
6.
Quang Anh giật mình tỉnh dậy, hơi thở dồn dập và mồ hôi lạnh đẫm trán. Xung quanh cậu vẫn là khung cảnh đáng sợ với ánh đèn trắng xóa chói mắt, và mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến cậu không tài nào thở được bình thường. Nhưng lần này, không còn nỗi đau khủng khiếp nào hành hạ cậu nữa. Cậu không còn bị cụt tứ chi, không còn băng bó và cũng không còn cảm giác thịt da mình đang hoại tử. Cậu sờ lên mặt, chạm vào làn da vẫn bình thường, như một lời khẳng định rằng cơn ác mộng khủng khiếp đó đã trôi qua.
Trong lòng dâng lên một niềm vui ngập tràn, Quang Anh ngồi bật dậy, đôi chân chạm đất nhẹ bẫng. Cậu không kiềm được sự phấn khích, tự do chạy nhảy một lúc trong niềm vui ngắn ngủi của mình. Nhưng rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu:
-"Đây không phải là nơi mình muốn ở lại" Nỗi sợ lại ùa về khi Quang Anh nhận ra mình cần phải thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Cậu đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra một cánh cửa nằm phía cuối căn phòng, dường như dẫn lên một nơi khác. Tim đập thình thịch, cậu bước từng bước cẩn trọng, sợ rằng chỉ cần gây ra tiếng động nhỏ thôi cũng có thể khiến ai đó phát hiện. Nắm lấy tay cầm cửa và xoay nhẹ, cánh cửa mở ra một cách dễ dàng, dẫn lối lên một hành lang nhỏ hẹp, tối tăm. Quang Anh bước lên từng bậc thang, cho đến khi ánh sáng mờ mờ lọt qua khe cửa cuối cùng.
Khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, cậu nhận ra mình đang ở trong một căn nhà kho cũ kỹ, ngột ngạt và mờ ảo. Tất cả đồ đạc đều phủ bụi, từng kệ gỗ xếp đầy những vật dụng cũ như thể đã bị lãng quên từ rất lâu. Cảnh vật này vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhưng cậu không thể nhớ nổi mình đã từng ở đây hay chưa. Cảm giác hoang mang lại trỗi dậy, nhưng Quang Anh biết rằng mình phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ xa, vang vọng tên cậu một cách nhẹ nhàng và đầy thân thuộc:
-"Quang Anh!"
Tim cậu thót lên, và chẳng cần suy nghĩ gì thêm, Quang Anh vội chạy về phía tiếng gọi. Cậu nhận ra đó là giọng của Đức Duy, người mà cậu tin tưởng nhất, và cũng là người duy nhất mà cậu mong muốn gặp lại lúc này. Tiếng bước chân của cậu vang lên đều đặn khi cậu chạy qua cánh cửa, hướng về phía ánh sáng bên ngoài.
Khi bước ra khỏi căn nhà kho, cậu nhìn thấy Đức Duy đang đứng đợi ở đó, một mình, giữa khoảng không gian trống trải. Ánh mắt anh trầm tĩnh và ấm áp, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Không chần chừ, Quang Anh nhào tới ôm chầm lấy Đức Duy, cảm giác như cuối cùng cậu đã được bảo vệ, được trở về với nơi an toàn.
"Duy ơi" Quang Anh thở dốc, giọng nói lẫn trong sự run rẩy. "Em vừa ở dưới tầng hầm... một nơi thật kỳ lạ. Em sợ lắm.."
Đức Duy đặt tay lên đầu Quang Anh, khẽ xoa dịu những nỗi lo trong cậu.
-"Không sao đâu, anh ở đây rồi. Đừng lo nữa"
anh nói, giọng dịu dàng như đang cố xua tan mọi bất an. Anh ôm chặt Quang Anh vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu. Hơi ấm từ Đức Duy như truyền sang, xua đi mọi cơn ác mộng đã dày vò Quang Anh trong suốt thời gian qua.
Khi được bao bọc trong vòng tay ấy, Quang Anh cảm nhận sự nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể. Cậu không còn cảm giác sợ hãi, không còn đau đớn hay ám ảnh. Mọi lo âu dường như tan biến, để lại trong cậu chỉ là sự bình yên và tin tưởng tuyệt đối vào người con trai trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro