(KookV) nhật ký
lowercase
Người viết: Tịch
Key word: hạnh phúc, ngăn cách, nước mắt
***
ôi em tôi ơi! kim taehiong bé bỏng của tôi ơi! em nỡ lòng bỏ lại tôi giữa đô thị phồn hoa lạnh lẽo, giữa cuộc sống huyên náo xô bồ những mối tình tan vỡ – như tôi và em. và em ơi! em nhẫn tâm để lại cho tôi hi vọng về một đám cưới xa vời, và một gia đình hạnh phúc không bao giờ trọn vẹn – em đã ra đi.
taehiong, em chưa từng nghĩ đến tôi sẽ ra sao vào một ban mai không còn em bên cạnh ư? hay em cho rằng tôi sẽ thác loạn trong những hộp đêm xập xình bóng loáng ánh đèn disco sặc sỡ? hoặc em ngỡ tôi sẽ ở bên một cô ả nào đấy và thưởng thức ly whiskey ngọt ngào? em sai rồi, thiên thần của tôi!
đắm chìm vào làn điệu ballad của nhà hàng đầy ắp kỉ niệm, tôi nhìn gương mặt hạnh phúc của em khi khoác bộ tây trang phẳng phiu mà lệ nhoà khoé mi. bức ảnh ấy gợi tôi nhớ về ngày em bí mật dẫn tôi đi thử đồ cưới, chỉ còn ba ngày nữa là mình bên nhau. vậy mà em vì gia đình, vì sự nghiệp ca sĩ, vì nỗi đau không thể lìa xa tôi mà bị người ta tìm thấy giữa sàn nhà gỗ lạnh băng, bên cạnh lọ thuốc ngủ vương vãi toàn viên trắng tròn. chúng như những hạt muối xát vào trái tim tôi chằng chịt nỗi đau thương, như từng giọt nước chanh nhỏ vào tấm lòng tôi ứa máu. và như nước mắt tôi tuôn chảy thành hàng trước ngôi mộ em cỏ chưa kịp mọc.
cha mẹ em than trời thở đất, trách mắng em vì tôi làm đủ điều, oán hận tôi mang mạng em ra đổi. nhưng đâu ai hay, jeon jeongguk tôi mới là người phải giận dữ đập đồ quăng vật, là nhân vật chỉ dám quỳ sau bia đá mà khóc đến lặng người, là tình yêu mà em nguyện ý bảo vệ. tôi không cần em như thế, tại sao em lại phải ép tôi? công ty không muốn công khai một nam ca sĩ yêu người cùng giới tính, gia đình khuyên nhủ em hãy rời bỏ một thằng đàn ông trăng hoa như tôi, nhưng em quá chung tình! chung tình đến mức làm tổn thương bản thân cũng vẫn gồng mình nói lên tiếng lòng, gánh mọi trách nhiệm.
em có còn nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau, ánh đèn le lói và không khí nóng bỏng ấy vẫn còn in trong đầu tôi. em mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh cúc đóng hững hờ và đôi chân trắng trẻo được chiếc quần dài túm chặt, như muốn níu giữ chút ít hơi ấm. em ngọt ngào kéo cà vạt của tôi, mân mê cơ thể tôi và dần dần chúng ta hoà vào nhau. xúc cảm mềm mại và âm thanh lưu luyến ấy tôi mãi mãi cũng chẳng thể quên được. tôi có tiền, có quyền, ép bao nhiêu minh tinh phải trao đổi quy tắc ngầm. nhưng em xinh đẹp như một con bướm đêm, bí ẩn và hoàn hảo, quyến rũ tôi dễ dàng như trở bản tay. chúng ta đắm chìm trong nhau một cách tự nhiên đến bất ngờ.
lưu giữ biết bao kỉ niệm đẹp đẽ trong bộ nhớ, tôi bàng hoàng, kinh hoảng và sợ hãi khi nghe tin em tự tử. cái gì vậy? em thực sự không tin tưởng tôi có thể cùng em san sẻ nửa thế giới, em thực sự chẳng tin tôi có thể làm gia đình em an lòng. em cũng như họ, nghĩ rằng tôi đào hoa và ong bướm. nhưng từ ngày cùng em giao hoà ấy, tôi như mất hết cảm giác với bất kì cô nàng xinh đẹp hay thần tượng dịu dàng nào. em trở thành tượng đài của tình yêu trong tôi, em biến trái tim ngỡ chừng đã đông đá hoá ấm áp nhu hoà, em khiến đôi mắt khô như hoang mạc được lệ nóng sưởi ẩm. em làm tôi yếu đuối tới không ngờ. kim taehiong ơi là kim taehiong, em đã giết tôi bằng phương thức của riêng em – ái tình.
hỏi thế gian hỡi ái là chi? mà khiến jeongguk tôi thân tàn ma dại? gã tổng tài lạc giữa vườn hoa mật, bỗng trở nên kiệt quệ đến không ngờ. thiên sứ taehiong của tôi! em ra đi giữa sự nuối tiếc của công ty, sự đau đớn của gia đình và sự bất lực của tôi. hỏi thế gian hỡi ái là gì? mà làm quyền lực trong tay tôi tan biến vô vọng. mà khiến trái tim tôi khô héo, mà ép lệ tôi mòn khoé mi. và em tôi ơi, phải chăng em quên lời thề nguyện, rằng chúng mình sẽ trọn đời bên nhau? em thất hứa một cách hoàn hảo, tôi chẳng thể bắt bẻ ôm em vào lòng như xưa cũ.
taehiong của tôi đẹp lắm. em có một khuôn mặt nhu hoà dưới ánh nắng ấm áp và quyến rũ vào ban đêm lạnh căm. đôi môi mỏng luôn câu lên nhẹ nhàng, như nửa vầng trăng khuyết soi sáng tôi già cỗi. gió luồn qua mái tóc em mềm mại đen nhánh, tóc mai lướt qua như những sợi tơ cào vào trái tim tôi, ngứa một cách ngọt ngào không sao kể xiết. thân hình hoàn hảo bọc trong chiếc áo sơ mi trắng hững hờ và quần dài bó chặt tôn lên làn da trắng trẻo thơm mịn của em.
taehiong quen với những lời dạy dỗ như bỡn cợt của tôi, nên em luôn ve vãn mấy cô ả quanh quẩn bên jeongguk này. bạn sẽ không tưởng tượng nổi khung cảnh em đá chúng đi và đưa tay vuốt ve tôi – một cách lẳng lơ. lần đầu tiên thấy chuyện này, tôi đã ngỡ ngàng. em của tôi lúc ấy như một ác ma đến từ thiên đường, dịu dàng mà tàn nhẫn. mà mấy cô ả lại không biết tôi yêu em nhiều thế nào, ôm chân tôi phân bua. nó làm em ghen mà khi ghen là lúc taehiong xinh đẹp nhất. môi em mím thành một đường thẳng nguy hiểm, và sẵn sàng kéo tôi đến một nơi thoáng đãng để an ủi sự ghê tởm chúng hiện lên đáy mắt tôi.
tôi biết em thích cappuchino nhất nên đã học cách pha chế. một người đàn ông vung tay liền tiêu đến mấy triệu won cho một bộ tây trang hàng hiệu liền trở thành giản dị khi rơi vào lưới tình, để ý đến những điều nhỏ nhặt mà em lỡ nói ra lúc vô tình. như mùa hè nóng bỏng sẽ mua dưa hấu, mùa thu mát mẻ sẽ dẫn em đi du lịch, xuân về nhộn nhịp sẽ mang hoa trang trí căn nhà của tôi và em. một tách cappuchino cho buổi sáng đôi ta, tôi không rõ đã bao lần bị bỏng. em cười tôi vụng về nhưng vẫn hôn lên vết nước sôi nhiễm đỏ ấy. em tôi như thế, dứt làm sao được? rời như thế nào?
vậy mà ông trời trêu ngươi, không để tôi được ở bên em trọn đời. thử hỏi mà xem, người như em ra đi, có bao nhiêu là bất công, bất lực và bất mãn? bất công thanh xuân em vừa đi qua vài ba năm, bất lực níu em không nổi, bất mãn sự ra đi đầy nuối tiếc ấy. em còn sự nghiệp chưa thành, gia đình khúc mắc và tình yêu chưa trọn vẹn này. nước mắt tôi lại đổ vì em. như thác đổ chứ chẳng còn từng giọt lăn dài. tôi đau khổ lắm em có biết không? đau khổ mất đi người thương, đau khổ vì ngăn cách âm dương, đau khổ vì cả đời này cũng chẳng thể thấy em nữa.
nhưng em ơi đừng lo nữa. tôi thấy em trong giấc mơ đêm ấy. nằm trên chiếc giường trắng tinh đang bay bổng, em giật mình tỉnh giấc. cười nhẹ nhàng, taehiong nắm tay tôi:
“jeongguk, em ở đây đợi anh nhé?”
tôi đau lòng. khuôn mặt em chất chứa vương vấn. nhưng nụ cười em lại thanh thản mãn nguyện. ôi! em tôi tội nghiệp biết bao nhiêu! em sẽ không còn cô đơn nữa đâu, thiên thần của anh. anh sẽ đến bên em, đến bên em ngay bây giờ.
“không! jeongguk, đừng! sao anh không sống bên người khác, quên đi em? em chỉ muốn anh hạnh phúc. chỉ cần anh nhớ kỉ niệm của chúng ta, không cần anh nhớ em.”
taehiong nhìn tôi tha thiết, và tôi thấy sóng tình nơi mắt em. nhưng tôi quên em làm sao được hỡi em yêu vị tha của tôi? em gieo trong tôi hạt mầm tình yêu chưa kịp nảy, tưới nước vào trái tim khô quằn những rễ, bón phân cho nó bằng cái chết của mình rồi bỏ đi. ôi em tôi! ác độc biết bao nhiêu là em, lạnh lùng chừng nào là em và yêu tôi thật nhiều là em. thế giới tôi đang tràn ngập hình ảnh em. thế giới tôi đang tràn ngập tình của em. thế giới tôi đang chìm trong đôi mắt em nâu cappuchino.
“jeongguk, em đi rồi, anh nhớ quan tâm chính mình.”
“taehiong, anh...”
tôi chưa kịp lên tiếng, em đã chặn môi tôi – bằng một nụ hôn ngọt ngào.
“jeongguk, em yêu anh. chúng ta sẽ gặp lại nhau mà.”
“anh biết, nhưng taehiong à, anh muốn ở bên em đến hết đời.”
“vâng, chúng ta gặp lại nhau ở thiên đường nơi em xây cho riêng anh nhé.”
“được.”
“nhưng em cần thời gian.”
“anh sẽ đợi. khi em xây xong, hãy gọi anh nhé?”
“vâng. anh hãy nhớ kim taehiong yêu jeon jeongguk, anh nhé.”
“anh nhớ mà, anh nhớ mà.”
em tan biến ngay trước mắt tôi, dịu dàng như khi em xuất hiện bên cạnh tôi. em sẽ xây cho tôi một ngôi nhà nhỏ xinh, với vườn oải hương tím mộng mơ và gốc tử đằng vĩnh cửu – như em đã từng nói. em sẽ không nói dối tôi đâu, vì chính em đã thề nguyền cả đời đều phó thác cho tôi. em sẽ không lừa tôi đâu, vì chính em đã tin tưởng tôi. em sẽ chẳng bao giờ rời bỏ tôi đâu, vì chính em quan tâm tôi còn hơn gia đình em. nước mắt tôi lại rơi rồi. rơi vào nỗi lòng chua xót và hạnh phúc khuyết thiếu, rơi vào ngăn cách hai nửa thế giới.
tôi nghe thấy tiếng người gọi. y tá thương hại nhìn tôi. tôi nghe họ xì xầm:
“jeon jeongguk một đời uy phong ra sao, giờ lại quỵ luỵ ở bệnh viện trung tâm này, thật tội nghiệp.”
“cô nghe tin đồn tình ái của hắn và ngôi sao đã thực tập mười năm nhưng vẫn chưa được ra mắt chưa? nghe đâu là công ty ép cậu ta quy tắc ngầm với hắn nhưng lại bị hắn từ chối.”
“cô sai rồi! công ty ép cậu ta quy tắc ngầm nhưng hai người đó yêu nhau đấy! tôi nghe em họ là fan cậu ta nói, trước khi tự sát có đăng bài nói bản thân yêu một người không thể công khai, chính là jeon jeongguk.”
“nhìn hắn thế này chắc là thật rồi đấy.”
“cậu thực tập sinh mà mấy người nói, là kim taehiong đúng không?”
“hình như là vậy đó.”
“trẻ vậy mà chết, tội thật.”
họ đang nói gì thế? tôi làm sao? em làm sao? cớ gì lại thương hại tôi? em không chết chỉ là đi xây dựng thế giới tôi và em. họ bị sao vậy? có bệnh sao?
_ trích nhật kí jeon jeongguk _
“nghe chuyện ma jeon jeongguk chưa? hắn là tên điên với quyển sách lang thang ở khu chung cư cũ đấy.”
“đã mười ba năm rồi. nghe nói hắn có tình nhân ở khu nhà đó, còn rất yêu y. y chết, hắn cũng uống thuốc ngủ tự tử theo đó. đúng là tên điên.”
“jeon jeongguk coi kim taehiong là người thương, không phải tình nhân. vả lại, hắn viết nhật kí về chuyện ngày xưa của hai người nữa, nên hắn không hề điên, chỉ là mối tình đó đã trở thành chướng ngại tâm lý của hắn thôi.”
“cô đừng bào chữa cho hắn nữa, hắn chính là kẻ điên đó.”
“nhưng...”
“đi thôi đi thôi. cô ta là em gái của kim taehiong đấy, cô ta chắc chắn rất quan tâm tên điên người yêu anh trai mình.”
họ xì xầm rồi ghét bỏ rời đi. kim eunji cười nhạt một tiếng, phải rồi, họ đâu có mối tình khắc cốt ghi tâm như taehiong nên dĩ nhiên không hiểu. bóng dáng cô gái nhỏ rời đi vào chiều tà cùng quyển nhật kí sờn cũ hiển hiện trong khu mộ có hai bia đá giản đơn đặt cạnh nhau đề tên kim taehiong và jeong jeongguk. cô đặt bó cúc trắng xuống, hạ giọng:
“oppa, anh rể, em đến thăm hai người.”
cô là người duy nhất chấp nhận tình yêu của họ trong gia đình, nhìn thấy những giọt nước mắt rơi vì ngăn cách sống chết của jeon jeongguk và đến thăm hai người định kì mỗi năm. trên bầu trời xanh trong, kim eunji thấy gia đình hạnh phúc của oppa bên ngôi nhà nhỏ xinh xắn, cô mỉm cười thật tươi... mười ba năm rồi, em cuối cùng cũng thấy các anh hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro