Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10

"Jin, bình tĩnh nào." Taehyung lên tiếng xoa dịu người đàn ông đang phát cuồng tới lui trước bể cá, nụ cười tự mãn hiện trên môi cậu khi nhớ ra mình là nguyên nhân của dáng đi khập khiễng ấy.

"Bình tĩnh á?" Seokjin trừng mắt, bị sự thoải mái quá mức của Taehyung chọc tức. "Em nói anh làm sao bình tĩnh với tội lỗi mình đã gây ra? Chúa ơi! Chúng ta cần phải được ngâm trong nước thánh để rửa sạch lỗi lầm này Tae."

Taehyung thở dài, hít một hơi thật sâu. "Nó chỉ là động vật nên sẽ sớm vượt qua thôi."

"Trước hết." Seokjin nghiêm khắc nói, giơ ngón tay lên chuẩn bị giảng bài cho em bạn trai vô tư của mình. "Không có động vật nào chỉ là động vật cả. Chúng có đầu óc và cảm xúc, đôi khi còn tốt hơn cả con người. Nhớ lấy."

Tuyên bố này khiến Taehyung bật cười nhưng lập tức ngậm miệng lại bởi cái trừng mắt của anh.

"Thứ hai, làm sao Cá có thể quên cảnh hai ba của nó khỏa thân chứ? Tâm trí non nớt của nó chắc chắn sẽ bị tổn thương nặng nề! Em—" Anh chỉ tay về phía cậu. "Tất cả đều tại em."

"Jin, anh biết rõ cần ít nhất hai người mới có thể lăn giường được mà." Taehyung nghịch ngợm cãi lại, tỏ vẻ bị xúc phạm nghiêm trọng. Seokjin định nói gì đó đáp lại nhưng nhận ra đúng là mình cũng hùa theo cậu làm chuyện xấu. Biết mình đã thắng, Taehyung quay trở lại bàn ăn tiếp tục thưởng thức bữa sáng ngon lành.

Mọi chuyện bắt đầu lúc hai người đang vui vẻ anh một miếng em một miếng thì Seokjin nhìn thấy Cá và bùng nổ, anh chạy về phía bể cá, liên tục lầm bầm xin lỗi đứa con trai tội nghiệp. Hành động đó khiến Taehyung lần nữa tự hỏi tại sao cậu lại yêu thích cái người ngốc nghếch này, dù thực tế cậu có thể kể ra 300412 cái lý do để rơi vào lưới tình với anh.

"Lát nữa em sẽ dẫn nó đi bác sĩ tâm lý. Giờ anh có thể ngồi xuống ăn hết bữa sáng với em chưa? Hay lại nhớ ra anh còn hai đứa con trai khác và—"

"OMG" Seokjin hét lên ngay khi Taehyung nhắc đến những vật nuôi còn lại, anh chạy nhanh về phòng ngủ. "Cam, Xám! Appa xin lỗi!"

"Again." Taehyung mỉm cười khi nghe thấy tiếng meow meow hờn dỗi của hai chú mèo vừa bị Seokjin đánh thức.

Để Seokjin tiếp tục an ủi hai hoàng thượng, Taehyung tiếp tục với bữa sáng, ý cười vẫn hiển hiện nơi đáy mắt. Cậu nhận ra mình chưa từng hạnh phúc thế này trước đây, mọi màu sắc qua lăng kính đôi mắt cậu đều trở nên tươi tắn, các hương vị chạm vào đầu lưỡi cũng ngọt ngào hơn bao giờ hết.

"Tae!" Seokjin hét lên từ phòng ngủ. "Mau vào đây dập đầu xin lỗi con đi!"

Hít một hơi thật sâu, Taehyung nhảy xuống ghế đi vào phòng ngủ. Mặc kệ ý muốn của Seokjin điên rồ như thế nào cậu cũng sẽ làm mà không do dự, vì tất cả những gì cậu cần là được ở bên cạnh anh. Cậu dừng lại ở ngưỡng cửa, dịu dàng ngắm nhìn Seokjin đang cuộn tròn trên giường, bàn tay chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm mượt của hai chú mèo trong lòng.

Thành thật mà nói, buổi sáng hôm nay rất lộn xộn. Tám giờ, cả hai vẫn còn ôm nhau ngủ say trên sofa thì chuông cửa reo nhưng chẳng ai buồn tỉnh dậy vì đã kiệt sức sau một đêm nồng nhiệt. Thế nhưng người kia rất kiên nhẫn, lớp ấn chuông lớp gõ cửa liên tục. Hết cách nên Seokjin đành lồm cồm ngồi dậy, vội vàng khoác tạm cái áo choàng rồi ra ngoài nhận bưu phẩm.

Taehyung nhập nhèm mở mắt, cậu nhếch môi nhìn những vết bầm tím rãi khắp cổ và ngực anh, hiển nhiên còn rất nhiều chỗ khác mà cậu không tiện liệt kê cho TaeJinnies biết. Điều khiến cậu tự hào thứ hai chính là cảm giác uể oải khi thức dậy sau một đêm ân ái với Seokjin, và cậu chắc chắn nó sẽ được lặp lại vào đêm này và nhiều đêm khác nữa.

Sau đó, hai người cùng nhau đi tắm, nói đúng hơn là Taehyung giúp Seokjin tắm vì anh liên tục kêu đau lưng và nụ cười hãnh diện trên môi khiến cậu bị sóc nhỏ hung dữ cào cho mấy cái vào ngực.

Phần còn lại thì như đã biết, ăn sáng, Cá và sóc nhỏ hoảng loạn.

"Có vẻ như chúng đã tha thứ cho anh." Taehyung lên tiếng, cậu nằm một bên giường và để những chú mèo ở giữa hai người như một gia đình thực thụ. Danh từ này sưởi ấm trái tim Taehyung, khiến nụ cười của cậu thập phần ôn nhu.

Seokjin cong môi, nhìn xuống 'con trai'. "Xám thì hết giận rồi." Anh nói, gãi nhẹ vào sau tai chú mèo và nhận được vài tiếng grrừ grrừ thoải mái từ thằng bé. "Nhưng Cam không dễ dỗ đâu."

Khúc khích, Taehyung nhẹ xoa đỉnh đầu của chú mèo được nhắc tên. "Nó sẽ quen thôi." Cậu trấn an, chuyển ánh mắt sang Seokjin. "Dù sao thì đó cũng không phải lần cuối cùng. Mục tiêu tiếp theo sẽ là nhà bếp nên nếu anh không muốn chúng bị sang chấn tâm lý lần nữa thì nên sớm mang chúng ra khỏi khu vực ấy."

Vệt hồng lan rộng trên khuôn mặt Seokjin. "Đừng nói vậy mà." Anh bối rối, giấu đôi mắt sau tóc mái. "Anh không giỏi ứng xử trong những tình huống như thế đâu."

Taehyung bị dáng vẻ ngượng ngùng của anh làm cho choáng ngợp. "Anh đáng yêu chết đi được."

Seokjin chính thức biến thành quả táo vì lời khen này. "Đừng nói chuyện này nữa." Anh ỉ ôi, khẽ mỉm cười khi Xám ngáp dài một cái. "Hôm nay em có ca trực không? Nếu không thì chúng ta có thể cùng nhau xem RomCom. Nói trước là anh rất mau nước mắt."

Taehyung cười nhẹ, đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán anh, ánh mắt đầy cưng chiều. "Dù rất muốn thấy khía cạnh ủy mị của anh nhưng không may là em có ca muộn."

"Em sẽ không viện cớ ốm để nghỉ phép, đúng chứ?" Seokjin hỏi mặc dù đã biết câu trả lời.

"Không đâu. Mọi người cần em."

Nhăn nhó, Seokjin gục đầu vào bên cạnh Xám, bộ lông mượt mà sượt qua gò má anh. "Anh sẽ làm gì trong khi chờ đợi đây? Chơi solitaire hả?"

Bật cười, Taehyung vuốt ve gò má Seokjin, để ngón tay cái chu du trên làn da mịn màng. "Vậy sao anh không theo em đến viện dưỡng lão?" Cậu gợi ý. "Dì chắc chắn sẽ muốn nghe chuyện của chúng ta đã...ừm—"

"Anh thách em nói hết đó!" Anh nheo mắt nhìn cậu đầy nguy hiểm. "Chỉ cần thông báo với dì em đã trở thành bạn trai của anh là đủ rồi, không cần kể chi tiết vậy đâu."

Mắt Taehyung mở to. "Bạn trai?" Cậu hỏi lại để đảm bảo mình không nghe nhầm.

Người lớn hơn nhíu mày. "Không phải sao?" Trái tim anh bắt đầu đập nhanh vì hồi hộp. "Anh tưởng sau chuyện đó...với lại hôm qua em cũng đã nói..."

"Em thích anh. Em rất vinh hạnh khi được làm bạn trai của anh, Jin." Taehyung khẳng định. "Và cả chồng nữa, nhưng đó là chuyện của tương lai nên bây giờ anh chỉ cần nhớ rằng câu trả lời của em luôn luôn là 'có'."

Khóe môi Seokjin kéo cao tạo thành nụ cười rạng rỡ như nắng mai, trong khi đôi mắt lấp lánh hệt như một đứa trẻ lần đầu thấy tuyết rơi. "Anh cũng vậy." Anh thì thầm, đặt tay lên má cậu. "Luôn luôn như vậy."

"Luôn luôn." Cậu nhẹ nhàng lặp lại, nhìn chằm chằm vào anh với sự tôn thờ tuyệt đối. "Và mãi mãi."
—————
"Anh lo quá." Seokjin thừa nhận khi đang nắm tay Taehyung đi đến viện dưỡng lão. "Em nghĩ dì sẽ phản ứng thế nào? Hoảng hốt? Vui mừng hay tức giận?"

Taehyung cười toe. "Anh nghĩ dì là ai chứ? Bà ấy chắc chắn sẽ chế giễu chúng ta, mắng chúng ta là đồ ngốc và rất có thể sẽ lấy dép gõ lên đầu em nếu cần thiết."

"Rất giống phong cách của dì." Seokjin gật gù. "Mà sao em hiểu rõ dì quá vậy?"

"Có trò gì mà em chưa từng tham gia cùng dì ấy đâu chứ." Cậu cười đáp. "Thế nên em luôn sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra."

Cả hai bước vào sảnh, chết đứng nhìn bà Kim đang ngồi trên xe lăn, vuốt ve một con lạc đà cừu với nụ cười thích thú trên môi, và thật kỳ lạ khi con vật dường như cũng đang cười. Hai người nhíu mày quan sát cảnh tượng vi diệu trước mặt, không tìm ra manh mối rằng việc gì đang diễn ra hay tại sao lại có động vật trong viện dưỡng lão.

"Oh! Hello!" Một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau họ.

Cơ thể Seokjin cứng đờ khi nhận ra đó là Jimin. Bàn tay anh siết lấy Taehyung, trong đầu liên tưởng đến hàng ngàn viễn cảnh cẩu huyết như drama về những lần tình mới tình cũ chạm mặt.

"Hi, Jimin." Taehyung cất tiếng chào.

Chàng trai thoải mái bước đến gần họ, nụ cười vẫn giữ trên môi dù cậu đã phát hiện hai bàn tay đan chặt của họ. Thành thật mà nói, cậu rất mừng vì cuối cùng cặp đôi này cũng thôi vờn nhau, nếu không e là mọi người xung quanh sẽ phải bắt trói cả hai lại rồi nhốt chung một phòng cho đến khi họ chịu thừa nhận tình cảm của mình mới thả ra.

Seokjin vô thức nép sau Taehyung khi khoảng cách với Jimin mỗi lúc một gần.

"Xin chào, Jin." Jimin mỉm cười hiền lành. "Hôm nay là ngày hội Alpaca." Cậu giải thích khi chỉ vào nhân viên sở thú đang đứng bên kia tiền sảnh.

"Sáng tạo thật." Taehyung cảm thán, thầm nghĩ viện dưỡng lão này đúng là độc đáo vô cùng. "Em đi thay đồng phục rồi quay lại ngay." Cậu thông báo trước khi hôn nhẹ lên má bạn trai. "Jimin rất hiền. Anh không cần lo lắng đâu Sóc Nhỏ."

Seokjin nhíu mày và gật đầu, buộc bản thân thả lỏng. Anh dõi theo Taehyung đến khi cậu biến mất chỗ cầu thang rồi liếc mắt sang dì Kim, phát hiện bà đang ở khá xa mình. Nói cách khác, hiện tại anh đang đơn thân độc mã đối diện với người yêu cũ của bạn trai. "Ừm..." Anh do dự mở lời, loay hoay với vạt áo sơ mi. "Hôm nay trời rất đẹp đúng không?"

Jimin bị sự đáng yêu của anh chọc cho cười đến híp cả mắt lại, cậu bước đến, vỗ nhẹ vào vai anh và nói: "Anh không cần phải căng thẳng vậy đâu Jinnie. Cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi vì nếu em và Taehyung không thành thì có nghĩa là tụi em không thuộc về nhau. Hơi tiếc một chút nhưng điều đó hoàn toàn ổn. Vả lại anh và cậu ấy trông rất hợp, thật sự rất xứng đôi."

Lời khen có cánh của Jimin nhuộm hồng gò má Seokjin, anh ngượng ngùng mỉm cười. "Cậu thật sự không khó chịu ư?" Anh hỏi lại lần nữa.

"Tất nhiên là không rồi." Cậu huých vai anh. "Nhưng nếu anh vẫn áy náy thì có thể giới thiệu cái cậu Jungkook kia cho em." Cậu lém lĩnh nhìn anh. "Những lúc yếu đuối thế này rất cần một bờ ngực vững chắc như cậu ta để dựa vào nha~"

Người lớn hơn bật cười, thật lòng đánh giá cao nhân cách của Jimin. "Deal." Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã biết cậu đã là ví dụ điển hình về con người hoàn hảo nên chẳng có vấn đề gì nếu gán ghép cậu với Jungkook cả. "Chắc chắn thằng nhóc đó sẽ thích cậu."

Jimin thở phào nhẹ nhõm, hơi ngại ngùng khi đưa ra yêu cầu này. Chỉ là cậu quá tò mò về Jungkook vì bà Kim không ngừng tâng bốc chàng trai, và mắt nhìn người của bà chưa bao giờ sai cả.

Taehyung đã sớm quay lại nhưng chọn đứng phía xa quan sát, hài lòng khi thấy Seokjin và Jimin thoải mái trò chuyện với nhau, cư xử như những người bạn bình thường. Thật ra cậu đã đoán được kết cục này, xét cho cùng cả hai người họ đều tốt tính, đặc biệt là bảo bối nhà cậu.

Sau vài phút cảm kích, cậu tiến về chỗ hai chàng trai. "Anh sẵn sàng chưa?" Cậu hỏi Seokjin.

Môi anh cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp và nắm lấy tay cậu. "Không hẳn nhưng cứ chiến thôi!"
—————
"Cháu làm sao?" Bà Kim hỏi sau khi nghe những lời Seokjin vừa thông báo, bàn tay đang vuốt ve bụng alpaca của bà cũng dừng lại. "Chính xác là hai đứa đã làm gì?"

Đương lúc Taehyung định khai thật thì Seokjin đặt tay lên vai cậu, lắc đầu tỏ ý để anh giải quyết. "Bây giờ tụi con đang hẹn hò với nhau." Anh lặp lại và ngồi xuống chiếc ghế Jimin vừa đưa tới, Má Mochi quyết định tham gia vào cưng nựng chú lạc đà cừu và tám chuyện.

Người phụ nữ chớp mắt vài lần trước khi mỉm cười. "Nhưng còn hai đứa thì sao?" Bà ra hiệu về phía Jimin và Taehyung. "Hai đứa không quen nhau?"

Jimin mỉm cười một chút trong khi Taehyung có vẻ xấu hổ. "Vâng." Cậu thở dài. "Bọn cháu quyết định làm bạn sẽ tốt hơn. Thêm vào đó cháu cũng nhận ra rằng cháu yêu Jin."

"Cháu không tức giận?" Bà hỏi Jimin.

"Không ạ." Cậu quả quyết đáp. "Dẫu sao thì cháu với Taehyung cũng không hợp nhau. Ngay cả khi không có Jin thì mối quan hệ đó cũng không thể kéo dài."

Nét mặt của bà Kim trầm đi, vì trong chuyện tình này liên quan không chỉ có ba người họ. "Còn Jungkook thì sao? Dì sẽ không được gặp thằng nhóc răng thỏ ấy nữa? Aizz...biết vậy dì đã trân trọng thời gian dì và nó ném bom nước vào lão Chan hơn rồi." Bà cảm thán, ra chiều tiếc nuối.

"Chờ đã! Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?" Seokjin hỏi, cố gắng nhớ lại Jungkook vắng mặt lúc nào trong bữa tiệc.

Người phụ nữ cười khúc khích. "Trong lúc cháu đang bận nhảy." Bà nhắc nhở cũng như hồi tưởng về biểu cảm đang yêu trên mặt Seokjin đêm đó. "Mà chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là cháu với nó tính thế nào?"

Seokjin thở dài một hơi, nhớ lại cách mà anh và Jungkook kết thúc. "Cháu không thể ở bên cậu ấy." Anh thừa nhận, nghịch mấy ngón tay của Taehyung. "Không thể khi Tae ở đây."

"Kết thúc tốt đẹp chứ?" Bà quan tâm hỏi, đứa nhỏ kia thực sự đã sở hữu một vị trí trong tim bà. "Ý là nếu không thì sẽ rất khó xử nếu dì duy trì tình bạn với Thỏ Cơ Bắp."

Ba chàng trai trẻ đồng loạt bật cười. Seokjin nhanh chóng trấn an bà. "Dì không cần lo lắng đâu. Cháu và cậu ấy vẫn là bạn tốt của nhau."

"Cảm ơn Chúa." Bà Kim thở hắt ra trước khi quay lại vuốt ve bộ lông trắng muốt của alpaca.

Mọi việc diễn ra tốt đẹp hơn những gì Seokjin tưởng tượng, không có chiếc dép nào được nép ra như anh và Taehyung đã hình dung.

"Chờ đã." Bà Kim đột nhiên kêu lên, nhìn chằm chằm vào cháu trai. "Cháu có hài lòng hoàn toàn với kết quả này không? Taehyung có thực sự là người cháu muốn ở bên?"

Bà Kim chưa bao giờ làm anh thôi cảm động vì sự quan tâm của bà, luôn yêu thương anh vô điều kiện. "Có ạ." Anh đáp, chuyển ánh nhìn sang Taehyung, trìu mến nhìn cậu. "Cháu rất hạnh phúc."

"Cháu sẽ đối xử tốt với thằng bé chứ?" Lần này bà hỏi Taehyung, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. "Vì nếu cháu tệ bạc, dì nhất định sẽ bằm cháu ra làm mồi cho bà Rose câu cá."

Taehyung khúc khích, lời đe dọa của bà chả đáng sợ chút nào. "Dì ơi đây còn được xem là câu hỏi nữa sao?" Cậu vòng tay qua eo Seokjin, kéo anh lại gần mình. "Dì sẽ không có cơ hội bằm cháu đâu. Jin là cả thế giới của cháu, là hơi thở và trái tim của cháu. Cháu chắc chắn sẽ chết nếu không có anh ấy."

Đôi mắt hiểu biết của bà Kim hết nhìn Taehyung rồi nhìn Seokjin, kiểm tra xem có tia dối trá nào tồn tại trong lời nói của họ không. Khi nhận thấy ánh mắt chân thành của họ, bà hít một hơi thật sâu rồi cho phép mình thư giãn. Cả đời bà, đến thời điểm này điều duy nhất bà mong muốn là Seokjin có được hạnh phúc, và sự xuất hiện của Taehyung chính là một phước lành.

"Được rồi." Bà mỉm cười ấm áp với cặp đôi, trút bỏ tất cả hoài nghi mà mình mang theo. "Hai đứa đã có được lời chúc phúc của dì. Mặc dù cháu mạnh mẽ và độc lập khiến lời chúc của bà già này không quan trọng nhưng nó quan trọng đối với dì."

"Dì nói vậy là sao?" Seokjins bối rối hỏi nhưng bà chỉ mỉm cười rồi vui vẻ đáp.

"Cháu sẽ sớm biết thôi." Trước khi anh có thể đặt thêm câu hỏi, bà lần nữa lên tiếng. "Dì chắc chắn sẽ nhớ cậu ta. Thật không công bằng chút nào."

"Dì ấy đang nói về ai vậy?" Jimin nhướng mày thắc mắc.

Seokjin khịt mũi. "Hiển nhiên là Kookie rồi. Tên nhóc đó quả thật đã chiếm được trái tim dì ấy."

Mỉm cười, Taehyung hôn lên đỉnh đầu đang đặt lên vai mình của anh. "Tại sao chúng ta không mời cậu ta đến đây?" Cậu gợi ý, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. "Trời hôm nay rất đẹp. Chúng ta có thể tổ chức một buổi dã ngoại."

"Này, cậu tự tin mình có thể đối diện với chàng trai đã hôn Jin chưa đầy 24 giờ trước?" Jimin trêu.

"Trước khi cậu nhắc mình thì có." Taehyung cau có.

"Dì thích ý tưởng đó." Bà Kim ủng hộ. "Mời cả Yoongi và Hobi. À còn cái cậu Namjoon mà Jungkook đã nhắc nữa." Đôi mắt người phụ nữ lấp lánh. "Dì muốn gặp tất cả bạn bè của cháu trai mình."

Seokjin mỉm cười cùng bà. "Tất nhiên rồi." Anh nói và những người khác cùng gật đầu. "Cháu sẽ hẹn mọi người nhưng dì nên chuẩn bị tinh thần, mấy người này mà họp lại là nhắng nhít chẳng thua gì cái chợ đâu."
—————
Giống như Seokjin đã dự đoán, viện dưỡng lão bị bảy người làm cho biến thành một mớ hỗn loạn.

Cuối tháng 4, ánh nắng chang hòa xua đi cái lạnh của mùa xuân, mang theo gió thoảng thổi qua vô cùng dễ chịu. Họ chọn vị trí dưới gốc cây đào làm nơi an vị, những cách hoa hồng nhạt cuối mùa nhè nhẹ rơi, điểm thêm màu sắc cho thảm cỏ xanh mướt.

Hoseok và Yoongi xuất hiện đầu tiên, họ mang theo bao bao túi túi snack và nước ngọt. "Xin chào." Yoongi lên tiếng, đặt đồ đạt xuống tấm thảm khổng lồ mà Jimin đã trải sẵn từ trước và bắt đầu bày biện những thứ bên trong.

Dì Kim mỉm cười đáp lại, bà vẫn ngồi trên xe lăn trong khi Seokjin và Taehyung ngồi dưới thảm cạnh bà, hăng say bàn luận về cuộc sống sẽ thế nào ở mặt trăng.

Hoseok chạy đến chỗ bà Kim, trưng ra nụ cười tỏa nắng. "Dì ơi! Mới một ngày thôi mà cháu nhớ dì quá trời quá đất."

Bà ôm lấy gò má Hoseok, mỉm cười hiền từ. "Cháu đúng là Tiểu Hy Vọng của mọi người."

Yoongi khịt mũi, đưa cho Taehyung một cái sandwich. "Tiểu Hy Vọng của dì đã hét vào mặt cháu vì quên bật máy rửa bát trước khi rời đi." Gã kể tội.

"Đáng đời." Hoseok lè lưỡi. "Em sẽ phải mất thêm ba tiếng lúc về chỉ vì sự đãng trí của anh."

"Thấy chưa?" Yoongi hất cằm, len lén đưa tay ôm eo hôn phu. "Đó là bản chất thật của Tiểu Hy Vọng. Không phải là cậu bé đáng yêu ngây thơ như dì vẫn luôn thấy đâu."

"Anh im đi, em đáng yêu lắm nhé." Hoseok phản bác.

Bật cười, gã kéo cậu lại gần hơn, khẽ cọ mũi của họ vào nhau. "Anh biết rồi." Gã thừa nhận. "Em đáng yêu nhất."

Cả đám còn lại rùng mình vì độ sến súa của cặp đôi nhưng không thể không công nhận tình yêu của họ rất đáng ngưỡng mộ.

"Hai đứa rất đẹp đôi. Dì mừng vì hai đứa đã tìm thấy nhau giữa biển người, hãy luôn trân trọng và yêu thương nhau như thế." Bà Kim ôn tồn nói.

Yoongi nhíu mày trước hành vi kỳ lạ này, thông thường bà sẽ chế giễu họ và bảo họ tránh xa một chút chứ không bình lặng như hôm nay. "Dì bị ai hoán đổi rồi hả?" Gã hỏi, nhìn xung quanh và bắp gặp những biểu hiện bối rối mù tịt. Bất quá, gã đành nhún vai, có lẽ hôm nay bà chỉ không có tâm trạng để chọc ghẹo mọi người.

"Jungkook đến rồi!"

Jimin reo lên khiến ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cậu đang chỉ, xác nhận rằng Jungkook và Namjoon đang hướng về phía họ, trên tay cầm theo một túi bánh brownie.

Bà Kim tròn mắt trước cái tên được nhắc đến rồi lập tức quay lại, hét lên đầy yêu thương: "Thỏ Cơ Bắp."

Ai đó bị điểm mặt thở dài, đặt món tráng miệng sang một bên để có thể lọt thỏm giữa vòng tay rộng mở của bà. "Dì sẽ gọi cháu như vậy suốt đời phải không?"

"Chính xác." Bà Kim vui vẻ trả lời.

Jungkook nhìn quanh, nụ cười vẫn rạng rỡ, đặc biệt là lúc thấy ánh mắt ấm áp của Seokjin. "Hyung." Cậu chào hỏi, đột nhiên thấy rùng mình, nụ cười rơi xuống khi bắt gặp cái nhìn chòng chọc của Taehyung.

"Chào mọi người." Namjoon phá vỡ sự im lặng khó xử, anh vươn tay về phía dì Kim. "Cháu là Namjoon. Thật vui vì cuối cùng cũng được gặp dì, dì Kim. "

Người phụ nữ mất một giây để xem xét người bạn mới, nét mặt của bà ngay lập tức dịu đi và mở rộng cánh tay, biểu thị một cái ôm. "Ở đây chúng tôi không bắt tay." Bà mỉm cười giải thích.

Namjoon cũng cười và lễ phép cúi xuống để trao cho bà một cái ôm, thậm chí còn cảm thấy bị ảnh hưởng bởi những rung cảm từ một người mẹ.

Seokjin thật sự thích cách dì chấp nhận mọi người và đối xử với họ như con cháu, đầu tiên là Hoseok và Yoongi, hai người bạn mà anh đã dẫn về nhà khi còn bé, bà thậm chí còn đề nghị nấu bữa tối và nướng bánh quy cho ba cậu nhóc. Tiếp theo là Taehyung, bà trở thành người dẫn đường mỗi khi cậu cần ai đó chỉ điểm hoặc hóa bạn bè lúc cậu cần người ở bên. Sẽ không ngoa khi nói, mỗi chàng trai có mặt ở đây đều mang trong lòng sự biết ơn và tôn kính đối với người phụ nữ này.

"Chúng ta ăn được chưa?" Seokjin vờ bực bội hỏi, mắt sáng lên vì vô số món ăn trước mặt. "Cháu sắp chết đói rồi đây này."

"Cháu cũng đang đợi đây." Yoongi thêm vào rồi bắt đầu ăn, không quan tâm nữa. "Đồ ăn nhiều lắm nên mọi người cứ tự nhiên."

Jungkook là người tiếp theo vui vẻ chấp nhận lời đề nghị, cậu vươn tay muốn lấy sandwich nhưng thoáng khựng lại vì cái nhìn trừng trừng của Taehyung. Nuốt nước bọt, chàng trai đáng thương rụt tay lại, ngoan ngoãn đặt lên đùi.

"Thôi nào Taehyung." Hoseok nghiêm khắc yêu cầu. "Bây giờ cậu đã có Jin rồi, đừng hoạnh họe thằng nhóc nữa."

Seokjin ngước mặt lên, hoang mang khi nghe thấy tên của mình. Vì quá chú tâm vào đồ ăn nên anh chẳng biết được chuyện gì đang diễn ra.

Taehyung nghiến chặt hàm, ánh mắt rơi vào những cái bánh brownie. "Tùy." Cậu nói, giữ ánh mắt nguy hiểm với Jungkook. "Bánh này loại nào?"

"Một phần bình thường." Jungkook bặm môi lo lắng. "Một phần là hạt."

Nét mặt Taehyung lập tức giãn ra. "Cậu được tha thứ."

"Thật luôn?" Seokjin hỏi với vẻ hoài nghi. "Chỉ nhờ vào mấy cái brownie thôi á hả?"

Mặc dù nhẹ nhõm nhưng Jungkook cũng hoang mang không kém, chẳng nghĩ mình sẽ được bỏ qua dễ dàng như thế.

Taehyung bật cười, hôn lên má bạn trai. "Vì nó đắt." Cậu giải thích.

Tiếng cười rộn ràng vang lên dưới gốc đào, bà Kim hài lòng nhìn những chàng trai hòa thuận bên cạnh nhau, trái tim xuân xanh của họ đem niềm vui và tình yêu thổi vào không khí.

Cả đời này, bà đã yêu thật lòng hai lần trong đời, đầu tiên là chồng bà và thứ hai là Seokjin, cũng là người bà quan tâm nhiều nhất ở hiện tại. Khi ông Kim qua đời, nỗi đau thương ấy luôn đè nặng trong trái tim bà, mặc kệ bà đã khóc và gào thét thế nào thì mất mát vẫn là mất mát. Tuy nhiên bà chưa từng cho phép mình thể hiện điều đó trước mặt Seokjin, chỉ yên lặng đưa cho anh bờ vai để gối đầu mỗi lần anh bật khóc. Dù không do bà mang nặng đẻ đau nhưng bà luôn xem Seokjin là con ruột, lý tưởng này tiếp thêm sức mạnh để bà mạnh mẽ vì hai người, đổ dồn mọi sự chú ý vào Seokjin, đảm bảo rằng anh sẽ sống vô lo vô nghĩ. Lúc này đây, khi nhìn vào Seokjin đang tựa vào Taehyung còn cậu thì nắm chạy tay anh, có vẻ như mong ước của bà cuối cùng cũng trở thành hiện thực.

Taehyung là một chàng trai hoàn hảo, cậu mang trong mình trái tim trong sáng và khối óc thánh thiện, yêu quý cuộc sống và yêu Seokjin. Con người này sẽ không bao giờ ngừng tìm kiếm những điều tốt đẹp trong vạn vật và đây cũng là điểm khiến bà vô cùng quý Taehyung, cậu cho bà thấy tầm quan trọng của những niềm vui nho nhỏ. Ngoài ra, cách cậu nhìn Seokjin đã nói lên tất cả tấm lòng cậu – đôi đồng tử lấp lánh như những ngôi sao vì vẻ đẹp của bạn trai. Nó gợi nhớ về cách mà ông Kim luôn nhìn bà, yêu thương, bao dung, cưng chiều và quý trọng.

Bà thật sự nhớ ông ấy, bà hy vọng không ai trong số những chàng trai này sẽ phải hiểu cảm giác đau buồn khi mất đi một nửa của mình. Nhưng e là bất khả thi, vì con người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, chỉ mong lúc còn sống, hãy cố gắng tạo ra thật nhiều hồi ức xinh đẹp, để khi người kia vắng bóng, chúng ta có thể mỉm cười nhớ lại vào một chiều nắng muộn.

"Dì ổn chứ?" Seokjin lo lắng hỏi khi nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của bà Kim. "Do trời nắng quá sao?"

Những người khác cũng nhìn sang nhưng bà chỉ lắc đầu. "Không có gì đâu. Rất dễ chịu là đằng khác."

"Dì có muốn nằm xuống một chút không?" Anh gợi ý. "Kiểu nằm xuống tận hưởng ánh mặt trời ấy?"

Bà Kim mỉm cười và gật đầu, cảm thấy ngán ngẫm chiếc xe lăn này và bà đã ngồi đủ nhiều rồi.

Các chàng trai ngay lập tức bật dậy và đỡ bà xuống vị trí cạnh Seokjin, Jungkook còn chu đáo chèn hai chiếc gối sau lưng bà để bà có thể tựa vào.

"Dì ăn thử bánh brownie nhé." Cậu đưa cho bà một cái bánh thơm phúc. "Cháu phải cố gắng lắm mới nướng thành công đấy."

Người phụ nữ gật đầu, vui vẻ nhận lấy.

"Chỉ cần nói với bọn cháu nếu dì muốn uống gì đó." Yoongi tiếp lời, nụ cười ấm áp và chân thật.

"Hay cần thêm đồ ăn." Hoseok nói thêm với cùng một biểu cảm.

Taehyung ngồi xuống phía bên kia của bà. "Dì ơi, đừng nghe họ nói. Họ chỉ muốn nịnh nọt gì thôi."

Jungkook lúc này đã gom đủ dũng cảm liền đáp trả:" Pffft, tôi cần gì nịnh nọt dì chứ."

Câu nói này khiến Seokjin khúc khích, lắc đầu mắng: "Pabo."

Cả hội đồng loạt bật cười, tuy nhiên chưa được mấy giây thì âm thanh khác lạ vang lên. Số là Namjoon vô tình xé toạc một góc thảm.

"Trời ạ." Jungkook ca thán. "Sự hủy diệt của anh ấn tượng thật đấy."

Namjoon ngượng ngùng, cố gắng che chỗ bị hỏng. "Em nói linh tinh gì thế."

Seokjin bật cười tinh nghịch. "Vậy giở tay em lên xem nào?"

"K-không." Namjoon lắp bắp, cố tỏ ra vô tội. "Tay em thích đặt ở đây cơ."

Và đó là cách mà những âm thanh vui vẻ trở lại, phủ kín một góc vườn.

Bà Kim cũng tham gia vào niềm vui của họ, cảm thấy không gian xung quanh mình như phát sáng, cơ thể cũng nhẹ nhõm và thoải mái hơn, giống như suối nguồn bình yên bắt đầu chảy từ tim bà sang các động mạch và lan ra khắp cơ thể.

Ở tuổi xế chiều, bà mãn nguyện khi vẫn có bàn tay nắm lấy tay bà và tình yêu vẫn còn tồn tại xunh quanh. Hơi luyến tiếc, nhưng bà nghĩ đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.

Ánh mắt hiền từ rơi vào nụ cười trên môi Seokjin khi anh đang nói gì đó với Taehyung, bà có thể cảm nhận niềm hạnh phúc toát ra từ mỗi hơi thở của cháu mình. Chứng kiến ​​Seokjin lớn lên thành một công dân có ích, cùng anh trải qua khoảnh khắc tồi tệ nhất, dùng bàn tay mình lau đi những giọt lệ đau buồn trên gò má anh hay chiêm ngưỡng đôi mắt to tròn phát sáng vào lần đầu nhìn thấy nửa kia của mình. Đến thời điểm này, bà có thể vỗ ngực tuyên bố nhiệm vụ cuối cùng của bà trên mặt đất này đã hoàn thành.

Bà thực lòng biết ơn mỗi giây mỗi phút đã trải qua trong cuộc đời này, cũng cảm ơn số phận để bà hoàn thành sứ mệnh mà mẹ ruột của Seokjin đã bắt đầu nhưng lại chẳng thể kết thúc.

Từ xa xa, bà có thể nhìn thấy vầng hào quang của thiên đường, những vị thần đã bắt đầu hát giai điệu du dương nhất. Mi mắt bà trĩu nặng, hơi thở chậm dần và sức lực biến mất một cách nhẹ nhõm. Đâu đó giữa áng tường vân, một người xuất hiện và mỉm cười, cho bà biết rằng đã đến lúc.

"Anh thật sự nhớ em, tình yêu của anh." Ông Kim mỉm cười trìu mếm. Mắt bà ngấn lệ, bà cũng nhớ ông ấy rất nhiều. "Đến đây nào." Ông đưa tay ra, nắm chặt lấy tay bà. Hiển nhiên không phải thể xác mà là bàn tay tâm hồn, nơi chứa đựng muôn vàn tình yêu và sự mãn nguyện tuyệt đối. "Anh sẽ chỉ cho em ngôi nhà của chúng ta."

Bà Kim gật đầu, vui mừng quyết định đi theo ông bởi vì sau tất cả, Seokjin đã sẵn sàng để sống mà không có bà. Và như bà đã nói, anh có lời chúc phúc của bà từ cao xanh.

Với mỗi bước chân đi theo chồng mình, sức lực cũng dần rời xa cơ thể bà Kim, trái tim cũng bắt đầu giảm tốc sau khi đã cố hết sức tồn tại giữa những tháng năm sống, yêu thương và tan vỡ. Đôi tay từ từ trượt khỏi tay bàn tay Taehyung và Seokjin rồi rơi xuống chăn. Bà biết mình sắp chết nhưng bà rất tình nguyện, bởi lẽ chết chỉ là thể xác biết mất, còn bà vẫn sẽ hiện diện trong tim mỗi người ở đây.

Sự sống kết thúc không có nghĩa là cuộc đời chúng ta chưa từng tồn tại. Khi đó chúng ta sẽ không sống dưới hình hài con người, mà sẽ sống trong câu chuyện của những người ở lại qua lời ăn tiếng nói.

Và với tiếng thở ra cuối cùng, sự sống của bà Kim biến mất, thể xác bà nằm cạnh cháu trai, trong khi linh hồn thì khóc trong vòng tay của người chồng yêu mến.

"Dì ơi?"

- END -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro