Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Chương 2

"Tạm biệt Tiểu Đào!" Yên tâm đưa cậu về đến nhà, Ngô Phàm vẫy tay chào tạm biệt cậu. Tử Thao đảo mắt ghét bỏ liền hờ hững vâng vâng dạ dạ đuổi tên dở hơi ấy đi. "Hẹn gặp em sau, anh yêu em." Anh ngu ngốc cười toe toét như một đứa trẻ vừa được cho kẹo, nụ cười ấy lại đồng thời chạm đến mức chịu đựng của Tử Thao, "Mau biến đi!"

Ngô Phàm gật đầu rồi bước vài bước sang bên cạnh – ngôi nhà cạnh nhà Tử Thao. Mọi người không đọc nhầm đâu, họ là hàng xóm, từ thuở bé tí với cái thời suốt ngày Ngô Phàm luôn quấy rối Tử Thao bằng những câu tỏ tình sến rện nổi da gà để rồi luôn bị cậu lơ đẹp triệt để.

Bước vào nhà, một mùi hương thơm lừng chào đón Tử Thao. "Con về rồi ạ," cậu hét to để mẹ ở trong bếp có thể nghe thấy. Mẹ Hoàng đi lên lo lắng cất tiếng hỏi han, "Mừng con về, trời mưa to như thế, con lại chẳng đem theo dù, làm sao mà về được vậy?"

"Ngô Phàm."

Nghe thấy tên anh, mẹ Hoàng mỉm cười hiểu ý khiến Tử Thao khó chịu thở hắt. Mẹ Hoàng là như thế, đã luôn ưng ý Ngô Phàm từ rất lâu như thể Hoàng Tử Thao là đứa con được nhặt ngoài đường vậy, chưa kể mẹ Hoàng ngày càng có thiện cảm với anh hơn khi biết được anh rất thương yêu cậu. "Đừng, mẹ đừng nói gì hết cả." Bà mỉm cười dịu dàng, "Lát nữa Phàm Phàm sẽ. . ."

"Con không muốn nghe bất cứ điều gì về anh ta. Con đi tắm đây." Mẹ Hoàng bất đắc dĩ mỉm cười trở về bếp hoàn thành bữa tối.

Tử Thao bực bội về phòng quăng cặp sách lên bàn rồi cởi quần áo, lấy khăn bọc quanh người đi tắm. Vài phút sau cửa phòng tắm mở ra, từng làn khói nóng bỏng thoát ra ngoài tràn ngập căn phòng. Ngay khi Tử Thao dự định tháo xuống cái khăn quấn quanh eo thì một giọng nói vang lên khiến cậu giật bắn người.

"Tiểu Đào." Ngô Phàm tựa lưng vào cửa tỏ vẻ quyến rũ. "Anh làm cái quái gì ở đây vậy hả?!!" Tử Thao bất ngờ khi thấy anh, nhìn lại thân trên hở hang của mình cậu vội vàng kéo đồ che chắn. "Thật ra. . ." Ngô Phàm cất bước tiến vào, "Mẹ Hoàng mời anh đến."

"Này! Đừng có mà vào đây!" Tử Thao thuận tay tóm lấy mấy cái gối trên giường ném liên tục vào người Ngô Phàm hòng ngăn anh lại. "Này, nó không phải là. . ." Chưa nói hết câu, cánh cửa phòng đã đóng sập trước mặt anh.

"Tiểu Đào, mở cửa đi!" Ngô Phàm liên tục gõ cửa.

"Anh muốn gì hả tên biến thái?"

"Anh không biến thái, dù có cũng chỉ đối với mỗi em thôi. Anh có chuyện muốn nói."

"Nó chắc chắn không phải là chuyện gì đáng quan trọng!"

"Nó cực kì quan trọng, mở cửa cho anh đi mà."

Một lúc nghĩ ngợi, cánh cửa cũng chầm chạm mở ra nhưng chỉ là hé vài centimet, đủ để đôi mắt ngọa tằm xinh đẹp lộ ra, "Chuyện gì?"

"Mẹ Hoàng bảo anh lên gọi em xuống ăn tối, mau đi thôi." Ngô Phàm cười hở lợi với Tử Thao như thể vừa làm được việc gì đó rất tuyệt vời. Tử Thao kéo cửa liếc nhìn Ngô Phàm, "Đó là điều quan trọng hả?!! Mẹ tôi nhờ anh lên thông báo về bữa tối chính là điều quan trọng đó hả?!!"

Cậu nắm chặt vai Ngô Phàm lắc mạnh đến mức anh phải bám vào eo cậu, cùng lúc đó chiếc khăn trên người Tử Thao rơi xuống đất. . . Mọi người tưởng tượng xem, hai nam nhân thân cao mét tám, một người lõa thể e thẹn vịn vai, một người hạnh phúc miết eo. . . Huh, dẫu sao tất cả cũng chỉ là tưởng tượng thôi, trên thực tế cả hai đều đứng hình, không một ai chuyển động.

Mặt Ngô Phàm ửng hồng cố gắng nhìn sang nơi khác khống chế cảm xúc, còn Tử Thao thì vội vã đóng cửa lại mà cầm lấy khăn chạy trối chết vào phòng tắm. Mặt cậu đỏ như trái cà chua, suýt thì phát khóc.

Ngô Phàm ngượng ngùng ho vài tiếng, "Đừng quên bữa tối, mau xuống nhé."

Trong phòng, Tử Thao cắn lấy cắn để cái khăn phát hỏa, "Có bao nhiêu khoảnh khắc để mày tạo nên lịch sử, tại sao lại phải rơi xuống vào lúc đó hả đồ chết tiệt?!!"

Đứng ngoài cửa, Ngô Phàm thật sự không biết nên làm gì, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi còn khiến anh xấu hổ hơn. Thật không biết nên làm sao, anh vò đầu bức tóc chậm chạp đi xuống bếp.

"Phàm à, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mặt cháu lại đỏ thế hả?" Mẹ Hoàng bất ngờ, đưa tay lên trán anh đo nhiệt độ, "Cháu bệnh sao?" Anh lắc đầu không nói gì khiến mẹ Hoàng càng lo thêm. "Phàm, cháu có chắc mình ổn chứ?"

"Vâ-vâng ạ, cháu ổn." Ngô Phàm kéo ghế ngồi xuống, mắt nhìn chăm chăm mặt bàn như muốn chọc thủng nó. Mẹ Hoàng chau mày nhưng cũng không tiếp tục làm phiền Ngô Phàm, cứ để nó tự suy nghĩ vẫn hơn.

Vài phút sau Tử Thao xuống nhà với bộ dạng đầy sức sống, vì ở nhà nên cậu ăn mặc rất thoải mái, áo phông màu trắng kèm quần thể thao màu xám. Cậu hướng về bàn ăn, thấy người nọ ngồi an tĩnh trên ghế, mặt cậu lại nóng lên vì sự kiện vừa rồi. "Ngồi xuống đi Thao." Mẹ Hoàng hối thúc khi thấy cậu vẫn đứng yên tại chỗ. Tử Thao khẽ gật đầu, kéo ghế ngồi đối diện Ngô Phàm, mẹ Hoàng ngồi cạnh cậu, cả ba cùng cầu nguyện và bắt đầu ăn.

Đang ăn dở bỗng Tử Thao buông đũa, quay sang nhìn mẹ Hoàng. "Tại sao Ngô Phàm lại ở trong nhà mình?" "À..." Mẹ Hoàng nói, "Cha Ngô và mẹ Ngô có việc đột xuất, hai người họ đã nhờ chúng ta trông nom Phàm Phàm một lúc." Tử Thao chậm chạp gật đầu tiếp tục ăn. Suốt bữa ăn không ai nói một lời nào. Cả Ngô Phàm và Tử Thao đều mãi suy nghĩ về sự cố vừa rồi, thật khó để cảnh tượng ấy biến mất mà.

Xong bữa tối, Tử Thao cám ơn mẹ Hoàng rồi dọn dẹp chén dĩa, "Con về phòng đây." Tử Thao vô tình nói – như thể cho cả Ngô Phàm nghe rồi rời phòng ăn.

.

Tử Thao trèo lên giường rúc người vào chăn bông nệm ấm vài phút lại đứng lên, tiến đến bàn học lấy sách vở bắt đầu làm bài tập.

Hoàng Tử Thao là người sống rất có quy tắc và là một học sinh chăm ngoan. Sau bữa tối, một là cậu sẽ lên phòng làm bài tập, hai là đến phòng khách xem TV cùng gia đình nhưng cậu chính là kiểu người rõ ràng như vậy, hoàn tất bài vở rồi mới thư giãn.

Khẽ chau mày suy nghĩ cách giải cái phương trình nọ bỗng có tiếng gõ cửa. Tử Thao nói mời vào và khi cậu xoay người lại để xem ai đến thì đó lại là anh. "Chào em."

Tử Thao ậm ừ thay cho lời chào, tiếp tục làm bài. "Anh làm gì ở đây?"

Ngô Phàm gãi đầu ngượng ngùng. "Anh không biết. Mẹ em kêu anh vào nên anh vào thôi."

Tử Thao gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Về phần Ngô Phàm, anh bắt đầu nhìn xung quanh phòng cậu, bỗng có thứ gì đó khiến anh chú ý – một khung hình nhỏ ngay đầu giường của Tử Thao.

"Tấm hình này đáng yêu ghê." Ngô Phàm mỉm cười.

"Gì cơ?" Tử Thao ngơ ngác nhìn về phía anh.

"Cái này này." Ngô Phàm cầm khung hình đến trước mặt cậu.

"À, là mẹ tôi đặt nó ở đấy, tôi không hề muốn thấy nó một chút nào."

Trong hình là hai thân ảnh miệng lắm lem cùng nhe răng cười tươi rói trước ống kính – Ngô Phàm 6 tuổi một tay cầm kem, tay còn lại nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Hoàng Tử Thao 5 tuổi cũng đang cầm một cây kem to không kém.

"Kỉ niệm đẹp, đều là kỉ niệm đẹp." Ngô Phàm lầm bầm khi nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc kia. "Anh tự hỏi tại sao bây giờ em lại ghét anh trong khi lúc trước em luôn bám chặt anh không rời."

Tử Thao khinh bỉ liếc nhìn Ngô Phàm. "Thôi đi, tôi không hề bám lấy anh. Nếu như anh có thể ngừng quấy rối thì tôi sẽ xem xét đối xử với anh tốt một chút."

"Anh không hề quấy rối em, anh chỉ bày tỏ lòng mình thôi." Ngô Phàm làu bàu.

"Yeah, nói như thật." Nói rồi Tử Thao cúi đầu làm bài để Ngô Phàm một mình khám phá phòng cậu.

Ngô Phàm thường đến Hoàng gia và ở lì trong phòng Tử Thao rất nhiều lần khi cả hai còn bé nên có thể nói từng quyển sách, từng hạt bụi anh đều thuộc làu vị trí của chúng. Thế rồi một tấm bảng cạnh bên bàn học của cậu khiến Ngô Phàm hiếu kỳ, anh chắc chắn nó chỉ mới được chuyển vào đây thôi.

Anh tiến gần đến tấm bảng làm thu hút sự chú ý của Tử Thao. Anh chỉ vào một tờ giấy được ghim trên đấy rồi cười ngọt ngào với cậu.

"Em đáng yêu thật đấy. Anh không ngờ là em còn giữ bức thư này, lại còn ghim nó trên đây." Ngô Phàm dang rộng vòng tay muốn ôm lấy cậu.

Tử Thao nhanh chóng đẩy anh ra, "Hãy làm ơn nghe cho rõ. Tôi đã vứt bức thư đi nhưng mẹ là người nhặt lại. Và tôi chẳng việc gì phải ghim nó trên đó cả, mẹ tôi làm hết đấy."

"Tiểu Đàoo~, tại sao em không chịu thừa nhận tình cảm với anh. Anh biết là em có cảm giác với anh mà." Ngô Phàm nhìn Tử Thao rồi nhìn bức thư, nụ cười trên môi càng thêm sâu.

Nó chính là bức thư tình đầu tiên Ngô Phàm viết cho Tử Thao, trong thư chỉ toàn là những lời khen về sự đáng yêu cũng như đôi má phấn nộn của cậu – thứ mà Ngô Phàm thích nhất. Cả bức thư không có gì ngoài sự yêu mến mà anh dành cho cậu.

"Không hề!" Tử Thao lắc đầu kịch liệt.

"Đến đây, hãy để anh yêu em nào." Ngô Phàm mở rộng vòng tay ra hiệu Tử Thao chạy đến nhưng lại bị cậu tung một đấm vào ngực.

"Ouch, nó đau đấy Đào à." Ngô Phàm bĩu môi khóc lóc.

"Đừng làm phiền nữa, tôi cần phải làm xong bài tập." Tử Thao không để ý đến tên dở hơi kia, quay về hoàn tất cho xong đống phương trình biến thái.

Ngô Phàm ngoan ngoãn nghe lời Tử Thao không làm phiền cậu nhưng rồi anh đột nhiên bước đến gần bàn học, thấp người xuống đặt cằm lên bàn và nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Tiểu Đào này."

Tử Thao khẽ gầm gừ trả lời, "Chuyện gì?"

"Đến khi nào em mới thích anh đây?" Ngô Phàm buồn rầu hỏi. Tử Thao thấy được trong ánh mắt đó tràn đầy sự chân thành cùng nghiêm túc nhưng cậu chính là không biết phải trả lời như thế nào. Đây là lần đầu Ngô Phàm thẳng thắn hỏi cậu như vậy.

"Huh? Hm..." Tử Thao cắn chặt môi dưới nhìn Ngô Phàm.

Nhưng cậu chưa kịp nói gì thì Ngô Phàm đã thay đổi sắc mặt trở thành tên dở hơi như thường ngày. "Đừng bận tâm đến nó. Anh sẽ chờ cho đến khi nào em sẵn sàng." Rồi anh đứng dậy xoa đầu cậu.

Đoạn mẹ Hoàng gõ cửa phòng khiến cả hai giật mình đồng loạt xoay về phía cửa.

"Phàm Phàm, cha mẹ cháu về rồi đấy. Cháu có muốn về ngay không hay là ở lại thêm một chút nữa?"

Ngô Phàm nhìn Tử Thao một lúc rồi quay sang nhìn mẹ Hoàng, "Thôi cháu xin phép về đây ạ." Anh hướng cậu cười ngọt ngào, "Tạm biệt Tiểu Đào." Anh lại xoa đầu cậu rồi rời phòng cùng mẹ Hoàng quay về nhà.

"Aish, tên dở hơi đó. Luôn thích làm rối tóc mình." Tử Thao càu nhàu vuốt lại tóc rồi tiếp tục hoàn thành cho xong bài tập.

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro