Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Little Light


Doyoung đã sống nhiều năm giữa thành phố sôi động ấy, nơi mà ánh sáng đèn phố chiếu sáng suốt đêm và những con người vội vã đi qua nhau, không ai biết tên ai. Cuộc sống của anh trôi qua đều đặn, không có gì đặc biệt. Anh là một nhiếp ảnh gia, công việc của anh là ghi lại những khoảnh khắc mà mọi người thường bỏ qua, những giây phút nhỏ bé nhưng lại rất chân thực. Nhưng những bức ảnh của anh vẫn thiếu một điều gì đó, một thứ mà anh không thể định nghĩa.

Anh từng có một người bạn thân, một người đã rời xa anh rất lâu, nhưng những ký ức về cậu ấy luôn trở lại trong những đêm tối. Người bạn đó đã từng nói rằng có những người sinh ra không phải để sống rực rỡ mà là để sống như đốm sáng nhỏ, yếu ớt mà ai đi lạc cũng có thể nhìn thấy. Câu nói ấy mãi không rời khỏi tâm trí Doyoung, và rồi khi nghe tin người bạn ấy qua đời, anh lại càng cảm thấy rõ ràng hơn sự trống rỗng trong cuộc sống của mình. Anh quyết định rời khỏi thành phố, xách chiếc máy ảnh cũ và đi tìm lại điều gì đó đã mất.

Doyoung không biết mình đang tìm kiếm điều gì. Chỉ biết là cần phải rời đi, cần phải nhìn thấy một điều gì đó thật sự có ý nghĩa. Anh không tìm kiếm danh vọng, cũng không tìm kiếm một nơi nào đó có thể làm anh quên đi nỗi buồn trong lòng. Anh chỉ biết rằng trái tim anh cần một ánh sáng nào đó, dù là mờ nhạt, để giúp anh nhận ra được những gì mình đã bỏ lỡ.

Anh đi qua nhiều vùng đất, nhiều thành phố nhỏ, và trong mỗi bước đi, anh lại cảm thấy mình đang gần hơn với câu trả lời. Một lần, khi dừng lại ở một thị trấn xa lạ, anh thấy ánh sáng từ một chiếc đèn dầu nhỏ, ánh sáng đó yếu ớt nhưng lại khiến anh cảm thấy an yên. Anh đi về phía đó, cảm nhận một lực hút lạ kỳ, và rồi anh gặp cậu.

Cậu ngồi đó, bên chiếc đèn dầu nhỏ, ánh sáng mờ nhạt không đủ để xua tan bóng tối nhưng lại đủ để chiếu sáng một góc nhỏ trong đêm. Doyoung nhìn thấy cậu, một cậu bé đang ngồi im lặng, đôi mắt nhìn về phía ngọn lửa như thể đang trò chuyện với nó. Không có gì vội vã trong cách cậu sống, không có gì to lớn trong cái nhìn ấy, chỉ là sự bình yên và dịu dàng đến kỳ lạ.

Doyoung không biết mình đã đứng ở đó bao lâu, chỉ biết rằng khi cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu khẽ gặp ánh mắt anh, và một cảm giác thân thuộc lạ kỳ trào dâng trong lòng Doyoung. Anh bước tới, nhẹ nhàng hỏi cậu về ánh sáng. Và cậu chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Nhưng Doyoung đã biết, anh vừa tìm thấy thứ anh cần.

Doyoung ngồi xuống bên cạnh cậu, im lặng như nhau, để ánh sáng mờ ấy hòa vào không gian tĩnh lặng của đêm. Không ai nói gì, nhưng trái tim họ như đang chia sẻ một ngôn ngữ không lời, một ngôn ngữ mà chỉ có những ai đã thực sự tìm được sự bình yên mới có thể hiểu.

Cậu không hỏi về quá khứ của Doyoung, cũng không kể về bản thân mình. Cậu chỉ ngồi đó, bên ngọn đèn, như thể đang sống trong một thế giới riêng biệt, một thế giới nơi không có sự vội vã, không có những mối quan hệ bề ngoài, chỉ có ánh sáng nhỏ bé và những khoảnh khắc giản dị. Doyoung cảm nhận được điều đó, và anh hiểu rằng có những điều không cần phải nói ra, chỉ cần lắng nghe, chỉ cần cảm nhận.

Khi đêm gần qua, Doyoung đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Anh nhìn lại cậu, lòng cảm thấy một nỗi quyến luyến khó tả. Trước khi rời đi, anh để lại một câu hứa với cậu, hứa rằng nếu ánh sáng này vẫn còn, anh sẽ quay lại.

Doyoung không biết tại sao mình lại hứa như vậy, nhưng trong sâu thẳm, anh cảm thấy mình cần phải quay lại. Không phải vì một lý do cụ thể nào, mà chỉ vì cảm giác rằng có những thứ không thể để vuột mất.

Doyoung trở lại thành phố lớn, nhưng cuộc sống của anh không còn như trước nữa. Mỗi ngày trôi qua, anh lại cảm thấy như mình đang thiếu một điều gì đó, thiếu một ánh sáng nào đó để dẫn dắt anh qua những đêm tối. Anh sống như một cái bóng, như một người không thể tìm thấy lối ra khỏi chính mình.

Và rồi, anh lại nhớ về cậu, về ánh sáng mờ ấy. Anh không thể quên được cậu, không thể quên được cảm giác bình yên khi ngồi bên cạnh cậu dưới ánh sáng của chiếc đèn dầu.

Mỗi đêm, Doyoung lại mơ về cậu, về thị trấn nhỏ, về ánh đèn mờ và đôi mắt cậu. Anh mơ về những cuộc trò chuyện không lời, về những khoảnh khắc yên bình mà anh đã tìm thấy. Mỗi giấc mơ lại khiến anh cảm thấy như mình sắp chạm được vào điều gì đó rất quan trọng, nhưng lại không thể nắm bắt được.

Anh không thể sống trong những mơ tưởng ấy mãi. Anh cần phải quay lại, cần phải tìm thấy cậu một lần nữa, để hiểu được ánh sáng mà cậu đang giữ trong lòng là gì.

Với một cảm giác mạnh mẽ, Doyoung quyết định quay lại thị trấn ấy. Anh không biết cậu có còn ở đó hay không, nhưng anh biết mình cần phải thử. Anh đi qua những con đường quen thuộc, đi qua những cây cối đã thay lá, và cuối cùng, anh lại đứng trước ngôi nhà nhỏ bên chiếc đèn dầu.

Ánh sáng vẫn còn đó, mờ nhạt nhưng kiên cường. Và cậu, vẫn ngồi đó, bên ngọn lửa. Khi ánh mắt Doyoung gặp ánh mắt cậu, anh biết mình đã không đi sai đường.

Lần này, họ không cần phải nói gì. Doyoung ngồi xuống bên cạnh cậu, và tất cả những gì họ cần làm chỉ là chia sẻ sự im lặng ấy, chia sẻ ánh sáng ấy. Có những thứ chỉ cần nhìn nhau là đủ, không cần lời nói, không cần sự giải thích.

Doyoung cảm nhận được một điều gì đó rất sâu sắc trong lòng mình, như thể anh đã tìm thấy một phần của bản thân mà trước đó anh chưa từng biết.

Ngày qua ngày, Doyoung và cậu không còn cần phải tìm kiếm nữa. Họ không sống trong sự bồng bềnh của những lý thuyết lớn lao, mà sống trong những khoảnh khắc giản dị, những ánh sáng mờ mỏng manh nhưng lại đủ để soi sáng cả một đời. Ánh sáng của nhà, nơi không cần phải tìm thấy, chỉ cần ở lại và cảm nhận.

Doyoung biết rằng mình đã tìm thấy nhà trong ánh sáng của cậu, và đó là tất cả những gì anh cần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro