Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Chương 3

Lại một tháng trôi qua, không ngày nào Ngô Phàm không làm phiền cũng như tỏ tình với Tử Thao. Mỗi sáng anh luôn chào cậu trước khi vào tiết, đôi khi sẽ khiến bữa trưa của cậu bị gián đoạn hoặc là xông vào ở lì trong thư viện khi cậu có giờ tự học.

Nhiều lần anh hướng cửa sổ phòng Tử Thao – nơi đối diện cửa sổ phòng anh gọi tên cậu nhưng luôn bị lơ đẹp mặt để rồi sau đó là liên khúc những bản tình ca mà Ngô Phàm ngẫu hứng hát cho cậu nghe.

Bỗng một ngày nọ, Hoàng gia nhận được tin báo từ gia đình bên Trung Quốc, một người họ hàng thân thích không may đã mất. Cha mẹ Hoàng phải về Trung Quốc vài ngày nhưng họ không thể đưa Tử Thao theo vì không muốn cậu nghỉ học.

Vì thế cha mẹ Hoàng đã nhờ vả hàng xóm thân thương – chính là Ngô gia chăm sóc, trông nom Tử Thao vài ngày. Tất nhiên cha mẹ Ngô đồng ý rồi, làm sao có thể từ chối một đứa nhóc đáng yêu như Hoàng Tử Thao được chứ.

Tối hôm sau khi tiễn cha mẹ ra sân bay, Tử Thao thở dài não nề trở về Ngô gia. Suy nghĩ của cha mẹ Hoàng thật khó hiểu, tại sao họ không tin cậu có thể ở nhà một mình. Dẫu sao cậu cũng đã 16, không còn là một đứa nhóc 5 tuổi thích ăn kem nữa.

"Không được con yêu, không phải chúng ta không tin tưởng con nhưng nếu có chuyện chẳng may xảy ra thì biết phải làm sao đây?" Vuốt ve gương mặt Tử Thao, mẹ Hoàng thủ thỉ.

"Con biết rồi." Tử Thao ngập ngừng trả lời.

Mẹ Hoàng cười rạng rỡ xoa đầu cậu, "Đây mới là con trai ngoan của mẹ."

Tử Thao hít sâu đưa tay nhấn chuông cửa. Chưa đầy vài giây thì cậu đã nghe được tiếng bước chân chạy uỳnh uỳnh trong nhà rồi cánh cửa bật mở. Tử Thao chưa kịp mở lời liền rơi vào một vòng tay mạnh mẽ, tên kia nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. "Sẽ ổn thôi Tiểu Đào, đừng khóc. Có anh ở đây, anh sẽ ở cạnh em." Ngô Phàm thì thầm vào tai cậu.

Tử Thao cằn nhằn đẩy tên dở hơi kia ra một.cách.từ.tốn, cậu không muốn để lại ấn tượng xấu cho cha mẹ Ngô. "Tôi không khóc, đừng lo."

Lại một vòng tay ấm áp, Ngô Phàm xoa đầu Tử Thao cưng chiều. "Tiểu Đào của chúng ta thật mạnh mẽ. Đừng kiềm chế, muốn khóc cứ khóc, anh ở đây này." Ngô Phàm để đầu cậu tựa vào ngực mình.

"Phàm, con lại làm phiền Tiểu Thao nhà ta nữa sao?" Mẹ Ngô nói, bà đã luôn gọi Tử Thao là "Tiểu Thao nhà ta" khiến cậu đôi lúc đỏ mặt ngượng ngùng. Ngô Phàm càu nhàu khó chịu khi phải buông tay, đổi lại Tử Thao cảm thấy thoải mái hơn. Anh xoay về hướng mẹ Ngô, "Con không làm phiền em ấy, con chỉ đang an ủi thôi."

"Nếu con thật sự an ủi Tiểu Thao thì thằng bé sẽ rất thẹn thùng chứ không giống hiện tại đâu con trai à." Mẹ Ngô cười trêu chọc Ngô Phàm rồi nhìn Tử Thao, "Cháu đã ăn tối chưa?"

Tử Thao lễ phép gật đầu, "Dạ rồi, cháu đã ăn cùng cha mẹ trước khi họ đến sân bay."

"Vậy nếu cháu muốn ăn vặt hoặc chút gì đó thì cứ tự nhiên nhé, tất cả đều có sẵn trong bếp, được chứ?" Bà nói kèm theo nụ cười dịu dàng.

"Dạ được ạ, thưa dì." Tử Thao khẽ cúi chào. Cậu muốn cùng mẹ Ngô đến phòng khách nhưng chưa kịp liền bị Ngô Phàm kéo lên phòng ngủ. "Hôm nay em sẽ ngủ trong phòng anh." Ngô Phàm cười rạng rỡ, "Và hai chúng ta sẽ ngủ chung giường." Anh thả mình lên chiếc giường queen-sized của mình. "Nh-nhưng, tại sao? Tôi thà ngủ trên sô pha hoặc sàn nhà chứ không muốn cùng giường với anh tí nào." Tử Thao khịt mũi đưa mắt nhìn quanh phòng Ngô Phàm. Quả thật có một cái sô pha, nhỏ, cực kì nhỏ. Còn trên sàn, đúng là cậu có thể nhưng Ngô Phàm là người sống bừa bộn nên khắp phòng rải rác toàn đồ với đạc.

"Không được." Ngô Phàm đặt một tay lên vai Tử Thao trong khi tay còn lại chỉ xung quanh. "Em cũng thấy cái sô pha nó quá nhỏ, chỉ vừa cho một người trong khi đó em lại cao, chân lại dài thế này." Anh nhìn Tử Thao một lượt từ trên xuống. "Còn sàn nhà...Anh rất lười khi phải dọn hết cái đống đó nha." Tử Thao bắn cho anh con mắt hình viên đạn, "Anh cố tình khiến nó lộn xộn đúng không?" Ngô Phàm gãi đầu cười trừ, "Nó rõ ràng vậy sao?" – "Tất nhiên!!"

"Sao cũng được, ai thèm quan tâm chứ. Dù sao em cũng sẽ ngủ trên giường, cùng anh!" Ngô Phàm nhún vai tỏ vẻ vô tội.

Tử Thao khẽ thở dài, đành chịu vậy. Dự định tiến đến xem nơi mình ngủ đêm nay bỗng cậu phát hiện một chú gấu trúc nằm dưới chiếc chăn bông đen sọc trắng, cầm nó trên tay, hướng Ngô Phàm hỏi, "Đáng yêu thật. . . Nó tên gì vậy?"

Ngô Phàm đứng hình nhìn cậu, hai má dần nóng lên. Anh cắn chặt môi dưới rủa thầm bản thân, chết tiệt tại sao lại quên giấu nó đi chứ. "Ngô Phàm?" Tử Thao vẫy vẫy con thú nhỏ. "Nó-urm. . . Nó tên Tiểu Đào." Ngô Phàm xấu hổ che mặt trả lời. "À-vâng. . ." Tử Thao ngượng ngùng ho khan.

Không khí trở nên im lặng, Ngô Phàm đứng chôn chân tại chỗ còn Tử Thao lại ngồi thừ ra ở góc giường. Cuối cùng anh đành nói mình sẽ đi tắm trước để phá vỡ bầu không khí, Ngô Phàm hi vọng cậu sẽ thấy thoải mái hơn.

Khi Ngô Phàm rời phòng, Tử Thao đi chung quanh không mục đích. Cậu thiết nghĩ phòng anh phải thay đổi khá nhiều kể từ lần cuối cậu đến nhưng cậu hoàn toàn bất ngờ, không biết đây là phòng anh hay là phòng mình nữa. Có rất nhiều bức ảnh của cả hai khi bé được Ngô Phàm dán đầy bàn học, chưa kể thêm hàng tá bức mà chỉ có mỗi Tử Thao trong đó. Bỗng một thứ lọt vào tầm mắt cậu, gần bàn Ngô Phàm có một mảnh giấy nhỏ được dán trên tường.

Tiểu Đào bé nhỏ, một ngày nào đó em sẽ là của anh.

Cạnh dòng chữ là một bức hình – trong đó Hoàng Tử Thao 6 tuổi, trên tay là cái bông dụ với nụ cười tươi trên mặt. Bức ảnh đó được chụp vào ngày Ngô Phàm tham dự hội thao, Hoàng gia đến để cổ vũ anh.

"Kỉ niệm đẹp, kỉ niệm đẹp." Bỗng giọng nói vang lên khiến Tử Thao giật mình. "Anh làm tôi sợ đấy." Cậu vừa nói vừa đặt tay lên trái tim đang đập nhanh bất thường.

Ngô Phàm cười hối lỗi, "Xin lỗi." Rồi anh nhìn sang thứ mà cậu vừa xem. "Em thấy rồi à?"

"Cái gì cơ?"

"Nó" Anh chỉ vào mảnh giấy.

"Ừ"

"Anh sẽ khiến nó trở thành sự thật." Ngô Phàm hướng cậu cười tự mãn.

"Sao cũng được nhưng tôi hi vọng anh sẽ không làm được."

"Sẽ được thôi Tiểu Đào, chắc chắn được."

Sau khi chúc cha mẹ Ngô ngủ ngon, Tử Thao trở về phòng Ngô Phàm. Anh lúc này đây nằm trên giường hướng cậu ngoắc ngón tay một cách quyến rũ. Tử Thao mặt lạnh miễn cưỡng tiến về giường, cậu thở dài nặng nề rồi chui vào chăn. "Em đang lo lắng khi ngủ cùng anh sao Tiểu Đào. . . em yêu." Ngô Phàm dâm tà lẩm bẩm từ em yêu vào tai cậu, đổi lại một cú đánh vào đầu. "Ouch!! Tiểu Đào~"

"Vì anh muốn mà!"

"Không hề!"

"Tôi nói có!"

Cùng lúc đó mẹ Ngô gõ cửa. "Hai đứa, trễ rồi đấy." "Chúng con xin lỗi." Cả hai cùng trả lời rồi chôn người vào chăn.

Bầu không khí dần trở nên ngượng ngùng. Cả hai không biết nói gì ngoài việc nhìn lên trần nhà nhưng tính tinh nghịch trong Ngô Phàm trỗi dậy, anh nghiêng người ngắm Tử Thao. Không ai nói gì một lúc lâu.

"Tiểu Đào..." Ngô Phàm gọi dịu dàng, phá vỡ sự im lặng của cả hai. "Em đang nghĩ gì thế?" "Đó không phải việc của anh."

"Tiểu Đào..." "Cái gì?!" Tử Thao nhăn nhó đối mặt anh.

Dưới ánh nhìn đong đầy tình cảm của Ngô Phàm, cơ thể Tử Thao trở nên tê liệt. Cậu cảm nhận được tim mình bắt đầu đập bất thường. Một cảm giác mà trước nay Tử Thao chưa bao giờ cảm thấy. Ngô Phàm chưa từng rời mắt, anh vẫn chăm chú nhìn Tử Thao. Mặc dù trời rất tối, cả phòng chỉ được chiếu sáng bởi ánh trăng nhưng cậu cảm thấy đôi mắt Ngô Phàm vẫn sáng nhất, tựa như vì sao trên trời khiến cậu không thể trút bỏ được cảm giác lạ kỳ kia mà thay vào đó là đưa mắt nhìn lại. "Tiểu Đào..." Ngô Phàm gọi, giọng anh khàn khàn nhưng ánh mắt chẳng hề dao động. "C-có chuyện gì?"

Khoé môi anh cong lên, một nụ cười xuất hiện, "Tiểu Đào này, cũng lâu rồi chúng ta mới ngủ cùng như thế này. Lần cuối là khi em 10 tuổi, đã 6 năm rồi." Ngô Phàm cười rạng rỡ, còn cậu lại chớp mắt liên tục, cố gắng tiêu hoá những gì anh vừa nói. "Gì cơ?" Tử Thao bối rối hỏi.

"Rất lâu rồi chúng ta mới ngủ chung thế này. Anh nhớ khoảng thời gian đó lắm." Môi anh mím thành một hàng, "Anh tự hỏi tại sao chúng ta phải tách ra, huh."

Tử Thao đảo mắt, "Bởi vì anh bắt đầu quấy rối tôi cho nên tôi nghĩ tốt hơn hết nên tránh xa anh ra."

Ngô Phàm thở dài bất lực, "Anh đã nói, anh không hề quấy rối em! Chính là bày tỏ tình cảm với em, nghĩa đen luôn đó!"

"Cứ cho là vậ..."

"Anh nói thật mà."

Đột nhiên Ngô Phàm vòng tay ôm eo Tử Thao. Cậu kéo chăn ra đánh lên tay anh nhưng Ngô Phàm kiên quyết không rời.

"Ngô Phàm!" Cậu khẽ kêu, không muốn quấy rầy giấc ngủ của cha mẹ Ngô.

"Hmm..." Ngô Phàm ngó lơ Tử Thao, xích gần hơn về phía cậu.

"Bỏ tay anh ra khỏi người tôi."

"Không chịu đâu~" Ngô Phàm kéo Tử Thao lại vòng tay ôm chặt người cậu, quấn chân mình lên chân cậu, trói chặt cậu trong cái ôm của mình. "Em ấm thật đó." Anh vùi mặt vào đám tóc xù xù kia. "Anh thật sự rất nhớ cảm giác này."

Cậu không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn gương mặt ngái ngủ dở hơi kia. Vài phút sau, tiếng ngáy của Ngô Phàm vang khắp phòng.

Tử Thao quyết định, chỉ hôm nay, cho phép Ngô Phàm bám dính cậu như một chú gấu túi. Đúng vậy, chỉ đêm này.

Một đêm nay thôi cho đến khi cha mẹ cậu trở về từ Trung Quốc.

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro