá.

"Dark Rebellion Xyz Dragon tấn công Barbaroid The Ultimate Battle Machine!"

Dark Rebellion gầm lên, bay lên không trung, những cơn gió lớn thổi theo khi con rồng bay lên và làm cho chiếc áo choàng của 'cậu' tung bay dữ dội. Con rồng xoay vài vòng trước khi lao xuống mục tiêu của mình.

Không có thẻ nào được đặt trên sân của chúng, từ nỗi sợ hãi và hoảng loạn hiện trên khuôn mặt, 'cậu' nghi ngờ bất kỳ ai trong số chúng có tâm trí để kích hoạt bất kỳ thẻ nào trên tay.

Dark Rebellion tấn công mục tiêu bằng một vụ nổ lớn, khiến điểm sinh mệnh của kẻ thù về 0 khi chúng bay lên, hoà trong tiếng la hét tràn ngập không gian. Cơ thể chúng bầm dậm vì cú ngã, khói bụi bay mịt mù trong khi vẫn còn quá sốc với sức mạnh của 'cậu'.

Nhưng nó vẫn không đủ. Có hai tên vẫn còn đứng vững, 'cậu' sẽ tiêu diệt tất cả bọn chúng, sẽ không có gì là đủ cho đến khi tất cả bọn chúng bị tiêu diệt-

Trong một khoảnh khắc, tiếng lá xào xạc cùng hương thơm của cỏ cây và hoa cỏ lướt nhẹ qua, nhanh đến nỗi Yuto đã suýt bỏ lỡ chúng.

{Yuto.}

**

Thức dậy là một trở ngại và một quá trình chậm chạp. Cơ thể cậu đau nhức, một cơn đau nhói âm ỉ gần như tắt tiếng và đầu cậu như một khối xi măng. Việc di chuyển trở nên chậm chạp nên cậu tạm thời từ bỏ việc đó, thay vào đó tập trung vào việc hít thở và cố cử động các ngón tay. Cậu gõ nhẹ vào bề mặt mà mình đang nằm, thấy nó mềm và lún xuống dưới đầu ngón tay...

Giường sao? Hoặc ít nhất là một tấm đệm? Và câu hỏi là tại sao cậu lại ở đây...?

[Ưm...]

/Hửm, cái gì? Đợi đã, Yuto?! Cậu đó sao? Cậu có ổn không?! Chuyện gì đã xảy ra thế? Cậu thế nào? Bọn tớ đã rất lo lắng khi cậu không trả lời...\

~Woah Yuya, chậm lại, cậu đang làm tớ đau đầu đấy.~

/X-xin lỗi! Tớ không cố ý...\

~Thật tuyệt.~

{Không thể nói rằng tớ sẽ đổ lỗi cho Yuya với đống câu hỏi đó, với sự sợ hãi mà cả hai đã gây ra cho bọn này.}

Những giọng nói vang bên tai gần như khiến cậu thư giãn ngay lập tức, cậu thả lỏng người lại, dựa vào chiếc giường bên dưới và thở nhẹ nhàng ra. Tuy nhiên, sau đó cậu phát hiện có sự hiện diện của một người đặc biệt khiến cậu không thể không vui mừng. [Yugo?]

~Vâng anh bạn, tớ đây.~

[Thật tốt, tớ đã lo lắng...]

~Xin lỗi. Mặc dù vậy, Yuya và Yuri đều đã nhai tớ quá nhiều rồi, vì vậy hãy tha cho tớ đi.~

/Nó xứng đáng và cần thiết và cậu biết điều đó.\

{Đúng.}

[Đừng làm vậy nữa.]

Suy nghĩ của cậu gần trở nên rõ ràng hơn, nhưng cậu vẫn chưa muốn mở mắt hay ngồi dậy, thay vào đó, cậu để bản thân đắm chìm trong cảm giác có mọi người quay quanh (dù nó chỉ xảy ra trong tâm trí cậu). Cậu có thể nói rằng Yugo đang mệt mỏi, sự mệt mỏi tỏa ra từng đợt và nó khiến bụng cậu quặn thắt vì lo lắng, nhưng cậu ấy không có vẻ gì là sợ hãi hay lo lắng, mà cậu cũng đã quá mệt mỏi để tiếp tục hỏi, vậy nên cậu sẽ chỉ hỏi những câu đơn giản nhất.

[Khi nào cậu trở lại?]

~Cách đây không lâu, cậu đã không bỏ lỡ gì nhiều đây.~

/Tớ mừng là cả hai đã trở lại, ít nhất. Mà Yuto, cậu cảm thấy thế nào?\

[Tớ thấy rất nặng, và rất đau, cả cơ thể thì hơi lạnh. Nhưng chung quy tớ vẫn ổn.]

/Điều đó thực sự không ổn với tớ đấy.\

[Hửm, xin lỗi?]

{Chuyện gì đã xảy ra thế? Cậu không thực sự rõ ràng và tỉnh táo khi chúng ta nói chuyện.}

[...Tớ không biết. Trái tim tớ đột nhiên như bị đâm, và sau đó cơ thể như bị đốt cháy. Tớ không nhớ rõ nhiều thứ, ngoài trừ việc nói chuyện với cậu.]

{Chà, điều đó không cho chúng ta biết nhiều. Ít nhất chúng ta biết nó không phải là ngẫu nhiên.}

[Huh?]

~...Xin lỗi. Tớ đoán đó là lỗi của tớ!~

Cậu đông cứng lại, có thứ gì đó lạnh và nặng cuộn tròn trong lồng ngực khi những ký ức đau đớn và bỏng rát tràn ngập trong đầu.

[...Yugo.]

~...Hửm?~

[Chuyện gì đã xảy ra thế?]

{Tớ cũng muốn biết, vì cậu đã chọn không chia sẻ lý do tại sao tất cả chúng ta đột nhiên bị đau ngực cùng một lúc.}

~Uh, sao chúng ta không nói về nó sau nhỉ? Yuto có vẻ đã rất mệt mỏi và nhiều thứ, nên có lẽ chúng ta nên để cậu ấy được khỏe hơn...~

/Yugo. Nói với bọn tớ ngay!\

~Chúng ta không thể nói về nó sau sao? Xin cậu đó! Tớ... cũng đã thực sự mệt mỏi và không có tâm trạng để nói về nó.~

/Điều đó KHÔNG THỂ trấn an bọn tớ được, cậu biết mà?\

~ Tớ biết, tớ biết, tớ hiểu! Chỉ là, xin cậu đó! Chỉ lần này thôi!~

[...]

{...}

/...\

~Này, đừng im lặng như thế, nó khiến tớ sợ đấy!~

/...Tốt thôi. Nếu cậu vẫn chưa muốn nói, bọn tớ sẽ không ép cậu, nhưng cậu SẼ PHẢI cho bọn tớ biết vào một thời điểm nào đó! Hứa chứ?!\

~Được, được! Tớ hứa! Chỉ là-~

[Không sao đâu, tớ cũng nghĩ mình không thể ở trong tình trạng tốt nhất để nghe thêm bất kì điều kinh khủng nào nữa. Tớ cảm thấy hơi chóng mặt.]

{Tớ sẽ giữ đúng câu nói đó của cậu. Và đừng nghĩ rằng tớ sẽ quên.}

~Đ-được! Chắc chắn rồi! Không cần phải đe dọa tớ thế đâu! Trời ạ!~

{Đối với cậu, nó đôi khi cần thiết.}

/Nhưng, cả hai cậu có vẻ rất mệt mỏi, tại sao không nghỉ ngơi một chút? Chúng ta sẽ nói chuyện lại ở dịp sau.\

[Ừm, nghe hay đấy... Tớ sẽ ngủ thêm một chút nữa.]

~Tớ cũng vậy, mắt tớ nặng như chì ấy. Ư, đau quá.~

/Làm ngay đi.\

~Ờ, được! Nguyên nhân, nguyên nhân tớ mệt mỏi, yeah! Buồn ngủ, ahaha...~

{Tớ sẽ đánh cậu khi chúng ta có thể gặp nhau vì những điều này đấy!}

[Các cậu cứ đe dọa cậu ấy tiếp đi, cậu ấy xứng đáng với tất cả sự lo lắng của chúng ta. Tớ ngủ đây. Và Yugo, cậu nhớ chuẩn bị thịt nướng cho tớ như một lời xin lỗi khi chúng ta gặp nhau đi.]

Yugo càu nhàu nhưng không nói gì. Yuto để bản thân thả lỏng nhất, cuộn tròn trên giường và tĩnh lặng chỉ trong vài giây.

**

"...có gì mới không?"

"Không... chưa... nhưng... vội vàng..."

Âm thanh của những giọng nói khiến cậu tỉnh giấc lần nữa. Nhưng lần này, Yuto cảm thấy bớt nặng nề hơn một chút, nếu không muốn nói là vô cùng lảo đảo chóng mặt và mi mắt thì nặng như chì khi cậu cố mở chúng ra. Nhưng cậu buộc phải mở chúng ra, mọi thứ thật mờ nhạt, cậu nheo mắt vài cái, một trần nhà màu trắng đạp thẳng vào đồng tử, cuối cùng thì cũng có thể nhìn rõ ràng. Cậu khẽ rên rỉ, ngay sau đó là những tiếng ghế cọ vào sàn và tiếng bước chân theo sau.

"Yuto? Cậu tỉnh rồi à?"

Cậu liếc nhìn sang, thấy Ruri đang đứng không xa đang nhìn cậu với ánh mắt đầy lo lắng. Shun nhanh chóng xuất hiện sau vai cô với vẻ ngoài như cũ, nhưng cái cau mày thường trực trên khuôn mặt anh trông dịu dàng hơn bình thường một chút. "Cậu có sao không?"

"Ừ-Ừm..." Cậu nói, cẩn thận ngồi dậy, chiếc chăn cậu không để ý đã rơi xuống đất nhưng Yuto đã nhanh tay nắm được nó. "Xin lỗi đã làm hai người lo lắng."

Họ không nói gì, nhưng ánh mắt nhẹ nhõm phản chiếu trên khuôn mặt họ khi cả hai cùng thở dài.

"Cậu ngủ quá lâu, bọn tớ bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng." Ruri nói khi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, Yuto nhận ra cô ấy hẳn đã ngồi trên đó trước khi cậu thức dậy. Đưa mắt nhìn xung quanh, cậu thấy họ đang ở trong bệnh xá tạm thời của căn cứ Kháng Chiến, cậu cũng có thể thấy áo choàng của mình được treo trên lưng ghế, kính bảo hộ và khăn quàng cổ được để trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.

"Cậu có nhớ gì không?" Shun ngồi xuống cuối giường, hai tay khoanh trước ngực. "Trước khi bất tỉnh ấy."

Yuto cố lục lại trí nhớ của mình, cậu nhớ mình đã có một cuộc tìm kiếm và đang đấu tay đôi với lính của Academia, nhưng rồi...

Những ký ức đau đớn bỗng xuất hiện, cả cơ thể cậu thì như bị đốt cháy, một cơn tức giận không thể tưởng tượng đột nhiên xâm chiếm lấy cậu, nhưng cậu lại không thể nhớ thêm bất cứ điều sau đó, chỉ cho đến khi cậu nghe thấy giọng của Yuri vang lên trong đầu bảo cậu đi ngủ, và sau đó cậu thức dậy trong một thời gian ngắn để nói chuyện với những người khác.

Shun và Ruri đang nhìn cậu, chờ câu trả lời từ cậu với ánh mắt lo lắng.

"Tớ nhớ mình có một cuộc đấu tay đôi, nhưng sau đó lại không còn nhớ được gì cả." Cậu cau mày, đưa tay gãi đầu mình trong bối rối. "Tớ có làm gì lạ không??"

Shun cau mày nhìn cậu, có một sự căng thẳng trong mắt anh khi anh kể. "Tớ sẽ không nói cậu đã làm quá, nhưng cậu đã gần như đè bẹp kẻ thù của mình, một tên trong số chúng đã bất tỉnh và hai tên còn lại đã hoảng sợ tới mức không thể chiến đấu được nữa."

"Nhưng nó cũng không kéo dài được lâu." Ruri nói, đan những ngón tay của cậu vào nhau trong lòng mình, mỉm cười lo lắng. "Cậu đã bất tỉnh sau đó và bọn tớ đã xử lí những phần còn lại, chúng khá dễ dàng giải quyết nhờ cậu đã khiến chúng sợ hãi đấy."

Shun khẽ cười phá lên khi nhớ lại tình cảnh đó, nhưng lại nghiêm túc trở lại khi anh nhìn lại cậu. "Điều tớ muốn biết, chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?"

Yuto do dự, tự hỏi mình có nên kể hết không. Cậu không muốn giữ bất kỳ bí mật nào với cả hai, nhưng cũng không muốn nói ra tất cả những rắc rối mà các cậu gặp phải, đặc biệt là khi không ai trong số họ có bất kỳ câu trả lời cụ thể nào ngay bây giờ.

"Thực ra bọn tớ cũng không chắc lắm, chỉ biết rằng tất cả bọn tớ đều cảm thấy giống nhau. Có chuyện gì đó đã xảy ra với Yugo, nhưng cậu ấy vẫn chưa nói cho bọn tớ biết chuyện gì đã xảy ra, có vẻ như đó là nguyên nhân của chuyện này. Tớ chỉ nhớ man mán mình đã nghe thấy giọng Yuri trước khi bất tỉnh." Cậu cười một cách gượng gạo, đưa tay luồn qua tóc.

Ruri cười và Shun thở dài, nhưng một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi anh khiến cậu cảm thấy thật ấm lòng.

"Được rồi, chỉ cần cậu không sao là được. Nhưng cậu thật sự làm cho bọn tớ sợ hãi đấy, đừng như vậy nữa nhé!" Ruri nói, cố gắng ném cho cậu một cái nhìn nghiêm khắc nhưng chỉ thành công một nửa.

Yuto cười chân thành. "Tớ sẽ cố gắng, xin lỗi vì đã làm các cậu lo lắng."

"Thành thật mà nói, cậu gần như khiến bọn này hoảng sợ đến đứng tim khi bất tỉnh cả một ngày trời đấy."

Điều đó khiến Yuto bị thu hút trở lại, cậu kinh ngạc nhanh chóng quay sang nhìn Shun. "Một ngày?"

"Chúng ta đã đấu tay đôi với những người lính của Academia ngày hôm qua và cậu hầu như không di chuyển kể từ đó. Bây giờ trời đã khuya rồi."

Yuto ngỡ ngàng tại chỗ, vẫn còn bị sốc trước tin tức vừa nhận. Cả ngày? Thậm chí có thể nhiều hơn? Cậu thực sự đã ngủ lâu như vậy sao?

"Chà, tin tốt là, chúng ta đã có những chiếc đĩa đấu tay đôi mà Allen cần. Cậu ấy đã làm việc chăm chỉ để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho chúng ta." Ruri nói, giọng cô trở nên thật phấn khích. "Cậu ấy đã hoàn thành chúng sáng nay sau khi làm việc thâu đêm, vì vậy một khi cậu khỏe lại..."

Cô không nói hết, nhưng Yuto biết ý của cô ấy và trái tim cậu gần như nhảy lên một cách phấn khích trong lồng ngực, chỉ để nó chìm xuống khi nhận ra điều gì đó, hai tay cậu bấu chặt vào chiếc chăn phủ trên đùi mình.

Cậu đã khiến họ bị chậm lại trong việc rời đi. Lẽ ra giờ này họ đã ở trong Standard, nếu cậu không bất tỉnh, Ruri lẽ ra đã có thể an toàn, ít nhất là tốt hơn ở đây. Cậu cũng có thể gặp Yuya sớm hơn hay có cậu ấy ngay trong tầm với. Cả hai anh em thậm chí có thể rời đi trước, nhưng họ vẫn ở lại và đợi cho đến khi cậu tỉnh. "Tớ rất-"

"Cậu không được nghĩ như thế." Yuto đột ngột bị Shun ngắt lời, giọng anh cứng rắn và đôi mắt như đanh thép khi nhìn cậu. "Tớ biết cái nhìn đó, cậu lại đang tự trách mình rằng việc chúng ta vẫn ở đây là do lỗi của cậu. Cậu nên rõ rằng cả tớ và Ruri đều quyết định sẽ không rời đi mà không có cậu, vì vậy hãy bỏ ngay cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu đi."

Yuto sững sờ trong im lặng, cậu định nói nhưng bị Ruri cắt ngang. "Không có gì thắc mắc về điều đó, bọn tớ sẽ không bỏ lại cậu ở phía sau và rời đi. Chúng ta đã nói rằng chúng ta sẽ đi cùng nhau, phải không?"

Cậu phải chớp mắt thật nhanh để tránh cảm giác cay cay đột ngột trong mắt, một nụ cười nở trên môi và cậu đã phải cúi đầu xuống trước khi họ nhìn thấy nụ cười ngớ ngẩn có phần ngu ngốc mà Yuto chắc chắn mình đang làm.

"Đúng vậy. Chúng ta sẽ đi cùng nhau. Chúng ta đã nói như thế!" Cậu nói, giọng cậu bỗng run rẩy một cách kì lạ mà cậu không thể kiểm soát được.

Shun đặt tay lên vai cậu và siết chặt. Ruri mỉm cười nhìn cậu, không hiểu sao nhưng nụ cười đó của cô có phần khiến cậu xấu hổ mà đỏ mặt.

Yuto hít một hơi thật sâu trước khi thở ra một hơi dài, nhìn lại họ khi cậu cảm thấy bản thân tốt hơn. "Được, vậy... khi nào chúng ta rời đi?"

"Sau khi cậu đã được nghỉ ngơi thêm một chút. Tớ nghi ngờ rằng chúng ta sẽ không thể mang được gì nhiều khi chúng ta rời đi." Shun nói, anh quay qua nhìn Ruri khi hỏi. "Bây giờ cậu ấy đã tỉnh, vậy ban đêm thì thế nào?"

"Em ổn với điều đó. Cả hai chúng ta cũng sẽ phải ngủ một chút, để tất cả chúng ta có thể sẵn sàng để đi!" Ruri nắm chặt tay trong tư thế 'dũng cảm' và nó trông không phù hợp với hình tượng bình thường của cô ấy.

Thành thật mà nói, cậu thực sự muốn rời đi ngay bây giờ, nhưng đồng thời cậu cũng có thể thấy rõ quan điểm của họ. Con đường an toàn nhất là để họ ở trong tình trạng tốt nhất có thể, ngay cả khi phải chờ đợi và điều đó gây ra sự bực bội và khó chịu, Yuto vẫn gật đầu, mỉm cười trấn an họ. "Được rồi, chúng ta hãy làm điều đó."

"Tớ sẽ đi nói với Sayaka và Allen." Ruri nói trong khi đứng dậy. "Tớ muốn chắc chắn rằng mình sẽ nói lời tạm biệt thích hợp ngay bây giờ."

Shun cũng đứng dậy. "Anh cũng sẽ đi cùng.."

Ruri mỉm cười và đảo mắt, nhưng Yuto có thể thấy vai cô ấy thư giãn một chút. Thực tế là cô cũng trở thành mục tiêu cho một vụ bắt cóc ngay tại căn cứ của họ.

Shun nhìn xuống cậu lần nữa khi nói. "Một mình cậu sẽ không sao chứ?"

Cậu gật đầu. "Đương nhiên, hai người đi đi. Lát nữa gặp mặt."

Họ cười đáp lại, gật đầu và quay đi, lần lượt ra cửa.

Yuto nằm phịch xuống giường với một tiếng thở dài, cậu mệt nhưng vẫn muốn được đi ngay bây giờ, các cậu ấy đã ở rất gần rồi, chỉ một chút nữa thôi, cậu tự nhủ. Yuto biết mình sẽ không thể gặp Yuya trong một thời gian khi cậu đến đó, nhưng sự gần gũi mà cậu cảm nhận sẽ rõ ràng hơn và việc gặp được cậu ấy ngoài đời đã không còn là những lời hứa bên môi nữa.

Ý nghĩ đó khiến dạ dày cậu đầy những con bướm, và đó là cảm giác mà Yuto đã ôm khi chìm vào giấc ngủ.

**

Không khí ban đêm hơi lạnh, sự yên tĩnh thường ngày của Heartland thậm chí còn rõ ràng hơn vào ban đêm, khiến những bước chân của họ dường như vang vọng giữa đống đổ nát, hai người kia cẩn thận di chuyển phía sau cậu trong khi Yuto tự tin bước đi trong bóng tối.

Họ dừng lại bên trong một tòa nhà bỏ hoang, từng là một trong số nhiều tòa nhà bị đột kích và lục soát từ trên xuống dưới để tìm khẩu phần ăn và bất cứ thứ gì hữu ích từ rất lâu về trước. Lí do họ chọn nơi này là vì nó không có cửa sổ, và bất kì người bên ngoài nào nhìn vào cũng không thể thấy họ.

Yuto dừng lại giữa phòng, quay mặt về phía hai người kia khi họ tiến lại gần và dừng lại, cậu lấy chiếc đĩa của mình ra, hiển thị hệ thống dịch chuyển tức thời mà Allen đã thêm vào, cả Ruri và Shun cũng có cho mình một chiếc, nhờ vào những chiếc đĩa mà họ đã mang về.

"Hai người đã sẵn sàng chưa?"

Ruri gật đầu, miệng mím chặt, sự quyết tâm và mong đợi xoáy sâu trong mắt cô.

Shun không có hành động gì, nhưng sự căng thẳng và hồi hộp thể hiện rõ trên khuôn mặt anh khiến Yuto rõ anh cũng đang mong đợi điều gì sẽ đến.

Mỗi người nắm lấy một cánh tay của cậu, Allen đã nói vì hệ thống chưa được kiểm tra chính xác, nếu tất cả họ đều sử dụng hệ thống của riêng mình, họ có khả năng bị tách ra khi đến nơi, vậy nên họ đã quyết định chỉ sử dụng một cái cho mỗi lần là sự lựa chọn an toàn nhất.

Chương trình đã sẵn sàng khi khởi động, hai bàn tay trên cánh tay cậu siết chặt và chỉ với một cái ấn ngón tay đơn giản, ánh sáng đột nhiên bao trùm lấy họ...

Và rồi họ rời đi, để lại căn phòng tối om cùng đống đổ nát của quê hương mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro