Chương 1
Chương 1
"Tiểu Đào!!!"
Dự định mở tủ lấy vài quyển sách cho tiết học sau liền có một giọng nói đã không thể nào quen hơn khiến Tử Thao giật bắn người. Cậu cúi đầu thở dài não nề, từng tiếng thì thầm xung quanh liên tục rót vào tai những lời lẽ khó nghe. Tử Thao nhanh chóng cảm nhận được sự hiện diện của người nọ bên cạnh mình. Hít một hơi thật sâu, cậu ngước lên nhìn cái tên dở hơi đang trưng nụ cười hở lợi muôn thuở kia.
"Anh muốn gì đây Ngô Phàm?"
"Anh chỉ muốn được nhìn em thôi." Cái người tên Ngô Phàm bĩu môi khiến một vài nữ sinh phía sau họ như muốn rụng rời trước sự đáng yêu của anh, nhưng đối với Tử Thao nó lại cực kỳ buồn nôn.
Tử Thao đảo mắt, "Biến đi, đừng có làm phiền tôi." Cậu khoá tủ, xoay người bước đi nhưng quay lại cảnh cáo trước khi anh có thể nhấc bước theo đuôi cậu. "Đừng có mà đi theo."
Dứt lời, Tử Thao rời khỏi và đi gặp bạn mình.
Đám bạn của Tử Thao đang trò chuyện khi cậu ngồi phịch xuống ghế với một tiếng thở dài chán chường. Đây là hình ảnh luôn xảy ra mỗi sáng.
Tử Thao luôn khó chịu ngồi vào chỗ của mình với một tiếng thở dài.
"Lại là Ngô Phàm?"
"Ừ..." Cậu bĩu môi.
"Wow, anh ta không chịu từ bỏ nhỉ?" Thế Huân cười trêu chọc khiến cậu đảo mắt nhìn tên bạn thân mình.
Ngô Thế Huân là đại diện điển hình cho hội fangirl trong ngôi trường này với mong muốn được nhìn thấy Ngô Phàm cùng Hoàng Tử Thao ở bên nhau. Vì chính cậu là người đã thấy được ánh mắt Ngô Phàm dành cho Tử Thao, ở một góc độ mà tên ngốc này không bao giờ nhận ra, nó hàm chứa biết bao tình yêu cùng sự quan tâm mà Ngô Phàm dành cho người anh yêu, nhưng cuối cùng Tử Thao vẫn đẩy anh ra xa.
"Thôi nào Thao, tại sao em không cho cậu ta một cơ hội?" Lộc Hàm huých vai Tử Thao, "Cậu ta kiên trì đã bao nhiêu năm."
"Không bao giờ, anh ta chỉ toàn làm những việc xấu hổ thôi. " Mặt cậu không cảm xúc.
Cả Thế Huân và Lộc Hàm cùng nhìn về nơi mà Tử Thao chỉ đến, thân ảnh cao cao tại thượng đẹp trai ngời ngời của Ngô Phàm cùng với nụ cười đặc trưng đang điên cuồng vẫy tay về hướng bọn họ, hầu hết là về Tử Thao.
"Em nói đúng, cậu ta thật sự khiến người khác cảm thấy khó chịu." Lộc Hàm đồng tình và nhận được một cái đánh khẽ từ Thế Huân. "Nhưng này, như anh đã nói, chú mày vẫn nên cho cậu ta một cơ hội đi."
Tử Thao liếc nhìn hai người bọn họ, "Không đời nào! Anh ta là một tên đại phiền phức, em không bao muốn ở gần tên đó trong phạm vi bán kính 500 mét đâu." Nói rồi cậu lấy trong cặp ra hộp sữa dâu, uống một ngụm.
Thế Huân đảo mắt khinh bỉ. "Cứ cho là hiện tại cậu ghét anh ta đi nhưng rồi đến một lúc nào đó chỉ sợ muốn tách ra cũng khó mà làm được."
"Không, chuyện đó là không thể." Tử Thao cật lực lắc đầu.
"Không gì là không thể cả Thao à." Lộc Hàm dịu dàng nhìn Thế Huân. "Ghét cũng có thể chuyển hoá thành yêu. Như bọn anh này." Tử Thao nhướn mày lộ vẻ mặt đần thối khó hiểu. "Ban đầu anh cực kì ghét Thế Huân bởi vì nghĩ rằng em ấy là một tên nhóc vênh váo."
"Này."
Lộc Hàm vươn tay vuốt mặt cậu, "Nhưng khi đã thực sự hiểu rõ nhau, em ấy chính là chàng trai lãng mạn và ngọt ngào nhất mà anh từng gặp." Thế Huân nghiêng người về phía trước, đặt một nụ hôn lên môi Lộc Hàm.
"Ôi tôi nôn mất." Tử Thao che miệng khó ở.
"Dù sao thì, chính là như vậy." Nụ cười của anh càng rạng rỡ khi Thế Huân kéo hai người gần nhau hơn.
"Cả hai người đều may mắn. Không phải ai cũng được thần tình yêu ban phúc như hai người đâu."
"Mọi chuyện đều có may rủi nhưng ít nhất cũng phải thử xem sao." Thế Huân cằn nhằn, "Có thể hai người các cậu sinh ra để dành cho nhau thì sao."
"Không.Không.Không.Không bao giờ!"
"Vâng, vâng. Cứ tiếp tục phủ nhận đi." Thế Huân khinh bỉ rồi rúc mũi vào hõm cổ Lộc Hàm, hành động nhận được tiếng than thở khó chịu từ Tử Thao.
*
Ngô Phàm bước đến nơi mà anh cùng bạn mình thường ngồi trò chuyện trước khi vào tiết. Xung quanh anh ánh lên hào quang rực rỡ như muốn nói chủ nhân nó đang cực kì hạnh phúc và cũng vì tâm tình tốt nên anh không ngần ngại cười với tất cả mọi người trong hành lang (không kể đến những cô bạn mất máu vì phúc lợi sáng sớm).
Ngô Phàm cười khi ngồi xuống trước mặt cái cặp đôi kia nhưng họ chỉ mãi chìm đắm trong thế giới của hai người cho đến khi anh khẽ ho vài tiếng thì hai cặp mắt kia mới nhìn về phía mình.
"Gì đây đại ca?" Xán Liệt bất mãn khi phải để Bạch Hiền ngồi xuống cái ghế bên cạnh thay vì trong lòng mình.
"Tiểu Đào nói chuyện với anh đó. Anh hạnh phúc quá! Bây giờ dù chú có giết thì anh cũng cam tâm tình nguyện chết trong hạnh phúc." Như để thể hiện rõ hơn cảm giác của bản thân, anh xoắn chặt dây cặp, lắc lắc nó như thể không có ngày mai.
Bạch Hiền đảo mắt khinh bỉ, "Anh đều nói thế mỗi ngày nhưng cuối cùng những thứ nhận được toàn là lời lẽ căm ghét còn gì." Biết mình vừa thất thố, Bạch Hiền khẽ ho, tránh đi cái liếc từ Ngô Phàm. "Okay, cậu ấy đã nói gì thế?" Bạch Hiền niềm nở trưng ra nụ cười đậm chất giả tạo.
Ngô Phàm gật đầu vui vẻ, tiếp tục cuộc trò chuyện, "Em ấy hỏi anh muốn gì, còn yêu cầu anh biến đi đừng làm phiền em ấy. Thật đáng yêu mà."
Xán Liệt chớp mắt khó hiểu. "Đó không phải lời căm ghét sao?"
"Shh, cứ để đại ca như thế đi. Anh ấy vẫn đang lạc trong trí tưởng tượng hoang đường của mình." Bạch Hiền thì thầm, nhìn về hướng Ngô Phàm – cái người đang cười ngu ngơ như một tên ngốc.
Ngô Phàm bỗng dưng bật dậy vẫy tay điên cuồng. Cả Xán Liệt cùng Bạch Hiền nhìn về nơi anh hướng đến, họ nhìn thấy Tử Thao với gương mặt lạnh lùng rồi ánh mắt họ lại rơi trên người anh.
Anh thở dài mơ mộng, "Không phải Tử Thao là người đáng yêu nhất sao? Nhìn em ấy xem, cố gắng che giấu cảm xúc sau lớp nguỵ trang nửa vời đó. Em ấy nghĩ sẽ không bị anh bắt gặp – " Ngô Phàm cắn môi để ngăn mình hét toáng lên, " – nhưng cuối cùng anh vẫn thấy mà." Hai tay ôm lấy má.
"Bạn của anh điên rồi." Bạch Hiền thỏ thẻ vào tai Xán Liệt và nhận được sự đồng tình từ người yêu.
"Anh cũng không ngờ mình lại có thể chơi thân với tên dở hơi này." Xán Liệt đáp lại với một nụ cười vô lực.
*
"Tên dở hơi đó làm gì ở đây thế?" Tử Thao càu nhàu với giọng điệu cực kỳ khó chịu khi nhìn thấy Ngô Phàm đứng trước quầy thu ngân ngay giữa trung tâm của quán cà phê – nơi cậu đang làm việc.
Tử Thao thích sống tự lập nên cậu đã quyết định làm việc bán thời gian tại một quán cà phê ngay trên đường về nhà mình sau giờ học và thường Ngô Phàm cũng sẽ đến đây vào những ngày Tử Thao có ca làm. Mặc dù anh biết rõ điều này chỉ khiến mình lãng phí thời gian, nhưng chỉ cần vì Tử Thao thì dù có phải ngồi cả ngày tại quầy bánh ngọt thì với Ngô Phàm, điều đó chẳng có gì gọi là phí phạm.
"Tớ không biết, cậu nói thử xem." Chung Nhân – đồng nghiệp của Tử Thao, hiện tại đang đứng bên cạnh cậu lên tiếng, nhìn về hướng Ngô Phàm lúc này đang ra hiệu bảo Chung Nhân tránh xa Tử Thao. Nhưng đây là Kim Chung Nhân – tên biến thái cực kì thích trêu chọc Ngô Phàm siêu cấp dở hơi kia cho nên hắn quàng tay qua vai Tử Thao, kéo cậu lại gần khiến Ngô Phàm vò đầu bức tóc đáng thương. "Thật vui khi nhìn thấy anh ta ghen nha~" Chung Nhân thì thầm.
Tử Thao đảo mắt đẩy Chung Nhân ra xa. "Không vui đâu, và anh ta là kẻ điên."
"Chẳng phải rất dễ thương sao? Cậu ta vẫn cố gắng theo đuổi em sau từng ấy năm, không phải ai cũng làm được như vậy đâu." Kim Tuấn Miên – chủ quán cà phê lên tiếng, anh bước đến phía sau hai người bọn họ và nhìn Ngô Phàm, cái người hiện tại mất hết sức sống ôm chặt lấy bàn như con bạch tuộc.
"Không hề dễ thương tí nào cả!" Tử Thao bĩu môi, dậm chân xuống sàn nhà.
Tuấn Miên khẽ cười. "Nhưng nhớ đến câu chuyện em kể-" anh thở dài, "-nó thật sự rất dễ thương."
"Cả lớp, ngày hôm nay chúng ta có học sinh mới. Em vào đi Tử Thao." Cô Kim mời cậu bé vào lớp để cậu tự giới thiệu về mình.
Chầm chậm, một thân ảnh bé nhỏ với mái tóc đen huyền bước vào. Cậu bé cúi chào, "X-xin chào, tên tớ là Hoàng Tử Thao, mọi người c-có thể gọi tớ là Tiểu Đào."
Đột nhiên cậu bé bị ôm chặt bởi một vòng tay.
"Cậu thật đáng yêu!"
"N-Ngô Phàm, buông Tử Thao ra nào." Cô Kim cố gắng kéo Ngô Phàm ra nhưng tên nhóc càng siết chặt hơn. "Ngô Phàm!"
"Vâng ạ, vâng ạ." Tử Thao rưng rưng thoát khỏi vòng tay Ngô Phàm. "Ấy ấy, đừng khóc. Tớ xin lỗi. Để tớ hôn cậu lau đi nước mắt nhé." Ngô Phàm nói rồi hôn lên đôi má phúng phính của Tử Thao.
Kết quả, một trận lụt nước mắt trào dâng.
Cậu bất lực than vãn khi nhớ lại tình cảnh chuyển trường của mình, nó đáng ra phải là một ký ức tuyệt vời nhưng chính là. . .đời không phải như mọi người mong muốn. Tuấn Miên cười khúc khích vỗ vai cậu.
"Ah, còn cả vụ việc khi mấy đứa nói về ước mơ của mình. . ." Tuấn Miên nhìn cậu cười tinh quái.
Hô hấp Tử Thao đình chỉ, liếc nhìn ông chủ *đáng kính* của mình, "Đừng có mà bắt đầu. . ."
"Được rồi cả lớp, hôm nay chúng ta sẽ nói về ước mơ nhé. Lớn lên các em mong muốn được làm gì?" Cô Kim mỉm cười dịu dàng hỏi.
"Cảnh sát."
"Giáo viên."
"Lính cứu hoả."
"Bác sĩ."
"Một người có thể chiến thắng được trái tim của Hoàng Tử Thao!"
"Huh? Cô xin lỗi, em vừa nói gì cơ?" Cô Kim đơ mặt quay sang nhìn Ngô Phàm.
Ngô Phàm đứng lên cười rạng rỡ với cô giáo, "Em muốn trở thành một người có thể giành được trái tim của Tiểu Đào." Tên nhóc vừa nói vừa nhìn về hướng thân ảnh nho nhỏ kia.
Tất cả bạn học trong lớp đều kinh ngạc quay phắt về phía Tử Thao, cái người hiện tại mặt đã đỏ như trái cà chua.
"Tớ tự hỏi không biết liệu anh ta có đạt được nguyện vọng của mình hay không hử?" Chung Nhân khúc khích cười, cúi đầu xuống tránh đi bàn tay của Tử Thao.
"Tất nhiên là không, anh ta đã thất bại ngay từ đầu rồi." Cậu bực tức thổi tóc mái.
"Uh huh, chỉ sợ trong tương lai anh sẽ nhận được thiệp mời đến dự đám cưới của hai đứa." Tuấn Miên bỏ lại một câu trước khi bước về văn phòng.
Tử Thao lắc đầu với cái tính trẻ con của ông chủ rồi quay về quầy thu ngân, thân ảnh Ngô Phàm vẫy tay điên cuồng về hướng này rơi vào tầm mắt cậu. Cậu thở dài não nề đổi ca trực với một đồng nghiệp, bước vào phòng dành cho nhân viên.
Kết thúc giờ nghỉ, Tử Thao tiếp tục công việc, Ngô Phàm vẫn còn ở đấy. Cậu cố gắng lơ đẹp tên dở hơi đó, chuyên tâm làm việc. Thời gian trôi qua, từng vị khách đến rồi đi, thoáng chốc chỉ còn mười phút nữa là đến giờ đóng cửa, Tử Thao nhẹ nhõm khi nhận ra Ngô Phàm đã không còn ở quán nữa.
Nhưng một lát sau, cậu nhìn ra bên ngoài thì phát hiện trời đổ mưa to. Tử Thao nguyền rủa bản thân ngu ngốc vì đã không xem dự báo thời tiết ngày hôm nay, cậu chả mang theo cây dù nào cả.
Cậu tiếp tục dọn dẹp cho xong rồi thay đồ và chào tạm biệt những người khác trước khi ra về.
"Em ra lâu thật."
Một giọng nói đột ngột vang lên khiến Tử Thao nhảy dựng. Cậu xoay về hướng giọng nói, nhìn thấy Ngô Phàm đang cười rạng rỡ với mình. Hoá ra nãy giờ Ngô Phàm vẫn cầm dù đứng trong mưa chờ cậu tan làm.
"Đi thôi, về nhà nào." Ngay khi anh chuẩn bị nắm được tay Tử Thao thì cậu lùi bước.
"Từ khi nào tôi có ý định về nhà chung với anh? Tôi có thể về một mình."
"Thôi nào Tiểu Đào. Trời mưa rất lớn, chẳng lẽ em muốn bản thân bị ướt sao – dù anh rất thích vì anh nghĩ nó cực kỳ quyến rũ." Mặt anh chuyển hồng khi nói đến đây. "Dù sao thì, anh nghĩ em không muốn bản thân bị bệnh mà, phải không."
Tử Thao muốn lên tiếng phản đối nhưng anh không cho có cậu thời gian, trực tiếp nắm lấy cánh tay cậu kéo đi. Cùng nhau, cả hai đi về.
Trên con đường mưa lạnh giá có tiếng cãi nhau không ngớt, bóng hình của hai thân ảnh đi song song in dưới làn mưa, tên cao hơn luôn cố gắng trêu chọc người bên cạnh và người nhỏ hơn cũng không chịu yếu thế, luôn tìm cách đánh lại người kia.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro