
Chương 13: Cậu có thể nghe thấy tôi?
Yuya cố để bản thân bình tĩnh nhất, đứng thẳng người trong khi khoanh tay sau đầu, cố tỏ ra bình thường trong khi đợi Yuzu và Shuzo nói chuyện xong trong dãy hành lang.
Cậu đã suýt vấp ngã khi đi vòng qua góc khuất, chỉ suýt nữa thôi khi cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của người bạn mình đang đứng một hướng khác, nhưng khi nhìn kĩ, cậu thấy đó là Rin.
Dù Yugo có thể mô tả kiểu gì về người bạn thân nhất của mình trông như thế nào đi chăng nữa, thì cậu cũng không thể tin được cô ấy trong giống hệt Yuzu như thế nào.
Đó quả là một cú sốc nằm ngoài khả năng cậu có thể tưởng tượng...
Mà nói về Yugo, cậu cũng phải báo tin này cho cậu ấy nữa.
/Yugo, nghe này, tớ đã tìm thấy cô ấy.\
~Ai?~
/Rin. À, không phải tớ tìm thấy cô ấy, là lũ trẻ, nhưng cô ấy đang ở đây, ngay lúc này và trước mặt tớ!\
~Thật sao?~
Yuya mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc và vui mừng cho người bạn. /Ừ, cô ấy không sao. Tớ không thấy có vết thương nào, cô ấy trông vô cùng tốt và ổn!\
~ Cảm ơn Chúa... ~ Giọng Yugo nghe thật nhẹ nhõm vào lúc này, thật mừng vì cuối cùng cũng có một tin đủ tốt để sưởi ấm cậu. ~ Tớ rất vui vì cô ấy không sao... ~
Đúng vậy, đây là một tin tuyệt vời. Rin đã đến đây - đến Standard, đó là một sự nhẹ nhõm cho tất cả bọn họ. Ít nhất thì trong một thời gian, cô ấy sẽ được an toàn trong 'thời điểm này'.
Yuya bỗng nhớ lại ánh mắt kinh ngạc và nhẹ nhõm trên khuôn mặt cô khi cô nhìn thấy cậu, nó khiến cậu vừa bối rối kinh ngạc nhưng đồng thời cũng lí giải được việc cô đã biết cậu là ai. Bây giờ giá như cậu có thể nói chuyện một mình với cô ấy và hỏi cô vài điều cần thiết.
Nhưng có vẻ cậu không thể làm được chuyện đó khi cậu hiện đang có một vấn đề khác ngay trước mắt...
"Này, Yuya, sao trông cậu lại bồn chồn quá vậy? Còn hơi mất tập trung nữa?!" Sora đứng dậy từ chỗ dựa vào tường, ngậm kẹo mút như thường lệ.
Yuya quay về phía cậu bé với một nụ cười đã được luyện tập từ trước, nói. "Xin lỗi! Chuyện này thật kỳ quái, tôi dường như vẫn không thể tiêu hóa được."
"Hừm..." Sora ậm ừ, nhìn chằm chằm cậu một giây trước khi đảo mắt, nhún vai. "Không phải tôi không hiểu cảm giác của cậu, dù sao cũng không phải lúc nào cũng đều có thể nhìn thấy Doppelgangers*."
"Gì?"
*Một hình dạng trông giống hoặc song song với ai đó và với quan điểm của truyền thống dân gian, nó thường là hiện tượng không may mắn.
"Giống như có lẽ cô ấy là người ngoài 'không gian'! Hoặc đến từ một nơi kỳ lạ nào đó, rốt cuộc cô ấy thật thô lỗ..." Sora bĩu môi, vẫn tỏ vẻ bực bội từ trước.
"Hả? Không có cách nào chuyện đó có thể là sự thật. Nếu có, thì không phải cậu mới là người trông giống hơn sao?" Yuya nói thêm, tỏ ra không tin và không ấn tượng về vấn đề này.
“Dù sao thì cậu cũng không nên gặp một ai đó lần đầu tiên và tấn công họ.” Ayu nói, dựa vào tường với Futoshi và Tatsuya. "Nó là bất lịch sự."
Sora ủ rũ nhìn họ. "Không phải là các cậu mới là người đã lôi cô ấy đến đây sao?"
"Vì bọn tớ nghĩ chị ấy là Yuzu-oneechan!"
Yuya mỉm cười trước sự náo nhiệt, ngay cả khi suy nghĩ của cậu vẫn đang quây quần trong đầu.
Sora đến không lâu sau Yuya, đã luôn theo sau cậu ấy và sau một khoảnh khắc im lặng sửng sốt, đã bắt đầu hào hứng hỏi chuyện gì đang xảy ra và Yuzu tóc xanh là ai, thậm chí còn tiến tới chọc cô ấy với lí do kiểm tra xem cô ấy có thật không.
Rin - với một tính khí vừa giống vừa khác với Yuzu - đã nhanh chóng hất tay cậu ấy ra, đủ mạnh để mọi người có thể nghe thấy rõ tiếng vang, trừng mắt và cáu kỉnh trong khi gọi cậu là kẻ ồn ào và phiền phức, Sora không vui, mày cau đủ sâu và tức giận hỏi cô ấy nghĩ mình là ai, cuối cùng họ kết thúc bằng một cuộc tranh cãi, Shuzo phải lớn tiếng can ngăn và yêu cầu những người còn lại (nhất là Sora vì cậu ta cần tự bình tĩnh lại) bước ra ngoài để ông và Yuzu có thể nói chuyện riêng với cô ấy.
Yuya phải kìm lại một tiếng cười khúc khích khi nhớ lại cách Rin - khoanh tay trong khi lưng vẫn thẳng đứng, đã khiến Sora trông thật nhỏ bé và trẻ con hơn bình thường, ngay cả khi cô đang cau mày tức giận, vẫn có thể nhìn cậu ta như một đứa trẻ hư hỏng không chịu nghe lời.
Sora nhìn cậu, chân mày hơi nhíu lại. "Cậu thực sự đang rất kỳ lạ đấy, Yuya!"
"Vậy à, xin lỗi về điều đó!" Cậu bơ vơ đáp.
Với Sora xung quanh, cùng với khả năng kỳ lạ của cậu ta khi có thể xuất hiện ở bất cứ đâu mọi lúc, việc nói chuyện một mình với Rin đột nhiên trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Cho dù Sora có vẻ là một cậu bé tốt, nếu anh ta đến từ Academia, Yuya cần phải cẩn thận với những gì cậu sẽ để tuột ra trước mặt cậu ấy.
Nhưng Yuya tự tin vào khả năng diễn xuất của mình. Những người gần gũi nhất với cậu có thể nhìn ra những cử chỉ và những lời nói dối nhỏ nhặt, nhưng không ai có thể nhìn ra được những lần Yuya thật sự diễn trước mặt mọi người.
Mặc dù cậu không thích nói dối và khiến mọi người lo lắng, nhưng nếu nó cần thiết thì cậu sẽ làm.
**
{Chà, đứa trẻ đó chắc chắn là một gián điệp của Academia.}
/... Cậu chắc chứ?\
{Nếu cậu ta có mái tóc màu xanh dương buộc đuôi ngựa với đôi mắt màu xanh lục và hơi lùn, thì đúng.}
/... Được rồi! Cậu đúng!!\
~Đó không phải là tin xấu sao? Yuto đang đến đó mà?~
{Nó có thể có một chút rắc rối, chắc chắn, nhưng không phải là ngày tận thế. Thông tin liên lạc giữa các chiều không đủ tin cậy hoặc ổn định cho việc báo cáo, vì vậy họ quét ký ức để xem gián điệp đã nhìn thấy những gì trong nhiệm vụ của họ.}
Yuya rùng mình vì điều đó. /Nghe thật kỳ cục.\
~Tớ đồng ý với Yuya. Nghiêm túc đấy!~
{Dù sao, chỉ cần cậu ta không nhìn thấy gì, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nó vẫn có một lỗi nhỏ là không thể phát lại âm thanh mà người đó đã nghe.}
[Một phần trong tớ có chút tò mò về công nghệ đó, nhưng một phần khác, chiếm đa số phần trăm, thực sự không muốn biết.]
~Chào, Yuto.~
[Xin chào. Mọi người thế nào rồi? Tớ nghe nói Rin đã được tìm thấy?]
/Ừ! Tớ vừa vòng qua một góc tường và nhìn thấy cô ấy đã ở ngay đó, tớ thực sự đã rất ngạc nhiên! Ngoài ra, uh...\
[Gì?]
~Rốt cuộc là có chuyện gì không ổn sao?!~
/Không, không, mọi thứ đều ổn! Chỉ là, cô ấy trông giống hệt Yuzu.\
~Hả?~
[Yuzu là bạn của cậu phải không?]
/ Ừ, từ khi chúng tớ còn là những đứa trẻ. Mà quay lại vấn đề khi nãy, họ trông giống hệt nhau, giống như những hình ảnh phản chiếu trong gương, ngoại trừ màu tóc và màu mắt của họ khác nhau rõ ràng. À, vòng tay của họ cũng khác nữa!\
{Vòng tay?}
[…..]
/Gì? Chuyện gì vậy?\
~Các cậu đang khiến tớ bối rối với sự im lặng đấy!~
[…Chỉ là, Ruri cũng có một cái, một chiếc vòng tay, với một thiết kế kỳ lạ. Có vẻ như nó được làm bằng bạc, với một ít đá màu vàng trên đó.]
/...Ồ.\
~Điều đó... nghe rất giống với Rin, nhưng của cô ấy có một viên đá màu xanh lá cây. Cô ấy không bao giờ cởi nó ra.~
/Yuzu cũng có một cái. Nhưng đó là một viên đá màu hồng.\
Yuya dừng lại và nhắc nhở bản thân phải thở trong một giây vì hậu quả của việc khám phá ra một điều gì đó thật mới mẻ.
Cậu bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình...
Rin và Ruri đang là mục tiêu của Academia.
Yuzu và Rin trông giống hệt nhau.
Cả ba đều có vòng đeo tay giống nhau khi được mô tả.
Yuya hít vào một cách chậm rãi, cẩn thận, từ từ thở ra, sau đó lặp lại quá trình, buộc cơ thể cậu phải thả lỏng. Ý nghĩ về việc Yuzu có thể trở thành một mục tiêu thậm chí còn không xuất hiện trong đầu cậu từ trước đến nay.
Không. Có lẽ nó đã từng xuất hiện ở đâu đó, chỉ là cậu đã ép nó xuống bởi những lí do khiến mình xao nhãng.
/Tớ nghĩ... chúng ta cần thời gian nói thêm về vấn đề này sau.\
{Tớ đồng ý.}
~Uuugghh, tại sao mọi thứ cứ trở nên tồi tệ hơn vậy?~
"Cái gì, tất cả các em đều ở đây chờ à?"
Giọng của Shuzo khiến Yuya giật mình, quay đầu lại, người đàn ông đang đứng cùng Yuzu và Rin đi xuống hành lang ở lối vào phòng khách. Yuzu liên tục liếc nhìn Rin - người vẫn đang đứng khoanh tay trước ngực và nhìn qua nhóm của Yuya một cách không chắc chắn, đôi mắt cam của cô ấy va chạm nhẹ vào mắt cậu và Yuya có thể thấy một chút thiếu kiên nhẫn trong đó, lông mày hơi nhíu lại với bàn tay nắm chặt lấy óng tay áo, cơ thể căng thẳng.
"Cô ấy muốn biết về Yugo" Cậu nhanh chóng nhận ra.
Yuya không thể trách cô khi cô đang lo lắng và sợ hãi cho bạn mình, cậu cố nở một nụ cười trấn an và một cái gật đầu, hy vọng nó sẽ giúp xoa dịu nỗi lo lắng của cô ấy ít đi một chút.
“Em lo lắng có điều gì đó không ổn, và đã đợi...” Cậu trả lời câu hỏi của Shuzo trong khi mỉm cười và đi đến chỗ họ.
“Em chỉ tò mò...” Sora nói, vòng tay ra sau đầu.
"Mặc dù vậy, bọn em đã rất lo lắng!" Ayu nói, cô và các cậu bé chạy đến đứng phía sau Yuya. "Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?"
"Không có gì! Bọn ta chỉ nói chuyện với nhau một chút và... vì Rin dường như không có chỗ nào để ngủ, cô ấy sẽ ở lại với chúng ta cho đến khi có thông báo mới."
Những đứa trẻ bắt đầu huyên thuyên một cách hào hứng, đặt câu hỏi liên tục. Yuya nhìn Yuzu, người luôn im lặng một cách kỳ lạ trong suốt cuộc trò chuyện. "Cậu ổn chứ, Yuzu?"
Cô giật bắn người, nhìn cậu bàng hoàng nhưng vẫn mỉm cười xin lỗi. "Ừm! Tớ không sao, chỉ hơi hoang mang! Điều này cảm thấy rất kỳ quái." Cô ấy nhìn sang Rin, người gật đầu đồng ý.
"Đúng vậy, không hẳn như những gì tôi mong đợi sẽ thấy ngày hôm nay."
Yuya nở một nụ cười thật lòng. "Nhìn hai người đứng cạnh nhau như thế này, cứ có cảm giác cả hai là chị em sinh đôi!"
“Này, Yuya.” Yuzu bực tức nói, nhưng ít nhất cô ấy cũng đang mỉm cười. Rin im lặng, nhìn cậu dò hỏi.
"Dù sao thì, có thực sự ổn không?" Rin nhìn Yuzu, cau mày và hơi bối rối. Tôi thật sự không muốn làm phiền..."
“Tất nhiên là không sao rồi.” Yuzu nhanh chóng nói, không cho cô ấy chỗ để tranh luận. "Không có gì rắc rối cả."
"Nhưng cậu cũng sẽ đến đây chứ?" Cô hỏi tiếp.
Rin nhìn cô ấy, ngạc nhiên nói. "Ừm, nếu được phép. Tôi sẽ không nói không với việc học thêm về đấu tay đôi, nhưng tôi không có tiền để trả cho nó."
"Vô lý!" Shuzo chen vào, cười thật tươi. "Tất nhiên là cháu sẽ đến đây và đấu tay đôi! Đấu tay đôi trong giải trí của You Show là một điều tuyệt vời!" Sau đó ông nhìn nhóm người còn lại, còn vui vẻ hơn nữa. "Vậy còn một chuyến tham quan thì sao?"
Tập thể 'yeah!' rõ to áp đi giọng Rin trước khi cô có thể tự mình đồng ý. Cô ấy trông vẫn hơi bàng hoàng và bỡ ngỡ, ngay cả khi bị Ayu và Yuzu lôi đi để khoe về trường học của họ.
Yuya cũng đi theo, cảm thấy có thể được nói chuyện một mình với cô sẽ lâu hơn những gì cậu nghĩ. Ít nhất thì cậu có thể cố gắng làm cho cô ấy cảm thấy được chào đón cho đến lúc đó. Nhưng bây giờ...
Cậu vội vàng đi đến bên cạnh cô, khẽ nghiêng người qua vai cô và thì thầm 'cậu ấy ổn' trước khi tránh ra và đi song song bên cạnh họ.
Rin quay đầu về phía cậu, mắt mở to, Yuya mỉm cười đáp lại, gật đầu hai cái và nói thầm 'sau này'.
Vai cô ấy hạ xuống đáng kể khi một tiếng thở khổng lồ được thoát ra. Cô mỉm cười biết ơn với cậu trước khi quay lại với những người khác, lắng nghe những lời giải thích nhiệt tình của họ về trường đấu tay đôi.
Đó không phải là toàn bộ sự thật, nhưng nó là sự thật cơ bản và điều cô ấy cần ngay bây giờ.
**
Lang thang xung quanh căn cứ của họ luôn mang lại cảm giác như cậu không thực sự ở đó và kĩ năng siêu nhận thức về mọi thứ xung quanh cậu đã trở thành một điều gì đó xảy ra hàng ngày.
Cậu luôn cảm thấy bản thân mình thật lơ lửng và xa cách, nhưng sẽ giật mình khi nghe thấy âm thanh lớn và sẽ thay đổi vị trí nếu cậu đứng yên quá lâu.
Có thể đó là sự lo lắng và hồi hộp chung trong cuộc sống hàng ngày của họ. Sống trong vùng chiến sự không tốt cho sức khỏe tinh thần, ngay cả là trong thời gian nghỉ ngơi, việc chờ đợi khi nào đòn tấn công tiếp theo sẽ đến, nó đến từ đâu, sức mạnh của nó và việc đối phó nó cũng đủ gây ra đủ thứ mệt mỏi.
Thành thật mà nói, nếu Yuto không có Yuya, Yugo và Yuri để luôn nói chuyện cùng, cậu chắc chắn sẽ còn tồi tệ hơn nữa. Và nếu ngay cả Shun và Ruri cũng không có ở đây, có lẽ bây giờ cậu sẽ không còn là chính mình, mà là một bóng ma rỗng tuếch, chỉ tồn tại để chiến đấu.
Nhưng sự hồi hộp và bồn chồn của cậu hiện giờ không phải là từ khu chiến sự, mà là vì cậu sẽ được đến Thứ Nguyên Standard - nơi Yuya đang ở, cùng với Shun và Ruri.
Dark Rebellion ầm ầm trong sự mong đợi, cũng như Yuto háo hức muốn được di chuyển và làm điều gì đó.
Yuto mỉm cười nhẹ, nhìn con rồng của mình, cậu muốn 'kho báu' của mình luôn được an toàn và ở bên nhau. Và cậu sẽ làm tất cả để có được điều đó, sẽ không có vấn đề gì cả.
"Yuto!"
Cậu dừng bước trên con đường của mình, nhìn lại và thấy Ruri đang chạy về phía cậu. Hội trường mà họ đang ở là một khu để trống, phần này của tòa tháp gần như hoàn toàn trống rỗng để dành cho việc sử dụng làm kho lưu trữ.
"Ruri." Cậu quay lại nhìn cô khi cô đã chạy đến trước mặt cậu, hơi nghiêng người để cô ấy có thể lấy hơi thở tốt hơn. "Có chuyện gì vậy?"
"Tớ đã tìm kiếm cậu khắp mọi nơi..." Cô nói. "Đĩa đấu của cậu gần như không đổ chuông!"
Yuto chớp mắt, trước khi lôi đĩa đấu của mình ra, nhận ra nó thực sự đang ở chế độ im lặng.
"Uh, xin lỗi." Cậu ngượng ngùng nói. "Tớ muốn có một chút sự yên tĩnh."
“Thật là!” Ruri thở dài, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười. "Tớ ngạc nhiên vì mình đã đúng trong việc tìm ở đây trước. Có vẻ như đây là nơi cậu sẽ muốn đi lang thang nhiều nhất nhỉ?"
"Có chuyện gì sao?"
Cô ấy cười một cách tinh nghịch. "Về chuyện đó, có một số tin đồn rằng nơi này bị ma ám. Vì vậy, nó là nơi hoàn hảo cho cậu."
Yuto sững sờ đôi chút, nhưng cũng cười cùng cô. "Haha, nghe buồn cười thật đấy."
"Tớ nghĩ một nửa những tin đồn đó đến từ việc cậu đi dạo xung quanh. Tớ đã nghe nhiều người kể lại rằng họ đã sợ hãi đến chết đi sống lại vì bị cậu hù trong vô tình."
"Cậu biết là tớ không có cố ý mà, phải không?" Cậu thở dài khi Ruri vẫn giữ tiếng cười khúc khích của mình.
Yuto, về mọi mặt, là một người trầm lặng. Cậu ấy nói chuyện rất nhẹ nhàng, mặc dù cậu đã nhiều lần cố gắng tăng âm lượng của mình nhưng vẫn còn quá nhẹ đối với một số người (điển hình là Shun), cậu cũng đã rất nhiều lần bị đánh thức bởi những người khác khi họ nghĩ cậu đã chết hoặc sắp chết vì hơi thở của cậu quá nhẹ và gần như không có.
Nhưng trên hết, bước chân của cậu rất tĩnh, cậu rất hiếm khi gây ra nhiều tiếng ồn khi di chuyển. Đó không phải là điều mà bản thân Yuto có thể nhận thấy, nhưng cậu có một khả năng kỳ lạ là lẻn vào mọi người ở mọi nơi và khiến họ sợ hãi dù là ban ngày hay chỗ có nhiều ánh sáng.
Cậu thật sự không cố ý làm điều đó, ngay cả khi phản ứng của mọi người cũng khá thú vị để xem.
"Cậu tìm tớ có chuyện gì sao?" Yuto hỏi, quay trở lại chủ đề trước.
Ruri chớp mắt, trước khi mắt cô sáng lên khi nhớ ra. "Ồ, đúng rồi! Allen đang tìm cậu, cậu ấy muốn nói về thiết bị dịch chuyển với chúng ta."
Yuto kinh ngạc, trước khi bắt đầu bước vội vàng xuống hành lang. "Hãy nói cho tớ biết điều đó sớm hơn chứ!"
"Xin lỗi, tớ quên mất!" Ruri đáp lại, theo sau cậu. "Chúng ta cũng cần đến đón Shun, tớ đã tính rằng tớ sẽ để anh ấy ngủ cho đến khi tớ tìm thấy cậu."
"Kế hoạch tốt, Thượng Đế biết cậu ấy cần một giấc ngủ, dù nó ngắn."
Đáp lại lời cậu là tiếng cười của Ruri, khiến cậu cũng cười theo.
Allen đã đề nghị mỗi người một căn phòng khi họ đã ổn định trong tòa tháp, sau khi khẩu phần ăn và vật tư được chia đều hợp lí và mọi người đã sắp xếp chỗ ở của mình theo trật tự. Yuto đã mang theo rất nhiều nệm chăn của mình trong thời gian đó, bằng cách nào đó mà cậu đã mang chúng theo trong suốt các cuộc di rời chỉ với một ít nước và bụi trên đó. Nó đã mang lại cho cậu rất nhiều cảm giác thoải mái khi ngủ trên một thứ gì đó quen thuộc khi thế giới đang bị phá hủy theo đúng nghĩa đen.
Căn phòng nhỏ mà người bạn của họ đang ở thật chất là căn phòng mà Allen dùng để chế tạo và nghiên cứu, nhưng cậu ấy đã chuyển qua một căn phòng lớn hơn để tiện sửa chữa nhiều thứ, cậu ta cũng có thể dạy những điều cơ bản cho những người khác để họ có thể giúp đỡ khi mọi thứ trở nên bận rộn.
Allen ngồi vào chiếc bàn làm tạm của mình, một tấm ván gỗ dày được nâng đỡ bởi những đống gạch, ngoài cửa có tiếng bước chân và khi nhìn lên, khuôn mặt cậu bỗng sáng rực.
Shun trông vẫn còn một chút buồn ngủ và Yuto đã ước họ có thể để anh ta ngủ lâu hơn, người bạn thân của cậu rất ít ngủ và nó luôn khiến mọi người lo lắng cho sức khoẻ của cậu ấy. Nhưng cậu biết Shun sẽ nhai cậu nếu họ không đánh thức anh trong nhưng vụ việc quan trọng như thế này.
"Các cậu đã tới, hãy ngồi xuống bất cứ nơi nào có không gian, tớ sẽ nói nhanh thôi."
Ruri và Shun ngồi trên chiếc ghế dài được đẩy lên dựa vào tường, Sayaka - người mà họ đã gặp trên đường và khăng khăng muốn đi cùng - ngồi xuống bên cạnh Ruri, người bây giờ đang ngồi ở giữa, Yuto ngồi trên một chiếc bàn kim loại gần đó trong khi Allen đứng dậy và đi quanh bàn của mình, nhặt chiếc Duel Disk (đĩa đấu) mà cậu đã mày mò.
“Tớ đã đặt hệ thống dịch chuyển tức thời vào cái này.” Cậu nói, gõ vào Duel Disk. "Mọi thứ có vẻ ổn, nhưng nếu thành thật mà nói, tớ không thoải mái khi đưa các cậu đi với trạng thái 'có vẻ như nó sẽ hoạt động'. Đặc biệt là vì thử nghiệm với những thứ này không phải là một lựa chọn chính xác."
Yuto gật đầu cùng những người khác, Shun lên tiếng sau đó. "Vậy ý cậu là...?"
Khuôn mặt của Allen trở nên dữ tợn, cau mày. "Ý tớ là, tớ thực sự muốn có một Duel Disk (đĩa đấu) của Academia vẫn đang hoạt động, hoạt động tốt, ngay bây giờ, để tớ có thể so sánh mọi thứ trong đó với đĩa đấu này. Nhưng mà..."
Yuto cứng người lại, cảm nhận được những người khác cũng đang trong tình trạng giống cậu, khi họ hiểu ý của Allen là gì.
Phần lớn số ít Duel Disk từ Academia mà họ có là những chiếc đã bị hỏng, bị binh lính vứt bỏ khi họ không thể sử dụng được nữa, chỉ được nhặt về và tháo rời để lấy phụ tùng thay thế. Một vài lần hiếm hoi, một người lính sẽ bị hạ gục, cho phép họ lấy các Duel Disk an toàn, nhưng Academia hiếm khi gửi binh lính đi một mình, chủ yếu là theo nhóm ba người, và nếu có, thì đó sẽ là một đối thủ quá mạnh để đánh bại.
"Tớ sẽ đi!"
Yuto ngoảnh đầu về phía Shun, nhìn thấy đôi mắt vàng cứng rắn và kiên quyết của anh ta.
"Shun-"
“Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc đó!” Ruri nói trước khi anh trai cô có thể nói gì thêm, sau đó cô quay qua nhìn Allen và Sayaka. "Cả ba người bọn tớ sẽ đi, vì vậy hãy để bọn tớ thực hiện việc này."
Shun mở miệng như để phản đối, nhưng lại ngậm chặt và cắn môi dưới. Anh bắt gặp ánh mắt của Yuto, cậu cũng đồng ý với Ruri và không muốn bị gạt sang một bên để bạn mình tự đặt bản thân vào nguy hiểm.
Anh im lặng, trước khi thở dài. "Được rồi, chúng ta sẽ cùng đi." Anh nói, nhìn Allen. "Cậu cần bao nhiêu cái?"
Allen mỉm cười với họ, đảo mắt nhìn Sayaka - người cũng đang giấu một nụ cười sau bàn tay của cô trước khi vui mừng nói. "Chỉ một cái là đủ. Tớ chỉ cần so sánh chúng để đảm bảo mọi thứ đều an toàn. Tớ cũng đã phá khóa ngăn chặn các cậu bị dịch chuyển lung tung và cũng đã gắn thiết bị cảm biến theo dõi nơi các cậu sẽ đi."
Yuto nắm chặt lòng bàn tay mình lại. Thật gần, họ đã ở rất gần rồi. Cậu sẽ sớm được gặp họ.
Sayaka đặt tay lên vai Ruri, khuôn mặt lo lắng nhưng vẫn cổ vũ bạn mình. "Chỉ cần, cẩn thận được không? Trở về an toàn."
Ruri mỉm cười và nắm lấy tay cô, nắm chặt. "Tất nhiên rồi, đừng lo lắng. Bọn tớ sẽ quay lại trong thời gian ngắn."
Yuto gật đầu, đứng dậy. Tất cả những gì họ cần bây giờ là một Duel Disk khác từ kẻ thù của họ.
Và nhìn vào đôi mắt sắc bén của Shun, ánh mắt nhìn lại họ khi anh bước đến cửa, Ruri bắt gặp đôi mắt xám của cậu với cái nhìn tương tự, họ mỉm cười với nhau, cảm thấy tiếc cho bất kì ai sắp sửa phải đối mặt.
Đó là một lối suy nghĩ sai lầm, đánh giá thấp kẻ thù là bước đầu tiên để bị đánh bại.
Nhưng với Dark Rebellion đang gầm gừ trong tâm trí, những con quái vật của cậu đang ầm ầm và hú hét để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới, cậu cảm thấy yên tâm hơn với suy nghĩ đó.
**
"Này, nhanh lên!"
Yugo cố kìm chế sự nao núng trước cú đánh vào đầu mình, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau vì bực bội. Không phải lỗi của cậu khi không thể bước nhanh hơn trong cái còng nặng trịch ngu ngốc này. Nếu chỉ có hai tay cậu bị trói thì không có vấn đề gì, nhưng những tên khốn này cũng phải còng cổ chân cậu lại.
Cảm giác thật khó chịu không tự nhiên khi bước những bước ngắn như vậy, nhất là khi hai lính canh đi cùng cậu bước những bước quá nhanh khiến cậu không thể theo kịp.
Cậu thậm chí còn không có đủ thời gian để xỏ giày vào. Quỷ thần ơi, cậu đang ngủ thì cửa phòng giam đột nhiên bị mở ra và rồi bị kéo lên khỏi giường, bị còng tay trước khi bị xô mạnh xuống hành lang.
Họ đã đi bộ xuống một vài sảnh trước khi đến những phòng trông đẹp hơn, nơi cậu bị còng cả cổ chân.
Vào lúc họ đến một dãy cửa đôi, chân cậu đã tê cóng vì sàn thép lạnh, mắt cá chân và cổ tay đau vì bị còng, cùng với đầu, cánh tay và vai bị đánh sau khi lính canh thấy cậu đi không đủ nhanh hoặc bị vấp ngã khi họ xô đẩy cậu. Và không cần phải nói, có lẽ bây giờ người cậu đã đầy những vết bầm tím.
Một trong những người bảo vệ nhấn một nút trên bảng điều khiển và nói. "Thưa cục trưởng, chúng tôi đã mang đứa trẻ tới."
Cánh cửa mở ra, để lộ ra nơi mà cậu thấy là một văn phòng. Yugo vẫn chưa kịp nhìn kĩ thì đã bị xô về phía trước một lần nữa, nhưng cậu đã bằng cách nào đó giữ được thăng bằng mà không bị ngã sấp mặt. Ngước mắt lên nhìn, giờ thì cậu đã có cái nhìn tổng quát mọi thứ.
Đây chắc chắn là một văn phòng. Có một chiếc bàn thấp ở giữa với hai chiếc ghế dài ở hai bên. Cuối cùng, có một cái bàn, với một người đàn ông tóc vàng ngồi phía sau, hai tay chắp dưới cằm.
"Làm tốt lắm. Hai người có thể rời đi."
"Vâng thưa Ngài!"
Cậu nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng mình, để lại cậu một mình với người đàn ông đáng sợ này - người chỉ đang nhìn chằm chằm vào cậu và mỉm cười.
"Cứ thoải mái mà ngồi đi." Hắn chỉ tay về phía một trong những chiếc ghế sofa, và trong khi chúng trông rất mềm mại và mời gọi như thế nào Yugo vẫn cảm thấy như thể cậu sẽ bán linh hồn mình ngay khi chạm vào chúng.
"Không cám ơn, tôi ổn." Cậu từ chối, mặc dù trông vẫn thèm khát được ngồi xuống.
Người đàn ông mỉm cười, gần như đang chế giễu với khuôn miệng nhếch mép. "Là vậy sao..."
Sau đó ngả người ra ghế, ngồi một cách thoải mái trong khi hai tay vẫn đan vào nhau. "Ta cho rằng cậu đã đoán được, nhưng ta vẫn sẽ giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng. Ta là Jean-Michel Roger, cục trưởng cục An Ninh."
Yugo nuốt nước bọt, cố gắng giữ khuôn mặt cứng rắn và ánh mắt trung lập của mình. Cục trưởng An Ninh muốn cái quái gì từ cậu chứ?
"Và cậu là Yugo, phải không?"
"...Ừm."
Roger mỉm cười và nó gây nên một cơn rùng mình kinh hoàng chạy dọc sống lưng cậu.
"Chắc hẳn cậu đang tự hỏi tại sao ta lại đưa cậu đến đây, phải không?"
Yugo từ từ gật đầu.
"Chà, ta đã khá ấn tượng về màn 'trình diễn' nhỏ mà cậu đã thực hiện vài đêm trước." Người đàn ông nhấn một nút trên bàn làm việc, đưa một màn hình lên, Yugo nhận ra khi cậu cảm thấy cơ thể mình trở nên lạnh hơn, đó một đoạn ghi âm về cái đêm mà Rin đã được đưa đi.
Yugo nhìn chằm chằm vào người bạn thân nhất của mình đang cố gắng giữ cậu lại để cậu không thể can thiệp, cho đến khi ánh sáng bắt đầu lan tỏa xung quanh họ, tia lửa màu xanh kì lạ và gió thổi quay quanh họ, cho đến khi đủ sáng để che chắn tầm nhìn.
Và rồi mọi thứ biến mất, cả ánh sáng và Rin, chỉ còn lại cậu đang kiệt sức mà gục xuống đất.
Yugo thở ra một hơi khi Roger tắt màn hình, và rồi nhận ra người đàn ông đã không rời mắt khỏi mình suốt thời gian qua.
Bất chấp tâm trí đã cố cứng nhắc, cậu vẫn hơi nao núng khi người đàn ông đứng dậy và đi vòng quanh bàn, dừng lại trước mặt và Yugo đã phải chiến đấu để không lùi bước, nhưng nó cũng chẳng ích gì khi tay chân cậu vẫn còn bị còng.
Cậu cảm thấy mình thật bất lực làm sao.
"Ta khá ngạc nhiên khi thấy điều đó trên camera và nó khiến ta khắc mắc, tại sao cậu lại có thể làm được như vậy?"
Người đàn ông có vẻ hào hứng, giọng nói có chút kinh ngạc khiến Yugo gần như tin rằng ông ta đang nghiêm túc muốn biết. Nhưng cậu đã không lớn lên ở Commons mà không có kĩ năng sinh tồn gì, ít nhất thì cậu sẽ không dễ bị lừa với một chút biểu hiện này.
Những lời của Yuri và Yuya từ cuộc trò chuyện trước đó vẫn còn vang vọng trong tâm trí cậu...
{Đừng nói và tỏ ra bất cứ điều gì có thể gợi ý rằng cậu biết nhiều hơn những gì mình nên biết. Thậm chí không thể biểu hiện bất cứ điều gì, nên nhớ, không tin tưởng bất cứ một ai cả.}
/Nói dối rất dễ dàng. Nếu cậu gặp khó khăn khi nhìn thẳng vào mắt ai đó, hãy nhìn vào chân mày hoặc sống mũi và họ không thể nhận ra sự khác biệt. Đôi khi giả ngu cũng tốt khi cậu bị đánh giá thấp trong mắt họ.\
Họ đã nói thế. Và nó đã giúp ít rất nhiều trong tình cảnh này.
“Tôi không biết.” Cậu nhún vai, liếc mắt đi chỗ khác trước khi nhìn lại. Cậu thừa nhận mình không phải là một diễn viên giỏi, nhưng cậu sẽ sử dụng những gì mình có thể làm. "Nó chỉ xảy ra, tôi thậm chí còn không chắc đó là do mình làm."
"Ồ, nhưng ta chắc đó là do cậu làm. Năng lượng đo được từ cậu không thể nhầm lẫn được."
Một bàn tay được đặt lên vai và Yugo chống lại ý muốn giật mình.
"Đó là sức mạnh bí ẩn mà cậu đang có. Hãy tưởng tượng mọi thứ cậu có thể làm, nếu cậu có thể sử dụng nó một cách tự do. Chúng ta sẽ có mọi thứ nếu chúng ta làm việc cùng nhau."
"Cách nói chuyện ngọt ngào cơ bản." Cậu nghĩ. Nhiều kẻ trông mờ ám đã sử dụng những từ gần như thế này, để khiến mọi người làm những gì họ muốn. Như "kỹ năng đấu tay đôi của cậu là thật đặc biệt, chúng ta sẽ cùng phát triển nó' hoặc gần như thế, thường được sử dụng để dụ mọi người tham gia vào các cuộc đấu tay đôi ngầm.
“Tôi ổn, cảm ơn.” Cậu nói, cố gắng giữ giọng đều đều.
Miệng người đàn ông khẽ nhếch. "Ta cho rằng sự an toàn người bạn của cậu cũng không quan trọng lắm đối với cậu? Thật đáng buồn, với việc cô ấy đã bảo vệ cậu một cách dũng cảm như thế nào, hãy nghĩ xem nếu cô ấy phát hiện ra cậu đã dễ dàng từ bỏ cơ hội tìm thấy cô ấy thì sao? Cô ấy sẽ rất đau buồn đấy."
“Rin không có ở đây.” Yugo nghĩ, ngay cả khi sự tức giận bùng cháy trong người trước những lời nói đó, khiến cậu phải cắn môi mình khi cố gắng nghĩ chuyện khác. "Rin đang rất an toàn với Yuya, ông không thể đụng vào cô ấy, đồ khốn kiếp."
"Tôi sẽ tự mình tìm cô ấy, không cần ông giúp." Cậu kiên quyết nói.
Roger cau mày, chỉ hơi nhẹ, nhưng nó vẫn khiến cậu căng thẳng.
"Thật đáng tiếc, ta đã hy vọng chúng ta có thể hợp tác một cách hòa bình, nhưng nếu sự việc xảy ra như thế này..." Hắn quay lại bàn làm việc, nhấn một nút khác.
Nó diễn ra nhanh chóng. Đột nhiên, bốn nhân viên An Ninh xông vào phòng, nhanh chóng tóm lấy cậu. Yugo giật mình hét lên. "Này! Cái quái gì vậy?!"
“Đưa cậu ta vào phòng thí nghiệm.” Roger nói, giọng trống rỗng như thể đang thảo luận về thời tiết trong khi quay lại bàn làm việc. "Yêu cầu các bác sĩ làm các bài kiểm tra cơ bản, sau đó đưa cậu ta vào giấc ngủ. Chúng ta sẽ bắt đầu các thí nghiệm đầu tiên càng sớm càng tốt."
Yugo chết sững, cả khuôn mặt đều tái đi. Thí nghiệm?!
"Này! Ông đang nói cái quái gì vậy?!" Cậu hét lên, chân đá lung tung và vùng vẫy chống lại những đôi tay đang giữ mình nhưng vô ích, cậu thậm chí không thể tự do duy chuyển với đôi chân bị còng như thế này.
Cậu không thể thoát khỏi đây. Dù có trốn khỏi phòng ngay lúc này cũng sẽ bị bắt lại ngay lập tức.
"Vâng thưa Ngài." Những tên An Ninh nói, đồng thời kéo cậu đi.
"Này! Bỏ tôi ra!" Yugo la hét, vùng vẫy trong vô vọng.
Nhưng không ai trả lời cậu, Roger chỉ nhìn cậu với vẻ mặt đầy tính toán khiến Yugo nổi một thân da gà.
"Ta đã hy vọng cậu sẽ tuân theo mệnh lệnh của ta một cách ngoan ngoãn, nhưng việc này sẽ đẩy nhanh mọi thứ hơn nhiều." Hắn chống cằm lên hai tay, mỉm cười. "Ta sẽ sớm tìm ra thứ sức mạnh đó của cậu, đừng lo lắng. Đưa cậu ta đi."
Với những lời nói để lại cảm giác cồn cào trong bụng, Yugo bị những người lính gác đưa xuống hành lang. Cậu đã sớm trở nên mệt mỏi vì vật lộn, những chiếc còng trở nên nặng trịch trên tay và chân, cậu lạnh, cảm thấy chóng mặt và cánh tay đau nhức khi bị những bàn tay khô bạo kéo đi.
Cậu cảm thấy thật mệt mỏi, bất lực và tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
~Ước gì các các có ở đây... ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro